Quyển: 6 Chương 19: Ma nữ di họa Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Huyết Ma Hứa Nặc lạnh lùng nhìn Độc Bại Thiên: “Bất kể ngươi thừa nhận hay , thân thể ngươi tuyệt đối có điều cổ quái.” Độc Bại Thiên lạnh lùng, đáp. Huyên Huyên tỏ vẻ như trẻ con hiếu kì, vòng quanh hai vòng: “Im lặng, hừ, ngờ Tiểu Bạch đáng chết lại giấu ta nhiều bí mật như vậy.” cười khổ im lặng. Thiên Ma cốc Ma động mấy ngàn năm nay ai phá được phong ấn, Huyết Ma phá ấn thành công khiến thần thoại Phong ma ấn vĩnh viễn phong tỏa thánh ma bị phá tan. Huyết Ma lão tổ tái khiến đệ tử ma giáo hoan hân cổ vũ, ai cũng thấy được tương lai huy hoàng, ma giáo ma tôn thiên hạ. Nhưng khi chúng nhân say sưa với niềm vui ai biết quyền sinh sát của Huyết Ma lão tổ nằm trong tay người khác. Huyết Ma Hứa Nặc theo Độc Bại Thiên về nơi ở, đương nhiên thiếu tiểu ma nữ Huyên Huyên theo chân, dọc đường nàng cơ hồ bức Độc Bại Thiên đến độ phải tự sát. “Chà, Tiểu Bạch mau, thân thể ngươi có gì cổ quái?” “Mau, .” “Có phải trong thân thể ngươi có thiên niên quỷ hồn?” “Hay là hồ tiên nhập vào?” “Tiểu Bạch, ấn đường của ngươi tối sầm, tử kiếp xa nữa, đại nạn sắp tới rồi, mau để lại di ngôn, mọi bí mật cho ta, đừng để đến lúc chết mà người ta vẫn còn biết ngươi là quái.” “Tiểu Bạch đáng chết có chịu hay , đừng trách ta khách khí, đầu tiên ta bẻ vai ngươi rồi bẻ lọi chân, dù gì ngươi cũng thích , cắt luôn đầu lưỡi là ổn. Còn nữa mắt ngươi cả ngày đều híp lại, cũng nên móc ra, ồ, tóc cũng nên nhổ để lót chuồng ngựa.” “Hừ, tức chết ta mất, ngươi còn , ta lột sạch y phục ngươi rồi ném vào phòng mấy lão bà bảy, tám mươi tuổi.” Sau cùng Huyên Huyên giận quá, kéo mạnh tai : “ mau.” “Ai da, bạo lực quá, nữ bạo long tay chút, đau chết ta mất.” “ mau, nếu ra biến ngươi thành con thỏ trắng, , tai còn dài hơn tai thỏ luôn.” “Được, ta , ta , ta cũng biết thân thể mình có gì cổ quái, chỉ là mỗi lần ta phẫn nộ đến cực điểm, khống chế được tình cảm bạo phát sức mạnh khiến cả ta cũng sợ hãi, chuyện này…là thế nào ta cũng , có thể do xá thân thành ma.” “Ngươi lừa đảo, coi ta là con nít ư? Mau .” Huyên Huyên vẫn kéo tai . “ vốn là con nít, lại còn khuynh hướng bạo lực, con bình thường đâu có như .” đả kích đúng lúc. “Muốn chết, dám thế hả, ai là trẻ con, ai bình thường, ai có khuynh hướng bạo lực?” Huyên Huyên vừa vừa dụng lực kéo tai . “A… vậy mà còn phải khuynh hướng bạo lực? Mau buông tay, đứt tai ta.” Độc Bại Thiên liên tục kêu to. Huyết Ma Hứa Nặc nhìn hai người, bất giác nở nụ cười, đồng thời cân nhắc đến những lời , đột nhiên chen lời: “Độc ...Độc Bại Thiên.” Huyết Ma tỏ ra thích ứng khi gọi tên , thị vẫn chưa xử lý hoàn hảo quan hệ với , theo lý thuyết cứu thị thoát khốn, nên báo đáp nhưng lại hạ cấm chế, vì thế thể tha thứ được. “Khi ngươi cực độ phẫn nộ, khống chế được tình cảm bùng lên sức mạnh chí cường?” Huyên Huyên hiếu kì, buông tay ra, đợi đáp. “ sai, đúng đấy.” “Ừ, tình huống rất phức tạp, hình như có nguyên thần cực mạnh bị phong ấn trong thân thể ngươi, có lẽ là quỷ hồn nhập thể, hồ tiên thượng thân như Huyên Huyên . Còn khả năng nữa là vốn ngươi có tiềm lực này, chỉ là cố ý áp chế.” Đoạn Huyết Ma Hứa Nặc nhìn chớp mắt, phảng phất dò xét suy nghĩ trong lòng . “ biết.” tựa hồ muốn về nguyên do sức mạnh đó. “Thể nội ngươi có sức mạnh chí cường?” Huyên Huyên hỏi. “Đúng vậy, ta cảm giác được.” Huyết Ma đáp. “ phải chứ? Muội chỉ cần tay cũng đánh gục được .” Huyên Huyên thò quyền đầu, ra vẻ gây hấn trước mặt . ra vẻ thấy, quay đầu sang bên. Huyên Huyên đột nhiên lớn tiếng: “ vậy là Tiểu Bạch đáng chết kỳ rất mạnh, còn hơn cả muội, nếu như bạo phát?” “Đúng.” Huyết Ma cười. “Hừ.” Huyên Huyên tức giận: “ vậy là việc đại phát thần uy tại Trường Sinh cốc phải là khoác lác, cũng phải giang hồ phóng đại lên? Được, muội phải bế quan, phải đột phá.” Nàng là làm, về đến tiểu viện Độc Bại Thiên ở liền thỉnh giáo những vấn đề hiểu về võ học với Huyết Ma suốt cả tối. Hôm sau,được Huyết Ma cùng, nàng đến đại điện nghị của ma giáo, với giáo chủ rằng cần gian mật thất yên tĩnh nhất, bị ai quấy nhiễu. Ma giáo giáo chủ và các đích thái thượng trưởng lão thụ thương mong Huyên Huyên đâu thời gian còn được, lập tức thống khoái sắp xếp mật thất ở ngay sau đại điện nghị . Trước khi Huyên Huyên vào, Huyết Ma viết kinh nghiệm năm xưa mình phá đế thành thánh đưa cho. Từ hôm đó Huyên Huyên bắt đầu bế quan. Thấy giáo chủ và thập đại thái thượng trưởng lão kinh ngạc, Huyết Ma lão tổ đưa Huyên Huyên vào xong liền về ngay chỗ Độc Bại Thiên ở, trước khi về còn dặn ai được đến quấy nhiễu, thị cần nghỉ ngơi thời gian. Lúc lại gặp , Huyết Ma lạnh lùng : “ , ra ngươi muốn gì?” “Ôi, ta muốn làm gì ngươi hả, chi bằng ngươi làm…thị nữ của ta, được ?” “Nằm mơ, thánh giả có tôn nghiêm riêng, như thế thà bảo ta chết luôn.” Huyết Ma tức giận. “Chuyện này…đừng hiểu lầm, làm thị nữ của ta phải như thế, là ngươi bảo vệ an toàn cho ta là được.” “Hừ, tên hạ lưu ngươi nghĩ gì mà ta lại biết ư? Đừng mơ mộng, trước khi bị phong ấn ta hai trăm bảy mươi chín tuổi, đủ làm nãi nãi của tổ nãi nãi ngươi.” “Ngươi…ta xấu xa vậy ư?” “Hừ!” Huyết Ma lạnh lùng đáp. Độc Bại Thiên : “Buộc Võ thánh công tham hóa cảnh phải vâng lời ta tất ngươi phục. Chi bằng chúng ta đánh cược, nếu trong ba năm mà ta nhìn thấu sinh tử, tiến vào hàng ngũ thánh cấp cao thủ ngươi làm thị nữ cho ta, nếu ta làm được, ta giải cấm chế cho ngươi, thế nào?” “Ngươi… Ha ha, hai mươi tuổi mà muốn nhìn thấu sinh tử, tiến vào hàng ngũ thánh cấp cao thủ? Đừng mơ, dù thể nội có làn sức mạnh chí cường cũng thể giúp ngươi đột phá sinh tử hạn chế, sức mạnh phải là yếu tố chính để vượt vòng sinh tử.” “Ngươi có dám đánh cá ?” “Đương nhiên, ngươi phải giữ lời đấy.” “Đương nhiên, Độc Bại Thiên ta là giữ lời. Nhưng phải có điều kiện phụ, ngươi bảo ta có khả năng đột phá sinh tử chi cảnh, vậy thể giúp ngươi công được. Trong ba năm này, ngươi phải giúp ta ba việc, được chăng?” “Phải xem là việc gì .” “Quyết làm khó ngươi, ngươi là người ma giáo, những việc đó đều hợp với lập trường ma giáo.” “Được, ngươi , ba việc gì?” Độc Bại Thiên trầm tư rồi : “Việc đầu tiên là ta muốn ngươi khuấy loạn võ lâm Thiên Vũ đại lục.” Chỉ nháy mắt quyết định vận mệnh tương lai của võ lâm. Huyết Ma đáp ngay: “ thành vấn đề, còn việc thứ hai và ba?” “Ta chưa nghĩ ra, giúp ta việc đầu tiên .” “ tại chưa được, ba tháng sau , bị phong ấn lâu như vậy, thân thể ta hư nhược đến cực điểm, cần thời gian hồi phục.” “Được, ta đợi ngươi.” Đoạn đối thoại ngắn ngủi đó khiến võ lâm sa vào cuồng phong bạo vũ. “Còn gì nữa ?” Huyết Ma hỏi. “Còn, đương nhiên, trong lòng ta còn nhiều nghi vấn.” Huyết Ma lạnh lùng: “Nếu ngươi muốn hỏi ai phong ấn tốt nhất nên ngậm miệng, ta đáp được.” “Vì sao?” Độc Bại Thiên tỏ vẻ hiểu. “Vì tương lai ma giáo, ta muốn vì câu của ta mà ma giáo qua vạn năm lại bị hủy diệt.” cả kinh: “Sao có thể?” Huyết Ma lạnh lùng: “Cò gì thể, ta thấy phần kí ức của ngươi, ngươi quên rồi ư? Tổ tiên của ngươi có thánh cấp cao thủ, thế lực Độc gia tộc lúc đó bành trướng cực điểm, nhưng bị diệt chỉ trong đên, ngươi còn hiểu vì sao ư? Nên những việc liên quan đến phong ấn, đừng hỏi ta.” “Chuyện này…” Ngắn ngẩn ra. Rồi từ đó Huyết Ma ngày nghỉ đêm mới xuất , tối nào cũng khắp Thiên Ma cốc, Độc Bại Thiên lấy làm kì quái, hỏi vì sao thị bế quan, Huyết Ma đáp rằng khổ tọa bế quan của thánh cấp cao thủ khác với tuyệt đỉnh cao thủ phổ thông, thánh cấp cao thủ dùng tâm để cảm ứng sức mạnh chí cường trong thiên địa. từng lén theo mấy lần nhưng đều bị Huyết Ma phát giác, có điều phát giác thị thường dừng ở hai chỗ lâu nhất. Gần như tối nào thị cũng đến đứng chốc trước mặt tượng Thiên Ma, có những lần đứng cả đêm. từng thử nhìn mặt Huyết Ma xem có phát gì nhưng đáng tiếc lần nào khi đứng đó, mặt thị cũng biểu lộ gì. Chỉ có lần, phát ra có điểm cổ quái, hình như tượng Thiên Ma khẽ lắc, nhưng Huyết Ma lại phản ứng rồi. Sau cùng xác định dược là hay chỉ là ảo giác. Linh ma hồ là nơi Huyết Ma dừng chân khá lâu, thậm chí tại đó thị ngại để lộ nội tâm, lần nào đến đó cũng đều buồn bã, thậm chí rơi lệ. Độc Bại Thiên rúng động, vừa thắc mắc vừa lo lắng, nhưng hiểu lo lắng, thắc mắc gì, chỉ loáng thoáng có cảm giác. còn tiểu ma nữ hoành hành, Thiên Ma cốc bình tĩnh hẳn, đương nhiên cũng xảy ra những việc thú vị. Đồn rằng, y phục “ lạc” của thánh nữ Hoa Vân Tiên đều được đại trưởng lão “thu hồi”, thị thoát được nỗi khổ “tìm áo”. Nhưng tình qua chưa lâu, lại có tin rằng cái áo lót duy nhất của thánh nữ bị mất nằm trong tay Độc Bại Thiên, giờ vẫn chưa về với chủ cũ. Tin lan ra mỗi lần Độc Bại Thiên rời khỏi cửa là cảm nhận được sát khí khủng khiếp, nam đệ tử ma giáo đều nhìn với ánh măt giết người, nếu phải giáo chủ và thái thượng trưởng lão từng dặn được bất kính với e rằng họ ăn thịt lâu rồi. “Đáng sợ, ai lộ ra tin này, chắc người ngoài nào biết, lẽ nào là tiểu ma nữ vạn ác đó? Nhưng ả bế quan rồi cơ mà.” Ba ngày sau, cũng hiểu tình, tội đồ chính là tiểu ma nữ, nàng khắc đầu tượng Thiên Ma việc “vô tình xông vào” phòng tắm của thánh nữ, đương nhiên quên cải biên cho thêm phần hấp dẫn. Khi đệ tử ma giá quét dọn bức tượng phát ra suýt nữa ngã sấp mặt xuống. Rồi đồn mười, mười đồn trăm, đệ tử ma giáo cả Thiên Ma cốc đều biến. tình càng lan càng sai , bề ngoài là Độc Bại Thiên cướp áp lót của thánh nữ, ngấm ngầm là tin đồn tối nào cũng nghỉ lại phòng thánh nữ. Từ khi lời đồn lan ra, tối nào trước viện của thánh nữ cũng có toán đến bắt “sói”, họ ở đó mấy đêm liền nhưng bắt được sắc lang mà chỉ vài con chim đêm xấu số. Dù có chứng cứ nhưng chúng nam đệ tử ma giáo nhìn ngày càng ác cảm, cảm giác lạnh lẽo đó khiến rùng mình. Độc Bại Thiên quay về nơi ở: “Tiểu ma nữ vạn ác đúng là đáng ghét, dù bế quan cũng hại ta, là họa hại ngàn năm.” Trong khi ra vào nơm nớp thánh nữ cũng dễ chịu hơn, lời đồn cơ hồ khiến Hoa Vân Tiên phát cuồng, chỉ muốn lập tức đem ra chém, đương nhiên càng hận tiểu ma nữ hơn. Lần trước Huyên Huyên đồn ầm chuyện áo lót của thị ra ngoài, lần này vẫn là nàng dựng chuyện, nếu phải giáo chủ ngăn cản, thị muốn phá tan đại điện, lôi cổ tiểu ma nữ ra.
Quyển: 6 Chương 20: Ngạo Thiên ma nữ Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Thi thoảng Độc Bại Thiên thất Hoa Vân Tiên, ba chữ “con thỏ chết” vừa buột ra là tới ba chục mũi phi đao lao tới, rồi là công kích như cuồng phong bạo vũ. Nếu ma giáo thái thượng đại trưởng lão đến nhanh, Hoa Vân Tiên tất quyết tử với , ánh mắt nhìn như phun lửa, còn tí nào đoan trang của bậc thánh nữ, càng còn tí xíu nào phong phạm truyền nhân kiệt xuất nhất Vân Yên các. “Nữ nhân…” được mấy ngày, Hoa Vân Tiên vội vàng đến Vân Yên các, bởi ở Thiên Ma cốc ngày nào thị cũng có xung động muốn giết người. Hơn nữa rời Vân Yên các cũng khá lâu rồi, cần tiếp tục diễn kịch. Thời gian trôi nhanh, thoáng cái ở Thiên Ma cốc được hai tháng, lợi dụng thiên địa tinh khí dày đặc ở đây mà khổ tu mấy đại thần quyết, tu vi tiến bộ kinh nhân, gần như đạt đến cảnh giới vương cấp đại thừa, có dấu hiệu phá vương thành đế. Nhưng đến bước cuối cùng, lại tiến nổi, tuy đế cảnh ra trước mắt mà thể chạm vào. Ma giáo tựa hồ khôi phục được yên tĩnh, mọi đệ tử chăm chỉ tu luyện võ công, giáo chủ và thập đại trưởng lão đến cầu Độc Bại Thiên tiếp tục giải phong ấn, tại họ còn chưa hoàn toàn lành thương thế. cảm thán: “Những ngày có tiểu ma nữ, Thiên Ma cốc nhạt nhẽo , cứ như nước lã, có mùi vị gì.” “Ta thấy ngươi nhàn quá hóa sầu chăng.” Huyết Ma lạnh giọng. Thiên Ma cốc bình tĩnh được hai tháng, sáng đó lại xôn xao, đại điện nghị lắc lư như gặp động đất, tiếng nổ vang lên rồi từ phía sau đại điện vang lên tiếng hú của nữ tử như rồng gầm phượng gáy vang khắp cốc. Các đệ tử trông nom đại điện choáng váng, các trưởng lão vội vàng đến nơi đều ngạc nhiên phát ngôi điện hùng vĩ thi nhau sụp đổ, nữ tử mặt đầy sát khí tung hoành trong đó. Toàn thần nàng nhàn nhạt tử mang, khí thế hùng hồn phát ra khiến các trưởng lão ma giáo đều rùng mình. “Tiểu ma nữ làm gì?” trưởng lão rít lên hỏi. Mái tóc dài của tiểu ma nữ gió mà dựng lên, tử mang lóe sáng trong mắt, lạnh lùng nhìn trưởng lão ma giáo đó, rồi gì tung ra đòn phách chưởng, tử sắc cương khí rít lên như nộ long lao vút tới. Áp lực kinh hồn cùng cương phong mãnh liệt khiến sắc mặt vị trưởng lão nhợt nhạt, dám tranh phong mà cấp tốc lùi lại. Tuy tránh được đạo tử sắc cương khí, nhưng áp lực từ cương phong vẫn khiến ông ta thổ huyết ngừng, thân thể lắc lư như lá thuyền giữa biển lớn. đòn phách chưởng khiến trưởng lão chưa sống chết, tất cả đều rúng động, mấy trưởng lão lão run rẩy, biết nên làm gì, tu vi này vượt khỏi tưởng tượng của họ, tuyệt đối đối phó được. “Mau mời giáo chủ.” trưởng lão lớn tiếng với đệ tử. Tiểu ma nữ như phát điên, công kích ào ạt cả người và vật trong đại điện, gần như mọi bức tượng đều bị chấn tan, rồi nàng tung chưởng đánh thủng nóc, phi thân lên ngồi bảo tọa giáo chủ, lạnh lùng nhìn xuống các trưởng lão và giáo chúng ma giáo mới tập hợp lại, khí thế hùng hậu của nàng khiến ma giáo chúng nhân run rẩy. Lúc này tiểu ma nữ như tu la thần, mặt đầy sát ý. “Tiểu ma nữ này sao vậy?” Mấy trưởng lão nhìn nhau, biết xảy ra chuyện gì khiến tiểu ma nữ nổi giận như vậy. Ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong nghe báo cáo xong liền thở dài: “ ngờ Thiên Ma cốc mới bình tĩnh lại, ma nữ lại phá quan gây ra đại loạn, lẽ nào ả tẩu hỏa nhập ma.” Lúc dẫ người đến nơi, ông ta vừa hay thấy được tình cảnh sau cùng, ma giáo đại điện hùng vĩ hóa thàng ngói nát ngổn ngang, đệ tử ma giáo đều run run rẩy rẩy trốn biệt ngoài xa, ai dám xông lên. Tiểu ma nữ bay vút lên khỏi màn bụi, sát khí tràn ra khiến người ta lạnh mà run, tiến bước về phía ma giáo giáo chủ. “Cái gì? Súc địa thành thốn.” Ma giáo giáo chủ cả kinh, ngưng trọng nhìn tiểu ma nữ: “Huyên Huyên, tẩu hỏa nhập ma rồi, biết ư?” Huyên Huyên im lặng tung chưởng, Cái Thiên Phong vội giơ tay phải lên ngăn. Hai đạo cương khí đen tím như long quyển phong tràn ra ngoài, đệ tử ma giáo sướm tránh xa, tránh họa sát thân. Hai đạo cương phong quay tít, điên cuồng lan khắp đại điện đổ nát, khi tất cả lặng ma giáo giáo chủ lùi liền bảy bước, khóe miệng rỉ máu, sắc mặt trắng nhợt. Toàn bộ mái ngói hóa thành cát bụi, ma giáo đại điện triệt để tan biến. “Giáo chủ...” “Giáo chủ...” Chúng đệ tử ma giáo dám tin vào , trong mắt họ Cái Thiên Phong là vô địch, ngờ lại bại trong tay tiểu nha đầu chưa đầy hai mươi. “Mau mời thái thượng trưởng lão.” hiểu ai hô lên. Kỳ cần mời, thập đại thái thượng trưởng lão tới, họ nghe thấy tiếng tiểu ma nữ rú lên lúc phá quan, giờ lao tới. Ma giáo giáo chủ tỏ vẻ thất lạc, hồi lâu sau mới bình tĩnh: “Hảo công phu, hảo thần thông, Ngạo Thiên quyết tái , Thiên Ma quyết thể độc bá được, nương còn trẻ mà tu vi đạt mức kinh thế hãi tục vì sao tu luyện cho chắc chắn mà cố gắng thành công theo hướng hủy diệt.” Tiểu ma nữ nghe thấy ba chữ “Ngạo Thiên quyết”, nhãn thần băng lạnh lóe lên như suy nghĩ gì đó. Ma giáo giáo chủ xác định Huyên Huyên tẩu hỏa nhập ma. Thập đại thái thượng trưởng lão tới, vây chặt tiểu ma nữ. Tử mang lóe lên trong mắt Huyên Huyên, đột nhiên cuồng tính đại phát, điên cuồng tấn công chúng nhân. Với người ma giáo, ràng tiểu ma nữ tự sát, bởi họ cho rằng trừ thánh cấp cao thủ, đời còn ai dám đồng thời khiêu chiến mười đế cảnh cao thủ thành danh nhiều năm. Tiểu ma nữ hành động thế khác nào vũ nhục thập đại trưởng lão, trừ hai người đối chưởng với nàng, còn lại đều lui bước. Ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong : “Các vị sư tổ đừng khinh địch, tiểu ma nữ tuy tẩu hỏa nhập ma, nhưng công lực tăng cao, sắp đạt đến lúc quan trọng, ngàn vạn lần phải cẩn thận.” “Cái gì?” Mấy lão nhân đều tỏ vẻ tin được, họ từ đệ tử ma giáo tu luyện đến đế cấp cao thủ người trẻ nhất cũng ngoài sáu mươi, rồi sau đó phản lão hoàn đồng, tu vi đế cấp bước vào đại thành nhưng tiến được nữa, mấy chục năm qua, họ lại già . Giờ nghe nữ tử chưa đầy hai mươi sắp vượt qua bước cuối cùng đó, sao có chuyện họ kinh hãi. “Con còn hoài nghi là ả sử dụng Ngạo Thiên thần quyết thất truyền.” Cái Thiên Phong dặn. Thêm hai người trong thập đại trưởng lão gia nhập vòng chiến, sáu người khác lùi lại. Mọi đệ tử ma giáo đều lui xa mấy trăm thước. Đây là trận kinh thế đại chiến, mấy trăm năm xuất trong võ lâm, bốn đế cảnh cao thủ thành đế nhiều năm liên thủ đại chiến võ đế mới nổi. Dù thắng hay thua, tiểu ma nữ đều có thể ngạo thị đương đại. Tứ đại đế cảnh cao thủ như bốn bức tường kiên cố vây chặt Huyên Huyên, bốn làn Thiên Ma cương khí kết lại ép tới kinh nhân, gian phụ cận chịu tác dụng của Thiên Ma lực trường, gần như uốn khúc, mơ hồ hẳn . Ở giữa là màn tử mang chói lọi, hai mắt tiểu ma nữ rực tử quang, toát lên sát khí lãnh liệt, hai tay ngừng múa tít, nhàng mà thiếu ngạo cốt. Cường quang chói lòa từ hai tay nàng phát ra, lực trường do Thiên Ma cương khí cấu thành dao động kịch liệt, đại lực lan tràn. Tử quang càng lúc càng mạnh, dao động ào ạt khiến mặt đất rung rinh theo, từ mang từ trong Thiên Ma lực trường lao ra, tiểu ma nữ triệt để đột phá phong tỏa của tứ đại đế cảnh cao thủ liên thủ. Sức mạnh như nộ hải cuồng đào từ năm người tràn ra bốn phía, chấn động cả trung, thi thoảng có phi điểu bay ngang đều bị chấn tan, dưới chân năm người nứt nẻ lan dài trăm thước, cả Thiên Ma cốc phảng phất chấn động. Thanh thế của ngũ đại đế cảnh cao thủ kinh người, Thiên Ma cương khí và Ngạo Thiên cương khí điên cuồng tràn ra, năm làn quang mang bốn đen đỏ như thần long uốn lượn, trong vòng trăm trượng mọi thứ đều hóa thành cát bụi. Bốn đế cảnh cao thủ nhợt nhạt mặt mày lùi lại mấy bước, tiểu ma nữ gập người thổ ra ba ngụm máu. Độc Bại Thiên ở ngoài đám đông lao vút tới, nhưng bị Huyết Ma kéo lại. “Ngươi định làm gì? Bỏ ra, ngươi thấy muội muội bị người ta bắt nạt ư?” Huyết Ma sững người, cấm của: “Ta đương nhiên thấy, nhưng muội ấy sao hết, trận đại chiến này phi thường trọng yếu, ngươi được làm càn.” Mắt lóe lên, thêm câu nào. Huyên Huyên từ từ đứng dậy, đáng sợ là gương mặt nàng xuất mấy vết nứt. “A...” Ai nấy đều kinh hãi. Vết nứt dần loang rộng, sau cùng mặt Huyên Huyên rơi xuống, gương mặt khác như mộng như ảo xuất trước mắt chúng nhân. Dung nhan này nên xuất ở trần thế, mọi từ ngữ hoa mỹ đều đủ để hình dung. Ai nấy ngẩn ra, Độc Bại Thiên cũng thế, còn chấn động hơn cả lúc thấy Lý Thi, Nam Cung Tiên Nhi, Hoa Vân Tiên, biết gương mặt Huyên Huyên phải mặt nhưng ngờ dung mạo của nàng lại tuyệt diễm đến thế, trong các nữ tử biết chỉ có Huyết Ma sánh được. Huyên Huyên lộ ra chân dung, tử quang trong mắt càng sáng. “A...” Nàng kêu lớn, mắt xạ ra tử mang dài nửa thước, rồi sức mạnh khủng khiếp từ thể nội tràn ra, tử sắc quang mang nhàn nhạt trùm kín toàn thân, khí thế tô thêm cho nàng bóng dáng cao lớn như núi, lúc này nàng còn là tuyệt đại giai nhân mà giống tuyệt đại cường giả uy chấn thiên hạ. “Thành rồi, nha đầu lại bước thêm nữa bước, thành á thánh, chỉ cách thánh cấp chút xíu, ngờ, đúng là kì tích.” Huyết Ma kích động. Mọi đệ tử ma giáo đền run lên, ma giáo thập đại thái thượng trưởng lão đều tỏ ra kích động và hâm mộ, này đạt đến cảnh giới cả đời họ theo đuổi nhưng với tới, với họ được chứng kiến đế cảnh cao thủ trở thành thánh cấp cao thủ cũng còn gì phải ân hận nữa.
Quyển: 6 Chương 21: Bá tuyệt thiên địa Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Hai mắt Huyên Huyên rực tử mang, khẽ giơ tay lên, Ngạo Thiên cương khí tím sẫm như nước triều tràn ra, tiên thiên cương khí hùng hậu khiến chúng nhân quan chiến ngoài xa đều hoảng sợ, kẻ công lực hơi kém là đứng vững nữa, nhũn chân ngã xuống đất. Ma giáo thập đại trưởng lão cùng hành động, mười làn Thiên Ma khí như mây đen vây chặt tử mang. “Thiên la địa võng tỏa ma hồn!” Thập đại trưởng lão cùng quát. Thinh ảm đạm, mặt đất rung lên, thiên địa tinh khí trong Thiên Ma cốc điên cuồng tràn tới, năng lượng dao động khiến đệ tử ma giáo bất giác lùi lại cả trăm trượng. Tử sắc quang mang mình Huyên Huyên bị chèn ép, dần ảm đạm rồi hình thành dải tử quang cách người nàng thước, bên ngoài nữa là Thiên Ma cương khí. Chúng nhân chỉ thấy trong hắc ám vô tận lấp lóe tử quang mờ mờ. Ngay lúc Thiên Ma cương khí triệt để phong tỏa Huyên Huyên hai tay nàng chập lại, phong mang dài chừng ba thước phun ra, tử sắc kiếm cương như xé mây cắt sương, chẻ tan vầng cương khí mỏng manh nhất phía đầu. Nàng vút lên , liên tục đạp bảy bước, thoát khỏi vòng vây của thập đại trưởng lão, lúc đáp xuống đất, cước bộ hơi loạng choạng. Vừa đứng vững, nàng đan chéo hai tay, hai đạo phong mang như nộ long vút ra tấn công mười địch thủ. “Ngạo Thiên kiếm quyết!” Ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong quan chiến ngoài xa hô lên. trưởng lão hỏi: “Ngạo Thiên kiếm quyết có gì đặc dị.” Cái Thiên Phong đáp: “ về kiếm pháp, đứng đầu là Kinh Thiên thần kiếm, nhưng ra kiếm quyết trong Ngạo Thiên thần quyết cũng lợi hại như thế, hai pho kiếm pháp này mà luyện đến cực chí cảnh giới đều có thể lấy thân hóa kiếm, cắt đứt vạn vật, thậm chí phá toái hư .” Đệ tử ma giáo cạnh đó đều háo hức, có người hạ giọng: “Nếu Ngạo Thiên quyết thần kỳ như vậy, Thiên Ma quyết của chúng ta so được ư?” Ma giáo giáo chủ lắc đầu: “ thể vậy, xét về kiếm pháp, Thiên Ma quyết xác bằng Ngạo Thiên quyết, nhưng công pháo bá đạo nhất của bản giáo là Thiên Ma chưởng, so hai môn với nhau thể xác định ai hơn được.” “ vậy, Thiên Ma chưởng là thiên hạ đệ nhất chưởng?” đệ tử ma giáo hỏi. “Gần như vậy.” Ma giáo giáo chủ đáp, nhấn mạnh thêm: “Nếu Ma Ngọc thủ xuất thế.” Lúc đó khí thế của tiểu ma nữ như cầu vồng, tử sắc kiếm cương tung hoành, chống cự lại mười đế cảnh cao thủ mà hề sút kém. Thân hình thập đại trưởng lão như điện, hề tỏ ra già nua tí nào, lại bao vây Huyên Huyên, mười đôi tay đen như mực, Thiên Ma cương khí miên miên bất tuyệt đố tới. Trong Thiên Ma lực trường, tử sắc cương khí tung hoành tứ phía, đôi ngọc thủ của tiểu ma nữ hóa thành kiếm phong, bức tường cương khí do thập đại trưởng lão dày công tạo thành lại bị hóa giải. Mái tóc đen nhánh, tròng mắt tím sẫm, tuyệt thế dung nhan, thân thủ ngạo thế, thiên chi kiêu nữ đấu với mười vị võ đế, ba trăm năm nay tuy lịch sử võ lâm chưa sinh thêm được Võ thánh nhưng nhất đại thiên kiêu sắp hình thành. Huyên Huyên bị thập đại đế cảnh cao thủ vây công nhưng càng lúc càng thoải mái, tử sắc quang hoa mình mỗi lúc sáng. Huyết Ma Hứa Nặc tỏ vẻ kinh ngạc, liên tục gật đầu: “Được, được, nhanh lắm, tiến lên chút…” Độc Bại Thiên kích động hết mức, tuy phải sắp thành Võ thánh nhưng lòng cao hứng cho tiểu ma nữ bởi chưa quên rằng trong giờ phút nguy nan nhất chính nàng ra tay cứu giúp. “A...” Huyên Huyên hú vang nhảy lên , khí tức tuyệt đại cường giả như nộ hải cuồng đào lan khắp Thiên Ma cốc, đệ tử ma giáo ngoài xa run lên, quá nửa run lẩy bẩy bò ra đất. Lúc này nàng hoàn toàn tỉnh lại, cố vượt quan ải, thoát khỏi tẩu hỏa nhập ma, tránh được nguy cơ tan xương nát cốt. “Ngạo Thiên thần kiếm!” Nàng quát vang, giọng như châu ngọc rơi xuống, nhưng vang khắp Thiên Ma cốc. Huyết Ma tỏ vẻ khẩn trương, Độc Bại Thiên nhận ra, cũng trở nên lo lắng, thầm khấn: “Huyên Huyên nhất định thành công.” “Dĩ - thân - ngưng - kiếm!” Huyên Huyên giẫm lên hư , toàn thân phát ra vạn trượng quang mang như mặt trời chính ngọ, cây thần kiếm khổng lồ xuất . Đột nhiên tiếng nổ ầm ầm vang lên, vùng đất phong ấn Ma cốc cũng phát ra quang hoa chói lói như thế, giữa làn sang là hai chữ cổ kính “phong ấn”. “Phong ấn” lao tới như chớp, trung lang lên tiếng sấm. Huyết Ma quát lớn: “ ổn.” Đoạn phi thân lên . Hai chữ “phong ấn” bay qua tượng Thiên Ma liền dừng lại, ma khí xung thiên quét vào quang hoa. A...” Ma giáo giáo chủ thất thanh: “Lẽ nào Thiên Ma muốn quay lại?” Khí thế của bức tượng bá tuyệt thiên địa, lắc lư lúc nhưng rồi lại yên tĩnh, ma khí từ tượng Thiên Ma phát ra chảy ngược về lòng tượng. Dải quang hoa “phong ấn” từ Ma cốc dâng lên bị ma khí hút mất chữ “phong”, chữ “ấn” may mắn thoát nạn, đổi hướng mà đập vào Huyên Huyên vừa hóa thân thành thần kiếm. Huyết Ma múa tít hai tay thi triển Huyết Ma thần công biến hóa từ Thiên Ma quyết, Huyết Ma cương khí như hải lãng tống về phía làn quang hoa chữ “ấn”, sóng máu vô tận nhuộm đỏ nửa tầng Thiên Ma cốc. Nhưng khi song máu va vào quang hoa liền tan rã tựa hoa tuyết gặp ánh nắng, chỉ tạm thời giảm được tốc độ của làn sáng. Huyết Ma biến hẳn sắc mặt, lớn tiếng: “Huyên Huyên, nghe tỷ ? Mau dừng lại, tỷ tỷ bị phong ấn quá lâu, nguyên khí đại thương, chặn được sức mạnh phong ấn này. Muội dừng lại , kịp.” Huyên Huyên lúc thần du thái hư, nghe được nửa chữ, thần kiếm liên tục hấp thu tinh khí trong thiên địa, chuyển biến thành quang ảnh. Huyết Ma chặn nổi, cương khí màu máu quét ngược, thị thổ huyết , lăn người ngã xuống. Đại trưởng lão quát to: “Mau kết Thập ma loạn thiên đại trận!” Thập đại thái thượng trưởng lão đứng thành mười góc, liên tục xuyên qua xuyên lại theo quy tắc rồi quát lớn: “Thập ma loạn thiên!” Mười làn Thiên Ma chân khí kết lại, hình thành con cự long đen ngòm, từ từ bay lên chặn đà Huyết Ma rơi xuống. Huyết Ma ổn định thân hình, thở hắt ra hơi rồi đáp xuống đất, quát lớn với mười đế cảnh cao thủ: “Mau cản chữ Ấn.” Thập đại trưởng lão vâng lời, cự long lại bay lên trời, đập vào làn sáng hình chữ Ấn, bị đứt làm đôi, Thiên Ma cương khí ngút trời tan biến, thập đại thái thượng trưởng lão liên tục liên tục phun máu, mệt mỏi cực độ. Độc Bại Thiên nóng lòng, trơ mắt nhìn quang hoa chữ Ấn đập vào thần kiếm do tiểu ma nữ hóa thành, ngửa mặt hú vang: “Xá thân thành ma! Xá thân thành ma! Ta phải xá thân thành ma!” Dù hét thế nào cũng vô dụng. Quang hoa cuối cùng cũng đập vào Ngạo Thiên thần kiếm, thần kiếm run lên, lăn xuống đất. Quang hoa bám sát, rồi liên tục va vào thần kiếm ba lần. Thần kiếm mờ hẳn ánh sáng, rồi ra thân ảnh Huyên Huyên tóc tai rối bù, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt nhắm chặt, miệng ngừng phun máu. “A…giặc trời, ta hận lão.” Độc Bại Thiên ngửa mặt hú vang, mắt ướt lệ, tình cảnh Tư Đồ Minh Nguyệt gục ngã ở Trường Sinh cốc lên, giờ cũng nào có khác gì. Đóa hoa mềm yếu từ rơi xuống vùng tối tăm vô tận, dung nhan buồn bã toát lên buồn thương dìu dịu, ánh mắt mờ đục như chứa thiên ngôn vạn ngữ... Huyên Huyên lúc hồi quang phản chiếu,cố nháy mắt tìm gì đó trong đám đông, lúc thấy , nàng hé nụ cười nhợt nhạt nhưng rồi máu trào ra ngớt xóa tan nụ cười. “A, , thể… thể… giặc trời đáng chết, vì sao ngươi luôn đối với ta như vậy? Ta phải diệt Thiên.” hét lên như phát cuồng. “Xá thân thành ma! Xá thân thành ma! Để ta xá thân thành ma. Sức mạnh trong sâu thẳm linh hồn mau thức dậy, ta nguyện dùng sinh mệnh đổi lấy sức mạnh trong thoáng chốc.” “A...” ngửa mặt hú vang, cảm giác từ xa xưa ùa về, sức mạnh dâng lên khiến thân thể cơ hồ vỡ tung. Mọi người trong Thiên Ma cốc đều ngẩn ra. hiểu có phải lời thề độc của phát huy tác dụng hay đúng lúc đạt đến cầu xá thân thành ma mà mái tóc đen nhánh biến thành màu tím, mắt đỏ lựng, quang mang đỏ tía trùm kín toàn thân, rít lên vang vọng: “A… phải tru Thiên.” lao lên , tay phải ấn mạnh vào quang hoa chữ Ấn, bá khí thảm liệt chấn động cửu thiên thập địa, ma diễm nối liền thiên địa. Quang hoa bị chấn tan trong khoảnh khắc, tan vào hư vô, ma diễm xuyên qua tinh khí do Thiên Ma tỏa thần đại trận tích tụ ngàn năm tầng Thiên Ma cốc. Đồng thời, thánh giả ngủ say mấy ngàn năm ở Thiên Vũ đại lục đều bị kinh tỉnh, từ những nơi thần bí cùng vang lên tiếng hô kinh hãi. “Y quay lại rồi.” “Y còn sống?” “Lẽ nào là y?” “ phải y linh thức tịch diệt rồi ư?” “Sao có thể, quyết thể nào.” “Linh thức nghịch thiên!” “Bất tử bất diệt!” Độc Bại Thiên đón lấy thân thể nhu nhược của Huyên Huyên , lướt về nơi nàng cư trú. Giờ trong Thiên Ma cốc còn đủ hai chục người đứng vững, những người khác đều nhũn ra. Sắc mặt Huyết Ma trắng nhợt, lẩm bẩm: “Đáng sợ quá, sức mạnh đó khiến cả thánh giả cũng sợ hãi…quyết phải sức mạnh của Võ thánh cận đại, có thể là Cổ võ thánh.” Ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong đứng trước thập đại thái thượng trưởng lão, giọng: “… phải là Ma Ngọc thủ ư?” Đại trưởng lão : “Hai tay y ban đầu biến thành màu máu, huyết khi lan tỏa rồi lại chuyển thành màu xanh đen, ma khí liễu nhiễu, sau cùng bạch quang lóe lên, bàn tay lại biến thành màu ngọc trắng, quang mang cực kỳ dị.” trưởng lão khác tiếp lời: “Nếu đời có cái gọi là chí mỹ bàn tay Độc Bại Thiên vừa rồi là đôi tay mỹ lệ nhất, lấp lánh như ôn ngọc, mảnh mai bóng bẩy, tuyệt đối là Ma Ngọc thủ bá tuyệt thiên hạ.” Cái Thiên Phong lẩm bẩm: “Loạn rồi, thiên hạ đại loạn, nhưng phải là do ma giáo chúng ta.” thái thượng trưởng lão : “Đúng, đại loạn sắp dấy, Thiên Ma phát ra khí tức chí cường, lời sấm sắp thành .” Cái Thiên Phong hỏi: “Lời sấm gì?” “Thiên Ma từng : ‘nộ oán xung thiên, họa loạn vô biên, bách thánh đại chiến, huyết thủy mạn thiên.’..lâu quá rồi nên nội dung sau đó thất truyền.” Cái Thiên Phong : “Nộ oán xung thiên, lẽ nào vừa rồi là…” thái thượng trưởng lão đáp: “Đúng vậy.” Cái Thiên Phong : “Truyền thuyết xa xưa rằng Thiên Ma có ngày trở về, có phải kiếp này khôn''
Quyển: 6 Chương 22: Huyên Huyên tẩu liễu Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Độc Bại Thiên ôm Huyên Huyên lao như chớp, thoáng sau về đến tiểu viện ở, đặt nàng lên giường, hai tay phát ra quang mang nhu hòa. Huyên Huyên ngừng thổ huyết, sắc mặt trắng nhợt, máu nhuộm đỏ cả đệm giường. nóng ruột cực độ, trong mắt hồng quang đại thịnh, tay trái phất lên đỉnh nhà, chưởng phong hất văng mái lá, nghiền nát thành bột vụn tan tác . Tay kéo lên, tay phải đỡ Huyên Huyên dậy, đặt sau lưng nàng, thiên địa tinh khí do Thiên Ma tỏa thần đại trận tích tụ ngàn năm như nộ hải cuồng đào tràn tới. Tong Thiên Ma cốc năng lượng dao động kịch liệt, từng làn sóng thiên địa tinh khí tràn vào tay trái , rồi nhập vào thân thể. Thâu thiên đoạt nhật, bá tuyệt thiên hạ! Thiên địa tinh khí lên miên từ chảy sang Huyên Huyên, quang mang nhu hòa khiến nàng ngừng thổ huyết, bạch quang mờ mờ bao phủ tứ phía. Nếu có tinh khí do Thiên Ma tỏa thần đại trận tích tụ, chắc cây cối trong cốc héo tàn hết, dù vậy màu sắc cũng đều ảm đạm hẳn, còn sinh khí như xưa. Độc Bại Thiên phảng phất đứng trong hư vô, nơi đứng tối om, như thể trong phòng đột nhiên xuất hắc động, trái ngược hẳn với nơi Huyên Huyên năm rực rỡ quang mang. Huyết Ma đứng bên ngoài viện tử ở, thở dài: “Thâu thiên đoạt nhật, thu thiên địa tinh khí, đoạt tinh hoa nhật nguyệt!” Lúc đó thập đại thái thượng trưởng lão và ma giáo giáo chủ thảo luận chuyện Thiên Ma trở lại. “Lẽ nào Thiên Ma vĩnh sinh cùng thiên địa?” Cái Thiên Phong hỏi. trưởng lão đáp: “ hiểu, đó là câu đố thiên cổ.” “Lẽ nào Thiên Ma cũng bị phong ấn, có điều phải trong Thiên Ma cốc Ma động?” “ thể nào, ai có thể phong ấn Thiên Ma, vô thượng thần thông của người có đối thủ trong thiên địa.” thái thượng trưởng lão khác tiếp lời: “Ta cũng nghĩ phải vì nguyên nhân nào từ bên ngoài, người độn thế có lẽ vì chán ngán trần thế.” Ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong : “Khí tức bá tuyệt thiên hạ do tượng Thiên Ma phát ra là sao, nếu phải đó bức tượng đồ nhi chắc cho rằng Thiên Ma phục sinh.” trưởng lão : “Ta vẫn hoài nghi Thiên Ma ở trong Thiên Ma cốc, người chưa từng rời khỏi cốc.” Đại trưởng lão : “Quá nhiều câu đố chưa giải được, để ta mời Huyết Ma lão tổ.” Ma giáo giáo chủ cùng các trưởng lão tới tiểu viện Độc Bại Thiên ở, Huyết Ma cúi đầu trầm tư. Bọn Cái Thiên Phong cảm nhận được năng lượng hùng hậu tràn tới, họ đều thất kinh. “Tiền bối...” Đại trưởng lão chùng giọng: “Có chuyện gì vậy, lẽ nào là Thâu thiên đoạt nhật?” Huyết Ma nhìn họ, có phần vừa ý với lối xưng hô này: “ sai, chính là Thâu thiên đoạt nhật.” Cái Thiên Phong : “Hôm nay có quá nhiều bất ngờ, tưởng tượng nổi.” thái thượng trưởng lão với Huyết Ma: “Hôm nay chắc ứng với lời sấm của Thiên Ma lão tổ, phong vân sắp nổi, mời tiền bối chỉ điểm.” Huyết Ma : “Việc phải diễn ra sớm muộn cũng vậy, bất tất cả nghĩ, hiểu ta chỉ điểm gì?” trưởng lão : “Xin tiền bối giải đáp vài mê hoặc.” “Được, các ngươi hỏi .” “Phong ấn vừa rồi là gì?” “Ta nghĩ chắc là do thánh cấp cao thủ bản giáo cố ý để lại cấm chế, đề phòng có người trong giáo phá đế thành thánh.” “Chuyện…chuyện này đáng sợ , ra là vì sao? Tiền bối…” “Đừng hỏi ta nguyên nhân, ta thể trả lời, còn gì cần hỏi nữa ?” Cái Thiên Phong : “Sao tượng Thiên Ma lại như vậy? Đột nhiên phát ra khí tức kinh hồn, có phải Thiên Ma sống mãi cùng thiên địa? quay về Thiên Ma cốc.” Huyết Ma trầm tư nhìn tượng Thiên Ma, tựa hồ nghĩ ngợi, hồi lâu mới : “Có lẽ Thiên Ma vẫn tàng tại Thiên Ma cốc.” “Cái gì?” Chúng nhân đều chấn kinh. “Đó chỉ là suy đoán của ta, nếu Thiên Ma vĩnh sinh cùng thiên địa sao người lại lộ diện? Ta đoán rằng vạn năm trước người thụ trọng thương, ‘say ngủ’, cao thủ thánh cấp cảnh giới đều dùng phương pháp này để chữa lành tấm thân sắp chết. Nếu Thiên Ma muốn ‘say ngủ’ người chọn đâu? Rất ràng là Thiên Ma cốc!” “Việc này…” Thập đại thái thượng trưởng lão và ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong há hốc miệng, nhưng thành tiếng. Thân ảnh Huyết Ma đân xa. Cái Thiên Phong lớn tiếng: “Tiền bối, Thiên Ma có khả năng ngủ say ở đâu?” “Có lẽ bức tượng này là bản thân của ngai.” Huyết Ma biến mất về hướng Linh ma hồ. “Sao…sao có thể?” Cả toán cũng lui . Cuối cùng Độc Bại Thiên cũng xuất khỏi bóng tối, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Huyên Huyên nhợt nhạt, lòng nhói lên, dù giữ được mạng nàng nhưng còn Minh Nguyệt? Minh Nguyệt sống lại ư? dám chắc. “Tiểu nha đầu ngủ ngon , tỉnh dậy mọi thứ đều ổn.” dịu dàng đứng trước giường Huyên Huyên . Đúng lúc đó mi mắt tiểu ma nữ đột nhiên nháy, mở bừng đôi mắt vô thần, hoang mang nhìn . Lòng trầm xuống, Huyên Huyên mất trí nhớ, chuyện này… “Huyên Huyên, còn nhận ra ta ?” “Ngươi phải Tiểu Trư ư?” “…Cái gì đây, mất trí nhớ cũng nên gán ghép kiểu đó.” lẩm bẩm, rồi cố rặn cười: “Huyên Huyên, quên ta rồi ư, sao, rồi từ từ nhớ ra.” “Vậy ư? Ngươi có thể cho ta biết ngươi là ai ?” Dáng vẻ nàng vô cùng ngây thơ. Lòng nhói lên, dịu giọng: “Ta là người thân nhân của , là người tốt nhất với .” “Vậy là Tiểu Trư, vẫn đối tốt với ta.” Ánh mắt Huyên Huyên lên nụ cười. “Tiểu ma nữ dám hí lộng ta?” giận run lên, “tiểu nha đầu vừa tỉnh lại liền giở trò, hại ta lo gần chết.” “Ha ha, thú vị, ngốc , câu đầu tiên ta ngươi là Tiểu Trư, tên khốn ngươi liền chiếm tiện nghi luôn, cái gì mà tốt nhất với ta, đúng là khốn kiếp.” “Ngươi…ta còn chưa đối đủ tốt với ngươi ư?” “Được rồi, biết là ngươi tệ, coi như còn có lương tâm.” Đột nhiên sắc mặt nàng ảm đạm hẳn. “Huyên Huyên sao thế? khỏe chỗ nào?” “Hu hu…” Huyên Huyên đột nhiên bật khóc, “suýt nữa ta thành thánh cấp cao thủ nhưng tại…hu hu…” “Đừng khóc, đừng khóc, tất cả có thể bắt đầu lại? Chỉ cần bình an là được rồi.” Tiếng khóc của Huyên Huyên dần, rồi nàng chìm vào giấc ngủ. Độc Bại Thiên : “Ôi, chỉ có lúc này mới giống con , lẽ nào sức mạnh đến mức độ nào đó tính cách cũng biến hóa?” Ba ngày sau, cuối cùng nàng cũng xuống khỏi giường được. rời nàng nửa bước, cùng tản bộ trong Thiên Ma cốc. Đệ tử ma giáo nhìn cả hai với ánh mắt khác nhau, với Huyên Huyên là ánh mắt khâm phục, nghĩ đến phong thái lấy thân ngưng kiếm của tiểu ma nữ là họ đều bay bổng. Ánh mắt nhìn đầy nét hoảng sợ như thấy ma, họ vĩnh viễn quên cảnh đại phát thần uy, cứ như ma vương hóa thân. “Ta đáng sợ vậy ư? Thấy ta như thấy quỷ, đúng là…” thở dài. Huyên Huyên cười: “Đương nhiên, tâm ngươi vốn ác, tướng do tâm sinh, hôm đó họ thấy dáng vẻ ác ma của ngươi, sợ mới là lạ.” “Tâm ta vốn ác, phải ở cạnh ta nguy hiểm lắm ư?” “Hừ, ngươi khác sợ ngươi chứ ta .” “Vậy sao? tại thương thế của còn chưa khỏi, đánh lại ta, hắc hắc...” cười đầy vô lại. “Hừ, sợ ngươi mới là lạ, ngươi dám giở trò ta bảo Hứa Nặc tỷ tỷ thu thập ngươi.” “Nhầm rồi, người ta tốt xấu gì cũng hơn ngàn tuổi, làm tổ nãi nãi của tổ nãi nãi của cũng được đấy, mà cứ gọi ‘tỷ tỷ’, ‘tỷ tỷ’ mãi.” “Ta rất vui, ta thích lắm.” “ thích thế cứ gọi, bất quá...hắc hắc, Hứa đại tỷ của ở đây.” mỉm cười. “Tiểu Bạch đáng chết, được nhìn ta kiểu đó.” Huyên Huyên mắng. “Ta nhìn như vậy mà bảo là dâm dục ta đau lòng lắm.” “Xấu xa, đừng giở trò.” Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, chợt xung động, ôm eo nàng kéo vào lòng. “A...” Huyên Huyên kêu lên: “Tên đại sắc lang dám giởr trò, mau buông tay, bằng ta gọi người ta.” Độc Bại Thiên ngẩn người, lẩm bẩm: “Ta còn tưởng là tiểu ma nữ vĩnh viễn trốn tránh, ngờ…ai da, cấu ta làm gì, ta mới khen có hai câu mà nguyên hình.” “Mau buông tay.” buông mà ôm chặt hơn. “Tiểu Bạch đáng chết, mật ngươi lớn , còn bỏ tay là ta hô lên.” “ hô , để người ma giáo nhìn thấy cảnh này cũng hay.” Huyên Huyên đỏ mặt, hổ thẹn: “Tiểu Bạch đáng chết hôm nay dám bá đạo thế này, sợ khi thương thế lành ta thu thập ngươi sao?” Độc Bại Thiên lại ngẩn người, hiểu sao tiểu ma nữ lại đổi tính, biến thành người khác, lại biết hổ thẹn. “ sợ, ta biết đành đánh ta nữa.” “Mặt dày, xấu xa, hừ.” Hai người cứ yên lặng ôm nhau, tất cả cần phải ra. Hồi lâu sau, Huyên Huyên mới : “Tiểu Bạch, nếu ta chết , nhiều năm sau ngươi còn nhớ ta ?” Lòng chợt dấy lên cảm giác lành, lớn tiếng: “Huyên Huyên, đừng thế, vĩnh viễn sao, ta thể để chết trước mặt mình.” “Hi hi, trêu ngươi thôi, tưởng ư?” “Dù là đùa cũng nên thế.” “Biết rồi, à, ngươi…” “Ha ha, đó là trừng phạt .” Độc Bại Thiên hôn lên má nàng. Huyên Huyên đỏ bừng mặt, đưa tay ngơ ngẩn chạm vào nơi in dấu nụ hôn. “Có phải dư vị vô cùng ?” cười hỏi. “Chết .” Huyên Huyên đẩy ra. Mười mấy ngày là quãng thời gian thấy ấm áp nhất, trừ thỉnh thoảng tán chuyện với Huyết Ma, cả ngày nàng cùng rong ruổi, ngóc ngách nào trong Thiên Ma cốc đều in dấu chân hai người, đều vang tiếng cười vui. Lại đêm trăng tròn, Linh ma hồ vẫn như xưa, nghênh đón vô số nữ tử trẻ tuổi Thiên Ma cốc đứn hứa nguyện. và nàng tựa vào nhau ngồi bờ hồ, lặng lẽ hân thưởng ánh trăng, đến khi mặt hồ tĩnh lặng lại, ai nấy đều rời , mới cùng nhảy xuống lá thuyền chèo ra giữa hồ. “Huyên Huyên cầu .” “Lệ tinh cũng bị ngươi lấy rồi, ta còn gì mà hứa nguyện, mà Nguyệt nhi muội muội của ngươi còn ở đây nữa.” trầm mặc hẳn. Huyên Huyên cười: “Được rồi, cần thương cảm, coi như ta lỡ lời.” “Vậy phạt … hắc hắc.” “Đáng ghét, đại sắc lang.” Độc Bại Thiên lén hôn lên má Huyên Huyên. “Vết thương của khỏi hẳn chưa?” Huyên Huyên : “Nếu ngươi giữ quy củ, ta tha thứ.” cười đáp: “ nghiêm chỉnh? Lại hôn như ban nãy chăng?” “Muốn chết?” Huyên Huyên giơ chưởng lên, nhưng được nửa chừng lại dừng lại, ôm cổ hôn luôn lên môi. Độc Bại Thiên cả kinh, lần đầu tiên nàng chủ động thân mật, hơn nữa lần này hai người thân mật hơn hết, cảm giác thâm tình của nàng, hồi lâu sau vẫn nỡ rời. “Tiểu Bạch, nhiều năm sau ngươi còn nhớ đêm nay ?” Giọng nàng hơi run. Bất quá chú ý thấy, “đương nhiên nhớ, ta với hài tử của chúng ta là mẹ các con tại năm này tháng này, ngày này định tình với phụ thân, rồi mới có các con, nên các con phải nhớ ngày đó là sinh nhật đầu tiên.” “Muốn chết, lấy đâu ra loại phụ thân ra gì như ngươi.” Huyên Huyên cười mắng. “Ngày vĩ đại thế này đương nhiên phải vói hài tử.” phản bác. Huyên Huyên nhìn vầng trăng trọng: “Chúng ta hứa nguyện rồi về thôi.” “Được.” Hai người nhắm mắt, nàng lẩm nhẩm mấy câu, Độc Bại Thiên lắng tai nghe nhưng . “Huyên Huyên, cầu gì?” “Ngươi trước .” “Nguyện vọng của ta là tương lai chúng ta sinh được hai đứa con khả ái, sống vui vẻ với nhau.” “A…ngươi…” Mắt Huyên Huyên ánh lệ. “Sao lại khóc, vui quá hả?” “Ngươi…tên xấu xa, nghiêm chỉnh gì cả.” “Ta thay đổi sang điều khác được ?” “ được đổi, muộn quá rồi, chúng ta về .” “À, thôi, còn chưa ra lời cầu xin.” Huyên Huyên đáp: “Nguyện vọng của ta là ngươi tìm được người vợ tốt bình bình an an, khoái khoái lạc lạc sống đến hết đời.” cười: “Còn phải hứa nguyện ư? Chúng ta sống cùng nhau nhất định rất vui.” Huyên Huyên ậm ừ, cúi đầu cất bước. Về đến tiểu viện, trước lúc ngủ, nàng kích động : “Tiểu Bạch, đừng quên ta.” “ gì?” Độc Bại Thiên hồ nghi. “Ta là ngươi được quyên thời gian vui vẻ đêm nay, phải ngươi là ngày trọng đại phi thường ư?” “ quên đâu.” “Nhớ nhé.” “Nhớ.” Sáng hôm sau, lúc tỉnh lại phát đầu giường có thư, mở ra xem, sắc mặt liền nhợt . “Tiểu Bạch: Ta đây, đừng đau lòng, đừng đau khổ, đừng nhớ đến ta. Hôm đó ta phá đế thành thánh thất bại, tuy ngươi tạm thời giữ lại tính mạng ta nhưng trăm mạch sai lạc, Hứa Nặc tỷ tỷ cũng giúp đỡ nhưng răng người ngoài giúp được, chỉ khi ta tự nhận ra sinh tử, tiến sang thánh cấp lĩnh vực mới tự cứu được mình, nhưng hi vọng xa vời quá. Ta đây, bế tử quan, có lẽ mười năm, trăm năm, thậm chí vĩnh viễn xuất quan. Trước khi , ta vốn muốn dính líu đến ngươi, để ngươi vương vấn gì nhưng ta làm được, ngươi có trách ? Quả dưa ngốc đừng đợi, tìm lấy nương tâm ái mà cư, rũ sạch cừu hận trong lòng, ngươi cũng Vong Tình ma quân khó tránh kiếp nạn bách thánh đại chiến, ngươi cần tự thân động thủ… Hi hi, ngàn vạn lần đừng khóc. Huyên Huyên từng đánh ngươi, mắng ngươi, cũng hơi thích ngươi.
Quyển: 6 Chương 23: Huyên Huyên chi sư Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Cuối cùng Độc Bại Thiên cũng hiểu vì sao mấy ngày nay nàng khác thường như thế, kêu lớn lên: “Huyên Huyên… bế tử quan ở đâu?” lao về phía Linh ma hồ, quả nhiên thấy Huyết Ma Hứa Nặc. “Huyên Huyên đâu rồi?” nóng ruột kêu to. Huyết Ma nhìn Linh ma hồ, mắt thoáng mờ , lúc sau mới đáp: “Ta biết.” “Sao ngươi lại biết, mau cho ta biết , nhất định biết nàng đâu.” nắm vai Huyết Ma lắc mạnh. Huyết Ma Hứa khẽ tránh, thân thể phát ra ánh sáng mờ mờ, hất bắn ra. “Ta biết, kỳ ngươi tìm thấy sao? Chỉ biết trơ mắt nhìn ư? Ngươi có cách trợ giúp sao? Chi bằng cứ giữ lại phẩn ảo tương đợi khi nào đó Huyên Huyên quay lại.” “Ngươi…sao lại thế? Huyên Huyên mang tật, trong lòng vô cùng buồn bã, sao lại để nàng có ai chiếu cố?” “Muội ấy ở lại cũng chết, lại thể tĩnh tâm, chỉ khi trong lòng còn vương vấn, tâm trong sáng nhất mới có thể lĩnh ngộ sinh tử.” Độc Bại Thiên thất thần: “Huyên Huyên có mấy phần thành công?” “.” “Gì cơ?” Huyết Ma : “Huyên Huyên khác hẳn mọi người, nếu qua được ải này tiền đồ thênh thang, thể hạn lượng được. Tuy lần này nàng ta vượt được nhưng cũng dừng tạm ở thánh cấp cảnh giới trong khoảnh khắc, hạt giống thánh cấp gieo vào tâm, có điều hạt này có lớp vỏ cứng. Nếu đột phá được hạn chế, thanh cấp ban đầu này tiến lên cấp, dù cường giả trong các Cổ võ thánh sống lại cũng hơn được.” “Nhưng… là cửu tử nhất sinh, nếu nàng thể tái đột phá…” tiếp được. Huyết Ma đáp: “Đúng, gian hiểm vô cùng nhưng người nào trải qua sao có thể trở thành nhân thượng nhân.” Độc Bại Thiên hỏi: “Nàng ta cần bao lâu?” “Trong vòng ba năm nếu thể đột phá sinh tử chi cảnh, kinh mạch Huyên Huyên đứt hết.” “Cái gì?” Độc Bại Thiên nhớ đến nội dung bức thư: Ta đây, bế tử quan, có lẽ mười năm, trăm năm, thậm chí vĩnh viễn xuất quan. “Hóa ra chỉ là ba năm, nàng chỉ an ủi ta…” sững sờ, tròng lòng chua xót cực độ. Huyết Ma thấy thất hồn lạc phách liền bật cười: “Ha ha, với ngươi, Huyên Huyên tuyệt đối đột phá được hạn chế sinh tử, vì Ngạo Thiên quyết nàng ta tu luyện là trong cửu đại thần quyết, công pháp đỉnh cấp để đột phá thánh cấp cảnh giới Hà huống ta sao lại bản Thiên Ma quyết tặng cho, nên nàng ta nguy hiểm gì.”. “ ư? Nếu có thêm thần quyết dể tham khảo phải hy vọng nhiều hơn ư? Mau cho ta biết nàng ở đâu, ta mang đến Kinh Thiên quyết, Chiến Thiên quyết, Khiếu Thiên quyết.” “Cái gì?” Huyết Ma kinh hãi mở bừng mắt, dám tin vào tai mình, “ngươi… thân hoài tam đại thần quyết?” “Đúng vậy, mau cho ta biết, Huyên Huyên ở đâu?” “ tin nổi.” Huyết Ma thở dài: “Nhưng cần, có Thiên Ma quyết để Huyên Huyên tham khảo là được rồi, quá nhiều tâm pháp chỉ tổ phân tâm.” Độc Bại Thiên thất lạc, bàng hoàng, mê mang mấy ngày liền, rồi lại dốc lòng tu luyện võ công. Huyên Huyên vạn phần lưu luyến rời Thiên Ma cốc, bước ngoái lại ba lần, hiểu còn cơ hội quay lại . Đến cực đông Hán Đường đế quốc, nàng nhìn mặt biển mênh mông, lẩm bẩm: “Ta về rồi.” Lá thuyền của nàng an toàn mạch bảy ngày biển, đến hòn đảo lớn nhưng dày đặc chim bay trời thành đàn. Cảnh tượng đảo như chốn thế ngoại đào nguyên, thác tuôn suối chảy, hoa thơm chim hót, các loại cây biết tên lủng lẵng quả chín rộ đủ màu, nhiều loài động vật khả ái nhay nhót, cảnh sắc mỹ lệ đến mức khiến người ta say mê. Đột nhiên đảo vang lên tiếng hú dài, các loài động vật hoảng sợ run rẩy, chim biển vỗ cánh bay cao, nước biển phía ngoài vốn bình tĩnh chợt dấy lên sóng cao ngập trời, thanh thế kinh nhân. Hôi lâu sau tiếng hú mới dừng, rồi vang lên tiếng cười: “Ha ha, tiểu nha đầu còn biết đường về hả, vi sư tưởng con vĩnh viễn quay lại.” lão nhân râu tóc bạc phơ xuất trước mặt nàng. “Con nhớ sư phụ nên quay về.” “Nhớ ta? mạch cả năm, xem ra con quên lão đầu tử này, có phải gặp phức tạp gì nên mới định nhờ lão nhân gia ta giúp?” “Hừ, lão đầu tử sao lại vậy, phí công con nhớ người, từ xa xôi về thăm.” “Tiểu nha đầu ham chơi, cái gì cũng quên hết, ta tin con nhớ ta.” Mắt lão nhân chợt sáng lên tử mang, chụp cổ tay Huyên Huyên: “Để vi sư xem.” Lão nhâm nhắm mắt trầm tư rồi tỏ vẻ ngưng trọng: “Sao con lại thành thế này?” Huyên Huyên bật khóc: “Sư phụ, con sống lâu nữa, thể đưa tiễn người, hu hu…” “Phỉ phui, mồm quạ đen, lão nhân gia ta là bất tử chi thân, sao lại chết được. Trẻ con dại miệng, cứ để gió thổi .” “Hu hu… nhưng con sống được nữa, sư phụ là người con trông từ đến lớn, con đành bỏ , hu hu…” “Phỉ phui, tiểu nha đầu cái gì, là ta trông nom con đến lớn đấy chứ.” Lão nhân giận đến vểnh râu lên. “Hu hu… cũng thế thôi, lúc sư phụ thấy con con cũng nhìn sư phụ, hu hu… sư phụ, con đành xa người…” Huyên Huyên chùi hết nước mũi lên mình lão nhân. “Tiểu nha đầu xấu tính này, đứng dậy , đây là y phục mới của vi sư.” “Sư phụ, con sắp chết rồi, người còn tính đến y phục ư, hu hu…” Huyên Huyên tựa vào mình lão nhân, vừa khóc vừa kéo râu. “Được rồi, được rồi, xem ra là chuyện gì , để sư phụ nghĩ cách.” “ tháng trước con đến Thiên Ma cốc chơi…rồi…đột phá hạn chế sau cùng của đế cấp, tiến vào thánh cấp cao thủ, hu hu…” “Cái gì, con đạt đến thánh cấp cảnh giới, hổ là đồ đệ của ta. Ha ha...” “Hu hu… lão đầu tử còn cười được ư, lẽ nào thấy con trở thành như cũ?” “Ừ, tiếp .” “Rồi…” “Con là tượng Thiên Ma đột nhiên tràn ra ma khí?” Sắc mặt lão nhân ngưng trọng vô cùng: “Lẽ nào Thiên Ma quay lại? Rồi sau nữa?” “Rồi…” “ thể nào, tên Tiểu Bạch đó xuất ra được phong mang đỏ tía quán thông thiên địa hả?” “Đúng, thế nào hả lão đầu tử?” Lão nhân lẩm bẩm: “Lẽ nào hôm đó cảm giác của ta là ? Sao có thể, linh thức tịch diệt cơ mà? Lẽ nào trở lại?” “Hu hu… lão đầu tử, con thế này mà người quan tâm.” Huyên Huyên kéo mạnh râu lão nhân. “A… buông tay, tiểu nha đầu dã man, yên tâm , vi sư chắc chắn chữa lành cho con.” “ giờ sư phụ còn lừa con, Huyết Ma cho con biết , hu hu…” “Loại tiểu bối vô danh như Huyết Ma biết cái gì, con thử xem sư phụ là ai hả?” “Hu hu… sư phụ là ai, có phải là thiên niên lão quái?” “Ha ha, sư phụ là kẻ đẹp trai nhất thiên địa, còn đẹp trai hơn cả Thiên Ma xấu xa đó, là kẻ mạnh nhất, mạnh hơn cả kẻ biến thái…” “ ra sư phụ là ai, lẽ nào là quái?” “ nhăng, sư phụ con là cao thủ vĩ đại nhất thiên địa, đệ nhất Võ thánh trong truyền thuyết.” Lão nhân cười ha hả, vung tay chụp lên , đám mây từ xa bay tới bị tống sang hướng khác. “Sư phụ đúng là quái.”