Bất Lương Quân Hôn - Tinh Nhị (Nhá hàng quyển 2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 62: "Nữ quỷ" chặn xe

      Edit : Mẹ Mìn

      Que thử thai, hai vạch.

      đậm nhạt, đỏ hồng. Trong bóng đêm càng chói mắt.

      Trầm Nghê Trần trợn mắt há mồm, hô hấp như bị ngừng lại, trong đầu hình ảnh cùng lời của Mễ Kiều về việc sinh con cùng , vẻ mặt truy vấn, ánh mắt của chờ mong, ngữ khí cầu xin, còn có nước mắt của .

      "Đáng chết!"

      Tay nắm thành quyền, móng tay cắm sâu vào da thịt, cũng cảm thấy đau, nhanh như chớp chạy vọt đến cổng doanh trại.

      " vừa chạy ra đó, hướng nào?"

      Lính gác hờ hững lắc đầu.

      "Tôi chỉ thấy ấy xông ra ngoài nhanh như chớp, cụ thể về hướng nào tôi có để ý."

      Nhìn quanh lần bốn phía trong bóng đêm, Trầm Nghê Trần lao ra đuổi theo vài bước, đối mặt với ngã ba đường mờ mịt đen tối, lại thất bại quay trở về chuẩn bị lái xe .

      "Kiều Kiều, thực xin lỗi, sai rồi!"

      Trầm Nghê Trần vừa nỉ non, vưà lái xe, lại bấm điện thoại gọi cho Mễ Kiều.

      "Thuê bao quý khác vừa gọi liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

      Giờ khắc này, tim Trầm Nghê Trần muốn ngừng đập!

      "Kiều Kiều, em đâu rồi, Kiều Kiều, sai rồi! Chúng ta Mỹ, cái gì cũng cần, chúng ta nhanh chóng bỏ , xin em, nghe điện thoại , nghe điện thoại có được ?"

      Nửa đêm 12 giờ, Trầm Nghê Trần đứng giữa ngã ba đường, biết rốt cuộc Mễ Kiều đường nào. nghĩ, lái xe, Mễ Kiều chạy bộ, có khả năng chạy nhanh hơn xe, vì thế, lai chạy lại con đường ngược lại, trở lại ngã ba, sau đó chạy con đường lúc trước bỏ qua, thử lại lần.

      Miệng vẫn ngừng lải nhải nỉ non những lời , nhưng mà Mễ Kiều giống như bốc hơi, mặc cho kêu goi, van xin rồi khấn nguyện, sao tìm được .

      -- ---

      Mễ Kiều chạy hồi lâu đến khi thấy mệt, ngồi xổm bên đường, miệng thở phì phò. Bụng hơi quặn đau nhắc nhở , con ở trong bụng khả năng thoải mái, thể để mình mệt nhọc như vậy.

      Sau lưng mơ hồ có chút ánh sáng tới gần .

      Trong lòng biết , hơn nửa đêm, cơ bản là còn xe taxi, lại thể ngủ ở nơi này, mà cũng muốn nhìn mặt Trầm Nghê Trần. Cho nên, chiếc xe sắp đến là hy vọng duy nhất của .

      Trong lòng nghĩ sao làm vậy, đứng lên, lập tức vọt ra giữa đường, hai tay giang ra thành hình chữ đại, đợi chiếc xe kia chạy đến.

      Quả nhiên, chiếc xe phanh gấp, dừng ngay trước chân .

      Mắt Mễ Kiều đỏ hồng, khóe miệng lại hé ra nụ cười nhợt nhạt như quỷ, đầu bù tóc rối, tự nhiên nhẩy ra giữa đường chặn xe, làm lái xe sợ hết hồn phanh xe lại.

      "Chuyện gì vậy?"

      Từ ghế sau của xe, thanh trầm thấp đầy nam tính vang lên, mang theo trách cứ cùng hờn giận gì hết.

      Lái xe nghe vậy lập tức tỉnh táo lại từ trong nỗi sợ hãi, liên tục xin lỗi.

      "Nhạc tổng, thực xin lỗi thực xin lỗi, phía trước có , biết là người hay là quỷ, tự nhiên nhẩy ra chặn đầu xe."

      Người đàn ông khẽ nghiêng người nhìn qua kính trước của xe, nhìn thân hình gầy yếu phía trước, nhàng bâng quơ : " vòng qua người ta!"

      Lái xe tuân lệnh, chuẩn bị nghe theo, nhưng mà Mễ Kiều lại gắt gao bám lấy xe, nó vòng đâu chặn đấy. Đó là do Mễ Kiều nhận định, lái xe này dám đâm là được rồi.

      "Dừng xe! Hỏi xem ta muốn làm gì!"

      Chủ xe hiển nhiên có bao nhiêu kiên nhẫn. ta vừa từ Mỹ bay về đây, người đầy vẻ phong trần mệt mỏi, lại còn phải về ngay Thành phố J để xử lý chuyện hỗn loạn của công ty con!

      Lái xe chậm rãi quay cửa kính xe xuống, cửa xe vừa xuống được phần ba, lập tức gắt giọng hô: " muốn gì?"

      Mễ Kiều thấy đem xe ngừng lại, khỏi nhanh chân vọt lên, mở ra cánh cửa xe đằng sau, chút khách khí ngồi xuống.

      " tại khuya, như tôi gọi được xe, phiền các người cho tôi nhờ đoạn đường, tôi trả tiền."

      Lái xe như thế nào cũng ngờ Mễ Kiều lại tự mình mở cửa, ngồi vào bên cạnh Nhạc tổng. Nhạc tổng có có tiếng là sạch , hơn nữa cũng thích cùng đàn bà con thân cận. Lần này, biết ông chủ có trách ta khóa cửa xe hay ? Có thể vì việc này mà ta bị đuổi viêc hay ?

      Lái xe sợ hãi chuẩn bị mở miệng kêu Mễ Kiều xuống xe, liền thấy Mễ Kiều lấy từ trong người ra túi tiền, lấy ra 300 ngàn đưa cho người đàn ông vận tây trang cao quý ngồi bên cạnh.

      "Lúc tôi đến đây hết 150 ngàn, tại trở về tôi đưa cho ba trăm, vậy được chưa?"

      Mễ Kiều xong, quay đầu nhìn về phía phía lái xe, giống như chủ nhân mở miệng phân phó: "Trường quân giáo Tây Sơn, cám ơn!"

    2. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 63: Đuổi ta xuống!

      Edit : Mẹ Mìn

      Trời đầy sao, nhưng nằm bầu trời rộng lớn lại thưa thớt, cũng như tình say đắm của Mễ Kiều, nó cũng như chuồn chuồn bay qua đường, gọt giũa vào vết thương trong lòng Mễ Kiều. Ngoài của sổ xe, gió tây thổi qua tán cây khô, ngồi im lặng, nước mắt lặng lẽ rơi.

      Lái xe sửng sốt, kia, sao vừa mới êm đẹp mà khóc ngay được rồi.

      "Nhạc tổng, ngài xem?"

      Nhạc Khải Phong giờ phút này thấy nghi hoặc, bên cạnh, Mễ Kiều đáng thương hề hề lui ở cạnh cửa xe, trông phải người lưu lạc bình thường, cố gắng kìm nén khóc nức nở. Thân thể bé run run, hai tay che miệng lại, hoàn toàn khác xa so với nhẩy ra giữa đường vừa rồi.

      , sợ chính mình gặp phải người xấu, bị cường bạo sao?

      Có quyết đoán, có khí phách, gan lớn mà mẫn cảm, cảm xúc thay đổi nhanh, cười liền cười khóc liền khóc. Người như vậy, ra rất thích hợp sống trong giới giải trí.

      " thôi, Trường quân giáo Tây Sơn."

      Nhạc Khải Phong thản nhiên phân phó.

      tự nhủ mình phải là người có tấm lòng bồ tát, nhưng mà, làm người quân tử, phong độ ắt là phải có. Nhặt lên ba trăm ngàn Mễ Kiều để đùi , sắc mặt Nhạc Khải Phong khó coi cầm lấy, nhàng bỏ vào mũ áo của Mễ Kiều. Sau đó lấy ra cái khăn giấy, lau lau tay.

      Buông cửa kính xe, vừa mới chuẩn bị ném ra bên ngoài, khăn giấy trong lòng bàn tay lại bị Mễ Kiều đoạt quá, dùng sức lau lau nước mắt mặt.

      "Tô khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, cho tôi cái khăn giấy nữa!"

      Mễ Kiều vừa khóc nức nở, thanh quả rất to, cũng thèm nhìn tới, trực tiếp hướng về phía người đàn ông bên cạnh phân phó.

      Nhạc Khải Phong khóe miệng co rút. đời này, người có thể phân phó làm việc, sợ là còn chưa ó sinh ra đâu!

      "Khăn giấy, mau đưa cho ta! Sắp rơi xuống rồi!"

      Bên tai, tiếng hít mũi của Mễ Kiều vang lên rất , vang vọng trong xe, nghiêm trọng kích thích trung khu thần kinh của Nhạc Khải Phong, nghiến răng nghiến lợi dưa chiếc khăn giấy đến trước mặt Mễ Kiều, ai ngờ tay này Mễ Kiều tiếp nhận, tay kia đem khăn giấy mình vừa lau nhét vào lòng bàn tay của hắn.

      "Ném , cám ơn!"

      Trong mắt Nhạc Khải Phong lên tia tức giận, cửa sổ xe mở ra lúc nãy còn chưa có đóng lại, từng trận gió lạnh thổi vào trong xe, càng làm gian hẹp trong xe thêm lạnh như băng, quỷ dị.

      nhẫn nhịn, đem miếng giấy ẩm ướt vứt ra ngoài cửa xe, lại rút tờ giấy khác ra lau tay sau đó ném ra ngoài. Vừa muốn đóng lại cửa sổ, chợt nghe thấy từng tiếng từng tiếng xì mũi, như sấm mùa xuân vang lên bên tai, từng tiếng từng tiếng.

      Hai tay nắm thành quyền, Nhạc Khải Phong có chút hối hận đêm nay lựa chọn con đường này để .

      Cư nhiên đụng phải phiền phức như vậy!

      Gương mặt đẹp nhăn lại, Mễ Kiều nhìn thấy, còn chìa bàn tay ra trước mặt , trong tay nắm cục giấy màu trắng.

      "Ném , cám ơn!"

      Nhạc Khải Phong còn quay đầu nhìn về phía ngoài của sổ xe, tức giận hướng về phía lái xe hô to tiếng: "Dừng xe! Đuổi ta xuống!"

      Nghe được thanh tức sùi bọt mép của ông chủ, lái xe nhanh chóng giảm tốc độ, đánh xe vào lề đường. Nhưng mà, lần này cấp tốc giảm tốc dộ, lại khiến cho thân thể Nhạc Khải Phong theo quán tính lao về phía trước, Mễ Kiều vươn tay giữ được đầu lại.

      Chỉ cảm thấy đầu có vật gì nóng hầm hập, sắc mặt Nhạc Khải Phong rất tốt ngẩng đầu lên, xe cũng ngừng yên ổn. đầu còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Mễ Kiều, cùng miếng khăn giấy còn dính đầy nước mũi rủ xuống tận trán, liền đẩy tay Mễ Kiều để đầu mình ra.

      Mễ Kiều trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy có lỗi với người đàn ông trước mắt.

    3. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 64: Mất hình tượng

      Edit : Mẹ Mìn

      Mễ Kiều cẩn thận vươn tay, lấy tờ giấy trán Nhạc Khải Phong xuống, sau đó ngượng ngùng cười, ngữ điệu dị thường nịnh nọt.

      "Hắc hắc, ngại quá!"

      Nhạc Khải Phong sắc mặt hoàn toàn đen kịt, rút ra hai tờ giấy sống chết chà lau trán mình, hai tròng mắt nhìn Mễ Kiều càng phát ra tia hung ác.

      Đêm càng sâu, khí càng thêm quỷ dị.

      Lái xe bị dọa sợ toát hết mồ hôi lạnh, mở ra cửa xe bên phía Mễ Kiều, bộ dáng ai oán như gặp bà chồng vậy.

      "Tiểu thư, xuống xe , tôi xin , nếu xuống xe, tôi mất việc đấy."

      Mễ Kiều sửng sốt, đưa tay vứt miếng giấy trong tay ra cửa, lập tức đáng thương hề hề nhìn Nhạc Khải Phong, mang theo ánh mắt động lòng người khóc nức nở.

      "Ô ô, ô ô, vậy được rồi, tôi đây xuống. Tôi rồi, nếu sáng mai, báo chí đưa tin , đêm nay, con đường này, có bị hại, bị hại, ô ô~, phiền các người liên hệ với cảnh sát chút, hai người là người cuối cùng gặp tôi, tôi là học viên Trường quân giáo Tây Sơn. Ô ô~ ô ô~"

      Mễ Kiều ủy ủy khuất khuất xong, chân bước ra ngoài, chậm rãi xê dịch thân thể, chân lại tiếp tục bước ra ngoài.

      Tâm Nhạc Khải Phong như là bị cái gì tác động chút, vì ý nghĩ của Mễ Kiều mà đầu ong ong đau nhức như muốn nổ tung.

      Cái gì ma báo chí đưa tin, cái gì mà cảnh sát hỏi, cái gì mà người bị hại?

      Bàn tay xoa xoa trán, nhắm mắt lại, Nhạc Khải Phong hướng về phía lái xe vẫy vẫy tay.

      "Quên , đưa ta đến Trường quân giáo Tây Sơn, tôi lên ghế trước ngồi."

      Lái xe kinh ngạc ngây người mất mấy giây, nhìn Nhạc Khải Phong mở cửa xe ra, sau đó mở cửa bên ghế phó lái ngôi vào trong.

      Có thể làm cho ông chủ nhượng bộ triệt để, ông theo ông chủ lâu, thấy chỉ có kia là người đầu tiên, chắc sau cũng có người thứ hai.

      Khóe miệng Mễ Kiều khẽ nhếch nụ cười biết ơn, nhưng mà ánh mắt gian tà, làm thế nào cũng lộ được chút ưu thương.

      Đoạn đường từ đây đến Trường quân giáo Tây Sơn ước chưng mất khoảng 40 phút chạy xe. Nhìn cả đoạn đường le lói chút ánh sáng, hãn hữu lắm mới chiếc xe chạy qua, Nhạc Khải Phong nghĩ rằng, nếu đem đuổi xuống, đường gặp phải người xấu, sợ là khóc lóc kêu trời cũng chẳng có ai cứu.

      Bên trong xe, lái xe bỗng nhiên bật đài lên, tiếng đàn dương cầm du dương vang lên. Nhạc Khải Phong châm điếu xì gà, làn khói theo đầu ngón tay thon dài để bên cửa sổ thủy tinh ô tô nhàng bay ra. Vừa mới rồi cảm xúc bị kích thích, nháy mắt được thả lỏng ít.

      Loáng thoáng, lại nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng khóc nức nở.

      Đưa tay chỉnh lại kính chiếu hậu trong xe. Qua gương nhìn thấy với mái tóc ngắn, hai tay bưng mặt, run run khóc.

      Trong lòng, lại giống như bị cái gì tác động chút.

      kỳ quái.

      Rất kỳ quái.

      Nhạc Khải Phong nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu nửa ngày, thẳng cho đến khi lái xe đem xe dừng lại ven đường, mới giật mình tỉnh lại. ngờ lại nhìn lâu như vậy?

      Mặt chút thay đổi, hít vào hơi, đem ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

      "Trường quân giáo Tây Sơn". Tấm biển cao với năm chữ màu vàng to, ràng đứng sừng sững ở cách đó xa. Bên cạnh cổng trường có trạm gác, hai bên cổng có hai binh nhì đứng ôm súng canh gác.

      "Đến nơi rồi!"

      Lái xe xoay mặt hướng về phía Mễ Kiều câu, lúc này Mễ Kiều mới ngừng khóc, chậm rãi ngẩng đầu lên, vuốt lại mấy sợi tóc xõa xuống trán.

      Lúc này, trong nháy mắt, Nhạc Khải Phong mới chân chính nhìn thấy mặt của . Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, màu da trắng nõn như ngọc, còn có đôi mắt vì khóc mà phiếm hồng.

      xinh đẹp. Nhưng lại là quân nhân?

      Trầm mặc lên tiếng, trơ mắt nhìn mở cửa xe rồi xuống, cơn gió thổi qua, thân hình mảnh khảnh của Mễ Kiều dưới ánh trăng có vẻ như lung lay sắp đổ. vòng qua cửa chính, theo hướng đông dọc theo tường bao cao lớn của trường quân giáo Tây Sơn.

      Nhạc Khải Phong nhíu mày, phân phó lái xe tắt đèn xe , dựa vào ánh đèn đường leo lét chậm rãi lái xe theo Mễ Kiều.

      Mễ Kiều khoảng hai phần ba chiều dài của tường bao trường quân giáo Tây Sơn, Mễ Kiều suy nghĩ, cảm thấy đây là vị trí gần đúng mà leo tường nhẩy ra lúc trước. Nhưng mà có chút xác định, vì thế liền nhặt mấy hòn đá kê dưới chân để có thể nhìn vị trí bên trong.

      chân vừa mới giẫm lên, vai trầm xuống, vẫn là bàn tay to ấm áp đặt lên vai .

      Mễ Kiều theo bản năng nhận định, nửa đêm mà có người rằng chạm vào người mình, nhất định là người xấu muốn hại . Thân hình vừa chuyển, tay nắm lấy cổ tay đặt vai , đem hết toàn lực quăng mạnh cái. Trong đêm vắng, tiếng hét đau đớn cùng tiếng xương cốt trật khỏi vị trí cùng nhau vang lên.

      "Nhạc tổng! Nhạc tổng!"

      Mễ Kiều sửng sốt, phía trước, thân người càng chạy càng gần, kia, phải là ông lái xe vừa rồi hay sao?

      loại dự cảm tốt ùa về. Đôi mắt đẹp nhìn xuống, nhìn vào gương mặt đau đớn của người đàn ông vừa bị quật ngã. Ha ha, phải là tên nhà giàu mới nổi ưa sạch vừa cho nhờ sao?

      "Ha ha, thực xin lỗi, tôi biết là , sao lại lén lút theo sau tôi vậy?"

      Nửa câu đầu, chân chó đến cực điểm. Nửa câu sau, đúng lý hợp tình.

      Nhạc Khải Phong thấy hoài nghi xú nha đầu trước mắt có phải bị bệnh tâm thần phân liệt hay !

      "Nhạc tổng, Nhạc tổng!"

      Lái xe te tái chạy lên đỡ Nhạc Khải Phong đứng lên, sợ tới mức toàn thân cao đổ đầy mồ hôi, mỗi tế bào trong cơ thể đều co rút lại.

      " bệnh viện!"

      Nhạc Khải Phong nghiến răng nghiến lợi phun ra câu, quay đầu hướng về phía Mễ Kiều hung hăng trừng mắt liếc cái.

      "! Đừng nghĩ bỏ chạy! Cùng tôi đến bệnh viện!"

      Rạng sáng 2 giờ rưỡi, bệnh viện thứ 3 thành phố, phòng cấp cứu khoa chỉnh hình.

      Mễ Kiều có chút biết làm thế nào, đứng ở bên hơi hơi lắc lư thân thể, ngồi cũng xong, đứng cũng được.

      Vị bác sĩ trung niên mặc áo blu trắng, hai tay nắm lấy cánh tay bị trật khớp của Nhạc Khải Phong, hít sâu hơi, dùng chút lực, trong khí lại vang lên tiếng kêu cùng tiếng xương cốt trở lại vị trí.

      "Tốt lắm, vào khớp rồi, cậu hoạt động thử xem."

      Nhạc Khải Phong làm theo lời bác sĩ, xoay xoay lại cánh tay, hành động tự nhiên, có cảm giác đau đớn gì, đôi chân mày cuối cùng cũng gián ra.

      "Ha ha ha, ha ha, chỉ bị trật khớp mà thôi, bị gẫy, cái kia, có việc gì, tôi trước."

      Vẻ mặt Mễ Kiều nịnh nọt lấy lòng, lập tức xoay người dời .

      "Đợi chút!"

      Thân hình mảnh khảnh dừng lại, tình nguyện quay lại.

      " còn muốn phân phó cái gì?"

      Khóe miệng Nhạc Khải Phong khẽ nhếnh lên nụ cười tà ác, xấu xa nhìn , được lời. Khiến cho tâm Mễ Kiều càng ngày càng hoảng.

      Tuy , người cha làm quan lớn, lại có ông ngoại nắm giữ binh quyền, nhưng mà, nửa đêm trèo tường trốn ra ngoài, cũng đủ bị phạt rồi.

      " là học viên trường quân giáo Tây Sơn?"

      Quả nhiên, tên này rất biết vào vấn đề chính. Hai mắt Mễ Kiều khép lại, trong lòng bắt đầu bất ổn.

      "Nhạc tổng, Nhạc tổng!"

      giọng nữ cao vút vang lên, Mễ Kiều theo tiếng quay lại, liền nhìn thấy có phần quen thuộc chạy đến.

      "Nhạc tổng, tôi nhận được điện thoại của lái xe liền lập tức chạy tới! Ngài có sao ? Ai nha, ngài biết đâu, tôi bị hù sắp chết rồi, thói đời là, nhưng mà ngài đừng lo, Nhạc tổng, hung thủ đâu? Nhất định phải nghiêm trị, tôi muốn báo cảnh sát! Chúng ta tố cáo ta tội cố ý đả thương người!"

      Mễ Kiều vừa nghe, cảm thấy vui, nhanh chóng nể mặt bước lên.

      "Cái gì hung thủ?! biết gì mà ? Coa biết tình huống lúc đó ra sao ? Nếu phải bỗng nhiên ta nắm vai tôi từ đằng sau, liệu có bị tôi quật ngã hay ? Còn muốn tố cáo tôi tội cố ý đả thương người, tôi đây là tự vệ đó!"

      Tiếng thanh lệ rống lên, làm cho toàn thể mọi người trong phòng cấp cứu giật mình.

      "Mễ Kiều? , phải Mễ Kiều sao?"

      vừa đến bỗng nhiên tỉnh trí, xông lên tinh tế đánh giá Mễ Kiều.

      "Tôi là Lam Phỉ Phỉ, còn nhớ ?"
      Alice HuynhHale205 thích bài này.

    4. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 65: Làm ca sĩ, có thể kiếm rất nhiều tiền sao?

      Edit: Mẹ Mìn

      "Lam Phỉ Phỉ?"

      Mễ Kiều lẩm bẩm, hơi hơi suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp: " nhớ ."

      Sắc mặt Lam Phỉ Phỉ ràng thất vọng, đột nhiên nhớ tới cái gì, vẻ mặt nịnh nọt đến gần Nhạc Khải Phong, ghé tai thầm hồi, ánh mắt Nhạc Khải Phong liền nhìn Mễ Kiều đánh giá, khỏi trở nên thâm thúy.

      "Ha ha, Nhạc tổng, chính là ấy, ha ha, nhất định là có hiểu lầm!"

      Lam Phỉ Phỉ chân chó chạy đến trước mặt Mễ Kiều, có ý tốt cười: "Mễ Kiều tiểu thư, là như vầy, công ty chúng tôi sắp tới có cuộc thi, bất quá địa điểm lại là ở nước Mỹ, biết, có hứng thú ?"

      Sắc mặt Mễ Kiều chút thay đổi lắc lắc đầu. yên lòng lấy điện thoại di động, thử mở ra, rồi nhìn chằm chằm màn hình đến phát ngốc. Đợi cho đến lúc hồi phục lại tinh thần, bị Lam Phỉ Phỉ kéo ra hành lang bệnh viện lạnh lẽo.

      "27 tin nhắn chưa đọc."

      Đầu ngón tay run rẩy, nhàng mở ra cái.

      "Kiều Kiều, thực xin lỗi, sai rồi, em muốn đánh muốn mắng gì cũng được, chỉ là đừng trốn có được ! Chúng ta giữ nguyên kế hoạch bỏ trốn được , cái gì cũng cần, chỉ cần hai mẹ con em, chúng ta cùng nhau bỏ trốn, có được ?"

      Chỉ đọc tin nhắn này, hốc mắt Mễ Kiều ngập nước, tràn mi.

      Lam Phỉ Phỉ ngẩn ra, ngượng ngùng cười: "Mễ Kiều tiểu thư, cần hiểu lầm, tôi phải muốn lừa gạt đâu, khóc cái gì?"

      Nhạc Khải Phong ở phía trước nghe thấy vậy, liền quay lại, tao nhã xoay người, bộ tây trang được cắt may khéo léo, dưới ánh đèn có vẻ hoa mỹ, giống như vầng sáng rực rỡ mặt hồ.

      nhìn khuôn mặt nhắn khóc của Mễ Kiều hồi, mặt chút thay đổi xoay người tiếp tục trước.

      Rạng sáng, hành lang trống trải, tiếng của Nhạc Khải Phong vang lên làm người nghe như mê như say.

      "Dù có đau thương đến đâu cũng chỉ vì thói quen cùng tham luyến mà thôi, thay đổi cách sống mới, có lẽ, phát ra còn có nhiều nỗi đau hơn thế nưã. đời này căn bản tồn tài nỗi đau nào làm người ta gượng dậy nổi. Dù sao, có con đường nào con người được, có ngọn núi nào con người thể leo."

      Mễ Kiều tinh tế nghiền ngẫm lời gần như nhàng bâng quơ của Nhạc Khải Phong, cắn răng, rên tiếng.

      Trong đầu xoay quanh tin nhắn xin lỗi của Trầm Nghê Trần, bỏ trốn? có thể chứ? Trầm Thanh Thu vì chuyện của bọn họ mà phát bệnh lần, nếu bỏ trốn, như vậy hậu quả… Mễ Kiều dám tưởng tượng. Trầm Mạt lại sắp về hưu, trong nhà, chỉ có mình Trầm Nghê Trần là con trai mà thôi.

      Lại còn đứa con trong bụng nên làm cái gì bây giờ?

      Bỏ nó? làm được!

      Bởi đó chính là kết tinh tình của hai người họ!

      Đầu óc càng ngày càng loạn, lời khiêu khích của Chung Lan lại xẹt qua bên tai. Kỳ , trong lời tuy rằng độc ác, nhưng từng câu từng chữ đều là tả thực. Bảo Bảo nếu sinh ra, chưa đến chuyện nó có khỏe mạnh hay , chỉ sợ miệng lưỡi thế gian giết chết nó.

      Suy nghĩ lại, nếu muốn giữ lại đứa bé này, chỉ có thể rời xa nơi này, hơn nữa còn có thể có được rất nhiều tiền, để chăm lo cho cuộc sống sau này của mẹ con , cùng với, vạn nhất đứa có khả năng dị dạng, cũng cần có tiền chữa bệnh.

      Mơ mơ hồ hồ, Mễ Kiều bị Lam Phỉ Phỉ kéo lên xe. Đôi mi thanh tú của Mễ Kiều càng u buồn hơn.

      "Làm ca sĩ, có thể kiếm rất nhiều tiền sao?"

      Câu sau khi bừng tỉnh vang lên trong gian hẹp ở trong xe.

      Hai tròng mắt Nhạc Khải Phong sáng ngời, vẻ mặt cười xấu xa nhìn .

      "Đúng. Nhưng mà, tôi chưa bao giờ ký hợp đồng với người có thực lực cùng buôn bán mà có lời. Lam Phỉ Phỉ có thể an bài cho tham gia thi tuyển, nếu vào được tốp 3, tôi đuổi ra ngoài!"
      nganha123Hale205 thích bài này.

    5. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 66 : Trưởng thành là loại xinh đẹp đau đớn

      Edit : Mẹ Mìn

      Nhà hàng Italy.

      Nhạc Khải Phong dù có hứng trí nhìn chằm chằm Mễ Kiều. Phần thịt bò bít tết của , bên trong có quả trứng trứng gà, bị Mễ Kiều chút khách khí "Cướp lấy", phần của Lam Phỉ Phỉ cũng bị lấy mất, hơn nữa còn quả của chính mình, bữa cơm này, tổng cộng ăn ba quả trứng.

      Quần áo, là nhãn hiệu nổi tiếng của Đức, Nhạc Khải Phong nhìn lầm, hơn nữa chính cũng rất thích nhãn hiệu này.

      Giầy, là nhãn hiệu của Italy, Nhạc Khải Phong cũng nhìn lầm.

      Hơn nữa lúc trước Mễ Kiều hào phóng bỏ ra ba trăm trăm ngàn, ha ha, ba trăm ngàn đó ở trong mắt chính là tiền trinh, nhưng mà tổng hợp lại tất cả, Mễ Kiều thấy thế nào cũng là tiểu thư danh gia mới đúng. Như thế nào mà ăn uống lại như hổ đói, làm người ta cũng nhẫn tâm mắng ?

      Nhạc Khải Phong hơi hơi nhíu mi. Lúc bị Mễ Kiều "Cướp lấy" quả trứng gà, bị dao dĩa của chạm vào đồ ăn, cho nên hoàn toàn có khẩu vị. Tuy nhiên, sắc đẹp của trước mắt cũng có thể thay cơm, làm lơ đãng muốn nhìn thấu, muốn đoán được, thậm chí, muốn nắm giữ.

      Sau khi ăn xong, Mễ Kiều còn có việc phải , sau đó cùng Lam Phỉ Phỉ trao đổi số điện thoại di động, rồi gọi xe chạy .

      Nhạc Khải Phong ngồi ở xe quay về công ty con, thế nhưng trong miệng sung sướng khẽ hừ giọng, hoàn toàn quên công việc đau đầu cần xử lý phía trước.

      "Ha ha, kỳ quái. Rất thú vị."

      Nhạc Khải Phong cố tự , lập tức phân phó Lam Phỉ Phỉ: "Ngày đó tham gia chương trình ca nhạc đường phố đó có ghi hình lại ?"

      Lam Phỉ Phỉ ngẩn người, lập tức đưa ra điện thoại di động của mình.

      Nhạc Khải Phong vẻ mặt ghét bỏ, nháy mắt, có tiếp nhận.

      "Về văn phòng, gửi vào mail cho tôi."

      "Vâng."

      "Đúng rồi, tìm người đại diện tốt, sau đó cùng Mỹ. Tìm được tự mình làm !"

      xong, Nhạc Khải Phong nhìn chằm chằm lại đôi mắt mở to kinh ngạc của Lam Phỉ Phỉ : " ấy đến, nhất định đến."

      Năm tháng đổi thay, mỗi người đều có con đường của riêng mình. Mà Mễ Kiều, ngồi trong xe taxi, thế nhưng lại mờ mịt, biết về đâu.

      Trường quân giáo Tây Sơn sao? nghĩ, có lẽ Trầm Nghê Trần tìm được, nhất định ở đó chờ . Trầm gia sao? Giờ này đáng ra phải ở trong trường học, bị mệnh lệnh cấm ra ngoài ngày, vậy làm thế nào mà ra ngoài được? Thành phố F sao? Trở về tìm cha, tìm thương trong vòng tay cha , nhưng mà, chuyện tình của và Trầm Nghê Trần khiến cho trong nhà được yên ổn, ngay cả trong trường học cũng có nhiều lời đồn đãi, như thế nào còn mặt mũi gặp cha?

      Bàn tay bé xoa xoa bụng, cái mũi đau xót, vừa muốn khóc.

      ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn mọi người lại tấp nập, Mễ Kiều bỗng nhiên cảm thấy hâm mộ bọn họ. Hâm mộ bà lão bán trứng luộc trong nước trà, thức khuya dậy sớm mà vẫn cười, hâm mộ bà dì bán bánh rán cùng chồng bà bán sữa đậu ngay bên cạnh.

      " , vòng vo ba vòng, rốt cuộc muốn nơi nào?"

      Phía trước, truyền đến giọng bác lái xe kiên nhẫn.

      Mễ Kiều thở dài, khuôn mặt thanh lệ nhắn lên tia u buồn.

      "Trường quân giáo Tây Sơn."

      Cúi đầu, lấy điện thoại di động ra, ngày hôm qua, sau khi xem hết số tin nhắn của Trầm Nghê Trần, đem di động đổi sang chế độ im lặng, nay lại điều chỉnh trở về như trước, phát , trong khoảng thời gian này, tin nhắn nào chưa đọc.

      Như thế nào, cũng buông tha cho ?

      Cảm giác muốn ói lại dâng lên, Mễ Kiều yên lặng thừa nhận. Đây là con nhắc nhở , nên vì con mà lo lắng đến cuộc sống của hai mẹ con.

      Di động rung lên, là Trầm Thanh Thu gọi đến.

      Mễ Kiều trong lòng tự biết, là phúc phải họa, là họa tránh khỏi.

      "Alo, mẹ."

      "Kiều Kiều? Con ở nơi nào? Sao lại biến mất cả đêm như vậy? Tối hôm qua con ở cùng Nghê Trần sao? Kiều Kiều à, con thể hồ đồ, nó là cậu con! Là cậu ruột của con! Kiều Kiều, mẹ rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể làm con tỉnh lại, Kiều Kiều, đừng làm mẹ lo lắng có được ? Con tại ở nơi nào hả?"

      Nước mắt cứ vậy rớt xuống dưới.

      Tất cả mọi người đều , tình có bao nhiêu sai trái, bao nhiêu xằng bậy. Nhưng mà, bỏ ngoài tai hết thảy, chỉ vì chạy theo cái bóng của . Nhưng mà, lại như nhát dao đâm sâu vào tim , tỷ như, con , phải làm thế nào để lo cho con tương lai tốt đẹp, làm thế nào để sinh con mới là quan trọng nhất.

      Hồi tưởng lại thời còn học trung học, là đứa trẻ phản nghịch, tùy hứng làm bậy, chọc cho cha mẹ đau đầu thở dài, lo lắng rơi lệ, Mễ Kiều liền cảm thấy hổ thẹn. tại, vào trường quân giáo, lại làm ra chuyện như vậy, đối mặt với tiếng khóc bi thương nức nở đau khổ cầu xin mẹ ở đầu bên kia điện thoại, Mễ Kiều bỗng nhiên ý muốn tát mình cái đau.

      ra, khi trưởng thành, hiểu chuyện, nghĩ lại những việc trước kia mình làm, nó lại đau đớn đến vậy. Nếu trưởng thành là loại xinh đẹp đau đớn, vậy chân chính hiểu .

      "Mẹ, con biết. Mẹ cần khổ sở, ngày hôm qua con gặp ấy để chia tay, về sau, chúng con gặp lại."

      Nhìn lên bầu trời qua cửa thủy tinh, mảnh tối tăm mờ mịt. Có lẽ, chỉ có những đám mây ở giữa trung mới có thể hiểu được cái gì chính là nghiêm túc vĩnh viễn. Mà những sinh mệnh bé dưới bầu trời này, cũng chỉ có thể ở chân thừa nhận, giấc mộng vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.

      Vừa mới xuống xe, chưa được hai bước, cánh tay liền bị lực lớn giữ chặt.

      Mễ Kiều có quay đầu, chóp mũi sớm quanh quẩn hơi thở quen thuộc của người đàn ông .

      "Kiều Kiều! xin lỗi! sai lầm rồi~"

      Trầm Nghê Trần từ phía sau Mễ Kiều gắt gao ôm lấy , làm nũng vùi đầu vào cổ , ánh mắt quyến luyến, vòng ôm ôn nhu, còn có hơi thở ấm áp, tiếng gọi như kéo Mễ Kiều trìm đắm trong đau khổ về với hạnh phúc, làm lại trìm đắm trong đó.

      quay đầu, xoay người. hề đề cập tới chuyện tối hôm qua, gằn từng tiếng.

      "Lần trước, làm cho em visa với hộ chiếu đâu rồi?"

      Trầm Nghê Trần đột nhiên như được tắm gió xuân, nở nụ cười tươi rói.

      "Ở đây, ở xe. Chúng ta ngay hôm nay sao?"

      Lần trước mua hai vé bay Los Angeles, bị hoãn lại, nếu hôm nay muốn , còn phải gọi điện thoại hỏi xem có còn vé nữa.

      Đương nhiên, Mễ Kiều hỏi như vậy, khẳng định là xem qua tin nhắn gửi cho , cho nên tha thứ cho , nguyện ý cùng giữ nguyên kế hoạch bỏ trốn.

      Ánh mắt sủng nịch liếc liếc vào bụng Mễ Kiều cái, bình thường, bây giờ còn chưa nhìn thấy gì, nhưng mà, Trầm Nghê Trần lại cảm thấy, nơi đó ký thác toàn bộ tình cùng hạnh phúc của .

      " phải, khả năng hôm nay còn kịp rồi. Em chỉ là muốn nhìn chút mà thôi, nếu , đưa cho em , em muốn tự mình giữ nó, lo làm mất."

      "Nha đầu ngốc, làm sao có thể làm mất, vẫn để ở trong xe."

      Ánh mắt Trầm Nghê Trần chưa từng dời khỏi khuôn mặt cùng bụng Mễ Kiều, trong lòng thầm gọi tên đầy chua xót.

      " đưa cho em được , em muốn tự mình giữ."

      Trầm Nghê Trần bật cười, ngón tay thon dài búng lên chóp mũi .

      "Ha ha, là tính trẻ con. đưa cho em là được.
      nganha123, DinhloanHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :