1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bất lương quân hôn - Tinh Nhị (c54) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 41: Kiều Kiều, đây là cậu út của con!

      Gió thu thổi che kín những dấu ấn năm xưa bị thời gian vùi lấp. “Khí trời hà huy cành lá đừng, nhất thế thanh phương nhất thế điệp”*, nếu có kiếp trước, Trầm Nghê Trần nhất định con nhộng đau khổ chờ ngày phá kén, còn Mễ Kiều chắc chắn đóa hoa đẹp nhất trong biển hoa rực rỡ.

      (* câu thơ, mình giữ nguyên văn)

      , phải lập tức đến quân đoàn để nhậm chức, do đó có rất nhiều việc cần phải giải quyết, thể ở bên trong suốt kỳ nghỉ được, còn bằng cứ về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái.

      Dẫu biết lo lắng thu xếp mọi việc cho , vì chuẩn bị tất cả nhưng vẫn thể cầm lòng được liền xoay người đưa lưng về phía , cứ , em chỉ cần biết, luôn nhớ về em dù có bao bận rộn là được. Em tin tình của hai ta mãi bền lâu theo thời gian dù thể kề cận sáng tối.

      Cố nén cảm giác mất mát dâng trào trong lòng, vì tình , vì hạnh phúc, thể tự nhủ thầm, “Mễ Kiều, cố lên!”

      “Đậu đỏ tương tư vì ai lưu? Tổng đem đậu đỏ đổi vũ trụ.”*

      (* câu thơ, mình giữ nguyên văn) tuần nghỉ lễ nhanh chóng trôi qua, chương trình học cũng chính thức bắt đầu.

      Vì đội trưởng mới có dáng người thấp bé trông giống củ khoai tây, diện mạo xấu xí lại giọng địa phương, nên dù là trung úy gạch hai sao nhưng lại được các học viên coi trọng, tất cả đều xem mệnh lệnh của ta như là gió thoảng mây bay.

      Chẳng bù với hồi Trầm Nghê Trần còn làm đội trưởng, dù mỗi ngày đều phải mặc quân trang và được phép trang điểm nhưng các vẫn tìm trăm phương nghìn kế để thoa ít BB lên mặt. Có đôi khi huấn luyện vừa khổ vừa mệt, chỉ cần Trầm Nghê Trần xuất , liền tựa như làn gió xuân xua tan bao mệt mỏi.

      Bây giờ, mỗi khi học, nghĩ đến viễn cảnh bị đội trưởng như vậy hướng dẫn, các ai nấy cũng xấu hổ cúi đầu, hoặc là kéo mũ xuống thấp, hoặc là nhìn chằm chằm xuống mặt đất, ai dám ngẩng đầu lên cả. Chương trình học thực tế có phần khác so với Mễ Kiều tưởng tượng.

      Năm nhất phần lớn đều học chương trình căn bản. Chính trị viên còn , chỉ những ai học giỏi mới có thể tiến đến chương trình học quân chính thức. Còn Trầm Nghê Trần, sau khi xử lý hết mọi việc như , mỗi ngày, đều đến chở ăn tối.

      mang theo tài xế mà tự mình lái xe, mặc thường phục, kiên trì đúng 4 giờ chiều mỗi ngày đến cổng sau trường chờ , cùng ăn cơm rồi lên ngọn đồi phía sau trường ngắm ánh tịch dương. Cứ thế, cả hai thầm ngồi tựa vào nhau tâm , mãi tới khi đến giờ tự học, mới đứng dậy tiễn về rồi nhanh chóng cáo từ.

      Nghĩ đến cũng thấy lạ, bình thường đều là Mễ Kiều thầm chuyện trong khi Trầm Nghê Trần lại sủng nịch mỉm cười, im lặng lắng nghe, thế mà hôm nay, người nhiều lại là , mọi câu hỏi của đều xoay quanh những chuyện lúc bé, những sở thích, những mong muốn, cũng như những lý tưởng của .

      Điển hình như, hỏi thích trang trí nội thất nhà theo phong cách gì? trả lời là phong cách Bohemian.

      lại hỏi, nếu có máy tính, thích đặt ở phòng làm việc hay phòng ngủ? nhìn cười rồi , tại chẳng phải có máy tính bảng rồi sao, em thích ôm nó nằm trong chăn hơn. hiểu ý đăm chiêu nhìn cười.

      Lại như, hỏi thích khung cảnh náo nhiệt nơi thành thị hay vùng ngoại ô yên [/b]tĩnh hơn? Thích căn nhà độc nhất vô nhị hay căn hộ cao cấp hơn?

      Những lúc như vậy, luôn mỉm cười lôi kéo cánh tay , bên làm nũng bên trả lời từng câu hỏi của . Mà cũng thực nghiêm túc lắng nghe, thậm chí còn lấy di động ra lưu lại.

      Đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Mễ Kiều. Mỗi ngày, đều mong đợi tiếng còi báo thức vang lên, nhanh chóng mở mắt rồi lặng lẽ cầu nguyện, “Thời gian ơi, hãy trôi qua nhanh lên, trôi qua nhanh lên!” Chỉ nghĩ thôi thấy lòng tràn đầy hạnh phúc, kỳ , nếu mỗi ngày đều có thể trôi qua như vậy tốt biết bao. Có thể nhìn thấy , cùng dùng bữa, cùng dạo rồi lại cùng trò chuyện còn gì bằng.

      Nhưng bữa tiệc nào rồi cũng có lúc tàn, khoảng thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, nhoáng cái qua tháng.

      sân trường, những đóa hoa quế bắt đầu lụi tàn, mùi hương cũng dần trở nên nhạt hơn, rồi cơn mưa cuối thu qua chỉ để lại thời tiết mát mẻ mà thôi.

      Đúng 4 giờ 30 phút, tiếng còi tan học vang lên như mang theo luồng sinh khí đến từng lớp học, khiến bầu khí trầm lặng dần trở nên sinh động, đầy sức sống hơn.

      Thân là liên trưởng, Mễ Kiều có nhiệm vụ tập hợp mọi người, xếp hàng ngay ngắn trở về ký túc xá.

      Trời cuối thu, gió hơi se se lạnh khiến tóc ai cũng rũ xuống, mắt lờ đờ như người say rượu.

      Vừa được nửa đường, từ xa xa, Mễ Kiều nhìn thấy bóng dáng của Trầm Thanh Thu, tay bà còn xách túi hành lý, đứng dưới cây ngô đồng, mỉm cười nhìn .

      Mễ Kiều thầm nghĩ, có lẽ trời chuyển lạnh nên mẹ đem quần áo ấm đến cho . Quay đầu nhìn liên trưởng Hoắc Đình Đình, Mễ Kiều ra sức vẩy tay, giọng , “Đình Đình, mẹ tôi đến rồi.”

      Hoắc Đình Đình nhàng gật đầu, chuyển vị trí đến giữa hai liên, thay Mễ Kiều dẫn dắt.

      Tựa như chú chim non xổ lồng, Mễ Kiều vui sướng chạy mạch tới chỗ Trầm Thanh Thu, tay thân mật ôm cánh tay bà, tay còn lại đón lấy túi hành lý, cười cười về ký túc xá.

      Trầm Thanh Thu vui mừng nhìn Mễ Kiều cười, dù dáng vẻ vẫn yểu điệu nhưng còn ngả ngớn như lúc trước, và cách chuyện cũng đàng hoàng hơn rất nhiều, là càng xem càng thuận mắt, càng xem càng trưởng thành.

      Nhưng dù thế nào chăng nữa, Trầm Thanh Thu cũng khỏi đau lòng khi liên tưởng đến cảnh Mễ Kiều phải chịu khổ. Riêng Mễ Kiều thấy rất lạ, từ đầu đến cuối mẹ hề hỏi han gì về chuyện tình giữa và Trầm Nghê Trần, trong khi ông ngoại biết tất cả, chẳng lẽ ông chưa gì với cho mẹ sao?

      Hai mẹ con chưa được bao xa từ xa xa, Mễ Kiều nhìn thấy chiếc Audi xa hoa đậu ở phía trước..

      Chủ nhân của nó mặc chiếc áo len màu trắng bạc, bên ngoài khoác thêm chiếc áo da màu đen rất sành điệu, dưới thân là chiếc quần bò, tóc ngắn được cắt tỉa rất gọn gàng, nhìn điển trai vô cùng. Dưới ánh tà chiều, khí chất tôn quý sang trọng của càng nổi bật hơn, thu hút biết bao ánh nhìn. Hai tay thoải mái đút vào túi quần, tựa lưng lên thân xe như chờ ai đó.

      Chỉ liếc mắt cái, Mễ Kiều thấy cảnh đẹp ý vui rồi.

      Người đàn ông này, dù có nhìn xa nhìn gần cũng thấy chán. thầm tính toán, biết có nên nhân dịp này giới thiệu Trầm Nghê Trần với mẹ ! Dù cho là bạn trai hay chồng ít ra, cũng phải để mẹ biết đến tồn tại của , rồi dần dần chấp nhận .

      Trong khi Mễ Kiều còn suy tư Trầm Thanh Thu hưng phấn vẩy tay với Trầm Nghê Trần. “Nghê Trần! Trầm Nghê Trần! Bên này! Tới đây!”

      Trầm Nghê Trần theo bản năng ngước mắt nhìn lên, lập tức, cả khuôn mặt tuấn tú của liền trở nên cứng ngắc. Mắt nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Mễ Kiều. Mễ Kiều còn chưa kịp mở miệng Trầm Thanh Thu nắm tay Trầm Nghê Trần , “Kiều Kiều, đây là cậu út của con!”

      Thấy Mễ Kiều đứng ngây người, mặt đần ra như bị sét đánh, Trầm Thanh Thu liền bổ sung thêm, “Ha ha, chắc con cũng ngờ hả, cậu út vừa từ Mỹ về liền làm đội trưởng của con, dạo trước, mẹ cũng từng nhờ cậu út chiếu cố đến con đó.”

      Hết chương 41.
      Trâu thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 42: Cùng tình , hai người rối rắm

      Dẫu vẫn biết thế giới này có rất nhiều chuyện cẩu huyết đáng sợ nhưng Mễ Kiều lại chưa bao giờ ngờ nó xảy ra với mình.

      Nay là cuối thu, sắc trời cũng nhanh sập tối. Từng câu từng chữ Trầm Thanh Thu vẫn luôn quẩn quanh trong tâm trí , "Cậu út vừa từ Mỹ về liền làm đội trưởng của con, dạo trước, mẹ cũng từng nhờ cậu út chiếu cố đến con đó."

      ra, sớm biết tất cả?

      Khẽ cúi đầu nhếch môi cười yếu ớt, cảm thấy rất lạnh, vừa lạnh thân lại lạnh tâm.

      “Xin chào!”

      Mễ Kiều ôn nhu nhìn Trầm Nghê Trần chào, ánh mắt thể xa cách vô hình.

      Trầm Nghê Trần trầm mặc , nhìn Mễ Kiều mà lòng chua chát.

      hiểu chuyện, mau gọi cậu út!”

      Trầm Thanh Thu lo lắng nhìn hai người, sợ ở trong đội, Mễ Kiều gây nên ít phiền toái khiến Trầm Nghê Trần tức giận mới vui vẻ thế này.

      “Kiều Kiều, gọi cậu út nhanh!”

      Mễ Kiều tựa như pho tượng bất động, tuy xinh đẹp nhưng vô cảm, quật cường ngẩng mặt nhìn , khóc, nháo, cắn chặt răng lời.

      Nhìn như vậy, lòng Trầm Nghê Trần liền đau như cắt, đau đến thở nổi, giống như có ai đó lấy dao khứa từng chút vào tim vậy.

      ràng rất gần nhưng sao lại thấy rất xa xăm, rất xa lạ, ngay cả những cái nhăn mày, nhíu mi, trợn mắt hay bĩu môi mỗi khi tức giận cũng có. cứ lẳng lặng đứng, lẳng lặng quan sát như tất cả những chuyện xảy ra lúc này đều liên quan đến .

      “Nghê Trần, nếu Kiều Kiều có gì phải, làm cậu con bé, em cũng đừng so đo.”

      Mặc cho khí có chút kỳ lạ, Trầm Thanh Thu vẫn cố chấp nghĩ rằng Mễ Kiều mạo phạm Trầm Nghê Trần trước. bên là con độc nhất, bên là em trai quý, bên nào cũng nặng như nhau khiến bà đành phải đứng giữa giảng hòa.

      Lúc này, Trầm Nghê Trần mới cất giọng trầm khàn , “ có gì.”

      “Nghê Trần, em định đâu sao? Chờ chị đem hành lý lên cho Kiều Kiều xong, em cho chị quá giang đoạn nha!”

      Trầm Thanh Thu xong, nhận được cái gật đầu đồng ý của Trầm Nghê Trần liền nhanh chóng kéo tay Mễ Kiều đến ký túc xá.

      Vừa , bà vừa lằm bằm cằn nhằn, “Kiều Kiều, sao con có thể hiểu chuyện như vậy! Mặc kệ cậu út có nghiêm khắc thế nào cũng là người nhà, là cậu ruột của con, con câu cũng kêu, có phải rất hiểu đạo lý ?”

      Trong ấn tượng của Trầm Thanh Thu, Mễ Kiều luôn là người bướng bỉnh, nghịch ngợm nên khi đến trường quân đội, chắc chắn gặp ít rắc rối, mạo phạm cậu mình cũng là chuyện bình thường.

      Mễ Kiều im lặng lắng nghe, mãi đến trước cửa nhà kho, mới , “Mẹ à, hành lý tạm thời để ở đây, mai rảnh con soạn lại sau.”

      Trầm Thanh Thu bất đắc dĩ thở dài, sợ Trầm Nghê Trần đợi lâu nên vội vàng nhét cho Mễ Kiều ít tiền rồi xoay người xuống lầu.

      Lúc này, hành lang, có ít người qua lại cách vội vàng. Riêng Mễ Kiều ngược lại, chậm chạp mở cửa nhà kho, chậm chạp xách hành lý vào rồi cũng chậm chạp ra khóa cửa. loạt các động tác đều được thực rất lưu loát, nhàng.

      Như người vô hồn, chậm rãi lê bước hành lang, bên người có ít người chào hỏi nhưng đáp lại chỉ là những cái nhìn trống rỗng, vô thần của mà thôi.

      Nếu như , tại, phần tình cảm này đối với chấp niệm, vướng bận nhưng oán hối hận!

      tương lai, phần tình cảm này, phần chấp niệm này, có thể kiên trì được ? Có dám ?

      Bước chân cũng vì thế mà trở nên nhanh hơn, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh...

      Rồi như vận động viên chạy nước rút 100m, Mễ Kiều bỗng nhiên tăng tốc rẽ hướng vào toilet.

      “Nôn...”

      mùi chua tanh nhanh chóng bốc lên, dạ dày quặn thắt từng cơn khiến liên tục cúi gập người nôn khan!

      Thân thể gầy yếu dần dần mệt lả, Mễ Kiều vô lực ngả ngồi xuống đất, trông rất tội nghiệp.

      Lúc này, cũng có vài người tốt bụng đưa khăn giấy cho , ân cần hỏi han.

      Đưa tay tiếp nhận kèm theo tiếng cảm ơn, Mễ Kiều cố gắng đứng lên, nhưng còn chưa kịp đứng vững từng đợt nôn khan lại ập tới, nhanh chóng cúi gập người lần nữa!

      Rốt cuộc, thể nhịn được nữa, nước mắt như hai dòng suối tuôn rơi chảy dài mặt . Suốt 19 năm, đây là lần đầu tiên Mễ Kiều chật vật, thê lương thế này.

      Dưới ánh trăng bạc, sau khi tiễn Trầm Thanh Thu, Trầm Nghê Trần liền tăng hết tốc lực, quay đầu xe lại, chạy thẳng về trường quân đội Tây Sơn.

      Thái độ lạnh lùng xa cách ban nãy của Mễ Kiều làm lòng khủng hoảng thôi! Đây phải là kết quả muốn. từng hứa ở bên , bảo vệ ! Vậy mà... Vội vàng cầm lấy điện thoại, Trầm Nghê Trần vừa lái xe vừa gọi vào số Mễ Kiều.

      lần, hai lần, ba lần,... đều có người tiếp máy.

      Có chút bất lực, nôn nóng buông điện thoại xuống, mày kiếm nhíu chặt, đạp mạnh chân ga, tăng tốc tối đa.

      Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

      Trầm Nghê Trần nhanh tay cầm lên xem, là Đại Pháo.

      “Alo!”

      “Hắc hắc, vừa cùng chị dâu nấu cháo điện thoại hả? Làm em gọi nãy giờ được.”

      “Có việc mau.”

      “À, em vừa bán xong hai căn nhà trong nước giùm , tiền cũng chuyển đến tài khoản của . Với lại, căn nhà mới bên Mỹ của , em trang trí theo lời rồi, khổ nổi, em vẫn chưa tìm được giống ngựa như muốn.”

      Vừa nghe Đại Pháo , Trầm Nghê Trần liền hồi tưởng lại những lời thầm nhu thuận của Mễ Kiều, “Em thích căn hộ, em chỉ muốn có căn nhà riêng của mình. Nó cần phải quá rộng, vừa đủ ở là được. Em muốn trồng nhiều hoa hướng dương trong vườn để mỗi ngày, em đều có thể cùng người mà em quý trò chuyện, ngắm hoa,... à, nếu có thêm chiếc xích đu nữa tuyệt. Đặc biệt, em còn muốn nuôi con ngựa. Lúc ấy, em tựa như những người con phương Tây, uy phong lưng ngựa mà bao giờ biết chán.!”

      Ánh mắt khát khao của Mễ Kiều sâu hấp dẫn Trầm Nghê Trần, thề, nếu muốn, dù là mạng của , cũng cấp!

      “Ngay cả con ngựa mà cậu cũng tìm được sao?!”
      Trâu thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: Bỏ trốn?

      phải, chỉ là trình tự xin nuôi thú cưng ở Mỹ tương đối phức tạp, rườm rà. Muốn nuôi ngựa, ngoài giấy chứng nhận tiêm phòng vắc-xin, chứng nhận khử trùng,… còn phải có giấy chứng nhận huấn luyện thú cưng.”

      Ở đầu dây bên kia, trong khi Đại Pháo ngừng giải thích Trầm Nghê Trần lại lơ đễnh suy tư về Mễ Kiều, làm sao còn tâm trạng nghe ta nữa?

      “Vậy cậu cứ làm theo trình tự ! Vô luận thế nào, trước khi tôi qua, cậu nhất định phải làm xong!”

      Vừa dứt lời, Trầm Nghê Trần liền cúp điện thoại.

      Đứng 7 giờ tối, ở cửa sau ký túc xá đội 21, chiếc Audi sang trọng xuất .

      Trầm Nghê Trần hề xuống xe mà yên tĩnh ngóng lên những ánh đèn nơi lầu hai ký túc xá, bởi nơi đó, luôn có người khiến lo lắng, thương.

      Dưới ánh trăng, liên tục rà xoát danh bạ tìm kiếm số điện thoại của Vương Văn Yến. lâu sau, liền nghe đến tiếng còi cùng giọng của ta vang lên, “Nhị liên liên trưởng Mễ Kiều, xuống lầu gặp tôi! Nhị liên liên trưởng Mễ Kiều, xuống lầu gặp tôi!”

      Đây là lần đầu tiên Trầm Nghê Trần hành động như tên trộm, lặng lẽ xuống xe rồi trốn vào góc cầu thang, bởi sợ, khi nhìn thấy , Mễ Kiều chạy mất.

      Khổ nỗi, người thông minh như Mễ Kiều, những trò vặt vãnh trẻ con này làm sao có thể lừa được .

      Chỉ cần nhìn thoáng qua, dù cho đứng lầu hai, cũng có thể nhìn thấy chiếc Audi quen thuộc ấy từ xa.

      Khẽ hít sâu hơi, Mễ Kiều cất bước xuống lầu.

      vẫn có chuyện muốn hỏi .

      Do vừa nôn mửa xong liền được bạn học đưa về giường nghỉ ngơi nên đến giờ, vẫn chưa ăn gì. Suốt cả buổi, đều dùng chăn trùm kín đầu, chặt chẽ khe hở.
      Dạ dày quặn thắt từng cơn khiến đau đến nỗi xuýt thốt ra tiếng.

      Lặng lẽ cuộn mình trong chăn, muốn mình gặm nhấm nỗi đau, nỗi đau ngoài sức chịu đựng của . Khóe mắt tuy có chút ẩm ướt nhưng lại bướng bỉnh cắn chặt răng nhủ thầm, “Trời còn chưa sập xuống còn chưa đến lúc phải khóc đâu Mễ Kiều à!”

      cố gắng lê thân thể yếu ớt, lung lay như sắp đổ ấy xuống lầu.

      Ngay khi vừa đặt chân xuống đất, Trầm Nghê Trần liền mạnh mẽ xông tới, bất chấp hình tượng cũng như dư luận, bá đạo ôm ra xe.

      Cửa xe vừa đóng, cả hai liền được ngăn cách với thế giới bên ngoài.

      Như mọi lần, Trầm Nghê Trần nhàng đưa tay lên vuốt ve tóc , ôn nhu hỏi, “Em ăn tối chưa?”

      Dưới ánh đèn mờ nhạt, sắc mặt Mễ Kiều tái nay lại càng tái nhợt hơn. Tại sao có thể cư xử như có chuyện gì xảy ra thế này? Tại sao có thể ôn nhu siết chặt tay như vậy?...

      Mễ Kiều rất muốn lớn tiếng chất vấn nhưng cuối cùng, lại thể thốt ra được chữ nào.

      “Kiều Kiều, em hãy nghe , cần quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ cần hai ta hạnh phúc, sống cuộc sống cho riêng mình, được em?”

      Lúc này đây, đối với Mễ Kiều mà , Trầm Nghê Trần vừa là thiên sứ vừa là ác quỷ.

      đến bên , dùng giọng trầm ấm ôn nhu của mình dụ dỗ, mê hoặc khiến cùng rơi vào hố sâu của tội lỗi, mãi siêu thoát!

      “Kiều Kiều, em làm sao vậy, cảm thấy thoải mái sao?”

      Vừa , Trầm Nghê Trần vừa lo lắng đặt tay lên trán Mễ Kiều để so nhiệt độ, đổi lại, chỉ là cái nhìn ai oán của .

      Nếu trước đây, ôn nhu, quan tâm, lo lắng của khiến vui mừng hạnh phúc giờ đây, đọng lại chỉ là những nỗi đau chua sót khôn cùng.

      nghĩ thoải mái, nghĩ phát sốt nên mới so nhiệt độ cho sao?

      Nhưng có biết, đó cũng chỉ là những nỗi đau của thể xác, chẳng lên được điều gì. lẽ, cứ nhiệt độ bình thường là chứng tỏ có việc gì sao?

      Thấy Mễ Kiều chậm chạp , lòng Trầm Nghê Trần càng hoảng.

      “Em hãy nghe , đó chỉ là hiểu lầm. Ban đầu, cũng hề biết chuyện này. Còn nhớ ngày chúng ta lĩnh giấy kết hôn , hôm đó, với em buổi tối có việc nên thể về đội được đấy. Kỳ , tối đó, ăn cơm cùng mẹ em. Khi ấy, mới biết tất cả, nhưng quá muộn rồi, em có hiểu ?”

      Trầm Nghê Trần càng càng kích động, vô ý siết chặt tay Mễ Kiều, làm có chút đau nhưng cảm giác lại rất chân .

      giọt lệ nơi khóe mắt cũng theo đó mà chảy xuống.

      Từng lời , từng câu hỏi cũng vì vậy mà tan biến.

      “Em…, đứa ngốc này!”

      Mễ Kiều gục hẳn vào lòng Trầm Nghê Trần, nước mắt tuôn rơi như suối, nghẹn ngào run rẩy.

      Vì sao với ngay từ đầu? Nếu phải mẹ đến đây, chẳng lẽ còn định gánh chịu nỗi đau này mình mãi sao?

      “Đồ tự cho là đúng! Ô ô… bộ tưởng em biết đau lòng sao? Ô ô… Tên vô lại! Ô ô…”

      Lòng tràn đầy đau lòng.

      Mễ Kiều cách nào tưởng tượng nổi, người luôn sống trong hào quang như Trầm Nghê Trần, khi biết chuyện loạn luân này, bi thương đến cỡ nào! đau lòng khổ sở, đau lòng nhẫn nhịn, càng đau lòng bị thực này dày vò nhưng vẫn cố gắng giữ đúng lời hứa với .

      “Kiều Kiều, em đừng khóc nữa, cùng ăn chút gì đó được ? Em ăn như vậy là được.”

      Trầm Nghê Trần vừa vừa kéo ra.

      Lúc này, toàn bộ nước mắt nước mũi mặt Mễ Kiều đều in hết lên áo . Hốc mắt đỏ hồng, tóc tai lộn xộn,… có thể là vô cùng mất hình tượng.

      Giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện ăn uống nữa chứ?

      “Sắp tới, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

      Trong gian hẹp, tựa như chú nai con bị kinh hoảng, Mễ Kiều nhu nhược cất giọng run run, lo sợ hỏi. Ánh mắt tràn đầy bối rối.

      Nhìn Mễ Kiều như vậy, Trầm Nghê Trần liền hận thể tự thưởng cho mình hai cái tát.

      “Kiều Kiều, ý tưởng ban đầu của là dẫn em , có thể giấu được bao lâu giấu.”
      Vừa dứt lời, liền với tay vào trong ngăn kéo ngầm, lấy ra hai bộ hộ chiếu và visa đưa cho Mễ Kiều, ngoài ra, còn có hai tấm vé máy bay Los Angeles vào đầu tuần sau.

      “Lần trước, sau khi lĩnh giấy kết hôn, thẻ căn cước của em vẫn để ở chỗ . tháng nay, chuẩn bị xong tất cả. Hộ chiếu và visa của em, nhờ người quen ở cơ quan du lịch làm, vì là cửa sau nên làm rất nhanh. Ngoài ra, cũng mua căn nhà ở bên Mỹ, còn tất cả bất động sản đứng tên ở trong nước, đều bán hết. tại, với số tiền này, nghĩ cũng đủ để hai đứa mình sống tiêu dao khoái hoạt bên Mỹ mười năm, hai mươi năm lo rồi. Huống chi, còn có thể ra ngoài tìm việc nữa.”

      Mễ Kiều kinh ngạc, trợn mắt há mồm, khó tin nhìn hỏi, “ muốn dẫn em bỏ trốn sao?”

      Hết chương 43.

      Chương 44: , tình của là vô giá


      Mễ Kiều lẳng lặng quan sát Trầm Nghê Trần, từ sâu trong đáy mắt , có thể thấy được niềm tin, hy vọng về hạnh phúc có . Và hiển nhiên, đó cũng là thế giới của .

      Bỏ trốn? Từ này nghe rất hay.

      “Nếu đúng như vậy sao? Em có muốn bỏ trốn cùng ?”

      khẽ cười, ôn nhu sủng nịnh nhìn hỏi.

      Cả thế giới như rơi vào câm lặng, ngay giây phút này, trong ánh mắt họ chỉ có bóng hình đối phương, ai cũng thể xen vào.

      Có lẽ, ở trong mắt người đời, đây là quyết định ngu ngốc nhất. Ngay cả Chu Chí Phong cũng , tình lựa chọn tựa như hố đen vũ trụ lối thoát, tương lai... nhưng như vậy sao?

      Nhìn đến ánh mắt kiên định cùng những cử chỉ vừa qua của , Mễ Kiều liền nguyện ý tin tưởng vào tình cho tình trọn vẹn, đơn thuần nhưng dung tục, quý phái mà lại tinh khiết tựa như đóa hồng lam mỹ miều giữa rừng hoa.

      Chuyện đến nước này, đối với người trầm ổn như Trầm Nghê Trần mà , nếu phải dạng bất đắc dĩ thể cứu vãn, cũng lôi kéo vào bước đường này.

      “Em chưa đến Mỹ lần nào, tiếng tiếng được tiếng .”

      Mễ Kiều quẫn bách cúi đầu, thẹn thùng .

      “Ha ha.” lâu mới nghe được tiếng cười yếu ớt của Trầm Nghê Trần, nắm chặt tay Mễ Kiều, kiên định , “ có thể dạy em, hơn nữa, sau khi qua Mỹ, đăng ký cho em học rồi nhìn em thi vào đại học. Ở nơi đó chắc chắn có thành phố J, có trường quân đội Tây Sơn, càng có những quân quy quân kỷ mà em chán ghét. [Và trọng yếu nhất là, ở nơi đó hề có thế tục luân thường, đương nhiên, câu này dám mở miệng ra lời.] cam đoan, ở bên đó, chúng ta rất hạnh phúc.”

      Nghe vậy, Mễ Kiều hơi siêu lòng.

      Nhưng nếu ở nơi đó có thành phố J, có trường quân đội Tây Sơn, càng có quân quy quân kỷ như lời , vậy tiền đồ của , quân hàm Thiếu tướng của , tương lai tràn đầy hứa hẹn của ,.. như thế nào đây? Đều vứt bỏ hết sao?

      Mễ Kiều quả dám tưởng. Nếu chỉ vì đoạn tình bất luân, thể lộ diện trước ánh sáng mà bắt phải hao hết tài sản, tiền đồ để rồi rước lấy sỉ nhục, cay nghiệt của người đời, dứt khoát cùng bỏ , đáng giá sao?

      Nhìn biểu tình thất thần suy tư của Mễ Kiều, lòng Trầm Nghê Trần càng thấp thỏm lo âu.

      Khẽ đưa tay chạm lên môi , ôn nhu cẩn thẩn vuốt ve cánh môi ấy, cảm giác mãnh liệt chợt khơi dậy trong . muốn hôn .

      Nghĩ là làm, Trầm Nghê Trần từ từ cúi đầu, áp môi mình lên môi , vội vã tách khóe môi ấy ra mà nhàng, từ tốn nhấm nháp, cảm nhận mềm mại, run rẩy từ .

      Nhịp tim nhanh chóng gia tốc, nhiệt độ cơ thể tăng lên, mọi giác quan của Mễ Kiều đều dồn hết lên môi, nơi được âu yếm hôn mút.

      Rồi Trầm Nghê Trần nhỏm dậy, nhanh chóng lật người đè lên người , tay siết chặt gáy hôn điên cuồng, tay an phận chạy khắp người , bá đạo đặt lên thắt lưng rồi dò xét vào. Tựa như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, tinh tế trượt những ngón tay thon dài da thịt mềm mại của , vuốt ve từng đường cong cơ thể , rồi nhàng dao động lên ...

      “Ân, Nghê Trần!”

      Mễ Kiều run rẩy cả người, cắn chặt khóe môi khẽ rên tiếng, cực kỳ dụ hoặc.

      Tiếng hít thở ngày càng dồn dập, yết hầu ngừng trượt, Trầm Nghê Trần quyết đoán xâm nhập vào khoang miệng , bá đạo càn quét.

      Mễ Kiều chợt trân mình, khỏi hít ngụm khí lạnh khi đặt tay lên nơi mẫn cảm nhất của , nhàng xoa bóp, vuốt ve.

      “Đừng! Đừng!”

      Nửa muốn buông thả theo cảm xúc, nửa muốn lý trí theo luân thường khiến Mễ Kiều bối rối giãy dụa, nhanh chóng đè tay lại.

      “Trần! Nghê Trần...! Đừng mà!”

      Trầm Nghê Trần ngẩn người, mặt chút thay đổi nhìn .

      “Kiều Kiều, em hãy quên hết tất cả , chỉ cần nhớ em là vợ thôi, được ?”

      Trầm Nghê Trần có thể hiểu và thông cảm cho tâm trạng lúc này của Mễ Kiều bởi trước đây, cũng từng đau khổ, từng giãy dụa qua như vậy. Sau khi biết được , mỗi khi thân thiết với , đều bị bóng ma ấy ám ảnh khiến cho gần tháng qua, ngay cả hôn môi bọn họ cũng có.

      Là người bị luân hãm giữa đạo đức và tình , Trầm Nghê Trần tài nào chiến thắng được bản thân mình, bao lần xuýt đánh mất lý trí cũng nhớ.

      Có trời biết, tại giây phút này, có lẽ Mễ Kiều cần Trầm Nghê Trần xa xa bằng cần .

      “Nếu chúng ta cứ bỏ như vậy tiền đồ của phải làm sao bây giờ?”

      Đối với , dù có trường quân đội, Mễ Kiều vẫn là Mễ Kiều, là như bao khác, có thể ngày ngày đắm mình vào karaoke, chơi game, trượt băng,... lo nghĩ. Nhưng Trầm Nghê Trần khác, ngay từ khi còn , phải mang danh dự và hy vọng của Trầm gia vai, vây quanh là bao điều tốt đẹp, tươi sáng. Trầm Nghê Trần quá hoàn hảo, quá xuất sắc như vậy, đành lòng phá hoại.

      “Kiều Kiều, em hãy vứt hết mọi tạp niệm trong đầu ! Dù tương lai của Trầm Nghê Trần có tốt đẹp cỡ nào, có quyền lực cỡ nào, thậm chí có thể làm chủ tịch nước chăng nữa sao? có em, chẳng có gì cả, thế giới chỉ là màn đen tối. Với , em là nguồn sinh khí vô hạn, chỉ khi có em, mới có thể cảm nhận được mình sống, hạnh phúc. Em có hiểu ?”

      Đáy mắt dần dần nổi lên hơi nước, Mễ Kiều mím môi ray rức , “Em thấy mình rất có lỗi, sợ xứng với trong khi lại rất tốt với em!”

      quả rất sợ, lỡ như sau khi bỏ , những gì có thể làm, có thể cho lại bằng những gì mất, hy sinh biết tính sao đây?

      “Đứa ngốc!”

      Trầm Nghê Trần khẽ cười cắn ngụm lên môi Mễ Kiều , “Chỉ cần em lòng là hồi báo tốt nhất rồi. Bởi đối với , tình của em là vô giá, trong khi những việc có thể làm cho em lại rất hữu hạn.”

      Hữu hạn? Thế này mà gọi là hữu hạn sao?

      Mễ Kiều may mắn khi có thể gặp gỡ được người đàn ông như . Miễn là , dù có là cậu , dù có rơi vào vạn kiếp bất phục, cũng nguyện ý luân hãm cùng !

      “Em đói bụng.” Cười duyên tiếng, Mễ Kiều ngước mặt nhìn Trầm Nghê Trần .

      “Ha ha, nghe dặn này, giữa trưa sáu ngày sau, tới đón em rồi chúng ta cùng , cho nên, trong sáu ngày này, em cứ sinh hoạt như mọi thường nha!”

      “Dạ!”

      Mễ Kiều vui cười gật đầu, nhìn theo bóng lưng Trầm Nghê Trần vòng ra cốp xe. Trước đó, mua sẵn bó hồng lam gồm 19 bông, tượng trưng cho 19 năm tuổi trẻ đầy sức sống, diễm lệ của Mễ Kiều. Nhưng ai ngờ giữa chừng bị Trầm Thanh Thu phá hỏng, nên kéo dài mãi đến bây giờ mới được đem ra.

      Trầm Nghê Trần tiêu sái đóng cốp xe, vừa định trở lại xe nghe tiếng gọi từ phía sau vọng lại, tựa như người quen biết từ lâu.

      “Trầm Nghê Trần!”

      quay đầu nhìn lại theo quán tính, vừa liếc mắt cái liền chấn kinh!

      Đó là có khuôn mặt tương tự như Mễ Kiều, có thể là giống đến 90%, tóc đen dài kết thành bím, mặc thân quân trang với quân hàm thượng tá vai.

      Dưới ánh đèn, nữ quân nhân xinh đẹp ấy ái muội nhìn cười, hoàn toàn để ý gì đến bó hoa mà cầm trong tay.
      Trâu thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 44: , tình của là vô giá


      Mễ Kiều lẳng lặng quan sát Trầm Nghê Trần, từ sâu trong đáy mắt , có thể thấy được niềm tin, hy vọng về hạnh phúc có . Và hiển nhiên, đó cũng là thế giới của .

      Bỏ trốn? Từ này nghe rất hay.

      “Nếu đúng như vậy sao? Em có muốn bỏ trốn cùng ?”

      khẽ cười, ôn nhu sủng nịnh nhìn hỏi.

      Cả thế giới như rơi vào câm lặng, ngay giây phút này, trong ánh mắt họ chỉ có bóng hình đối phương, ai cũng thể xen vào.

      Có lẽ, ở trong mắt người đời, đây là quyết định ngu ngốc nhất. Ngay cả Chu Chí Phong cũng , tình lựa chọn tựa như hố đen vũ trụ lối thoát, tương lai... nhưng như vậy sao?

      Nhìn đến ánh mắt kiên định cùng những cử chỉ vừa qua của , Mễ Kiều liền nguyện ý tin tưởng vào tình cho tình trọn vẹn, đơn thuần nhưng dung tục, quý phái mà lại tinh khiết tựa như đóa hồng lam mỹ miều giữa rừng hoa.

      Chuyện đến nước này, đối với người trầm ổn như Trầm Nghê Trần mà , nếu phải dạng bất đắc dĩ thể cứu vãn, cũng lôi kéo vào bước đường này.

      “Em chưa đến Mỹ lần nào, tiếng tiếng được tiếng .”

      Mễ Kiều quẫn bách cúi đầu, thẹn thùng .

      “Ha ha.” lâu mới nghe được tiếng cười yếu ớt của Trầm Nghê Trần, nắm chặt tay Mễ Kiều, kiên định , “ có thể dạy em, hơn nữa, sau khi qua Mỹ, đăng ký cho em học rồi nhìn em thi vào đại học. Ở nơi đó chắc chắn có thành phố J, có trường quân đội Tây Sơn, càng có những quân quy quân kỷ mà em chán ghét. [Và trọng yếu nhất là, ở nơi đó hề có thế tục luân thường, đương nhiên, câu này dám mở miệng ra lời.] cam đoan, ở bên đó, chúng ta rất hạnh phúc.”

      Nghe vậy, Mễ Kiều hơi siêu lòng.

      Nhưng nếu ở nơi đó có thành phố J, có trường quân đội Tây Sơn, càng có quân quy quân kỷ như lời , vậy tiền đồ của , quân hàm Thiếu tướng của , tương lai tràn đầy hứa hẹn của ,.. như thế nào đây? Đều vứt bỏ hết sao?

      Mễ Kiều quả dám tưởng. Nếu chỉ vì đoạn tình bất luân, thể lộ diện trước ánh sáng mà bắt phải hao hết tài sản, tiền đồ để rồi rước lấy sỉ nhục, cay nghiệt của người đời, dứt khoát cùng bỏ , đáng giá sao?

      Nhìn biểu tình thất thần suy tư của Mễ Kiều, lòng Trầm Nghê Trần càng thấp thỏm lo âu.

      Khẽ đưa tay chạm lên môi , ôn nhu cẩn thẩn vuốt ve cánh môi ấy, cảm giác mãnh liệt chợt khơi dậy trong . muốn hôn .

      Nghĩ là làm, Trầm Nghê Trần từ từ cúi đầu, áp môi mình lên môi , vội vã tách khóe môi ấy ra mà nhàng, từ tốn nhấm nháp, cảm nhận mềm mại, run rẩy từ .

      Nhịp tim nhanh chóng gia tốc, nhiệt độ cơ thể tăng lên, mọi giác quan của Mễ Kiều đều dồn hết lên môi, nơi được âu yếm hôn mút.

      Rồi Trầm Nghê Trần nhỏm dậy, nhanh chóng lật người đè lên người , tay siết chặt gáy hôn điên cuồng, tay an phận chạy khắp người , bá đạo đặt lên thắt lưng rồi dò xét vào. Tựa như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, tinh tế trượt những ngón tay thon dài da thịt mềm mại của , vuốt ve từng đường cong cơ thể , rồi nhàng dao động lên ...

      “Ân, Nghê Trần!”

      Mễ Kiều run rẩy cả người, cắn chặt khóe môi khẽ rên tiếng, cực kỳ dụ hoặc.

      Tiếng hít thở ngày càng dồn dập, yết hầu ngừng trượt, Trầm Nghê Trần quyết đoán xâm nhập vào khoang miệng , bá đạo càn quét.

      Mễ Kiều chợt trân mình, khỏi hít ngụm khí lạnh khi đặt tay lên nơi mẫn cảm nhất của , nhàng xoa bóp, vuốt ve.

      “Đừng! Đừng!”

      Nửa muốn buông thả theo cảm xúc, nửa muốn lý trí theo luân thường khiến Mễ Kiều bối rối giãy dụa, nhanh chóng đè tay lại.

      “Trần! Nghê Trần...! Đừng mà!”

      Trầm Nghê Trần ngẩn người, mặt chút thay đổi nhìn .

      “Kiều Kiều, em hãy quên hết tất cả , chỉ cần nhớ em là vợ thôi, được ?”

      Trầm Nghê Trần có thể hiểu và thông cảm cho tâm trạng lúc này của Mễ Kiều bởi trước đây, cũng từng đau khổ, từng giãy dụa qua như vậy. Sau khi biết được , mỗi khi thân thiết với , đều bị bóng ma ấy ám ảnh khiến cho gần tháng qua, ngay cả hôn môi bọn họ cũng có.

      Là người bị luân hãm giữa đạo đức và tình , Trầm Nghê Trần tài nào chiến thắng được bản thân mình, bao lần xuýt đánh mất lý trí cũng nhớ.

      Có trời biết, tại giây phút này, có lẽ Mễ Kiều cần Trầm Nghê Trần xa xa bằng cần .

      “Nếu chúng ta cứ bỏ như vậy tiền đồ của phải làm sao bây giờ?”

      Đối với , dù có trường quân đội, Mễ Kiều vẫn là Mễ Kiều, là như bao khác, có thể ngày ngày đắm mình vào karaoke, chơi game, trượt băng,... lo nghĩ. Nhưng Trầm Nghê Trần khác, ngay từ khi còn , phải mang danh dự và hy vọng của Trầm gia vai, vây quanh là bao điều tốt đẹp, tươi sáng. Trầm Nghê Trần quá hoàn hảo, quá xuất sắc như vậy, đành lòng phá hoại.

      “Kiều Kiều, em hãy vứt hết mọi tạp niệm trong đầu ! Dù tương lai của Trầm Nghê Trần có tốt đẹp cỡ nào, có quyền lực cỡ nào, thậm chí có thể làm chủ tịch nước chăng nữa sao? có em, chẳng có gì cả, thế giới chỉ là màn đen tối. Với , em là nguồn sinh khí vô hạn, chỉ khi có em, mới có thể cảm nhận được mình sống, hạnh phúc. Em có hiểu ?”

      Đáy mắt dần dần nổi lên hơi nước, Mễ Kiều mím môi ray rức , “Em thấy mình rất có lỗi, sợ xứng với trong khi lại rất tốt với em!”

      quả rất sợ, lỡ như sau khi bỏ , những gì có thể làm, có thể cho lại bằng những gì mất, hy sinh biết tính sao đây?

      “Đứa ngốc!”

      Trầm Nghê Trần khẽ cười cắn ngụm lên môi Mễ Kiều , “Chỉ cần em lòng là hồi báo tốt nhất rồi. Bởi đối với , tình của em là vô giá, trong khi những việc có thể làm cho em lại rất hữu hạn.”

      Hữu hạn? Thế này mà gọi là hữu hạn sao?

      Mễ Kiều may mắn khi có thể gặp gỡ được người đàn ông như . Miễn là , dù có là cậu , dù có rơi vào vạn kiếp bất phục, cũng nguyện ý luân hãm cùng !

      “Em đói bụng.” Cười duyên tiếng, Mễ Kiều ngước mặt nhìn Trầm Nghê Trần .

      “Ha ha, nghe dặn này, giữa trưa sáu ngày sau, tới đón em rồi chúng ta cùng , cho nên, trong sáu ngày này, em cứ sinh hoạt như mọi thường nha!”

      “Dạ!”

      Mễ Kiều vui cười gật đầu, nhìn theo bóng lưng Trầm Nghê Trần vòng ra cốp xe. Trước đó, mua sẵn bó hồng lam gồm 19 bông, tượng trưng cho 19 năm tuổi trẻ đầy sức sống, diễm lệ của Mễ Kiều. Nhưng ai ngờ giữa chừng bị Trầm Thanh Thu phá hỏng, nên kéo dài mãi đến bây giờ mới được đem ra.

      Trầm Nghê Trần tiêu sái đóng cốp xe, vừa định trở lại xe nghe tiếng gọi từ phía sau vọng lại, tựa như người quen biết từ lâu.

      “Trầm Nghê Trần!”

      quay đầu nhìn lại theo quán tính, vừa liếc mắt cái liền chấn kinh!

      Đó là có khuôn mặt tương tự như Mễ Kiều, có thể là giống đến 90%, tóc đen dài kết thành bím, mặc thân quân trang với quân hàm thượng tá vai.

      Dưới ánh đèn, nữ quân nhân xinh đẹp ấy ái muội nhìn cười, hoàn toàn để ý gì đến bó hoa mà cầm trong tay.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 45: Vợ của , Mễ Kiều!


      “Trong tâm trí em chỉ có bóng hình nhưng bóng hình ấy lại rất mờ ảo. từng rất nhiều lần, em mong bóng hình ấy xoay người lại nhìn em, dù chỉ là cái nhìn tuỳ ý vẫn có thể khiến trái tim em lay động. đoán thử xem, bóng hình ấy là ai?”

      Chung Lan dịu dàng xong rồi ái muội cười khẽ. Thanh trong trẻo non nớt như Mễ Kiều mà lại thành thục đầy sức quyến rũ.

      Trầm Nghê Trần bị kinh ngạc , bó hoa trong tay lúc này biết nên đặt đâu cho phải.

      cứ đứng ngây người ra đấy, mắt chớp gắt gao nhìn chằm chằm Chung Lan, ngay cả cánh tay cương cứng giữa trung cũng hay.

      Vẫn luôn giữ nụ cười môi, Chung Lan từ tốn cất bước đến bên Trầm Nghê Trần.

      “Vừa biết tham gia quân ngũ, em liền đăng ký theo . Khi biết nơi đây do ba cai quản, em liền dùng trăm phương nghìn kế đến đây công tác. Trầm Nghê Trần, ngoại hình của hề thay đổi, vẫn như năm đó, vẫn như bao lần em nhớ về . Chỉ là biết, tâm của ...?”

      Vẫn như năm đó sao?

      câu này, Chung Lan còn chưa kịp xong cửa xe bên kia mở ra, “Nghê Trần, có chuyện gì vậy? lấy bó hoa thôi mà cũng lâu như vậy, bộ gặp được người quen sao?”

      Mễ Kiều làm nũng bước vòng qua đầu xe, đứng sóng vai cùng Trầm Nghê Trần, mặt đối mặt nhìn Chung Lan hỏi.

      Hầu kết giật giật, Trầm Nghê Trần vừa định lên tiếng giải thích Mễ Kiều giành trước khoác lấy tay , thân thiện làm quen cùng Chung Lan.

      “Vị này chắc là Chung tiểu thư phải ? Hân hạnh!”

      còn dáng vẻ thong dong dụ hoặc như ban đầu, giờ đây, Chung Lan hết sức kinh hoảng, mặt tái nhợt, mắt trợn tròn, miệng há hốc lắp bắp nên lời.

      ... ... và tôi...”

      Ngoại hình giống!

      Mễ Kiều liếc mắt nhìn Chung Lan, vô vị nhún vai nghĩ, là chuyện bé xé to. Rồi đợi Chung Lan lấy tại tinh thần, tiếp tục , “Trước đây, Nghê Trần cũng từng với tôi, có tên là Chung Lan có ngoại hình rất giống tôi. Lúc đó, tôi còn tưởng ấy đùa nữa chứ, ai ngờ...”

      Bởi vì trong lòng có khúc mắc nên Mễ Kiều hề muốn Chung Lan mở miệng trước giống ta, lại càng muốn ta nghĩ rằng là vật thay thế, mặc dù tin, có Chung Lan làm bàn đạp, Trầm Nghê Trần cũng .

      Đến cùng là Chung Lan giống Mễ Kiều hay là Mễ Kiều giống Chung Lan, điểm này đối với Mễ Kiều mà rất trọng yếu. Cho dù là Chung Lan đến trước chăng nữa cũng tuyệt đối cho phép mình trở thành cái bóng của người khác.

      Trong lúc nhất thời, khí có chút quỷ dị.

      Từ đầu đến giờ, Mễ Kiều luôn tinh tường quan sát Trầm Nghê Trần. rất vui khi nhận ra ánh mắt vẫn luôn dừng người Chung Lan. biết, đối với người đàn ông trọng tình nghĩa như Trầm Nghê Trần mà , người cũ từng khiến áy náy thời bỗng nhiên xuất , rung động là điều thể tránh khỏi.

      Mễ Kiều gắt gao nắm chặt tay Trầm Nghê Trần, chặt đến nỗi ngay cả tay bị đau cũng bỏ mặc, nghiêng đầu nhìn chằm chằm bộ dạng ngay người đến bất động của .

      Chung Lan tinh tế quan sát, đánh giá Mễ Kiều lúc lâu rồi xì cười tiếng.

      “Trầm Nghê Trần, nhiều năm gặp, quả nhiên làm em thất vọng.”

      Ngôn tại ý ngoại, ba người trong lòng đều rất ràng.

      Mễ Kiều khó chịu , “Nếu Chung tiểu thư và Nghê Trần lâu gặp, vậy hẹn trước chi bằng ngẫu nhiên, đêm nay hai vợ chồng tôi làm chủ mời dùng bữa rồi từ từ ôn chuyện!”

      Ha ha, Mễ Kiều thầm may mắn nghĩ, cũng may là có đòn sát thủ, quả là đánh lại ta rồi!

      Quả nhiên, sắc mặt Chung Lan thay đổi ngay lập tức. ta xấu hổ cười cười, ai oán nhìn Trầm Nghê Trần hỏi, “ kết hôn rồi sao?”

      Lúc này, cảm giác rung động, khiếp sợ trong Trầm Nghê Trần dần dần lắng dịu, ngượng ngùng cười cười, trở tay ôm lấy bờ vai Mễ Kiều, kéo dựa sát vào lòng mình, nhìn thẳng Chung Lan , “Thiếu chút nữa quên giới thiệu với em, đây là vợ của , Mễ Kiều.”

      Mễ Kiều đắc ý nhìn Chung Lan, trong lòng vui sướng thôi, nếu phải vì bảo vệ hình tượng, khoa tay múa chân nhảy cẫng lên rồi.

      “Nghê Trần, lâu gặp, có thể cùng em ăn bữa ?”

      Chung Lan mặt đổi sắc, tỏ vẻ tự nhiên nhưng ngữ điệu lại pha chút cầu xin nhìn Trầm Nghê Trần hỏi. Ánh mắt ta liên tục đảo quanh nhìn về phía xe đầy ý.

      “Được.”

      Trầm Nghê Trần sảng khoái đáp ứng khiến Mễ Kiều căm giận lôi kéo tay , lo lắng ngước mắt nhìn .

      Trầm Nghê Trần cười cười, ôn nhu đặt bó hoa trong tay vào tay Mễ Kiều.

      “Tặng em! mới mua hồi chiều, có đẹp ?”

      “Ân.”

      Đây là lần đầu tiên Trầm Nghê Trần tặng hoa cho , tự nhiên rất thích nhưng giá như diện của Chung Lan hoàn hảo hơn rất nhiều.

      “Em nhanh trở lại vị trí của mình rồi nghĩ xem tối nay muốn ăn gì, thuận tiện mời Chung Lan cùng luôn.”

      “Ân!”

      Mễ Kiều gật đầu liên tục như gà mổ thóc. Bằng trực giác của phụ nữ, thừa biết Chung Lan câu kia là có ý đồ gì. Thông minh như Trầm Nghê Trần, sao lại nghe hiểu ta muốn cùng đơn độc dùng bữa rồi ôn chuyện chứ?! Khi bảo trở về vị trí của mình cũng là lúc ngầm trả lời với ta rằng, bên cạnh , chỉ có thể có mình Mễ Kiều mà thôi.

      “Ách, em chợt nhớ ra mình còn chút chuyện chưa làm. Mai em đến quân khu tìm sau!”

      xong, đợi bọn họ trả lời, Chung Lan liền vội vàng quay đầu chạy .

      Dưới ánh đèn, bóng dáng Chung Lan in dài đất rồi từ từ mất hút. Mễ Kiều nhìn theo đến thất thần, lúc lâu sau mới thu hồi ánh mắt, lúc này, mới phát mình bị Trầm Nghê Trần nhìn chằm chằm từ nãy đến giờ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :