Quyễn 4 Chương 14: Định kế Dịch giả: congphuc Nguồn: thegioinet.net Độc Bại Thiên rung động thôi, trong lòng sóng gió nổi lên dũ dội nghĩ ma giáo nhiều bị như vậy. “Tại quá khứ biết qua bao tuế nguyệt tuyệt thế cao thủ bị phong ấn.” câu của Hắc bào lão nhân vẫn còn ong ong trong đầu. Quả là thần thoại, chính là truyền thuyết! làm cho người ta rung động, tin tức là người ta điên cuồn, thần bí là lại quỷ dị! Độc Bại Thiên khỏi nhớ tới cung điện kinh khủng ngoài thành Thông Châu, chẳng lẽ truyền thuyết dùng phong ấn, tuyệt thế cao thủ bị cường hành phong ấn tại đây? có khả năng, sao lại có thể! lắc đầu, quả thái quá ngông cuồn rồi. Trước mắt lên cảnh thần bí mà lại kinh khủng ở cung điện dưới lòng đất. Hai đông khẩu đen ngồm phản phấn vô hạn ma lực, như đưa lẫn toàn bộ tâm thần hấp dẫn tiến vào. “Ác ma phong ấn, vạn ma quật khởi, thiện nhập giả tử” “Phong thánh tuyệt ấn, đại phong thiên hạ, vũ thánh câu diệt, thiện nhập giả tử” Độc Bại Thiên lâm vào trầm tư: Chẳng lẻ qua vố vàng năm tháng , dưới đất cung điện kinh khủng còn có phong ấn vật còn sống? Chẳng lẻ lúc trước mình cảm ứng được thần thức đều phải là khí tức tuyệt đại cao thủ còn lưu trũ lại mà là của cường giả xuyên thấu qua phong ấn mà truyền tới thần thức cảm ứng? Quả thái quá huyền bí, nếu quả đúng như thế vậy chính mình biết phiếm thiên địa rốt cuộc che giấu bao nhiêu bí mật đây? Trước mắt Hắc bào nhân hiển nhiên biết so với kể lại, hơn nữa thần bí ma giáo đệ tử cũng nhiên biết mình tu thành bất diệt kim thân, quả nhiên người trong ma giáo có chổ lợi hại. Là đại giáo phái tồn tại từ xưa hiển nhiên cũng câts dấu vô số bí mật, đây là cổ thế lực thần bí mà lại cường đại. Nếu ma giao có thể cho ta sở dụng, vậy còn nghi ngờ chính mình tìm được thế lực hậu viên có thể đối kháng thiên hạ. Nghĩ đến chổ này lại lắc đầu, dám chắc đây thể là , ma giáo quật khởi chỉ lo cho chính mình. Hôm nay cả thiên hạ đều là địch nhân của mình bọn họ đối đầu với người trong thiên hạ. Mặc dù cùng tự “Ma” nhưng cả hai có bản chất khác nhau. biết ta là “Ma” thiên hạ chánh tà lưỡng đạo tất cả mọi người đều tha, đó cũng chính là ma giáo đích thực là chân ma. Chúng nó chỉ là cái tên để xưng hô còn vấn đề là bọn họ đại biểu cho tà đạo là võ lâm “Hắc bạch” lực lượng tượng trưng cho “Hăc” đạo, duy trì võ lâm thể bỏ bộ phận này. Mấy ngàn năm qua ma giáo vẫn ở thế hạ phong, bị chánh đạo chèn ép nhưng tuyệt thể hoàn toàn bị tiêu diệt. Nhân loại thể có :người xấu” đó chính là nhân tố sản sanh. Có bạch có hắc vạn vật luôn có mặt đối lập. Nếu muốn ma giáo cho ta sở dụng chỉ có thể đẫy bọn họ xuống nước nhưng điều này nghi ngờ gì là khó có thể thực . Hắc bào nhân nhìn Độc Bại Thiên thu liễm cường đại khí thế khỏi thở ra hơi . Kỳ chuẩn bị tốt để chiến đấu nhưng như vậy mục đích đến đây thể thực rồi. Độc Bại Thiên vẫn trầm mặt suy tư, Hắc bào nhân đứng đó lẵng lặng nhìn cũng tiến đến quấy rầy. Độc Bại Thiên biết được mình tu thành bất diệt kim thân bị ma giáo biết quả sát tâm nổi lên nghĩ trước mắt là giết người diệt khẩu. Nhưng tỉnh táo nghĩ lại giết cũng như vô bổ, nếu Hắc bào nhân biết khẳn định trong ma giáo cũng có nhiều người biết. Trước mắt mình phải làm sao để ứng phó với ma giáo, chính mình phải đối mặt với bày ác lạng. nghi ngơ bọn họ muốn lợi dụng mình phá phong ấn mấy tuyệt thế cao thủ, nhưng khi mình hoàn thành nhiệm vụ lúc đó bọn họ tuyệt đối thiện đãi mình, bao giờ tri ân báo đáp. Nếu như cự tuyệt bọn họ nghi ngơ là liền đắc tội với nữa thế lực giang hồ đó là lực lượng hắc đạo, khi đó thiên hạ chân chính là có chổ cho thân rồi. Mình tuyệt khuất phục bất luận kẻ nào, hôm nay thiên địa còn có gì đáng sợ cho dù khắp thiên hạ là địch sao? Nhưng vì sinh tồn chính mình cần phân biệt thị phi hắc bạch chánh đạo cần phải giáo huấn, sẵn đây có ma giáo tiên điến võ lâm bình yên hơn trăm năm sóng yên biển lặng, diễm phúc của võ lâm xem ra còn. Độc Bại Thiên trong đầu có ý nghĩ thực mưu điên cuồng: người trong ma giáo gian xảo, hung ác tự lang sói, có khả năng cùng bọn họ qua lại. Bọn họ muốn mình cùng chính đạo tương tàn hậu ra mặt thu thập tàn cục, toạ thủ ngư ông đắt lợi. Ta nên cự tuyệt cũng nên đáp ứng cứu bọn tuyệt thế cao thủ bị nhốt ra, từ “Tha” chỉ cần tìm thời cơ trá tử hoặc lý do hữu lý bọ hoài nghi rồi biết mất để cho chánh tà đại chiến, tốt nhất là làm cho trời long đất lỡ, điên đảo cả võ lâm. Có thể khẳng định trước khi võ công mình đại thành tuyệt thể thả tuyệt thế cao thủ ma giáo ra. Độc Bại Thiên trong đầu tính nhanh, nhưng biết từng chuyện , từng chuyện rất nhiều chuyện hay có khả năng nắm chắc được. Hắc bào nhân chứng kiếm Độc Bại Thiên khôi phục thái độ bình thường, hỏi: “Độc huynh có thể cùng ma giáo chúng ta hợp tác?” “Hắc hắc, ngươi coi bằng lòng được hay sao ngươi hãy về tổng đàn ma giáo trước ta trực tiếp tới, ta nghĩ rồi bây giờ ta thể cùng ngươi. Ta muốn làm vài chuyện đại khiến cho võ lâm khiếp sợ, cho hạng người cuồng vọng biết ít giáo huấn, bằng trong lòng ta thấy hối hận. Ta nghĩ điều này các ngươi cũng kỳ vọng chứ?” Độc Bại Thiên thần tình có vẽ dữ tợn. Hắc bào nhân cả kinh: Gã này ma tính trong cơ thể lại nổi lên đây, chắc chắn có ít hành động điên cuồn, nhất định cho chánh đạo kích lôi đình. Như vậy cũng tốt, gã có thân thủ siêu cường cùng tâm trí xảo trá trong thời gian ngắn bị người tru sát, để sau khi điên cuồng đưa về tổng đàn. Bất quá phải có ý từ chối chứ có thể như vậy chỉ là tên đơn giản, trong khi ta lại thầm chú ý điểm cũng tốt đẹp thôi. “Nếu Độc huynh muốn xuất lực báo cừu ma giáo chúng ta tuyệt cản trở ngươi, nếu có gì khó khăn chúng ta có thể tuỳ thời tương trợ. Mong ngươi xớm ngày phản hồi tổng đàn, giải cứu các vị cao thủ để lực lượng chúng ta lớn mạnh thêm.” “Ta cũng huy vọng xớm ngày cùng các ngươi hợp tác, nhưng thể hung hăn kích chánh đạo nguỵ quân tử chút ta khó mà hạ được khẩu khí này.” Độc Bại Thiên vẽ mặt dữ tợn. “Tốt lắm, nhất định như vậy, Độc huynh cáo từ.” xong Hắc bào nhân quay người phi tốc hướng phương xa chạy . Độc Bại Thiên khoé miệng nổi lên tia cười lạnh, nhìn về phương xa lớn tiếng hô: “Đa tạ, hảo tâm ma giáo nhắc nhở ta bất diệt kim thân lại xưng là chân ma chi thể ha ha… ta rốt cuộc cũng hiểu được rồi.” Hắc bào nhân thân thể chấn động, nhưng có dừng lại, tăng tốc biết mất tại phương xa. Độc Bại Thiên đứng đó trong chốc lát rồi hướng ngoại sơn xuất phát. “Nam Cung! Đêm chuyện ta xá thân thành ma công bố công chúng, bức ta con đường tuyệt lộ. Hừ! Các ngưoi chờ xem…”
Quyễn 4 Chương 15: Ta phải thiên sử Dịch giả: congphuc Nguồn: thegioinet.net Độc Bại Thiên từ trong liên miên Vân Sơn tới tòa trấn vô danh trong Thanh Phong đế quốc, đường tới lấy mặt nạ mà Huyên Huyên cho hăn mang vào, lập tức biến thành đại hán thân hình khôi ngô. Nghĩ đến Huyên Huyên liền cảm thán: “Tiểu ma nữ ở nơi nào nhĩ? Gặp lại nàng muốn hay cùng ta đối đich, với ta có sát tuyệt ?” vào tòa tữu lâu, lựa bàn vắng vẽ trong góc phòng rồi gọi bàn rượu thịt. Hớp ngụm rượu kiềm được tư lự: Vân Sơn đỉnh đại chiến rốt cuocj mình giết bao nhiêu người? Mỗi lần nhắm mắt trong lòng đều lên huyết lãng ngập trời, hơn nữa cổ khoái cảm, loại xúc động hủy diệt thả ra. Trong lòng thầm than: Đây là ma tính! Nhưng tất cả đều do người bích bách, là thiên hạ mọi người bức bách! Từ khi bả chủy thủ băng lạnh của Tư Đồ Minh Nguyệt cắm vào cơ thể tâm tính đích thực là thê thảm, nháy mắt tan nát cỏi lòng, bắt đầu hoài nghi nhân tính. Huyết vũ tán loạn sát khí lạnh lùng trùng trùng nổi lên ánh mắt cừu hận tuyệt nhìn quần hùng. Đối mặt với cảnh tình nhân hoàn toàn phản bội, đối mặt với những lời phỉ nhổ của thiên hạ quần hùng đích thực tâm tính chết! Khoảng khắc cảm giác trong lòng tràn ngập vô cùng hắc ám, có tia minh quang, có tia ấm áp! Khắc sau cắt đức tất cả tình cảm loài người, trong lòng rốt cuộc còn tia huy vọng, thầm nghĩ đến hũy diệt, hũy diệt cả thế giới! điên cuồng giết chóc, toàn thân tắm máu nhưng cảm giác vô cùng vui sướng. Cũng thời khắc này mắt hai giọt huyết tinh lệ, trong lòng rốt cuộc còn chút huy vọng, thấy được chút ánh sáng! Khi tiến vào sâu trong Vân Sơn đứng đồi cao nhìn về hướng Hán Đường ngày đêm, xa xa nhìn về hướng thân nhân, trong lòng yên lặng rơi lệ, tâm tình đích thực giãy dụa ngày đêm, tại lúc cuối cùng quyết định hoàn toàn nhập ma cảm thấy tia rung động mãnh liệt phát ra từ linh hồn. Khi đó thấy ông nội tại Thanh phong nhìn về phía này, lão nhân râu tóc bạc trắng đỉnh lập hét lớn: “Bại Thiên…” lập tức trong khuôn viên hơn mười dặm đều nghe được tiếng rống giận, như đạo sét đánh, chu vi hơn mười dặm quang cảnh hổn loạn, đồng thời làm rung động các tu giả phu cận. Tại đây Độc Bại Thiên liền hướng về phụ mẫu cùng gia gia, nãi nãi điều cảm giác được nổi tuyệt vọng bi ai, mẫu tử tình thâm, phụ tử thiên tính, bọn họ biết cổ tuyệt vọng bi ai đến từ Độc Bại Thiên, Độc Bại Thiên phải lựa chọn lựa chọn sanh tử. Cũng tại lúc này trong u cốc tĩnh lặng, người con thần sắc thê thảm mặt ngập tràng nước mắt, u buồn khôn tả vô cùng đau thương, “ Bại Thiên ca ca, ta làm hết thẩy là vì người!” thủ chặc hai giọt huyết lệ trong lòng nghẹn ngào : “Ta biết làm vậy là vô cùng thương tổn người, nhưng chỉ làm như vậy mới cứu người, chỉ cần người có thể sống sót, ta nguyện bị đầy xuống mười tám tần địa ngục, vĩnh viễn bị người ngược đãi, vĩnh viễn siêu sinh…” nghẹn ngào lệ rơi, như Đỗ quyên (con chim quốc) than khóc mềm lòng chiến sĩ. Tại đây Độc Bại Thiên cảm nhận được tia rung động phát ra từ tầm hồn, cảm giác có người luôn gọi , phản phất trong bóng tối thấy được nhiều điểm sáng, nhiều điểm sáng chỉ hướng dẫn tới. có nhập ma, mạnh mẻ áp chế ma tính trong cơ thể, mạnh mẽ áp chế linh hồn tội ác dục vọng sâu trong cơ thể. cảm giác sâu ràng tiếng gọi đến từ Hán Đường, đến từ nhà của , đây chính là thân tình kêu gọi, còn có… Trong khi bình tỉnh xuống, bắt đầu xuy nghĩ đến tương lai, tương lai phải đạt cường đại vũ lực, có võ công mạnh mẽ mỗi ngày cũng phải chết hàn vạn lần. Nếu muốn đạt được võ học thượng đỉnh trước mắt có hai đường. , hết tâm tu ma, hoàng toàn tuyệt tình thành tựu tà đạo vô thượng tuyệt học bất điệt ma công. Hai, thái thượng vong tình, vô vi gạt bỏ thất tình lục dục, mở lòng dung nhập tất cả ân oán tình cừu, mở rộng tâm tính đối mặt với nhân thế phù trần.. Nhưng cả hai đều thể làm được, dứt tình tu ma phảiđi con đường này nhưng sát na cuối cùng nghe được lời kêu gọi của người thân lập tức trong lòng tràn ngập ấy náy, tuyệt thể vứt bỏ thân nhân, tuyệt thể nhập ma. Thái thượng vong tình thể làm được rồi, mình là con người, là người phải có tình cảm, có dục vọng, đây là lí niệm tập võ tái với con người. Cuối cùng chọn chiến thiên quyết hoà cùng kinh thiên quyết từng nhắt tới loại mật pháp trọn vẹn, tại sơn cốc trải qua vô tận thống khổ, vật lộn giữa sanh tử mấy ngày liền rốt cuộc cũng hoàng thành bước đầu của bất diệt kim thân. Lúc này thân thể trãi qua tẩy rữa của thiên địa linh khí biến hoá khác trước, mặc dù thể bất diệt nhưng cũng có thể đạt được chín phần, chỉ cần còn hơi thở, thân thể có bị thương nghiêm trọng cũng có thể nhanh chóng khôi phục. Nhưng biết viễn cổ mật pháp này chỉ có thể tiến tới thể lui được, khi nghĩ ngơi cũng thể ngưng hẳn, nếu thời gian tưng ứng có điều thể đột phá, bị diệt. biết chính mình lựa chọn đúng hay sai, thấy có lỗi với phụ mẫu, vô luận người trong thiên hạ có thái độ gì đối với tự thân tu tập mật pháp, chính mình bướt lên con đường lối thoát. Ngày bất diệt kim thân công thành hướng Hán Đường đế quốc cung kính dập đầu lạy ba cái. Độc Bại Thiên từ trong vạn ngàn trần tư trở về , ngồi trong góc sáng sủa của tữu lầu miệng nốc rượu như uống nước. Tữu lâu rất náo nhiệt, khách nhân lui tới rất nhiều, như vậy bận tâm thả sức uống rượu tuyệt liên quang mặc dù thỉnh thoảng có người nhìn chằm chằm . Độc Bại Thiên thèm để ý trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vẫn cái kiểu uống nước như uống rượu. Chính lúc này khí tữu quán phản phất như trầm xuống, tiếng động. Độc Bại Thiên ngẩng đầu nhìn lên, hai mỹ nhân cùng nhau bước vào cửa tữu lâu, là hai tuyệt đại giai nhân, là năm đại thánh địa đệ tử Lí Thi cùng Thuỷ Tinh. Hai người nhìn khắp tữu lâu vòng thoáng chốc dừng lại người Độc Bại Thiên. Trước mọi ánh mắt si mê của mọi người Lí Thi kéo tay Thuỷ Tinh lại hướng Độc Bại Thiên, lập tức mọi ánh mắt tữu lầu đều dồn về người đều có ý nghĩ: cái gã đại hồ tử chỉ biết uống rượu đúng là phế vật. Độc Bại Thiên ngước lên vừa thấy hai nàng vào tữu lầu, thanh sắc bất động buông chén rượu xuống rồi điên cuồn dùng bửa, cần đẻ ý đến tôn dung, điên cuồn uống rượu, điên cuồn dùng bửa tỏ vẽ rất thô lổ. Cảm thấy xấu hổ nhất chính là Thủy Tinh, người trước mắt này đối với nàng mà quả là “Khắc cốt minh tâm”. Lúc trước nàng cùng Độc Bại Thiên có đoạn thân mật tiếp xúc, Độc Bại Thiên chính mang cái mặt nạ này. Nàng như phát hảo nhưng lại đích thực nguyên nhân, nàng rất đồng tình với nam tử trước mắt này, chứng kiếm nam tử đối mặt bị tình nhân phản bội, đối mặt với quần hùng thiên hạ truy sát… khiến nàng cảm thấy bất bình thay . Nàng biết như thế có thể có thể con đường nguy hiểm, ma, thánh thế bất lưỡng lập, nàng biết từ bắt từ khi nào lại đồng tình với nam tử trước mắt từng vũ nhục nàng, chuyển biến này khiến nàng khủng hoảng, thông tuệ như nàng nhất thời cũng có chủ ý. Nàng biết bởi vì nàng cùng với nam tử trước mắt từng thân mật tiếp xúc rồi sau đó xãy ra biết bao kiện để lại trong lòng nàng ấn tượng thể nào phai được. Lí Thi kéo tay nàng tiến lại gần bàn, trong lòng nàng vô cùng bối rối, nàng biết Lí Thi có hay phát giác được trước mắt đó là Độc Bại Thiên, Thủy Tinh huy vọng nàng biết, nàng huy vọng hai người nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Bởi vì đối với người này nàng dù công hay tư đều là đich, thế nhưng lại có tia sát ý, nàng sấu hổ vô cùng. biết là Lí Thi có phát được nam tử trước mắt chính là Độc Bại Thiên hay , dù sao vừa lên lầu nàng liền kéo Thủy Tinh hướng bàn Độc Bại Thiên tới. Hai tuyệt sắc giai nhân ngồi bên cạnh Độc Bại Thiên gọi vài món thanh đạm bắt đầu ăn cơm. Người trong tữu lâu đích thực hâm mộ Độc Bại Thiên được hai mỹ nữ ngồi cùng bàn mắt mọi người như phát hỏa. Cùng lúc đó bọn họ cảm giác tư thế mỹ nhân ăn cơm đích thực là ưu mỹ, nhìn mỹ nhân ăn cơm như hưởng thụ, phần đông ánh mắt đều tập trung tại bàn này. Trước mọi ánh mắt thô thiển hai tuyệt sắc mỹ nữ có chút để tâm tựa hồ xem bọn họ ra gì. Trước chú ý của mọi người, Độc Bại Thiên ăn xong tiện tay bỏ lại nén bạc sau đó nhắm hướng dưới lầu ra. Mọi người thử ra hơi tên gai mắt cuối cùng cũng . Nhưng lâu hai tuyệt sắc mỹ nữ cũng ăn xong để lại ít bạc rồi xoay người rời . Mọi người khỏi thất vọng những người này cũng bắt đầu chuẩn bị theo đuôi hai đại mỹ nhân. Nhưng bên cạnh có người hừ lạnh : “Các ngươi làm gì, cháng sống rồi à, nên bỏ chủ ý đó , các ngươi biết hai người vừa rồi là ai ? Đó là đệ tử kiệt xuất của năm đại thánh địa.” Những người muốn đuổi theo nhất loạt dừng cước bộ. đường ngoại trấn Độc Bại Thiên nhanh châm dạo bước, trong tay nắm chặc khấp huyết thần kiếm, sớm chuẩn bị tốt cho chiến đấu. nghĩ đến chuyện tại địa phương này có thể gặp được người quen, có thể thấy võ lâm chánh đạo đối với mình vô cùng trọng thị, ngay cả địa phương này cũng bỏ qua. Quả nhiên như sở liệu, chốc lát hai tuyệt sắc mỹ nữ từ sau vọt tới. Lúc này trong lòng chút cũng khẩn trương, mặc dù các nàng cùng với đều ở cảnh giới thư vương nhưng tin tưởng mình tuyệt đối là chí tôn trong thứ vương cấp, hơn nữa khấp huyết thần kiếm cùng bất diệt kim thân cho dù cùng hai người đại chiến cũng hề sợ hãi. Hai người tới phía sau rồi thả chậm cước bộ, chỉ nghe Lí Thi : “từ xưa tới nay thánh, ma thế bất lưỡng lập, qua biết bao tuế nguyệt qua biết bao năm tháng có biết bao nhiêu tiền bối xả thân vì nghĩa, ngại ma đạo lớn mạnh, quyết tâm tru ma, vì thế mọi người đều huy vọng vĩnh viễn là như vậy có điểm dừng cho phép dừng lại. Hôm nay bất tử chi ma tái mặc dù quá khứ vì võ lâm xuất lực nhưng xớm muộn gì ma tính trong người cũng có ngày trổi dậy. Chỉ có thể cùng đứng lên trừ khử đây là lựa chọn duy nhất. Dù có ân oán cá nhân chỉ biết vì võ lâm chính mình phải ứng tận nghĩa vụ trừ ma.” Lí Thi để lại trong đầu Độc Bại Thiên là cảm giác phứt tạp. Tại ngoại ô Trường Phong trấn khi nhìn thấy nàng tất cả là cảm giác kinh sợ. Sau khi làm hàng loạt chuyện khinh bạc nàng khiến phát thiện này tuy bê ngoài lạnh lẽ nhưng cũng có cái gì đó đáng của nữ nhân, ở chung với nhau vài ngày về Lí Thi cũng có chút hiểu. thể phủ nhận lúc này vô cung thống khổ, lúc đó đối mặt với người con xinh đẹp vô song này vô cùng động tâm, hiểu được tình cảm ký thác hoặc là qua những cuộc đàm luận. Song khi nhìn thấy nàng tại Vụ phong, phát nữ tử xinh đẹp vô song này công lực tịnh tiến vượt càng ngày càng xa. Nữ nhân này càng ngày càng băng lạnh, cảm giác xuất trần. Đối với phản ứng lúc này của Lí Thi, Độc Bại Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, nghĩ đến Lí Thi lần này buông tha , chỉ ám chỉ lần sau gặp quyết ta. Lúc này Thủy Tinh thanh tiết, thanh ngọt ngào rót vào tai , mặc dù nàng chỉ tự lẫm bẫm nhưng Độc Bại Thiên biết là với chính mình: “Có lẽ thế giới này đều phải xinh đẹp như chúng ta tưởng tượng, nhưng xinh đẹp hay ngươi phải dụng tâm mà nhìn. nên để cừu hận che mờ hai mắt, trong chốn võ lâm vô cùng phức tạp có thể tràn ngập những điều bất đắc dĩ, nhưng nên nhất thời oán phẫn cả võ lâm, đợi cho gió êm biễn lặng, trời quang mưa tạnh hết thẫy đều phá lệ xinh đẹp…” Độc Bại Thiên ngơ ngác nhìn hái bóng người xa phía trước nhất thời gì, qua lúc lâu mới hồi phục: “Đó là thiên sử nhưng ta bất quá chỉ là con người.”
Quyễn 4 Chương 16 Hiểm trung cầu sanh Dich giả: congphuc Nguồn: thegioinet.net Độc Bại Thiên ngơ ngác nhìn hái bóng người xa phía trước nhất thời gì, qua lúc lâu mới hồi phục: “Đó là thiên sử nhưng ta bất quá chỉ là con người.” Sau khi gặp được Thủy Tinh cùng Lí Thi, Độc Bại Thiên hành đọng càng thêm cẩn thận biết các môn phái chánh đạo đối phó với bỏ ra ít công phu, đến địa phương này cũng phái tới hai thứ vương cấp cao thủ, ràng phương viện trăm dặm chu vi quanh Vân Sơn chắc bố trí vô số cao thủ. Mình khó có thể thoát khỏi phạm vi này, phía trước nhất định có nhiều hung hiểm. trong long thầm tự lượng: tại sâu trong Vân Sơn ám sát de dọa nhóm lớn người võ lâm, nhất định những tin tức mà mình làm tại sâu trong thâm sơn truyền tới mấy vương cấp cao thủ. Nhất định các lão phái nhóm đông võ lâm tiến vào lùng sục, đồng thời bên ngoài bày thiên la địa võng chờ mình xa vào. Bất tất lại sẩy ra, lúc này nên hung hăng đả kích sĩ khí chánh đạo chút, cho bọn họ kích lôi đình, nhất hạ kích rung động. Tin mình giết chết vương cấp cao thủ Duẫn Phong nhanh chóng bại lộ trong mắt thế nhân, hề nghi ngờ nổi lên trận ba động đồng thời cũng tạo thành làng sóng tuyệt đối khủng hoảng. Nhưng thế vẫn chưa đủ phải hoàn tất hoặc hai tràng phong ba khủng khiếp, như vậy bên phía chánh đạo mỗi người đều cảm thấy nguy hiểm, đến lúc đó lòng người hoàn toàn tê liệt, chánh đạo tất nhiên đại loạn. Đến lúc đó ma giáo nhịn được nến đá xuống giếng, đến lúc đó mình khả dĩ dẫn đạo, tất nhiên khiến cho chánh tà đại chiến. “Hắc hắc, là các ngươi bức ta, chỉ vì cái di ngôn chó má của tiền bối mà cường hoành vo lý truy sát mà ta chỉ vì bảo vệ tánh mạng vì sống sót mà thôi. Võ lâm phải đại loạn sao! Nhất thiết phải tiêu diệt võ lâm, võ lâm hơn trăm năm bình yên phải lần nữa hứng chịu phong ba. Độc Bại Thiên tưởng tượng cảnh người võ lâm chánh phái biết được chính mình gây ra trận phong ba cuồng loạn này vẻ mặt khỏi nở nụ cười, dám dám hét lớn: “ ngônn hoặc húng, đại nghịch bất đạo, ta thay trời hành đạo.” “! Ngươi như thế này mà thay trời hành đạo được sao.” Trong lòng thầm tính toán: có lẽ ta người xảy ra ít biến hóa, biến hóa này càng ngày càng lãnh huyết, càng ngày càng điên cuồng, nhưng hết thảy đều là các ngươi bức bách. Độc Bại Thiên trong lòng định đối tượng áp sát la Nam Cung thế gia là Nam Cung Hùng cùng nhi nữ Nam Cung Tiên Nhi, tại Vân Sơn đỉnh đại chiến trước đó cùng Nam Cung Tiên Nhi sinh tử như vậy thầm đoán, lần này sở dĩ trở thành cõ lâm công địch nhất định là có phần nào do hai phụ tử này cáo mật. Nam Cung thế gia là sao được tình mình xả thân thành ma, bí mật này ngoại trừ chính mình cùng người nhà và truyền nhân Lí Thi của Vụ phong biết, nhưng tin nhân phẩm của Lí Thi nhất định tiết lộ bí mật của mình ra ngoài. Phải có kẻ dấu dấu mặt nhất định có người ào đó biết rồi tiết lộ bí mật của mình ra ngoài. Xem ra chỉ còn cách tới gặp hai con hồ ly lớn Nam Cung Tiên Nhi mới có thể giải đáp nghi vấn này. Ngày thiên hạ phần đông cao thủ hão danh đều tới Thanh Phong đế quốc để tru sát bất tử chi ma Độc Bại Thiên là lúc Hán Đường đế quốc phát sinh đại . hại vị vương cấp cao thủ xuất lĩnh lĩnh nhóm người hướng tới Thanh Phong trấn tại Hán Đường đế quốc bọn họ chuẩn bị bái phỏng Độc gia. Bọn họ qua tìm hiểu biết Độc gia cùng Tư Đồ gia danh chấn Hán Đường đế quốc có quan hệ rất tối, vì tránh những phiền toái cần thiết nhóm người lựa chọn đêm tối mới tiến vào trấn. Bầu tời tối đen như mực, những người này cần sát định phương hướng, tất cả nhàng bay vào hướng hậu viên tiến tới. Nhưng chưa ai kịp tiến vào bị ném ra khỏi tường, kể cả hai vương cấp cao thủ. Sáng xớm ngày hôm sau, cư dân Thanh Phong trấn vô cùng ngạc nhiên phát bên ngoài tường viện Độc gia nằm la liệt bảy, tám người. Những người này tư thế cổ quái chân tay cứ đơ càn mang theo đao kiếm, nhưng ngoại trừ con mắt còn hoạt động còn lại thân thể với những tư thế kỳ quặt cứng đơ nằm mặt đất. Tư Đồ thế gia gia chủ Tư Đồ Khinh Vân nghe được hạ nhân báo lại lấp tức tới trường: “Trương huynh, Lưu huynh hai đại thiên vương sau lại ra thế này...” giết mình miệng mở to khong nghĩ đến cảnh những người này cùng với hai vương cấp cao thủ lại nằm đất thế này. đất hai vương cấp cao thủ tư dung vô cùng sấu hổ. Tư Đồ Kinh Vân chạy nhanh qua giải bỏ huyệt đạo của họ. Tất cả cảm thấy sấu hổ từ dưới đất đưng lên, theo Tư Đồ Kinh Vân về Tư Đồ gia, bất quá rời khỏi ai có thể ngẩn đầu mà . đến mấy ngày kiện này liền truyền khắp võ lâm Hán Đường đế quốc, sau đó mấy ngày trước lại có tin, trong Độc truyền ra tiếng “lôi đình chi hống” tiếng rống giận dữ khiến trung trong phạm vi hơn mười dặm tại trường kích động. Hai kiện này nhanh chóng lang truyền trong người võ lâm Hán Đường, đa số đều đoán: Độc gia có đế cảnh cao thủ, trong mắt người võ lâm ngàn năm nay ngừng rơi xuống nhưng gia tộc từ xưa này phải như ngoại nhân tưởng tượng, hậu đại huyết mạch vũ thánh luôn chảy trong dòng máu là vô địch truyền thừa. Sau khi chứng kiến phát sinh kiện này mọi người ngừng phỏng đoán, mấy vương cấp cao thủ đông thời cũng thanh minh Độc Bại Thiên làm hại võ lâm, nhưng liên quan đến nhà , bất luận thế nào cũng được sanh với Độc gia. Người võ lâm đối chiếu hai kiên này bất quá phát được huyền hư trong đó. Đương nhiên cũng có ít tin tức khác biệt đó là có đế cảnh cao thủ xuất , bọn họ cảnh cáo người võ lâm được hướng về Độc gia. Lúc này Độc Bại Thiên thong thả tiểu lộ trong rừng, biết người nhà bình an vô , tâm tình có chút gì đó nhớ về quê nhà. Mấy ngày nay ngày phục đêm , tránh né từng nhóm từng nhón địch nhân, mặc dù có vài lần song phương chính diện đối mặc nhưng bằng vào mặt nạ mặt cũng thuận lợi qua mặt. Đương nhiên nếu như động thủ cũng ngại những người này, những người này trong mắt xem ra gì dù có người thứ vương cấp cao thủ nữa. Nhưng biết phía trước vòng vây trùng trùng mình ở trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm. Hôm nay chạy vội tiểu lộ đột nhiên lúc đó cường đại đế cấp thần thức cảm thấy tia nguy hiễm, loại trực giác cho biết phía trước có địch nhân cường đại. bay vào đồi loạn thạch bên cạnh, sau đố vận dụng kinh thiên quyết thần công thu liễm khí tức toàn thân, tránh phía sau thạch đôi cử động. Xa xa bốn bóng người nhàn nhạt như bốn làn khói xanh bay lại phía Độc Bại Thiên đồng loạt đứng lại chỉ cách xa. Độc Bại Thiên từ trong loạn thạch chỉ hở đôi mắt ra nhìn thoáng qua, kiềm được hít ngụm thanh khí. Bốn người này có ba người thấy qua tại đỉnh Vân Sơn là vương cấp cao thủ, người thứ tư cũng là người quen là vương cấp cao thủ của Thanh Phong đế quốc Đại bi thiên vương Dương Thụy. đối với Dương Thụy có ắn tượng rất sâu sắc, lúc trước tại Khai Nguyên thành Lí phủ Dương Thụy thành danh với mười ba thức đại bi cùng với thiên vương của Bái Nguyệt đế quốc Lí Xương tiến hành kinh thế đại chiến để lại trong sâu rung động. Khi đó thầm thề nhất định thời gian sau khi công lực thăng lên vương cấp cảnh giới đến lúc đó hòa cùng bọn họ so tài. Cho đến ngày nay mặc dù chưa thành tựu thân cương cấp nhưng đích thực có thể cùng tranh hơn thua với vương cấp cao thủ. Nhưng hôm nay vạn vật thay đổi thành võ lâm công địch có khả năng cùng người luận bàn, tương kiến chỉ có thể sanh tử chi chiến. tránh trong loạn thạch cẩn thận vận dụng thần công thu liễm khí tức chính mình, dám có chút khinh thường, biết mình mà ra mặt họ nhất định phát được mình dùng giả diện đối với vương cấp cao thủ mặt nạ thể che giấu được, bọn họ chỉ cần căn cứ vào khí tức của mình cũng có thể phát được chân tướng, nếu như bị phát giác chết có chổ chôn. Cho dù vô thượng tuyệt học Thần hư bộ có thể thoát được bốn người nhưng tung túc bại lộ, vô pháp thoát hết đợt này đến đợt khác truy sát. “Thế nào lại thấy nữa điểm tung tích, Lí Thi cùng Thủy Tinh bọn họ phải hướng này thấy qua sao? Chẳng lẽ thoát khỏi được quá trình truy tung? Có lẽ các nàng ấy nhìn nhầm rồi hoặc chúng ta truy qua rồi, vậy mà cũng để thoát.” Độc Bại Thiên trong lòng thầm nghĩ: “Thủy Tinh cùng Lí Thi hai người rốt cuộc cũng tiết lộ hành tung của mình ra ngoài, bất quá hai người như thế cũng coi là chí nghã rồi, cũng lập tức cho vương cấp cao thủ, bằng bọn họ cũng mất vài ngày mới tìm được nơi này. Có lẽ trong lòng các nàng đối với chánh đạo chắc tràn ngập ấy nấy, lần sau gặp mặc khẳn định là đao binh tương chiến.” “ đúng, ta có cảm giác từng xuất ở đại phương này, nhất định tới đây, hơn nữa thời gian còn lâu.” Vương cấp cao thủ vừa vừa quan sát xung quanh. Độc Bại Thiên nghe được để tâm trực tiếp cảm ứng động tỉnh đồng thời cũng hướng nơi các vương cấp cao thủ đánh giá. Đột nhiên áp lực trầm trọng truyền tới, đó là cường đại vương cấp thần thức của bốn người ép lại phía , khỏi phải đưa tay nắm chặc khấp huyết thần kiếm, thậm chí lập tức có thể nhảy đựng lên sử dụng thần hư bộ thoát , hiểu tứ đại vương cấp cao thủ liên thủ có khả năng phản khán. Nhưng Độc Bại Thiên hề động, mặc tập trung toàn thân công lực, mặt cẩn thận thu liễm khi tức phóng chút nào ra ngoài. Độc Bại Thiên nhớ tới câu của lão phiến tử: “Chạy trối chết đúng là khảo nghiêm lòng người.” bây giờ lĩnh hội sâu, người tâm muốn sống mà từng thời từng khắc đối mặt với uy hiếp của tử nhần, tinh thần cực đại thống khổ. Bốn vương cấp cao thủ ngừng triễn khai thần thức tại phụ cận tìm tòi, cường đại thần thức bỏ sót chút gian nào. Độc Bại Thiên thầm cảm thấy may mắn chính mình có thể bằng vào đế cấp thần thức vận dụng kinh thiên quyết kỳ học thần công làm cho khí tức chính mình hoàn toàn biến mất. Chính tại đây cảm giác vương cấp cao thủ thứ năm tới, bởi vì có cổ cường đại thần thức gắn liền tra sét gian vùng phụ cận. trong lòng thầm nghĩ: “Con mẹ nó có phải toàn bộ vương cấp cao thủ đại lục tới đây mở hội a!”
Chương 17: Hoả thiêu Nam Cung Dịch giả: congphuc Nguồn: thegioinet.net trong lòng thầm nghĩ: “Con mẹ nó có phải toàn bộ vương cấp cao thủ đại lục tới đây mở hội a!” Chỉ nghe ngưòi thứ năm : “Hắc hắc, tưỏng chúng ta năm ngưòi cùng liên thủ tru bắt ngưòi hậu sinh vãn bối, là doạ ngưòi a!” “Doạ người? Tại Hán Đường đế quốc lưỡng vị mới thực trãi qua cảnh doạ người, vừa mới nhảy vào sân còn chưa kịp làm gì, sao họ cũng cùng đẳng cấp với mình nhưng rồi cũng bị người ném ra khỏi tường, phải nằm băng lãnh ngoài tường qua đêm, hắc hắc” Sau đó truyền đến trận bước chân hoản loạn, lại có người chạy tới, Độc Bại Thiên biết đây chỉ là cao thủ bình thường. au đó nghe được thanh bối rối: “Báo cáo các vị thiên vương đại bất hảo.” Đại bi thiên vương Dương Thuỵ : “chuyện gì? Vì sao hốt hoản như thế?” “Duẫn phong thiên vương bị giết!” “Cái gì? rốt cuộc sau lại thế này?” vương cấp cao thủ giận giữ hét, hiễn nhiên người này cùng Duẫn Phong giao tình . “Thi thể…Duẫn… Phong thiên… vương hôm nay được những người sâu trong Vân Sơn phát , họ đoán là bị ma vương hạ sát.” Ngưòi này giọng run run sắc nhìn vương cấp cao thủ có chút sợ hãi. “Độc Bại Thiên ta phải băm thây ngươi thành vạn mãnh.” vương cấp cao thủ kia hét lên giận . vương cấp cao thủ khác : “Kỳ quái, Độc Bại Thiên phải chỉ đạt tới thứ vương cấp cảnh giới sao? Như thế nào lại có thực lực như vậy?” “Duẫn Phong nhất định bị dùng thủ đoạn thấp hèn ám toán rồi.” “Có lẽ chúng ta phải thay đổi kế hoạch chút, thể để hai thứ vương cấp cao thủ thàng tổ, như vậy thái quá nguy hiểm.” Dương Thuỵ : “Chúng ta hãy về trước xem cái chết của Duẫn Phong ra sao rồi hãy quyết định.” “Sưu” “Sưu” Năm đạo thanh phá , năm bóng người nhàn nhạt nhắm phương xa bay . Độc Bại Thiên toàn thân đổ mồ hôi lạnh, biết chỉ còn có mình ở đây, cả vùng phụ cận còn vương cấp cao thủ nào ở lại tìm tòi, thần thức cảm ứng liền giải phóng khí tức chính mình. lau vài hột mồ hôi mặt: “mẹ nó, các ngươi các lão bất tử làm lão tử phải chịu thời gian dài kinh sợ. A! Duẫn Phong cảm ơn ngươi, nghĩ ra, sau khi ngươi chết cũng có thể làm được chuyện tốt, cái này gọi là làm phế vật cho người lợi dụng.” Cái chết của Duẫn Phong làm đại lục nổi lên trận phong ba, trong mắt người thường vương cấp cao thủ chính là vô địch song lại bị người thanh niên chưa được hai mươi tuổi giết chết, cả đại lục đều khiếp sợ. Duẫn Phong là bị tiên thiên kiếm khí đâm thủng ngực chí tử, hiễm nhiên phải bị người ám toán giết chết, cái này làm cho mọi người cảm thấy thanh niên này đáng sợ. Mọi người đều biết trong Vân Sơn, Độc Bại Thiên bị mấy trăm cao thủ đuổi bắt lại có thể thản nhiên ám sát lúc hơn mười cao thủ, đối với cảm thấy kinh khủng rồi, bì mọi người ghép cho hai chữ ma vương, cũng từ đó đại danh ma vương Độc Bại Thiên vang vọng đại lục. Duẫn Phong chết quả đối với việc tru sát Độc Bại Thiên nhất định có ảnh hưởng, cơ hồ tất cả các vương cấp cao thủ đều tập trung tại trấn ngoài Vân Sơn, mỗi người đều muốn từ vết thương có thể nhìn ra Độc Bại Thiên làm như thể nào cho Duẫn Phong kích chí mạng, nhưng tiếc là bọn họ lại có nhân ra được chút manh mối nào. Độc Bại Thiên thành công trốn ra khỏi vòng vây quanh Vân Sơn, vào phạm vi thế lực của Nam Cung thế gia. Vần trăng cao, khắp sơn trang Nam Cung gia được bao phủ dưới ánh trăng nhàn nhạt, từ xa nhìn lại có vẻ như mông lung , hài hoàn, yên tỉnh. Độc Bại Thiên lặng lẽ tìm nhập Nam Cung gia, mặc dù có đế cấp thần thức nhưng dám phóng thích ra ngoài, sợ kinh động Nam Cung Vô Địch. biết lão với vừa vào cảnh giới đế cấp cao thủ vô cùng đáng sợ, nghĩ ngay từ đầu lại kinh động đến lão già này. Bởi thế thu liễm khí tức chính mình, cho nên hành động được mau lẹ như bình thường cho dù như vậy động tác cũa cũng vô cùng linh hoạt. Độc Bại Thiên tránh thoát nhóm rồi lại nhóm gia đinh tuần tra, chậm rãi tiến về phía hậu viện. “Mẹ nó, Nam Cung thế gia như thế nào nhiều đình viện như vậy, nếu tìm từng phòng cho dù tìm tới sáng cũng tìm được phòng tiểu hồ ly.” Lúc này lại có thế kót két, rồi phòng mở cửa, người khoát quần áo ra. “Bụng khó chịu…ai u…” Cùng lúc Độc Bại Thiên nhất loạt tiến lại, quan sát chút mới phát tên kia nguyên muốn nhà xí. liền phóng lại chút khó khăn điểm trúng ách huyệt, tến kia liền bị bắt giữ, muốn hô cũng ra lời, nhất thời chân tay run rẫy. Độc Bại Thiên đưa khấp huyết thần kiếm sát cổ hăn, thấp giọng : “Ta giải huyệt cho ngươi hậu hỏi ngươi cái gì ngươi đáp cái đó, cấm gọi nghe thấy ? nếu như bằng …” song nhịp nhịp kê sát kiếm cổ hơn. Người này bị doạ liều mạng gật đầu, Độc Bại Thiên liền giải huyệt đạo cho . Người này ngừng run rẩy, xuất cả ra quần. Độc Bại Thiên cười thầm, tên này cũng muốn rồi, bị doạ tự nhiên khó mà khiềm được. “ Nam Cung Tiên Nhi tiểu tiện nhân ở trong viện nào?” “Nàng….nàng…nàng….tiểu thư nàng….” “Mau ở đâu, nếu còn cơ hội để đâu.” là hữu hiệu, người này bị doạ như vậy liền ra kết quả. “Tiểu thư ở tại phòng thứ năm trong viện thông minh, nơi đó vì nàng mà bố trí tiểu viện, khả dĩ gần nhất nơi Lão thái gia, có thể qua thỉnh giáo võ học hay bàn các vấn đề tới gặp Lão thái gia bên kia.” “Lão thái gia kia là Nam Cung Vô Địch cái lão hổn đản phải ? Người này vừa nghe những lời này thấy run sợ, lập cập : “là….là Nam Cung … Vô Đich … lão gia tử.” “Cái gì lão gia tử, là lão hổn đản.” “là … là … lão hổn đản.” Độc Bại Thiên thầm tự lượng: me nó, tiểu tiện nhân là giảo hoạt, cái gì là thỉnh giáo võ học hay cần bàn vấn đề nhất định là phòng bị ta ám sát. là giảo hoạt a, tại đỉnh Vân Sơn trong khi tuyệt đại đa số thứ vương cấp cao thủ đều vây công ta, nàng chút diện, sau khi trở về lại cẩn thận như vậy. A, phiền toái nha! Có lão hổn đản bảo vệ nàng hoàn toàn động được nàng. Chờ coi, chơ ta bắt được ngưoi…… “, Nam Cung Hùng cái lão vương bác đó ở tạI nơi nào?” “Lão gia … tạI … “ “ ngay ta chém phát là chầu.” Người kia vừa nghe những lờI này lập tức : “Chẳng biết vì sao mấy ngày lão vương bát ở cùng các trưỡng lão.” “Mẹ nó là lão hồ ly, phụ tử nhà này đích là hồ ly.” Độc Bại Thiên thấp giọng mắng “Nam Cung Hùng lão hổn đản có tất cả bao nhiêu ngườI con?” “Dạ, lão hỗn đản có tất cả ba nhi tử, hai người ở tại trưỡng lão viện, cùng các trưỡng lão tập võ. Còn đại công tử từ bí mật ra ngoài học nghệ có ở nhà.” Độc Bại Thiên phát người này càng lúc càng biết ăn , xem ra tên gia hoả này ngày thường rất được ưa chuộn là gia nhân phi thường hoạt lưu. “Ngươi con lớn của lão hổn đản từ bí mật ra ngoài học nghệ, cụ thể tình huống như thế nào, ngươi tại Nam Cung gia thân phận như thế nào?” “ dối gạt ngài, ta là đại tổng quản Nam Cung gia, kiện này ngoài ta ai biết. Như thế này, ngày tìm đến Nam Cung thế gia gay phiền toái, muốn ta cho ngài cũng được, nhưng ngài nhất định phải cam đoan thương tổn ta.” “Có thể, chỉ cần ngươi ta cam đoan thương tổn ngươi.” “ việc này ta cũng chỉ là vô ý nghe được cuộc đàm luận của Nam Cung Hùng lão hỗn đản cùng lão bát đản, nghe ĐạI công tử Nam Cung Viễn Phong khi còn rất dùng giả danh để vào học nghệ ở Vụ phong, khả dĩ cũng gần mười năm trở lại.” “Ngươi biết dùng tên gì ?” “ biết, những chuyện như thế này tổng quản như ta hoàn toàn được biết, chỉ là trước kia ta nghe trôm được.” “n, mẹ nó! Nam Cung Viễn Phong, hừ!” biết nhất định đại công tử của Nam Cung thế gia tại Vụ phong biết được bí mật của ta sau đó bí mật báo lạI cho Nam Cung gia. Rốt cuộc cũng giải được bí mật nhưng lại thêm bí mật khác, Nam Cung Viễn Phong tại Vụ phong chính là nam đệ tử nào? như thế nào lại biết bí mật này? Xem ra Nam Cung thế gia đơn giản, đầu tiên là Nam Cung Tiên Nhi tu luyện ma giáo tuyệt học điên đảo chúng sanh, bây giờ lại xuất tên dùng giả danh bái sư tại Vụ phong là Nam Cung Viễn Phong, Nam Cung thế gia là đại địch a! Độc Bại Thiên nghĩ tới là đe doạ tên này lại có thể từ miêng biết được ít tin tức hứ ích, lập tức điểm huyệt , dấu trong bụi rậm. Vào khoảng giữa canh ba, chỉ thấy bóng đen tại sơn trang Nam Cung gia duy động, như u linh, người chân bước thần hư bộ chính là Độc Bại Thiên. tốn chút công phu làm cho các viện lạc Nam Cung thế gia hoả quang tận trời, khói đen nồng đậm, lữa cháy hùng hùng, cùng với vô số tiếng kêu, tiếng mắn, Nam Cung thế gia nhất loạt hoản loạn. Đột nhiên nổi lên trận thanh hùng hồn, bầu trờI Nam Cung thế gia kích động, truyền tới tất cả mọi người: “Mọi người cần phải sợ, khẩn cấp diệt hoả, ta chế trụ hoả tặc.” Độc Bại Thiên vừa nghe thanh biết đến lúc phảI rờI khỏi, ném bỏ mồi lửa tay, dụng phong hội cữu chuyển truyền : “Nam Cung Vô Địch ngươi lão vương bát đản hét cái gì chứ, ta Độc Bại Thiên chính là muốn thiêu huỷ ngươi, ngươi con rùa già có khả năng gì bắt ta? Nam Cung Hùng ngươi hãy rữa sạch cổ lần sau ta nhất định thu tiêu mạng chó ngươi. Còn tiện nhân Nam Cung Tiên Nhi, ngươi con tiểu tiện nhân, nhất định phải chờ lão tử trở lại, chờ ta sử lý ngươi, hắc hắc…” tiếng thét dài kích động tại trung Nam Cung thế gia, làm cho đầu óc Độc Bại Thiên tê dại. “Ta kiếu, con mẹ nó lão hổn đản này quá lợi hại, ta phải nhanh thoát thôi.” Chân vận dụng tối đa thần hư bộ như đạo quang ảnh bay về phương xa. Ra ngoài hơn mườI dặm hậu quay đầu về phía sau quang sát, chỉ thấy người thân hình cao lớn mang theo khí thế bức nhân hướng đuổi theo, hơn nữa khoảng cách lại còn gần. “Ta kiếu, ngươi cái lão biến thái, lão tử vận dụng thần hư bộ ngươi cũng có thể đuổi theo, quả thực phải người.” “Độc tiểu nhi đừng để ta đuổi kịp ngươi…” Độc Bại Thiên phản phất như nghe được tiếng cắn răng của Nam Cung Vô Địch, cảm giác da đầu mình như tê dại. “Lão vương bát đản, con mẹ ngươi truy bắt… ta kiếu, ngươi lão biến thái lại thu hẹp khoảng cách.”
Chương 18: Đại mạ Nam Cung Vô Địch Dịch giả: congphuc Nguồn: thegioinet.net Phía sau đích Nam Cung vô địch càng đuổi càng gần, độc bại thiên nhịn được có chút bực mình, khả dĩ bây giờ công lực nếu muốn đối kháng này đế cảnh cao thủ khác gì muốn chết. rốt cục hiểu được đế cảnh cao thủ rất đáng sợ, uỷ trượng vô thượng tuyệt học thần hư bộ tốc độ ngừng tăng lên có khả năng bộ đều đạt tới cực hạn, nhưng nghĩ tới lão già nầy chỉ với khinh thân công tầm thường phu liền đuổi tới. Có thể khẳn định, khinh công của lão gia tuyệt đối phải là cường hạng, nhưng chính bằng vào tu vi cao thâm chỉ dùng khinh công bình thường lại rút ngắn khoảng cách hai người. Có thể tưởng tượng nếu hai người động thủ khẳng định là cân sức. Độc Bại Thiên phi thường hiểu chi minh, biết lúc này đích tu vi tuyệt phải là đối thủ Nam Cung vô địch, chỉ có liều mạng đào tẩu. “Lão đầu tử, ngươi biết xấu hổ, ngươi đế cảnh tu vi cư nhiên khi dễ ta lại là hậu sinh vãn bối, ngươi là quá mức thái quá, ngươi sợ người võ lâm sỉ vả ngươi sao? Ngươi sợ các đế cảnh cao thủ trách phạt ngươi mạ?” “ Ngươi tên tiểu tử hỗn đản, thúi lắm!” Nam Cung vô địch nóng nảy, tự nhiên mất hẵn tôn dung, mặt giận hắt giọng.”tiểu thỏ tử ngươi dám hỏa thiêu Nam Cung thế gia, Nam Cung thế gia khai phái năm trăm năm tới nay hoàn chưa bao giờ chịu đại sỉ nhục như thế này, hôm nay ta nhất định tiêu diệt ngươi.” “ Ta kháo, lão đầu tử có gì mà hỏa khí trùng trùng, có gì mà sỉ mạ? Bất quá nghĩ qua là ta chơi lửa lở chỉ đốt của các ngươi gia mấy gian phòng thôi? ngươi như thế nào lại hẹp hòi vậy!” Nam Cung vô địch cái mũi thiếu chút nữa phát khói, hoàn toàn có phong phạm đế cảnh cao thủ, phá khẩu mắng to:” ta XXX, ngươi lại dám vậy... nghĩ qua là chơi với lửa lỡ đốt chúng ta gia mấy gian phòng hử? Ngươi là có dự mưu đốt Nam Cung thế gia chúng ta cả nửa cá sơn trang, đó là chúng ta mấy trăm năm tới cơ nghiệp. Tiểu thỏ tử ta xem ngươi có khả năng gì chạy thoát, sau khi bắt được ngươi, xem ngươi được gì.” Độc Bại Thiên bên liều mạng mệnh đích bào, bên cùng Nam Cung vô địch” giải thích”:” ta kháo, lão nhân ngươi bây giờ hiểu được ủy khuất rồi. Hoạt kê, tự làm tự chịu, là báo ứng của các ngươi. Ngươi ngẫm lại các ngươi đối ta làm những gì, đầu tiên là lừa ta váo Nam Cung gia, đối với ta uy bức lợi dụ, để cho ta phải nghe theo Nam Cung thế gia hiệu lực. Sau khi ngươi bất hảo lão tiểu tử xuất quan, từ hậu viện chạy đến, ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ lớn hiếp , vô sỉ, hỗn đản, thấp hèn, hạ lưu …… tóm lại câu , ngươi con mẹ nó phải hạn tốt đẹp gì. Tiếp theo ngươi này ỷ trượng đế cảnh cao thủ đem ta cấp cầm chế, ngươi có biết hay từ này giờ khắc này bắt đầu vận mệnh ta cho các ngươi con mẹ nó xảy ra chuyển chiết?” “Sau đó, cháu bảo bối Nam Cung tiên nhi, cái con tiểu tiện nhân dụng điên đảo chúng sanh làm ta bị lạc mất bản tính, sau đó tập kích Thủy Tinh truyền nhân của Thủy Tinh trai đích, kết quả thành lại mang nhục, tự làm tự chịu, hại ta đồng thời cùng các ngươi và Thủy Tinh trai hai phương cừu địch. Bất đắc dĩ ta phải tham gia tân thiên vương phong vương đại hội chết tiệt đó, nghĩ đến nơi đó có mấy người đức cao vọng trọng thiên vương cao thủ chủ trì công đạo, nhưng ta còn chưa kịp giải thích, các ngươi có con tiểu tiện nhân ta thành bất tử chi ma. Con mẹ nó làm hại lão tử đại chiến vân sơn đỉnh, huyết nhiễm trường bào, thành công địch khắp thiên hạ võ lâm, từ nay về sau thiên hạ tray sát.” “ Lão tiểu tử ngươi các ngươi đối với ta như thế? Mà ta chỉ có điều cẩn thận đốt các ngươi gia mấy gian cẩu oa, ngươi tựu đối ta muốn giết tuyệt, ngươi ngươi có đức hay có đức?” Độc Bại Thiên thuyết giảng hồi dài, có khi vô cùng bi phẫn rít gào, sỉ mạ Nam Cung gia, có khi lại hì hì ha ha đả kích Nam Cung vô địch, Nam Cung vô địch sớm điều muốn xuất thế, hai điều muốn thăng thiên. Đặc biệt là tả câu”lão tiểu tử”, hữu câu” lão tiểu tử”, Nam Cung vô địch làm sao mà tức khí. Nam Cung vô địch trong lòng thầm mắng: tốt xấu gì ta lão nhân gia cũng là bát mươi tuổi, ta lão hoàn đồng được rồi, ngươi cũng cho nên kêu như vậy… chứ. Tiểu thỏ tử ngươi ngàn vạn lần đừng làm cho ta bắt được ngươi, ta mà bắt được ngươi, dù ngươi có bái dập đầu cũng thể thoát. “Độc tiểu nhi, ngươi đừng vội mừng ở đó mà miệng lưỡi lợi hại, đừng cho ta nắm được ngươi ……” “ nhảm, ngươi cái lão ô quy, lão vương bát đản, đừng hòng cho ngươi bắt được ta a? lão tiểu tử ngươi ngươi xem lại đúng là rùa già, mau quay lại, con rùa già như ngươi điểm cũng làm được.” “Oa a …… tức chết ta mất.” Độc Bại Thiên cũng xem như bản lãnh, tại trường phong trấn đích mọi người cuồn cuộn ra xem, đế cảnh cao thủ khí tức bức ra như sấm. Chỉ thấy mờ mờ dưới ánh trăng hai bóng người cao lớn trước sau bay nhanh chạy trốn, như trận gió thoảng, hơn nữa trong gió thỉnh thoảng truyền đến lời mắng chưởi. “Ta kháo, lão tiểu tử ngươi lại như vậy dĩ ỷ lớn hiếp , ỷ già khi trẻ, lã hổn đản vô liêm sĩ, ngươi dựa đế cảnh tu vi bức ép ta, chứng tỏ ngươi ngươi cang dự hồng trần, tham dự trần tục, ngươi chẳng lẻ quên đế cảnh cao thủ có ướt định ước định rồi sao? Ngươi chẳng lẻ sợ đến lúc đế cảnh cao thủ liên thu tìm ngươi gây phiền?” “Oa a… Ngươi câm miệng cho ta, ta bổ chết ngươi oa a..” “Lão ô quy ngươi quát thao cái gì, tựu như năm trăm con mũi, ba ngày con vịt trước mặt ta hồ phi loạn vũ, phiền a!” cũng nghĩ lại là ai mới là người gay phiền toái. “Ta kháo, cái lãi hổn đản lại rút ngắn môyj đoạn, đúng là lão già thấp hèn, vô sỏ, hiểm, hổn trướng.” Nam Cung Vô Địch rốt cuộc gì nhưng hai mắt đỏ kè mở trừng trừng, hai hàm răng nghiến chặc phát ra thanh rùng rợn. “Lão già hai ta có thể thương lượng ngươi thấy như thế nào, ngươi khôngt truy đuổi ta nữa ân oán trước đó xem như xóa bỏ như thế nào?” Nam Cung vô đich sắc mặt trầm câu nhưng dưới chân như cuồng phong ngừng phía sau truy tới tha. “Lão tiểu tử ngươi xem như là cuôc thương lượng này bất thành, sé có lúc lão tử có cơ hội hoàn toàn hủy diệt ngươi cái lão cẩu oa, trãm chết tền tiểu tử Hùng cẩu, xxx tên tiện nhân cháu gai ngươi, sau đó bán vào kỹ viện, cho người phong vân năm này qua năm khác thê lương mà chết.” Nam Cung vô địch cuối cùng cũng chịu được: “Độc Bại Thiên miệng ngươi độc địa, Nam Cung vô địch danh đế cảnh cao thủ thề nhất định bằm ngươi thành vạn đoạn.” Độc Bại Thiên cười tràng lớn, biết dù mình có tự sát cũng thể chết trong tay Nam Cung vô địch, lão già này khẳng định hận chết mình đến chết. Độc Bại Thiên vô luận thóa mạ như thế nào nữa Nam Cung vô địch đều tiếng cũng . Hai người lúc này khoảng cách càng ngày càng gần còn quá hai mươi trượng. Độc Bại Thiên nổi hung tâm, dùng răng cắn đầu lưỡi phun ra búng huyết vụ tốc độ liền tăng lên cực đại. “ ta kháo, người khác đều cho ngựa phóng huyết phi nước đại, con mẹ nó Nam Cung vô địch lão hổn đản bức lão tử phóng huyết để tăng tốc, ta XXX…” Hai người lúc đó lại nới rộng khoảng cách, từ đầu đến giờ hai người kinh qua gần trăm dặm, Độc Bại Thiên xớm hãm lại, lúc này rốt cuộc còn đủ khí lực đấu với Nam Cung vô địch, hơi thở hồng hộc. biết tinh huyết từ đại giới hoán giảm nên tốc độ cũng chậm lại, mà Nam Cung vô địch cùng khoảng cách lại bắt đầu rút ngắn, quay đầu nhìn Nam Cung vô địch thấy hai mắt đỏ ngầu như phun ra hỏa quang ập tới, lập tức chút do dự, lại phun ra bụm huyết vụ tốc độ lại tăng lên chạy trước. Cứ như vậy Độc Bại Thiên ngừng phóng huyết, khi đoạn đường lên gần hai trăm dặm lúc này Độc Bại Thiên cảm thấy mình như hư thoát mà mắt thấy Nam Cung vô địch như sắp đuổi kịp. Đột nhiên nghe được thanh nước chảy, trong lòng rung động nhanh chóng hướng tiếng nước chạy tới. Lúc này trời cũng hừng hửng sáng, chỉ thấy phía trước là con sông lớn, nước sông chảy siết, chồm trứ, rít gào, uống lượng chảy về phương xa. trong lòng run lên: con mẹ nó, nại hà cũng bằng, ta mà xuống lập tức biến mất mới lạ, có khác gì chiệu chết sao? vừa quay mặt lại nhìn thấy Nam Cung vô địch gần tới trước mặt, chỉ thấy lão sắc mặt nanh ác, hai mắt đỏ ngầu, như hung thần. “Ta kháo, vào tay lão tiểu tử thà chết bởi người khác còn hạnh phúc hơn, hiết cách xuống nước thôi.” liết nhìn Nam Cung vô địch rồi vọt nhanh tới. “Lão tiểu tử, tiễn ta hơn trăm dặm cũng phải đến lúc chia tay, ngươi hổn đản, lão tử phải đây.” Nghe Độc Bại Thiên loạn ngôn uế ngử lại thấy hướng xuống dòng sông, Nam Cung Vô Địch trở nên nóng nãy, toàn thân thăng thiên như đạo quang điện lập tức tới ngay sát sau lưng . Đây là thành tựu mà Nam Cung Vô Địch sau khi thành tựu đế cảnh bí mật luyện thành tuyệt học, chỉ trong chớp mắt có thể được khảng cách hơn bốn trượng, nếu như luận võ cùng cấp có thể tưởng tượng được là kích trí mạng. Lúc này mắt thấy Độc Bại Thiên sắp đầu tảo, bất đất dĩ phải dùng đến thân pháp này, đồng thời trong lòng cũng thấy dùng nó để đối phó với thứ vương cấp cao thủ lại là hậu sinh vãn bối cũng cảm thấy lãng phí. Độc Bại Thiên thấy như vong hồn cận kề, mặt mủi trắng bạch nếu tại đây mà rơi vào tay lão già này cần tưởng tượng củng biết là sống bằng chết. “liều mạng! lão tử dù nguyên khí đại thương cũng để tại nơi đây rơi vào tay lão tiểu tử.” nghĩ là làm, hướng hướng về phía Nam Cung Vô Địch phun ra ngụm huyết vụ, huyết vụ nồng đậm quang mang lập lòe, sau đó nhanh chóng ngưng tụ. “Dĩ chi huyết hóa hình vu kiếm, huyết mạch thần kiếm thành hình, Ngưng!” huyết vụ phi toái tụ lại cùng nhau đồng thời ngưng tụ thành thần kiếm huyết quang lẫm lẫm, chính là thanh bảo kiếm. “Thần kiếm tru ma, diệt!” sát khí lẫm nhiên huyết quang thiễm thiễm, huyết vụ thần kiếm sát khí trùng thiên đâm thẳng về phía Nam Cung Vô Địch. Nam Cung Vô Địch hét tiếng lớn, vốn bay nhanh tới sau lưng của Độc Bại Thiên, nhưng thanh huyết hồng thần kiếm sát khí sâm sâm tiến tới trước mặt vô cùng thống hận tên tiểu tử hổn trướng trong miệng thổ ra tiếng. hơn nữa thần kiếm cũng tới trước ngực thầm mắn: cái tên tiểu hổn đản hổ là bất diệt Ma Vương, dĩ nhiên cũng có bản lĩnh quỷ dị. có cảm giác huyết hồng thần kiếm mạng theo lực lượng cường tuyệt, kinh khủng, lập tức có chút đại ý khinh nhờn. Hữu thủ thần tốc cho vào trong người lấy ra thanh đoản kiếm, kích xạ vô kiện bất tồi tiên thiên kiếm cương. Quang hoa chói mắt hòa cùng huyết vụ thần kiếm đánh tới, “Phanh” tiếng đại chấn, huyết vụ thần kiếm bị chấn vụn, hóa thành đoàn huyết vụ kích xạ ra chung quanh, cùng lúc đó Độc Bại Thiên xoay người tiềm nhập vào trong làng nước. Nam Cung Vô Địch mãnh liệt phóng về phía trước, nhưng kinh hải phát huyết vụ kích xạ xuyên qua y phục, liền nhanh chóng vận khởi hộ thể chân khí ngăn cản huyết vụ.