Chương 4: Giang hồ chi loạn (Thượng). Dịch: Công Tử Bạc Liêu Nguồn: Vip.vandan Trong Thiên Ma cốc cỏ xanh mơn mởn, hoa tươi đưa hương, ngoài cốc lúc mùa đông lạnh giá, gió lạnh rít gào, hoa tuyết tung bay, đất trời trắng xóa màu. thân ảnh cao lớn mình tuyết, hoa tuyết phơi phới cách người ba thước liền như bị cản lại, rơi xuống rào rào, mặt tuyết hề có dấu chân , quả là đạp tuyết vô ngân. Nếu người giang hồ thấy cảnh này, nhất định kinh hãi, người này đạt đến cảnh giới chân cương hộ thể, ngàn dặm sóng có dấu chân, là dấu hiệu của đế giả vô địch nơi trần thế. Chính là Độc Bại Thiên, vượt qua đỉnh núi, bò theo vách đá, sau cùng cũng đến bình nguyên. Hàn phong lạnh cắt da, chỉ mặc tà áo mỏng, tựa hồ giá lạnh ảnh hưởng tí nào. Lưng đeo cây kiếm to bản, còn lớn hơn cả đao, có lẽ chỉ loại kiếm đó mới thích hợp với người cao lớn như . Bóng người đơn tuyết hề tiêu điều, thân thể phát ra khí tức tường hòa, nếu ma giáo giáo chủ và thập đại thái thượng trưởng lão nhìn thấy, nhất định : “Ma lão thành phật.” Nhưng cảm giác kĩ phát khí tức tường hòa chứa đấu chí cao ngất, chiến ý ngùn ngụt. Đó là bản tính hiếu chiến, hay là tà ác chứa dưới vẻ hòa hoãn? đứng tuyết gọi to: “Độc Bại Thiên trở lại.” Thanh như rồng kêu chín tầng trời, vang vọng , hoa tuyết bị chấn động rơi rào rào, đất trời trắng xóa màu cũng run rẩy theo. Võ lâm còn chưa biết gã đường quay lại, ngờ ma vương này lại trở lại nhanh thế, nhưng lần này e rằng bị cải hiệu thành ma đế. Những ngày vắng bóng, võ lâm cũng được yên bình. Ngày thứ ba vào Thiên Ma cốc, từ Độc gia vang lên tiếng gầm giận dữ. Ba ngày sau, võ lâm Hán Đường đế quốc đồn rằng phụ thân Độc Bại Thiên là Độc Ngôn Chí phá vương thành đế, tiến vào hàng ngũ tuyệt đỉnh cao thủ trong thiên hạ. Tin tức gây ra chấn động, ai quên được trận chiến Trường Sinh cốc, tổ tôn ba đời nhà đổ máu. Giờ võ lâm thế gia suy tàn này có thêm đế giả, tất nhiên người ta phải sợ hãi. Độc Ngôn Chí sinh ở Trường Phong trấn, lớn lên ở đó, với người võ lâm chỉ là tiểu nhân vật đáng gì, thậm chí được coi là người võ lâm, vì bản lĩnh kiếm tiền của ông hơn hẳn tài năng võ học. Ông được coi là cao thủ võ học sau trận đại chiến Trường Sinh cốc, trong trận chiến thảm liệt đó, mình ông đấu với ba vương cấp cao thủ, tuy mình đầy vết thương nhưng công lực cao thâm mạc trắc đó chính xác là tu vi cảnh giới vương cấp đại thừa. Đại chiến xảy ra ở Trường Sinh cốc nhưng kết thúc ở đó, mười ngày sau khi Độc Ngôn Chí phá vương thành đế, liền bắt đầu chinh đông phạt tây khắp võ lâm, khiến cả Hán Đường đế quốc xôn xao. Độc Ngôn Chí bình thường vẫn ôn nhã, tựa hồ nhiễm ma tính, đại khai sát giới khắp Hán Đường đế quốc. Phàm kẻ nào từng truy sát Độc Bại Thiên mà lại phạm nhiều tội ác đều bị giết, nếu gây ác bị phế võ công. Trường huyết kiếp này khiến võ lâm Hán Đường đế quốc bất an. Hình thức kết đảng như khi truy sát Độc Bại Thiên tái , ai nấy chỉ lo giữ mình, tan tác như nắm cát. Mười mấy vương cấp cao thủ trong võ lâm đều chỉ quan sát, các cao thủ khác cũng vậy, ai dám khinh cử vọng động với Độc Ngôn Chí. Họ chưa quên nhân vật đáng sợ khác trong đại chiến Trường Sinh cốc ---- Độc Phi Vũ. Lão nhân tóc bạc tiên phong đạo cốt đó khiến mọi cao thủ từng tham gia đại chiến có ấn tượng phai, mình đại chiến thập đại vương cấp cao thủ, thân thủ cái thế khiến tất cả đều lạnh mình. Độc Phi Vũ là đế cảnh cao thủ du hí hồng trần, tàng tại trần thế nhiều năm còn chưa xuất kích, sao họ dám ra tay? Nếu hai đế cảnh cao thủ liên thủ xuất kích, có khác nào võ lâm lâm vào cảnh hạo kiếp? Độc Ngôn Chí tàn sát bốn phương, lại thêm tin tức lan khắp võ lâm: đế cảnh cao thủ tàng trong đệ nhất thế gia Tư Đồ gia tộc của võ lâm Hán Đường đế quốc hoành xuất thế. Nghe đó là bá phụ của Tư Đồ Minh Nguyệt, từ bé là thiên tài, công lực đạt tới cảnh giới vương cấp đại thừa tẩu hỏa nhập ma, nằm liệt giường. Tư Đồ Minh Nguyệt vốn thông cảm lại kính vị bá phụ này, lúc nào cũng chăm sóc tỉ mỉ, khiến bậc kì tài cảm nhận được tình thân ấm áp trong cảnh tuyệt vọng. Khi thân thể lạnh lẽo của nàng được đưa về, bậc kì tài ngoài năm mươi tuổi, nằm liệt giường gần hai mươi năm liền khống chế nổi, khóc lóc mấy ngày liền bình tĩnh được. Trong lúc tuyệt vọng, bi phẫn liền phát sinh kì tích, lão nhân nhiều năm chưa xuống giường chợt lành bệnh, Minh Nguyệt tâm kinh tu luyện mấy chục năm đột phá cảnh giới sau cùng, đạt tới viên mãn. Kì tài vẫn là kì tài, lão nhân dựa vào Minh Nguyệt tâm kinh sáng tạo ra Huyết Nguyệt ma kinh, trong dêm đạt tới hàng ngũ tuyệt đỉnh cao thủ đế cảnh. tháng sau, lão nhân vào giang hồ. Vì cái chết của cháu , vì Độc Bại Thiên bất hạnh trong trận chiến, cừu hận khiến ông ta mất lý trí, chỉ cho rằng mọi nhân vật từng tham dự đại chiến Trường Sinh cốc đều đáng bị truy sát. Ông ta đồ sát điên cuồng, máu nhuộm Hán Đường. Hai võ đế đại náo Hán Đường, Minh Vương Bất Động của Độc Ngôn Chí cùng Huyết Nguyệt ma kinh của Tư Đồ lão nhân danh chấn võ lâm, chỉ hai tháng sau, Độc Ngôn Chí được gọi là NộĐế, Tư Đồ lão nhân được gọi là Huyết Đế. Đối diện với hai vị võ đế điên cuồng đồ sát, ai nấy đều hoảng sợ, kẻ thông minh đều trốn mất tích. Sau cùng hai vị võ đế tựa hồ đạt thành ước định, chia thành hai hướng tiến đến thánh địa Vụ phong ở Hán Đường. Trận đại chiến đất trời mù mịt, đá bay khắp trời, cương khí sáng rực khắp Vụ phong, quang hoa khiến đỉnh núi thần bí xuất chân diện mục. Đỉnh Vụ phong và thinh đều được cương khí *** sáng như ban ngày. Đại chiến kinh thiên động địa kéo dài ngày đêm, ai biết kết quả. Nộ Đế cùng Huyết Đế biến mất khỏi giang hồ, Vụ phong tựa hồ cũng thành tử khí trầm trầm, hiếm khi có đệ tử hạ sơn. Người ta nhi nhao đoán xem kết quả thế nào, có người lưỡng đế bị tuyệt đỉnh cao thủ cư Vụ phong tiểu diệt, cũng có người toàn bộ cao thủ núi bị hai võ đế đánh tan tác nhưng họ cũng trọng thương rút . Nhưng nhiều người tin rằng cao thủ cấp cao của Vụ phong bị diệt, dù gì đấy cũng là cổ phái ngàn năm, nhất định tàng long ngọa hổ, có tuyệt đỉnh cao thủ thân. Đương nhiên họ tin hai võ đế bị diệt, vì lão võ đế Độc Phi Vũ của Độc gia ra tay, chúng nhân tin rằng trận chiến lưỡng bại câu thương. Hai võ đế đột nhiên biến mất, người võ lâm hoảng sợ thở phào, nhưng lâu sau Huyết Ma thế.
Chương 5: Giang hồ chi loạn (Hạ). Dịch: Công Tử Bạc Liêu Nguồn: Vip.vandan Công lực Huyết Ma cao thâm mạc trắc khiến tất cả hoảng sợ, cao thủ ai đoán được công lực nông sâu thế nào hoành xuất thế. Huyết Ma giết người nhưng nơi nào qua đều khiến người ta sợ hãi. Hia trăm ba mươi nhân khẩu võ lâm thế gia ở Tân Minh đế quốc bị treo lên xà nhà đánh cho tóe máu, nhưng ai mất mạng. danh phái ở Bái Nguyệt đế quốc bị lột sạch y phục ném ra chợ khiến toàn phái mất hết danh dự. Thanh Phong đế quốc… Lại thêm kiện chứng minh Huyết Ma muốn theo gió bẻ măng, khuấy loạn giang hồ vốn loạn động khiến cả thiên hạ võ lâm đại loạn, nhưng luôn hạ thủ lưu tình, lấy mạng ai. Lúc Độc Bại Thiên trở lại giang hồ, cũng là khi Huyết Ma dừng tay. ngồi trong góc tửu lâu, lặng lẽ nghe người giang hồ kể chuyện mới nhất. “Ôi, Nộ Đế cùng Huyết Đế vừa im hơi lại mọc ra Huyết Ma, đúng là chưa qua tai lại đến nạn.” “ ra Huyết Ma là kẻ thế nào? Sao lại đột nhiên xuất kẻ như thế, trước đây đâu có nghe ai đến?” “Ai biết được, tự nhiên xuất như từ trời rơi xuống.” “Có người là tỷ tỷ của Bất tử chi ma, biết là hay giả.” “ láo, cái gì mà chị ruột, là vợ .” “Vớ vẩn , phải…chuyện này… hai cao thủ siêu cấp hợp lại đúng là ác mộng.” “Bất tử chi ma đúng là hạnh phúc, nghe dung nhan Huyết Ma chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường, khuynh thành khuynh quốc, đúng là quốc sắc thiên hương.” “Nghĩ thôi cũng đủ hâm mộ.” “Hừ, tiếng chút , cách đây lâu có mấy võ lâm bằng hữu bàn đến Huyết Ma, bị tìm đến, kết quả miệng sưng đến nỗi đủ để cho cả con lừa chui vừa.” “Đúng, tiếng chút , nghe cả Tu La thiên vương Triệu Trình của Hán Đường đế quốc cũng bị chế ngự dễ dàng, cạo sạch râu tóc Triệu thiên vương, khắc con rùa đen lên mặt, còn tô cả màu, e rằng cả đời Triệu thiên vương rửa được dấu vết mặt.” “Đúng là đáng sợ.” “Nghe mọi vương cấp cao thủ đều bị dọa chết khiếp.” “Sợ cái gì, nghe gì ư, Huyết Ma lui khỏi giang hồ, chắc trở về bên cạnh Bất tử chi ma.” “Ối, Huyết Ma và Bất tử chi ma đúng là xứng đôi, ối ối.” sợi tóc xuyên qua tai người vừa , máu theo tóc mai chảy xuống. nữ tử che mặt tiến vào tửu lâu, khí thế phát ra khiến người ta nghẹt thở, run lên. “Các ngươi bàn luận về ta?” Giọng nữ tử lạnh tanh. Mấy cao thủ bàn luận lập tức run rẩy, cao thủ siêu cấp như Huyết Ma xuất trước mắt mà ban nãy họ còn này kia về đối phương. “Xin tha mạng.” “Huyết nương tha mạng…” …… “Cút.” Mấy cao thủ cắm đầu bỏ chạy. Độc Bại Thiên lấy làm lạ khi Huyết Ma xuất ở đây, đoán trước từ quy luật hoạt động của đối phương, đoán rằng từ đây trở về Thiên Ma cốc. Thấy dáng vẻ đáng thương các cao thủ, chợt nảy ra cảm giác , vốn có thù hận gì với họ, tìm họ báo thù có ý nghĩa gì. tự hỏi lẽ nào sau khi sức mạnh đạt mức quá cao, liền mất hứng thú với đối thủ nhược tiểu. “Hắc hắc, nàng đến rồi.” “Hừ.” Huyết Ma hừ lạnh, chiếc ghế Độc Bại Thiên ngồi nổ tung, vội lách sang bên. “ cần nổi nóng, mấy người vừa nãy gán cho chúng ta quan hệ, phải việc của ta.” Huyết Ma lạnh lùng : “ ngờ sau ngàn năm người giang hồ lại vô sỉ đến thế, được rồi, nhiệm vụ của ta hoàn thành, phải về Thiên Ma cốc.” “Ngươi mới ra ngoài mấy ngày, vội trở lại làm gì? Hơn nữa mới chỉ mấy ngày, ngươi làm được gì?” “Trước khi ta xuất , cha ngươi và vị đế cảnh cao thủ lật tung cả giang hồ lên, ta chỉ vẽ rắn thêm chân mà thôi, tại giang hồ loạn đủ rồi.” Độc Bại Thiên ngẫm nghĩ: “Thế này , ngươi đến ngũ đại thánh địa chuyến , hắc hắc, hiểu ý ta chứ? Rồi hẵng về Thiên Ma cốc.” “ được.” Huyết Ma đáp: “Ta đến ngũ đại thánh địa, nơi nào cũng cảm ứng được khí tức thánh giả, tại ta thể động thủ với nhân vật cấp Võ thánh, phải về Thiên Ma cốc triệt để khôi phục công lực.” “Gì vậy? Ngũ đại thánh địa đều có khí tức thánh giả, vậy ư?” Độc Bại Thiên cả kinh. “Đương nhiên là , ngươi tưởng ngũ đại thánh địa đều chỉ là hư danh ư, cổ phái qua ngàn năm sao lại có thánh cấp cao thủ.” “Được rồi, ngươi về Thiên Ma cốc .” Độc Bại Thiên thất thần, nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra. Huyết Ma, tuyệt thế cao thủ mạnh đến mức khiến người ta đoán được, như hoa đàm chợt nở giang hồ rồi biến mất, khiến người ta nghi hoặc vô tận, có điều ai ngờ trong trường đại loạn động sau đó, Huyết Ma lại xuất , nhưng trở thành tiêu điểm khiến người ta chú ý. đường về nhà, Độc Bại Thiên lo lắng vô vàn, biết ngũ đại thánh địa có khí tức thánh giả, thầm nóng lòng, bởi trước đó phụ thân từng đại chiến ở Vụ phong. Gần quê tình cảm càng dâng trào, đến gần Trường Phong trấn, càng khẩn trương, từ lúc đặt chân vào giang hồ nửa năm, đa phần thời gian đều chạy trốn, gần như ngày nào cũng bên bờ tử vong. Thấy bốn bề cảnh sắc ngày càng trở nên quen thuộc, thêm kích động. Chuyện cũ như mây khói, niềm vui ngày xưa đều từ vùng đất đáng mến này. Lúc qua vạt rừng bên ngoài trấn, bất giác dừng lại, đó là nguồn gốc của niềm vui, cũng là nơi bất hạnh của bắt đầu. Để tránh quản thúc của người nhà, và bạn bè trong trấn từng coi nơi này là mảnh đất lành, đánh đấm, vật lộn, nướng thức ăn ở đây…vui vẻ vô cùng, ai ước thúc hay quản lý. Từng chút việc xưa nổi lên trong lòng, bao tiếng cười vui, bao nhiêu năm tháng vô lo trôi qua trong khu rừng đó. Nhưng bất hạnh cả cũng từ đây, gặp Minh Nguyệt và sư huynh nàng, rồi rời nàng ra giang hồ, hát khúc bi ca. “Nguyệt nhi khả ái sao lại ngốc như vậy, có gì được với ta?” ràn rụa nước mắt. Nhớ đến bé thường theo chân mình lúc năm, sáu tuổi, lòng ấm áp, lúc đó Minh Nguyệt mũm mĩm, xinh đẹp như búp bê sứ, gương mặt ngây thơ đó càng khiến người ta thương. Thoáng chốc y như nhìn thấy Tiểu Minh Nguyệt nhảy chân sáo đến chỗ mình, bên tai còn vang lên những lời nũng nịu. “Bại Thiên ca ca đợi muội.” “Bại Thiên ca ca, muội mệt rồi, cõng muội .” “Bại Thiên ca ca, lớn lên muội gả cho huynh.” …… Lòng như dao cắt, nhớ đến những chuyện cùng Minh Nguyệt, chỉ muốn phát cuồng, muốn hủy thiên, muốn diệt địa. vĩnh viễn quên cảnh vĩnh biệt ở Trường Sinh cốc: đại chiến các lộ hào hùng trong thiên hạ, huyết sát ngàn dặm cũng vãn hồi được sinh mệnh nữ tử tâm ái, thấy nàng héo tàn như đóa hoa nhu nhược, lòng tan nát… Con đường dằng dặc, gạt hết niềm vui từng có và cả nỗi buồn, tay nắm chắc tình chi lệ tinh lấy được trong Thiên Ma cốc. Tiểu trấn thay đổi, vẫn náo nhiệt như thế, tiếng chào hàng vang lên bất tuyệt. cũng khác xưa, thanh danh của ngày nay như “mặt trời chính ngọ”, muốn gây lên sóng gió với quê hương, bèn thi triển Thần Hư bộ, như đạo điện quang lướt qua đường, người đường chỉ cảm thấy gió vụt qua mà thôi. Vượt qua bức tường cao, vào trong sân nhà, hai cỗ thần thức siêu cấp đột nhiên hướng tới, uy thế khiến tuyết đọng phòng rơi xuống. vui mừng ra mắt, tại khẳng định được rằng cha sao, bằng trong nhà lấy đâu ra hai đế cảnh cao thủ. Hai nhân ảnh như hai đạo điện quang vụt tới, người tiên phong đạo cốt, hạc phát đồng nhan, người còn lại mới trung niên, phong thái nho nhã, chính là gia gia Độc Phi Vũ và phụ thân Độc Ngôn Chí. “Cha, gia gia…” Độc Bại Thiên nghẹn ngào. Rời nhà nửa năm, tuy gặp mặt hai người hai lần nhưng chưa kịp ra câu nào, kích động. Độc Phi Vũ và Độc Ngôn Chí dám tin vào mắt mình, họ đồng thời cảm ứng thấy thần thức đế cấp tiếp cận Độc gia, ngờ lại là Độc Bại Thiên. “Ha ha…” Độc Phi Vũ cười vang: “ thẹn là cháu ta, hai mươi tuổi đạt đến đế cấp cảnh giới, ha ha, Độc gia suy tàn lại đồng thời xuất ba võ đế, ha ha…” Độc Ngôn Chí thấy con trai bình an trở về liền kích động mãi: “Độc gia chúng ta muốn lặp lại tình cảnh ngàn năm trước, luôn bồi dưỡng ở chốn nhân gian, ngờ vẫn bị người ta đến đè đầu, cả thiên hạ truy sát con trai ta, khinh người thái quá. Lần này tam đế của Độc gia cùng xuất , quét sạch cả võ lâm cũng ai ngăn được.” cảm giác phụ thân biến đổi, mình xuất bá khí, còn nụ cười của người chăm chăm lo kiếm cơm, có lẽ đó là cơn giận chân chính. Độc Phi Vũ : “Đây phải nơi chuyện trò, chúng ta vào nhà.” Mẫu thân và nãi nãi Độc Bại Thiên nghe về, liền vui mừng đến phát khóc. “Bại Thiên cháu về rồi… “ “Thiên nhi, con về rồi…” Thân tình khó rũ bỏ nhất, dù sa vào hoản cảnh ác liệt đến đâu, vẫn nhớ đến người nhà, sau nửa năm vào sinh ra tử mới trở vể, mắt đẫm lệ. Thân tình vấn vít, cả nhà đoàn tụ, già trử đều cười vui, nghe kể lại những gì trải qua trong nửa năm này. Đương nhiên có những việc phải đợi mẫu thân và nãi nãi rồi mới cho Độc Phi Vũ cùng Độc Ngôn Chí biết, bởi quá kinh thế hãi tục. Kì ngộ ở cung điện dưới lòng đất Thông Châu thành đại chiến tiên linh ở Vụ phong, nguồn gốc Kinh Thiên, Chiến Thiên, Khiếu Thiên tam đại thần quyết, thánh cấp đại chiến ở Trường Sinh cốc cùng chuyến Thiên Ma cốc… giấu giếm gì, kể lại ràng, Độc Phi Vũ và Độc Ngôn Chí chấn kinh mãi, rồi trầm tư, có những việc họ biết, có những việc họ chưa từng nghe, dù kiến đa thức quảng cũng phải im lặng. Độc Phi Vũ ngẫm nghĩ hồi lâu: “Nhưng việc này và điều cổ quái trong thân thể cháu, ta cho rằng tất cháu cũng có ý thức mơ hồ, ôi, có những việc phải tự cháu làm.” Độc Ngôn Chí hỏi: “Con định thế nào?” Độc Bại Thiên đáp: “Con muốn cha và gia gia nhúng vào, con đủ khả năng xử lý.” Độc Ngôn Chí đáp: “Nghe những kì ngộ vừa rồi, cha biết con lên con đường đoán trước được, con tự lo cho mình .” Độc Bại Thiên gật đầu mỉm cười: “Cha và gia gia đừng lo, thánh cấp cao thủ sao, con là Bất tử chi ma, tự có cân nhắc.”
Quyển: 7 Chương 6: Trường Sinh cốc chi ước (Hạ) Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Độc Bại Thiên trở về tuy khiến cả nhà cười vui nhưng chỉ là niềm vui tạm thời, ai quên được Tư Đồ gia ở bên kia con đường. Nhớ đến Tư Đồ Minh Nguyệt mất mạng tại Trường Sinh cốc, cả nhà lại đau lòng, thương cảm vô vàn. Độc Bại Thiên run giọng: “Mộ… Minh Nguyệt…ở đâu? Con muốn…đến thăm nàng.” Độc Phi Vũ đáp: “Minh Nguyệt chưa được hạ táng.” “…ư? Nhục…nhục thân nàng bị tổn hại?” “Minh Nguyệt, con bé này, ôi.” Độc Phi Vũ thở dài: “Lúc ở Trường Sinh cốc về kinh động đến Tư Đồ Kinh Lôi, bá phụ nó. Cháu chắc cũng nghe người giang hồ xưng tụng danh hiệu Huyết Đế. Ông ta cũng là người đáng thương, vốn là kì tài, lúc luyện công tẩu hỏa nhập ma. Minh Nguyệt từ bé chăm lo cho ông ta, ông ta xem nó như con đẻ, coi nó quan trọng hơn mạng hơn. Nghe tin nó bất hạnh, Tư Đồ Kinh Lôi còn đau lòng hơn cha mẹ nó, ôm thi thể nó khóc mãi, chịu buông ra, ai khuyên cũng được.” “Ông ta ôm nó suốt ba ngày rồi đột nhiên biến mất. Tư Đồ gia chấn kinh, tưởng ngoại địch xông vào cướp thi thể Minh Nguyệt và Tư Đồ Kinh Lôi liệt giường nhiều năm, phát vô số con cháu tìm nhưng có kết quả. Sau ba ngày, Tư Đồ Kinh Lôi đột nhiên xuất như từ trời rơi xuống, xuất tại Tư Đồ thế gia, trừ buồn bã ra khỏi bệnh. Về nhà rồi, ông ta mặc kệ người nhà hỏi han, trực tiến vào mật thất bế quan. Sau tháng liền sáng tạo ra Huyết Nguyệt ma kinh, võ công đạt đế cảnh, phá quan xuất , khiến cả Tư Đồ thế gia kinh ngạc.” “Tư Đồ Kinh Lôi bỏ qua cả gia tộc, bèn rời nhà ngay, đại náo võ lâm, huyết sát tứ phương, cùng phụ thân cháu tây đông tiếp ứng nhau. Sau đó phụ thân cháu được người ta gọi là Nộ Đế, Tư Đồ Kinh Lôi được gọi là Huyết Đế, cả hai đại chiến Vụ phong, phụ thân cháu mang thương thế trở về, còn Tư Đồ Kinh Lôi hiểu đến đâu?” “Thương thế của phụ thân có nghiêm trọng ? Tư Đồ bá phụ đâu, ai phát ư? Nhục thân Nguyệt nhi ở đâu? Tư Đồ bá phụ giấu nàng ở chỗ nào?” Độc Bại Thiên nóng lòng hỏi liền mấy câu. Độc Ngôn Chí : “ sao hết, ta sao. Còn về Tư Đồ Kinh Lôi và Nguyệt nhi, ai biết họ ở đâu.” “Phụ thân…” “Có phải cháu định hỏi vì sao phụ thân đột nhiên đại khai sát giới với võ lâm, khác hẳn với tính cách thường thấy hả?” Độc Phi Vũ hỏi. “Vâng.” “Phụ thân cháu từ Trường Sinh cốc về, cấp nộ công tâm, suýt tẩu hỏa nhập ma, rồi được ông áp chế tâm ma, công lực có dấu hiệu đột phá cảnh giới vương cấp đại thừa, tâm ma lại quấy nhiễu nó. Trong lúc hết cách, ông đành trợ giúp tay, lại áp chế tâm ma, nó tiến lên đế cấp cảnh giới, có điều tâm ma càng nặng. Ông sai nó vào giang hồ đại khai sát giới để dẹp bớt ma hỏa trong lòng.” “A, còn kết quả đại chiến Vụ phong thế nào?” “Vụ phong xuất động hai đế cảnh cao thủ, kết quả lưỡng bại câu thương.i “ “Hóa ra là vậy.” Đến giờ Độc Bại Thiên mới biết nguyên nhân phụ thân trở thành Nộ Đế, tỏ ra lo lắng, “Phụ thân tại ổn rồi chứ?” “ sao rồi.” “Vậy con yên tâm rồi, mấy hôm nữa con lại vào giang hồ, con nghĩ dù gây ra nhiều chuyện như vậy, chắc ai dám đến Độc gia kiếm chuyện.” Độc Ngôn Chí : “Con yên tâm, ai dám đâu.” Độc Phi Vũ : “Tiểu tử ra giang hồ đừng coi thường tất cả, nên nhớ giang hồ chỉ có mình cháu là đế cảnh cao thủ, giữa các đế cảnh cao thủ có ước định được tùy ý can dự vào việc trong võ lâm. Lần trước phụ thân cháu và Tư Đồ Kinh Lôi gây loạn, e rằng nhiều lão bất tử chịu nổi nữa, nên cẩn thận.” “Vâng, con biết rồi.” Li biệt luôn thường cảm, lần li biệt này có lẽ phải vài năm sau mới tương kiến, có thể… Mẫu thân và nãi nãi Độc Bại Thiên quyến luyến mãi, đến lúc vẫn thành lời, ngừng nức nở. Độc Bại Thiên lại nghiến răng nhìn người nhà rồi quay , đến đường liền thi triển Thần Hư bộ, lướt như bay. đến Tư Đồ gia thăm phụ mẫu Minh Nguyệt, cũng gặp ba huynh đệ Tư Đồ, bởi hổ thẹn với họ giữ được tính mạng Minh Nguyệt, còn mặt mũi gặp họ. Còn bạn bè thủa ở Trường Phong trấn, tuy muốn gặp nhưng nghĩ đến nhục thân Minh Nguyệt còn chưa biết ở đâu, lại nóng lòng tựa lửa đốt, hận thể mọc cánh bay khỏi trấn tìm. Đại tuyết mịt mù, thân ảnh cao lớn cất bước đường. “A…” Độc Bại Thiên ngửa mặt hú vang, rồi rảo bước đến Hán Đường đế quốc đệ nhất danh lâu Quan Tinh lâu. rảo bước lên lầu, khí đầy yên tĩnh, tụ tập rất nhiều người võ lâm, đa phần nhận ra , dù gặp mặt cũng thấy ảnh . Thấy Bất tử ma vương ngày trước tái giang hồ, lòng họ kinh hãi cực điểm. lạnh lùng nhìn quần hùng, tuốt cây kiếm dài nửa thước ra, lập tức vô số người hô lên kinh hãi, đoạn bạt trường kiếm theo. lầu liền rực đao quang kiếm ảnh, tuyệt đại đa số các cánh tay cầm đao kiếm đều run run, thậm chí có người sợ quá rơi cả trường đao. “Ha ha…” cười vang, “tiểu nhị mang rượu thịt lên đây.” Hỏa kế bưng rượt thịt bốc hơi nghi ngút lên, run rẩy bước qua rừng đao kiếm. Độc Bại Thiên nghênh ngang tựa vào ghế, cắm kiếm xuống sàn, lập tức mấy cao thủ bị dọa đến mức rơi cả trường kiếm. Độc Bại Thiên nhìn mấy nhân vật gị cố đứng vững với vẻ cười cợt: “Muốn chạy cứ chạy, hà tất ra vẻ.” Tất thảy đều biến sắc, họ đều trọng danh dự, nên cùng nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghĩ đến tính mạng, lửa giận trong lòng lại tắt ngóm. Tuy ai cũng muốn rời khỏi chốn “Thị phi” này, nhưng lại sợ người khác cười nhạo, nên đều cố đứng lại. Độc Bại Thiên uống ngụm lớn, ném cái bát đánh choang xuống bàn, vỗ mạnh: “Lão tử các ngươi nghe ư? Ta muốn các ngươi cút, mau cút cho ta, có nghe thấy ?” Chúng nhân nhợt nhạt, có người nhịn được, mắng lại: “Bất tử chi ma tội ác đa đoan, tay dính đầy máu tanh, bọn ta làm phiền lẽ ra ngươi nên thắp hương bái phật, ngươi lại xuất giang hồ, sợ chính nghĩa chí sĩ vây ráp ư?” “Ta khinh, chí sĩ hả, vì loại xú trùng các ngươi mà hai từ chí sĩ mất ý nghĩa, lần này Độc Bại Thiên ta xuất để quét sạch các ngươi.” Độc Bại Thiên cố ý, muốn kích nộ mọi người có mặt. Quả nhiên có vài người đứng yên được, mắng lớn: “Bất tử chi ma ngươi đừng đắc ý, đừng cho rằng phụ thân ngươi thành đế mà muốn làm gì làm, lâu nữa có đế cảnh cao thủ chính đạo xuất thế, lúc đó ngươi đừng mơ thoát kiếp nạn.” “Hắc hắc, buồn cười , ta từng dựa vào người khác ư, trước đây ta chỉ nhớ có mọt bọn vô sỉ liên hợp phục kích ta, nhưng làm gì được, hắc hắc, vô sỉ… cho các ngươi cơ hội nữa, còn cút ta đếm đấn mười, kẻ nào còn ở lại, ta lấy tai.” “Độc Bại Thiên, ngươi quá khoa trương.” “Ha ha… trước đây các ngươi liên hợp vây bắt ta, sao lắm lời, nhất định lấy mạng ta, hôm nay lão tử khoa trương sao?” nhìn mọi người với vẻ trào lộng, thần thái khoa trương vô cùng, hề coi ai ra gì. “Ngươi…” Chúng nhân tắt tiếng trước thái độ cuồng vọng của . “, hai, ba….tám…” đếm đến tám, có người chịu được, cắm đầu chạy xuống lầu. “Mười.” đứng dậy, tuốt kiếm phát ra quang mang chói lòa. “A……” “A……” “A……” …… lầu vang lên mấy chục tiếng kêu thảm, máu phun tứ tung, dưới lên xuất mấy chục đôi tai. Độc Bại Thiên lướt ra ngoài song cửa như điện mang, người còn lơ lửng lại chém ra kiếm. “Ầm.” Trước Quan Tinh lâu xuất rãnh sâu cả thước, dài chừng năm sáu thước, các cao thủ vừa bỏ chạy cùng ngx gục. “Ta rồi, chỉ cần tên chịu chạy, tất cả đều phải để tay lại. Trảm.” đạo kiếm cương phân thành mấy chục đạo , chuẩn xác cắt gọn mấy chục đôi tai, máu tươi gặp khí lạnh liền ngưng thành huyết tinh rơi xuống, mặt đất đỏ lòm. Tiếng kêu thảm ngớt vang lên. Độc Bại Thiên quát to: “Câm mồm, cút hết hco ta.” Chúng nhân lập cập chạy xuống lầu, có mấy người cố vớt vát mặt mũi: “Độc Bại Thiên, Bất tử ma vương, đừng hòng khao trương, sớm muộn cũng có ngày ngươi thân bại danh liệt, chết đất chôn.” “Ta ghét nhất bị ai uy hiếp.” Độc Bại Thiên vỗ mạnh chưởng, mấy người đó kịp phản ứng bị cương khí đánh nát, mưa máu rải khắp nền tuyết. Số còn lại rùng mình, dám thở mạnh, cắm đầu bỏ chạy. Độc Bại Thiên lớn tiếng: “Ta có ý giết mấy tên tôm tép các ngươi, mượn các ngươi truyền lời. Mười ngày nữa, Độc Bại Thiên ta ở Trường Sinh cốc cung hầu các lộ hùng thiên hạ đại giá quang lâm.” Thấy toán cao thủ võ lâm dần biến mất, lẩm bẩm: “Minh Nguyệt, để thu thập nhiều sinh mệnh chi năng cho nàng, ta đại khai sát giới. Ta khiến Trường Sinh cốc thây chất như núi, võ lâm sóng máu ngập trời.”
Quyển: 7 Chương 7: Lãnh huyết tàn khốc Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Bất tử ma vương tái giang hồ, như tảng đá ném xuống nước dấy lên ngàn tầng sóng, võ lâm vốn loạn càng thêm loạn. Nộ Đế, Huyết Đế còn giết chóc nữa, tung tích Huyết Ma còn, nhưng kẻ gây loạn giang hồ lại xuất , ý nghĩa là gì? khiêu chiến với cả võ lâm, hơn trăm cao thủ mất tai truyền tin khắp nơi rằng Độc Bại Thiên muốn đại chiến các lộ hùng thiên hạ tại Trường Sinh cốc. dựa vào đâu để mình đấu với cả thiên hạ? Bằng công lực vương cấp đại thừa? Có người đoán rằng mấp mé tiến vào đế cảnh, dù chiến bại cũng vẫn dễ dàng thoát , nhưng đại đa số tin rằng thể đột phá trong ba tháng, làm gì có ai tăng được công lực nhanh thế. Giang hồ đại loạn, ít người hận Bất tử chi ma, lúc ở Vân sơn từng tàn sát gần trăm tính mạng, đường đào vong càng nhiễm máu tanh, nhưng đáng sợ nhất là đại chiến Trường Sinh cốc ba tháng trước: chết cả gần ngàn người. Giờ tái giang hồ, thân bằng của những người chết tuy sợ tu vi kinh nhân của song vì muốn báo thù mà bôn ba khắp nơi, tập kết mọi lực lượng. Khiến người võ lâm kinh ngạc là đại đa số vương cấp cao thủ như biến mất khỏi nhân gian, thấy bóng ai. Người ta đồn rằng đại đa số vương cấp cao thủ đều ngộ hại, bị Bất tử chi ma tàn nhẫn ám sát, tên ma vương đó lãnh khốc vô tình, thậm chí tha cho người nhà của họ. Nhưng cao thủ vô tình nhìn thấy vương cấp cao thủ “ bị hại” trong núi, lời đồn liền tan ngay. Người võ lâm bàn luận rằng lẽ nào cả vương cấp cao thủ cũng sợ hãi, trốn hết vào núi sâu? Cả võ lâm kinh hoảng, mạnh như cao thủ vương cấp đại thừa còn trốn tránh, người tầm thường phải làm sao? lâu sau, tin tức khiến võ lâm phấn chấn truyền khắp giang hồ, vương cấp cao thủ bị hại, cũng sợ Độc Bại Thiên, họ tìm các đế cảnh cao thủ thế, để chế ngự Nộ Đế, Huyết Đế và Huyết Ma, dẹp loạn cho giang hồ. Nhất thời tin đồn dấy lên, mỗi ngày đều có tin tức chấn động. Giang hồ sắp loạn, tất có ma , ai nấy đều tin như thế, ma mà họ nhắc đến là Độc Bại Thiên. chỉ cười lạnh trước tin đồn, đội tuyết theo lối cũ đến Trường Sinh cốc. Trường Sinh cốc là chốn thần bí, đồn rằng từng có ma xuất , giờ lại có thêm câu chuyện ái tình thê lương. Trong và ngoài cốc là hai thế giới khác nhau, bên ngoài hoa tuyết tung bay, nhưng bên trong ấm áp như mùa xuân, cây cối xanh mướt. Chốn thế ngoại này nếu vì lời đồn liên quan đến thượng cổ ma quân chắc đầy ních người ở, có lẽ người võ lâm sợ ma quân nhưng kì quái là ai đến đây khai sơn lập phái. Độc Bại Thiên từng ước ước nghe gia gia nhức đến Trường Sinh cốc, sinh ra ở đó, tay đọng giọt máu, “Bại”, hữu thủ là chữ “Thiên”, hồng quang vút lên tận trời, Độc Phi Vũ đoán rằng ít nhiều có liên quan đến vị ma quân nọ. Cả nhà Độc Phi Vũ sống ở đó thời gian, tự thân cảm thụ lời đồn xa xưa. Trường Sinh cốc phải nơi sống được lâu dài, ở ít ngày có ích với thân thể, thần thanh khí sảng, bách mạch thông sướng, thậm chí nâng cao được tu vi, nhưng ở lâu, sinh mệnh chi năng cạn dần, nên tuy cảnh sắc dị thường, mà ai dám cư trú. Nhìn cảnh sắc quen thuộc trong cốc, đau lòng, nhớ đến những đức tính tốt của Minh Nguyệt, giờ nàng gửi hồn thơm nơi chín suối, lòng lại cay đắng vô vàn. điều chỉnh nội tức, lặng lẽ cảm thụ dao động khác thường trong cốc, hiểu là sức mạnh gì, bèn cho là linh thức của Minh Nguyệt gọi. “Minh Nguyệt đợi ta, nhất định để nàng tái nhân gian.” Độc Bại Thiên lang thang trong cố tìm hiểu địa hình, muốn chuẩn bị chu đáo trước khi đại chiến. “Chỉ được thắng, được bại.” “Vạn nhất quá nhiều vương cấp cao thủ đến sao? Ồ, đâu, chỉ mười ngày mà lúc tuyết lớn chỉ có vương cấp cao thủ của Hán Đường đế quốc và Thanh Phong đế quốc đến kịp, cộng lại quá sáu người, họ mà đến, hắc hắc…” “Mẹ nó chứ, mấy lão bất tử đế cảnh cao thủ có nhảy khỏi quan tài nhỉ, nếu thế…” “Ta có nên chuẩn bị thuốc nổ, ừ, vô độc bất trượng phu, vì Nguyệt nhi dù sau này có xuống địa ngục cũng hối hận.” “Hắc hắc, ta nhập ma, xuống địa ngục có sao, có khí chúng còn sợ hơn.” tính toán mọi bề, dự trù mọi khả năng tình huống, ba ngày sau bố trí xong xuôi, còn cách bốn ngày mới đến ước hẹn. “Chắc còn gì sai sót? Để ta nghĩ xem, ồ, ổn, còn có toán sát thủ. Mẹ nó chứ, lần trước tên thánh cấp cao thủ cứt chó đó được đối địch với ta, mấy tên thấy tiền sáng mắt này ngừng phục kích ta, lần này cũng có ít quái tử thủ hám lợi tới. Mẹ nó, lão tử lấy gậy ông đập lưng ông, lão tử ám sát lại, hắc hắc, lão tử có thời gian, nhất định đốt cháy tổng đường các ngươi, hừ.” cười lạnh. “Chắc toán sát thủ tới, nhất định chúng đến trước để bố trí, hòng đòn trúng ngay, được, lão tử đùa với ngươi phen.” lướt ra ngoài Trường Sinh cốc, khinh công của đạt tới cảnh giới ngàn dặm sóng dấu vết, hề in dấu lên mặt tuyết. Tiểu trấn gần đây nhất cũng cách mười dặm, nhưng với chỉ là nháy mắt. đạt gian phòng ở khách sạn, nằm giường dưỡng sức. Đợi khi màn đêm buông xuống, qua cửa sổ, như u linh khắp tiểu trấn, tìm khắp mọi khách sạn. Trải qua vô số lần sinh tử đại chiến, cực kỳ mẫn cảm với sát khí máu tanh, lấp tức có thể nhận ra ai là sát thủ. Tối đó phát ai có sát khí mình, tối hôm sau lại xuất . Sau cùng, ở khách sạn, phát liền ba người, phải từng trải qua sinh tử tất cảm nhận được khí tức khát máu của họ. cười lạnh, phát người đạt đến cảnh giới thứ vương cấp, thuộc hàng kim bài sát thủ, nhưng với chỉ là đối thủ đáng gì. vô thanh vô tức vào trong phòng, cười lạnh với ba sát thủHắc hắc…: ““ Nhìn vị khách mời đột nhiên xuất , cả ba kinh hãi, đợi khi nhìn khuôn mặt thần sắc đều biến đổi, ai ngờ sát tinh tìm tới sớm như thế. “Hắc hắc, ta biết ngươi.” Độc Bại Thiên chỉ vào sát thỉ ở giữa nhà: “Thành viên tập đoàn sát thủ thiên hạ đệ nhị, từng ám sát ta đường đến Thiên Ma cốc, vừa vào viện tử ta liềm cảm ứng được khí tức của ngươi.” trêu cợt: “Hắc hắc, các ngươi thiếu tiền? Thế nào, định đến lấy mạng ta, bất quá ít người đến quá, mang theo hai phế vật này.” Ba sát thủ giận giữ nhợt nhạt mặt mày. Giọng Độc Bại Thiên vô cùng lạnh lẽo: “Các ngươi có ai lựa chọn, là ra chủ trả tiền, ai thuê các ngươi giết ta, cho ta biết tổng đường của các ngươi ở đâu, như thế ta tha mạng. Thứ hai, cần gì, các ngươi thống khổ ba ngày đêm mới chết. Các ngươi chọn .” “ chọn cả hai cách.” Sát thủ đạt đến cảnh giới thứ vương cấp lạnh lẽo đáp. “Hừ, dám dùng giọng đó với ta, các ngươi tưởng mình là ai, võ đế, Võ thánh chắc? Ta khinh, mấy tên quái tử thủ tay nhuộm máu tươi, để lão tử thay trời già mắt mù hành đạo.” Ba sát thủ biến sắc, vội tuốt trường kiếm, trong nhà vang lên tiếng leng keng của kim loại va nhau. Độc Bại Thiên dùng tay giao thủ mấy chiêu, mỗi lần búng ra là mấy sát thủ như bị sét đánh, ngón tay như kim cương đúc thành, đại lực xuất ra khiến chúng muốn thổ huyết. Qua vài hiệp, Độc Bại Thiên nhanh như thiểm điện, vỗ ra mấy chưởng, ba thanh kiếm đúc bằng tinh cương bị chấn gãy thành mấy đoạn đinh rơi xuống, điểm nhanh mấy lượt lên mình các sát thủ hộc máu, trói cả ba lại xách về Trường Sinh cốc. “Bịch.” Độc Bại Thiên ném chúng xuống đất: “ , mai là kẻ trả tiền, tổng đường của các ngươi ở đâu? Ai đáp trước được sống.” Đầu lĩnh sát thủ lạnh giọng: “Chết cũng , cần lãng phí thời gian nữa, muốn giết cứ giết.” “Hắc hắc, nhanh gọn lắm, để ngươi nếm mùi trước.” Độc Bại Thiên tóm tay phải địch nhân vặn mạnh. “Cắc”, máu tươi trào ra, nhuộm đỏ đất, nửa thân thể sát thủ chìm trong máu. “A……” Sát thủ hét lên điên loạn, mồ hôi cùng máu hòa vào nhau. “ hay .” Hai mắt Độc Bại Thiên đỏ ngầu, hung ác vô cùng, như ma quỷ báo thù từ địa ngục trồi lên. “A… … chết cũng .” “Hắc hắc, ngươi tưởng thế là hùng? Các ngươi đều tàn hại tính mạng người khác, ta tuyệt đối thông cảm với loại người như các ngươi. Thêm chút đau đớn nữa nhé.” Độc Bại Thiên lại vặn cẳng chân địch nhân, bẻ gãy lọi. Máu lại phun ra, mất tay rồi chân, sát thủ đau đến chết ngất, toàn thân nhuộm máu. Hai sát thủ còn lại mặt cắt còn hột máu, ngoảnh mặt sáng bên, đành nhìn. Độc Bại Thiên như ma vương khát máu, lạnh lùng nhìn họ: “Bình thường các ngươi lấy mạng người ta, có nghĩ tới ngày hôm nay , có biết đến ý nghĩa hai chữ bất nhân chăng? Hắc hắc…nếu , chốc nữa đến lượt các ngươi.” phong bế huyệt đạo cẳng chân và tay gãy của sát thủ, để máu trào ra, tuốt kiếm múa hồi, lát sau sát thủ đầm đìa máu, chịu thêm hơn trăm vết thương xíu, máu chỉ hơi thấm ra. móc ra nắm muối bôi lên vết thương, sát thủ liền rú lên tựa lợn bị chọc tiết. “ hay ? Cho ngươi cơ hội cuối.” “ …chết… cũng .” “Được, ngươi cứng miệng lắm, cứ từ từ đợi chết.” Độc Bại Thiên đổi muối thành đường, rải lên mình sát thủ. Đoạn ném vào góc. lâu sau, đàn kiến gần đó bu tới, sát thủ bị giày vò thành hình người rú lên rụng rời. Hai mắt đỏ ngầu như mắt sói, nhìn hai sát thủ chằm chằm, hung hãn : “Các ngươi thấy rồi đó, chính là tấm gương, các ngươi hay ?” Đột nhiên mùi khai từ chỗ hai sát thủ bốc ra, cả hai sợ quá đến độ khống chế được, hạ thân ướt sũng. Độc Bại Thiên nhìu mày, nín thở rít lên: “ hay ?” “…ta …” “Tôi… cũng …” Hai sát thủ sợ đến mềm người, chúng vừa qua huấn luyện, lần đầu tiên tham gia hành động, ngờ chạm mặt phải ma quỷ khát máu như Độc Bại Thiên. “Chúng tô… hết… xin.. đừng đày đọa.” Giọng cả hai run rẩy, toàn thân lập cập. “Được, .” “Tổng đường của bọn tôi ở…” “Im mồm… được …” Sát thủ bị đày đọa gần chết, giờ bị cả vạn con kiến bao vây, toàn thân đen kịt, tuy gào rú thảm thiết nhưng nghe thấy hai đồng bạn thỏa hiệp liền cố nén cơn đau thấu tim, lướn tiếng mắng. “Ha ha, giờ còn định ra oai, câm mồm cho ta.” Độc Bại Thiên nhặt cành cây dưới đất lên ném ra. Cành cây vẽ đường cong đẹp đẽ , đạp vào mồm sát thủ. “Phập.” Máu phun trào, cành cây đánh rụng hết răng y, miệng nứt toác, máu me đầm đìa nỡ nhìn. Độc Bại Thiên như ma nhân, cơ hồ nhìn thấy, thậm chí vẻ mặt hề biến đổi. Sát thủ mất tay, chân, mình đầy kiến bâu, khóe miệng đầm đìa máu nhưng vẫn cứng cỏi vô cùng. “Độc … Bại Thiên…ta cảm giác được…ngươi khác trước…xem ra lời đồn giang hồ là …ngươi phá vương thành đế … hắc hắc…đừng tưởng thành võ đế…là thiên hạ ai chế ngự được…sát thủ bọn ta cũng có người lấy được mạng ngươi…hà huống….sát thần của bọn ta sắp đến…dù ngươi bản lĩnh thông thần…cũng so được ngón tay của đại nhân…ngươi đợi…chết …” Sát thủ xong liền đau đến hôn mê . “Hắc hắc, ta đợi chết hay các ngươi đợi chết.” Độc Bại Thiên búng viên đá tới, đập vào huyệt đạo khiến y tỉnh lại, trong Trường Sinh cốc lại vang lên tiếng thét thê thảm. vừa dữ tợn vừa đáng sợ, tà ác vô cùng, như có lệ quỷ nhập vào.
Quyển: 7 Chương 8: Ma đạo Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) “Hai tên các ngươi mau tiếp, mặc kệ can ngăn hay , được dừng lại, bằng … hắc hắc, hậu quả các ngươi biết rồi.” “Minh… minh bạch.” “Chậm , trả lời ta câu này trước, lần này sao các ngươi chỉ cử mấy người này, những kẻ khác đâu?” “Lần này…vừa hay mấy người bọn tôi có mặt tại Hán Đường đế quốc, những người khác…chỉ có người của Thanh Phong đế quốc…đến hôm đó… mới tới…” Hai sát thủ thầm than: “Vì sao bọn ta lại đến Hán Đường đế quốc vào lúc này nhỉ?” “Ừ được, tiếp .” “Tổng đường…của bọn tôi tại Tân Minh đế quốc, cụ thể ở đâu…bọn tôi biết…bọn tôi chỉ là đệ tử bên ngoài, tại mới kết thúc luyện tập…theo sát thủ cũ làm nhiệm vụ, chưa có cơ hội đến tổng đường, bất quá bọn tôi đoán rằng…ở phụ cận đô thành Tân Minh đế quốc.” “Ồ.” Độc Bại Thiên , “ai trả tiền cho các ngươi giết ta?” “Việc này… hình như rất đông, nghe đều là gia quyến của người bị giết, cụ thể là ai… bọn tôi …” “Nhiều hả, có kẻ nào chi ra nhiều tiền , chắc là kẻ quyết lấy bằng được tính mạng ta.” “Có…bất quá…bọn tôi lắm, dù sao đẳng cấp bọn tôi cũng quá thấp…” Thấy Độc Bại Thiên tỏ vẻ hung hãn, hai sát thủ sợ đến bật khóc: “Ma vương… … ma đế…, Độc đại hiệp tha mạng…chúng tôi đều … có nửa câu gian trá…” “Ta biết các ngươi , nhưng tư từng , nếu trả lời được ta tha cho, nhưng các ngươi trả lời toàn bộ, câu nào làm ta vừa lòng, sao ta tha được nhỉ?” Độc Bại Thiên cười lạnh. Hai sát thủ vô cùng hoảng sợ, run giọng: “Xin, xin ma đế…thả chúng tôi…xin ngài…” Độc Bại Thiên hỏi: “Các ngươi giết người chưa?” “.” “Có.” Hai sát thủ trả lời ngược nhau. Độc Bại Thiên nhìn sát thủ chưa giết người, rít lên: “ ra giết hay chưa?” “R…ô ồi.” “Giết bao nhiêu người?” “Mười bảy người.” “Ngươi giết bao nhiêu?” hỏi sát thủ còn lại. “Giết… mười chín người.” “Các ngươi còn chưa được chính thức hành động, lẽ nào đều giết họ trong lúc luyện tập?” “V..âng.” “Như vậy mỗi sát thủ đều giết mười mấy người trong lúc luyện tập?” “V..âng.” “Các ngươi còn mặt mũi nào sống đời này, dựa vào đâu mà cầu xin ta tha cho, mấy tên bằng cho lợn các ngươi nên chết sớm cho rồi.” Giọng Độc Bại Thiên lạnh lùng vô kể: “Bất quá, ta tuyệt đối để các ngươi chết được thống thống khoái khoái.” bẻ gãy từng đốt tay hai sát thủ rồi đến hai chân, trước khi xé tan. Cả hai gào lên như sói tru quỷ khóc, vang khắp Trường Sinh cốc, máu đỏ lòm, xương trắng nhởn, chân tay tung tóe.. Cảnh tượng thảm liệt khiến người ta muốn thổ ra. Độc Bại Thiên thèm để tâm, lại rải đường lên hai sát thủ mình đầy vết thương, đem cả hai cùng sát thủ bị đày đọa đến chết ra cốc khẩu, để đầu thò ra ngoài đó còn thân ở trong cốc. Như thế đầu chúng bị kiến cắn, giữ được tỉnh táo, từng giờ từng khắc thấm thía cơn đau. Để phòng chúng tự sát, đánh gãy hết răng cả ba. Phương pháp của quả thực độc ác nhưng có cảm giác cấn cá gì, coi đó là chuyện đương nhiên. Nhưng nếu có ai ở đó nhìn ra nét dị thường của , hai mắt đỏ lòm, mình thoáng xuất ma khí tím đen, đáng sợ như hung ma. rảo bước vào trong Trường Sinh cốc, lòng cốc rung lên nhưng hề cảm giác được, làm khí đen tựa khói tràn tới, thấm vào thân thể . “Tỏa hồn Đoạt phách đại trận giờ chỉ còn Tỏa hồn, vốn Đoạt phách đại trận định lấy mạng ta, nhưng… lại đoạt mạng Nguyệt nhi. Tỏa hồn … Tỏa hồn, còn giữ được điểm điểm linh thức còn lại của nàng ư?” Lòng ảo não. Lúc đó trong Trường Sinh cốc, càng nhiều ma khí tím đen tràn vào , cả lòng cốc đều ảm đạm. Ma khí liễu nhiễu quanh vốn đỏ ngầu hai mắt, sau cùng cạnh cuồn cuộn mây đen như cái thế ma vương bay lên, lướt khắp cốc. mất tri giác, hành động dựa hết vào bản năng, tựa hồ bị tiềm thức chi phối. cước đạp hắc vân, đứng ở giữa cốc, mây gió cuồn cuộn, thiên địa thất sắc, phù vân trời tựa hồ nhuộm đen, trong vòng mười dặm đều chìm vào bóng tối. Cuồng phong dấy lên, bóng tối giáng xuống, tử khí trầm trầm, phảng phất chúa tể tà ác từ địa ngục trở lại nhân gian. Trong hư hắc ám vô tận, chỉ có hai điểm sáng màu máu tầng Trường Sinh cốc phát sáng, huyết hồng chi quang lạnh lẽo vô ngần, hề mang nét tình cảm của nhân gian. Lời lẽ băng lạnh như đến từ cửu u địa phủ, như ma , tựa quỷ gào: “Hắc hắc, dù ngàn kiếp hiểm nguy, dẫu hồn phi phách tán, linh thức của ta vẫn còn, đánh khắp bách thế luân hồi, mặc kệ lục đạo vô thường, ta vẫn vĩnh sinh. Thiên đạo! Thiên đạo! Thiên còn đạo, hà tất phải phụng Thiên. Đạo chết, ma sinh. Ma hải vô biên, thần ma bại thiên!” Dưới tòa ma điện trong lòng đất ở Bái Nguyệt đế quốc xa xôi, trung niên toàn thân rực hồng quang tỉnh lại. “Cái gì, Vạn lí ánh tượng, ngươi…” Ông ta tỏ vẻ hoảng sợ. “Sao có thể… ngươi … Ma Thiên…ngươi quay lại rồi… ta…ta có ý đối địch với ngươi, chỉ là thấy ngươi trước đây đủ độc ác nên mới giúp tay.” Phía trước trung niên phát ra ma quang đỏ rực là đôi ma nhãn đỏ lòm, gương mặt phía sau ảm đạm vô quang, cực kỳ mơ hồ, thể nhìn . Giọng tàn khốc băng lãnh vang lên trong ma điện: “Nên nhớ, giờ ta tên Bại Thiên.” Hai chữ “Bại Thiên” buông ra, ma điện đột nhiên nổi cuồng phong. “Vong Tình Ma quân … Vong Tình Ma quân, lúc xuất thủ ngươi nên cân nhắc phân lượng của mình, ngươi tưởng mình là ai, là tên đồ đệ Thiên Ma của ta, kẻ bất thành khí phản bội sư môn đó ư? Ngươi tưởng mình là tên trộm vô sỉ, lén ăn trộm bộ Ngạo Thiên quyết của ta ư? Kẻ mạnh hơn chúng ta còn coi ra gì, tính gì ngươi. Đừng tưởng ngươi thoát được phong ấn của tuần thiên sứ giả là đủ tung hoành nhân gian giới, kẻ mạnh hơn người ít, Cổ võ thánh nhiều tuổi hơn ngươi vẫn còn nhiều lắm.” “Ngươi ngàn lần, vạn lần đừng động đến ta, Thiên diệt nổi ta, tính gì ngươi. Có bao kẻ mạnh hơn ngươi, chưa ai dám động thủ với ta khi ta hư nhược nhất, ngươi còn hiểu ư? Lẽ nào ngươi quên trước đây ta giáo huấn ngươi thế nào? Có những người thể đắc tội, bởi hậu quả là --- chết. Ngươi cứ chuẩn bị đợi chết .” Ma nhãn đỏ màu máu lạnh lùng nhìn Vong Tình Ma quân. mình Vong Tình Ma quân hồng quang đại thịnh, lạnh giọng: “Hừ, người khác sợ ngươi chứ ta , đừng tưởng mình vô địch võ giới. sai, trước đây ta phải đối thủ của ngươi, bị ngươi truy sát còn đường lên trời xuống đất, hắc hắc, lúc đó tuần thiên sứ giả xuất nên ta còn sống. Hắc hắc, ngươi biết chưa? Hơn vạn năm nay ta khổ luyện ma công, để mong có ngày tranh hơn thua với ngươi. Hắc hắc, hơn vạn năm nay ta từng bị tuần thiên sứ giả truy bắt, từng bị Cổ võ thánh đàn áp nhưng ta đều qua được, đợi ngày ngươi tái nhân gian. Dựa vào đâu người ta bảo ngươi là mạnh nhất, vì sao bọn ta phải tránh tuần thiên sứ giả mà chúng lại thỏa hiệp với ngươi. Ta phục, phải quyết chiến với người.” Ma nhãn hồng quang đại thịnh: “Sai rồi, tuần thiên sứ giả thỏa hiệp với ta mà làm gì được. Dù ở đâu, chỉ cần ngươi đủ mạnh, mọi quy tắc đều trói buộc được, ngươi tùy tâm sở dục, nhưng ngoài cường giả còn có cường giả khác, cũng như ngoài pháp tắc này còn có pháp tắc khác. Ngươi chưa có tư cách khiêu chiến với ta, ngay cả quy tắc của tuần thiên sứ giả mà ngươi phá được, còn lâu mới là đối thủ của ta. Hắc hắc… Trường Sinh cốc cần nhiều sinh mệnh chi năng, ngươi tu luyện mấy vạn năm, tích tụ nhiều linh lực như vậy, đúng là thứ quá tốt, cố mà bảo trọng thân thể, lâu nữa, ta đến lấy bổ phẩm là ngươi.” Vong Tình Ma quân giận phát điên, bị người ta coi là tử vật, khác nào bổ phầm. Vạn năm khổ tu, sớm khiến lão hùng tâm rờ rỡ, giờ bị đả kích mạnh. Lão vung mạnh tay phất ra ngoài, hồng quang thảm liệt xuyên qua ma nhãn, toàn thân run lên: “Lão bất tử, được…được…được…ta đợi ngươi, lần này nếu ông trời khiến ngươi tịch diệt linh thức, lão tử cũng lấy mạng ngươi.” “Chú ý phong độ, khí độ, hắc hắc, ngươi còn chưa đủ tư cách…” ma nhãn đỏ máu mờ dần, ma điện trở lại yên tĩnh, nhưng Vong Tình ma quân bình tĩnh nổi, nhảy choi choi, “Lão bất tử, ngươi hối hận.” Trường Sinh cốc ngập mây đen, trong bóng tối vô tận sừng sững bóng dáng cao lớn đó. “Sống được vui chết hối hận.” Trong cốc tan hết ma khí, mây đen trong vòng mười dặm tan dần, đất trời trong trẻo trở lại. Độc Bại Thiên từ đáp xuống, như tỉnh mộng, thở phào hơi, nhìn ma khí chưa kịp tan , lòng thoáng mất mát. vào trong cốc, ba sát thủ bị kiếm bu kín, cắn thành còn ra hình người, nhiều nơi lộ cả xương trắng ra, tuy còn sống nhưng tiếng kêu gào vang lên liên tục. Lúc họ thấy tới gần, đều sợ hãi cực độ, họ nhìn dị tượng trong cốc, cho rằng là hóa thân của ma quỷ. “Loạn thế… xuất ma, thiên tượng… đại loạn… ngờ ngươi đúng là ma quỷ…” Đầu lĩnh sát thủ chật vật . Độc Bại Thiên thấy ba người lâm vào thảm trạng, trong lòng cũng ớn lạnh, thầm nhủ: “Ta sao vậy, lại thi triển thủ đoạn thảm vô nhân đạo như vậy, chúng đáng chết, nhưng…” Ba sát thủ càng kinh hãi hơn, nhận ra hung khí mình tan hết, phát ra khú tức tường hòa, quái dị vô cùng, họ cho rằng đó là bản lĩnh đặc thù của ma quỷ. Ma khí tan hết, Độc Bại Thiên cảm giác thần thanh khí sảng, cương khí trong thể nội tựa hồ ngưng luyện hẳn, tu vi có dấu hiệu tinh tiến. nhìn đến thảm trạng của ba người, vào trong cốc, trước khi , vung kiếm vạch mấy chữ lớn dưới đất: Giết sạch cẩu hùng trong thiên hạ.