Bất tử bất diệt - Thần Đông (Full 10/10 quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 24 – Mĩ Nữ Đích Truy Sát



      Đặc biệt là lúc ở trong khách sạn toàn thân thiếu nữ tỏa ra khí lạnh, cả người Độc Bại Thiên phát sốt. Lúc đó gương mặt thiếu nữ lạnh như sương, lạnh đến run người. Trong lòng Độc Bại Thiên rung động, khí tức này quen quen, lẽ là … … Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công. chửi thầm trong lòng: mẹ nó, lại là người của Lạc Thiên cung, ta làm sao mà lại xui thế này. Sao cứ gặp phải môn phái này vậy.


      “Ngươi, ngươi là đồ vô sỉ, ta cần biết ngươi là ai, cũng cần biết ngươi cố tình hay vô tình, ngươi mạo phạm đến ta, ngươi cần phải trả giá.” xong thiếu nữ đưa kiếm chỉ vào Độc Bại Thiên.


      Độc Bại Thiên đối với Lạc Thiên cung vốn có hảo cảm gì, bâ giờ lại thêm thiếu nữ băng lãnh thèm phân biệt phải trái tức giận này. Mặt biểu tình : “Rốt cuộc muốn gì đây, ngươi mới bỏ qua cho ta?”


      “Tự hủy cặp mắt, phát thệ ra việc hôm nay.”


      Độc Bại Thiên tức giận nhưng lại cười : “Ha Ha… … điều kiện của ngươi tốt lành đó, tự hủy cặp mắt, bằng vào cái gì chứ?” giờ hận người của Lạc Thiên cung, những người này mỗi người đều “man rợ”. nhờ lại lúc giáo huấn Ngân Nhiêm và Lục Phong, định bụng giáo huấn thiếu nữ này trận luôn. Nhưng mà nhìn thấy thiếu nữ như thiên tiên, trong lòng có cảm giác thương hoa tiếc ngọc nên nhẫn tâm ra tay.


      “Dựa vào cây kiếm trong tay ta.” xong hàn quang như lũ đổ vào , hàn khí lẫm liệt trong thân kiếm phát ra thành màn sương, trong khí phát ra tiếng “xích xích”.


      Da đầu Độc Bại Thiên ngứa ngáy, ngờ công lực của thiếu nữ cao minh đến dường này, có phần vượt trội hơn Ngân Nhiêm đạo nhân. liền lách người né tránh, rút trường kiếm người ra. Đây là thời khắc kiểm nghiệm thành quả của tháng khổ tu, sử dụng kiếm pháp trong Kinh Thiên quyết.


      Hai đạo hàn quang gặp nhau tại trung, lại nhanh chóng phân khai.

      ngờ tên vô sĩ này cũng có chút bản lĩnh, vậy càng thể tha thứ.”


      “Ai cần ngươi tha thứ, ngươi nghĩ mình là ai? phải ta nhìn thấy thân thể ngươi rồi sao, muốn ta ra à. Ta cho toàn thiên hạ biết, Lạc Thiên cung có thiếu nữ trước mặt ta cởi hết quần áo ra, vóc dáng vô cùng hoàn… …”


      “Á… … ta giết ngươi” thiếu nữ xong liền xông thẳng vào .


      Độc Bại Thiên nhìn thấy mục đích đạt được, thiếu nữ mất vẻ lãnh tĩnh, tâm trạng bình thường, chắc là con nít mới xuất đạo đây mà.

      Cây kiếm trong tay tuyệt sắc thiếu nữ cuộn lên trận gió tuyết đánh tới , Độc Bại Thiên vận khởi Minh Vương Bất Động, trước tiên lách người né kiếm sau đó quét kiếm vào eo nàng. Hai người di chuyển nhanh chóng, nam tử cao lớn khôi vĩ, kiếm pháp cương mãnh vừa khing linh phiêu dật. Mữ tử xinh đẹp vô song, bảo kiếm múa lên tạo thành màn vụ khí như tiên nữ hạ phàm.


      Độc Bại Thiên càng đánh càng sợ hãi, tháng nay công lực của đột phi mãnh tiến, lên hẳn tầng khác thế mà đối diện đánh với thiếu nữ này mỗi lúc cật lực. Thiếu nữ này còn lợi hại hơn cả Ngân Nhiêm. Trong trung, khí ngày càng lạnh, chung quang ba trượng toàn là hoa tuyết, 10 trượng sương mù dày đặc.


      thể nhịn được nữa, đặc biệt thấy uất ức, võ công vừa mới có thành tựu, gặp đối thủ lợi hại. cho cơ hội trổ tài mà, trong lòng hết dức buồn bực, nhất là trận đánh này có giá trị gì.

      “Khoan , ta đánh nữa. Chết lạnh mất, quá lạnh.” xong nhanh chóng thoái lui, vung vẩy hai tay.


      Mỹ nữ bước lên, mặt đầy nộ khí: “Ngươi muốn tự hủy cặp mắt phải ?”

      “Sợ ngươi à, có đâu. Ngươi hỏi xem ta là ai, vì sao ta biết ngươi là người của Lạc Thiên cung.”


      “Ngươi là ai?”


      Độc Bại Thiên ngần ngừ chút rồi : “Độc Bại Thiên.” tháng nay bước ra giang hồ, muốn từ phản ứng của thiếu nữ xem Lạc Thiên cung định đối phó với mình ra sao.


      “Là ngươi.” Thiếu nữ lộ vẽ sững sờ, rồi tiếp: “Ta hạ sơn là vì ngươi đó, quả là mòn đế giày thấy, lại tìm thấy tốn chút công phu nào. Làm mù hai mắt ngươi rồi ta mang ngươi lên gặp cha ta.”


      “Lão đầu của ngươi là ai?”


      Thiếu nữ tức giận định động kiếm nữa. Độc Bại Thiên cản lại : “Lệnh tôn là ai, đáo để là ai mà có phúc khí quá, có được người con như thế này?”


      Thiếu nữ hừ tiếng : “Ngươi cần võ mông ngựa, ta là người ân oán phân minh. Chúng ta nắm được tin tức chính xác rồi, chung vu việc của ngươi và sư thúc là do sư thúc sai trước, mời ngươi lên núi cũng có ý gì, chỉ là cha của ta muốn xem cửu chuyển thần công của ngươi thôi.”


      Độc Bại Thiên lờ mờ đoán ra phụ thân nàng có khả năng là Lạc Thiên cung chủ, mở miệng : “Vì sao muốn xem công pháp của ta?”


      Thiếu nữ cười lạnh : “ngươi sao lại biết chứ, tại Thanh Phong đế quốc đều biết đại danh của ngươi. Tự sang tạo Cửu Chuyển thần công phá trấn sơn tuyệt học Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên công của Lạc Thiên cung, trong mắt mọi người trở thành kì tài.”


      Độc Bại Thiên nghe xong liền minh bạch, người Lạc Thiên cung còn biết lý lẽ, hoàn toàn minh bạch tình nên tìm trả thù. Nhưng lại để tâm chuyện người giang hồ cho rằng Cửu Chuyển thần công phá được Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên công. “Ra vậy, ta cũng có chút danh khí nhỉ?”


      Thiếu nử nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống : “Ngươi biết à? Nhưng bất quá ta thấy ngươi cũng chỉ có vậy, chỉ là đồ háo sắc hạ lưu.”


      Độc Bại Thiên phẫn nộ : “đầu tiên, ta biết mọi chuyện phát sinh tronh 1 tháng nay, ta ở lại núi luyện công, vừa mới ra ngoài lại. Thứ hai, ta phải là đồ háo sắc. Ta háo sắc ngươi khi nào, nếu ta cùng ngươi xảy ra chuyện gì như ngươi đó, ta để tâm. Nhưng rang có chuyện gì… …”


      Thiếu nữ nghe nữa, dùng kiếm chém xuống, hai người lại đánh tiếp. Độc Bại Thiên càng đánh càng sợ, thiếu nữ này hổ là con của Lạc Thiên cung chủ, tu vi hết sức thâm hậu. Làn sương mù màu bạc từ trong bảo kiếm phát ra, phát xuất ra từng sợi tơ kiếm khí khiến phải né tránh liên tục. uất ức hết sức, nguyên bổn công lực đại tiến, có thể uy phong lần, thể ngờ vừa xuống núi gặp kình địch rồi.


      để ý liền bị đạo kiếm khí đánh trúng trường kiếm, trường kiếm lập tức bị gãy làm hai. chuyển thân bỏ chạy, trong tay có vũ khí sao có thể là đối thủ của thiếu nữ, nên chọn cách bỏ chạy. luôn là người bị động, bởi công lực của thiếu nữ này cao thâm, thứ hai lại có sát khí trong lòng, nen muốn cùng đối phương quyết sinh tử.


      Thiếu nữ đuổi theo sát nút: “ngươi là đồ hư danh quả là nhu nhược, quỷ chết nhát, sắc lang, đứng lại cho ta.”

      Trong lòng Độc Bại Thiên ngứa ngáy, bị người ta truy sát phía sau, nhưng lại dám đứng lại.
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      CHƯƠNG 25



      Độc Bại Thiên mắng thầm: “Mẹ nó chứ, tức chết thôi, có xơ múi được tí gì đâu. Ngươi đuổi , khinh công của ta quyết kém hơn ngươi.”


      Khổ tu tháng trong núi, khinh công chính là thứ khiến tự hào nhất. Chủ yếu vì có lòng tin với võ công của mình nên bất đắc dĩ phải luyện môn bảo mệnh cho tốt, tiếc rằng khinh công của thiếu nữ tệ, đuổi sát nút, thủy chung vẫn giữ vững cự li khiến có cảm giác bị áp bức, hai chân mọc cánh, chạy như bay.


      Người qua đường chỉ cảm giác làn gió thoảng qua bên mình, căn bản nhìn nhân ảnh. Càng chạy Độc Bại Thiên càng kinh hoảng, chạy thoát, đánh lại, đúng là khó chịu vô cùng. Rốt cuộc hai người cũng đến vùng hoang dã vắng người, dừng lại, thở hào hển: “Hộc…hộc…mĩ nữ mệt sao?”


      Khuôn mặt thiếu nữ cũng đỏ lựng, hơi thở gấp rút, vẻ đẹp trở nên kinh tâm động phách, “tên khốn ngươi chạy nữa .”


      chạy, chạy nổi nữa.”


      Hai người lại đấu tiếp, Độc Bại Thiên dùng chưởng đấu với kiếm, vất vả hơn nhiều. Vụ khí dày đặc cuốn theo hoa tuyết phất phới vây lại, kiếm quang lấp lánh, rời khỏi những chỗ yếu hại mình .


      “Xú tiểu tử, ngươi chỉ có chút bản lãnh này, đúng là khiến ta hoài nghi làm sao lại đánh bại được Ngân Nhiêm sư thúc. người chỉ có vậy, trong mười chiêu là ta lấy mạng ngươi được rồi.”


      “Mẹ kiếp, con nhãi ranh, lão tử nhường ngươi mà thôi, người ta bảo: nam tử đấu với nữ tử, thế mà thấy sao?”


      “Tên sắc lang ngươi mồm miệng sạch chút, nhăng nữa ta cắt lưỡi.”


      “Có giỏi cứ việc.”


      Hai người vừa đánh vừa đấu mồm mép, “soạt”, mĩ nữ tung xéo ra cước, đá văng vạt áo trước ngực , để lại vết máu da.


      “Ngươi định làm gì, ngực ta đẹp như của ngươi, muốn xem cứ tiếng, ta cởi cho ngươi xem ngay.”


      Mĩ nữ nhớ lại tình cảnh khó coi lúc ở trong khách sạn, kiếm thế càng nhanh hơn, hàn khí ràn rạt khiến nhiệt đột cấp tốc hạ xuống, như trong tiết cuối đông, băng hoa tuyết diệp trong suốt bay đầy trời, cây kiếm trong tay nàng như con rồng bạc uốn lượng quanh mình Độc Bại Thiên.


      “Ầm.”


      Thiếu nữ tung ra cả kiếm lẫn chưởng, chưởng đánh trúng ngực khiến thổ máu, gục xuống đất hồi lâu bò dậy nổi. Đây phải lần đầu trúng Lạc Thiên chưởng nhưng lần này như lần đấu với Ngân Nhiêm đạo nhân, từ đầu đến chân đều lạnh buốt, ngũ tạng lục phủ nhộn nhạo hết lên.


      Thiếu nữ bước tới, đạp chân nên lưng , cười lạnh: “Cái gì mà võ học kì tài, mà Cửu Chuyển công pháp, chẳng qua có thế mà thôi.”


      “Bỏ chân ngươi xuống.” Độc Bại Thiên phát nộ, “nha đầu lừa gạt ngươi có gì mà kiêu ngạo, ta luyện võ chưa đầy năm, ngươi cũng mất ngần ấy sức lực mới đánh bại nổi ta. Nếu ta luyện sớm mấy năm, ngươi lại khao trương được….” Câu thốt ra trọn, mũi kiếm lạnh toát kề vào cổ.


      , tiếp .” Giọng của thiếu nữ vẫn lạnh lẽo như băng tuyết.


      Độc Bại Thiên thực thấy mất mặt, bị nữ nhân dẫm chân lên mình, dẫu nàng ta xinh đẹp cực độ nhưng nén nổi cảm giác chán ghét trong lòng, nhưng bị lép nên đành cúi đầu: “Ngươi bỏ cây kiếm ra xa chút, nhấc chân cao hơn tý, tại ta kẻ trọng thương, ngươi còn sợ gì?”


      Thiếu nữ bật cười: “Ngươi, hừ…” Ý của câu rất ràng.


      Lưỡi kiếm lạnh lùng càng bàn chân xinh đẹp nặng ngàn cân cuối cùng cũng rời khỏi thân thể . gượng đứng dậy nhúc nhích chút, cảm giác vùng bụng và ngực đau buốt, toàn thân chìm trong hàn khí.


      “Xin hỏi tên của tiểu thư?”


      “Lãnh Vũ.”


      “Tên hay lắm, cũng giống như người, băng thanh ngọc khiết, thanh tân điển nhã. Lạc Thiên cung chủ họ Lãnh, vậy tiểu thư là thiếu cung chủ?”


      “Bớt vớ vẩn , sắc lang, ngươi tự hủy hai mắt hay là để ta giúp.”


      Độc Bại Thiên lùi lại hai bước rồi : “Để ta tự mình, ài, ngờ Độc Bại Thiên ta hùng như thế lại đến nước này…” đoạn còn giữ lại chút gì phong phạm cao thủ, đột nhiên cất bước bỏ chạy, miệng mắng: “Tiểu nha đầu lừa đảo, sớm muộn gì lão tử cũng xử lí ngươi.” chạy ngược lại, mục tiêu là dãy núi phía xa, nơi luyện võ gần tháng trời, định lợi dụng hiểu biết địa hình để thoát khỏi mĩ nữ.


      Lãnh Vũ điên tiết đến trắng nhợt mặt mày, đuổi sát sau lưng. Độc Bại Thiên cố nén vết thương, liều mạng bỏ chạy. Thoáng sau hai người vào vùng núi sâu, hai dải quang ảnh liên tục xuyên qua rừng núi.


      vạt cổ thụ cao ngất trời lên trước mắt, Độc Bại Thiên thầm hoan hỉ, lao nhanh vào đó. Lúc Lãnh Vũ đến nơi mất dạng, nàng tin chạy được bao xa, cẩn thận tìm kiếm, càng lo tấn công lén bởi nàng tin vào công lực chưởng của mình, nhưng tìm hết cả vạt rừng vẫn thấy đâu.


      Lúc đó trốn trong cái bẫy ở sau trong rừng, mấy hôm trước chính đào để săn thú, ai ngờ giờ lại phát huy tác dụng che giấu. Phía cái bẫy có phủ dây leo mọc sườn núi, cộng thêm lá khô, nhìn kĩ rất khó lòng phát được. Mấy lần Lãnh Vũ ngang qua chiếc hố, suýt nữa đạp nhằm, khiến Độc Bại Thiên trốn ở dưới toát mồ hôi lạnh, liên tục điều tiết khí tức nội thể sang trạng thái thai tức.


      Nghe tiếng bước chân xa dần, mới thở hắt ra, nhưng vội chế trụ nội tức bởi cảm giác được Lãnh Vũ phải người đơn giản như vậy. Quả nhiên, thoáng sau nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, thầm rủa: “Đúng là tiểu hồ li giảo hoạt.”


      Chỉ nghe Lãnh Vũ lầm bầm: “Đúng là trốn ở đây, chắc chạy xa rồi. Hừ, ta tin chạy thoát khỏi tay ta.” Tiếng bước lại xa dần.


      Độc Bại Thiên vẫn dám động đậy, yên lặng ngồi dưới hố, lâu sau lại nghe tiếng bước, thầm nhủ: “m hiểm , giảo hoạt , ngươi cứ việc tìm, lão tử lại ở yên đây.” Lần này tiếng bước biến mất rồi thấy vang lên nữa, trái tim phấp phỏng của mới thả lỏng ra.


      Trời dầm tối, ngồi trong lòng hố ngừng vận chuyển Minh Vương Bất Động, Kinh Đào Thiên Trọng, Kinh Thiên quyết liệu thương. Lần trước biết Minh Vương Bất Động có đặc tính khắc chế Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công nhưng lần này vô tình phát ba loại công pháp cũng vận chuyển giao nhau tạo thành hiệu quả ngờ, chỉ mất mấy thời thần chữa lành gần nửa vết thương, cứ theo tốc độ này chưa đến sang mai là hoàn toàn bình phục.


      cẩn thận mở lớp dây leo đậy miệng hố, nhìn ra ngoài rồi nhanh chóng bò lên. Ra khỏi khu rừng lên gò đất , thình lình phát đằng xa có bóng người nhấp nhoáng, phải Lãnh Vũ ai. Khóe miệng liền nở nụ cười, kế hoạch “liệp diễm” hình thành trong óc.
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      CHƯƠNG 26: Liệp diễm


      Nhìn theo bóng dáng xinh đẹp lẫn vào núi rừng, Độc Bại Thiên hé nụ cười lạnh: “ phải muốn bắt ta sao? Ta đùa với chuyến.” quay người theo hướng khác.


      Đó là vạt rừng lúp xúp, từng là nơi kiếm thức ăn trong cả tháng trời, thỏ hoang, lớn sơn báo đều xuất ở đây. từng bố trí rất nhiều bẫy cùng cung nỏ chạm vào là bắn, dây cung làm bằng gân thú, tên là gỗ vót hoặc xương thú, tuy nhiên hầu hết bị dẹp rồi, miệng hố đều phủ đá tảng, bởi muốn sau khi mình rồi mà động vật trong rừng vẫn bị sa vào.


      ngờ những vật dụng đó hôm nay lại được dùng để đối phó với đại mĩ nữ khuynh thành, bèn vội vàng sửa sang các cơ quan, bẫy rập. Lúc bố trí hoàn tất, vầng trăng treo cao, nghỉ lát, dựa vào khả năng thông thuộc tình hình lần mò trong bóng tối hái ít quả dại giải quyết cơn đói, sau đó vận công liệu thương.


      Trời tảng sáng, chậm rãi mở mắt, sau đêm vận công liệu thương, tình hình khá hơn nhiều, liền toàn lực gia cố các cơ quan mai phục, bận rộn đến gần trưa mới xong. vẫn hơi lo lắng, hiểu công lực của Lãnh Vũ, chỉ e như thế vẫn chưa đủ để bắt được nàng. Nha đầu này hận vô cùng, nếu bị nàng tóm được lần nữa, chắc chắn hay ho gì.


      Lúc đó, Lãnh Vũ ở trong núi sâu ăn thịt thỏ nướng, trong lòng ngừng tính toán phương hướng chạy trốn của , nhưng tiểu tử này lại như biến mất tăm, hề có dấu vết gì. Nàng hận muốn chết, tên khốn hại nàng phải qua đêm trong núi, từ đến giờ bao giờ nàng phải thế đâu, lúc nào chẳng như tiểu công chúa, ăn sung mặc sướng, chưa từng phải ngủ ngoài trời. Nàng cười lạnh: “Tiểu tử khốn kiếp háo sắc, đừng để ta bắt được, hừ.”


      Độc Bại Thiên ở xa run run rẩy rẩy.


      “Mẹ nó, nha đầu đáng chết này chửi ta, đợi đấy, xem ai mới là người nở nụ cười cuối cùng.”


      Chiều tối, Lãnh Vũ đột nhiên nhìn thấy sợi khói bay lên từ mỏm núi xa xa, cười lạnh: “Hừ, xú tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng chạy khỏi tay ta.” Đoạn thân ảnh lao tới mỏm núi như cuồng phong.


      Lãnh Vũ đến sát vạt rừng, dừng bước quan sát cẩn thận địa thế phụ cận nhưng thấy chỗ nào khả nghi. Khói lại bốc lên từ trong rừng, nàng cẩn thận tiến vào, thấy Độc Bại Thiên mắng: “Xú nha đầu hạ thủ độc ác , ôi, đau chết được, lạnh quá. Đừng có rơi vào tay ta, hắc hắc…” Lãnh Vũ đương nhiên hiểu nghĩ gì, giận đến đỏ lựng mặt mày.


      Đến sát, nhìn qua cành lá, nàng thấy ngồi bên đống lửa gặm quả dại, bèn rút bảo kiếm lao tới như tiên tử xuống trần. Độc Bại Thiên nghe tiếng xé gió vội quay đầu lại nhìn, Lãnh Vũ chỉ còn cách năm trượng.


      “Xem ngươi còn chạy đâu…” Đột nhiên dưới chân hụt hẫng, cảm giác ổn liền tung mình lăng chuyển hướng đáp xuống cạnh đó, dưới chân lại hẫng, đành phải tung mình lên lần nữa nhưng thân pháp còn nhanh nhẹn như vừa rồi. Nàng cố đề khí đáp xéo qua cành cây cạnh đó, sau cùng cũng chộp được, bèn thở hắt ra hơi. Nhưng chưa kịp thở hết trọc khí ra cành cây bất ngờ gãy lìa, sau lưng vang lên tiếng gió.


      Đó là cung nỏ chạm vào là bắn dp Độc Bại Thiên thiết kế, cành cây Lãnh Vũ chạm vào chính là nơi giật nẫy. Nàng xoay mình sang ngang xích, sát sạt tránh qua tên nỏ nhưng kiệt lực, thân thể nhanh chóng từ rớt xuống. Cùng lúc khúc gỗ nằm trong thiết kế liên hoàn đập tới, nàng tài nào tránh được, “bịch”, khúc gỗ đập trúng sườn trái, khí huyết trong nội thể trào lên, suýt nữa nàng phun ra, trường kiếm rời tay, thân thể rơi phịch xuống.


      “Bịch”, nàng rơi đúng vào cái hố, thân thể lao nhanh xuống. Lúc đó mới thấy công lực cao thâm của nàng, cần hoán khí vẫn lách người sang ngang nửa xích, bản tay nhanh nhẹn chộp vào thành hố, cuối cùng cũng được thở ra.


      Độc Bại Thiên thầm kêu đáng tiếc, bố trí gì thành hố.


      Khuôn mặt Lãnh Vũ đỏ lựng, nghiên răng : “Tên tiểu nhân ti bỉ Độc Bại Thiên, chỉ biết dựa vào quỷ kế, có bản lĩnh chân gì, đúng là vô sỉ đến cực điểm.”


      Độc Bại Thiên bật cười ha hả: “Đại mĩ nhân, hôm qua tiểu hồ li nàng giả đò lại lại mấy lần trong rừng, tại hạ mới thừa cơ bố trí chút xíu chơi đùa với nàng cho vui, dùng lực được phải dựa vào trí.”


      Lãnh Vũ run rẩy toàn thân vì giận, bao giờ nàng nếm mùi thế này đâu, ngọc thủ chống mạnh, tung người lên lao vào Độc Bại Thiên. Nhưng khi thân mình vừa văng lên trung liền hối hận, ngầm trách mình bị phẫn nộ che lấp đầu óc. Quả nhiên, trong phạm vi năm trượng quanh Độc Bại Thiên toàn là tên nỏ, gỗ súc, bẫy rập, nàng liên tiếp bị ba súc gỗ đập trúng, thụ thương .


      Đúng lúc đó, Độc Bại Thiên thầm nhủ: ổn. Lãnh Vũ cố gượng sau khi bị đập trúng lao về phía , thân hình giai nhân đẹp đẽ, động tác ưu mĩ, nhưng hàm sát cơ vô hạn. nhanh nhẹn lùi lại, bàn tay như bạch ngọc của nàng nhanh chóng ép tới, “bùng”, song chưởng hai bên va nhau. Độc Bại Thiên bị chấn bay , phun ngụm máu, nhủ thầm: tà môn, nha đầu này ràng thụ trọng thương, vì sao công lực lại thâm hậu hơn.


      nào biết Lãnh Vũ hận nhập cốt, cố áp chế nội thương, vận dụng mười hai thành công lực tống ra kích. Nhưng nàng cũng hơn gì, khí lực toàn thân như bị rút sạch, hồi lâu sau mới hồi phục được chút, nhìn sang Độc Bại Thiên chạy, nàng giận dữ nghiến răng đuổi theo.


      Độc Bại Thiên vừa chạy vừa ảo não, ngờ cơ quan mình tân tân khổ khổ bố trí lại hạ được nha đầu này, “úy, nha đầu điên khùng, tha được người ta nên tha.”


      “Ngươi đừng mơ, hôm nay ta nhất đinh phải giết ngươi…” Loáng sau đuổi sát.


      Độc Bại Thiên biết lần này chạy thoát, bèn tĩnh tâm ngưng thần giới bị. Lãnh Vũ lại xuất ra Lạc Thiên chưởng khiến người khác lạnh buốt cõi lòng, băng tuyết và vụ khí mịt mờ phủ trùm phạm vi năm trượng, khung cảnh như mộng như ảo phản chiếu ánh nắng cuối ngày khiến người ta có cảm giác mông lung. Độc Bại Thiên đem Minh Vương Bất Động phát huy đến cực hạn, toàn thân trở nên khinh linh phiêu diêu, loáng thoáng có cảm giác xuất trần.



      Vụ khí mênh mang, băng hoa lấp lánh giữa hai người như tiên nhân, nhưng mà là hai tiên nhân phẫn nộ. Tiếng quyền cước va nhau vang lên liên miên, cây cối gần đó đổ rạp, nơi hai người giao chiến kết thành lớp hàn băng, rất nhiều cây cối bị băng phủ kín.


      “Lạc Thiên chưởng, Thiên Địa Phi Hoa.” Thoáng chốc mùi hương hoa dìu dịu tỏa khắp, hoa bay khắp trời khiến quay cuồng, như say như mê. Đất trời phảng phất biến thành biển hoa, hương thơm lạnh lẽo, nữ tử xinh đẹp như tiên tử lao tới, giang rộng hai tay nghênh đón, đột nhiên tỉnh lại, thầm nhủ: tâm pháp mê hoặc lợi hại . Đoạn tung người lên, song cước đá vào Lãnh Vũ, nàng hệt như hồ điệp xuyên hoa, nhàng tránh thoát. Song cước đá vào khoảng , thầm hô: hỏng rồi.


      Bàn tay nhắn, mềm mại mà lạnh lẽo ấn vào tiểu phúc , “ọe”, thổ máu, gục xuống.


      Lãnh Vũ bước tới đạp chân lên ngực , cười lạnh: “ ngờ kết quả lại thế này, giở đủ trò vẫn bị ta bắt được. Ta từng ngươi thể thoát khỏi bàn tay ta, từ bé đến giờ ta chưa bao giờ làm gì xong.”


      “Ngươi là thiếu cung chủ Lạc Thiên cung, đương nhiên đủ khả năng hô phong hoán vũ, muốn làm gì làm, bãn lãnh khá lắm.”


      Nghe Độc Bại Thiên châm chọc như vậy, lớp sương lạnh mặt Lãnh Vũ càng lúc càng dày, “tiếc là công phu của ngươi được như mồm miệng. Tên tiểu tử hiểm ngươi dám bày ra nhiều cơ quan bẫy rập ám hại khiến ta thụ thương, lần đầu tiên ta khổ sở như vậy. Ngươi - - chết chắc rồi.”


      “Làm quỷ dưới hoa mẫu đơn cũng phong lưu, xuống hoàng tuyền ta nhất định kể với các quỷ huynh quỷ đệ là thiếu cung chủ Lạc Thiên cung có gò má mịn màng thế nào, da trắng bao nhiêu, mông….”


      Lãnh Vũ tung cước đá lăn rồi thổ ra thêm ngụm máu, tiếp đó là liên hoàn cước khiến khắn liên mồm kêu lên thảm thiết, lăn lộn dưới đất, sau cùng bất động, hơi thở mong manh, xem ra khó lòng sống nổi.


      Lãnh Vũ cúi xuống: “Có trách phải trách ngươi chạm vào người nên chạm, yên tâm , ngươi chết rồi ta lo liệu cho.”


      Đúng lúc đó hai mắt nhắm tịt của mở bừng, xạ ra hai đạo hàn quang. chỉ đợi cơ hội này, cơ hội duy nhất, Lãnh Vũ chưa kịp phản ứng gì bị chộp cứng hai tay, kéo vào lòng.


      Hai chân kẹp chặt hai chân nàng, hai tay ôm chặt hai tay cùng thượng thân của nàng. Lãnh Vũ hổ thẹn đến phát cuồng, bao giờ nàng bị vũ nhục thế này đâu. “Ta giết ngươi”, nàng vận công lực toàn thân, định tránh thoát khỏi vòng tay nhưng Độc Bại Thiên xuất thân thế nào, từ đến lớn là lão đại của đám lưu manh, sở trường nhất là kiểu đánh đấm vô lại này. ôm nàng liên tục lăn tròn dưới đất, sau cùng cắn luôn vào vành tai nàng.


      “Ầm,” đầu óc Lãnh Vũ trống rỗng, liền đó phát giác chuyện gì xảy ra, rít lên kinh hãi: “A, đồ lưu manh, bỏ ta ra.” Dung nhan tuyệt mĩ ngập vẻ sợ hãi. Độc Bại Thiên nhất định chịu nhả vành tai nàng ra, nhân lúc hoảng loạn vung tay điểm loạt đại huyệt mình nàng.
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      CHƯƠNG 27: Dục


      “Tên lưu manh ngươi còn mau buông ta ra, nếu ta giết ngươi.” Lãnh Vũ gào đến lạc giọng, khuôn mặt thần sắc vừa giận vừa xấu hổ. Độc Bại Thiên ôm nàng, lạnh lùng đáp: “ phải cố rất lợi hại sao? phải từ bé đế giờ làm gì cũng xong sao? Vậy được, đứng dậy rồi giết ta xem nào.”


      “Tên ma quỷ, sắc lang, ta quyết tha cho ngươi.”


      “Câu nào cũng mắng ta là sắc lang, ta chạm vào tí nào chưa? Con mẹ nó, để ta thực cho xem.” đoạn cúi đầu hôn lên gương mặt ngọc ngà của Lãnh Vũ. Nàng kinh hoảng, há miệng cắn vào vai .


      “A”, Độc Bại Thiên đau đớn kêu lên, vận lực vẩy mạnh, “bịch”, quăng Lãnh Vũ xuống đất. cởi áo ra xem thấy máu thịt nhầy nhụa, “con mẹ nó, đúng là ác độc, vốn ta định dọa nhưng lần này quyết tha được.”


      “Soạt,” xé ngoại y Lãnh Vũ, nàng kinh hoảng định kêu lên liền bị phong bế huyệt câm. lần lần cởi hết y phục mình nàng, thân thể trần trụi như tạc từ bạch ngọc với từng đường nét mơn mởn ra trước mắt. Hai quả tuyết lê vươn cao, vòng eo nhẵn mịn, cặp mông đầy đặn, thân thể tỏa ra vầng hào quang nhàn nhạt, có nam nhân nào chống chọi nổi mê hoạc cỡ đó.


      Độc Bại Thiên triệt để đắm chìm, vốn định chọc nàng phen, lột hết y phục là ngừng. Giờ quên mất bản ngã, huyết mạch dâng trào, ánh mắt hút chặt vào thân thể tuyệt mĩ. Lãnh Vũ lạnh lùng nhìn , ánh mắt ngập ngụa cừu hận, nếu ánh mắt giết được người ắt sớm xong đời biết bao nhiêu lần.


      cởi y phục của mình, lao bổ vào thân thể trần trụi tuyệt mĩ, câu dẫn vô hạn kia. dùng dằng, thực việc cần phải thực . Lãnh Vũ rên lên thống khổ, nhưng lâu sau, thân thể nàng phản bội lại tâm trí, bắt đầu nảy sinh phản ứng sinh lí.


      Mưa gió bão bùng kết thúc, Độc Bại Thiên thỏa mãn bò dậy. Lãnh Vũ ngất , song nhũ như ngọc, đầy đặn nhô cao đầy vết răng và bùn đất, khuôn mặt nhòe nhoẹt ánh nước.


      “Bốp”, Độc Bại Thiên tự tát cho mình cái, “mình vừa làm gì, phải giống như cầm thú sao? Đáng chết, mới đây còn thương cảm vô hạn vì mất Nguyệt nhi, ngờ hôm nay lại làm ra những việc thế này.” ảo não tự trách.


      chắp tay sau lưng, lại lại, đột nhiên ngừng lại: “Mẹ nó chứ, làm cũng làm rồi, có gì là to tát đâu. Độc Bại Thiên ta từ hôm nay thay đổi, kẻ nào chạm đến ta phải trả giá đắt. Người kính ta xích, ta kính lại trượng, nếu muốn chơi ta, ta trả lại gấp mười.”


      Tư tưởng thay đổi, trong sâu thẳm nội tâm cũng có điều gì đó thức tỉnh, bất giác công lực lại tăng lên.


      cơ hồ mơ ngủ, mới vừa rồi thiếu nữ đẹp như thiên tiên, công lực tuyệt cao kia còn truy sát , giờ lại nằm dưới chân .


      nhìn ánh nắng tàn, cảm giác trong nội tâm thể tả, “bước chân vào giang hồ thân bất do kỷ”, trước lúc lên đường, thân nhân từng với như vậy, lúc ở ngoài thành Thông Châu, Huyên Huyên cũng thế. Giờ hiểu, hiểu câu đó, từ rày nhất định Lạc Thiên cung coi là sinh tử đại địch, thế lực hùng mạnh khó tưởng tượng nổi luôn uy hiếp sống chết của . Muốn giải quyết vấn đề nhức óc này chỉ có cách là sát nhân diệt khẩu, tiễn giai nhân như thiên tiên nằm kia gặp Diêm Vương.


      Vô tình, tư tưởng bị bẻ cong, khơi khơi muốn giết người có cừu hận gì lớn lao với mình, hoàn toàn đứng góc độ có lợi mà suy tính. Kì thực, biến hóa tâm thái này bắt đầu chuyển biến từ cái đêm “Kinh Thiên xuất ”, chẳng qua bản thân chú ý.


      mặc quần áo cho Lãnh Vũ rồi qua bên, ngồi xuống vận công liệu thương. Ba lại tâm pháp Minh Vương Bất Động, Kinh Đào Thiên Trọng, Kinh Thiên quyết cùng gia nhau vận hành theo ba đường lối khác nhau. Nếu người võ lâm biết kiêm tu ba loại tâm pháp, hơn nữa lại dung hợp nhuần nhuyễn, nhất định kinh ngạc vô cùng, đó vốn là chuyện thể thực được.


      Vầng trăng sáng tỏ treo tầng , ánh sáng nhu hòa, thánh khiết giống như những sợi lông tơ trắng mịn màng phủ khắp khu rừng. Lúc đó Độc Bại Thiên có cảm giác chưa bao giờ trải qua, năng lượng cuồn cuộn vô tận từ bốn phuong tám hướng ào ạt đổ vào nội thể , vết thương nhanh chóng hồi phục. lờ mờ cảm giác được trong dòng năng lượng có những sợi hơi lạnh, thình lình cảm giác được cảnh tượng chung quanh rọi vào óc, ràng nhắm chặt mắt nhưng mọi vật quanh mình đều được “nhìn” cách chân chân . thấy năng lượng của ánh trăng thánh khiết chảy vào nội thể như thác lũ, bồi đắp những kinh mạch bị thương, cũng thấy Lãnh Vũ nhìn với ánh mắt đầy cừu hận.


      Lãnh Vũ lúc đó đau khổ đến muốn sống nữa, trong lòng hối hận vô vàn. Tuy nhiên nàng lại được nhìn thấy cảnh tượng kì dị, ánh trăng ngừng tụ lại mình tên tiểu nhân ti bỉ lại hiểm, đáng chết vạn lần kia. Nàng kinh hãi, nhớ đến loại thần công trong truyền thuyết, là thần công gì thể nhớ nổi nhưng chắc chắn là môn kì công cao thâm mạc trắc, có thể hấp thu tinh hoa của ánh trăng để nâng cao tu vi. Nàng chầm chậm nhắm mắt lại, vận công lực toàn thân xung phá huyệt đạo, nàng phải giải khai tất cả trước khi Độc Bại Thiên đứng dậy, rồi giết để tiết hận, nhưng thất vọng vẫn hoàn thất vọng, thủ pháp điểm huyệt đặc biệt cổ quái, căn bản thể giải được. Nàng đâu biết đó là Phong Huyệt đại pháp trong Kinh Thiên quyết, trừ phi được người người tinh thông pháp quyết giải trừ, còn lại vô phương.


      Phương đông lấp lánh ánh sáng như vảy cá, Độc Bại Thiên cuối cùng cũng mở mắt, song mục thần quang lấp lánh, chỉ thương thế được chữa lành hết mà công lực cũng cao hơn tầng. vươn vai đứng dậy, đến trước mặt Lãnh Vũ. Cả đêm nàng ngủ, liên tục suy tính đến tại và tương lai, ngước nhìn bước tới, trong lòng vừa giận vừa xấu hổ cùng cực.


      ngồi xổm xuống, mặc cho nàng từng món y phục , nàng phẫn hận cơ hồ ngất xỉu. lạnh lùng nhìn vào thân thể tuyệt mĩ, thuận tay giải huyệt cho nàng.


      “Độc Bại Thiên, tên ác ma kia, sớm muộn gì ta cũng giết ngươi.” Lãnh Vũ nghiến răng, dung nhan tuyệt mĩ lạnh lùng như băng tuyết.


      “Ta muốn cưới .”


      “Cái gì? Tên ác ma ngươi đừng có mơ.” Lãnh Vũ cơ hồ dám tin vào tai mình.


      “Đúng vậy, ta muốn cưới . Ta đên Lạc Thiên cung đề đạt hôn với phụ thân , xin ông ấy gả cho ta.”


      “Ngươi là đồ ác ma, khốn kiếp, là tên tiểu nhân ti bỉ hiểm. Kể cả nam tử toàn đại lục này chết hết ta cũng lấy ngươi.”


      muốn gả cho ta?”


      “Tên vô sỉ ngươi dùng thủ đoạn ti bỉ có được thân thể ta, còn vọng tưởng lấy luôn trái tim ta? Đừng mơ, sớm muộn gì ta cũng khiến ngươi phải trả giá đắt.” đoạn nàng nén được, bật khóc nức nở.


      còn có cơ hội, muốn gả cho ta?” Giọng Độc Bại Thiên băng lãnh, hoàn toàn có chút cảm tình nào.


      “Tên ác ma ngươi giết ta .” Lãnh Vũ ngừng khóc, lạnh lùng .


      Độc Bại Thiên chầm chậm nhắm mắt lại, ác ma lập lờ trong sâu thẳm nội tâm gầm hét: “Giết, thành đại kể gì tiểu tiết, giết ả ngươi bị Lạc Thiên cung truy sát tới chết.”


      chậm rãi mở mắt, hét lớn: “Giết.”
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      CHƯƠNG 28: Ác ma đích dụ hoặc


      Độc Bại Thiên giơ cao cánh tay, nhắm chuẩn xác vào thiên linh cái Lãnh Vũ rồi bổ xuống. chùm nắng rọi vào mắt, vào thái dương , bàn tay liền ngưng lại, cách đầu Lãnh Vũ đầy thốn. Nàng tỏ vẻ gì sợ hãi, nhìn ngập đầy cừu hận.


      “A, ai ở trong lòng ta? Ác ma mau ra .” đưa hai tay ôm đầu, gục xuống. Lúc tia nắng đầu tiên chiếu vào mắt, tỉnh ngộ, biết rằng đó là tâm ma, chứ phải tẩu hỏa nhập ma, là tạp niệm nảy sinh từ trong tim, ảnh hưởng đến tâm thần. Đúng thế, từ lúc đầu tạp niệm đó mê hoặc , giờ triệt để tỉnh ngộ. Bình tĩnh lại, có gắng nhớ lại những trải nghiệm trong mấy ngày qua, nguồn gốc của vấn đề xuất phát từ cái đêm đặc biệt đó, lúc thân thể phản bội lại tâm hồn.


      Mọi thứ đều thay đổi từ đó, vũ nhục Lãnh Vũ, nửa phần vì dục niệm bản thân, nửa phần vì bị ác ma dụ hoặc, chịu ảnh hưởng của tia dao động đen tối trong đáy tim.


      “Ta là ai? Trong lòng ta có gì?” ngửa mặt nhìn trời kêu vang.


      Lãnh Vũ lạnh lùng nhìn , hiểu chuyện gì xảy ra với tên ác ma, nhưng nhìn bộ dạng thống khổ của , trong lòng trỗi dậy niềm khoan khoái.


      Từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng Độc Bại Thiên vang lên tiếng thở dài: “Có lẽ mình hơi quá, nhưng nếu có tính cách ràng, sau này làm sao đối diện với tương lai vạn phần hung hiểu. Đối diện với mối tình đầu nhoi bị từ chối mà đau thương đến thế, tính cách này căn bản thể chống chọi trong tương lai. Nên gia cố dần dần để tính cách mình kiên cường hơn.”


      vốn nhận biết tiếng thở dài sâu thẳm trong tim nhưng trong thoáng chốc đột nhiên ngộ ra rằng: tình xảy ra phải dũng cảm đối diện, được ảo não cách vô vị, kiên cường và quả cảm mới là đạo của bậc cường giả.


      chầm chậm bước đến chỗ Lãnh Vũ, hé nụ cười khổ: “Lãnh Vũ, Lãnh tiểu thư, ta biết giờ có gì tiểu thư cũng tha thứ, mà ta cũng muốn giải thích bất cứ chuyện gì xảy ra vừa nãy. Nếu hận, tiểu thư cứ hận ta, lúc nào ta cũng sẵn sàng chờ tiểu thư đến báo cừu nhưng tuyệt đối để tiểu thư giết ta mà phản kích.” Đoạn đỡ Lãnh Vũ dậy khiến nàng kinh hoàng, cho rằng lại thú tính đại phát.


      đặt song thủ lên lưng nàng, dứt khoát tống cỗ nội lực tinh thuần sang, tức kinh hãi, ngờ thương thế của Lãnh Vũ lại nghiêm trong như thế, xem ra đại mĩ nữ này quả nhiên quật cường, hiếu thắng, bất chấp thương thế truy sát .


      “Lãnh tiểu thư rất thông minh, công lực lại cao cường thế này nhưng tiểu thư mắc sai lầm nghiêm trọng dẫn đến thất bại, nguyên nhân vì tiểu thư chưa từng trải. Ta biết lần sau gặp lại tiểu thư bất chấp tất cả để giết ta, tiểu thư được giáo huấn qua lần này, e là ta khó lòng thoát độc thủ. Lần này ta buông tiểu thư ra vì thứ nhất lương tâm ta cắn rứt, thứ hai, có đối thủ mạnh như thế khiến ta lúc nào cũng phải tỉnh táo, được chủ quan mà luôn phấn đấu để tiến lên.” vừa vừa giúp nàng vận công liệu thương.


      Lãnh Vũ hận nhập cốt, nhớ lại việc mình thất thân, nước mắt xuống như mưa. Độc Bại Thiên hiểu được tâm tình nàng dao động, lên tiếng: “Còn mau tĩnh tâm ngưng thần.”


      “Cần ngươi lo sao, ngươi cút cho ta, cần liệu thương cho ta, bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi khỏi người ta.”


      “Tiểu thư hận ta cũng được, muốn giết ta cũng sao, nhưng tại được dao động nữa. Ta giúp tiểu thư vận công liệu thương, nếu còn tĩnh tâm ngưng thần, thân thể phục nguyên được chỉ là chuyện mà còn tổn thương kinh mạch, cả đời này tiểu thư đừng hòng báo cừu.”


      Lãnh Vũ cố nén nước mắt, làm theo lời tên ác ma sau lưng, bắt đầu tĩnh tâm ngưng thần.


      Hai người ở trong núi liền ba ngày, thương thế của Lãnh Vũ được Độc Bại Thiên vận công trị dứt. Trong ba ngày này, phong tỏa công lực của nàng nhưng giải khai mấy huyệt đạo, để nàng tự do hoạt động. Lãnh Vũ làm lơ lúc đưa thức ăn cho nàng, nhưng sau đó phải chịu cơn đói giày vò, bắt buộc phải ăn mà cố tưởng tượng như ra ăn tươi nuốt sống.


      “Lãnh Vũ, nếu bảo ta chịu ảnh hưởng của tâm ma mà mạo phạm, tiểu thư có tin ?”


      “Ngươi cần phải giải thích gì cả, nếu ngươi giết ta, thế nào cũng có ngày ta dùng máu ngươi để rửa hết những sỉ nhục hôm nay.” Nàng đáp mà lửa hận trào dâng.


      “Khục…khục…” Độc Bại Thiên ho ra mấy ngụm máu, sắc mặt nhợt nhạt.


      Lãnh Vũ nhìn với vẻ khoái chá, nén được, cười lạnh : “Hừ, trúng Lạc Thiên chưởng của ta, xem ngươi sống được bao lâu.”


      “Lạc Thiên chưởng lực của tiểu thư ta hóa giải lâu rồi, chẳng qua ba ngày ta liệu thương cho tiểu thư mà nguyên khí đại thương, ngờ thương thế của tiểu thư nặng như vậy, hao phí của ta bao nhiêu là nội lực. Xem ra đúng là quả báo nhãn tiền, chạm vào tiểu thư lần giảm của ta mười năm dương thọ.” xong lại thổ ra hai ngụm máu.


      Mắt Lãnh Vũ lại lóe lên tinh quang, hậm hực : “Ngươi có chết vạn lần cũng đủ, thế nào cũng có ngày ta cho ngươi nếm mùi muốn sống được, muốn chết xong.”


      Độc Bại Thiên cười khổ: “Tiểu thư hận ta như vậy, sau này ta đành trốn tránh, vĩnh viện gặp mặt.” Trong lòng lại thầm nhủ: Xem ra ta bắt đầu thay đổi, khơi khơi dối đối thủ, nhưng mong là “giảm mất mười năm dương thọ” đủ để lưu lại ấn tượng trong lòng nàng ta, khiến nàng ta mềm lòng chút.


      Đoạn lại nghĩ: “Lẽ nào mình bị ma quỷ dụ hoặc, vì sao lại dần dần chuyển biến, trước kia mình thể dứt khỏi mối tình đầu mà. Thay đổi thế này có sai lầm , đối diện với giang hồ hiểm ác đúng là cần Độc Bại Thiên thay đổi. Thiện ác do lòng mình, chỉ cần bản thân mình giữ vững được là xong.”


      Nghĩ vậy, lòng hẳn, những lấn cấn vì giết Lãnh Vũ được giải quyết, lại liệu thương cho nàng rồi dùng quỷ kế, phải tìm được điểm cân bằng giữa lương tâm và lợi ích rồi sao.


      Trong sâu thẳm nội tâm vang lên tiếng thở dài: Chỉ là điểm cân bằng cũng được coi là vấn đề sao?


      phong tỏa vài huyệt đạo của Lãnh Vũ, còn lại giải khai hết, “nửa thời thần nữa, tất cả huyệt đạo được giải, ta dành trước bước, mong là vĩnh viễn gặp lại.” đoạn quay người lướt về phía xa.


      Độc Bại Thiên xa rồi, nước mắt Lãnh Vũ mới trào ra, ba ngày nay với nàng như trải qua ba chục năm, nội tâm đau khổ vô ngần.Nàng muốn khóc trước mặt tên ác ma, giờ hết sức ối hận bởi lúc đầu sao cứ đeo theo làm gì.


      Nửa thời thần sau, rốt cuộc nàng cũng khôi phục công lực, quay người ra khỏi vùng núi non, hướng về Lạc Thiên cung. Giờ này nàng chỉ muốn về nhà, về căn phòng thân quen, về với thế giới riêng.


      Độc Bại Thiên từ từ bước ra khỏi chỗ nấp – khối đá lớn, vẫn theo sát Lãnh Vũ nên mọi việc đều lọt vào mắt. Khóe môi nở nụ cười, tin rằng nhất thời Lãnh Vũ làm phiền .


      nhíu mày, Lãnh Vũ mà lộ ra, thế lực lớn lao của Lạc Thiên cung phải tính sao? Suy tư hồi, đột nhiên bật cười: “Người kiên cường, háo thắng như Lãnh Vũ quyết đem chuyện đó kể với ai.”


      Thân hình cao lớn phối hợp với nét cười dị mặt khiến trông như tà thần đứng giữa vùng núi non.
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :