Quyển 2 chương 14: bé San Nhi Mọi người ở tiền viện từ từ bỏ , Độc Bại Thiên vẫn đứng đờ đẫn y nguyên tại chỗ đó. Đột nhiên cảm thấy có người ở phía sau kéo áo . quay đầu nhìn lại, nhịn được cười. tiểu nha đầu môi hồng, răng trắng, hai mắt to long lanh đảo qua đảo lại đứng phía sau . Chính là tiểu nha hoàn nhìn vừa linh lợi vừa nghịch ngợm của Liễu Như Yên. Tiểu nha hoàn chun chun cái mũi nhắn lại rất dễ thương, : “Đại vô lại, tiểu thư nhà ta mời ngươi chuyến.” Độc Bại Thiên thể cười. Mình chẳng biết thành đại vô lại từ hồi nào? Liền cố ý nghiêm mặt : “Ngươi sao dám trượng phu tương lai của ngươi là đại vô lại thế, còn ra cái thể thống gì nữa?” Tiểu nha hoàn gằn giọng: “ biết xấu hổ. Ai thèm lấy ngươi. Có câu thế nào ấy, cái gì mà muốn ăn thịt thiên nga ấy?” Độc Bại Thiên nhịn được bật cười thành tiếng. Mồm mép tiểu nha đầu này là lợi hại. So với tiểu thư Liễu Như Yên nhà nó còn lợi hại hơn nhiều. “San Nhi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” “Thèm ngươi quản.” “Con nít mà mồm mép quá. Sau này lớn lên thành xấu xí cho coi.” “ bậy, tiểu thư ta sau này lớn lên, nhất định là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ.” Độc Bại Thiên thầm nghĩ: Quả là có khả năng lắm. Còn bé như thế mà xinh đẹp khả ái như vầy, chừng đúng là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ sau này lắm. “Ngươi mới có mấy tuổi đầu, vọng tưởng làm mỹ nữ đệ nhất thiên hạ. Còn là con nít sao lại nghĩ mấy chuyện bậy bạ như vậy. mau, ngươi ra ‘mấy tuổi’ rồi. Nếu ta với ngươi đến gặp tiểu thư nhà ngươi.” Độc Bại Thiên lớn tiếng nhấn mạnh hai chữ “mấy tuổi”. “Thiệt là da mặt dày quá cỡ. , cũng chẳng có chuyện gì. Ta năm nay 14 tuổi rồi. Nghe chưa hả, đồ đại vô lại, da mặt cực dầy kia?” Độc Bại Thiên khỏi cười khổ. Chỉ sợ từ rày về sau con tiểu nha đầu này lúc nào cũng gọi mình là đại vô lại, da mặt cực dầy quá. theo San Nhi thẳng vào trong phòng của Liễu Như Yên. Nhìn thấy dung nhan như hoa, nội tâm của hơi thấp thỏm. muốn tán tỉnh nữ nhân này. thể tán được. Nếu để mấy tên trong băng của ở tiểu trấn biết được cố gắng tránh né tuyệt sắc mỹ nữ, nhất định ngạc nhiên la lớn: “Tên tiểu tử này có phải bị sốt ? Phát sốt đến hồ đồ rồi.” Độc Bại Thiên : “Liễu nương, kiếm ta có chuyện gì vậy?” “ có gì được phép kiếm ngươi chuyện chơi sao?” “Đương nhiên là có thể, chẳng qua như vậy đối với thanh danh của được tốt cho lắm” “Hừm, ta muốn hỏi ngươi xem kết quả trận chiến vừa rồi. Vừa rồi tiếng động lớn như thế, thiệt là làm người ta sợ chết thôi. thể hiểu được hai con người bằng xương bằng thịt sao lại có cái uy lực to lớn đến bất ngờ như vậy. Đột nhiên biến tiền viện thành như thế.” Độc Bại Thiên tỷ mỉ đem cả quá trình vừa xảy ra qua lần. Liễu Như Yên : “Vừa rồi bọn họ quyết đấu, ngươi đứng bên cạnh sợ hãi gì sao?” Độc Bại Thiên : “Chúng ta đứng rất xa, căn bản bị gì. Chỉ là cảm thấy trường đấu võ này là quá xuất sắc.” San Nhi đứng bên cạnh : “Đồ xạo ! Vừa rồi, lúc con kêu xong, còn ngẩn ngơ trước tàn tích nơi tiền viện, nhất định là sợ chết khiếp rồi.” Liễu Như Yên và Độc Bại Thiên nghe con bé như thế đều bật cười. Độc Bại Thiên : “Đúng a, là ta sợ chết khiếp được. Đến ngay cả San Nhi dễ thương đến kêu ta, ta cũng nghe thấy gì. San Nhi sợ sao?” San Nhi : “Ta thực sợ. Nếu ta biết võ công, nhất định lợi hại hơn cả bọn họ.” Độc Bại Thiên giật mình, vươn tay kéo bé lại gần, thăm dò căn cốt của nó. Trong lòng sửng sốt. Căn cốt của San Nhi cực kỳ tốt, chính là kỳ tài luyện võ hiếm có. San Nhi hoảng sợ: “Đồ vô lại, ngươi làm cái gì vậy? Phi lễ nha! Tiểu thư cứu con.” Độc Bại Thiên trong lòng cảm thấy buồn cười: Con bé này cả ngày toàn nghĩ chuyện đâu đâu. Còn như vậy mà cứ nghĩ người ta muốn phi lễ với nó. Liễu Như Yên cũng cảm thấy kỳ quái “Độc công tử, người làm vậy là sao?”. Nàng thực nghĩ đến chuyện Độc Bại Thiên có thể phi lễ với tiểu hài tử. Chỉ là cảm thấy làm vậy nhất định là có nguyên nhân gì đó. Độc Bại Thiên cười : “Tiểu nha đầu, còn như vậy mà lúc nào cũng nghĩ toàn chuyện tào lao thiên địa, thực chẳng ngoan. Ngươi yên tâm, ta chẳng thể thích tiểu nữ hài còn chưa trưởng thành như ngươi.” San Nhi hỏi: “Thế vừa rồi tay ngươi làm gì đó?” “Ta thăm dò thử căn cốt của ngươi coi xem có thích hợp cho việc luyện võ hay . Nếu như thích hợp, ta liền cho ngươi bí tịch võ công, ai mà biết ….Ài!” Lúc San Nhi nghe được nửa câu đầu, ràng rất cao hứng. Nó vô cùng thích võ công, tiếc là có người chỉ điểm. Nhưng mà nghe đến nửa câu sau, sắc mặt của nó khỏi bắt đầu khẩn trương. Nó cứ nghĩ là Độc Bại Thiên là nó thích hợp cho việc luyện võ. Độc Bại Thiên nhìn thần sắc của bé như thế, nhịn được cười “Đáng tiếc, căn cốt tuy là tốt, nhưng mà người ta muốn nhận chân tình của ta, còn cái gì mà phi lễ.” San Nhi quả nhiên lanh lợi, vừa nghe câu đó, lập tức nắm tay Độc Bại Thiên : “Độc công tử, chẳng trách tiểu thư nhà con mời người khác, đặc biệt thỉnh người. Con bây giờ mới phát người quả nhiên giống người thường. Thấy dáng người khí vũ hiên ngang, nghi biểu bất phàm. Trong giang hồ nhất định ít người xứng tay đối thủ. Cúi xin người dạy San Nhi võ công .” xong, hai bàn tay xíu lắc lắc tay Độc Bại Thiên, mặt lộ ra thần sắc khát khao thèm muốn. “San Nhi, ngươi nhảm cái gì vậy.” Liễu Như Yên thẹn đỏ cả mặt. Nàng nghĩ rằng San Nhi như thế. Nàng liếc nhanh Độc Bại Thiên cái, thấy căn bản chẳng có phản ứng gì mới yên tâm. Độc Bại Thiên sững người. thể tưởng được tiểu nha đầu này có thể ra hơi như thế. Đây mà là tiểu nha đầu mười bốn tuổi sao? chỉ còn biết la thầm: Khôn sớm dữ, đồ con nít quỷ. San Nhi lại : “Độc công tử, người phản đối. Vậy nghĩa là đáp ứng rồi. San Nhi cảm ơn người.” Độc Bại Thiên : “Khoan, tiểu nha đầu ngươi là tinh linh cổ quái. Ngươi có là mới có mười bốn tuổi đó?” “ mà, San Nhi có lừa người. San Nhi quả là mới có mười bốn tuổi.” xong nặn ra nụ cười dịu dàng. Độc Bại Thiên sao thấy, sao cảm thấy cái kiểu cười này có gì quen quen. Đó phải là nụ cười đắc thắng của Huyên Huyên lúc quỷ kế thành công là gì? Nghĩ đến đó, thấy ớn lạnh. Mỗi lần Huyên Huyên cười kiểu đó, là phải ngậm đắng nuốt cay. Chỉ là bé trước mặc dù cũng già sớm, cũng quỷ quái nhưng mà so được với Huyên Huyên. Phát người trước mắt phải là Huyên Huyên, cảm thấy thư thái ít. “San Nhi, sao mà người già sớm thế. Còn mà nghĩ quá nhiều chuyện dễ già đó.” “Con nghĩ quá nhiều chuyện chỗ nào. Mấy chuyện đó cần nghĩ cũng biết, ai bảo con thông minh làm chi.” Liễu Như Yên thích thú nhìn hai người. thông minh lanh lợi của San Nhi nàng biết từ lâu. Độc Bại Thiên quay đầu đối diện với Liễu Như Yên, : “Nàng thường ngày dạy dỗ nó cái gì vậy. Tiểu nha đầu này sao mà lợi hại quá vậy?” Liễu Như Yên : “San Nhi từ thông minh lanh lợi, cũng có lúc nghịch ngợm quá mức. Độc công tử, người muốn dạy võ công cho San Nhi sao? Kỳ Như Yên cũng có số bằng hữu có võ công. Nhưng mà chưa từng nhờ bọn họ dạy cho nó. Ta cảm thấy nữ hài tử mà tối ngày vung đao múa thương tốt.” Độc Bại Thiên biết, bởi vì nền giáo dục mà nàng tiếp thu khiến nàng thể chấp nhận chuyện con tập võ. Nếu nàng nguyện ý cho San Nhi học võ, mình sao lại phải làm chuyện phí sức chứ. Độc Bại Thiên cười : “ là như vậy, San Nhi đằng nào cũng theo tiểu thư nhà ngươi học rộng hiểu nhiều những thứ đàn bà con nên học .” San Nhi lo đến muốn khóc. Liễu Như Yên lại cho rằng Độc Bại Thiên bị mất mặt mà nổi giận, hấp tấp : “Nếu San Nhi ngươi muốn học võ như vậy. Vậy cứ theo Độc công tử học .” San Nhi thích quá, : “Tiểu thư, cho con học võ sao? Thế hay quá, đợi sau khi con học võ xong cần nhờ mấy bà bà bảo hộ nữa. Có con bảo hộ là đủ rồi.” Liễu Như Yên : “ xảo quyệt kia. Như vậy mãn ý ngươi rồi chứ. Nếu như ta lại đáp ứng ngươi, có phải ngươi lại như lần trước, thèm chuyện với ta cả tháng?” San Nhi lè lưỡi cười nhạo, rồi lẹ lẹ níu tay Độc Bại Thiên “Công tử, người mau mau dạy con võ công .” “Ngươi gấp cái gì vậy, bí tịch võ công ta còn đem theo, sao mà dạy ngươi đây.” “Sao kia? Người lừa con, người vốn muốn dạy võ công cho con.” Độc Bại Thiên kiên nhẫn giải thích cho nó: “San Nhi, nghe ta . Là thế này. Mặc dù ta có đây mấy pho võ công uy lực rất lớn, nhưng mà hoàn toàn thích hợp cho nữ hài tử luyện. Qua vài ngày nữa, ta đưa cho ngươi công pháp thần kỳ, bảo đảm ngươi rất thích.” Những gì đều là . Cửu chuyển công pháp của vẫn còn chưa hoàn thiện, vốn thể dạy cho người khác; Kinh Đào Thiên Trọng lại chí cương chí mãnh, lúc luyện công hung hiểm dị thường, cửu tử nhất sinh, ràng lại càng thích hợp; bỏ qua hai loại công pháp trước chỉ còn lại Minh Vương Bất Động mà thôi. Mà tiểu nha đầu này nhìn kiểu gì cũng chẳng giống người có thể bình lặng tu tâm dưỡng tính. San Nhi : “Bộ công pháp đó có cái gì đặc biệt?” Độc Bại Thiên đưa mắt nhìn Liễu Như Yên : “Liễu nương, còn nhớ ta có qua chuyện bốn sư đồ Lạc Thiên Cung chứ?” “Chính là mấy tên đả thương người?” “Đúng, chính là bọn họ. Ta phát giác công pháp của bọn họ tệ. Trong tiết trời hè nóng nực như thế, ngờ lại có thể xuất ra những đóa hoa tuyết mỹ lệ, vừa đẹp vừa mát mẻ. Dù bọn họ lần này chọc đến ta, để ta phát có loại kỳ công như thế, ta cũng muốn xem qua phen.” xong, lại đem Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công ra biểu diễn trước mặt hai người phen. Chỉ sau khi luyện thành nóng lạnh bất xâm, mới có thể thưởng thức mỹ lệ của hoa băng phiến tuyết. Qua bài biểu diễn đặc biệt của , ngay đến cả người thích võ công như Liễu Như Yên cũng động tâm. Càng cần phải đến San Nhi. San Nhi vừa nghe như say như si rồi. San Nhi nắm tay Độc Bại Thiên : “Công tử, người đến lúc nào đem pho võ công đó dạy con vậy?” Độc Bại Thiên nghĩ lúc, : “Khoảng hai tháng nữa .” “Cần lâu đến vậy sao?” “Đúng, ta còn có chuyện cần phải xử lý.” là tình . Mấy ngày nay thu hoạch của rất lớn. cần phải tìm địa phương người tĩnh tu khoảng thời gian. Liễu Như Yên đột nhiên mở miệng : “Người muốn Lạc Thiên Cung ăn trộm sao? Thế nguy hiểm lắm. Tốt nhất đừng .” Độc Bại Thiên : “Ta thực thể làm cái chuyện trộm cắp vặt vãnh như thế. Ta muốn học hỏi qua. Yên tâm , ta chắc chắn có chuyện gì đâu. Nhưng mà đến lúc ta có được tâm pháp rồi, ta làm sao có thể đưa cho các người đây?” Liễu Như Yên : “Ngài có thể đến Vọng Nguyệt thành kiếm chúng ta. Ở đó ta có điền viên riêng. Gần đây diễn xuất mệt quá rồi, ta phải đến đó nghỉ ngơi khoảng thời gian.” Sau đó ba người lại những chuyện thú vị thiên nam địa bắc. Qua khoảng thời gian, Độc Bại Thiên đứng dậy cáo từ. Hai thầy trò Liễu Như Yên tiễn ra đến tận cửa. Đặc biệt là San Nhi, lại càng “ân cần” dị thường, chạy lên phía trước giúp mở cửa. Từ trong phòng của Liễu Như Yên bước ra, lập tức bước về ‘phòng khách lâm thời’ nơi hậu viện.
Quyển 2 chương 15: Kết giao Độc Bại Thiên bước vào phòng khách nơi hậu viện, chỉ thấy năm vị cao thủ vương cấp ngồi chính giữa phòng khách, đầy người vây quanh hai bên như quần tinh ủng nguyệt (chòm sao nâng trăng). Cũng khó trách, năm đại cao thủ vương cấp mà ngồi chung với nhau, đây là chuyện biết bao năm mới có lần. Chẳng bao lâu trở thành tin tức nóng hổi nơi đại lục. Năm đại cao thủ ràng là quen với chuyện gặp nhau như vậy, cười liên hồi, vẻ rất vui. Lý Phóng với vai chủ nhân ngồi tiếp bên. Hôm nay, Lý Phóng cao hứng phi thường, khoái chí cười toét đến tận mang tai. chỉ thân thể nghĩa phụ lão khỏe lại mà chuyện quá khứ giữa Lý Xương và Lý Lâm hôm nay cũng hoàn toàn xóa sạch. Có thể gọi là song hỉ lâm môn, vui là càng thêm vui. trường đại chiến khiến mọi người vô cùng cao hứng. Nguyên lai võ đạo có thể đạt đến cảnh giới như vậy, bọn họ thấy niềm hy vọng, thấy được mục tiêu, kiếm được thần tượng. Nhất là những thanh niên, càng đặt nhiều kỳ vọng vào tương lai, cứ như ngày mai mình có thể tung hoành thiên hạ, xưng hùng nơi đại lục. Độc Bại Thiên kiếm đại chỗ rồi ngồi xuống. Vừa khéo ngay cạnh tên ốm nhắt Đinh Bình lúc nào cũng thích khoe mình quen biết với nhiều đại nhân vật. Chỉ thấy ngồi bên cạnh còn có vài tên thanh niên, xem ra là khán giả trung thành của , tập trung tinh thần lắng nghe thao thao cái “trải nghiệm” đầy nét “truyền kỳ”, gặp mấy cao thủ vương cấp ra sao. lâu sau, Đinh Bình diễn tả xong cái “trải nghiệm truyền kỳ” đó. Mấy tên thanh niên nghe như si như say. ngẩng đầu nhìn lên, bên cạnh có thêm thanh niên cao to khôi vĩ, liền lấy lại tinh thần, mở miệng : “Huynh đệ, có phải mới xuất đạo, biết xưng hô thế nào?” Độc Bại Thiên làm gì nghe, làm gì thấy khó chịu. Cảm giác giống hai tên xã hội đen **ng đầu nhau vậy. “Tiểu đệ Độc Bại Thiên, thực là mới vừa bước ra giang hồ, biết đại ca xưng hô thế nào?” Đinh Bình : “Ta chính là người được gọi là Vô Địch Hiệp Khách, Đinh đại hiệp, Đinh Bình.” Độc Bại Thiên suýt chút nữa cười thành tiếng. Cái bộ dạng thế này mà còn dám tự xưng là vô địch. Nhìn kiểu nào nữa cũng giống bộ dạng tên cỡ tam lưu. Nếu biết cái đuôi của , chắc là bị dọa khiếp. Độc Bại Thiên : “Ngưỡng mộ lâu, ngưỡng mộ lâu.” Đinh Bình nghe xong lại càng cao hứng, nắm tay : “Huynh đệ, để ta giới thiệu cho ngươi mấy bằng hữu. Bọn họ cũng giống y chang như ngươi, cũng vừa mới chân ướt chân ráo ra giang hồ.” Đinh Bình kéo Độc Bại Thiên đến trước mặt mấy tên thanh niên : “Các huynh đệ, để ta giới thiệu cho các ngươi vị bằng hữu mới.” rồi trỏ vào Độc Bại Thiên tiếp: “Vị thiếu hiệp này tên là Độc Bại Thiên, cũng giống các ngươi, vừa mới xuất đạo.” Mấy người hướng về Độc Bại Thiên gật gật đầu. Tiếp đó, Đinh Bình lại với mấy người kia: “Các ngươi, mỗi người tự mình giới thiệu chút .” Người mở miệng trước là thanh niên nhìn có gì đó yếu ớt, da dẻ trắng bệch. Thân hình quá cao nhưng dung mạo rất xinh đẹp, đúng là xinh đẹp. Nếu phải nhìn thấy có trái cổ, Độc Bại Thiên còn thực cho là là nữ nhân nữa. Nam nhân xinh đẹp mở miệng : “Ta tên là Lưu Dật Phong, là đệ tử của Đại Đạo Môn.” Người thứ hai đứng dậy là thanh niên thân hình khôi ngô, mày rậm mắt hổ, mũi thẳng miệng vuông, nhìn rất bảnh bao. Hơn nữa còn khiến người người cảm thấy cổ chính khí. “Ta tên là Chu Thiên Chính, môn phái.” Thanh niên thứ ba nhìn rất rụt rè, người ngắn ngủn, da ngăm ngăm. So với Đinh Bình cũng có vài phần tương tự. “Ta, ta tên là Vương Tử.” Độc Bại Thiên suýt nữa cười thành tiếng. Sao mà có cái tên kỳ quái như vậy, hèn chi có chút rụt rè. Hóa ra là như vậy. Nhưng mà cố gắng nhịn cười. Mấy tên thanh niên ngồi dù là biết qua tên của , tuy nhiên lúc này nghe tự mình giới thiệu lại, vẫn nhịn được cười. Nhưng bọn mấy người Đinh Bình ngừng đưa mắt nhìn về người thanh niên thứ tư. Người thanh niên thứ tư gương mặt đỏ bừng bừng nhưng cười chút nào. Vương Tử nhìn thấy Độc Bại Thiên hoàn toàn cười, dáng vẻ vô cùng cảm kích. Đồng thời gào lên với mấy tên thanh niên kia: “Cười cái gì, tên là do cha mẹ ta đặt, có cái gì đáng cười chứ.” Đến lượt tên thanh niên thứ tư tự giới thiệu, nhìn lại càng luống cuống. Đây là tên thanh niên tuấn, mày kiếm mắt sao, nhưng ràng là hết hơi “Ta tên là Vương Phi.” “Ầm” Mọi người lại cười lên rần rần. Độc Bại Thiên cũng bật cười. Hèn chi mọi người thần sắc cổ quái. Trước là Vương Tử, sau là Vương Phi. Thế giới này quả là quá a. Cả bàn bọn họ cười ngớt, làm cho những người ở các bàn bên cạnh ngừng nhìn bọn họ chằm chằm. Sau lúc, mọi người đều trở lại trạng thái bình thường, Đinh Bình : “Giờ mọi người đều biết nhau rồi, vậy sau này chính là bằng hữu. Bằng hữu gặp chuyện khó, phải bạt đao tương trợ. Mọi người từ rày về sau cần gần gũi nhau hơn, hỗ trợ lẫn nhau.” Mọi người ban đầu còn dè dặt, nhưng lúc sau bắt đầu quen dần. Ban đầu còn trời nam đất bắc, phong thổ nhân tình, đến lúc sau là ngươi mang giày cỡ bao nhiêu, bận quần cỡ bao nhiêu đều đem ra tuốt luốt. Chuyện gì cũng được. Độc Bại Thiên phát mấy người này đều rất khỏe. Đinh Bình vốn dĩ nghĩ là kiếm mấy người thính giả trung thành, ngờ đến lúc này, lại trở thành thính giả. thao thao, Vương Phi : “Độc huynh đệ, ngươi là người ở đâu? Họ Độc ở Thanh Phong đế quốc nhiều.” Độc Bại Thiên giật thót. biết người họ Độc ở Thanh Phong đế quốc cực ít. “Ồ, nhà ta trú ở thành Thông Châu, trong thâm sơn cùng cốc. Nghe ông ta , trước đây tổ tiên nhà ta sinh sống ở Hán Đường đế quốc, rồi sau đó biết nguyên nhân vì sao lại dời đến Thanh Phong đế quốc. Tiểu đệ từ đến lớn ở trong thâm sơn, chuyện bên ngoài hiểu biết nhiều. Sau này còn phải nhờ các vị đại ca quan tâm nhiều. Vương Tử : “Đều là huynh đệ nhà rồi, sao lại còn khách khí thế làm gì. Từ rày về sau chúng ta cùng nhau dấn bước giang hồ. Giang hồ chẳng phải có cái gì mà lục kiệt, thất lang, thập công tử gì đó sao, chúng ta cũng thành nhóm vậy.” Lưu Dật Phong : “Đúng, chúng ta gọi là Lục Tiểu Thiên Vương . Hôm nay nhìn thấy hai đại cao thủ vương cấp tỷ võ là khiến người hưng phấn quá .” Chu Thiên Chính cũng : “Ý hay đấy. Đinh đại ca niên kỷ cao nhất, chắc chắn làm đại ca rồi. Bọn chúng ta cứ theo tuổi mà sắp thứ tự dưới.” Kết quả, Đinh Bình ba mươi tuổi, làm đại ca trong Lục Tiểu Thiên Vương. Lão nhị Chu Thiên Chính, hai mươi ba tuổi. Lão tam Vương Phi, hai mươi hai tuổi. Lão tứ Vương Tử, hai mươi tuổi. Lão ngũ Độc Bại Thiên, mười chín tuổi. Lão lục Lưu Dật Phong, mười chín tuổi, nhưng so với Độc Bại Thiên hơn hai tháng. Sáu người càng càng hợp. Độc Bại Thiên dần dần phát Đinh Bình cũng giống cái bộ dạng chỉ biết ba hoa như nghĩ. Kinh nghiệm giang hồ của gã rất phong phú, giảng giải cho bọn Độc Bại Thiên năm người nhiều cấm kỵ nơi giang hồ, cho bọn chúng biết người nào nên chọc vào; người nào phải mau mau tránh; người kiểu nào đáng kết giao. Mấy người nghe cứ gật đầu liền liền. Độc Bại Thiên : “Phải chi biết Đinh đại ca sớm vài ngày, đệ làm trò hề rồi.” Đinh Bình hỏi: “Làm trò hề gì thế?” Độc Bại Thiên : “Suốt đời này đệ e rằng bao giờ dám ngời ngời qua Thông Châu thành nữa. Nếu thực đệ mà qua, chắc là người võ lâm toàn thành Thông Châu đều truy sát đệ.” Mọi người rất hiếu kỳ, hấp tấp hỏi nguyên do. Độc Bại Thiên mới đem chuyện ngày đầu tiên bước vào giang hồ qua lượt. Nhưng mà cũng lược bớt nhiều, hề tới Huyên Huyên. Mọi người nghe xong cười rần rần. Vương Tử vừa cười vừa : “Độc huynh đệ, ta thực là phục ngươi luôn rồi. Ngươi là vĩ đại. Ngày đầu tiên xuất đạo, mà khiến toàn thể người võ lâm của tiểu thành đuổi theo sát đít. Xuất sắc!” Vương Phi sững sờ : “Độc đệ, người ngày hôm đó chính là đệ?” Độc Bại Thiên : “Đương nhiên là đệ rồi, còn có ai mà xui xẻo như đệ vậy chứ.” Vương Phi cẩn thận nhìn nhìn lại mấy lượt mới : “Hèn chi lần đầu gặp thấy đệ có gì đó quen quen. Hóa ra đệ chính là tên điên mà người trong thành Thông Châu tới. Lúc đó ta qua Thông Châu, vừa kịp thấy đám người đuổi theo người. Có người là tên móc túi, có người là cường đạo. là người có nhiều châu báu, ai có thể bắt được , châu báu thuộc về người đó. Ta cũng ra sức đuổi theo tên đó. Suýt chút nữa là tóm được tên đó. Kết quả vẫn để chạy thoát.” xong nhìn nhìn Độc Bại Thiên. Độc Bại Thiên : “Cái đám hỗn đản đó thiệt là thiếu đức quá . Khi vu cáo ta. Hèn chi ta phát người đuổi theo ta càng lúc càng đông. Người nào đường cũng đuổi theo ta. Thậm chí đến mấy bà lớn, dâu bé, đứa mười tuổi cho đến bà già bảy chục tuổi cũng rượt ta. Lúc đó ta còn hoang mang, chẳng lẽ già trẻ lớn bé thành Thông Châu đều biết võ. Hóa ra là như vậy. Sớm muộn gì ta cũng phải kiếm người võ lâm thành Thông Châu tính món nợ này.” Mọi người cười hô hố, Lưu Dật Phong cười, : “Thôi bỏ , Độc đại ca. Ai bảo huynh tự mình giữ miệng giữ mồm.” Mọi người, hết người này đến người kia khoe cái “chuyện xú hùng” năm đó của mình. Thời gian trôi thực quá nhanh. Thoáng cái đến giữa trưa, trà nước đều được bưng xuống. Yến tiệc thịnh soạn được bài lên. Mọi người đổi tách lấy ly, nâng chén mừng. Trong phòng khách nhiệt náo phi thường. Khắp nơi tiếng mời rượu, phạt rượu. Trước mặt năm đại cao thủ vương cấp lại càng đầy những người mời rượu. Đinh Bình : “Các huynh đệ, chúng ta có nên mời rượu mấy đại cao thủ ?” Chu Thiên Chính : “Thôi bỏ , chúng ta là những nhân vật thế này, căn bản chen nổi lên trước mặt bọn họ. Huynh thấy mấy người kính tửu toàn là râu bạc trắng sao.” Lưu Dật Phong : “Đúng rồi, chúng ta việc gì phải mời rượu bọn họ. Bọn họ là đại thiên vương, chúng ta là tiểu thiên vương. Chúng ta có điểm nào bằng bọn họ. chừng sau mười năm nữa, chúng ta còn giỏi hơn bọn họ.” Vương Phi : “ rất hay, bọn họ cũng già rồi, tương lại là ở chúng ta. Chúng ta sớm muộn gì cũng giỏi hơn bọn họ.” Vương Tử : “Đúng, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, người mới thay người cũ. Trong mười năm nữa ta biến mình thành cao thủ vương cấp.” Đinh Bình : “Các huynh đệ, nhìn thấy các người hào tình tráng chí như vầy, ta cao hứng. Ta cũng từng giống như các ngươi, bầu nhiệt huyết, tâm đầy nhiệt tình. Nhưng bây giờ ….. Ài, tuế nguyệt mài mòn mộng hùng. Hôm nay, ta chỉ còn có thể gầy nghiệp lớn trong mộng mà thôi.” Độc Bại Thiên : “Đinh đại ca, huynh như vậy là đúng rồi. Nhìn cá bằng về nhà kết võng. Đệ thực tin chúng ta giỏi hơn bọn họ. Sớm muộn gì đệ phải cho người toàn đại lục biết đến cái tên Độc Bại Thiên. Đệ phải làm cho cái tên này trở thành thứ tín ngưỡng.” Vương Tử : “Độc huynh đệ thực là có khí phách. Nếu là người khác như thế, ta nhất định cho là điên. Nhưng lúc Độc huynh đệ những lời này, ta có cảm giác, nhất định có thể làm được.” Đinh Bình : “Lại lại, chúc các huynh đệ sớm ngày trở thành cao thủ vương cấp. Chúng ta cạn ly.” “Cạn..cạn….” Độc Bại Thiên thầm nhủ: Tuổi trẻ hay. Tuổi trẻ dù cuồng vọng, thậm chí ngu dốt. Nhưng tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết, tràn đầy hi vọng và sức sống.
Quyển 2 - Chương 16: Hành tàng bạo lộ Tại yến tiệc, Độc Bại Thiên có cảm giác bị người ta giám sát, tuy chưa vận đế cấp thần thức lên nhưng bản thân tự nhiên xuất cảm giác huyền diệu, loại cảm giác này xuất phát từ người luyện võ so với người bình thường tinh tường hơn nhiều. thầm vận khởi đế cấp thần thức, cẩn thận dò xét, cuối cùng cũng phát ra người bí mật giám sát, ngờ là Ngân Nhiêm đạo nhân. Độc Bại Thiên thầm kêu hay rồi, ngờ cái lão gia hỏa này có thể nhìn ra manh mối người . nghĩ thầm: "Gừng càng già càng cay, ở đây trong muôn người mà có thể nhận ra chân thân của , lão già này đúng là có đôi mắt độc đáo. Làm thế nào đây? Thừa dịp còn chưa muộn nên chạy trốn ư? được, bị bắt lại rất nhanh thôi. Tìm cao thủ ở đây che chở ư? Càng được, ta với họ thân thích làm sao nhờ được. Kệ con bà nó, ‘dĩ bất biến ứng vạn biến’ (1), lúc đó tùy cơ ứng biến.” Quả nhiên lúc sau, người dáng vẻ hiền hòa là Ngân Nhiêm đạo nhân bước tới: “ Vị thiếu hiệp này có chút quen thuộc, phải chăng chúng ta từng gặp qua." Độc Bại Thiên : “Đạo trưởng ngài là…” “Bần đạo là Ngân Nhiêm.” “Ồ, ngưỡng mộ đại danh đạo trưởng lâu, hôm nay được gặp, là tam sinh hữu hạnh.” Độc Bại Thiên rủa thầm trong lòng: “hừ, gặp phải lão đời ta xuống cấp trầm trọng rồi.” Lão đạo cười : “Thác Bạt Thiên, ngươi nhận ra ta sao?” Độc Bại Thiên đáp: “Đạo trưởng người nhận nhầm người rồi, tại hạ gọi là Độc Bại Thiên.” Bên cạnh, đám người Đinh Bình, Vương Tử cũng : “Ngưỡng mộ đại danh đạo trưởng lâu, hôm nay được gặp tiên dung đạo trưởng, thực là vinh hạnh cùng cực. Bất quá, đạo trưởng ngài có thể nhận nhầm người rồi, vị huynh đệ này của bọn ta quả gọi là Độc Bại Thiên, chứ phải là Thác Bạt Thiên.” “Ồ? Vậy sao, có lẽ lão đạo ta già cả hoa mắt, thất lễ rồi, xin Độc thiếu hiệp thứ lỗi…” Đột nhiên lão đạo tay phải như thiểm điện tóm lấy tay trái Độc Bại Thiên. Độc Bại Thiên căn bản tâm phòng bị lão đạo sử dụng chiêu đó. Chỉ phát bị lão đạo nắm lấy tay trái, đau nhức như muốn gãy. Lập tức mồ hôi từ trán theo gò má chảy xuống ròng ròng. vội vàng vận khới Cửu Chuyển Công Pháp. Nhưng đau đớn ở cổ tay giảm, tăng công lực lên phần, lão đạo cũng tăng công lực lên phần. Ở bên cạnh,đám người Đinh Bình, Lưu Dật Phong cũng nhìn ra điều phải, Đinh Bình : “Đạo trưởng ngài làm gì vậy? Mau bỏ tay, huynh đệ của tại hạ sắp chịu được nữa rồi.” Bọn người Chu Thiên Chánh cũng : “Đạo trưởng mau buông tay, có chuyện gì . Độc huynh đệ như quả thực có đắc tội ngài, ngài trách phạt cũng muộn.” Lão đạo cười lạnh tiếng : “Thác Bạt Thiên, đến bây giờ ngươi còn chịu nhận sao? Gương mặt tuy có thể thay đổi nhưng công pháp thể giả được.” Độc Bại Thiên hiểu thể hòa nhã được nữa, thầm nghĩ: "Được, là do ngươi bức ta, ta cùng ngươi đùa giỡn." Nghĩ vậy, liền tung chân đá tới cái bàn. “ Rầm” tiếng to vang lên, cái bàn bị đá bay tại địa. Nhất thời thanh chén đĩa loảng xoảng vỡ vụn vang lên khắp nơi trong đại sảnh, rượu , đồ ăn vương vãi. Trong phút chốc đại sảnh đều yên lặng, mọi ánh mắt đều hướng về phía bàn của bọn Độc Bại Thiên. Tửu yến hôm nay chẳng phải là tiệc rượu bình thường, là vì chúc mừng Lý Lâm thân thể an khang cùng Lý Xương bỏ qua thù cũ. Thành ra ngồi tại đây đều là những người có lai lịch, chỉ có các đại quan trong triều, thành chủ các phương, còn có hội trưởng của các bang hội, hào kiệt trong võ lâm, điều quan trọng nhất là ngồi ghế chủ toạ là năm nhân vật có đẳng cấp ----- Ngũ đại vương cấp cao thủ. Bất kỳ vương cấp cao thủ đến chỗ nào đại lục, đều có người dám tiếp đón chậm trễ. Huống hồ hôm nay đến năm đại cao thủ tề tựu. Có thể tính trong vòng mười năm gần đây có đại hội thế này. Nhưng trong hoàn cảnh ấy, lại có người dám đá bay bàn tiệc, hiển nhiên để chúng nhân trong mắt. Ngân Nhiêm đạo trưởng sắc mặt biến đổi sau hành động đó. hiển nhiên thể tiên liệu được Độc Bại Thiên dùng chiêu này, nhất thời bối rối. Lý Phóng tới, gương mặt trầm tĩnh: " Là ai đá cái bàn này?" Độc Bại Thiên trả lời: “Là tại hạ.” Ánh mắt mọi người đều dồn về phía . Lý Phóng : “Vị tiểu huynh đệ này, Lý mỗ đối xử với các hạ có chỗ nào đúng chăng.” “ có.” Lý Phóng nóng giận hỏi: “Vì sao các hạ gây rối yến hội?” Độc Bại Thiên : “Lý tướng quân ngài nhầm rồi, người gây rối yến hội phải ta là vị đạo trưởng đây.” Ngân Nhiêm lão đạo vừa nghe thấy biết ngay là hay, tên tiểu tử này quá xấu xa, vội vàng lên tiếng: “ bậy, ràng là ngươi đá cái bàn đá đó.” Độc Bại Thiên : “Lão đạo đây trong ngày vui của lão tướng quân Lý Lâm thân thể an khang, trước mặt các vị hùng ngồi, hướng tới tại hạ tầm cừu. Hồn nhiên, để chủ nhà của Lý tướng quân để trong mắt. đặt năm vị vương cấp cao thủ trong mắt, có mang các vị hùng ngồi ở đây để trong mắt. Chư vị mời nhìn, lão muốn mang tay trái tại hạ bóp gãy, tại hạ chỉ là nhịn được nhất thời giãy dụa, vừa rồi mới va **ng phải cái bàn.” Ánh mắt mọi người đều quét về hướng tay phải lão đạo, lão mới giật mình. Vừa nãy đến giờ giữ tay chưa có thả. Nhưng cũng chỉ có giữ thôi có dụng lực đâu, giờ vội vàng buôn tay. Mọi người để lộ xuất biểu tình “ ra là thế.” Độc Bại Thiên vận công lực lên ép mồ hôi túa ra, mọi người nhìn thấy, liền tin ngay nghi. “Cái này…cái này, .. phải…” Lý Phóng nét mặt nghiêm nghị : “Ngân Nhiêm tiền bối, tại hạ tôn kính ngài là tiền bối, nhưng ngài có nể mặt vãn bối. Cứ cho là ngài nể mặt vãn bối cũng nên nể mặt năm vị cao thủ ngồi chứ.” Ngân Nhiêm lão đạo sặc mặt càng trở lên khó coi. Lúc này Lục Phong ra khỏi đám đông : “Tướng quân xin bớt nóng, Ngài thực ra là hiểu nhầm gia sư rồi. Tiểu tử đó ràng gọi Thác Bạt Thiên, mặt đeo lớp mặt nạ, trà trộn vào Lý phủ với mưu đồ bất chính, sư phụ tại hạ chỉ muốn bộc lộ thân phận , lên mới phát sinh hiểu nhầm này. Tướng quân nếu tin, có thể phái người ra tháo mặt nạ của xuống. Độc Bại Thiên thầm nghĩ: Tiểu tử này là hiểm độc ác, chỉ là ngươi tính bằng trời tính, đây mới là chân chính dung mạo của lão tử. Ngươi muốn phản khách vi chủ, đáng tiếc ngươi sai nước cờ rồi. Độc Bại Thiên liền : “Tướng quân, hơn lời hùng biện. Vừa rồi chư vị hùng ngồi đây đều nhìn hành động của Ngân Nhiêm đạo trưởng, bản thân lão lời cũng thể , nhưng đồ đệ của lão có thể khơi khơi ở đó đưa ra cả ‘khúc nhạc oai hùng’. như vậy, xin tướng quân phái ngươi lại kiểm tra tại hạ có đeo mặt nạ hay .” xong liền đưa tay ra phía sau người. Lúc này đại đa số mọi người có ý ngả về bên Độc Bại Thiên. Lục Phong hiển nhiên bị đùa bỡn trở tay kịp, bây giờ nghĩ lại mới thấy có thể đây mới chính thức là dung mạo của . Độc Bại Thiên : “Các vị hùng, sư đồ bọn họ ràng để hùng thiên hạ trong mắt, lại có hướng tại hạ tìm thù. Chư vị có muốn biết tại hạ cùng bọn họ thế nào lại kết thù ?” Mọi người sớm đối với có hảo cảm, đại bộ phận mọi người hô lên: “ ra ”. Càng lạ khi bọn Đinh Bình,Vương Tử lớn tiếng hô to: “ ra , để hùng trong thiên hạ bình phẩm.” Độc Bại Thiên “khảng khái thiệt tình” mang tình phát sinh sông Vận Hà kể lượt, đương nhiên quên cho ít “ gia vị”, thêm mắm, thêm muối. Mọi người nghe được đều cáu giận bất bình, đưa ra lời chỉ trích bốn người sư đồ họ. Lục Phong : “Chư vị, đừng nghe tiểu tử ‘hồ ngôn loạn ngữ’(2) đích xác phải người tốt. Bây giờ tại hạ mới hiểu lần này chúng ta nhìn thấy mới thực là chân diện mục của , còn lần trước đeo mặt nạ. Ngày hôm đó chính là lúc cùng với người bàn mưu hôm nay đến giết Lý lão tướng quân. May có sư đồ chúng tôi khám phá ra, sư phụ tại hạ cảnh cáo bọn họ lên đến đó gây náo động. Và chỉ cầu bọn chúng phát thệ rồi thả cho bọn chúng . nghĩ hôm nay còn dám đến, như thế lại còn hãm hại sư đồ bọn tại hạ.” Độc Bại Thiên giận dữ: “Nhà ngươi năng lung tung.” Lục Phong thong thả : “Chư vị thử nghĩ xem, như quả sư phụ tại hạ muốn giết theo như lời , có thể chạy được sao? có thể tiếp được sư phụ tại hạ chiêu ‘Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’ sao?” Mọi người bắt đầu trở nên hoài nghi, có người : “Phải a, ‘Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’ là kì công có danh thiên hạ. Người có thần công này công lực cao hơn đối thủ, đánh trúng chưởng đối thủ tuyệt khó may mắn sống, trừ khi được người của Lạc Thiên Cung giải cứu.” Mọi người đều chuyển ánh mắt sang Độc Bại Thiên. “Chư vị, tại hạ xác thực có lừa dối mọi người, tại hạ thực cùng với Ngân Nhiêm đạo trưởng giao đấu chưởng, về sau may mắn trốn thoát bảo toàn tính mạng.” Lục Phong cười lạnh : “Thác Bạt Thiên, , Độc Bại Thiên, có bản lĩnh ngươi tiếp lại sư phụ ta chưởng xem sao.” Độc Bại Thiên : “Cái tên bại tướng nhà ngươi dám cùng ta động thủ, chỉ biết khích động sư phụ ngươi tính bản lĩnh gì. Lục Phong, ta dám phát thệ như quả ngươi dám cùng ta động thủ, ta nhất định đánh cho ngươi đến con mẹ ngươi cũng có nhận ra.” Mọi người cười to. Độc Bại Thiên lại : “Cùng sư phụ ngươi động thủ có gì được chứ, như quả làm thế có thể vạch chân tướng việc, động thủ cũng có sao. Ta - Độc Bại Thiên chứng minh cho hùng trong thiên hạ thấy, ‘Cửu Chuyển Công Pháp’ ta tự nghĩ ra có thể khắc chế ‘Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’. Hôm nay để cho ‘Cửu Chuyển Công Pháp’ ta sáng tạo ra, dương danh thiên hạ .” ----------------------------- (1)"Dĩ bất biến, ứng vạn biến" có nghĩa là lấy cái thay đổi để ứng xử lại với những cái thay đổi xảy ra sau này. ví dụ vui như thế này : chàng nọ có vợ, tên vợ là A và hay ghen, sau này, bất kỳ lúc đó có bạn nào, đều gọi tên các bạn là A, để lúc nào ngủ mơ, lỡ buột miệng gọi tên A cũng vấn đề gì, vợ thể bắt bẻ được gì. Câu này có lẽ có từ thời Tôn Tử (thời Xuân Thu Chiến Quốc ở Trung Quốc) và chỉ Việt Nam mới sử dụng phương châm ứng xử này (2)Hồ ngôn loạn ngữ: phát ngôn bừa bãi, ăn bậy bạ.
Quyển 2 - Chương 17: Cửu Chuyển chi Minh Vương Bất Động Độc Bại Thiên này chứng minh cho hùng trong thiên hạ thấy, ‘Cửu Chuyển Công Pháp’ do ta tự sáng tạo ra có thể khắc chế ‘Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’. Hôm nay để cho ‘Cửu Chuyển Công Pháp’ dương danh thiên hạ . Phi dương bạt hỗ vi thùy hùng? Thiên hạ phong vân xuất ngã bối Vương đồ bá nghiệp đàm tiếu trung. Tiêu diêu tái sái hồng trần lộ. Thùy nguyện đẳng nhàn quy. Dịch nghĩa: Vì ai là con trai mà chẳng kiêu ngạo và ngông cuồng? Những biến động trong thiên hạ làm chúng ta xuất (- ý như thời thế tạo hùng vậy..) Vương đồ bá nghiệp (tranh ngôi báu, dựng nghiệp bá) liền với/ gắn liền với đàm tiếu. Tiêu diêu tự tại bước con đường cát bụi. Có ai lại ước nguyện đời tầm thường. Dịch thơ Nam nhi ai chẳng kiêu hùng chứ? Thiên hạ phong vân xuất chúng ta. Vương đồ bá nghiệp cùng đàm tiếu. Tiêu diêu tự tại chốn hồng trần. Nào ai có nguyện đời nhoi. Quần hùng đối với ‘Cửu Chuyển Công Pháp ‘ của nêu ra thực quá để ý, tên vãn bối hậu sinh có thể sáng tạo ra võ công gì chứ. Họ chẳng qua cho công pháp là kết quả của chút nông nổi nhất thời, ngược lại đối với hào khí ngút trời của lòng ngầm khâm phục. thanh niên chưa đến hai mươi tuổi, dám khiêu chiến với cao thủ của thế hệ trước, dù thành công hay thất bại phần dũng khí đó cũng khiến người ta khâm phục. Ngân Nhiêm đạo nhân hỏi: “ Độc Bại Thiên, ngươi muốn khiêu chiến ta sao?” “Nếu như ta rửa sạch lời hoang ngôn ti tiện của bọn ngươi ở trong lòng mọi người, cứ tính là khiêu chiến . Vậy mời ngươi tiếp thụ khiêu chiến!”. Độc Bại Thiên hiên ngang trả lời. “Tốt, người trẻ tuổi quả nhiên có dũng khí, Thiên Vương ta rất đánh giá ngươi rất cao. Nếu ngươi có thể tiếp được ba chiêu ’Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’, Lý Xương ta đảm bảo ngươi bình an vô .” “Đa tạ tiền bối.” Độc Bại Thiên lập tức trong lòng có quyết định. biết nếu tiếp được ‘Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’ của Ngân Nhiêm đạo nhân, bản thân cũng phải thụ trọng thương. Đến lúc đó có người bảo hộ, khó thoát nếu chẳng may gặp độc thủ Độc Bại Thiên liền ôm quyền hướng Lý Phóng , “Tướng quân, vì chứng minh mình vô tội, tại hạ bị ép phải động thủ ở Lý phủ . Nếu có chỗ nào tại hạ đắc tội, mong tướng quân bỏ qua.”. Lý Phóng vốn có nhiều hảo cảm đối với Độc Bại Thiên, lại có Thiên Vương đảm bảo, đối với càng thêm cảm giác thân thiết. “Thiếu hiệp cần khách khí, mọi người đều là người tập võ, nên câu nệ tiểu tiết. Nhưng người nên nhớ hãy chú ý tránh làm tổn thương gây mất hoà khí.” “Tuân mệnh, Ngân Nhiêm tiền bối, chúng ta đến tiền viện tỷ thí.” Mọi người lại đến tiền viện. Kết quả từ trường đại chiến của vương cấp cao thủ lâu trước đó lại lên trong mắt chúng nhân. Đại sảnh tại khuynh hướng sập đổ, bên cạnh đó tiền viện đầy những chỗ lồi lõm, gạch ngói hoá tro bụi, cần cũng biết cuộc đại chiến đó kinh nhân thế nào. Khi nhìn thấy khung cảnh ‘hoành tráng’ kinh nhân này, Nội tâm của Độc Bại Thiên dâng lên hào tình cuồn cuộn ngất trời: Thiên hạ hùng xuất ngô bối, vương đồ bá nghiệp đàm tiếu trung. (Chú thích: Thiên hạ hùng xuất chúng ta, trong lúc đàm tiếu chuyện vương đồ bá nghiệp) Đại trượng phu khi sống trong trời đất, phải oanh oanh liệt liệt mà tung hoành ngang dọc. Nếu cứ sợ đầu sợ đuôi, thà chuyển sang làm thân phận nữ nhi. Độc Bại Thiên trong mắt hừng hực cháy lên ngọn lửa chiến ý. Ngân Nhiêm đạo nhân đứng đối diện , dám có chút khinh ý . cực hiểu tên tiểu tử này rất tà môn, lúc ở thuyền trúng kích trầm trọng, hai ngày gặp, 'sinh long hoạt hổ' đứng ở trước mặt bản thân mình. Hai ngươi thầm vận công lực, chờ thời cơ để ra tay cho đối phương kích chí mạng. Ngay lúc ấy, đột nhiên có người hô lên: ”Chậm chút , chúng ta có lời muốn cùng Độc huynh đệ.” Độc Bại Thiên quay đầu lại nhìn, ra là vài người bằng hữu mình mới kết giao, chậm rãi đến. Đinh Bình giọng : “Huynh đệ, đại ca đây có thể công phu ra gì, nhưng giang hồ lịch duyệt so với ngươi nhiều hơn. ’Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’ của lão đạo đó ngươi vạn vạn lần được dùng tay trực tiếp đỡ đòn nhé, trúng phải mất mạng như chơi. Công lực của ngươi kém xa lão đó, ngàn vạn lần được nông nổi nhất thời sính cường. Hảo hán nên chấp nhặt thua thiệt trước mắt, huynh đệ cứ thẳng thắn lời xin lỗi có sao? Mấy năm nay, đại ca chịu thiệt thòi cũng nhiều rồi, huynh đệ như vậy có đáng là gì.” Độc Bại Thiên rất cảm động, mới đầu chỉ cho rằng Đinh Bình là loại giang hồ lừa bịp, có nghĩ lại là hán tử nhiệt huyết, bằng hữu như vậy có uổng phí tâm can kết giao. “Đinh đại ca, hảo ý của huynh, đệ xin nhận. Bất quá, huynh yên tâm, đệ có sao, đệ đích thực từng lĩnh giáo qua ‘Phi Hoa Phi Diệp Cẩu Thí Công’ của lão đó. Lúc đó đệ đều có việc gì, tại càng sợ.” Đám người Vương Phi ở bên cạnh : “Đinh đại ca thế nào rồi? Bọn ta sớm Độc huynh đệ thuộc loại thà chết vinh hơn sống nhục ‘ chứ chịu ủy khuất mà sống, là loại hào kiệt đích thực, dù biết núi có hổ cũng vẫn mực lên núi. Lưu Dật Phong :” Độc đại ca, lúc huynh cùng lão động thủ, huynh đừng đối chưởng với lão, lấy thanh kiếm của ta mà dùng, tuy chẳng phải danh kiếm gì, nhưng cũng miễn cưỡng chặt đồng cắt sắt được, rất sắc bén.” Độc Bại Thiên cười khổ : “Ta còn có nghĩ ra kiếm chiêu, chỉ có bộ quyền pháp nhưng cũng tính là hoàn chỉnh, bất quá cũng có thể dụng chưởng pháp.” “..Á…” Chúng nhân trợn mắt dám tin, như thế còn muốn đánh cái gì nữa. Độc Bại Thiên :”Các huynh đệ yên tâm, ta sao.Hà hà, đừng có quên, ta từng qua khiến tên ta biến thành loại tín ngưỡng, ta thế nào lại rút lui được.” Độc Bại Thiên lại ra giữa sân, lúc này trong lòng sôi sục tình cảm, cảm giác được chân thành của đám bằng hữu đó. Ngân Nhiêm đạo nhân ép giọng xuống: ”Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm cái chết.” Độc Bại Thiên cũng giọng : “Lão tạp mao nhà ngươi là hồn tan, ta đến đâu ngươi đuổi đến đó. Ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao, lại đây, ngươi mang cái cẩu thí công pháp …cái gì hoa, cái gì diệp xuất ra coi.” “ Muốn chết.” Lão đạo khí thế biến đổi ngay, trong phút chốc, tiền viện tràn ngập cỗ sát khí. khí xung quanh trở lên băng lạnh như tiết trời cuối đông, làm cho ngươi ta lạnh thấu tim phổi. Mặc dù Độc Bại Thiên sớm lĩnh giáo qua môn kì công này. Nhưng vẫn bị cỗ hàn ý dần dâng từ bên ngoài tiến vào trong cùng của nội tâm. Khí thế lão đạo lần nay khác hôm trước, lúc trước như quả băng lạnh giống như khối băng tại lại giống thanh kiếm băng, thanh băng kiếm như muốn tiêu diệt đối thủ. Hàn ý sâm sâm tấn công xương cốt Độc Bại Thiên, tự hữu hình, hoàn vô hình; tự hàn khí, hựu tượng sát ý. (chú thích: tựa có hình nhưng lại vô hình, tựa như hàn khí lại là sát khí.) ‘Bất Động Minh Vương ’ cùng ‘Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’ tự hồ sinh ra là tương sinh tương khắc. Bị ‘phi hoa phi diệp lạc thiên công’ công kích, ‘bất động minh vương’ lập tức lấn át‘ Cửu Chuyển Công Pháp’ tự vận hành. tia sáng trong nội tâm sâu thẩm của Độc Bại Thiên bùng lên. Tĩnh lặng tâm trí, đạm bạc danh lợi. khán na hoa khai hoa lạc, thính na vũ đả ba tiêu, thế gian vinh nhục giai vong. (Chú thích: Nhìn hoa nở hoa tàn, nghe tiếng mưa rớt tàu lá chuối, thế gian vinh nhục đều quên.) Độc Bại Thiên đứng tại đó, tĩnh lặng, vừa động cũng bất động. Trong mắt phảng phất như thiên địa thế gian đều yên tĩnh hài hoà - làn gió nhàng - trời xanh mây trắng xa xăm - ánh nắng rực rỡ - ngay cả quần hùng trước mắt có vẻ như đều chất phác, thậm chí Ngân Nhiêm đạo nhân cũng còn đáng ghét. Thanh tĩnh vô vi chính lại là ý nghĩa thâm ảo của ‘Bất Động Minh Vương’. Chân khí trong thể nội cuồn cuộn như nước chảy , từ đan điền tới trăm mạch tuần hoàn lưu chuyển , sinh sôi ngừng. Hàn khí u ám lạnh lẽo cùng sát ý bị lượt quét sạch. Toàn thân như được thấm gội gió xuân, tinh thần sảng khoái, thân thể thư thái. Đại đa số người tại đó đều cảm giác được biến hoá của Độc Bại Thiên, nhưng từ đâu phát sinh biến hoá đó thể xác định. Năm đại cao thủ đồng thời động dung, biến hoá khí tức của Độc Bại Thiên phát ra cũng chỉ có dạng cao thủ cấp bậc như bọn họ mới chân thực nắm chắc. Khí chất của người trong phút chốc phát sinh thay đổi, chỉ có loại khả năng là người đó thân mang hai loại nội công tâm pháp cao thâm,hoàn toàn khác nhau . Người tầm thường thể làm được tâm pháp bất đồng có thể tương hỗ lẫn nhau. Trừ khi thông minh tuyệt đỉnh suy xét hai bộ tâm pháp bất đồng, rồi lại tổng hợp tâm pháp vượt quá hai bộ tâm pháp đó. Càng làm cho năm vị đại cao thủ kinh tâm chính là tích tụ ‘tinh thần tu vi‘ của thanh niên này, chỉ trong chốt lát ngắn ngủi, từ tu vi bình thường thăng hoa đến cảnh giới kém bọn họ. Ngân nhiêm đạo nhân có cảm giác cả người của Độc Bại Thiên dần dần trở lên như sương khói, cứ như lẫn vào trong sương mù. Công kích tinh thần cương đại của bản thân phát ra chớp mắt biến thành vô dụng. Minh Vương Bất Động, Bất Động Minh Vương. Tâm tĩnh, thân tĩnh, thanh tĩnh vô vi, tâm tĩnh trí sáng suốt. Độc Bại Thiên có loại ảo giác, phảng phất như siêu thoát khỏi trần thế, vô dục vô cầu, xá tâm chi ngoại biệt vô tha vật. Chân khí bên trong vận chuyển càng thông suốt, liên miên dứt sung mãn mạnh mẽ. (mọi vật bỏ hết ra ngoài tâm trí). Ngân Nhiêm đạo nhân càng lúc càng kinh hãi, cảm giác người thanh niên trước mắt phải Độc Bại Thiên. Lần trước cùng Độc Bại Thiên giao đấu có cảm giác bá khí lẫm liệt, tràn đầy hào khí, làm cho lão có loại cảm giác áp bức. Nhưng người thanh niên trước mắt này lại thuộc dạng sương mù hư ảo, làm người ta dò ra được. Ngân Nhiêm đạo nhân hiểu thể tiếp tục ở tình trang hạ phong thế này, liền mang ’Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công ‘ phát huy cực hạn, Cả người càng trở lên thêm lãnh, chỗ da dẻ lộ ra bên ngoài cũng trở lên trắng nõn dị thường. Đặc biệt là đôi bàn tay, trong suốt như bạch ngọc, nổi lên hào quang nhàn nhạt. Nhiệt độ khí xung quanh lại nhanh chóng hạ thấp, từng đoá băng hoa tuyết diệp từ trung ra, lay động hạ xuống, sáng trắng lấp lánh, trong suốt tráng lệ, rực rỡ chói mắt. Đa số quần hùng quan chiến hầu như là lần đầu tiên được thêm kiến thức về môn kì công này, nhìn thấy dị tượng như thế, đều cảm thấy kinh ngạc. Lão đạo quát lên tiếng: “Độc Bại Thiên, ta để cho tiểu tử biết tôn trưởng nhà ngươi biết thế nào là tuyệt học Lạc Thiên Cung. Lạc thiên chưởng đệ nhất thức: "Lạc Tân Phân.” Bàn tay trắng như ngọc điều động mãn thiên phi vũ ‘ băng hoa tuyết diệp’ cuốn tới Độc Bại Thiên,cấp tốc phóng ra những băng hoa tuyết diệp ti ti phá chi thanh. Quần hùng kinh hoảng, đây đâu còn là băng hoa tuyết diệp nữa, ràng là trời đầy ’mãn thiên phi vũ ‘ ám khí dùng để giết người. Đám người Đinh Bình, Chu Thiên Chính càng thất kinh, mặt đều biến sắc. Độc Bại Thiên quát to: “Minh Vương Bất Động, Bất Động Minh Vương, chuyển.” Quát xong,đôi bàn tay như vẽ hình thái cực ở trung, băng hoa tuyết diệp phi đến như gặp phải trở lực, mất phương hướng lệch sang nơi khác. Đợi băng hoa tuyết diệp tan rã, Ngân Nhiêm đạo nhân lao đến, song chưởng trong suốt như bạch ngọc phát ra hàn khí lạnh xương. Độc Bại Thiên lại quát to: “Minh Vương Bất Động, Bất Động Minh Vương, Phá.” Song chưởng đưa ra trước ngực, từ từ nghênh đón Lạc Tân Phân của lão đạo. đằng cấp tốc lao tới, đằng chậm rãi nghênh đón. tĩnh động, hình thành thế tương phản ràng. “Oanh” Song chưởng cuối cùng va chạm nhau ở trung, phát ra tiếng nổ rung trời, băng hoa tuyết diệp bay lượn trong khí tức cuốn tới quần hùng. Mọi người kinh hãi, đều vội vàng vận công bảo vệ. Đến lúc băng hoa tuyết diệp tan biến, chúng nhân lại quay mặt vào trận đánh. Chỉ thấy Độc Bại Thiên liên tục lụi lại phía sau tám bước, đất lưu lại hàng dấu chân sâu, phàm là nơi nào lùi tới ở đó liền đóng băng. Ai lấy đều kinh hãi, ‘Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’ danh bất hư truyện, quả nhiên là kì công hiếm có trong thiên hạ. Đồng thời, đối với ‘Cửu Chuyển Công Pháp‘ mà Độc Bại Thiên sáng tạo ra vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi. Người tinh mắt đều có thể nhìn ra, tuy công lực còn thấp kém nhưng luận về công pháp mà , tuyệt dưới ‘Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’. ‘Cửu Chuyển Công Pháp’ lại có thể mang hàn khí ‘phi hoa phi diệp lạc thiên công ‘ ép xuống đất, ai mà phục. ngụm máu trào lên trong cổ họng, cố ép xuống nhưng ngoài miệng vẫn rỉ ra vài giọt.. Lúc này, thân thể của Độc Bại Thiên khó chịu dị thường. Tuy có Bất Động Minh Vương cùng Cửu Chuyển Công Pháp giúp đỡ đẩy lùi hàn khí nhưng lão đạo công lực thâm hậu vô bì, thể hoàn toàn đẩy hết ra được, vẫn phải liều mạng tiếp phần. “Bốp, bốp , bốp…” Lý Xương liên tục vỗ tay, mặt hết sức tán dương, : “Cửu Chuyển Công Pháp’ quả nhiên tuyệt diệu, hay cho chiêu ‘Bất động Minh Vương , chuyển’ huyền ảo mê hoặc, có dấu vết để tìm. Hay cho chiêu ‘ Bất Động Minh Vương, phá’ trước giờ chưa từng có, mang phong phạm của đại hành gia. Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả úy đó!” Chúng nhân thể động dung, có được lời khen của Vương Cấp cao thủ, Cửu Chuyển Công Pháp nhất thời giá trị tăng lên gấp trăm lần.
chương18:sinh tử Độc Bại Thiên vội khiêm tốn: “Tiền bối quá khen rồi.” Dương Thụy cười : “Lão phu thấy võ công của thiếu hiệp rất giống với vị nhất đại thiên kiêu cách đây ba trăm năm, tựa như thần long thấy đầu mà thể thấy đuôi, thần công tuyệt kĩ của Vô Danh Thị. biết thiếu hiệp cùng với vị đó có quan hệ thế nào?” Độc Bại Thiên trong lòng giật mình, biết người mà Dương Thụy đến nhất định là thiên tài ngạo thế ba trăm năm trước của nhà Độc , người tự sáng tạo ra tâm pháp Minh Vương Bất Động --- Độc Tuỳ Phong. thầm nghĩ: buồn cười, đương nhiên có quan hệ rồi. Đó là ông nội của ông nội của … ai mà biết, thế nào vẫn là tiền bối trong gia tộc ta. Bất quá ngoài miệng lại : ”Võ công vãn bối đích thực là tự sáng tạo ra, còn vị Vô Danh Thị mà tiền bối , vãn bối chưa từng nghe qua.” “ Ồ, ra là thế. Vị Vô Danh Thị đó là nhân tài kiệt xuất, là võ thánh cuối cùng mà cả đại lục biết đến. Ài, ba trăm năm trở lại đây cả đại lục chưa từng xuất vị thánh cấp nào.” Dương Thụy mặt đầy vẻ u sầu. Độc Bại Thiên trong lòng đại kinh, nghĩ đến Độc Tuỳ Phong từng là thánh cấp cao thủ. Đạt đến cảnh giới thánh cấp cao thủ có thể vẫy tay thành mây, lật tay thành mưa, khám phá tồn tại siêu nhiên của sinh tử. thầm nghĩ: lẽ nào Tuỳ Phong lão tổ vẫn còn tại nhân thế? Xem ra mấy lão đầu tử còn giấu ta nhiều tình. Sau này có thời gian, nhất định phải hỏi cho ràng. Lý Xương cười : “ Lão gia hỏa nên cảm khái bi sầu, người ta còn phải tỉ đấu.” Dương Thuỵ cười lớn : “Đúng là ta có ý tứ gì cả, già rồi, đâm ra thích nhiều. Tiếp tục, tiếp tục trận đấu.” Độc Bại Thiên lại cùng Ngân Nhiêm lão đạo đối diện. Lúc này sắc mặt của lão đạo có chút khó coi, chỉ vì Độc Bại Thiên có thể tiếp được chiêu ‘Lạc Tân Phân’ của lão, mà chủ yếu là bởi trong trưòng có đến hai vị vương cấp cao thủ hiển nhiên đối với Độc Bại Thiên nảy sinh hảo cảm. Trong mắt lão loé lên tia hung ác, : “Độc Bại Thiên, hãy tiếp Lạc Thiên chưởng đệ nhị thức của ta: Vạn Lí Tuyết Phiêu.” xong lão liền xoay tròn, thân hình xoay tít như con vụ quay. Những phiến băng tuyết lớn che kín cả bầu trời lao thẳng tới Độc Bại Thiên, hàn phong khí kình mãnh liệt xuyên thổi buốt lạnh vào da mặt . vận chân khí hộ thể lên để kháng cự lại kình khí, nhưng chỉ chốc lát biến thành người tuyết. Lão đạo đắc ý cười lớn: "Đom đóm mà cũng dám tranh sáng cùng ánh trăng" Mấy tên đồ đệ của lão cũng vô cùng đắc ý. Những người đứng xem bên ngoài đại kinh, đám người Đinh Bình càng lo lắng dị thường Chỉ là chính lúc đó, cỗ khí tức huỷ thiên diệt địa xuất trong trường, người nào công lực thấp kém lập tức mền nhũn, ngã lăn xuống đất. Năm đại vương cấp cao thủ nhìn nhau, nén được sửng sốt trong lòng mà đồng thời mở miệng kêu: “ Chẳng lẽ là đế cấp thần thức ?” “Chẳng lẽ là đế cấp thần thức ?” “Chẳng lẽ là đế cấp thần thức ?” ……… Cùng lúc đó, tiếng quát to vang động toàn trường:”Cửu Chuyển đệ nhất thức: Bát Biểu Hùng Phong, Khai.” Băng tuyết người Độc Bại Thiên bắt đầu vỡ nát, bắn ra tứ phía, ai nấy hoang mang tránh né. Lão đạo há hốc miệng kinh ngạc. Từ khi xuất cỗ khí tức huỷ thiên diệt địa, lão biết là ổn rồi. Lão nhớ nghe tên đồ đệ Lục Phong miêu tả lại : "Thần thức công kích huỷ thiên diệt địa, khiến người ta thể kháng cự.” Lúc đó lão đạo còn tin, lần này rốt cuộc lão được thưởng thức rồi. Nhìn những người công lực kém nằm lăn ra đất, lão cuối cùng cũng minh bạch, tu vi tinh thần của gã thanh niên trước mắt hơn lão rất nhiều. Độc Bại Thiên như thái cổ ma giáng thế, khí tức hủy thiên diệt địa từ người phát ra tràn ngập toàn trường, thân thể cao lớn khôi vĩ như ngọn núi sừng sững làm mọi người trong trường đều sợ hãi, khiến cho người ta như muốn quỳ xuống bái lạy. Lực dời non, khí lấp bể ! Đám mưa băng tuyết chưa kịp đến gần ba thước quanh thân Độc Bại Thiên đều bị tan chảy. Loại công lực như vậy tại trường cũng có nhiều người có thể đạt đến, nhưng cỗ khí thế đó người ai có thể so sánh được. Độc Bại Thiên lẳng lặng đứng yên tại đó, tựa như bá vương giáng thế, lại giống như bậc đế chủ của thiên hạ, càng giống với ma thần cúi nhìn chúng sinh, khí thế của bậc bá vương tràn ngập khắp trường. Mọi người đều bị làm cho kinh hãi, ngay cả năm vị vương cấp cao thủ cũng ngoại lệ. Độc Bại Thiên quát lên: ”Ngân Nhiêm, ta cho ngươi thưởng thức đệ nhị thức chưởng pháp trong Cửu Chuyển Công Pháp: Hùng Bá Thiên Hạ, tiếp chiêu:” Chiêu thức này là vừa rồi mới ngộ ra, thoát thai từ chiêu ‘Kinh Thiên Nhất Kích’ trong cung điện ngầm dưới lòng đất. Tuy uy lực có lẽ hơn chiêu ‘Kinh Thiên Nhất Kích’, nhưng do thích hợp với công lực tại của lên phát huy vượt bậc. Song chưởng cương mãnh cùng với khí thế vô tiền khoáng hậu kích tới Ngân Nhiêm lão đạo. Ngân Nhiêm đạo nhân tuy sửng sốt trước tu vi tinh thần khủng bố của Độc Bại Thiên, nhưng lão rất tự tin bản thân công lực vượt xa đối phương. Lão cũng ngay lập tức cũng hét lớn tiếng: “Vạn Lí Tuyết Phiêu.” Song chưởng trắng như bạch ngọc toả ra hào quang nhàn nhạt, nghênh đón Độc Bại Thiên. Trong phút chốc toàn trường tràn ngập cuồng phong bạo tuyết, làm cho cái nắng chói chang của mùa hạ thành mát mẻ, càng khiến cho trận đấu thêm quỷ dị. Cuối cùng song chưởng của hai người vào nhau, tiếng ”ầm” vang lên. Lập tức cuồng phong bạo tuyết bị dội ngược văng khắp nơi, người nào người nấy vội vã tránh né. Độc Bại Thiên liên tục lùi lại vài bước lớn, “oẹ” tiếng, phun ra ngụm máu. Máu tươi còn chưa xuống đất hoá thành những hạt sương li ti, sau đó biến thành tinh thể, huyết tinh đỏ tươi nhàng rơi xuống. Mọi người đều hoảng hốt vì nhiệt độ trong trường lúc hai người so võ hạ xuống tới mức đáng sợ. Thân thể của Độc Bại Thiên hơi lảo đảo, khó khăn lắm mới mở miệng được:” phi hoa phi diệp Lạc Thiên Công quả nhiên là tuyệt học kì công, chỉ đáng tiếc ở trong tay ngươi, khó phát huy được hết uy lực. Nếu như thần công có biết, chắc chắn lấy làm hổ thẹn. Lão đạo, ngươi băn bản xứng đáng sử dụng kì công này.” Ngân Nhiêm đạo nhân nghe cái giọng của Độc Bại Thiên, tức giận đến mức muốn chửi con mẹ lên, chẳng qua cố giữ thân phân thân phận của mình nên đành phải nuốt câu chửi “ ta xxx...” xuống mà thôi. Nhưng khuôn mặt ” hiền hoà” ngừng nhăn nhó,” Tiểu bối, chết đến nơi rồi mà vẫn còn khua môi múa mép, chưởng thứ ba ta nhất định lấy mạng ngươi. Lão tuy ngoài miệng tuy nhất định chưởng thứ ba lấy mạng Độc Bại Thiên, nhưng thực tế trong lòng lại hề nắm chắc chút nào. Lão phát ra gã thanh niên này tựa như loài gián, công lực lấy gì làm cao nhưng đánh mãi chết. Ngay khi ấy, lão đạo đột nhiên giật mình, tinh thần như bị nện búa vào, ”oẹ” tiếng rồi cũng nôn ra ngụm máu tươi. Trong trường mọi người lại bắt đầu nhốn nháo lên. “ Lão đạo bị kẻ hậu sinh vãn bối đả thương ...” “ Chàng thanh niên đó vừa.” “Lão đạo quá mất mặt , ai lại bắt nạt tên hậu sinh vãn bối.” “Thân phận cao như vậy, thực là mất thể diện.” ………. ………. Mọi người xôn xao bàn tán, cơ hồ i ai ngờ đến việc Ngân Nhiêm đạo nhân lại thụ thương thổ huyết, đồng thời đối với chàng thanh niên Độc Bại Thiên hết sức khâm phục. Nhưng làm cho họ thực kinh ngạc chính là Độc Bại Thiên liên tục nôn ra ba ngụm máu lớn. Bọn họ nào biết rằng đó là kết quả do Độc Bại Thiên cố sức vận dụng đế cấp thần thức công kích. Lão đạo tuy biết bản thân chịu cường đại thần thức công kích của đối phương, nhưng làm sao lão lại dám ra, chẳng lẽ lại tu vi tinh thần của tên oắt con thâm hậu hơn cả lão giang hồ như lão, ra khỏi bị chúng nhân chê cười. Năm đại vương cấp cao thủ dĩ nhiên có thể nhìn ra chân tướng. Cả năm người đưa mắt nhìn nhau, mặt đều chấn kinh. Có thể dùng thần thức mà công kích khiến đối phương thụ thương, kém nhất cũng phải đạt đến tu vi tinh thần đế cấp. Chàng thanh niên trước mắt này công lực lấy gì là cao cường cả lại có thể làm được, làm sao bọn họ chấn kinh cho được. "Khá, khá, tiểu tử ngươi khá lắm.” Ngân Nhiêm đạo nhân lau qua vết máu miệng tiếp: “ Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi.” Từ khi lão thực hiểu được khủng bố tu vi tinh thần của Độc Bại Thiên, lão hạ quyết tâm trừ khử mối đại hoạ về sau này. “Lão đạo, con bà ngươi giỏi qua đây, lão tử chỉ sợ ngươi làm được thôi.” Độc Bại Thiên cước bộ loạng choạng, hoa tuyết rơi người . Ai cũng nhìn ra giờ kiệt lực, thân hình đứng mà còn run rẩy, căn bản còn khả năng lại tiếp chưởng tối hậu của lão đạo. “Công tử nhận thua .” thanh trong trẻo êm tai, chứa đựng đầy vẻ lo lắng từ phía sau truyền lại. Độc Bại Thiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Liễu Như Yên cùng San Nhi hiểu ra ngoài khi nào. Vừa rồi chính là San Nhi lên tiếng khuyên . Tiểu nha đầu bình thường hoạt bát khả ái lúc này mặt đầy vẻ lo lắng. Liễu Như Yên tuy cố trấn tĩnh, nhưng có thể nhìn ra được nỗi lo âu sâu trong mắt nàng. quay đầu nhìn sang phía khác, thấy đám người Vương Tử, Vương Phi cũng sắc mặt lo lắng bồn chồn nhìn . ràng muốn khuyên từ bỏ cuộc đấu, nhưng lại do dự quyết. Bọn họ rất hiểu nhận thua như thế, Độc Bại Thiên những mất vinh quang thắng lợi gần kề, mà còn làm mất dũng khí và tự tin mà về sau khó thể lấy lại được. Độc Bại Thiên nhìn bọn họ cái sâu, rồi nghiêng đầu nhìn sang hướng Ngân Nhiêm lão đạo. Lão đạo sớm trong tư thế chỉ đợi phát chiêu ra, trong mắt toả ra hàn quang dầy đặc, tưởng chừng như thực chất bằng. hiểu lão đạo động sát ý, nhất định thực muốn trừ khử mình. liền cẩn thận giới bị, tập trung toàn thân công lực vào song chưởng. “Lạc Thiên Cung.” Lão đạo cuối cùng cũng xuất ra chiêu đáng sợ nhất, song chưởng trắng sáng mang theo thanh phá hướng thẳng vào Độc Bại Thiên. Độc Bại Thiên tưởng chừng như muốn nghẹn thở, khí xung quang phảng phật bị hút sạch, chỉ còn hoa tuyết bay lượn và hàn khí thấu nhập xương tuỷ. biết nếu như lúc này nghênh tiếp kích” Lạc Thiên Cung”, chắc chắn chỉ có chữ “ chết”. phi thân lên trung gần hai trượng, sau đó chúi người xuống, song chưởng nhằm thẳng ‘Thiên Linh Cái’ của Ngân Nhiêm đạo nhân đánh xuống. Ngân Nhiêm đạo nhân trợn mặt tức giận, lão vốn định chưởng này giải quyết Độc Bại Thiên, lại nghĩ rằng tiểu tử này quá khôn khéo như vậy, tránh mũi nhọn, tấn công ngay vào chỗ phòng bị của lão. Lão đưa cao song chưởng, đẩy thẳng lên trời. Độc Bại Thiên mỉm cười, biết kích tập trung toàn lực của mình chiếm ưu thế rất lớn so với lão đạo phải xoay sở, dù có thắng cũng đến lạc bại thân vong. Đột nhiên, phát lão đạo cũng mỉm cười- nụ cười hiểm, khuôn mặt đáng sợ vô cùng. Nhưng còn thời gian để đắn đo, song chưởng hai người lần thứ ba gặp nhau, nhưng lần này hoàn toàn vô thanh vô tức, song chưởng hai người dính chặt vào nhau. Từng đợt lại từng đợt sóng nội lực cường đại theo song chưởng của lão đạo như thuỷ triều truyền sang Độc Bại Thiên. Nội lực của lão đạo phảng phất như vô cùng vô tận, thế như chẻ tre nhanh chóng dồn ép nội lực chống cự suy nhược của Độc Bại Thiên. đầu dưới chân , tóc dài tán loạn, mặt đầy mồ hôi. Từng đợt, từng đợt nội lực tấn công làm lục phủ ngũ tạng của tưởng như vỡ nát ra, đau đớn thể nào chịu nổi. Rốt cuộc nhịn được nữa, phun ra từng ngụm lớn tiên huyết, nhằm hướng Ngân Nhiêm đại nhân. Nhưng những giọt máu nóng hổi còn cách lão đạo ba tấc tức bị chân khí hộ thể thâm hậu ngăn cản lại, hoá thành nhữn viên huyết tinh đỏ tươi từng giọt rải rắc rơi xuống đất.