Bất tử bất diệt - Thần Đông (Full 10/10 quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển: 6 Chương 9: Ti bỉ vô sỉ.




      “Ta lắm về đế cảnh cao thủ đó.” Thấy Độc Bại Thiên cười bất hảo, Hoa Vân Tiên cả kinh, vội : “Ta đó, chỉ ta hiểu mà tuyệt đại đa số tiền bối trong cốc đều biết, chỉ biết người là nhân vật cùng thời với sư phụ giáo chủ, trừ thập đại thái thượng trưởng lão ra, địa vị của người là nguyên lão được tôn sùng nhất.”


      “Chết tiệt, lại là lão bất tử, đúng là phiền.” giọng lẩm bẩm: “Bình thường ông ta vẫn ở ngoài cốc?”


      “Đúng, luôn ở ngoài đó, nhưng ai chỗ cụ thể.”


      “Vì sao ông ta cam tịch mịch, cao thủ dế cảnh lại chịu làm người trông coi cửa?”


      “Chuyện này…người như họ được gọi là người bảo vệ Thiên Ma cốc, mỗi đều đều có tuyệt đỉnh cao thủ trông nom cửa vào ma cốc, đều là những Võ Si hiếu võ thành cuồng, mọi điển tịch trong giáo đều mặc ý cho họ đọc, coi như là phần thưởng lớn nhất.”


      “Cuồng nhân hiếu võ? Mẹ nó chứ, phải là cao thủ số số hai ma giáo sao?” Độc Bại Thiên vốn định hỏi tình huống rồi báo thù cho Huyên Huyên, nhưng giờ vô cùng hoảng sợ, đồng thời hiểu rằng tiểu ma nữ là đế cảnh cao thủ cũng bị đánh thành trọng thương.


      “Hoa Vân Tiên đúng là bản lĩnh đầy mình, chỉ là còn là truyên nhân của Vân Yên các trong ngũ đại thánh địa, khiến người ta bái phục sát đất. Ta hiểu vì sao là nữ tử mà thánh địa lại ai phát ? Chắc họ đưa lên núi từ lúc còn bé, ta tin mấy lão ôn dịch đó mù mắt hết, nhận ra giới tính của .”


      Độc Bại Thiên vỗ trán, chợt tỉnh ngộ: “Ngất mất, chắc chắn họ biết, xem ra là bày trò huyền hư với người giang hồ mà thôi.”


      Hoa Vân Tiên đỏ mặt, hung hăng nhìn .


      “Ma giáo an bài bao nhiêu nội ứng trong ngũ đại thánh địa?”


      biết.”


      Thấy thị tỏ vẻ kiên nghị, Độc Bại Thiên hiểu rằng thể moi gì được về chuyện này, xem ra thị lòng trung thành, động đến lợi ích của ma giáo là đáp.


      vốn định hỏi thêm nhưng sợ lâu quá xảy ra chuyện với Huyên Huyên, hơn nữa cũng tin Hoa Vân Tiên hết.


      Nghĩ vậy, mở tung cái bọc lưng, rải từng món y phục của Hoa Vân Tiên ra đất, rồi cầm cái yếm màu lục nhạt lên mũi hít sâu, cười hì hì: “Thơm quá.”


      Hoa Vân Tiên đỏ mặt tía tai, phẫn nộ đến mức mắt cũng phun lửa: “Lưu manh, vô lại, hạ lưu ...”


      “Tuy có quen con thỏ chết Hoa Vân Phi từ trước nhưng với Hoa Vân Tiên tiểu thư quả mới quen biết. Để sau này có kỉ niệm, hắc hắc, xin lỗi nhé, ta quyết định thu tạm món lễ vật tầm thường của Hoa tiểu thư, để nhìn vật lại nhớ đến tuyệt đại phương dung của tiểu thư. Ta lấy cái áo lót này vậy.”


      “A.. tên cẩu tặc vô sỉ, mau trả ta…lấy ra, trả cho ta.” Hoa Vân Tiên giận xì khói.


      được, Hoa tiểu thư hẹp hòi thế chứ nhỉ, chỉ là cái áo lót thôi mà, chi bằng ta tặng tiểu thư món.” Độc Bại Thiên cười hì hì.


      “Ai cần y phục bẩn thỉu của ngươi, mau trả…trả ta.”


      “Trả ? Hắc hắc tuy ta sợ kể lể với giáo củ hoặc đại trưởng lão gì đó nhưng ta muốn biến ta thành tên khốn thập ác bất xá trước mặt họ. Dù sao ta cũng là thanh niên ngời ngời, để hủy mất danh dự chẳng phải se oan uổng quá ư? Nên…khụ…ta mà phải đội ‘nỗi oan giải được’ đành mang món y phục này đến ‘giải thích’ với từng người trong Thiên Ma cốc.” Đoạn lại bật cười hăng hắc.


      Nhìn nụ cười như ác ma của , Hoa Vân Tiên chỉ muốn phát cuồng.


      “Độc Bại Thiên, ngươi ti bỉ hạ lưu, hề có tí khí khái nào của Bất tử ma vương, chỉ là tiểu nhân vô sỉ.”


      “Như muốn, ta hạ lưu vậy.” Thân hình như điện, tiếng vang lên là người lướt tới, sờ lên ngực Hoa Vân Tiên rồi lao ra ngoài cửa sổ.


      “Ha ha, hôm nay đúng là đêm vui vẻ, Tiểu Tiên Tiên, lần sau lại tìm thân mật.”


      Tiếng xa dần, Hoa Vân Tiên nhảy khỏi mặt nước, nhanh chóng mặc y phục vào, rồi trong nhà vang lên tiếng rít chói tai, rồi tiếng bình hoa vỡ tan vang choang choảng, cả gian nhà rung rinh, rồi đổ ầm ầm xuống.


      Nhiều giáo chúng ma giáo nghe thấy động tỉnh, lập tức có mấy chục thân ảnh lao tới, tuyệt đại đa số đều còn trẻ, đều ngưỡng mộ Hoa Vân Tiên. Khi họ thấy thánh nữ xõa tóc, sắc mặt xanh lét đứng đống gạch ngói vụn, rồi thấy thị nữ hôn mê bất tỉnh dưới chân đều cả kinh, cho rằng địch nhân đánh tới.


      “Thánh nữ sao chứ?”


      “Thánh nữ sao vậy?”


      “Địch nhân, địch nhân ở đâu?”


      Lửa giận trong lòng Hoa Vân Tiên dần lặng lại, nghe thấy chúng nhân quan tâm, gò má liền nóng lên.


      “Đa tạ các vị quan tâm, có địch nhân nào hết, chỉ là con chuột thôi, cả ta và Tuyết nhi đều sợ quá, cẩn thận tạo thành động tĩnh này. phải, quấy nhiễu các vị.”


      Thấy Tuyết nhi còn hôn mê bất tỉnh, chúng nhân đều tin lời thị, nhưng chỉ biết lên tiếng an ủi.


      Dù họ tin chuyện Hoa Vân Tiên sợ chuột nhưng để lây lòng thánh nữ, ngày hôm sau cả Thiên Ma cốc lao vào diệt chuột.


      Lúc Độc Bại Thiên biết tin, cười lăn lộn.


      Sau khi rời phòng Hoa Vân Phi, cứ cười mãi, có thể đùa cợt tiên tử thánh địa cùng ma giáo thánh nữ như vậy, cả cũng bất ngờ.


      Cảm giác ấm áp, mịn màng trước lúc đó khiến mỗi lần nghĩ lại đều dấy lên cảm giác khác thường.


      Lúc về đến tiểu viện, tiểu ma nữ tỉnh lại, uể oải nằm giường.


      “Tiểu Bạch, ngươi đâu đấy?”


      “À, ta ra ngoài có chút việc.”


      “Có chút việc? Sao ta thấy ngươi đầy dâm tiện nhỉ, chắc phải việc tốt lành gì.” Huyên Huyên cười nửa miệng nhìn .


      có tật giật mình, thầm nhủ: “Hỏng rồi, sáng nay tiểu nha đầu còn mê mê hồ hồ, tại sao lại tinh thần rờ rỡ thế nhỉ?”


      thở dài: “Ôi, đúng là hiểu lòng người tốt. Ta phí lực nghe ngóng về cừu nhân của , mà lại bị châm chích, đau lòng quá.”


      Lập tức mắt Huyên Huyên sáng lên.
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển: 6 Chương 10: Đối sách



      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      hả? Ngươi nghe ngóng được tình hình về tên ôn dịch đó?” Tiểu ma nữ tỏ vẻ vui mừng, xem ra vô cùng hận ma giáo đế cảnh cao thủ đả thương mình.


      Độc Bại Thiên lại tin tức nghe được từ Hoa Vân Tiên: “Khụ…lão tặc đó quá thần bí, ta hỏi bao người mới biết đôi chút. Lão là nhân vật cùng thời với sư phụ của ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong, là Võ Cường trời sinh, cao thủ số số hai ma giáo. bại trong tay lão cũng oan.”


      “Ai bại trong tay lão?” Nghe đến từ “bại”, tiểu ma nữ lập tức giận dữ trừng mắt: “Hừ, nếu phải lão đầu tử ti bỉ vô sỉ đó đánh lén sau lưng, ta sao lại thụ thương. Nghĩ đến là giận, đường đường là ma giáo đế cảnh cao thủ lại đánh lén sau lưng hậu bối, lão đầu đáng chết…hãy đợi đấy.”


      phải, lão dánh lén , khụ…ở đây chỉ có hai chúng ta, cần phải thế?”


      Huyên Huyên hung hãn nhìn : “Sao lại , lão đánh lén ta, lão cũng như ngươi, nhìn là biết phải người tốt.”


      “Ta ngất mất, sao lão lại giống ta? Độc Bại Thiên ta dù thế nào cũng là thanh niên tốt, lại bị hủy hết…đừng lấy lão ra so sánh với ta.”


      “Được, coi như ngươi mạnh hơn lão tặc đáng chết đó, , ngươi có cách gì thu thập lão, hừ! lột da được lão đầu đó, uổng cho ta xưng là tiểu tiên tử.”


      Độc Bại Thiên định chỉnh lại thành tiểu ma tiên hoặc tiểu ma nữ, nhưng thấy nụ cười của nàng như tiểu ác ma, liền nuốt lại lời.


      “Khí sắc của tốt hơn nhỉ, thương thế chắc có vấn đề gì, hại ta lo uổng cho nửa ngày nay.”


      “Chút thương thế này sao làm khó được ta, chỉ hai ba ngày là khỏi hẳn.”


      “Vậy ư? Hóa ra vết thương xoàng, khụ…lẽ nào sáng nay ta hoa mắt, sao lại thấy có người nước mắt lưng tròng, còn toàn thân đau đớn.” Độc Bại Thiên mỉm cười.


      “A, ngươi…muốn chết.” Khó thấy tiểu ma nữ lộ vẻ ngượng ngập.


      Trước khi tiểu ma nữ phát tác, Độc Bại Thiên vội chuyển chủ đề: “Huyên Huyên, vì sao lại thụ thương, lại kĩ càng việc đêm qua , chúng ta tìm cách đối phó với đế cảnh cao thủ đó.”


      Huyên Huyên nhíu mày: “Ngươi cùng biết, ngươi có đế cảnh thần thức có thể tùy ý thu liễm khí tức, đạt được hiệu quả che giấu hành tung, tối qua ta thu liễm khí tức, theo ám kí của ngươi để lại, đến vách đá bên ngoài Thiên Ma cốc, còn đường nữa, biết làm gì đột nhiên phái dưới có dao động mạnh mẽ, ta nhất thời hiếu kì nhìn xuống. Ai ngờ đột nhiên xuất người, ta bị đánh trúng chưởng, thân thụ trọng thương rồi phải đối thủ của lão, nên ta theo lối cũ chạy quay lại. Nhưng lão đầu tử xấu xa đó như hồn bất tán theo sát. Ta còn cách nào, vòng vèo mấy lần trong rừng rồi quay lại vách đá, nhảy xuống từ đó.”


      “Rồi nhảy xuống từ vách đá đó?” Độc Bại Thiên tỏ vẻ kinh hãi, lúc thấy ma giáo chúng nhân nhảy từ đó xuống, đại khái đoán ra mà lúc vương cấp cao thủ giục giã, còn do dự nhưng tiểu ma nữ này hề hiểu gì lại chủ động nhảy xuống, khiến người ta bội phục can đảm.


      “Bội phục, bội phục, ngờ có đảm sắc đó.” Độc Bại Thiên .


      Tiểu ma nữ ngượng ngập: “Lúc đó ta hết cách, lão đầu xấu xa đó đuổi tận giết tuyệt, quay lại là tử lộ, nên đành nhảy, ngờ nhảy đúng, bên dưới lại là Thiên Ma cốc thần bí.”


      đoạn nàng hung hãn trừng mắt nhìn : “Ta suýt nữa mất mạng, còn ngươi ở đây phong lưu khoái hoạt, đúng là đáng ghét.” Đoạn nắm chặt quyền đầu.


      Độc Bại Thiên biết nàng nhất định nghĩ đến việc hai nữ tử lõa thể đêm qua, đồng thời lấy làm may mắn là nàng vẫn còn hành động bất tiện, bằng thế nào mình cũng ăn đòn.


      “Ồ, hóa ra là thế, cứ an tâm dưỡng thương , còn về làm cách nào lão khốn đế cảnh đó, chúng ta cứ từ từ nghĩ đối sách.” nhìn y phục Huyên Huyên đầy vết máu: “ nhìn mình , y phục dính đầy huyết tích, sao thay?”


      Tiểu ma nữ tỏ vẻ lúng túng: “Ta…ta mang theo y phục để thay.”


      “Ha ha, con mà rời khỏi nhà lại mang y phục để thay?” Độc Bại Thiên cảm giác buồn cười.


      “Con sao? Ta thích mang theo mà chỉ thích mua, hừ.” Huyên Huyên giận dữ quay .


      “Ha ha...”


      Độc Bại Thiên cười vang bước ra, lúc sau mang y phục nữa vào: “Này, thay .”


      “A, tên đại sắc lang.” Thấy cầm y phục nữ tử mà hết sức thản nhiên, nàng giận giữ: “Ngươi…ăn cắp ở đâu?”


      “Ăn cắp là thế nào, quên rằng có hai nữ tử thị hầu ở đây sao? Y phục của họ đó, mau thay .” ra ngoài, lầm bầm trong lòng: “Cái yếm đó là của ma giáo thánh nữ, hắc hắc...”


      Qua ba ngày chữa trị, thương thế của Huyên Huyên hoàn toàn khôi phục, trong mấy hôm nay Độc Bại Thiên cho nàng biết tình hình trong Ma động, thương thảo đối sách cẩn thận.


      Việc phong ấn khiến Huyên Huyên vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ, nếu càn chắc nàng xông thẳng vào Ma động.


      Đương nhiên nàng nhớ ra cung điện dưới lòng đất Thông Châu thành, đàm luận hồi lâu vẫn khẳng định được cung điện dưới lòng đất đó có giống Ma động , là nơi bí mật phong ấn của siêu cấp đại phái.


      “Ngươi định thế nào, lẽ nào giải cứu các tuyệt thế cao thủ bị phong ấn?” Huyên Huyên hỏi, gương mặt đầy hưng phấn, nhưng khỏi lo lắng, “được thấy các cao thủ vô địch trong truyền thuyết là cơ hội khó thấy nhưng người trong ma giáo mà trở mặt …”


      “Hắc hắc…ta sao lại ngốc đến thế, nhờ cơ duyên xảo hợp, ta từng có được ba bản bí tịch, trang sau cùng có nhắc đến loại công pháp đầy đủ từ thời viễn cổ, hợp cả ba lại trở thành pháp quyết Bất diệt kim thân. ai biết rằng trong pháp quyết này trừ kỹ xảo giải phong ấn còn ghi cả phương pháp khống chế người bị phong ấn, lúc đó…hắc hắc...”


      “Bất diệt kim thân?” Mắt Huyên Huyên sáng lên, phảng phất ngeh thấy gì, kéo tay , mè nheo: “Tiểu Bạch...”


      Độc Bại Thiên giật thót mình, đãi ngộ này xưa nay chưa từng được hưởng, hiểu sao lần này nàng đổi tính, nhưng câu tiếp theo khiến hiểu ngay mục đích của tiểu ma nữ.


      “Tiểu Bạch...có thể cho ta xem pháp quyết Bất diệt kim thân chăng?”
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển: 6 Chương 11: Đế cảnh đại chiến


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://truongton.net/forum/vcheckvirus.php?url=http://vip.vandan.vn/)



      Độc Bại Thiên cả kinh trước mấy lời “thân mật” đó nhưng buông tay Huyên Huyên, mà nắm càng chặt: “Ôi, đau lòng. Ta vốn tưởng cổ vũ dũng khí cho ta, mở lòng với ta, cho ta biết chân tình, hóa ra lại vì pháp quyết Bất diệt kim thân.”


      “Ngươi…” Huyên Huyên xảo diệu thoát khỏi tay , rồi : “Đầu óc người toàn ý nghĩ xấu xa, hiểu cả ngày nghĩ những chuyện gì. Hừ, uống cho ta vào sinh ra tử cứu ngươi, ngờ ngươi lại hẹp hòi như vậy, đành cho người ta xem pháp quyết.”


      Độc Bại Thiên cười: “Của ta phải của ư, tuy nhưng ta biết là vì thẹn, khụ… nên có thể là…ta hiểu . Pháp quyết này chỉ cần muốn xem, ta cho ngay.”


      Bị trêu cợt như vậy, Huyên Huyên hề biến sắc, đủ thấy pháp quyết Bất diệt kim thân quyến rũ thế nào với nàng.


      “Được, ngươi , ta cân nhắc.”


      tìm cho kỹ xem quanh đây có cao thủ .” tỏ vẻ nghiêm túc.


      Huyên Huyên hiểu ý, bộ pháp quyết này ảnh hưởng trọng đại đối với ma giáo, ở chỗ người ta mà phơi bày bí tịch là việc vô cùng nguy hiểm.


      Tiểu ma nữ trải đế cảnh thần thức thám thính cần thận, rồi ra hiệu mọi việc đều ổn.


      Độc Bại Thiên đến bên bàn, cầm bút viết mấy nét rồi bắt đầu chép lại pháp quyết, Huyên Huyên đứng sau lưng , nhìn chớp mắt với vẻ hưng phấn.


      Thoáng sau, viết xong pháp quyết Bất diệt kim thân, đưa cho nàng: “Đọc xong đốt ngay.”


      Tiểu ma nữ kích động đón lấy tờ giấy, chăm chú đọc, thoáng sau khẽ nắm tay, biến tờ giấy thành tro tàn, rồi nắm mắt ngầm nghĩ: “ tin được, công pháp này thần kì quá, chỉ là trong quá tình tu luyện hình như hơi quá tàn nhẫn với mình.”


      Độc Bại Thiên : “Tàn nhẫn? Nhu và cầu cần phải cân bằng, trả giá sao lại có thành quả, tập võ tu luyện vốn là hành vi nghịch thiên, mỗi loại công pháp đều chứa hung hiểm, chỉ có điều công pháp bình thường hung hiểm ít hơn, cuối cùng thứ gì phải đến đến, tránh cũng được.”


      “Ồ, ta quả học được nhiều thế, lại tiến thêm bước trở thành Võ thánh vĩ đại nhất, hi hi, có kẻ theo hầu như ngươi cũng tệ.”


      Độc Bại Thiên: “...”


      Qua hai ngày ngộ võ, tinh thần Huyên Huyên hình như phơi phới hẳn, tuy đến mức cả ngày tu luyện pháp quyết Bất diệt kim thân, nhưng hiểu chân nghĩa, tầm nhìn được mở rộng, thoáng thấy được ánh sáng của đỉnh cao võ đạo.


      Ma giáo phảng phất quên , vội vàng tìm giải phong ấn Ma động như tưởng tượng, chỉ hàng ngày sai người đưa thức ăn tới. Chăm sóc vẫn là hai nữ tử xinh đẹp đó, bất quá từ khi tiểu ma nữ vào tiểu viện ở cùng, hai nữ tử dám đề nghị “phục vụ đặc biệt” với nữa.


      Độc Bại Thiên suýt phát cuồng vì ma giáo thánh nữ Hoa Vân Tiên vãn trầm tĩnh như thể có chuyện gì xảy ra, chỉ có thị nữ Tuyết Nhi biết là trong lòng tiểu thư căm hận cực điểm, thậm chí nảy ra xung động giết chết Độc Bại Thiên, mỗi khi thị nhìn , Tuyết Nhi đều lạnh mình, sợ mình trở thành đối tượng bị diệt khẩu.


      “Huyên Huyên, đến lúc rồi, tối nay chúng ta bắt đầu hành động.” Độc Bại Thiên vừa nghịch lưỡi dao vừa giọng với tiểu ma nữ.


      “Được, ta cũng muốn trả đũa lão đầu tử khốn kiếp đó.” Tiểu ma nữ chỉ sợ thiên hạ loạn đương nhiên đồng ý, hà huống là giúp nàng báo thù.


      Trong bóng tối, hai bóng người như làn gió tránh khỏi thị vệ canh gác của Thiên Ma cốc.


      “Tiểu Bạch, ngờ khinh công của người tiến bộ vậy, miễn cưỡng theo kịp ta.”


      “Hộc…hộc…” Độc Bại Thiên thở dốc: “Tiểu nha đầu...sao chạy nhanh thế, ta… thi triển Thần Hư bộ, thiên hạ đệ nhất khinh công đấy.”


      “Cái gì mà thiên hạ đệ nhất khinh công? Vẫn theo kịp thân pháp của ta.”


      “Khụ… phải từ bé bị vị sư phụ biến thái đó đuổi theo ư.” Độc Bại Thiên bật cười.


      “Sư phụ ngươi mới là biến thái, có ngươi mới cả ngày bị người ta đuổi, hừ.”


      Hai người vừa tới cốc khẩu Thiên Ma cốc vừa tranh chấp.


      “Vù.”


      Còn cách cốc khẩu trăm trượng, Huyên Huyên đưa tay lên môi, truyền : “Mau tĩnh tâm ngưng thần, thu liễm khí tức.”


      Còn cách năm chục trượng, nàng lại truyền : “Tiểu Bạch ngươi trước, ta lén theo sau.”


      được, kế hoạch của chúng ta phải thế.”


      “kế hoạch đổi, ta đột nhiên cách trả đũa lão đầu tử xấu xa đó là lấy gậy ông đập lưng ông, ngươi làm mồi, ta theo sau đánh lén lão.”


      “A, đại tỷ, tiểu muội, tiểu ma...” Độc Bại Thiên chữ “nữ” trong cụm “tiểu ma nữ” ra.


      Huyên Huyên mỉm cười bảo yên tâm: “ quan hệ gì, đừng sợ, ta bảo đảm ngươi bị uy hiếp.”


      vui trăm hai mươi lần cũng đành chấp nhận, khẽ nhảy lên Thiên Ma cốc, vượt khỏi phạm vi Thiên Ma tỏa thần đại trận.


      Con đường yên tĩnh đến đáng sợ, thận trọng cất bước, tay cầm chắc thanh chủy thủ. Năm mươi bước, trăm bước… được hơn trăm trượng, nhưng đế cảnh cao thủ đó vẫn chưa xuất , bàn tay cầm chủy thủ toát mồ hôi lạnh, nếu bảo khẩn trương là lừa gạt người khác, lúc nào cũng phải đề phòng đế cảnh cao thủ đánh lén, có ai bất an?


      xuống núi đến vạt rừng, khó lướt qua, tiếng lá cây xào xạc vang lên.


      “Vụt.”


      Dạ điểu kinh hoảng bay lên, Độc Bại Thiên giật mình, suýt nữa ném đoản chủy trong tay ra. đưa tay lau mồ hôi lạnh trán, chưa kịp hạ tay xuống dao động kinh hồn từ phía sau lan tới.


      “Đến rồi.” Độc Bại Thiên biết rằng gây phút sinh tử là đây, đoản chủy trong tay như dải lụa bắn ngược lại, đồng thời thi triển Thần Hư bộ đến cực hạn, vút tới như mũi tên rời cung.


      Dù vậy, quyền kình kinh nhân vẫn đánh trúng lưng .


      Cùng lúc, tiểu ma nữ sau lưng lao tới như thiểm điện.


      Đế cảnh cao thủ trông coi cửa Thiên Ma cốc dừng công kích với Độc Bại Thiên, vận công lực toàn thân lên lưng, chuẩn bị ngạnh tiếp chưởng đó.


      “Bịch.”


      “Bịch.”


      Hai tiếng nổ vang động, tiếng đầu tiên là Độc Bại Thiên bị quyền phong của đế cảnh cao thủ quét trúng, loạng choạng lao tới mười mấy bước. Tiếng nổ thứ hai là chưởng lực của Huyên Huyên vỗ trúng lưng đế cảnh cao thủ, ông ta thổ máu dầm dề.


      Tiểu ma nữ đắc ý cười lớn: “Ha ha...gậy ông đạp lưng ông, xú lão đầu ngươi nên chịu phục, nếu chúng ta tiếp tục.”


      Đế cảnh cao thủ hừ lạnh, lau vết máu mép, quay lại nhìn nàng: “Tiểu bối, lần trước để ngươi trốn, hôm nay ngươi quay lại đúng là lớn mật.”


      “Lão đầu xấu xa đừng khoác lác, nếu lần trước lão đánh lén, ta đánh cho lão bò ra lâu rồi.”


      Độc Bại Thiên trấn định huyết khí trong thân thể, xác định thụ thương liền đến cạnh Huyên Huyên. Lúc đó mới có dịp quan sát người trông coi cửa ma giáo: tóc hoa râm, gương mặt nhăn nhúm…quả như Huyên Huyên , nhìn bề ngoài ông ta khác lão đầu bình thường, có gì đặc biệt, nhưng bá khí toát lên lại thể tu vi bất phàm.


      Đế cảnh cao thủ cười lạnh: “Tiểu nha đầu đến báo thù chăng? Được, lúc trước ta đánh lén ngươi, lần này ngươi trả đũa, coi như ngang nhau, lần trước ngươi bỏ chạy chứ lần này xem , lão nhân gia có bỏ chạy ?” Đoạn vung song chưởng lao vào tiểu ma nữ.



      Huyên Huyên chịu kém, vỗ ra chưởng, tiên thiên cương khí như đóa hoa ánh sáng rực lên trong bóng tối, hướng tới đế cảnh cao thủ. Cây cối hai bên đường chịu được cương khí cỡ này, vô thanh vô tức đổ rạp rồi hóa thành bột, riêng đế cảnh cao thủ lao tới hình như bị ảnh hưởng, đối chưởng với tiểu ma nữ.


      “Ầm.”


      Như thể núi lở, khu rừng lắc le, Độc Bại Thiên lộn mấy vòng ra ngoài, từ chỗ lưỡng đại đế cảnh cao thủ, đá văng tứ tán, cây cối ngả rào rào, trong vòng hai mươi trượng trống trơn.


      đứng ở ngoài xa, cảm giác kinh hoảng, than thầm: “Đẳng cấp khác nhau, công lực quả trời vực.”


      chưởng này hai cao thủ ngang nhau, đoạn thân hình cả hai như quỷ mị lao vào nhau, gần như thi triển thân ngoại hóa thân, chỗ nào cũng thấy bóng họ cùng cương khí chói lòa.


      Chân khí ràn rạt, cương phong ào ào, chỉ thoáng sau cả vạt rừng hóa thành bình địa.


      Độc Bại Thiên thầm nóng lòng: “Mẹ nó chứ, lão đầu xấu xa này khó chơi , thẹn là Võ Cuồng của ma giáo, bị Huyên Huyên đánh lén chưởng mà vẫn đáng sợ như vậy.”


      Huyên Huyên cũng kinh hoảng kém, ngờ tu vi của đối thủ thâm hậu đến thế.


      “Hắc hắc, tiểu nha đầu thấy chưa, lão nhân gia dù thụ thương cũng đào tẩu.”


      “Lão đầu đáng chết, đừng ngông cuồng, hôm nay quyết phải hạ ngươi.”


      “Được, lão nhân gia lâu rồi gặp đối thủ, ngứa tay lắm rồi.”


      Mái tóc tiểu ma nữ dựng lên, khí chất thay đổi hẳn, quang huy mờ mờ tràn khắp toàn thân, khiến thánh khiết như nữ thần.


      Ma giáo đế cảnh cao thủ biến sắc: “ ngờ tiểu nha đầu ngươi lại biết môn thần công thất truyền, để lão phu dùng Thiên Ma quyết lĩnh giáo, xem ai hơn ai.”


      “Thiên Ma quyết!” Đế cảnh cao thủ quát to, cả gian ảm đạm hẳn, chìm vào hắc ám tuyệt đối, khí thế cường giả bao trùm thiên hạ phát ra.
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển: 6 Chương 12: Trưởng lão điều đình


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://truongton.net/forum/vcheckvirus.php?url=http://vip.vandan.vn/)



      Hắc ám vô tận trùm kín tứ phía, phảng phất mở cánh cửa tối tăm sâu thẳm thông với dị giới. Lực trường hùng hồn từ ma giáo đế cảnh cao thủ khuếch tán ra, đá vụn, cây gãy trong vòng hai mươi trượng đều bay lên .


      Cảm giác bức bối phát ra, rồi trở nên trầm trọng, khiến ai nấy tâm tình phiền muộn, như có viên đá lớn đè trong lòng.


      Độc Bại Thiên càng lúc càng kinh hoảng, ma giáo đế cảnh cao thủ phát ra khí thế như núi lở, khiến thở nổi, nên lo lắng cho Huyên Huyên.


      Phía cuối hắc ám là ánh sáng, quanh mình tiểu ma nữ rực rỡ quang huy thần thánh, dáng vẻ cực độ cao quý, ngược hẳn với dáng vẻ điêu ngoa hàng ngày. Thiên Ma khí từ mình đế cảnh cao thủ phát ra gặp bạch quang như băng tuyết gặp ánh nắng, nhanh chóng tiêu tan.


      Bóng tối thể phủ trùm lên ánh sáng, ánh sáng cũng hoàn toàn xua tan được bóng tối, bên là bạch quang mờ mờ, bên là vô tận hắc ám. Hai người đối chọi như vậy hồi, đá nũi lơ lửng chung quanh đều tan nát.


      Trường quyết đấu vô thanh này giữa thần công chưa biết tên của Huyên Huyên và Thiên Ma lực trường, dao động kinh hồn như sóng nước lan ra tứ phía, ngoài xa núi lở cây gục rào rào.


      Độc Bại Thiên liên tục lùi lại, chiến trường còn là nơi an toàn, đứng cạnh khu rừng, quan sát từ xa.


      Khí thế của hai đối thủ trong trường ngừng dâng cao, dao động càng lúc càng mạnh, lực trường chấn nát mọi vật thể lơ lửng .


      biết quyết chiến sắp nổ ra, cả hai tích đủ sức mạnh, tiếp đó đòn kinh thiên.


      Tuy động thủ nhưng trong lòng khẩn trương vô cùng, tim đập thình thịch. mà biết Võ Cuồng mạnh thế này, quyết đời nào bày trò đánh lén như tối nay.


      Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, mười bóng người, mười lão nhân thể già hơn vô thanh vô tức xuất .


      “Dừng tay.” lão nhân quát to.


      Cùng lúc, mười làn kình khí kinh hồn tràn vào, gạt cả hai đối thủ ra.


      Hai đế cảnh cao thủ bị bức lùi lại mấy bước dài, lực trường hình thành giữa họ tan .


      Độc Bại Thiên thấy cả hai bị bức lùi, tức lòng hẳn, kết cục này cũng tệ, nesu cả hai tiếp tục đấu tất thành sinh tử, ai thắng ai bại rất khó .


      Mấy lão nhân vừa đến là ma giáo thập đại nguyên lão, cũng chỉ có họ mới tách được hai đế cảnh cao thủ dốc toàn lực.


      Huyên Huyên quát to với Võ Cuồng: “Xú lão đầu coi như ngươi may mắn, lần tới nhất định tha cho ngươi.”


      Võ Cuồng kêu to: “Tiểu nha đầu đừng ngông cuồng, hôm nay nếu chúng vị trưởng lão tách chúng ta ra, nhất định ngươi lạc bại thân vong.”


      nhăng, nếu phải mấy lão đầu này dến tiểu lão đầu ngươi nhất định ăn đòn của ta.” Tiểu na nữ hề chịu kém, ra vẻ phục đánh tiếp.


      Độc Bại Thiên giật mình, ngờ tiểu ma nữ dám gây hấn ngay cả trước mặt mười vị đế cảnh cao thủ, nhưng dáng vẻ điêu ngoa đó quả khả ái.


      vội đến trước mặt nàng, kéo tay: “Được rồi, được rồi, hôm nay coi như hòa nhau.” sợ nàng lao tới.


      “Hừ, nể mặt ngươi, hôm nay ta tha cho lão đầu xấu xa đó.”


      Võ Cuồng bị tiểu ma nữ đánh lén chưởng, vốn cảm thấy rất mất mặt, giờ dáng vẻ khoa trương của nàng, tức lửa giận bùng lên: “Tức chết ta mất, hôm nay ta quyết tử chiến với ngươi, xem ai mạnh hơn ai.”


      Mộ trong thập đại trưởng lão lên tiếng: “Tiểu Tam còn mau lui xuống, hai vị này đều là bằng hữu ma giáo, là khách quý của chúng ta.”


      Độc Bại Thiên suýt bật cười, ngờ Võ Cuồng hùng mạnh này lại có cái tên đơn giản như vậy - Tiểu Tam.


      cố nén cười, nhưng người khác lại . Huyên Huyên liền cười vang, mất hết dáng vẻ thục nữ: “Ha ha...Tiểu Tam...ha ha...”


      “Tiểu nha đầu câm miệng.” Võ Cuồng xanh lét mặt mày gào to.


      im, Tiểu Tam, Tiểu Tam, Tiểu Tam...” Huyên Huyên như đứa trẻ nghịch ngợm, liên tục gào to, sau cùng còn quên nháy mắt với Võ Cuồng.


      “Tức chết thôi.” Võ Cuồng kêu to, định lao tới.


      Độc Bại Thiên vội giữ chặt Huyên Huyên định xông lên, vị trưởng lão vừa lên tiếng lại chặn trước mặt Võ Cuồng.


      “Tiểu Tam, nghe lời ta hả?”


      “Cha, tiểu nha đầu này khinh người quá.” Trán Võ Cuồng nổi gân xanh, hiển nhiên nổi giận.


      Độc Bại Thiên và Huyên Huyên lại há hốc miệng, ngờ hai người này là cha con, lại cùng đạt tới tu vi đế cảnh.


      Độc Bại Thiên kéo tay tiểu ma nữ, giọng: “Tiểu nha đầu đừng gây họa nữa.”


      Sau cùng Võ Cuồng bị phụ thân lôi , thấy hai cha con khuất bóng rồi, trưởng lão ma giáo mới : “Thằng bé Tiểu Tam này tay rất có thiên phú về phương diện tập võ nhưng hiểu quá ít về nhân tình thế thái, khác nào trẻ con ngây thơ, biết đến tâm cơ, có chỗ nào đắc tội, mong hai vị ngàn lần đừng trách.”


      “Chuyện…chuyện này…” Độc Bại Thiên lúng túng, việc này cho cùng và Huyên Huyên gây ra trước, ma giáo lại xin lỗi khiến đỏ mặt, tuy rằng trước đây Võ Cuồng đánh Huyên Huyên chưởng nhưng chức trách của ông ta là bảo vệ Thiên Ma cốc, thể đổ tội cho việc đó được.


      ngờ là tiểu ma nữ lại bỏ tính điêu ngoa, tỏ vẻ nghiêm túc với vị trưởng lão kia: “Kì việc này phải trách vãn bối quá lỗ mãng, mong tiền bối bỏ quá.”


      “Ha ha, hiểu lầm thôi mà, nương là bằng hữu của Độc tiểu hữu, coi như người nhà, được rồi, coi như xong.”


      Sóng gió được dẹp yên, Độc Bại Thiên và Huyên Huyên lại quay vào Thiên Ma cốc.


      Độc Bại Thiên vô cùng hoang mang, sao những người này lại hình như có quen Huyên Huyên, lại đến rất đúng lúc, lẽ nào họ sớm phát nàng vào Thiên Ma cốc?


      Lúc nghi vấn đó cho Huyên Huyên nghe tiểu ma nữ ngẫm nghĩ: “Ta biết rồi, hôm đó ta thụ thương chạy vào Thiên Ma cốc, có lẽ vô tình bị lão đầu nhìn thấy, lúc ấy ta cũng cảm giác có người bám theo sau lưng nhưng quay lại thấy gì. Hừ, mấy lão tặc này cũng khá lắm.”


      Độc Bại Thiên : “Hóa ra là vậy, nhất định họ giám thị chúng ta, bằng đầu thể tấu xảo phát ra như vậy, cũng thể xuất quá đúng lúc. Hình như họ chưa yên tâm về ta.”


      “Mấy lão đầu tử này già thế rồi còn làm những việc như thế, biết hổ thẹn.” Tiểu ma nữ tức giận.


      còn bảo người ta xấu hổ, biểu của hôm nay…ha ha…”


      “Thế nào? Biểu của ta hôm nay thế nào? .”


      “Giống bé khả ái.”


      “Chà. Tiểu Bạch đáng chết, đứng lại, chạy đâu.”
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển: 6 Chương 13: Linh ma tái (thượng)


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://truongton.net/forum/vcheckvirus.php?url=http://vip.vandan.vn/)



      Huyên Huyên huyên bị ma giáo thập đại nguyên lão phát rồi, liền che giấu hành tung nữa, quang minh chính đại “tiêu diêu” trong cốc, ngay cả bảo tọa giáo chủ trong đại điện nghị cũng có dấu chân vui vẻ của nàng, Ma cốc Ma động cũng vậy, thậm chí tượng Thiên Ma ở quảng trường còn in năm dấu tay sâu hoắm của nàng…


      Mấy hôm sau, ma giáo chúng nhân liền biết trong Thiên Ma cốc có tiểu ma nữ quấy tung cả cốc, chúng nhân đều tránh.


      “Hắc hắc, khi ta mở phong ấn các tuyệt thế cao thủ trong Ma động ta có thêm toán thủ hạ vô địch…” Trong đêm yên tĩnh, dưới ánh trắng nhu hòa, Độc Bại Thiên ngồi chiếc ghế mây trong tiểu viện, chìm vào cảnh giới đẹp đẽ thần du thái hư.


      Cảm ứng kì diệu nảy sinh trong lòng, đứng dậy ngay.


      “Tiểu nha đầu lại định đến đâu đó gây họa.”


      Huyên Huyên nhân lúc thần du thái hư, lén ra ngoài cửa.


      “Chà, Tiểu Bạch tỉnh rồi à, ta còn tưởng ngươi vẫn ngủ, nên định đánh thức.” Đoạn biến sắc: “Hừ, ta xuất quan liên quan gì đến ngươi mà hung hăng với ta thế hả?”


      “Còn liên quan đến ta sao? làm những gì hả, khắc con rùa đen lên tượng Thiên Ma cũng sao, ai bảo ‘có nỗi khổ mà ra’, nhưng ngàn vạn lần nên vẽ con cún lên mặt vị trưởng lão đả tọa vận công đó, hại người ta suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Cũng hẳn tuyệt đối được vẽ nhưng vẽ cho người ta tẩu hỏa nhập ma riêng sao, lại cố ý để lộ cho chúng nhân đều biết, khiến người ta tìm đến chỗ ta, tốt xấu gì cũng nên nể mặt người ta, vương cấp cao thủ đấy.”


      Hai nữ tử xinh đẹp hầu hạ và Huyên Huyên suýt ngất xỉu, đó là dạy dỗ tiểu ma nữ, hay là thông đồng với nàng.


      “Còn nữa, mặc yếm của ma giáo thánh nữ đành, vì sao còn lén ăn trộm hết y phục của người ta, cưỡng bách nam đệ tử ma giáo mặc vào? phải được đùa với người ta nhưng sao lại bày trò hoành tráng như thế hả? Cứ điểm huyệt nàng ta ném vào phòng ta là xong.”


      Lần này hai nữ tử ngất xỉu, họ phát ở đây chỉ có tiểu ma nữ đáng sợ, còn cả ông thầy ác ma nữa.


      Huyên Huyên nghe nhắc lại những “công tích vĩ đại” của mình, lúc đầu còn cười ranh mãnh, nhưng nghe đến cái yếm chớp chớp đôi mắt to hút hồn người, rồi đột nhiên biến sắc, tít lên lảnh lói: “A ...Tiểu Bạch đáng chết, phải ngươi đưa cho ta y phục hai vị tỷ tỷ này mặc ư? Ngươi…ngươi dám đến ăn trộm y phục của thánh nữ chết tiệt đó, lại lừa ta mặc, đồ khốn. A…”


      Tiểu ma nữ rít lên lao vào trong nhà.


      Kỳ xong liền hối hận, thầm tự trách: “Ngất mất, hôm nay ta uống có tí xíu rượu, sao lại xung động như vậy, ra toàn chuyện cơ mật?”


      lúc sau, tiểu ma nữ đổi y phục khác, hung hãn lao tới.


      “Tiểu Bạch đáng chết, ta hận ngươi, tên phong lưu hiếu sắc ngươi ăn cắp áo lót của người ta đành, vì sao lại còn giở trò, đồ biến thái.”


      Thấy nàng tiến tới, thấp thỏm: “Lần này tiểu ma nữ giận rồi, cầu xin bồ tát bảo vệ.”


      “Khụ…Huyên Huyên…chuyện này… phải hôm nào cùng tắm rửa ư…”


      “Tên biến thái, việc này mà ngươi còn chú ý hả, ta tha cho ngươi.” Huyên Huyên tiến thêm bước.


      “Oan uổng, phải ta chú ý , chẳng qua viện tử quá bé.”


      “Tên đại sắc lang còn giảo biện, ràng mang ý bất lương, vì sao lúc trước ngươi làm thế?”


      “Chuyện này…hôm đó tìm được, hai vị tỷ tỷ có thể làm chứng, họ vội vàng đến nơi, mang thừa, nên…” Đoạn đưa mắt ra hiệu cho hai nữ tử.


      Cả hai hiểu ý: “Đúng, Độc công tử sai.”


      Tiểu ma nữ đảo mắt mấy lần, tỏ vẻ phẫn hận: “Tiểu Bạch đáng chết nhớ đấy, món nợ này khi nào rời liễu Thiên Ma cốc ta tính, ta hận ngươi.” Đoạn chạy ra ngoài.


      Độc Bại Thiên thở phào, ngờ nàng vậy, “ kiện nghiêm trọng” lại trôi qua.


      gọi với theo: “Huyên Huyên có gây họa chú ý, đừng quên những điều ta vữa .”


      “Mặc kệ ta.” Từ xa vang lên giọng tiểu ma nữ.


      quay lại nhìn hai nữ tử xinh đẹp há hốc miệng, mỉm cười bảo: “Thế nào, ta tuấn tú vậy ư?” Đoạn thèm quay lại, bước ra khỏi phòng.


      Hai nữ tử thầm : “Hai ác ma.”


      Người, , vật bị coi là “ma” trong ma giáo nhiều kể xiết, ví như cái hồ gợn sóng biếc trong Thiên Ma cốc được gọi là Linh ma hồ. Gió đêm rì rào, ánh trắng trong khiến Linh ma hồ chìm trong khí tức thần bí. Tương truyền Linh ma hồ là nước mắt của vị Võ thánh ma giáo tên Linh ma tích tụ thành, mỗi đêm trăng tròn ở đây lại xuất lời nữ tử thầm, mặt hồ đầy bi ý, nữ tử trẻ tuổi đến hứa nguyện là thành , Linh ma giúp đỡ thực .


      đêm trăng tròn, mặt hồ phiêu đãng mấy lá thuyền do nữ tử trẻ tuổi chèo, vì truyền thuyết đó mà mỗi đêm trăng tròn, họ thường đến đây hứa nguyện.


      hiểu từ ai mà tiểu ma nữ biết được truyền thuyết Linh ma, liền lén đến bên hồ. nàng cảm nhận được bi ý nhàn nhạt, ư thương thể hóa giải dâng lên trong lòng.


      “Kỳ quái , sao ta khó chịu như thế.” Nàng sinh ra vui vẻ, chưa từng thương cảm như thế này.


      “Lẽ nào truyền thuyết là ? Nước mắt Linh ma ngưng tụ thành hồ, vào đêm trăng tròn, nữ tử trẻ tuổi đến hứa nguyện là thành còn nam tử đến gặp ác mộng ngút trời? Ha ha, ta lừa Tiểu Bạch đáng chết đến vậy, dám đối xử với ta như vậy, xem ta xử lý ngươi thế nào.”


      Độc Bại Thiên nghĩ cách ứng phó với mọi loại phiền hà do tiểu ma nữ gây ra, cách đối diện với đệ tử ma giáo đến tố cáo nàng mỉm cười xuất .


      “Tiểu Bạch, ta đưa ngươi đến nơi rất vui.”


      Độc Bại Thiên trấn định: “ , lần này chạm đến ma giáo giáo chủ hoặc thập đại nguyên lão, cần ta thu dọn tàn cục?”


      “Hừ, cái gì hả, ta ‘hoạt bát’ vậy ư? Sao lại nghĩ ta xấu xa như vậy, thỉnh thoảng ta có đùa vui với người ta nhưng có ghê gớm như ngươi . đấy.”


      Độc Bại Thiên vội cười hùa: “Ha ha, Huyên Huyên, là chuyện gì?”


      Huyên Huyên bĩu môi: “Vốn là việc vui chia cho ngươi hưởng cùng, tại…hừ.”


      “Khụ… ư? À, , được ra sức vì Huyên Huyên tiểu thư là vinh hạnh, có gì cần tại hạ giúp cứ .”


      Huyên Huyên hừ lên: “Giả dối, nghe đến hảo liền đổi giọng ngay, muốn đưa ngươi nữa.”


      Độc Bại Thiên cười: “Thôi xí xóa, nên tính toán nữa.”


      Tiểu ma nữ nhíu mày: “Được, lần này tha cho ngươi, lần sau có đâu. Bất quá, chốc nữa ngươi phải nghe theo ta mọi .”


      Độc Bại Thiên nhìn nàng, hi vọng phát gì đó qua nét mặt nhưng đành thất vọng.


      “Được, ta nghe theo .”


      “Ha ha, vậy được rồi, chúng. ta xem tiểu hồ thần bí đó.”


      Hai người đên bờ Linh ma hồ. Nhìn nước hồ lăn tăn, lòng Độc Bại Thiên xao đọng, cảm thị được bi ý dị thường, cũng như Huyên Huyên, chỉ là cảm giác của còn mạnh hơn.


      “Chuyện này...” trầm tư: “Ta sao thế, sao lại thấy lòng đau thế nhỉ?”


      Tiểu ma nữ cắt ngang: “Tiểu Bạch, bên kia có thuyền trống, mau, đừng ngẩn ra nữa, hôm nay ngươi chèo.”


      Hai người nhảy lên tiểu thuyền, Độc Bại Thiên vung tay, đưa thuyền ra giữa hồ.


      Lúc đó mới phát toàn nữ tử thuyền, có nam nhân nào.


      “Huyên Huyên, dám lừa ta, lần này ta lại bị lừa, vì sao ở đây có nam nhân?”


      “Ồ, có nam nhân hả? Lần tới ta gọi ngươi là Độc muội muội nhá?”


      “Ngươi…ngươi, ta là sao trừ ta ra lại có nam nhân nào?”


      “À, ta nghĩ ra rồi, hình như nghe đây là hồ của nữ tử, hoan nghênh nam nhân, nam nhân đến là gặp ác mộng.”


      Độc Bại Thiên: “...”


      “Tiểu Bạch, ánh mắt ngươi kiểu gì vậy, muốn thi xem mắt to hơn mắt ta chăng? Ngươi biết như thế xấu lắm hả? Mắt trợn lên khó coi lắm.”


      “Ồ, Tiểu Bạch sao lại nhắm mắt, mắt to bằng ta nên nhận thua?”


      Độc Bại Thiên nằm thằng đờ thuyền: “Bị chọc tức chết rồi.”


      “Ha ha...đáng kiếp. ai bảo ngươi lừa ta mặc đồ của thánh nữ xấu xa đó, hừ.”


      Lúc đó số thuyền mặt hồ nhiều hẳn, ánh mắt các nữ tử nhìn Độc Bại Thiên đều kì quái, chỉ chỉ trỏ trò rồi lén cười sau lưng.


      Độc Bại Thiên thấy xung quanh toàn nữ tử, rồi nhận ra nét mặt họ, liền như ngồi nệm kim, thoải mái nổi.


      nhìn quanh kêu to: “Nhìn cái gì, còn mau hứa nguyện.”


      hiểu sao nữ tử gào lên: “ nam nhi sao lại đến đây vào đêm trăng tròn, biến thái!”


      “Ta thích thế, quản được sao?” tỏ vẻ ngượng ngập vô cùng.


      “Ta nguyền rủa ngươi ngã xuống hồ.”


      “Ngã xuống hồ đó.”


      Độc Bại Thiên: “...”


      Huyên Huyên cười: “Tiểu Bạch phải cẩn thận đó, nghe những lời nữ tử trẻ tuổi khấn nguyện ở đây linh lắm, chừng chốc nữa ngươi ngã xuống hồ .”


      bực mình: “Đều do hại.”


      Huyên Huyên đắc ý cười to, ra vẻ ngươi làm gì được ta.


      máy động linh cơ, với các nữ tử bàn luận: “Biến thái cái gì, vợ ta sợ nước, nên ta đưa nàng đến đây.”


      Huyên Huyên tức giận, đá mạnh cước, suýt nữa nhào xuống nước.


      Đúng lúc đó, quang trụ từ trời giáng giống giữa hồ.


      “A...”


      “A...”


      Nữ tử trong hồ đều hô lên kinh ngạc: “Linh ma hiển thánh, kỳ quan mấy trăm năm khó gặp, ai đến quang trụ đầu tiên thực được nguyện vọng.”


      Huyên Huyên tỏ vẻ say mê: “Oa, đẹp quá, nguyệt hoa ngưng tụ thành quang trụ.”


      Ngất mất, tiểu nha đầu lại mơ mộng, Độc Bại Thiên lắc lắc đầu.


      Chợt bình tiếng, con thuyền lớn va vào lá thuyền của . Độc Bại Thiên cảm giác mình bay lên, lao vào quang trụ.


      “Ai thất đức thế hả, truyền cái loại gì mà có mắt.” ngầm rủa.


      Ngay sát na lao vào quang trụ, quay lại xem thủ phạm, Hoa Vân Tiên đứng con thuyền, nhìn đầy vẻ giận dữ.


      “Đây là báo ứng, vì sao Huyên Huyên bị hất bay ?”


      Chợt tiếng Huyên Huyên hô to: “Tiểu Bạch, ngươi bay khó coi quá.”


      “Ta ngất mất, tiểu nha đầu.”
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :