Quyển 4 .Chương 24: Lang quần Nguồn: Vip.vandan Độc Bại Thiên nảy ra xung động, chỉ muốn chui lên khỏi lòng đất, bị ‘quái vật’ phát rồi, trốn tránh cũng vô dụng. Nhưng đúng lúc đó Hoa Vân Phi lại : “Chuột chứ việc trong hang, ai phát được đâu, ta thu dọn cửa hang cho ngươi, để ngươi an toàn hơn. Ôi, con người ta luôn thiện lương, quét nhà cũng muốn thương tổn đến con kiến, gặp con chuột đáng ghét này cũng nhẫn tâm làm hại, đúng là thiện lương hơn cả người xuất gia.” Độc Bại Thiên giận bể phổi, “tên ‘quái vật’, ta XXX#%*…hãy đợi đấy…” Bất quá dám động đậy, tuy “quái vật” yểm hộ như vậy, rất giống kiểu ‘người cùng phe’ nhưng ai biết được mặt đất còn người khác hay . lấy làm lạ, sai nghĩ thông vì cớ gì truyền nhân trong ngũ đại thánh địa lại trợ giúp? Có phải ‘quái vật’ này chấm trúng ? Toàn thân nổi da gà, hết sức khó chịu. Hoa Vân Phi lại : “Tuy ta thích sát sinh nhưng có nghĩa ta ghét bọn chuột xấu xa, ta giẫm giâm giẫm này…” Gã giẫm mạnh chân vào phía đầu Độc Bại Thiên. Độc Bại Thiên quả muốn khóc ra nước mắt, “trời ạ, sao ta lại gặp phải loại biến thái thế này, con mẹ tên ‘’quái vật”, tên nhân ! Ta XXXX…” Vô tình, nắm chặt Khấp Huyết thần kiếm, phát ra làn sát khí. Hoa Vân Phi mặt đất giật mình, nhanh nhẹn nhảy tránh sang bên. “Con chuột đáng chết, còn định cắn người ta? Có tin ta gọi mấy con mèo mướp đến ăn sạch ngươi, chừa lóng xương nào lại ?” Độc Bại Thiên buông lỏng Khấp Huyết thần kiếm, than thầm: “Thần ơi! Ma ơi! Mau đuổi tên khốn biến thái này , ta chịu được nữa rồi…” Hoa Vân Phi : “Ta nghe nửa ngày nữa có mười mấy vương cấp cao thủ đến thảo nguyên này, hình như ở lại mấy ngày, để phòng tên khốn chạy sang phía tây.” Độc Bại Thiên rúng động, ngờ ‘ quái’ lại cho biết tình cơ mật thế này. Tiếng bước chân xa dần, vẫn thân dưới đất. Nửa ngày sau, mấy chục cao thủ đến rồi , ngừng tìm kiếm thảo nguyên. Độc Bại Thiên ở dưới lòng đất ngầm vận chuyển Bất Tử ma công, Chiến Thiên quyết, Kinh Thiên quyết, chân khí trong cơ thể liên miên, thân thể thụ thương qua nửa ngày điều tức liền triệt để khôi phục như trước. Lại qua lúc lâu, ước lượng rằng đến đêm, lén tung thần thức ra, cẩn thận dò xét tình huống. Quanh đó yên tĩnh, hề có khí tức cao thủ, thỉnh thoảng vang lên tiếng thú gào. vận chuyển chân khí trong thể nội, thoát khỏi trói buộc của lớp đất. hít sâu hơi khí trong lành, đồng thời vận chân khí, thổi sạch cát bụi người. “Bọn khốn đó sao lại ngăn ta về phía tây nhỉ? Lẽ nào về phái đó ta tự do? Lão tử cứ thử xem sao, có gì cổ quái chăng?” sử dụng Thần Hư bộ, như dải khỏi lướt thảo nguyên, đống lửa ngoài xa đập vào mắt, hỏa quang nhấp nháy bóng người. “Thủy Tinh, Lí Thi, Thương Tâm Nhân, Vương Đạo, Bặc Vũ Ti, còn cả ‘quái vật’ XXXX, toán này mạnh . “ vòng ra xa, tiếp tục tiến về hướng tây. Thoáng sau, lại đóng lửa lên trong mắt, trong mắt co lại, bên đống lửa là ba người che mặt áo đen, cũng là ba sát thủ cùng đại chiến lúc trước. vẫn ôm mối nghi hoặc với ba người này, ánh mắt họ lúc rời lên trong óc: thoáng nụ cười. “Vì sao nhỉ, lẽ nào họ giết ta? Ba tên khốn muốn giết ta còn liều mạng với lão tử làm gì nhỉ?” nhìn ba sát thủ rồi trầm tư, lúc sau nhìn họ lần cuối đoạn quay người bước . về phía tây ngày đêm, đến vùng sâu của thảo nguyên, nơi này hiếm thấy bóng người, đất đai tuy rộng lớn nhưng hiếm có ai khai khẩn, ngoại trừ vài ba hộ nông gia. Nếu tiếp tục về phía tây đại thảo nguyên đại thảo nguyên, khung cảnh càng hoang vắng, cả ngăn dặm có khi gặp ai. Gió thu lạnh lùng thổi đống lửa cạnh Độc Bại Thiên lập lòe, nằm ngửa nhìn trời, ngây ngô xuất thần. Tinh vô biên lấp lánh ngàn sao, vũ trụ vĩnh hằng vô tận, so với thiên địa mênh mang xã hội con người bé làm sao. Vinh nhục của người có là gì, đời người trăm năm qua nhanh, chỉ là chấm phá trong dòng lịch sử vô tận, thậm chí bằng htaj bụi. “Hú….ú….uuuu” Tiếng sói tru đánh thắc . Đống lửa cạnh tắt ngóm, đôi mắt xanh lét nhìn từ trong bóng tối, mười mấy con ác lang hung mãnh vây chặt bốn bề. Công lực tại của đủ để so sánh với vương cấp cao thủ, đương nhiên để tâm đến mấy con ác lang. cầm Khấp Huyết thần kiếm nhanh chóng đứng dậy, kiếm quang đỏ tía vút ra. “Gừ…” Mấy tiếng hú thê thảm vang lên, máu bắn tứ tán, ba con sói gục xuống vũng máu. Số sói còn lại hú lên thê thiết. “Ta khinh, gào con mẹ các ngươi ấy, phiền chết được.” Độc Bại Thiên lại vung Khấp Huyết thần kiếm, mấy con sói lao tới lại gục xuống. “Mẹ ngươi chứ, mấy con súc sinh cũng định học theo bọn khốn, định bắt nạt lão tử hả?” Nháy mắt sau, mười mấy con ác lang biến thành xác chết hết lượt. “ ổn, mấy tên vương cấp cao thủ cứt chó đó nhất định nghe thấy rồi, bọn sói đáng chết.” vừa rủa vừa chạy về phía tây. Vừa chạy lát, cảm giác có điều khác lạ, mùi máu tanh xộc vào mũi. dừng lại, đứng tại chỗ cẩn thận giới bị. Đột nhiên đế cấp thần thức của nắm bắt được khí tức nguy hiểm, mùi máu tanh đến từ phía trước mặt. cầm Khấp Huyết thần kiếm nhìn về phía trước mặt tối tăm, cảm giác mặt đất chuyển động, đám mây đen ập tới nhanh chóng, hung quang xanh lét nhìn chằm chằm. “Hỏng rồi,” quay người bỏ chạy, “con bà nó chứ, lão tử đúng là mệnh khổ, người thiên hạ truy sát đành, mấy con sói ngu xuẩn các ngươi thích nhiệt náo cái gì hả. Đàn sói thảo nguyên cũng định truy sát lão tử, đúng là nhà đột gặp mưa rào.” “Hú..uuu” Tiếng sói tru vang vang, khiến người ta sởn gai ốc. Đàn sói ngập đất, vố số con hung lang từ bốn phương tám hướng ập tới, có thể dùng từ ‘ngút trời’ để hình dung. sử dụng Thần Hư bộ, vận chuyển môn tuyệt thế khinh công này đến cực hạn, bỏ đàn sói lại xa lắc phía sau, nhưng phía trước và bên sườn liên tục có mấy con ác lang nghe tiếng lao tới. “Hú…uu” Độc Bại Thiên giật mình, cũng hú lê như tiếng sói, con sói xám từ bên sườn bổ tới, chụp sát mình . “Ta khinh, làm gia gia ngươi suýt chết khiếp.” thở phào, “chạy cũng phải cách, sau cùng vãn thoát được.” thấy đàn soi sau lưng mỗi lúc đông, bất giác nhíu mày. “Hắc hắc, có cách rồi, xua sói đuổi hổ, khốn kiếp tự đấu nhau, hắc hắc…” chạy ngược lại. Từ xa nhìn lại, đàn sói đông đặc đuổi theo bóng người lao nhanh thảo nguyên. Độc Bại Thiên tuy bị đàn sói truy đuổi nhưng vẫn át được niềm vui. “Hắc hắc, lũ khốn, ác báo đến này.” thấy ngoài xa có mấy đống lửa lập lòe. “Xem ra ít kẻ truy sát ta.” nhanh chóng lao về phía ánh lửa. Lần này có ít cao thủ đến truy sát , mãi lúc trời tối mới dựng trại nghỉ chân. Hiển nhiên họ cũng phát động tĩnh thảo nguyên, thi nhau đứng dậy quan sát. Độc Bại Thiên bỏ đàn sói lại phía sau, đến đó trước bước. “Mấy tên khốn chính đạo, nghe cho đây, mau ra chịu chết, lão tử đến báo thù.” Mấy chục người nhanh chóng lao ra, đều là người quen cũ, là cao thủ thứ vương cấp cũng là vương cấp cao thủ, thực lực hùng hậu ghê người. Ai nấy nhìn chằm chằm, sát khí lan tràn. Hoa Vân Phi bước ra, lớn tiếng : “Độc Bại Thiên, ngươi cần mạng nữa, muốn đến tìm chết hả?” “Ta khinh, tên ‘ quái’, lão tử giờ công lực đại thành, đến thu thập các ngươi.” Sau cùng cũng tìm được cơ hội mắng tên nhân khiến khó chịu cả nửa ngày nay, đồng thời cũng muốn kéo dài thời gian, để đàn sói bao vây họ. “Lẽ nào ngươi tìm được ma vực?” Giọng Hoa Vân Phi run lên. “ sai.” Độc Bại Thiên tuy hiểu ma vực là gì nhưng ra vẻ ngạo nghễ. Tất thảy đều cả kinh thất sắc. Cùng lúc có người hô lên: “ ổn, đàn sói. Cả hơn vạn con ác lang.”
Quyển 4 .Chương 25: Lưu huyết đích dạ vãn Nguồn: Vip.vandan Vô số điểm lục quang thảo nguyên nhìn chúng nhân chằm chằm, mùi mau tanh nồng lan khắp toàn trường. “Hú…uuu” Đàn sói tru lên liên tục, thoáng sau cả thảo nguyên lồng lộng tiếng tru. Chúng nhân đều là cao thủ, cường giả phải thứ vương cấp cũng là vương cấp, nhưng đối diện với ngàn vạn ác lang đều phải biến sắc. Mười mấy cường giả này đến đâu trong võ lâm cũng đủ tư cách xưng thực lực hùng hậu, cơ hồ quét sạch mọi thứ, đối diện với đàn sói đen đặc, họ cũng chỉ còn cách dùng đến thượng sách trong ba mươi sáu kế -- chạy. hiểu ai hô lên đầu tiên: “Độc Bại Thiên, tên vương bát đản, ta XXXX…” rồi cắm đầu chạy. Chúng nhân túa như đàn ong, lao về phía chưa bị đàn sói vây phủ, vận chuyển công pháp khinh thân đến cực hạn. Độc Bại Thiên từ lúc đến đây ngầm vận chuyển Bất Tử ma công và Thâu thiên đoạt nhật, hút lấy thiên địa tinh khí, từng điểm từng điểm nguyệt hoa bị tụ tập lại, năng lượng dâng tràn khiến cảm giác bản thân sắp nổ tung. Nhận ra người đầu tiên hành động, vội sử dụng Thần Hư bộ, như tia sáng vút , thoáng sau chặn trước mặt kẻ đó. Đó là cao thủ thứ vương cấp, giật mình khi thấy xuất tựa quỷ mị, liên tục lùi mười mấy bước, mình gã dám đấu với cuồng nhân đáng sợ như . “Ngươi điên rồi, ngăn cản ta làm gì? Đàn sói. Sói.” Gã nóng lòng gào lên, vừa nhìn gương mặt đầy hoảng sợ là biết gã chưa từng trải qua trận đại chiến nào. Đám đông phía sau chạy tới, đồng thời đàn sói cũng gầm rú, áp sát từng tấc . vương cấp cao thủ tóc muối tiêu : “Độc Bại Thiên, mau tránh ra, ân oán của chúng ta tạm dẹp sang bên.” Những cao thủ khác cũng thi nhau bạt đao tuốt kiếm, lao vút tới, trong thời khắc sinh tử này, mỗi người đều muốn thoát khỏi đàn sói càng sớm càng tốt. Độc Bại Thiên cười lạnh: “Ta bị người ta truy sát, chưa từng thấy các vị nâng cao quý thủ, giờ tính mệnh các vị bị uy hiếp liền bảo lão tử bỏ qua ân oán, tránh sang bên hả, hừ! Hắc hắc…” giơ Khấp Huyết thần kiếm, kiếm thân hứng chịu thiên địa tinh khí vô tận liền phát ra quang mang chói lòa. Hai cao thủ thứ vương cấp : “Tiền bối còn chuyện thừa thãi đó làm gì? đếm tìm chết, chẳng phải càng tốt ư, chúng ta thuận tiện trừ khử ma đầu này luôn.” Hai người vung trường kiếm chém Độc Bại Thiên, hai đạo tiên thiên kiếm khí xé khí xẹt tới. Độc Bại Thiên nhanh nhẹn chém ra kiếm, quang kiếm đỏ tía khổng lồ vút ra. Hai cao thủ thứ vương cấp vội vàng chém ra kiếm làm sao có thể sánh với đòn tích tụ thiên địa tinh khí từ lâu. Thoáng sau, quang kiếm chấn tan tiên thiên kiếm khí, uy thế giảm mà vẫn hung mãnh bổ tới, mọi cao thủ đều cả kinh, vội đánh tan quang kiếm. Hai cao thủ thứ vương cấp nhợt nhạt mặt mày. Đàn sói ập tới, chúng cao thủ vừa dùng kiếm ngăn cản vừa lao vào Độc Bại Thiên, phía sau lưng là chỗ đàn sói thưa thớt nhất. Khấp Huyết thần kiếm trong tay lại sáng chói, toàn bộ thiên địa tinh khí dâng tràn thân kiếm, thanh kiếm chứa đầy sức mạnh rít lên ong ong, phảng phất khát thèm máu nóng. “Chiến Thiên diệt thế trảm!” gầm vang. Ác lang từ phía sau lưng xông tới đều sững lại vì hoảng sợ, mấy cao thủ trước mặt lại cảm giác được khí tức nguy hiểm, vội vàng lui lại. Quang kiếm đỏ tía vút lên, quang mang chiếu sáng trời đêm, nhát kiếm kinh thế chứa thiên địa tinh khí vô tận phát ra tiếng nổ chấn động màng tai, phảng phất sét từ chín tầng trời giáng xuống. Chúng cao thủ thể lùi lại nữa, vội quét sạch toán ác lang lao tới rồi vung ra kiếm. Thiên địa tinh khí hùng hậu hóa thành tiên thiên kiếm khí va chạm với kiếm khí do chúng cao thủ phát ra trong lúc gấp gáp. “Ầm.” Khói bụi mù mịt, cát vàng ngợp trời, tình cảnh Độc Bại Thiên đối quyết với ba sát thủ che mặt tái , có điều ba sát thủ được đổi thành cao thủ khác. Trong phạm vi mấy chục trượng mờ mịt khói bụi, mùi máu tanh nồng khiến người ta muốn thổ ra. Lần này Độc Bại Thiên giữ lại phần sức mạnh, ngay sat na hai làn kiếm khí va nhau, sử dụng Thần Hư bộ, nhanh chóng thoát khỏi lỗ hổng giữa đàn sói. Khói bụi tan , quanh đó đều hóa thành sa mạc, ác lang lọt vào vòng áp lực đều tan xương, mấy cao thủ phải đón đỡ nhát kiếm đều trắng nhợt mặt mày. Vô số thây sói ngả rạp ngoài rìa sa mạc, mùi máu nồng nặc bốc lên. Có người gào lên: “Chẳng lẽ đến ma vực…” Thời gian cho phép họ cả nghĩ. “Hú…uuuu…” Đàn sói phía ngoài bị kích nộ, mũi máu càng kích thích hung tính của chúng, vô số hung lang lao bổ vào toán cao thủ bị vây khốn trong trường. Lập tức mấy chục làn tiên thiên kiếm khí dấy lên, kiếm khí tung hoành, máu văng tung tóe, thây sói liên tục ngả rạp, tiếng tru vang lừng. Độc Bại Thiên mình ngoài xa đàn sói, nhìn trận chiến thảm liệt mà nhíu mày. quan tâm đến sống chết của ai, nếu Thủy Tinh và Lí Thi mất mạng khỏi hổ thẹn. Khi thiên hạ quần hùng đều muốn tru sát , họ vẫn chừa lối thoát, khiến cảm động khôn tả. Nhưng biết họ vẫn đứng về phía chính đạo, có ngày quyết đâu sinh tử với . nhìn vào trong trường, bất giác bật cười, mấy cao thủ thứ vương cấp liều mạng chặn trước mặt họ, cạnh mấy nữ tử trẻ tuổi cũng có cao thủ thanh niên bảo vệ. dám thở than, mị lực của mấy nữ tử quả vô biên, trong tình huống này còn người muốn là hộ hoa sứ giả. Bất quá tin rằng lâu nữa, những thanh niên đó thay đổi cách nghĩ, khi phát lực khí sắp cạn, tất quay sang giữ gìn để thoát thân. “Với công lực của bọn chúng, tuyệt đại đa số sau cùng thoát, nhưng muốn an lành e rằng dễ. Có mấy tên ngu xuẩn này bảo vệ Thủy Tinh và Lí Thi, họ tất phí bao nhiêu công lực, nguy hiểm gì đâu.” Mấy con sói ở ngoại vi nhận ra , liền lao tới, vội vàng sử dụng Thần Hư bộ bỏ chạy, thoáng sau vô ảnh vô tung. Đến chỗ an toàn, liền cười điên cuồng, “ha ha… đúng là ác nhân gặp báo ứng, chiến đấu với đàn súc sinh, ha ha…” “Ồ, được, giờ là tiết thu, nơi nào cũng có cỏ khô, bọn khốn đó đốt lên tất đàn sói chạy hết. Ôi, chúng đúng là tốt số, bất quá giờ chúng say máu, nhất thời thể nghĩ ra cách này. Lão tử phải lợi dụng thời gian này khôi phục công lực.” liền đả tọa điều tức, khôi phục công lực bản thân. May mà lần này ai cũng vội vàng dùng kiếm, ngạnh tiếp công lực, bằng trọng thương. Sau chín vòng điều tức, công lực của khôi phục hoàn toàn. lén quay lại chỗ đàn sói, đứng xa quan sát, hỏa quang xung thiên, đàn sói chạy tứ tán, trong khói lửa còn nồng mùi máu tanh. Đàn sói bị đuổi hết, mười mấy bóng người liêu xiêu bước ra từ hỏa quang, ai nấy toàn thân đầy máu, hiểu là máu bản thân hay máu sói dính vào. “Mẹ nó chứ, bọn khốn này ai làm sao, mạng lớn .” Bặc Vũ Ti rít lên: “Ta căm tên Độc Bại Thiên đến chết được, tương lai bắt được phải chẻ làm tám…nhiều máu sói thế này, ghê quá, ọe…” Thị cong người nôn thốc nôn tháo. “Mẹ nó chứ, định giết lão tử lão tử phải tính cách bắt ngươi.” Lại có giọng chói tai rít lên: “XXX, Độc Bại Thiên lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa, XXXXX… con chuột đáng chết, biết vậy giẫm chết ngươi rồi XXXX…” nam tử đó thân thể cao lớn, chính là ‘ quái’ đối với Độc Bại Thiên. đứng trong bóng tối lẩm bẩm: “Tên ‘nhân ’ này mắng độc địa , sao đàn sói biến ngươi thành nhân nhỉ.” Thương Tâm Nhân lên tiếng: “Hoa huynh Độc Bại Thiên vong ân phụ nghĩa, huynh có ơn gì với ?” “Cút, Thương Tâm Nhân ngươi cứ việc thương mẹ ngươi , ban nãy lúc đối phó với đàn sói sao thấy ngươi hỏi, chỉ biết chạy quanh Thủy Tinh và Lí Thi, tên nào đến giúp ta. Còn cả ngươi, ngươi, ngươi… mấy tên khốn kiếp, ai đến giúp ta, bọn sắc lang chỉ biết lấy lòng mĩ nhân, lũ khốn…” Hoa Vân Phi như mụ già lắm mồm, mắng mỏ toán cao thủ thứ vương cấp trẻ tuổi, họ đều phi thường “kị húy” gã, ai dám cãi, vương cấp cao thủ tiền bối giả đò nghe thấy gì. Độc Bại Thiên từ xa nhìn gã ‘nhân ’, liên mắng thầm: “Tên này đúng là 'Cực Phẩm' của nam nhân khiến người ta sởn gai ốc, đầu thai nhầm rồi. phải ngươi có cục hầu, tất lão tử cho ngươi là nữ nhân mất, nửa đời sau này cứ làm nữ nhân .” “Độc Bại Thiên, con rùa đen vương bát đản, ta XXXX…” “Tên nhân biến thái, đợi đấy.” Độc Bại Thiên từ từ lẩn vào bóng tối, “chúng ngăn ta về hướng tây, có phải sợ ta đến được 'Ma Vực', là nơi thế nào nhỉ?”
Chương 26: Bất tử tà thuyết Độc Bại Thiên càng nghĩ càng thấy “Ma vực” có điều cổ quái, lợi dụng vô thượng khinh công Thần Hư bộ lén quay lại chỗ đống lửa, định nghe ngóng tin tức từ các cao thủ. Hoa Vân Phi thu liễm phong thái như bà già lắm mồm, có điều vẫn còn càu nhàu. Thấy gã hơi quá đáng, vương cấp cao thủ hỏi: “Vân Phi, mi mệt sao?” “Vâng, tiểu tử nhìn thấy mấy tên trọng sắc khinh bạn này là lại giận, nhớ đến tên khốn Độc Bại Thiên đáng chém vạn dao lại muốn phát cuồng.” Bặc Vũ Ti cười: “Hoa huynh đệ thú vị , nếu phải biết chắc huynh đệ là nam tử, muội cho rằng huynh là nữ nhi đấy, ha ha…” Thị khẽ mỉm cười. Sắc mặt Hoa Vân Phi thoạt trắng thoạt đỏ, rồi trở lại bình thường: “Mĩ nhân, nàng dám sỉ nhục ta như vậy, cẩn thận đêm nay ta đến phòng nàng.” “Cứ đến, xem ai sợ ai.” Bặc Vũ Ti cười lanh lảnh. Số cao thủ thứ vương cấp còn lại phản ứng, xem ra quen thuộc với tính cách cả hai. “Khụ khụ…” Mấy vương cấp cao thủ chịu được nữa, người vừa lên tiếng : “Vân Phi, mi lại phạm phải sai lầm nữa, biết chưa?” “Vãn bối biết.” “Lúc trước chúng ta nên cho các ngươi biết chuyện ma vực, sợ các ngươi giữ bình tĩnh được, tiết lộ mất. Các ngươi còn trẻ quá, chưa hết xung động, kết quả là…” Nhắc đến ma vực, tất cả lập tức yên tĩnh lại. “Đúng là vãn bối quá xung động,” Hoa Vân Phi ủ rũ, “lúc vãn bối thấy dáng vẻ quá trầm ổn, tưởng rằng có chỗ ỷ trượng, lại nghĩ đến ma vực mà các tiền bối , nên buột miệng ra.” “ trách mi được, còn trẻ quá mà.” Lí Thi : “Tiền bối, ma vương đó lẽ nào tìm được ma vực?” “Có lẽ là chưa, dù tìm được cũng tiến vào?” “Vì sao?” Các cao thủ thứ vương cấp hỏi, ngay cả Thủy Tinh vốn lạnh nhạt nhất cũng tỏ ra quan tâm. vương cấp cao thủ khác : “Việc liên quan đến ma vực vô cùng bí , ngay cả bọn ta gần đây mới biết, gì các ngươi. Lúc trước chỉ sơ qua để các ngươi ngăn hẳn đừng về phía tây rồi sa vào ma vực trong truyền thuyết, ma tính đại phát, triệt để dấy lên bất tử ma lực trong thân thể. tại cho các ngươi biết .” Độc Bại Thiên trong bóng tối cũng nín thở lắng nghe, sợ lẽ lọt mất từ nào. “Cõi đời này có nhiều nơi thần bí, dù mạnh như đế cảnh cao thủ cũng dám lấy thân mạo hiểm, luôn kính nhi viễn chi những nơi đó. Ở vùng hoang dã này, phía bên kia là đại thảo nguyên vô biên, qua hết thảo nguyên là sa mạc mênh mông. Ma vực ta nhắc đến nằm trong sa mạc đó. Vốn bí mật này dù vương cấp cao thủ cũng biết, bởi chúng ta cũng đủ khả năng đặt chân vào đó. Chúng ta nhờ được vị tiền bối đạt đến tu vi đế cảnh chỉ điểm mới biết đến nơi như thế.” “Đó làm nơi đáng sợ, từ xa quan sát chỉ thấy nơi đó tôi tắm, hề có ánh sáng, phảng phất là gian cách li, liên quan gì đến thế giới này. Cả ngày trong ma vực đều thấy phong gào rú, tử khí u, ma khí dày đặc đen ngòm như khói liên tục phiêu đãng ra bên ngoài, nhìn cũng đủ rùng mình. Bên rìa ma vực chất đầy xương trắng của người và súc vật, phảng phất như địa ngục, hiểu số xương này tích lũy qua bao năm tháng, bột xương phong hóa phủ kín cát sa mạc. Từ xa nhìn lại, những đống xương trắng đáng sợ đó ánh lên chói mắt bên cạnh rìa hắc ám.” Tất thảy đều hít hơ khí lạnh, nơi đó có khác gì nhân gian địa ngục. “ hiểu từ đời nào, tuyệt đỉnh cao thủ trong võ lâm vô tình biết được nơi đó, đế cảnh cao thủ vài công lực siêu tuyệt vượt vạn dặm, từ các nơi thuộc Thiên Vũ đại lục đổ về ma vực, nhưng từ khi họ vào đó đều còn ai nghe thấy gì nữa, vĩnh viễn tiêu tan. Đó là thảm án trong lịch sử võ lâm, nhưng chỉ được lưu truyền trong hàng ngũ các đế cảnh cao thủ. Có lẽ vị tiền bối đó biết con người có lòng hiếu kì, nên kể về nơi bí mật đó với người đời, đề phòng có vô số người hy sinh lãng phí.” “Lẽ nào xưa nay chưa ai chân chính hiểu được ma vực?” thanh niên cao thủ thứ vương cấp buột miệng. “Nghe ta kể từ từ, nếu có việc sau đó các đế cảnh cao thủ sao lại gọi nơi đó là ma vực.” Vị vương cấp cao thủ tiếp lời: “Mấy chục năm qua , trong võ lâm ngớt có đế cảnh cao thủ đến dò xét, kết quả ai may mắn sống sót. Rồi đến thời đại , võ lâm xảy ra loạn động, trường loạn động này vang danh lịch sử võ lâm. vị ngạo thế thiên tài hoành xuất thế, quật khởi như sao băng tỏa sáng, chiếu sáng cả Thiên Vũ đại lục. Mới chưa đến hai mươi tuổi, ông ta đột phá được vương cấp hạn chế, tiến vào đế cảnh, rồi khiến chiến các lộ cao thủ trong thiên hạ. Thiếu niên thiên tài như thế quả gây chú ý, vô số hào quang cùng chiếu lên mình ông ta.” “Rồi ông ta biến chất, mất bản tính, trong đêm cuồng tính đại phát, bắt đầu đồ sát người trong võ lâm, nơi nào ông ta qua đều dấy lên mưa máu gió tanh, cơ hồ ai ngăn được. Ngay cả những đế cảnh cao thủ ngang cấp cũng ngăn được, ông ta đánh xong là rút, lúc đông lúc tây, vĩnh viễn để ai nắm được hành tung. Sau đó ông ta càng trở nên ác độc, từ việc gì làm, đặc biệt thích gian sát nữ tử, danh môn khuê tú trong thiên hạ đều lầm nguy, có ít nữ tử trẻ tuổi tự hủy dung nhan, tránh cho gia tộc gặp họa.” “Lúc đó có người nghĩ ra cách, dùng nữ tử đẹp nhất trong thiên hạ dẫn dụ thiên tài cuồng tính đại phát, triệt để mất bản tính đến ma vực, tám đế cảnh cao thủ bí mật theo, chuẩn bị vây ráp ông ta. Tất cả đều thuận lợi, thiếu niên điên cuồng tà ác đó bị bảy, tám cao thủ đồng cấp vây công, sa vào tuyệt cảnh. Sau cùng ông ta thoát được, bất quá toàn thân công lực tận phế, mất thân võ công ngạo thế.” “Người đó là ai, tà ác như vậy đại đa số người võ lâm phải biết mới đúng, vì sao chỉ có đế cảnh cao thủ biết?” Vương đạo hỏi. “Người đó rất nổi danh, hơn nữa người nào trong võ lâm cũng biết đến cao thủ tà ác như vậy.” Vương cấp cao thủ đáp. “Ông ta là ai, lẽ nào là Bất tử chi ma trong truyền thuyết? thể nào, ngay cả thánh cấp cao thủ cũng làm gì được ông ta?” Vương cấp cao thủ thở dài: “Chính là Bất tử chi ma, ma vực vì ông ta mà xuất . Ban nãy là khi ông ta chưa thành ma, những bí mật liên quan đến việc này chỉ có cao thủ đế cảnh trở lên mới biết.” “Thiếu niên tà ác sau này trở thành Bất tử chi ma?” Mọi cao thủ trẻ tuổi đều kinh hãi. “ sai, chính là ông ta, thiếu niên điên cuồng tà ác đó trở thành Bất tử chi ma hung danh vang xa. Ai cũng cho rằng thiếu niên tà ác đó thể gây ác được nữa, các đế cảnh cao thủ hiểu rằng đầy mười ngày, ác ma chết vì vết thương. Nhưng tất cả đều nhầm, ác ma mình đầy máu đó chết, lại lấy được tinh nguyên thạch của thánh cấp cao thủ để lại, ai biết vì sao ác ma lấy được, nhưng từ đó ông ta xá thân thành ma. Khi ác ma lại xuất nhân thế, càng trở nên tà ác, thấy người là giết, kể già trẻ nam nữ, kể có phải người võ lâm hay . Những đế cảnh cao thủ cả kinh phát , ác ma đột phá đế cảnh hạn chế, có xu thế tiến vào thánh cảnh, họ ngăn cản nổi nữa. Đó là những năm tháng đổ máu, võ lâm đầy mưa máu gió tanh, là những ngày bi thảm nhất lịch sử võ lâm, nơi nào cũng thấy giết chóc… ma diễm ngút trời, ai ngăn được.” “Ác ma khi chưa đầy ba mươi đột phá đế cảnh hạn chế, tiến vào thánh cảnh, mười năm này là những năm đen tối nhất lịch sử võ lâm, cũng là thời đại sỉ nhục nhất với võ lâm…” Vương cấp cao thủ kể tình nhưng ai cũng hiểu đó là kí ức nên nhớ lại. “Ngay sát na ác ma thành thánh cấp cao thủ, có năm tuyệt thế cao thủ cảm ứng được, năm người đều đạt đến thánh cấp cảnh giới, còn tính toán việc phàm tục nữa nhưng vẫn cảm ứng được khí tức của ác ma. Năm vị thánh cấp cao thủ lại phải nhúng tay vào trần thế, đại chiến kinh thiên động địa với ác ma, trận chiến đó khó lòng tưởng tượng, trung toàn là kiếm quang tung hoành, cương khí mãnh liệt lan tràn, chưởng lực chấn động màng tai, khói bụi mịt mù, cát đá ngập trời. Người tầm thường trong võ lâm chỉ có thể quan sát từ xa, dám đến gần nửa bước. Khi tất cả kết thúc, nơi diễn ra trận chiến khiến tất cả kinh hãi, hoàn toàn thể do sức người tạo thành được, toàn là vực sâu, núi non nhấp nhô… Những dấu vết đó là dấu hiệu của trận đại chiến kịch liệt, tàn khốc. Năm vị thánh cấp cao thủ đương nhiên an toàn, lấy năm đánh , thực lực phải hơn hẳn, ác ma cùng đạt được danh hiệu bất tử qua trận chiến đó, thể cho người đời chỗ đáng sợ của mình…” “Ngũ tạng của bất tử ác ma tan nát, xương cốt gãy rời, nhưng sau cùng hai mắt đỏ ngầu, triệt để nhập ma, thoát khỏi vòng vây của các thánh cấp cao thủ. Tốc độ của ác ma lúc đó vượt khỏi cực hạn của thân thể con người, súc địa thành thốn, phù quang lược ảnh, ngự phi hành, mọi tuyệt kĩ được thể huyền diệu, vượt khỏi phạm trù của võ kĩ, mà là thuật pháp…” Độc Bại Thiên trong bóng tối hiểu sao lại dấy lên bi thương, hết sức khó chịu. Trong sâu thẳm lòng vang lên giọng thê lương: “Những kẻ coi thường cõi đời… ta phải giết…tất cả đều phụ ta… chân tướng phơi bày…”
Quyển 4 .Chương 27: Ma vực truyền thuyết Nguồn: Vip.vandan “Ác ma họa loạn võ lâm mười năm sau cùng cũng bị ngũ đại thánh cấp cao thủ đả bại nhưng ai cười nổi, ác ma thể cho người đời thấy được khái cạnh đáng sợ --- bất tử ma thân. vốn tan nát ngũ tạng, xương cốt gãy nát nhưng chết, tấm thân thoi thóp đó thót khỏi vòng vây của năm thánh cấp cao thủ. Nửa năm sau, Bất tử chi ma vẫn lộ diện, võ lâm cũng được yên bình nửa năm, nhưng ai cũng cảm thấy nặng nề, ai biết khi nào quay lại. Nửa năm này, ngũ đại thánh cấp cao thủ quyết định dùng tâm thái nhập thế bước chân vào hồng trần, năm người chia ra các phương, lần lượt sáng lập Ảo Thiên hiên, Thủy Tinh trai, Vụ phong, Ngọc Hư phủ, Vân Yên các. Đó là nguồn gốc của ngũ đại thánh địa.” Mọi cao thủ thứ vương cấp cả kinh, ngoái nhìn truyền nhân của ngũ đại thánh địa. Lí Thi : “ sai, nguồn gốc về ngũ đại thánh địa quả có ghi trong điển tịch của Vụ phong, ngũ đại thánh địa xác do năm vị thánh cấp cao thủ thành lập, nhưng những điều ghi chép rất sơ lược.” Vương cấp cao thủ tiếp lời: “Sau nửa năm, Bất tử chi ma lại thế, nhân đêm tối lén đột nhập Ảo Thiên hiên, ác ma vô sỉ đánh lén khai sơn tổ sư của phái này khiến nhất đại võ thánh mất mạng, cả võ lâm chấn kinh. Rồi dựa vào Bất Tử ma công đấu với bốn vị thánh cấp cao thủ còn lại, ác ma tà ác lại giảo trá, vừa đấu vừa chạy, dấy lên vô số trường mưa máu gió tanh. Bốn vị thánh cấp cao thủ nổi giận, đuổi theo sát sạt. Đại chiến sinh tử giữa các thánh cấp cao thủ, người võ lâm thể nhúng tay, chỉ biết đừng xa quan sát.” “Bất tử chi ma thất bại bỏ chạy, sau cùng chạy vào biên giới Thanh Phong đế quốc giờ, trúng phải đòn trí mạng của bốn thánh cấp cao thủ, đủ sức gây ác cho võ lâm nữa. Người võ lâm nhân cơ hội, cũng truy sát . Bất tử chi ma thụ thương nghiêm trọng, còn sức chiến đấu, cứ chạy về phái tây, quần hùng được bốn vị thánh cấp cao thủ dẫn đầu đuổi theo. Ai cũng cảm thấy thắng lợi ra trước mắt, năm tháng tối tăm họa loạn thiên hạ qua, nhưng khi Bất tử chi ma chạy vào đại thảo nguyên phía tây liền tan biến vô ảnh vô tung.” “Sau cùng, chỉ còn bốn thánh cấp cao thủ cùng mọi đế cảnh cao thủ ở lại, những người còn lại quay về. Những người ở lại toàn là cao thủ đỉnh nhọn của võ lâm, thực lực siêu tuyệt. Nửa tháng sau, họ tìm thấy Bất tử chi ma ở chính giữa đại thảo nguyên, lúc đó thân thể rữa nát nhiều chỗ, cả Bất Tử ma công cũng giúp bất tử được. Nếu lúc đó các cao thủ kết thúc tính mạng , hoặc cứ mặc kệ tất phát sinh thảm kịch sau đó.” “Bốn vị thánh cấp cao thủ cực kỳ hiếu kì với Bất Tử ma công, hiểu vì sao thụ thương như vậy mà chết. Họ thương lượng rồi quyết định tạm lưu lại tính mệnh của , hòng nghiên cứ thân thể. Ác ma thoi thóp liên bộc lộ bản chất tà ác, hết sức phối hợp với bốn vị thánh cấp cao thủ, để họ thoải mái nghiên cứu thân thể. cố ý với bốn thánh cấp cao thủ rằng chạy về phía tây vì muốn nhân mấy ngày còn sống sau cùng này đến nơi kinh hồn trong truyền thuyết.” “Nơi đó chính là ma vực chúng ta vẫn gọi bây giờ, lúc đó còn chưa có tên. Phát ra ma vực đầu tiên là đế cảnh cao thủ khi xưa, đối với mọi đế cảnh cao thủ, nơi này là chốn đáng sợ chứa đầy câu hỏi, mấy chục năm liền đều có đế cảnh cao thủ đến thăm dò. Mãi đến khi Bất tử chi ma họa loạn võ lâm, các đế cảnh cao thủ mới chuyển chú ý từ ma vực sang ác ma. Còn bốn thánh cấp cao thủ do thế nhiều năm nên biết có nơi như thế, liền động lòng hiếu kì. Bốn người hỏi các đế cảnh cao thủ cùng, biết chắc có nơi thần bí đáng sợ như vậy liền quyết tâm đến dò xét.” “Bất tử chi ma liền quăng ra miếng mồi thơm rằng sắp chết, trước khi chết cũng muốn biết bí mật của ma vực, có môn công phu, khả dĩ kích phát mọi tiềm năng thân thể, dù trọng thương thế nào cũng đủ khả năng đẩy công lực lên mức cao nhất. đồng ý cùng vào ma vực rồi cho người bên ngoài biết bí mật. Ai nấy đều động lòng, nhất là các đế cảnh cao thủ, họ hiểu với công lực của mình thể vào ma vực được, giờ có ác ma đạt đến thánh cấp cảnh giới đồng ý làm vật thí nghiệm, đúng là việc họ mong còn được.” “Chúng cao thủ áp giải Bất tử chi ma sắp chết đến ma vực trong sa mạc, dọc đường bốn thánh cấp cao thủ nghiên cứu thân thể ác ma, đồng thời cho vận chuyển Bất Tử ma công, hiểu có phải Bất tử chi ma cố ý giấu hay ma công có cách hành công mà bốn người tìm hiểu được gì.” “Đến gần ma vực, tâm tình bốn thánh cấp cao thủ càng lúc càng nặng nề, tu vi vô thượng của họ cảm nhận được phía trước có dao động khác lạ. Thần sắc Bất tử chi ma cũng ngưng trọng hẳn, rằng cảm giác được sức mạnh tử vong, trong ma vực chứa đầy khí tức tử vong. Thánh cấp cao thủ nghĩ ra còn gì đời khiến họ cảm thấy bất an, tu vi đến cảnh giới như họ đủ để lật tay thành mây, trở tay làm mưa, gần như là thần tiên dưới đất. Bất tử chi ma vào ma vực rồi họ liền cảm ứng được nguy hiểm, triệu tập mọi đế cảnh cao thủ lại, lệnh cho họ quay về ngay.” “Đế cảnh cao thủ lục tục rời khỏi sa mạc nhưng họ toàn bộ rút như lời thánh cấp cao thủ cầu, cách quang lại có người ở lại trấn thủ, thuận tiện truyền tin ra ngoài. Bất tử chi ma tiến vào ma vực, thiên địa liền ngập trong phong gào rú, sấm chớp nhập nhằng, ma khí hắc ám lan tràn, phảng phất nổi giận, túa khắp bốn phương, bốn vị thánh cấp cao thủ vội vận công chống lại. Lúc đó Bất tử chi ma gầm lên chấn thiên trong ma vực, thanh như quỷ khóc sói tru, ai nghe thấy cũng rụng rời. Tiếng rú vang lên suốt ba ngày đêm, bốn vị thánh cấp cao thủ cùng các đế cảnh cao thủ ngoài xa hiểu chuyện gì xảy ra trong đó, cái gì khiến ác ma đạt đến thánh cảnh phải kêu gào như thế.” “Khi tất cả trở lại bình tĩnh, từ trong ma vực vang lên giọng băng lạnh của Bất tử chi ma: ‘Ta tuân thủ ước định giữa chúng ta, cho các ngươi biết bí mật. Ma vực này là nhân gian địa ngục, dù cao thủ công lực đạt đến cảnh giới thánh cấp tiến vào cũng cửu tử nhất sinh, ta chỉ ở ngoài rìa ma vực, chưa hề vào sâu. Còn mấy lời sau, ta chỉ muốn với thánh cấp cao thủ, đế cảnh cao thủ mau đào mệnh, ta cho các ngươi ba ngày, sau đó ta đại khai sát giới.’ ai hoài nghi lời ác ma, nhưng đế cảnh cao thủ sao có thể cứ thế bỏ chạy, thề chết cũng muốn ở lại. Sau cùng bốn thánh cấp cao thủ bắt buộc, họ mới bất đắc dĩ quay về. ai hiểu Bất tử chi ma gì với bốn thánh cảnh cao thủ mà khi các đế cảnh cao thủ rời khỏi sa mạc được trăm dặm vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, từ phía ma vực lóe lên sấm sét, cát bụi mù mịt, ma khí trùm kín nửa tầng .” “Địa vực đó hoàn toàn bị hắc ám bao trùm, phảng phất ngày tàn của thế giới giáng lâm. Đại bộ phận đế cảnh cao thủ quay lại sa mạc, những người quay lại vì sợ chết mà cần người truyền tin ra ngoài. ai biết ma vực xảy ra chuyện gì, nửa tháng sau chỉ có hai thánh cấp cao thủ trọng thương quay lại, hai vị kia và các đế cảnh cao thủ đều ai sống sót. Tin tức này như sấm động trời quang, chấn động cả võ lâm. Hai vị thánh cảnh cao thủ ma vực phát sinh chuyện gì, chỉ để lại phong thư rồi vội vàng ngay, đại ý bức thư là họ phải đến nơi thần bí, lấy tự do bản thân làm cái giá để cầu xin trợ lực dẹp yên trường họa loạn cho võ lâm. Nếu họ trở về, nhất định con cháu đời sau gặp kẻ nào xá thân thành ma phải giết ngay, được để kẻ đó đặt chân nửa bước vào ma vực.” “ tình sau đó có gì bí mật với người võ lâm. Bất tử chi ma tiếp tục họa loạn võ lâm ba năm nữa, thời đại đổ máu bi thảm nhất lịch sử võ lâm diễn ra, Bất tử chi ma sát nhân cả vạn, máu nhuộm đỏ bầu trời, xương khô dưới chân chất thành núi. Sau cùng vị ngạo thế thiên tài đạt đến bán tiên chi thể dốc công lực cả đời mới tru sát được , cũng có người rằng là vị tiên nhân hạ phàm, dùng vô thượng tiên lực hủy diệt Bất tử chi ma.” “Bất tử chi ma bị tiêu diệt, cả thiên hạ vui mừng…” Mọi cao thủ thứ vương cấp trẻ tuổi vây quanh vương cấp cao thủ đều im lặng, đoạn bí sử này quá chấn động, họ vừa hoảng sợ Bất tử chi ma vừa dám tin vào những nơi thần bí như thế lại có đời. Hoa Vân Phi vỗ trán: “Trời ạ, đầu tiểu bối nứt ra mất, Thiên Vũ đại lục quả nhiên có nhiều nơi li kì cổ quái như vậy, thần bí quá chừng.” Vị vương cấp cao thủ : “Bí mật này vốn phải thứ các ngươi nên biết nhưng tại vô cùng ngặt nghèo, bất đắc dĩ phải cho các ngươi biết, hiểu vì sao phải ngăn Độc Bại Thiên về phía tây chưa?” Thủy Tinh : “Với công lực tại của , dù đến ma vực cũng làm được trò trống gì, chúng ta cần lo lắng quá, hơn nữa chưa chắc biết nơi đó.” Vương cấp cao thủ tán đồng: “Đích xác biết nhưng các ngươi đừng quên lần trước ở đỉnh Vân sơn ai cứu , hai vương cấp cao thủ cùng đế cảnh cao thủ, ai dám chắc họ đến giúp . Hơn nữa, bọn ta biết rằng còn vị đế cảnh cao thủ thiên tài rất thân thiết với , mọi cao thủ tiền bối đều nhức óc với thiên tài này.” Bặc Vũ Ti hiếu kì: “Là người thế nào?” “Chỉ biết tiền bối đó gọi thiên tài này là Loạn thế tiểu ma tiên.”
Quyển 4. Chương 28: Quyết trạch Nguôn: Vip.vandan Độc Bại Thiên lén lui lại, mình vào bóng tối. “Bất tử chi ma”, “Bán tiên chi thể”, “Tiên nhân”…… lẽ nào cũng sa vào vòng xoáy đó, trong lòng thể yên tĩnh lại. “Loạn thế tiểu ma tiên là ai? Lẽ nào là Huyên Huyên, lâu lắm có tin tức của ả rồi.” Ba ngày sau, Độc Bại Thiên đến đại thảo nguyên mênh mông, vùng thiên địa rộng lớn này khiến tâm tình thư sướng vô cùng. Chả trách người ta những dân tộc du mục thảo nguyên hào sảng hơn hết, sống trong hoàn cảnh này muốn hào sảng được. “Ở đâu âu đấy” hóa ra là ý này. tránh xa nhưng mục dân, muốn quấy nhiễu đời sống yên bình của họ, tránh cho họ gặp phiền nhiễu đáng. Độc Bại Thiên ta mấy tháng trước còn là du côn chưa xa nhà, ngờ chỉ mấy tháng 'Danh Động Thiên Hạ', thành 'Nhân Vật Phong Vân' đứng đầu thiên hạ, việc đời đúng là khó lường.” Gió sớm phất qua, tỉnh dậy, nhanh chóng đứng lên, nắm chặt Khấp Huyết thần kiếm, trốn vào bãi cỏ khô úa. bóng người như u linh xuất trước mặt, vô thanh vô tức, như thể đột nhiên ra. Người này mặc thanh y, che mặt bằng sa đen, tạo cho người đối diện cảm giác hư vô phiêu diêu, tuy gần trước mắt mà như xa cách chân trời, ai nắm bắt được. “Tu vi đáng sợ , gần thế này mà còn nắm bắt được, là nam nữ, già trẻ, cao thủ quá.” đứng dậy, trước mặt cao thủ thế này, cần phải tàng. Thanh y nhân thấy y phục lam lũ, ánh mắt tỏ ra dao động, vô hình trung toát lên khí thế kinh nhân. Độc Bại Thiên cảm giác được khí tức quen thuộc, liền máy động, hô lên kinh hãi: “Là đế cảnh cao thủ đó.” Đêm đó chính cao thủ thần bí này báo tin mới giúp thoát được vòng vây, rồi chỉ điểm cho về hướng tây, tránh khỏi quần hùng truy sát. Với tu vi tại cùng công pháp đặc thù tạo cho thần thức của sắc bén vô cùng, dựa vào linh giác mẫn duệ, chỉ nhìn là nhân ra người tới là đế cảnh cao thủ thần bí. “Ngươi ra là ai, vì sao lại bám theo ta?” “Ta tuyệt đối có ác ý.” Thanh y nhân cất giọng rin rít, căn bản đoán được tuổi tác, giới tính. Độc Bại Thiên nhìn đối phương chằm chằm, con người này khiến có cảm giác hư vô phiêu diêu ngày càng rệt. bất đắc dĩ vận dụng đế cấp thần thức quan sát nhưng khí tức của thanh y nhân phảng phất tan biến, gian quanh người đó uốn cong, tứ phía biến thành ảm đạm vô quang, rồi hoàn toàn vào vùng hắc ám tuyệt đối. Độc Bại Thiên cảm giác thần thức đập vào bức tường vô hình, bị chặn lại. “A!” Y buột miệng than thở, thân phận khác của thanh y nhân xuất trong óc, “ngươi từng cùng ta đối kháng thần thức, sau khi ta tru sát Doãn Phong tại vân sơn, nghỉ ngơi trong khu rừng chính người lén quan sát ta, ngươi dùng phương pháp này hóa giải thần thức của ta. ra ngươi có mục đích gì, sao lại bám theo ta?” “Ta rồi, hề có ác ý, chỉ là được người ta nhờ, giúp đỡ khi ngươi cần.” “Ai ủy thác cho ngươi.” “ người từng là bằng hữu của ngươi.” “Ai?” “Xin lỗi, thể được.” Độc Bại Thiên trầm tư, cần phải có danh khí lớn thế nào mới cầu được đế cảnh cao thủ trợ giúp thiên hạ công địch như . Trừ phi đối phương cũng là đế cảnh cao thủ, hơn nữa còn có giao tình thâm hậu với thanh y nhân, bằng quyết thể cầu đến giúp . Cái đêm ba hôm trước, chính ta nghe lén vương cấp cao thủ giảng giải bí mật về Bất tử chi ma liền hiểu nguyên nhân vì sao người võ lâm quyết tâm truy sát kẻ nào xá thân thành ma. Bí sử này từng nằm trong tay đế cảnh cao thủ, họ lẽ ra phải có hảo cảm gì với Bất tử chi ma, quyết giết mới đúng. từng có giao tình với hai đế cảnh cao thủ, là Huyên Huyên, là lão lừa đảo mất công lực. Trừ phi hai người này tự xuất thủ còn có khả năng, lão lừa đảo có thể gạt ra ngoài, lẽ nào là Huyên Huyên? Nhưng người này thâm trầm như vậy…. sa vào mù mịt, hiểu gì. Giọng khàn khàn của thanh y nhân vang lên: “Đừng đoán lung tung nữa, ngươi đoán ra được đâu, ta được bằng hữu nhờ cậy mới đến chỉ điểm.” “ .” Độc Bại Thiên trầm giọng. “ tại ngươi nên đến ma vực, ngươi biết ma vực?” “Biết.” “Biết là tốt. Tránh cho ta phải phí hơi, tại lập tức đổi phương hướng, rời khỏi Thanh Phong đế quốc, tìm nơi nào đó tàng thời gian.” “Vì sao?” Thanh y nhân : “Lẽ nào ngươi định đến ma vực, công lực tại của ngươi căn bản vào đó được. Ta làm mọi việc chỉ để ngươi thoát khỏi việc bị người tiên hạ truy sát, chứ hề bảo ngươi vào ma vực, tu vi của ta vào đó cũng chết chắc. Lần đó ta bảo ngươi về phía tây nhằm khiến cao thủ chính đạo nghi thần nghi quỷ, tưởng rằng ngươi biết bí mật. Chúng hoảng sợ, tuy biết công lực của ngươi vào được, nhưng vì phóng vạn nhất, vẫn sai cao thủ ngăn cản, bao nhiêu bố trí của chúng từ trước rối tung. Ngươi lại lợi dụng cơ hội này rời khỏi Thanh Phong đế quốc, lúc chúng phát ngươi vào ma vực, lại bố trí từ đầu ngươi rời từ lâu.” “Ngươi đến chỉ vì cứu ta?” “ sai.” “Vì sao ngươi lại làm vậy?” “Ta rồi, ta nhận lời bằng hữu nhờ cậy.” Độc Bại Thiên gật đầu: “Đa tạ! Chính như ngươi , đây là cơ hội tuyệt hảo, nhân cơ hội này thi triển kế kim thiền thoát xác, thoát khỏi Thanh Phong, nhưng ta thể làm thế, nhất định phải đến ma vực chuyến.” “Ngươi quá cố chấp.” “Có lẽ.”