1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bất ngờ lên làm thế tử phi - Thiển Thảo Mạt Ly (10 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Hồ Ly

      Tiểu Hồ Ly Active Member

      Bài viết:
      199
      Được thích:
      62
      Chương 9
      Dò dẫm trong đêm đen, đại quân phụng chỉ đẩy nhanh tốc độ tiến quân đến nước Lê.
      Trướng màu vàng của chủ soái dựng ở phía sau đại quân, bên trong trướng, trước giường dư quang chưa tắt (ý là còn lại dư của màn xxoo).
      Cừu Thường Khiêm người ẩm ướt mồ hôi, tiểu tử trong ngực nhàng nhúc nhích cái, đột nhiên mở mắt nhìn về phía người trong ngực, chỉ thấy nàng hơi nghiêng mình, trong giấc mộng còn lộ ra nụ cười thỏa mãn, điều này làm cho thỏa mái nhắm mắt nghỉ ngơi.
      Hai cỗ thân thể ôm lấy nhau, phù hợp như thế, thất hồn như thế, thân thể của nàng cơ hồ được ông trời đặc biệt ưu ái dành tặng riêng cho , chỉ cần vừa chạm vào nàng, bản thân lập tức nhiệt huyết sôi trào, ngừng thúc giục, nên lời, nàng chính là ngọn nguồn tình ngừng cháy trong .
      Mới nghĩ tới, trong cơ thể lại hồi xôn xao.
      mới vừa muốn nàng ba lần, nên để cho nàng nghỉ ngơi. . . . . .
      ngờ tiểu nữ nhân đột nhiên lười biếng duỗi lưng cái, mắt cùng thèm mở, mặt lộ ra nụ cười ửng đỏ, hướng lồng ngực dụi cái.
      Đáng chết, hô hấp lại trở nên dồn dập, ánh mắt giăng đầy sương mù. . . . . .
      Thôi, đừng nhịn. (editor: “Đừng nhịn”? ặc!)
      Chặn lên đôi môi cong lên ưm ưm của nàng, lại lần nữa muốn nàng!
      *********
      “Tới rồi.” Trạm Thanh vào trướng tuyên bố.
      Chỉ thấy nha đầu phách lối kia nằm nghiêng dựa vào lồng ngực của chủ soái, tay cầm sườn cừu, cái tay khác dính đầy dầu mỡ lau lau lên chiến bào uy nghi của chủ soái, bộ dáng này quả làm cho người ta —— cắn răng nghiến lợi!
      Này nha đầu vô pháp vô thiên! (coi trời bằng vung, làm càn kiêng nể gì)
      khi xác định túm được con mồi thượng đẳng Thường Khiêm này, đức hạnh làm mưa làm gió lập tức lộ sạch sành sanh.
      “Cái gì tới?” Mao Uy Long đem sườn cừu mới gặm nửa vứt lên bàn, ực hớp trà do chủ soái ưu ái đưa đến miệng cho đỡ ngán.
      “Cha chồng ngươi đến rồi!” Trạm Thanh tức giận . Nha đầu này hưởng thụ đế mức quên mất việc nàng là tới “Chịu chết”, đâu phải khách du lịch chứ!
      “Cái gì! Ông ta tới?” Nàng lúc này mới khẩn trương nhảy dựng lên.
      “Đúng vậy, ngươi chuẩn bị chịu chết chưa?” liếc liếc, khinh thường nhìn nàng.
      “Ngươi!” Nàng tức giận trừng ngược, người này nàng vừa mắt, luôn đối nghịch với nàng ở khắp nơi, giống như ước gì nàng nhanh lên nhận lấy cái chết ấy, đáng ghét!
      “Hừ, ngươi tốt nhất nên nhu mì chút, dầu gì cũng chừa lại cho chủ soái chút mặt mũi, đừng làm mất mặt!” cười nhạt nhìn nàng.
      “Có ý gì?” Nàng thở phì phì chất vấn.
      lắc đầu, chép miệng, liếc dưới chân nàng cái.
      Nàng lúc này mới theo ánh mắt của nhìn nhìn xuống, đây là…. nhìn lên. . . . . . A! Làm cái gì? “Này” nàng mới vừa rồi nghe có người muốn mạng của nàng, nàng khẩn trương quá mức liền nhảy lên, phát bản thân mình giẫm lên là thứ đồ mà phu quân đặt bên cạnh, thứ này tượng trưng chí cao vô thượng (cao tột bậc) uy nghi, mũ giáp của chủ soái!
      Nàng khỏi lúng túng, nàng vội vàng lùi chân về, cười gượng nâng mũ giáp đưa lên, cẩn thận đặt lại bàn. “. . . . . . À. . . . . . Đúng đúng. . . . . . sao rồi!”
      Cừu Thường Khiêm vẫn trầm mặc, dù sao chỉ cần ái thê làm bất cứ chuyện gì, cũng cho phép.
      Trạm Thanh mỉm cười, cũng lười thêm nữa . “Cẩn thận, người muốn giết ngươi tiến vào.” nhắc nhở.
      Mới xong, Cừu Khánh Linh nóng nảy vào, bởi vì thân là Vương Gia đương triều, lại là cha của chủ soái, cho nên ai dám ngăn, chỉ có thể để trực tiếp vào.
      Mấy binh lính theo phía sau vẻ mặt đầy sợ hãi, chỉ sợ chủ soái trách tội, Trạm Thanh ở bên phất tay bảo bọn họ lui ra, mấy người họ được đại xá, vội vàng lui ra.
      Cừu Khánh Linh vừa tiến vào ánh mắt thèm nhìn ái tử, sát khí đằng đăng chạy thẳng tới bên người Mao Uy Long, nàng sợ hãi lập tức nhảy vào vòng tay nam nhân của mình tìm kiếm che chở.
      “Vương Gia” Cừu Thường Khiêm khí định thần nhàn (trầm ổn) nhìn ông ta. “Nơi này là quân trướng, sao ngài có thể tự tiện xông vào?”
      “Hừ, ta là cha ngươi, ngươi xuất binh đánh nước Lê, ta tới khích lệ tinh thần, có gì thể?” xong chuyện đương nhiên, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi Mao Uy Long, tựa như nàng là con kiến nóng lòng bóp chết.
      Mao Uy Long run lẩy bẩy, nàng chết chắc hay sao?
      như vậy, ta ở chỗ này tiếp nhận, Vương Gia có thể rời rồi.” Cừu Thường Khiêm ánh mắt lạnh lùng.
      “Muốn ta rời cũng được, trước tiên để cho ta và nàng dâu chào hỏi tiếng .” hung tợ về phía Mao Uy Long, cái Hổ Trảo Thủ ( thế võ dùng bàn tay với năm ngón tay co lại như móng vuốt của hổ) câu thẳng về phía cổ họng lấy mạng của nàng.
      Cừu Thường Khiêm lập tức trở tay chặn lại hổ trảo của .
      . . . . . . Đừng tới đây!” Nàng kinh hoàng luống cuống ôm chặt thân thể nam nhân của nàng dứt khoát rời giống như con khỉ đôi tay siết chặt cổ , hai chân quặp chặt hông của . Cứu mạng, nàng muốn chết!
      “Vương Gia, chúng ta thẳng thắn chuyện, nếu như ngài muốn giết thê tử của ta, ta cho phép ngài làm bậy!” Cừu Thường Khiêm đau lòng khi thấy thê tử bị giật mình, che chở nàng trong ngực, tức giận .
      “Nghịch tử! Ta là cha ngươi, ngươi giúp ta lại đối nghịch với ta, người con bất hiếu này!” Cừu Khánh Linh cả giận , ra bọn họ sớm biết ý đồ cùng dã tâm của ?
      “Phản ngài? Chúng ta cũng cùng nhau thần phục triều đình, thế nào gọi là phản ngài?” Cừu Thường Khiêm cười lạnh.
      “Ngươi biết còn hỏi! Tốt, vậy ta cũng cần cùng ngươi đoán mò nữa, ta muốn ngươi thu binh, sau đó lưu lại mạng của nha đầu kia!” trực tiếp ra lệnh.
      “Ta làm được!” Cừu Thường Khiêm trực tiếp cự tuyệt.
      “Ngươi dám trái ý ta?”
      “Vương Gia, ngài đây là công khai muốn tạo phản sao?” giận dữ hỏi.
      sai!” thực tế, ông ta dùng hết mọi phương pháp để lấy mạng nha đầu này, nhưng nghịch tử này cơ hồ bảo vệ nha đầu cực kỳ chặt chẽ, hại có cơ hội động thủ, hôm nay đại quân sắp tới biên giới cùng Lê Quốc chính thức chém giết, còn thời gian, phải nhân cơ hội trước khi hai quân giao chiến giết chết Long Nữ, để giải nguy cơ này, cho nên lúc này mới bất đắc dĩ tự mình ra mặt diệt trừ Long Nữ, lộ ra dã tâm soán quốc giấu diếm lâu.
      “Rất tốt, điều ta chờ chính là câu này của ngươi, người đâu! Đem phản tặc này bắt lại!” Cừu Thường Khiêm hạ lệnh, nghĩ tới bốn phía lều lập tức bị người bên ngoài kéo xuống, vô số thân binh tràn vào bao vây trùng trùng quanh
      Cừu Khánh Linh lấy làm kinh hãi. “Đây là?” bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi chết sững. “Đây là cái bẫy?!” giật mình gầm .
      “Đúng, chúng ta ở đây chờ ngươi, chờ ngươi thân giết người, chờ ngươi thừa nhận tư thông với địch phản quốc!” Trạm Thanh đứng đầu đám tinh binh hả hê . Tất cả đúng như kế hoạch, tự chui đầu vào lưới rồi.
      Cừu Khánh Linh kinh hãi. “Hừ! Các ngươi đừng tưởng rằng làm như vậy có thể lật đổ được ta, ta hôm nay dám đến đây có chuẩn bị từ trước, ta phải chỉ giết Long Nữ, ngay cả các ngươi ta cũng bỏ qua!” Phàm là người biết dã tâm của , hôm nay tiêu diệt toàn bộ, thể chuẩn bị kỹ càng mọi thứ mà dễ dàng để lộ lai lịch, khiến hoàng thượng có đề phòng.
      “Chúng ta biết ngươi nếu để lộ dã tâm, hẳn là có chuẩn bị mà đến, nhưng ta giăng bẫy, chúng ta tự nhiên thiết kế cẩn thận chút sai sót, cho nên mấy vạn thân binh ngươi mang đến. . . . . .” Cừu Thường Khiêm hồi cười lạnh, ánh mắt quét về phía tướng lãnh đứng phía trước.
      Tướng lãnh lập tức cúi người lên trước, “Chủ soái, mấy vạn phản tướng giấu ở phía sau, thuộc hạ toàn bộ bắt lại, chờ ngài xử trí.”
      “Rất tốt.” khen.
      Cừu Khánh Linh lập tức xanh mặt, ngờ số thân binh mang toàn bộ rơi vào tay địch. “Các ngươi biết ta dẫn binh tới?” luôn cho rằng bọn họ lẽ ra biết ý đồ của , nhưng đoán sai.
      “Dĩ nhiên, nếu ngươi đến, kế hoạch trận giả xuất binh bắt gian tặc này của chúng ta phải thất bại sao hả?” Trạm Thanh cười đến sảng khoái.
      “Trận giả xuất binh bắt gian tặc?” Cừu Khánh Linh kinh ngạc thôi. ra kế hoạch lớn của đất nước xuất binh đánh Lê là giả, dụ lộ ra mưu đồ làm phản mới là !
      sai, Vương Gia, ta ngại cho ngươi biết chuyện, Long Nữ chết, Mao Uy Long ở trước mắt cũng phải Thái Thượng Hoàng tìm được.” Trạm Thanh tốt bụng thông báo.
      “Cái gì?” cả kinh.
      “Long Nữ chết bất đắc kỳ tử ( dõ nguyên do), chúng ta vốn là muốn trực tiếp cho ngươi biết, để cho ngươi vui mừng trận, nhưng bọn ta muốn dụ ngươi trực tiếp hành động, nên mới giấu giếm , giả vờ xuất binh, ép ngươi trực tiếp tìm tới cửa, nên việc tại——” Trạm Thanh nhìn bộ dáng nhếch nhác bây giờ của , hé miệng cười cười. “ lưới bắt hết!” Làm như vậy ràng hơn, lần vất vả suốt đời nhàn nhã, may nhờ Thường Khiêm nghĩ được kế chu toàn, giúp bọn họ bớt ít việc.
      “Các ngươi cư nhiên. . . . . .” kinh ngạc thôi.
      “Hắc hắc, ta cho ngươi biết, đời này căn bản có truyền thuyết gì gọi là Long Nữ, truyền thuyết là do tay Thái Thượng Hoàng dựng nên, ngươi bị gạt rồi, kẻ ngốc!” Thấy mình an toàn còn gì đáng ngại, lúc này Mao Uy Long mới rời khỏi thân thể trượng phu, dương dương hả hê tiêu sái tiến về trước.
      “Giả?” Cừu Khánh Linh như bị sét đánh.
      “Chỉ có tên đần độn nhà ngươi mới tin rằng cõi đời này tồn tại Long Nữ có thể chấn hưng đất nước, lãng phí cho ngươi sống đến từng tuổi này rồi, là ngu ngốc, hừm!” Nàng châm biếm.
      thể nào, Thái Thượng Hoàng vì thế mà thoái vị rồi, chuyện này sao có khả năng là giả được?” vẫn tin.
      “Thái Thượng Hoàng thoái vị phải là vì Long Nữ, mà chỉ là vì ngươi, người sớm chuẩn bị kế hoạch muốn ngươi lộ ra cái đuôi hồ ly, khiến ngươi chịu trói, ngươi mới chính là người nguy hại hưng vong của đất nước!” Trạm Thanh vô lại cười nhạt .
      Cừu Khánh Linh giận kềm chế được. “Các ngươi dám chặn ta? !” ra bọn họ từ đầu đến cuối biết hết dã tâm của , mưu đồ lâu như vậy, ngay cả Thái Thượng Hoàng cũng thoái vị để phối hợp diễn vở kịch này? Những năm gần đây bày mưu tính kế chuẩn bị kỹ càng, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay bọn họ? Đáng hận, bị lừa mà còn biết, còn ôm giấc mộng lớn đăng cơ!
      còn cách nào khác, ai bảo lão hồ ly như ngươi tâm cơ sâu hiểm, làm việc lưu lại dấu vết, ngươi từng chút từng chút phá hỏng căn cơ của vương triều, hôm nay lại cùng quan Lê bắt tay liên minh quốc tế, nếu chúng ta còn ra tay, e rằng còn kịp, là ngươi ép chúng ta.” Trạm Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ.
      sai!” Mao Uy Long tiếp lời: “người ta gọi đây là tự gây nghiệt thể sống;!” Thanh của nàng đột nhiên biến mất, con mắt trợn tròn, thân thể ngã xuống.
      Chuyện xảy ra đột ngột, Cừu Thường Khiêm chỉ có thể ngạc nhiên tại chỗ, ôm nàng. “Uy Long, nàng làm sao vậy?” Đột nhiên, sờ phải mảnh vệt máu eo lưng nàng.
      “Nàng ta . . . . .” Mao Uy Long thể tin chỉ vào Tiểu Mai chẳng biết từ lúc nào xuất bên cạnh, Tiểu Mai chút áy náy nào lộ ra dấu máu ở phía sau.
      “Đáng chết!” Cừu Thường Khiêm giận dữ, cơ hồ muốn xông lên chặt Tiểu Mai làm trăm mảnh, Mao Uy Long nhịn đau kéo .
      “Tại sao. . . . . .” mặt nàng huyết sắc hoàn toàn biến mất nhìn về phía nha hoàn tốt tính kia, thể tin được Tiểu Mai động thủ giết nàng.
      “Bởi vì ta là thám tử nằm vùng sống bên cạnh con trai của Vương Gia, ta là người của Vương Gia!” giờ phút này ánh mắt Tiểu Mai khẩn trương, còn là nha hoàn hiền lành nhút nhát ngày nào
      “Ngươi. . . . . .” Mao Uy Long cực kỳ khiếp sợ, vết thương người cũng đau vô cùng.
      Cừu Thường Khiêm lập tức điểm huyệt cầm máu cho nàng, lửa giận trong bụng tất nhiên khắc chế được thiêu đốt, nếu phải là Uy Long kéo , có thể chưởng đánh chết Tiểu Mai rồi!
      như vậy, lúc trước Uy Long bị ta xua đuổi rời trang, là ngươi mật báo cho yếu nhân (nhân vật quan trọng) ở trong rừng đuổi giết sao? Và còn hạ kịch độc với nàng, nàng thiếu chút nữa bỏ mạng cũng là ngươi sao?” Thanh của từng chữ từng câu cơ hồ như nước đóng băng. nghĩ tới nội gián dồn hết tâm lực tìm kiếm lại là Tiểu Mai, thể tha thứ, lại để cho Uy Long bị thương ngay trước mặt ! Hai quả đấm nắm chặt, bốn phía lập tức thiên hàn địa đống (trời lạnh giá đất đóng băng).
      “Những thứ này đều là ta làm theo lệnh . . . . . . Đáng tiếc nàng ta mạng lớn, lần nào cũng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.” Tiểu Mai cũng khỏi bị băng hàn của làm cho kinh khiếp.
      “Tiểu Mai. . . . . . Ta đối đãi với ngươi như tỷ muội, sao ngươi có thể đối với ta như vậy?” ra người tùy lúc tùy nơi có thể giết nàng phải là ai khác xa lạ, mà lại là người nàng tin tưởng nhất, nàng quả thể tiếp nhận.
      “Chủ tử muốn ngươi chết, ta cũng có cách nào.” Tiểu Mai đanh giọng lời tuyệt tình.
      “Tiểu Mai, ngươi làm rất khá.” Cừu Khánh Linh hả hê tán thưởng. “Mặc dù nàng ta phải Long Nữ, nhưng dám đùa giỡn ta, ta cũng tha, nàng ta đáng chết!”
      “Còn chưa có nhận sao? Kẻ đáng chết là các ngươi!” Cừu Thường Khiêm lạnh giọng nhắc nhở tình cảnh bây giờ của bọn họ, bọn họ mất viện binh, lại bị bao vây, chỉ có thể làm con thú cùng đường.
      nhận là ngươi, đao này có độc, chưa tới canh giờ nàng ta phát độc bỏ mạng, nếu các ngươi thả ta cùng Vương Gia, có thuốc giải, chờ mà nhìn nàng ta chết .”
      Cừu Thường Khiêm kinh hãi lập tức kiểm tra tình trạng thê tử, mặt nàng xanh mét, mắt tia xanh lá, quả là trúng độc.
      “Giao ra thuốc giải!” Thanh của rít qua kẽ răng.
      “Thả chúng ta, thuốc giải liền. . . . . . đưa cho ngươi.” Tiểu Mai run tiếng, nếu phải là vạn bất đắc dĩ, nàng muốn trở mặt thành kẻ địch của !
      “Rất tốt.” Bên môi tuôn ra nụ cười lãnh, tiếp đó hành động của nhanh như sét đánh đoạt lấy huyết đao (đao dính máu) trong tay nàng ta, xoay người đao đâm vào bụng của Cừu Khánh Linh.
      Cừu Khánh Linh vạn lần nghĩ tới ra tay nhanh như vậy, tay nắm lấy chuôi đao đâm vào thân thể mình ….ngươi dám? !”
      Mọi người thấy thế toàn bộ cũng choáng váng.
      “Kẻ dám tổn thương Uy Long, ta có gì dám!” lạnh lẽo : “Giao ra thuốc giải, nếu lúc sau, chủ tử của ngươi cũng phải chết!”
      “Ngươi!” Tiểu Mai kinh hãi.
      vì cứu Mao Uy Long, lại hạ độc thủ với Vương Gia? ác độc, sợ rằng còn hơn cả Vương Gia. “Vương Gia!” Nàng nhìn thấy thân thể chủ tử ngã xuống ngừng co quắp, bởi vì đao của Cừu Thường Khiêm trực tiếp chặt đứt mạch máu của , khiến cho chỉ trúng độc, tốc độ mất máu càng thêm kinh người, sợ rằng tốc độ phát độc có thể nhanh hơn so với Mao Uy Long, nếu giao ra thuốc giải, chỉ e chịu được tới canh giờ.
      “ tên nghịch tử này!” Cừu Khánh Linh cũng nghĩ đứa con nuôi này tuyệt (lạnh lùng tuyệt tình) như thế, giận vô cùng.
      “Thuốc giải.” Cừu Thường Khiêm nhiều lời vô nghĩa, đưa tay đợi lấy thuốc giải.
      “Vương Gia?” Tiểu Mai cắn răng hỏi ý chủ tử.
      “Cho!” Sống chết trước mắt, Cừu Khánh Linh vạn phần hoảng sợ, thể làm gì khác hơn là uất hận thỏa hiệp.
      Giữ mạng quan trọng hơn, Tiểu Mai nào dám chần chờ, vội vàng móc ra thuốc giải để hai người ăn vào.
      Được giải độc, sắc mặt Mao Uy Long lập tức chuyển biến tốt hơn, nàng hé ra khuôn mặt tươi cười với Cừu Thường Khiêm, muốn an tâm. Nàng biết nhất định rất sợ, mặc dù ai nhìn thấy được, nhưng khuôn mặt bốc lên tầng mồ hôi mỏng, nàng có thể biết có bao nhiêu hoảng sợ.
      Đáy mắt Cừu Thường Khiêm lúc này mới lộ ra an tâm ấm áp, nhưng quay người lại, vẻ mặt thay đổi, như mưa tuyết rơi xuống, vẻn vẹn trong nháy mắt, tiểu Mai bị hất tung bay lên trung, người còn chưa rơi xuống đất tắt thở.
      Ai dám tổn thương người vợ của , tuyệt bỏ qua!
      Mọi người chẳng ai lộ ra sắc thái kinh sợ, nhưng ai dám tiến lên nhặt xác Tiểu Mai.
      *********
      tháng sau
      “Tướng công, ta bị thương.” Dưới bóng cây mát mẻ, Mao Uy Long tựa vào đùi nam nhân, theo gió thổi, rất thoải mái.
      “Hả?” Cừu Thường Khiêm chợt nghe lời ấy, nhíu nhíu mày. Nàng làm sao?
      “Tiểu Mai đả thương lòng của ta.” Nàng bĩu môi.
      ra là như vậy.
      “Ta luôn xem nàng ấy như tỷ muội tốt.” Nàng thở dài, ngờ Tiểu Mai lại đối xử với nàng như vậy? Lúc xuống tay có thể có chút do dự ? nghĩ nhiều như vậy đều vô dụng , bởi vì nàng ta bị nam nhân ác độc này giết chết rồi, còn phơi thây nơi hoang dã, ai. . . . . .
      “Nàng ta chỉ là nha hoàn.” ngắn gọn sửa lại.
      Nàng liếc xéo cái. “Chẳng lẽ chàng có bằng hữu có thân phận thấp hơn chàng sao?” Cái này ai bì nổi chàng!
      có.” nghĩ cũng thèm nghĩ lắc đầu.
      Nàng lại liếc cái. Nghĩ cũng biết, mặc dù là con ruột của ma đầu Vương Gia, nhưng thân là Thế tử gia, thân phận được nuông chiều, vật họp theo loài, người kết giao nhất định là giàu cũng quý. Bây giờ suy nghĩ chút, nàng có lẽ là người bắt mắt nhất trong đời ? nàng quả nhiên là chuyện lạ hiếm có trong thiên hạ
      “Thương thế của nàng phục hồi tốt lắm rồi, có thể xa, ngày mai chúng ta trở lại kinh thành.” lúc suy nghĩ của nàng còn chưa phục hồi lại, tự mình mở miệng tuyên bố.
      “Trở lại kinh thành? Ah, Xuyên Cũng phải thuộc quyền sở hữu của chàng sao?”
      sai, nhưng hoàng thượng hi vọng ta có thể hồi kinh.” thực tế hoàng thượng thúc giục trở về vài lần, nhưng ngại vì thân thể của nàng chưa lành, mới liên tục từ chối, hôm nay nàng độc thương (bị thương + trúng độc) khỏi hẳn, thể lại lấy lý do này thoái thác trở về kinh thành.
      “Chàng và hoàng thượng là tri giao tốt?” Nghe hoàng thượng có hai vị chí giao, vị là Trạm Thanh chuyên rình trộm kia, vị chính là nam nhân nhà nàng.
      “Ừ.”
      “Ngay cả hoàng thượng cũng kết giao tốt với chàng, khó trách chàng chưa từng kết giao với bằng hữu có thân phận thấp hơn, vậy chàng có từng xem thường thân phận thấp kém của ta ?” Nàng liếc xéo , có chút lo lắng, có chút tự ti.
      “Xuất thân của ta ra cũng tốt đến thế đâu.” lạnh nhạt mà .
      là đứa trẻ bị cưỡng chiếm mang về, ra cũng phải có huyết thống hoàng gia chính thống.
      “Nhưng, mặc kệ thế nào, chàng chính là Thế tử gia ai bì nổi, sau này thậm chí là Vương Gia, chàng. . . . . . cảm thấy ta xuất thân tầm thường, khiến cho chàng mất mặt?.”
      trừng mắt nhìn nàng, thưởng nàng hai chữ. “Nhàm chán!”
      “Nhàm chán?” Nàng trừng mắt nhìn. Vấn đề của nàng nhàm chán sao? “Này, chàng ——”
      “Sau khi hồi kinh, ta dẫn nàng vào cung gặp vua.”
      “Ta !” Nàng kháng cự.
      “Tại sao? Nàng cũng phải là chưa từng vào cung gặp qua hoàng thượng, nàng ầm ĩ cái gì được tự nhiên như vậy?” Nàng khẩn trương sao? giống nàng.
      “Cũng là bởi vì ta gặp qua hoàng thượng, cho nên. . . . . . cần gặp lại!” Nàng cười gượng.
      “Nhưng hoàng thượng chỉ đích danh muốn gặp mặt nàng.” Hoàng thượng sớm xuống vài đạo thánh chỉ, muốn gặp lại nữ nhân khiến cho điên đảo này, cũng bất đắc dĩ, nhưng từ chối được nữa.
      “Chỉ đích danh muốn gặp ta? Xong rồi! Xong rồi!” Nàng toàn thân phát run.
      “Cái gì xong rồi?” Nha đầu này rốt cuộc có vấn đề gì?
      “Tướng công, chàng nếu như còn muốn mỗi tối ôm ta ngủ, tốt nhất cần quan tâm đến việc đưa ta vào cung.”
      nhìn chằm chằm nàng, mặt tức giận, bắt đầu có cảm giác “Kết băng”. “ lý do.”
      “Cái này. . . . . .” Nàng cắn môi, lau mồ hôi.
      !” chịu đựng của nhanh cạn, nếu còn cho lời giải thích, phát hỏa. . . . . . , đóng băng rồi !
      ra, ta này, nếu ta vào cung, ta sợ rằng mình về được.” Nàng vẻ mặt đau khổ, “Ta. . . . . . Lần trước vào cung, phạm vào tội khi quân, hoàng thượng lúc này cho đòi ta tiến cung, nhất định là muốn trị tội của ta rồi, ta muốn vào cung nhận lấy cái chết.” xong như sắp khóc.
      “Nàng phạm tội khi quân gì?”
      “Ta lừa gạt ngài ấy ta là Thế tử phi , kết quả ta là giả!” Đây chính là nguyên nhân nàng chết cũng dám vào cung gặp vua.
      nín lâu, đột nhiên tuôn ra hồi cười to. “Đứa ngốc! đời này làm gì có Long Nữ , người ngay từ đầu ta cưới là nàng, từ đầu tới đuôi, người hoàng thượng biết chính là nàng, ở đâu ra tội khi quân? Nàng lo lắng thừa rồi!” Nha đầu ngốc!
      “Hả? ra suy nghĩ cả nửa ngày, là ta tự tìm phiền não?” Nàng bực bội dậm chân. Hại nàng vừa tới vào cung liền run ngừng, lo lắng đề phòng ngày chết sớm đến, ra đều là lo sợ đâu, đáng ghét!
      “Tốt lắm, vậy lúc này nàng cần tranh cãi lại chuyện vào cung nữa chứ? Thời gian kế tiếp, chúng ta cũng nên làm chút chuyện đứng đắn.” đột nhiên đứng đắn.
      “Chuyện đứng đắn?”
      “Làm chút chuyện đứng đắn có ích cho cả thể xác và tâm hồn.” mỉm cười nhả ra những lời này, ôm ngang lấy thân nàng.
      “Cái gì?”
      Thời tiết quá mát mẻ, vừa đúng làm chút —— ách, thư giãn gân cốt, làm chút “Chuyện đứng đắn” .
      *********
      *********
      Kinh Thành
      Sau khi hồi kinh, Cừu Thường Khiêm vội vàng xử lý những vấn đề chính bị bỏ bẵng lâu ngày, nhân cơ hội Mao Uy Long nhàn nhã ở xung quanh chơi đùa.
      Ngày hôm đó, nàng viết phong thư gửi về nhà, vui vui vẻ vẻ tự mình tới trạm dịch (trạm dùng ngựa đưa thư) nhờ người đưa tới Lô Châu cho cha nàng Mao Sát Thiên lâu có liên lạc, gửi xong thư, tâm tình tốt, nàng dẫn theo mấy nha hoàn dạo đường phố náo nhiệt của Kinh Thành.
      Nàng thân hoa phục dệt tinh tế, ra tay đại lượng, dọc theo con đường rất bắt mắt, hơn nữa lúc trước nàng rời kinh đến ở tại Xuyên Cũng, nàng ở kinh thành lưu lại ít “ tích”, Thế tử gia cưng chiều thê tử khắp thiên hạ đều biết, người người đối với nàng đều khắc sâu ấn tượng, chỗ nàng qua mọi người đều ghé mắt nhìn nhân vật này cái rồi trở về làm đề tài cho chủ đề chuyện phiếm.
      Mao Uy Long hứng chí dồi dào dạo tới trưa, cảm thấy đói bụng, quẹo vào ngõ hẻm tùy tiện ăn cái gì đó rồi tiếp tục dạo nữa, dù sao nam nhân của nàng vào cung, nghe đến tối mới có thể trở lại, nàng nắm chắc cơ hội chơi chút cho nghiền.
      tới trước quán ăn , nàng gặp được vị dáng vẻ hào sảng quần áo như tên ăn xin xin ăn chủ quán, chủ quán thái độ ác liệt đá ra khỏi cửa tiệm, người nọ nhếch nhác bò dậy, vừa ngẩng đầu, liền đối mặt với đôi mắt quen thuộc.
      “Vinh Phú, sao ngươi lại ở đây?” Mao Uy Long giật mình tiến lên.
      “Ta. . . . . . Bị Thế tử gia. . . . . . Đuổi ra khỏi Cừu trang rồi.” Vinh Phú bộ dáng rất là nghèo túng.
      " sao lại như vậy?” Nàng rất kinh ngạc.
      “Bởi vì Thế tử gia nhìn thấy ta liền mất hứng, cho nên đuổi ta ra khỏi trang.” tức giận .
      “Ừ. . . . . . Ta hiểu tại sao rồi.” Nhớ lần cuối cùng nhìn thấy Vinh Phú, là lúc nàng trúng độc giúp nàng đưa thuốc vào phòng, hôm đó tướng công lần đầu nhìn thấy vui lắm, muốn tổng quản thăm dò, điều tra cái gì tự nhiên trong lòng nàng hiểu , nhưng hiển nhiên có tra ra cái gì, nếu người này đơn giản bị đuổi ra khỏi trang như vậy, nhất định mất mạng.
      Ai! Nam nhân của nàng thùng dấm !
      “Nhưng ngươi phải là ở Xuyên Cũng sao? Sao lại tới kinh thành rồi?.”
      “Xuyên Cũng nán lại xong, nên ta đến kinh thành nương nhờ họ hàng, nghĩ tới người thân cũng mất tích, ta có đồng nào trong người, thể làm gì khác hơn là lưu lạc nơi đầu đường.”
      đáng thương!” Nàng đồng tình đau lòng nhìn .
      Nếu nàng làm hại, nàng phải gánh trách nhiệm mới đúng!

    2. Tiểu Hồ Ly

      Tiểu Hồ Ly Active Member

      Bài viết:
      199
      Được thích:
      62
      Chương 10
      nữ nhân này, điên cuồng mê luyến nữ nhân này! Cong người xuống, cúi đầu, để cho gương mặt của mình dần dần đến gần khuôn mặt bé mê hoặc . Nàng ngủ say, đôi mắt trẻ trung linh động chói lọi giờ phút này nhắm lại. nheo mắt lại. Nữ nhân này cũng như hăn nàng, đến mức độc đoán? cái cánh tay ngọc kèm theo thanh than hàm hồ ôm chặt . Tâm thần hơi rung, nhắm mắt lại, chứa đựng nụ cười, tất nhiên rồi!
      *********
      có ở đây? Thế tử phi những đâu rồi hả?” Cừu Thường Khiêm mặt lạnh nhăn nhó hỏi, nha đầu này ở yên trong nhà, ngày gần đây bận xử lý công việc diệt trừ dư đảng của Cừu Khánh Linh, nghĩ tới bận, nàng còn bận rộn hơn , mấy ngày rồi thấy bóng dáng nàng, nha đầu này đến cùng là làm cái gì? Ở đâu?
      “Nô, chúng nô tài. . . . . . Cũng biết. . . . . .” chỉ là thuận miệng hỏi, đám nô tài lại run muốn chết.
      nheo mắt cau mày.”Chuyện gì xảy ra? !”
      “Nô nô. . . . . . chúng nô tài . . . . . .”
      “Còn cho tình hình thực tế!” vỗ bàn cái, lạnh lẽo khác thường.
      Lần này đám nô tài càng thêm kinh hoàng luống cuống. “Nghe. . . . . . Nghe Thế tử phi. . . . . . Giống như thường ngày đến ngoài thành bảy. . . . . . Nhà trọ Thất Tinh.”
      “Nhà trọ Thất Tinh? Nàng đến đó làm gì?”
      “Nghe. . . . . . Nghe . . . . . . ngài là gặp. . . . . . nam. . . . . . Nam nhân. . . . . .” Rốt cuộc có người run giọng xong, hồn bay phách tán.
      “Cái gì? !” bỗng nhiên đứng dậy. Nam nhân?!
      Nghìn dặm đóng băng, trong nháy mắt nứt toác!
      “Tướng công, ngươi làm sao vậy? Đoàn người này là sao?” Mao Uy Long mới trở về phủ, liền gặp được mọi người sắc mặt sợ hãi quái dị, nam nhân ngồi thẳng ở trung tâm, mặt càng thêm trầm đáng sợ.
      xảy ra chuyện gì sao?
      có gì, nàng qua đây.” Cừu Thường Khiêm điệu lạnh lẽo hợp tình hợp lý .
      “Đó, có việc gì sao cần cả đoàn dọa người như vậy?” Nàng bĩu môi, giống như thường ngày thoải mái rúc vào trong ngực .
      Mọi người lập tức cũng hít ngụm lãnh khí, lúc này nàng còn dám đến gần núi băng? sợ núi băng trong nháy mắt bạo phát, xương cốt còn sao?
      “Hôm nay nàng những đâu?” mặc cho nàng ở trong lòng cọ cọ tìm vị trí tốt, thoải mái dán vào.
      Đại nương có tri giác, kéo miệng cười. “ có chuyện gì, trong kinh thành mò mẫm thoáng qua cái.”
      “Vậy, có xảy ra chuyện gì lý thú sao?”
      Nàng nâng tay áo bào của vuốt vuốt, nàng vẫn chưa ngửi được nguy hiểm. “ có.” Quả có, sau khi từ chỗ Vinh Phú rời , nàng ở đường cái vòng vòng, cảm thấy có gì vui mới quay về.
      Ngang nhiên dối! Thân thể cứng lại. “ có?”
      “Ừ.” Nàng thậm chí ngáp cái .
      “Nàng thử ngẫm lại xem, có lời gì muốn với ta?”
      “Tướng công, thời tiết giống như trở nên lạnh, ngay cả ổ ngực của chàng cũng ấm . . . . . .” Tự mình xong, nàng lại ngủ thiếp .
      Mọi người sững sờ, chỉ thấy chủ tử lạnh cứng như đá, tựa hồ. . . . . . dĩ nhiên có hơi lạnh tản ra.
      *********
      *********
      “Thế tử phi, ngài có khách.” Mới buổi trưa, tổng quản liền tới ngoài cửa phòng thông báo.
      Mao Uy Long ngáp dài, biết tại sao, tối hôm qua tướng công như uống nhầm thuốc, phát cuồng muốn nàng suốt đêm, làm cho lưng nàng rất đau, toàn thân vô lực.
      gặp.” Nàng bò lên giường, tìm lại cảm giác ngủ bù nhằm khôi phục chút tinh lực.
      “Nhưng. . . . . . nhất định phải gặp ngài, nếu .”
      Nàng cau mày. “Đó, người nào mà lại thể gặp ta?” Nàng ngồi dậy giường, bộ mặt kiên nhẫn.
      “Là Vinh Phú.”
      “A, ” nàng kinh hoảng nhảy xuống giường. “Gặp, ta gặp!”
      Nàng lập tức rửa mặt, chỉ chốc lát liền vội vàng chạy vội tới ngoài cửa lớn, quả nhiên nhìn thấy Vinh Phú chờ ở đó.
      “Làm sao ngươi tìm tới đây?” Mao Uy Long kéo người tới biệt sảnh (phòng ở phía xa), hốt hoảng hỏi. Ngộ nhỡ bị tướng công nhìn thấy nguy rồi.
      “Nô tài có việc gấp xin ngài giúp tay.” Vinh Phú cũng là mặt khổ qua (khổ qua = mướp đắng. Câu này ý là mặt nhăn nhó, khổ sở).
      “Chuyện gì?” Nàng vội vàng hỏi, đôi mắt dáo dác ngó xung quanh, chỉ sợ người nên xuất xuất , giống như là làm việc gì trái với lương tâm vậy.
      “Nô tài tìm được thân thích mất tích.”
      “Vậy rất tốt, làm sao mặt ngươi còn nhăn nhó khổ sở như vậy?”
      “Thân thích gặp được, nhưng là có chút phiền toái.”
      “Đó là gì?”
      “Thân thích của nô tài thời gian trước tới Ti trấn chơi bài, biết xảy ra chuyện gì, lại bị người ta vu oan giết người, nhưng những người bà con kia của ta chỉ tay lên trời mà thề là vô tội, cho nên lúc này nô tài muốn mời ngài lấy thân phận Thế tử phi đến giúp tay.”
      “Như vậy. . . . . .” Thân thích của đúng là xui xẻo, lại gặp chuyện như thế. “Vậy Ti trấn ở đâu?”
      “Từ kinh thành về hướng tây, mất khoảng ngày rưỡi đường.”
      “Cần ngày rưỡi à? Này. . . . . .” Rời lâu như vậy, tướng công nhất định sinh nghi.
      Thấy nàng do dự, hăn nóng lòng thêm: “Kính xin Thế tử phi giúp tay, nghe nếu có người bảo lãnh, hai ngày nữa là quan phủ xử trảm rồi.”
      “Đây phải là giết người bừa bãi, giết lầm người dân lương thiện sao!” Nàng kinh sợ.
      “Đúng ạ!” vẻ mặt đau khổ bất đắc dĩ.
      “Ta hiểu rồi, ta nghĩ biện pháp cùng ngươi chuyến này.”
      *********
      *********
      “Tướng công, ta muốn. . . . . .” Mao Uy Long nhìn chằm chằm nam nhân hồi lâu, lên lời.
      biết vì sao, bắt đầu từ hôm qua, nam nhân này có gì đó quái quái, nàng nhìn kỹ bên trong ánh mắt của mang theo tức giận, còn có chút lãnh!
      “Muốn cái gì?”
      Ơ, cả giọng cũng mang điệu lành lạnh.
      “Cái này. . . . . . Ngày mai ta muốn ra vùng ngoại ô chút.” Nàng hạ quyết tâm, giọng .
      “Ngoại ô? Nơi nào?”
      Lạnh chịu được, nàng suy tính có nên trở về phòng mặc thêm áo bông vào hay ?
      “Ti trấn.” Nàng rốt cuộc nhịn được, hắt hơi cái, vuốt vuốt mũi, xác định có cái gì đó đúng.
      “Tốt.”
      “Ah?” Dứt khoát như vậy? ổn.
      “Chuẩn bị chút, ta cùng nàng.” đứng dậy.
      “Hả? Đợi chút, ta. . . . . . Chàng . . . . . Chàng muốn cùng?” Nàng nóng lòng vội vàng kéo .
      “Nàng phải là muốn Ti trấn sao?” nhìn chằm chằm nàng.
      “Này. . . . . . đúng rồi, nhưng gần đây phải là chàng rất bận sao? Ta thấy. . . . . . Ta có thể tự mình cũng được, tại lên đường, qua ba. . . . . . , hai ngày sau quay về thôi.” Vốn là xòe ra ba ngón tay, lại nhìn thấy khuôn mặt trầm xuống liền cụp bớt ngón. Nàng quyết định nhanh, lộ trình dạo bước nhanh chút chừng hai ngày sau có thể đủ để trở về rồi.
      “Nàng là nghĩ cho ta sao?”
      “Vậy. . . . . . Cũng hẳn vậy, chàng ngày kiếm bạc tỷ, ta thể cứ quấn lấy chàng mãi, khiến chàng thể làm chánh , thê tử tốt phải biết độc lập, phải sao?” Nàng dày mặt cười khúc khích. Nếu để cho biết mình vội giúp Vinh Phú, chừng đừng có là thân thích cũng cứu được, ngay cả Vinh Phú cũng gặp nạn.
      Chỉ thấy khuôn mặt đẹp của lộ ra tia lạnh, lâu câu, khiến cho bàn chân nàng cũng lạnh luôn. Nam nhân này quái đến cực điểm, nếu phải là lúc này có việc, nàng nhất định hỏi cho ràng.
      lâu, mới chậm rãi mở miệng “ !”
      Nàng thở phào nhõm, tựa hồ rất sợ đổi ý, người nàng như làn khói lập tức biến mất thấy bóng dáng.
      Nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, biểu tình của Cừu Thường Khiêm trở nên lạnh đến cực hạn. Mặc dù tự bắt mình phải tin tưởng nàng, nhưng tâm lại ngừng chìm xuống.
      *********
      “Vinh Phú, rút cuộc là đến Ti trấn chưa vậy? Ngươi phải là mấy dặm nữa đến sao? Mao Uy Long lau mồ hôi hỏi. Nàng cũng muốn mệt chết được còn chưa có tới! Nàng còn phải chạy trở về để trấn an tên kia nữa, trong lòng nam nhân kia tám phần có chuyện, nàng nếu làm cho ràng, trong lòng nàng yên.
      “Đến đến, xuyên qua cánh rừng này là đến rồi.” Vinh Phú giọng trấn an.
      “Vậy sao?” Nàng cùng bước nhanh vào cánh rừng.”Ah? Chúng ta thế nào tới lui lại vẫn lòng vòng trong rừng là sao?” Nàng phát bọn họ ở trong rừng vòng lâu ra được, giống như lạc đường?
      sao? về phía trước hai bước chính là cửa ra rồi.” ánh mắt Vinh Phú khẽ đảo vòng.
      Mao Uy Long giống như thấy được trong mắt chợt lóe lên tia quỷ quyệt, lòng có chút nghi ngờ nhưng vẫn di chuyển theo chỉ dẫn của về phía trước, đến mấy bước, lại chỉ thấy gian nhà gỗ rách nát, hơn nữa bốn phía nhìn như có dấu vết của người ở, chuyện này là sao?
      “Vinh. . . . . . Tại sao lại là ngươi?” Nàng xoay người lại muốn chất vấn Vinh Phú, lại kinh ngạc thấy Tiểu Xuân đứng ở sau lưng nàng.
      “Biểu tiểu thư ở chỗ này, ta dĩ nhiên cũng ở đây.” Tiểu Xuân vẻ mặt lạnh lùng, thân thể nhích sang bên cạnh nhường chỗ, ngạc nhiên nàng lại thấy Hỉ Nhi!
      Mao Uy Long kinh ngạc. “Các ngươi sao đều ở đây vậy?” Họ phải nên ở Cừu trang sao?
      “Chúng ta đặc biệt ở chỗ này chờ ngươi.” Hỉ Nhi cười lạnh .
      “Các ngươi làm sao biết ta qua nơi này?” Nàng vô cùng giật mình.
      “Dĩ nhiên, bởi vì là ta muốn ngươi tới.” Hỉ Nhi hả hê hừ lạnh.
      Mao Uy Long giận tái mặt, nhanh chóng chuyển sang Vinh Phú. “Ngươi lừa ta?” Nàng biết bản thân mình bị lừa, chỉ là bọn họ vì sao phải làm như vậy?
      Lúc này Vinh Phú còn bộ dạng đáng thương, bây giờ nhìn lại thậm chí là hiểm.
      sai!” cười cực kỳ dữ tợn.
      Nàng kinh hãi lui bước.
      “Ngươi dám giành nam nhân của ta, ta muốn ngươi thân bại danh liệt!” Hỉ Nhi vẻ mặt ác độc.
      “Ngươi muốn làm cái gì?” Nàng kinh ngạc thôi.
      “Có nhìn thấy , căn nhà rách nát này là ta tỉ mỉ chọn lựa làm nơi đặt chân cuối cùng cho ngươi!” Hỉ Nhi chỉ vào căn nhà gỗ xiêu vẹo chỉ chực sụp, cười đến hí hửng.
      Nữ nhân này điên rồi,muốn nhốt nàng? !
      *********
      Ba ngày rồi, nàng chưa trở về!
      Từ lúc nàng rời , Cừu Thường Khiêm suốt ba ngày ngồi thẳng trong sảnh, vẻ mặt giống như pho tượng.
      đếm mặt trời mọc rồi lặn, đếm ngày nàng đồng ý trở về, nhưng nàng trở lại, điều này chứng minh nàng phụ lại tin tưởng của , cùng nam nhân kia bỏ trốn!
      Nàng phản bội !
      càng nhiều, hận càng sâu!
      Lửa giận hừng hực từ trong ngực bùng lên, giống như mãnh hổ bị thương chuẩn bị gào thét, quay người lại, trưởng phong mang theo hận ý cùng lửa giận giống như sóng gió phóng ra bốn phía, trong nháy mắt bàn ghế trong phòng bị hủy hết, mình độc giữa căn phòng hỗn độn, lạnh lẽo đến dọa người.
      “Thế tử gia. . . . . .” thanh Lý Văn run run cẩn thận đến gần. Nếu phải bất đắc dĩ, giờ phút này ai cũng dám đến gần chủ tử, nhưng còn để mặc chủ tử tiếp tục điên cuồng mù mịt như vậy, sợ rằng xảy ra chuyện.
      “Khởi bẩm Thế tử gia. . . . . . Biểu tiểu thư tới.” Lý Văn nhìn chút ngoài cửa, làm hết trách nhiệm bẩm báo, chỉ hi vọng chủ tử có thể thoáng tỉnh táo lại.
      Hỉ Nhi ra hiệu cho Lý Văn lui ra, tiếp đó nàng ta về phía Cừu Thường Khiêm, to gan từ phía sau ôm lấy .
      chấn động, cũng đẩy ra.
      Trong lòng nàng mừng thầm. “Biểu ca, nghe biểu tẩu mất tích?” Nàng thử hỏi.
      tựa như nghe thấy, vẫn lãnh nhược băng sương (lạnh lùng) như cũ .
      “Nàng ta lại. . . . . . Cùng người khác bỏ trốn?” Nàng hỏi tiếp, cảm nhận được khẽ run run, ngay sau đó lại có phản ứng gì.
      “Biểu ca, huynh cần phải vì loại nữ nhân đó mà tức giận, nàng ta căn bản có giá trị, cũng xứng ——”
      Cừu Thường Khiêm bỗng dưng đẩy nàng ta ra, khiến nàng nhếch nhác ngã mặt đất, ánh mắt của lạnh lẽo, hiểm nhìn chằm chằm nàng.
      “Nàng ta trở lại, nàng ta là loại nữ nhân ai cũng có thể làm chồng, nghe trước kia còn từng quyến rũ nam nhân khác, loại nữ nhân này biểu ca còn xem nàng ta là bảo vật sao, nàng ta là kẻ vô sỉ đê tiện! Vô sỉ đê tiện!” Hỉ Nhi cam lòng rống to.
      “Câm mồm!” Trong mắt của tràn đầy tia máu, vẻ mặt cuồng nộ.
      “Ta sai, huynh nên sớm nhận , nữ nhân này xuất thân thấp hèn, hành động dĩ nhiên đê tiện, nàng ta dám cùng với đứa ở của Cừu trang bỏ chốn cũng là chuyện đương nhiên, chẳng có gì lạ, cứ cho là có thể quay về, nàng ta cũng là Tàn Hoa Bại Liễu ——”
      Bốp! thưởng nàng bạt tai, khiến nàng mắt nổ đom đóm rốt cuộc ngừng miệng. “Biểu ca. . . . . .”
      đầu tiên là lửa giận dâng cao, bỗng chốc lại dường như có điều gì suy nghĩ. “Làm sao ngươi biết nàng bỏ trốn cùng đứa ở của Cừu trang?”
      Trong phủ Thế tử tuy dưới đều biết Uy Long phản bội , nhưng chỉ có Lý Văn điều tra lai lịch giúp mới biết gian phu kia là ai, trong phủ Thế tử chưa tùng có ai gặp qua đứa ở kia ở Xuyên Cũng, Lý Văn là người kín miệng, nàng vừa mới đến Phủ thế tử, từ đâu mà biết được, từ đâu liên tưởng tới Uy Long cùng đứa ở của Cừu trang bỏ trốn?
      Lòng khỏi nổi lên nồng đậm nghi ngờ.
      “Ta. . . . . .” Nàng ngạc nhiên cà lăm. Nguy rồi, nàng nhất thời tức giận, quá nhiều rồi.
      !” Mặt hung ác lấn đến gần nàng.
      “Ta. . . . . .” Nàng cơ hồ bò đến góc tường.
      “Ta rồi, đừng mơ tưởng ra vẻ ở giữa ta và Uy Long, nếu ta bỏ qua cho ngươi, ngươi quên rồi sao?” Ánh mắt bén nhọn, bộ dáng kinh người.
      Nàng bị hù dọa luống cuống. “Ta. . . . . . Ta có!” Nàng rốt cuộc cảm thấy sợ hãi, bởi vì nàng biết lần này chút lưu tình thương tổn nàng. . . . . .
      *********
      *********
      “Ngươi định làm gì? cho ngươi đến gần ta!” Mao Uy Long kêu to. Nàng toàn thân còn chút sức lực nào, bị giam ở trong nhà gỗ ba ngày rồi, chút nước cũng có, lúc này nàng đói bụng đến choáng váng, tứ chi sắp vô lực, Vinh Phú lại đột nhiên vào phòng, hơn nữa mặt cười dâm đãng, nước miếng chảy ra, hai tay xoa xoa vào nhau về phía nàng, nàng bị sợ đến còn hơi sức cũng muốn xuất ra chút sức lực cuối cùng ngăn cản .
      tới gần ngươi, sao có thể để cho ngươi biết ta muốn làm gì?.” cười gằn lấn đến gần.
      Nàng nhất thời hoa dung thất sắc. “Tiểu Xuân, cứu mạng! Tiểu Xuân!” Nàng chỉ còn biết hướng về phía Tiểu Xuân vẫn canh giữ ở bên ngoài kêu cứu, hi vọng nàng ta còn có lương tâm tới cứu nàng.
      “Đừng kêu nữa, là tiểu thư Hỉ Nhi giao phó, Tiểu Xuân cũng làm chủ được, lúc này nàng ta còn giúp chúng ta giữ cửa, ngươi nàng ta dám thuận theo sao?”
      Nàng ngạc nhiên, Hỉ Nhi ác độc như vậy? Chuyện như vậy cũng làm được?!
      “Đừng giãy giụa nữa, ngoan, khiến cho lão tử vui vẻ thoải mái, ta có thể thả ngươi Tàn Hoa Bại Liễu trở về, lúc đó Thế tử gia có còn muốn ngươi .” miệng đầy nước miếng cười.
      “Mau. . . . . . Dừng tay!” Nàng suy yếu sợ hãi né tránh.
      “Chớ trốn, ta chờ ba ngày, chính là muốn chờ tiểu tử này nhà ngươi đói bụng đến vô lực, phải mất chút sức lực nào cũng có thể xuống tay.” nhe răng cười dâm uế dứt đáp lại.
      “Ngươi. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . .” Lời còn chưa dứt, miệng Mao Uy Long bị kẻ ác tâm cứng rắn hôn, nàng giãy giụa ngừng, xấu hổ đến nước mắt chảy ròng ròng. cần, nàng xin lỗi tướng công!
      Khi cứng rắn cạy ra hàm răng nàng, sắp đưa đầu lưỡi vào, nàng ra sức cắn nhát, Vinh Phú gào lên tiếng, trở tay cho nàng cái tát. “Con đàn bà thúi này, dám cắn ta!” vuốt miệng mình đầy máu, giận điên lên.
      Nàng bị đánh đến gương mặt lập tức sưng đỏ mảng. “Ngươi còn chạm vào ta nữa, ta giết chết ngươi!” Nàng giận .
      “Ngươi! Ta còn tưởng rằng ngươi đói bụng ba ngày, còn hơi sức đấu lại ta, tốt, đây là ngươi tự chuốc lấy, đừng trách ta biết thương hương tiếc ngọc!” thô lỗ nắm cánh tay ngọc của nàng, chỗ bị nắm lấy lập tức tím bầm đau nhức.
      Nàng liều mạng giãy giụa, nhưng càng giãy giụa càng hưng phấn, xoẹt tiếng áo khoác của nàng liền bị xé rách, lộ ra vạt áo bên trong, mơ hồ có thể nhìn thấy cái yếm ở dưới vạt áo bên trong, bộ dạng gấp gáp đè lên thân thể của nàng.
      Nàng kinh ngạc, nước mắt hoảng sợ lập tức trào ra, nhưng vô cùng suy yếu, hơi sức chống cự còn như lúc bình thường. “Ngươi còn dừng tay, ta liền cắn lưỡi tự sát!”
      Vinh Phú có chút giật mình, nhìn ra, tính tình Thế tử phi này còn rất mãnh liệt. “Ai, đáng tiếc ngươi hôm nay là nhất định phải xin lỗi Thế tử gia rồi, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta mau chóng làm xong, để cho ngươi chịu đau đớn, chừng ngươi thấy sảng khoái, còn phải kêu ta đừng ngừng lại!” xấu xa dụ dỗ nàng.
      “Phi! Vô sỉ! Trong lòng ta chỉ mình tướng công, ngươi dám chạm vào ta, ta chết cho ngươi xem!” Thanh của nàng cực kỳ giận dữ, quát.
      Nàng hối hận mắc mưu của thằng nhãi này, khiến cho bản thân rơi vào tình cảnh này!
      “Hừ, muốn tìm cái chết là chuyện của ngươi, Hỉ Nhi tiểu thư căn dặn, tiếc bất kỳ thủ đoạn nào cũng muốn ta làm nhục ngươi, cho nên ngươi hôm nay là khó tránh tai kiếp rồi !” lại lần nữa đè lên nàng.
      !” Nàng lại rơi lệ, nàng chịu nổi bàn tay bẩn thỉu của kẻ này sờ lên thân thể nàng, nhắm mắt lại, tâm trầm xuống, “Tướng công, vĩnh biệt!” Vừa lên tiếng liền tính cắn lưỡi tự vận.
      Dùng sức cắn xuống —— ah? Thế nào đau? Nhưng nàng ràng nếm được mùi máu? Chợt mở mắt.”A! Tướng công? !” Nàng dám tin, giờ phút này đập vào mi mắt là người cau mày nhìn nàng, gương mặt lo lắng.
      Lại cúi đầu, nhìn thấy ra là nàng cắn đầu lưỡi của mình, mà là tay người nam nhân của mình, nàng cả kinh vội vàng nhả ra, nhưng tay Cừu Thường Khiêm in vết răng tiếp đó vết máu lần lượt bao phủ mảnh. “Tay của chàng!” Lúc này Mao Uy Long lại phát , chẳng biết cái tên ác ôn đè lên nàng hoảng sợ bị cái tay khác của tướng công bóp chặt cổ họng, chỉ cần dùng sức cái, Vinh Phú tất nhiên cổ gãy lìa rơi xuống đất.
      “Nàng vẫn ổn chứ?” khàn giọng hỏi nàng.
      “Ô ô. . . . . . Tướng công, ta bị hù chết. . . . . . Ô ô. . . . . .” Vừa thấy được , tất cả hoảng sợ lo lắng nhất thời tan thành mây khói, vốn là lệ rơi đầy mặt nàng khóc càng lớn hơn.
      Sắc mặt Cừu Thường Khiêm trắng bệch, ôm nàng vào trong ngực. “ sao.” giọng dỗ dành.
      “Tướng công. . . . . . Ô ô. . . . . .” Nàng khóc đến hoa lê đẫm lệ, hiển nhiên nàng bị sợ đến .
      Nàng khóc càng lớn, tay kia của giữ cổ họng Vinh Phú sức lực lại càng tăng, đảo mắt cả mặt Vinh Phú đỏ bừng, cặp mắt như muốn lồi ra, có thể thấy là sắp tắt thở.
      “Tướng công, xin lỗi.” Nàng cuối cùng dừng lại khóc thút thít, ngước đầu nhìn .
      xin lỗi cái gì?” thoáng buông ra kiềm chế đối với Vinh Phú.
      “Tay của chàng. . . . . . Ta biết cắn phải tay chàng.” Nhìn thấy tay huyết nhục mơ hồ, nàng rất đau lòng.
      Cừu Thường Khiêm trưng ra vẻ mặt sao, khóe miệng lại mơ hồ khẽ nhếch. “ cần xin lỗi, cắn được lực càng lớn, bày tỏ nàng phải muốn làm việc có lỗi với ta càng mãnh liệt.”
      “Tướng công. . . . . .”
      “Ta nghe được lời vừa rồi của nàng, Uy Long, lần sau đừng hồ đồ như vậy nữa, kể cả nàng có thực bị làm nhục, ta cũng vẫn trách nàng.” Thanh khàn khàn cảm thấy vị chát chát.
      buồn bực vô cùng, vợ của nguyện ý vì thủ thân tìm cái chết, mà lại tin nàng, nghĩ nàng muốn phản bội ! đáng chết!
      tay ôm nàng, Cừu Thường Khiêm lâu bình tĩnh lại được.
      “Tướng công.” Lỗ mũi nàng đau xót, lại muốn khóc.
      “Tổng quản, dẫn người vào đây!” đột nhiên hướng ra cửa quát khẽ.
      ra là Lý Văn cũng tới, chỉ là vẫn luôn đứng ngoài cửa đợi lệnh, lúc này được lệnh, lôi Hỉ Nhi và Tiểu Xuân vào nhà.
      Cừu Thường Khiêm đứng lên, cước đá Vinh Phú vẫn ho khan dứt ngã nhoài ra đất, dẫm chân lên ngực của .
      Hỉ Nhi và Tiểu Xuân thấy tình cảnh này, ở bên sợ hãi co rúm lại.
      , là ai ra lệnh cho ngươi xuống tay với Thế tử phi?” mãnh liệt dùng sức cái, xương sườn Vinh Phú suýt nữa bị đạp gãy, đau nhức dứt.
      “Này. . . . . . Là tiểu thư Hỉ Nhi muốn ta. . . . . .” chỉ vào Hỉ Nhi, run giọng . Việc đến nước này, nào dám giấu diếm?
      “Ngươi láo!” Hỉ Nhi hốt hoảng cắt đứt lời , “ ràng là chính ngươi thấy sắc đẹp nổi tà tâm, còn muốn đem ta ra gánh tội thay!”
      Vinh Phú biết kiểu này là muốn qua sông rút cầu rồi, thế này hẳn phải chết còn có thể nghi ngờ gì nữa, vội vàng bảo vệ mạng phủ nhận, “Ta dối! Ban đầu là tiểu thư Hỉ Nhi dẫn ta vào Cừu trang, cầu ta quyến rũ Thế tử phi, nhưng lúc đó có cơ hội, cho nên lúc này nàng mới dẫn theo ta lên kinh, dặn dò ta nhất định phải. . . . . . Nhất định phải làm bẩn Thế tử phi. . . . . .”
      Cừu Thường Khiêm nghe vậy giận dữ, hung hăng nhấc chân dùng sức đạp đạp vào mệnh căn (cái chỗ quan trọng liên quan đến giống nòi ý có phải nhỉ, hay đầu óc ta đen quá?) của , chỉ thấy Vinh Phú đau đến nước mắt văng tứ tung, cả người co rúc ở đất gào khóc.
      “Ngươi còn có lời gì để ?” Tầm mắt bén nhọn cơ hồ có thể xuyên thấu lòng người của đính tại người Hỉ Nhi.
      Hỉ Nhi phịch tiếng quỳ xuống đất, Tiểu Xuân thấy thế cũng vội vàng quỳ xuống theo.
      “Biểu ca, ta biết sai rồi, ta. . . . . . Ta bây giờ phải dẫn huynh tìm được biểu tẩu rồi sao? Hoàn hảo chưa làm thành sai lầm lớn, huynh hãy tha thứ cho ta đây lần thứ đầu . . . . .” Hỉ Nhi ngừng run rẩy, đôi mắt đẫm lệ vòng quanh cầu xin tha thứ.
      Vẻ mặt Tiểu Xuân cũng là hoảng sợ, liên tiếp dập đầu, “Thế tử gia, là nô tỳ có khuyên can biểu tiểu thư. . . . . . Xin Thế tử gia tha mạng. . . . . .”
      “Hừ!” Cừu Thường Khiêm cười lạnh, “Ngươi đâu chỉ có khuyên can, cho tới giờ còn là ngươi xuất tận lực giúp đỡ nhiều nhất, giành được công lao rất lớn đấy. nha hoàn nghịch tặc đáng chết, cái lại trở thành đồng lõa độc ác, ta lúc đầu là có mắt như mù mới có thể để cho các ngươi theo hầu Uy Long!”
      Thấy từ bên hông rút ra hai thanh đoản đao (dao nhọn) sáng loáng, Mao Uy Long biết là lại muốn đại khai sát giới, tình thế cấp bách vội tiến lên ôm lấy cánh tay của .
      “Tướng công cần!” Nàng là sợ lại mất khống chế như lần trước.
      “Ta rồi, phàm là người thương tổn nàng ta, ta nhàng tha thứ, huống chi họ hợp mưu hại nàng lại còn lên kế hoạch lâu, tội càng thêm tội thể tha!”
      Ánh mắt của lạnh lẽo, trong nháy mắt thấy đoản đao bắn ra, thanh ngay giữa tim Vinh Phú, thanh là cắt qua cổ họng Tiểu Xuân, hai người cũng kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, lập tức tắt thở.
      Chính mắt thấy nha hoàn thân cận Tiểu Xuân đứng cách mình tới nửa bước đoạn khí mà mất, cặp mắt Hỉ Nhi trừng lớn, sợ hãi cực độ thét chói tai, ngay sau đó chết ngất mặt đất.
      “Tướng công, cầu xin chàng tha cho nàng ta !” Mao Uy Long nóng nảy , “Nàng dù sao cũng là biểu muội của chàng, ngộ nhỡ nàng ta xảy ra vấn đề gì, mẹ chàng rất đau lòng!” Mặc dù Hỉ Nhi rất đáng ghét, nhưng nàng ta cũng là bởi vì quá mà sinh hận, mới có thể đối với mình như vậy, lại nàng ta dù sao cũng là biểu muội thân thích.
      nhìn nàng suy ngẫm hồi lâu, cuối cùng khuất phục thở dài. “Được rồi, tùy nàng vậy.”
      Nàng vui mừng mỉm cười, biết nhịn được khi thấy nàng chịu uất ức, sợ nàng lại gặp phải chuyện như vậy, mới có thể gây nghiệp chướng giết người như vậy, xem ra sau này nàng phải ngoan ngoãn chút, thay tướng công của nàng tích đức nhiều chút rồi.
      Nhìn khuôn mặt nhắn của nàng tái nhợt, vì trấn an còn nỗ lực nặn ra nụ cười, Cừu Thường Khiêm đau lòng dứt, sau khi đưa tay giúp nàng sắp xếp ổn thỏa quần áo người, ôm chặt cả người nàng vào trong ngực, đứng dậy.
      “Chúng ta về nhà.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :