Bất tử bất diệt - Thần Đông (Full 10/10 quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển: 6 Chương 4: Thiên Ma cốc



      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Độc Bại Thiên kích động vô cùng, tuyệt đại cường giả để lại ít dấu tích tại đây, nhất định có những bí mật chưa ai biết, khẳng định chỉ đơn giản là phong ấn các tuyệt thế cao thủ của ma giáo từ xưa.


      lớn tiếng: “Thiên Ma cốc, ta đến đây.”


      Cao thủ ma giáo tỏ vẻ kì quái nhìn , hiểu hà cớ ngôi sao Thái Bạch này lại kích động đến thế.


      Độc Bại Thiên hít sâu hơi: “Thiên Ma cốc ở gần đây rồi.”


      Vương cấp cao thủ hơi kinh ngạc nhìn : “ sai, tới Thiên Ma cốc rồi, trước đây có vô số người đến thám thính bí mật nhưng đều vô hiệu, vì sao công tử phát ?”


      “Hắc hắc, vì ta là ma trung chi ma.”


      Người ma giáo tuy cực độ bất mãn trước lời lẽ cuồng vọng của gã nhưng dám ra.


      Qua vạt rừng nguyên thủy, vách đá dựng đứng xuất trước mặt chúng nhân, tỏ vẻ hồ nghi, thấy vậy chúng nhân đều giấu được nét đắc ý.


      há hốc miệng nhìn chăm chăm từng người ma giáo nhảy xuống vách đá, vương cấp cao thủ gầy gò : “Mời.”


      đột nhiên biến sắc, nhưng rồi lãnh tĩnh lại, rảo bước tới nhìn xuống thâm cốc đáy, chợt hé nụ cười. tin rằng ma giáo chúng nhân điên, khẳng định vô duyên vô cớ ngu xuẩn tự sát, họ dám nhảy xuống tất ngủy hiểm gì. Hơn nữa tin khi chưa giải được phong ấn cho các tuyệt thế cao thủ bị phong ấn, họ lại hại .


      tung mình nhảy xuống, thân hình rơi xuống nhanh như tưởng tượng, đầy trượng chạm đất. Tiếp đó cảnh vật trước mắt chợt biến đổi, sơn cốc rộng rãi phong cảnh tú lệ xuất , trong cốc cỏ xanh mơn mởn, hoa nở rực rỡ, mùi hương thoang thoảng đưa, ngoài xa là đình đài lâu các cùng nước chảy rì rào, cảnh tượng như thế ngoại đào nguyên.


      há hốc miệng, dám tin vào mắt mình, sao ngờ nổi mình lại đến vùng thiên địa khác.


      Cạnh đó, ma giáo chúng nhân đều mỉm cười, nhớ lại lúc mình vào ma giáo thánh địa học nghệ, tình cảnh phải cũng như vậy ư.


      Vương cấp cao thủ cười: “ cần kỳ quái, chắc công tử có nghe đến kỳ môn độn giáp, ma giáo thánh địa Thiên Ma cốc có bày tuyệt thế đại trận, gọi là Thiên Ma khốn thần, vì thế người ngoài thể tìm được vị trí chính xác của bản giáo. Nếu có người bản giáo dẫn đường, người ngoài đừng mơ tiến vào nửa bước, dù cố tình tiến vào, dù công tử có bản lĩnh thông thiên cũng sa vào cảnh vạn kiếp bất phục.”


      “Tòa đại trận này lợi hại vậy ư?”


      “Đương nhiên, đám ngụy quân tử chính giáo khuynh đảo võ lâm, dốc toàn lực truy sát, bản giáo phải lùi vào Thiên Ma cốc. Mặc cho chính giáo rải thảm tìm kiếm nhưng tìm ra tung tích của các tiền bối, dù có người vào đại trận cũng rơi thẳng xuống mà thôi. Đáng cười là đám ngụy quân tử đó lầm ầm lên là diệt sạch bản giáo, đúng là vô sỉ.”


      Độc Bại Thiên khỏi lo lắng cho tiểu ma nữ, dù dọc đường để lại ít ám ký nhưng vẫn thấy bất an vô cùng.


      Vương cấp cao thủ tiếp lời: “Đừng cao thủ thông thường, dù là thánh cấp cao thủ cũng thể vượt qua, giáo điển có ghi lại rằng năm xưa có vị thánh cấp cao thủ định xông qua Thiên Ma tỏa thần đại trận nhưng phải ôm hận quay về.”


      Từ đáy lòng , thanh lâu lắm thấy xuất lại vang lên: “Thiên Ma tỏa thần là cái gì, chẳng qua là chút ảo pháp, đợi đến khi thánh cảnh thiên nhãn mở ra tất cả đều mồn .”


      Thiên Ma cốc cực rộng, được chúng nhân dẫn đường, tiến vào đại điện nghị của ma giáo, điện có bày bức tượng ma quỷ hung ác cực độ. muốn bật cười, phật giáo cúng phụng phật đà, bồ tát, la hán, đạo giáo thờ tam thanh, ngờ ma giáo có ma tượng riêng, hiểu là những ma nào.


      Hai bên đại điện chật ních người, khí tức của ai cũng miên man. thầm kinh hãi, cảm ứng dưới mười người đạt tới cao thủ thứ vương cấp trở lên. chiếc ghế ở chính giữa điêu khắc ma có trung niên chừng sáu mươi, dáng vẻ giận mà oai, khí thế hùng hồn loang thoáng phát ra.


      “Lẽ nào đó là ma giáo giáo chủ, lãnh tụ tối cao của võ lâm tà đạo?” thầm đoán.


      Vương cấp cao thủ gầy gò trước thi lễ: “Thuộc hạ phụ lời giao phó của giáo chủ, đưa Độc công tử tới.”


      “Ha ha...Độc công tử quả nhiên thân mang ma đạo vương giả chi khí, còn trẻ đạt được tu vi này, là may mắn cho ma đạo chúng ta.” Ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong cười ha hả.


      “Đâu có, giáo chủ quá khen thôi, giáo chủ mới là người hùng tài đại lược, tranh bá thiên hạ chỉ là chuyện trong tay.” giả ý cung kính.


      “Người đâu, mau mời Độc công tử ngồi.” Cái Thiên Phong ra lệnh.


      Tiếp đó Cái Thiên Phong giới thiệu với mọi người trong đại điện: trưởng lão, hộ pháp, sứ giả...đến khi choáng váng mới giới thiệu xong. Xem ra ma giáo chúng nhân phi thường trọng thị , phàm những ai hơi có thân phận đều có mặt.


      Chúng nhân cực kỳ cung kính với , bởi bội phục lòng thanh niên quấy loạn thiên hạ lên này.


      Nghe những lời giả giả đó, hắm thầm cười lạnh: “ phải các ngươi muốn ta dốc hết sở năng giải khai phong ấn nên giờ mới kính lễ thế này. Khi ta hoàn thành nguyện vọng cho các ngươi rồi trở mặt ngay.”


      Tiếp đó, ma giáo chúng nhân nhắc gì đến việc giải phong ấn, điện bày tửu yến tẩy trần cho . Chúng nhân liên tục kính rượu , dù vận công hóa giải, sau cùng vẫn thấy đầu óc quay cuồng, mê mê hồ hồ gục xuống bàn.


      Chúng nhân bật cười, trong lúc mơ màng cảm giác mình được hai cánh tay mềm mại đỡ vào gian phòng. Lúc tỉnh lại, mặt trời mọc lên ba con sào, mở mắt ra là sa vào cảnh ngượng ngùng vô cùng: nằm trong vòng tay ngọc. Hai nữ tử cực kỳ xinh đẹp quấn lấy như vòi bạch tuộc.


      Tức mặt nóng bừng, cố nhớ lại, hình như đêm qua rất điên cuồng, còn tưởng là mộng cảnh, nào ngờ là . khẽ rút tay ra, định trở dậy hai nữ tử mở mắt, hổ thẹn : “Công tử, bọn tiểu tì đến thị hầu.”


      càn, tại hạ tự mặc được.” Đoạn cuống cuồng mặc y phục vào. Dù thế, hai nữ tử vẫn đến hai bên thị hầu chỉnh trang y phục.


      “Mẹ nó chứ, người ma giáo đúng là đầy ma tính, cần hỏi lão tử có cần , lại đưa hai nữ tử tới.”


      “Ồ, các vị về , nơi này cần các vị hầu hạ.”


      Hai nữ tử biến sắc, run giọng, gần như bật khóc: “Lẽ nào công tử ghét bọn tiểu tỳ?”


      phải ghét bỏ mà tại hạ cần người hầu, tại hạ quen.”


      “Mong công tử thương tình, giáo chủ hạ lệnh, nếu bọn tiểu tỳ khiến công tử vui, bị công tử đuổi bọn tiểu tỳ khó sống.”


      “Tại hạ bảo các vị vì bực mình, quen với việc được hầu hạ.”


      “Hu hu…” Hai nữ tử bất đầu bật khóc.


      “Ngừng ngừng ngay…” chịu được cảnh nữ tử khóc lóc, cũng hi vọng họ mất mạng, hà huống họ phát sinh quan hệ thân mật với .


      Hai nữ tử ngừng khóc, nhìn với vẻ vô cùng đáng thương.


      : “Nếu liên quan đến tính mạng hai vị ở lại .”


      ủ rũ bước ra khỏi phòng, muốn cả ngày đối diện với hai nữ tử tình ý dâng tràn.


      Thiên Ma cốc thần bí mạc trắc hề đầy nguy hiểm như ngoại giới tưởng tượng, ngược lại cảnh sắc nơi này như chốn thế ngoại đào nguyên. Lời đồn nguy hiểm ở bên ngoài vẫn thịnh hành có lẽ vì Thiên Ma tỏa thần đại trận.


      lần lượt gặp đệ tử ma giáo, ai cũng khách khí chào hỏi.


      dạo mông lung trong cốc, bất tri bất giác đến quảng trường, đập vào mắt là bức tượng đồng. hiểu bức tượng trải qua bao nhiêu tuế nguyệt mà bề mặt lốm đốm rêu, đó là bức tượng trung niên nam tử cao lớn chắp tay sau lưng, như ma thần nhìn xuống chúng sinh. Tuy chỉ bức tượng nhưng phát ra khí thế bức nhân thoạt khó thoạt .


      thầm kinh hãi, nhất định là tuyệt đại cường giả từ xa xưa của Thiên Ma cốc, bức tượng vẫn còn vương lại tia tinh thần lạc ấn mới phát ra được khí thế bức nhân thoạt khó thoạt đó, ra là thần thánh phương nào?


      “Đúng là nhất đại nhân kiệt!” lòng khen ngợi.


      “Ha ha, tiểu hữu cũng cảm giác được khí thế bức nhân thoạt khó thoạt ? Đúng là hiếm có, có tu vi đế cảnh trở nên khó lòng cảm ứng được.” lão giả hiểu xuất sau lưng từ lúc nào.


      Độc Bại Thiên giật mình thất sắc, lần đầu tiên bị người ta vô thanh vô tức đến sau lưng mà phát giác. Quay lại nhìn lão nhân giấu được nét kinh ngạc, da mặt lão nhân nhăn nhúm đến thể nhăn nhúm hơn được nữa, đỉnh đầu chỉ còn lơ thơ vài sợi tóc bạc, gầy gò khôn tả như da bọc xương, lại còng xuống, cơ hồ chỉ trận gió thổi qua là ngã gục.


      “Ông ta bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?” thầm ước lượng, đồng thời liên hệ đến tu vi đáng sợ đến sau lưng phát ra tiếng động. Sau cùng khẳng định lão nhân này chính là nhân vật đạt tới đến cảnh từ mấy chục năm trước, như Huyên Huyên .


      “Tu vi của tiền bối cao lắm, nhất định là ma giáo danh túc, tin rằng tiền bối biết bức tượng này là ai.”


      “Đương nhiên, đó là khai sơn tổ sư của ma giáo Thiên Ma lão tổ, là Võ thánh mạnh nhất cổ kim.” Đoạn đôi mắt mờ đục của lão nhân phát ra thần quang sáng rực.


      “Võ thánh vĩ đại nhất? phải là cổ vãng kim lai đệ nhất cao thủ ư?” Độc Bại Thiên kinh hãi.


      sai, người là Võ thánh của Võ thánh?” Ánh mắt lão nhân đầy sùng kính.


      là Võ thánh của Võ thánh, vì sao ông ta lại chết?”


      “Ai người chết, ai giết được lão tổ.”


      “Lẽ nào là bị phong ấn? Các vị nóng lòng tìm tại hạ là vì ông ta?” Độc Bại Thiên hỏi.


      “Hắc hắc, tiểu hữu liên tưởng hơi quá đà rồi, đời ai phong ấn được lão tổ, chỉ là người biến mất thôi, rồi có ngày người trở lại, hắc hắc…” Ánh mắt lão nhân đầy cuồng nhiệt, giống người lúc gần đất xa trời tí nào.


      “Lẽ nào xưa nay chưa ai sánh được Thiên Ma?”


      Lão nhân trầm tư hồi lâu: “Có, từng có người, hơn nữa người đó xác mạnh hơn Thiên Ma lão tổ, bất quá chỉ là từng mà thôi vì người đó tan nát hình thần, thể quay lại cõi đời nữa.”
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển: 6 Chương 5: Ma động



      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      “Từng có cao thủ còn mạnh hơn, thậm chí hơn cả Thiên Ma?” Độc Bại Thiên cả kinh hỏi.


      sai, nhất thân tu vi của người đó chấn cổ thước kim, ngạo thế vạn đại, ai sánh được.” Lão nhân hạ giọng, lộ vẻ sầu muộn.


      “Là ai?” Độc Bại Thiên nóng lòng hỏi.


      “Ông ta là ai? Là…ôi, vạn năm rồi, tuế nguyệt phiêu diêu, nhưng tên ông ta vĩnh viễn là cấm kỵ với ma giáo.” Đoạn lão nhân tỏ vẻ buồn bã về xa xăm.


      người chết cả vạn năm mà vẫn được tôn sùng như vậy lúc sinh tiền tất phải vinh diệu tột đỉnh.” Nghĩ đến người đó lúc còn sống vô hạn phong quang, Độc Bại Thiên kích động trong lòng: “Sống là nhân kiệt, chết cũng làm quỷ hùng. Đại trượng phu xuất giữa thiên địa, phải cả đời oanh oanh liệt liệt, tạo ra nhiều truyền kỳ.”


      Lúc nhìn sang hướng lão nhân vô ảnh vô tung.


      “Công lực của lão đầu quá đáng sợ.”


      lại nhìn tượng Thiên Ma, quay người bước .


      khẽ nhắm mắt, thi triển đế cảnh thần thức, nắm bắt dao động thoạt có thoạt đó. Từ khi đặt chân vào cốc, dao động đó luôn quấn lấy , phảng phất hô hoán, chỉ là chưa có thời gian cảm ứng.


      Lẫn trong dao động là tình cảm thê lương, độc, cừu hận phảng phất với nỗi niềm tịch mấy ngàn năm nay.


      tử từ mở mắt, sau cùng xác định được phương hướng dao động xuất phát, chính là hướng lão nhân vừa . Đặt chân lên con đường lát đá xanh, đến dưới gò núi , tảng đá lớn khắc ba đại tự xuất : “ Ma cốc”. Phía cuối con đường thông sang sơn cốc khác, ngờ Thiên Ma cốc thoáng đãng lại còn tiểu cốc hẹp khác.


      Cùng lúc đó dao động trở nên mạnh hơn hẳn, đương nhiên các tuyệt thế cao thủ ma giáo bị phong ấn qua các đời đều trong tiểu cốc này. hơi do dự, có nên vào , vì thấy bóng người nào, chính là chốn cấm địa. Kỳ quái là ai trông nom, xem ra bên trong hung hiểm khó lường, vội rảo bước vào.


      Ở cốc khẩu Ma cốc còn có ánh sáng, nhưng càng vào càng tối tăm, đến nơi sâu nhất như lạc vào đêm đen, thiên địa ảm đạm vô quang, chung quanh tối om.


      Mười mấy làn dao động nhất tề tràn tới, phảng phất tranh nhau kể lể, dao động nào cũng đạt mức mạnh hơn hết. cả kinh, vốn cho rằng chỉ có mấy là, xem ra ở đây có tới mười mấy thánh cấp cao thủ bị phong ấn, thực lực của ma giáo đáng sợ vô cùng.


      “Tiểu hữu đến rồi?” Cùng lúc, giọng già nua vang lên đột ngột.


      Độc Bại Thiên giật mình quay lại, lão nhân gặp lúc trước đứng trong bóng tối cách xa, còn cả chín lão nhân già nua như thế đứng cùng. Mười cặp mắt già nua nhìn chớp, ai nấy tỏ vẻ kinh hỉ.


      “Quả nhiên tiểu hữu tự tìm đến đây, bọn lão phu tìm nhầm.” Lão nhân chuyện lại lên tiếng.


      “Ngất mất.” Độc Bại Thiên nhủ thầm.


      Lúc đó mới hiểu vì sao người ma giáo vội tìm mình giải cứu các tuyệt thế cao thủ, họ tính trước tự đến đây.


      Lão nhân tiếp lời: “Chỉ ngươi có ma tính mới đến được đây, chỉ người tu luyện thành chân ma chi thể mới đủ khả năng giải cứu các cao thủ tiền bối bị phong ấn.”


      “Vì sao các vị khẳng định được mỗ tu luyện thành chân ma chi thể?”


      “Ha ha, sau trận huyết chiến đỉnh Vân sơn, bọn lão phu biết đời có người tu luyện thành chân ma chi thể.” ”


      “Vì sao các vị biết?”


      “Các tuyệt đại cao thủ bị phong ấn của bản giáo lúc nào cũng tranh chấp với phong ấn, do lâu ngày tiêu hao nên còn đủ khả năng thám thính ngoại giới lâu dài, ngày đó mọi phong ấn đều phát ra dao động cực mạnh. Theo giáo điển ghi lại, tình huống này xảy ra chỉ trong hai khả năng, là người bị phong ấn muốn thoát khốn, hai là có người tu luyện thành loại thần công cổ xưa đó, loại thần công phá giải được bất kỳ phong ấn nào. Sau đó lâu võ lâm lan truyền tin đồn tiểu hữu xá thân thành ma, qua nhiều lần khẳng định mới biết người đó là tiểu hữu.”


      “Thần công cổ xưa? Là môn nào?”


      “Năm tháng trôi qua, môn thần công kinh thế đó thất truyền, chỉ có mấy lão bất tử như bọn lão phu biết tới. Tầng thứ nhất Bất diệt kim thân, cũng gọi là chân ma chi thể, tầng thứ hai Bất tử chân thân, còn sau đó là cảnh giới nào phải thứ chúng ta hiểu được.”


      Mắt Độc Bại Thiên lóe hàn quang: “Loại công pháp đó lợi hại lắm ư? hữu hiệu hơn hết để giải phong ấn?”


      lão nhân nhìn đầy thâm ý: “Đương nhiên lợi hại, mấy thánh cấp cao thủ liên thủ mới phái giải được phong ấn nhưng người biết công pháp đó cần công lực cao lắm, dùng sức người dẫn phát trận pháp là có thể phá giải phong ấn, tất cả đều nhờ vào thần thông của công pháp đó.”


      vậy khác nào thiên địa đệ nhất thần công ư?”


      “Ha ha, lão phu biết tiểu hữu nghĩ gì, bất quá lão phu khuyên cậu đừng si tâm vọng tưởng, lấy được tầng tâm pháp thứ nhất của công pháp này là phúc lớn bằng trời rồi, dù thế nào cũng tìm được phần còn lại.” Dứt lời lão thở dài: “Môn thần công cổ xưa này theo người đó tan biến khỏi thế gian vĩnh viễn.”


      “Người đó? Có phải tuyệt đại thiên kiêu mạnh hơn Thiên Ma?” Độc Bại Thiên hỏi.


      Mười lão nhân cùng trầm mặc, biết đó là cấm kị của ma giáo.


      lão nhân phá tan trầm mặc: “Mặc cho công pháp đó lợi hại đến đâu, biến mất khỏi xếp hạng thiên hạ thần công, coi như bị lịch sử chối bỏ.”


      ràng lão nhân có thành kiến với chủ nhân pho công pháp, đồng thời cũng có hảo cảm với chính công pháp.


      “Thiên hạ thần công bài danh bảng? xem nào.” Lần đầu tiên Độc Bại Thiên biết rằng thần công cũng có xếp hạng.


      lão nhân đáp: “Việc xa xưa lắm rồi, thiên hạ thần công có cửu đại thần quyết là huyền ảo hơn hết, môn nào xếp môn nào, là Ngạo Thiên quyết, Kinh Thiên quyết, Chiến Thiên quyết...Ma Thiên quyết. Truyền lại đến giờ, mọi công pháp còn như xưa, cho đúng giờ Thiên Ma quyết của ma giáo đứng đầu cửu đại thần công.”


      “Thiên Ma quyết?”


      sai, Thiên Ma quyết và Ma Thiên quyết xuất phát từ nguồn, Thiên Ma quyết thoát thai từ Ma Thiên quyết, nhưng kém hơn tí nào.”


      Độc Bại Thiên lòng hoa nở rộ, thầm đắc ý: “Mẹ nó chứ, lão tử thân hoài Chiến Thiên quyết, Khiếu Thiên quyết, Kinh Thiên quyết mà các ngươi dám Thiên Ma quyết đứng đầu, đúng là lớn lối.”


      Nhưng ngoài miệng lại : “ như vậy, thần công dần thất truyền, võ công của người đời ngày càng kém ư?”


      thể vậy được, tất cả đều phát triển, cửu đại thần công xác mất bản chất nhưng mấy ngàn năm nay xuất ít công pháp thần kỳ ...”


      Cùng lúc, dao động trong gian ngày càng mạnh, Độc Bại Thiên thậm chí nghe được tiếng rít lạ lùng, bất giác lộ vẻ hồ nghi.


      lão nhân : “Tiểu hữu nghe sai đâu, đó đúng là loại thanh quái dị, bọn lão phu dẫn .”


      Mười lão nhân dẫn vào nơi tối nhất trong Ma cốc.


      “Đây là Ma động phong ấn cao thủ bản giáo.”


      động khẩu tối om xuất , so với động khẩu này tình cảnh tối tăm trong cốc vẫn là sáng sủa. Ma động phảng phất hút hết ánh sáng, khiến thị lực con người vô dụng ở đây.


      Độc Bại Thiên thở dài: “Tối quá.”


      “Đúng, nơi này hấp thu toàn bộ ánh sáng bên ngoài, tiểu hữu thấy cả Ma cốc đều ảm đạm vô quang ư?”


      “Ta chú ý từ trước rồi, vẫn lấy làm bức bối vì đỉnh cốc có thái dương mà trong cốc ảm đạm vô quang, như thể có bày tòa đại trận.”


      lão nhân : “Mấy ngàn năm nay đều như vậy, người bị phong ấn sở dĩ chống chọi lại được giày vò là nhờ những kẽ hở của phong ấn lấy thiên địa tinh khí ít ỏi mà duy trì sống. Vì nguyên nhân này mà trong cốc luôn ảm đạm vô quang.”


      Độc Bại Thiên thầm lẩm bẩm: “Còn ngoan cường hơn cả gián nữa.”


      “Các tiền bối nhất định cũng cảm ứng được tiểu hữu đến nên mới phát ra dao động mạnh như vậy.”


      Độc Bại Thiên : “Chúng ta vào xem sao.”


      lão nhân : “Tiểu hữu sau lưng bọn lão phu, nếu tinh thần dao động xâm nhiễu đừng hoảng sợ, họ có ác ý, bởi họ biết tiểu hữu đến cứu họ thoát khốn.”


      thận trọng theo chân mười lão nhân vào Ma động, lão nhân đầu móc cái hộp trong ngực áo ra, lấy viên dạ minh châu đặt lên tay, Ma động sáng hẳn lên.


      chừng ba mươi trượng, chúng nhân dừng bước, lão nhân chỉ vào cánh cửa: “Trong này phong ấn đại trưởng lão đời trăm linh chín Huyết Ma lão tổ.”


      Độc Bại Thiên nhìn ma đầu hung ác thạch môn, hỏi: “Sao trưởng lão lại bị phong ấn?”


      biết, giáo điển ghi lại, ngay cả những việc của mọi người bị phong ấn ở đây cũng rất ít được nhắc đến.”


      thêm mấy chục trượng nữa, các lão nhân dừng lại: “Trong này phong ấn giáo chủ đời thứ bảy mươi hai Ám Nguyệt ma quân, Ám Nguyệt thần công của bản giáo là do người sáng tạo ra.”


      Càng Độc Bại Thiên càng kinh hãi, vì người bị phong ấn từ càng lâu, ở chỗ sâu nhất là đồ tôn của Thiên Ma, giáo chủ ma giáo đời thứ ba Thông Thiên thần ma, ông ta bị phong ấn gần vạn năm rồi.
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển: 6 Chương 6: Ma nữ trọng thương



      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      vạn năm, người bị phong ấn vạn năm.” Độc Bại Thiên kinh hãi hô.


      sai, Thông Thiên ma tổ bị phong ấn vạn năm, chịu đủ khổ ải.”


      “Bị phong ấn vạn năm mà vẫn có thể giữ cho linh thức bất diệt?”


      “Đương nhiên, Thông Thiên ma tổ kinh tài tuyệt diễm, hơn ba mươi tuổi ma công đại thành, danh chấn thiên hạ, ba mươi lăm tuổi siêu phàm nhập thánh, trực thông hóa cảnh. Người là trong những nhân vật mạnh nhất lịch sử ma giáo, dù trong lịch sử võ lâm cùng là nhân vật nổi danh vạn cổ. Nếu phải trước khi bị phong ấn, người thụ trọng thương ai phong ấn dược? Có lẽ vì thương thế hao tận gần hết tinh lực, bằng người phá ấn lâu rồi.”


      Phảng phất hồi ứng cùng lời của trưởng lão ma giáo, thạch môn bị phong ấn toát ra tinh thần dao động hùng hồn, chúng nhân lập tức cảm giác nghẹt thở.


      “Mạnh, mẹ nó chứ, mạnh quá.” Độc Bại Thiên thầm kinh hãi, bị phong ấn vạn năm mà còn thế này năm xưa hẳn ông ta đáng sợ thế nào, khó để tưởng tượng ra lúc ông ta còn tung hoành đại lục phong quang vô hạn đến đâu.


      “Tiểu hữu cảm giác thấy , tâm tình của lão tổ tại bi phẫn thế nào. vạn năm rồi, lão tổ trọng thương mới bị phong ấn, nếu ý chí người như sắp thép chắc tan nát hình thần vì phong ấn rồi.”


      Độc Bại Thiên tự nhủ: “Sao ta lại cảm giác thấy cảm giác đó hơn cả bi phàn, mà là oán niệm, e rằng vì thế mà ông ta trụ lại đến giờ được, cũng nhờ cừu hận thể phai nhạt đó. Nếu ông ta phá được phong ấn mè kẻ phong ấn năm xưa còn sống tốt, bằng oán khí ngập lòng này mang lại cho đại lục hạo kiếp vô biên. Ôi, nếu tu vi của lão tử đạt tới thanh cấp, tới hóa cảnh nghĩ cách thả ông ra, mặc cho ông tung hoành. Tiếc là tu vi thời của lão tử quá thấp, thả ông ra lão tử làm sao đây, thôi, cứ tiếp tục ‘oán hận’ .”


      cố ý nhíu mày: “Năm xưa vị tiền bối này dị thường thần dũng, phong ấn của tiền bối cũng mạnh hơn hản người khác, muốn giải khai khó hơn nhiều.”


      Ma giáo thập đại nguyên lão thở dài: “Đúng, phong ấn Thông Thiên lão tổ mạnh hơn của người khác nhiều, nhưng dù thế nào chúng ta cũng phải nghĩ cách cứu người.”


      đùa à, các ngươi cứ ở đấy mà mơ mộng .” Độc Bại Thiên thầm nhủ.


      Rời Ma động, rồi ra Ma cốc, vẫn thể bình tĩnh được, cứ lơ đãng trong cốc, suy tư vô vàn.


      Từ Ma cốc nghĩ đến cung điện dưới lòng đất Thông Châu thành, những cao thủ bị phong ấn ở ma động đều còn sống khó tưởng tượng rằng những tuyệt thế cao thủ bị phong ấn ở cung điện dưới lòng đất vẫn có người chưa chết.


      Nhớ lại kỳ ngộ ở cung điện dưới lòng đất, vẫn kinh hãi, hai làn tinh thần dao động khiến hoang mang luấn quấn mãi, hiểu nổi hai người đó có liên quan gì đến mình. Còn cả dao động mạnh mẽ nhất đó khiến hoảng sọ, kết hợp với tin tức của ma giáo thập đại trưởng lão tiết lộ người bị phong ấn mạnh tới cực độ, nếu trọng thương phá ấn rồi. tưởng tượng được nếu ông ta thoát được, đại lục rúng động thế nào.


      Từ di tích bị phong ấn mà xét lịch của cung điện dưới lòng đất còn lâu đời hơn Ma động, càng kinh hãi là trải quan gần đấy năm tháng mà tinh thần dao động trong cung điện vẫn mạnh hơn ma động, hiển nhiên tu vi của người bị phong ấn ở đó còn cao hơn tuyệt thế cao thủ bị phong ấn của ma giáo.


      “Mẹ nó chứ, đáng sợ , hiểu thần thánh phương nào có được thần thông phong ấn Võ thánh.” biết phải người mà làm được như thế, cũng phải chỉ nhóm, nhiều Võ thánh như thế thể cùng thuộc thời đại. Dù thế nào, người thực phong ấn càng mạnh hơn, khó tưởng tượng được giờ họ thân ở đâu.


      Nghĩ đến đây, lại bất an.


      Trong lòng dậy song, càng nghĩ càng nghi hoặc, sau cùng chìm vào giấc ngủ bãi cỏ mềm mại.


      Lúc tỉnh lại thấy sao mọc chi chít, mình đọng đầy sương, quay về gian phòng được ma giáp sắp xếp sắn hai nữ tử mỹ lệ lo lắng chờ đợi.


      “Công tử về rồi, bọn tiểu tì lo quá, tưởng là công tử gét bỏ mà đổi nơi ở, như thế giáo chủ trách phạt.” Giọng cả hai run rẩy, xem ra họ sợ hãi.


      Độc Bại Thiên bó tay, hai nữ tử dù nhan sắc tệ nhưng hán có nửa điểm hứng thú với họ. Tư Đồ Minh Nguyệt qua đời khiến đau thương lắm rồi, nhất thời còn tâm tình làm gì với nữ tử khác. hạ quyết tâm, ngày mai với ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong, cần họ phục thị, cũng cần lấy mạng họ.


      “Ồ, các vị chuẩn bị cho mấy món ăn.”


      “Vâng.” Hai nữ tử vâng lời, chóc sau mang lên, lại rót rượu gắp thức ăn thị hầu.


      vừa ăn vừa uống, nghẫm nghĩ vì sao cùng là người mà vận mệnh lại khác nhau như thế. Mạnh như Thiên Ma vạn cổ lưu danh, vạn chúng kính ngưỡng, nhưng hai nữ tử này lại đáng thương vô cùng, cả sống chết của bản thân cũng được quyết, hoàn toàn dựa vào sắc mặt người ta. đời quá nhiều bất công, Độc Bại Thiên ta nhất định phải nắm vững vận mệnh, làm chủ đời mình.


      Ăn xong, bảo hai người: “Các vị ngủ tại phòng khách .”


      Thấy hai người định , trước: “Bằng các vị cứ quay về chỗ cũ.”


      Hai người vội cúi đầu thu dọn rồi ra phòng khách.


      thở phào, nhưng nằm giường rồi mà thể ngủ nổi, đầu óc toàn là hình ảnh các thánh cấp cao thủ bị phong ấn.


      “Mẹ nó chứ, Thiên Ma cốc phải thánh địa tu luyện võ công ư, lão tử nhất định đưa công lực tăng lên cảnh giới mới.”


      Cùng lúc, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân , nhíu mày bởi nghe ra là tiếng chân hai nữ tử.


      Cửa khẽ mở ra, hai người mặc áo ngủ mỏng tang bước vào.


      “Ta phải bảo hai người ngủ ngoài phòng khách ư? Sao lại vào đây?”


      “Bọn tiểu..tiểu tỳ đến thị hầu công tử.” Hai nữ tử vừa vừa đỏ mặt đến cạnh giường.


      “Ta ngất mất, ta rồi, cần thế này, các vị yên tâm, nhất định ta ca ngợi các người trước mặt giáo chủ.”


      Nhưng hai nữ tử như thế nghe thấy gì, cởi áo ra…


      lúc hồi hộp đột nhiên gió khẽ nổi lên trong phòng, bóng người xuất : “Hì hì, tiếp chứ.”


      Là tiểu ma nữ Huyên Huyên ngồi cạnh bàn, chấng tay lên cằm, tỏ vẻ thú vị nhìn ba người.


      Hai nữ tử lập tức ré lên, nhặt y phục mặc vào nhanh.


      Độc Bại Thiên cũng vô cùng ngượng ngùng, tuy làm gì, nhưng giờ cũng thấy mặt nóng bừng.


      “Các vị tiếp tục , lẽ nào ta quấy nhiễu? Các vị coi như nhìn thấy ta.” Hai nữ tử lập tức chạy thẳng ra ngoài phòng khách.


      Độc Bại Thiên nảy ra xung động muốn bóp cổ Huyên Huyên, nhưng để tránh bị bóp cổ lại, đành chịu nhịn.


      “Sao ngươi gì, hay là có tật giật mình?”


      Độc Bại Thiên: “...”


      “Ha ha...” tiểu ma nữ thấy tỏ ra bực dọc, liền bật cười vang.


      “Huyên Huyên, sau cùng cũng vào được, vào ta …”


      “Ngươi định thế nào?” Huyên Huyên tỏ ra hiếu kỳ.


      “Chuẩn bị hậu cho .”


      “Độc Bại Thiên, tên đại sắc lang khốn kiếp ngươi dám nguyền rủa ta thế hả. Ngươi mới sống lâu được, lại ở đây phong lưu khoái hoạt, thế nào cũng có ngày chết trong tay nữ nhân.” Tiểu ma nữ chống nạnh, nộ khí trùng trùng.


      “Đúng, ta sợ có ngày sé chết trong tay .” ra vẻ sợ hãi.


      “Ngươi…phù.”


      Huyên Huyên vung quyền, vừa định xông lên chợt há miệng phun máu, máu đỏ rải đệm giường trắng tinh, cực kỳ bắt mát.


      Độc Bại Thiên cả kinh: “Huyên Huyên, sao vậy, ai đả thương ?”


      vội đỡ tiểu ma nữ sắp ngã xuống, lấy tay áo lau máu cho nàng.


      “Huyên Huyên, đừng dọa ta.” đỡ nàng nằm xuống giường, tỏ ra cực độ khẩn trương.


      “Đừng chạm vào ta.” Huyên Huyên chật vật gạt tay khỏi vai.


      “Huyên Huyên, ra bị sao, ai đả thương thành thế này? Ta giúp liệu thương.” Đoạn định dồn công lực vào.


      “Đưng, cần…”


      Độc Bại Thiên tỏ vẻ hiểu: “Huyên Huyên, lẽ nào tin ta, ta chưa từng làm gì bất lợi với .”


      “Khụ…” Huyên Huyên lại ho ra máu: “Ngươi…tên khốn…ai sợ ngươi, vết thương của ta thể mượn ngoại lực, bằng nặng thêm, chỉ dựa vào mình từ từ chữa trị.”


      “Có nặng ?” tỏ vẻ lo lắng.


      “Tuy… nặng.. nhưng ảnh hưởng đến tính mạng.” Huyên Huyên chật vật đáp.


      Độc Bại Thiên hơi thở ra, rồi tức giận : “Ai đả thương .”


      Thấy vừa khẩn trương vừa giận dữ, Huyên Huyên nở nụ cười: “Ngươi…định báo thù cho ta hả? Nhưng….người ta là đế cảnh cao thủ, ngươi…”


      “Đế cảnh cao thủ? Lẽ nào là cao thủ ở ngoài Thiên Ma cốc đó?”


      Huyên Huyên chật vật gật đầu.


      còn gây loạn như vậy nữa, vì sao vào nhà rồi chưa thương trước?”


      “Tiểu Bạch đáng chết dám mắng ta?” Thấy tỏ vẻ lo lắng, Huyên Huyên chợt thấy ấm lòng: “Ta cũng ngờ thương thế phát tác nhanh thế, ngươi…đỡ ta dậy, ta phải… vận công liệu thương.”


      Độc Bại Thiên cẩn thận đỡ nàng dậy rồi làm hộ pháp.


      Đêm đó Huyên Huyên thổ máu bảy lần, tuy nhận ra vẻ mặt nàng sau lớp mặt nạ nhưng chỉ cần thấy nàng liên tục run lên là hiểu đau đớn thế nào.


      Đêm đó Độc Bại Thiên lo lắng suốt, khẩn trương vạn phần.
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển: 6 Chương 7: Ma giáo chi bí (thượng)



      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Đến khi trời sang, Huyên Huyên mới từ từ mở cặp mắt vô thần ra.


      “Tiểu Bạch, toàn thân ta đau quá.” Mắt nàng ầng ậng nước.


      Lòng nhũn ra, ngờ tiểu ma nữ bình thường vẫn khiến người ta đau đầu cũng có lúc nhu nhược thế này. E rằng lần đầu tiên tiểu nha đầu nếm đòn nên thần thái nữ nhi hiển đủ cả.


      “Ngoan, đừng khóc, Bại Thiên ca ca nhất định giúp muội trả thù, nhất định đánh cho đế cảnh cao thủ chó chết đó són đái.”


      “Ha ha...” Huyên Huyên bật cười rồi nghiêm mặt: “Ngươi là ca ca của ai, ngươi là tiểu đệ của ta.” Đoạn vung vẩy quyền đầu.


      Độc Bại Thiên cười khổ, vừa tỏ ra thần thái tiểu nhi nữ chưa được mấy phút, Huyên Huyên lại khôi phục bản sắc tiểu ma nữ.


      “Ca ca cũng được, tiểu đệ cũng được, giờ phải nghe ta, mau nhắm mắt ngủ , ta sai người chuẩn bị ít thuốc bổ, quá hư nhược rồi.” Đoạn đỡ Huyên Huyên nằm xuống giường.


      Huyên Huyên trừng mắt nhìn rồi hậm hực nằm xuống, nhanh chóng thiếp .


      Độc Bại Thiên gọi hai nữ tử hầu hạ ở phòng khách vào, dặn họ được lộ việc của Huyên Huyên ra, cảnh cáo họ được rời viện lạc nửa bước.


      Hai nữ tử ban đầu còn hoảng sợ, sau đó dần trấn định lại, liên tục gật gù vâng lời.


      Sau cùng Độc Bại Thiên mới dặn dò họ chuẩn bị số thứ bổ dưỡng, chốc sau hai nữ tử bưng bát canh sâm lên.


      thầm gật đầu, có thứ đại bổ thế này, thương thế của Huyên Huyên nhanh chóng hồi phục.


      “Huyên Huyên, tỉnh lại .”


      “Đừng làm ồn.” Tiểu ma nữ lười nhác quay người .


      “Huyên Huyên, ăn chút .”


      ăn, ăn, đừng ồn nữa.”Huyên Huyên kéo chăn che kín đầu.


      Ha ha...” Thấy tiểu ma nữ cư xử như hài tử, nén được bật cười, “còn dậy, ta lật chăn ra đấy.”


      “Ngươi dám!” Huyên Huyên thò đầu ra.


      “Mau uống canh sâm , thương thế của mau khỏi.”


      Huyên Huyên tỉnh lại liền mỉm cười: “Chà, cũng coi là có lương tâm, ngươi mà cũng suy nghĩ chu đáo như thế.”


      Lúc Huyên Huyên ngủ lại, Độc Bại Thiên rời khỏi tiểu viện, khắp Thiên Ma cốc tìm dược thảo liệu thương cho tiểu ma nữ. để nàng ở lại mình mà lo lắng đến an nguy bởi tin rằng dù người ma giáo phát hành tung Huyên Huyên cũng dám làm gì, tại nàng là khách nhân của . Đương nhiên tốt nhất là họ phát ra nàng.


      đột nhiên phát bóng người quen loáng lên trong tòa tiểu viện.


      “Con thỏ chết Hoa Vân Phi! Mặc…mặc y phục nữ nhân.” tỏ vẻ tin nổi.


      “Lẽ nào ta hoa mắt?” Lúc nhìn lại, bóng người vào tiểu viện.


      thể có chuyện hoa mắt, thần thánh ơi, ma quỷ ơi. phải là con thỏ chết đó chứ, sao lại đến ma giáo thánh địa Thiên Ma cốc? Hơn nữa còn mặc y phục nữ nhân, đồ biến thái.”


      “Lẽ nào chính đạo bắt đầu đối phó ma giáo, con thỏ chết trà trộn vào?” thầm đoán, nhưng thấy có khả năng lắm.


      Ý nghĩ đáng sợ thứ hai dấy lên: “Lẽ nào con thỏ chết vố là người ma giáo, thân tại thánh địa?” giật mình, nếu là thế tình nghiêm trọng rồi, ngũ đại thánh địa tuyển đệ tử luôn hết sức cẩn thận, nuôi dưỡng từ lúc bé, hóa ra ma giáo tính toán từ mười mấy năm trước rồi, các chính đạo nhân sĩ đều bị qua mặt.


      “Tâm cơ của ma giáo quá thâm trầm. Nhất định con thỏ chết là con cháu nhân vật quan trọng nào đó của ma giáo. Con cháu…đúng rồi.” Nghĩ đến đó, cả kinh.


      “Hoang đường, nam nhân đáng ghét đó lại là nữ tử, trời đất ơi, ta phải nghĩ ra từ lâu mới phải, nam nhân sao lại biến thái như thế. Ai bảo cứ có cục hầu là nam nhân? Nhất định thị giở trò diễn kịch, biết mình mỹ diễm vô song, giả trang nam nhân dễ nên cố ý giả bộ là người biến thái. Hay cho con thỏ chết, giảo hoạt lắm.”


      cả kinh vì suy tưởng của mình, ngẫm nghĩ lại mọi hành vi của Hoa Vân Phi, khẳng định thị là người ma giáo, bằng đâu thể mấy lần giúp đỡ mình.


      “Ma giáo chết tiệt này dã tâm lớn , lại trực tiếp cài người vào thánh địa, chỉ Vân Yên các bị cài người mà mọi thánh địa đều thế.”


      Đồng thời nhớ đến vị đại công tử vô danh của Nam Cung thế gia nhất định là con cờ được Nam Cung thế gia gài vào Vụ phong, có lẽ chính y lúc trước truyền tin cho gia tộc việc từng xá thân thành ma.


      “Xem ra ngũ đại thánh địa sa sút rồi, bị thế lực bên ngoài xâm nhập nhiều như thế mà biết, thịnh cực tất suy mà.”


      “Mặc mẹ chúng, dù gì các ngươi đều tốt lành gì, cứ đấu , lão tử tọa sơn quan hổ đấu.” suy nghĩ đầy ác độc, hái mấy loại thảo dược trị thương trong cốc rồi về nơi ở.


      Thấy Huyên Huyên vẫn ngủ say, lòng ấm lại, trong khi cả thiên hạ đối địch với nàng vẫn ngầm trợ giúp.


      gọi hai nữ tử hầu hạ lại: “Hai người trông nom nương này cho tốt, sắc thuốc này lên, đợi khi nương tỉnh lại cho uống.”


      “Vâng,công tử. ”


      “Ta phải ra ngoài, nếu có ai phát tung tích nàng mà tìm đến đây các vị rằng nương này là bằng hữu tốt nhất của Độc Bại Thiên ta, ai dám động đến sợi tóc ta thề sống chết với kẻ đó, việc giải phong ấn coi như dẹp bỏ.”


      rời khỏi căn phòng, thẳng tới căn tiểu viện u tĩnh của Hoa Vân Phi mà vừa phát .


      Tòa viện đó nằm đơn độc, hề có nhiều công trình chung quanh, bên ngoài là hoa viên rộng lớn, mùi thơm nức xộc vào mũi, thi triển Thần Hư bộ, vô thanh vô tức đến nơi, lẩn vào bụi cẩn quan sát động tĩnh, sau cùng xác định thân phận của chủ nhân hề tầm thường, tựa hồ trạch viên của nhân vật cao cấp trong ma giáo, hiếm có người lại hay gây huyên náo.


      Thân hình như làn khói lướt vào viện tử, thân sau bụi hoa, quan sát cẩn thận.


      Trong viện có khoảnh ao , lá sen bập bềnh xanh như ngọc bích, vô số đóa hoa hồng nhạt điểm xuyết. nữ tử chân trần thần sắc điềm tĩnh, ngồi cạnh ao, đôi chân ngọc khẽ khua trong làn nước, đẹp đẽ khôn tả, lại đượm ý thơ.


      Độc Bại Thiên than: “Đẹp .”
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển: 6 Chương 8: Ma giáo chi bí (hạ).


      Chỉ nhìn thấy mỗi bóng nữ tử đó mà Độc Bại Thiên dấy lên cảm giác kinh diễm.


      Nữ tử khẽ quay lại, gương mặt xinh đẹp vô ngần xuất trước mắt , dù chuẩn bị sẵn mà vẫn kinh hãi trừng mắt há miệng. phải dung nhan của nữ tử tuyệt thế vô song mà gương mặt đó hoàn toàn giống với Hoa Vân Phi, có điều dịu dàng hơn Hoa Vân Phi mà thôi.


      Mồm hóa thành hình chữ O, thầm nhủ: “Hay cho con thỏ chết, hay cho con ranh, giả trang giống lắm.”


      Lúc đó Hoa Vân Phi khác hẳn lúc trước, toàn thân đầy linh khí, xuất trần tựa đóa hoa lan trong cốc vắng.


      Độc Bại Thiên nuốt nước bọt, hồi lâu mới định thần lại được.


      “Ngoan ngoãn cũng được, mị lực của con ranh này kinh nhân , à, bất quá ta cũng có tiềm chất của sắc lang.”


      Đúng lúc đó, thị nữ xinh đẹp bước tới, tay bưng chén trà.


      “Mời thánh nữ uống trà.”


      Hoa Vân Phi u nhã đón lấy, hớp ngụm rồi đặt vào khay.


      Độc Bại Thiên cả kinh, Hoa Vân Phi lại là ma giáo thánh nữ, thân phận cao quý vô cùng.


      Hoa Vân Phi cất giọng lảnh lót: “Tên hỗn thế ma vương đó đến Ma cốc chưa?”


      “Hỗn thế ma vương?” Độc Bại Thiên ngầm tức tối, “lẽ nào ra? Từ lúc nào ta biến thành hỗn thế ma vương?”


      “Bẩm thánh nữ, người đó từng vào Ma cốc, cả Ma động nữa, chỉ là biết khi nào giải phong ấn.”


      bình tĩnh , hiểu giở trò gì, ồ, có tin tức gì mới lập tức báo cho ta ngay, biết chứ?” Giọng Hoa Vân Phi có phần uể oải.


      “Con ranh này ta, đúng là bực mình, lại lão tử là hỗn thế ma vương, hừ, thể tha thứ được.”


      là ban ngày nên tiện hành động, vốn định quay câu của thị nữ khiến dừng bước ngay.


      “Tiểu thư, nước chuẩn bị xong, tiểu thư có tắm ngay ?”


      Lòng như mở cờ, con thỏ chết này hưởng thụ , ban ngày mà muốn tắm, tuy nhiên biến thành nữ nhân nhưng vẫn mất nét —biến thái.


      “Được rồi, ban nãy luyện công phu chốc, thân thể cũng hơi mệt, ngươi chuẩn bị cho ta ít nước thơm.”


      “Vâng.” Thị nữ lui .


      Độc Bại Thiên lén bám theo thị nữ ra tận hậu viện.


      “Ồ, chắc là ở đây.” thấy thị nữ vào gian nhà, liền tung mình ra sau cửa số.


      Đợi khi thiếu nữ lui , vẫn bất động, lặng lẽ chờ đợi.


      chốc sau, cửa phòng được đẩy ra, thu liễm toàn bộ thần thức.


      Rồi tiếng y phục rơi xuống đất khiến người ta liên tưởng đủ điều, tiếng dội nước vang lên, rồi cả tiếng Hoa Vân Phi hát khe khẽ.


      “Con thỏ chết, tắm còn bày lắm trò, hát với hò.”


      ngầm phát ra đạo ám kình, vô thanh vô tức đẩy cánh cửa dày, như linh miêu lách vào nhàng.


      tấm bình phong ngăn cản thị tuyến, bên ngoài là y phục của Hoa Vân Phi. Nhìn mớ y phục khơi gợi liên tưởng, khóe môi nụ cười.


      bỏ hết lại thành bọc đeo lên lưng, rồi nghênh ngang vào phía trong bình phong.


      “Ai? Tuyết nhi lớn mật , ta rồi khi ta tắm, cả ngươi cũng được vào.” Bên trong vang lên tiếng ngọt ngào của Hoa Vân Phi.


      Độc Bại Thiên im lặng, tiếp tục vào, vòng qua bình phong vào phòng tắm.


      “A, Tuyết nhi, ngươi càng lúc càng lớn mật…a!” Hoa Vân Phi thất thanh: “Ngươi…Độc Bại Thiên…sao…ngươi lại vào đây… lưu manh...cút ra ngay.”


      Trong phòng ngập hơi nước, ở giữa là thùng gỗ lớn dập dềnh cánh hoa, mùi thơm thoang thoảng tỏa khắp. tuyệt sắc nữ tử xõa tóc ngồi giữa thùng, nét mặt đầy kinh hoảng, hai tay che trước ngực, nhưng che hết được, làn da trắng nõn như ngọc, lấp lánh mê người, do khẩn trương quá độ, thân thể thị run rẩy ngớt, đôi gò bồng đảo rung rinh theo.


      Nét quyến rũ lời này Độc Bại Thiên cảm giác huyết mạch căng phồng, vội hấp khí ngưng thần, áp chế dục niệm.


      “Ha ha…ta nên gọi là con thỏ chết Hoa Vân Phi hay là thánh nữ?” mỉm cười trêu cợt.


      “Ngươi...” Hoa Vân Phi hổ thẹn biết trốn vào đâu, chưa từng ngờ xảy ra tình huống hôm nay nên loạn hết lên, đồng thời vô cùng hoảng sợ.


      Qua chừng chốc, thị lãnh tĩnh lại, thầm mắng mình hồ đồ, phải mình cũng biết võ công ư, sao lại sợ hãi giống như nữ tử bình thường thế nhỉ?


      Thị vừa định động đậy, Độc Bại Thiên : “Ngồi im đấy, nếu dám nhảy ra, ta nhất định theo sát, chắc cũng biết khinh công của ta, nên tin rằng ta có năng lực bám theo. Ta dám chắc có thời gian mặc y phục, tin cứ thử . Ồ, ta thấy nhìn nữ nhân khỏa thân chạy ngoài đường cũng là loại hưởng thụ tệ, nhất là tuyệt sắc nữ tử như , là đáng giá.” nở nụ cười như ác ma.


      Hoa Vân Phi muốn bật khóc, chưa từng bao giờ thị bị sỉ nhục thế này, muốn thoát thân cũng được, chỉ biết lõa thể đối diện với .


      “Ngươi…ngươi…tên ma quỷ, ta…” mắt thị lóe hàn quang.


      Độc Bại Thiên vội quát: “Từ từ , nếu bất chấp hậu quả, cứ lao ra.” Đoạn haắn bật cười: “Chỉ là ta nghĩ ra cách rất hay là hét to khiến người trong Thiên Ma cốc biết rằng thánh nữ cao ngạo nhất của họ ở trần chơi trốn tìm với người ta. xem thế nào, rằng tất cả kéo đến đây, lúc đó ...hắc hắc...” đắc ý cười vang.


      Mắt Hoa Vân Phi liên tục lóe hàn quang, thẹn quá thành giận, sắc mặt đỏ lựng biến thành xanh lét.


      “À, xem ra muốn ở cạnh ta, ta đáng ghét vậy ư?” Đoạn tỏ vẻ ngây thơ, tiếp lời: “OIOi, xem ra vui mình chi bằng chia sẻ, thế, để mọi người trong Thiên Ma cốc đến hân thưởng ‘bản sắc mỹ nữ’ của thánh nữ.” làm vẻ định hô to.


      “Ngươi dám!” Hoa Vân Phi quát to, đoạn ủ rũ ngồi xuống nước, cả người run lên.


      “Đúng là ‘thanh thủy xuất phù dung’. Đẹp quá, đúng là kiệt tác của trời cao.” Độc Bại Thiên cố ý làm ra vẻ say mê.


      “Ngươi…ngươi chết yên lành.” Hoa Vân Phi tìm câu chửi nào thích hợp, đánh nguyền rủa , đồng thời nhìn với vẻ cẩn thận.


      “Chết yên lành là chết thế nào? Lẽ nào chết dưới hoa mẫu đơn?”


      Thấy vẻ mặt đầy bất hảo, Hoa Vân Phi sợ hãi, lớn tiếng: “Độc Bại Thiên, đừng quên đây là Thiên Ma cốc, ngươi dám gây chuyện ở đây dù mười cái mạng cũng giữ được.”


      “Ta sợ quá.”


      Hoa Vân Phi nó tay với nam tử vô lại như , vừa sợ vừa kinh hãi.


      Thân hình đột nhiên loáng lên như quỷ mị, Hoa Vân Phi chưa kịp hành động gì quay lại, tay xách theo người.


      Chính là thị nữ A Tuyết. vung tay ném nàng thị nữ bị điểm huyệt xuống đất, rồi cười hì hì với Hoa Vân Phi: “Xin hỏi Hoa tiểu thư cao ngạo mỹ lệ, còn ai nữa ?”


      “Hừ.” Hoa Vân Phi ngoảnh mặt sang bên.


      “Chà, đại tiểu thư nóng tính quá, xem ra chúng ta chưa hiểu nhau, thế này vậy, chúng ta cứ ngồi xuống trò chuyện.”


      Hoa Vân Phi lập tức hoa dung thất sắc, run giọng: “Đừng lại đây, ta , trong phủ chỉ có ta và A Tuyết.”


      Độc Bại Thiên tung chân đá vào huyệt đạo A Tuyết: “Tiểu thư đúng ?”


      thị nữ sợ rủn người, ban nãy chỉ nghe thấy trong nhà có tiếng động lạ, mới liều mạng đến ngoài cửa, sớm biết thế này quyết bao giờ đến.


      “Đúng thế, tiểu thư sai, tiểu thư thích yên tĩnh, nên nơi này chỉ có hai chủ tớ tiểu tì.”


      Độc Bại Thiên lại điểm huyệt nàng ta, quay lại với Hoa Vân Phi: “Ta đến đây vốn có ác ý với , chỉ muốn hỏi mấy câu, niệm tình từng quen nhau, ta quyết làm khó .”


      Hoa Vân Phi rít lên: “Thế…thế này còn phải làm khó ta ư, ngươi…ngươi …sau này ta còn nhìn ai được nữa, ngươi là ác ma, là ma quỷ.” Thị suýt bật khóc.


      “Được rồi, được rồi, đừng tự làm khổ mình, ta đâu có làm gì , đúng là oan uổng như Đậu Nga mà. Thế này nhá, ta lùi lại mấy bước, được chưa?” y lời lui lại mấy bước.


      “Khụ, câu đầu tiên, tên của là gì?”


      Hoa Vân Phi trừng mắt, quát: “Ngươi hỏi làm gì?”


      Độc Bại Thiên lạnh nhạt: “ tại ta hỏi , chúng ta đều là người thông minh, cần phải nhiều.”


      “Ngươi…ta tên Hoa Vân Tiên.”


      “Trong ma giáo, trừ vị trí thánh nữ, còn thân phận nào khác ?”


      có.”


      Độc Bại Thiên cười lạnh: “ hả, ta nghĩ chắc có thể kiểm chứng qua thị nữ của . Nếu muốn hợp tác, ta ngại đổi bất tử chi ma trở thành sắc ma.”


      “Ngươi…được lắm, ta là tằng tằng tôn nữ của đại trưởng lão trong thập đại thái thượng trưởng lão..”


      “À, được, thân thế hiển hách. Trong ma giáo, trừ mười người này còn mấy đế cảnh cao thủ?”


      “Có thể còn hai mà cũng có thể còn ba.”


      chút .”


      trưởng lão đạt tu vi đế cảnh quanh năm lang thang ở đại lực, hiếm khi trở về, trưởng lão khác tu luyện trong…trong cốc, còn cả giáo chủ. ai biết tu vi của giáo chủ đạt đến cảnh giới nào, nhưng theo suy đoán là đế cảnh.”


      dối, sao tính đến trưởng lão đế cảnh trông nom bên ngoài Thiên Ma cốc?”


      “A, sao…ngươi lại biết?”


      “Nếu còn dối nửa câu, đừng trách ta khách khí.”


      Hoa Vân Tiên rúng động, hiểu hà cớ đối phương biết được nhưng việc cơ mật như thế, dám giấu giếm kẻ mạc trắc cao thâm như .


      “Đúng, ban nãy ta nhầm, vị trưởng lão đó tu luyện trong cốc, kỳ luôn trông nom cửa cốc.”


      đúng, ma giáo có tới mười trưởng lão đế cảnh đời trước, đời này vì sao lại kém thế, chỉ có ba đế cảnh cao thủ.”


      “Chuyện này…”


      “Khụ, ta nên giao lưu với Tuyết nhi nhỉ.”


      Hoa Vân Phi nghiến răng: “Trong mười thái thượng trưởng lão chỉ có đại trưởng lão và thất trưởng lão tự tu luyện đến đế cảnh, những người khác đều được tiền bối tặng cho phần công lực. Ma giáo có loại Truyền Nguyên đại pháp, khả dĩ truyền công lực cho người khác. Mỗi vị tiền bối tu vi cao thâm trước khi chết đều đem công lực truyền cho vãn bối.”


      vậy, phải ma giáo ngày càng nhiều đế cảnh cao thủ ư?”


      hẳn, Truyền Nguyên đại pháp là hành vi nghịch thiên, càng truyền nhiều công lực, hung hiểm càng lớn, nên các tiền bối chỉ có thể cho hậu bối phần công lực, hơn nữa suốt đời mỗi người chỉ sử dụng được công pháp này lần, tức là thể truyền toàn bộ công lực cho người.”


      “À, ngờ đời có công pháp kỳ diệu nưh thế, ồ, cho ta về đế cảnh cao thủ bên ngoài Thiên Ma cốc .”
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :