Quyển 5. Chương 9: Vi ái hạ địa ngục Độc Bại Thiên từ sa mạc vào thảo nguyên nhưng đỡi sẵn là vô số cao thủ phục kích. Trận đại chiến này dị thường tàn khốc, máu cùng lửa, sinh cùng tử, chỉ trong đêm thảo nguyên lại nhận thêm mấy chục u hồn. Vầng tịch dương ngả về phía tây, thinh đỏ rực màu, thảo nguyên thoáng đãng cũng đỏ ối, càng trở nên thê lương. Độc Bại Thiên toàn thân đều là vết thương, mỗi tấc da thịt đều rướm máu mới thoát khỏi trùng vây. lắc lư cất bước, máu dầm dề, hôn hôn trầm trầm suốt nửa ngày, chịu nổ nữa, gục xuống đất. Vầng trăng sáng treo cao trời, nguyệt hoa như thủy triều tràn về phía , mấy loại thần công trong thân thể cùng vận chuyển, tham lam hút lấy tinh hoa ánh trăng. Nguyệt quang nhu hòa tựa nước ấm, tựa gió mát, dịu dàng vuốt ve thân thể trọng thương. Đột nhiên, đạo lam quang từ ngực xạ ra, tạo thành chiếc bong bóng lớn trùm lên . Quang trụ từ chân trời giáng xuống lam quang, tinh hoa ánh trăng như nộ hải cuồng đào tràn lấp, năng lượng hùng hậu bao phủ mỗi tấc da thịt của . Mấy loại thần công được năng lượng cung cấp liền vận chuyển nhanh, thể phách Bất diệt kim thân tỏa ra bảo quang, kinh mạch phá tổn cùng ngũ tạng lục phủ thụ thương nhanh chóng lành lại. Tại Nguyệt Quang điện cách xa vạn dặm, lão phụ nhân từ từ mở mắt, hai đạo quang mạng như thực chất bắn ra. “Lệ tinh của Nguyệt thần. Đây…đây là…” Lão phụ nhân tỏ vẻ ngạc nhiên. Nữ tử đẹp như thiên tiên cạnh đó nhìn tượng kì dị , tỏ ra kinh ngạc: “Sư phụ, sao vậy, ra có chuyện gì? Lệ tinh của nữ thần nào?” Lão phụ nhân im lặng hồi lâu mới đáp: “Theo truyền thuyết, nữ thần người nên , rũ bỏ cả vị trí thần linh cao cao tại thượng để lưu lạc nhân gian. Mấy kiếp thương, mấy kiếp ruột gan tan nát, nữ thần hóa thành người phàm đau lòng rồi ra ….từ đó còn thấy nữa, chỉ còn lại tình chi lệ tinh màu lam dưới nhân gian. Đồn rằng nếu tình chi lệ tinh rơi vào tay ngươi năm xưa nữ thần thương, được y dùng nước mắt tình suốt ba kiếp tưới đẫm, lệ tinh phát sáng, nữ thần lại xuất .” “Quang trụ thinh vừa nãy là sức mạnh phong ấn trong tình chi lệ tinh nối liền với tinh hoa ánh trăng. Tình chi lệ tinh thế phát sáng, người nữ thần năm xưa xuất , nữ thần…… nữ thần cũng xuất …” “Sư phụ, vậy ư? Sao con nghe giống thần thoại quá.” Thiếu nữ hiếu kì, “nhưng truyền thuyết này cảm động.” “Có lẽ là thần thoại, hoặc là câu chuyện chân , do Bái Nguyệt giáo lưu truyền lại từ xưa.” Vẻ mặt thiếu nữ hoang mang: “Nữ thần vì người mà lưu lạc nhân gian, rồi lại vì người đó mà tan biến…” tượng kì dị kéo dài nửa thời thần mới tan, thảo nguyên trở lại tĩnh lặng. Độc Bại Thiên cảm giác toàn thân đầy sức mạnh, thân thể thụ thương hồi phục như kì tích. Lòng dị thường kích động, dấy lên nguyện vọng muốn lập tức nhìn thấy Tư Đồ Minh Nguyệt. Cầm Khấp Huyết thần kiếm lên, bắt đầu quay về. Mấy hôm nay giết mười bảy kẻ cản đường, thấy ánh mắt hoảng sợ trước khi chết của mấy kẻ đó, hề bất nhẫn, đạp lên thi thể địch nhân tiến bước. thanh niên tuấn mĩ dị thường cưỡi con thuấn mã đối diện với . Lúc mới thấy người này, suýt phát cuồng, lúc lâu sau mới bình tĩnh lại. Hóa ra là Lưu sư huynh của Tư Đồ Minh Nguyệt, phải lần đầu hai người gặp mặt nhưng là lần đầu đối thoại. “Tại hạ Lưu Kim Bát, ở đây cung hầu đại giá Độc huynh lâu rồi.” “ dám nhận đại giá, võ lâm công địch còn đúng đôi phần.” Lưu Kim Bát thản nhiên cười: “Trong lòng Độc huynh nhất định phi thường thống hận tại hạ, đúng ?” “ từng.” “ từng?” “Lần đầu tiên thấy huynh đài ở cạnh Nguyệt nhi, ta thống hận, thậm chí muốn quyết đấu với huynh đài. Sau đó nghĩ thông, người là tất thảy của người đó, nàng tìm thấy hạnh phúc lí tưởng, ta nên cao hứng mới đúng. Tuy nghĩ lại những chuyện đó, trong lòng liền cay đắng vô cùng, nhưng nghĩ đến tương lai, tuế nguyệt qua , nỗi đau nhạt dần, đến khi hóa thành hồi ức đẹp đẽ. phải là chiếm hữu. Dù thích vầng trăng cũng thể đem trăng bỏ vào chậu rửa mặt. Nhưng ánh trăng vẫn chiếu sáng phòng ta. người. Có thể dùng phương thức khác đểu có được. Để người trở thành hồi ức vĩnh hằng. Ôi, nhất thời cảm khái, để huynh đài cười chê.” Lưu Kim Bát : “Vậy là Độc huynh hoàn toàn rũ bỏ được gút thắt trong lòng, từ giờ hỏi đến việc của Nguyệt nhi nữa?” “, mới mấy ngày trước, ta đúng là như huynh đài , triệt để rũ sạch hình bóng Nguyệt nhi trong lòng, nhưng tại ta đời nào. Ta nên vả cho mình mấy cái, Nguyệt nhi lớn lên từ bé với ta, vì sao ta lại hoài nghi nàng, tình cảm của ta và nàng sâu như vậy, nàng sao có thể phản bội ta. Nha đầu ngốc đó luôn nghĩ cho người khác, chưa từng nghĩ cho mình, dù bị ấm ức lớn bằng trời cũng giả bộ có gì. Nguyệt nhi khả ái nhất định vì nguyên nhân đó, cố ý diễn kịch với huynh đài cho ta xem, trong lòng nàng nhất định đau đớn cực điểm.” Hai mắt Độc Bại Thiên xạ ra hàn quang, lạnh lùng nhìn Lưu Kim Bát. Lưu Kim Bát cảm giác toàn thân lạnh ngắt, bất giác rùng mình: “Hai vị quả nhiên là thanh mai trúc mã, Nguyệt nhi liệu trước được có ngày huynh đài hiểu trong lòng nàng chỉ mình huynh đài, nhưn ngờ lại nhanh như vậy. sai, tất cả đều chỉ là vở kịch được hợp diễn, đạo diễn là Nguyệt nhi.” Độc Bại Thiên gì, lặng lẽ lắng nghe. “Huynh đài có biết cùng lúc Nguyệt nhi tổn thương huynh, lòng nàng thống khổ thế nào , biết là tổn thương người mình mà vẫn phải làm. Từ khi rời nhà học nghệ, nàng chỉ gặp huynh ba, bốn lần, lần nào tim nàng cũng nát tan.” “ người sâu mà phải giả bộ thương tổn, huynh đài nhưng buộc phải chôn xuống đáy lòng. Biết là tình có thể đạt được mà lại tự tay đập , sống vui, chết còn gì tiếc nuối. Lúc nàng cắm chủy thủ vào mình huynh, cầm giọt huyết lệ ngưng thành tuyệt tình lệ tinh, linh hồn nàng bắt đầu phiêu linh, tàn tạ…” “Mộng tưởng từ bé của thiếu nữ là cùng người thương nắm tay nhau đến lúc bạc đầu, nhưng đúng lúc đóa hoa mộng tưởng nở tươi nhất, nàng phải tự tay bóp nát, ném cánh hoa đẫm máu xuống địa ngục.” “Có lẽ cái chết mới là kết cục tốt nhất cho nàng, nhưng nàng thể chết, muốn vì huynh mà chấp nhận luyện ngục giày vò…” “Tình bắt nguồn từ linh hồn, toàn tâm toàn ý huynh, nhưng lại tự tay xé tan mối tình ấu, nhất cả vì muốn huynh sống an lành.” “Đóa hoa mềm yếu mình phiêu linh, héo tàn ở địa ngục.” Lưu Kim Bát gầm lên: “Lúc nàng lặng lẽ vì huynh chấp nhận giày vò khổ sơ huynh ở đây? Làm gì? Có phải huynh quên lời thề lúc xưa, hoài nghi lòng trung trinh của nàng, hoài nghi ái tình giữa hai người. Huynh là tên khốn vô tình vô nghĩa.”
Quyển 5. Chương 10: Sinh tử cảm ngộ “Ta là tên khốn.” Độc Bại Thiên rống lên: “ , nàng thế nào rồi, vì sao lại thế?” “Tại hạ biết.” Lưu Kim Bát đáp. “Ta giết ngươi.” Độc Bại Thiên nén được lửa giận, bạt Khấp Huyết thần kiếm chém Lưu Kim Bát. Đối diện với nhát kiếm sát khí đằng đằng, Lưu Kim Bát bất động, từ từ nhắm mắt lại. Khấp Huyết thần kiếm đặt lên cổ y, kiếm phong lạnh lẽo khiến làn da y nổi gai ốc, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, hề tỏ ra hoảng sợ. “Ngươi dám lừa ta.” Sắc mặt Độc Bại Thiên cực kỳ khó coi. “Tại hạ lừa, những gì vừa đều là .” Độc Bại Thiên khẽ động Khấp Huyết thần kiếm, vết máu xuất cổ Lưu Kim Bát, đồng thời hai mắt bắn ra hàn quang, nhìn y chằm chằm. “Tất cả là do tiểu đệ nhận ra trong mắt Nguyệt nhi, mắt nàng lên tất cả.” “Ngươi có vẻ rất hiểu nàng.” Giọng Độc Bại Thiên che giấu được cơn giận. “Tại hạ rất hiểu nàng, vì thời thời khắc khắc đều để ý đến nàng. Nhưng nàng hiểu tại hạ, thời thời khắc khắc đều nghĩ đến huynh đài. Nàng cực lực thu thập tin tức về huynh đài, huynh xuất đạo mấy tháng, thực được những gì… nàng đều nắm . Lòng nàng theo huynh phiêu đãng tại giang hồ, huynh là toàn bộ sinh mệnh nàng.” “Đủ rồi, ngươi đúng là lắm lời, thẳng vào nội dung mau.” “ tại huynh còn hiểu? Tại hạ chỉ từ đôi mắt nàng mà nhận ra những điều đó, biết rằng nàng hi sinh vì huynh. Huynh và nàng gặp nhau mấy lần, lẽ nào qua ánh mắt mà nhận ra ý nghĩ trong lòng nàng? nhậ ra nỗi niềm của nàng.” “Vì sao Nguyệt nhi với ta? Vì sao lại quay lưng với ta? Có việc gì buộc nàng phải làm thế? Ai uy hiếp đến tính mạng ta được? tại người toàn thiên hạ coi ta là địch nhân, ta còn ngại có thêm địch nhân lợi hại? Nguyệt nhi ngốc nghếch.” “Hừ. Tự cho mình là đúng. Huynh tưởng mình thiên hạ vô địch chắc, có bản lĩnh đừng chạy nữa, đấu với thiên hạ quần hùng. Có bản lĩnh cứu Nguyệt nhi khỏi khổ nạn .” Mắt Độc Bại Thiên bắn hàn quang: “, nàng ở đâu?” Lưu Kim Bát ủ rũ, ngẩn ra hồi lâu mới : “Từ sau khi tham gia Tân thiên vương phong vương đại hội ở Vân sơn, nàng đau lòng vô cùng, trái tim cơ hồ chết lặng, phảng phất biến thành cái xác mất linh hồn. Tuy tại hạ theo sát nàng nhưng vẫn bị nàng bỏ lại.” “Cái gì?” Độc Bại Thiên nóng lòng. “Trước khi nàng biến mất, tiểu đệ từng nghe nàng lẩm bẩm: 'Nhất Định Có Cách…… Nhất Định Có Cách …… Trường Sinh Cốc…… Cầu Trường Sinh……nhưng hiểu nàng gì.” Độc Bại Thiên đẩy Lưu Kim Bát ra, giờ biết Tư Đồ Minh Nguyệt đâu. “Độc Bại Thiên, tại hạ hy vọng đời có huynh đài, hận vì sao chúng ta sinh cùng thời đại. Nhưng vì Nguyệt nhi, tại hạ hy vọng huynh sống, là ma cũng được, là nhân cũng được, chỉ hy vọng huynh đài tốt với Nguyệt nhi.” Độc Bại Thiên dừng chân ngoái lại: “Ngươi yên tâm, Độc Bại Thiên ta còn hơi thở, quyết để Nguyệt nhi chịu ấm ức nữa.” “Được, hãy nhớ những lời hôm nay. Dùng con ngựa này , huynh đài nhanh hơn.” Y đoạn nhảy khỏi lưng ngựa. Độc Bại Thiên phi thân lên ngựa, lập tức ngay. thớt ngựa lao nhanh đại thảo nguyên, dọc đường tuy ngừng có người võ lâm ngăn cản, nhưng cao thủ chân chính đều bị bỏ lại phía sau, nên hành trình của rát thuận lợi. Qua mấy ngày bôn ba, sau cùng cùng đến rìa thảo nguyên. Chợt mặt đất rung động, toán nhân mã đen đặc từ xa tiến tới. Vô số kị binh khôi giáp lấp lánh, cầm đao thương, sát khí đằng đằng dàn trận phía trước. Độc Bại Thiên hít sâu hơi khí lạnh, ngờ có quân đội ngăn cản. Chính giữa đội quân có lá đại kì tung bay, chữ Trần to cỡ cái đầu thêu cờ. “Độc Bại Thiên, còn mau xuống ngựa chịu trói.” Mấy ngàn người nhất tề gầm lên, thảo nguyên vang vang. Đó là lực lượng quân đội, nếu đơn độc đối chiến, kị binh sánh được với người võ lâm thông thường nhưng hợp lại liền biến thành thanh lợi kiếm, người khổng lồ. Mấy ngàn người này di động rất có tổ chức, kỉ luật, liên tục thay đổi đội hình, phong tỏa lớp lớp con đường phải qua. “Lẽ nào trời muốn Độc Bại Thiên ta vong?” Sát khí vô biên lan khắp thảo nguyên, mùi vị máu tanh lan tỏa, đó tuyệt đối là cảnh quân tinh nhuệ từng trải sa trường, vào sinh ra tử. viên chiến tướng giục ngựa ra đối diện với Độc Bại Thiên: “Ma vương còn mau xuống ngựa chịu chết, bọn ta vâng lệnh hoàng đến đến lấy mạng ngươi.” “Ta phạm pháp ở đâu, luật nào? Dựa vào đâu muốn lấy mạng ta?” “Tặc tử lớn mật, chết đến nơi con hối cải, ngươi họa loạn võ lâm, quấy nhiễu Thanh Phong đế quốc, chẳng phải tội ác cùng cực ư?” “Ta họa loạn võ lâm, quấy nhiễu Thanh Phong đế quốc từ lúc nào? Ta luôn bị người ta truy sát, phải tự giữ mình, lẽ nào đó là sai lầm? Các ngươi hiểu thị phi, nhúng tay vào việc võ lâm, cố tình đổ tội cho ta, có gì được.” “Lớn mật, chết hối cải, giết cho ta.” Vạn con ngựa lao tới, vô số kị binh xông về phía , sát khí ngút trời. “Mạng ta xong rồi.” Độc Bại Thiên than dài. Trước mặt cả vạn kị binh, sức người thể làm được, cái chết chỉ là sớm muộn. Độc Bại Thiên cầm Khấp Huyết thần kiếm giục ngựa lao tới, kiếm khí rực rỡ vạch thành quang mang dị chém vào binh sĩ, máu văng tung tóe, vô số thi thể rớt xuống. Trận chiến thảm liệt hề có kèn hiệu, có trống trận, có điều hung hiểm hơn chiến trường chân chính cả trăm lần. Khấp Huyết thần kiếm qua chỗ nào là máu văng tóe, kiếm gãy đao cụt bắn khắp trung. Mặt đất toàn là thi thể què cụt, máu nhuộm đỏ lòm, huyết khí bốc hơi nghi ngút, hòa thành huyết vụ theo gió bay , mùi máu tanh lan khắp chiến trường. Độc Bại Thiên cạn kiệt sức lực, vô số vết thương khiến thân thể gã run lên, Khấp Huyết thần kiếm trầm xuống, gần như cầm nổi nữa. Nhưng kị binh vẫn như thủy triều xông tới, càng đáng sợ là mỗi binh sĩ đều sợ chết, tranh nhau tiến tới. muốn chạy, nhưng biết rằng tuyệt đối thoát dược mấy ngàn kị binh truy kích, dù Thần Hư bộ thần kì hơn nữa cũng chỉ có thể tạm thời bỏ rơi chúng nhân, thời gian kéo dài kiệt lực, bị kị binh bắt kịp. “Phập.” đâm xuyên ngực binh sĩ, máu nóng phun vào mặt , khiến mắt đỏ lòm. Trong sát na mắt nhòe , cây trường thương vô thanh vô tức đâm vào phía sau ngực, cảm giác được liền rạp người xuống lưng ngựa, nhưng động tác vẫn chậm chút. Máu văng lên, trường thương cắm vào lưng , cơn đau buốt khiến suýt nữa rớt khỏi lưng ngựa. Cơn giận nổi lên, vung kiếm chặt đứt trường thương rồi chẻ đôi đầu kẻ đánh lén. Máu đỏ, não trắng cùng bắn tóe, chiến tượng gục ngã trong tiếng ngựa hí vang rền. “Tướng quân!” “Tướng quân!” “Tướng quân!” …… Quanh đó hô vang, rồi gầm lên giận giữ, vô số kị binh điên cuồng lao tới, vô số đao kiếm nhắn vào thân thể . Độc Bại Thiên biết rằng mình vừa giết đại nhân vật, khiến các binh sĩ phẫn hận. Chiến đấu đến giờ, giết vô số kị binh, máu nhuộm đỏ mỗi tấc da thịt, y phục sớm biến thành màu đỏ từ lâu, dính sát vào thân thể. Nếu chỉ tính chuyện tìm người bồi táng, lấy đủ vốn, tại gần như đờ đẫn, tử vong còn đáng sợ. vung Khấp Huyết thần kiếm như cái máy, máu bản thân và của địch nhân liên tục văng lên . Lúc cảm thấy kiệt lực, còn mảy may sức mạnh, cảm giác thương tang nhận được hết nhân thế phù hoa dâng lên trong lòng. Sinh sao, tử sao, khoảng sinh mệnh kết thúc đoạn khác lại bắt đầu, sinh tử luân hồi, tịch diệt thiên đạo. Vĩnh sinh và tịch diệt đều là hình thức biểu của sinh mệnh, là cảnh giới nối liền. Trong thời khắc sinh tử này, óc liên tục nảy sinh cảm ngộ. Sinh tử cách nhau đường tơ, tử rồi sinh, sinh rồi tử, sinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh. “Ầm.” Đầu óc nổ vang, tinh thần phấn chấn. có sinh, sao lại tử, có tử, sao lại sinh được? Sinh tử bổn tương thông, chưa hẳn nhìn thấu được sinh tử. Ngay lúc đó, đao kiếm ở ngoại giới trở nên chậm chạp vô cùng, toàn thân đầy sức mạnh. Đao kiếm “chậm chạp” áp sát thân thể bị Khấp Huyết thần kiếm phát ra sau lại đến trước cắt đứt, rồi máu bắn tung tóe. Mấy chục người vây công tin vào mắt mình, đao kiếm ràng trúng người địch thủ mà cuối cùng kẻ chết là mình, chết mà nhắm mắt. Độc Bại Thiên vui mừng cực độc, chỉ muốn thét lên, trong thời khắc sinh tử vừa rồi, minh ngộ, tiến bước dài con đường sinh tử. Vốn đó phải là điều người ở cảnh gới như đạt được, có điều vì nguyên nhân đặc biệt, xác xác cảm thụ thấy. “Sinh tử tương thông, tử rồi sinh, sinh rồi tử. Ban nãy chân lực của ta cạn rồi lại tái sinh, đúng rồi, đạo lí tương đồng, tử rồi sinh, chân khí cạn là có thể tái sinh. Đao kiếm của đối phương vì sao lại biến thành chậm thế nhỉ? Lẽ nào ta thành tựu được thiên nhãn thông trong truyền thuyết? Ha ha…” cười vang, gương mặt đầy máu hung hãn vô cùng. Nhưng ngay khoảnh khắc đó đao kiếm chậm chạp trở lại nhanh chóng, cả kinh thất sắc. “Mẹ nó chứ, lão tử lại là cao thủ trong khoảnh khắc.”
Quyển 5. Chương 11: Tiêu thệ Nguồn : vip.vandan.vn Trong trận sinh tử đại chiến, Độc Bại Thiên xông pha đột kích liên tục. Kiếm gãy, chân tay đứt tứ tán, máu nhuộm đỏ thảo nguyên. Khi kiệt lực, vì cảm ngộ sinh tử mà khôi phục công lực nhưng rồi công lực này cũng cạn kiệt, địch nhân vẫn xông lên ngừng. Trong khoảnh khắc sinh tử, thớt bạch long mã từ xa lao tới như điện chớp, thoáng cái đến chiến trường. “Dừng tay.” Tiếng quát vang lên, tuy là giọng nữ tử nhưng toát lên nét uy nghiêm. Binh sĩ nhận ra, vẫn xông vào Độc Bại Thiên, mấy tướng lĩnh cao cấp thi nhau xuống ngựa bước tới quỳ lạy: “Tham kiến công chúa.” “Ta lệnh cho người lập tức dừng tay, nghe chưa?” Mắt phượng của nữ tử chứa sát ý. “Vâng, mạt tướng hiểu.” “Dừng tay.” Tướng lệnh ban ra, binh sĩ tất phải nghe lời, lần lượt lui xuống. Độc Bại Thiên toàn thân đẫm máu, thở hồng hộc, hoàn toàn còn sức chiến đấu. người nhìn nữ tử vừa tới, lại là Đào Khí nữ Thắng Nam gặp ở Vụ phong. Đào Khí nữ tinh ranh khi trước giờ cao quý vô cùng, vô hình trung toát lên khí thế uy nghiêm. “Đào Khí nữ.” “Cuồng đồ lớn mật được vô lễ, thấy công chúa điện hạ, còn mau xuống ngựa hành lễ.” Mấy tướng quân nổi giận. “Công chúa?” Độc Bại Thiên trợn mắt, tin nổi hoạt bát, điêu ngoa đó lại là công chúa của Thanh Phong đế quốc. “Đúng rồi, chả trách khi ấy nàng ta muốn mình gia nhập quân đội, cống hiến cho quân vương. Tuy đoán nàng ta lai lịch nhưng ngờ lại là công chúa nước.” “ ngờ là công chúa điện hạ, lúc trước thảo dân biết, nếu có chỗ nào đắc tội mong được bỏ quá.” Độc Bại Thiên ôm quyền lưng ngựa. “ biết có tội.” Hiển nhiên Thắng Nam nhớ lại lúc ở Vụ phong, Độc Bại Thiên từng bất kính với mình, tuy vội định tội nhưng ràng trong lòng coi chẳng tốt lành gì. “Độc Bại Thiên, ngờ gặp lại trong tình huống này, vốn ta cho rằng có ngày các hạ giúp sức cho Thanh Phong đế quốc, xem ra… ôi, việc đời khó lường.” Thắng Nam công chúa nhíu mày ngài, tư thái ung dung hoa quý thể rệt. Độc Bại Thiên thầm bực bội, Thắng Nam biến thành công chúa còn chấp nhận được nhưng vì sao khí chất của nàng ta lại biến đổi đến như thế hiểu. “Đúng rồi, vị công chúa này lúc đó muốn chiêu nạp cho Thanh Phong đế quốc nên mới rũ bỏ phong thái công chúa… đáng sợ.” “Vâng, thảo dân ngờ lại được tương kiến với công chúa trong tình cảnh này, theo công chúa, việc hôm nay nên kết thúc thế nào?” “Giết, giết .” Binh tướng đồng loạt gào lên. “Lớn mật, dám lướn tiếng trước mặt bản công chúa.” Binh tướng vội im lặng. “Để .” “Công chúa, thể để ắn .” Binh tướng cùng hô. “ ra ai được ?” Thắng Nam giận dữ “Nhưng… đó là mệnh lệnh của bệ hạ. Hơn nữa giết nhiều người của chúng ta như vậy, sao có thể bỏ qua.” “Độc Bại Thiên thuộc về võ lâm, việc làm uy hiếp đến an nguy của Thanh Phong đế quốc, quan phủ nên nhúng tay vào. Phụ hoàng nhất thời bị ngôn mê hoặc, mới hạ lệnh cho các ngươi dẫn quân truy sát, ta về báo lại ràng. Còn người nào tử trận được hậu táng, phát thêm tiền tuất cho gia quyến, kẻ bị thương được thường mười lạng vàng, mau lui .” “Nhưng… đáng chết… chỉ giế vô số binh sĩ, còn giết cả vị tướng lĩnh.” Thắng Nam dựng đôi mày liễu, mắt phượng chứa sát ý, nhìn tướng quân với vẻ bực dọc: “Các ngươi nghe ai? Ta hay các ngươi có giá trị?” “Tuân mệnh!” Nhìn theo đại đội nhân mã dần xa, Độc Bại Thiên mới lên tiếng: “Đa tạ công chúa cứu mệnh, sau này thảo dân báo đáp.” Thắng Nam mỉm cười: “Ha ha, ngờ các hạ lại ra được những lời nghiêm túc báo ơn như vậy, lúc ở Vụ phong, các hạ vô lại phi thường.” “Lúc đó thảo dân biết công chúa đại giá, đắc tội nhiều rồi, mong công chúa điện hạ đừng trách tội.” “Ôi. vui tí nào, tại các hạ lại biến thành thế này, chỉ biết cúc cung vỗ mông ngựa, có khí phách.” Thấy Thắng Nam trở lại hình tượng Đào Khí nữ, Độc Bại Thiên ngẩn người: “ ra là tính cách nào của ta mới là , lẽ nào ta cố ý làm vậy chỉ để thu nạp mình?” “Được, nếu công chúa thích những lời khách khí, tại hạ khách khí nữa. tại thiên hạ ai ai cũng truy sát tại hạ, hiểu sao công chúa lại cứu giúp?” Thắng Nam tắt nụ cười, tỏ vẻ nghiêm túc: “Được, với các hạ sao. Lúc ở Vụ phong, ta nhận ra căn cốt của các hạ đặc biệt, thành tựu võ học sau này phi thường nên có ý muốn lôi kéo về Thanh Phong đế quốc. Nhưng việc chưa kịp thành các hạ lại trở thành công địch của thiên hạ. Theo truyền thuyết về Bất tử chi ma, người như các hạ dễ dàng chết được, ta phát các hạ luôn gặp dữ hóa lành, hiểu do vận khí các hạ giống hệt trong truyền thuyết hay là nhờ bản lĩnh đặc thù. Sau khi biết các hạ an nhiên thoát hiểm khỏi ma vực, ta liều hiểu rằng các hạ thể chết trong vô danh, sớm muộn cũng có ngày gây phong vân. Đắc tội với các hạ có lợi gì, chi bằng nhân lúc này hóa địch thành bạn, tính toán trước cho tương lai.” “Hắc hắc, ngờ công chúa xem trọng mỗ như vậy, khiến mỗ kinh hãi. Nhưng công chúa sao lại cho mỗ biết việc mang tính giao dịch này, nếu thế cứ cố ý bố trí, lúc cứu người làm ra vẻ bi tráng, khiến mỗ cảm kích, hiệu quả phải cao hơn ư?” “Ta tin đời có lời dối vĩnh viễn, sớm muộn gì các hạ cũng biết. Thành ra cứ thẳng mục đích, làm người nên có đạo. Sau này các hạ tu thành vô thượng ma công, hi vọng gây họa cho Thanh Phong đế quốc, đấy là mục đích của ta.” “Ban nãy công chúa cứ để người ta giết tại hạ luôn, phải xong ư?” “Ta tin vào trực giác của mình, giờ ngươi chưa thể chết được.” …… Độc Bại Thiên cưỡi bạch long mã do Thắng Nam tặng, lướt như bay. ngồi lưng ngựa, nhớ lại những lời Thắng Nam , công chúa này hành động quả bất ngờ, lại xem trọng ma nhận như , cho rằng có thành tựu. Nàng ta sợ sau khi thành ma lục thân bất nhận, mà coi là “đầu tư cứu mệnh”, hề do dự cho biết mục đích. ra nàng ta là công chúa giảo hoạt hay ấu trĩ đây? Mấy hôm nay Thanh Phong đế quốc lưu truyền câu chuyện về bạch mã đại hiệp, cưỡi bạch long câu vượt vạn dặm, chém giết vô số kẻ ác. Kì vị bạch mã đại hiệp này là Độc Bại Thiên, dọc đường có ít trộm cướp nhòm ngó bạch long câu, kết quả đều bị “thế thiên hành đạo”, thu lấy mĩ danh đại hiệp. Nhưng đầy mấy ngày lại có tin tức mới, bạch mã đại hiệp phải hiệp mà là ma vương Độc Bại Thiên, dọc đường lạm sát vô cớ, họa loạn Thanh Phong. Độc Bại Thiên lắc đầu thở dài, vốn mấy hôm trước còn là đại hiệp, chỉ vì tiết lộ cái tên Độc Bại Thiên liền biến thành ma vương hiếu sát thành tính. Nhân sĩ diệt ma vừa mất dấu nghe thấy tin này đều cao hứng, thi nhau phục kích, tinh võ lâm từ đại thảo nguyên quay về cũng rượt theo. Trước mặt có sói, sau lưng có hổ, cứ thế qua ải chém tướng, giết vô số võ lâm nhân sĩ, dấy lên mưa máu gió tanh. Võ lâm liên tục có tin dữ: Ngày mồng bảy tháng mười hai, Trung Châu đại hiệp bất hạnh thân vong trong lúc truy bắt ma vương Độc Bại Thiên. Ngày mồng tám tháng mười hai, Minh Hồ thất kiệt bị ma vương tàn nhẫn giết chết. Ngày mồng chín, Hải Sơn lục quái, Minh Dương bát nghĩa chết dưới tay ma vương. Mồng mười tháng mười hai, Phong, Vũ, Lôi, Điện tứ hùng… Tin dữ nối nhau khiến nhân sĩ võ lâm chính nghĩa bi phẫn dị thường. Tinh võ lâm đuổi theo dùng bồ câu đưa thư khuyến cáo các nhân sĩ võ lâm chính đạo nếu chưa đạt đến vương cấp cảnh giới hoặc nắm chắc, tuyệt đối ra tay, để tránh thương vong vô ích. Chỉ cần quan sát hành tung của rồi báo lại cho cao thủ chân chính. Đồng thời chính thức thông báo với cả võ lâm, Độc Bại Thiên đột phá thứ vương cấp hạn chế, được liệt danh vào hàng ngũ vương cấp cao thủ, võ lâm đệ thập cửu vương---- Bất tử ma vương ra đời. ( tính những vương giả tàng giữa hồng trần.) Bất tử ma vương Độc Bại Thiên là vương cấp cao thủ trẻ nhất trong võ lâm gầm trăm năm nay, được coi là thiên chi kiêu tử, vô số chú ý được đồn hết lên mình . Có điều với thân phận Bất tử ma vương, khiến cả võ lâm chấn động, ai nấy đều sợ, ai muốn công lực đại tiến, đừng đến chuyện xưng tụng . Những thiên vương cao thủ biết về , dám công bố việc mới tập võ lâu, sợ khiến mọi người càng chấn động. mình ngựa thoát được trùng vây của Thanh Phong đế quốc, tiến sang Hán Đường đế quốc. Càng đến gần Trường Sinh cốc, tâm tình càng trầm trọng, nỗi đau từ đáy lòng cất lên, tình chi lệ tinh trước ngực cũng rung động ngừng, khi lệ tinh ngừng rung, cảm giác lòng buốt xé, trái tim phảng phất vừa bị đập tan. “, Nguyệt nhi thể chết.” kinh hoàng cảm giác được sinh mệnh Tư Đồ Minh Nguyệt tan biết, nỗi niềm chán nản vì thể hồi thiên dâng tràn. Cùng lúc, năm vương cấp cao thủ từ từ tiến tới. “Thịch, thịch, thịch…” ngũ đại cao thủ bước nào, mặt đất lại chấn động. biết rằng thể tránh được trường vương giả đại chiến.
Quyển 5. Chương 12: Ngũ vương Nguồn : vip.vandan.vn Gió thổi dìu dịu, năm thân ảnh cao lớn tiến tới, khí thế hùng hậu như núi đổ, nặng nề đến độ khiến người ta thở nổi. Họ tiến bước nào, đất rung bước ấy, tim Độc Bại Thiên cũng đập nhanh theo. “Thanh Phong đế quốc Huyết thiên vương Tần An.” “Thanh Phong đế quốc Ảnh Sát thiên vương Lưu Nhất Phi.” “Bái Nguyệt đế quốc Truy Phong thiên vương Hàn Sấm.” “Hán Đường đế quốc Lưu Vân phi tiên thiên vương Lăng Phi.” “Hán Đường đế quốc Tu La thiên vương Triệu Trình.” Ngũ đại cao thủ dàn hàng, báo danh hiệu với . “Hắc hắc, Độc Bại Thiên mỗ có tài đức gì mà phiền đến năm vương cấp cao thủ đại giá quang lâm, được mến mà kinh hãi.” lạnh lùng nhìn năm người. Trừ Tu La thiên vương Triệu Trình, bốn người còn lại đều là người quen. Lúc ở Lí phủ trong Khai Nguyên thành thuộc Thanh Phong đế quốc, từng thấy Huyết thiên vương Tần An, Ảnh Sát thiên vương Lưu Nhất Phi cùng Truy Phong thiên vương Hàn Sấm. Lưu Vân phi tiên thiên vương Lăng Phi là ân sư của Lí Thi, tôn chủ của Vụ phong, từng gặp tại đại hội Chiến Thiên tinh nguyên. “Độc Bại Thiên, ngươi khiến chúng ta liên tục bất ngờ, ngờ tuổi trẻ đột phá xong thứ vương cấp cảnh giới, tiến vào hàng ngũ vương cấp cao thủ, võ lâm có thêm thiên vương cao thủ. Mấy hôm nay danh tiếng Bất tử ma vương Độc Bại Thiên truyền khắp võ lâm. Ôi, tiếc rằng… ngươi có ma thể, từng xá thân thành ma, thiên tài tuyệt thế mà lại là ma. Bọn ta buộc phải trừ khử, tiếc cho căn cốt của ngươi…” Huyết thiên vương Tần An cảm thán. Lưu Vân phi tiên thiên vương Lăng Phi : “Độc Bại Thiên, người ngươi lại từng xá thân thành ma. Ý trời, Hán Đường đế quốc vừa xuất vương cấp cao thủ trẻ tuổi lại phải hủy .” Độc Bại Thiên chú ý đến Lăng Phi hơn cả. Lúc ở Vụ phong, cho rằng vương cấp cao thủ này phải là nhân vật sảng khoái, hành quả cảm, mà là đại kiêu hùng tàng tại võ lâm thánh địa. Giờ gặp lại vẫn thấy cảm giác ấy, xem ra ai nhận được ông ta. “Hừ, mỗ muốn nhiều, cá ngày dối diện với các võ lâm cao thủ rêu rao chính nghĩa như các vị, mỗ phiền đến chết rồi, muốn chém giết cứ lên, mỗ tiếp đến cùng.” Cảm giác nát lòng lại dấy lên, chìm trong bi thường, biến sắc với vẻ đau đớn: “Các vị tiền bối có thể cho tại hạ ngày, sau đó chúng ta kết thúc tất cả.” “Ý ngươi là giờ phải ?” Lưu Nhất Phi hỏi. “ sai, tại hạ chạy, mà buộc phải . Các vị phải đều là chính đạo nhân sĩ, thường phải thế thiên hành đạo, trừ bạo an lương hay sao. tại tại hạ phải cứu người, được.” Tu La thiên vương Triệu Trình cười lạnh: “Hắc hắc, ma đầu ngươi cứu ai, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chắc cũng là nhân vật ma đạo. Muốn hả? Hừ, gặp bọn ta đừng hòng.” Độc Bại Thiên nóng lòng như lửa đốt, có cảm giác linh hồn chi hỏa của Tư Đồ Minh Nguyệt tựa hồ cháy tàn rồi, hận thể mọc cánh đến với nàng ngày. “Các ngươi tránh ra.” gầm lên, Khấp Huyết thần kiếm quang mang đại thịnh. Truy Phong thiên vương Hàn Sấm : “Độc Bại Thiên, hôm nay trừ phi ngươi đạp lên thi thể bọn ra, bằng người phải nằm lại đây.” Nộ! Kinh! Hận! Lòng bừng bừng, lửa giận ngùn ngụt, còn còn thời gian nữa, sinh mệnh Tư Đồ Minh Nguyệt nguy kịch, nếu đến kịp,…. dám nghĩ thêm. Tiếng rồng gầm vang, quang mang đỏ tía vút lên, Độc Bại Thiên rời lưng ngựa, cầm Khấp Huyết thần kiếm lao vào năm địch thủ. Màn sáng chói lọi được năm người phát ra khiến thái dương cũng thất sắc. Tiên thiên kiếm khí đỏ tía tiến nổi nửa phân trước màn sáng, sau cùng tan biến vô tung vô tích. Màn sáng như thái dương tỏa rạng, hào quang vạn đạo, vô số kiếm khí hóa hình xạ vào . Cây cối hai bên đường thủng lỗ chỗ, đá núi hóa thành bột, bay tung theo trung. Độc Bại Thiên chật vật chống đỡ. Đương nhiên cả năm đều là cường giả trong hàng ngũ vương cấp cao thủ, là cao thủ vô địch trong mắt người võ lâm, năm người hợp lực chứng tỏ quyết tâm tất sát cao độ. Hóa hình kiếm khí từ Khấp Huyết thần kiếm liên tục bắn ta, hóa thành hơi sương, ngưng tụ trước mặt thành tầng ánh sáng đặc thù. Kiếm khí của năm cao thủ đánh trúng, lùi lại mười mấy bước, mỗi bước thổ ra ngụm máu. “Hèn mạt, có giỏi các ngươi đơn đấu với ta, cam đoan ta đánh cho mẹ các ngươi nhận ra được.” Mấy vương cấp cao thủ đều hổ thẹn, đồng thời nổi giận. Tuy vẻ ngoài họ chỉ mới bốn, năm chục tuổi nhưng thực tế đều ngoài sáu mươi, thậm chí sắp tám mươi, bị người ta là đánh cho mẹ cũng nhận ra, tất nhiên phải nổi giận. “Tiểu bối, ngươi là kẻ đứng đầu trong võ lâm tất sát bảng, cần gì phải đạo nghĩa với ngươi, trừ được ngươi là võ lâm thanh tĩnh hơn, chịu chết .” Năm người lại xông lên. Bạch long mã cảm thấy khí thế của năm người liền hí vang, vòng qua năm người lao . Trận chiến này thực lực chênh lệch rệt, vương cấp cao thủ dù công lực đến đấy cũng chọi lại năm người đồng cấp. Độc Bại Thiên vừa lo cho sinh mệnh Nguyệt nhi ở xa, thầm thống hận mình vì sao vô năng, chưa bao giờ khát vọng sức mạnh như thế. Người lúc lâm nguy sinh tử, lại bị chặn ở đây. Càng nghĩ càng nóng lòng, xuất chiêu càng loạn xa, sau cùng hú lên vang vọng. “Mấy tên khốn, uổng cho ta trước đây tôn kính các ngươi là tuyệt đỉnh cao thủ trong võ lâm. Ta nhổ vào. Đều là loại vô sỉ, lấy lớn hiếp . Độc Bại Thiên ta phát thế, nếu Nguyệt nhi xảy ra chuyện gì, ta khiến cả võ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.” Sắc mặt hung hãn, trán nổi gân xanh. Sắc mặt năm đại cao thủ xanh lè. Truy Phong thiên vương Hàn Sấm : “Xem ra ngươi thành ma rồi, hôm nay ngươi chết chắc.” Kiếm khí tung hoành, kình phong ào ào, chỉ trong khắc, Độc Bại Thiên đầm đìa máu. Lam quang nhu hòa từ ngực tỏa toàn thân, thân thể đầy vết thương lại tràn sức sống, kình khí sung mãn. Lòng cùng đau nhói, nỗi bi thương ngập trái tim, niềm mất mát, cay đắng cùng dâng lên. cảm giác mình vừa mất cả thế giới. “, Nguyệt nhi, nàng thể chết.” điên cuồng xung phá công kích của ngũ đại cao thủ, cái giá phải trả là bị năm đạo kiếm khí đánh trúng lưng. Nhưng tan nát thành thịt vụn như năm vương cấp cao thủ tưởng, dù lưng tóe máu, xuất năm vết thương đáng sợ, nhưng vẫn lao . Ngũ đại cao thủ đuổi sát. ràn rụa nước mắt, run rẩy từ linh hồn khiến hiểu ra, sức mạnh phong ấn trong tình chi lệ tinh là từ linh hồn của Tình Nguyệt, mỗi lần thụ thương, lệ tinh lại tràn ra quang mang nhu hòa chữa lành. cảm giác được lệ tinh có liên hệ đến Tư Đồ Minh Nguyệt tại, mỗi lần lam quang xuất lại biết sinh mệnh nàng sút phần. Việc đó Tình Nguyệt từ kiếp trước dự liệu được. Khi gặp uy hiếp, nàng hi sinh sinh mệnh để bảo vệ . hét lên với năm người sau lưng: “Các ngươi đều là hung thủ, sớm muộn cũng có ngày ta bắt các ngươi lấy máu ra trả.” Thần Hư bộ được thi triển đến cực hạn, thân hình như quang ảnh lao . Ban đầu bỏ xa năm người, nhưng dần dần bóng người mờ mờ bám theo, cách đầy năm trường. Sát ý lạnh tanh cùng tiên thiên kiếm khí bắn tới. cả kinh, mấy hôm nay vẫn dựa vào Thần Hư bộ để tung hoành, trừ đế cảnh cao thủ trong võ lâm ai bắt kịp. quay lại cũng biết là ai, lúc trước thiên vương cao thủ Doãn Phong từ Vân sơn định tìm vương cấp cao thủ khinh công vô song đến bắt , chính là Truy Phong thiên vương Hàn Sấm. Xem ra lần này năm vương cấp cao thủ chuẩn bị đầy đủ, quyết giết bằng được . lật tay chém lại kiếm, kiếm khí đỏ tía va vào bạch quang, sóng khí và kiếm khí tản , cây cối đổ rào rào. mượn luồng sóng khí này, thân thể như mũi tên rời dây cung vút . Truy Phong thiên vương Hàn Sấm bị ngăn bước, cự ly liền giãn ra thành mười trượng. Đột nhiên từ hai bên đường túa ra vố số người võ lâm, dẫn đầu là Vu Ý, truyền nhân Ngọc Hư cung, trong ngũ đại thánh địa. đỉnh Vân sơn, Vu Ý từng bị Độc Bại Thiên đả thương, suýt nữa mất mạng, mất mấy ngày tu dưỡng mới lành lại. hận Độc Bại Thiên vô cùng, vốn Tân thiên vương phong vương đại hội ở đó là cơ hội tốt cho thiên chi kiêu tử như y thể thân thủ trước mặt thiên hạ quần hùng, ai ngờ xuất Bất tử chi ma vô danh, đánh cho y thổ huyết, mất hết mặt mũi, chỉ khiến giấc mộng thành đệ nhất cao thủ lớp trẻ tan thành hư vô mà khiến y phải chịu nỗi nhục bại trong tay ma trước mặt sư môn. Cừu nhân gặp nhau liền giữ được bình tĩnh, Vu Ý dẫn theo gần trăm cao thủ vây chặt lại. Y chỉ kiếm vào Độc Bại Thiên, nghiến răng: “Bất tử ma vương ngươi để ta đợi đến khổ, ba ngày đêm rồi.” “Bại tướng dưới tay đợi thêm trăm năm cũng có sao? Ngăn được ta ư?” Mắt Vu Ý cơ hồ phun lửa, vốn y cho rằng bại trong tay Độc Bại Thiên là đại nhục, câu này khác nào đâm vào gan ruột y. “Độc Bại Thiên, ngươi đừng dương dương đắc ý, nếu phải các vị tiền bối có lệnh cho bọn ta được hơn thua với ngươi ta nhất định tự tay đánh bại ngươi. Hừ! Bất quá, hôm nay ngươi phải quỳ dưới chân ta.” “Ha ha, buồn cười quá. Đánh bại ra? Ngươi dựa vào đâu? tại ta được liệt vào võ lâm đệ thập cửu vương, cao thủ thứ vương cấp xíu như ngươi dựa vào đâu đòi đấu với ta. Trước đây ngươi là bại tướng, hôm nay, sau này, vĩnh viễn đều thế.” Độc Bại Thiên lạnh lùng đáp. Mắt Vu Ý lóe lên tia độc ác xen lẫn đố kị: “Độc Bại Thiên, ngươi may mắn thoát chết lần trước, lần này tuyệt đối để ngươi thoát, mấy vị tiền bối định tự tay diệt ngươi, nhất định ngươi sống qua được hôm nay.” Độc Bại Thiên nhìn năm vương cấp cao thủ đuổi tới phía sao, sắc mặt dị thường bình tĩnh: “Sống sao? Chết thế nào? Sống được vui vẻ, chết hối tiếc. Loại người như ngươi đáng bàn đến hai chữ này, ngươi vốn biết gì ý nghĩa của sinh tử.”
Quyển 5. Chương 13: Tuyệt địa Nguồn : vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Gió thu hiu hắt, lá rụng xào xạc. Sát ý vô tận khiến Độc Bại Thiên như ở trong mùa đông giá, toàn thân lạnh buốt, sát khí từ tứ phía tràn về, như lá thuyền lắc lư trong sóng dữ. Hơn trăm người vây chặt lấy , ai cũng tỏ vẻ phẫn hận xen lẫn hưng phấn. Họ muốn được xem trận đại chiến vương cấp cao thủ trừ ma, Bất tử ma vương danh truyền thiên hạ bị diệt trừ trong tay họ. Năm vương cấp cao thủ tỏ ra nghiêm túc, hoặc cầm lợi kiếm hoặc bắt kiếm quyết, nhìn yếu phạm hàng đầu võ lâm tất sát bảng chằm chằm. Mọi lời đều là thừa thãi, trừ tiếng hô hấp hưng phấn của chúng nhân, chung quanh lặng ngắt. Độc Bại Thiên rũ bỏ được cảm giác nát lòng lúc này, lòng yên tĩnh, vô dục vô cầu, chân khí trong thể nội vận chuyển thanh thoát, liên miên. cầm Khấp Huyết thần kiếm giơ lên trước ngực, tay trái bắt quyết bảo vệ bụng dưới. “Xoạt.” Mấy phiến lá vàng bị hộ thể chân khí của các đại cao thủ chấn nát, cùng lúc, sáu bóng người di động như chớp, tiên thiên kiếm khí ào ạt bắn ra, cây cối gục đổ trong tiếng nổ ầm ầm, đá nát tan, cát bụi mờ mịt. Chúng nhân đứng xa quan sát, vừa sợ vừa hưng phấn. Vu Ý nhìn Độc Bại Thiên trong làn kiếm khí tung hoành, vừa phục vừa ghanh ghét, mắt nét độc. Chiến trường liên tục mở rộng, chúng nhân lùi lại mãi, trận chiến kinh điển giữa các vương cấp cao thủ tạm ngưng sau tiếng nổ. Cát bụi tan , kiếm khí lặng hết, Độc Bại Thiên trắng nhợt mặt mày, toàn thân đầy máu ra trước mắt chúng nhân. “Hảo!” …… Chúng nhân cùng hoan hô. “Độc Bại Thiên ngươi còn chóng cự vô vị ư? Mau hạ vũ khí, sám hối với võ lâm.” Vu Ý tỏ ra chính khí lẫm liệt. “Ha ha…ha ha…ta nên sám hối, vì sao trước đây giết nhiều người, sám hối vì sao những lúc quan trọng lại mềm lòng. Nếu trời cao cho ta cơ hội nữa, nhất định võ lâm máu chảy thành sông.” “Nghiệt chướng chấp mê bất ngộ, đến chết hối cải.” Tu La thiên vương Triệu Trình . “Ngộ con mẹ ngươi, cải con mẹ ngươi ấy.” Độc Bại Thiên gầm vang, móc tình chi lệ tinh ra, dịu dàng vuốt ve: “Nguyệt nhi, nàng ngốc lắm. Có gì thể với ta mà mình nàng gánh vác?” ngẩng nhìn trời hồi lâu. Chúng nhân thấy lệ tinh liền hô lên: “Ma tinh thần bí, vật của ma vực, là khôi bảo chống lại được sức mạnh của ma vực.” Nhiều người tỏ ra tham lam. “Ngươi tự sát hay để bọn ta tiễn ngươi?” Tu La thiên vương Triệu Trình xanh lét mặt mày, xưa nay chưa ai dám bất kính với ông ta như Độc Bại Thiên vừa rồi, lòng ông ta đầy sát ý. Cùng lúc đó, giọng phân nam nữ già trẻ vang lên: “Hắc hắc, mất mặt . bọn vương cấp cao thủ bắt nạt trẻ con, lão nhân gia đến đây.” bóng người mặc hắc bào vút tới, khinh công cao siêu như vậy khiến chúng nhân chấn kinh được thành lời. “Xin hỏi tiền bối tôn tính đại danh?” Huyết thiên vương Tần An lên tiếng, hiển nhiên lão phát người này công tham tạo hóa, thực lực đạt mức đế cảnh. “Tên chỉ là tiếng gọi, biết cũng có ý nghĩa gì, các ngươi cứ coi như ta đến cứu là được.” Đoạn chỉ vào Độc Bại Thiên. “Nhưng… tiền bối, phải chết, có ma thể, họa loạn võ lâm, nếu giờ giết , tương lai còn ai khống chế được.” “Từng xá thân thành ma là có ma thể? Các ngươi ngừng truy sát, vì giữ minh mới phản kích mà coi là họa loạn võ lâm? Vớ vẩn. Ai …thôi, lằng nhằng nữa, lão nhân gia muốn đưa người , ai định cản?” Hắc bào nhân lạnh lùng nhìn quần hùng. Lưu Vân phi tiên thiên vương Lăng Phi : “Tiền bối vì sao nhất định cứu , người có giao tình với ?” “Chà, các ngươi còn chưa chịu bỏ cuộc, những lời sáo rỗng đó là gì. , ta được bằng hữu ủy thác, hôm nay phải đưa an toàn rời khỏi đây.” Vu Ý gào lên: “ được, bọn ta khó khăn lắm mới dồn vào tử địa được, chỉ câu đưa là đưa, hình như hơi quá dễ dàng.” Hắc bào nhân phất tay về phía Vu Ý, toàn bộ nhân vật đứng ở phái đó đều bị đại lực nhu hòa đẩy dạt ra, đoạn nắm tay áo Độc Bại Thiên: “.” Thân hình cả hai vút lên . “Đuổi.” Mấy vương cấp cao thủ hạ lệnh. bóng trắng chạy về phía Độc Bại Thiên, chính là bạch long câu vừa chạy . “Lên ngựa trước , ta giúp ngươi kéo dài thời gian.” Hắc bào nhân giục. “Nhưng…các hạ…” “Yên tâm, ta muốn cả thiên hạ chưa ai ngăn được.” Độc Bại Thiên nhìn đối phương rồi giục ngựa lao . Với tốc độ của bạch long câu, mất ngày mới đến Trường Sinh cốc. Dọc đường dù gặp vô số phục binh song có coa thủ nên ung dung qua được nửa ngày. Đêm xuống, dựa vào ánh trăng lao con đừng núi rộng rãi, bạch long câu đầm đìa mồ hôi, tốc độ còn như trước. Bôn ba cả ngày, long câu thần tuần cũng có vẻ mệt mỏi. nhảy xuống ngựa định bỏ nó mà nhưng bạch long câu cứ theo. Sau cùng, đành dừng lại bên bờ suối cho long câu nghỉ. Càng gần Trường Sinh cốc, gã càng bất an, cảm giác được dao động của tình chi lệ tinh, nội tâm cũng thấy sinh mệnh khí tức của Tư Đồ Minh Nguyệt. Nghỉ ngơi nửa thời thần, lại lên ngựa, chợt phía sau vang lên tiếng vó. “ nhất định ở phía trước, lần này quyết để thoát.” Độc Bại Thiên nhíu mày, cứ thế này chúng quyết tâm đuổi vào tận Trường Sinh cốc nhưng được lựa chọn, thời gian chính là sinh mệnh của . “.” lại lên ngựa. Mặt trời mọc đằng đông, hào quang vạn đạo, rực rỡ đủ màu. Trường Sinh cốc ra trước mắt, qua được sườn núi này là Trường Sinh cốc. Bạch long mã lao tới, sau lưng truy binh dày đặc. “Độc Bại Thiên, ngươi chạy đâu, dù đế cảnh cao thủ đó đến cũng cứu được ngươi.” Độc Bại Thiên thoáng nhìn cũng nhận ra Đại Bi thiên vương Dương Thụy, cả Lí Thi, Thủy Tinh, Hoa Vân Phi. Cao thủ đến ma vực về, coi như hầu hết cao thủ của Thiên Vũ đại lục đều tập trung ở đây. Tu La thiên vương Triệu Trình : “Tiểu nhân Độc Bại Thiên, còn mau dừng lại.” Độc Bại Thiên bình tĩnh đáp: “Sống thế nào, chết cũng có sao, các ngươi đến .” Ảnh Sát thiên vương Lưu Nhất Phi : “Độc Bại Thiên, giờ ngươi chết ngay cũng đủ tự hào, mười lăm vị thiên vương cao thủ đến để đối phó mình người, cả trăm năm nay mới xảy ra việc thế này, ngươi chết cũng được nhắm mắt.” Mười lăm vị vương cấp cao thủ xông lên đầu tiên, theo sau là mấy chục cao thủ thứ vương cấp, và vô số quần hùng. “Lần này ngươi còn sống sót, đúng là thiên lí nan dung.” vương cấp cao thủ thét lên, người này là trong mười vương cấp cao thủ đến ma vực, hận nhập cốt. Mười lăm nhân ảnh nhanh như lưu tinh lao tới. bỏ ngựa nhảy lên, lao về phía trước. Vẫn có bóng người nhanh hơn , chính là Truy Phong thiên vương Hàn Sấm. Trước mặt là thiên vương, sau lưng có truy binh, biết giờ thể đấu với các vương cấp cao thủ, đành chạy tạt ngang sang phía đông con đường. Bạch long mã theo sát, cả người và ngựa cùng trốn tránh truy sát. Vực sâu xuất trược mặt, chặn đứng đường lùi. Nhìn vô số truy binh sau lưng, tuyệt vọng , bỏ chạy nữa. Trường Sinh cốc chỉ còn đầy năm dặm nữa là tới, ngay trước mới rồi mà đành trơ mắt nhìn. Gần trong tấc gang, biển trời xa cách. Bạch long câu cọ đầu vào người , mỉm cười cưỡi lên lưng nó. Mười lăm vương cấp cao thủ, mấy chục cao thủ thứ vương cấp lạnh lùng nhìn . Trận tru ma quy mô lớn này sắp đến kết chục hoàn mỹ, Bất tử ma vương họa loạn võ lâm phải chịu phép. Độc Bại Thiên bình tĩnh dị thường, ánh mắt quét qua lượt: Đại Bi thiên vương Dương Thụy, Truy Phong thiên vương Hàn Sấm, Lưu Vân phi tiên thiên vương Lăng Phi, Tu La thiên vương Triệu Trình… Lí Thi, Thủy Tinh, Vương Đạo, Bặc Vũ Ti… Ai nấy đều lạnh lùng, ngửa mặt hú vang, nhìn Trường Sinh cốc ngay trước mắt lại buồn bã. Gần trong tấc gang, biển trời xa cách. Tư Đồ Minh Nguyệt chưa sống chết ở đó mà chỉ biết cách nhìn về. nghe thấy tiếng chúng nhân kêu la, chỉ ngây ngô nhìn Trường Sinh cốc. Chúng lúc đó Vu Ý và mấy cao thủ thứ vương cấp trẻ tuổi xông lên, tiên thiên kiếm khí lạnh lẽo bắn ra. Bạch long câu hí vang, đằng lao thẳng về phía vực sâu.