Bất Lương Quân Hôn - Tinh Nhị (Nhá hàng quyển 2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @Mẹ Mìn chị mìn ơi, hai tháng ko ra chương mới rồi đấy :052::052::052::052:

    2. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      @Lạc Lạc : đợi c hoàn bộ quân hôn . chiến đấu mà
      Chó Điên thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      @Mẹ Mìn đợi hoàn bộ đó đến bao giờ mới xong hả chị? :-(( cũng cho em ít nhất 1, 2 chương :'(

    4. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Nhờ Mod @LạcLạc tìm giùm cái link từ chương 44 --> chương 54 bên box sưu tầm nhé. Chị tìm mãi thấy. TKS trước nhé.

      Chương 55: Tình , cố lên!


      Edit : Mẹ Mìn

      Suốt giờ, Mễ Kiều cùng Trầm Nghê Trần cứ như vậy mà đứng nhìn nhau, yên lặng .

      Trầm Nghê Trần nhìn sắc mặt trở nên nhợt nhạt của Mễ Kiều, đau lòng hung hăng hít hơi sâu. lấy ví tiền ra, rút ra chiếc thẻ ATM, đưa cho lính gác, bảo họ đưa cho Mễ Kiều. thấy khó hiểu cầm lấy, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

      Bên trong, bị chịu kích thích, Mễ Kiều liền giống như chim sợ cành cong. cần tiền của , trong đầu hoảng hốt nghĩ đến "P hí chia tay", bàn tay cầm thẻ ATM khỏi bắt đầu lạnh run.

      "Kiều Kiều, trong trường học có máy rút tiền, mật mã gửi tin nhắn cho em. tại sắc mặt em rất kém, cần ăn cơm ở căn tin, , khả năng tạm thời thể mỗi ngày cùng em ăn cơm, cùng em uống canh. Em tự chăm lo cho mình tốt, đến tiệm cơm chúng ta vẫn ăn, ăn nhiều đồ ăn chút, uống nhiều canh chút."

      Ánh nắng mặt trời lười biếng tắt dần, gió thu lạnh rung. Trầm Nghê Trần tao nhã đứng lặng, mặt mang theo ý cười ấm áp lưu luyến. Phong cách nhàng, tràn đầy nhu tình cùng sủng nịch, ngũ quan xinh đẹp, bất cứ lúc nào đều có ma lực dụ hoặc trí mạng đối với Mễ Kiều.

      cắn cắn môi, cố nén hề khóc.

      Bởi vì, lúc thảo luận qua tin nhắn với , thấy khóc, tim như bị đao cắt.

      "Em gầy quá."

      Qua lúc lâu sau, Trầm Nghê Trần chậm rãi ra ba chữ, trong con mắt tràn đầy đau lòng.

      Trầm Nghê Trần rất muốn hỏi , về việc bỏ nhà theo đầy kinh động của , muốn thực lời hứa cùng bỏ . Nhưng mà cũng biết bệnh tình của Trầm Thanh Thu, nếu là lại bị chuyện gì làm cho kích động mà gặp chuyện may, sợ là cả đời này, cùng Mễ Kiều cũng sống được yên ổn.

      cầu xin trời xanh có thể chỉ dẫn cho lối . cảm nhận được gió thu hiu quạnh, mong có thể nhờ đó mà cho ý tưởng. nghe tiếng lá rụng dưới ánh mặt trời, chờ đợi nó có thể cho thêm sức mạnh.

      Điểm mấu chốt lúc này, điều mà họ sợ nhất chính là trong hai người "Chia tay".

      Trầm Nghê Trần gặp Mễ Kiều, thấy sắc mặt càng thêm tái nhợt, còn có ánh mắt mập mờ, làm cảm thấy tia sợ hãi. Hai hàng lông mày nhíu lại, tự biết điều, nếu cứ ở trong tình trạng này chuyện, phải là biện pháp tốt để giải quyết vấn đề.

      "Trở về , phải rồi. Buổi tối lại gọi điện thoại cho em. Đến lúc đó, biết em ăn gì."


      xong, thói quen muốn hôn nụ hôn tạm biệt, nhưng mà, hành lang lưới sắt lại chia cắt bọn họ, làm tình của bọn họ cách nào thể .

      Trầm Nghê Trần cần phải nhiều lời nữa, hướng Mễ Kiều cười , xoay người rời .


      Đem xe chạy kia khắc, bức bách chính mình cần nhìn ngoài cửa sổ Mễ Kiều kia phó nhìn trông mong chờ đợi chính mình ánh mắt. sợ hội điên mất, hội chịu khống chế làm ra làm cho bọn họ càng thêm tiếp cận địa ngục chuyện tình đến.

      "Trầm Nghê Trần, đây là lần cuối cùng ngươi để ấy nhìn ngươi rời , về sau, được để ấy nhìn như vậy nữa!"

      Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, Trầm Nghê Trần thầm thề với chính mình, dậm mạnh chân ga, nghênh ngang lái xe mà !

      Trái tim Mễ Kiều như bị dao cứa, thiếu chút nữa ngồi bệt dưới đất.

      Bi thương xoay người, thanh tin nhắn từ điện di động vang lên.

      lấy điện thoại ra xem, là Trầm Nghê Trần gửi đến.

      "Vợ , em cố gắng kiên trì, tin tưởng , nhất định tìm được biện pháp lưỡng toàn. Chỉ cần em lòng theo , chỉ cần em suy nghĩ bậy bạ, có động lực, có dũng khí, có biện pháp, tìm cho tương lai chúng ta lối ."

      "Ha ha."

      Mễ Kiều cười tiếng, khuôn mặt rực rỡ như tỏa ánh hào quang, dung nhan tuyệt mỹ, tiếng cười thanh thúy.

      Bên tai vẫn còn quanh quẩn lời thề của vào hôm họ lấy giấy đăng ký hết hôn. Mỗi câu thề non hẹn biển của , làm nội tâm vắng vẻ của lập tức được lấp đầy.

      "Em tin tưởng , em ăn nhiều cơm, hồ đồ ngốc nghếch nữa, đứng dưới ánh mặt trời, cười sáng lạng lo nghĩ. Bởi vì, em muốn cho sức mạnh, cho tình chúng ta sống mãi, cố lên!"

      Thông qua tin nhắn thoại, Mễ Kiều hạ giọng ngọt ngào gửi lời nhắn đến Trầm Nghê Trần. Giọng vô cùng ngọt ngào của trái ngược hoàn toàn với nhợt nhạt vừa rồi.

      Miệng huýt sáo, chân bước thảm cỏ xanh, có sủng ái cùng kiên định của Trầm Nghê Trần, đột nhiên Mễ Kiều còn thấy sợ hãi nữa. Quả nhiên, trải qua mưa gió, con người trưởng thành. Mễ Kiều cũng hiểu được, tình dù có gặp bao sóng giõ, chỉ cần hai người nhau cùng kiên định, như vậy, tình vĩnh viễn tàn phai.

      Trường quân giáo Tây Sơn quá lớn, từ phòng ngủ đến phòng y tế rồi ngược lại, rồi lại ra cửa bắc, sức lực Mễ Kiều còn bao nhiêu. Trong lòng nghĩ đến bệnh bao tử, nhanh chữa cho tốt, lại gầy xuống, hại Trầm Nghê Trần đau lòng. được nửa đường, lại mua cóc trà sữa, vừa vừa uống, bổ sung thể lực. ngang qua khu nhà giáo viên, qua đám cây cối rậm rạp, Mễ Kiều có cảm giác như có đôi mắt nhìn chằm chằm.

      Hai chân mỏi nhừ, phiền chán hướng về phía cái nhìn kia trừng lại, loạt cửa sổ bằng kính đều đóng kín, chỉ có cánh cửa mở ra, thân ảnh thanh lệ đứng dựa vào tường.

      Mị nhãn thoáng nhìn, cười nhạo tiếng, Mễ Kiều coi như mình nhìn thấy ruồi bọ.

      Nhưng mà, ruồi bọ kia đúng bám dai, muốn đá cũng xong. Lúc Mễ Kiều quay lưng định dời khỏi chỗ này, sau lưng vang lên tiếng gọi đầy nhiệt tình.

      "Mễ Kiều!"

      Mễ Kiều dừng bước, xoay người, khinh thường nhìn chằm chằm Chung Lan. Cho dù biết việc Chung Lan tìm Trầm Thanh Thu, hại cho trái tim của bà phát bệnh phải nhập viện, nhưng mà chỉ dựa vào việc Chung Lan trở về, hơn nữa lại là bạn trước của Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều liền đối với ta có chút thiện cảm.

      "Có việc gì?"

      Chung Lan bỏ qua cái nhìn tốt của Mễ Kiều, lộ ra chút nụ cười gian tà, trong suốt nhìn .

      "Mễ Kiều, tôi xem sắc mặt của được tốt, có phải thoải mái? Nếu , tôi cùng đến phòng y tế truyền dịch , quân giáo huấn luyện thực khổ, tăng thêm thuốc kháng virus nữa, bệnh cũng mau khỏi hơn chút."
      JupiterGalileoAlice Huynh thích bài này.

    5. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 56: Chồn chúc tết gà

      Edit : Mẹ Mìn

      Truyền dịch? Thuốc kháng virus?

      Mễ Kiều cười nhạo tiếng, đôi mắt hoa đào mị hoặc dưới ánh mặt trời làm người ta say mê, làn mi cong dài dưới gió thu khẽ lay, nụ cười xấu xa môi làm có vẻ phong tình rất khác biệt.

      Mặc dù hai người có diện mạo giống nhau đến chín phần, nhưng mà vẻ kiều mỵ thanh thuần toát ra từ trong người trước mặt, Chung Lan tự nhận, làm được.

      "Làm sao biết tôi cần truyền dịch? Tôi xem, là chồn cấp gà chúc tết, có ý tốt?"

      "Ha ha, suy nghĩ nhiều rồi."

      Chung Lan hướng Mễ Kiều cái nhìn thập phần chân thành, vẻ mặt dịu dàng: " đến quan hệ tại của cùng Trầm Nghê Trần, chỉ bằng quan hệ trước kia của tôi cùng ấy, tôi nghĩ, gặp thoải mái, vì để ấy có thể an tâm, tôi cũng chủ động quan tâm chút."

      "Hứ!"

      Mễ Kiều hèn mọn liếc ta cái, lập tức đưa cốc trà sữa cầm tay lên hung hăng hút ngụm.

      "Cám ơn đối với Tiểu Trần Trần lòng say mê, nhưng mà ngại quá, tôi lại có thiện cảm với , cầu xin nhanh chút biến mắt cho tôi! Liếc thêm cái nữa, tôi sợ tôi tiêu hóa được mất!"

      Tay cầm trà sữa, mắt nhìn ra mặt hồ yên ả, Mễ Kiều thèm liếc mắt nhìn Chung Lan cái, cứng rắn phun ra những lời này, liền xoay người bước .

      Chung Lan nhất thời nghẹn lời, trong đầu vang lên câu lúc trước của Trầm Nghê Trần, cùng Mễ Kiều bất đồng, cư nhiên Mễ Kiều so với đáng hơn.

      Ha ha, tay Chung Lan tự giác xoa xoa dạ dầy, bị lời của Mễ Kiều làm cho tức giận, lại bắt đầu đau.

      "Trầm Nghê Trần , tôi với trong lúc bất đồng, lại đáng hơn tôi. Nhưng mà, tôi nhìn thế nào cũng thấy, đáng chỗ nào?"

      Mễ Kiều dừng bước, theo lời đối phương khiêu khích làn điệu, hờn giận xoay người.

      "Tiểu Trần Trần với ? Khi nào?"

      Nụ cười giảo nở rộ bên khóe miệng Chung Lan, yên lặng nhìn Mễ Kiều, trong lòng Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều so với đáng , so với tuổi trẻ, nhưng mà, có nhiều lắm kinh nghiệm xã hội, đùa giỡn thủ đoạn, so với , còn khiếm khuyết rất nhiều.

      "Lần trước chúng tôi gặp nhau, ngày hôm sau, là chính mồm ấy cho tôi biết, là cháu ngoại ấy, còn có, rất nhiều rất nhiều chuyện."

      "Chuyện gì?"

      Mễ Kiều có chút dám tin há to miệng, thốt ra liền hỏi lên. có chút tin Trầm Nghê Trần dám đem chuyện cấm luyến cho Chung Lan biết, nhưng mà, chuyện "Cơ mật" như vậy, nếu phải Trầm Nghê Trần , Chung Lan làm sao có thể biết?

      " muốn biết?"

      Nhìn Chung Lan dào dạt đắc ý, Mễ Kiều có chút bực mình. Khóe mắt theo ánh chiều tà liếc nhìn Chung Lan, trong khoảnh khắc, mọi nghi vấn đều giống như gió thu tán , đấu vết.

      "Chung giáo viên, tôi là cháu ngoại hiệu trưởng Trầm Mạt, việc này, ít người đều biết, nhất là giáo viên, sợ là nghe Chu bộ trưởng qua. biết tôi cháu ngoại Tiểu Trần Trần cũng chẳng có gì lạ. Lần trước gặp mặt, Tiểu Trần Trần chính mồm thừa nhận tôi là vợ ấy, cho nên, tại tự nhiên biết tình. Ha ha, nhiều năm trước, làm bạn của Trầm Nghê Trần như thế nào, tôi ràng lắm, cũng cần hỏi đến. Nhưng mà tại, chồng tôi đối với tôi thế nào, tôi hiểu nhất. Chuyện này, ấy , cũng có khả năng chính mồm cho ! cần phá đám!"

      Lúc này đây, ánh mắt Mễ Kiều nhìn Chung Lan, gằn từng tiếng, phi thường ràng, cảm xúc thực bình tĩnh, khí chất thành thục khó có được trong cơ thể phát ra. Ánh mắt Chung Lan hoảng loạn.

      ta ngờ, đến hai mươi tuổi, lại có tơ duy như vậy. ta còn tưởng rằng, vào tuổi này khi đều lo được lo mất, dễ bị kích động vì những lời gièm pha mới đúng.

      "Ngay tại lần trước chúng ta gặp, ngày hôm sau, tôi tìm ấy, trong sổ đăng ký vào doanh trại vẫn còn tên tôi, tin, có thể xem. Trầm Nghê Trần chính mồm , là cháu ấy, lần đầu tiên gặp nhầm với tôi. nghĩ lại chút, chẳng lẽ lần đầu hai người gặp mặt, có chuyện gì kỳ quái sao?"

      Chung Lan từng bước ép sát, cam lòng, đập nồi dìm thuyền, khí định thần nhàn, làm bộ như là Mễ Kiều hiểu lầm ta.

      Mễ Kiều trong lòng tê rần, cần nhớ lại, lần đầu tiên cùng Trầm Nghê Trần gặp mặt, Trầm Nghê Trần đều gọi Lan Lan, hơn nữa, còn tưởng rằng Trầm Nghê Trần bị làm sao nên mới có thể chạy tới ôm lấy , bị đè sô pha ăn xong lau sạch.

      Khóe miệng khẽ nhếch, Mễ Kiều muốn cùng ta nhảm nhiều.

      Khó trách, mỗi lần nhìn thấy Chung Lan đều có cảm giác như thấy quỷ, nguyên lai, từ ngày khai giảng kia, ta là quỷ trong lòng rồi.

      " những lời này, căn bản đủ để dao động tín nhiệm của tôi đối với Tiểu Trần Trần. Cho dù các người có gặp mặt, ấy cho tôi biết, đó lại như thế nào, điều đó chứng tỏ ấy để ý đến cảm thụ của tôi, hơn hết là tôi. Nhưng ra , giáo viên Chung, cũng là người trưởng thành, như thế nào nghĩ đến ở đây chuyện với tôi, quả thực còn ngây thơ hơn tôi!"

      xong, Mễ Kiều xoay người cũng quay đầu lại bước , mặc Chung Lan gọi thế nào cũng để ý tới.

      Dương liễu lả lướt ven hồ, Chung Lan nhìn bóng dáng Mễ Kiều quật cường rời , rốt cuộc có chút hiểu được, vì sao Trầm Nghê Trần Mễ Kiều như vậy. Mễ Kiều chỉ có 19 tuổi sao? Cùng cùng tuổi quả giống!

      Phòng y tế trong trường học. Phòng xét nghiệm.

      Mễ Kiều tự đến cửa sổ tìm báo cáo xét nghiệm của mình. Bên kia, bác sĩ Chu vẻ mặt vội vàng đứng ở cửa chủ nhiệm phòng khám nhìn chung quanh. Đợi cho phát bóng dáng Mễ Kiều, ông vội vàng gọi .

      "Mễ Kiều, ở trong này, đến văn phòng chủ nhiệm chuyến!"
      JupiterGalileoAlice Huynh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :