@ Ngocthach : B đọc Cungquanghang, phần truyện sưu tầm edit hoặc vào trang mynhanle để ủng hộ editor trc nhé.
Mình quyết định nhảy hố này của bạn nên lượn qua phần truyện được edit trước ( từ c1 đến c37) nhưng mình chỉ thấy mới được post đến c35 thôi bạn ạ, hiểu c 36,37 được post ở đâu. Nếu đọc tiếp phần edit tiếp theo của bạn bị ngắt quãng rồi, hơi tiếc. Rất cảm ơn bạn edit tiếp truyện , hoàn thành mong muốn của nhữngngười thích đọc truyện đề tài quân nhân như mình . HAPPY NEW YEAR 2015!!!
Vì sư phụ QT của mình bị ốm nên mình edit có gì sai xót các bạn thông cảm nhé. Mình ít time nên edit với tốc độ ốc sên, đến đâu mình đăng luôn đến đấy . Chương 39.1: Thẳng thắn Vừa Mễ Kiều vừa bấm điện thoại gọi cho Trầm Nghê Trần. vẫn tắt máy. giữa buổi trưa, tuy có những cơn gió nhưng cũng làm cái nóng giảm được bao nhiêu. Lúc Mễ Kiều chạy tới phòng giáo viên, khuôn mặt nhắn thanh tú sớm chẩy đầy mồ hôi, hai má phiếm hồng. Xoay mặt nhìn lại, xe của Trầm Mạt vẫn đậu ở chỗ này, giống như chủ nhân của nó, uy nghiêm điềm tĩnh. Cắn răng cái, vì Trầm Nghê Trần, bất cứ giá nào cũng phải chấp nhận. Đại sảnh ký túc xá, vẻ tráng lệ làm cho người ta có loại cảm giác rộng mở trong sáng. Ánh nắng mầu vàng nhạt soi xuống nền nhà tạo cảm xúc trong suốt, sáng chói, nhiễm hạt bụi. Dưới chân những cột trụ là những bồn hoa với những bông hoa đủ mầu sắc. tường treo tấm sơ đồ các phòng ban của giáo viên. Mễ Kiều lẳng lặng xem xem lại, rất nhanh liền xác định được mục tiêu. biết có phải là giữa trưa mà khu ký túc giáo viên im lặng thần kỳ. Mễ Kiều chậm dãi lên, trừ bỏ tiếng thở dốc của chính mình, cái gì cũng nghe thấy. Xa xa, ràng nhìn thấy hai lính cần vụ làm phận canh giữ ở trước cửa văn phòng của Trầm Mạt. Hai người đều mang quân hàm trung úy, trong tay có súng, mặt chút thay đổi đứng đúng tư thế. Như muốn cho người ngoài biết là thể xâm phạm vào địa phận họ bảo vệ. Mễ Kiều làm sao quản nhiều như vậy, đánh bạo tiến lên. Thấy có người đưa tay cản lại, Mễ Kiều nhanh chóng tự giới thiệu: "Tôi là cháu ngoại của hiệu trưởng, tên là Mễ Kiều, tôi muốn gặp ông ngoại." Hai trung úy sửng sốt, nhìn nhau thương lượng giây lát, như vừa đánh giá cũng vừa do dự. "Thủ trưởng nghỉ trưa, căn dặn bất luận là ai cũng được làm phiền." Mễ Kiều nhướng mày, hít sâu hơi, liền hướng về phía cửa gỗ hô to. "Ông ngoại! Ông ngoại! Cháu là Mễ Kiều! Ông mở cửa nhanh a!" Hai trung úy nhìn Mễ Kiều hô to, nhất thời hay giả, dám cùng xung đột, chỉ đành giọng khuyên ngăn. Mễ Kiều hô vài tiếng, thanh hùng hậu cất lên sau cánh cửa truyền ra: "Cho nó vào !" Hai trung úy nghe vậy, nhanh chóng tránh ra mở cửa, ý bảo Mễ Kiều có thể vào. Mễ Kiều nghe được tiếng Trầm Mạt, tinh thần hăng hái hẳn lên, lập tức vào, vừa vừa nũng nịu kêu lên tiếng : "Ông …" Lời chưa dứt, ánh mắt nhìn thấy Trầm Nghê Trần lặng lẽ đứng bên, lời chưa ra lại nuốt trở về. gian phòng, tổ tôn tam đại, trong lúc nhất thời nhưng lại biết gì. Mễ Kiều nhìn thấy ông ngoại công sắc mặt ngưng trọng, lại liếc mắt thấy Trầm Nghê Trần, trong ánh mắt kiên định tràn đầy mỏi mệt, trong lòng tê rần. trách sao? Trách cho biết, là cháu ngoại của hiệu trưởng sao? tại bị điều quân khu, nhận chức vụ gì cũng ràng, là vì quan hệ với , nên ông ngoại mới có thể tức giận đưa sung quân biên cương !