Chương 43: Bỏ trốn? " phải a, ở nước Mỹ, muốn nuôi sủng vật cần rất nhiều thủ tục rườm rà, mà Tiểu Mã lại là giống ngựa quý. Trước tiên cấn có giấy chứng nhận tiêm vắc-xin phòng bệnh, giấy chứng nhận mắc bệnh truyền nhiễm gì, lại còn phải làm đơn nhận nuôi nữa ......" Đầu bên kia điện thoại, Đại Pháo cực lực muốn giải thích ràng, nhưng Trầm Nghê Trần làm gì còn tâm tư để nghe dông dài nữa chứ. "Vậy cậu cứ làm đúng như họ cầu! Vô luận như thế nào, tôi nhất định phải có được Tiểu Mã!" xong, Trầm Nghê Trần nhanh chóng cúp điện thoại. Buổi tối 7 giờ. Cửa sau đội 21, chiếc Audi nhìn quen mắt đâng đậu ở đây. Trầm Nghê Trần có xuống xe, ánh mắt chăm chú nhìn lên lầu 2, ký túc xá của nữ sinh. Ở đó có người con làm yên lòng. Đêm trăng sáng, gió thu thổi , mang theo cái se lạnh của mùa thu. Trầm Nghê Trần vào phòng đội, tìm gặp Vương Văn Yến. Sau đó lâu, chợt nghe Vương Văn Yến ở phòng đội gọi lớn: "Nhị liên liên trưởng Mễ Kiều, xuống lầu gặp tôi! Nhị liên liên trưởng Mễ Kiều, xuống lầu gặp tôi!" Trầm Nghê Trần lần đầu tiên có cảm giác bất an. lặng lẽ xuống xe, tránh ở đại sảnh, chỗ khuất cầu thang vì sợ Mễ Kiều vừa nhìn thấy liền bỏ chạy. Nhưng mà, thông minh như Mễ Kiều dễ bị mắc mưu. đứng cửa sổ lầu 2 nhìn thoáng qua thấy xe củaTrầm Nghê Trần đậu ở đó. Tin tức chiều nay làm biết phải đối mặt với như thế nào. Hít sâu hơi, Mễ Kiều xuống lầu. Có câu, rất muốn hỏi . Vừa qua trận nôn, được bạn học dìu về giường nghỉ ngơi, đến giờ vẫn chưa ăn gì. dùng chăn lông che kín đầu, muốn đem mặt mình che lại, nhưng là cũng có khóc. Cơn đau bất chợt kéo đến làm thiếu chút nữa kêu lên. cuộn chặt mình trong chăn, chịu đựng khó chịu trong người. Khóe mắt hơi ẩm ướt, lại cắn môi tự nhắc nhở mình: Trời chưa sập, vẫn chưa đến lúc phải khóc! Thân thể có chút mệt mỏi. Bước chân liêu siêu như muốn ngã. vừa mới xuống lâu, Trầm Nghê Trần liền vọt nhanh đến, cũng sợ người khác nhìn thấy rồi bàn luận gì, bá đạo ôm lấy thẳng ra xe. Cửa xe đóng lại, ngăn cách hai thế giới. kéo chăn trùm đầu xuống. Gương mặt nhợt nhạt dần ra. "Em chưa ăn cơm chiều?" Trầm Nghê Trần vẫn ôn nhu quan tâm , nắm hai bàn tay trong tay mình. Mễ Kiều cũng muốn hỏi , giờ phút này như bị nghẹn trong cổ, được lên lời. "Kiều Kiều, em hãy nghe , tại cần để ý người khác nghĩ như thế nào, thấy thế nào, chúng ta chỉ cần để ý chính mình, có được ?" Giọng điệu ôn nhu ấm áp, Mễ Kiều nâng mi mắt nhìn . giống như thiên sứ thân trong ma quỷ, mỗi câu, lời của đều mê hoặc , làm cho trầm luân cùng rơi vào địa ngục! "Kiều Kiều, em làm sao vậy, có phải hay thoải mái?" Trầm Nghê Trần đưa tay đặt lên trán Mễ Kiều, thử lại thử, vẫn là lo lắng, nhéo nhéo cằm của , nhìn ánh mắt ai oán, đôi môi khẽ nhếch lên. Mễ Kiều trong lòng chua sót khôn cùng lan tràn. hỏi, có phải hay thoải mái. nghĩ phát sốt, nhanh chóng muốn đo nhiệt độ cơ thể . Nhưng là, tại chỉ thân thể thoải mái, ngay cả trong lòng cũng thoải mái. Chẳng lẽ chỉ có nhiệt độ cơ thể bình thường mới được coi là bình thường sao? Thấy nàng , Trầm Nghê Trần có chút hoảng. "Hãy nghe , đó chỉ là hiểu lầm. Lúc đầu cũng biết chuyện này. Ngày chúng ta lấy giấy chứng nhận kết hôn, buổi tối có việc về trường đó, em có nhớ . Tối đó gặp mẹ em mới biết được. Nhưng lúc đó mọi chuyện muộn." Ngón tay bị Trầm Nghê Trần nắm chặt có chút đau, nhưng lại làm cho Mễ Kiều cảm thấy thực chân . Bỗng nhiên, giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống. Những gì muốn hỏi, những gì tức giận đều theo gió bay mất. "Em, đứa ngốc!" Mễ Kiều khóc nức nở, đầu chôn trong lòng Trầm Nghê Trần, nước mắt cứ vậy tuôn rơi, thân hình yếu đuối run lên từng chập. vì sao cho ? Nếu phải mẹ đến đây, còn tính mình gánh chịu bí mật này bao lâu nữa? " tự cho là mình làm đúng! Ô ô~ cho là cho em biết, em bị thương sao? Ô ô~ là tên vô lại! Ô ô~" Tràn đầy đau lòng. Mễ Kiều thể tưởng tượng được thời điểm Trầm Nghê Trần biết quan hệ của hai người là loạn luân, đau khổ biết mấy. Vậy mà vẫn vì chịu đựng tất cả, vẫn giữ lời thề với . "Kiều Kiều, đừng khóc nữa, đưa em ra ngoài ăm cơm, em như vậy ăn cơm được." Trầm Nghê Trần xong, đem ôm trong lòng ra. Mễ Kiều mặt nước mắt nước mũi, tất cả đều lau khô người Trầm Nghê Trần. Chỉ có đôi mắt đỏ hồng, sưng vù cùng hơi thở mệt nhọc suy yếu. Chuyện đến nước này rồi mà vẫn còn lo chưa ăn cơm sao? "Chúng ta, chúng ta kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?" Trong gian hẹp, Mễ Kiều bừng tỉnh chấn kinh, run nhè lại nhu nhược thanh , chữ chữ ràng. Đôi mắt hoa đào mở to, tràn đầy đầy kích động. Trầm Nghê Trần thực hận thể tự mình tát mình hai cái. "Kiều Kiều, có chủ ý, chỉ là chưa với em thôi. đưa em xa nơi này." xong, mở ngăn trong xe, lấy ra hộ chiếu, visa cùng vé máy Los Angeles của hai người cho xem. "Lần trước, lúc chúng ta lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, mọi giấy tờ của em vẫn cầm. Này tháng qua, luôn luôn chuẩn bị mọi thứ. Giấy tờ của em là do nhờ người quen làm hết. ở nước Mỹ chuẩn bị hết rồi, tài sản của ở trong nước bán hết. Chúng ta ở Mỹ sống thoải mái cũng được mấy chục năm. Hơn nữa có thể ra ngoài làm nữa mà." Mễ Kiều có chút ngây ngốc, trợn mắt há mồm mà nghe . "… muốn dẫn em bỏ trốn?" P/S : Tiểu tam xuất ……….
Rồi, sắp chia cắt rồi rồi, giai đoạn ngược sắp đến rồi @Mẹ Mìn tết đến rồi, lì xì cho mọi người thêm "vài" chương mới chị đoạn hay mờ
Lì xì cho các bạn nhé. Bé @rina93 vào nhận lì xì nhé! Chương 44.1 : , phải lo lắng Mễ Kiều ngưng thần, Trầm Nghê Trần ánh mắt sáng ngời. Đó là tương lai của sao? Bỏ trốn? Điều này tốt lắm. "Nếu, muốn đưa em bỏ trốn?" cười yếu ớt, ôn nhu mà sủng nịch chăm chú nhìn Mễ Kiều. Giờ phút này, hai người chỉ có hình ảnh của nhau trong mắt. Những thứ khác đều là vô hình đối với họ. Có lẽ, ở trong mắt mọi người, đây là chuyện tình có lối thoát. Như câu Chu Chí Phong với Mễ Kiều, lựa chọn tình , giống như bỉ ngạn hoa, hoa nở lá, lá nở hoa, muôn đời gặp nhau, có ngày mai. Nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của Trầm Nghê Trần, còn có hành động cùng lời của dạo gần đây, đều làm cho Mễ Kiều cảm thấy tình sâu nặng dành cho . Chẳng những có ngày mai, hơn nữa còn có thể sánh cùng trời đất, đơn thuần mà duy mỹ, có thể so với đồng thoại. tình dĩ nhiên phát triển đến bước này, trầm ổn như Trầm Nghê Trần, nếu phải trải qua ngàn vạn suy tính, Mễ Kiều biết, quả quyết lôi kéo chính mình, đến bước đường này. "Em chưa từng qua nước Mỹ. Tiếng học được, cũng sử dụng bao giờ." Mễ Kiều ngượng ngùng , hai má đỏ hồng thẹn thùng. "Ha ha." Giọng cười yếu ớt, Trầm Nghê Trần nắm chặt bàn tay bé của Mễ Kiều, ánh mắt kiên định nhìn minh chứng cho lời thề son sắt của . " có thể dậy em, hơn nữa, sau khi Mỹ, có thể tìm thầy giáo cho em, sau đó em có thể thi đại học. Nơi đó có J thị, có trường quân giáo Tây Sơn, có quân kỷ làm em chán ghét. [quan trọng nhất là có luân lý chèn ép chúng ta _ đương nhiên, đem câu này nuốt vào trong bụng] có thể cam đoan với em, chúng ta ở bên kia, là cuộc sống tràn đầy hạnh phúc." Mễ Kiều nghe vậy, trong lòng lộp bộp chút. , nơi đó có J thị, có trường quân giáo Tây Sơn, có quân quy quân kỷ, như vậy, tiền đồ hoa gấm của ở đâu? Quân hàm Thiếu tướng ở đâu? Tất cả đều cần sao? có chút dám tưởng tượng. cuộc đời bị thế nhân chê cười, nếu muốn hao hết toàn bộ tài sản của Trầm Nghê Trần, hủy tiền đồ của , cùng cùng nhau gánh lưng tội danh loạn luân bất hiếu, phải bỏ xứ mà , như vậy có đáng giá ? Ánh trăng càng vào đêm càng sáng tỏ. Gương mặt Mễ Kiều chìm trong suy nghĩ, đôi mắt mông lung làm cho Trầm Nghê Trần cảm thấy bối rối. Bàn tay đưa lên giữ lấy đầu Mễ Kiều, Trầm Nghê Trần từ từ cúi xuống, nhàng hôn lên đôi môi hé mở. Nụ hôn nhàng, ôn nhu, cũng hết sức nhẫn nại chờ đáp lại . Đôi môi như có ma thuật mê hoặc Mễ Kiều. Tim đột nhiên đập mau, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao đột biến. Vẻ ngây ngô đáng của làm Trầm Nghê Trần cành thêm kích thích. hơi hơi đứng dậy, nhanh chóng áp lên người Mễ Kiều, gắt gao đè nặng xuống. đôi bàn tay to an phận chạy lọan người , tìm được đường vào rồi thẳng tiến đến ngọn đồi tuyết trắng phập phồng vì cảm xúc mang đến....... "Ân, Nghê Trần!" Mễ Kiều cả người run lên, mở ra cái miệng nhắn nhịn được ưm câu, thanh khúm núm đến cực điểm, cực lực dụ hoặc. Hơi thở Trầm Nghê Trần dần dần ngưng trọng, quyết đoán xâm nhập vào khoang miệng của , đoạt lấy chiếc lưỡi đinh hương, cùng nhau khuấy đảo. Nơi đẫy đà bị chút lại chút niết ở trong lòng bàn tay vân vê thưởng thức làm toàn thân Mễ Kiều lỗ chân lông đều dựng thẳng lên, hô hấp khỏi rối loạn! "Đừng, đừng!" Cuối cùng Mễ Kiều vẫn bị thực tế làm cho thức tỉnh bối rối giãy dụa, bàn tay bé cố gắng giữ lấy tay Trầm Nghê Trần trước ngực . "Trần, Nghê Trần~ đừng!" Trầm Nghê Trần thân thể ngẩn ra, hơi hơi nhích ra chút, mặt chút thay đổi nhìn . "Kiều Kiều, mọi chuyện hết thảy em hãy quên . Em chỉ cần nhớ rằng em là vợ được ?" P/S: Thịt......thịt.......thịt.......có ai muốn thịt ???!!!!!