Bất tử bất diệt - Thần Đông (Full 10/10 quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 3


      Chương 1 : Đại Kiện



      Chỉ trong tháng trở lại mà tại Thiên Vũ đại lục xuất rất nhiều việc trọn đại. Việc đầu tiên là chuyện thánh cấp cao thủ chìm sâu trong giấc ngủ cả bốn ngàn năm xuất trở lại đại lục. việc này bắt đầu từ việc số vưong cấp cao thù dụng bạch ngọc hàn băng để trị thương cho Lý Lâm thành chủ Khai Nguyên thành. Sau đó từ bên trong vị cao thủ công lực thánh cấp phá băng thoát ra. Khi đó còn có ngừoi tận mắt trông thấy có chính là nữ nhân có sức ảnh hưởng rất lớn tại Thanh Phong đế quốc – “Ca vũ song tuyệt” Liễu Như Yên.

      Việc này có sức ảnh hưởng cực lớn, vượt xa dự đoán của rất nhiều người. Từ người trong giang hồ cho tới vương tôn quý tộc thuộc giai cấp thống trị, thậm chí tới cả các bá tánh bình dân bình thường, ai nấy đều biết thánh cấp cao thủ trùng tại đại lục. Các truyền thuyết thần thoại cũng theo đó mà rộ lên, cái gì mà thánh chiến bắt đầu, lịch sử di vong, truyền thuyết thất lạc, tiên ma đại chiến, rồi cái gì mà cánh cửa ma giới được mở……

      Đối với giai cấp thống trị đại lục tức có phản ứng rất nhanh. Thanh Phong, Hán Đường, Vô Song, Tân Minh, Bái Nguyệt năm nước mặt trấn an bách tính, cho đăng ra các loại cáo thị công bố việc thánh cấp cao thủ thế phải là để bắt đầu đánh nhau, các loại truyền thuyết đồn đại đều là vô căn cứ. Mặt khác liên hệ với các nhân sĩ nổi tiếng trong võ lâm để nhờ họ đứng ra lên tiếng “ làm ”. lâu sau các cao thủ nổi danh giang hồ đều đứng ra với mọi người là : Kì đại lúc có ít thánh cấp cao thủ mình. Bọn họ vốn sớm đam mê danh lợi, toàn tâm truy cầu kì bí của sinh và tử, thậm chí muốn khám phá sinh tử, du ngoạn hồng trần, can thiệp vào việc đời. Việc này chẳng qua là cẩn thận bị người khác nhìn thấy mà thôi.

      Trường phong ba rốt cuộc cũng từ từ hạ xuống. Cũng do ảnh hưởng của việc này mà phong trào học võ đại lục càng gia tăng. Các đế quốc bắt đầu xem xét việc mở lấy học viện mang danh nghĩa của quốc gia.

      Việc thứ hai cũng có liên quan tới thánh cấp cao thủ bắt nguồn từ Hán Đường đế quốc. Truyền thuyết ngàn năm trước Võ thánh Độc Chiến Thiên có lưu hạ khối tinh nguyên thạch nhưng hậu nhân của Độc gia biết vì nguyên nhân gì mà hề bước chân ra giang hồ. Vì vậy việc này cực kỳ bí mật rất ít người biết dẫn tới kết quả tinh nguyên thạch cả ngàn năm biết ở nơi nào. Trước đó lâu có ít thế lực bí mật tiềm nhập vào Hán đường đế quốc để truy tìm, kết quả phát ra tinh nguyên thạch bị Vụ Ần Phong đoạt được. Trong gần cả tháng qua, các thế lực trứoc dùng lễ “đăng môn bái phỏng” lên Vụ Phong khiến cho Vụ Phong phải phân phát thiệp tới các lộ hùng trong thiên hạ mời tới ngày mười lăm tháng tám đăng môn để bàn về vấn đề tinh nguyên thạch.

      Còn có việc nữa là tháng trước năm đại vương cấp cao thủ tụ tập tại Khai Nguyên thành, sau đó xảy ra cuộc quyết chiến giữa hai vị vương cấp cao thủ, gây nên trận chấn động. Ở đại lục từ rất lâu xảy ra việc này. Vị vậy cuộc đại chiến nhất thời thành chủ đề bàn tán xôn xao của mọi người.

      việc cuối cùng so với các việc trước còn li kì hơn, tạo thành cơn chấn động tại Thanh Phong đế quốc : Tại Thanh Phong đế quốc xuất thanh niên trẻ tuổi tên Độc Bại Thiên tự sáng tạo ra Cửu chuyển thần công đánh bại cao thủ hàng đầu của Lạc thiên cung là Ngân Nhiêm đạo nhân. Còn có lời đồn khi thanh niên cao thủ này quyết đấu với Ngân Nhiêm đạo nhân, biết lý do gì mà công lực bỗng nhiên tăng tới mức vương cấp cảnh giới. Bốn chữ “Độc Bại Thiên” trong nhất thời trở thành từ được nhắc đến của ngừoi võ lâm thuộc Thanh Phong đế quốc.

      Đại lục an bình nhiều năm nay bắt đầu dậy sóng, vô số thế lực cũng bắt đầu vọng động.

      Độc Bại Thiên ngồi gian tửu lâu nghe các đại kiện mà tron tâm cảm thấy khó chịu. Những việc này nếu trực tiếp liên hệ với cũng là gián tiếp. ra chỉ quan tâm đến chuyện đó là mười lăm tháng tám Vụ Phong bàn bạc về vấn đế tinh nguyên thạch trao cho ai. Còn chuyện “thánh cấp cao thủ ngủ trong bốn ngàn năm” nghe xong chỉ cười. Việc này cũng là tác giả. Chẳng thể nào ngờ câu chuyện dối của Liễu Như Yên lại gây ra trận phong ba lớn như vậy. thầm nghĩ tại Liễu Như Yên chắc cũng tự trách bản thân.

      Trong nội tâm Độc Bại Thiên thầm than “ Tại sao ai tin việc xảy ra bốn ngàn năm trước?” Đáng tiếc cũng có câu trả lời.

      Độc Bại Thiên tới Vọng Nguyệt thành. Đây là ngôi thành mà theo truyền thuyết gần mặt trăng nhất, thánh thành trong mắt của những người tôn thờ nữ thần mặt trăng, cũng là ngôi thành lớn thứ ba của Thanh Phong đế quốc. Nơi đây chính là ranh giới phân chia giữa Thanh Phong và Bái Nguyệt đế quốc. Năm xưa hai nước giao tranh cũng bới vì vấn đề ngôi thành này thuộc sở hữu của ai. Cũng bởi do vô số nguyên nhân lịch sử khác nữa mà Vọng Nguyệt thành cuối cùng năm bản đồ của Thanh Phong đế quốc. này khiến cho hơn nửa số dân sung bái nữ thần của Bái Nguyệt đế quốc khó mà chấp nhận. Đây chính là vấn đề mà lịch sử lưu lại. Bất kể tại mặc dù hai nước vẫn “qua lại hữu hảo” nhưng đối với Vọng Nguyệt thành tuyệt ổn định, bất kì lúc nào cũng có thể bùng nổ.

      Độc Bại Thiên tới đây nhằm thực lời hứa của mình đó là tặng cho tiểu nha hoàn San nhi của Liễu Như Yên quyển bí tịch – Kinh thiên quyết. Nguyên ban đầu muốn tặng phi hoa phi diệp lạc thiên công nhưng xem ra có khả năng. Bây giờ mà tới Lạc thiên cung phải là muốn tìm cái chết hay sao. Độc Bại Thiên chợt nhớ tới dung nhan đẹp như thiên tiên của Lãnh Vũ, cả người như khối ngọc hoàn mỹ cùng với cặp mắt lạnh lẽo tràn đầy cừu hận, trong tâm chợt có cảm giác khó hiểu. biết bản thân mình thay đổi, trở nên thành thục hơn......., thậm chí có chút hiểm, vô tình......

      Độc Bại Thiên tới thẳng Lạc Nguyệt sơn trang phía bên ngoài thành Vọng Nguyệt. Rất ít người biết sơn trang này chính là của “Ca vũ song tuyệt” Liễu Như Yên. Cũng bởi vì ít người biết, càng có ít vương tôn quý tộc tới làm phiền nên Liễu Như Yên rất là thích nơi này. Lạc Nguyệt sơn trang nhìn bề ngoài rất bình thường y hệt như trang viên của chủ nông trại. Bên ngoài trang viên được phủ bởi phiến lá xanh rộng lớn của cây bồ đào. Từng quả bồ đào mọng nước mọc cây khiến cho người nhìn phải chảy nước miếng.

      Cửa lớn cũ kỹ của trang viện cho thấy chủ nhân phải là người xa hoa, hưởng thụ. Người gác cổng đối với Độc Bại Thiên cực kỳ khách khí lên tu dưỡng của chủ nhân nơi này. lâu sau có hai bóng thân ảnh ra. Lâu ngày gặp Liễu Như Yên vẫn xinh đẹp như hồi nào. Mặc dù trong ánh mắt lộ vẻ vui mừng nhưng vẫn hề mất nét đoan trang.

      “A, công tử cuối cùng cũng tới. Ta còn tưởng ngươi…… bí tịch đâu?” Nha hoàn San nhi vừa vừa cười lộ ra hai núm đồng tiền má, đôi mắt như long lanh như hai giọt nước ngừng chuyển động.

      “Nghĩ về bí tịch à, vậy cứ tiếp tục nghĩ ” Độc Bại Thiên

      San nhi đột nhiên chạy tới, bắt đầu tiến hành” tìm kiếm”

      Liễu Như Yên cười “ San nhi, được vô lễ. Độc công tử, hoan nghênh huynh tới Lạc Nguyệt sơn trang. Xin mời”

      San nhi hếch cái mũi nhắn lên nhìn chằm chằm vào Độc Bại Thiên rồi chạy vào bên trong.

      Độc Bại Thiên “ Khi tới đây ta sớm nhìn qua nông trại này. Càng nhìn càng thấy ở đây như hàm chứa lấy đạo lý nào đó rất thâm sâu. Từng cành cây ngọn cỏ nơi đây cũng có thể lên tu dưỡng của chủ nhân. Như Yên nương đúng là vị kỳ nữ.

      “Độc công tử quá khách khí rồi. Chúng ta dù gì cũng là bằng hữu, huynh cần phải đưa ta lên cao như vậy đâu”

      San nhi “ Nè, tên vô lại thấy sắc quên nghĩa kia, sao lâu thấy ngươi, muốn gạt ta a. nữa, mau đưa bí tịch cho ta”

      Liễu Như Yên giận dữ “ San nhi....”

      Độc Bại Thiên bật cười lớn khiến cho San nhi xấu hổ lè lưỡi cúi đầu xuống.


      Ba người cùng vào bên trong. Trong phòng khách đồ đạc có lẽ được chủ nhân bỏ ít tiền bạc để trang trí tạo nên dáng vẻ cổ xưa khiến cho người ta khi bước vào có cảm giác ấm áp. tường treo bức danh họa cổ càng làm tăng thêm nét cổ xưa.

      Đợi Độc Bại Thiên an vị, Liễu Như Yên “ Độc công tử lần trước sao lại từ mà biệt. Cả tháng qua lại có chút tin tức gì. Báo hại làm cho San nhi vì ngươi lo lắng phen”

      San nhi vội “ Tôi mà lo à. Tôi hề lo lắng cho . Chỉ có tiểu thư….”

      Liễu Như Yên trừng mắt nhìn khiến cho nàng ta vội nuốt những lời tính ra.

      “A, hại cho San nhi phải vì ta lo lắng, là có lỗi. Tội quá, tội quá” Vừa vừa cười lớn. sao lại biết, cái mà tiểu nha đầu này lo chính là quyển bí tịch, còn Liễu Như Yên có khả năng lo cho . Chỉ là từ bây giờ hạ quyết tâm trêu chọc tới nữ nhân này nữa. Nàng trong tâm trí của giống như người vĩ đại thể **ng vào.

      Liễu Như Yên nghe vậy có chút thất vọng nhưng chỉ lát là trở lại bình thường “ Độc công tử huynh biết . Lần trước ta vì huynh dối để bây giờ tạo nên trận phong ba. tại ta có cảm giác mình là đại dối, đáng trách”

      Độc Bại Thiên cười “ Sai phải do nàng mà do ta. Còn nữa, việc này cũng có gì. Coi như người đại lục có truyện để bàn tán. Nàng cần phải tự trách mình”.

      Nghe thế, Liễu Như Yên cũng cảm thấy nhỏm.

      Sau đó, Độc Bại Thiên đem chuyện trong tháng qua kể ra. Đương nhiên chủ yếu kể về dã thú trong núi tàn bạo ra sao, mỹ vị thế nào…..tới cuối cùng mới đề cập tới Lãnh Vũ, đương nhiên là bỏ qua khúc lãng mạn. chỉ là mình may mắn đả thương Lãnh Vũ. Vì vậy tại thể tới Lạc thiên cung để lấy phi hoa phi diệp lạc thiên công nữa.

      San nhi nghe xong nôn nóng “ Ô ô…..tên vô lại ngươi vậy chẳng phải…. ô ô” y mặc dù tiếng là tiểu nha hoàn của Liễu Như Yên nhưng từ trước tới giờ chưa bao giờ bị đối xử như hạ nhân. Vì vậy chuyện hề cố kị gì cả.

      Nhìn thấy nàng ta vừa khóc vừa , Liễu Như Yên cũng cảm thấy bất lực.

      Độc Bại Thiên “ Con nít đúng là con nít mà, chẳng bình tĩnh gì cả. xem đây là cái gì đây?” xong liền lấy ra bọc sách, chính là Kinh thiên quyết mà mấy ngày trước viết ra. Tiểu nha đầu vừa nhìn thấy tức hết khóc cười “ Công tử tốt, cái này là Kinh --- thiên --- quyết” Nàng ta đọc từng chữ .



      sai, quyển bí tịch này là Kinh thiên quyết, so với bộ phi hoa phi diệp lạc thiên công thiếu sót đó biết mạnh hơn bao nhiêu. Nếu như có thể hiểu hết được quyển bí kíp này cơ hồ còn ai đại lục là đối thủ của đâu” Độc Bại Thiên cười

      San nhi kíchđộng vội đem quyển bí kíp đưa ra phía sau lưng như sợ Độc Bại Thiên đổi ý lấy lại.

      Liễu Như Yên “ Còn mau cảm tạ công tử”.

      tiểu nha đầu bình thường rất thông minh lanh lợi nhưng giờ phút này lại trở nên ít , chỉ gật đầu “ Cám ơn công tử” rồi lại chìm đắm trong vui sướng.

      Độc Bại Thiên ra vẻ nghiêm túc “ San nhi, việc có quyển bí kíp này ngoại trừ tiểu thư của ra được với ai biết. Nếu để cho người ngoài biết được dẫn tới tranh đoạt của vô số người trong võ lâm đồng thời dẫn tới có vô số địch nhân. hiểu ý của ta ?”

      “San nhi hiểu rồi. Nhất định với ai, cũng nhất định phụ kỳ vọng của công tử, cố gắng luyện võ công cho tốt”.

      hiểu tốt rồi. Chỉ là trong võ học, vị trí huyệt đạo là điều tối cơ bản. Nhưng ngay cả điều cơ bản đó cũng biết học như thế nào? vấn đề đau đầu” Độc Bại Thiên vừa nhăn mày vừa .

      Liễu Như Yen “ Đó cũng phải là vấn đề. Trong sơn trang có Vương bà bà cùng Tôn bà bà là võ lâm cao thủ. Bọn họ có thể chỉ dẫn những điều nhập môn cho San nhi.”

      Độc Bại Thiên tự trách mình hồ đồ. Như Yên là danh nhân sao lại có người bảo hộ chứ, hơn nữa còn là cao thủ kìa.

      “Như vậy ta an tâm. San nhi, nhất định phải luyện võ công cho tốt. Trong tương lai còn cần giúp ta khi gặp lúc khó khăn nữa”.

      “Yên tâm , trong tương lai nhất đinh tôi bảo hộ công tử” Vừa vừa hếch hếch đầu.

      Cả ba người đều bật cười.

      Độc Bại Thiên thầm nghĩ : xấu hổ quá, ta sớm mang ý định gởi gắm người tiểu hài tử này rồi.

      cũng có mục đích tới đây. Chính vì nhận ra tư chất của San nhi nên quyết định đem Kinh thiên quyết tặng cho nàng ta. Bởi vì có linh cảm con đường đầy rẫy gian truân, nhất định phải có giúp đỡ. Việc này chỉ đơn thuần là thực lời hứa của mà còn có thể coi như là vụ đầu tư.
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 2: Hồi Hán Đường



      Độc Bại Thiên cuối cùng cũng rời khỏi Vọng Nguyệt thành. Lúc chia tay, cái nhìn u oán của Liễu Như Yên tới giờ khiến vẫn còn sợ. biết mình còn là Độc Bại Thiên khi xưa. tại thay đổi, thậm chí theo hướng xấu hơn. Vì vậy nỡ trêu đùa nương đoan trang thiện lương như vậy. hạ quyết tâm loại nữ nhân như vậy tuyệt dính vào. Lúc đó lại nghĩ đến Lãnh Vũ, rồi bật cười………….

      Độc Bại Thiên từ Vọng Nguyệt thành theo đường trở về Hán Đường đế quốc. Chỉ trong khoảng mười ngày ngắn ngủi mà như ngôi lưu tinh trong nháy mắt chiếu sáng cả bầu trời võ lâm của Thanh Phong đế quốc. Nhưng mặc dù tại thanh danh chấn động Thanh Phong nhưng trong đầu hề có chút vui mừng nào. biết bây giờ càng nổi tiếng con đường sau này càng gian truân . Lãnh Vũ của Lạc thiên cung chắc chắn bỏ qua cho , Ngân Nhiêm đạo nhân cũng buông tha .

      đường trở về Thông châu thành, Độc Bại Thiên nghĩ lại lúc bị người toàn thành truy sát, nghĩ tới cung điện khủng bố dưới đất, nghĩ tới tiểu ma nữ Huyên Huyên. Lần này quay trở lại Thông Châu thành rất thận trọng sợ bị người ta nhận ra là “cường đạo”, “thần thâu”, “nhân vật người có rất nhiều châu báu” khi xưa. Cũng may là lo lắng hơi thừa vì chẳng có ai tới quấy nhiễu .

      Nhưng có việc rất quái lạ phát sinh người . Từ khi tiến vào Thông Châu thành, trong tâm như có cái gì đó đánh động. cảm giác trỗi lên trong lòng . có cảm giác như lời kêu gọi, lời kêu gọi từ vạn năm, dường như từ thời cổ xưa truyền lại.

      tìm đến khách điếm bình tĩnh đả tọa như muốn cảm thụ lời hô hoán đó. Lời hô hoán càng lúc càng như cùng mối huyết nhục tương liên với nhau, giống như con người khác của kêu gọi . sau đó như minh bạch lời hô hoán đó xuất phát từ “ác ma phong ấn” cùng “phong thánh tuyệt ấn” dưới địa hạ cung điện truyền tới. Bởi vì cái cảm giác khi đối diện với bọn họ lúc xưa với cảm giác bây giờ như tương tự nhau.

      Trong nội tâm như vang lên thanh rất ”công lực khi đạt đến cảnh giới thánh cấp mau chóng quay lại cung điện, nhất định phải quay lại. Ở đó có việc đối với ngươi rất quan trọng tới mức có gì quan trọng hơn thế”. Sau đó Độc Bại Thiên có trực giác là phong ấn dưới địa hạ cung điện so với sinh mạng của bản thân còn quan trọng hơn nhiều. Hơn nữa lúc này tuyệt đối được tới đó. phải nhẫn nại, phải chờ đợi cho tới khi công tham hóa cảnh, lật tay thành mây, úp tay thành mưa mới đủ sức tiến vào bên trong.

      Độc Bại Thiên ngay trong đêm rời khỏi Thông Châu thành, cả người đổ mồ hôi lạnh”Mẹ nó, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, ta sao lại có cảm giác đó chứ?Cái địa phương này tà quái. Mẹ kiếp, đợi lão tử ta đạt cảnh giới công tham hóa cảnh nhất định phải tìm hiểu cho mới được” (có mấy câu chửi, mong mọi người trách)

      Khi Độc Bại Thiên tới ranh giới giao nhau giữa Thanh Phong và Hán Đường lúc này ở đây có rất nhiều nhân vật võ lâm. Những người này đều có chung mục đích để đến – Vụ Phong.

      Cũng bởi trong những năm này, năm nước đại lục đối xử hòa bình với nhau nên tại biên giới giữa các nước, người qua lại phải là vấn đề nghiêm trọng.Chỉ cần có tờ thông quan hợp lệ là có thể tự do lại ai cản trở. Mặc dù chỉ mới ra ngoài khoảng hai tháng nhưng trong nội tâm giống như rất nhiều năm khiến cho lần này quay về Hán Đường đế quốc tạo cho cảm giác thân thiết.

      Chủng tộc đại lục trải qua ngàn vạn năm như đồng hóa dung hợp với nhau, tựa hồ còn có chia ra chủng tộc khác biệt. Giữa người với người còn kì thị chủng tộc mà chỉ còn tranh đoạt về vấn đề tín ngưỡng mà thôi.

      Hán Đường đế quốc là quốc gia cổ xưa có lịch sử lâu dài, nền văn minh xán lạn. Đế quốc trải qua cả hàng ngàn năm lịch sử, trong hàng ngàn năm đó mặc dù gặp nhiều cuộc chiến tranh lớn nhưng cuối cùng cũng bình an qua. Chiến tranh ảnh hưởng lớn nhất tại Hán Đường đế quốc chính là cuộc chiến chin nước mười năm về trước. Trong cuộc chiến tranh đó đế quốc nào cũng mở mang được bờ cõi, riêng bản đồ quốc gia của Hán Đường tăng lên gấp đôi. Toàn đại lục đều nằm trong tay của năm nước. Sau mười năm sống trong hòa bình, Hán Đường đế quốc phồn vinh hơn, nhân khẩu lại đông nhất trong năm nước, trở thành quốc gia dường như được coi là mạnh nhất đại lục.

      Độc Bại Thiên cùng hai nhân vật võ lâm của Thanh Phong đế quốc kết bạn cùng tiến vào ngôi thành của Hán Đường đế quốc. Hai người này tựa như giống , võ công cũng bình thường. Như lời bọn họ : lần này tới Hán Đường đế quốc thuần túy chỉ muốn ngắm nhìn võ học thánh địa của Hán Đường đế quốc – Vụ Phong. Còn cái “ thương thảo xem tinh nguyên thạch về tay ai” bọn họ hề nghĩ qua.

      “Này, Độc huynh đệ, ngươi lần đầu tới Hán Đường đế quốc sao?” Độc Bại Thiên chỉ họ chứ hề tên. Hai người kia cũng truy hỏi. Vì vậy bọn họ chỉ gọi là Độc huynh đệ thôi.

      Độc Bại Thiên kìm được cảm giác như bị bỏ rơi trong lòng. Tự bản thân mình sinh ra và lớn lên tại Hán Đường nay lại bị người khác hỏi như vậy. Nhưng cũng đành phải chịu bởi vì tại mang thân phận là người của Thanh Phong đế quốc.

      sai, đây là lần đầu ta tới đây. Hán Đường đế quốc quả xứng danh, so với Thanh Phong đế quốc ta giàu hơn rất nhiều. Phải rồi, hai vị đại ca phải chăng cũng là lần đầu tới đây?”

      “Ta Trương Bình cũng lần đầu tiên tới đây”.

      “ Đúng vậy sao, Lão Thích ta cũng lần đầu tiên”.

      “Vậy quá tốt. Chúng ta đều lần đầu tới đây xem ra đều muốn tới xem Vụ Phong” Độc Bại Thiên

      Trương Bình “ Từ đây tới ngày mười lăm còn vài ngày nữa. Chúng ta cần phải gấp, cứ từ từ cũng được”.

      Lão Thích đường có gì mà vui chứ, sao bằng nhanh tới Vụ Phong, ở đó nhất định rất xôm tụ. chừng ở đó ta cẩn thận gặp phải siêu cấp đại mỹ nữ, rồi cẩn thận mỹ nữ động tình với ta, lại cẩn thận mỹ nữ theo ta biết chừng” Vừa hai mắt cũng sáng rực.

      Trương Bình “ Lại lại lại cẩn thận mỹ nữ giết chết ngươi”

      Độc Bại Thiên “ Ngươi tại là cẩn thận --- **ng vào cỗ xe ngựa”

      “Bùng” Lão Thích hai mắt mơ mộng dừng lại cỗ xe ngựa. Người đường cười lớn. Trương Bình cùng Độc Bại Thiên càng cười lăn cười bò.

      “Ai da, các ngươi là hai tên vô lại, chịu đề tỉnh ta tiếng. Hãy chờ đấy, Sau khi ta cẩn thận quen biết nhiều mỹ nữ, sau đó cẩn thận người cũng giới thiệu cho các ngươi”.

      Độc Bại Thiên mặc dù sinh ra tại Hán Đường đế quốc nhưng từ trước tới giờ chưa bao giờ xa nhà. Hơn nữa trước đó cũng quan tâm tới việc trong võ lâm. Vì vậy căn bản hề biết Vụ Phong nằm ở đâu. May mắn cả ba đều có cái miệng ngọt như đường, tìm nữ nhân độ khoảng bốn mươi gọi “ Tỷ tỷ, tỷ biết đường đến Vụ Phong đường nào ?”

      Những ngày này người võ lâm đại lục tới Vụ Phong biết bao nhiêu mà kể khiến cho chủ khách điếm đường cười tươi như hoa. Qua nhiều ngày dùng “ lời ngon mật ngọt” ba người Độc Bại Thiên cũng tới được thánh địa võ học của Hán Đường đế quốc – Vụ Phong.

      Nhìn từ xa, Vụ Phong được mây bao phủ xung quanh như ngôn núi tiên. núi đúng là cũng có di chỉ của tiên nhân hồi cổ xưa. đỉnh núi tiên khí bao phủ quanh năm, đủ các loại kỳ hoa dị thảo, các loại tẩu thú phi cầm gặp người cũng hề sợ hãi.

      Lúc này còn cách ngày mười lăm hai ngày. Dưới chân Vụ Phong có rất nhiều nhân sĩ võ lâm tụ tập. Hầu hết trong số đó đều đặt phòng trong khách điếm. Những người có phòng ở dưới chân núi dựng lều để nghỉ chân.

      Ba người bọn Độc Bại Thiên tới trễ nên còn phòng nào trống. Sau khi thươn lượng cả ba quyết định lên núi trong đêm, nhân tiện thưởng thức phong cảnh núi.

      Lúc này trời gần tối, ánh mặt trời vẫn còn le lói đỉnh núi khiến cho Vụ Phong càng lộ ra vẻ uy nghiêm thần thánh.

      Lúc này trong nội tâm của Độc Bại Thiên rất kích động. Trước mắt là ngọn tiên sơn đào tạo ra vô số cao thủ kiệt xuất; người mang theo trách nhiệm trừ ma vệ đạo, bảo vệ chánh khí võ lâm; người thân ở trong quân tung hoành nơi sa trường, tận trung báo quốc; Vụ Phong hơn cả ngàn năm uy chấn đại lục, danh chấn tám phương. Vì vậy người học võ coi đây như thánh đường thần thánh.

      Trương Bình thúc vào Độc Bại Thiên “ Huynh đệ….đừng có ngây ngươi ra đó” Lão Thích cũng “ Độc huynh đệ nhìn gì thế? phải cẩn thận nhìn siêu cấp đại mỹ nữ đó chứ” Vừa vừa nhìn về hướng mà Độc Bại Thiên nhìn.

      Độc Bại Thiên bật cười “ Cái tên tiểu tử nhà ngươi nghĩ cái gì thế. Chúng ta lên núi thôi” xong liền trước .
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 3: Lão phiến tử



      Ba ngươi được nửa đường bị vài thiếu niên chặn lại. người trong số đó “ Ba vị thiếu hiệp xin dừng bước. bản môn tạm thời đóng cửa tiếp khách. Xin ba vị đợi tới mười lăm tháng tám rồi hãy lên núi”

      Trương Bình “ Các khách điếm dưới núi đều chật kín người. Bọn ta còn chỗ nào để dừng chân cả, vì vậy mới tính lên núi xin tá túc. Hơn nữa nghe cảnh đỉnh núi rất đẹp vì vậy mới tính lên đỉnh núi xem thử. Mong các vị vui lòng nhường đường cho qua.”

      “ Xin lỗi, lệnh thầy khó cãi. Bọn ta có nhiệm vụ bên người, thể để cho các vị lên được”.

      Lão thích “ Các ngươi cứ cẩn thận nên nhìn thấy bọn ta là được rồi”

      Đám thanh niên nhìn bật cười, người “ Các vị thiếu hiệp xin lỗi. Đây là trách nhiệm của bọn ta thể để ai lên núi. ra phong cảnh đỉnh núi cũng có gì đặc biệt, so với nơi đây còn kém xa.Các vị nếu như muốn thưởng thức cảnh đẹp có thể tới vùng bên cạnh để thưởng thức cũng được”.

      Độc Bại Thiên ” Các vị huynh đệ đây xin lỗi rồi. Đó cũng là trách nhiệm của họ, chúng ta cũng đừng nên làm khó họ làm gì. Chúng ta thôi, tạm biệt”

      Đám thanh niên đối với chàng thanh niên cao to này đặc biệt chú ý bởi vì dạng người cao lớn như Độc Bại Thiên đại lục rất hiếm thấy. Bây giờ lại thấy thấu tình đạt lý như vậy tức thời nảy sinh hảo cảm liền chỉ bọn họ những nơi phong cảnh đẹp dưới núi. Ba người cảm tạ xong liền cáo từ.

      Lúc này trời cũng tối, người võ lâm xem phong cảnh cũng dần ít . Lúc này từ trong rừng truyền lại thanh yếu ớt”Nước….”. Ba người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng chạy về hướng trong rừng. Chỉ thấy lão nhân tóc trắng nằm trong rừng, gương mặt trắng bạch. Độc Bại Thiên vội tới đỡ lão dậy, nội lực ngừng truyền vào trong cơ thể lão. Còn Trương Bình cùng Lão Thích hai người mau chóng chạy tìm nước.

      Độc Bại Thiên thầm kinh hãi. Lão nhân này thụ nội thương quá nghiêm trọng, kinh mạch trong cơ thể bị tàn phá khá nặng. Nhưng trong người lại trống rỗng hề có chút chân khí nào giống như người hề có chút võ công. Chân khí mình vừa di chuyển vào người lão đại bộ phận như rơi vào biển, biến mất có tung tích. Trương Bình cùng Lão Thích lúc này cũng lấy lá cây chưa nước trở về. Ba người từ từ đổ nước vào trong miệng lão già. lâu sau lão nhân từ từ mở mắt ra. Hai mắt lấp lánh như cho thấy người mang đầy trí tuệ.

      “Đám hài tử, cám ơn các ngươi cứu ta”.

      Lão Thích có gì. Bọn ta cẩn thận phát ra lão, rồi cẩn thận cứu lão thôi”.

      “Oh, ta tại cẩn thận rất đói bụng, hài tử ngươi có thể cẩn thận bắt con thỏ về đây ?”Lão nhân vừa vừa cười hề hề nhìn giống bộ dạng trí tuệ hồi nãy.

      Lão Thích tức đến trừng mắt “ Lão đầu ngươi đúng là được đằng chân lân đằng đầu, lại còn sai lại người khác”

      Độc Bại Thiên “ Ngươi sao có thể với lão nhân gia như vậy. Còn mau giúp lão nhân gia bắt con thỏ về đây. Thuận tiện cẩn thận bắt mấy con gà rừng, ta cũng cẩn thận đói bụng rồi” Trương Bình cũng “ Ta cẩn thận cũng đói bụng”

      Lão Thích bất lực đúng dậy “ Ba mẹ ơi, xâm phạm ngôn quyền của ta. Đúng là cẩn thận để các ngươi học mất chiêu bài của ta” xong bỏ vào trong rừng.

      Lúc này sắc mặt của lão già cũng từ từ bình thường trở lại cười ha ha “ Ông trời già, ông vẫn chưa muốn tiếp nhận ta. Ha ha đúng là họa lâu, người tốt sống ngàn năm ! Đành chịu thôi, ai kêu ta là người tốt chứ”

      Nhìn thấy thái độ của lão nhân, Độc Bại Thiên chẳng biết gì cho được. Trương Bình “ Này, lão đầu, ta chỉ từng nghe “ họa lưu ngàn năm “ thôi. Còn nữa, phải ông trời thù ông mà là do huynh đệ bọn ta cứu ông thôi”.

      Lão già trừng mắt . Thanh niên bây giờ ăn to lớn rồi. , giúp lão nhân gia ta hai trái cây về đây để sau khi ăn xong còn có cái để tráng miệng.”

      “Ôi trời, lão già ngươi quá đáng! Ta là ân nhân cứu mạng của lão, lão sao có thể với ân nhân như vậy chứ” Trương Bình tức tối

      “ Gì…gì….ngươi kêu la cái gì, chẳng lẽ trưởng bối của ngươi dạy ngươi phải tôn kính người già sao? Còn mau hái trái cây về đây, tới lúc đó có lợi cho ngươi đó”

      Trương Bình hai mắt sáng rỡ “ lẽ…. lẽ ông là cao nhân trong truyền thuyết, du hí hồng trần giả bộ bị bệnh ở đây sao?”

      Lão nhân vuốt vuốt ngực, ra vẻ nghiêm túc “ Tiểu quỷ quả nhiên có chút kiến thức. Còn mau hái quả về đây”

      “Được, được , được….ta ngay đây. Lão nhân gia cứ chờ ở đây, Độc huynh đệ của ta chăm sóc cho lão nhân gia” xong liền bỏ chạy như điên.

      Độc Bại Thiên nhìn Trương Bình cười” Lão nhân gia, để vãn bối đám bóp cho lão nhân gia thoải mái nhé”

      Lão đầu nhìn trong tâm phát hoảng”Miễn ….miễn . Ta tại thoải mái lắm rồi”

      “Lão già lừa gạt này, ông còn cho mình là cao thủ à. Trong người chút chân khí cũng có, cả người bị nội thương mà còn dám xưng là cao nhân sao?”

      “ Gì, gì….thanh niên trẻ đúng là thiếu kiến thức. Ngươi dựa vào đâu mà ta có nội lực có võ công? Võ công của ta tu luyện tới mức hóa cảnh, khó có thể tiến xa hơn. Vì vậy liền ngược với bình thường, tự phế võ công luyện lại từ đầu” Lão đầu thấy Độc Bại Thiên động dung liền tiếp” Ngươi biết , cái này phải cao thủ nào cũng làm được. Nó cần có dũng khí cực lớn, ý chí kiên định sợ hy sinh, thái độ phải lạc quan, kiên nhẫn….”

      “Dừng”

      Nghe lão đầu cách thao thao bất tuyệt ngừng nghỉ, bộ dạng giống như lên mặt dạy dỗ khiến cho Độc Bại Thiên muốn dạy lão bài học.

      Trương Bình cùng lão Thích khi quay lại từ đằng xa nghe thấy lão đầu kêu la “ Ngươi đừng qua đây, a……., sắc ma, ngươi đừng đánh ta. Cứu mạng a……, giết ngừoi….cường đạo a…..sắc ma…..” lại còn có tiếng cười lớn của Độc Bại Thiên. Bất quá tiếng cười khi lọt vào tai Trương Bình và lão Thích giống như tiếng cười dâm tặc.

      Hai ngươi nhìn nhau “ thể nào, Độc huynh đệ rất là tốt cơ mà? sao có thể đối với cao thủ trọng thương như vậy được?”

      “ Cái này….cái này…. lẽ Độc huynh đệ cẩn thận bỗng nhiên có sở thích như vậy. được rồi, ngày nào đó cẩn thận nằm trong tay ta ọe……ta muốn ói…..”

      “Ta cũng muốn ói….ọe…..”


      Hai người vội chạy về. Khi tới nơi, hai người chỉ biết trợn mắt nhìn nhau. Độc Bại Thiên lúc này ngừng đánh vào đầu lão già.

      “Huynh đệ dừng tay , đừng đánh lão nhân nữa. Có gì từ từ . Ngươi sao có thể đối phó với cao thủ như vậy được, cả điểm đồng tình cũng có”

      “Cao thủ cái con khỉ, tên lừa gạt, kẻ điên đúng hơn” Độc Bại Thiên

      Lão Thích “ ta cũng có cảm giác lão đầu này cẩn thận là tên lừa gạt”.

      Độc Bại Thiên “ Lão đúng là tên lừa gạt mà. Trong người chút chân khí cũng có. Bọn ta có lòng tốt cứu lão vậy mà lão ta còn ra uy năng linh tinh, lại còn ra lệnh cho hai người nữa chứ”

      Trương Bình thần sắc đanh lại “ ?”

      “Đương nhiên là rồi”

      “Lão dám lừa gạt tình cảm của ta” Trương Bình gào lên rồi chạy tới đánh lão đầu. Lão Thích cũng đứng yên, chạy tới đánh phụ.

      “Ai da, thiếu hiệp tha mạng. Ta sai rồi, ta là tên lừa gạt, ta có võ công, tha cho ta”

      Hai người điên cuồng đánh hồi mới hả được cơn giận. Qua lời kể của lão đầu ba người mới biết là lão đầu này khắp nơi lừa gạt. Lần đầu tiên gặp phải người trong giang hồ, cẩn thận bị người ta đánh cho chưởng tới mức thổ huyết. Thương thế rất nặng nhưng may mắn cuối cùng cũng giữ lại được tính mạng, chỉ là phát tác bất kì lúc nào. Gần đây lão nghe tại võ học thánh địa của Hán Đường đế quốc Vụ phong có mở đại hội Chiến Thiên tinh nguyên, nhất thời huyết khí trào dâng muốn tới choi cho biết. Kết quả là khi vừa tới nơi này bệnh cũ tái phát. May mắn là được người tương trợ nên thoát khỏi nguy hiểm, giữ lại được tính mạng.

      Độc Bại Thiên vừa ăn, trong tay vừa cầm miếng thịt hỏi “ Lão nhân gia ăn ?”

      “Ăn” Lão đầu chảy nước miếng , mặt lộ vẻ thèm thuồng.

      Trương Bình “ Lão già ngươi hình như rất khoác lác. chừng này tuổi rồi mà vẫn còn khắp nơi lừa gạt sao. May mắn lần này gặp ba huynh đệ bọn ta chứ nếu gặp người khác có lẽ sớm siêu độ cho lão rồi.

      Lão Thích sai, sai. Sau này nhất định lão phải cẩn thận cải tà quy chánh

      Lão đầu cười hi hi “ Đúng , đúng, ta nhất định cẩn thận cải tà quy chánh mới được”

      Ngày thứ hai, mặt trời còn chưa mọc Độc Bại Thiên tỉnh dậy. tìm đến con suối rửa mặt rồi ngồi điều tức. Ba pháp quyết Kinh Đào Thiên Trọng, Mình Vương Bất Động, Kinh Thiên quyết thay phiên nhau vận chuyển. Với công lực của có thể coi như là siêu cấp cao thủ, so với tháng trước đó biết cao hơn bao nhiêu lần.


      Khi tia nắng hắt vào mặt Độc Bại Thiên cũng thu công lại. Nhìn vào vạn tia nắng mặt trời, cảm giác trong lòng rất yên tĩnh. Những đám mây mù bao quanh những ngọn núi phía xa, bên cạnh đó là vô số kì hoa dị thảo tỏa hương thơm ngát thấm vào tâm hồn con người. Tiếng chim hót trong trẻo trong từng rặng cây. Nhìn từng đám vụ khí chầm chậm chuyển động, ngửi hương hoa thơm ngát cùng với tiếng chim hót, cảm thấy cái thế giới này như hóa hợp với tự nhiên.

      Độc Bại Thiên tĩnh lặng đứng yên chỗ. Thân tĩnh, tâm tĩnh. Mình Vương Bất Động trong người tự nhiên châm chậm bắt đầu lưu chuyển. Lúc này thế giới trong mắt tràn đấy sinh khí, bất cứ nơi nào cũng đều rất hài hòa. thậm chí có thể cảm giác được vui mừng trong tiếng chim hót, vui sướng của những con cá tung tăng bơi lội trong ngọn suối phía xa, cảm nhận được yên bình của những động vật trong phía xâu khu rừng……

      Độc Bại Thiên dường như chìm vào thế giới cổ xưa, cùng với thế giới xung quanh dung hợp thể phân biệt. cảm giác mình là trời, mình là đất, mình là mây bay, là gió thổi. Thiên địa vạn vật….. núi cao nước biếc…….. từng cành cây ngọn cỏ đều ở trong tâm của .
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 3 - Chương 4: Tiên thiên chi cảnh



      Độc Bại Thiên đứng tĩnh lặng chỗ. Ngay vào lúc này chìm trong cảm giác : ta là thiên địa vạn vật, thiên địa vạn vật cũng là ta……từng cành cây ngọn cỏ đều ở trong tâm . Trong cơ thể, Minh vương bất động ngừng lưu chuyển. Ban đầu còn nhàng chuyển động sau mãnh liệt bùng phát như sóng Hoàng Hà trỗi dậy, chân khí ngày càng lớn để rồi cuối cùng như mọi con sông đều quy về đan điền. Rồi sau đó từ đan điền chảy ra các kinh mạch toàn thân . Chân khi manh mẽ như sóng biển ngừng lưu chuyển khắp cơ thể.

      “Ầm” Cả người Độc Bại Thiên chấn động. Nhâm Đốc nhị mạch bị phong bế khi xá thân thành ma lần nữa bị đả thông. Lần này hoàn toàn dựa vào công lực bản thân để công phá sinh tử huyền quan để từ đó sơ bộ tiến vào tiên thiên chi cảnh. Chân khí mạnh mẽ như sóng ngoài đại dương torng nháy mắt ngưng tụ lại. Những chân khí tinh thuần đều bị bài trừ ra ngoài, tiên thiên chân khí tinh thuần càng ngày càng ngưng tụ. Từng đạo đạo quang mang ngừng lưu chuyển trong cơ thể. đứng đó như khối ngọc điêu khắc, người khác nhìn vào thấy như hư vô phiêu ảo, giống như tiên giáng trần.

      Trương Bình, Lão Thích cùng lão phiến tử lúc này cũng tỉnh lại. Bọn họ nhìn Độc Bại Thiên cách đó xa mà kinh hãi. Lúc này cả người Độc Bại Thiên phát ra tửng đạo quang mang, nhục thể biến thành trong suốt như khối bạch ngọc bên trong chưa từng đạo quang hoa di chuyển, cả người nhìn như hư vô phiêu ảo giống như cùng hòa thể với tự nhiên. Những con chim cất tiếng kêu mừng rỡ ngừng bay lượn đầu để cuối cùng đậu đầu , Thỏ, cáo…..các loại động vật chạy tới trước mặt cùng ngồi lại đưa mắt nhìn về .

      Bọn ba người Trương Bình trợn mắt, Lão Thích lắp bắp” Trời ạ! Sao lại như vậy chứ? Độc huynh đệ cẩn thận sao lại co lực hấp dẫn lớn thế cơ chứ, hấp dẫn biết bao nhiêu chim thú. Ngay cả ta cũng muốn chạy đến bên cạnh

      Trương Bình cũng “ Mẹ ơi! May mắn ta là nam nhân, nếu là nữ nhân ta….ta…..hic hic….”

      Lão phiến tử(lão lừa đảo) chỉ nhìn Độc Bại Thiên biết suy nghĩ cái gì.

      Trương Bình cùng Lão Thích đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bước tới tính lay tỉnh Độc Bại Thiên. Bởi vì bọn họ thấy đứng bất động chỗ nên an tâm. Đúng lúc này truyền tới thanh trong trẻo “ Đứng yên”. Hai người cùng quay đầu lại nhìn biết từ khi nào đằng sau xuất năm thiếu nữ, cả năm dung mạo đều rất xinh đẹp, bạch y bay phất phơ, toàn là những đại mỹ nữ khó gặp.

      Lão Thích hai mắt sáng rực lẩm bẩm “ Trời ạ! Ta cẩn thận nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ, mỹ nữ, bọn họ chuyện với ta phải /’

      Trương Bình “ Các mỹ nữ tỷ tỷ khỏe chứ, biết có chuyện gì thế?

      Năm vị mỹ nữ chỉ cười cười, người lên tiến “ Hồi nãy ta kêu hai người đứng lại vì bằng hữu hai người lúc này ngưng luyện tiên thiên chân khí, thể để cho người khác quấy nhiễu.Vị bằng hữu của các ngươi khiến cho người ta khâm phục. Chỉ mới niên kỉ như vậy có thể tiến nhập tiên thiên chi cảnh từng bước tiến vào hàng ngũ siêu cấp cao thủ.” Sau đó cười tiếp “ Đem bản thân dung hòa với tự nhiên, hư vô phiêu ảo, so với thần công của chúng ta có phần tuyệt diệu hơn”

      Trương Bình cùng Lão Thích vội “ Đó là nhờ ta chỉ điểm mới có thành tựu vậy thôi” xong liền phi thân tới , đưa mắt nhìn nhau rồi “ Các vị tiên tử có thể cho biết phương danh ? Và là người ở đâu?”

      Vị nữ tử vừa liền lên tiếng “ Bọn ta là để tử tuần sơn của Vụ Phong. Còn tên thể bừa bãi được” Bốn người kia chỉ nhìn liếc qua hai người rồi đưa mắt nhìn Độc Bại Thiên.

      Lão phiến tử đưa mắt nhìn chằm chằm Trương Bình cùng Lão Thích khiến hai người giận dữ trừng mắt lại. Lão phiến tử sợ hãi đưa mắt nhìn chỗ khác

      Lúc này, Minh vương bất động trong người Độc Bại Thiên sau nhiều lần vận chuyển, toàn thân quang hoa đại thịnh, khắp người dưới tiên khí dương như cuộn lấy xung quanh y hệt như vị thần tiên. Đàn chim cùng đám động vật như cây xanh đón gió xuân nhìn si ngốc có chút động đậy. Sau cùng quang hoa từ từ thi lại, những tiên khí dị biệt cũng bị hấp thu vào trong cơ thể. Lúc này Độc Bại Thiên cũng mở mắt tỉnh lại, hai mắt lấp lánh thần quang, giữa hai hàng lông mày như chưa bảo quang lấp lánh. Đám động vật xung quanh lúc này mới như bừng tỉnh, bỏ chạy tứ tán.

      Nhưng quay đầu nhìn mọi người thấy ngoại trừ Trương Bình, Lão Thích cùng lão phiến tử ra biết từ lúc nào xuất năm đại mỹ nữ chăm chú nhìn . Độc Bại Thiên bật cười, có thể làm cho năm mỹ nữ nhìn chăm chú như vậy đúng là việc khiến người cao hứng, làm cho năm mỹ nữ phài đưa mắt nhìn chỗ khác.

      Lão Thích “ Độc huynh đệ người cẩn thận luyện công tới phát ngốc. Kết quả là cẩn thận dẫn dụ đến năm đại mỹ nữ đây”

      Độc Bại Thiên cười “ Mỹ nữ quá tốt. Bọn họ có phải chỉ nhìn ta đúng ? khiến người ta như chìm trong cơn say a” Vừa vừa đưa mắt nhìn toàn thân năm mỹ nữ kia.

      Năm mỹ nữ hai má ửng hồng cùng kêu lên tiếng giận dữ. người trong số đó lên tiếng “ Chúng ta hoàn toàn quen biết ngươi. Chỉ là tuần tra vô tình phát ngươi tiến nhập tiên thiên chi cảnh, lúc ngưng luyện chân khí nên mới tò mò dừng lại xem thôi. Bây giờ còn gì, cáo từ” xong năm người quay người như muốn bỏ .

      Lão phiến tử đứng bên ra vẻ như để ý nhưng Trương Bình cùng Lão Thích lại hết sức lo lắng.

      Trong tâm Độc Bại Thiên thoáng động. muốn dò xét xem Lý Thi có đem chuyện xá thân thành ma kể ra hay , liền cười “Mỹ nữ xin chậm ”. Năm người nghe kêu vậy liền dừng chân, quay lại nhìn .

      “Các nàng là đệ tử của Vụ Phong”

      sai”

      “Nếu vậy các nàng chắc chắn biết Lý Thi”.

      “Chuyện đó đương nhiên. Nàng là sư muội của bọn ta, là người có thiên tư tuyệt cao trong đám bọn ta mà”

      Độc Bại Thiên “ Vậy các nàng có nghe qua người nào tên Độc Bại Thiên chưa?”

      Các mỹ nữ mở to mắt “ Ngươi phải là Độc Bại Thiên đó chứ”

      “ Hắc hắc, chính là ta”.

      Lão Thích cùng trương Bình nghe thấy vội chạy lại. Trương Bình kêu lên “ “Độc huynh đệ, ngươi….ngươi ra là Độc Bại Thiên. Trời ạ! Ngươi là thần tượng của ta đó”

      Lão Thích cũng “ Lão đại, sau này ngươi phải dẫn ta theo”.

      Nhìn thấy biểu tình hai người, Độc Bại Thiên trừng mắt “ Hai người ra chỗ lão phiến tử trước . Ta còn có chuyện với các mỹ nữ cái

      Hai ngươi ra vẻ đau khổ luyến tiếc quay . Trương Bình “ Đúng là trái tính mà”

      Lão Thích tiếp “ Chẳng có nhân tính gì hết”

      người trong năm mỹ nhân lên tiếng “ Ngươi là Độc Bại Thiên, ngôi sao mới nổi bầu trời võ lâm của Thanh Phong đế quốc, là người đánh sư đồ Ngân Nhiêm đạo nhân của Lạc Thiên cung?”

      Độc Bại Thiên “ Tin tình báo của các người cũng tệ” Rồi tiếp “ Các nàng có nghe thấy Lý Thi đề cập tới tên của ta ?”

      Năm người nhìn nhau rồi cùng ra là ngươi”

      Độc Bại Thiên thầm nghĩ “ Tệ rồi, lẽ Lý Thi lại đem chuyện xảy ra ở Trường phong trấn ra?” Nghĩ thế miệng liền “ Lý Thi vẫn thường hay nhắc đến ta sao?”

      mỹ nhân cười cười nhìn “ Sau khi Lý Thi sư muội trở về cứ sầu muộn , lại còn hay nghiến răng thầm. Có lần vị sư muội ngang qua đằng sau nghe Lý Thi sư muội “ Cái gì Thiên đáng chết”. Từ lúc đó tất cả các sư huynh đệ muội trong núi ai cũng biết có tên là cái gì Thiên chọc tức khiến cho Lý Thi sư muội phải sầu não trong những ngày qua. Ngươi cũng biết sư muội dung nhan tuyệt sắc dù cho khắp đại lục cũng chưa chắc kiếm được ai xinh đẹp như sư muội” tới đây mỹ nhân đó ngừng chút nhìn rồi tiếp “ Sư huynh sư đệ tên núi đều tự thề với lòng nhất định bắt cho được tên gọi là cái gì Thiên đó đưa tới trước mặt Lý Thi sư muội. Nếu như thể bắt sống cũng phải lấy cái đầu về tặng cho sư muội. Thậm chí còn có lời đồn ai có thể giết được tên cái gì Thiên đó Lý Thi sư muội đem thân ra báo đáp”

      Độc Bại Thiên nghe xong cả người như có luồng khí lạnh chạy qua. Bọn ba người Lão Thích trợn mắt , Lão Thích lẩm bẩm tự “ Lão đại quả nhiên là lão đại ngay cả người đẹp nhất Vụ Phong cũng cẩn thận chọc ghẹo được”.

      Trương Bình “ Ngươi cái gì thế, việc này sao có thể như vậy được”.

      Lão phiến tử đột nhiên lên tiếng “ Nhất định là như vậy. Các ngươi nghe bọn họ nàng ta đối với lão đại các ngươi căm giận cứ nghiến răng chửi rủa sao, hắc hắc…..”

      Lão Thích ” Ta cẩn thận cũng nghĩ như lão phiến tử vậy”

      Độc Bại Thiên giận dữ hét lớn “ Các ngươi câm miệng lại cho ta” Rồi quay đầu lại nhìn các mỹ nữ “ thể như vậy được. Các người….sư huynh sư đệ các người núi nhìn ôn nhu nhã nhặn. Hôm qua ta còn gặp mấy người, đối với ta rất khách khí. thể nào như lời các ngươi được …. quá dã man mà”

      Trương Bình “ Kỳ quái, sao lão đại khi gặp nam đệ tử Vụ phong lại như vậy chứ nhỉ?”

      Lão Thích “ Gỗ mục cẩn thận thể trổ khắc được cái gì. Ài, việc chung than đại của huynh đệ bọn ta khiến cho người ta phát sầu quá. Lão phiến tử, lão thấy sao”

      Lão phiến tử đảo qua đảo lại cặp mắt trắng dã “ Chuyện này cũng rất đơn giản thôi. Nhưng nếu có chút phân lượng tốt nhất đừng nên nghĩ tới nó làm gì”

      Lúc này mỹ nữ lên tiếng “ Ngươi có muốn thử hay ?Bọn ta chỉ cần hét lớn tiếng “ Cái gì Thiên” ở tại đây. Bảo đảm cho ngươi được thưởng thức thế nào là “sức mạnh của thầm” liền thôi”
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 3 - Chương 5: Ngộ cố



      “Đừng, các đại tỷ cần phải kêu lên đâu” Độc Bại Thiên vội là lên rồi tiếp “ Kỳ giữa ta và Lý Thi có thâm thù đại hận gì hết mà ngược lại bọn ta còn rất thân thiết nữa là khác. Mỗi lần nàng ấy hạ sơn đều đến nhà ta chơi. Thậm chí lần trước ta thụ thương, nàng còn ở cạnh bên giườn ta nhiều ngày nữa kìa.”

      Các mỹ nữ thần sắc lộ vẻ khó tin “ ?”

      “Đương nhiên là . Chỉ là sau đó ta cùng nàng choi trò chơi chọc tức nàng khiến cho nàng giận dữ bỏ . cho cùng nàng ta cũng là biểu muội xa của ta, hai nhà vẫn thường hay qua lại với nhau mà”.

      Các mỹ nữ cùng nhìn lẫn nhau lộ vẻ khó tin. Độc Bại Thiên liền “ Các nàng tin ư? Nhớ thời còn bọn ta cùng ăn chỗ, cùng vui đùa, cùng ngủ chung. Sau này khi nàng theo phụ thân lên Vụ Phong học nghê bọn ta mới phải chia ly. Mười năm trước mẫu thân ta có mời người khắc lấy cái ngọc bội , dựa vào dung mạo của nàng lúc đó để khắc thành dung mạo của nàng khi trưởng thành. CÁc người phải ngay cả ngọc bội cũng chưa thấy qua chứ?”

      nhìn qua” mỹ nữ liền lên tiếng” Ngọc bội của sư muội vốn là vật bất ly thân mà” Lúc này cả năm người càng lúc càng tin lời .

      Độc Bại Thiên trong tâm thầm “ Tội quá, tội quá….Bất quá chân nhân dối, hắc hắc, ngọc bội người ta mà….” Ngoài miệng lên tiếng “ Ta vừa mới cho các người nghe những lời mà được cho ai biết. Nếu vạn nhất để cho người khác biết chắc chắn lại phải giải thích cho rang, đặc biệt là các nam đệ tử, những người mà muốn cưới Lý Thi sư muội càng phải thận trọng, phải chú ý……Hey…..ta cũng tiện nhiều. Mặc dù ta với Lý Thi sư muội cũng hiểu đôi chút nhưng thể đem chuyện của muội ấy với người khác được. Nếu để muội ấy biết được trách ta mới lạ đó..”

      Lão phiến tử thầm chửi “ Mẹ nó, cái tên tiểu tử này muốn nhờ miệng năm người này cho nam đệ tử Vụ phong biết đây mà”

      người trong số năm người lên tiếng “ Ngươi hề có ý gì với Lý sư muội đó chứ?”

      “Trời đất chứng giám, hai người bọn ta chỉ thuần túy là tình huynh muội, hề có gì khác” tới đó giọng của bỗng xoay chuyển 180 độ “ tỷ muội các người phải chăng có tấm lòng thương người đúng . Tiểu đệ đây độc mình. Ngoài ra còn có ba người, , hai người thôi, lão đầu kia tính đến làm gì. Hai người kia là hai thanh niên có thể là “ bất kì ai cũng hết lòng giúp đỡ” đó.

      “Hừm”

      Đám mỹ nữ cùng kêu lên giận dữ, trừng mắt nhìn rồi quay người bay , trong nháy mắt biến mất.

      Độc Bại Thiên lầm bẩm “ Công phu khinh công lợi hại. Ha ha….Lý Thi chắc chắn giải thích ràng…… nam đệ tử của võ lâm thánh địa ư…..muốn giết ta à….Ha ha…..”

      Trương Bình ở bên cạnh “ Cười gian xảo”

      Lão Thích cũng “ Ngàn vạn lần cũng đừng cẩn thận nhìn ta mà cười như thế”

      Lão phến tử có cảm giác sau lưng như pát lạnh, tự “ Cái tên tiểu tử này…..”

      “Nè, ba người các ngươi còn đứng đó làm gì. Còn mau qua đây”

      Lão Thích mặt có vẻ vui mừng “ Lão đại, ra huynh chính là Độc Bại Thiên. thể ngờ Lão Thích ta cẩn than lại cùng với huynh, lại còn có thể xưng huynh đệ nữa chứ. Lão đại sau này huynh cho ta theo huynh nhé”

      Trương Bình cũng hưng phấn lên tiếng “ Lão đại, ngươi chính là thần tượng của ta. Cầu xin ngươi chỉ ta Cửu chuyển thần công để ta có thể vang danh thiên hạ, trở thành ngôi sao mới trong võ lâm”.

      Cặp mắt của lão phiến tử đảo qua đảo lại hồi rồi ngoác miệng ra “ Độc Bại Thiên? Sao ta chưa từng nghe qua? Có phải là vị thiên vương cao thủ ?”

      Lão Thích cùng Trương Bình tức cùng quát lên “ Câm miệng” khiến cho lão phiến tử liền ngậm miệng lại gì.

      Độc Bại Thên “ Ba người các ngươi cần phải tung hứng nữa làm gì. Nếu nguyện ý nghe theo lời ta theo ta, còn đường ai nấy xong liền quay người bỏ xuống núi.

      Ba người cùng kêu lên “ Chờ ta với” rồi vội vã chạy theo sau.

      Bốn người chạy nhanh xuống núi. Trương Bình thở hồng hộc “ Lão đại, ngươi chạy làm cái gì thế?”

      Lão Thích cũng hỏi “ Lão đại, phải hồi nãy ngươi gạt mấy nữ nhân đó để bỏ chạy đó chứ?”

      Độc Bại Thiên “ Ở đó ta chỉ sợ gặp nữ nhân Vụ phong, sau này các ngươi biết. thôi, kiếm lấy nơi nào đó ăn uống cái

      Lão phiến tử giọng chửi” Đúng là có ác tâm mới vậy mà”

      Độc Bại Thiên trừng mắt nhìn lão “ Lão phiến tử, lão cần theo bọn ta. Bọn ta biết lão sớm muộn gì cũng là nguồn gốc của phiến toái thôi. Lão sao lừa gạt ai đó nữa , mau thôi”

      được, ngươi muốn thế nào như thế đó . Lão nhân gia ta coi như là người hồ đồ theo ngươi được chưa. Ai, hiểu hai con mắt ngươi như thế nào nữa. Những cái mà ta nhìn thấy tuyệt hề ít hơn các ngươi, những gì ta ăn nhiều hơn các ngươi, đường ta dài hơn các ngươi. Kinh nghiệm giang hồ của ta phong phú nhiều vô số kể. Với trí tuệ thâm sâu của ta ta có thể đưa ra đề xuất hợp lý với lão đại các ngươi………..”

      Thấy lão già lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, Độc Bại Thiên vội xua xua tay” Thôi, cứ để cho lão theo bọn ta”.

      Bốn người liền xuống núi tìm kiếm quán ăn uống. Tiểu trấn dưới chân núi Vụ phong hôm nay náo nhiệt. đường xá người võ lâm người mang đao, người mang kiếm lại khắp nơi. Cư dân của tiểu trấn cũng vì đó mà tăng thêm thu nhập đáng kể.

      “Wow, miueng61 đậu hủ này là mêm a. Quá tốt, lão nhân gia lâu được ăn đậu hủ mêm như thế này”. Lão phiến tử tay trái cầm miếng quảy, tay phải cầm miếng đậu hủ mà nước dãi cứ chảy ra hai bên miệng.

      Lão Thích “ Nhìn lão nhân gia ăn cẩn thận chắc nghẹn họng mất”

      Đúng lúc này Độc Bại Thiên chợt nhìn thấy ba bóng người quen thuộc vội cất giọng gọi lớn “ Tiểu cữu tử, tiểu….Hạo Nguyệt, Ngạo Nguyệt, Mẫn Nguyệt”

      Ba người quay đầu lại nhìn thấy Độc Bại Thiên vui mừng vẫy gọi liền vội chạy lại. Tư Đồ Hạo Nguyệt “Đả giá cuồng, ta cũng đoán ra ngươi nhất định tới Vụ phong mà” Tư Đồ Ngạo Nguyệt cũng “ Tên tuổi của tên gia hỏa nha ngươi tại Thanh Phong đế quốc bây giờ cũng tầm thường a. Mới vừa rồi ta còn nghe mấy người võ lâm tại Thanh Phong đế quốc bàn luận về ngươi đó”

      “Tỷ phu huynh lợi hại. Vừa mới xuất đạo được vài tháng mà danh tiếng lớn như vậy rồi” Tư Đồ Mẫn Nguyệt .

      Độc Bại Thiên cười “ Ta căn bản hề muốn nổi danh như vậy, chỉ là bị người áp bức mà ra thôi. Lại đây, để ta giới thiệu vài bằng hữu. Trương Bình, Lão Thích ta vừa mới coi là bằng hữu. Còn lão nhân gia này ….là lão phiến tử (hiểu là lừa đảo thôi), cần phải quan tâm tới lão làm gì”

      Lão phiến tử lẩm bẩm “ chút tôn trọng người già cũng có”

      Độc Bại Thiên tiếp” Còn đây là Hạo Nguyệt, Ngạo Nguyệt, Mẫn Nguyệt, đều là bằng hữu tốt của ta”

      Cả đám lại phải trải qua phen khách khí. Lão phiến tử lại lầm bầm “ Mẫn Nguyệt? Cái tên gì mà nghe kỳ quái vậy trời?” Cả đám nghe thấy liền trừng mắt nhìn lão khiến cho lão vội ngậm miệng lại dám gì.

      Độc Bại Thiên “ Lão biết cái gì. Tên này do chính Liễu Nhiên đại sư khi mới sinh ra đặt cho . Lão…. để ý tới lão nữa”

      Tư Đồ Hạo Nguyệt “ Đả giá cuồng, ngươi bây giờ ở đâu thế?”

      biết. Bọn ta tới quá muộn nên chẳng kiếm được căn phòng nào cả”

      “ Ra là vậy. Vậy theo bọn ta . Bọn ta thuê được ba phòng đủ cho mọi người cùng ở rồi”

      Độc Bại Thiên chưa kịp tiếng nào Lão Thích hào hứng hét lên “ quá tốt. cẩn thận bọn ta cũng có phòng để ở rồi”

      Ba huynh đệ Tư Đồ đưa con mắt kì quái nhìn . Độc Bại Thiên cười “ Các ngươi cần phải lấy làm kì lạ. ta bị thứ bệnh khó ngửi vậy đó, câu nào cũng phải chen vào chữ’ cẩn thận’. Các người tin cứ đánh lực . chắc chắn là ‘Ngươi cẩn thận đánh ta, ta theo ngươi nữa’” Cả đám nghe xong bật cười lớn khiến cho Lão Thích giận lắm nhưng chỉ biết đưa mắt nhìn.

      đường , Độc Bại Thiên thầm với ba huynh đệ Tư Đồ “ tại ta có thể coi là ngôi sao trong bầu trời Thanh Phong đế quốc nhưng đối với Hán Đường đế quốc có chút quan hệ gì. Các ngươi có hiểu ta muốn ?” Cả ba nghe xong liền lộ vẻ hiểu .

      Tới khách điếm Trương Bình, Lão Thích cùng lão phiến tử ba người ở chung phòng. Độc Bại Thiên cùng ba huynh đệ Tư Đồ ở chung phòng. Cả bốn người ngừng chuyện với nhau. đem hết mọi chuyện xảy ra trong vài tháng qua kể cho ba huynh đệ Tư Đồ nghe, chỉ giấu việc liên quan tới cung điện dưới đất cùng Huyên Huyên giấu thôi. Cả ba người nghe xong lộ ra thần sắc ngưỡng mộ. Mẫn Nguyệt biết phụ thân nghĩ gì nữa.. Bọn ta luyện võ nhiều năm nhưng vẫn cho bọn ta xuất sơn”. Ngạo Nguyệt cũng “ Ta rất muốn được ra giang hồ vùng vẫy lần cho biết”

      Độc Bại Thiên “ Các ngươi phải lại giang hồ sao?”

      Tư Đồ Hạo Nguyệt cười khổ “ Phụ thân chỉ cho bọn ta thời gian mười ngày, cho bọn ta tới đây mở mang kiến thức thôi. Sau khi tham gia đại hội xong phải lập tức quay về nhà”

      Độc Bại Thiên trầm ngâm chút rồi “ Lần này ta tại Thanh Phong đế quốc có nhìn thấy Minh Nguyệt”

      “Cái gì?” Cả ba người cùng lúc kêu lên. Mẫn Nguyệt “ Tỷ tỷ tới Thanh Phong đế quốc sao?”

      sai. Ta cũng chỉ tình cờ gặp lại nàng thôi. Ha ha, nàng bây giờ rất tốt, càng ngày càng đẹp hơn. Ta còn có cảm giác công lực của nàng càng lúc càng cao. Tin rằng lâu sau nàng có thề xuất sơn được rồi” Độc Bại Thiên vừa vừa cười.

      Ba huynh đệ Tư Đồ đưa mắt nhìn nhau. Từ khi tình cảm giữa Tư Đồ Minh Nguyệt cùng Độc Bại Thiên xuất chuyện ngoài ý muốn, mọi người trước mặt ai nấy đều tránh nhắc tới Tư Đồ Minh Nguyệt. bình thường cũng bao giờ nhắc tới bốn chữ Tư Đồ Mình Nguyệt. Ai ngờ hôm nay lại đem ra để cười được chứ.

      Mẫn Nguyệt “ Tỷ phu, huynh sao đó chứ?”

      “Đương nhiên là sao. Bất quá từ nay về sau ngươi phải thay đổi gọi ta bằng ca thôi, biết ?”

      “Được…………tất nhiên được mà”

      “Độc Bại Thiên nhìn cả đám cười “ Các ngươi cần phải suy nghĩ lung tung đâu. Ta sao mà. phải ta cố tình ra vẻ như vậy cho các ngươi xem mà là tình cảm khi xưa ta sớm quyết định từ bỏ rồi.”

      Nhìn thấy sắc mặt vui vẻ của Độc Bại Thiên, ba người cuối cùng cũng cảm thấy an tâm. Tư Đồ Hạo Nguyệt “ Bọn ta lâu rồi so tài. Hôm nay nhất định phải tỉ thí phen mới được”

      Độc Bại Thiên lắc lắc đầu được. Lúc này là lúc quan trọng. Có rất nhiều nhân vật võ lâm tụ tập ở đây. Nếu bọn ta ở đây mà thi triển quyền cước chẳng phải rước phiền toái vào người sao”

      Lúc này ở ngoài song cửa truyền vào thanh rất êm tai nhưng lại tràn đầy giận dữ “ Độc Bại Thiên mau lăn ra đây cho ta”
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :