Quyển: 6 Chương 14: Linh ma tái (hạ) Nguồn: vip.vandan.vn (http://truongton.net/forum/vcheckvirus.php?url=http://vip.vandan.vn/) “Hoa Vân Tiên, đồ xú bà nương, con thỏ chết, chốc nữa ta tính sổ với ngươi. Hứa nguyện ở Linh ma hồ thiêng , mới bị rủa ngã xuống hồ là lập tức thành gà ướt. Ta cầu với Linh ma rằng mọi nữ tử thuyền đều rớt xuống hồ như ta…” chưa khấn xong, chui vào trong quang trụ, mọi nữ tẻ thuyền cạnh đó đều hô lên. Giữa hồ xuất quang trụ nguyệt hoa, là kỳ cảnh mấy trăm năm mới có, bị nam tử trẻ tuổi lọt vào đầu tiên khiến chúng nhân đều kinh ngạc, đồng thời phẫn hận cực độ với , nam tử lỗ mãng này phá hỏng kì ngộ của họ. Chúng nhân cam tâm, nhiều nữ tử chèo thuyền vụt tới, định tiến vào quang trụ đầu tiên, nhưng còn cách ba trượng thể tiến lên tấc nào, bị lực đạo cổ quái ngăn cản. Ưu thương dìu dịu dâng trong lòng Độc Bại Thiên, khiến thất thần, kí ức mất từ từ sống lại. Tiến vào quang trụ rồi, liền chìm xuống nước, theo quang trụ xuống tận đáy hồ. Dao động thoạt có thoạt từ đáy hồ truyền lên, như gió mây vờn, phiêu hốt bất định. Lòng ngập bi ai, cảm giác mất cả thế giới dấy lên trong lòng, phảng phất tim vỡ thành vạn mảnh. Đau đớn! Lòng đau! Linh hồn run rẩy. Những gì từng xảy ra. Quá khứ. Những gì qua. Vết thương sâu trong hồn lại vỡ nát, nỗi đau mất Tư Đồ Minh Nguyệt tràn ngập, càng gần đáy hồ lòng càng đau đớn. tựa hồ lại thấy nụ cười ngây thở của Minh Nguyệt, thanh khiết như thiên sứ, xán lạn như hoa khoe sắc. Nháy mắt sau là đao quang kiếm ảnh, mưa máu gió tanh, mặt đất chìm trong hắc ám, thiên sứ gãy cánh ngã xuống địa ngục, đóa hoa héo tàn phiêu diêu trong gió mưa. Có những nỗi đau thể trốn tránh được, dù cố ý che giấu cũng vĩnh viễn thể quên, khi lộ ra tan nát cõi lòng, hồn đau như kim chích. muốn hô lên điên cuồng nhưng nước hồ băng lạnh tràn vào miệng. Khoảnh khắc này, cảm thụ được khí tức của Tư Đồ Minh Nguyệt nên vừa chấn kinh vừa đau đớn, quên mất tâm linh trọng thương tuôn máu. Dưới quang trụ nguyệt hoa thánh khiết chiếu ***, nhìn thấy hình ảnh cả đời khó quên, Tư Đồ Minh Nguyệt mặc tà áo trắng nhắm chặt mắt nằm dưới đáy hồ, vầng sáng mờ mờ trùm kín thân thể nàng. Đó phải căn nguyên khiến linh hồn rung lên, lệ nóng tràn cả vào hồ, thị tuyến mơ hồ dần, lòng gào lên: “Ông trời, đừng đùa cợt ta nữa, được !” Lúc tỉnh táo lại, gương mặt thánh khiết của Minh Nguyệt, nụ cười thuần chân đó lại lên trong mắt . “Nếu đây là mộng, vĩnh viễn đừng khiến ta tỉnh lại, ta nguyện vĩnh hằng sống trong hư ảo.” Gần đến rồi, mắt chảy ra giọt lệ màu lam, xuyên qua nước hồ rơi dung nhan Tư Đồ Minh Nguyệt. đưa tay vuốt ve gương mặt khiến lòng đau đớn ngủ say, Tư Đồ Minh Nguyệt mở mắt, hóa thành tia sáng vút , lao vào trước khi tay chạm tới. Nước hồ dao động kịch liệt, cột sóng khổng lồ từ trung tâm hồ lan ra, nữ tử cưỡi sóng lướt lên , quang trụ nối với lòng hồ tan hết, nguyêt hoa tập trung cả vào mình nàng, ngạo mà thánh khiết như nữ thần. Mọi nữ tử trong Linh ma hồ đều sững người, bức tranh thần dị này khiến họ từ chấn kinh, mê hoặc chuyển thành kinh hỉ. “Đó là Linh ma!” hiểu ai hô to. “Linh ma.” “Linh ma hiển thánh!” Tiếng kêu râm ran, rồi tất cả đều nhắm mắt hứa nguyện. Huyên Huyên cảm thụ sớm hơn hết dị thường trong hồ, sát na nữ tử cưỡi sóng lướt lên , nàng dựa vào tuyệt thế khinh công đưa con thuyền lên bờ, nhìn nữ tử đến xuất thần. “Oa, đó là thực lực thánh cấp sao? Tương lai có ngày ta đạt đến thánh cấp cảnh giới, ngự phi hành, ha ha…” Cảnh tượng kì dị này khiến Hoa Vân Tiên chấn kinh vô cùng, nhìn chăm chăm nữ tử : “ là Linh ma hiển thánh ư? Ta tin, ta tin truyền thuyết vô căn cứ, nhất định là vị tiền bối phá phong ấn thoát ra. Nếu…nếu đúng là Linh ma hiển thánh, ta cầu xin tên Độc Bại Thiên đáng chết đừng bao giờ trồi lên mặt nước, cả tiểu ma nữ vạn ác đó nữa…” Vừa dứt lời, mặt nước lại dao động kịch liệt, Độc Bại Thiên nhảy khỏi mặt nước, chuyển người , đặt chân xuống con thuyền cạnh đó. “Tiểu Bạch, ta ở đây.” Huyên Huyên đứng bờ vẫy tay. Độc Bại Thiên như thể nhìn thấy nàng, ngơ ngẩn nhìn lên , gương mặt đọng mấy giọt lệ. “Nguyệt nhi, là muội ư? “ Nữ tử phản ứng, đôi mắt nhìn về chân trời xa xăm lâu mới u oán ngâm nga: trường phong hoa tuyết nguyệt, mấy độ lòng đau. Si tâm oán luyến ai người thấu? Cứ để bụi trần tung bay. Mưa gió sớm mai bay bay nơi Bỉ Ngạn Khi nào tạnh? Lệ thầm rơi, lòng tan nát Mưa gió mây trăng nào hiểu được, chỉ còn chàng ở bên Bóng chàng dần xa, lời chưa … Tiếng ca thê lương, người nghe đau lòng cực độ, mọi nữ tử trong hồ đều sững sờ, việc xảy ra hôm nau đối với họ khó tin. Độc Bại Thiên đột nhiên tỉnh lại, đó phải Minh Nguyệt, là Tình Nguyệt. “Tình Nguyệt...” thét to. Nữ tử từ tốn quay lại nhìn chăm chăm. “Tình Nguyệt...” Nữ tử hình như nghĩ ngợi, rồi tỏ vẻ mừng vui, bay về phái . giang tay đón nàng, trong khoảnh khắc đó, hán phảng phất thấy Tư Đồ Minh Nguyệt sà vào lòng như lúc bé, ánh mắt dần ầng ậng nước. Nỗi đau nén trong lòng lâu ngày hóa thành niềm vui, “Nguyệt nhi, nàng về rồi.” Nhưng chụp được gì, hai tay trống trơn, thân ảnh Tình Nguyệt mờ dần, sau cùng hóa thành lam sắc lệ tinh lấp lánh, rơi vào tay . “, Nguyệt nhi quay lại .” hét lên. Niềm vui mất rồi lại được tan biến, niềm hụt hẫng khiến chịu nổi. “Vì sao trời cao thích trêu cợt ta như vậy, giấc mộng cũng chân đến thế…” chìm trong hụt hẫng. Lam sắc lệ tinh toát ra hơi ấm, khí tức tường hòa chảy vào thể nọi . Lòng lên thân ảnh Tình Nguyệt: “Thiên, hiểu năm tháng nào chàng mới phát được viên lệ tinh này, khi chàng khóc vì thiếp, thiếp xuất trước mặt chàng…” ngẩn người, thân ảnh đó quen thuộc làm sao, lời lẽ cũng quen thuộc quá, lúc ở ma vực từng được nghe. “Lẽ nào có hai viên tình chi lệ tinh, cả hai đều phong ấn linh hồn nàng?” kích động, “Nguyệt nhi được cứu rồi, lúc trước ta dồn sinh mệnh chi năng vào Trường Sinh cốc cộng thêm tình chi lệ tinh này...Ha ha...” cười vang. “Ha ha...trời tuyệt người, người lại tuyệt, lão tử phải nghịch thiên.”
Quyển: 6 Chương 15: Phong ấn đích lực lượng Nguồn: vip.vandan.vn (http://truongton.net/forum/vcheckvirus.php?url=http://vip.vandan.vn/) khoa tay múa chân, cười như phát cuồng: “Ha ha...” Nữ tử trong hồ đều ngẩn người, đêm nay xảy ra quá nhiều bất ngờ, ai ngờ Linh ma thân rồi lại lao vào lòng nam tử. Huyên Huyên dịu giọng: “Ôi, Tiểu Bạch điên rồi, Tiểu Bạch đáng thương…” Hoa Vân Tiên giận thầm, sao ngờ được Linh ma thân, hiển nhiên Linh ma có quan hệ tầm thường với Độc Bại Thiên: “Tên khốn đáng ghét, hừ…” Khi bình tĩnh lại, Linh ma hồ cũng tĩnh lặng, nữ tử mặt hồ đều tản , chỉ còn lại con thuyền của mặt hồ. múa hai tay, định vào bờ, nhưng vừa lên thấy bóng đen lao vút tới. tránh sang bên, hóa ra Huyên Huyên, tiểu ma nữ bước tới với vẻ mặt hiền lành gì. “Khụ… tiểu nha đầu muốn làm gì? “ “Lấy ra.” “ cái gì? “ Huyên Huyên mỉm cười: “Ta bảo đưa vật trong tay ngươi ra.” “ gì, ta hiểu.” ra vẻ ngây thơ. “Hừ, Tiểu Bạch đáng chết, lẽ nào muốn ta động thủ?” Tiểu ma nữ thò bàn tay trắng nõn ra, khua khua quyền đầu. “Nhầm rồi, tiểu nha đầu thể văn nhãn được chút hay sao? thấy ta thành thế này rồi còn giở trò, có phong phạm đế cảnh cao thủ tí nào.” “Mặc kệ ta, ta thích thế. , ngươi có giao .” Tiểu ma nữ hề chịu bỏ cuộc. “ thử xem đây là đâu ư, cách Ma cốc xa, gọi mấy lão bất tử tới xem xử lý thế nào.” “Ngươi có chịu đưa ? “ Đối diện với Huyên Huyên bức sát, cũng bó tay, rồi đành thỏa hiệp: “Về rồi cho xem.” Huyên Huyên lập tức sáng mắt, cười cao hứng: “Ha ha, hóa ra ngươi có thu hoạch, đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ.” “Ngất mất thôi.” Độc Bại Thiên thầm nhủ: “Tiểu ma đầu đáng ghét này hóa ra chỉ dọa thôi, chứ khẳng định được trong tay ta có gì, tiểu nha đầu giảo hoạt.” thầm hận mắc lỡm Huyên Huyên lại cười hớn hở. “ cười , cười nữa , cười đến khi mặt nhăn hết, còn gả cho ai được nữa.” “Hừ, ta cần, sao phải gả cho người ta, hơn nữa làm gì có ai xứng với ta.’ Độc Bại Thiên phẫn hận nghiến răng kèn kẹt, thầm nhủ: “Tiểu nha đầu ngươi sớm muộn gì cũng phải lấy ta, cứ chờ mà xem.” Về đến tiểu viện, Huyên Huyên vội cầm tay : “Mau đưa cho ta.” “Ta bảo cho lúc nào, chỉ là cho xem…” Chưa dứt lời bị nàng điểm huyệt. “Tiểu Bạch lắm chuyện quá, yên tĩnh chút .” Đoạn ấn xuống ghế. Độc Bại Thiên vừa giận vừa hận, ngàn vạn lần đề phong mà vẫn bị tiểu nha đầu ám toán, nhưng dù động thủ , vẫn là kẻ xui xẻo. trơ mắt nhìn Huyên Huyên lấy viên lam sắc lệ tinh ra, định lên tiếng mà thể, á huyệt bị tiểu nha đầu điểm rồi, nóng lòng đến đỏ bừng mặt. Huyên Huyên trừng mắt: “ mọn, phải chỉ là viên đá ư, sao ngươi lại coi trọng thế nhỉ?” “Vớ vẩn, đá hả?” Độc Bại Thiên cực kỳ bực mình vì bị người ta coi trân châu là gạch đá. “Ồ, đá gì nhỉ? Đẹp , lấp lánh, chạm vào mát tay, cũng được, ta thích lắm.” Tiểu ma nữ tỏ vẻ vui mừng. Thấy nàng thích, rùng mình, đó là “thứ cứu mệnh” Minh Nguyệt, nếu bị tiểu nha đầu lấy mất, muốn cướp lại đơn giản. “Tiểu Bạch, tặng viên đá này cho ta .” Độc Bại Thiên thầm nóng lòng, cực kỳ muốn thét to: “ được.” Nhưng thốt thành tiếng. “ thêm lần nữa, cho ta .” Đoạn tiểu nha đầu nhanh chóng giải á huyệt cho . Chữ “” vừa buột ra khỏi miệng gã bị nàng dùng khăn lông chuẩn bị sẵn chụp lại, đoạn chiếc khăn nhanh chóng được rút lại, chữ “được” thoát khỏi miệng . “Được, được rồi. Tiểu Bạch ngoan lắm, ta biết là ngươi đồng ý mà.” Huyên Huyên nhảy tung tăng, vẫy vẫy cái khăn. Độc Bại Thiên muốn khóc mà được, thở hắt ra rồi lướn tiếng: “ được, viên lệ tinh này tuyệt đối thể cho , ta còn phải dùng để cứu người.” “Ngươi cho ta, sao lại giữ lời?” Độc Bại Thiên nghiến răng: “Vớ vẩn, ta đồng ý lúc nào, tiểu nha đầu ngươi dùng quỷ kế.” “Tiểu Bạch xấu xa dám xúc phạm ta, còn mắng ta, hừ! Ta trả xem ngươi làm gì được ta.” Độc Bại Thiên vừa định lên tiếng lại bị tiểu ma nữ điểm huyệt. Tiểu ma nữ nổi giận quay , đặt tay lên cằm ngắm nghía lam sắc lệ tinh bàn. “Ồ, hình như viên đá này có năng lượng dao động, kỳ quái , lẽ nào là Thái hồng thạch khiến vĩnh viễn giữ được tuổi xuân, nhất định rồi, ha ha, phát tài rồi, nghiền nát ra bôi lên mặt là vĩnh viễn giữ được thanh xuân, ha ha…” Độc Bại Thiên suýt ngất xỉu, đúng là ma nữ khiến người ta đau đầu. Lòng vạn phần như lửa đốt nhưng thể cất tiếng. Đúng lúc đó, tiểu nha đầu vỗ lên mình , giải khai huyệt đạo. “Huyên Huyên, ngàn vạn lần đừng…” “Biết rồi, trêu ngươi thôi.” Huyên Huyên cắt lời. Tiêu ma nữ cười xòa: “Nhưng ngươi cho ta biết lý do.” Độc Bại Thiên biết lại bị tiểu ma nữ lừa gạt: “Vật của ta, sao phải cần lý do?” “Nhưng giờ nó trong tay ta, ngươi bảo có cần lý do ?” Độc Bại Thiên ổn định tâm thần rồi, quyết định cho nàng biết việc gặp Tình Nguyệt lệ tinh ở ma vực. Ma vực lệ tinh, Trường Sinh cốc thần tích, Vong Tình ma quân, kỳ ngộ ở đáy Linh ma hồ... nhất nhất kể lại. Nhìn chìm trong đau thương, Huyên Huyên kêu lên: “Oa, Tiểu Bạch, những gì ngươi trải qua quả nhiên thú vị.” Nhìn tiểu ma nữ khiến người ta đau đầu, nén được, thò ngón tay gõ mạnh lên đầu nàng. “ đúng là tiểu ma nữ, ta thương tâm thế này còn lòng dạ đùa cợt, hừ.” “Úi chà, đau chết mất, Tiểu Bạch đáng chết dám động chân động tay với ta…” Đoạn nàng đấm mạnh hai quyền. Tuy hai quyền này khiến thổ huyết nhưng đau đến méo xệch miệng, “ là đồ bạo lực, định đấm chết ta hả?” Huyên Huyên cũng chịu kém, trả đũa: “ đau vậy ư? Ta đấm mạnh.” Độc Bại Thiên vừa xoa ngực vừa trách: “ mạnh? nghĩ đến cách biệt giữa chúng ta ư, con khủng long vô tình giẫm phải thanh niên tuấn tú thanh niên chịu được chăng?” “ chết .” Huyên Huyên xanh mặt, tung quyềm đấm văng . đập vào cửa sổ, rơi ra ngoài: “A… là đồ bạo lực…” “Bịch.” Ngoài song cửa vang lên tiếng vật nặng rơi xuống. Hai nữ tử ma giáo hầu hạ trốn biệt trong phòng, mấy hôm nay họ sợ run người trước hành vi của tiểu ma nữ, chỉ lo chạm đến nàng rước họa vào thân. Hồi lâu sau, mới lắc lư bước vào: “Tiểu ma nữ ngươi định giết ta hả.” Huyên Huyên cũng thấy quá , giọng: “Ai bảo ngươi gọi người ta là ma nữ, rồi cả nữ bạo chúa nữa, còn nhân lúc ta chú ý gõ ta cái đau đến chảy nước mắt. Ta lớn ngần này chưa có ai dám đối đãi như thế. Lần này…coi như hòa.” “Ta ngất, gặp phải tiểu ma nữ như ngươi bảo ta phải làm sao, lẽ nào định đại phát thần uy đánh ta văng tiếp?” “Hi hi...” Huyên Huyên cười ranh mãnh. Đêm khuya người vắng, tiểu viện ở vẫn rực đèn đuốc. và Huyên Huyên thương nghị việc trong Ma cốc. Huyên Huyên : “Nếu ngươi thả các ta tuyệt thế cao thủ đó ra, thực lực của ma giáo bành trướng cực điểm, thế cân bằng giang hồ bị phá vỡ, phe độc bá cũng phải hay ho gì, Tiểu Bạch nên cân nhắc cho kĩ.” Độc Bại Thiên đáp: “ lo, ta rồi mà, ta có năng lực khống chế các tuyệt đại cao thủ đó. Ta muốn võ lâm đại loạn, võ lâm bình an lâu quá rồi, hồ nước trong biến thành đục từ lâu, nên toàn là rác rưởi, khơi thông dòng chông chính của giang hồ vĩnh viễn thể trong sạch lại. Để ma nhân ta dựng lại ngọn cờ chính nghĩa cho võ lâm, hắc hắc...” “Đừng đắc ý quá, , để cho ta mấy tuyệt đại cao thủ làm thủ hạ?” “Ừ, để ta nghĩ xem, có ba…” Hai người thảo luận đường hoàng, hiểu nếu ma giáo chúng nhân biết được phản ứng thế nào. Trong phong lại vang lên tiếng cười giòn tan: “Xem ra chuyến ma giáo lần này rất đáng, ngờ thú vị như vậy.” Độc Bại Thiên cười: “Hắc hắc, nếu thập đại ma giáo trưởng lão biết các tuyệt đại cao thủ được thả phục vụ chúng ta tất phát điên, ngày mai chúng ta giải phóng ấn đầu tiên, quả đáng chờ đợi.” “Hắc hắc...” Cả hai mỉm cười, nhừng dù thế nào tiếng cười cũng đầy gian tà như kẻ đạt thành mưu. Đêm dài đằng đẵng, Độc Bại Thiên chìm vào giấc ngủ trong tâm tình kích động. Mặt trời mọc ở đằng đông, Thiên Ma cốc vĩnh viễn quên ngày đặc biệt này, ma giáo tuyệt đại cao thủ bị phong ấn mấy ngàn năm phá ấn thoát ra. Độc Bại Thiên và Huyên Huyên được mấy ngàn đệ tử ma giáo hộ tống, vào trong cốc. Đám đông hùng hồn, ai nấy đều kích động, ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong và thập đại nguyên lão hai bên, phía sau là thánh nữ cùng những nhân sĩ cao cấp. Chúng nhân dừng bước trước Ma cốc, áo lực kinh hồn tràn ra. Độc Bại Thiên hít sâu hơi khí lạnh: “Đây là…” Ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong đáp: “Đời nào ma giáo cũng tìm cách cứu các vị lão tổ thoát ra, sau đó liền phát khi tập trung đông giáo chúng ở ngoài, sức mạnh phong ấn trong Ma động tràn ra đối phó với sức mạnh ngoài cốc, dù thế các lão tổ vẫn thoát khốn được. Bất quá hôm nay khác, chúng ta liên thủ tất cứu được các lão tổ thuận lợi thoát khốn.”
Quyển: 6 Chương 16: Phong ma ấn đại khai Nguồn: vip.vandan.vn (http://truongton.net/forum/vcheckvirus.php?url=http://vip.vandan.vn/) Độc Bại Thiên cảm thán: “Sức mạnh phong ấn quả nhiên uy thế bức người, đủ thấy năm xưa những tuyệt đại cao thủ này mạnh đến mức nào.” câu này cũng khiến chúng nhân vô hạn cảm khái, nếu họ bị phong ấn, ma giáo mạnh cực độ. và Huyên Huyên vào trong Ma cốc, ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong và thập đại nguyên lão theo sau, còn lại đều phải ở lại bên ngoài. Thiên Ma cốc ảm đạm vô quang còn quỷ dị hơn ngày trước, trong khí đầy năng lượng dao động, bức bối đến độ khiến người ta thở nổi. Những người bị phong ấn tựa hồ cũng cảm ứng được điều khác thường, từ Ma động phát ra từng sợi tinh thần ấn ký, lòng cố đầy phần nỗ, hoảng sợ, bàng hoàng, bức bối. Ma động thậm chí phát ra cả tiếng ma khiếu trầm trầm. tầng Ma cốc dày đặc mây đen, sấm động ầm ì. Nhìn thiên địa dị tượng, đệ tử ma giáo trong Thiên Ma cốc đều hoảng sợ. Độc Bại Thiên thầm chặc lưỡi: “Đáng sợ, vừa vào trong cốc, chưa giải phong ấn khiến thiên địa thất sắc, nếu phong ấn bị giải khai khó tưởng tượng.” Tiểu ma nữ Huyên Huyên chỉ sợ thiên hạ loạn cười bảo: “Đúng rồi, ta thường nghe trời giáng sấm xuống tất có nghiệt xuất thế, lẽ nào trong Ma động phong ấn toàn quái, ôi chà, đáng sợ quá.” Đoạn liên tục vỗ vỗ lên ngực. Ma giáo giáo chủ và thập đại nguyên lão giận xì khói ra lỗ mũi, nửa câu, dù sao người cần nhờ vả ở đây, ‘qua sông phải lụy đò’ mà. Độc Bại Thiên lại lại trong Ma cốc quan sát cẩn thận, rồi cắt cổ tay rải máu tươi vào mười nơi khác nhau trong đó. “Đợi lúc ta động thủ giải phong ấn, mười nơi này tiếp dẫn năng lượng chí thuần chí chính trong thiên địa, dựa vào thượng cổ mật pháp, mười làn sức mạnh này do ta sử dụng nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm, cẩn thần là ta tan nát cả hình thần. Mời giáo chủ tìm mười đệ tử tư chất tốt, giam vào mười nơi đó.” “Chuyện này...” Ma giáo giáo chủ nhíu mày: “Có phải là…” “Bước đầu tiên là huyết tế, chỉ cần máu của ta, cần cả sinh linh tế thiên, họ thay ta ứng kiếp, còn sống sót hay là trông vào tạo hóa của họ, nếu giáo chủ nỡ đừng vọng tưởng giải khai phong ấn.” Độc Bại Thiên lạnh giọng. “Được, lão phu tìm mười đệ tử tư chất tốt.” Cái Thiên Phong đồng ý. Thoáng sau, mười đệ tử ma giáo run run rẩy rẩy bước vào, Cái Thiên Phong đích thân điểm huyệt họ, đặt vào đại điểm định. Độc Bại Thiên : “Huyết tế xong, giờ mời giáo chủ và chúng vị trưởng lão theo mỗ vào động, Huyên Huyên ở ại bên ngoài, nếu có gì dị thường, lập tức thông báo cho bọn ta biết.” và Huyên Huyên thương lượng trước việc này, quá trình giải phong ấn quá nguy hiểm, muốn cả hai đều nguy hiểm. Huyên Huyên liếc sâu: “Ngươi phải cẩn thận.” Độc Bại Thiên, ma giáo giáo chủ và thập đại nguyên lão tiến vào Ma động. Trong Ma động lạnh lẽo ma khí, từng làn sóng sức mạnh hùng hồn tràn tới, chúng nhân để giữa, dựa vào ánh sáng từ mấy viên minh châu, lần từng bước vào trong. Độc Bại Thiên dừng lại ở phong ấn chi môn thứ nhất, vuốt hình ma đầu hung ác cánh cửa đá: “Người này bị phong ấn sau cùng?” Cái Thiên Phong đáp: “ sai, trong này phong ấn Huyết Ma lão tổ, đại trưởng lão đời thứ trăm linh chín của bản giáo.” Trong thạch môn truyền ra dao động hùng hậu, như thúc giục chúng nhân mau phá giải. Độc Bại Thiên rút tay lại, tiếp tục cất bước, cảm giác sức mạnh người này kém hơn những người bị phong ấn khác chút, muốn thả ra những quái vật thông liên, nên phải tìm kẻ kém nhất trong các thánh cấp cao thủ rồi khống chế. Tiếng đó là nơi phong ấn: giáo chủ thứ bảy mươi hai Ám Nguyệt ma quân, đại trưởng lão đời sáu mươi ba Xích Phát cuồng ma... Những người này phát ra tinh thần dao động mạnh yếu khác nhau, nhưng phong ấn sau cùng khiến Độc Bại Thiên chấn động hơn hết, người bị phong ấn là đồ tôn của Thiên Ma, giáo chủ ma giáo đời thứ ba Thông Thiên thần ma, bị phong ấn gần vạn năm mà ma hồn bất khuất hề bị mài mòn, phong ấn chi môn phát ra dao động mạnh hơn hết. thầm nhủ: “Đánh chết ta cũng mở phong ấn cho ngươi, nếu thả ngươi ra ta khốn kiếp làm sao. Đợi đấy, đợi khi nào ta mạnh nhất thả ngươi ra.” vòng quanh Ma động rồi quay lại chỗ phong ấn Huyết Ma lão tổ, dù còn mấy thánh cấp cao thủ bị phong ấn khác cũng chỉ ngang ngửa nhưng chọn người cuối cùng bị phong ấn của ma giáo. Nguyên nhân chỉ vì nơi này gần cửa động nhất, nếu có gì bất trắc chạy ra nhanh nhấn. từ từ rải máu tươi lên thạch môn, rồi lại vẽ phù hiệu kỳ quái lên đó. Ma giáo chúng nhân lặng lẽ đợi hoàn thành. : “ tại mỗi người uống giọt máu của ta.” Đoạn xòe tay ra. nguyên lão hỏi: “Vì sao? “ đáp: “Huyết tế sinh linh trong Ma cốc tuy hóa giải được đại bộ phận thiên sát, nhưng vẫn còn phần theo sức mạnh chí cường tràn vào trong động, trong quá trình giải phong ấn ta thể coi , bởi còn sức chống lại thiên sát. Lúc cần thiết các vị thay ta chống đỡ thiên sát, chỉ thế ta mới tĩnh tâm giải phong ấn được.” Chúng nhân nhìn nhau, ngờ quá trình giải phong ấn lại hung hiểm đến thế. Uống xong máu , bảo họ ngồi thành nửa vòng tròn trước phong ấn chi môn, đoạn vẽ phù hiệu kì quái quanh họ, bản thân ngồi vào chính giữa. “Bước thứ hai xong, giờ phải tiến hành bước thứ ba là phá ấn, các vị chuẩn bị xong chưa?” hỏi. Chúng nhân gật đầu: “Bắt đầu thôi.” “Tất cả đồn công lực lên mình ta.” hạ lệnh. tình đến nước này, chúng nhân còn lựa chọn, mười luồng đại lực từ các cường giáo tràn vào mình . vô cùng khẩn trương, chỉ càn sai sót là sức mạnh xé tan . “Chân ma phá!” quát to. đẩy mạnh song chưởng tới, bạch quang chói lòa từ lòng tay phát ra, như dải lụa ấn vào phong ấn chi môn. “Ầm.” Tiếng nổ vang lên, vang khắp vòng mười dặm, Thiên Ma cốc như gặp địa chấn, trong Ma cốc ma khiếu chấn thiên, ma diễm từ đó bốc lên ngùn ngụt. “Phong ấn giải rồi, phong ấn giải rồi.” Đệ tử ma giáo hoan hô. Nhưng làn sức mạnh hùng hồn hơn lan ra khắc chế ma khí, hai làn sức mạnh quấn lấy nhau, phong vân thảm biến, thiên địa thất sắc. Lúc đó trong Ma động, Độc Bại Thiên liên tục thay đổi hai tay, mỗi lần kích vào thạch môn lại dùng máu tươi vẽ phù hiệu, từng chiếc đỏ rực lên, sau cùng dưới sức tác động của bọn và sức mạnh phong ấn cùng sức mạnh của Huyết Ma lão tổ cùng tác động, thạch môn sáng chói mắt, quang trụ trắng toát vút lên, lao khỏi Ma động. Quang trụ chói lòa vừa thoát khỏi Ma động, thinh liền cuồn cuộn mây đen, che kín cả lòng cốc. Mọi đệ tử ma giáo đều ngẩn người nhìn thiên địa dị tượng. Cuồng phong ào ào, mây đen dày đặc ầm ì sấm sét, tiếng sấm kinh thiên động địa, tia sét khổng lồ từ bổ xuống. Mười đệ tử ma giáo bị dùng để huyết tế trong Ma cốc liên tục kêu lên thê thảm, biến thành than. Mười làn sóng máu bay ngược vào mây đen, tụ hết sấm sét vào chỗ hóa thành quang trụ giáng xuống, nối liền với quang trụ từ trong động dấy lên. Quá nửa số người bên ngoài Ma cốc nhũn ra, dám tin vào việc xảy ra trước mắt, cảm tưởng chứng kiến thần thoại. Sấm động ầm ì, hai quang trụ nối nhau rồi, sức mạnh như nộ hải cuồng đào tràn vào Ma động, quét tan thước tường đá cứng rắn của tòa động thành bột, bụi bay mù mịt. Độc Bại Thiên và các cường giả ma giáo dám sơ ý, chăm chú nhìn làn sóng năng lượng. “Ầm.” Năng lượng kinh hồn va vào liễu thạch môn bị phong ấn, cường quang chiếu rọi mỗi ngóc ngách Ma động, thiên địa phảng phất xoay chuyển, mặt đất lật ngược, năng lượng tràn khỏi động, lao vào ma giáo chúng nhân bên ngoài, thổi tung tất cả như cỏ khô. Ngay lúc quan trọng này, quát to: “Tiếp dẫn thiên sát.” Mười cường giả ma giáo vội vận công lực toàn bổ vào quang trụ, tầng tầng huyết vụ trong đó cùng năng lượng tràn ra, ma giáo chúng nhân đều thổ huyết gục xuống, đồng thời thạch môn bị phong ấn tan nát, quang trụ xung kích cũng trở nên ảm đạm vô quang. Độc Bại Thiên lao vào thạch môn như thiểm điện, dựa vào ánh sáng mờ mờ phát trong thạch thất có người gầy khô nằm. nhanh chóng chạy tới nhưng tới gần liền kêu to lùi lại ba bước. Hình người đó thể gọi là người, đầu tóc trọc lóc, da nứt nẻ, dính sát vào xương, là xác ướp mới đúng. lớn mật xông lên lần nữa, cẩn thận đưa tay chạm vào ngực “xác ướp”, rồi thấy vọng vì thấy nhịp tim, còn sinh mệnh từ lâu lắm rồi. thất vọng, cúi đầu trầm tư, lẽ nào bạch quang tan rồi, thánh cấp cao thủ bị phong ấn này chết từ lâu. Kh ông đúng, trong lúc giải phong ấn, cảm ứng được sức mạnh xung kích từ trong thạch môn. Đột nhiên điểm điểm dao động năng lượng khiến giật mình, đều từ “xác ướp” phát ra. “Trời ơi.” hiểu ra, xác ướp chỉ là hao hết năng lượng mà thôi. nhanh chóng cắn mười ngón tay, máu nhuộm đỏ hai bàn tay, liền đó ném xác ướp lên , bàn tay vẽ thành quỹ tích thần bí ấn vào “xác ướp”. Ánh sáng mờ mờ bên ngoài tràn vào thạch thất, tay chạm vào đâu, quang mang theo đến đó. Thời gian phảng phất đình chỉ. Bàn tay như có ma lực vô hình, gian quang xác ướp uốn khúc, tất cả đều chậm lại. “Xác ướp” dừng , phảng phất chịu lực hấp dẫn, cứ đứng yên đó, chỉ có đôi tay quỷ dị của liên tục vỗ vào “xác ướp” vang lên tiếng chát chát. Đánh xong lần thứ trăm linh tám, hoàn thành bước phá giải phong ấn thứ tư: thu phục. gần như hư thoát gục xuống.
Quyển: 6 Chương 17: Huyết Ma? Đệ nhất mỹ nữ? Nguồn: vip.vandan.vn (http://truongton.net/forum/vcheckvirus.php?url=http://vip.vandan.vn/) hiểu bao lâu sau, Độc Bại Thiên chậm hẳn kình lực, lao vút tới cạnh “xác ướp” đưa tay sờ vào thân thể khiến người ta kinh rợn đó. cảm giác ràng tinh khí trong thiên địa tràn tới thể nội “xác ướp”, thoáng sau lồng ngực khô quắt của “xác ướp” thoáng có tiếng tim đập khẽ. “Me nó chứ, đúng là quái vật.” Độc Bại Thiên thầm mắng, thánh cấp cao thủ này khiến hiểu ra nhiều việc. Người bị phong ấn lâu năm cơ hồ cũng tự phong bế cơ năng sinh mệnh, mỗi tia tinh khí đều là năng lượng sinh mệnh của họ nên họ dám lãng phí, đồng thời còn lấy cả năng lượng bên ngoài phong ấn chi môn để kéo dài mạng sống. Bị phong ấn lâu năm, mỗi thánh cấp cao thủ đều bị dày vò như ở trong địa ngục. rùng mình: “Quá trình này đáng sợ , vĩnh viễn chìm trong hắc ám vô tận, mình vật vã đơn, tất cả chỉ để kéo dài mạng sống, chịu đựng dày vò vô hạn. Đáng sợ , kẻ phong ấn khi xưa quá tàn nhẫn, có khác nào ác ma.” “Chắc là ban nãy xung kích phong ấn nên hao tận năng lượng, nếu mà chết đúng là quái vật.” Tay lại lần mò khắp mình “xác ướp”. “Công pháp quỷ quái gì mà mỗi lỗ chân lông đều trao đổi năng lượng? Lẽ nào toàn thân , bộ vị nào cũng đều vận chuyển tiêu hóa năng lượng như kinh mạch, đúng là mạnh đến biến thái, khác biệt giữa thánh cấp cao thủ và tuyệt đỉnh cao thủ phổ thông là thế? Khoảng cách này khó mà vượt được.” biết bao lâu sau, nhịp tim của “xác ướp” nhanh hẳn, đồng thời năng lượng điên cuồng tràn tới. Đột nhiên “xác ướp” mở bừng mắt, hai đạo huyết hồng chi quang từ hốc mắt sâu hoắm xạ ra, thân thển gồi phắt dậy khiến Độc Bại Thiên giật mình ngồi phệt xuống. “Xác ướp” chụp tay phải vốn sờ mó, câu khiến suýt nữa hộc cơm: “Tên biến thái ngươi dám phi lễ với ta, muốn chết hả?” Giọng già nua, rin rít, trầm trầm đó khiến cơ hồ tin vào tai mình. “Vớ vẩn, ngươi ngươi…lại ta phi lễ, lão quái vật ngươi đúng là biến thái, sao lại thế nhỉ, ta nằm mơ hả?” cấu mạnh vào đùi, sao ngờ rằng thánh cấp cao thủ đó sống lại rồi liền ra câu như thế, quả hoạt kê đến cực điểm. Lúc thấy mắt thánh cấp cao thủ đó phun ra làn sáng màu máu, lòng chợt lạnh . “Ngươi dám bảo ta già, có ai biết Hứa Nặc ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.” Thánh cấp cao thủ da bọc xương điên cuồng kêu lên. “Điên rồi, điên rồi, lão ôn dịch này đầu óc có vấn đề, ngờ lại có thánh cấp cao thủ thần kinh.” Độc Bại Thiên thầm nhủ. “Ngươi dám lén mắng ta thần kinh, chết .” Thánh gải vừa sống lại nhắc đập vào thạch bích. Độc Bại Thiên thử giãy, cảm giác phí lực lắm thoát được bàn tay của thánh cấp cao thủ, vội tránh sang bên. “Vớ vẩn quá, đúng là biến thái, lão quyên quái ngươi lại biết ta nghĩ gì.” Thánh cấp cao thủ điên cuồng hét lên: “A… tiểu bối đợi đấy, ta quyết tha ngươi.” Thiên địa tinh khí trong động như sóng lớn tràn về phía xác ướp. tầng Ma cốc còn sấm sét, mây đen cũng tan , dị tượng đều tan biến. lúc ma giáo chúng nhân cho rằng tất cả kết thúc năng lượng dao động hùng hậu đột nhiên từ Ma cốc lan ra ngoài. Tinh khí thiên địa như nước triều tụ vào trong cốc, Ma cốc ảm đạm được năng lượng chiếu sáng rực, năng lượng tụ thành dòng đổ vào lòng cốc. Bóng tối trong Ma động bị xua tan, thiên địa tinh khí tinh thuần lan tỏa khắp động, ma giáo giáo chủ và thập đại nguyên lão vốn thân thụ trọng thương, tỉnh lại khỏi hôn mê, thiên địa tinh khí dày đặc khôi phục tấm thân trọng thương của họ, chỉ nửa thời thần là lành lặn hoàn toàn. Họ bò dậy, thấy thiên địa tinh khí ngừng tràn về thạch môn phong ấn Huyết Ma lão tổ, bất giác đều vui mừng, thạch môn bị phá hủy, tinh khí này đương nhiên do lão tổ ngưng tụ. Họ hoan hô như trẻ con, tuy kích động cực độ nhưng ai dám tiến lên, sợ bị bị nghiền nát trong cơn bão năng lượng. Trong thạch thất, Độc Bại Thiên trốn sang bên, ngơ ngẩn nhìn kỳ cảnh trước mắt. Thiên địa tinh khí vô tận chiếu sáng thạch thất, tường điêu khắc nhiều bức phù điêu tinh tế. Trong đó có nhóm phù điều mô tả ác ma cưỡi lên cự long, con rỗng giãy giụa nhưng hai sừng bị ác ma nắm chặt, còn lực phản kháng, sau cùng nó bẻ gãy cây long giác, ác ma chảy huyết lệ để cự long bay . bức khác là cảnh hài đồng ngây thơ bò lên bò xuống tượng thần, sau cùng đấm tan bức tượng. “Phù điêu xuất trong thạch thất phong ấn thánh cấp cao thủ quyết tầm thường, chúng biểu thị điều gì? Nhưng khắc phù điêu ở đây, người thường sao có thể nhìn thấy, lẽ nào là cho người bị phong ấn xem, để họ chiêm nghiệm trong những năm tháng bị phong ấn? Là ý nghĩa gì?” “Quyết phải ngẫu nhiên, ở cung điện dưới lòng đất thành Thông Châu có những phù điêu cổ quái, ở ma vực tại Thanh Phong đế quốc cũng có…vì sao mỗi nơi phong ấn lại khắc hình thế nào, dự báo điều gì?” Trong lòng đầy nghi hoặc. Lúc nhìn sang thánh cấp cao thủ “xác ướp” liền sửng sốt bởi biến hóa vô cùng kinh nhân. Thiên địa tinh khí hùng hồn tràn vào từng làn từng làn, tụ lên mình thánh cấp cao thủ, làn da nứt nẻ dần trơn mịn, như được tưới đẫm mà phồng lên, ‘hình người’ ban đầu của thánh cấp cao thủ còn đáng sợ như xác ướp lúc đầu nữa. “Quá bất ngờ, sao lại phồng lên như bóng khí thế nhỉ? Đúng là…quái vật.” Đột nhiên há hốc mồm kinh ngạc, suýt nữa gục xuống. Vùng ngực khô đét của thánh cấp cao thủ lồi lên hai chỗ, là hình dáng của nữ tử. “Thần thánh ơi.” nhịn được nữa, ngồi sụp xuống. “Lại lại là… nữ tử, thần thánh ơi, thạch thất này phải phong ấn Huyết Ma lão tổ ư? Mẹ nó chứ, loạn rồi, thế gian loạn rồi, Huyết Ma lão tổ lại là…là nữ tử.” “Ban nãy những gì thị đều là , thị…” “Chậc chậc…chả trách thị ta phi lễ, thần thánh ơi, ta lại phi lễ với lão thái bà, hu hu… ta khóc mất, sao ta lại ngu xuẩn đến thế nhỉ.” “Hức…đúng rồi, thị mình là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, ta ngất mất, thiên hạ đệ nhất mỹ quỷ có, có khi ngàn tám trăm năm trước ngươi rất đẹp, tại...có khác gì ác mộng, hức…mỗi khi nghĩ đến ngươi, ta dám chạm vào nữ nhân nữa.” hối hận vô cùng, tự oán tự than mãi. Biến hóa với Huyết Ma lão tổ còn tiếp diễn, thể phách “hình người” dần ràng, thân ảnh kiều xuất trước mắt . lại cả kinh, “chuyện này… tin được, khô lâu mọc thịt.” Thiên địa tinh khí ngừng tràn về thân thể Huyết Ma, được năng lượng gột rửa, nhục thể liên tục biến hóa. Làn da đầy căng liền chuyền từ sắc đen sang trắng, bộ ngực đặc trưng của nữ nhân cũng đầy lên, cái đầu trọc lóc mọc ra lớp tóc ngắn đen nhánh. “Chuyện…chuyện này…thần thánh ơi, ma quỷ ơi, khô lâu đáng sợ hóa thành thái bà giờ lại…ngày càng trẻ…” Huyết Ma liên tục biến hóa, dần kinh ngạc đến cứng người. hiểu bao lâu sau, thiên địa tinh khí vốn điên cuồng tràn về Ma động dầng ngừng lại. Nước miếng chảy xuống tận chân, tuyệt đại giai nhân khuynh thành khuynh quốc mặc gì đứng trước mặt, mái tóc đen dài, gương mặt tuyệt mỹ, làn da như ngọc, hai trái đào tiên vun cao, vòng eo mảnh mai, cặp chân dài thon, cả…. “Ta…ta nằm mơ chứ, ta…ta vừa sờ vào đâu nhỉ, ừ, ngừ, hình như sờ chừng mấy khoảnh khắc, đúng là đáng chết, sao lại vội vàng thế, hình như chỉ sờ vào đùi là thôi, ta…ta hồ đồ rồi, sao sờ thêm mấy cái. Cũng…cũng thể trách ta, ban nãy có đẹp thế này đâu, vì sao cùng người lại khác nhau đến thế? Ô…ta hối hận quá, hối hận sờ thêm…” Đầu óc loạn thành mớ. Đột nhiên tuyệt đại giai nhân mở mắt, trong mắt như mê vụ khiến người ta nhìn vào là say mê, nhưng hai đạo huyết hồng chi quang xạ ra, nàng ta hé làn môi đào, giọng: “Ngàn năm rồi, sau cùng ta cũng thấy mặt trời.” Giọng thánh thót như suối trong, vang khắp Thiên Ma cốc, lọt vào tai mỗi đệ tử ma giáo. “A...” Tiếng hú như long ngâm hổ khiếu vang vọng tầng Thiên Ma cốc. Độc Bại Thiên ngã ngồi, ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong và thập đại nguyên lão cùng vào thạch thất cũng khí huyết sôi trào, dừng phắt lại. “Huyết Ma trở lại,” tuyệt đại giai nhân trong thạch thất dựng đứng mái tóc, hồng quang trong mắt xạ ra như lãnh điện, quang mang xuất ánh xạ nàng ta như thái dương nữ thần cao ngạo. Huyết Ma khẽ vung tay, cả thạch thất rung lên, đồng thời cả Ma động lắc lư, vách động nứt nẻ, từng tảng đá lớn rơi xuống. Đại trưởng lão lớn tiếng: “Mau mau lùi .” Mười bóng người nhanh như thiểm điện lao khỏi Ma động. Nhưng muộn, Huyết Ma trong thạch thất liên tục múa tít hai tay, từng dải quang mang tống ra. “Phá!”Huyết Ma quát lớn, cả Ma động sụp xuống, khói bụi lan tràn. “Mở.” Huyết Ma lại quát lớn, phía thạch thất nổ tung, ánh sáng tràn vào, thị vẫy tay, hút Độc Bại Thiên đến, xách cổ áo lao ra ngoài. Ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong và thập đại nguyên lão bị khốn trong Ma động đột nhiên sụp đổ, đối diện với áp lực kinh hồn, mười người dốc toàn lực kháng cự, thân thể vừa khôi lục lại trọng thương thổ huyết ngừng. Huyết Ma xách Độc Bại Thiên lao lên , tầng Ma cốc vốn ảm đạm vô quang vì nàng ta xuất mà sáng rực. Gió phất qua khiến tỉnh lại, phát cùng tuyệt sắc mỹ nữ ở rất gần, bất quá tư thế có phần bất nhã; bị xách cổ áo bay lên cao. Mùi u hương say người xộc vào mũi , lòng nóng lên nhưng nhanh chóng lãnh tĩnh lại: “Đó là Huyết Ma, tuyệt thế cường giả từ ngàn năm trước.” “Ôi, sao ta lại quên mất, ta lợi dụng Cổ pháp trong Bất diệt kim thân hạ cấm chế, còn sợ cái gì?”
Quyển: 6 Chương 18: Tiểu ma nữ vs Huyết Ma Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) “Tên khốn đáng chết ngươi dám hạ cấm chế với ta, đúng là muốn chết, ồ, ngờ ngươi biết pháp quyết Bất diệt kim thân, ngươi đúng là vô sỉ, sao dám làm vậy với ta?” Huyết Ma đột nhiên lên tiếng. Nếu Độc Bại Thiên lơ lửng được chắc giờ cũng sợ hãi đến rơi xuống. lắp bắp: “Ngươi…ngươi biết ta nghĩ gì sao?” “Ta khinh, tên tiểu tử dâm tiện ngươi lại có lắm ý nghĩ hạ lưu như vậy tức chết ta mất.” Huyết Ma đỏ bừng mặt, hồng quang trong mắt. Lần này Độc Bại Thiên sững sờ: “Ngươi…ngươi biết được ta nghĩ gì?” “Tức chết ta thôi, tên tiểu tử hạ lưu.” Huyết Ma ném mạnh xuống đất. Tai vang lên tiếng gió, cảm giác rớt nhanh xuống, vội ổn định tâm thần, đế cấp thần thức xuất ra. Huyết Ma đứng kêu thê thảm lao vút xuống chụp cổ áo . “Ngươi làm gì với ta?” “Đương nhiên khởi động cấm chế mình ngươi.” “Ngươi…ta giết ngươi.” Mắt Huyết Ma bắn ra hồng quang, nhìn đầy phẫn hận. “Ban nãy phải ngươi làm rồi ư? Ném ta lần nữa là xong.” “Ngươi…” “Ngươi biết pháp quyết Bất diệt kim thân, nên biết chúng ta liền mệnh, ta cũng gieo trăm linh tám đạo tinh thần ấn ký vào thể nội ngươi, ta chết ngươi cũng sống được, còn ngươi chết xin lỗi, ta vẫn sống như thường.” Độc Bại Thiên cười lạnh. A...” Mắt Huyết Ma đỏ rực, ngửa mặt hú vang, phát ra vạn trượng quang mang, ma khí lan tràn khắp Thiên Ma cốc. Ma giáo xưa nay coi trọng cường giả, tâm pháp cùng gốc nên đệ tử trong Thiên Ma cốc nhanh chóng nắm bắt được khí tức chí cường chí thịnh của Huyết Ma, đều run run rẩy rẩy, hoảng sợ vô cùng. Ma diễm rực lên trong cốc, ai chú ý thấy rằng bức tượng Thiên Ma khẽ run lên. Tiểu ma nữ Huyên Huyên ngẩng nhìn Huyết Ma , mắt khỏi lóe ánh sao hâm mộ. “Oa, tuyệt quá, ta mà bay được có phải tốt , Tiểu Bạch chết giẫm sao còn chưa hạ xuống để Huyết Ma đưa ta bay hai ba vòng.” Huyết Ma liều mạng xung kích trăm linh tám đạo tinh thần ấn ký, biết rằng mọi đồ tử đồ tôn đều bò lê bò toài dưới đất. “A...” Thị rống lên rồi đành bó tay, ma tức như nước triều rút , đệ tử ma giáo trong Thiên Ma cốc như nằm mộng chợt tỉnh lại. Thị hét lớn: “Tên khốn ngươi mau giúp ta giải khai cấm chế.” “Hắc hắc, có thể ư, ta mà giải khai cấm chế cho ngươi là ngươi xé xác ta ngay.” Kỳ vốn sợ hãi, Huyết Ma đọc được suy nghĩ tất đọc được cách giải cấm chế. Tuy có thể giết chết đối phương trước khi cấm chế được giải nhưng chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ muốn làm vậy. Nét ưu thương loáng qua mắt Huyết Ma rồi giọng: “ ngờ sau ngàn năm, Huyết Ma vừa thoát khốn lại mất tự do.” Trong lòng Độc Bại Thiên chợt chua xót, giọng: “Chúng ta ra , có chuyện gì sau, ngươi có muốn đệ tử đồ tôn đến hân thưởng ngọc thể chăng?” Huyết Ma ủ rũ xách Độc Bại Thiên đáp xuống Ma cốc. Tiểu ma nữ Huyên Huyên cao hứng: “Ái chà, Tiểu Bạch đáng chết dám giở trò, oa Huyết Ma tỷ tỷ xinh đẹp quá, Tiểu Bạch tên đại sắc lang này có dám bắt nạt tỷ ? Tiểu Bạch đáng chết có mau quay mặt , thấy tỷ tỷ còn chưa mặc áo ư?” Độc Bại Thiên há hốc miệng: “Ngươi… tiểu nha đầu gọi thị là ‘tỷ tỷ’, ta nghe nhầm chứ?” Huyên Huyên gõ mạnh lên đầu : “Cần gì ngươi quản, mau cởi áo ngoài ra.” “ mặc áo ngoài ư?” “Tên sắc lang, còn muốn ta thoát y hả, ngươi đúng là xấu xa từ đầu đến chân.” Huyết Ma nhìn tiểu ma nữ với vẻ kỳ quái, với tu vi cao thâm mặc trắc, thị dĩ nhiên nhận ra Huyên Huyên đạt tới đế cảnh, lấy làm kinh ngạc bởi ngờ còn tuổi thế đạt tới cảnh giới này, đồng thời hết sức thú vị với bé cổ quái đó. Độc Bại Thiên : “Hắc hắc, tiểu ma nữ nên cẩn thận, vị ‘tỷ tỷ’ của ngươi có thể đọc được ý nghĩ cỉa người khác đấy.” Huyên Huyên tính toán đến việc bị gọi là tiểu ma nữ, giật mình lùi lại mấy bước: “A, ư?” Huyết Ma : “Muội muội đừng sợ, tỷ tỷ chạm tay phải vào nên mới biết được ý nghĩ, bằng sao lại biết nghĩ gì trong lòng.” “À, vậy muội yên tâm rồi, tỷ tỷ là đẹp.” Độc Bại Thiên cơ hồ ngất xỉu, thầm nhủ: “Huyết Ma lại gọi tiểu ma nữ là muội muội, … là..thái quá. Còn nữa, tiểu ma nữ bình thường vẫn điêu ngoa sao giờ ngoan ngoãn như con nít, câu nào cũng tỷ tỷ, ngọt ngào chết ngươi, ta… mơ chứ, ma nữ lại đổi tính.” Rất nhanh, hiểu ra ý đồ của tiểu ma nữ. Huyên Huyên cười ngọt ngào: “Tỷ tỷ, có thể dùng tay trái đưa muội bay lên xem lần chăng?” Huyết Ma vừa giận vừa buồn cười, ngờ cố bé này có mục đích nhờ vả như thế. Bất quá thị thích Huyên Huyên, nên cười: “Chà, tiểu muội muội, đúng là tinh ranh, được rồi, tỷ đưa muội vòng.” Nhưng có ý đưa tay phải ra. Tiểu ma nữ giật mình lùi lại. “Ha ha, muội muội đừng sợ, trêu muội thôi.” Tiểu ma nữ hồ nghi: “Tỷ tỷ lừa muội chứ, tay trái có thể thi triển ‘Tha tâm thông’ ?” Huyết Ma sững người: “ ngờ tiểu muội muội biết nhiều thế, cả ‘Tha tâm thông’ nữa. Bất quá tỷ tỷ chỉ thi triển được bằng tay phải, tiểu muội muội có biết ?” “Hắc hắc, mắt muội thi triển được ‘độc tâm đại pháp’, vỏ ngoài của Tha tâm thông’.” Đoạn nàng liếc nhìn Độc Bại Thiên. cực kỳ phiền muộn, trước đây ở Vụ phong, nàng từng dùng công pháp đó khiến kể hết những chuyện xấu hồi bé. “Được rồi, tiểu muội nắm cho chắc, lên.” Huyết Ma đưa tay trái nắm lấy eo Huyên Huyên, đưa nàng lên cao. than: “Đãi ngộ sao lại ngược nhau thế này, ta cứu thị khỏi thạch thất phong ấn mới được xách cổ áo bay lên cao, nhưng tiểu ma nữ chỉ gọi mấy tiếng tỷ tỷ là được dìu lên.” Ma giáo chúng nhân ngập trong niềm vui thánh cấp cao thủ phá ấn thoát ra, chợt nghe thấy đầu có tiếng cười vui, liền cả kinh ngẩng lên. “Ha ha, hay quá, ngờ thánh cấp cao thủ khoái hoạt thế này.” Tiểu ma nữ kích động hô to . Huyết Ma hiển nhiên phi thường mến “tiểu muội muội” này, đưa nàng bay bay lại khắp cốc. “Trời ơi, Huyết Ma lão tổ bay, đúng là thần nhân.” “Đó là thánh cấp cao thủ Huyết Ma lão tổ của ma giáo chúng ta? Đẹp .” “Câm mồm, cẩn thận lão tổ lột da ngươi.” “A, ta hoa mắt chứ, phải tiểu ma nữ đó ư?” đệ tử ma giáo hô lên kinh hãi. “Đúng là thị.” “Tiểu ma nữ nào?” “Huynh đệ sao lại lậu quả văn như vậy? Quên mất chuyện hai ngày trước tượng Thiên Ma bị khắc hình rùa đen ư, Lý trưởng lão cẩn thận mắng mấy câu, đêm đả tọa vận công bị người ta vẽ con cún lên mặt, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.” “Đúng, hình như là vậy.” “Cái gì mà hình như, thiên chân vạn xác, đúng là tiểu ma nữ đó làm.” “Hừ, tiếng , thánh nữ ở kia kìa.” “Cái gì, chuyện này liên can gì đến thánh nữ?” “Huynh đệ biết cả việc này ư, tại Thiên Ma cốc có ai biết, nghe đâu tủ quần áo của thánh nữ bị lấy cắp hết, rồi thấy vài nam đệ tử trong giáo mặc. Biết ai làm ? Là tiểu ma nữ đó, vì thế mà thánh nữ gặp cả giáo chủ lẫn các thái thượng trưởng lão trong Ma cốc nhưng kết quả vẫn công cốc.” đệ tử ma giáo cười: “Bất quá, việc đó đến nỗi tệ lắm.” “Vì sao lại thế?” “Hắc hắc, nghĩ , bình thường gặp mặt thánh nữ cũng khó, tại có thể chạm vào y phục, các ngươi xem ...hắc hắc...”“ Tiếng cười phát ra bày tỏ hiểu ý. “Nghe y phục của thánh nữ lên đến cả ngàn lạng, tiểu ma nữ chuyến này giàu to.” “Ôi, các sư huynh có tiền chuyến này được hưởng thụ về tinh thần rồi.” “Thánh nữ kiếm tiền ‘mua lại’, hắc hắc, nghe thánh nữ phá sản mất.” Toán đệ tử bất lương này bàn luận, ngờ nữ tử mặt mũi xanh lét đứng sau lưng. “A, thánh nữ!” đệ tử bất lương lớn tiếng hô. Chúng nhân hét lên bỏ chạy, thánh nữ Hoa Vân Tiên vác bảo kiếm lùng sục khắp Thiên Ma cốc, đệ tử ma giáo gào lên liên tục. có tiểu ma nữ kêu réo, dưới thánh nữ chạy tứ tung, Thiên Ma cốc nháo nhào lên. Độc Bại Thiên nhìn hai ma nữ , thở dài: “ ngờ Huyết Ma còn khía cạnh như thế, ôi, ta nên đối đãi thế nào?” nhớ lại thần sắc buồn bã của thị lúc ở , người bị giam trong tối tăm cả ngàn năm, vừa thoát thân lại bị hạ cấm chế, quả khiến người ta đồng tình. “Tiểu ma nữ bội tín, trước khi giải phong ấn còn muốn ép mấy thánh cấp cao thủ làm thủ hạ, tại lại vào hùa với Huyết Ma.” Thiên Ma cốc rồi cũng yên lặng lại, tiểu ma nữ bay đủ rồi liền theo Huyết Ma vào ở tại Ma động. Độc Bại Thiên hỏi: “Huyên Huyên, thấy mấy lão gia tử ma giáo rời khỏi Ma động ư?” Huyên Huyên tỏ vẻ ngượng ngập: “Hình…hình như thấy.” “A, muốn là… họ vẫn chưa ra?” “Đúng.” “Sao bảo đệ tử ma giáo vào thanh lý trong động?” “Ta bảo họ nơi đó quá nguy hiểm, phải trốn cho xa.” Độc Bại Thiên: “...” “Vậy phải càng tốt ư? Cho chúng ở trong đó chịu khổ. Ai bảo bình thường chúng vẫn vênh vang, thấy ta lại ra vẻ.” “Sai rồi, nãi nãi ma nữ ơi, tốt xấu gì người ta cũng là giáo chủ và thái thượng trưởng lão, thể mỗi lần thấy là lại rón rén. Sao có thể chỉ vì câu là đưa mười vị tuyệt đỉnh cao thủ vào đó tống táng? Nếu họ đều chết, năm mươi năm nữa ma giáo cũng đừng mơ khôi phục nguyên khí, vậy mấy lão đầu tử giả dối của chính giáo càng vểnh đuôi cho cao, thiên hạ hỏng mất.” Tiểu na mữ : “Yên tâm, chết được đâu, mấy bộ xương đó cứng lắm, chỉ gãy mấy khúc là cùng.” “...” Độc Bại Thiên tắt tiếng, với Huyết Ma: “Chuyện này ...Huyết Ma...à, tên là Hứa Nặc nhỉ, Hứa tiền bối mau cứu mấy đồ tử đồ tôn ra ?” Đến giờ vẫn biết nên đối diện với Huyết Ma thế nào. Huyết Ma Hứa Nặc khẽ giơ tay, từng tảng đá lớn từ Ma động sụp đổ bay ngược lên , tồi rơi ầm ầm ra ngoài. Mười mấy lầ như vậy, Ma động được thanh lý gọn ghẽ, mười cường giả ma giáo có tới sáu người hôn mê sâu, năm người chật vật đứng vững. Đại trưởng lão và giáo chủ Cái Thiên Phong phản ứng đầu tiền, vội thi lễ: “Đệ tử xin ra mắt lão tổ tông.” “Ha ha...” Huyên Huyên bật cười vang. toán siêu cấp lão đầu tử rụng hết răng lại hành lễ, gọi nữ tử mỹ lệ như hoa như ngọc là lão tổ tông, quả hoạt kê. Huyết Ma Hứa Nặc cũng thấy ngượng, trầm giọng: “Được rồi, các ngươi mau liệu thương, rồi hãy đến gặp ta.” Nhưng khi họ biến mất, thị lại lạnh lùng trừng mắt nhìn : “Ngươi ra là ai?” “Ta là Độc Bại Thiên, ân nhân cứu ngươi khỏi phong ấn.” “Hừ, đừng giả bộ, lúc ở ta phát phần kí ức của ngươi thể thám thính được, lúc ta vận công cũng vô tình phát thể nội ngươi chứa sức mạnh chí cường chí đại, ra ngươi là ai?” Huyên Huyên : “Tỷ tỷ gì? phải Tiểu Bạch hả, còn bị người giang hồ gọi là Bất tử chi ma, bất quá uy phong tí nào, cả ngày bị người ta truy sát như chuột qua đường, nếu phải muội tiếp cứu bị người ta ‘thay trời hành đạo’ rồi.” Độc Bại Thiên : “Ta lại, ta là Độc Bại Thiên.”