Bất tử bất diệt - Thần Đông (Full 10/10 quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      chương 19:tình chí ma tích tái


      Đám người Đinh Bình, Vương Tử, Vương Phi cũng nhịn được, ồn ào lớn tiếng chỉ trích.


      “Lão đạo, ngài quá mất mặt, ràng là tỉ võ mà ngài lại làm trò vô lại đấu nội lực với tên vãn bối .”


      “Vô sỉ, Lạc Thiên Cung ngờ cũng có kẻ bại hoại như vậy.”


      “Lão đạo bỉ ổi quá, ta khinh bỉ ngươi.”

      …………

      …………

      …………


      Đám người đó huyên náo trong đại sảnh, lập tức khiến nhiều người đứng xem cũng “công phẫn đầy lòng", xúm lại chỉ trích lão đạo.

      Tuy nhiên, cũng có nhiều người là bằng hữu của Lạc Thiên Cung, đương nhiên nghiêng về bên lão. Trong trường lập tức hỗn loạn, thanh chửi bới qua lại ngừng vang lên.


      Năm vương cấp cao thủ đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt nhau ý định giống nhau --- là đợi lát rồi hãy xuất thủ.

      Bọn họ đều có cảm giác chàng thanh niên này rất đặc biệt, tựa hồ trong thể nội chàng có tia ba động ràng.


      Chúng nhân huyên náo thấy năm vị vương cấp cao thủ đều có phản ứng, trường hỗn loạn cũng dần dần lắng dịu lại. Nhưng đám người Đinh Bình, Lưu Thiên Chánh, Liễu Như Yên càng thêm lo lắng, khuân mặt San Nhi nước mắt đầm đìa.


      Vào lúc này Độc Bại Thiên vẫn thổ ra những ngụm huyết lớn. mặt đất xung quanh đầy là huyết tinh, vùng nhuộm đầy máu nhìn mà kinh hãi.


      lúc này sắc mặt tái nhợt, toàn thân rã rời, cả người run rẩy, cảm giác như ngũ phủ lục tạng vỡ nát, thậm chí gân cốt toàn thân cũng bị đứt đoạn. Đau đớn thống khổ đối với sớm tê dại, ý thức dần trở lên mơ hồ.


      “ Bại Thiên ca ca.”

      tiếng gọi từ phía ngoài trường vọng lại, thanh như xé nát ruột gan.


      Quần hùng đều đổ mắt nhìn sang. thiếu nữ xinh đẹp như thiên tiên, sắc mặt đầy bi thương, từ phía ngoài cửa viện lao thẳng vào trong trường đấu.


      “ Nguyệt Nhi”


      Thanh này từng cho say lòng, cũng như làm tan nát cõi lòng của .Trong đầu Độc Bại Thiên lập tức thoáng hình ảnh Tư Đồ Minh Nguyệt.


      Làm thế nào mà mình lại nghe thấy tiếng của Nguyệt Nhi, lẽ nào là ảo giác?


      Rất nhanh chóng, nhìn thấy trong đám đông người nét mặt đầy vẻ lo lắng bi thương. Thân ảnh xinh xắn đó lao tới phía .


      Đầu óc Độc Bại Thiên tức chấn động, sau đó lại trở lên trống rỗng.Vì cái gì? Vì cái gì mà lại gặp phải Nguyệt Nhi ở đây?


      lại lần nữa mê thất bản thân. Bầu trời đầy sao lấp lánh, ngôi sao nào là nàng đây? Phải chăng là ngôi sáng nhất? Hay là sao băng loé lên rồi biến mất? Hoặc là vầng trăng sáng thánh khiết vĩnh hằng?

      Tiếng thở dài nặng trĩu vang lên trong lòng, trải dài thăm thẳm, là bất lực mà cũng là chờ mong.


      Trong phút chốc, từng giây từng phút tươi đẹp, sống động trỗi dậy trong đầu, những chuyện xa xưa như về trước mắt.


      bé xinh đẹp như hoa như ngọc theo sau cậu thiếu niên, giọng ngây thơ dịu ngọt:

      “Bại Thỉên ca ca, huynh chậm chút , muội theo kịp.”

      “Bại Thỉên ca ca, huynh cõng mụi .”

      bé leo lên lưng thiếu niên, nở nụ cười ngọt ngào.

      “Bại Thỉên ca ca, muội muốn khi lớn lên lấy huynh.”

      bé ngữ khí kiên định, thần tình khả ái.


      chớp mắt, bé biến thành thiểu nữ xinh đẹp rạng rỡ. Thiếu nữ nấp sau lưng thiếu niên, đưa tay bịt mắt , ” Đoán xem mụi là ai?”


      Thiếu nữ lấy ra chiếc khăn tay thơm ngát lau mồ hôi trán thiếu niên , dịu dàng :

      “Bại Thỉên ca ca, đừng đánh nhau với bọn họ nữa, chơi với muội .”


      Thiếu nữ ngây thơ tựa sát vào vài thiếu niên,”Bại Thỉên ca ca, khi muội lớn nhất định lấy huynh.”


      Rồi gian lại thay đổi, thiếu nữ rạng ngời biến thành nương mỹ lệ, dung nhan diễm lệ, thùy mỵ quyến rũ.

      Cũng ở cạnh lau mồ hôi cho thanh niên, nhưng người thanh niên đó phải là , thân ảnh thướt tha đó lại thân ngồi cùng chỗ với thanh niên khác.


      Hai mắt Độc Bại Thiên ướt ướt, trong lòng dâng trào nỗi niềm cay đắng vô biên, miệng lại phun ra từng ngụm từng ngụm huyết lớn.

      vô lực nhắmhai mắt lại.


      , Bại Thỉên ca ca.”

      Tư Đồ Minh Nguyệt tuyệt vọng kêu to khiến người nghe đau lòng đứt ruột.


      Máu tươi đỏ hồng từ trung rơi xuống, tựa như những trái tim đập, lại giống như trái tim lớn vỡ vụn thành vô số mảnh trái tim.


      Thân người cao lớn khôi vĩ của Độc Bại Thiên trong tư thế chổng ngược lên trời, mái tóc đen vô lực rủ xuống, hai mắt nhắm hờ, ước như có nước mắt lấp lánh trong khóe mắt.


      Tư Đồ Minh Nguyệt tuyệt vọng tựa hồ ngã lăn ra đất, thân hình lảo đảo, khó khăn lách qua đám đông.


      Đám người Đinh Bình, Liễu Như Yên ai nấy hai mắt đỏ rực, nghiến răng, siết chặt song quyền.

      Năm đại vương cấp cao thủ đưa mắt nhìn nhau, họ hiểu đến lúc nên tách hai người ra .


      Trong trường, Ngân Nhiêm đạo nhân đưa cao song thủ, đẩy vào Độc Bại Thiên ở phía . Công lực thâm hậu của lão ngừng dồn sang đối phương, trong lòng vô cùng kích động.

      Lão hiểu lâu nữa, tên thanh niên đáng ghét kia mãi mãi biến mất khỏi thế giới này.


      Nhưng tại lúc này, ngay giữa trường đấu bỗng xuất tia ba động hướng ra bên ngoài.


      Tia ba động bé đó yếu ớt đến đáng thương, nhưng mỗi người có mặt đều có thể cảm nhận được nó rất chân thực.Tựa như viên đá ném ra giữa hồ, nó tạo ra trong lòng mỗi người những đợt sóng li ti. Ấm áp, giục giã, hi vọng, bất an….Đó là thứ tâm tình phức tạp, thể đó là loại cảm giác thế nào.


      cỗ dị dạng dấy lên trong lòng chúng nhân.

      Năm đại vương cấp cao thủ cũng ngoại lệ. Bọn họ lập tức đứng lại.


      Năm người kinh hãi nhìn nhau, công lực đạt tới cảnh giới như bọn họ, căn bản chịu ảnh hưởng của ngoại giới.

      Vậy mà lúc này trong nội tâm họ dấy lên sóng gợn.Năm người ngoài kinh hãi còn có chút ít mê hoặc.


      Tia ba động đó càng lúc càng mạnh, nhịp tim của mọi người cũng theo ba động đó từ từ đập nhanh hơn.


      Ngân Nhiêm đạo nhân dĩ nhiên là người cảm thụ nhất trong trường đấu.

      Tia ba động đó làm cho lão thực khiếp sợ. Lão tập võ nhiều năm , vì vậy linh tính của người luyện võ khiến lão có thứ trực giác rằng tình hay phát sinh người lão.


      Chính lúc đó, mái tóc dài vô lực rũ xuống của Độc Bại Thiên đột nhiên tung bay, từng sợi phất phơ theo gió, đôi mắt khép hờ dường như loé sáng.


      Quần hùng tức trở lên nhốn nháo.


      “Cái gì thế? Ngươi có nhìn thấy tóc đầu làm thế nào mà lại dựng lên ?”


      “Xem kìa, đôi mắt nhắm hờ của loé lên tia sáng.”


      “Chẳng lẽ tích tụ công lực?”


      “Hậu sinh khả uý.”


      “ Trong thương nặng thế mà có thể vận khởi công lực được.”


      “ Trời ạ, tên gia hoả này đúng là quái miêu chín mạng, con gián đánh chết mà.”

      Người câu đó liền bị đám người Vương Phi, Chu Thiên Chính phản ứng ngay.


      Chu Thiên Chính trợn mắt: “Ngươi mới là con mèo, ngươi mới là con gián, người ta gọi đó là bất tử thần long.”

      Tên gia hỏa đó bị doạ đứng hẳn sang bên.


      Trường tỷ võ trở lên huyên náo, ai nấy lại xôn xao bàn luận.


      San Nhi vỗ tay hưng phấn, Tư Đồ Minh Nguyệt cũng dừng bước. Năm đại vương cấp cao thủ lẳng lặng đứng sang bên, yên lặng quan sát.


      Đúng lúc đó, cỗ khí tức tuyệt đối chấn nhiếp nhân tâm, bao trùm trời đất từ giữa trường đấu lan rộng ra, đám đông nhất thời im bặt. Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, mù mịt chẳng hiểu gì.


      Sau đó nỗi sợ hãi sâu thẳm trào dâng trong lòng chúng nhân. Cỗ khí tức chấn nhiếp lòng người này phảng phất tiến nhập vào trong tấm của mọi người, như nỗi sợ hãi chôn vùi nơi sâu thẳm trong lòng bao lâu nay, giờ mới phá vỡ phong ấn thoát ra.


      Ai nấy đều rùng mình, khủng hoảng nhìn chăm chăm vào giữa trường đấu.


      Độc Bại Thiên biết rằng bản thân bị kích thích này thành ma. Cái loại cảm giác này giống như lúc xưa ở trong rừng, bên ngoài Trường Phong Trấn đuổi giết hai tên xú công tử.


      cỗ hận ý thâm sâu từ từ dâng lên trong lòng , hận ý bờ bến tràn ngập trong đầu.


      như muốn mang cả thế giới này ra huỷ diệt.


      Hai mắt đỏ rực. Từ khoé mắt khép hờ, cảm giác thế giới bên ngoài là toàn màu đỏ tươi của máu.

      Như thể sâu trong nội tâm, niềm khát vọng phi thường của chính là thứ màu đỏ tươi của máu này.


      thậm chí có loại cảm giác thôi thúc, cấp thiết muốn tạo ra loại huyết đỏ, muốn phong cuồng chém giết, muốn giết tất cả.

      Màu đỏ tươi quá đẹp! tán thán trong lòng.


      Nhưng cỗ đau thương lại từ nội tâm dâng lên, phảng phất như nỗi buồn đau từ xa xăm vô tận vọng về, phảng phật như trải qua vô số năm tháng tang thương, lắng chìm xuống trong sâu cùng nội tâm .


      Trong trường mọi người cũng bởi cỗ hoảng sợ, tuyệt vọng trong lòng mà biến thành buồn đau vô tận. thể kìm nén tâm tình thương đau, phảng phất cả thế giới chìm đắm vào bi thương khôn cùng.


      Tâm tình của quần hùng biến hoá hoàn toàn theo biến hoá nội tâm của Độc Bại Thiên.

      Trong lòng tồn tại hai loại cảm giác vừa muốn phong cuồng chém giết vừa đau thương vô tận, tức cả trời đất cũng như bị trộn lẫn giữa tuyệt vọng của hoảng sợ cùng đau thương vô tận.


      Độc Bại Thiên cảm giác trong mắt hồng quang càng ngày càng đỏ rực,tự biết rằng mình nhanh chóng biến thành ma.


      vội vã nhắm chặt hai mắt, sợ đôi mắt đỏ máu của bị bại lộ trước mặt quần hùng.

      biết công lực bản thân chưa đạt đến trình độ thành ma, chỉ là thân thể nhất thời chịu kích động mà tạm thời biến thành ma. Chỉ cần qua quãng thời gian khôi phục lại trạng thái như cũ.


      Lúc này Ngân Nhiêm đạo nhân vẫn ngừng dồn công lực sang, nhưng lại hề có chút cảm giác, cứ như trăm sông đổ vào biển, tiếp thu luôn cỗ công lực đó, ngừng kích thích mỗi tế bào của bản thân.


      Bốn, năm ngàn người trong trường đều yên lặng, thanh nào.


      Độc Bại Thiên cảm giác bản thân mình mỗi tế bào đều bị kích hoạt, tiềm năng trong thân thể trong phút chốc bộc phát.

      rong đầu dâng lên cỗ cảm giác cường đại thể so bì, cường đại đến mức ‎ý tưởng muốn huỷ diệt cả thiên địa.


      Cỗ khí tức cường đại này trong chớp mắt từ thân thể phóng xuất ra ngoài, lập tức xung kích toàn trường, đập mạnh vào tinh thần mỗi người.


      Trong ánh mắt kinh hoảng của mọi người, Độc Bại Thiên huy động công lực vào song chưởng, ngừng hướng sang Ngân Nhiêm đạo nhân.


      Đôi chân lão đạp vỡ lớp gạch nền, lún dần xuống đất. Độc Bại Thiên vẫn như cũ, đầu chúi xuống chân hướng lên trời, tóc dài tung bay, từng sợi từng sợi đều dựng đứng cả lên.


      Chân khí trong người hùng dũng bùng phát ra bên ngoài, đẩy ngược nhưng hoa tuyết xung quanh hướng lên trời.

      Khí thế cường đại vô bì đó khiến cho người ta có muốn quỳ xuống bái lạy.


      Thân thể lão đạo tiếp tục lún sâu, từ ngực trở xuống cũng ngập trong đất.

      Đột nhiên Độc Bại Thiên dụng lực vào song chưởng đẩy mạnh, lăng nhảy lên, lộn ngược người đáp xuống đất.


      Ngân Nhiêm lão đạo chỉ còn lưu lại cái đầu hoa râm cùng song thủ múa may loạn xạ mặt đất.


      Cùng tồn tại tận sâu trong nội tâm của Độc Bại Thiên là bi thương vô tận cùng sát ý ‎muốn huỷ diệt mọi thứ. phải nỗ lực để khắc chế cỗ sát ý mãnh liệt đó.

      Nhưng trong lòng cảm giác khó chịu dị thường, nén nhịn được ngửa mặt lên trời thét dài:


      “AAAAAAA…… ”


      m thanh vang vọng như tiếng rồng gầm tận chín tầng mây, lại giống như tiếng của viễn cổ thần ma.

      Đầu óc mọi người tại trường đều bị chấn động trống rỗng, rất lâu sau mới có thể phục hồi thần chí.


      Áo của Độc Bại Thiên bị cỗ chân khí phát ra làm rách toạc, lộ ra cơ thể rắn chắc, hoàn mĩ như ma thần, mái tóc dài gió tung bay phất phơ.

      Cơ thể cao lớn khôi vĩ, sừng sững như ngọn núi, làm người ta có cảm giác kính ngưỡng.


      Hoa tuyết bay lượn trong trung trong chớp mắt lúc áo của bị rách toạc, đột nhiên ngừng lại, bất động giữa trung.


      Độc bại Thiên giống như vị thần sừng sững giữa trường.
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      chương 20=D động thanh phong


      Hoa tuyết như mưa tại trung làm quần áo nát vụn trong sát na đột nhiên ngưng trụ lại, bất động tại trung.


      Độc Bại Thiên tựa như vị thần .

      Hơn ngàn ánh mắt tập trung chắm chú nhìn , người thanh niên vốn bình thường giờ đây tựa như thần ma chấn nhiếp tất cả mọi người.


      Trong lúc này, nội tâm Độc Bại Thiên cũng là kích động phi thường, đây là lực lượng gì? Đây là cảnh giới cường mạnh ư?


      Cảm giác cường đại rất kỳ diệu!


      phảng phất cảm thấy mình như là vị chúa tể thế giới này, mọi người ở đây đều bị khí thế của uy hiếp.


      Độc Bại Thiên nhắm hai mắt, chậm rãi hỏi:

      - Ngân Nhiêm lão đạo, ngươi phục chưa?


      Lão đạo sớm bị nội thương nghiêm trọng, giờ phút này tòan thân hòan tòan bị vùi trong đất, khó chịu phi thường , cố hết sức mở miệng trả lời:

      - Bần đạo công lực nông cạn, phải đối thủ của ngươi.


      - Ta hỏi ngươi phục chưa?

      Độc Bại Thiên giận dữ hét lên, công lực thâm hậu ngưng đọng tại trung, làm cho những bông tuyết bất động phải tung bay.

      Tay vung lên, các bông tuyết tan rã rồi biến mất. Tình cảnh trước mắt làm chấn động thâm tâm mọi người, làm cho ai nấy kinh hãi chết lặng.


      Ngân Nhiêm lão đạo giương ánh mắt ngây ngốc nhìn xung quanh, trong lòng hối hận thôi. Đúng là đối thủ kì dị, kinh khủng.

      Nếu cho lão lần cơ hội, cho dù như thế nào lão cũng làm việc ngu xuẩn này nữa.

      Sắc mặt lão đỏ bừng, lâu sau mới giọng :

      - Bần đạo phục.


      Mọi người nhất thời trầm trồ, lão cao thủ mà lại hướng về thanh niên ra hai chữ : “ phục !”.


      Độc Bại Thiên cảm giác rất ràng công lực cường đại của mình giảm dần, biết thời gian còn nhiều lắm, thân hình như quỷ mị hạ xuống giữa đám đông, tay xách lấy Lục Phong, sau đó tiến ra giữa sân.


      Lục Phong sắc mặt trắng bệch, vừa rồi nhìn thấy Độc Bại Thiên thần dũng vô địch, sớm chế trụ tinh thần .

      Lúc này sợ hãi đến nỗi sắc mặt như còn chút máu, thanh run rẩy :

      - Ngươi…. Độc Bại Thiên, ngươi định làm gì?

      - Ta muốn ngươi đem tình tối hôm đó kể lại lần nữa.

      - Ta..ta phải kể lại rồi sao? Ngươi cần dùng vũ lực ép buộc ta.


      Lục Phong dần trấn tĩnh, bởi vì biết nơi này còn có năm cao thủ Vương cấp tọa trấn, khẳng định để Độc Bại Thiên làm càn.


      Độc Bại Thiên đột nhiên giơ hữu chưởng lên, hướng về trước mặt vỗ xuống.

      Lục Phong sợ tới mức : “A! “ phát ra tiếng hét thê thảm.


      Lúc này trong đám đông vang lên tiếng kêu.

      - Đừng, đừng giết sư huynh ta, ta .

      Liền đó Hứa Vân vội vàng chạy tới.


      Hữu chưởng Độc Bại Thiên dừng lại, lạnh lùng nhìn nàng ta.

      Năm cao thủ vương cấp vẫn trầm lặng bên đứng nhìn, có động tĩnh gì.


      Hứa Vân :


      - Đúng, đúng là năm thầy trò chúng ta hại ngươi. Là chúng ta đúng.


      - lớn lên, ta chưa nghe .

      Độc Bại Thiên giận dữ hét.


      - Là năm thầy trò chúng ta hại ngươi. Chúng ta đúng.


      Quần hùng xung quanh lại sôi trào, lời bàn tán ngừng vang lên:


      - Đê tiện, là vô sỉ tiểu nhân.


      - Lạc Thiên Cung bị bọn họ làm cho mất mặt.


      - Đồ cặn bã.

      ……

      ……

      ……


      Nhân lọai là loài động vật rất thực, khi người còn ở cao vuốt ve, bợ đỡ khi thất bại bị mắng chửi, chê bai.


      Độc Bại Thiên tát Lục Phong hai cái, đối với người học võ sỉ nhục còn tệ hại hơn cái chết. Huống chi bây giờ xung quanh có rất nhiều người, hơn nửa môn phái của Thanh Phong đế quốc cơ hồ tập trung tại đây. Có ít người ở đế quốc khác.

      Hứa Vân vội chạy tới đỡ ra ngòai, sợ Độc Bại Thiên hạ sát thủ.


      Độc Bại Thiên đến gần Ngân Nhiêm lão đạo, cúi xuống nhìn .

      - Lão đạo, ngươi có từng nghĩ tới có ngày hôm nay?


      Lúc này Ngân Nhiêm đạo nhân xấu hổ đến cực điểm, chính mình bị hậu sanh vãn bối đánh bại, hạ nhục.

      Ngay cả đồ đệ sủng ái nhất của mình cũng thóat, giờ phút này còn bị người khác tra hỏi như phạm nhân.


      Lão dù gì cũng là nhân vật thành danh nhiều năm, quyết định cho dù có chết cũng cúi đầu.


      Độc Bại Thiên thấy lão gì, tiến lên hai bước, sau đó ngồi lên đầu lão, mặt lộ ra nét tà ý.

      - Bùm !

      tự nhiên vận khí, luồng khí thóat ra từ mông .


      - Ha ha….


      Quần hùng xung quanh cười nghiêng ngả, như thế nào cũng nghĩ được vừa rồi bộ dạng của khí phách, lẫm liệt nhu vậy, chớp mắt biến thành hình dáng tà ý, làm ra chuyện hài hước như vậy.


      Quần hùng ôm bụng cười, hai chủ tỳ Liễu Như Yên cũng cười đến nước mắt đều chảy ra.

      Đinh Bình, Lưu Dật Phong càng khoa trương, hứng chí làm thơ, mỗi người câu.

      - Độc Bại Thiên làm chấn động thiên địa.

      - Chạm vào miệng của Ngân Nghiêm lão đạo….

      - Lão đạo hài lòng…

      - Chạy về Lạc Thiên Cung khóc lóc.

      - Lạc Thiên cung chủ phi thường tức giận.

      - Triệu tập tả hữu hai bên lại thương nghị.

      …..

      …..

      …..


      Mọi người xung quanh nghe bọn họ hý lộng như vậy, càng cười to dứt.


      Tư Đồ Minh Nguyệt mặt lộ nét tươi cười, vừa rồi Độc Bại Thiên khí thế như hủy thiên diệt địa khiến nàng sinh ra cảm giác sợ hãi, xa cách rất khó chịu.

      Giờ đây, mới trở về bộ dạng mà nàng từng quen biết, vĩnh viễn quen thuộc trong lòng nàng – Bại Thiên ca ca.


      Ngân Nhiêm đạo nhân bất tỉnh, phải vì uy lực kinh thiên của Độc Bại Thiên mà là vì bị sỉ nhục.

      Đường đường là cao thủ tiền bối nổi danh lại bị tên hậu bối ngồi lên đầu, bảo sao tức giận.


      Lý Phóng thấy Độc Bại Thiên ngồi lên đầu lão đạo biết là ổn, nhưng định ngăn cản nhưng kịp, càng ngờ tới được chứng kiến màn bi hài như vậy.

      Đây là Lý phủ, phải có nghĩa vụ bảo vệ tân khách, định vào giáo huấn Bại Thiên phen.


      Lúc này Độc Bại Thiên đứng dậy, thân hình cao lớn khôi ngô, xoay vòng ôm quyền rồi :

      - Hôm nay tại hạ dụng thần công gia truyền gia tăng sức mạnh, ra là bị bức bách. Ta Độc Bại Thiên phải là người vô lễ ngạo mạn, người kính ta thước, ta kính lại trượng. Nếu như vô cớ xúc phạm ta, ta cũng từ bi như Phật mà liều mạng ứng phó.


      đọan ngã ngửa xuống đất. Lúc này mọi người cuối cùng minh bạch vì sao công lực tăng đột biến như vậy.

      Đương nhiên cũng có nhiều người tỏ vẻ nghi ngờ vì dù sao vừa rồi công lực của Độc Bại Thiên thâm sâu vô cùng.


      Tư Đồ Minh Nguyệt hoa dung thất sắc, kêu lên tiếng thất thanh.

      - Bại Thiên ca ca!


      Sau đó chạy nhanh tới. Bọn người Chu Thiên Chính, Vương Phi cũng vội chạy vào.

      Liễu Như Yên phân vân nhưng San Nhi lại cố kị gì chạy nhanh tới.

      Lý Phóng cùng năm đại Vương cấp cao thủ cũng tiến vào.


      Độc Bại Thiên cảm thấy mình nằm mặt đất, sau đó thân thể tựa như mất tri giác, nhưng nội tâm thanh tịnh vô cùng.

      cảm giác được hắc ám vô tận vây quanh, khiến vô cùng sợ hãi, đồng thời lại có cảm giác thân thuộc, nhưng thủy chung vẫn nghĩ ra rốt cuộc gặp tình cảnh tương tự này ở đâu. Càng nghĩ càng mơ hồ, đầu đau như búa bổ, sau đó ngất .


      Sau khi tỉnh lại mới biết mình ngất xỉu ba ngày, biết trong ba ngày đó đại danh của truyền khắp Thanh Phong đế quốc, trở thành mẫu thanh niên cao thủ.

      Cho dù là thượng tầng Vương tôn quí tộc cũng biết đến đại danh của , Cửu Chuyển công pháp cũng trở thành môn võ công danh tiếng, lại thêm có thể đẩy tiềm lực cơ thể phát huy đến cực hạn nên được coi là tuyệt học liều mạng.


      Trong nhất thời, Độc Bại Thiên trở thành chủ đề bàn tán trong giới võ lâm của Thanh Phong đế quốc, trở thành cái đích cho mọi người noi theo. Vô số thanh niên hạ quyết tâm muốn tranh tài với , đương nhiên cũng có ít nữ tử trẻ tuổi coi là thần tượng.


      Vừa tỉnh lại, ngửi thấy mùi hương hoa nhài quen thuộc, trái tim run rẩy, dám mở to mắt.

      nghĩ, cũng muốn đối mặt với bóng hình đó.


      Bên tai vang lên những lời thầm.

      - Bại Thiên ca ca, rốt cuộc huynh bước chân vào giang hồ. Huynh đến Vô Song đế quốc mà lại đến Thanh Phong đế quốc.Nếu muội đại biểu sư môn đến thăm hỏi Lý Lâm tướng quân căn bản thể gặp lại huynh. Muội biết huynh chán ghét muội, để ý đến muội. Là ý chí muội đủ kiên định, huynh vì sao để cho muội thêm ít thời gian, kỳ muội luôn nhớ đến huynh.


      rồi nàng bật khóc, vừa khóc vừa :

      - Bại Thiên ca ca, huynh mau tỉnh lại , muội muốn nghe huynh gọi muội là Nguyệt Nhi, muốn thấy vẻ mặt hờ hững của huynh…huynh an tâm dưỡng thương, muội sắc thuốc cho huynh.


      Độc bại Thiên nghe bước chân dần dần xa, chậm rãi mở mắt, trong lòng cảm thấy xúc động.

      Đúng lúc đó rèm cửa đột nhiên bị vén lên, cả kinh, có người đến gần như vậy mà cảm nhận được. Chỉ thấy Thiên Vương Lý Xương tiến vào, cảm thấy nhõm, cảm nhận được công lực của cao thủ Vương cấp cũng là chuyện bình thường.


      - Tiền bối!


      định bước xuống giường.


      Lý Xương đỡ nằm xuống, mở miệng cười .

      - cần đa lễ, vừa rồi vì sao ngươi lại giả vờ ngủ? Bởi vì vị nương kia? Tiểu tử, ngươi nên quí trọng những gì trước mắt, đừng để đến tuổi của ta ngươi thấy hối hận.


      - phải….

      Độc Bại Thiên ấp úng lúc, thầm nghĩ : lão thành tinh, chuyện gì có thể giấu được.


      - Chàng trai trẻ, cần ngại, ta cũng trải qua thời tuổi trẻ, có gì mà hiểu? Thôi được rồi, chuyện này nữa. Ta ở lại Lý phủ là đợi ngươi tỉnh lại để chuyện vài câu. Ta cũng rất thích ngươi, có tình gì hoặc gặp phiền phức gì cứ đến Bái Nguyệt đế quốc tìm ta.


      - Đa tạ, Lý tiền bối quan tâm.


      Độc bại Thiên cảm động, cao tủ Vương cấp ngờ lại bình dị, thân cận như vậy, chỉ vì muốn với mình vài câu mà đợi ba ngày.


      Lý Xương .

      - Ta có biết chút thuật xem tướng nhưng mà vẫn nhìn thấu được ngươi. Tương lai chắc chắn ngươi gây lên sóng gió cho đại lục. Hơn nữa còn vượt xa phạm trù của đại lục, biết tình cảnh đến lúc đó như thế nào. Cũng đáng để mong đợi.
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      chương 21: hãy để mọi qua


      “Gì thế nhỉ? Tiền bối, vãn bối hiểu người cái gì?”

      Độc Bại Thiên sớm từ miệng của gia gia biết được rằng cuộc sống của thể nào như người bình thường được, nhưng ra sao ai cả.


      “Ta luôn cảm giác thấy gã trẻ tuổi nhà ngươi có rất nhiều bí mật, ngươi lại cố ý giấu giếm. Ta tin tưởng vào thần công tiến bộ vượt bậc của ngươi, nhưng ra là chuyện gì ta cũng biết chắc. Ngươi yên tâm, ta cũng chẳng phải là kẻ thích soi mói bí mật của người khác.”

      Lí Xương cười cười nhìn Độc Bại Thiên.


      Độc Bại Thiên thở phào nhõm trong lòng.


      Lí Xương lại tiếp: “ tại những người trẻ tuổi càng lúc càng lợi hại, đúng là hậu sinh khả úy.”


      Độc Bại Thiên thăm dò:“Tiền bối có vẻ có nhiều suy tư, nhưng tuyệt đối phải bởi vì biểu của vãn bối mấy ngày trước đây.”


      Lí Xương đáp: “ sai, mấy ngày trước tại Bái Nguyệt đế quốc ta gặp qua tiểu nương. Ta thấy bé ấy căn cốt rất tốt, định thu làm đồ đệ, nào ngờ…… ai, đáng xấu hổ, ta ngờ lại còn bị nó chém đứt hết cả râu.”

      xong mặt lộ ra thần sắc vô cùng hổ thẹn.


      Độc Bại Thiên vừa nghe xong, khẳng định ngay chính là Huyên Huyên, chỉ có tiểu ma nữ tinh quái đáng sợ đó mới có thể có những gây ra những chuyện giống như vậy.


      “Tiền bối, thiếu nữ mà người , khả năng, khả năng là bằng hữu của vãn bối. Nàng ta cư xử như vậy là do lớn lên ở chốn sơn dã, căn bản hiểu quy củ của võ lâm, tiền bối người đừng để tâm làm gì.”

      Vừa vừa bí mật quan sát vẻ mặt của Lí Xương.


      Lí Xương :

      “Những hành động của ta, ta tịnh để trong lòng. Làm cho ta cảm thán chính là ta tuổi còn rất , ngờ công lực còn hơn cả ta, bằng hữu này của ngươi xứng đáng được gọi là thiên tài.”


      “Dạ phải, nàng ta đạt đến tu vi đế cấp.”


      “Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy a!”

      Lí Xương kìm được cảm thán.


      Lão tiếp:

      “Ta cũng rất đánh giá cao gã trẻ tuổi nhà ngươi, thành tựu trong tương lai chắc chắn kém ta đâu. Được rồi, ta phải cáo từ đây.”


      “Ngày hôm nay bái biệt, biết đến bao giờ mới có thể gặp lại tiền bối. Nếu có cơ hội, vãn bối nhất định đến Bái Nguyệt đế quốc bái phỏng tiền bối.”


      “Duyên phận của ta với ngươi kém, sớm muộn cũng gặp lại thôi. Ta tin tưởng ngươi bao lâu nữa danh động thiên hạ.”


      “Đa tạ lời chúc của tiền bối .”


      “Oh, được rồi. Những bằng hữu vẫn chưa đến đó của ngươi, gọi là cái gì Đinh Bình, Vương Phi……”


      “Dạ phải, đó là bằng hữu mới quen của vãn bối tại Lí phủ.”

      Độc Bại Thiên trong lòng rất cảm động.


      “Tốt rồi, gặp lại sau.”

      Lí Xương xong sải bước rời .


      “Tiền bối bảo trọng.”


      Độc Bại Thiên đối với vị tiền bối cao nhân này vô cùng cảm kích, trước trận đấu võ chính lão cho uống tâm hoàn, sau đó lại ngồi chờ cho đến khi tỉnh lại.

      chầm chậm bước xuống giường, đến bên song cửa. Kì thương tích chịu tại lúc sơ bộ xá thân thành ma được chữa trị, chỉ là sau đó do tiềm năng thân thể bị phóng thích hoàn toàn, nên sức cùng lực kiệt. giờ hơi cảm thấy đói bụng.


      Ngay lúc đó, trông thấy người trong viện, thanh niên vô cùng tuấn mĩ, chính là Lưu sư huynh mà Tư Đồ Minh Nguyệt vẫn hay gọi.


      Độc Bại Thiên cảm thấy chua xót trong lòng, tưởng nhớ lại những động tác thân mật trong rừng ở Trường Phong trấn giữa và Tư Đồ Minh Nguyệt. Nhớ lại những lời Tư Đồ Minh Nguyệt : “Huynh ấy có lí tưởng, có khát vọng…… muốn từ đại lục xông pha thiên hạ……” trong lòng từng cơn đau nhói lên.


      Sau đó lại tự trách mình, vì sao chứ Vì sao mà ta thể nào quên được Nguyệt Nhi, chẳng phải là thề lần sau gặp lại phải thản nhiên đối diện sao?


      đến trước bàn, cầm bút lên viết ba phong thư tín. phong viết cho Lí Phóng để xin lỗi . Đại ý là: gây phiền toái cho Lí Phóng tại Lí phủ, nên rất áy náy trong lòng. Chỉ là có việc gấp, thể đến xin lỗi được, ngày nào đó nhất định đến trước cửa thỉnh tội.


      Phong thư thứ hai là viết cho bọn người Đinh Bình, Lưu Dật Phong.

      Nguyên văn là: Vừa mới gặp mà như quen biết từ lâu, đến lúc bạc đầu cũng như thuở mới quen, có duyên với nhau thâm giao huynh đệ đâu cần chi năm tháng. Đệ có chuyện gấp, buộc phải ngay, mong huynh đệ lượng thứ cho. Ngày nào đó gặp lại, nhất định phải uống ba chén rượu phạt, thù tạc với mọi người.


      Phong thư thứ ba, do dự lúc rất lâu, nhưng cuối cùng cũng đặt bút viết.

      Nguyên văn: Nguyệt Nhi, vì huynh có chuyện gấp nên phải ngay. Chúc muội sớm học thành tài, huynh tin tưởng bao lâu sau bốn chữ Tư Đồ Minh Nguyệt vang dội khắp võ lâm đại lục.


      Độc Bại Thiên vốn định viết cho Liễu Như Yên và San Nhi phong thư nữa, nhưng sau khi suy xét hồi lâu, cuối cùng đề bút.



      Lúc này Độc Bại Thiên vào trong những dãy núi bên ngoài Khai Nguyên Thành, thâm tâm ngổn ngang tâm , có chua xót, có mừng vui, có tự hào……

      Mấy ngày nay rất nhiều tình phát sinh, những đả bại lão bối cao thủ Ngân Nhiêm đạo nhân của Lạc Thiên Cung ở Thanh Phong đế quốc, mà còn kết giao với đám bằng hữu, hơn nữa lại gặp được Nguyệt Nhi thanh mai trúc mã của . Ruột gan trăm mối tơ vò.


      giờ có chút hối hận, thầm tự trách bản thân mình. Lưu thư lại rồi bỏ như vậy, phải với Lí Phóng, với những bằng hữu đó, càng phải với Nguyệt Nhi.


      Suy cho cùng cũng bởi vì quên được Tư Đồ Minh Nguyệt, tình đầu tiên quả khó ai quên được.


      Mối tình đầu khó quên, bởi vì trong lòng vẫn ôm ấp hương vị của nó, tiếc nuối về cái thuở ngây thơ hồn nhiên, tình hoàn toàn trong sáng đó.


      Tình đầu khó quên, bởi vì những lời thề non hẹn biển vẫn còn văng vẳng bên tai, bởi vì giọng ấy, nụ cười ấy vẫn còn như lên ngay trước mắt. Bởi vì quá khứ vẫn chưa phai mờ trong tâm linh .


      Độc Bại Thiên trong đầu cứ khổ sở dày vò mình về mối tình đầu thành với Tư Đồ Minh Nguyệt, rất muốn nhanh chóng quên những kí ức đau buồn đó.


      Trong đầu cứ suy nghĩ lung tung, bất tri bất giác tiến sau vào trong dãy núi. Trước mắt những cây cổ thụ cao tới tận trời xanh, quái thạch vô số.

      hơi giật mình, địa phương trước mặt này ràng là rất ít có người lui tới, đúng là nơi tuyệt hảo để tu luyện. trong lòng thầm kêu may mắn, ngờ là cứ bước bừa mà lại gặp được nơi như thế này.

      Độc Bại Thiên dẹp nỗi buồn sang bên, bắt đầu nghĩ về những tình trước mắt. phải nhanh chóng đề thăng công lực, bởi vì mặc dù bản thân trở thành “danh nhân" của Thanh Phong đế quốc, nhưng thực tế công lực của lại tương xứng với nó.


      Tuy nhiên sau khi vòng trong rừng, thủy chung vẫn thể tĩnh tâm được,trong đầu cứ ngừng lên bóng hình của Tư Đồ Minh Nguyệt.


      nỗ lực nghĩ về những tình của bản thân để cố quên nàng.

      Ta bước vào giang hồ để làm gì chứ?

      Là để truy cầu cực hạn của sức mạnh ư?

      Là để phục hưng lại Độc gia ư?

      Là vì võ học, vì võ đạo niết bàn, khám phá sinh tử ư?

      Hay là vì thống nhất đại lục?

      Đều phải. Là thứ trực giác, trực giác mách bảo ta phải bước vào giang hồ, trước tiên là tìm cách để cường đại bản thân, nhưng có tình trọng yếu chờ ta làm.


      Rốt cuộc là cái gì?


      Ai, làm người có quá nhiều phiền não , sinh hoạt vô ưu vô lự lúc thiếu thời làm người ta hoài niệm a!


      Trực giác mách bảo , đoạn tình ái giữa và Tư Đồ Minh Nguyệt nên sớm kết thúc, bắt đầu suy xét lại.

      “Nguyệt Nhi muốn rời khỏi ta, tự hỏi lòng mình, ta vẫn còn nàng. Ta hi vọng nàng được vui vẻ hạnh phúc, hi vọng nàng được ở cùng với người mà nàng thực thương, tuyệt nên ngăn trở. Chỉ là biết Lưu sư huynh đó của nàng nhân phẩm thế nào, ai!

      Mỗi người đều có phước phần riêng, đó là chọn lựa của nàng, nàng đủ dũng khí để đối diện với tương lai phía trước.

      Ta vì cớ gì lại biến thành cao thượng như vậy biết, phải là ta tha thứ cho nàng rồi sao?”


      Tình phải là chiếm hữu


      Bạn thích mặt trăng


      Tuy thể hái mặt trăng xuống đem thả vào trong bồn nước được


      Nhưng ánh trăng vẫn chiếu rọi vào trong phòng của bạn


      người


      nhất thiết là phải có được người đó, mà còn có những cách khác...


      Hãy để người mình trở thành hồi ức vĩnh hằng trong cuộc sống của mình


      “Đoạn cảm tình này theo lí trí mà nên kết thúc, hãy để mọi thứ dừng lại ở đây thôi, giữ cho hồi ức còn lại vĩnh hằng.


      Hãy cứ để quá khứ trôi qua!”
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      chương 22:kinh thiên


      Độc Bại Thiên leo lên ngọn núi cao nhất, trải tầm mắt nhìn xuống dãy núi dưới chân. Dải núi trùng điệp, uốn lượn như rắn chạy tít về phía xa, cảm giác còn áp bức như lúc dưới chân núi nữa.

      nhất thời tỉnh ngộ ra, đó là bởi vì khi đạt đến cao độ nhất định, mọi thứ đều dưới chân mình.


      Đỉnh cao của cuộc đời ta là ở đâu?Vũ đạo cực hạn? Vận mệnh?

      Khi lên đến tuyệt đỉnh, mọi núi cao đều thành bé!


      Ở độ cao này có cảm giác như phủ thị chúng sinh, nhất thời làm quên hết phiền muộn, hào khí trong lòng dâng lên ngất trời.


      “A……”

      ngửa đầu lên trời hét lớn.


      trận gió ào tới, thổi bay mái tóc đen dài của .

      tự tin cường đại quay trở lại với .


      Độc Bại Thiên quay người xuống núi, muốn đem cảm ngộ thành hành động.

      tìm đến khu vực bằng phẳng trong dãy núi để tu luyện võ công.



      Liên tiếp mấy ngày, từ nơi đây ngừng truyền lại những tiếng “oanh oanh”, dã thú gần đó sợ hãi chạy trốn hết.


      Độc Bại Thiên cố gắng hòa hợp Kinh Đào Thiên Trọng và Minh Vương Bất Động, nhưng hiệu quả được lí tưởng lắm.


      Vô luận nỗ lực thế nào cũng có cách nào quán thông hai loại tâm pháp. thứ chí cương chí mãnh, cuồng bá vô đối, cái kia lại như thanh phong minh nguyệt, phiêu miểu hư vô. Căn bản là hai thứ tâm pháp hoàn toàn bất đồng.


      Mệt mỏi đến cùng cực, ngược lại còn bị hai thứ tâm pháp này phản phệ, thổ ra ngụm tiên huyết lớn.


      Độc Bại Thiên chầm chậm đứng dậy, vào sâu trong rừng, tìm đến nơi nào có nguồn nước để uống cho khát phen.


      dáo dác tìm kiếm, đột nhiên phát ra đàn hươu rừng ở phía xa. Nét mặt lập tức hớn hở, tưởng tượng ngay đến món thịt hươu ngon lành.


      Tuy nhiên, ngay lúc đó đàn hươu cũng phát ra , liền bỏ chạy tứ tán.

      Ngay trong khoảnh khắc đó, Độc Bại Thiên đột nhiên có chút linh cảm.


      vỗ mạnh vào đùi:“Phải rồi, tại sao lại phải dung hợp chúng lại làm ? Chẳng phải hai loại công pháp đó đều là thần công tuyệt kĩ sao? Vì cớ gì lại thể đồng thời kiêm tu chúng? Có khi phân tán lại còn tốt hơn so với chỉnh hợp.”


      Nghĩ thông được đạo lí này, nhất thời vô cùng hân hoan. Mấy ngày gần đây, ràng cảm giác được Kinh Đào Thiên Trọng và Minh Vương Bất Động tập riêng đều có những bước tiến bộ rất dài, nhưng khi hai thứ công pháp này hợp thành Cửu Chuyển lại tiến triển rất chậm.


      Nhìn thấy những mạch nước hội tụ lại thành dòng suối chảy xuôi xuống núi, lại lần nữa minh bạch được những vấn đề về luyện công. Mấy ngày gần đây ngày nào cũng cố gắng dung hợp hai thứ tâm pháp xung khắc lại với nhau, mà quên mất bản chất thuận theo tự nhiên của vũ đạo.


      “Bằng vào công lực tại của ta, kinh nghiệm lịch duyệt căn bản vẫn chưa đạt đến cảnh giới sáng tạo ra võ học đó. Cưỡng cầu gấp rút có khi lại trở thành ngược lại, mất luôn cả tâm trí bình thường. Miễn cưỡng dung hợp là thứ nghịch đạo, ta vẫn chưa đạt đến cảnh giới của loại đạo pháp tự nhiên đó, chi đến chuyện nghịch thiên nhi hành.”


      bắt con dã thỏ, sau đó nướng lên, vừa ăn vừa nghĩ ngợi.

      nhớ lại tình cảnh hai lần cùng với Ngân Nhiêm lão đạo kích đấu. Cửu Chuyển Công Pháp trong Kinh Đào Thiên Trọng có phần cương mãnh, vương bá vô đối, nhưng trong Minh Vương Bất Động lại có phần khinh linh phiêu dật, hư ảo phiêu miểu.


      Mỗi chi tiết lúc đối địch lại nhất nhất lên trong đầu .


      Những ngày sau đó, ban ngày tu luyện Kinh Đào Thiên Trọng, tối đến tu luyện Minh Vương Bất Động dưới ánh trăng.

      Tu luyện khắc khổ làm tăng thêm cảm ngộ hơn lúc bình thường, khiến cho cảm giác được nội lực trong thân thể bùng phát. Cuối cùng vào đêm lại đột phá, công lực nhảy vọt lên đến cảnh giới siêu nhất lưu cao thủ.


      Độc Bại Thiên kìm được ngửa đầu lên trời hét lên:

      “A…… ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta muốn làm cường giả của đại lục……”


      Liền sau đó các loại tán thủ trong Kinh Đào Thiên Trọng, bất động kiếm pháp trong Minh Vương Bất Động, cùng theo cực độ hưng phấn của Độc Bại Thiên mà ngừng xuất ra.


      Tầng tầng chưởng ảnh, đạo đạo kiếm quang phối hợp với bộ pháp linh động, tại vùng bình địa trong núi ngừng vũ động. chưởng kiếm cuối cùng do Độc Bại Thiên xuất ra, chém đứt cây đại thụ cách đó xa, sau đó nát tan thành từng mảnh vụn.



      Nháy mắt Độc Bại Thiên ở trong núi tháng, công lực cũng đạt đến mức mà dự liệu.

      Nhưng hôm nay khi diễn luyện chiêu thức Kinh Thiên Nhất Kích tại cung điện dưới lòng đất đó, trong lòng thứ cảm giác khó nên lời, ước phát giác được tình gì đó phát sinh.


      Ban ngày tình gì đó cũng chưa có phát sinh, nhưng khi đêm đến, vào lúc mặt trăng vừa lên, thứ cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.


      cảm giác được có cái gì đó hô hoán, thứ hô hoán vượt qua ngàn vạn năm, phảng phất như từ thời thượng cổ truyền lại.


      thứ cảm giác đau thương dâng lên trong lòng , dần dần biến thành bi ai vô tận. Đầu của Độc Bại Thiên đau như muốn vỡ ra, lăn lộn mặt đất, nhưng trong lòng khó chịu hơn rất nhiều.


      Thứ hô hoán đó giống như là từ trong tâm truyền lại, thanh càng lúc càng :“kinh…… thiên…… quay…… lại……”


      Độc Bại Thiên cuối cùng mất hết tri giác, tuy nhiên “” lại từ từ đứng dậy, mang theo khí thế vô cùng cường đại.

      thế đứng bình thường, nhưng lại có cỗ khí thế hủy thiên diệt địa, khí thôn sơn hà. Mái tóc dài tung bay, trông giống như thiên thần.


      “Độc Bại Thiên” chầm chậm mở mắt ra, tựa như có hai đạo quang mang từ mắt lóe sáng.


      “Ta Kinh Thiên đệ nhất quay lại đây, a……”

      Độc Bại Thiên tự xưng là Kinh Thiên đó ngửa đầu lên trời thét lớn, thanh vang vọng tựa như tiếng sấm. Lá cây trong rừng trút xuống ào ào, vô số chim chóc đậu cây sa xuống đất, thú rừng trốn chạy thục mạng ra khỏi núi càng xa càng tốt.


      “Ngàn năm chờ đợi, vạn năm hô hoán, ta cuối cùng cũng quay lại. Toàn đại lục rung động dưới bước chân của ta, linh thức bất diệt vĩnh viễn bao giờ bị tiêu tán, bất tử chỉ là truyền thuyết. Đám hỗn đản ngu dốt ti bỉ vô sỉ các người chờ đến lúc bọn ta quay lại chết chắc rồi.”


      “Kinh Thiên Quyết”

      Độc Bại Thiên thét lớn tiếng, thân người cũng chuyển động. Hữu thủ tùy ý phất lên cái, đạo cương khí như chất sáng rực đâm thẳng vào đại thụ cách đó mười mấy mét.


      Những “oanh oanh” điếc tai vang lên, đại thụ cao tận mây xanh đó đổ rầm xuống.


      Độc Bại Thiên lại bạt xuất trường kiếm, kiếm chỉ thẳng lên trời. Kiếm khí trùng thiên, phải, là cương khí, cương khí xông thẳng lên trời. Sau đó vọt người lên, thân hình đạt đến độ cao vài mươi trượng, tay trái cầm trường kiếm quang mang sáng rực phách thẳng xuống mặt đất.

      Cương khí dài hơn mười trượng như cầu vồng, tựa thiểm điện giáng thẳng xuống.


      “oanh”


      cái rãnh lớn rộng hơn trượng, bề sau ba trượng, dài mười mấy trượng bỗng nhiên xuất . đáng để gọi là kích hủy thiên diệt địa!


      Độc Bại Thiên tịnh vẫn chưa muốn dừng tay, thân người ngờ là có thể bất động giữa trung, ngừng huy động trường kiếm.


      Từng đạo cương khí như thần long bàn xông thẳng lên trời, kiếm khí tung hoành, đầy trời đều là quang mang sáng rực. Đạo đạo cương khí trùng thiên, phảng phất muốn xé nát bầu trời.


      Từ xa nhìn lại, tựa như cảnh tượng lúc cuồng phong bạo vũ, vô số đạo thiểm điện, đạo nào đạo nấy quang mang sáng rực phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, làm cho mặt trăng cao cũng ảm đạm thất sắc.


      Đột nhiên Độc Bại Thiên tra trường kiếm vào vỏ, cương khí sáng rực như thần long chớp mắt tiêu biến mất, mọi thứ quay trở về yên tĩnh.


      “Bạt kiếm vũ thiên phong”

      cương khí lại lần nữa trùng thiên, thân hình Độc Bại Thiên xoay chuyển ngừng.


      trung từng đạo kiếm võng như trận gió xoáy cuộn vào nhau, kiếm võng giao nhau càng lúc càng dày đặc, cuối cùng tạo thành chỉnh thể. cột ánh sáng cực lớn, cuối cùng kích thẳng xuống dưới.


      “Oanh” tiếng như thiên lôi đánh xuống, đỉnh núi bị san bằng.


      Ngọn núi đổ ập xuống, những tiếng long trời lở đất vang lên như thủng cả màng nhĩ.


      Kiếm khí đầy trời lại quay về hư vô.


      Cú kích của Kinh Thiên kinh động mấy mươi kẻ thần bí tại Thiên Vũ đại lục.


      Độc Bại Thiên chậm rãi tra kiếm vào vỏ, bất động đứng giữa trung. Thân thể phát xuất hào quang nhàn nhạt.

      Quang hoa dần dần càng lúc càng nhiều, toàn thân dưới hào quang vạn đạo, muôn màu rực rỡ, tựa như thần phật tán phát ra quang mang vạn trượng giữa trung.


      “Kinh Thiên”

      Độc Bại Thiên đột nhiên hét lên.


      Trong chớp mắt quang mang vạn trượng quanh người cùng với thân thể hóa thành cây thần kiếm chiếu sáng chói lọi khắp nơi, muôn màu rực rỡ———— dĩ thân ngưng kiếm.

      Thần kiếm—Độc Bại Thiên tựa như cầu vồng tung hoành ngang dọc bầu trời.


      Đột nhiên, thần kiếm hợp với khí thế hủy thiên diệt địa phát ra quang mang sáng rực dài tới mấy mươi trượng phách thẳng lên trường .


      Bầu trời đêm trong chớp mắt bị xé tan, phía sau trường bị xé nát chỉ là phiến hư vô, vô cùng vô tận. Chỉ chớp mắt sau, nó liền lại.


      Độc Bại Thiên từ trung từ từ hạ xuống, toàn thân dưới hào quang bao phủ, như thần tựa tiên.

      từ từ nhắm mắt lại, sau đó ngã phịch xuống đất.
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 23 – Môi Đích Diễm Ngộ


      Lúc tia nắng đầu tiên chiếu lên mặt Độc Bại Thiên, từ từ mở mắt ra. “Thời tiết tốt , a… …” nhìn thấy cảnh tượng khủng bố trước mắt dọa nhảy dựng lên: những cây đại thu cao chọc trời bị gãy ngã đổ xuống, những cái rãnh dài chục trượng, đĩnh núi xa phía trước bị chặt mất.


      “Trời ơi, chuyện gì xảy ra?” chút mê hoặc, tiếp đó liền nhớ lại tình xảy ra tối qua, “Tối qua mình bị ngất , nhưng mà trước đó có người la lên… …”. Đột nhiên trong đầu xuất cảnh tượng: Độc Bại Thiên như vị thần đứng bồng bềnh trong trung, cương khí từ trường kiếm tung hoanh ngang dọc đan xen lẫn nhau xông lên tận trời cao… …

      tình phát sinh đêm qua xuất trong đầu như điện xẹt, chỉ kịp nhìn thấy động tác, tuyệt nhiên nghe thấy lời Kinh Thiên . Chấn kinh, vì sao lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, “ chẳng lẽ thân thể của mình phản bội lại tâm thần? từ khi nào mình có sức mạnh đáng sợ như vậy?”. Công lực này quả là thể tưởng tượng, “ khẳng định hơn đế cấp tại, ít nhất cũng là thánh cấp. Trời ơi, chuyện gì thế này?”


      Đúng lúc đó đoạn tâm pháp quái lạ đột nhiên xuất trong đầu , Kinh Thiên quyết. ngẩn người, “Chuyện gì thế này, mình sao tự nhiên biết được thiên tâm pháp này?”. bắt đầu nghiền ngẫm Kinh Thiên quyết nhưng sâu tận đáy lòng lại cảm thấy bất an. Ngoài dự liệu của , đây chính là tâm pháp hoàn chỉnh của chiêu Kinh Thiên Nhất Kích mà cùng Huyên Huyên phát ra ở địa hạ cung điện trong thành Thông Châu.


      Chấn kinh lại thêm chấn kinh, nhanh chóng bị hấp dẫn như say như mê. Tâm pháp bác đại tinh thâm này xứng với 2 chữ Kinh Thiên, bên trong tâm pháp đúng là kinh thiên động địa. Hôm đó cười bảo Huyên Huyên nên tham lam, vọng tưởng lấy được tâm pháp hoàn chỉnh, tưởng hôm nay lại kì quặc lấy được. lúc đó với Huyên Huyên, võ công phải tự tạo ra, thích hợp với bản thân mới là công phu chân chính. Đến ngày hôm nay, kinh qua nhiều cảm ngộ mới minh bạch, tình căn bản phải là đơn giản. Công lực đạt đến cảnh giới nhất định, cơ bản nên đến chuyện sang tạo võ công. Quan hệ giữa học và sang tạo giống quan hệ giữa chất và lượng, hai cái thể so sánh với nhau. Có đủ công lực, nhiều kinh nghiệm, tích lũy cảm ngộ đến mức độ nhất định, có thêm kỳ duyên và tài năng mới có thể sang tạo được võ công của bản thân.

      Hôm nay may mắn có được bảo điển trong mắt người võ lâm, trong lòng vui như điên. Từ từ lấy lại bình tĩnh, với tình xảy ra tối qua cảm thấy rất bất an.


      Những ngày sau, Độc Bại Thiên ở tại sơn cốc ngừng tu luyện Kinh Thiên quyết. phát việc kì quái, tu luyện công phu Kinh Thiên quyết Kinh Thiên Đào Trọng cũng tăng tiến, ngược lại luyên Kinh Thiên Đào Trọng Kinh Thien quyết phảng phất cũng được tu luyện. Dường như hai công phu này có mối quan hệ tự nhiên.


      Ở trong núi ba mươi ngày qua, dường như biến thành con dã nhân, tóc tai bù xù dơ bẩn, quần áo rách rưới. Rời khỏi núi, tới sơn thôn . May mà tiền mình chưa mất, thôn dân nhìn với ánh mắt kinh dị, Độc Bại Thiên liền mua bộ quần áo mới, sau đó lại ăn như như hổ liên tục ngừng. Trong núi tuy có thịt thà nhưng tất nhiên có gia vị, ăn uống rất vô vị.


      Cáo biệt thôn dân chân , Độc Bại Thiên đến huyện thành. Trước tiên ăn bữa thịnh soạn rồi tắm rửa bằng nước nóng, sau đó lại mơ mơ màng màng trở về phòng của mình. nhìn kỹ, kéo màn rồi chui vô mền ngủ. ngủ đột nhiên nghe tiếng hét chói tai: “a… …”

      Độc Bại Thiên liền ngồi dậy, giường là giai nhân tuyệt sắc, đẹp thể tả, dụng mạo quả là chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa. Càng nhìn càng thấy hấp dẫn, tuyệt sắc mĩ nhân từ xuống dưới chỉ mặc tiểu y, che phủ những chổ trọng yếu cơ thể. Đôi chân dài tỏa ra ánh sang, eo chưa tới vòng tay, mông tròn trịa nở nang, hai ngọn núi nhô lên như ngạo nhân.


      Độc Bại Thiên choáng váng, chưa từng thấy tuyệt sắc giai nhân nào “dụ hoặc” như thế này trước mặt . Tuyệt sắc thiếu nữ nhanh nhẹn xoay người rồi mặc quần áo vào, sau đó với tay cầm thanh bảo kiếm lên, lao thẳng vào Độc Bại Thiên. “Sắc lang, ngươi quả là dũng cảm, có ý đồ xấu ca với ta mà bây giờ còn bình tĩnh như vậy.” sắc mặt đỏ hồng, biết là vì giận hay vì xấu hổ.


      Độc Bại Thiên còn mê mẫn, gì thế này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. “Uy, mỹ nhân làm gì vậy? vô cớ vào phòng ta, cầm kiếm chĩa vào ta nữa là sao? Thấy ta tuấn, muốn dâng hiến cho ta cũng nên làm như vậy. Uy, đừng qua đây, ta kêu người tới à.


      Mỹ nữ tức muốn điên, “ngươi là đồ hạ lưu, leo lên giường của ta nằm còn ăn vô sĩ nữa à, ta giết ngươi.” xong liền dùng bảo kiếm đâm vào tim Độc Bại Thiên.


      Độc Bại Thiên hoảng hồn, thiếu nữ này quả là hung ác, muốn lấy tính mạng của . Cơ thể liền nhảy sang bên cạnh, mở miệng : “Uy, dừng tay, chúng ta hãy cho rang, khoan hãy… …” phải né tránh trái phải trông rất thảm hại


      Thiếu nữ vừa cầm bảo kiếm chém vừa với giọng độc ác: “Sắc lang chết dẫm, ngươi chờ chết , còn cái gì để mà nữa, dám leo lên giường của ta nằm à.”


      “Trời ơi, đây phải phòng số 7 sao? Ta làm sao mà leo lên giường nằm dc, đây rang là phòng của ta.”


      “Mở to mắt mà nhìn cho kĩ , rốt cuộc đây là phòng số mấy.” Thiếu nữ mở miệng nhưng tay vẫn dừng lại, tiếng “xích” vang lên, tay áo của bị cắt mất 1 miếng. Toàn thân Độc Bại Thiên đổ mổ hôi lanh, cảm thấy cây kiếm của này nhanh khác thường. Tuy chưa đánh trả, nhưng rang này cũng chưa xuất ra toàn lực.


      “Tốt thôi, coi như ta vào nhầm phòng, cũng cần hung dữ thế. Chẳng lẻ cứ cần phải lấy mạng ta… …” câu này cho nên động tác của chậm chút, tiếng “xích”, mũi kiếm liền rạch 1 đường dài lên áo của làm thành 1 cái miệng, da thịt lộ hết ra ngoài. Độc Bại Thiên tức giạn : “UY, tiểu nha đầu ngươi làm quá rồi đó. Chẳng qua chỉ nhìn chút, có gì ghê gớm đâu, muốn ngươi cứ nhìn lại ta .”


      Lúc này thiếu nữ càng giận dữ, “thằng khốn vô sĩ, Hôm hay giết được ngươi, ta se lấy kiếm tự sát.” Thanh kiếm mờ mờ ảo ảo tán phát xuất từng đợt hào quang. Độc Bại Thiên biết thiếu nữ làm , muốn đánh nhau cách vô vị như vậy nữa. Liền tránh né đến gần cửa sổ, dùng sức đánh mạnh, rồi nhảy ra ngoài sân. Thân hình dừng lại mà nhảy lên nóc phòng bỏ . Nhanh chóng chạy ra ngoài thành, định dừng lại để lấy hơi, nhưng quay đầu nhìn lại, hít phải luồng khí lạnh. Nhìn thấy thiếu nữ bay tới.


      “Uy, cho hỏi, ta nên gọi là đại tỷ hay tiểu muội gì đó sao lại cố chấp quá vậy. Chúng ta có thâm thù đại hận gì, chẳng qua để ý nên vô nhầm phòng, cần gì phải như vậy? Ta bồi thường cho cái gì đó được ? Ta có ý gì đâu, xin lỗi, xin lỗi mà.”

      Lúc này thiếu nữ ăn mặc chỉnh tề, nhưng mà thân thể hoàn mĩ như nữ thần vẫn khiến người khác thêm ham muốn. Nhất là nghĩ đến thân thể lõa lồ trong khách sạn, toàn thân Độc Bại Thiên nóng bừng bừng.
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :