Bất tử bất diệt - Thần Đông (Full 10/10 quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 3 - Chương 16


      Độc Bại Thiên vừa nghe vừa trợn tròn mắt, Gặp tiên linh khiến kinh ngạc nhưng những lời tiên linh còn khiến chấn động hơn. Dưới lòng đất của Vụ phong lại có lão quái vật sống cả hàng trăm năm nay, rồi cái gì mà linh tà ma. lẽ những thần thoại truyền thuyết cổ xưa đều là , tam giới lục đạo, ma quỷ quái đều có .

      “Ta hỏi , tiên linh đại tỷ đừng đùa giỡn nữa nhé. là tiên linh? Những lời đều là sao?

      “Đương nhiên là ” Thanh trong trẻo của tiên linh vang lên

      “Mới hồi nãy sống rất nhiều năm, có thể gần như là trường sinh bất lão. Vậy tại sao lại kêu đại hạn tới chứ?”

      “À! Hai vạn năm trước ta trong cuộc ma đại chiến bất hạnh thụ trọng thương, hình thần bị tiêu diệt, may mắn thoát khỏi cái chết. Nhưng cũng từ đó nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng. Còn có thể sống tới giờ kì tích rồi”

      Độc Bại Thiên “ Đầu của ta tại như muốn điên lên rồi. Thế giới mà căn bản hề giống như thế giới mà chúng ta biết. Ta cũng thể cho đáp án mãn ý được.”

      Đúng lúc này, trong tâm của Độc Bại Thiên chợt nổi lên cổ ba động, giống như cơn sóng dưới cuồng phong trỗi dậy mãnh liệt. thanh từ trong tâm tưởng của vang lên gọi “ Độc Bại Thiên”

      “Ngươi là ai? Ai kêu ta?”

      “Ta là ai quan trọng. Ngươi cũng sớm muộn gì cũng biết thôi. Hãy mau mau nhớ cho kỹ đoạn tâm pháp này đây”

      “Chiến thiên quyết” Ba chữ lớn lên rệt trong tâm tưởng của . đoạn tâm pháp võ học bác đại tinh thâm từ từ lướt qua tâm tưởng của .

      nhớ hết chưa?”

      “Nhớ rồi. Nhưng….Sao đoạn tâm pháp này lại rất giống với Kinh Đào Thiên Trọng quá vậy”

      sai. Đây chính là phiên bản Kinh Đào Thiên Trọng hoàn thiện”

      “Ngươi là ai. lẽ lại là…..Chiến Thiên lão tổ?”

      “Sớm muộn gì ngươi cũng minh bạch mọi chuyện”

      Độc Bại Thiên đột nhiên mất hết tri giác

      Tiên linh đứng bên cạnh lúc này phát ra động mà như bất động, giống như bị ai đó điểm huyệt vậy. Đột nhiên cổ khí thế cường đại từ người Độc Bại Thiên phát tán ra – bễ nghễ thiên hạ, duy ngã độc tôn

      Tiên linh lẩm bẩm như tự với mình “ Cường giả, đây mới đúng là cường giả”

      Độc Bại Thiên đứng tĩnh lặng chỗ. Thần quang từ hai mắt phát ra như có , trông giống hệt như kiếm mang dài ra tới nửa thốn.Mái tóc đen dài tung bay theo gió, y phục phát ra phần phật, cả ngươi to lớn vững vàng như núi tán phát ra khí thế mãnh liệt y hệt như vị chiến thần.

      Giọng trong trẻo của tiên linh lại vang lên “ Ngươi chính là sức mạnh cường đại khi nãy. Chính là ngươi chứ phải là Độc Bại Thiên. Ngươi là ai? Ngươi sao lại xâm chiếm lấy thân thể của ?

      Độc Bại Thiên ( cũng chính là sức mạnh cường đại tồn tại trong cơ thể của ) sắc mặt bình tĩnh từ từ cất tiếng trả lời “ đúng. Ta hề xâm chiếm lấy nguyên thần của . ta là cá thể tồn tại có lẽ hơi quá, ta chỉ là đoạn kí ức bị mất của mà thôi”

      “Ngươi lẽ là…..”

      sai. Bất khuất bất phục, chiến ý thao thiên, chiến hồn bất diệt, linh thức nghịch thiên, lịch thiên kiếp vạn hiểm…..” Thanh của Độc Bại Thiên ngày càng cuối cùng “ Ngươi hiểu rồi chứ”

      Tiên linh thở dài ra là như vậy. Nghi vấn của ta cuối cùng cũng được giải rồi”. Rồi tiếp “ Ngươi có phải chuẩn bị đánh thức nhửng kí ức mà thất lạc , đúng ?”

      . Độc Bại Thiên phải là Kinh Thiên, phải là Chiến Thiên…. tại chính là Độc Bại Thiên. Bọn ta chỉ là mang những cái của đem đưa lại cho . Bởi vì con đường này ngay từ ban đầu chọn rồi”

      “Các ngươi tặng thân công lực cường đại của các ngươi?”

      . Cơ thể con người có tiềm năng vô hạn. Chỉ cần chính bản thân tự tìm kiếm có được lực lượng mạnh nhất”

      Tiên linh thở dài” Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao bọn họ lại cố kị các ngươi đến như vậy”. Ngưng chút tiên linh cất tiếng hỏi tiếp “ Ngươi chính là bộ phận kí ức thất lạc của Độc Bại Thiên. Vậy những bộ phận kí ức thất lạc cuối cùng …..


      “Cuối cùng vĩnh viễn biến mất, trở về hư vô”

      “Cái gì?” Tiên linh kinh hãi kêu lên” từng xoay chuyển phong vân, tung hoành thiên hạ…..vậy mà…..vậy mà lại vĩnh viễn biến mất sao?”

      “Đời người như giấc mộng. Những gì tồn tại đều trở thành lịch sử. Những phong vân khi xưa cũng nên theo đó mà tan ” Tiếp đó Độc Bại Thiên cười lớn “ Tồn tại là cái gì chứ?Chiến hồn vĩnh sinh, bất tử bất diệt chính là loại tồn tại. Biến mất cũng chính là loại tồn tại khác. Đến từ đâu thỉ trở về nơi đó…..đến từ hư vô trở về hư vô”

      Tiên linh cảm thán kêu lên “ Huynh khiến cho người ta khâm phục”

      Độc Bại Thiên ” Ta sớm muộn gì cũng phải biến mất. Còn ngươi là tiên linh bị trọng thương cũng còn ở nhân gian được bao lâu. Ta và ngươi hãy đại chiến trận, thấy thế nào? Coi như thêm chút màu sắc cho tồn tại của ngươi”

      Tiên linh ” Ngươi sợ kinh động tới bọn họ hay sao mà lại muốn đại chiến chứ?”

      “” sao. Bọn họ ở những nơi rất bí, chìm trong giấc ngủ. Nhất tohi72 thể tỉnh lại được đâu”

      “Được, coi như tăng thêm chút màu sắc cho tồn tại của chúng ta”

      định ngọn núi cách Vụ phong khoảng mười dặm, thân người cao lớn khôi vĩ cùng nhân ảnh nho đối diện nhau.Đột nhiên nhân ảnh biến thành đạo lưu quang bốc lên như ánh lưu tinh phá nhắm thẳng về hướng thân ảnh cao lớn.Khi đạo quang ảnh tới sát trước mặt Độc Bại Thiên trong nháy mắt né qua bên, sau đó vung ra quyền. đạo ánh sang như théo luyện đánh tới đạo quang ảnh. Tiên linh cần quay đầu nhìn lại phía sau mà vung tay đánh ngược về sau chưởng rồi sau đó bay thẳng lên . Kình khí quyền chưởng giao nhau phát ra tiếng nổ mãnh liệt khiến cho quần hùng cách đó cả mười dặm ai nấy đều khiếp đảm như xảy ra địa chấn.

      Tiên linh bay lên khoảng trăm mét dừng lại, hữu thủ đưa ra như thanh kiếm sắc bén. đạo bạch sắc quang mang từ hữu thủ phát ra dài hơn chục mét. Quang mang cuối cùng hóa thành thực thể, tạo thành thành cự kiếm khổng lồ mang theo quang mang vô cùng thánh khiết. Cự kiếm này sắc bén vô bỉ, ánh sáng phát ra lấp lánh. Tiên linh liền vung thanh cư kiếm nhắm thẳng Độc Bại Thiên đứng dưới đất chém xuống. Kiếm khí của thanh cự kiếm như phá rách gian trong nháy mắt tới trước mắt Độc Bại Thiên.

      vội đưa hai tay ra trước giao lại. quang mang rực rỡ ra trước ngực han81sau đó bay vụt lên cao nghên đón lấy kiếm khí. thanh vang trời cất lên. Độc Bại Thiên bị đánh bật về phía sau cả trăm mét rơi xuống ngọn núi khác.

      “Thống khoái. Tiên linh đúng là tiên linh. Dù cho nguyên khí tổn thương, hình tướng tiêu tan mà vẫn giữ được khí thế như vậy. Bội phục, bội phục”. Dứt lới cả người Độc Bại Thiên bay lên trung trăm mét, cổ khí thế phát ra mãnh liệt. Khắp người trong phạm vi mười mét đều được bao phủ bời vầng cương khí tử sắc bốc lên như những ngọn liệt diễm. Phía ngoài phạm vi mười mét kiếm khí trùng thiên, những đạo huyết hồng kiếm khí tràn đầy sát ý khiến cho Độc Bại Thiên y hệt như vị ma thần đứng trung.

      “Bạt kiếm vũ thiên phong” thanh thần kiếm tử sắc cực lớn từ tay của Độc Bại Thiên bay lên. đạo kiếm cương mãnh liệt từ thần kiếm phát ra chiếu thẳng lên trung. Hữu thủ của Độc Bại Thiên phát lên, tức kiếm cương quay vòng rồi như con ma long đánh thẳng tới tiên linh. Tiên linh vội vã lui về phía sau nhưng kiếm cương tử sắc ma long dường như có linh tính tức đuổi theo sau tha.

      Từ xa nhìn tới chỉ thấy điểm bạch sắc bị dải tử sắc truy đuổi theo phía sau, cả hai di chuyển nhanh như ánh điện xẹt. Quang điểm bạch sắc nhắm thẳng hướng ngọn núi bay tới. Ngay đúng lúc sắp va chạm vào ngọn núi chuyển hướng chín mươi độ bay thẳng lên trung. Dải ánh sáng tử sắc chạm vào ngọn núi tức “ Oanh” tiếng, luồng kiếm cương tử sắc biến mất. Nhưng đỉnh ngọn núi như bị san bằng. “Ầm ầm ầm” đá liên tục rơi xuống phá hủy cây cối mọc phía bên dưới.

      Tiên linh đứng trung nhìn chăm chú vào Độc Bại Thiên ” Bạt kiếm vũ thiên phong đúng là thứ kiếm pháp khủng bố khiến cho người ta khó mà tránh né”

      Độc Bại Thiên cười “ Quá khen rồi, Chỉ là những tiểu xảo mọn. Sao có thể so sánh với vô thượng tiên pháp của tiên linh chứ”

      Tiên linh thành “ Võ hết đạo sinh. Sớm muộn gì cũng có ngày Độc huynh có thể đạt tới cực cảnh của võ học, đem tấm thân tập võ tiến nhập vào đạo cảnh. Tới lúc đó…..nghĩ tới thôi cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi……” Dừng chút rồi tiếp” Hãy xem tinh nguyệt thập bát trảm của ta”Song thủ của tiên linh cùng lúc huy động, đằng trước phía sau đều tràn ngập chưởng ảnh. đạo quang mang ngũ giác vụt tới như lưu tinh đánh thẳng tới trước người Độc Bại Thiên rồi sau đó bay vòng xung quanh. Quang mang của ngũ giác tinh quét tới đâu, gian nơi đó như bị ép lại

      Độc Bại Thiên dám coi thường, hai tay vung lên như vẽ hình thái cực. Ngũ giác tinh ngừng chuyển động xung quanh va chạm vào vầng cương khí hộ thể làm phát ra những đốm lửa sáng rực, thanh va chạm ngừng vang lên. Dưới lôi kéo hai tay của Độc Bại Thiên, ngũ giác tinh từ từ thoát khỏi khống chế của tiên linh để rồi cuối cùng va chạm mạnh vào hộ thể cương khí của làm phát ra đám lửa lớn, bắn ra ngoài bay thẳng lên trung.

      Tiên linh vội vã xuất ra đạo loan nguyệt trảm phát ra quang mang chói mắt nhắm hướng Độc Bại Thiên chém tới. Đúng vào lúc tay của Độc Bại Thiên vừa muốn vẽ hình thái cực để hóa giải nghe thấy tiên linh hét lớn:

      “Lưu tinh cản nguyệt”

      Dứt lời thấy đạo ngũ giác tinh nhanh như chớp chém tiếp tới .

      đạo loan nguyệt trảm, đạo ngũ giác tinh trước sau như lưu tinh đuổi nguyệt xoay tròn phía Độc Bại Thiên. Hai tay của tức vung lên, tử sắc cương khí xung quanh liền bùng phát như liệt diễm bao trùm lấy loan nguyệt trảm cùng ngũ giác tinh, từ từ luyện hóa. Mắt thấy loan nguyệt trảm cùng ngũ giác tinh như muốn biến mất đột nhiên bọn chúng chợt phát ra quang hoa rực rỡ. Hai luồng bạch sắc quang mang chợt giao vào với nhau.

      Độc Bại Thiên nhìn vào biết ổn, cả người vội lui nhanh tránh , mình né vào phía sau ngọn núi. “ Ầm” thanh chấn động vang lên, cả ngọn núi tức bị đánh tan thành phấn mạt. Trong đám khói bụi dày đặc, quang mang của loan nguyệt trảm cùng ngũ sắc tinh lần nữa rực rỡ nhắm thẳng về hướng của Độc Bại Thiên. gian xung quanh của Độc Bại Thiên như bị nén lại, lấy làm trung tâm. Loan nguyệt trảm cùng ngũ giác tinh cứ thế xoay tròn xung quanh, quang mang ngừng phát sáng rực rỡ khiến cho gian xung quanh càng lúc càng tăng thêm áp lực.

      Đột nhiên Độc Bại Thiên bắt đầu xoay tròn. Vô số đạo huyết hồng kiếm khí cùng tử sắc cương khí từ trong người phát ra bên ngoài để rồi cuối cùng huyết hồng kiếm khí cùng tử sắc cương khí cũng xoay tròn theo .
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 17

      Bảy người tại đỉnh núi bắt đầu tìm kiếm. lâu sau nghe đào khí nữ kêu lên:

      “Mọi người mau qua đây xem ta tìm thấy cái gì”

      Thanh vừa dứt nghe Bặc Vũ Ti phía sau:

      “Muội muội phát ra cái gì thế. Có cần tỷ tỷ giúp đỡ ?”

      “Cho ngươi”

      Chỉ thấy thân hình nam nhân cao lớn bay thẳng về hướng nàng ta, nhìn kỹ thấy chính là người chiếm tiện nghi – Độc Bại Thiên. Lúc này hai mắt nhắm chặt, bị hôn mê bất tỉnh. Bặc Vũ Ti đưa chân đá mạnh vào mông Độc Bại Thiên khiến bị đá văng ra bên ngoài.

      “Uỵch”

      Độc Bại Thiên nằm dài mặt đất, Mặc dù vẫn còn hôn mê nhưng khuôn mặt vẫn lộ nét đau đớn.

      Lúc này năm người còn lại cũng chạy tới. Thắng Nam giận dữ :

      nữ, ngươi sao có thể làm vậy chứ. Vừa nghe có cái gì là người chạy lại đầu tiên. Vừa thấy Độc Bại Thiên cho cước bay . Ngươi đừng quên là Lăng tông chủ kêu chúng ta tìm đó”

      “Hảo muội muội đừng có giận dữ quá. Ai kêu ngươi là đào khí nữ, ai dám giỡn mặt với ta. Tỷ tỷ ta lại có lá gan . Ta chỉ thấy có người bay tới tập kích nên theo bản năng cho cước thôi. Ta làm sao mà biết đó là Độc Bại Thiên chứ”

      ràng là biết ả dối nhưng Đào khí nữ cũng chẳng biết làm gì.

      lâu sau, ba huynh đệ Tư Đồ cùng khá đông quần hùng tham gia đại hội tinh nguyên thạch cũng tới nơi. Bọn họ nhìn thấy khung cảnh xung quanh nhấn thời đều kêu lên kinh hãi.

      Độc Bại Thiên được đưa trở về Vụ phong. Khi tỉnh cũng là lúc người ta bắt đầu treo đèn. Từ từ mở mắt ra, cảm nhận được ánh sáng ôn hòa tỏa sáng trong căn phòng chút nhiễm bụi trần. Chầm chậm khép mắt lại, tronf đầu lên khung cảnh đại chiến với tiên linh. Mặc dù hề có chút thanh chỉ dẫn nào nhưng những hình ảnh của cuộc đại chiến cũng gợi mở cho rất nhiều thứ. Mặc dù xuất của tiên linh làm rất kinh hãi nhưng trải qua lần “Kinh thiên trở về” tại Khai Nguyên thành ở Thanh Phong đế quốc khiến cho rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Đối với những việc kì quái xảy ra người , cảm giác rất mơ hồ nhưng trong đó lại như có chút gì đó ràng.

      “Chiến Thiên quyết”

      Ba chữ này lần nữa ra trong đầu . Đây chính là công pháp Kinh đào thiên trọng hoàn thiện hơn. chỉ nó bổ khuyết cho Kinh đào thiên trọng những thiếu sót mà còn tiến lên cảnh giới mới, đạt đến độ hoàn mĩ hơn.

      Kinh Thiên quyết cùng Kinh đào thiên trọng hoàn thiện Chiến Thiên quyết đồng thời vận chuyển trong người . Hai luồng chân khí như dòng nước cùng tụ lại chỗ rồi ngừng từ đan điền lưu chuyển khắp bách mạch, tuần hoàn ngừng. Đế cấp thần thức từ trong phòng hướng ra bên ngoài. bắt đầu có thứ linh giác --- cảm giác thấy ba huynh đệ Tư Đồ, lão phiến tử, Trương Bình, Lão Thích cả đám người tiến về trong phòng.

      lúc sau thấy mọi người đẩy cửa tiến vào. Vừa bước vào Lão Thích :

      “Lão đại cẩn thận bị đánh như thế này. Nhưng tính ra cũng là may mắn vì nếu như vậy chúng ta sao có thể ở lại Vụ phong chứ:

      Trương Bình noi:

      “Bỗng nhiên bị con quái ở đâu bắt cả thời gian. Khi trở về y phục lôi thôi, sắc mặt trắng bạch xem ra nhất định là bị hút lấy nguyên dương. Các người có đúng…..”

      “Đúng cái đầu ngươi”

      Độc Bại Thiên bật người dậy, quyền đánh vào đầu Trương Bình. Sắc mặt giờ này hồng hào, tinh thần tràn trề, hề có dấu hiệu nào cho thấy mệt mỏi.

      Ba huynh đệ Tư Đồ thấy tỉnh lại cao hứng thôi. Mẫn Nguyệt ngừng ôm lấy hai vai của lắc lắc. Tư Đồ Hạo Nguyệt cười :

      “ Tên khùng nhà ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại, làm bọn ta lo lắng muốn chết”

      Vừa vừa đưa tay đánh vào ngực cái.

      Tư Đồ Ngạo Nguyệt :

      “Đệ ôm thôi. mới bị hôn mê tỉnh dậy, phải để nghỉ ngơi nữa”

      Thấy bọn họ lo lắng cho an nguy của minh, Độc Bại Thiên cảm động:

      sao, ta tại còn bệnh gì cả”

      Lão phiến tử đứng bên cạnh như có chút suy nghĩ gì đó.

      Đúng lúc này nữ đệ tử Vụ phong tiến vào :

      “Độc công tử quả nhiên tỉnh lại, gia sư suy đoán sai. Tông chủ chúng tôi có lời mời”

      Trong gian tịnh xá, tông chủ Lăng Phi cùng vài vị trưởng lão ngồi bên trong. Độc Bại Thiên tiến tới thi lễ. Hai bên sau hồi chào hỏi, Lăng Phi liền hỏi:

      “Thiếu hiệp khỏe trở lại, biết có thể đem việc xảy ra kể lại cho chúng ta nghe được ?”

      “Chỉ sợ khiến cho tông chủ thất vọng. Ta bị đạo quang ảnh đó mang lên giựa trung bị mất hết tri giác. Những việc xảy ra sau đó ta hoàn toàn biết gì hết.”

      Lăng Phi nhìu đôi mày, hai mắt phát ra thần quang nhìn thẳng vào Độc Bại Thiên thấy hề đổi sắc đành phải phất tay :

      “Ngươi về nghỉ ngơi trước

      Độc Bại Thiên thi lễ rồi lui về.

      Về tới phòng lại bị đám huynh đệ Tư Đồ, Trương Bình, Lão Thích, lão phiến tử chất vấn khiến cho muốn đau cái đầu. Độc Bại Thiên cứ câu “ ta bị đạo quang ảnh mang lên trung bị mất hết tri giác” mang ra trả lời. Vào lúc đó cảm thấy xấu hổ vì những người này đều là những người quan tâm đến mà bây giờ lại ra . Nhưng khi nghĩ tới “bất tử chi ma” lại cảm thấy nhỏm. việc liên quan tới bất tử chi ma nếu ra biết dẫn tới cái gì. Có thể huynh đệ trở mặt thành thù, cũng có lẽ…… chung việc này chỉ có thể giấu kỹ ở trong lòng mình mà thôi.

      Sáng sớm ngày thứ hai, hơn cả vạn quần hùng tụ tập đỉnh Vụ phong. Tất cả đều im lặng nhìn tông chủ Vụ phong Phi vân lưu tiên thiên vương Lăng Phi. Lăng Phi cung tay lại :

      “Các vị hùng, các vị hào kiệt, hôm qua tại dãy núi cách Vụ phong khoảng mười dặm phát sinh dị tượng, tin rằng mọi người ai cũng đều nhìn thấy. Bọn ta mặc dù cũng biết chuyện gì xảy ra nhưng điểm có thể khẳng định chắc chắn --- đó là thánh tích. Trong hàng trăm năm trở lại đây, các võ giả đại lục dù có tư chất cao tuyệt cũng đều ngừng lại tại cảnh giới đế cấp thể tiến xa. Vì thế tuyệt đại đa số đều nhận định võ công đạt tới cảnh giới thánh cấp chỉ có trong truyền thuyết, có khả năng tồn tại. Nhưng vào hôm qua cả hàng vạn người chúng ta ai cũng tận mắt nhìn thấy thánh tích. Điều đó chính là cổ vũ rất lớn đối với người luyện võ chúng ta….. tiên đạo có thể chứng minh, thiên đạo có thể tìm gặp…..”

      ……………….

      Tinh nguyên đại hội cuối cùng cũng kết thúc. Thánh tích xuất đỉnh Vụ phong trở thành kiện truyền khắp đại lục.

      Từ khi chia tay ba huynh đệ Tư Đồ, đám người Độc Bại Thiên, lão phiến tử, Trương Bình, Lão Thích y như những kẻ lưu vong phải liên tục trốn tránh những người trong võ lâm. Từ lúc bị tiên linh bắt khiến cho trở thành tiêu điểm bị để ý. có lúc nào là có người kiếm để “hỏi thăm” khiến phải ngừng “giải thích” là dị tượng hoàn toàn biết, nhưng dù vậy vẫn còn có người tới kiếm .

      Lúc này lại bị đào khí nữ quấn lấy:

      “Đại cá tử, cuối cùng là ngươi hay đây? Ta biết ngươi còn che giấu rất nhiều việc. Ta ngươi lại hôn mê trung. Da mặt ngươi dày như thế tâm lý sao mà yếu kém như vậy được”

      Độc Bại Thiên trừng mắt :

      cái gi? Ai da mặt dày? Còn nữa, da mặt dày với tâm lý kém có quan hệ gì với nhau chứ? Nếu như có quan hệ như chắc trái tim của cứng rắn kém hòn đá đâu”
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Bất Tử Bất Diệt chương 19: phong vân khơi dũng


      Tác giả : Thần Đông

      Dịch : bachthao82



      Hai người bắt đầu tranh cãi về dị tượng Vụ phong. Cãi nhau hồi bắt đầu chuyển qua khẩu chiến, đả kích nhau.

      “Ngươi là tên đầu to ngu ngốc giống hệt như con tinh tinh”

      “Đào khí nữ, chuyện phải tôn trọng chút. Nhìn cái mông to tròn cứ như trái banh vậy. Càng nhìn thấy đây chẳng phải cố ý khiêu khích người khác đá vào hay sao”

      “A…..Độc Bại Thiên ngươi là tên lưu manh thối tha, vô sỉ, vô lại…….”

      “Thắng Nam? Thắng Nam cái gì, chỉ là tiểu nha đầu lừa đảo có. Sớm muộn gì cũng phải gả chon am nhi thôi mà……”

      …………..

      Lão phiến tử, Trương Bình, Lão Thích ba người ban đầu còn giữ bộ dạng ra vẻ liên quan, từ khi hai người tranh luận cứ che miệng mà cười sặc sụa, nhưng càng về sau cả ba đều ngây người tròn mắt mà nhìn. Hai người này đúng là chẳng có chút gì là phong thái của cao thủ mà giống hệt như lưu manh ngoài đường cãi nhau thôi. Vậy mà lại là hai trong bát đại thanh niên cao thủ của Vụ phong cơ chứ.

      Cuối cùng, đào khí nữ tức tối giậm mạnh chân :

      “Tên đầu to ngu ngốc nhà ngươi hãy đợi đấy. Đợi khi ngươi gia nhập quân đội lúc đó ngươi biết”

      “Ai nguyện ý gia nhập cái quân đội gì đó chứ. Ca ca ta là người chịu ràng buộc bởi những cái ước định nhặt, cái ước định chó chết gì đó đối với ta vô hiệu. Nếu mang Tử Điện thần kiếm làm vật định tình với ta may ra ta còn xem xét lại”

      “Ngươi…..ngươi sao biết đó là Tử Điện thần kiếm”

      Nét mặt của đào khí nữ tức khẩn trương, tay nắm chặt thần kiếm

      “Ta còn biết nhiều việc nữa kia. Nhưng sao ta lại phải với chứ”

      “Hừ, hãy chờ đấy”

      Đào khí nữ tức như cơn gió biến mất

      Khi Độc Bại Thiên tiến vào địa phận cảu Thanh Phong đế quốc cơ bản thoát được đám người trong võ lâm. Lão Thích :

      “Lão đại, ngươi cẩn thận trở thành người nổi tiếng rồi. Bất quá lần này phải là uy danh đại chấn mà là bị lão quái làm cho mất mặt thôi”

      Độc Bại Thiên :

      “Lão Thích, Trương Bình, chúng ta chia tay nhau ở đây thôi”

      được, lão đại, bọn ta quyết định theo ngươi, sau này cũng theo ngươi”

      được, các ngươi phải mau chóng quay về nhà

      Trương Bình cùng Lão Thích đưa ánh mắt van xin qua nhìn lão phiến tử:

      “Lão phiến tử tiền bối”

      “Được rồi, Bại Thiên, ngươi hãy để bọn chúng theo

      Từ khi lão phiến tử bộc lộ thân phận Độc Bại Thiên cưỡng ép Trương Bình Lão Thích hai người phải gọi lão là tiền bối. Chỉ có thay đổi vẫn cứ hết lão phiến tử này rồi lại lão phiến tử kia. Lúc này lão phiến tử lên tiếng khiến chỉ có thể đáp ứng làm hai người mừng rỡ khôn xiết.

      Sau khi tới khách điếm, Độc Bại Thiên tiến vào phòng lão phiến tử:

      “Lão phiến tử tiền bối, ta muốn chuyện với lão chút”

      “Trời ạ, tiểu tử nhà ngươi từ khi nào mà lại lễ phép với ta vậy, khẳng định là có chuyện nhờ vả gì đây.

      “À….. lão nhân gia quả nhiên là vị hùng, đoán việc như thần, hổ danh là đế cấp cao thủ trong truyền thuyết. Vậy vãn bối xin thẳng, vãn bối muốn nhờ lão nhân gia giúp ta huấn luyện võ công cho số người”

      Lão phiến tử đưa ánh mắt kỳ dị nhìn :

      “Tiểu tử nhà ngươi dã tâm cũng a. Còn trẻ như vậy mà có ý định xây dựng thế lực cho riêng mình à”

      Độc Bại Thiên than:

      “Ta có dã tâm gì cả. Nhưng có điều là có người muốn giết ta, vì vậy ta phải dự phòng bất trắc thôi. A, nếu có ngày người trong thiên hạ ai nấy đều truy sát ta, tới lúc đó…..A……”

      Ngừng chút tiếp:

      “Lão phiến tử ông cứ an tâm. Chỉ cần trong nửa năm lão ngừng huấn luyện người cho ta, ta bảo đảm lão khôi phục quá nửa công lực mất”

      Lão phiến tử lãnh đạm :

      “Công lực có thể khôi phục hay ta cũng quan tâm. Có thể công tham tạo hóa sao? Có thể bằng với việc tiêu diêu khoái lạc dưới hồng trần ?”

      Ngừng chút, lão phiến tử tiếp:

      “Từ khi ta mất công lực phiêu lãng đại lục, lúc đó ta mới nhận ra những vui vẻ trong cuộc đời. Chua, ngọt, khổ, cay đủ các loại sinh hoạt bình thường. Cái gì mà đế cấp cảnh giới, cái gì mà siêu phàm thoát tục, mẹ kiếp, tất cả đều chỉ là hư ảo mà thôi. Chỉ có những sinh hoạt bình phàm hàng ngày mới chính là cuộc sống .”

      Thấy lão phiến tử càng càng kích động. Độc Bại Thiên chịu nổi cười lớn:

      “Lão nhân gia nếu như sớm nhận ra có lẽ đâu có bị tẩu hỏa nhập ma chứ”

      Cả người lão phiến tử run lên than:

      sai. Mấy lão già trước kia từng khuyên ta là đối với võ học đừng quá cố chấp….nếu muốn…..ai!”

      Trầm mặc lúc lão tiếp:

      “Dầu gì ta cũng nhàn rỗi làm gi. Thôi ta giúp ngươi huấn luyện phen”



      Ngày hôm sau, mơ mơ màng màng cảm giác cho thấy có người tiến vào trong phòng, Độc Bại Thiên giệt mình tỉnh lại. Chỉ thấy nhân ảnh thon thả dang tiến lại cạnh giường. Lúc này ánh sáng trong phòng rất ảm đạm khiến thể nhìn mặt mũi người tiến vào. mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi nhưng vẫn thể nhận ra đó là ai. lặng lẽ đưa tay nắm chặt thanh kiếm để đầu giường.

      luống sát ý phát ra từ thân thể người bước vào. đạo kiếm quang lấp lánh chém thẳng vào người . Nhưng lúc này Độc Bại Thiên cũng chuyển động, đạo kiếm quang từ đầu giường vụt lên.

      “Keng”

      Tia lửa bắn ra tứ tung khiến cho người tiến vào cũng phải lui về sau bốn năm bước.

      Nhân cơ hội vội mặc cái áo dài vào

      “Lãnh Vũ, ra là

      Người tiến vào phòng là thiếu nữ tuyệt sắc, chính là tiểu công chúa của Lạc thiên cung Lãnh Vũ. Sắc mặt của Lãnh Vũ lúc này trông rất tiều tụy, ánh mắt chan chưa đầy cừu hận

      “Độc Bại Thiên, tên cẩu tặc nhà ngươi hãy nạp mạng

      Kiếm quang ngừng lóe lên nhắm thẳng vào những chỗ yếu hại của Độc Bại Thiên.

      Độc Bại Thiên biết cừu hận giữa và Lãnh Vũ lúc này tuyệt thể hóa giải, có gì bây giờ cũng vô nghĩa cho nên cũng nhiều. Kiếm pháp huyền ảo trong Chiến Thiên quyết cùng Kinh Thiên quyết cùng được thi triển. liên miên bất tuyệt khiến trong phòng lúc này tràn ngập kiếm quang.

      “Ầm”

      Hai người đánh nát cả gian phòng khiến cho Trương Bình cùng Lão Thích ở phòng bên cạnh phải tỉnh dậy. Trương Bình nhìn thấy Lãnh Vũ buột miệng khen:

      “Oa, mỹ nhân đẹp tuyệt”

      Lão Thích :

      cẩn thận chạy tới phòng của ta”

      “Chết , hai tên vô lại các ngươi”

      Lãnh Vũ chém kiếm về phía hai người. Kiếm chưa tới hàn khí từ kiếm phát ra tới khiến cho hai người hoảng hồn lăn đất để tránh.

      Độc Bại Thiên vội cản lấy Lãnh Vũ. Hai người lại quay về giao đấu với nhau

      m thanh giao đấu sớm làm kinh động tới hầu hết người trong khách điếm nhưng ai dám bước ra ngăn cản. Bọn họ ai nấy cũng đều tự hiểu là người gian hồ mang đao kiếm đều là loại”cùng hung cực ác”

      Độc Bại Thiên cùng Lãnh Vũ hai người từ phòng này đánh sang phòng kia. Trương Bình cùng Lão Thích thấy hai người đánh qua đánh lại mà chẳng hề để ý gì đến bọn họ, cái miệng ở cũng buồn. Lão Thích hét lên:

      “Uy, lão đại cẩn thận chọc ghẹo đại mỹ nhân rồi. Có gì sau này kiếm giới thiệu cho bọn ta với nhé”

      Trương Bình :

      “Ta xem chắc sai đâu”

      Lãnh Vụ hận tới mức nghiến chặt răng :

      Đúng là thứ vô lại ở chung với nhau mà, có tên nào tốt cả. Ta phải giết hết tất cả các ngươi”

      Nhất thời tức giận khiến cho kiếm pháp của Lãnh Vũ cũng loạn cả lên.

      Hai mắt Độc Bại Thiên lấp lánh tinh quang cười:

      “Hai đưa ngươi đúng là biết sống chết là gì mà. Đây chính là đại tẩu của các ngươi--- là phu nhân chánh thức của ta. Còn mau tạ lỗi mau”

      Trương Bình cùng Lão Thích đưa mắt nhìn nhau hội ý rồi đồng thanh kêu lớn:

      “Đại tẩu xin thứ lỗi cho tiểu đệ”

      Lãnh Vũ vừa xấu hổ, tức tức giận. Nàng mãi suy nghĩ về tình cảnh bị Độc Bại Thiên làm nhục ở trong núi lúc này hai chữ “đại tẩu” lại vang lên bên tai.

      “A…..cái đám lưu manh các ngươi, ta phải giết hết các ngươi”

      Kiếm pháp của Lãnh Vũ lúc này tuy nhanh nhưng lại loạn, uy lực còn lớn như trước. Huống chi tại công lực của Độc Bại Thiên lạ tăng lên rất nhiều, từ nhất lưu cao thủ tăng tới cảnh giới siêu cấp cao thủ. Nếu chỉ xét công lực mà hai người phân cao thấp. Vì vậy sau hồi lâu Lãnh Vũ rơi xuống hạ phong để rồi cuối cùng bị Độc Bại Thiên đánh chưởng vào người. Mặc dù chỉ dùng có ba thành công lực nhưng cũng đủ làm cho Lãnh Vũ phải thổ máu.

      Khuôn mặt Lãnh Vũ tràn đầy phẫn hận nhìn :

      “Độc Bại Thiên, sớm muộn rồi cũng có ngày ta giết chết ngươi”

      xong nàng lao ra ngoài cửa sổ biến mất.

      Trương Bình cùng Lão Thích hiểu. Trương Bình hỏi :

      “Lão đại, sao ngươi lại thả cho ả vậy?”

      Độc Bại Thiên nhìn trả lời:

      “Ngươi biết nàng ta là ai ?”

      Rồi thở dài tiếp :

      “Tha được người nào nên tha. Khoan dung với người khác chính là khoan dung với chính mình đó”

      Lão Thích nghi hoặc hỏi:

      “Lão đại, ta sao lại cẩn thận cảm thấy ngươi phải than mà giống như….giống như ngươi cười phải”

      “Câm miệng”

      ……………..

      ……………..

      ……………..

      Năm 7897 Thiên Vũ đại lục, Chiến Thiên tinh nguyên đại hội lúc này cũng qua được ba tháng. Trong ba tháng qua, phong ba đại lục như tĩnh lặng. Chỉ có điều lại có dấu hiệu cho thấy phong ba lại sắp sửa nổi lên.

      Ngũ đại thánh địa trong võ lâm đại lục gồm Vụ phong tại Hán Đường đế quốc, Thủy Tinh trai của Bái Nguyệt đế quốc, Vân Yên các của Tân Minh đế quốc, Ngọc Hư phủ của Thanh Phong đế quốc và Ảo Thiên hiên của Vô Song đế quốc. Năm thánh địa này trước sau đều phái đệ tử kiệt xuất nhất trong môn phái của mình ra hành tẩu giang hồ. Ngay cả thánh nữ của môn phái thờ nữ thần mặt trăng Bái Nguyệt giáo cũng rời khỏi Nguyệt quang điện; đám tử đệ của ma giáo hơn trăm năm trước có nguy cơ hồi phục lại; Thiên Minh cùng Huyết Sát hai tổ chức sát thủ cùng liên minh hợp lại tạo thành tập đoàn đệ nhất sát thủ đại lục……

      Trong ba tháng qua, Độc Bại Thiên như cơn gió tiêu diệt bảy, tám đám cường đạo thổ phỉ. Sau đó còn giúp cho quan phủ phá ít vụ trọng án tồn tại bao năm qua. Như khi tới Thanh Phong đế quốc ra tay tiêu diệt ba tên độc hành đại đạo khiến cho chỉ trong thời gian ngắn hiệp danh nổi như cồn, trở thành ngôi sao sáng bầu trời Thanh Phong đế quốc.

      Nửa tháng trước, vung tiền ra mua lấy tòa biệt phủ thực lớn. Từ đó ngày nào cũng có ít người trong giang hồ tời chào hỏi, trong đó có ít người biết khi xưa. Việc đó khiến cho rất cao hứng.

      Độc Bại Thiên cũng có cho mình thế lực riêng. Chỉ có điều thế lực này đem ra trước mặt đại gia tộc, đại thế lực là gì. Nhưng bọn họ lại “nhìn ra” tiềm lực của . Có thể từ người vô danh mà chỉ trong vài tháng ngắn ngủi tạo nên danh tiếng như vậy ngoài thực lực ra , trong tay nhất định phải có gì đó.

      ít gia tộc cùng thế lực liên tiếp đưa thư mời , trong đó có Nam Cung thế gia của Thanh Phong đế quốc. Nam Cung thế gia tại Thanh Phong đế quốc địa vị có thể coi như tương đương với Tư Đồ thế gia tại Hán Đường đế quốc, là võ lâm đại thế gia tại đại lục.

      Nam Cung thế gia bắt đầu trỗi dậy từ năm trăm năm trước. Trong hàng trăm năm qua có vô số cao thủ xuất , đặc biệt trong hai mươi năm trở lại đây thanh uy cực lớn. Vị đại gia chủ Nam Cung Vô Địch, người mới vừa thối lui nhượng quyền võ công ai biết tới đâu, chỉ biết ông ta luôn với người ngoài là mình còn chưa đạt tới vương cấp cảnh giới. Tuy nhiên vẫn có người suy đoán ông ta sớm đạt tới vương cấp chi cảnh, thậm chí là sơ cấp đế cảnh. Người ta còn ông ta quy chủ yếu là muốn chuyên tâm nghiên cứu võ học mà thôi.
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      chương 20&21



      Lần này đường đường đại thế gia uy danh hiển hách mà lại ba lần bốn lượt phái người lôi kéo Độc Bại Thiên khiến cho phải đau cái đầu. Khuất phục dưới người khác hiển nhiên phải là tính cách của nhưng nếu cự tuyệt vô hình trung lại có thêm đại địch đáng sợ. Như hôm nay đích thân nhận thư mời do chính đại gia chủ của Nam Cung thế gia – Nam Cung Hùng – viết ngỏ lời mời tới Nam Cung thế gia để gặp mặt


      Độc Bại Thiên đứng trong thư phòng nhăn mày suy nghĩ. Lúc này, cửa phòng mở ra, lão phiến tử bước vào trong phòng. Trong ba tháng vừa qua, Độc Bại Thiên mang phần liệu thương của Chiến Thiên quyết truyền lại cho lão. Ban đầu lão phiến tử vẫn còn tin tưởng gì lắm, chỉ cứ chiếu theo đó đả tọa cho xong thôi. Nào ngờ sau hai tháng lão đột nhiên phát trong thể nội trống rỗng của mình lại có tia chân khí ba động khiến cho lão mừng như muốn phát cuồng. Tuy lão từng có hay có võ công cũng sao nhưng khi phát ra công lực có thể phục hồi khỏi kìm được kêu lên vui mừng. Mỗi ngày cứ liên tục đả tọa, sau ba tháng hai mắt của lão phiến tử bắt đầu lấp lánh tinh quang, khí chất con người cũng từ đó mà bộc phát.


      “Độc tiểu tử, ngươi làm gì mà buồn rầu ảo não thế? Ngươi xuân phong đắc ý, giết biết bao nhiêu là thổ phỉ. Bây giờ chỉ hiệp danh nổi tiếng khắp nơi mà còn thu được rất nhiều tài vật. tên bắn hai chim, đúng là cao minh mà. Lại còn có ta giúp ngươi huấn luyện người……”


      Độc Bại Thiên tức ngắt lời lão:


      “Lão nhân gia, ông có tin vào vận mệnh hay ?”


      tin”


      “Ta cũng tin. Ta chỉ tin vào con đường của chính mình phải do tự bản thân mình làm chủ. Chỉ là tại có lại có cảm giác bất an. Ta cảm thấy như tai họa sắp giáng xuống đầu ta rồi”


      “Ngươi chẳng phải là tin vận mạng sao?”


      sai. Nhưng thâm tâm của ta lại có cảm giác, cảm giác bất an khủng khiếp. Nếu như là có vận mạng bây giờ chính là lúc ta bắt đầu chống lại vận mạng của mình”


      Lão phiến tử nhìn , trầm ngâm chút rồi :


      “Vậy bây giờ ngươi tính làm gì”


      “Nhờ lão nhân gia dẫn đám người Trương Bình, Lão Thích tới nơi bí mật tạm thời mình huấn luyện bọn họ vài năm. Tất cả những tài vật của phi tặc ta nghĩ chắc cũng đủ cho mọi người chi dùng trong vài năm”


      Lão phiến tử nhìn Độc Bại Thiên :


      “Sao ta càng nghe càng cảm thấy giống như ngươi sắp xếp hậu quá vậy?”


      “Ta chỉ là dự phòng bất trắc thôi. Khi còn trẻ ta nhìn thấy tư chất cùng nhân phẩm của những đứa trẻ khốn khổ, về mặt này bọn nó tuyệt có vấn đề. Vì vậy chỉ mong lão nhân gia tận sức. con đường hành hiệp, mong lão nhân gia thỉnh thoảng cấp cho bọn họ nhiệm vụ vô nghĩa nào đó để cho bọn họ từ đó có thể tốt hơn. Chứ nếu cứ lưu bọn họ quanh quẩn trong nhà ....hắc hắc....chỉ khiến bọn họ......””


      Lúc này, Độc Bại Thiên còn gì để lo lắng, bắt đầu tới Nam Cung thế gia.


      Nam Cung thế gia quả hổ danh là danh môn vọng tộc của Thanh Phong đế quốc. Cả khuôn viên rộng lớn, phòng nối phòng, viện nối viện. Mặc dù phải là nhà quyền quý nhưng nếu dùng từ”sâu như biển” để hình dung có lẽ cũng quá.


      Đại gia chủ Nam Cung Hùng lúc này trong phòng khách ân cần tiếp đãi


      “Độc hiền điệt quả nhiên là nhân trung chi long, là nhân tài hiếm thấy. Nhìn qua là biết hiền điệt là đại trượng phu đỉnh thiên lập địa”

      “Tiền bối quá khen khiến cho vãn bối lấy làm xấu hổ “


      “Ha ha….hiền điệt cần phải khách khí như vây. Nếu như ngại có thể kêu ta tiếng bá phụ”


      “Vậy tiểu điệt xin mạn phép, bá phụ”


      Độc Bại Thiên trong lòng chửi thầm:


      “Mẹ nó, cái lão hồ li ngươi có gì cứ làm đại luôn . Cứ quay vòng vòng thế này đau đầu quá”


      “Tốt, như vậy chẳng phải chúng ta thân thiết hơn nhiều sao. Ta cũng xin . Nguyên ban đầu ta muốn mời hiền điệt tới đây là để uống rượu bàn chuyện võ lâm. Nào ngờ con của ta biết được, lại nghe danh tiếng của hiền điệt lại vang vọng khắp nơi, hơn nữa lại là thượng khách của ta nên nó nhất quyết muốn trao đổi võ công với hiền điệt


      “Hả”


      Độc Bại Thiên nhất thời ngẩn người. đối với vị tiểu thư của Nam Cung thế gia cũng biết khá nhiều. Tiểu công chúa Nam Cung thế gia Nam Cung Tiên Nhi này danh tiếng cũng khá lớn, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ của Thanh Phong đế quốc, quốc sắc thiên hương mỹ lệ vô song. Thậm chí nếu xét danh tiếng còn trội hơn cả gia chủ của Nam Cung thế gia.


      “Nam Cung tiểu thư muốn cùng ta trau dồi võ công khiến cho ta cảm thấy ngượng quá”


      “Tiên Nhi, con mau ra đây”


      Nam Cung Hùng quay về phía bình phong gọi.


      nữ tử diễm lệ từ sau bình phong bước ra. vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, quốc sắc thiên hương, nhan sắc khiến cho người khác dám so sánh, khiến cho người ta nhìn lại phải tự xấu hổ về mình

      Độc Bại Thiên chỉ là ngây người ra rồi sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Đối với mỹ nhân như vậy có lẽ chỉ có Lý Thi là có thể sánh được. Nếu như Lý Thi đẹp lạnh lẽo như ánh trăng trời nữ tử trước mắt lại đẹp cách nóng bỏng như vầng thái dương.


      Độc Bại Thiên phát ra trong ánh mắt thiếu nữ như có vẻ khinh thường, trong lòng như bốc hỏa :


      “Mẹ nó, ánh mắt ngươi như thế là thế nào, đẹp lắm sao? Ngươi nghĩ ngươi là nữ hoàng à. Ta XXX, ta XXX ngươi”


      Suy nghĩ như vậy, Độc Bại Thiên hề e ngại đưa mặt nghênh đón lấy mục quang của Nam Cung Tiên Nhi, trong ánh mắt hàm chứa đầy gây chiến


      Nam Cung Tiên Nhi cũng kém đưa mắt nhìn thẳng . Trong ánh mắt thấp thoáng giận dữ. Hai người mới lần đầu gặp mặt bắt đầu dùng mắt gây chiến với nhau


      Nam Cung Hùng ho khan tiếng :


      “Tiên Nhi, con còn mau thi lễ với Độc công tử”


      Nam Cung Tiên Nhi y như công chúa cao ngạo chỉ liếc nhìn Độc Bại Thiên cách khinh miệt, hừm tiếng rồi ngồi qua bên.


      Lão hồ li lúng túng cười :


      “Hiền điệt đừng lấy làm kỳ lạ. Đứa con của ta được ta nuông chiều quen rồi. Ai da….. ta có chuyện, các ngươi cứ chuyện , ta ra ngoài chút”


      Độc Bại Thiên ngẩn người :


      “Mẹ kiếp, cái gì? Cái gì? Lão hồ li ngươi bỗng nhiên bỏ để lại ta ở đây với con ngươi sao? lẽ lão muốn ta dụ dỗ con lão? đúng, mẹ kiếp, cái lão hồ ly này muốn thu phục ta nên ngang nhiên sử dụng mỹ nhân kế. Muốn dựa vào nữ nhân của lão là đệ nhất mỹ nữ tại Thanh Phong đế quốc tưởng là làm ta khuất phục sao. Ta XXX”


      Nam Cung Tiên Nhi nghiêng đầu qua bên nhìn :


      “Độc Bại Thiên? Tiếng tăm cũng lớn lắm nhỉ?”


      Thần thái mỹ lệ tỏa ra nét cao ngạo lạnh lùng


      Độc Bại Thiên chửi thầm:


      “Mẹ kiếp, cái con nha đầu ngươi hãy đợi đấy. Sớm muộn gì ta cũng XXX ngươi”


      gấp gáp gì, đưa ly trà lên miệng hớp ngụm rồi :

      lớn lắm”


      “Ha ha…..”Giọng cười của mỹ nữ vang lên như tiếng chuông ngân, chỉ có điều tư thái rất lạnh lùng


      “Trước mặt bổn tiểu thư cần phải ra vẻ chánh nhân quân tử. Loại người như vậy bổn tiểu thư ta thấy nhiều lắm rồi”


      “Oh, bội phục, bội phục”


      “Ngươi bội phục cái gì?”


      “Thứ nhất, ta bội phục những kẻ dạo mạo ngụy quân tử kia. Bọn họ trước mặt tiểu thư kiêu căng vô lễ, cao ngạo lại biết chút lễ nghĩa như mà vẫn giữ được mặt mũi như vậy khiến cho ta rất lấy làm khâm phục. Thứ hai ta rất khâm phục . Bên trong của thua rất xa với khuôn mặt bên ngoài mà vẫn kiêu căng được như vậy khiến ta rất khâm phục.


      Nam Cung Tiên Nhi tuyệt hề giận dữ như Độc Bại Thiên tưởng tượng mà ngược lại thần sắc từ từ hòa hoãn. dung nhan kiều mặt nở ra nụ cười rạng rỡ khiến cho cả căn phòng như sáng lên ít.


      “Độc công tử quả nhiên là hào kiệt giống như những loại người chỉ biết a dua nịnh bợ, vô liêm sỉ khác. Mặc dù vừa rồi huynh những lời cay nghiệt châm biếm ta nhưng ta hề giận dữ. Bởi vì hôm nay nhất định ta phải kết giao với hùng như huynh”


      Độc Bại Thiên thoáng kinh dị nhưng rất nhanh hiểu cái đạo lý bên trong : đánh cái , vuốt ba cái. Dù cho lúc nãy mình quá cương ngạnh Nam Cung Tiên Nhi trước sau gì cũng phải mềm lại mà thôi. Cái này gọi là vừa bắt vừa thả đây mà. Đầu tiên ra vẻ uy hiếp mình, sau đó lại hòa hoãn lại. Cái này tạo cho người ta tâm trạng là mình đối xử tốt với người ta nhưng vẫn khiến cho người ta có chút e dè đồng thời trong lòng người ta cảm kích. Nghĩ thông suốt, Độc Bại Thiên khỏi thầm bội phục nữ nhân diễm lệ đứng trước mặt. Nữ nhân này đúng là hiểu rất sâu xa về chế ngự tâm lý con người, lại vừa có tâm cơ thâm trầm nữa.


      “Ha ha…..tiểu thư đúng là rất thú vị. ngờ lại nghĩ ra được phương pháp đãi khách khác người như vậy”


      “Độc công tử còn trách ta sao?”


      , ta có ý như vậy”

      ………………


      “Độc huynh thấy Nam Cung thế gia như thế nào?”


      “Thực lực hùng hậu, cao thủ như mây. Nếu như tự xung là đệ nhất võ lâm thế gia tại Thanh Phong cũng quá đáng”


      “Người ngoài nhìn vào thấy Nam Cung thế gia phong quang rực rỡ, là đại thế gia có thể khiến cho cả võ lâm Thanh Phong đế quốc run sợ. Nhưng đó chỉ là nhửng biểu bên ngoài. Kỳ gia tộc sớm vào đường cùng rồi. Trong nhà cao thủ ít, nhân tài, tiền bạc đủ……..Nam Cung thế gia lúc này giống như con sư tử về già, chỉ con có thể nhìn lại tiếc nuối chuỗi ngày xưa thôi.”


      “Ha ha….nếu như theo lời tiểu thư Nam Cung thế gia chỉ giống như con hổ giấy. Nếu như vậy những môn phái khác chẳng qua chỉ là những con mèo giấy, chó giấy mà thôi…..”


      “Ta biết Độc công tử tin. A, ai có thể cùng Tiên Nhi chia xẻ nỗi lo âu này đây? Tiên Nhi la khổ mà……”


      khuôn mặt tuyệt sắc lộ nét thảm thương


      Trong lòng Độc Bại Thiên thoáng xao động. Trong người bỗng trỗi dậy cảm giác thê lương, đồng tình cùng với Nam Cung Tiên Nhi


      “Độc đại ca có thể giúp ta được ? Ta rất đơn. Gia gia luyện công cẩn thận bị tẩu hõa nhập ma nên bất đắc dĩ phải truyền chức gia chủ lại cho phụ thân. Đáng tiếc võ công của phụ thân cao nên rất khó để cho các trưởng lão nể phục. Chỉ có mình ta chia xẻ nỗi lo âu với cha. Nhưng Tiên Nhi cảm thấy bất lực”


      Nghe thấy giọng thê lương ai oán, Độc Bại Thiên chỉ chút xíu nữa là mình chia xẻ âu lo, toàn tâm toàn ý vì Nam Cung thế gia, vì nàng làm bất cứ chuyện gì thậm chí kể cả vì nàng mà chết. Nhưng đúng lúc này Chiến Thiên quyết cùng Kinh Thiên quyết hai loại công pháp đồng thời vận chuyển. Chiến Thiên chân khí cùng Kinh Thiên chân khí liên tục tuần hoàn khắp người làm cho đầu óc trở nên tỉnh táo. Cảm giác đồng tình thương xót với Nam Cung Tiên Nhi cũng qua đó lập tức bị quét mất.


      Độc Bại Thiên nhớ lại những lời lão phiến tử giảng giải về võ công các phái. Trong ba tháng vừa qua được lão phiến tử, lão tổ tông nắm rất võ công các phái khắp đại lục giảng giải, đặc biệt đối với các kì công bí pháp cũng qua đó mà biết khá nhiều


      “Điên đảo chúng sinh”


      Bốn chữ này tức lên trong đầu . sai, Nam Cung Tiên Nhi chính là hướng về thi triển kì công Điên đảo chúng sinh. Đây chính là thần công ma giáo nổi danh khắp đại lục. Thần công y hệt như tên, khi luyện đến cảnh giới đại thành có thể điên đảo chúng sinh. Người tu luyện công pháp này nhất định phải là mỹ nữ tuyệt sắc vì như vậy mới có thể mê hoặc lòng người để từ đó đoạt lấy nhân tâm. May mắn điều là trong võ lâm có rất ít người luyện được tới cảnh giới tối cao. Chỉ là những ai luyện được đều là nhân vật tạo nên sóng gió đại lục.



      Trong người Độc Bại Thiên, Chiến Thiên chân khí cùng Kinh Thiên chân khí dung hợp với nhau, ngừng sản sinh. thi triển đế cấp thần thức thầm đề phòng điên đảo chúng sinh của Nam Cung Tiên Nhi


      Thần công ma giáo sao lại rơi vào tay của Nam Cung Tiên Nhi chứ? thầm suy nghĩ, lẽ Nam Cung thế gia sớm đầu nhập vào ma giáo? Việc này là thể nào. Ma giáo dù thế lực có mạnh chăng nữa sợ rằng cũng khó mà động tới được Nam Cung thế gia có căn cơ vững chắc như thế này


      Nam Cung Tiên Nhi nhìn thấy Độc Bại Thiên có biểu tình gì, trong ánh mắt vụt qua tia quang mang, cả người đột nhiên phát ra cuốn hút dị đến mê người, khiến cho người khác cảm thấy như muốn sa đọa, hơn nữa giọng lúc này lại càng êm ái :


      “Độc đại ca, huynh gia nhập Nam Cung thế gia tốt sao?Có thể ở bên cạnh ta để bảo vệ ta. Huynh biết rằng có rất nhiều người muốn làm hại Tiên Nhi sao. Ta rất sợ”


      Vừa khuôn mặt cũng đầm đìa nước mắt. tuyệt thế dung nhan như vậy mà lại đẫm lệ khiến cho người ta nhìn qua thấy đáng tiếc. Điều này chứng tỏ ta vận dụng điên đảo chúng sinh tới cực hạn.


      “Được rồi, Tiên Nhi, ta mãi mãi ở bên cạnh nàng”


      Vừa dứt lời Độc Bại Thiên liền đứng dậy tới trước mặt Nam Cung Tiên

      Nhi, nắm lấy bàn tay ngọc ngà của nàng ta tiếp :


      “Có ta bảo vệ nàng, bất cứ ai cũng thể làm hại nàng được”


      Trong ánh mắt của Nam Cung Tiên Nhi thoáng tia sát ý nhưng chỉ trong chớp mắt biến mất, cứ để cho Độc Bại Thiên nắm tay của mình:


      “Độc đại ca có thể toàn tâm toàn ý vì Nam Cung thế gia sao?”


      Độc Bại Thiên trả lời câu hỏi mà đưa tay lên lau lấy nước mắt khuôn mặt Nam Cung Tiên Nhi :


      “Tiên Nhi, ta muốn cưới nàng làm vợ. Chúng ta tìm nơi sơn thanh thủy tú, sống tới khi bạc đầu….”


      Nam Cung Tiên Nhi tránh khỏi tay của thê lương :


      “Ta biết huynh nguyện ý giúp ta. Huh u….”


      Vừa vừa khóc ôm mặt chạy ra ngoài


      Độc Bại Thiên nhìn theo sau lưng của nàng ta mà muốn cười phá lên:


      “Muốn mê hoặc ta sao, hắc hắc…… ta vừa khiến ngươi vừa làm vợ ta vừa lại mất người. Hắc hắc….đệ nhất mỹ nữ của Thanh Phong bị ta khinh bạc, nếu truyền ra ngoài biết có bao nhiêu người tức chết được”


      Dùng phương thức sở trường của đối thủ để đánh bại đối thủ khiến cho Độc Bại Thiên như cảm thấy lâng lâng


      “Mẹ kiếp, ta đắc ý quên mất, chẳng phải ta chọc vào lửa sao? Ta làm cái gì thế này, sao lại lỗ mãng như vậy….. Điên đảo chúng sinh quả hổ danh là cái thế thần công của ma giáo. Ta bây giờ còn hiểu ra được chút ít. Nếu phải thần thức sớm đạt đế cấp cảnh giới chỉ sợ ta sớm bị mê hoặc tâm trí…. đáng sợ…”


      Độc Bại Thiên tức triển khai đế cấp thần thức tới cực hạn. Thần thức mãnh liệt tức cảm ứng được Nam Cung Tiên Nhi ở đâu. Lúc này những lời của nàng ta đều bị linh giác mẫn duệ của nghe thấy sót chữ nào


      “Cha, cha mau phái ngươi giết chết Độc Bại Thiên cho con”


      Sắc mặt Nam Cung Tiên Nhi cực kỳ giận dữ


      “Tiên Nhi, con sao vậy? Sao lại giận dữ đến thế này?”


      “Cái tên hỗn đản đó ăn gan hùm, lại dám khinh bạc con, chiếm tiện nghi của con”


      lẽ thần công mà con bí mật tu luyện đối với cũng vô hiệu sao? Mặc dù công lực của rất mạnh, đạt tới cảnh giới siêu cấp cao thủ nhưng công lực của con đạt đến thứ vương cấp……”


      “Công lực của đạt tới đâu con biết nhưng tu vi về tinh thần của vượt hơn con rất xa. Người này biết con tu luyện điên đảo chúng sinh, hơn nữa lại thể lợi dụng. Hừm…….”


      “Được, cha lập tức phái người giết


      , cha, cha hãy phái người chế ngự nhưng đừng làm bị thương. Cha hãy phong tỏa toàn bộ công lực của . Con muốn xem lúc đó đối phó với điên đảo chúng sinh của con như thế nào”


      Nghe tới đây bất giác Độc Bại Thiên cảm thấy ớn lạnh. Thiếu nữ này chỉ mỹ lệ vô song, tâm cơ thâm trầm, hơn nữa lại ác độc vô cùng, đúng là nữ nhận cực kỳ khó đối phó.


      Đột nhiên cảm thấy cổ thần thức mãnh liệt hướng thẳng về . thầm kêu lên:


      tốt rồi, mẹ nó. Nam Cung Vô Địch thành đế rồi”


      Độc Bại Thiên vội vã thu đế cấp thần thức lại, phi nhanh về nơi mà cảm ứng Nam Cung Tiên Nhi cùng Nam Cung Hùng đứng hồi nãy. muốn trước khi Nam Cung Vô Địch tìm đến phải trở thành bằng hữu của Nam Cung thế gia, thậm chí trở thành cao thủ ra sức vì Nam Cung thế gia.


      “Ầm”


      phá cửa thẳng vào trong. Lúc này ở trong phòng chính là cha con

      Nam Cung Tiên Nhi. Hai người thấy Độc Bại Thiên tiến vào nhất thời sửng sốt.


      “Nam Cung bá bá, ta muốn ra sức vì Nam Cung thế gia”


      Vừa gặp mặt, Độc Bại Thiên như vậy khiến cho cả hai lấy làm quái lạ, đưa mắt nhìn nhau biết gì. Độc Bại Thiên tiếp:


      “Khi nãy lúc Tiên Nhi vừa bỏ , trong long ta bỗng cảm thấy như trống rỗng. Ta phát ra ta thích Tiên Nhi, thích. Bây giờ ta mới tin là có việc chỉ gặp lần đầu tiên là . TA biết nếu như ta bỏ ta vĩnh viễn mất Tiên Nhi. Ta nguyện ý lưu lại để ra sức vì Nam Cung gia, vĩnh viễn ở bên Tiên Nhi bảo vệ nàng. Dù cho nàng thích ta ta cũng muốn được mãi mãi bảo vệ nàng.”


      Nam Cung Hùng hề có biểu cảm gì. Cái lão hồ ly này tuyệt tin Độc Bại Thiên lại tự nhiên quay ngoắt trăm tám mươi độ như vậy

      Nam Cung Tiên Nhi ra vẻ xúc động :


      “Độc đại ca, huynh khiến cho muội rất cảm động, tiểu muội xứng đáng để huynh làm như vậy”


      Hiển nhiên Nam Cung Tiên Nhi lúc này cũng tin Độc Bại Thiên.


      Đúng lúc này, tại hậu viện của Nam Cung thế gia truyền lại thanh vang trời


      “Ầm”


      Nam Cung Hùng cùng Nam Cung Tiên Nhi đều tỏ vẻ vui mừng. Nam Cung Tiên Nhi mừng rỡ ”Gia gia xuất quan rồi, gia gia thành công rồi”


      Ngay sau đó tiếng hú dài từ hậu viện truyền lại nghe như tiếng rồng ngâm khiến cho lá cây trong sân đua nhau rơi rụng xuống đất


      Sau tiếng hú, thanh lanh lảnh từ hậu viện truyền tới :


      Hùng, con hãy mời vị bằng hữu bên cạnh con tới hậu viện gặp ta”


      Dĩ nhiên thần thức của ông ta lúc này cũng phong tỏa lấy Độc Bại Thiên.


      Nam Cung Hùng cùng Nam Cung Tiên Nhi giờ mới hiểu tại sao khi nãy Độc Bại Thiên lại thay đổi đột ngột đến như vậy, đồng thời cả hai đều kinh hãi trước tu vi của . Cả hai đều nhận thấy cảm ứng được Nam Cung Vô Địch thần công đại thành trước cả hai người


      Nam Cung Tiên Nhi cười thầm nhìn :


      “Độc công tử, mời”


      Độc Bại Thiên hết cách chỉ biết theo hai người, trong đầu nghĩ thầm :


      “Trời ạ, ta XXX ngươi, con mẹ nhà ngươi chơi ta cú đau điếng rồi. Bây giờ Nam Cung Vô Địch mới xuất quan, biết vậy hồi nãy ta bỏ chạy….ta hận…..”


      Trong hậu viện lúc này trung niên cao lớn đứng bên trong. Nhìn khuôn mặt độ khoảng bốn mươi, cả người mang khí thế mãnh liệt khiến cho người khác gặp phải bỗng dưng phải có cảm giác thần phục.


      “Gia gia, cung hỉ người phá vương thành đế”


      Nam Cung Tiên Nhi chạy nhanh tới ôm choàng lấy đôi vai của trung niên nhân. Lúc này nhìn Nam Cung Tiên Nhi hề có chút gì giống như nữ tử độc ác, cũng hề cảm thấy được đây lại là nữ nhân có tâm cơ thâm trầm


      “A a, gia gia, người phản lão hoàn đồng rồi, có lẽ phải trẻ hơn cả vài chục tuổi đó”


      khuôn mặt Nam Cung Tiên Nhi cười rạng rỡ, đẹp như vị tiên tử, thuần khiết như thiên sứ.


      Nam Cung Vô Địch âu yếm vuốt đầu nàng ta rồi quay người lại nhìn Nam Cung Hùng :


      “Còn mau mời khách vào trong phòng”


      Độc Bại Thiên kinh hãi. Nếu dựa vào tuổi của Nam Cung Hùng mà tính Nam Cung Vô Địch ít nhất cũng phải bảy tám mươi tuổi. thể ngờ rằng khi gặp lại trẻ như thế này, nhìn qua thấy còn ít hơn cả người năm sáu mươi tuổi như Nam Cung Hùng. lẽ khi công lực đạt tới cảnh giới đế cấp mang lại điều kỳ diệu như vậy sao, có thể kéo lại được cả vài chục năm sinh mạng? Hén chi khi xưa tại Lý phủ ở Khai Nguyên thành, Đại Bi thiên vương Dương Thụy cugn2 thiên vương Lý Xương khi quyết đấu có , đạt đến niên kỉ của bọn họ nếu công lực thể đột phá khỏi hạn chế cảnh giới vương cấp bắt đầu lùi dần. ra lão nhân bảy tám mươi tuổi khi đột phá được cảnh giới vương cấp lại có thể làm sống lại thân thể của mình, có thể trẻ lại cả vài chục tuổi. ra nguyên nhân là như vậy.


      Nét mặt của độc Bại Thiên khi quan sát Nam Cung Vô Địch tỏ ra kinh hãi cùng cực khi Nam Cung Vô Địch quan sát còn kinh hãi hơn nhiều. Lão thể ngờ “đế cấp cao thủ” đứng trước mặt lại còn trẻ hơn cả lão. Điều này cho thấy công lực người này còn cao thâm hơn lão .


      Hai người đưa mắt quan sát lẫn nhau, đế cấp thần thức bất giác mất tự chủ tán phát ra. Hai cổ thần thức cùng giao phong tại chỗ khiến cho Nam Cung Hùng cùng Nam Cung Tiên Nhi bỗng nhiên cảm thấy hai người trước mặt bỗng như hai hòn núi cực lớn khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ , muốn quỳ xuống để khấn bái. Cả hai đều hiểu lúc này bị uy hiếp bởi tinh thần của tuyệt đại cao thủ, bí chấn động bởi uy thế của cường giả.

      khí trong sân càng lúc càng trầm trọng. Cả hai cường giả sở hữu đế cấp thần thức ngừng phóng thần thức ra để giao phong với nhau khiến cho lá cây trong sân ngừng rơi rụng.


      Cha con Nam Cung Hùng thể hiểu nổi. Nam Cung Vô Địch lúc này sớm đạt tới cảnh giới cao thủ vô địch trong truyền thuyết, cảnh giới cao thượng mà người luyện võ nào cũng truy cầu – đế cảnh cao thủ vậy mà chỉ có thể giao đấu bình thủ với Độc Bại Thiên, khiến cho người ta khó mà tin được. nhưng bọn họ lại càng thể tin là Độc Bại Thiên lại đạt tới cảnh giới đế cảnh cao thủ. Bởi vì lúc này bọn họ đều cảm thấy sức mạnh tinh thần mãnh liệt từ khiến cho người khác thể thần phục. tin cũng được vì ở ngay trước mắt.


      Nam Cung Tiên Nhi cảm thấy trong lòng rất thất vọng. Từ nàng ta thiên kim tiểu thư, chỉ diễm lệ vô song mà tư chất còn rất hơn người. Võ công nào cũng ráng kiếm về để tập luyện, công lực có thể ngạo thị trong đám thanh niên cao thủ, đạt tới cảnh giới thứ vương cấp. Như nàng ta biết trong đám thanh niên cao thủ chưa có ai đạt tới cảnh giới vương cấp. Trong đám tuổi như mình nàng có thể coi như là tuyệt đỉnh cao thủ.


      Nhưng bây giờ, trước mắt nàng ta, người thanh niên từng khinh bạc nàng lại có tu vi vượt nàng quá xa khiến cho nàng khó mà chịu được. Đồng thời đối với Độc Bại Thiên, Nam Cung Tiên Nhi chợt có cảm giác sợ hãi.


      Đúng lúc này, thần thức của Độc Bại Thiên cùng Nam Cung Vô Địch bỗng trở nên cuồng bạo. Hai đế cảnh cao thủ tạo ra áp lực khiến cho người khó mà chịu đựng. Nam Cung Vô Địch trầm giọng :


      Hùng, Tiên Nhi, các ngươi mau lui ra ngoài mau”


      Ngay khi Nam Cung Hùng cùng Nam Cung Tiên Nhi lui ra ngoài thần thức của hai đế cảnh cao thủ cũng gia tăng đến cực điểm. gian lúc này lấy hai người làm trung tâm, khí ngừng chuyển động ra ngoài phát ra thanh như tiếng xé áo. Những chiếc lá ngô đồng trong sân từ cây rơi rụng lả tả nhưng tất cả đều hóa thành bụi phấn trong trung để rồi cuối cùng ngay cả những cây ngô đồng cũng phải đổ xuống mặt đất. Sức mạnh tinh thần đó vì vậy mà ngừng lại mà ngược lại áo ào hướng ra bên ngoài để rồi vô số phòng ốc cũng phải sụp đổ.
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 22: Đế cảnh (Hạ)



      Tác giả: Thần Đông

      Dịch : bachthao82


      Nguồn: Tàng Thư Viện


      Nội dung tại http://4vn.eu :

      Phía ngoài sân, Nam Cung Hùng và Nam Cung Tiên Nhi ai nấy đều mặt mày thất sắc. Hai đế cảnh cao thủ chỉ đơn giản đối mặt nhau, vẫn còn chưa động thủ mà tạo ra khí thế khủng bố như vậy. Nếu như chân chánh đại chiến chỉ sợ dẫn tới hủy thiên diệt địa mất.


      Nội lực của Độc Bại Thiên trải qua ba tháng tu luyện trở nên rất tinh thuần. Trong tiên thiên chân khí hề có chút tạp chất gì, đột phá qua rào cản của siêu cấp cao thủ, tiến bước vào cảnh giới thứ vương cấp. Tu vi tinh thần cũng từ đó mà tăng tiến vượt bậc, thần thức ngừng tăng cao. còn phải quá lắng về việc có công lực đế cấp để duy trì việc thi triển đế cấp thần thức trong thời gian dài. Chỉ là lúc này Độc Bại Thiên ngừng kêu khổ trong lòng. Nếu cứ kéo dài tình trạng thế này, tinh thần lực của hao mòn đến cạn kiệt dẫn tới chết được mà chỉ sợ sống như thằng ngốc thôi.


      Nam Cung Vô Địch cũng kêu khổ như . Công lực của lão vừa mới tiến nhập vào cảnh giới đế cảnh. Nào ngờ vừa mới xuất quan lão lại gặp ngay kẻ mà dưới con mắt của lão đạt tới cảnh giới đế cảnh cao thủ. Huống chi tu vi thần thức của lão vẫn còn chưa đạt tới cảnh giới thu phát tùy ý. Cũng bởi vì lão ngừng thần đề phòng khiến cho thần thức bất giác phóng ra, lại vừa đúng lúc Độc Bại Thiên cũng cẩn thận giới bị lão. Hai luồng đế cảnh thần thức cùng giao phong tại chỗ, ban đầu vẫn còn do hai người khống chế nhưng đến khi cả hai thi triển thần thức đến cực hạn ai dám thu hồi trước vì sợ đối phương tận dụng cơ hội tấn công.


      Nam Cung Hùng cùng Nam Cung Tiên Nhi cũng đều nhận ra tình cảnh khốn cùng của hai người. Chỉ đáng tiếc người ngoài căn bản thể can thiệp vào được. Bọn họ ai cũng tận mắt chứng kiến khung cảnh do tinh thần lực của hai đế cảnh cao thủ tạo ra khủng bố như thế nào. Nếu chắc bọn họ nãy giờ tập kích đánh lén sau lưng Độc Bại Thiên rồi.



      Độc Bại Thiên biết nếu cứ như thế này hai người cuối cùng chắc chắn phải ôm nhau mà chết. Trong đầu ngừng suy nghĩ rồi đột nhiên nhìn Nam Cung Tiên Nhi đứng phía xa, ánh mắt chợt sáng rực, truyền với Nam Cung Vô Địch :


      “Lão nhân gia, ta có ý với cháu của người. Người sao có thể giao tranh với ta được chứ. Ta đếm , hai, ba, chúng ta cùng thu về, được ?””


      Nam Cung Vô Địch lúc đầu khi cảm ứng được thần thức của Độc Bại Thiên vẫn còn chưa biết là địch hay bạn, vì vậy mới truyền sai Nam Cung Hùng mời tới hậu viện. Lúc đó lão lại thấy Nam Cung Tiên Nhi cùng Độc Bại Thiên, sắc mặt tràn đầy vẻ vui mừng nên hiểu lầm tưởng là bằng hữu của Nam Cung thế gia. Lão nào ngờ Nam Cung Tiên Nhi cao hứng như vậy là bởi vì nàng nhìn thấy lão thần công đại thành, xuất quan ra ngoài. Mặc dù hai người do tự chủ mà giao đấu với nhau nhưng suy nghĩ đó trong đầu lão vẫn còn chưa thay đổi. Đúng lúc này lại nghe Độc Bại Thiên như vậy, mặc dù lão tin Độc Bại Thiên là người trong mộng của cháu mình nhưng lại tin chắc chính là bằng hữu của Nam Cung thế gia. Vì vậy, khi nghe đến giải pháp phân khai hai người, lão chút chần chử :


      “Được”


      , hai, ba”


      Cả hai người đồng thời thu thần thức của mình lại. Tinh thần lực áp chế gian xung quanh như bị xao động, áp lực khủng khiếp cũng từ đó cũng biến mất.


      Độc Bại Thiên biết Nam Cung Vô Địch che giấu lấy thực lực chân chánh của mình suốt mấy chục năm qua, nhất định là có bí mật nào đó thể cho người khác biết. Cộng thêm Nam Cung Hùng cùng Nam Cung Tiên Nhi dã tâm to lớn, nếu thêm đế cảnh cao thủ trợ giúp hậu qua thể tưởng tượng nổi.Độc Bại Thiên chỉ là giả giọng như mới sơ bộ tiến vào đế cảnh nhưng biết bản thân mình còn lâu mới sánh với chân chánh đế cấp cao thủ. Nếu như đúng như lời Nam Cung Vô Địch cả Nam Cung gia tộc giá nào cũng liều mạng với mình. Mặc dù có thể sử dụng đế cấp thần thức duy trì khoảng thời gian nhưng đó phải là cách lâu dài. Chỉ sợ rằng chưa bước ra khỏi cửa nhà Nam Cung thế gia bị người khác đánh cho nát thây rồi.


      Lúc này, ở phía đằng xa kéo tới rất nhiều người. Người nào đầu tóc cũng đều bạc trắng, tất cả đều là cấp bậc trưởng lão trong Nam Cung thế gia. Đám người thấy hai người thu lại đế cấp thần thức, tức quay mặt về phía Nam Cung Vô Địch hành lễ :


      “Chúc mừng lão nhân gia thần công đại thành, phản lão hoàn đồng. Bắt đầu từ nay tung hoành vũ nội vô địch thủ....”


      Nam Cung Vô Địch phất tay :


      “ Các nguơi tất cả lui hết . Hùng, Tiên Nhi lưu lại đây”


      Độc Bại Thiên, Nam Cung Vô Địch, Nam Cung Hùng, Nam Cung Tiên Nhi bốn người cùng bước vào phòng. Nam Cung Vô Địch cách đẩy ly trà bay về phía khiến giật mình phải né qua bên. Độc Bại Thiên dám tiếp lấy ly trà chứa đựng đế cấp công lực nhưng cuối cùng đành phải dùng công lực chân chính chỉ đạt tới cảnh giới thứ vương cấp mà đón lấy.


      Nam Cung Vô Địch cẩn thận quan sát thấy hề biến sắc, bất giác than:


      “”Kỳ tài, kỳ tài! Ta năm nay tám mươi mốt tuổi mới có thể bước đầu tiến vào cảnh giới đế cảnh. Nào ngờ đâu ngươi còn trẻ như vậy mà thần thức tu luyện đạt đến cảnh giới đế cấp. là hiếm có, hiếm có.

      Giang sơn đại hữu nhân tài xuất

      Các lĩnh phong tao sổ bách niên

      ( biết dịch câu này)


      Đôi mắt Nam Cung Vô Địch lấp lánh tinh quang nhìn chăm chú khiến cho Độc Bại Thiên bất giác cảm thấy rợn người.


      Nam Cung Vô Địch nhìn tiếp:


      ”Phải chi ngươi là con cháu của ta có phải rất tốt . Con cháu ta mặc dù tư chất tồi nhưng ai có thể sánh với ngươi. Tiên Nhi mặc dù so với ngươi kém bao nhiêu nhưng chung quy vẫn chỉ là đứa con ......Ai......”


      Độc Bại Thiên nghe xong biết là ổn. Cái lão bất tử này nhất định nổi sát cơ.


      “Lão nhân gia mến khiến cho vãn bối dám nhận. Nếu như lão nhân gia ngại ta xin gọi người tiếng là gia gia”.


      “Ai, có quan hệ máu mủ suy cho cùng vẫn chỉ là.......”


      Độc Bại Thiên nghe xong cảm thấy lo lắng, trong lòng thầm nghĩ :


      “Mẹ nó, lão bất tử này muốn giết ta rồi. Làm sao bây giờ?”


      Liếc mắt qua thấy Nam Cung Tiên Nhi tủm tỉm cười, vội :


      “Lão nhân gia, vãn bối to gan muốn xin lão nhân gia được cưới Tiên Nhi làm vợ, thề chết ra sức vì Nam Cung thế gia”


      Sắc mặt Nam Cung Tiên Nhi tức xanh lè, vừa muốn phát tác Nam Cung Vô Địch phất tay :


      “ Độc Bại Thiên, ngươi quả rất thông minh, sớm nhìn ra ta có ý định muốn giết ngươi. Ngươi muốn cưới Tiên Nhi làm vợ để lấy được tín nhiệm của ta? Ha ha.... là buồn cười. Sinh mạng của ngươi sớm nằm trong tay của ta, ngươi có gì mà đòi đàm phán với ta chứ. Ngươi trời sinh là kỳ tài, chỉ đáng tiếc lại phải sinh ở Nam Cung gia của ta. Giết ngươi ta cũng rất đau lòng! nhưng ta tuyệt thể lưu lại cho Nam Cung gia đối thủ đáng sợ như ngươi được. Có trách hãy trách sao ngươi phải là con cháu của ta thôi!”


      “Ta XXX lão bất tử nhà ngươi. Cái gì mà ta sinh tại Nam Cung gia, phải là tôn tử của lão. Ta là tổ tông của lão có. Ta XXX...”


      Bản tính vô lại của Độc Bại Thiên lúc này bộc lộ ra hết


      “”Còn cái lão hồ ly Nam Cung Hùng kia, ngươi ra là có ý gì chứ. Dùng con của mình làm vũ khí lung lạc người khác...... Còn ngươi, tự cho mình là danh môn thế gia mà lại ngang nhiên tu luyện mật công của ma giáo. Chẳng trách chi ngươi lại ác bạo tàn độc đến như vậy.........Ỷ mình có chút sắc đẹp cho mình là nữ hoàng chắc. Ta nhìn ngươi chỉ ngang với đám kĩ nữ thôi. Nếu như ngươi mở kỹ viện lão tử ta có lẽ hàng ngày mà chiếu cố......”


      Độc Bại Thiên hồi trong lòng cảm thấy sảng khoái. Trong nội tâm lúc này chỉ có chữ : Sướng.


      Cả ba người nhà Nam Cung thế gia ai nấy mặt mày đều xanh rờn, đặc biệt Nam Cung Tiên Nhi hai mắt như bốc lửa. Nam Cung Vô Địch đưa tay phất cái, Độc Bại Thiên tức bị đứng bất động, miệng cũng thể được tiếng nào. Tự trong nội tâm của Nam Cung Vô Địch bất giác than dài:


      “ Đúng là kẻ cuồng ngạo....ai”


      ”Gia gia, cái tên hỗn đản này có gì mà gia gia khen lợi hại thế?”


      Tay của Nam Cung Vô Địch ngừng kiểm tra người của Độc Bại Thiên, cuối cùng thần sắc nghiêm trọng :


      “So với lời của ta còn lợi hại hơn nhiều. Hùng, Tiên Nhi, các người lại đây mà xem. Trời sinh xương cốt người này chỉ có thể đơn giản là vì võ mà sống, vì chiến mà sinh thôi”


      Nam Cung Tiên Nhi :


      “Gia gia, con muốn dụng Điên đảo chúng sinh để thu phục lấy . Thỉnh cầu gia gia giúp con chút sức lực”


      Nam Cung Hùng nãy giờ đứng gì chợt lên tiếng :


      được, người này chỉ có thể giết, thể lưu lại. Vạn nhất ngày nào đó đột phá khỏi cấm chế của con hậu quả thể tưởng tượng. Tuyệt thể lưu lại mối đại họa như vậy được”.


      Nam Cung Tiên Nhi cười :


      “Cha, người quá lo rồi. Con muốn dùng cấm kị chi pháp trong Điên đảo chúng sinh để xóa bỏ toàn bộ linh thức của , khiến trở thành tên hoạt tử nhân. Gia gia chẳng phải rồi sao. ta giống như vũ thần chuyển thế. Có công cụ mạnh mẽ như vậy bá nghiệp của chúng ta lo gì mà thành công. Gia gia, thỉnh người triệt để phong tỏa lấy toàn bộ công lực của , còn phong tỏa thêm các huyệt đạo xung quanh linh đài của để cho còn ỷ vào tu vi tinh thần cao thâm của mình mà chống chọi lại được”


      Độc Bại Thiên mặc dù thể , thể động đậy nhưng lại nghe rất ràng, chỉ còn biết khóc hận. bị dẫn vào trong mật thất, nằm giường.


      lúc sau, Nam Cung Tiên Nhi mặt mày rạng rỡ bước vào, đóng cửa mật thất.


      “Xoẹt”


      Huyệt câm của Độc Bại Thiên liền được giải khai.


      “Nam Cung Tiên Nhi, ngươi là bất chấp thủ đoạn.....”


      Nam Cung Tiên Nhi cười tủm tỉm ngắt lời :


      “Độc Bại Thiên, ngươi đừng có hy vọng kéo dài thời gian. Ngươi muốn vận công công phá huyệt đạo tưởng là ta biết sao? Kỳ dù cho ta có cho ngươi thời gian ngươi cũng tự giải được. Chỉ với thực lực thứ vương cấp cao thủ mà muốn giải cấm chế của đế cảnh cao thủ sao?”


      Cảm giác của Độc Bại Thiên lúc này chỉ có hai chữ : Tuyệt vọng


      “Mặc dù ngươi là nhân tài khó gặp nhưng ta cũng chỉ còn cách đó mới có thể thu phục được ngươi. Cuộc sống của ngươi lúc đó còn phải lo lắng điều gì. Ngươi sau khi được ta cải biến lúc đó trở thành cánh tay đắc lực của ta.”


      Độc Bại Thiên than :


      “Ngươi đúng là nữ nhân đáng sợ. chỉ trời sinh diễm lệ vô song mà lại còn có tâm cơ rất thâm trầm. Với thân phận của ngươi còn có gì mà chưa đạt được chứ. ra ngươi truy cầu cái gì?”


      ”Bá nghiệp”


      Độc Bại Thiên giật mình:


      “Ta đoán chí hướng của ngươi nằm tại giang hồ. Cái ngươi muốn là cả đại lục. Ngươi muốn trở thành nữ hoàng của cả đại lục”


      Nam Cung Tiên Nhi khẽ than:


      “Ngươi quả rất thông minh. Ta chỉ mới có hai chữ bá nghiệp ngươi đoán ra chí hướng của ta chính là cả đại lục chứ phải chỉ là giang hồ nhoi.Chỉ đáng tiếc cái linh thức này phải biến mất.”


      Độc Bại Thiên :


      “Ngươi từng nghĩ qua chưa, giả dụ ngươi có được cả thiên hạ sao. Lịch sử đại lục lúc đó có thể lưu tên ngươi nhưng bất quá đó cũng chỉ là cái danh hão huyền. Cả cuộc đời của ngươi lúc đó có gì vui?Ngươi có bao giờ lòng nghĩ qua hạnh phúc là gì ? Cả cuộc đời con người trải qua rất nhiều chuyện nhưng chân chánh hạnh phúc ......”


      ”Xoẹt”
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :