Bất tử bất diệt - Thần Đông (Full 10/10 quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 4. Chương 29: Lộ kiến bất bình


      Nguồn: Vip.vandan



      Thanh y nhân : “Nếu ngươi chọn, ta cũng cản, trách nhiệm của ta hết, ngươi tự lo cho mình.” Đoạn thân hình loáng lên, như dải sáng lao , thoáng sau tan biến trong thảo nguyên.


      “Ầm.”


      Tiếng sấm đánh thức Độc Bại Thiên khỏi trầm tư. “Sắp mưa rồi, đúng là đoán được thời tiết.”


      “Lộp độp,” mưa đổ.


      nhanh chóng lao vào lều trướng gần đó có mấy hộ mục dân sinh sống.


      “Đại thẩm, xin được làm phiền, tiểu diệt có thể trú mưa ở đây chăng?”


      nữ nhân trung niên da bánh mật nhìn ra ngoài, nở nụ cười thuần phác điển hình của dân du mục thảo nguyên. “Mau vào , cẩn thận lại bị nước mưa thấm ướt rồi sinh bệnh.” Lời lẽ chân khiến lòng Độc Bại Thiên ấm lại, từ khi rời nhà, hiếm khi được nghe những lời ấm áp như vậy.


      Hoàn cảnh sống khắc nghiệt khiến mục dân sống sung túc lắm, đây lại là hộ bình thường, trong nhà hơi tối tăm, xem ra đời sống lấy gì làm dễ chịu. bé trai chừng mười ba, mười bốn vừa rời khỏi giường, hiếu kì nhìn Độc Bại Thiên.


      “Đại thẩm, hai mẹ con đại thẩm sống ở đây thôi sao?”


      , đại thúc và đại ca của cậu ra ngoài.”


      “À, còn sớm mà, ngoài trời mưa rồi.”


      “Cũng còn cách nào đâu, hôm qua có mấy thớt ngựa chạy mất, họ buộc phải dậy sớm tìm.”


      Độc Bại Thiên hiểu đời sống khổn khổ của mục dân, biết mấy con súc sinh đó là gia sản của họ.


      “Hài tử, cậu phải người thảo nguyên, xem dáng vẻ phong sương thế này, nhất định có việc gấp mới đến đây.”


      gật đầu, thầm nhủ, việc gấp lắm chứ, đại sinh tử đó.


      “Xem này, y phục của cậu rách nát hết rồi, nếu hiềm, cứ mặc y phục của đại ca cậu vào .” Đoạn bà vào trong.


      Đổi sang y phục của mục dân, Độc Bại Thiên nghiễm nhiên thành dân thảo nguyên, thân thể cao lớn, gương mặt thà, chỉ là hai mắt thỉnh thoáng phát ra thần quang khiến trở nên bất phàm.


      “Đại thẩm, đa tạ.”


      cần khách khí, phàm người vào thảo nguyên đều là khách của đại thẩm, cậu cứ đợi ở đây, đại thẩm nấu cho cậu chút đồ ăn.”


      Độc Bại Thiên thầm cảm thán: “Người tốt là đây.”


      Cậu bé chú ý đến Khấp Huyết thần kiếm mình , nhìn chớp mắt. Cậu bá có làn da đen rám, đôi mắt đen láy, dễ khiến người ta mến.


      “Muốn xem hả?”


      “Vâng.” Cậu bé gật đầu.


      “Cẩn thận, sắc lắm đấy.” Độc Bại Thiên đưa bảo kiếm tới.


      chốc sau, đại thẩm thiện lương mang lên mấy món đơn giản, tuy phải đồ ăn sang trọng nhưng ăn vào rất thơm ngon, mấy hôm nay toàn ăn thịt nướng vô vị.


      Bên ngoài, sấm sét ì ùng, mưa trút ào ào, đất trời ngập trong màn nước. Lò lửa ấm áp đặt giữa nhà, Độc Bại Thiên chìm vào giấc ngủ. Lúc mở mắt, mưa vẫn chưa ngớt, đại thẩm thiện lương lại lại với vẻ bất an, cậu bé cũng tỏ ra nóng ruột, liên tục chạy ra cửa ngóng đợi.


      “Đại thẩm, tiểu diệt giúp gì được chăng?” Độc Bại Thiên nhận ra hai mẹ con lo lắng, tối rồi mà đại thúc và đại ca còn chưa về, nhất định hai mẹ con đều lo lắng.


      “A, cậu tỉnh rồi. Đại thẩm chỉ hơi lo cho đại thúc của cậu nhưng quan hệ gì, chốc nữa họ về thôi.”


      Đến bữa cơm tối, hai cha con vẫn chưa về, đại thẩm đứng ngồi yên.


      “Đại thẩm cho tiểu điệt biết hướng họ , tiểu điệt tìm.”


      được, cậu là người là, quen thuộc thảo nguyên, sao lại để cậu tìm.”


      “Yên tâm , đại thẩm phải nhận ra cháu phải người thường, bằng mình sao dám đến đại thảo nguyên.”


      “Chuyện này…” Đại thẩm chân lo lắng quá, sau cùng cũng cho biết hướng chồng và con trai .


      Độc Bại Thiên dặn: “Đại thẩm, hy vọng đừng cho ai biết tin tức cháu đến đây, sợ gây ra phiền hà đó.”


      “Được rồi, hài tử đường cẩn thận.”


      “Đại thẩm yên tâm.”


      bước vào màn mưa, nước mă lạnh ngắt thấm ướt y phục nhưng trong lòng ấm áp, hôm nay mới cảm nhận được chân tình nhân gian lâu thấy.


      Trời sập tối, chỉ có ánh chớp thỉnh thoảng rạch ngang tầng , chiếu rọi thảo nguyên, khung cảnh mờ mờ.


      sử dụng Thần Hư bộ, thân hình lướt nhanh, nhất định hai cha con nọ găp phiền hà hoặc nguy hiểm gì đó. Nhiều ngày nay, sống giữa mũi tên lưỡi kiếm, cảm nhận được tình cảm ấm áp của đại thẩm, lòng vô hạn cảm kích, quyết định phải đưa được hai cha con nọ bình an trở về. “Ta là ma mà.” tự giễu mình.


      Độc Bại Thiên đến nửa đêm dưới trời mưa, sau cùng cũng thất ngoài xa có ánh lửa mờ mờ, lòng liền máy động, lặng lẽ tiến tới. Trong nhà có mấy gương mặt lạ, mỗi người đều đeo đao giắt kiếm, thoáng nhìn cũng nhận ra phải người thảo nguyên.


      thầm nhủ: “Nhanh , cả mấy người này cũng đuổi tới đây, các vương cấp cao thủ phải còn đến sớm hơn ư, chưa biết chừng còn vượt cả ta.”


      Trong nhà người hung hãn : “Lão già, còn chần chần chừ chừ cái gì, mau lên, thiếu tiền của ngươi đâu mà sợ.”


      Độc Bại Thiên lúc đó mới chú ý thất trong góc còn mấy người nữa. Mấy nam nữ thảo nguyên dồn lại chỗ, hình như là gia đình. Ngoài ra còn có trung niên tóc muối tiêu và thanh niên khóe miệng rỉ máu ngồi dưới đất, dám khẳng định người cần tìm đây rồi.


      Trung niên : “Khách nhân phương xa, xin các vị đừng bắt tôi giết con ngựa đó được ? Tiểu nhi thích nó nhất, lẽ nào đổi sang con khác được?”


      được, những con khác vừa già vừa gầy, chỉ mỗi con đó còn khá béo, mau giết nó , đến lúc đó đại gia cao hứng thưởng cho ngươi mấy đồng.”


      được, tuyệt được giết nó con đồng ý.” Thanh niên dính máu miệng .


      “Thằng nhóc chán sống rồi hả, đại gia chỉ trả tiền, ăn thịt ngựa của ngươi xem ngươi dám làm gì.” đại hán đeo đao tới.


      được, được thịt.”


      “Mẹ nó chứ. Dám lắm lời với đại gia.”


      “Bốp.” Đại hán vung tay, thanh niên kêu lên thảm thiết, lăn lông lốc.


      người cạnh đó khuyên: “Hài tử, cứ để chúng giết , dù gì cũng là ngựa chạy mất mới tìm về.”


      Phụ thân thanh niên cũng khuyên: “Hài tử đừng sính cường nữa, mặc chúng giết .”


      “Vì sao, đó là ngựa của chúng ta, vì sao họ lại chịu nghe lí lẽ.” Thanh niên tỏ ra kích động.


      Độc Bại Thiên thầm thở dài: người thảo nguyên quả nhiên thà, lương thiện, việc công bình hơn thế đời thiếu gì, chỉ là họ sống thảo nguyên tĩnh lặng, chưa từng gặp mà thôi.


      Mấy nhân vật võ lâm trong nhà cười vang: “Ha ha, vì sao ư? Óc con mẹ ngươi bằng đậu hũ à, ngăn được bọn ta sao, lão tử để ngươi sống ngươi được sống, bắt ngươi chết ngươi phải chết, còn dám hỏi vì sao, cút con mẹ ngươi .” đại hán lại tung chân đá thanh niên lăn xa.


      “Lão già còn ngẩn ra làm gì, mau giết ngựa , lẽ nào đợi chúng ta giết con trai lão, lão mới chịu , mẹ nó chứ.” Đại hán lại tát trung niên.


      Trung niên cúi mặt xuống: “Các vị trả bao nhiêu tiền?”


      “Mẹ nó chứ, còn muốn tiền nữa hả, chần chừ lâu như vậy, giết các ngươi là khoan dung rồi, cút, mau mổ thịt.”


      Mắt Độc Bại Thiên bốc lửa, đá tung cánh cửa, sát khí lạnh lùng xộc vào.


      Tất thảy đều sững người, mấy nhân vật võ lâm nhanh chóng có phản ứng, hoảng hốt rú lên: “Ma vương!”


      “Các ngươi tự sát hay đợi ta động thủ.”


      , xin ma vương tha mạng.” Mấy người cùng kêu lên, còn uy phong như ban nãy nữa.


      “Tha mạng? Hắc hắc… “ Độc Bại Thiên cười lạnh: “Ban nãy phải ta cho các ngươi cơ hội, ta đến đây nhưng vẫn ở ngoài quan sát, ban đầu cho rằng các ngươi là hán tử hào sảng, đến nỗi lắm, tranh chấp gì đó với mục dân. ngờ các ngươi là loại bỏ , bằng chó lợn, tưởng rằng nắm tay cứng tùy ý điều khiển sinh tử của người khác sao? Được, cứ nhắm vào ta này.”


      dám, dám, ma vương đại nhân tha mạng.”


      Mấy mục dân trong nhà hiển nhiên hồ đồ, ngờ mấy đại hán ban nãy còn diệu vũ dương uy, giờ lại run rẩy trước thanh niên.


      “Vốn hôm nay tâm trạng của ta rất tốt, con mẹ các ngươi phá hỏng hết, đáng chết.” Độc Bại Thiên bạt Khấp Huyết thần kiếm, hàn ý thấu xương tràn khắp nhà.


      Mọi người đều run lên, nhận ra ánh mắt ai cha con nọ tỏ ra hoảng sợ, liên thu hồi kiếm lại.


      “Mấy tên các ngươi theo ta ra ngoài kia.”


      Đúng lúc đó trong mưa vang lên giọng : “Độc huynh có hứng quá, hóa ra phát uy ở đây.
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 4. Chương 30: Vũ dạ Khiếu Thiên


      Nguồn: Vip.vandan



      “Ai?”


      “Độc huynh vô lí quá, cố nhân tương kiến, sao phải nóng nảy vậy.”


      Độc Bại Thiên bước ra màn mưa, đồng thời vẫy tay ra sau lưng, mấy nhân vật võ lâm cúc cung theo chân.


      Trong mưa có bốn người đứng sẵn, hai lão nhân, hai thanh niên, chỉ nhận ra thanh niên vừa lên tiếng.


      “Tân Minh đế quốc, truyền nhân của Khiếu Thiên kiếm pháp Vương Tây Phong!” Tròng mắt co lại.


      ngờ Độc huynh còn nhớ tiểu đệ, lúc trước chúng ta cùng được liệt vào thất cường Vụ phong, ngờ chỉ mấy tháng ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.”


      “Thế khó lường, các ngươi đến vây bắt ta?”


      “Xưa nay tiểu đệ vẫn muốn cùng uống chén với Độc huynh, nhưng xem ra tai chỉ còn cách chuyện bằng đao kiếm.”


      “Hình như ngươi cũng là thanh niên có huyết khí, trước khi giao chiến, ta muốn các ngươi để ta xử lí xong việc .”


      “Việc gì vậy? Mời Độc huynh ra.”


      “Ta muốn xử lí mấy tên ra gì này.” Độc Bại Thiên chỉ vào mấy người sau lưng:


      “Cụ thể vì sao, cứ vào trong nhà hỏi mục dân là .”


      Thanh niên đứng cạnh Vương Tây Phong : “Ngươi xử lí là xử lí, coi chúng ta là khí ư? Dám lớn lối như vậy, định xử lí võ lâm đồng đạo trước mặt chúng ta, quá khoa trương rồi.”


      Hai lão nhân thần sắc bất động, Vương Tây Phong lại xua tay: “Tiểu Ngôn im .” Rồi với Độc Bại Thiên: “Đạo ma bất lưỡng lập, tại tiểu đệ vẫn tin tưởng Độc huynh chưa thành ma, mời.”


      Độc Bại Thiên quay sang với mấy nhân vật võ lâm run rẩy: “Cho các ngươi cơ hội, chạy , ai chạy nhanh nhất ta tha mạng.”


      Mấy người nghe Vương Tây Phong xong, gần như tuyệt vọng, cứu tinh duy nhất rũ bỏ, nhưng giờ lại có hy vọng, tức tinh thần phấn chấn, liều mạng bỏ chạy.


      Độc Bại Thiên với Vương Tây Phong: “Ta muốn mục dân thấy cảnh máu me, chúng ta đổi chỗ khác, các vị theo ta.”


      Đằng trước vang lên tiếng kêu thảm, mấy nhân vật võ lâm để tranh chấp cơ hội sống sót, bắt đầu tàn sát nhau, chỉ còn lại người đứng vững: “Ha ha, chỉ còn lại mình ta, ta sống rồi, ha ha…”


      Trong lúc sinh tử, khía cạnh tà ác của nhân tính bộc lộ.


      Nụ cười của người đó cứng lại, mũi kiếm đỏ rực xuyên thấu qua ngực, máu theo nước mưa chảy xuống, nhạt màu dần, lúc xuống mặt đất chỉ còn màu hồng nhạt.


      “Ầm.”


      Sét giáng xuống, điện quang chiếu sáng trời đêm, kẻ đó chết nhắm mắt.


      “Ngươi… vì sao…”


      “Đồ ngốc, ngươi nhìn xem, đồng bạn bị ngươi giết gục ngã trước mặt ngươi.”


      Đất trời tối om, mưa trút ào ào, thế giới trở nên ngập trong màn nước đen ngòm.


      Độc Bại Thiên đối diện bốn người, hộ thể chân khí cuồn cuộn tràn ra.


      “Chát.”


      Mưa chạm vào mình bị hất văng, quanh người bốc lên làn hơi, y phục ướt sũng bị hộ thể chân khí nung nóng, hong khô hết. Chân khí vô hình ngăn chặn nước mưa lại, hình thành màn nước bên ngoài thân thể .


      Bốn người đối diện tỏ vẻ ngưng trọng, nắm chắc trường kiếm, mũi chỉ vào .


      Vương Tây Phong : “Độc huynh là bậc kì tài, với tu vi thứ vương cấp đánh bại thiên vương cao thủ Doãn Phong khiến người ta khâm phục, Vương mỗ tự biết phải đối thủ nên mời hai vị thúc thúc cùng đến.”


      “Được, để mỗ lĩnh giáo tuyệt học của ba vị.” mình dấy lên chiến ý ngùn ngụt.


      Thanh niên cạnh đó : “Đại ca, để đệ.”


      được, đệ lui lại, tu vi của đệ còn lâu mới đấu được với .”


      Thanh niên bất đắc dĩ lùi lại.


      “Ầm.”


      tia chớp rạch ngang trời, chiếu sáng mặt đất, bốn bóng người quay tít trong mưa. Tia sét , mặt đất lại rực lên bốn đạo điện quang, tiếng sấm nổ vang,


      “Đây là Khiếu Thiên kiếm pháp danh dương thiên hạ của Vương gia ư? Hay lắm, hay lắm.” Khóe môi Độc Bại Thiên chảy ra mấy giọt máu.


      Ba người còn lại trong mưa cũng khá hơn, lồng ngực phập phồng, khí huyết đảo lộn.


      sai, chính là Khiếu Thiên kiếm pháp gia truyền.” Vương Tây Phong .


      “Vương gia ở Tân Minh đế quốc quả nhiên bất phàm, lần cử tới ba cao thủ thứ vương cấp.”


      Bốn người lại lao vao nhau, kình khí tung hoành tứ phía, kiếm mang rực rỡ . Thanh nhiên đứng ngoài xa thầm tặc lưỡi, cảnh giới này còn lâu y mới đạt đến.


      “Ầm.”


      Bốn ngọn kiếm khí va nhau, Độc Bại Thiên bị hất văng, phun máu liên tục, ba người khác cũng lắc lư ngừng.


      “Hảo kiếm pháp, tuy chỉ là tâm pháp tàn khuyết của Khiếu Thiên quyết mà uy lực đến mức này, đúng là thần công tuyệt kĩ!” Độc Bại Thiên từ từ bò dậy.


      Bóng người lại loáng lên, bốn chiếc bóng mờ như lưu quang giao nhau thảo nguyên, kiếm khí xung thiên, đứng xa chỉ thấy quang hoa rực .


      Sáu bóng người từ xa lao tới, là sáu thanh niên cao thủ thứ vương cấp Lí Thi, Vương Đạo, Thủy Tinh, Hoa Vân Phi, Bặc Vũ Ti, Thương Tâm Nhân, nhanh chóng vây kín bốn người giao đấu.


      Lúc này Độc Bại Thiên trong trạng thái kì diệu, vô dục vô cầu, kiếm lướt theo tâm ý, đối diện với ba cao thủ vây công mà hề dao động. Phảng phất nhận ra sáu cao thủ vừa tới, chỉ lòng múa thanh trường kiếm, kiếm thức kì diệu tột độ. Tam đại cao thủ phảng phất trở thành bạn tốt cùng luyện kiếm với , liên tục chiết chiêu, hề tạo thành mảy may uy hiếp. Ngoại giới có hồ ảnh hưởng gì, tất cả nằm trong tay , bị dẫn dắt.


      Bọn Vương Tây Phong nhanh chóng nhận ra, vô cùng bất an, kiếm thức của đối thủ có sát ý nhưng kiểu giao đấu bị khống chế này còn khó chịu hơn chết.


      “Ầm.”


      con rồng tím ngắt từ Khấp Huyết thần kiếm hóa hình, khí thế hùng hậu, hất ba ba người bọn Vương Tây Phong.


      Con rồng tan vào màn đêm, thảo nguyên lại chìm trong bóng tối.


      Ba người tiếp tục tấn công, cùng các cao thủ thứ vương cấp vừa đến bao vây Độc Bại Thiên.


      Kiếm quang lại sáng lên, trong trường chỉ có mình Độc Bại Thiên ngừng múa kiếm, từng đạo kiếm quang rải ra, kiếm khí tung hoành, quang mang càng lúc càng dày, uy lực cũng lớn dần. Kình khí khiến toán cáo thủ quanh phải lui lại, ai dám xông lên, chúng nhân đều chìm trong kiếm thức tinh diệu của .


      Sét nổ vang, kiếm thức của lại thay đổi, khí thế trải ra mênh mang, chém ngang bổ dọc, phảng phất urong tay phải trường kiếm mà là đao côn cương mãnh.


      Chúng nhân vây quanh sợ hãi, bốn chữ “Cực kiếm thăng hoa” ánh lên trong óc, kiếm đạo đến cảnh giới nhất định giới hạn trong kiếm pháp, đao, thương, chùy, côn…đều sử dụng được, thăng hoa thành thiên binh bách nhận. Độc Bại Thiên hiển nhiên nâng tu vi kiếm pháp đến cảnh giới “Cực kiếm thăng hoa”, đột phá trọng đại về kiếm đạo.


      Kiếm pháp trong tay mỗi lúc nhuần nhuyễn, kiếm tùy ý động, tùy tâm sở dục, màn sáng rực từ thân thể tản ra, chúng nhân liên tục lùi lại.


      Kiếm mang tan , đất trời tối tăm trở lại, tuy có tiếng mưa lộp bộ nhưng chúng nhân vẫn cảm giác lặng ngắt.


      Quang hoa tái , Độc Bại Thiên nhắm hai mắt, Khấp Huyết thần kiếm như thần long bay múa.


      Vương Tây Phong và hai thúc thúc cả kinh kêu to: “Khiếu Thiên kiếm pháp, sao lại biết Khiếu Thiên kiếm pháp?”


      Những cao thủ khác tuy biết môn kiếm pháp này nhưng cũng hiểu qua qua về môn tuyệt học danh động thiên hạ này. Quanh Độc Bại Thiên kiếm quang lấp lánh, quang mang lóe lên, ước vang lên tiếng sấm, chỉnh là đặc trưng của Khiếu Thiên kiếm pháp.


      “Khiếu Thiên kiếm pháp đệ cửu thức, Khiếu Thiên kiếm pháp đệ thập thức…… đệ thập tứ thức, trời ơi! lại biến pho kiếm pháp này, sao có thể nhỉ? Chúng ta mới thi triển có lần trước mắt .” Hai lão nhân hãi hùng kêu lên.


      Thi triển xong thập tứ thức Khiếu Thiên kiếm pháp, Độc Bại Thiên diễn luyện lại, liên tục ba lần, lần sau tinh thâm hơn hẳn.


      lão nhân khác lẩm bẩm: “Lẽ nào từng biết pháp môn vận khí của Khiếu Thiên kiếm pháp…đây…đây là… ràng nắm vững tinh túy của kiếm pháp.”


      Tất cả đều thất sắc, ai nấy dị thường chấn kinh.


      Độc Bại Thiên dựa vào cảm giác diễn luyện phi kiếm pháp, phảng phất trong lòng chứa thứ gì đó, “ phát ra được.”


      diễn luyện đến lần thứ năm, đệ thập tứ thức kết thúc nhưng dừng lại. “Ầm.” đạo kiếm quang xung thiên, chiếu sáng toàn trường.


      “Sao có thể…sao có thể… đó là đệ thập ngũ thức trong truyền thuyết.” Vương Tây Phong kích động dị thường.


      “Ầm.” Lại đạo quang mang, như sét nổ chín tầng trời giáng xuống, tạo thành cái hố sâu mặt đất.


      Chúng nhân bất giác lùi lại.


      Vương Tây Phong ràn rụa nước mắt: “Khiếu Thiên kiếm pháp đệ…… đệ thập lục thức, đệ thập lục thức này.”


      Đệ đệ và hai thúc thúc của y cũng si dại nhìn Độc Bại Thiên. Bọn Lí Thi, Vương Đạo, Bặc Vũ Ti vừa chấn kinh vừa say mê, hoàn toàn chìm trong nhát kiếm tuyệt mỹ vừa rồi.


      Đột nhiên, lôi điện giáng xuống, nối liền với Khấp Huyết thần kiếm trong tay Độc Bại Thiên, thân kiếm sáng lên quang mang chói mắt, màn đêm cơ hồ trở thành ban ngày, thảo nguyên sáng rực.


      Tất thảy mọi người có mặt đều quên phút giây đó trọn đời, Độc Bại Thiên như ma thần, tay cầm Khấp Huyết thần kiếm, kiếm thân nối liền với lôi điện, hào quang rực đến chân trời.


      “Đệ thập thất thức…… thần kĩ tái !” Vương Tây Phong tự chủ được quỳ xuống.


      Hai thúc thúc của y, tả hữu nhanh chóng đỡ y lùi lại. Đồng thời, mọi cao thủ thứ vương cấp lao vút về phía xa.


      Độc Bại Thiên vẫn nắm chắc Khấp Huyết thần kiếm giơ lên cao.


      Các cao thủ đều lộ vẻ hoảng sợ, trong khoảnh khắc này, ai nấy đều cảm giác được bản thân thấp kém, bé , ngờ chỉ trong khoảnh khắc Độc Bại Thiên đạt đến cảnh giới đó.


      Chỉ có người ngoại lệ, Vương Tây Phong gào to: “Bỏ ra, bỏ ra. Đừng ngăn cản, tiểu điệt muốn thất thập thất thức Khiếu Thiên kiếm pháp…… đệ thập thất thức.”


      ai để tâm đến y, chúng nhân nào dám dừng bước, họ biết rằng uy lực của nhát kiếm đằng sau hủy thiên diệt địa. Chạy xa cả dặm họ mới ngoái lại nhìn, nam tử cao lớn ngạo nghễ đứng giữa quang mang vạn trượng, như thần tự ma! Khấp Huyết thần kiếm trong tay chém về bất kỳ chỗ nào, quang mang rực sáng rơi xuống, cắm vào mặt đất.


      “Ầm, ầm, ầm.”


      Đất lay núi chuyển, từng vết nứt khổng lồ từ chỗ nam tử như thần ma đó lan xa đến dưới chân chúng nhân.


      Thủy Tinh nhìn dải sáng, mắt ướt nhòe, Lí Thi và Bặc Vũ Ti đều thất thần, kì tất cả đều xúc động.


      “Ta muốn bái làm thầy… muốn bái làm thầy.” Vương Tây Phong quỳ dưới đất lẩm bẩm, mắt ánh lên tia sùng bái cuồng nhiệt.


      Lời lẽ đột ngột kéo chúng nhân về thực.


      trong hai thúc thúc của y : “Tây Phong, cháu điên rồi sao, là ma.”


      Cùng lúc đó ô vân cuồn cuộn từ xa tụ về, vô số tia chớp tụ lại chỗ Độc Bại Thiên, tiếng sấm chấn động hồn người, ánh chớp hút lấy tâm thần.


      Sấm sét từ bốn phương tám hướng tụ thành quang trụ khổng lồ từ nối liền với Độc Bại Thiên.


      Hai lão nhân ràn rụa nước mắt: “Đó là… phạm trù vượt khỏi Khiếu Thiên kiếm pháp…là…là… thượng cổ thần công Khiếu Thiên quyết. Trong đời được thấy thần công thế, chết cũng tiếc.”


      Quang trụ hóa thành đòn hủy thiên diệt địa như chúng nhân tưởng tượng mà chỉ tồn tại mấy giây rồi tan biến. Mặt đất lại lay động, đêm mưa tối tăm phát ra làn sáng rực lưng chừng , cả thảo nguyên sáng như ban ngày, sau đó lại chìm trong tăm tối vô biên.
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830

      Quyển 5



      Chương 1: Tứ tự kiếm ý


      Nguồn : vandan


      Thiên địa tối tăm trở lại, mưa trút ào ào, nước mưa lạnh băng ướt sũng y phục chúng cao thủ, lạnh cả vào lòng họ. Nhát kiếm kinh thiên bác đại tinh thâm của Độc Bại Thiên vừa xuất ra chấn động lòng họ. Trong sát na, y tiến lên cảnh giới chúng nhân khó lòng vươn đến, nhát kiếm huyền diệu để lại ấn tượng cả đời họ khó quên.


      Bốn thúc điệt Vương Tây Phong ràn rụa nước mắt, kiếm quang hùng hồn đó là cảnh giới gia tộc họ mấy chục đời khổ công cũng đạt tới, còn đệ thập ngũ thức, đệ thập lục thức… là mục tiêu từ lúc ấu thơ cầm thanh kiểm họ đặt ra để cả đời phấn đấu. Gia tộc của họ có mộng tưởng là luyện thành Khiếu Thiên kiếm pháp hoàn chỉnh, hôm nay bốn thúc điệt chỉ được thấy tuyệt thế kiếm pháp đầy đủ mà thấy cả thần công------ Khiếu Thiên quyết trong truyền thuyết.


      “Dù bây giờ ta chết ngay cũng còn gì tiếc nuối, hôm nay ta được thấy cảnh giới chí cao của Khiếu Thiên kiếm pháp ------ Khiếu Thiên quyết, ông trời đãi ta bạc.” Vương Tây Phong rơi nước mắt cười vang, rồi nhấc chân chạy điên cuồng về nơi quang mang vừa tan biến.


      “Tây Phong, quay lại.” Hai lão nhân đuổi theo như gió, khinh công cao kinh người, nhanh chóng bắt kịp Vương Tây Phong, phân ra hai bên chộp lấy tay y, giữ cứng lại.


      “Buông tay, buông tiểu điệt ra, đừng ngăn cản, để tiểu điệt đến đó.”


      “Tây Phong, cháu điên rồi, đó là ma quỷ, là ác ma… cháu… cháu đúng là làm chúng ta tức chết được.”


      “Ma quỷ? Ác ma? Ha ha… buồn cười . Ma quỷ phát huy được cảnh giới tối cao của Khiếu Thiên kiếm pháp đến lâm li tận trí ư? Ác ma cũng biết môn thượng cổ thần công đó ư? Là trong lòng các thúc thúc có ma quỷ.”


      “Lớn mật, cháu đúng là đại nghịch bất đạo, dám cãi lại trưởng bối… cháu… cháu đúng là làm chúng ta tức chết được.”


      “Tiểu điệt mặc kệ, cháu phải theo Độc Bại Thiên học tập Khiếu Thiên kiếm pháp, tiểu điệt tin rằng người luyện Khiếu Thiên kiếm pháp đến tuyệt đỉnh phải là ác ma, nếu các vị cho y là ma, tiểu điệt muốn làm kẻ theo ma.”


      Hai lão nhân giận dữ xuất thủ điểm hết mấy đại huyệt mình Vương Tây Phong.


      Lúc đó, sáu cao thủ thứ vương cấp cũng định thần lại, Bặc Vũ Ti run giọng: “Đáng sợ quá, Độc Bại Thiên vừa nãy đạt đến cảnh giới nào nhỉ? Khiến người ta có cảm giác bất lực, dấy lên nổi ý niệm phản kháng, ma quỷ, là ác ma.”


      Hoa Vân Phi cũng : “Sao ban nãy đột nhiên đạt đến cảnh giới đó, thể nào.”


      Lí Thi tỏ vẻ nghĩ ngợi: “ đời có gì thể, chỉ là chúng ta chưa từng nghĩ tới.”


      Thương Tâm Nhân : “Biểu của vừa nãy như là của người khác, phảng phất phải chính , mà là tuyệt thế cao thủ đạt đến hóa cảnh, thể tin được.”


      Vương Đạo nhìn Vương Tây Phong nằm dưới đất, hỏi hai lão nhân: “Tây Phong huynh sao chứ?”


      sao, nó chỉ kích thích quá độ, tỉnh lại là ổn, các vị đừng hiểu lầm.”


      “Vâng, tiền bối cả nghĩ quá, bọn vãn bối sao lại tin Vương gia, truyền nhân của Khiếu Thiên kiếm pháp? Bất quá bọn vãn bối lấy làm kì quái, ban nãy tiền bối thấy tâm pháp hoàn chỉnh của Khiếu Thiên kiếm pháp?”


      Hai lão nhân kích động trở lại: “Bọn lão phu sao lại nhìn nhầm, đích xác xác là cảnh giới tối cao của Khiếu Thiên kiếm pháp. Nhát kiếm sau cùng của siêu thoát Khiếu Thiên kiếm pháp, hiển nhiên là thượng cổ thần công Khiếu Thiên quyết uy lực hủy thiên diệt địa.”


      Tất thảy lại trầm mặc, tình xảy ra trong đêm mưa này quá quỷ dị, nhất thời khó lòng tiếp nhận.


      Thủy Tinh im lặng nãy giờ lên tiếng: “Chúng ta đến xem, biết đâu phát được gì.”


      Tất cả cùng giật mình, tình cảnh ban nãy quá chấn động, trong lòng mỗi người đều hoảng sợ, đột nhiên nghe cần đến trường, chúng nhân hít sâu hơi khí lạnh.


      Hoa Vân Phi nhìn Thủy Tinh với vẻ cổ quái, cười hì hì bảo: “Thủy Tinh sư muội quả lớn mật, ban nãy thay đổi đến tin nổi mà sư muội vẫn muốn đến xem bội phục, bội phục!”


      Thủy Tinh đỏ bừng mặt rồi lạnh giọng: “Hoa sư huynh, mục tiêu chúng ta đến đây phải để trừ diệt y ư? tại biết hành tung của , lẽ nào nên đến xem? Có phải sư huynh bị biểu của dọa chết khiếp rồi .” Rồi cầm tay Lí Thi: “Lí sư tỷ, chúng ta đến xem, được ?”


      Lí Thi do dự: “Được, chúng ta lén đến xem.”


      Thủy Tinh thản nhiên nhìn Hoa Vân Phi: “Hoa sư huynh nhát gan, cứ trốn ở đây là được, hiểu sao huynh phải là con ?”


      Hoa Vân Phi như bị giẫm vào đuổi, nhảy dựng lên: “Ta là đại trượng phu đỉnh thiên lập địa.”


      Tất cả cùng bật cười.


      Hoa Vân Phi đỏ lựng mặt mày, càng tỏ ra ngượng ngùng.


      Sau cùng, cả toán thận trọng tiến về phía quang mang vừa tan biến.


      Mưa rào ướt sũng y phục chúng nhân, ai nấy mang tâm trạng khẩn trương đến nơi Độc Bại Thiên diễn luyện kiếm pháp. Chỉ thấy cái hố cực lớn, sâu hút xuất trước mắt, vố số rãnh nứt lan về xa, chúng nhân hiểu rằng đó là kết quả do uy lực tuyệt đỉnh của Khiếu Thiên kiếm pháp đệ thập thất thức tạo thành.


      Thương Tâm Nhân rùng mình ớn lạnh: “Đáng sợ , con người sao tạo ra được thế này.”


      Hai thúc thúc của Vương Tây Phong : “Con cháu Vương gia vô năng, mấy chục đời vẫn thể hoàn chỉnh Khiếu Thiên kiếm pháp, nhưng… ác ma lại đạt đến cảnh giới tối cao… ôi.”


      Huyệt đạo của Vương Tây Phong được giải, y vừa khôi phục tri giác liền vội vàng đứng dậy, “Độc Bại Thiên, Độc Bại Thiên đâu? Ta phải bái y làm sư phụ, làm sư phụ.” Y nhìn tình hình, liền ngẩn người, “A! Đó là uy lực của nhát kiếm thứ mười bảy, sau cùng ta cũng thấy rồi, cũng thấy rồi.”


      Ngoài xa, tám bóng người lướt tới như gió, là mấy lão nhân, đều tỏ vẻ ngưng trọng.


      “Tiền bối, các vị đến rồi.” Lí Thi bước lên thi lễ.


      “Ừ, ra vừa phát sinh việc gì, bọn ta ở xa cảm thấy bất an, loáng thoáng thấy được cao thủ siêu tuyệt.” Mấy người ở cách mười mấy dặm, thấy thinh phía này sáng chói, liền đến nơi xem xét, phát khung cảnh đáng sợ đến thế, liền ngẩn người: “Chuyện…chuyện này là sao?”


      Mấy cao thủ thứ vương cấp giảng giải lại tình vừa phát sinh, các vương cấp cao thủ chấn kinh cực độ.


      Đúng lúc đó đệ đệ của Vương Tây Phong đột nhiên kêu lên kinh hãi: “Bên này có chữ.”


      Chúng nhân vây đến xem, mặt đất có mấy đại tự như được viết bằng ngân câu: thiện đãi mục dân (đối xử tốt với mục dân).


      “Là ý gì nhỉ?” Bặc Vũ Ti hỏi.


      Thúc thúc của Vương Tây Phong nhớ lại tình cảnh gặp Độc Bại Thiên, vội giải thích.


      Vương Tây Phong đột nhiên kêu lớn: “Khiếu Thiên kiếm pháp!”


      Mấy thanh niên kinh ngạc, lập tức cúi xuống quan sát kĩ càng nhưng trừ bốn chữ, hoàn toàn thấy gì đặc biệt.


      Vương Tây Phong tức giận: “Các ngươi tránh ra.” Chúng cao thủ biết lúc này tâm tình y ổn định, muốn so đo làm gì, cùng lùi lại.


      Vương Tây Phong bạt trường kiếm, bắt đầu diễn luyện Khiếu Thiên kiếm pháp, từ đệ nhất thức đến đệ thập tứ thức, bảy tám lần. Chúng nhân đều lắc đầu thở dài, cho rằng y bị kích thích, đầu óc hồ đồ mất rồi.


      Nhưng khi y diễn luyện đến lần thứ chín đạo hào quang chói lòa vút lên trời, chiếu sáng mặt đất.


      “A.”


      “A.”

      ……


      Chúng nhân bất giác buột miệng hô lên kinh hãi.


      Hai thúc thúc của y kích động: “Khiếu Thiên kiếm pháp đệ thập ngũ thức!”


      Chúng nhân lập tức hiểu ra, bốn chữ dưới đất chứa chân nghĩa của Khiếu Thiên kiếm pháp, vội nhìn xuống, hy vọng phát được gì đó. Nhưng trừ bốn thúc điệt họ Vương, tất cả đều thất vọng, họ nhận ra mảy may chân nghĩa của kiếm pháp.
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 5. Chương 2: Tiến quân sa mạc


      Chúng nhân biết nguyên nhân vì người họ Vương tu luyện Khiếu Thiên kiếm pháp, nên nhận ra manh mối.


      Vương Tây Phong coi chúng nhân là khí, diễn luyện Khiếu Thiên kiếm pháp như say như si, kiếm khí tung hoành. Hai thúc thúc và đệ đệ của y nhíu mày nhìn bốn chữ “Thiện đãi mục dân” hồi lâu rồi đứng dậy cầm kiếm lên, hập tứ thức Khiếu Thiên kiếm pháp được ba người luyện luyện lại nhưng uy lực của đệ thập ngũ thức hề xuất .


      “Ôi, nhìn thấy chân ý của Khiếu Thiên kiếm pháp mà thể luyện thành đệ thập ngũ thức, lão hủ ngu độn.”


      “Xem ra chúng ta vô duyên với Khiếu Thiên kiếm pháp.”


      Hai thúc thúc của Vương Tây Phong cảm thán.


      Đệ đệ của Vương Tây Phong như phát điên, liên tục múa tít trường kiếm. Chúng nhân đều lắc đầu thở dài, luyện thế này đừng ngộ ra đệ thập ngũ thức, ngay cả tinh luyện căn bản vốn có cũng thể. Tính nóng nảy là đại kị của tu luyện kiếm pháp, tẩu hỏa nhập ma là may.


      “A!” đệ đệ của Vương Tây Phong kêu lên thê thảm, phun ra ngụm máu lớn, trường kiếm tuột tay, gục xuống.


      “Tiểu Ngôn, cháu sao rồi?” Hai thúc thúc của y vội chạy đến, đỡ y khỏi đống bùn, xoa bóp hoạt huyết. “Hài tử ngốc, luyện kiếm như cháu phải hỏa nhập ma mạ ư, đạo võ công trọng chữ ngộ, thể nóng lòng được.”


      Các vương cấp cao thủ cùng cao thủ thứ vương cấp vây quanh nhìn bốn chữ dưới đất mà hiểu gì, hiểu sao Độc Bại Thiên để lại kiếm ý.


      Vương Tây Phong hoàn toàn chìm đắm vào kiếm pháp, phảng phất để ý đến ngoại giới, quanh y kiếm quang lấp lánh, loáng thoáng có tiếng sấm.


      vương cấp cao thủ : “Khá lắm, tiểu tử quả nhiên có ngộ tính.”


      vương cấp cao thủ khác tỏ vẻ ngưng trọng: “Độc Bại Thiên chẳng phải ngày càng bất phàm ư!”


      “Đúng, mỗ thấy phải có việc gì đó đặc thù xảy ra, với công lực tại của vốn thể đạt đến cảnh giới này.”


      “Ầm.”


      Tia sét vạch ngang tầng , chiếu sáng mặt đất.


      Vương Tây Phong tỉnh ra, thu trường kiếm vào vỏ, chăm chú nhìn bốn chữ, hồi lâu vẫn gì.


      Mưa gió tạnh, phương đông sáng dần, chúng cao thủ thảo luận cả đêm cũng đến kết luận gì, hiểu việc gì xảy ra với Độc Bại Thiên.


      Sau cùng họ nhất trí rằng thực lực chân chính của chưa đạt đến mức đáng sợ như đêm qua, quyết định đuổi theo tiếp.


      Vương cấp cao thủ lại chia nhân thủ truy tìm hành tung của , lúc phân phó đến Vương Tây Phong, y cự tuyệt. Từ đêm qua ngộ ra đệ thập ngũ thức của Khiếu Thiên kiếm pháp, y trở nêm trầm mặc.


      thúc thúc với y: “Tây Phong, cháu nên nghĩ thông, đừng quên rằng nghĩa vụ của người võ lâm là trừ ma vệ đạo. dù để lại bốn chữ chân ngôn khiến cháu hiểu được kiếm chiêu thứ mười lăm nhưng ma vẫn là ma, từ cổ đạo ma thể đứng cùng nhau.”


      “Tiểu điệt biết mình làm gì, càng hiểu thế nào là đúng là sai. Thúc thúc, mau về nhà, đưa cả bốn chữ này về trưởng lão đường, để phụ thân tiểu điệt và các trưởng lão nghiên cứu kĩ lưỡng.”


      vương cấp cao thủ giao tình sâu sắc với Vương gia ở Tân Minh đế quốc : “Bốn chữ này với Vương gia các vị đúng là tài sản vô giá, nên đưa về trước, nếu Khiếu Thiên kiếm pháp lại thế, chính đạo võ lâm lại có thêm môn thần công tuyệt kĩ hoàn thiện.”


      Sau cùng đệ đệ và hai thúc thúc của Vương Tây Phong quay lại Tân Minh đế quốc, bản thân y vào thảo nguyên.


      Trời sáng, được mưa rào rửa sạch, khí thảo nguyên trong lành đặc biệt. Tầng xanh biếc, ngàn dặm gợn mây, bực dọc trong lòng Độc Bại Thiên bay biến sạch, bình tĩnh vô cùng. bỏ xa chúng nhân, ung dung cất bước thảo nguyên.


      Đêm qua ba thúc điệt Vương Tây Phong thi triển Khiếu Thiên kiếm pháp khiến nảy sinh cảm giác thân thiết, quen thuộc chưa từng có, nảy sinh tia minh ngộ, xung động chỉ muốn xuất ra Khiếu Thiên kiếm pháp, thân thể tự thực động tác, kiếm chiêu tinh diệu cùng kiếm ý thâm ảo được thể hoàn hảo.


      Lúc đó chìm vào cảnh giới vi diệu, tu vi lập tức tăng lên mức tuyệt thế cường giả, đủ lòng tin hủy thiên diệt địa. Trong lòng lại an bình, vô hỉ vô ưu, vô dục vô cầu, thấy chúng nhân bỏ chạy cũng nổi sát cư, thậm chí quên cả việc họ là cừu nhân truy bắt mình.


      Nhát kiếm thứ mười bảy có uy lực hủy thiên diệt địa bị găm xuống đất, chấn động đó khiến tâm linh run rẩy, ba chữ Khiếu Thiên quyết ánh lên trong óc. hiểu từ lúc cảm ngộ Khiếu Thiên kiếm pháp lại dấy lên bí mật trong sấu thẳm cõi lòng, hay Khiếu Thiên quyết trong đó khiến ngộ ra Khiếu Thiên kiếm pháp. Bất quá, sau những gì xảy ra với Kinh Thiên quyết và Chiến Thiên quyết, còn mẫn cảm với chấn động thần bí đó nữa. So ra, lần này còn bình tĩnh hơn, vẫn tỉnh táo, hề “mê man” tí nào.


      Thần thức mẫn duệ của “nhìn ” nhất cử nhất động của Vương Tây Phong, nhận ra cố chấp với kiếm pháp và ý tưởng đặc dị của y, liền nảy sinh hảo cảm, cố ý để lại kiếm ý trong bốn chữ.

      ……


      Nhiều ngày nay, Độc Bại Thiên luốôn sống giữa sinh tử, tiềm năng thân thể được giải phóng, ngày nào tu vi cũng gia tăng mãnh liệt, công lực ngày ngàn dặm. Cũng như mực nước trong túi luôn dâng, sau cùng đến cực hạn, từng giọt nước tụ lại khiến túi trũng xuống. Được “giọt nước” Khiếu Thiên quyết kích thích, xung phá được hạn chế của thứ vương cấp, tiến vào lĩnh vực vương cấp.


      Ba ngày trôi qua, Độc Bại Thiên đến rìa thảo nguyên, bổ sung đầy đủ nước uống rồi tiến vào đại mạc mênh mông.


      Đại mạc yên trực, trường hà lạc nhật viên. (Cột khói lẻ loi sa mạc, mặt trời lặn xuống sông dài. Vốn là 2 câu thơ trong bài Sứ chí tái thượng của Thi phật Vương Duy đời Đường)


      Biển cát mênh mông trải ra trước mắt, trong sâu thẳm là ma vực khiến các đế cảnh cao thủ cũng sợ hãi, biết chuyến này là chuyên chết chóc, nhưng cũng quyến rũ cực độ, buộc cất bước. khát vọng tìm hiểu nhưng lĩnh vực chưa biết, muốn biết nơi đó chứa gì. Những gì chưa biết khiến người ta hiếu kì, đầy hưng phấn. mang tâm trạng đó liền ba ngày trong sa mạc.


      Dao động khe khẽ dấy lên từ vùng sâu sa mạc, lòng y cũng dao động theo.
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 5. Chương 3: Ma vực



      Thời tiết sa mạc biến hóa khó lường, ban sớm còn trời trong xanh biếc, nhưng đến trưa chợt nổi cuồng phong, cát bụi mịt trời. Nhìn cát vàng mờ mịt, Độc Bại Thiên cảm thán: đời người chìm nổi, thoáng chốc thay đổi vạn lần.


      Gió lốc cuồng mãnh thổi đến chiều mới dừng, bò dậy khỏi mặt cát, tiếp tục cất bước.

      Càng đến gần trung tâm sa mạc, càng bất an, hiểu trong ma vực tàng thứ gì mà cách xa ngàn dặm ảnh hưởng đến tâm lý. suốt ba ngày, dần quen với khí hậu thất thường ở sa mạc.


      Khi vào sa mạc được hai ngày, các cao thủ truy sát cũng đuổi sát đến rìa sa mạc. Họ nhận định rằng biết bí mật về ma vực, rằng có đế cảnh cao thủ---- Loạn thế tiểu ma tiên giúp đỡ . Chúng nhân vội vào mà chờ đợi các cao thủ từ Thanh Phong đế quốc đến rồi mới cùng tiến vào vùng sa mạc thần bí.


      Ngày thứ ba, các lộ nhân mã tề tựu, mấy vương cấp cao thủ bắt tay vào bố trí, chọn ra hơn trăm cao thủ tập hợp thành đội ngũ tinh nhuệ, chuẩn bị vào sa mạch giết ma. Số còn lại đợi ở ngoài, nếu Bất tử chi ma may mắn thoát ra, lập tức vây công.


      Đội ngũ diệt ma hùng hổ tiến vào sa mạc, mang theo mười mấy con lạc đà chở đồ dùng. Trong số tiến vào có mười vương cấp cao thủ tiền bối, hai mươi cao thủ thứ vương cấp đủ lứa tuổi, còn lại đều là cao thủ đạt đến cảnh giới cao siêu. Thanh thế này khiến chúng nhân tràn đầy lòng tin rằng Độc Bại Thiên khó lòng thoát được kiếp nạn.


      Độc Bại Thiên ở trong sa mạc vô tình lạc hướng, lúc nhận ra qua mất ngày đêm.


      “Mẹ nó chứ, dao động lúc mạnh lúc yếu đáng chết, hại lão tử nhận sai hướng.” Hắng lầm bầm, cởi túi nước xuống uống ngụm.


      hiểu lần này quyết định đúng hay sai, có lẽ ta nên đến đây.” bất an trong lòng nên thấy việc có vẻ ổn, “ta sao thế nhỉ, sao lại do dự, con mẹ nó, đến rồi tất bình an.”


      Năm ngày sau, cũng đến được rìa ma vực, suốt thời gian này, bước nào cũng thấy lòng rung động, cảm giác này mỗi lúc ràng. Sau cùng rung động trở thành chấn động, áp lực vô hình đè nặng lòng , cơ hồ nghẹt thở.


      Lúc đó cách ma vực trong truyền thuyết đầy trăm dặm, tử vong khí tức nồng đượm nổi lên trong lòng. Từ xa nhìn lại chỉ thấy màu ảm đạm, tựa hồ có phong nhè thổi tới.


      “Cách xa thế mà u đáng sợ thế này, đến gần chẳng phải quỷ khí lạnh lùng ư, ma vực chết tiệt có phải là cửa vào địa ngục ?”


      Đến gần, Độc Bại Thiên cuối cùng cũng thấy ma vực trong truyền thuyết, vùng đất này chìm trong tối tăm, phảng phất là gian cách li, liên quan gì đến thế giới. Cả phiến địa vực tử khí u, ma khí dày đặc đen ngòm như khói, ngừng tỏa ra phía ngoài, trông mà lạnh mình.


      rùng mình, dù bình thường vẫn lớn mật, giờ đối diện với chốn như nhân gian địa ngục khỏi rợn tóc gáy.


      Hắc ám phảng phất như lỗ đen khổng lồ khảm vào sa mạc, phát ra ma lực vô tận, ma khí phiêu đãng trung đầy quỷ khí, khác nào ác hồn nhe nanh múa vuốt.


      Càng gần hơn, Độc Bại Thiên tựa hồ nghe thấy vạn con quỷ gào khóc, câu nào cũng nát lòng rỏ máu, khiến lòng người chấn động.


      Cảnh tượng rùng mình đập vào mắt , ngoài rìa ma vực toàn là xương người và gia súc trắng nhởn, phảng phất như tu la trường, hiểu tích lũy qua bao nhiêu năm mà bột xương phủ đầy mặt cát, phóng mắt nhìn, những bộ xương trắng rợn người này tựa như vùng trắng nổi bật giữa đêm đen.


      đến trước ma vực, chân đạp lên tàn cốt phát ra tiếng xào xạo tử vong. Từ tiếng xương vỡ, hoàn toàn còn thanh gì, hình như vào vùng lặng ngắt. Tử vong khí tức dày đặc quấy nhiễu tâm thần, khiến bất an, xưa nay chưa từng cảm giác tử vong gần mình đến thế.


      “Con mẹ nó chứ, dọa người ta chết khiếp.” lau mồ hôi lạnh trán, bình tĩnh lại, “đây là ma vực kinh hồn trong truyền thuyết. Sau cùng ta cũng thấy được.”


      nhìn vạn bộ hài cốt dưới chân, chợt mềm lòng. “Bao nhiêu là sinh mệnh, nơi này thiếu gì hồn du đãng.” Chợt có cảm giác vô lực khi đối diện với ma vực khiến cả đế cảnh cao thủ cũng kiêng dè, có vào trở ra.


      Cùng lúc, ma vực lặng ngắt chợt ào ào cuồng phong, sấm sét ầm ầm, cát bụi ngút trời, hắc ám ma khí lan tràn như trong cơn giận, tản tứ phía, trùm kín nửa bầu trời.


      Độc Bại Thiên cả kinh thất sắc, thi triển Thần Hư bộ lùi lại nhanh chóng, ma khí cuồn cuộn lướt qua mình khiến toát mồ hôi lạnh.


      Tuy thoát khỏi phạm vi ma khí hoành hành nhưng trong sa mạc vẫn cuồng phong trận trận, cát vàng mịt mờ khiến người ta mở nổi mắt. Tiếng gió u u như quỷ khóc sói gào, chọc vào tai người ta khiến ai nấy sởn gai ốc kinh hoàng.


      gióng xương bị cuồng phong cuốn lên đập vào eo . “Bộp.” Bị hộ thể chân khí của chấn tan, bột xương li ti tản theo gió hết, chỉ trong nháy mắt đó, vô số khô cốt bay theo gió, tung hoành trong gian.


      Độc Bại Thiên lại lùi bước, tránh xa ma vực, điều khiến kì quái là rời khỏi ma vực xa lắm, tất cả liền bình lặng, hề có mảy may dao động. Từ xa nhìn lại, ma vực cuồn cuộn gió, ma khí ào ào lan tràn, điên cuồng lan tỏa tầng . Ngoài rìa, vùng xương trắng cũng phiêu đãng, cát bụi mù mịt, nhưng vẫn bình tĩnh hơn nhiều.


      hít hơi khí lạnh, “mẹ nó chứ, cổ quái quá.”


      dám liều mạng tiến vào, đợi khí gió lặng mới bước đến. Vốn cho rằng lần này khiến cuồng phong, bão cát trong ma vực dấy lên, nhưng giống như tưởng tượng, ma vực lại yên lặng tuyệt đối. Cơ hồ tình cảnh lúc trước chưa xảy ra, chỉ là ảo giác mà thôi.


      Quan sát liền ba ngày, Độc Bại Thiên nắm được phần quy luật của thế giới hắc ám này, chỉ vào mỗi buổi trưa, ma vực mới ào ào ma khí, ngoài rìa cũng nổi cuồng phong, thổi tung cát bụi.


      Chúng cao thủ truy đuổi trảo qua vô số cơn bão cát, mất mạng oan uổng ít, sau cùng cũng đến địa điểm cách ma vực đầy hai trăm dặm. Chúng nhân đều bất an, dừng lại chuẩn bị chấn chỉnh đội ngũ trước khi tiến quân ma vực.
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :