Bất tử bất diệt - Thần Đông (Full 10/10 quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 5. Chương 14: Phương hồn vĩnh thệ



      Gió thu hiu hắt, lá rụng xào xạc.


      Biển người mênh mang, cố nhân nơi nào?


      Đất trời dằng dặc, ai hiểu lòng ta?


      Vung kiếm hỏi trời, đời người là gì?


      Độc Bại Thiên và bạch long câu từ vách núi rơi xuống, gió rít vù vù bên tai, cảnh vật bốn phía nhanh chóng lùi lại.


      “Ta chết thế này ư? Sống được vui vẻ, chết còn đáng tiếc. Nhưng ta còn bao nhiêu nỗi hận, ta cam lòng.”


      Độc Bại Thiên tỏ vẻ ăn năn vỗ lên đầu bạch long câu: “Mã nhi, mã nhi, xin lỗi mi.” Đột nhiên hai chân điểm lên lưng ngựa, thân người tạt ngang, Khấp Huyết thần kiếm quang mang đại thịnh, tiên thiên kiếm khí đâm vào vách đá. Vụn đá tung tóe, thần kiếm găm vào, đà rơi được hãm bớt, kiếm thế chưa hoàn toàn phải chịu lực xung kích, rút kiếm ra, bởi sợ kiếm gãy đôi.


      Lập tức đà rơi lại gia tốc, gió núi rít vù vù khiến mở nổi mắt. cứ rút kiếm rồi cặm vào, lúc đầu đà rơi được khống chế, tốc độ giảm , nhưng nội lực cạn dần, Khấp Huyết thần kiếm đâm vào đá chỉ tóe lửa, còn thuận lợi cắm vào nữa.


      “Mạng ta xong rồi.” Tốc độ rơi xuống mỗi lúc nhanh, nhưng khó lòng cắm kiếm vào vách đá nữa.


      Năm mươi, bốn mươi, ba mươi, ha mươi, mười trượng… càng lúc càng gần mặt đất.

      Sau cùng cũng tích đủ sức mạnh, hắm đâm mạnh cây kiếm vào vách đá, nắm chặt chuôi, dồn hết công lực toàn thân vào hai tay, mặc cho từ cổ tay đến cẳng tay căng ra.


      “Keng.”


      Tiếng kêu vang vọng, Khấp Huyết thần kiếm quang mang đại thịnh rồi gãy làm đôi, thần binh còn nguyên vẹn.


      Xung lực khiến hổ khẩu của nứt toác, máu phun như suối. Thân thể chậm lại, đà rơi yếu hẳn, còn cách mặt đất chừng bảy trượng. Ngay lúc thân thể gia tốc, lại cắm kiếm vào vách đá.


      “Keng.”


      Lưỡi kiếm gãy ngập vào vách đá được, thân thể rơi xuống tiếp, lưỡi kiếp vạch vết sâu vách đá, tia lửa văng tung tóe.


      Từ phía dưới vang lên tiếng hí thê thảm của bạch long câu, thiên lí mã thần tuấn trở thành đống thịt.


      Đoạn kiếm liên tục ma sát với vách đá, thân thể tuy rơi chậm nhưng cũng tăng lên. Còn cách mặt đất ba trượng, đẩy mạnh vào vách, rơi thẳng xuống thân thể bạch long câu máu thịt bầy nhầy ở dưới.


      “Bộp.”


      Huyết nhục bạch long câu tung lên, rơi xuống mình nó, xung lực khiến hai chân suýt gãy, ngũ tạng lục phủ đảo lộn.


      Thần câu chết, bảo kiếm gãy, bản thân trọng thương.


      phun máu, từ từ đứng dậy, ngẩng nhìn quần hùng vách đá, mắt bắn ra hàn quang lạnh băng.


      Quần hùng xôn xao, tiếng chửi rủa, gầm thét vang lên ngừng.


      còn thiên lí nữa, thế mà cũng chết.”


      “Khốn kiếp, sao tên trời đánh này chết?”


      “Chết tiệt, nếu có thần binh lợi khí như Khấp Huyết thần kiếm tất chết cả vạn lần.”


      “Trời có mắt.”

      ……


      Độc Bại Thiên chất đá lên thi thể bạch long câu, ném kiếm gãy đoạn rảo bước vào Trường Sinh cốc.


      Mấy vương cấp cao thủ núi phất tay: “Đuổi!”


      Vô số quần hùng như mãnh hổ hạ sơn lao xuống, tiếng hò hét động trời.


      Trường Sinh cốc trước mắt rồi, thân thể trọng thương của Độc Bại Thiên lao như bay, quần hùng hạ sơn vẫm bám theo.


      Gần, gần lại rồi.


      Chạy suốt ngàn dặm, mục đích là Trường Sinh cốc này, người trong lòng ở đó, mà vừa kích động vừa hoảng sợ. Từng bước tiến vào trong cốc, nảy sinh nỗi sợ, sợ rằng chờ đợi mình là tàn khốc.


      Dù đối diện thiên hạ quần hùng cũng chưa từng bất an thế này, đủ loại tình cảm: khẩn trương, kích động, thất lạc, bàng hoàng, sợ hãi… dâng lên.


      Quần hùng đến cửa cốc, bao vây chặt chẽ, họ coi thành ba ba trong rọ, mọc cánh cũng khó thoát.


      Vô số cao thủ phía sau giữ cự ly trăm bước với , cùng vào cốc. Họ hiếu kỳ hiểu ma vương vì sao bất chấp tất cả, như con thiêu thân lao vào lửa để từ ma vực ở Thanh Phong đế quốc chạy đến tận đây.


      Bên trong Trường Sinh Cốc của Hán Đường đế quốc, năm bốn mùa luôn luôn rực rỡ tươi đẹp, sinh khí sung mãn.


      Tại nơi đây còn lưu lại truyền thuyết từ thời xa xưa, tương truyền tại thời kì viễn cổ bên trong Trường Sinh Cốc có đại ma quân sinh sống, người này có thân võ công xuất thần nhập hóa tung hoành đại lục, ngạo thị giang hồ lúc bấy giờ gặp địch thủ.


      biết vì sao, ma quân làm cho tiên nhân nổi giận, trường tiên ma đại chiến xảy ra ngay tại bên trong cốc. Ma quân thẹn là kì tài tuyệt thế, tu luyện nhục thể đến tiên ma cảnh giới, thực lực khiến cả tiên nhân cũng khó đối phó.


      Đại chiến diễn ra liên tục ba ngày ba đêm, nhưng kết quả như thế nào ai biết được. Rất lâu sau có vài cư dân ở bên ngoài cốc mới dám vào xem xét, chỉ thấy trong cốc khắp nơi tan hoang, cành lá gãy rụng khắp mặt đất, xương thú chồng chất như núi. Mấy chục năm sau đó bên trong cốc cỏ cây mọc được, chút sinh khí, dải tĩnh lặng và chết chóc.


      Trải qua hàng trăm năm trơ cùng tuế nguyệt, bên trong cốc từ từ khôi phục lại sinh cơ, dần dần trong Trường Sinh Cốc năm bốn mùa xanh tươi rực rỡ như tại, cảnh sắc tràn ngập sinh khí.


      Dù vậy, từ đó ai muốn đặt chân vào cốc nửa bước.


      Chỉ là truyền thuyết xa xưa nên theo thời gian dần bị người đời quên lãng.


      Nhưng tại, cao thủ đạt tu vi đế cảnh trở lên của đại lục quên nơi này, mười chín năm trước trong cốc xuất huyết quang xông lên trời, chấn kinh mỗi tuyệt đỉnh cao thủ có cảm ứng.


      Độc Bại Thiên đương nhiên cũng quên, đó là nơi sinh ra với bàn tay có giọt máu ngưng đọng, tượng kì dị lúc đó khiến cả nhà phải dọn nhà chỉ sau khi ra đời hai ngày.


      Dù trong cốc suối trong róc rách, kì hoa dị thảo tô điểm như trong tiên cảnh, Độc Bại Thiên lòng dạ nào ngắn nghía, vừa bàng hoàng vừa sợ hãi, chạy nhanh vào trong.


      Hình ảnh kì dị như thần tích xuất trước mắt chúng nhân, chỉnh giữa Trường Sinh cốc có thiếu nữ ngôi lơ lửng cách mặt đất ba trượng. Dung nhan nàng khuynh thành như Lí Thi, Thủy Tinh, Nam Cung Tiên Nhi nhưng mình phát ra thần thánh khí tức ai so được. Nàng nhắm mắt, lặng lẽ nổi , cao quý thánh khiết như nữ thàn.


      Quanh mình nàng hào quang vạn đạo vô số dải sáng lan khắp Trường Sinh cốc, khí tức hiền hòa lan khắp mỗi ngóc ngách, tỏa vào lòng người đầy yên tĩnh.


      Nhìn thiếu nữ như thần ấy, mỗi người đều có cảm giác bình an, còn sát niệm.


      Lập tức toàn trường lặng ngắt, vô số người võ lâm quỳ xuống lễ bái.


      “Thần tích!”


      “Nữ thần!”

      ……


      Độc Bại Thiên mặt đầy lệ, cảm giác được sinh mệnh khí tức của Tư Đồ Minh Nguyệt nữa. Thiếu nữ đầy khí tức thần thánh chỉ là thân xác, kinh hồn nàng khô kiệt từ lâu, dấu ấn sinh mệnh tan biến vô tung vô tích, hào quang quanh nàng chỉ là năng lượng còn tồn lại…


      Bi thương vô tận, đau đớn vô tận, thổ huyết theo mỗi bước , loạng choạng tiến tới.


      “Nguyệt nhi, ta vẫn đến chậm. Trong Trường Sinh cốc cầu trường sinh, vì sao? Tất cả là vì sao? Trời già kia, ta hận ngươi, hận tất cả, ta phải diệt thế. Ta phải diệt thiên.”


      Mắt đổ lệ, miệng phun máu, cùng hòa vào nhau chảy xuống ngực, xuống đất.


      Thân thể mảnh mai, đầy thần thánh khí tức của Tư Đồ Minh Nguyệt từ từ rơi , như đóa hoa mềm yếu héo tàn…


      Từ từ, từ từ rơi vào lòng Độc Bại Thiên.


      Trong khoảnh khắc quần hung thấy thần tích, bách hoa ở Trường Sinh cốc héo tàn, từng cánh hoa theo gió rụng rơi, hoa như nước mắt bay bay giữa gian…


      Quanh Độc Bại Thiên và Tư Đồ Minh Nguyệt đầy hoa rụng, tan nát ruột gan, đau lòng cực độ, buồn vô tận, thương vô vàn…


      ôm nàng vào lòng, trước mắt nhòe .


      bé mặt hoa da phấn luôn theo ở đằng sau cậu bé, thanh vừa mềm mại lại vừa ngọt ngào : “Bại Thiên ca ca, huynh chậm chút, muội theo kịp đâu”.


      “Bại Thiên ca ca, cõng muội …” bé leo lên lưng , mỉm cười ngọt lịm.


      Đôi mắt bé long lanh nhìn , rất chân : “Bại Thiên ca ca, muội sau này nhất định gả cho huynh.”


      Rồi tiếp sau đó, cảnh tượng trước mắt chợt biến đổi, thiếu nữ thơ ngây xinh xắn ngày nào vụt biến thành diễm lệ. Thiếu nữ đến sau lưng , đưa hai tay bịt mắt, “đoán xem muội là ai nào?”


      Thiếu nữ lấy mảnh khăn tay ra lau mồi hôi cho , nũng nịu: “Bại Thiên ca ca, đừng đánh nhau nữa, chơi với muội nào.”


      Thiếu nữ tựa đầu vào vai , dịu dàng : “Bại Thiên ca ca, muội muốn vĩnh viễn ở bên huynh.”


      Thiếu nữ lớn lên, biến thành nương mĩ lệ: “Bại Thiên ca ca, dù tương lai phát sinh việc gì, huynh phải tin muội, tin rằng muội chỉ mình huynh.”


      “Nha đầu ngốc, sao ta tin lời muội được?”


      ai biết tương lai phát sinh chuyện gì, muội sợ huynh hiểu lầm, nghe muội giải thích, sợ vĩnh viễn mất huynh. Bại Thiên ca ca, muội mong huynh vĩnh viễn mình, chỉ cần huynh vĩnh viễn tin muội… vĩnh viễn tin… vĩnh viễn tin rằng muội chỉ mình huynh.”


      Thiếu nữ trở nên buồn bã, thê lương: “Bại Thiên ca ca, huynh tin muội, tin Nguyệt nhi nữa rồi.”


      Mắt nàng đầy đau thương, sầu muộn vô tận, ở ngoài xa xăm nhìn


      Thinh rải mưa phùn, hoa rơi rụng, nước mắt tuôn, mảnh hồn thơm xa mãi…
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển: 5. Chương 15: Tổ tôn tam đại



      Tại Nguyệt Quang điện xa xôi, lão phụ nhân ngoài năm mươi chợt có cảm ứng: “, sao lại thế được, toàn bộ linh lực của Nguyệt thần phát ra đại lục đều tịch diệt.”


      Thiếu nữ sau lưng bà ta càng kinh ngạc: “Sao có thể như thế… lẽ… lẽ nào nữ thần chết?”


      Lão phụ nhân đau đớn: “Nữ thần từ bỏ thần vị cao cao tại thượng để xuống nhân gian, còn là thần nữa lại chỉ còn non nửa linh lực, đương nhiên chết , sa vào luân hồi. Chỉ là… chỉ là lần này nữ thần vĩnh viễn tan biến, chuyện này…” Bà tỏ ra đau khổ.


      Trong Trường Sinh cốc ở Hán Đường đế quốc, ôm đóa hoa Tư Đồ Minh Nguyệt vừa rụng, hai mắt trống rỗng nhìn trời phảng phất linh hồn rời nhục thể, còn biết gì đến ngoại giới.


      Thiên hạ quần hùng tề tụ ở Trường Sinh cốc, thấy Bất tử ma vương bị vây chặt nhưng ai dám vui mừng trước cảnh ma vương sắp bị diệt. Ngược lại đều thấy bi ai vô tận.

      Lúc thiếu nữ trong lòng ma vương lơ lửng , phát ra khí tức thần thánh khiến lòng họ an lành, quên cả cừu hận, cả sát niệm. Khoảnh khắc thiếu nữ rơi xuống, hoa trút xuống như mưa khóc, lòng họ rúng động mạnh, nhiệt tình diệt ma vương hiển nhiên nhạt hơn hẳn cảm thương thiếu nữ qua đời.


      người run giọng: “Thần tích vừa rồi…thiếu…thiếu nữ đó ràng là nữ thần. Thần… thần sao lại chết được?”


      “Đúng. Thần tích, thần…sao lại chết được?”


      “Nữ thần……”

      ……


      Quần hùng giữ được bình tĩnh nữa, lại bắt đầu hô hoán.


      Lúc đó họ mới nhớ ra còn Bất tử ma vương Độc Bại Thiên.


      Có người nổi giận: “Bỏ thi thể nương đó xuống, có mặt vô số nhân sĩ võ lâm chính đạo, ai cho phép ngươi khinh nhờn.”


      “Bỏ cánh tay bẩn thỉu của ngươi ra.”


      “Bỏ bàn tay dơ dẩn ra.”


      “Giết tên hung đồ võ lâm.”


      “Giết tên hung thủ tay dính đầy máu.”


      “Giết tên bại loại .”

      ……


      Từng gương mặt lạnh lùng, phẫn hận đập vào mắt Độc Bại Thiên, tiếng trào lộng, mắng mỏ… lào xào.


      Đao kiếm cùng rời khỏi vỏ, Trường Sinh cốc đầy đao quang kiếm ảnh, tiếng leng keng vang lên ngớt.


      Độc Bại Thiên ôm Tư Đồ Minh Nguyệt đứng dậy, hai mắt trống rỗng bắn ra hàn quang lạnh thấu xương, quét qua khắp quần hùng, giọng lạnh tanh: “Các ngươi đều phải chết.”


      Ngay cả thiên vương cao thủ như Truy Phong thiên vương Hàn Sấm cũng rùng mình ớn lạnh trước ánh nhìn của , hàn ý dâng lên trong lòng.


      Chúng nhân nghẹt thở, rồi lại gầm lên: “ láo, giết , giết .” Quần hùng gào hét, đưa mắt nhìn vương cấp cao thủ đợi lệnh.


      Lam Hải Thiên trầm: “Hừ, chết đến nơi còn nhăng cuội.” Từ khi bị Độc Bại Thiên đánh bại ở đỉnh Vân sơn, y vãn dưỡng thương đến gần đây mới hồi phục, vội vàng tới đây hòng rửa nhục.


      Bặc Vũ Ti che mặt cười : “Độc Bại Thiên ngươi đúng là lớn lối, chúng ta đều chết ư? Ha ha, buồn cười quá, ngươi tưởng mình sống qua được hôm nay? Ngươi chắc chắn còn đất chôn thây.”


      Sắc mặt Vu Ý rạng rỡ như vầng dương, khiến mấy hiệp nữ đứng cạnh ngạc nhiên, y bật cười: “Độc Bại Thiên, ngày chết của ngươi đến rồi, còn dám buông lời ngông cuồng, như thể người thiên hạ đổ oan cho ngươi. Hừ. Tự cổ tà thắng chính, ma nhân ngươi rồi cũng phải chịu phép, linh các võ lâm hiệp sĩ trời có thể ngủ yên được rồi.”


      “Cứt chó, bọn tiểu nhân vô sỉ các ngươi cũng xứng là hiệp sĩ?” Độc Bại Thiên giận dữ cực điểm, hai mắt vằn tơ máu, nghiến răng kèn kẹt. “Nếu phải các ngươi ngừng tru sát ta, dồn ta vào cảnh vạn kiếp bất phục, Nguyệt nhi đời nào hao tận linh hồn năng lượng, các ngươi hại chết nàng, ai được sống.”


      Các vương cấp cao thủ nhìn nhau, nhớ đến năng lực của tuyệt thế cường giả. Khi ngươi ti vi đến thánh cấp cảnh giới, rồi nhìn thấu sinh tử, có thể sử dụng sức mạnh linh hồn, nhưng cái giá là tấm thân bất tử cũng trọng thương, nặng mất mạng.



      Họ nhìn thiếu nữ trong lòng Độc Bại Thiên, nhất thời đầu hoang mang, làm sao tin được nữ tử trẻ tuổi nh thế lại đạt đến thánh cấp cảnh giới, song thần tích ban nãy buộc họ phải tin.


      Hoa Vân Phi : “ mình ngươi địch nổi chúng ta ư? Nhìn cho tình thế, ta khuyên ngươi đừng động thủ, bằng …”


      “Giết . Giết .” Quần hùng áp sát từng bước.


      Cùng lúc, tiếng long ngâm hổ khiếu từ xa truyền lại, tầng Trường Sinh cốc vang vang: “Ai dám động đến cháu ta, Độc Phi Vũ đến đây.”


      Tiếng hú gần lại, chúng nhân kinh hãi, theo thanh mà đoán người đó còn ở ngoài mấy dặm, thoáng cái vào trong cốc.


      lão nhân râu tóc bạc phơ, tà áo bay bay như thần tiên, xuất tại Trường Sinh cốc.


      “Gia gia!” Độc Bại Thiên kích động, từ khi rời nhà hành tẩu giang hồ, phần lớn thời gian bị người ta truy sát, sống giữa sinh tử, lãnh đủ nhân tình thế thái ấm lạnh, lâu lắm rồi cảm nhận được tình thân ấm áp.


      Trong khoảnh khắc sống chết này, chân tình lại về bên , như từ sa mạc sâu thẳm vang lên tiếng lạc đà, như tiêng tiêu vang lên ở đầu hoang nguyên thoáng đãng, trái tim khô cạn của lại được tưới đẫm.


      Nháy mắt, thân ảnh phiêu dật của Độc Phi Vũ đến trước mặt , “hài tử, để cháu chịu nhiều ấm ức.”


      Độc Bại Thiên mấp máy môi, nhưng cổ họng như bị chẹn ngang, thành lời.


      “Cháu cần gì, gia gia biết hết rồi, hôm nay chỉ càn gia gia còn, ai động được đến cháu.”


      Hai mắt Độc Bại Thiên nóng bừng, nước mắt suýt trào ra: “Gia gia… Nguyệt nhi… Nguyệt nhi chết rồi.”


      “Cái gì?”


      Độc Phi Vũ biến sắc, phát ra sát khí lăng lệ: “Ai? Ai dám hạiNguyệt nhi? “


      “Nguyệt nhi vì cứu con, hao tận linh hồn mà chết.”


      đúng, nơi này cổ quái lắn, hình như có trận pháp tỏa hồn đoạt phách.” Độc Phi Vũ tỏ ra ngưng trọng, chăm chú quan sát tứ phía Trường Sinh cốc.


      Lúc đó quần hùng mới tỉnh lại, biết rằng lão nhân mới đến này là gia gia của Độc Bại Thiên, vừa kinh vừa sợ ông ta.


      Cách đây lâu, hai thiên vương cao thủ từng dẫn người xông vào hậu viện Độc gia, kết quả bị ném ra ngoài thương tiếc. Lúc đó võ lâm chấn kinh, biết rằng trong Độc thế gia suy tàn cả ngàn năm nay có đế cảnh cao thủ. Giờ được thấy tận mặt, lại thêm lần cảm thụ.


      Tu La thiên vương Triệu Trình bước lên : “Tiền bối nhất định là lão gia chủ Độc thế gia, với tu vi đế cảnh của tiền bối lẽ nào còn buông bỏ được tục chốn hồng trần?” Hàm ý ràng muốn nhắc nhở Độc Phi Vũ về ước định giữa các đế cảnh cao thủ.


      “Ta phải người võ lâm, xưa nay chưa từng nhúng vào việc giang hồ, càng biết ước định gì đó giữa các đế cảnh cao thủ, chỉ biết dạo này cháu trai liên tục bị truy sát, chịu đủ khổ nạn, ta đến cứu nó.”


      “Lẽ nào tiền bối biết truyền thuyết Bất tử chi ma?”


      “Có câu đại nghĩa diệt thân.”


      “Tiền bối là người siêu thoát, nên dính vào phàm tục.”


      Mấy vương cấp cao thủ đồng thời lên tiếng.


      Ngoài cửa cốc vang lên tiếng hú, trung niên tiến vào: “Ma là gì? Đạo là gì? Ai phân biệt ràng được? Các ngươi chỉ biết truy sát kẻ từng xá thân thành ma, đó là đạo ư? Nó vì muốn sống sót phải phản kháng, thế là ma sao? Thiên đạo xa vời, lòng người còn mãi, đạo và ma đâu thể định nghĩa qua truyền thuyết xa xưa, ai dám khẳng định trong đó tàng mưu kinh thiên?”


      Độc Bại Thiên run giọng: “Cha.”


      Người đến là Độc Ngôn Chí.


      vương cấp cao thủ tức giận trừng mắt: “Đúng là nhăng, vì con trai đành nhưng dám nhục mạ tiên hiền thể. Thời đại Bất tử chi ma tồn tại là những năm tháng tối tăm đáng sợ, ngươi lại định thay đổi lịch sử, điên đảo hắc bạch, quả nhiên vô sỉ cực độ.”


      Độc Phi Vũ : “Hắc hắc, hay cho lịch sử, các ngươi hiểu võ lâm sử như vậy, có ai cho lão phu biết bốn ngàn năm trước ra có chuyện gì mà trong đêm bao nhiêu tuyệt thế cao thủ đều biến mất vô ảnh vô tung? Ai được? Hắc hắc, được hả, chân tướng bốn ngàn năm trước đều tan trong dòng lịch sử, có ai hiểu được việc về Bất tử chi ma đây?”


      “Hừ, giảo biện, Bất tử chi ma họa loạn võ lâm, hôm nay thể để thoát.” vương cấp cao thủ , vì trước mắt có đế cảnh cao thủ mà chịu tôn kính.


      Lúc đó ba đời Độc gia đứng cạnh nhau, Độc Ngôn Chí lên tiếng: “Được, các ngươi muốn diệt ma, cứ đến , Độc gia suy tàn ngàn năm cũng đến lúc xuất võ lâm.”


      Độc Bại Thiên đắng lòng, vì mà cả gia tộc phải dính vào, dù phụ thân và gia gia lợi hại đến đâu cũng địch nổi ngần ấy cao thủ.


      cúi đầu nhìn Tư Đồ Minh Nguyệt, lòng nhói lên: “Cha, gia gia, đưa Nguyệt nhi , con…”


      cần nữa, ba đời nhà chúng ta đại hội thiên hạ quần hùng tại Trường Sinh cốc, xem ai làm gì được.” Khí chất phiêu dật xuất trần của Độc Phi Vũ tan hết, sát khí lẫm liệt nổi lên, kình khí từ quần áo ông rung phần phật, cả ba ông cháu đứng đó như chiến thần.


      Độc Ngôn Chí bạt trường kiếm, khí thế trở nên kinh nhân, tu vi vương cấp bộc lộ rệt.


      Minh Vương Bất Động của Độc gia vốn là tâm pháp xuất thế, nhưng hai người giờ đầy sát khí, Độc Bại Thiên biết cả hai chuẩn bị liều mạng.


      Độc Bại Thiên khẽ đặt Tư Đồ Minh Nguyệt xuống bãi cỏ gần đó, hít sâu hơi, Kinh Thiên quyết, Chiến Thiên quyết, Khiếu Thiên quyết, Bất Tử ma công cùng vận chuyển, kình khí kinh hồn tràn ra khiến hoa bay tứ tung, mưa tạt hết.


      “Giết!” Vô số người võ lâm lao tới.


      Máu văng tung tóe, binh khí gãy gục.


      Từ khi biết Tư Đồ Minh Nguyệt chết, Độc Phi Vũ thực nổi giận, ra tay vô cùng tàn khốc.


      Cao thủ võ lâm thông thường chưa kịp đến gần ông trượng bị tiên thiên cương khí đánh nát xác, máu văng tứ tán.


      Đế cảnh cao thủ là đỉnh núi thể vượt qua trong mắt người võ lâm thông thường, là tồn tại kém gì thần linh.


      Rất nhanh, quanh Độc Phi Vũ máu chảy thành sông, chân tay gãy, thi thể chất như núi, huyết vụ liên tục bốc lên, mùi máu tanh nồng khiến người ta muốn thổ ra.


      Mười lăm vị vương cấp cao thủ đứng xa quan chiến nhíu mày, hạ giọng thương lượng rồi phi thân về phía Độc Phi Vũ.


      Độc Ngôn Chí cầm trường kiếm múa tít, kiếm khí tung hoành, tiên thiên kiếm khí chém gãy vô số binh khí, máu văng tung tóe, mạng người ngã rạp như cỏ. lâu sau, ông bị hai vương cấp cao thủ vây lấy, ba người giao chiến kịch liệt, người võ lâm bình thường thể nhúng tay vào.


      Độc Bại Thiên thấy gia gia bị mười vương cấp cao thủ vây chặt liền nóng lòng, rồi phụ thân bị hai vương cấp cao thủ cầm chân, càng khiến nóng lòng, mấy lần định xông tới nhưng đều bị chặn lại. Năm cao thủ thứ vương cấp thanh niên Vu Ý, Bặc Vũ Ti, Vương Đạo, Thương Tâm Nhân, Lam Hải Thiên vây lấy , tấm thân đầy vết thương càng lúc càng hư nhược.


      Tuy quần hùng tổn thất thảm trọng, nhưng khi ba người bị từng toán cao thủ bao vây cục diện dần ổn định, sớm muộn gì họ cũng phải chịu phép.


      Đột nhiên cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng Độc Bại Thiên, hấp lực hùng hồn từ thinh hút lấy , thân thể như muốn bay lên, cưỡi gió mà .
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển: 5 Chương 16: Thái cổ di trận



      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Độc Bại Thiên kinh hãi thôi, vốn hiểu việc gì xảy ra, vận công lực toàn thân vào hai chân, đứng vững dưới đất. càng bị động, năm cao thủ thứ vương cấp xuất ra kiếm khí như cầu vồng, kiếm mang sáng rực tựa dải lụa bảy màu tấn công mọi yếu huyệt mình . toàn lực chống cự, hóa hình kiếm khí trải khắp toàn thân, dấy lên màn sáng phòng ngự. Nhưng hợp lực của năm cao thủ thanh niên kinh nhân, đánh tan màn sáng, toàn thân máu chảy như suối, lảo đảo chực ngã.


      Cạnh đó, Độc Phi Vũ bị mười vương cấp cao thủ vây cồn, dần dần yếu thế, liên tục tóe máu. Nhưng lão nhân như con sư tử nổi giận, tu vi đế cảnh được thể lâm ly, cương khí mãnh liệt liên tục va chạm với tiên thiên kiếm khí của thập đại cao thủ, tiếng leng keng vang lên ngớt. Trường kiếm của mười người thỉnh thoảng lại vỡ nát, nhờ chiến thuật biển người mới đủ thời gian thay kiếm.


      Quần hùng cực kỳ kinh hãi, ngờ lão nhân chỉ bằng tấm thân máu thịt mà đối kháng được mười vương cấp cao thủ, quả vượt ngoài lý lẽ thông thường, nhất thời họ tiếp nhận được.


      Độc Ngôn Chí dễ chịu hơn, mình đối phó với hai vương cấp cao thủ, ban đầu còn chống chọi được, dần dần ba vương cấp cao thủ khác quan chiến thấy hạ được ông liền cử thêm người gia nhập. Tam đại cao thủ nhất tề vây công khiến ông toàn thân máu, địch nổi.


      Độc Bại Thiên thấy gia gia và phụ thân đều nhuộm máu như mình, trong lòng bi phẫn dị thường, khóe mắt cơ hồ nứt ra.


      Người quan chiến phía ngoài càng kinh hãi, võ lâm thế gia sa sút lại sản sinh được ba tuyệt đỉnh cao thủ, tùy tiện người cũng khó tìm địch thủ giang hồ. Nếu vì Độc Bại Thiên xá thân thành ma, gia tộc này lại huy hoàng, uy chấn đại lục. giờ họ bước lên con đường lối về, như hoa đàm chợt rồi tàn.


      Hấp lực càng lúc càng lớn, thân thể Độc Bại Thiên bay bay, lúc nào cũng có thể rời mặt đất. chống lại nữa, chuyên tâm đối phó năm cao thủ thứ vương cấp, vận dụng xảo diệu hấp lực nên Thần Hư bộ càng có uy lực, thân hình như quỷ mị lách qua năm người, từ chỗ bị động trở thành có thủ có công.


      Bọn Vu Ý, Lam Hải Thiên vây công thầm nóng lòng, hợp lực năm người vẫn hạ được đối phương, quả họ nảy sinh cảm giác thất bại.


      Vu Ý cười lạnh: “Độc Bại Thiên, ngươi coi gia gia và phụ thân ngươi xem họ vì ngươi mà trở thành thế nào. Vốn họ có thể tiêu diêu tự tại tiếu ngạo sơn thủy, sống những ngày tháng an nhàn, nhưng vì con cháu ra gì như ngươi, họ phải liều mạng già. Độc gia xuất bại loại như ngươi…đúng là … hắc hắc…”


      Lam Hải Thiên cũng cười: “ ngờ Độc gia có thực lực này, lão bất tử đạt đến mức tuyệt đỉnh cao thủ đế cảnh, đạt mức vương cấp đại thành, hắc hắc, quả nhiên hổ là đệ nhất võ lâm thế gia ngàn năm trước. Tiếc , võ lâm thế gia sau ngàn năm suy tàn vừa quật khởi lại xuất con cháu phá gia, xấu mặt, đúng là nhục đến uy danh Chiến Thiên võ thánh ngàn năm trước.”


      “Ha ha, người như còn mặt mũi sống đời, hiểu da mặt dày đến đâu.” Bặc Vũ Ti bật cười: “Tàn sát chính đạo hiệp sĩ, đẩy gia tộc vào cảnh vạn kiếp bất phục, lãnh huyết vô tình, khiến nữ tử tâm ái mất mạng. Nữ tử khả ái làm sao, vì thế mà tan biến, chết vì tình , buồn .”


      Lòng Độc Bại Thiên máu, dù biết cả ba cố phá đấu chí của mình nhưng hẳn hoàn toàn vô lý, nếu , gia gia và phụ thân đâu phải huyết chiên ở đây, Nguyệt nhi đâu có chết.


      Bi!


      Nộ!


      Hận!


      Sát ý vô tận lan ra, Độc Bại Thiên toàn thân nhuộm máu như ma vương đến từ địa ngục, chiến ý ngút trời.


      Mấy người vây công cả kinh thất sắc, ngờ Bất tử ma vương nóng lòng mà dấy lên đấu chí, sát khí như nước triều cuốn tới.


      Độc Bại Thiên tuy có kiếm nhưng từ khi trở thành vương cấp cao thủ, có thể dùng tay trực tiếp phát ra kiếm khí. Quang mang sáng chói, chiếu đôi tay nhuộm máu của thành gần trong suốt, dị vô cùng. Dưới thế công dồn dập của , năm cao thủ thứ vương cấp liên tục bị dồn ép.


      Vu Ý và Lam Hải Thiên nhìn nhau cười hiểu ý, rồi ra đưa măt hiệu cho Bặc Vũ Ti di chuyển sang phía thi thể Tư Đồ Minh Nguyệt.


      Sáu thanh niên cao thủ vừa đấu vừa di động, càng lúc càng đến gần Tư Đồ Minh Nguyệt.


      Lam Hải Thiên rất “ cẩn thận” phát đạo kiếm khí về hướng Tư Đồ Minh Nguyệt dưới đất. Độc Bại Thiên biến sắc, nhanh chóng lướt tới phát ra hóa hình kiếm khí ngăn lại, lập tức sa vào bị động.


      Bặc Vũ Ti hiểu ra ý đồ của Vu Ý và Lam Hải Thiên, cả ba thường xuyên “thất thủ” khiến Độc Bại Thiên liên tục sa vào cảnh nguy hiểm.


      Vu Ý đâm mạnh ra, kiếm mang chói rực quét về phía Tư Đồ Minh Nguyệt, mắt Độc Bại Thiên phun lửa, thân thể dính sát mặt đất thoát khỏi vòng vây, kịp thời đưa Tư Đồ Minh Nguyệt khỏi đạo kiếm mang.


      ôm thi thể Tư Đồ Minh Nguyệt, nổi giận gầm lên với năm người: “Các ngươi vô sỉ.”


      Quần hùng tuy thấy hành vi của mấy thanh niên hơi quá phần, nhưng chẳng phải việc của riêng ai, cần phải tru diệt Bất tử ma vương, tránh khỏi sử dụng những thủ đoạn phi thường.


      Lúc đó Độc Phi Vũ và Độc Ngôn Chí đều nhuộm máu, Độc Bại Thiên nhìn hai người, gan ruột như tan nát, nước mắt ướt nhòa. ôm Tư Đồ Minh Nguyệt lao về phía họ, nhưng năm thanh niên cao thủ cùng quần hùng quan chiến đâu có để cho toại nguyện, vây chặt vòng trong vòng ngoài.


      ôm Tư Đồ Minh Nguyệt đột vây, dần đến chính giữa Trường Sinh cốc, nơi Tư Đồ Minh Nguyệt từ trung rơi xuống.


      Đột nhiên hấp lực kinh hồn từ trung tràn xuống, và Tư Đồ Minh Nguyệt cùng bị hút. Vô số đạo hào quang từ khắp Trường Sinh cốc chiếu vào thân thể cũng như Tư Đồ Minh Nguyệt, vạn đạo quang mang nối nhau.


      Trường Sinh cốc nhất thời lặng ngắt, các vương cấp cao thủ vây công Độc Phi Vũ và Độc Ngôn Chí đều dừng lại, chăm chú nhìn tượng kì lạ .


      Nhân cơ hội này, Độc Phi Vũ và Độc Ngôn Chí tựa lưng vào nhau, ai chú ý đến họ, tất cả mải nhìn “Thần tích”.


      Độc Bại Thiên đứng , cách mặt đất chừng ba trượng, ôm Tư Đồ Minh Nguyệt, mặt đầy vết máu, như ma thần nhìn chúng nhân phía dưới. Lúc thấy gia gia và phụ thân sa vào hiểm cảnh, cơ hồ muốn hủy diệt tất cả người võ lâm, nhưng thể động đậy, bị sức mạnh vô hình trói chặt , chỉ biết trơ mắt nhìn xuống.


      Đột nhiên, ngũ sắc quang mang nối lên với tựa như ống hút, điên cuồng hút nội lực của ra ngoài. kinh hãi, ngờ hào quang tựa tiên khí đó lại hung hiểm như vậy, cảm giác vô lực dâng lên, chốc nữa thôi, hao tận nội lực.


      hoa mắt ngất , nhưng hấp lực ngừng lại, cảm giác được tinh khí bản thân – năng lượng sinh mệnh--- điên cuồng tràn ra, linh hồn phảng phất bay mất.


      Tử vong, cảm giác mình sắp chết, ý thức mơ hồ dần.


      Ngay lúc mất tri giác, sinh mệnh chi năng tràn ra ngoài đột nhiên dừng lại, bắt đầu quanh về, từng tia khí tức mát lạnh chảy ngược. Đồng thời hào quang ngũ sắc ảo hóa thành hư ảnh trước mắt , thiếu nữ ngập trong khí tức thần thánh xuất .


      “Nguyệt nhi!” muốn gào lên nhưng thể mở miệng, chỉ biết kích động gào trong lòng. Nhìn Tư Đồ Minh Nguyệt trước mắt và trong lòng, đâm hoang mang.


      Trong lúc đó quần hùng hình như thấy gì, chỉ ngây người nhìn và nàng trong làn sáng.


      Giọng thiếu nữ run rẩy: “Bại Thiên ca ca…sau cùng chàng cũng đến, ngờ thiếp còn được thấy chàng. Vốn thiếp hồn phi phách tán, nhờ sức mạnh của chàng, hồn phách mới miễn cưỡng ngưng tụ…trong lòng chàng còn oán Nguyệt nhi ? Kì , thiếp chỉ chàng, muốn gả cho chàng biết bao… thiếp biết chàng còn nhiều nghi vấn, nhưng thời gian nhiều, thể cho chàng biết toàn bộ tình. Chàng nghe đây, trong Trường Sinh cốc có tòa thái cổ di trận tên Tỏa hồn Đoạt phách, Tỏa hồn đại trận có thể giữ cho người ta giữ được linh thức, hồn phách bất tán. Đoạt phách đại trận ngược lại, đoạt hồn phách, phá linh thức người ta. Chàng có địch thủ, mười chín năm trước khi chàng ra đời, phong bế Tỏa hồn, khởi động Đoạt phách đại trận, để đại trận phong tỏa phách của chàng, lúc nào cũng giữ liên hệ, khi thời cơ chín muồi đoạt hồn phách chàng… khụ…” thân ảnh Tư Đồ Minh Nguyệt mờ .


      “Nguyệt nhi!” gào lên trong lòng.


      “Bất quá, tại Đoạt phách đại trận bị thiếp mượn sức chàng phá hủy triệt để, hồ phách của chàng quay lại, bị uy hiếp nữa. Bại Thiên ca ca, chàng phải cẩn thận, vốn hồn phi phách tán, nhưng hiểu sao lại đột phá được phong ấn, quay về Vong Tình ma cung. Có lẽ chàng hiểu thiếp gì nhưng thiếp có thời gian giải thích. Chàng phải hiểu rằng Vong Tình ma quân lẽ ra phải chết chết… khụ…” thân ảnh Tư Đồ Minh Nguyệt mờ dần, “Bại Thiên ca ca…thiếp chàng…”



      . Nguyệt nhi!” chảy tràn lệ, trong hô lên lạc giọng.


      Điểm điểm quang hoa tan , người cũng tiêu tan.


      Sấm nổ vang tầng Trường Sinh cốc, mưa trút ào ào, mây đen cuồn cuộn che kín lòng cốc.


      Chúng nhân trong cốc nhìn đứng với tâm tình phức tạp.


      Nước mưa, máu, nước mắt hòa vào nhau mặt .


      “Ầm.”


      Tia chớp xe toang màn đêm.


      Thế giới trong mắt Độc Bại Thiên biến đổi, làn sáng nổi liền với đưa tới vô số hình anhe.


      Niềm ưu thương của Tư Đồ Minh Nguyệt tràn xuống Trường Sinh cốc, nàng như mất hết sinh khí.


      “Bại Thiên ca ca, huynh nhất định hận muội đến chết, còn thích Nguyệt nhi nữa.”


      “Vì sao vận mệnh cứ trêu cợt chúng ta, vì sao chúng ta thể bên nhau?” Tư Đồ Minh Nguyệt đau buồn.


      “Vong Tình ma quân là tiểu nhân bỉ ổi, xưa nay phải đối thủ của chàng, chỉ biết ám toán sau lưng…”


      “Chàng có biết ngày đầu tiên rời nhà học nghệ, thiếp gặp việc tin nổi, tên ma quỷ đến gặp, cho thiếp thấy được quá khứ, biết được phần kiếp trước. Thiếp kinh ngạc, đau lòng… cảm thán trò đùa của vận mệnh với mình…”


      “Ma quỷ đó gọi là Vong Tình ma quân, dùng Tỏa phách đại trận giam giữ phách của chàng, khi thời cơ đến khiến chàng hồn phi phách tán. biết mình thể thành cường giả mạnh nhất, thể phá tan ngăn cách để đến vùng đất mộng tưởng của thánh cảnh cao thủ ---- Bỉ Ngạn. phải dựa vào chàng mở cánh cửa thông sang Bỉ Ngạn. Nhưng vừa hận vừa sợ chàng, muốn đồng hóa chàng phải khiến chàng tuyệt tình rồi vong tình, cũng như …”


      “Ma quỷ cho thiếp hai lựa chọn, là giúp khiến chàng tuyệt tình rồi vong tình, giữ được tính mạng chàng. Hai là hợp tác, lập tức vận dụng Đoạt phách đại trận diệt hồn phách chàng, trừ hậu hoạn vĩnh viễn. Thiếp thỏa hiệp, thiếp muốn chàng chết, dù chàng diệt tình tuyệt tính, để ý đến thiếp thiếp cũng muốn chàng sống.”


      “Thiếp làm theo lời , dùng Lưu sư huynh đả kích chàng, thiếp biết lúc đó chàng hận Nguyệt nhi lắm. Thiếp cùng buốt lòng, định bất chấp tất cả cho chàng biết chân tướng nhưng rồi thiếp nhẫn nhịn được, thiếp… chỉ muốn chàng sống… còn về thiếp… đợi chờ kiếp sau…” Tư Đồ Minh Nguyệt ràn rụa nước mắt, khóc thành tiếng.


      đỉnh Vân sơn, dù những cao thủ chính đạo biết chàng từng xá thân thành ma, ma quỷ đó cũng tiết lộ… sát na chủy thủ đâm vào chàng, lòng thiếp nát tan… thấy chàng tuyệt tình lệ tinh trong truyền thuyết, thiếp cảm giác linh hồn mình bay xa…”


      muốn sau ba năm thiếp tổn thương đến chàng, nhưng thiếp làm được, dù như vậy giữ được tính mạng chàng chàng thống khổ cả đời…”


      “Thiếp tin Đoạt phách đại trận phá được, hôm nay thiếp cảm ứng được sức mạnh bị phong ấn---- tình chi lệ tinh. Vong Tình ma quân nằm mộng cũng ngờ việc này, giờ say ngủ, linh lực sinh mệnh của thiếp có thể phá trận. Thiếp lấy tinh huyết làm vật dẫn, có thể triệu hoán sức mạnh trong tình chi lệ tinh, nhưng… thiếp được thấy chàng nữa…”


      Thần sắc Tư Đồ Minh Nguyệt thê lương, phảng phất như sinh li tử biệt, sau cùng dứt bước đến giữa Trường Sinh cốc.


      Năng lượng sinh mệnh của nàng tan , nàng bay lên như nữ thần, vô số ánh sáng rực rỡ trong Trường Sinh cốc chiếu xuống mình nàng, thân ảnh mờ mờ từ thể nội nàng bay ra.


      “Tạm biệt, Bại Thiên ca ca, thiếp biết chàng có thấy được tin tức này . Chỉ sợ chàng thấy, lại sợ càng chàng thấy nó. thấy tất lòng chàng cay đắng lắm, cho rằng thiếp tuyệt tình phản bội. Thấy rồi, chàng đau lòng…” Thân ảnh mờ dần, rồi thấy nữa.


      “Nếu…sau khi hồn thiếp tan… còn giữ được chút linh thức… linh thức lạc ấn, thiếp .. lang thang giữa đất trời…đợi chàng, nếu chàng lên được thiên đường, thiếp … theo chàng. Nếu chàng ở địa ngục… thiếp .. ở cạnh chàng… thiếp lòng… chàng…”



      Quang ảnh tiêu tan, người cũng tiêu tan.


      Độc Bại Thiên ràn rụa, nước mắt và nước mưa đọng trước ngực Tư Đồ Minh Nguyệt, hai giọt lệ tinh đỏ rực tan chảy…


      Đập vào mắt là hình ảnh gia gia và phụ thân đầy máu, bên tai vang vọng tiếng thị Tư Đồ Minh Nguyệt đầy thê thương: “Nếu…sau khi hồn thiếp tan… còn giữ được chút linh thức… linh thức lạc ấn, thiếp .. lang thang giữa đất trời…đợi chàng, nếu chàng lên được thiên đường, thiếp … theo chàng. Nếu chàng ở địa ngục… thiếp .. ở cạnh chàng… thiếp lòng… chàng…”


      Trước mắt đỏ rực, cảm giác huyết dịch bản thân sôi trào, chiến hỏa trong lòng rực cháy, hận thể đá tan trời, đạp nát đất, hận thể hủy diệt cả thế giới. Sức mạnh vô biên tràn ngập thân thể, lại hành động được.


      đạp lên hư , hú lên thê lương: “A… ta muốn lên thiên đường, muốn xuống địa ngục, ta muốn muốn hận, cần siêu thoát, muốn đọa lạc trong hồng trần cuồn cuộn.”
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển: 5 Chương 17: Thâu thiên đoạt nhật



      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Nhất thời, mái tóc Độc Bại Thiên biến thành màu tím, hai mắt đỏ lựng, như ma thần nhìn quần hùng đầy giận dữ.


      “Xá thân thành ma!”


      thành ma rồi.”


      “Ma quỷ đến rồi.”

      ……


      Trường Sinh cốc đại loạn, quần hùng hoảng loạn.


      “Các vị đừng nên hoảng hốt, chỉ là xá thân thành ma thôi mà. Có gì đáng sợ đâu, chúng ta nhiều người thế này chả lẽ sợ mình ?” vương cấp cao thủ lớn tiếng.


      Quần hùng xôn xao dần yên tĩnh, thi nhau tuốt đao kiếm chỉ vào Độc Bại Thiên .


      lạnh lùng nhìn tất cả, cước đạp hư bước tới hai bước, tay trái ôm Tư Đồ Minh Nguyệt, tay phải xòe về hướng Độc Phi Vũ và Độc Ngôn Chí, dải bạch quang nhu hòa từ lòng tay phát ra, bao lấy hai người, thoáng sau vết thương mình họ lành lại hết.


      Quần hùng há hốc mồm, vương cấp cao thủ ban nãy càng kinh hãi. Cước đạp hư , tay phát ra thánh quang, chỉ có thánh cảnh cao thủ trong truyền thuyết mới thực được, lòng ông ta lạnh ngắt.


      biết ai đó hô to: “Giết!”


      Vô số đao kiếm bị ném lên trung, khắp nơi toàn đao quang kiếm ảnh.


      “Lui.” Độc Bại Thiên gầm lên.


      Đao kiếm ngưng lại hết cách người ba thước, rồi bắn ngược lại với tốc độ gấp mười.


      “Phập.”


      “Phập.”

      ……


      Huyết quang xuất , vô số người gào lên, mình cắm chính đao kiếm của mình.


      “Giết!”


      Trường Sinh cốc ngập trong tiếng thét.


      Vu Ý hận Độc Bại Thiên nhập cốt, trốn trong góc đổi giọng: “Đừng sợ, chỉ xá thân thành ma, kiên trì lúc là bị đánh về nguyên hình, hư nhược vô cùng, trẻ con cũng giết được.”


      Quần hùng tinh thần đại chấn.


      Độc Bại Thiên như điện quang từ trung vụt xuống chỗ gia gia và phụ thân, bao phủ họ bằng màn sáng mờ mờ rồi bay lên, thoáng sau biến mất khỏi tầm mắt quần hùng.


      Đằng lướt mấy trăm trượng, y từ đáp xuống, giao Tư Đồ Minh Nguyệt cho Độc Ngôn Chí.


      “Bại Thiên, con định đâu…” Độc Ngôn Chí kéo vốn định quay bước.


      “Con phải giết hết.” Hai mắt đỏ rực, xạ ra ánh sáng cừu hận.


      “Xá thân thành ma, tuy khiến công lực con lập tức tăng cao nhưng rồi hạ xuống, con… nên đến đó.”


      “Cha, gia gia, các người cứ yên tâm, con nhất định sống sót, cần lo cho con. Tư Đồ đại thúc sắp đến, các người về cung họ , giúp được gì cho con đâu. Con biết ai hại chết Nguyệt nhi, báo thù cho nàng.” Giọng tuy băng lạnh nhưng toát lên tình nghĩa nồng đượm, đoạn quỳ xuống lạy Độc Phi Vũ và Độc Ngôn Chí ba cái, rồi lướt lên .


      Thoáng sau ngoài xa xuất đội nhân mã đông đảo, chính là cao thủ của võ lâm thế gia Tư Đồ gia tộc ở Hán Đường đế quốc.


      Độc Bại Thiên tin rằng họ đến đối phó với mình, từ xa chỉ nghe thất tiếng gào bi phẫn: “Minh Nguyệt …” Toán nhân mã cùng gia gia và phụ thân rút .


      Lúc quay lại Trường Sinh cốc, quần hùng trong cốc chuẩn bị rút lại sôi trào. đáp xuống giữa cốc, lạnh lùng nhìn quanh, sau cùng mục quang nhìn lên mình Vu Ý.


      Cơn mưa rào như trút tạnh dần, cầu vồng lên phía chân trời, trong Trường Sinh cốc nồng nặc sát khí.


      đạo kiếm cương vụt tới.


      “Bộp.”


      Tay phải Vu Ý hóa thành bãi máu , tan lập tức.


      “A…” Tiếng gào vang vọng, người khác sởn gai ốc.


      Chúng nhân biến sắc, rồi cùng rống lên.


      “Giết ác ma này .”


      “Giết .”

      ……


      Vô số người lao vào .


      “Tan.”


      Những người đó chưa kịp lọt vào phạm vi trượng quanh liền nổ tung, máu bắn tung tóe, lan khắp toàn cốc. Khi sương máu tan , mặt đất còn lại toàn xương tan thịt vụn, màu đỏ và trắng đan nhau, vô cùng bắt mắt.


      Độc Bại Thiên toàn thân nhuộm máu, mắt đỏ rực, tóc tím sẫm, như ma thần khát máu quét nhìn quần hùng, mười mấy vương cấp cao thủ lạnh lùng quan sát nhất cử nhất động của .


      Ánh mắt nhìn đến các cao thủ thứ vương cấp trẻ tuổi: Lí Thi, Thủy Tinh, Vương Đạo, Bặc Vũ Ti, Lam Hải Thiên, Hoa Vân Phi, Thương Tâm Nhân, Vu Ý mất tay phải… chúng nhân tỏ vẻ khó xử, nét mặt ai giống ai.


      Quần hùng quanh đó run cầm cập, đối diện với thực lực kinh hồn vừa thể , ai nấy đều sợ hãi.


      “Ha ha…” ngửa mặt cười vang, giọng lạnh lẽo cất lên: “Các ngươi phải tự nhận là chính phái hiệp sĩ trừ ma vệ đạo ư? Đến đây, ác ma trong mắt các ngươi đứng đây, đến diệt ta .”


      Tu La thiên vương Triệu Trình : “Độc Bại Thiên, ngươi đừng cuồng vọng, tự cổ tà thể thắng chính, hôm nay ngươi nhất thời đắc ý, sau này nếm trái đắng.”


      “Hừ, vì câu này, ta để ngươi sống, tương lai cho ngươi xem cái gọi là “Tà Thể Thắng Chính”, nát.”


      Hai đạo kiếm cương đỏ tía vút ra, đập vào tay Triệu Trình. “Bộp.” “Bộp.” Máu văng lên, xương thịt rơi xuống, hai tay Triệu Trình từ đầu vai trở xuống đứt đoạn, máu phun như suối.


      Độc Bại Thiên cười tàn nhẫn, “Hắc hắc, xem ra võ lâm đúng là nơi ỷ mạnh hiếp yếu, cường giả là hết, khi ta trốn tránh, các ngươi khoa trương nào là diệt ma, đồ ma, tru ma! Hôm nay ta đứng trước mặt mà ai dám xông lên, hắc hắc… hiệp sĩ đấy!”


      Lí Thi thản nhiên bước ra: “Độc Bại Thiên, hôm nay ngươi giết thêm người, tội nghiệt thêm phần, lẽ nào ngươi muốn học theo Bất tử chi ma trước kia? Nên biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, dù hôm nay ngươi ma diễm ngút trời, sau này tất thất bại.”


      “Ha ha……” Độc Bại Thiên ngửa mặt cười vang: “Biệt hiệu của ta phải Bất tử chi ma ư? Các ngươi coi ta là ma từ lâu rồi.”


      Rồi giọng biến thành lạnh: “Lúc trước ta phạm sai lầm gì, mà các ngươi đều truy sát? Vì bốn chứ rắm chó “Xá Thân Thành Ma” ư? Hôm nay ta xá thân thành ma, có mất bản tính ? Ta có biết thành công cụ chỉ biết giết người ? . Tất cả đều do các ngươi bức ta, ta cho các ngươi toại nguyện, để máu nhuộm đỏ trời, xương chất thành núi.”


      Cùng lúc, hiểu ai thét vang: “Liều với tên ác ma này, lâu đâu là trở lại nguyên hình, giết.”


      Chúng nhân điên cuồng lao vào .


      có nhiều người trong các ngươi sống sót, ta muốn các ngươi được thấy chân tướng của lịch sử, nhưng đại đa số đều phải chết.”


      Đoạn lao lên , khóe miệng nở nụ cười tà ác, nhìn xuống quần hùng dưới chân.


      thét vang như rồng gầm hổ rống, vang xa mấy chục dặm, “Thâu-- thiên-- đoạt-- nhật!”


      Màn khí đen lan tràn toàn thân, dao động kinh hồn tràn về phía quần hùng. Người nào công lực hơi cao chút liền lui lại, vô số người bị áp lực như núi ép đến bất động, sức mạnh thể kháng cự ập lên họ. Điểm điểm bạch quang từ mình họ phát ra, tràn về phía Độc Bại Thiên .


      Quần hùng thoát được kiếp nạn, mấy nhân vật tiền bối hô lên kinh hãi: “Đúng là Thâu thiên đoạt nhật ma công!”


      , đây là Thâu thiên đoạt nhật ma công biến dị, ma công chân chính chỉ đoạt tinh hoa thảo mộc, cùng thiên địa tinh khí!”

      ……


      Chết thống khoái đáng sợ, nhưng khí đối diện với tử vong, trơ mắt nhìn bản thân chết thống khổ, lúc đó mới thấy sợ hãi. Tinh khí và sinh mệnh chi năng của quần hùng đứng dưới Thâu thiên đoạt nhật, liên tục tràn ra, ai nấy đều mệt mỏi, như mất hết sinh khí.


      Mấy trăm người liên tục gào thét, thanh hỗn loạn, bạch quang từ mình họ tụ lại thành quang trụ khổng lồ xạ vào Độc Bại Thiên trong bóng tối.


      Quần hùng kinh hoảng, vô số đao kiếm ném lên , nhưng cách vùng bóng tối ba thước liền dừng lại rồi thi nhau rơi xuống, hóa thành bụi, theo gió tung bay.


      Thanh mấy trăm người dưới đất dần, bạch quang phát ra cũng mờ dần. Họ có cùng cảm giác, về sinh mệnh tan , sinh mệnh trôi qua. Khi bạch quang tan , ai nấy nổ tung, huyết nhục đỏ rực, xương trắng rợn người trải khắp Trường Sinh cốc. Máu tụ thành sông, bốc lên từng làn nghi ngút, lan khắp mỗi tấc gian, mùi tanh khiến người ta muốn thổ ra.


      mình mấy ngàn quần hùng dính đầy thịt vụn và máu, ai nấy bi phẫn vô cùng.


      Trong Trường Sinh cốc như tu la trường, trở nhân gian luyện ngục đúng nghĩa.


      Trường Sinh cốc đột nhiên rực quang hoa, toàn thân Độc Bại Thiên sáng lên vạn đạo hào quang, thái dương trời cũng thất sắc. Vô số đạo quang mang rực rỡ chiếu xuống chân trời, quần hùng vừa mê hoặc vừa căm hận, sinh mệnh chi năng của mấy trăm người bị rải vào trung.


      Độc Bại Thiên im lặng nhìn hư hồi lâu.


      Hồi lâu sau, mới từ từ quay về phía Tây thản nhiên : “Lão bất tử ngươi đến rồi, ta đợi lâu lắm.”
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển: 5 Chương 18: Thánh cấp đại chiến



      Khí tức hùng hậu tường hòa từ phía tây truyền lại, quần hùng thụ thương trong cốc lập tức cảm giác vết thương giảm hẳn đau đớn, tựa như được tắm gió xuân.


      trung niên nam tử tuấn từ ngoài Trường Sinh cốc bay vào, toàn thân phát ra quang mang nhu hòa, như tiên nhân hạ phàm. Trung niên dừng cách Độc Bại Thiên mười trượng: “Ngươi đợi ta?”


      “Đúng là lão bất tử ngươi, phải đến vì ta ư, đến rồi sao thân?” Độc Bại Thiên lạnh lùng nhìn tuyệt thế cao thủ mới xuất ?


      lâu trước đây ta cảm ứng được nơi này có cường giả, cho rằng cố nhân xuất thế, ngờ lại gặp kẻ xá thân thành ma.” Trung niên nhìn khắp cảnh tượng thê thảm, giọng trở lên lạnh: “Đều do ngươi giết?”


      sai, đều do ta giết.”


      “Vì sao ngươi làm như vậy? Lẽ nào biết rằng người thường và thánh cảnh cao thủ cách nhau rất xa mà đành lòng hạ thủ? Ma chung quy vẫn là ma, hôm nay ta phải đòi công đạo cho những người chết.”


      Chúng nhân trong cốc nghe đoạn đối thoại, lập tức hoan hô.


      “Trời còn giúp chính đạo võ lâm, thánh giả ra mặt, Bất tử chi ma chịu phép.”


      “Thánh cảnh cao thủ!”


      “Tuyệt thế cường giả!”

      ……


      Có người bật khóc vì vui mừng, thấy được ánh sáng thắng lợi trong lúc tuyệt vọng, nhất thời thể thích ứng kịp, tiếng hoan hô vọng mãi.


      Hôm nay tuyệt đối phải ngày bình thường với cả võ lâm Thiên Vũ đại lục, đầu tiên là Độc Bại Thiên xá thân thành ma đạt mức thánh cảnh nhanh chóng, tiến hành đại đồ sát thảm tuyệt, rồi lại xuất thánh cấp cao thủ trong truyền thuyết.


      Hai việc này báo hiệu Thiên Vũ đại lục bình tĩnh nhiều năm bước vào giai đoạn hỗn loạn.


      Độc Bại Thiên cười lạnh: “Ta đợi câu này của ngươi, để lão tử thấy thánh cấp cao thủ có gì đặc sắc?”


      “Theo ta.” Vị thánh cấp cao thủ lướt về bình nguyên cách đó xa.


      Độc Bại Thiên bám theo.


      Người võ lâm trong cốc đều ngẩn ra, ngự phi hành với họ là thuật của thần tiên, hồi lâu sau chúng nhân mới phản ứng, đuổi theo hướng hai người vừa .


      đỉnh núi cách bên ngoài Trường Sinh cốc xa có vùng bình nguyên.


      Độc Bại Thiên và địch thủ đứng nhìn nhau, từ đầu tới giờ hai người nhiều, tựa hồ chỉ muốn đại chiến luôn.


      Quần hùng võ lâm đứng cách ngàn thước, ai nấy đều tỏ vẻ khẩn trương.


      Uy thế kinh hồn từ khoảng giữa Độc Bại Thiên và thánh cấp cao thủ tỏa ra, khí thế như biển lớn dâng tràn, tràn về phía quần hùng.


      Đối diện với khí tức hủy thiên diệt địa, chúng nhân đều bất lực, ai nấy run rẩy, chỉ muốn lễ bái hai người.


      Đó là phong tư vô địch của tuyệt đại cao thủ, chỉ đứng gần chút là ai nấy đều bất giác thần phục.


      Độc Bại Thiên như cầu vồng lao vào thánh cấp cao thủ, tay phát ra thiên kiếm cương dài mấy trượng, quang mang chói lòa, đoạt hết thần chí người ta. Cương khí rít lên xoàn xoạt, như muốn xé toạc hư , thoáng sau đến ngay trước mắt thánh cấp cao thủ.



      Tiên thiên kiếm cương tím sẫm hùng hậu va vào mình thánh cấp cao thủ, phá tan thành bốn năm mảnh.


      Quần hùng cả kinh thất sắc, buột miệng hô lên kinh hãi.


      Độc Bại Thiên thầm than: “ ổn.”


      phát giác thân thể đó chỉ là tàn ảnh của đối phương, bản thân trung niên đến sau lưng . quay lại, tung ngược quyền rồi lướt tới.


      “Ầm.”


      Quyền chưởng va nhau phát ra quang mang sáng chói, dao động năng lượng lan tràn, quần hùng ngoài xa đều loạng choạng lui lại.


      Độc Bại Thiên lao tới mấy trăm trượng mới dừng lại, há miệng phun ra ngụm máu. Vừa va chạm thiệt thòi, chỉ bởi chưa từng kinh qua đại chiến hủy thiên diệt địa giữa các thánh cấp cao thủ với nhau nên thiếu kinh nghiệm chiến đấu ngự phi hành.


      Quần hùng thấy phun máu, liền hoan hô ngớt.


      lau máu miệng: “Mẹ nó chứ, lão tử phát uy, các ngươi coi thường ta là con mèo bệnh.” Thân hình lại di động, lập tức đến cách thánh cấp cao thủ mười trượng, đồng thời trong tay phát ra quang kiếm mười mấy trượng, theo thế Thái Sơn áp đỉnh bổ xuống đầu đối phương.


      Thánh cấp cao thủ thân hình như thiểm điện, tan biến trước mắt quần hùng, nhưng lần này Độc Bại Thiên nắm bắt được tung tích địch thủ, tử sắc quang kiếm chém ngang, đồng thời vung tả quyền chặn đường lùi.


      Thánh cấp cao thủ tựa hồ muốn tránh nữa, bổ ra bảy chưởng, quang kiếm nát tan, hóa thành điểm điểm quang hoa tan biến , tiếng ầm ầm vang lên ngớt.


      Tiếp đó ông ta đón tả quyền của Độc Bại Thiên, quần chưởng giao nhau, tiếng nổ vang vọng khắp nơi.


      Độc Bại Thiên đằng , bổ thẳng vào đầu thánh cấp cao thủ, cương khí mãnh liệt như nộ hải cuồng đào tràn tới.


      “Ầm.”


      Thánh cấp cao thủ tránh , cương khí giáng vào mặt đất, lập tức đất đai run lên, xuất miệng hố lớn bình nguyên. Mười mấy vết nứt khổng lồ lan ra xa.


      Quần hùng ngẩn ngơ, trận giao phong hủy thiên diệt địa này khiến họ chấn động sâu sắc, thậm chí sợ hãi tận đáy lòng. Họ ngờ người với tấm thân huyết nhục làm cách nào gây ra lực phá hoại kinh thiên động địa như thế.


      Khoáng thế đại chiến vẫn tiếp tục, hai thân ảnh như thiểm điện di động cực nhanh, cương khí kinh nhân giao nhau, thỉnh thoảng kiếm cương lại giáng xuống, tạo thành phá hoại kinh hồn với bình nguyên.


      Dưới đất bụi mịt trời, kiếm cương rực rỡ, thánh cấp đại chiến xứng danh đệ nhất từ thời Thiên Vũ đại lục loạn động bắt đầu đến hồi khốc liệt. Hai tuyệt thế cao thủ thi triển tuyệt học, kì chiêu quái thức cùng xuất ra liên miên.


      Độc Bại Thiên chập hai tay, phát ra quang nhận gào rú hướng vào thánh cấp cao thủ. Ông ta biến sắc, vội tránh , quang nhận chém vào đỉnh núi cạnh đó.


      Ngoài xa vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, khói sương mù mịt, cát bụi đầy trời, đỉnh núi tan tành.


      Quần hùng lẩm bẩm: “ ra là sức mạnh kiểu gì? Lẽ nào thời đại thần ma sắp đến? Võ nhân tầm thương nên rút chân khỏi võ lâm.”


      “Lão hủ có may mắn được thấy trận kinh thế đại chiến thế này, uổng kiếp sống.”


      “Người võ lâm nên đâu về đâu đây!”


      Chúng nhân nghị luận nhi nhao, ai nấy tỏ vẻ hiểu.


      Lúc đó, thánh cấp cao thủ nhân lúc Độc Bại Thiên hao tận lực đạo, dùng thân pháp quỷ thần mạc trắc lao tới, đại lực kinh nhân xuất ra.


      Tình huống nguy cấp cực độ, muốn tránh cũng kịp. Thánh cấp cao thủ nở nụ cười thắng lợi, màn sáng chụp xuống Độc Bại Thiên.


      Đột nhiên Độc Bại Thiên ngửa mặt hú vang, hai tay rực quang mang, hóa thành hai thanh đoản kiếm sắc bén. Tuyệt thế thần kiếm rạch tan màn sáng, đâm vào ngực thánh cấp cao thủ.


      Thánh cấp cao thủ như thấy quỷ, sắc mặt biến hẳn, loạng choạng lùi lại. Dù vậy vẫn bị Độc Bại Thiên chém đứt lọn tóc.


      Thánh cấp cao thủ lùi xa trăm trượng mới dừng lại, tỏ ra ngưng trọng nhìn chằm chằm: “Kinh Thiên thần quyết! Đúng là Kinh Thiên thần quyết lấy thân ngưng kiếm. Sao có thể, ta hoa mắt rồi.”


      lúc ông ta kinh ngạc, Độc Bại Thiên lại lao tới, thân kiếm từ tay trải ra, kiếm cương bổ mạnh. Dù ông ta tránh thoát nhưng vẫn bị cương phong quất trúng, phun máu dầm dề.


      “Hắc hắc……” Độc Bại Thiên cười lạnh, tung chân đá ra.


      Trong phút giây sinh tử, thánh cấp cao thủ tránh được làn cương khí mãnh liệt nhưng toát mồ hôi lạnh đầy mình, lại lùi thêm trăm trượng: “Đợi chút, ta có điều muốn hỏi.”


      Độc Bại Thiên đứng , lạnh lùng nhìn đối thủ: “.”


      “Ngươi biết Kinh Thiên thần quyết?” Rồi nhìn với vẻ khẩn trương.


      “Thần quyết dám, Kinh Thiên quyết còn được.”


      “Chuyện…chuyện này là thế nào?” Thánh cấp cao thủ tỏ vẻ tin nổi, “ngươi học bằng cách nào?”


      “Ngươi quản chuyện đó làm gì?”


      “Được, ngươi muốn cũng được, chúng ta cần đấu tiếp nữa.”


      “Hắc hắc, ngươi đánh là luôn sao?” Độc Bại Thiên cười lạnh.


      “Chúng ta vốn cần giao đấu làm gì, nếu tiếp tục dao động năng lượng nhất định khiến những nhân vật phiền phức ngủ say tỉnh dậy, trận đại chiến tiền tuyệt hậu khơi mào.”


      “Đại chiến bùng nổ liên can đến ta, ta thích thiên hạ đại loạn. Các chính đạo nhân sĩ phải thích truy sát người khác sao, có đại chiến cứ để các ngươi đánh, ha ha…”


      Thánh cấp cao thủ tỏ vẻ trầm trọng, bí mật truyền : “Trận đại chiến này mọi tuyệt đỉnh cao thủ của Thiên Vũ đại lục đều thể đứng ngoài, là chiến trường cần đạo ma liên hợp, thánh cấp cao thủ nào tránh được, là trách nhiệm và nghĩa vụ chung.”



      “Ngươi muốn Bất tử chi ma bị người thiên hạ truy sát liên hợp với các ngươi?”


      sai, ngươi cần tham gia. Bất quá tại ngươi chưa đủ để xưng là Bất tử chi ma, chỉ là kẻ xá thân thành ma, nếu thành tựu Bất tử ma thân, ngươi là chủ lực trong trận chiến.”


      “Ha ha…trò đùa, vì thế người thiên hạ truy sát ta, ta lại hợp tác với các ngươi? Vớ vẩn, lão tử tọa sơn quan hổ đấu, chẳng phải vui hơn ư?”


      Thánh cấp cao thủ tiếp tục truyền : “Ta vừa biết những tao ngộ của ngươi qua lời nghị luận dưới kia, ngươi bị như thế này đều do địch nhân chúng của chúng ta.”


      “Ngươi gì?”


      “Lịch sử nằm trong tay kẻ thống trị, mấy lần đại chiến chúng ta đều bại nên diện mạo lịch sử cũng biến đổi. Ta Bất tử chi ma là chủ lực phe chúng ta, chúng tất hận ngươi, nên khiến người thành xấu xa trong dòng lịch sử, khiến những tài thành tựu Bất tử ma thân bị người võ lâm vốn nằm trong tay người ta truy sát. Ngươi là kẻ bất hạnh, bị kẻ khác vu hãm, nhưng tất cả đều do địch nhân chung của chúng ta dàn xếp.”


      “Hắc hắc, đúng là còn hay hơn hát.”


      “Tin hay tùy ngươi, nhưng ta nhắc ngươi rằng năm năm nữa có đại chiến, ngươi từng xá thân thành ma, chúng tất tìm đến, lúc đó ngươi muốn giữ mình cũng được.” Thánh cấp cao thủ nhìn : “Ta biết lòng ngươi đầy oán hận, bất quá ngươi nên nghĩ , tất cả đều do chúng, nhưng người võ lâm tầm thường này chỉ là công cụ bị lợi dụng, ngươi giết nhiều nữa cũng vô dụng, họ cho rằng ngươi là ác ma, đồng thời thấy mình thành hiệp sĩ vệ đạo, chết cũng quang vinh. Như thế ngươi trừ được cục tức trong lòng ư? Chỉ có đánh bại nguyên hung mới mang lại cho ngươi trong sạch, khiến chân tướng ràng.”


      Độc Bại Thiên đáp: “Ngươi đúng là lắm chuyện.”


      Thánh cấp cao thủ thấy vẻ mặt lạnh lùng như trước nữa, tiếp: “Ma và đạo vốn bất lưỡng lập, nhưng đến thánh cấp cảnh giới, quan niệm đó nhạt lắm. Đạo là gì? Ma là gì? có giới hạn xác định, cả hai đều theo đuổi chí lý trong trời đất, mong có ngày siêu thoát sinh tử, sánh cùng nhật nguyệt, thọ ngang trời đất. Ngươi tuy tập ma công nhưng thứ theo đuổi sau cùng cũng giống ta, nên chúng ta chính là minh hữu.”


      “Hắc hắc, đúng là buồn cười, lúc gặp ta ngươi còn rằng “Ma Chung Quy Vẫn Là Ma!” tại lại giảng giải đạo lý ma đạo đồng quy, thấy mâu thuẫn sao?”


      Thánh cấp cao thủ đỏ mặt: “Ban nãy tâm cảnh của ta sa vào hạ thừa, ngươi nên biết dù là thánh cấp cao thủ cùng từ người võ lâm tu thành qua từng bước, dù sau cùng nhận bản chất ma và đạo nhưng chân lý cốt tử vẫn còn chút gợn, có lúc khó tránh. nhiều như vậy, ta chỉ muốn ngươi hiểu rằng, nên đối phó địch nhân chân chính, ta giúp ngươi thay đổi hoàn cảnh tại. Với thân phận của ta mà đứng ra ngăn cản những kẻ truy sát ngươi, tin rằng họ phải cân nhắc.”


      “Vì sao chỉ Bất tử chi ma lại khiến chân tướng của lịch sử thay đổi?”


      “Vì khiến chúng hoảng sợ.”


      lâu như vậy ra chúng là thần thánh phương nào?”


      “Khi ngươi đạt đến thánh cấp cảnh giới chân chính hiểu.”


      Thấy ánh mắt Độc Bại Thiên lạnh lẽo, thánh cấp cao thủ thở dài: “Được rồi, cho ngươi biết chút chân tướng, hiểu từ niên đại nào, vì nguyên nhân gì mà trận chiến nổ ra, cách khoảng thời gian song phương lại khai chiến, có thắng có bại. Nhưng mấy lần gần đây chúng ta đều thất lợi, trận chiến bốn ngàn năm trước thảm liệt hơn hết, buộc mọi võ thánh phải cư chữa thương, phe chúng ta ngóc dậy nổi. Bốn ngàn năm nay tuy có đại chiến, nhưng chiến đấu ngầm lại ngừng…”
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :