Bất Lương Quân Hôn - Tinh Nhị (Nhá hàng quyển 2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 67: ngây ngô cười, liền mạnh khỏe

      Edit : Mẹ Mìn

      với Trầm Nghê Trần, muốn hai ngày, chuẩn bị tốt mọi việc, lại để cho đặt trước vé máy bay. Trong tay cầm visa cùng hộ chiếu, ánh mắt Mễ Kiều ngưng lại mặt Trầm Nghê Trần hồi lâu.

      "Tiểu Trần Trần, chỉ cần em vĩnh viễn vô tâm vô phế, ngây ngô cười, luôn mạnh khỏe, phải ?"

      Sơ Thần màu vàng sáng mờ hạ, Trầm Nghê Trần con ngươi đen oánh lượng.

      "Phải! Đây là mục tiêu suốt đời phấn đấu!"

      Bỗng nhiên, Mễ Kiều quay sang hé miệng cười, đôi mắt tròn to tràn đầy phong tình. nhìn Trầm Nghê Trần nhìn vẻ mặt ngây ngô của như si như say. Bỗng nhiên trong lòng cảm thấy chút bất an. Mí mắt tựa hồ nhảy vài cái.

      "Kiều Kiều, ngoan ngoãn ở trong trường học, chờ em chuẩn bị tốt, liền gọi điện thoại cho . Em tại thể chạy loạn, thể cao thấp, bởi vì em phải chỉ có mình, mạng của em, là của Bảo Bảo, cũng là của ."

      cảm thấy hôm nay Mễ Kiều tựa hồ có chút thích hợp, nhưng mà Trầm Nghê Trần biết là đúng ở chỗ nào.

      nghĩ là do tâm tình mình quá mức mẫn cảm mà lo được lo mất, ảnh hưởng đến cảm tình.

      biết, tính mạng so với còn quan trọng hơn!

      Trời biết, so với cái gì đều phải quý trọng !

      "Tốt lắm, đừng ngây ngốc đứng đây nữa, ta vào ."

      Vừa muốn xoay người, Mễ Kiều vai nóng lên, ngoái đầu nhìn lại, cũng dám nhìn mặt .

      thân hình trong bộ quân phục màu lam lên, bên tai là lời sủng nịch mà ôn nhu.

      "Cũng biết nửa đêm ngày hôm qua em ra bằng cách nào, làm giấy ra vào cho em, em vào bằng cổng chính !"

      Trong lòng run lên, Mễ Kiều cầm giấy ra vào tay mơ hồ có chút run run. Người đàn ông này đối với , vì sao vĩnh viễn đều như vậy cẩn thận săn sóc, làm biết phải như thế nào cho đúng?

      "Cám ơn. Em biết."

      xong, hề lưu lại thêm giây, Mễ Kiều cũng quay đầu lại chạy .

      Sương sớm làm bóng dáng Mễ Kiều như mờ như ảo, thân hình cao gầy cũng bị vẽ thành bức tranh trừu tượng tuyệt mỹ.

      Trầm Nghê Trần sâu ngóng nhìn thân ảnh Mễ Kiều dần dần xa, có chút đăm chiêu.

      Chỉ hận chính mình thể sớm sinh ra hai năm, sớm liền tiếp nhận quân quyền, kia còn có cái gì đáng sợ e ngại? Cũng như bây giờ, để Mễ Kiều chịu ủy khuất, mang theo bụng bầu cùng lưu lạc nơi đất khách.

      -- ---

      Mễ Kiều ngoái đầu nhìn lại trong chốc lát. Tránh thoát người duy trì trật tự tìm tra, chờ đến lúc tiếng chuông vào lớp vang lên xong, lúc này mới mua chén trà sữa nóng, cầm ở trong tay, vừa uống vừa hướng phòng ngủ về.

      tinh tế nhìn quanh nơi mình sinh hoạt hai tháng qua, trước kia chưa bao giờ cảm thấy tự hào khi mình học ở đây. Nhớ lại lúc ở trong chăn nghịch trộm máy tính do Trầm Nghê Trần đưa cho bị bạn học bắt gặp, còn có này trư bằng cẩu hữu,

      lơ đãng nhìn lên năm chữ « trường quân giáo Tây Sơn », ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

      Ngón tay xoa chính mình quân trang, dọn dẹp từng bộ, thường phụcmùa hè, mùa đông, quần áo trong, áo dài tay, ngắn tay, còn có quân phục khi quân huấn, đai lưng, vớ chân, quân hàm đỏ tươi, ánh mắt Mễ Kiều có chút ướt át.

      nghĩ tới quân doanh có tác dụng lớn như vậy, làm thay đổi bản tính, từ phản nghịch biến thành ngoan ngoãn nghe lời, còn là liên trưởng.

      Than tiếng, mang bộ sĩ quan sáo trang, còn lại, cất hết vào hành lý dùng được, sau đó, nhận thức còn thực ngồi vào bàn bắt đầu viết thư.

      viết hai bức thư.

      cho Trầm Thanh Thu, nước Mỹ tham gia thi thi tuyển, muốn bà cần lo lắng. Đến nước Mỹ rồi, liên lạc về. phong thư cho Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều lưu luyến rút ra chiếc nhẫn ngọc lục bảo Phỉ Thúy, sau lại nhớ đến, tại sao trước đây vẫn cảm thấy nó nhìn quen mắt, ra là có nhìn thấy mẹ đeo vài lần. Chiếc nhẫn được nhét vào trong phong thư gửi cho Trầm Nghê Trần, cầm nó trong tay mà thấy nặng trịch như lòng vậy. Tim đau như bị hàng ngàn vết đâm.

      Chớp chớp ánh mắt, Mễ Kiều nghĩ lại ở lâu, thay đổi bộ thường phục xinh đẹp, cuối cùng lần hướng về phía gương cười cười, tiêu sái bước giữa nhiều ánh mắt hâm mộ, thẳng cửa mà .

      đáp ứng rồi, chỉ cần cứ như vậy vô tâm vô phế ngây ngô cười, liền cảm thấy tất cả đều mạnh khỏe.

      Chương 68: Chạy

      Edit : Mẹ Mìn

      "Choang!"

      Tiếng thủy tinh va đập vào vách tường vang lên.

      Vẻ mặt Nhạc Khải Phong ngưng trọng, hai tay chống lên hông, qua lại sau bàn làm việc. Phía bên kia bàn, loạt lãnh đạo cao cấp của công ty con đứng đó. Bọn họ đám chỉ dám cúi đầu, khúm na khúm núm, ai cũng dám nhúc nhích, ngay cả thở cũng rất .

      "Khi nào phát ? Vì saobây giờ mới báo cáo?"

      giọng nỉ non, như là dụ dỗ trẻ con, Nhạc Khải Phong bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt lạnh bạc mà sắc bén đảo qua đầu mọi người.

      "!"

      tức giận bọc phát hết qua câu , xé thủng màng nhĩ mọi người.

      Lãnh đạo công ty con của Tinh Nghệ tại thành phố J lập tức hơi hơi nâng mày, giọng run rẩy đáp: "Tháng trước, kế toán trình lên báo cáo tổng hợp, tất cả đều bình thường. Sổ sách thu chi hàng ngày cũng đều rất ràng. Đến tháng này, có sinh viên kế toán mới đến thực tập, lúc cậu ta xem sổ sách, mới phát số liệu mấy tháng trước đều là giả. Cậu ta dám công khai, trước hết báo tin cho tôi, tôi liền kiểm tra lại lượt. Quả , quả bị lỗ nghiêm trọng."

      Nhạc Khải Phong im lặng nghe xong, khóe miệng run run, giống như cười lạnh.

      "Lỗ sao?"

      "Vâng, đúng vậy."

      "Trưởng phòng tài vụ đâu? Vì sao lỗ? Lỗ bao nhiêu?!"

      Nhạc Khải Phong giống con sư tử cái tức sùi bọt mép, hướng về phía quản lý công ty con ra sức rít gào: "Ngôi sao trong nước, nửa là người Tinh Nghệ! Hàng năm quay phim, diễn xuất, ra đĩa nhạc, chụp quảng cáo kiếm được rất nhiều tiền, có thể mua được hơn phân nửa cái Thành phố J này! Lỗ? Làm sao đến lại lỗ?! Đừng Hi Vân phải vừa tua biểu diễn lưu động trong 30 ngày sao? Tiền đâu?!"

      Phó quản lý thấy cấp của mình bị Nhạc tổng làm cho sợ tới mức vã hết cả mồ hôi, liền tiến lên từng bước đáp lời: "Nhạc tổng, về việc biểu diễn của Đừng Hi Vân, chúng tôi sớm báo cáo cho ngài. Tuy Đừng Hi Vân là ngôi sao nổi tiếng trong nước, nhưng ở nước ngoài lại ít được biết đến. 30 buổi biểu diễn, trung bình mỗi buổi diễn bán chưa được 50 vé. Mà sân khấu dùng cho biểu diễn đều dựa theo tiêu chuẩn quốc tế để thiết kế, nhà tài trợ lại chả được bao nhiêu, cũng bán được bao nhiêu vé, cho nên......"

      "Choang!"

      Lại là tiếng thủy tinh va vào vách tường mà. Bất quá, lần này, là gạt tàn.

      Nhạc Khải Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn đám lãnh đạo chằm chằm, đôi môi mím chặt, giống như muốn đem tất cả bọn họ xé nát thành mảnh .

      "Người đâu? Trưởng phòng tài vụ đâu? Rốt cuộc lỗ bao nhiêu?!"

      Tất cả đều im lặng ai trả lời.

      Lam Phỉ Phỉ gõ cửa vào, tay bưng cà phê, tay cầm tập văn kiện.

      nhàng đem cà phê để xuống bàn. Đó là loại cà phê Nhạc Khải Phong thích nhất. Ngay cả cà phê cũng là do người mang từ Mỹ về.

      "Nhạc tổng, tôi để ý ràng, tổng cộng lỗ là..."

      mặt Lam Phỉ Phỉ có vẻ lúng túng cùng khẩn trương: "Là triệu bốn ngàn vạn nhân dân tệ."

      triệu bốn ngàn vạn?

      "A, ha ha!"

      cực kỳ tức giận. Nhạc Khải Phong cười nhạo tiếng, ngẩng cổ đem cúc cổ áo cởi ra, sau đó bưng tách cà phê lên chậm rãi nhâm nhi thưởng thức.

      đám người phía trước, trán chảy đầy mồ hôi, cứ như vậy theo hai má chảy xuôi xuống dưới, tụ lại dưới cằm, rồi từng giọt từng giọt xuống đất.

      "Như thế nào lại thấy trưởng phòng tài vụ? Muốn tôi hỏi mấy lần!"

      Trước câu hết sức ôn nhu, sau câu phi thường táo bạo.

      "Chạy, chạy rồi."

      Phó quản lý sợ hãi câu, xong chạy nhanh lui ra phía sau từng bước, dám nhìn tới con mắt màu đỏ tươi của Nhạc Khải Phong, sợ Nhạc Khải Phong đánh ta.

      Nhạc Khải Phong hung hăng nện quyền lên bàn làm việc, cảm thấy sáng tỏ, Vì sao công ty làm ăn thua lỗ? ràng chính là bị trưởng phòng tài vụ ôm tiền bỏ trốn!

      "Cảnh sát như thế nào?"

      Lần này, toàn bộ lãnh đạo cao cấp đều cúi đầu càng thấp hơn.

      "Vẫn chưa, vẫn chưa báo."

      Các đốt ngón tay kêu răng rắc, Nhạc Khải Phong đặt mông ngồi lên chiếc ghế xoay xa hoa, nhắm hai mắt lại, muốn ổn định cảm xúc chính mình, để nghĩ ra cách giải quyết vấn đề.

      Chuyện lớn như vậy, báo cảnh sát. Theo hiểu, tiền của các ngôi sao do công ty Tinh Nghệ quản lý làm ra đều là tiền mồ hôi nước mắt, đều gởi lại cho người đại diện của mình, từ người đại diện thống nhất nộp lên công ty để tài vụ trù tính tài chính quay vòng, nửa năm kết toán lần. triệu bốn ngàn vạn, ha ha, nếu báo cảnh sát, chẳng khác nào thông báo với thiên hạ, công ty có khả năng tài chính. Cho đến ngày nay, rất nhiều ngôi sao do Tinh Nghệ đào tạo nâng đỡ, hợp đồng lại sắp hết hạn. Nếu tin này bị lộ ra, bọn họ vì tiền đồ của mình, tìm cho mình con đường khác mà tiếp tục ký hợp đồng với công ty nữa. Dù sao thời đại này, ngôi sao nào khi thành danh rồi cũng đều nghĩ đến mình, ai hơi đâu nghĩ đến người khổ tâm bồi dưỡng mình mà mang ơn?

      Người hướng chỗ cao đến, nước hướng chỗ thấp chẩy vào. Đây là đạo lý ràng thay đổi.

      "Phỉ Phỉ, liên hệ với công ty con ở Đông Kinh và Hán Thành, bảo bên đó chuyển vào tài khoản công ty con tại thành phố J năm ngàn vạn, chuyện bên này sau."

      "Vâng."

      "Còn có, cho ta đệ đệ đại pháo gọi điện thoại cho em trai tôi, tìm bằng đượctên kia cho tôi. Tôi muốn sống phải gặp người, chết phải thấy xác!"

      "Vâng."

      Lam Phỉ Phỉ nhận chỉ thị xong, vừa muốn xoay người, điện thoại di động bên hông liền kêu lên.

      ngượng ngùng cười cười, lấy điện thoại ra nghe, thanh rất .

      "A lô."

      "Tôi là Mễ Kiều, các người ở đâu? Tôi tìm các người!"

      Thanh trong veo phải to lắm, nhưng mà bởi vì cả căn phòng yên lặng đến đáng sợ, cho nên giọng của Mễ Kiều từ điện thoại truyền ra, mọi người chung quanh mơ mơ hồ hồ có thể nghe thấy.

      Lam Phỉ Phỉ ngẩn ra, bên này đúng là lửa cháy đến nơi đâu, chỗ nào có công phu bất kể ? vừa định Mễ Kiều lúc khác hãy gọi lại, bên tai liền vang lên tiếng của Nhạc Khải Phong.

      "Ai gọi đến?"

      Lam Phỉ Phỉ có lỗi cười cười.

      "Mễ Kiều."

      Hai mắt Nhạc Khải Phong nhíu lại, ánh mắt chuyển đến bức ảnh tập hồ sơ bàn làm việc.

      Đó là tập hồ sơ do bảo Lam Phỉ Phỉ chuẩn bị để cho Mễ Kiều tham dự cuộc thi ở Mỹ, xem qua ba lần.

      Chàng trai ung dung, đẹp đẽ, quý giá, trong ánh mắt xẹt qua tia ôn nhu. Thon dài đầu ngón tay đâu vào đấy lạp tướng lãnh khẩu quần áo trong nút thắt khấu hảo.

      " ở đâu, tôi đón !"
      Last edited: 23/3/16
      Hoa Hong Xanh _16, nganha123Hale205 thích bài này.

    2. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 69: Rất ngon, rất thơm

      Edit : Mẹ Mìn

      Trong ánh nắng mùa thu, Mễ Kiều xinh đẹp ngồi giữa đống hành lý của mình, mắt nhìn dòng người tới lui đường như nước chảy, trong miệng ngâm nga giai điệu mà ngay chính cũng biết là bài hát gì.

      Lúc Nhạc Khải Phong cho xe chậm rãi dừng trước mắt , lại nghịch ngợm thè lưỡi với .

      Nhạc Khải Phong tâm tình tốt, sắc mặt sung sướng mở cửa xe ra, mở cốp xe, đem hành lý của Mễ Kiều bỏ vào. Sau đó khẽ ngoáy đầu.

      " lên ."

      Mễ Kiều chần chờ nhìn người đàn ông trước mắt. Bộ tây trang Italy cao cấp được may thủ công, cúc áo là kim cương Ba Lan, cứ như vậy thong dong tựa vào cửa xe. Nhìn từ xuống dưới xuống, bất luận ăn mặc như thế nào vẫn có tư thái riêng biệt, tôn quý lộ ra ngay từ hơi thở.

      Hai hàng lông mày nhíu lại, ngẫm lại cũng đúng. CEO của công ty gia đình có mạng lưới toàn cầu như vậy, còn nắm trong tay rất nhiều minh tinh nổi tiếng thế giới. Người đàn ông này, hẳn là giầu có quá .

      Trực giác cho Mễ Kiều biết, Nhạc Khải Phong phải là người có thể tùy tiện trêu chọc.

      "Có thời gian ? uống chút gì !"

      Mễ Kiều bỗng nhiên chủ động mời. Trong ánh mắt , Nhạc Khải Phong tung hoành trong giới giải trí nhiều năm lại vẫn như trước, gương mặt chẳng phân biệt được sắc thái gì.

      Nhạc Khải Phong đáp, chỉ lẳng lặng nhìn , dưới ánh mặt trời tươi mát mà sáng chói.

      biết đối phương có ý đồ gì, tự nhiên là dễ dàng vào khuôn khổ, yên lặng xem xét là cách xử thế đầu tiên của .

      Mễ Kiều cười cười, nghiêng mặt hề nhìn .

      "Tôi cũng phải là người muốn làm tình nhân của , tôi đối với chút hứng thú nào. Tôi chỉ là có chút chuyện muốn với mà thôi, lại nghĩ làm sợ, cho nên mới mời uống chút gì đó."

      Mễ Kiều nhìn thấy biểu tình mặt Nhạc Khải Phong, thở dài, lại tăng mạnh bổ sung.

      "Nhạc tổng, thôi, tôi mời khách!"

      "Ha ha!"

      Nhạc Khải Phong khó có dịp được cho bật cười. mím môi, ‘thôi cánh tay đóng lại cửa xe, nhất nhấn xe cái chìa khóa thượng xe khóa kiện,"Lạch cạch" tiếng sau, tao nhã về phía Mễ Kiều bên người mà .

      " thôi, tôi muốn xem chút, mời tôi uống gì đây."

      Trong công ty Tinh Nghệ có rất nhiều nữ ngôi sao, xinh đẹp, khêu gợi, ngây thơ, muốn thế nào có cái đó, mỗi người đều cố gắng dùng mọi biện pháp bò lên giường Nhạc Khải Phong, cho dù thể được làm Nhạc phu nhân, ít nhất cũng có thể được chia chút bánh ngon ngọt. Các hoặc lạt mềm buộc chặt, hoặc thẳng đến chủ đề, chiêu gì cũng đều sử dụng qua, đều bị Nhạc Khải Phong nhìn thấu, gặp chiêu đỡ chiêu, đứng giữa vườn hoa mà vương cánh hoa nào.

      trước mắt này, tuổi lớn, khẩu khí .

      gì chứ, đối với , chút hứng thú cũng có?

      Trong lòng có chút vui. là người luôn luôn nằm giữa ánh hào quang, cho nên lòng tự trọng của rất cao, vậy mà ở trong miệng Mễ Kiều lại bị thất bại như vậy.

      Nhạc Khải Phong buồn bã nhếch môi, hứng thú đối với tăng thêm chút.

      Mễ Kiều đưa Nhạc Khải Phong đến cửa hàng kem trông cũng khá sa hoa, tìm bàn ở góc khuất, ngồi xuống, gọi ly kem chuối tuyết, sau đó trừng mắt nhìn chằm chằm.


      Cho dù biết chính mình rất đẹp trai phong độ, nhưng mà bị nhìn chằm chằm e dè như vậy, Nhạc Khải Phong vẫn cảm thấy được tự nhiên.

      "Ăn , ở đây món kem chuối tuyết là ngon nhất!"

      Nhìn thấy có vẻ ưa sạch , Mễ Kiều lấy khăn lau lau chiếc thìa, sau đó múc thìa, đưa đến miệng .

      Nhạc Khải Phong hơi hơi chần chờ chút, lập tức mở hai hàm răng trắng ra, ăn miếng. Đại Boss lúc nào cũng lạnh lùng, lần đầu tiên tự giác, đỏ mặt.

      Mễ Kiều thu tay, đem cốc kem đẩy về phía , sau đó mở to đôi mắt trong veo nhìn , trong lòng thầm hỏi, ăn có ngon ?

      Chú ý tới ánh mắt chờ đợi của , Nhạc Khải Phong hiểu ý cười.

      "Rất ngon, rất thơm."

      Cái miệng nhắn khẽ cong, Mễ Kiều vừa lòng nở nụ cười, nét mặt tươi như hoa, ngây thơ hồn nhiên.

      "Nhạc tổng, có chuyện này tôi muốn cho biết trước khi sang Mỹ, sau đó, tùy quyết định có đưa tôi theo hay ."

      "Cái gì?"

      Bỗng nhiên nhớ ra, trước lúc vào đây, qua, có chuyện thể ngoài đường được, sợ làm sợ. tại Mễ Kiều như vậy, ánh mắt Nhạc Khải Phong càng thêm nghi hoặc.

      Thời gian giống như cốc kem trong tay bọn họ, hòa tan trong miệng, đấu vết.

      Yên tĩnh hồi lâu, Mễ Kiều đơn giản ra bốn chữ: "Tôi mang thai."
      Hoa Hong Xanh _16 thích bài này.

    3. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 70: Với tư cách là người con , hiểu

      Edit : Ếch

      Hương vị ngọt ngào của chuối tiêu theo hơi thở của Mễ Kiều bay ra, lượn lờ trong khí, cùng với thanh kiều mỵ, làm cho tâm Nhạc Khải Phong khẽ run lên.

      Mang thai?

      Đây là tình huống gì?

      Nhạc Khải Phong đem kem trong miệng phun ra, nhếch môi, vẫn duy trì phong thái tao nhã cao quý, chỉ ngây người trong chốc lát, lập tức cầm lên chiếc khăn tay, nhàng lau lau khóe miệng chút, giống như vừa tiêu hóa xong bốn chữ Mễ Kiều vừa kia.

      Sau lúc lâu, nhìn thẳng vào Mễ Kiều, nhàng bâng quơ hỏi: "Vì sao, đợi đến nước Mỹ, tham gia thi tuyển, ký hợp đồng xong mới cho tôi biết?"

      Theo lẽ thường, khi người biết được mình có cơ hội tỏa sáng thành ngôi sao, lựa chọn giấu diếm chứ thẳng điểm yếu của mình ra như thế.

      Ít nhất, những mà Nhạc Khải Phong biết, họ đều như vậy.

      Mễ Kiều nhìn thẳng vào , trong ánh mắt giấu diếm điều gì, đen trắng ràng, trong suốt sáng chói.

      "Tôi thầm nghĩ đem hết chuyện của mình cho ràng với . Tôi nghĩ giấu diếm, hoặc là lừa gạt, như vậy, bị mệt chết."

      Nhạc Khải Phong hơi suy nghĩ trong chốc lát, lấy hộp thuốc trong túi áo ra, lấy ra điếu xì gà, cùng cái bật lửa mầu đỏ. châm thuốc ngay, mà đôi mắt bình thản nhìn vào bụng Mễ Kiều, đứng dậy, đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.

      Ước chừng qua 10 phút, mới chậm rãi xoay người lại, vứt bỏ mẫu thuốc còn lại, trở lại bàn, ngồi xuống.

      "Đứa này, muốn ?"

      Hai mắt Nhạc Khải Phong nhìn thẳng Mễ Kiều, ánh mắt bức người, giống như muốn nhìn thẳng vào nội tâm của , cho né tránh.

      Sau lưng Mễ Kiều chợt lạnh, hít sâu hơi.

      "Muốn!"

      Nhạc Khải Phong thản nhiên gật đầu, tiếp tục truy vấn chuyện riêng tư của Mễ Kiều.

      Điều này cũng làm cho Mễ Kiều cảm kích. Chuyện tình cảm của phải có thể được ra ngoài. nay vì con nằm trong bụng, muốn thực lòng nhờ vả.

      Ai đều biết , nếu , , nếu như thương, mời rời . Nhưng mà, nếu như thể sao?

      Ánh mắt dần dần trống rỗng, suy nghĩ bắt đầu lung lay.

      Mễ Kiều ngồi ngây người, ngay cả hô hấp cũng chậm nửa nhịp, ngồi ghế vẫn nhúc nhích.

      Trong nháy mắt, Nhạc Khải Phong thở dài.

      "Cuộc thi lần này cần tham gia. Tôi ký hợp đồng với là được. Nhưng mà, trong vòng năm năm, thể đương hay kết hôn. Nhạc Khải Phong tôi thiếu tiền để nuôi mẹ con , nhưng mà, tôi là thương nhân, chuyện làm ăn lỗ vốn, tôi làm."

      xong, Nhạc Khải Phong chậm rãi vươn người qua mặt bàn, gương mặt phóng đại trước mắt Mễ Kiều, ái muội cười với : "Là con , biết chứ."

      bàn, ngọn đèn vẫn tỏa ra ánh sáng diễm màu tím. Lúc này, sắc mặt Nhạc Khải Phong lộ ra vẻ lưu manh, làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.

      Gương mặt xinh đẹp của Mễ Kiều nhăn lại, lập tức đứng lên, sắc mặt nghiêm nghị.

      "Xem ra, hôm nay chúng ta thể thỏa thuận được rồi. Tôi rồi, về sau gặp lại!"

      Làm cái gì, cư nhiên đem trở thành người tình của sao? Đáng tiếc, Mễ Kiều , chưa bao giờ biết hạ mình!

      nụ cười hài lòng lên khóe môi Nhạc Khải Phong, mị hoặc khôn cùng, trong ánh mắt có tia tán thưởng ràng. Vừa rồi là thử , chứng minh được, tuy có thai khi chưa cưới, nhưng phải là người tùy tiện. Chuyện tình của chắc là rất đau khổ, còn có, lòng sâu đạm người đàn ông.

      "Đợi chút!"

      Mễ Kiều dừng bước, xoay người.

      Trong khoảnh khắc Mễ Kiều xoay người, cảm xúc mặt Nhạc Khải Phong trở nên lãnh đạm, cơ hồ nhìn ra biểu tình gì.

      "Tôi , làm ăn lỗ vốn là có ý, sau này Mễ Kiều kiếm được bao nhiêu, Tinh Nghệ đều lấy 50%. xem, có thể đồng ý hay ?"

      Khóe miệng Mễ Kiều gian nan run rẩy vài cái.

      Điều này !!!?

      tại là thời điểm nước sôi lửa bỏng, chỉ cần có thể mang rời khỏi nơi này, 50%, còn cầu cái gì nữa?!

      "Chúng ta ký hợp đồng luôn, được đổi ý!"

      Mễ Kiều nổi tính trẻ con, giơ ngón tay út ra, cư nhiên phản ứng đầu tiên là muốn cùng Nhạc Khải Phong ngoéo tay.

      "Ha ha."

      ngờ, Nhạc Khải Phong cũng giơ ngón tay út lên cùng ngoéo tay, lại còn lắc lư trong khí.

      Mặc dù như thế, lúc ra khỏi quán kem, vẫn rút khăn tay ra, lau lau ngón tay út.

      Mễ Kiều khỏi nhịn được cười lên.

      Quên , có người đàn ông cổ quái này, theo cũng được!

      Dưới ánh mặt trời, Mễ Kiều ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, bướng bỉnh làm cái mặt quỷ, trong lòng thầm nhủ: Con , mẹ có thể nuôi sống con rồi! Tiểu Trần Trần, em cười, cũng ật khỏe mạnh nha…

      Nhạc Khải Phong đem Mễ Kiều đến chỗ Lam Phỉ Phỉ ở tạm trong khách sạn, sau đó dặn dò Lam Phỉ Phỉ, thảo bản hợp đồng với Mễ Kiều, sau khi trở lại nước Mỹ, tức khắc ký hợp đồng. Mặt khác chuẩn bị ít vật phẩm cho phụ nữ có thai, tỷ như, sữa bột, quần áo chống phóng xạ, thuốc bổ bổ xung chất sắt và ma-giê, sách dậy chăm trẻ vân vân . . . . .

      Lam Phỉ Phỉ có điểm hiểu.


      Ký hợp đồng, nhanh dậy cho ấy học tập, ra biểu diễn để kiếm tiền, cư nhiên lại chuẩn bị đồ dùng cho phụ nữ có thai nhiều như vậy.

      Chẳng lẽ, chẳng lẽ, chẳng lẽ là?

      "A!"

      Lam Phỉ Phỉ khoa trương há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Mễ Kiều.

      "Con nhóc! Em quá may mắn! Em có biết có bao nhiêu tìm mọi cách bò lên giường Nhạc tổng sao? Con nhóc! Khó trách lần đầu tiên gặp em, chị liền cảm thấy em thuận mắt như vậy, ra là, em là người có tướng quý nhân nha!"

      Mễ Kiều ngượng ngùng cười cười.

      "Ha ha, tại em quả là phụ nữ có thai, nhưng mà, phải là của Nhạc tổng đâu."

      Nhạc Khải Phong hung hăng trừng mắt nhìn Mễ Kiều liếc mắt cái.

      "Về sau, cần nhiều như vậy. tại an thai , đến nước Mỹ tôi bảo giáo viên chuyên nghiệp dậy nhạc lý, cùng diễn viên chuyên nghiệp rèn luyện hàng ngày, ca hát hoặc là diễn trò, chờ sinh con an lành rồi sau!"

      xong với Mễ Kiều, Nhạc Khải Phong lại bắt đầu trừng mắt với Lam Phỉ Phỉ.

      "Đừng tưởng rằng em là em họ mà có thể càn! Bắt đầu tờ bây giờ, em còn là trợ lý của , mà là người đại diện của Mễ Kiều, hai người giờ cùng ngồi chung thuyền, vinh nhục cùng có nhau!"

      xong, Nhạc Khải Phong quay người về phòng mình.

      Mơ hồ, hành lang vắng lặng còn vọng lại tiếng lầm bầm lầu bầu của Nhạc Khải Phong, làm cho hai sau lưng nghe xong, khỏi mở rộng tầm mắt.

      "Cũng biết là con trai hay con ."
      Hoa Hong Xanh _16 thích bài này.

    4. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 71: Nếu như…..

      Edit : Mẹ Mìn

      Nhà họ Trầm.

      Trầm Thanh Thu lo lắng đứng ở bên, nhìn Trầm Mạt đọc bức thư Mễ Kiều để lại, sau đó mong chờ mong hành động tiếp theo của ông.

      Lấy thân phận của Trầm Mạt là tổng tư lệnh quân đội thành phố J, muốn vận dụng quan hệ để chặn lại hộ chiếu của , quả thực dễ như trở bàn tay. Nhưng mà Trầm Mạt chỉ bày ra vẻ hơi hơi suy nghĩ, để ý đến vẻ mặt lo lắng của con , gọi vài cuộc điện thoại, sau đó được lời chờ người khác hồi .

      Trầm Thanh Thu vài lần muốn mở miệng hỏi về Mễ Kiều. muốn xuất ngoại dự thi, Trầm Mạt nghĩ như thế nào? Nhiều lần muốn hỏi mà mở nổi miệng, bởi vì sắc mặt Trầm Mạt lúc này, chưa bao giờ ngưng trọng như thế.

      Trong lòng bọn họ đều ràng, Mễ Kiều bây giờ vẫn còn quân tịch, lại là Đại tiểu thư chưa biết ra ngoài xã hội như thế nào, vạn nhất bị người ta lừa gạt, biết làm thế nào? Huống hồ, ở trong trường quân giáo có biểu rất tốt. tại là liên trưởng, nếu kiên trì cố gắng, đến khi tốt nghiệp có con đường rộng mở. Hơn nữa Vương Văn Yến còn để tên đứng đầu danh sách đề cử kết nạp đảng.

      Sau lúc lâu, tiếng điện thoại vang lên, cả người Trầm Mạt cùng Trầm Thanh Thu đồng thời ngẩn ra.

      "Alô, , như thế nào?"

      "Thủ trưởng, công ty văn hóa biểu diễn nghệ thuật Tinh Nghệ mà ngài là với quy mô quốc tế, có mặt ở Đông Kinh, New York, Thành phố J, Hán Thành, Madrid, Thụy Sĩ.Công ty quản lý rất nhiều ngôi sao lớn. Công ty con ở Mỹ kết hợp cùng đài truyền hình địa phương WK tổ chức cuộc thi giọng hát hay. Người bên sân bay cho biết, ngày hôm qua có bán ba vé cho ba người là Nhạc Khải Phong, Mễ Kiều, Lam Phỉ Phỉ, ba người là cùng nhau mua chung chuyến bay, mà Nhạc Khải Phong, chính là CEO của công ty văn hóa biểu diễn nghệ thuật Tinh Nghệ. Lam Phỉ Phỉ là trợ lý của ta."

      Hai mắt Trầm Mạt nhíu lại, nhếch môi, rốt cuộc thở ra hơi, lập tức mở miệng: "Ba vé bán ra ngày hôm qua là chuyến bay nào, khi nào bay?"

      "Ba người bọn họ tại thông qua cửa kiểm tra an ninh, nửa giờ sau máy bay cất cánh."

      "Còn có nửa giờ?"

      Tiếng của Trầm Mạt giống như nỉ non tự : "Ta biết."

      Nghe xong điện thoại, ông thản nhiên nhìn về phía Trầm Thanh Thu.

      "Bức thư Kiều Kiều viết đều là tình hình thực tế, người đưa là CEO của công ty, con cần lo lắng. Nó lớn, có suy nghĩ của chính mình là khó tránh khỏi."

      Trầm Thanh Thu nghe thấy Trầm Mạt như vậy, hai hàng lệ liền chảy ra.

      "Con bé này, ngoại ngữ lại tốt, chuyện lớn như vậy, cũng cho con tiếng! Hu hu~"

      "Được rồi được rồi, với Mễ Duệ, con nhớ lựa lời ràng với nó. Chuyện của Kiều Kiều cùng Nghê Trần cứ để nó qua , con cũng đừng cho Mễ Duệ biết. Cha nghĩ, Kiều Kiều lựa chọn xuất ngoại, tất nhiên cũng là muốn chấm dứt đoạn tình cảm này."

      Lời vừa dứt, chuỗi thanh dồn dập của giày da quân dụng gõ sàn nhà lọt vào tai hai người.

      Trầm Nghê Trần như bị điên vọt vào trong phòng, thấy Trầm Mạt cùng Trầm Thanh Thu, câu đầu tiên chính là: "Kiều Kiều rồi? ấy để lại thư cho con, là có ý gì?!"

      Ánh mắt Trầm Mạt lạnh bạc thản nhiên nhìn thẳng vào mặt Trầm Nghê Trần, đem bức thư còn lại ở bàn đẩy sang cho Trầm Nghê Trần . Biết dụng ý Mễ Kiều rời , cho nên nội dung bức thư, Trầm Mạt có ý định vạch trần.

      Trầm Nghê Trần xé mở phong thư, lấy ra chiếc nhẫn ngọc lục bảo Phỉ Thúy, trong lòng trận khủng hoảng cùng thê lương. Đầu ngón tay chậm rãi mở ra lá thư, chữ viết của Mễ Kiều được đẹp lắm đập vào phải mắt , nét chữ của , nhận sai.

      "Tiểu Trần Trần, em rồi. Em vẫn tưởng rằng, có thể giống như lời Trương Ái Linh , vần biết thế giới điên đảo thế nào, chỉ cần có bên cạnh. Nhưng khi trái tim em bị thương, em mới phát , chỉ có bên cạnh thôi cũng vô dụng. Bởi vì thể đại biểu cho toàn bộ thế giới. Em tình nguyện cần nhận được hoa hồng vào lễ tình nhân hàng năm, cũng muốn mỗi ngày cùng tay trong tay ngắm ánh tà dương, nhìn mặt trời lặn, tắm trong ánh nắng chiều, mười ngón tay đan vào nhau. Tình , chính là là muốn ở bên nhau lâu dài, muốn cho mọi người biết, muốn quang minh chính đại. Cho nên, trong lúc đó, chúng ta có xa cũng thể thành khoảng cách, tình của chúng ta, cũng phải em vẫn khát khao muốn có. Còn có chính là, em cẩn thận suy nghĩ lâu. Hơn nữa còn cha mẹ chúng ta, có thể mặc kệ sao? Em rồi, Tiểu Trần Trần, đứa con trong bụng em xoá sạch, em thể để con mang tội mà vào thế giới này. Kỳ , cũng biết rất ràng, đứa bé này thể có, phải sao? có lỗi, lần đầu tiên viết thư cho , có chút năng lộn xộn. tự chăm sóc mình tốt, em bỏ qua hết mà sống vui vẻ, cũng mong tuân thủ lời hứa, hết thảy mạnh khỏe! Mễ Kiều."

      Trầm Nghê Trần có chút dám tin, đem bức thư này đọc đến hai lần, lập tức đem nó xé thành mảnh .

      "Kiều Kiều bây giờ ở đâu? Các người có tìm được ấy hay ?"

      Hai ngày nay, điện thoại di động của Mễ Kiều vẫn tắt máy. Nha đầu kia, rốt cuộc có biết hay , cũng sắp phát điên mất rồi?

      Trầm Thanh Thu sững sờ ở bên lời nào.

      Trầm Mạt lạnh nhạt thở hắt ra.

      "Sân bay. Nó muốn nước Mỹ."

      Nghe vậy, hai tròng mắt Trầm Nghê Trần lập tức lên tia sáng, xoay người liền chạy ra ngoài.

      "Đứng lại!"

      Trầm Mạt hét lớn tiếng, khí thế làm Trầm Thanh Thu cũng hoảng sợ.

      "Đồ mất dậy, Mễ Kiều phải là do nó lựa chọn, huống chi tại nó qua khỏi cửa kiểm tra an ninh, máy bay lập tức cất cánh, ngươi cũng gặp được nó! Hôm nay nếu ngươi bước ra khỏi cửa này, về sau liền vĩnh viễn cần trở về nữa!"

      Trầm Nghê Trần nghiêng nửa mặt, đưa lưng về phía Trầm Mạt, bình tĩnh nghe xong, lựa chọn như trước, quay đầu lại, chạy vội ra ngoài!

      -- ---

      Thanh trong veo của tiếp viên hàng vang lên: Chuyến bay từ Thành phố J bay đến thành phố New York nước Mỹ lập tức cất cánh, mong quý khách thắt chặt dây an toàn.

      Trong khí, tựa hồ còn tràn ngập hương thơm của Trầm Nghê Trần.

      Nhắm mắt lại, Mễ Kiều cười yếu ớt, khóe miệng khẽ cong lên, cái mũi hít hít, lại quật cường muốn quay đầu, muốn để cho nước mắt rơi xuống.

      " cần miễn cưỡng chính mình, liếc mắt nhìn lại lần cuối cùng ."

      Nhạc Khải Phong giống như thầy giáo, khoan dung và cảm thông. Ngồi ở bên cạnh , chỉ cần lướt mắt cái liền có thể biết trong lòng nghĩ gì.

      Ngước đôi mắt trong veo như nước hồ thu lên, Mễ Kiều cảm kích nhìn , cuối cùng, vào lúc máy bay cất cánh, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh , cuối cùng Mễ Kiều cũng nhìn thoáng qua thành phố nơi sinh ra và lớn lên, nơi luôn khắc ghi trong tim mình.

      Lúc Trầm Nghê Trần lái xe đuổi tới sân bay, máy bay mang theo Mễ Kiều sớm cất cánh bay lên.

      ảo não lấy ra visa, hộ chiếu được chuẩn bị từ trước. Nhớ lại lúc mua vé máy bay để Mỹ, nhân viên bán vé cho biết, tên bị đưa vào danh sách cấm xuất.

      Trầm Nghê Trần kinh ngạc sửng sốt chút, sau đó liền sáng tỏ.

      Ngoại trừ Trầm Mạt quyền cao chức trọng ra, ai còn có thể có bản lãnh như vậy?

      Nhìn qua cửa sổ sát, người qua lại đông vui tấp nập, đôi mắt Trầm Nghê Trần đỏ lên, đứng sừng sững như pho tượng.

      Nếu như ngày khai giảng đó, cường bạo Mễ Kiều; Nếu như đêm đó, Mễ Kiều trèo tường ra gặp , hỏi có muốn có con hay , đừng hai chữ * muốn* ; Nếu như lần cuối cùng gặp mặt, đừng đưa hộ chiếu cùng visa cho ; Nếu như….. Vô số hối hận cùng chua sót làm tê tâm liệt phế, như bị xé rách thành từng mảnh .

      cỡ nào hy vọng, nếu có thể thay đổi được kết quả, nếu hết thảy có thể cho tới bây giờ, mong thời gian có thể quay ngược lại ......

      Hoàn quyển 1!

    5. Dinhloan

      Dinhloan Member

      Bài viết:
      64
      Được thích:
      48
      Nhìn tiêu đề là hết mà cứ tưởng kết truyện rồi ra là còn quyển 2. Cho mình hỏi truyện này tổng cộng bn chương vậy

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :