Bất Lương Quân Hôn - Tinh Nhị (Nhá hàng quyển 2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 57: ấy cứng rắn

      Edit : Mẹ Mìn


      Mễ Kiều theo tiếng gọi quay lại, vị bác sĩ kia phải là người lấy máu xét nghiệm cho sao?

      Theo bản năng, loại dự cảm tốt ập đến.

      Mang theo tia yên cùng nghi hoặc, Mễ Kiều vào nhìn trong văn phòng có hai vị quân y, hai hàng lông mày nhíu lại thành đường.

      "Tôi là Mễ Kiều, xin hỏi có việc sao?"

      Hai vị trung niên nam tử tinh tế nhìn , là bông hoa mới mười tám mười chín tuổi , bộ dáng đẹp mắt, cao 1m70, vóc người cân đối hấp dẫn, trưởng thành xinh đẹp. Sao lại gặp phải chuyện hay vậy chứ?

      Vì thế, trong lời đầu mang theo tia tiếc hận cùng ngưng trọng: "Bạn học Mễ Kiều, báo cáo xét nghiệm của có. Chúng ta đề nghị mau chóng nghỉ bệnh, sau đó báo cho người nhà biết, để người nhà đưa bệnh viện khám lại, nhanh chóng tìm phương án điều trị, hoặc là nhanh làm hóa trị, nếu để bệnh nặng thêm, theo chỉ số xét nghiệm, sợ là tình huống có lẽ...... Bởi vì, tại bệnh của tiến triển rồi."

      Ba vạch hắc tuyến chảy xuống thái dương Mễ Kiều.

      "Bác sĩ trưởng, ý ngài là, tôi mắc phải bệnh nan y?"

      Chủ nhiệm quân y hít sâu hơi, dừng chút, giống như chú ý cảm giác của , cho nên nghĩ cách ít có vẻ uyển chuyển. Ông cầm trong tay kết quả xét nghiệm, nhìn Mễ Kiều vẻ mặt rất là phức tạp.

      hai lời, Mễ Kiều tiến lên từng bước cầm lấy kết quả xét nghiệm, đó là biểu đồ, bên cạnh còn ít con số, xem cũng hiểu, trực tiếp bỏ qua, nhìn kết luận cuối cùng.

      "Bước đầu chuẩn đoán: Ung thư dạ dày."

      Tám chữ này phi thường bắt mắt, Mễ Kiều thào lần, lập tức khóe miệng nhếch lên, khinh thường đem báo cáo ném lên bàn.

      "Tôi bị ung thư dạ dày, cho tôi ít thuốc giúp tiêu hóa là khỏi bệnh, thân thể của chính mình tôi là người ràng, cùng lắm chỉ là viêm dạ dày. Hơn nữa, nhiều thế hệ nhà cúng tôi bị bệnh ung thư dạ dày. người tôi sao lại có tế bào ung thư dạ dày được!"

      Mễ Kiều hờn giận cau mày, đối với đủ cẩu huyết, lại đến cái ung thư dạ dày, ông trời già kia, tôi ** cả nhà ông!

      " Bạn học Mễ Kiều, tại bệnh của chuyển biến, tôi là bác sĩ, lại là quân nhân, còn là đảng viên đảng cộng sản, tôi tất yếu phải dối sao? Bạn học Mễ Kiều, nhân sinh đời, rất nhiều chuyện đều là chính mình thể làm chủ, vẫn lên nhanh liên hệ với người nhà, bệnh viện lớn kiểm tra, tại mới giai đoạn đầu, y học lại tiên tiến, kỳ tích đều có. Nhưng mà kéo dài thêm mười ngày nửa tháng, kia nhất định là hết cách xoay chuyển."

      Lời của chủ nhiệm quân y ý vị thâm trường, ngữ khí nghiêm túc, rốt cuộc làm cho ý thức Mễ Kiều bắt đầu có chút thanh tỉnh.

      há to miệng, câu cũng nên lời, nỗi sợ hãi như con chuột chũi, ở trong lòng bắt đầu bào hố, hố càng đào càng lớn, sợ hãi khôn cùng lan tràn.

      "Bạn học Mễ Kiều, tôi biết tại rất sợ hãi, như vậy, trước tiên chúng tôi giúp chuyển tới quân khu tổng viện, lại liên hệ giúp với người nhà của , có được ?"

      Dù sao, còn trẻ như vậy, xem bệnh quan trọng hơn, có lẽ thừa dịp lúc đầu tế bào còn có khuếch tán, còn chữa được.

      Đột nhiên Mễ Kiều cúi đầu, rầu rĩ, sau đó cắn răng nhìn thẳng về phía bác sĩ Chu.

      "Giữa trưa là ông lấy máu xét nghiệm cho tôi đúng ? Ông lấy lại làm kiểm tra lần nữa, nếu kết quả vẫn như trước, tôi tin!"

      Đôi mắt điềm đạm đáng lại thêm phần quật cường, sâu khắc vào trong lòng bác sĩ Chu, làm bác sĩ, bệnh nhân sinh lão bệnh tử, bọn họ tất dốc toàn lực giữ lại trị liệu, nhưng mà, ở phòng khám trong trường quân giáo, ung thư dạ dày là bệnh nặng, quả , gặp nhiều lắm.

      Mễ Kiều thấy ông ta hình như do dự, xông lên trước túm lấy hai ống tay áo của ông ta.

      "Bác sĩ trưởng, xét nghiệm cũng chỉ mất nửa giờ đến giờ, ông cho tôi làm lại lần, có được ? có được !"

      Bác sĩ Chu nhìn về phía chủ nhiệm, phát chủ nhiệm cũng là vẻ mặt tiếc hận, nhưng vẫn hướng về phía bác sĩ Chu gật gật đầu.

      " thôi, kiểm tra lại cho lần nữa!"

      Dòng máu đỏ thẫm chậm rãi bị hút vào ống tiêm, bác sĩ Chu thực kinh ngạc nhìn phản ứng của Mễ Kiều. mở to đôi hoa đào, gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ bị rút ra máu, giống như cùng chúng nó phân cao thấp. Chỉ cần tập trung tinh lực nhìn, chúng nó trở nên phi thường khỏe mạnh.

      "Tốt lắm. Trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi chút, Khoảng 40 phút nữa trở lại đây."

      Chu đại phu sợ bị áp lực tâm lý quá lớn, hảo tâm khuyên giải, lại bị Mễ Kiều kiên quyết phủ định. đặt mông ngồi bên cạnh bàn làm việc của bác sĩ Chu , lạnh lùng nhìn ông ta.

      "Ông xét nghiệm , tôi ở đây chờ kết quả!"

      Thở dài tiếng, bác sĩ Chu chỉ cảm thấy này cứng rắn, trong mắt lộ ra vẻ thưởng thức cùng tiếc hận. Lấy trong ngăn kéo bàn ra hộp sữa, ông ra vẻ thoải mái mà cười cười: "Tôi làm xét nghiệm, uống , đừng khách khí."

      Hơn mười phút sau, bác sĩ Chu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, trở lại phòng làm việc tìm báo cáo xét nghiệm máu của Chung Lan đan, lại liếc mắt nhìn Mễ Kiều.

      "Ách, bạn học Mễ Kiều, có quen Chung Lan, Chung thượng tá , ấy là giáo viên mới tới."

      Sắc mặt Mễ Kiều chưa bao giờ khó coi.

      "Có biết, bất quá quen, gặp mặt lần mà thôi!"

      Ánh mắt bác sĩ Chu càng thêm ngưng trọng.

      " phải thân thích?"

      Mễ Kiều xoay đầu, ngữ khí dần dần hờn giận.

      "Đương nhiên phải! Chả nhẽ thân thích tôi lại biết?"

      "À."

      Bác sĩ Chu ảm đạm xoay người. Trăm mối vẫn có cách giải. Lúc trước hai người bọn họ đều đến xét nghiệm cùng lúc, chỉ cảm thấy các giống như chị em sinh đôi, chính là tuổi các chênh lệch, nghĩ rằng, người giống người. Nhưng mà, Chung Lan có nhóm máu hiếm R H B tính. Vừa mới xem báo cáo xét nghiệm của Mễ Kiều, bị hai chữ "Ung thư " dọa sợ, cũng để ý cái khác, tại ngẫm lại, là có nhóm máu cùng diện mạo đều trùng hợp như vậy?

    2. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 58: Chuyện nực cười

      Edit : Mẹ Mìn

      Ngón tay trắng chạm lên khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên của bác sĩ Chu.

      Mà lúc này Mễ Kiều lại hoảng hốt, cũng đợi có người đến giải thích.

      "Khụ khụ, được 35 phút, có phải có kết quả rồi ?"

      Mễ Kiều nhìn bác sĩ Chu lấy ra bản báo cáo có đóng dấu trong ngăn kéo ra, nhìn chằm chằm hồi lâu, trong lòng nghi vấn cùng khủng hoảng càng lúc càng tăng. Hơn nữa bác sĩ Chu còn gì, ánh mắt xấu hổ nhìn thẳng vào mắt Mễ Kiều làm thấy cứng cả họng.

      "Cái kia, bác sĩ cứ việc , đây là lần thứ hai kiểm tra máu rồi, kết quả thế nào tôi cũng có thể chấp nhận."

      "Tôi, cũng biết phải với thế nào, lần trước lấy máu xét nghiệm cho thấy bị ung thư dạ dầy, nhưng mà lần này kiểm tra lại chỉ có anbumin hơi hơi cao chút, còn chỉ số khác tất cả đều bình thường."

      Anbumin hơi cao chút? Chẳng lẽ là do thích ăn trứng?

      Mễ Kiều mơ màng trong chốc lát, sau đó nghiêm trang nhìn chằm chằm bác sĩ Chu, khuôn mặt nhắn xinh đẹp đầy vẻ đề phòng.

      " như vậy, kết quả lần này, tôi bị ung thư, vẫn rất khỏe mạnh, đúng hay ?"

      Câu hỏi quá mức cẩn thận, còn có ánh mắt nhìn bác sĩ Chu như uy hiếp.

      nghĩ nghĩ, lần kiểm tra máu trước đó là do tự tay lấy để làm xét nghiệm, hơn nữa là chỉ làm có xét nghiệm này, có khả năng có vấn đề. Vậy tại sao lần xét nghiệm trước và lần xét nghiệm này lại cách biệt trời? Chẳng lẽ là máy móc bị hỏng?

      Nghĩ đến đây, bác sĩ Chu cảm thấy mình cũng hồ đồ rồi, hướng về phía Mễ Kiều ngượng ngùng cười.

      "Cái kia, ngại cho tôi kiểm tra máu lại lần nữa chứ?"

      Yên lặng.

      Yên lặng đến đáng sợ.

      Khóe miệng Mễ Kiều từng đợt run rẩy, rất nhanh xoa xoa chỗ bị lấy máu tay, vẻ mặt ai oán.

      "Ôi ~ ôi ~ cánh tay đau quá ~ ôi~ ôi ~ đầu cũng bắt đầu hôn mê, biết có phải do mất máu quá nhiều hay ?"

      Trong lòng lại thầm tính toán: Bệnh thần kinh! ngốc như vậy chứ, hai lần xét nghiệm kết quả đồng nhất, có trời mới biết sao lại thế này, vạn nhất xét nghiệm lần thứ ba, lại có kết quả là ung thư làm sao bây giờ? cũng muốn mạo hiểm như vậy!

      Trong tiềm thức, Mễ Kiều muốn trốn tránh.

      Bác sĩ Chu vừa nghe, khóe miệng khẽ nhếch, đứng lên trấn an: " bằng như vầy, đừng có gấp, tôi xin chỉ thị của lãnh đạo chút, ông ấy có kinh nghiệm hơn tôi."

      15 phút sau, vẫn là vị chủ nhiệm quân y trước, ông ta xem kỹ hai bản báo cáo. đó đều ghi nhóm máu R H B tính, hẳn là của cùng người, nhưng mà, vì sao tế bào bạch huyết, tế bào chuyển hoá a xít amin lại trái ngược nhau như thế?

      Ông ta lại hỏi lại Mễ Kiều các triệu chứng bệnh lý, suy tư lâu, sau đố ông ta đưa ra kết luận: Do máy móc bị hỏng, nên kết quả kiểm tra sai.

      An toàn để đạt được mục đích, ông ta đưa cho Mễ Kiều ký số giấy tờ, rồi đưa cho mang đưa cho đội trưởng để lấy giấy nghỉ phép.

      Lo sợ hết buổi chiều, kết quả lại là chuyện nực cười. Mễ Kiều chỉ cảm thấy mệt mỏi. Cực kỳ mệt mỏi, rất muốn ngủ. liền thẳng ra đường, thẳng về ký túc xã.

      Mễ Kiều rồi, bác sĩ Chu liền chạy gọi điện thoại.

      "Alô, thượng tá Chung Lan có ở đấy ?"

      "À, lệnh điều động vừa đưa đến, lúc này thượng tá đến quân khu nhậm chức rồi, mới trong chốc lát. Xin hỏi, là ai?"

      "Vâng, có việc gì. Hẹn gặp lại."

      Bác sĩ Chu sửng sốt nghĩ lại, xét nghiệm của Mễ Kiều có độ chính xác cao, có lẽ xét nghiệm kia của Chung Lan cũng vậy, cho nên muốn báo cho ta biết, nhắc ta đến bệnh viện quân khu kiểm tra lại. Sau lại nhớ đến kết quả xét nghiệm nước tiểu của ta là có thai, như vậy dạ dầy khó chịu hẳn là do phản ứng thai nghén . Nghĩ như vậy, trong lòng bác sĩ Chu lại có chút an ủi, chuyện này, liền như vậy qua .

      Bên ngoài phòng làm việc của tham mưu trưởng quân đoàn J, tiếng đập cửa vang lên.

      Trầm Nghê Trần khẽ nhíu mày, gần đến giờ tan tầm, hẳn là có người đến quấy rầy chứ.

      "Vào ."

      Người ngoài cửa tuân lệnh, nhàng mở cửa vào.

      "Báo cáo tham mưu trưởng, thư ký chuyên trách Chung Lan đến báo danh!"

      Chỉ cảm thấy cơn gió lạnh thổi qua, Trầm Nghê Trần ấn mạnh đầu bút, văn kiện lên nét mực đậm. ngước mắt lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

      "Ngươi vào bằng cách nào?"

      ràng thông báo với lính gác ở cửa ra vào doanh trại, có chỉ thị của , bất luận là ai, từ binh nhì đến thủ trưởng, đều thể cho vào.

      Chung Lan cười , đứng chào theo tư thế quân nhân. Thấy giọng của Trầm Nghê Trần hờn giận, liền xấu xa cười, buông cánh tay, lấy trong túi ngực ra giấy điều động công tác đưa lên.

      "Bắt đầu từ ngày mai, em chính là thư ký chuyên trách của , hôm nay đến trước để báo cáo, sau này, còn thỉnh thủ trưởng vui lòng chỉ giáo."

      -----------------**8**-----------------​

      Sao trời mông lung, xóa phần nào u của đêm tối. Ánh sáng nhạt xuyên qua màn sương mỏng manh, chiếu lên tầng mây ngư bức tranh tô điểm cho bầu trời đêm, làm cho người ta chỉ có cảm giác trống rỗng cùng mờ mịt.

      Mễ Kiều cảm khái cho bóng đêm, quả nhiên, cuối mùa thu, bỗng thấy nhớ .

      Trong lòng lại nghĩ, vị chủ nhiệm viện quân y làm cho giấy nghỉ phép, sao nhân tiện đến quân đoàn J thăm . nhớ từng hơi thở của , nhớ dáng vẻ hiên ngang của dưới lá quốc kỳ. Về phần bệnh bao tử của mình, cũng lười quan tâm.

      Tay cầm giấy nghỉ phép, tay cầm giầy. Mễ Kiều làm ra bộ dáng yếu ớt bệnh tật như Lâm Đại Ngọc, hữu khí vô lực hướng thẳng văn phòng chính trị viên đến. Lúc đến góc rẽ, nghe thấy hai bạn học nữ trêu ghẹo lẫn nhau.

      "Ha ha, phải chu kỳ kinh nguyệt của cậu vào mùng 6 hàng tháng sao, như thế nào quá ba ngày rồi mà chưa có, phải là ở bên ngoài cậu có người đấy chứ?"

      " có! Gần đây nội tiết của tớ mất cân đối, nên chậm mấy ngày sao?!"

      "Ha ha ha, xem ra tớ trúng rồi, gần đây cậu có kinh nguyệt, dạ dày lại khó chịu, là có thai sao?"

      "Cậu muốn chết à! Xem tớ có dám giết cậu !"

      Hai cái cãi nhau ầm ĩ, cứ như vậy qua Mễ Kiều ở hành lang thượng. Thân mình Mễ Kiều giả bộ yếu ớt bỗng cứng đờ, nghĩ lại chút tình trạng của mình. Sau đó hóa thạch.

    3. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 59: Hai vạch

      Edit: Mẹ Mìn

      Trong trường quân giáo Tây Sơn có hiệu thuốc, đằng sau căn tin có loạt cửa hàng.

      Mễ Kiều đưa giấy xin phép nghỉ đến cho chỉ đạo viên, lại bị cự tuyệt. Chỉ đạo viên , Trầm Mạt có dặn, thời gian này cho phép ra ngoài, trừ phi ông tự mình đến đưa Mễ Kiều ra ngoài, nếu dù trời có sụp xuống, cũng cho phép ra ngoài.

      Mễ Kiều cảm thấy mất mát cùng nghi hoặc. cầm trong tay ít tiền, mặc bộ phục thường, bồi hồi đứng trong đêm lạnh, sau đó chậm rãi về phía hiệu thuốc.

      phải là trúng thưởng đấy chứ?

      Dọc đường , Mễ Kiều đều tự hỏi vấn đề này. ràng còn chưa đến mùa đông khắc nghiệt, nhưng mà vẫn lấy ra chiếc áo len có mũ dưới đáy hòm, mặc vào, đội mũ lên che hết nửa khuôn mặt. vốn định đeo thêm cái khẩu trang nhưng lại sợ làm cho người khác chú ý.

      vất vả qua đoạn đường dài, Mễ Kiều nhìn chung quanh, do dự mãi mới vào.

      quanh quầy tính tiền vòng, chưa mua que thử thai bao giờ, cũng biết hình dáng nó ra sao. Bộ dánglén lút, thực làm cho người ta sinh nghi.

      "Bạn học, cháu muốn mua cái gì? Có phải thuốc hạ sốt hay ?"

      Ông chủ hiệu thuốc thấy mặc chiếc áo len dầy, thầm nghĩ chắc bị cảm lạnh.

      Mễ Kiều lắc lắc đầu, nghĩ rằng, biết mình cần thứ gì nhưng chẳng biết hình dạng ra sao. Trong này chỉ có và ông chủ nên cắn răng, liền mạch.

      "Cháu muốn mua que thử thai!"

      "À à."

      Ông chủ vừa nghe liền hiểu ý xoay người.

      Mễ Kiều lấy ra trăm đồng, thầm nghĩ may mua cho xong rồi chạy nhanh rời . Đuổi kịp bước chân của ông chủ, nhưng mà, ông chủ lại lên tiếng hỏi :

      "Cháu xem, muốn mua loại nào?"

      Mễ Kiều khẽ nhíu mày, .

      "Hay là, giá tiền bao nhiêu?"

      Mễ Kiều bĩu môi, đáp.

      "À, tôi đưa cho cháu xem, cháu tự mình chọn ."

      Ông chủ xong, đem tất cả các loại có trong hiệu thuốc ra đưa cho Mễ Kiều xem. Bầy ra bộ dáng sẵn sàng chọn lựa.

      Khóe miệng Mễ Kiều giật giật.

      Ngoài cửa, hình như có chút động tĩnh, Mễ Kiều sợ phía sau có người, trong lòng lo sợ.

      "Cho cháu loại tốt nhất."

      Nhìn cũng nhìn, nhét luôn 100 đồng vào tay ông chủ.

      Ông chủ cười cười, cầm tiền, bỏ vào ngăn kéo, sau đó xoay người lấy chiếc hộp đưa cho .

      Mễ Kiều nhận lấy, nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Trong khí, tựa hồ tràn ngập hương khí thản nhiên của Trầm Nghê Trần, hòa vào bóng đêm, bay lên hòa vào từng ngôi sao chằng chịt bầu trời, nhàng nhợt nhạt. Mễ Kiều rầu rĩ nghĩ, sao lúc trước, khi cùng Trầm Nghê Trần thân thiết, lại nghĩ tới chuyện mang thai này chứ?

      giấu hộp giấy đựng que thử thai trong ngực, chạy hơi về phòng ngủ.

      Rốt cuộc, cũng đến giờ tắt đèn.

      Mễ Kiều cởi giày, làm nhơ chuẩn bị ngủ như mọi khi, xuống giường, toilet.

      chọn chỗ cuối toilet ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cửa, lấy ra cái hộp , rút ra cái que , sau đó là tờ giấy hướng dẫn sử dụng. Mễ Kiều đọc đọc lại ba lần, ghi nhớ như nhớ thánh kinh, rốt cuộc biết cách sử dụng.

      đem cất cái que vào trong túi tiền, xé cái hộp giấy cùng tờ giấy hướng dẫn sử dụng ném vào trong bồn cầu. cẩn thận đứng lên, tìm kiếm vật có thể đựng nước tiểu.

      Rốt cuộc, sau phen bận rộn cùng khẩn trương, Mễ Kiều mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm kết quả que thử thai. cái vạch đỏ chậm rãi xuất , phía dưới cách đó xa, lại xuất vạch nữa mầu hồng nhạt. Tổng cộng là hai vạch.

      "Ha ha, ha ha, ha ha ha!"

      Mễ Kiều cố tự cười ngây ngô, đứng lên.

      Trầm Nghê Trần, chúng ta có con! Có con!

      vô cùng quý trọng đem que thử thai cất lại vào trong túi tiền, trở lại phòng, lên giường ngủ. Vì quá hưng phấn nên làm thế nào cũng ngủ được, bỗng nhiên nhớ ra tối hôm nay chưa ăn gì, vì thế lại đứng lên, chạy đến ngăn tủ của mình, mở ra, lấy túi bánh bích quy ăn từng miếng từng miếng.

      "Liên trưởng, làm cái gì vậy ? Khuya khoắt thế này, tôi buồn ngủ quá!"

      "Liên trưởng, đói bụng à, tôi có bánh trứng mới làm, ăn ?"

      "Làm ơn cần tiếp! Ngủ!"

      Trong phòng ngủ, thanh kháng nghị nổi lên bốn phía. Mễ Kiều chẳng thèm ngó tới, mặc áo, giầy, nhảy ra khỏi giường, cầm theo túi bánh bích quy liền ra ngoài. Nghĩ rằng, ra hành lang ăn, còn có con , thể để cho con bị đói được!

      Bồi hồi hồi lâu, lại càng muốn gặp Trầm Nghê Trần.

      Lấy điện thoại cầm tay ra, nghĩ nghĩ chút, liền nhắn tin cho .

      "Tiểu Trần Trần, ngủ chưa?"

      Sau lúc lâu, bên kia trả lời lại.

      " chưa ngủ, quân khu có việc, đêm nay tăng ca."

      Mễ Kiều vừa nhắn tin lại, vừa tủm tỉm cười.

      "À, vậy đêm nay cứ ở đấy tăng ca , hắc hắc."

      đầu đuôi, Mễ Kiều liền cắt đứt điện thoại, tinh thần dâng trào, vận sức chờ phát động.

    4. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 60: Mễ Kiều, em đừng bỏ !

      Edit : Mẹ Mìn

      Trèo tường.

      Mễ Kiều đêm nay muốn nhìn thấy Trầm Nghê Trần nên nhất định phải ra ngoài.

      Theo trí nhớ lần lượt đảo qua từng ngóc ngách trong trường quân giáo Tây Sơn, rốt cuộc, Mễ Kiều cũng nhớ ra góc gần nhà tắm cạnh sân bóng rổ. Chỗ đó tường cao ước chừng 2m, Mễ Kiều cũng cao hơn 1m70, chỉ cẩn kê thêm mấy tảng đá, chắc chắn trèo lên được.

      Chẳng qua, nếu lúc này ra ngoài, ngày mai trở về như thế nào?

      Bàn tay khẽ đặt lên bụng mình, mặt Mễ Kiều tràn đầy ngọt ngào. Muốn mang theo Bảo Bảo gặp ba ba, còn phải nghĩ đến ngày mai gì chứ? Tương lai của cùng Trầm Nghê Trần, vốn chẳng phải thấy ngày mai hay sao?

      làm theo ý muốn của mình.

      Trong bóng đêm, thân hình nhàng, y phục thường ngày, cộng thêm đôi giày chơi bóng, mông lung mà xinh đẹp, mặt hướng vào tường, lưng quay ra ngoài.

      Mễ Kiều vừa nhàng nhẩy xuống, liền có chiếc xe mầu đen chạy đến.

      "Bạn học, chỗ nào? Tôi tính rẻ cho!"

      Thấy bất động, lái xe còn : "Ha ha, tôi thường hay đón mấy học viên trèo tường trốn ra. Hôm nay muộn rồi, nghĩ lại gặp may. Nếu xe tôi, tôi tính rẻ cho !"

      Mễ Kiều sửng sốt, nhớ tới trước lúc trèo tường, lại dễ dàng kiếm được mấy cục gạch như vậy liền bật cười, sau đó cố ý vòng đến đầu xe, nhìn xem biển số xe, lại trước mặt lái xe lấy ra điện thoại di động, ghi lại biển số xe.

      Đây là cách tự bảo vệ mình mà cha Mễ Kiều dậy . Chỉ cần là mình gọi xe, nhất định phải đem biển số xe ghi nhớ, hơn nữa phải cho lái xe nhìn thấy ghi lại biển số xe. Như vậy, mới bị người xấu lừa bịp.

      Lái xe buồn cười, chở Mễ Kiều chạy về hướng quân khu J.

      Đoạn đường này cũng ngắn, trả 150 ngàn ( hi hi…Mình tính tiền việt.) Vẻ mặt Mễ Kiều hưng phấn, thầm nghĩ, sau khi Trầm Nghê Trần biết được chuyện này, vui sướng kích động giống .

      Tim đập rộn rã, vất vả mới đến được cổng quân khu, vậy mà được lính gác cổng cho biết là thể vào được.

      Vì giữ cho tâm tình được thoải mái, vì Bảo Bảo trong bụng được phát triển trong môi trường tốt nhất, lúc này đây, Mễ Kiều có tức giận, cũng có nhẩy lên ba thước cao.

      lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trầm Nghê Trần.

      Chỉ chốc lát sau, điện thoại thông.

      "Alo, Kiều Kiều, sao muộn vậy còn ngủ? 12 giờ rồi."

      Mễ Kiều nghe ra ý sủng nịch cùng thương tiếc trong lời của Trầm Nghê Trần, cảm thấy mỹ mãn, khóe miệng cong lên.

      "Em ở, ờ… cổng quân khu, hi hi…, có thế cảnh vệ cho em vào ?"

      "Ha ha, đừng đuà, hay giả?"

      Trong tiềm thức, Trầm Nghê Trần cảm thấy có khả năng, đến việc trước kia Mễ Kiều bị cấm túc, cũng chưa lần đến phòng . Bây giờ, vào được trường quân giáo Tây Sơn, mà Mễ Kiều cũng bị cấm túc, được phép ra ngoài, như vậy xem ra, việc đến đây lại càng thể.

      " mà, em đưa điện thoại, chuyện với cảnh vệ nhé!"

      Mễ Kiều vui vẻ đưa điện thoại di động cho cảnh vệ, nhướng mày.

      "Trầm tham mưu trưởng mới tới của muốn cùng chuyện!"

      Cảnh vệ bán tín bán nghi tiếp nhận điện thoại, hai câu, rồi tắt máy đưa lại cho .

      Mễ Kiều sửng sốt, đây là ý gì?

      "Thủ trưởng , muốn đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích, thủ trưởng tự mình đến đây đưa vào!"

      Cảnh vệ đem điện thoại trả lại cho Mễ Kiều, câu lạnh như băng, sau đó tiếp tục đứng nghiêm quân tư, như cây tùng cây bách trăm năm đứng sừng sững ngã.

      Tự mình tới đón sao? Hắc hắc, Mễ Kiều trong lòng càng vui hơn. còn tưởng rằng, bảo cảnh vệ dẫn vào!

      Thời gian lạnh lùng trôi, lướt qua lòng bàn tay, có thể lưu lại rất nhiều dấu vết. Những ngón tay nắm chặt, lưu lại dấu vết trong lòng bàn tay. Trong người, mỗi giọt máu đều vì mà sôi trào.

      Gió thu lạnh, mặt trăng lưỡi liềm, trông mong, chờ đợi, dõi mắt mong chờ, nhớ, chỉ vì muốn nhìn thấy lập tức xuất , nắm tay , mang cùng con đường đời.

      là giữa đêm, ánh sáng nhợt nhạt, thân hình con từ từ đến.

      Mễ Kiều vì trông mong mà mỉm cười, nụ cười dần dần cứng ngắc ở khóe môi, dần dần tan rã.

      "Mễ Kiều? Làm sao có thể đến đây? phải ở trường quân giáo Tây Sơn sao?"

      mặt Chung Lan lộ vẻ kinh ngạc, dừng bước, khó hiểu đặt câu hỏi.

      Mễ Kiều lạnh giọng, ánh mắt như băng tuyết ngàn năm.

      "Tôi cũng muốn hỏi . Hơn nửa đêm, sao có thể ở trong này?"

      Vốn, Chung Lan được điều phối đến đây làm thư ký cho Trầm Nghê Trần, ngày mai chính thức nhận việc, nhưng vì trong lòng ta vui mừng hớn hở, buổi chiều muốn đến sớm gặp Trầm Nghê Trần báo danh. Trầm Nghê Trần rất là đau đầu, đem thông báo chuyển công tác của Chung Lan xem lại, phát là do nhân quân khu điều động, vì thế kêu Chung Lan tạm thời ở lại, trước tiên gặp trưởng phòng nhân can thiệp. Kết quả, cái vị trưởng phòng kia căn bản để Trầm Nghê Trần vào mắt, thậm chí còn , nếu muốn can thiệp vào việc điều động công tác của hắn, chờ Trầm Nghê Trần làm lãnh đạo quân khu rồi sau. Trầm Nghê Trần lòng muốn thấy Chung Lan, vì thế lại tìm quan hệ khác, rốt cuộc cũng đem Chung Lan dời khỏi .

      Nhưng mà Chung Lan cam lòng, vẫn dây dưa, vì thế kéo dài tới bây giờ chưa chịu rời .

      Việc này đó, làm sao Chung Lan lại có thể để Mễ Kiều biết?

      "Tôi, tại tôi là thư ký của Trầm tham mưu trưởng, ấy tăng ca, tất nhiên tôi phải ở bên cạnh."

      Mễ Kiều hít ngụm khí lạnh, có chút dám tin.

      Chung Lan cùng thêm cái gì, qua , thăẳng ào cổng đơn vị.

      Mễ Kiều dùng sức túm lấy cánh tay ta, thuận theo buông tha: " cho ràng! phải giáo viên sao, sao lại đến đây làm thư ký?"

      Chung Lan ai oán liếc liếc mắt Mễ Kiều cái, nũng nịu đứng lên cầu xin tha thứ: "Mễ Kiều, chút, cần túm tôi nha, tôi mang thai, đừng đẩy tôi!"

      Lần này, Mễ Kiều lại kích động, hai tay càng gắt gao túm lấy Chung Lan, dùng sức lay ta: " cái gì?! Ai là cha đứa ? xem!"

      "Kiều Kiều!"

      Tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng đến, Trầm Nghê Trần chạy chậm đến chỗ Chung Lan cùng Mễ Kiều, nhìn khuôn mặt nhắn của Mễ Kiều nổi cơn thịnh nộ, còn có vẻ mặt ủy khuất của Chung Lan, khỏi chau mày. lôi kéo Mễ Kiều : "Chúng ta vừa vừa , đây là cổng doanh trại, ảnh hưởng tốt."

      xong, lại quay về phía Chung Lan : "Em cũng lại đây!"

    5. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 61: Nếu, chúng ta có con?

      Edit : Mẹ Mìn

      Cây ngô đồng, thân cây trụi lủi tội nghiệp chỉ thẳng lên trời, trong ánh sáng mờ ảo, bóng cây loang lổ, còn có gió đêm lạnh buốt thổi vào người.

      Trầm Nghê Trần đem Mễ Kiều kéo lại bên, rời xa lính gác, sau đó quay đầu nhìn về phía Chung Lan.

      "Sao lại thế này?"

      Chung Lan ấp úng, ủy khuất cực kỳ, nước mắt trong hốc mắt trào ra.

      "Mễ Kiều, tôi muốn hỏi , sao ở trường quân giáo mà lại chạy đến quân khu, còn, còn muốn đánh tôi, ô ô~"

      Trầm Nghê Trần nghi hoặc nhìn về phía Mễ Kiều, ngữ khí vẫn ôn hòa như trước.

      "Là như thế này sao?"

      Mễ Kiều cúi đầu, nhìn biểu tình mặt .

      "Nếu tin ta, cần gì phải hỏi em!"

      là, chính mình bị khi dễ, vậy mà lại hỏi người khác là chuyện gì xảy ra! Mễ Kiều nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Trầm Nghê Trần. trả lời mà hỏi lại.

      " đến đây để làm thư ký, phải ?"

      Trầm Nghê Trần sửng sốt, vừa muốn mở miệng giải thích, Mễ Kiều lại bắt đầu đặt câu hỏi.

      " mang thai, muốn tôi đẩy ngã , cũng là ?"

      Trầm Nghê Trần nhíu mày, như ngẫm nghĩ, rồi lại nhìn về phía Chung Lan.

      "Em như vậy với Mễ Kiều?"

      Chung Lan bỗng nhiên , vừa mới rồi còn bầy ra ánh mắt vô tội, giờ phút này thế nhưng còn có chút tránh né. Đôi mắt sợ hãi nhìn về hướng lính gác. Vừa mới rồi, cùng Mễ Kiều đối thoại, khẳng định lính gác đều nghe thấy.

      "Trầm Nghê Trần, ngờ lại làm em thất vọng!"

      Mễ Kiều oán hận mắng câu, nước mắt tràn mi, quay đầu bỏ chạy.

      Hơn nửa đêm, vui mừng kích động chạy tới muốn cho biết tin vui, vậy mà cùng Chung Lan lại cho bất ngờ đến đau đớn như vậy! Cái gì mà tin tưởng , cái gì mà hết thảy đều giao cho , hết thảy đều là lừa đảo! hỏi , đáp, lại nhiều lần hỏi Chung Lan trước, có câu trả lời của Chung Lan, cần gì phải chờ ?

      Thân ảnh mỏng manh yếu đuối chạy càng ngày càng nhanh, giống như nỗi bực bội và đau đớn trong lòng càng ngày càng tăng, dần dần rời xa tầm mắt Trầm Nghê Trần, cũng đem tâm Trầm Nghê Trần đâm từng nhát từng nhát, từng giọt từng giọt máu theo đó mà chảy ra.

      "Kiều Kiều!"

      lớn tiếng gọi , chạy nhanh đuổi theo, ôm lấy , yên lặng chịu đựng từng cú đấm của trút lên người , quan tâm đem ôm chặt vào lòng.

      "Kiều Kiều, chuyện đó là thể nào, và Chung Lan tuyệt đối có nửa điểm quan hệ, có chạm vào ta!"

      Mễ Kiều ngẩng đầu, nước mắt trong suốt dưới ánh trăng, làm tâm Trầm Nghê Trần mềm nhũn.

      "Vậy muộn thế này, sao ta còn có thể ở trong này cùng ?"

      Trầm Nghê Trần sợ xúc động lại chạy trốn, gắt gao ôm chặt , đem giam cầm ở trong ngực . Thanh khẽ khàng như lá rụng mùa thu, cẩn thận: "Kiều Kiều, em vào văn phòng của , từ từ giải thích cho em nghe, được ?"

      "Em nghe!"

      Mễ Kiều tùy hứng che lỗ tai, bỗng nhiên nhớ tới chuyện của mình, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trầm Nghê Trần.

      "Nếu người mang thai là em, có vui vẻ ?"

      Thời gian, bỗng chốc như dừng lại.

      tự hỏi lại mình, nếu Mễ Kiều mang thai, , Trầm Nghê Trần, liệu vui mừng sao?

      Lồng gực cứng lại, màn đêm bao phủ lấy làm cho Mễ Kiều nhìn thấy thần sắc trong mắt . nhàng ôm chặt lấy , thanh nhàng, nụ cười yếu ớt.

      "Đừng giỡn, Kiều Kiều."

      Mễ Kiều giãy ra khỏi vòng ôm của ôm ấp, liên tục lui về phía sau, sắc mặt càng ngày càng tái, nhưng ánh mắt lại sáng rực.

      "Nếu em ? Nếu đúng là chúng ta có con?"

      Trầm Nghê Trần thở dài, tâm như bị ai dẫm đạp, giá lạnh thổi qua làm cho tỉnh trí lại.

      "Vậy bỏ nó . Em phải biết, chúng ta, thể có con."

      Lại lần nước mắt rơi như mưa, Mễ Kiều dám tin nhìn chằm chằm người đàn ông mà đưng trước mặt . Trong ánh mắt, có chút tuyệt vọng, chút hèn mọn, chút bất khả tư nghị.

      nghĩ, Trầm Nghê Trần cũng có suy nghĩ giống như vậy, giống như vô số tiểu thuyết xem qua. cao hứng mà ôm lấy , quay vòng tròn, sau đó vui mừng ngửa mặt lên trời hoan hô: "O H! Tôi muốn làm ba! Tôi muốn là ba!"

      Nhưng mà có.

      Hoàn toàn như mong muốn. Lời của làm tim vỡ tan thành từng mảnh , rồi bị gió thu lạnh thổi cho bay tan tác

      "Đừng giỡn! Trầm Nghê Trần vốn chính là cậu của , sao có thể cùng sinh con chứ! Cho dù hai người đời này có ở bên nhau cũng chỉ có thể vụng trộm tìm hoan mua vui mà thôi, sinh con? Nực cười! phải tình thương của người mẹ quá lớn làm cho muốn làm điều trái luân thường đạo lý?"

      Chung Lan đứng ở cách đó xa nhìn được bình thường, lên, khinh thường đáp trả Mễ Kiều, giống như hướng thế nhân tuyên cáo, Mễ Kiều muốn cùng Trầm Nghê Trần sinh con, là ý muốn ngây thơ cỡ nào!

      Trầm Nghê Trần hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh hơi hơi nổi lên, nhẫn trong lời của Chung Lan có khiêu khích, đánh thẳng về phía Mễ Kiều.

      "Kiều Kiều, em lại đây, chúng ta về văn phòng chuyện, có được ?"

      có chút sốt ruột, từ sau khi trả lời Mễ Kiều về chuyện sinh con, cứ tiến bước lại lùi bước, xem như quái vật.

      Bị người con mình nhìn mình với ánh mắt như vậy, thể nghi ngờ, đó là thương tổn cùng châm chọc lớn đến cỡ nào.

      "Nếu, con của chúng ta bị dị dạng sao? nguyện ý cho em sinh con ?"

      Giọng của Mễ Kiều hơi hơi run, hỗn loạn nghẹn ngào.

      Trầm Nghê Trần có miệng mà khó trả lời, phải trầm mặc, mà là biết trả lời thế nào.

      " giỡn! Cho dù là bị dị dạng cũng thể sinh! Sinh nó ra, nó gọi Trầm Nghê Trần là ba, hay gọi là ông cậu? Chính làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này, lại còn muốn con sống cuộc đời đáng xấu hổ như sao?!"

      Chung Lan khí thế bức người hướng về phía Mễ Kiều, cố tình công kích . Ý chí của Mễ Kiều bị lời của ta làm cho rệu rã, lan ra đến toàn thân, làm thân hình Mễ Kiều ngừng run rẩy.

      "Chát!"

      Trong trời đêm, tiếng động sắc bén vang lên. Đó là thanh phát ra từ bên má của Chung Lan.

      Trầm Nghê Trần chán ghét nhìn ta, gằn từng câu từng chữ lạnh như băng.

      "Chung Lan, nếu trước đó Trầm Nghê Trần tôi đối với còn có chút áy náy chuyện tình cảm ngày xưa, hôm nay nhờ lời của còn lại gì nữa hết. Phiền từ nay về sau cần xuất ở trong tầm mắt của tôi nữa. Nếu , gánh chịu hậu quả đấy!"

      Chung Lan ôm má, chật vật nhìn người đàn ông trước mặt.

      hề liếc nhìn ta cái, rất nhanh chạy về hướng Mễ Kiều vừa , chính là, nơi đó làm sao còn có bóng dáng Mễ Kiều?

      Dưới ánh đèn đường mờ ảo, nơi Mễ Kiều vừa đứng, que thử thai đơn dưới đất, bị Trầm Nghê Trần nhàng nhặt lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :