1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bất lương quân hôn - Tinh Nhị (c54) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 36: “Di thư”

      Trầm Nghê Trần kinh ngạc nhìn Mễ Kiều.

      Cậu? Cậu của Chu Chí Phong?

      đừng nhìn em như vậy, chẳng lẽ phải sao? Chính tai em nghe được mà!”

      Mệt còn lo lắng cho như vậy, vậy mà chỉ với bí mật xíu, cư nhiên lại giấu , cho biết!

      ...” Trầm Nghê Trần nhất thời nghẹn lời, lòng như có muôn ngàn mối kết nhưng lại vô lực ra.

      “Hazzz!” Còn mãi suy nghĩ nên giải thích thế nào với về bí mật 'cậu cháu' này Mễ Kiều thở dài, thoải mái đặt mông ngồi xuống đất.

      “Phải làm sao bây giờ, Chu Chí Phong khẳng định chịu nổi nếu biết em là mợ của ấy.”

      Trong tay biết khi nào cầm cành cây , từng chút từng chút vẽ loạn đất như phác hoạ tâm trạng rối rắm của mình.

      Trầm Nghê Trần có thể thấy được ở non nớt, tươi trẻ và thiện lương làm lòng rung động.

      Có lẽ, đối với , Mễ Kiều còn rất trẻ.

      Bất quá, nếu chấp nhận đến với dùng mọi cách để bảo vệ , nhất định phải duy trì dáng vẻ thiên chân thiện lương này của đến cuối đời.

      biết , em suy nghĩ rất lâu, từ trước đến nay, Chu Chí Phong luôn đối xử với em rất tốt, nếu muốn là đặc biệt tốt. Từ lúc bắt đầu, khi em đến thành phố J học trung học, ấy luôn bảo vệ em, cưng chiều em tựa như người trai. Mãi đến khi em phát ấy có ý với em em luôn sống trong phiền não, bởi em biết tình và tình bạn giống nhau và em có cách nào từ chối ấy mà làm ấy tổn thương được, nên em chỉ mong mình có thể dùng cách nhàng nhất, ít gây tổn thương cho ấy nhất để với ấy. vất vả! Em nghĩ đến nát óc, ngay cả những lời thoại ướt át nhất, những tình huống xấu nhất cũng chuẩn bị sẵn, vậy mà vẫn bị phá hư tất cả.”

      Mễ Kiều quyệt cái miệng nhắn, lầm bầm lầu bầu oán giận, trong khi Trầm Nghê Trần lại sung sướng mỉm cười, thanh thập phần ôn nhuận , “ hiểu. Ý em là là người của em, nhưng Chu Chí Phong cũng là bạn thân của em nên em muốn có khoảng cách với người , cũng như muốn bạn thân bị tổn thương, đúng ?”

      Mễ Kiều nâng mắt nhìn chằm chằm vào Trầm Nghê Trần.

      Đúng, chính là có ý này.

      Trầm Nghê Trần khẽ cười đầy thâm ý, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bản cello hoà tấu nhanh chóng được phát lên.

      “Có thể mời em khiêu vũ bản ?”

      Mễ Kiều nhếch môi cười, vỗ vỗ mông đứng dậy, đặt tay mình vào tay rồi ngả vào lòng , bắt đầu đong đưa theo điệu nhạc.

      hề có vũ hội xa hoa, hề có sàn nhảy lãng mạn, càng hề có lễ phục tinh xảo sang trọng, dưới tán cây ngô đồng cùng màn đêm lạnh giá, chỉ có đôi trai tài sắc dắt tay nhau, tâm liền tâm, kiên định hoà vào nhau.

      Quả là màn động lòng người, chàng trai thâm tình cúi đầu nhìn trong lòng, tay siết chặt vòng eo của ấy, cùng ấy thả hồn vào điệu vũ tựa như đôi tinh linh giữa đất trời ngàn sao ảo mộng.

      Phẫn nộ! Hâm mộ! Ghen tị!

      Chu Chí Phong cam lòng đuổi theo, ai ngờ lại nghe thấy những điều nên nghe, nhìn thấy những chuyện nên thấy.

      rốt cuộc hiểu, phải Mễ Kiều phản nghịch đến luân lý bất tuân, mà là Trầm Nghê Trần căn bản biết thân phận của Mễ Kiều nhưng lại cố tình im lặng, từng bước đẩy đến vực sâu tội lỗi!

      Tinh tế nghĩ lại những gì trải qua, Chu Chí Phong càng muốn nổi điên, lòng khó ức chế được lửa giận.

      Lần đầu tiên biết là khi 15 tuổi, trong thế giới của chỉ có mỗi mình Mễ Kiều. nụ cười của tựa như mười than thuốc bổ với , nên dù có ngẫu nhiên phát giận, cũng xem như là liếc mắt đưa tình, cười trừ rồi thôi. Chưa bao giờ nghĩ rằng, ngày, Mễ Kiều trở thành vợ của người khác. Lúc nào cũng khắc khắc ghi nhớ hình bóng của trong tim, 'ăn ngon, ngủ yên', lo được lo mất.

      Chu Chí Phong chính là như vậy, từ năm 15 tuổi đến năm 20 tuổi, chấp niệm năm năm, toàn tâm toàn ý đem cả tâm can trao cho Mễ Kiều, vậy mà...

      Đau! đau!

      Đau đến thở nổi!

      Đau đến còn biết đau là gì!

      Chu Chí Phong dám nhìn nữa, đơn xoay người, rời khỏi nơi đau đớn này, rời khỏi nơi náo nhiệt đến buồn cười này, hướng về nơi hề có ánh sáng, cái gì cũng nhìn thấy, cái gì cũng nghe , bởi hai mắt ướt nhoà và tim rỉ máu.

      Thời gian cứ trôi và ngày mới lại bắt đầu, từng tia nắng ban mai xuyên thấu qua những ô cửa khiến nơi nơi đều được thắp sáng.

      Phải là đêm ngon giấc miên Mễ Kiều mới có thể chú ý tới tiếng báo tin nhắn lúc nửa đêm dưới gối.

      “1 tin nhắn chưa đọc từ Chu Chí Phong.”

      Mễ Kiều cau mày, lòng bắt đầu hồ nghi.

      Vốn nghĩ tìm thời cơ thích hợp để chuyện ràng với Chu Chí Phong nhằm bù lại tình cảnh xấu hổ lúc cự tuyệt đêm qua, dù sao, bây giờ cũng là mợ của người ta, coi như thuộc hàng trưởng bối, càng thể khiến quan hệ của Trầm Nghê Trần và hai em Chu gia vì mà trở nên căng thẳng.

      ngờ, Chu Chí Phong lại chủ động liên lạc với trước.

      “Kiều Kiều, tình mà em lựa chọn hề có tương lai, nó tựa như hố đen vũ trụ lối thoát, nó phá huỷ hết tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất của em. Trong khi thích em lâu, chờ em cũng lâu, lại có kết quả, tại mệt, muốn rời khỏi nơi đau thương này, lâu lâu, có lẽ bao giờ về nữa, hãy cho mang tất cả những thống khổ để ra của có thể thức tỉnh em, cho em dũng khí tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình.”

      tin nhắn đầu đuôi, nghe có vẻ như muốn để lại di thư tự sát vậy.

      Mễ Kiều vươn tay xoa đầu, thời gian hãy còn sớm, cau mày suy nghĩ trong chốc lát rồi quyết định tiếp tục ôm chăn tìm Chu công.

      Lúc này, tại bệnh thất của quân khu,

      Chu Chí Dũng vẻ mặt ngưng trọng nhìn em trai giường bệnh, nếu phải đêm qua phát sớm, phỏng chừng tại còn.

      Chu Tùng đau đớn cầm chặt 'di thư' mà Chu Chí Phong viết đêm qua, ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn trừng trừng vào hai cái tên 'Trầm Nghê Trần' và 'Mễ Kiều' đó hồi lâu, rồi như nhịn được, quyết đoán đánh cú điện thoại cho Trầm Mạt.

      Vì quân vụ bận rộn nên điện thoại riêng của Trầm Mạt cơ hồ cũng bao giờ tắt máy. “Alo, lão Chu, có chuyện gì?”

      Nghe được tiếng của Trầm Mạt, Chu Tùng liền nghẹn ngào run giọng, tựa như khắc chế lửa giận cùng đau lòng cực độ.

      “Ông... Ông ở đâu, tôi muốn cho ông xem thứ!"
      Trâubéo xinh thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 37: Ai dây dưa ai trước?

      Nghe tiếng còi tập hợp vang lên, Mễ Kiều theo quán tính bật dậy xếp chăn, mang đôi giày da quân dụng vào rồi bắt đầu công việc thường ngày.

      Hôm nay, Mễ Kiều cần phải tập hợp cùng đội ăn sáng bởi đội trưởng của đội danh dự bảo sáu người cầm quân kỳ bọn nhanh chóng tập hợp tại khu bắc của sân thể dục ngay khi vừa thức dậy để tập dợt lại lần cuối trước khi toàn thể tân binh trong trường đến.

      Riêng Trầm Nghê Trần, trước khi Mễ Kiều rời giường bao lâu, bị Trầm Mạt triệu tập lên văn phòng.

      già trẻ, ngồi đứng, nhất phụ nhất tử, mỗi người đều mặc người thân quân trang trang nghiêm.

      “Rầm!”

      Trầm Mạt dồn hết toàn lực vỗ mạnh kên bàn, lòng bàn tay đè lên tờ giấy như muốn ghim chặt nó lên bàn.

      “Tôi phải là người chỉ biết tin lời phía. Bất quá, tại, Chu Chí Phong còn được cấp cứu giường bệnh, đây là thứ mà chú Chu của kêu người đem đến cho tôi! Bây giờ, hãy giải thích , những câu chữ đây là có ý gì?!”

      Tuy tin lời phía nhưng nhìn Trầm Mạt tức giận vừa vừa thở hổn hển, liền biết ông muốn tin lời người khác hơn phân nửa.

      Trầm Nghê Trần trong lòng biết , nhàng cầm tờ giấy bàn lên. “Di thư”, hai chữ này như khiến hít phải ngụm khí lạnh.

      Trầm Nghê Trần cẩn thận đem bức 'di thư' tinh tế đọc từ đầu đến đuôi lần, nội dung đại khái là: Chu Chí Phong xem tình của mình đối với Mễ Kiều tựa như sinh mệnh. ta chưa từng nghĩ Mễ Kiều cự tuyệt mình, hơn nữa, Mễ Kiều còn loạn luân với cậu của ấy. ta thể tiếp thu được này, cũng thể chịu được thống khổ khi mất Mễ Kiều nên đành chọn cái chết để có thể chấm dứt tất cả, đồng thời, ta cũng hy vọng có thể đánh thức Mễ Kiều thoát khỏi đoạn tình bất luân này.

      Mặt đổi sắc, Trầm Nghê Trần thong thả đặt lại bức 'di thư' lên bàn.

      “Con biết mình phải giải thích cái gì.”

      Trầm Mạt híp mắt, nhẫn đầy lửa giận, nghiến răng nghiến lợi thốt từng chữ, “ biết phải giải thích cái gì sao? Vậy cùng Kiều Kiều rốt cuộc là như thế nào?”

      Khí thế cường đại khiến khí trong phòng nhanh chóng rơi vào trạng thái tĩnh lặng đến đáng sợ!

      Bất quá, Trầm Nghê Trần hề sợ hãi, trầm mặc trong giây lát rồi nhìn Trầm Mạt với ánh mắt đầy áy náy. Những chuyện làm, bao giờ hối hận, chẳng qua, cảm thấy thực có lỗi khi phụ ân sinh thành và dưỡng dục nhiều năm của ông đối với , vậy còn làm cả gia tộc phải hổ thẹn vì nữa. Ai có thể đoán trước được vận mệnh?

      Ai có thể biết trước được là sầu triền miên? Để khi hai yếu tố này kết hợp lại cùng chỗ, người phàm như Trầm Nghê Trần làm sao có thể đào thoát?

      “Là con dây dưa Mễ Kiều trước. tại, ấy là vợ hợp pháp của con.”

      Trầm Nghê Trần bình thản tựa như chuyện liên quan đến , bình thường đến thể bình thường hơn.

      Trước khi biết thân phận của Mễ Kiều, loạn luân chi thực là chuyện hiển nhiên. Nay, dù biết chân tướng cũng thể quay lại được nữa rồi.

      Chẳng lẽ, sau những lần hờn dỗi vu vơ, những lần liều chết triền miên, thân và tâm hoà tan rã, rơi vào quên lãng theo này sao?

      thể nào!

      Trầm Nghê Trần bao giờ quên được những ấm áp và niềm tin mà Mễ Kiều đem đến cho trong suốt thời gian qua. kiên cường, nhưng cũng ngọt ngào.

      Cả đời này, ngoại trừ Mễ Kiều, bao giờ thêm được bất kỳ người con nào khác.

      “Khốn nạn!”

      Trầm Mạt nổi giận gầm lên, đem hêt khí lực toàn thân ra tát lên mặt Trầm Nghê Trần cái.

      Đầu Trầm Nghê Trần khẽ nghiêng sang bên, hừ cũng hừ, lập tức đứng nghiêm lại, thản nhiên tựa như chuẩn bị sẵn tư thế bị mắng và bị đánh.

      “Ba, mong ba cần giận chó đánh mèo, cho đến tận bây giờ, Mễ Kiều cũng hề biết con là cậu của ấy. Hết thảy mọi tội lỗi đều do con, hãy để con mình gánh chịu. Xin ba cần thương tổn ấy.”

      Khóe miệng nhanh chóng xuất ứ thanh, Trầm Nghê Trần cố nén đau rát, quật cường mím chặt môi.

      Trầm Mạt vừa thở dốc vừa nhắm chặt hai mắt như cố bình tâm lại, tay run run nắm chặt, tay kia quên bám vào mặt bàn để trụ vững, ngăn cho bản thân ngã khuỵ trước nghiệt ngã này.

      “Nghi thức duyệt binh sắp bắt đầu, ra ngoài . Sau khi duyệt binh kết thúc, tôi tính sổ với !”

      -----Phân cách tuyến-----

      thể , lần này Chu Chí Phong có đầu óc. chọn đúng thời điểm này để giải quyết vấn đề, nốc hết cả lọ thuốc ngủ ngay trong đêm.

      Lẳng lặng nhìn ánh bình minh ngoài cửa sổ, Chu Tùng thở dài đặt tay lên vai Chu Chí Dũng rồi , “A Dũng, con , A Phong để mình ba lo được rồi. Vừa nãy bác sĩ cũng A Phong qua giai đoạn nguy hiểm, có việc gì đâu, con cứ an tâm chuẩn bị nghi thức duyệt binh .”

      Chu Chí Dũng cau mày, hồi tưởng lại bộ dáng run rẩy bên giường bệnh của em trai đêm qua, toàn thân liền tràn ngập phẫn nộ cùng đau lòng. Kết hợp với quang cảnh tại, chung quanh chỉ toàn là màu trắng, càng khiến lòng Chu Chí Dũng càng thêm giá lạnh như ở Bắc Cực.

      “Vậy con trước. Xong việc con tới đây liền!”

      Nhưng vừa được vài bước, Chu Chí Dũng đứng khựng lại, hơi xoay người nhìn thẳng Chu Tùng hỏi, “Ba, nếu con nhớ lầm trước đây, có lần con nghe được ba và hiệu trưởng chuyện về mẹ của Mễ Kiều trong lúc say rượu, có phải...”

      Chu Chí Dũng muốn lại thôi, sắc mặt Chu Tùng cũng dần trở nên ảm đạm, nhìn con trai lớn của mình với đôi mắt sắc bén.

      “Lúc đó con còn quá , A Phong còn chưa ra đời, nay trải qua nhiều năm như vậy, sao con có thể nhớ được!”

      Chu Chí Dũng im lặng, trầm ngâm trong giây lát rồi trực tiếp xoay người rời .
      béo xinh thích bài này.

    3. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Lâu lâu mới thấy Mễ Kiều với Nge Trầm thanks @pigkun nhé. Giờ k hiết có thể thường xuyên gặp 2 bạn đó k nhỉ hihi
      Last edited: 2/6/15
      Nyanko129 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Trầm đội trưởng rồi!!!


      lúc sau, mọi người vào vị trí, phân chia thành hai nhóm tập hợp đông đủ ở sân vận động. Nhóm thượng khách gồm lãnh đạo và lão binh nghiêm trang ngồi khán đài quan sát, trong khi nhóm tân binh đứng chen chúc có trật tự trong góc với tư thế sẵn sàng đợi lệnh. Nhìn tổng thể, nghi thức duyệt binh này có vẻ giống như đại hội thể thao cấp phổ thông, chẳng qua là, thay vì phải có bầu khí sôi động, náo nhiệt tất cả lại mang thân quân trang lục sắc cực kỳ nghiêm túc khiến bầu khí trở nên trang nghiêm và thiêng liêng.

      Đứng đầu là đội cầm quân kỳ của Mễ Kiều, gồm sáu nữ tân binh nắm chặt bốn góc và hai cạnh giữa của quân kỳ, dùng sức kéo thẳng nhằm làm quân kỳ căng ra trong lúc duyệt binh.

      Mễ Kiều thản nhiên nhìn lướt qua sân vận động, đập vào mắt là hàng quân phục màu đen với những khẩu súng đại liên trước ngực tạo nên tư thế oai hùng, hiên ngang đem toàn bộ sân vận động bao vây thành vòng lớn.

      Cảnh tượng này làm lòng Mễ Kiều khỏi tràn ngập chờ mong vào chương trình tập huấn sắp tới. Trong đầu rất nhanh liền liên tưởng đến viễn cảnh bản thân mặc quân phục lưu loát len lỏi qua những lùm cây tựa như con mèo với khẩu súng lục đen tuyền trong tay, hắc hắc, cảm giác rất tuyệt đây...

      “Nghiêm, chuẩn bị!”

      nam tân binh đứng trước đội cầm quân kỳ của Mễ Kiều bất ngờ hô lớn khẩu lệnh, hai tay nắm chặt đặt ngang thắt lưng, chạy đều về hướng Trầm Mạt, lúc này xuống từ khán đài, báo cáo.

      Sau đó, khúc quân ca hào hùng vang lên, Mễ Kiều vẻ mặt nghiêm túc thực nhiệm vụ, bên tai văng vẳng tiếng đếm nhẩm 1, 2, 1, 2,...

      Đây là quy ước của đội . Tiếng đếm rất , chỉ vừa đủ cho sáu người nghe. Đội cứ thế mà dẫn đầu tiến về phía trung tâm khán đài.

      “Các đồng chí vất vả!”

      Trầm Mạt liếc thấy Mễ Kiều tiến về phía mình, vốn dĩ là sắc mặt kiêu ngạo, tràn ngập vui mừng lại trở nên ảm đạm, hắc ám.

      Bất quá, dù gì ông cũng là lão quân nhân có kinh nghiệm sa trường nhiều năm, chẳng lẽ lại để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công tác sao?

      thể nào!

      Ngay lập tức, Trầm Mạt lấy lại tinh thần, hét lớn “Vì người dân phục vụ!”

      Nếu phải chính bản thân mặc quân trang, nếu phải chính bản thân có mặt tại đây, Mễ Kiều chỉ sợ bễu môi khinh thường như bao lần thấy cảnh duyệt binh TV, “Nhìn kìa, mặt người nào người náy đều ngốc như nhau, có mỗi câu mà cứ hô hoài!”

      tại, rốt cuộc cũng hiểu, đối với người quân nhân chân chính, quân trang chỉ đơn thuần là trang phục, mà nó còn là liều thuốc tinh thần kích thích ý chí chiến đấu và nhiệt huyết trong mỗi người quân nhân, khiến họ cảm thấy tự hào khi mặc nó.

      Ép buộc suốt cả buổi sáng, nghi thức duyệt binh rốt cuộc cũng kết thúc.

      Bây giờ là thời gian tự do, mọi người đều mang tâm trạng hưng phấn trở về ký túc xá.

      Đặc biệt là các nữ tân binh, tập huấn lâu dài khiến họ gần như chẳng có thời gian chăm chút cho bản thân nên họ càng háo hức sửa soạn, khoác lên mình những bộ trang phục họ cho là đẹp nhất, nữ tính nhất rồi trang điểm cho nhau khiến cả ký túc xá đều tràn ngập tiếng cười.

      Ngoại trừ Mễ Kiều, chẳng thèm thay quần áo liền vội vàng chạy đến văn phòng của Trầm Nghê Trần, gõ cửa hồi lâu mà ai trả lời.

      Có chút mất mát, Mễ Kiều lê bước trở về ký túc xá. Khi ngang qua bảng thông báo danh sách những người được phép ra ngoài, liền dừng lại nâng mắt liếc nhìn.

      Bình thường, mỗi ngày mỗi ký túc xá đều cho phép hai tân binh đăng ký ra ngoài, nhưng bắt buộc phải trở về trước 9 giờ tối vì buổi tối có kiểm tra phòng.

      Nghe thoáng qua thấy dễ nhưng thực tế lại tương đối phiền toái. Đầu tiên, mọi người phải thương lượng sắp xếp thứ tự ai trước, ai sau rồi viết đơn xin phép. Đơn này thể tùy tiện viết mà phải dựa theo bản mẫu. Sau khi viết xong phải nộp lên cho lớp trưởng duyệt và ký tên, rồi đến liên trưởng, cuối cùng là đội trưởng hoặc chính trị viên ký tên, đóng dấu. Phải hoàn tất loạt các thủ tục như vậy mới có thể nhận được giấy “Chứng nhận thông hành”.

      Người nào có giấy này, kết hợp cùng thẻ tân binh và đơn xin phép lính gác cổng mới cho ra ngoài, lúc trở về cũng vậy, phải xuất trình đủ ba loại giấy tờ đó mới được vào. Bất kỳ ai về trễ so với giờ quy định cũng phải chịu phạt theo quân kỷ!

      Lúc này, trong phòng ngủ, bảy nữ tân binh đồng loạt nhìn về phía Mễ Kiều. Như thường lệ, hôm nay cũng được cấp hai giấy thông hành. Nếu là ngày thường sao cả nhưng hôm nay lại là kỳ nghỉ đặc biệt nên ai cũng trông chờ vào nó. Ở Mễ Kiều, các luôn cảm nhận được lực uy hiếp vô hình khiến ai cũng phải kiên dè, chẳng ai dám mở miệng tranh giành với .

      Như người lạc vào cõi mộng, tuy cầm trong tay hai đơn xin phép khống do chính tay chính trị viên cấp nhưng Mễ Kiều lại luôn nghĩ về Trầm Nghê Trần. Lúc duyệt binh, ràng nhìn thấy đứng từ xa, sao giờ lại thấy!

      Mễ Kiều thở dài khổ sở. Kỳ nghỉ muốn bắt đầu, lại chẳng thèm cùng thương lượng chút xem mấy ngày này làm cái gì. Là do vô tâm hay người chồng keo kiệt đây, ngay cả cảm nhận của cũng để ý!

      “Chuyện gì vậy? Sao các chưa nộp đơn xin phép lên, bộ tính ra ngoài sao?”

      Ngoài cửa, giọng kiên nhẫn của Vương Văn Yến vang lên to, dường như ta cũng trong chờ vào kỳ nghỉ này nên chạy đến thúc giục.

      “Này..., chính trị viên, có gặp Trầm đội trưởng ?”

      Mễ Kiều đột nhiên đứng lên, ánh mắt đầy chờ mong nhìn Vương Văn Yến hỏi.

      “Các nhanh quyết định rồi nộp lên cho tôi. Cấp có lệnh, ngay hôm nay hủy bỏ chức vụ của Trầm đội trưởng ở trường, điều về quân đoàn J. tại, ấy hẳn là đến quân đoàn nhậm chức rồi. Sau kỳ nghỉ, cấp an bài đội trưởng mới.”

      Mễ Kiều sửng sốt như tin vào tai mình.

      Các nữ tân binh khác cũng ồ lên thất vọng. mỹ nam khí chất như vậy lại bị điều , sắp tới, chẳng biết nghênh đón các là cái dạng mặt hàng gì đây!

      “Hắc hắc... Mễ Kiều, chắc cũng biết tại sao Trầm đội trưởng bị điều rồi đúng .”

      Vương Văn Yến ái muội nhìn Mễ Kiều khiến lòng Mễ Kiều hoảng hốt.

      nào biết, Vương Văn Yến lời ngầm lại có ý là: là cháu của Trầm đội trưởng, ta kế thừa quân đoàn J chỉ là chuyện sớm muộn, sao có thể biết được?

      tại, trong đầu Mễ Kiều chỉ nghĩ đến vấn đề, nhất định tin đồn đến tai ông ngoại nên Trầm Nghê Trần mới bị điều . Điều đó có nghĩa là ông ngoại thích Trầm Nghê Trần, phải làm sao bây giờ? cùng Trầm Nghê Trần nên làm cái gì bây giờ?

      Lúc này đây, rất muốn tìm ông ngoại để cho ràng, là muốn gả cho , là bắt phải cưới , sao ông ngoại có thể làm khó ?!

      “Các tự mình thương lượng , tôi có việc ra ngoài chút!”

      xong, Mễ Kiều liền đặt bút ký tên lên chỗ xác nhận của liên trưởng rồi xông thẳng ra ngoài!


      Chương 39: Nhận lỗi


      Suốt dọc đường, Mễ Kiều ngừng gọi điện cho Trầm Nghê Trần nhưng tất cả đều trong tình trạng tắt máy.

      Lúc này là giữa trưa, mặt trời chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, tuy ngẫu nhiên cũng có vài cơn gió thoảng qua nhưng cũng đủ để làm vơi cái nóng, khiến cả khuôn mặt thanh tú của Mễ Kiều đều ửng hồng, lấm tấm mồ hôi khi chạy vội tới ký túc xá ban lãnh đạo.

      Cách đó xa là xe chuyên dụng dành riêng cho Trầm Mạt, xe cũng như người, đều sừng sững, lạnh lùng đầy uy nghiêm, nhưng sợ, vì Trầm Nghê Trần, có thể bất chấp tất cả.

      Vừa đặt chân vào đại sảnh, ấn tượng đầu tiên của Mễ Kiều về ký túc xá này là tráng lệ nhưng gò bó, ngược lại còn rất đầm ấm với những viên gạch vàng nhạt óng ánh nhiễm hạt bụi, kết hợp cùng nhiều bồn cây xanh biếc và vô số chậu hoa xinh xinh, tạo nên bức tranh phong cảnh trong lành, đầy màu sắc vây quanh tấm bảng “Sơ đồ ký túc xá”.

      Mễ Kiều lẳng lặng đứng nhìn, rất nhanh liền tìm được mục tiêu.

      Có lẽ là do giữa trưa nên cả ký túc xá đều im lặng cách thần kỳ khiến Mễ Kiều cái gì cũng nghe được, trừ bỏ tiếng thở dốc của bản thân khi tăng tốc chạy lên lầu.

      Xa xa, trước cửa văn phòng Trầm Mạt, Mễ Kiều nhìn thấy hai lính cần vụ, vai cả hai đều mang quân hàm trung úy, mặt đổi sắc đứng nghiêm tựa như , đây là khu vực cấm, thể xâm phạm, phận miễn vào.

      Với tính khí nóng nảy, lại thêm tâm trạng lo lắng, Mễ Kiều làm sao quản được nhiều như vậy, đánh bạo xông tới, giành trước mở miệng tự giới thiệu.

      “Tôi là cháu ngoại của hiệu trưởng Trầm Mạt, tên là Mễ Kiều, tôi muốn gặp ông ngoại.”

      Hai trung úy sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau do dự.

      hiệu trưởng nghỉ trưa, có phân phó bất luận ai cũng được quấy rầy.”

      Mễ Kiều nhướng mày, hít sâu hơi rồi giơ chân, dùng lực đá lên cánh cửa gỗ nặng trịch.

      “Ông ngoại! Ông ngoại!”

      Mễ Kiều lớn tiếng la to, “Con là Mễ Kiều! Ông mau mở cửa!”

      Hai trung úy sững sốt nhìn Mễ Kiều, nhất thời biết phân biệt giả, cứng mềm đều dám làm, ngại xung đột trực diện với nên đành giọng khuyên.

      Mễ Kiều quan tâm, vẫn tiếp tục kêu cho đến khi giọng Trầm Mạt uy nghiêm vang lên từ sau cánh cửa.

      “Cho nó vào!”

      Hai trung úy nhận lệnh liền nhanh chóng nhường đường, mở cửa cho Mễ Kiều vào.

      Như chú bò húc Tây Ban Nha, cửa vừa mở là Mễ Kiều lao đầu vào ngay, tinh thần hăng hái mở miệng trách cứ, “Ông...” ngoại.

      Lời còn chưa dứt im bặt vì trong phòng, chỉ có mình ông ngoại , mà còn có Trầm Nghê Trần, sững sốt nhất thời khiến biết phải gì.

      Thế là, trong cùng căn phòng, có mặt đủ tổ tôn ba đời nhưng lại chẳng ai lên tiếng phá vỡ im lặng này.

      Mễ Kiều hết nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Trầm Mạt, lại nhìn khuôn mặt kiên định đầy mệt mỏi của Trầm Nghê Trần, lòng tê rần.

      trách sao? Trách cho biết là cháu ngoại của hiệu trưởng Trầm Mạt sao? tại, bị điều đến quân đoàn, nhậm chức gì còn , là tại nên ông ngoại mới giận chó đánh mèo , đưa sung quân sao!

      Trầm Mạt im lặng ngồi, ánh mắt sắc bén nhìn Mễ Kiều, chậm chạp .

      Mễ Kiều phục hồi tinh thần, ngữ điệu chất vấn hỏi, “Hiệu trưởng, vì sao ông đột nhiên điều Trầm đội trưởng đến quân đoàn J?”

      Trầm Mạt dần dần thu hồi ánh mắt sắc bén, ngưng tụ lại thành điểm, tựa như núi lửa sắp phun trào, tích tụ đầy năng lượng, chỉ chờ thời cơ bùng phát. khí hết sức căng thẳng.

      Trầm Nghê Trần rất nhanh liền bắt được tín hiệu nguy hiểm này, hầu kết giật giật, ôn nhu khuyên can, “Mễ Kiều, đây là quyết định của quân đoàn. Quân nhân luôn xem phục tùng mệnh lệnh là nghĩa vụ hàng đầu, hỏi tới quyền lợi.”

      “Nhưng việc này xảy ra quá nhanh! lập tức phải đến quân đoàn, trong khi em còn ở trường, chúng ta thể gặp nhau được. Nếu em nhớ , muốn trò chuyện với , muốn cùng dạo phải làm sao bây giờ?”

      Càng , tâm trạng Mễ Kiều càng kích động. nhìn Trầm Mạt, “Hiệu trưởng, ông thể lấy việc công trả thù riêng! thể chỉ vì quan hệ giữa con và Trầm Nghê Trần mà thầm thao túng tiền đồ của ấy!”

      “Làm càn!”

      Hai tròng mắt Trầm Mạt tràn đầy phẫn nộ, tay quơ lấy tập hồ sơ, nện thẳng lên bàn công tác. Ông rất tận lực khắc chế cảm xúc mới nện thẳng vào người Mễ Kiều!

      gọi tôi là hiệu trưởng? Tốt, vậy tôi hỏi , tại làm cái gì? Khiếu nại vượt cấp sao!? bất quá chỉ là tiểu liên trưởng của đội nữ tân binh mà thôi! hài lòng hay muốn khiếu nại gì tìm Vương Văn Yến! Khiếu nại vượt cấp là trái với quân kỷ!”

      Cái gì? Như vậy mà cũng trái với quân kỷ?

      Mễ Kiều phẫn hận, cơ hồ chỉ muốn nhảy dựng lên, hỏa trong lòng chẳng những vì Trầm Mạt tức giận mà thu liễm, ngược lại càng thiêu càng vượng!

      cắn môi, vừa muốn mở miệng phản bác bị Trầm Nghê Trần chen ngang.

      “Mễ Kiều, em về trước , chuyện này giải thích với em sau, được ?”

      Trầm Nghê Trần lo lắng nhìn Mễ Kiều, sợ khống chế được cảm xúc mà làm chuyện điên rồ, mặc khác, càng sợ bị tổn thương hơn.

      Mễ Kiều nước mắt lưng tròng, vừa uất ức vừa áy náy nhìn chằm chằm Trầm Nghê Trần.

      giờ phút nào rồi mà còn lo lắng, bảo vệ, suy nghĩ chu toàn cho nữa chứ. Chẳng lẽ định gánh hết tất cả vào mình sao?

      “Trầm Nghê Trần, thực xin lỗi! Ô ô... có chuyện em vẫn luôn giấu , với . Kỳ hiệu trưởng Trầm Mạt là ông ngoại của em, ô ô... ông ấy nhất định biết chuyện của chúng ta nên mới điều , thực xin lỗi, Trầm Nghê Trần, ô ô... thực xin lỗi... ô ô...”

      Mễ Kiều vừa khóc nức nở vừa .

      Giờ khắc này, chỉ muốn nhận lỗi với , là hại .

      Lỡ như ông ngoại cố tình bắt làm khổ công phải làm sao bây giờ?

      Nhìn Mễ Kiều khóc mà lòng Trầm Nghê Trần đau như cắt.
      Trâubéo xinh thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 40: Lời thề son sắt

      Nếu phải Trầm Mạt còn ngồi đây, Trầm Nghê Trần đứng lên ôm Mễ Kiều vào lòng, lau khô những giọt nước mắt của bằng những nụ hôn nồng cháy.

      dám tưởng tượng, nếu có ngày Mễ Kiều biết hết tất cả, cũng biết ky cũng gạt , thậm chí so với việc giấu còn muốn nghiêm trọng, ràng biết là thể nào, là loạn luân vậy mà vẫn kiên quyết duy trì, nếu biết, chịu nổi sao, tha thứ sao?

      “Kiều Kiều, em đừng vậy. Hiệu trưởng vì thế mà gây khó dễ cho đâu. Em hãy nghe lời, trở về ký túc xá , lát nữa giải thích với em sau, được ?”

      !”

      Mễ Kiều nghe lời Trầm Nghê Trần khuyên, cảm xúc dao động tựa hồ ngày càng lớn.

      Trầm Mạt xiết chặc nắm tay, trừng mắt nhìn Mễ Kiều, hận thể đánh chết ngay lập tức.

      quậy đủ chưa?! Điều Trầm đội trưởng đến quân đoàn là chuyện sớm muộn. Bất quá, nó cũng diễn ra sớm hơn dự định tháng thôi. Càng huống chi, đây còn là ta chủ động cấu!”

      Mễ Kiều nghẹn ngào sửng sốt, cả khuôn mặt nhắn đều tràn đầy kinh nhạc, khó hiểu nhìn Trầm Nghê Trần.

      ?”

      Đáp lại chỉ là ánh mắt thâm trầm cảm xúc của Trầm Nghê Trần, tuy cười đấy nhưng lại có thể cảm nhận được tia ưu thương, mất mát trong .

      Vì sao lại như vậy? ràng diện trước mắt , cười với nhưng sao lại cảm giác rất xa xăm, tựa như quanh đám sương mù bao phủ.

      “Là .”

      Trầm Nghê Trần xong lại thản nhiên cười, nụ cười tràn đầy sủng nịnh xen lẫn bất đắc dĩ cùng bất lực.

      “Được rồi! Tôi muốn nghỉ ngơi, hai cậu ra ngoài hết !”

      Trầm Mạt mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, kiên nhẫn xua tay đuổi người.

      Nghe vậy Trầm Nghê Trần liền gật đầu, nhìn về phía Mễ Kiều, rồi lại nhìn ra cửa,ý bảo cùng .

      Bất quá, cả hai còn chưa ra đến cửa giọng hữu lực của Trầm Mạt lại vang lên như đòi nợ.

      “Hãy nhớ kỹ những gì !”

      Trầm Nghê Trần ngẩn người, vừa cùng Mễ Kiều rời khỏi, vừa nhớ lại những gì diễn ra trước đó, nó tựa như cuốn phim tái lại trong đầu .

      Trầm Mạt: làm vậy là tự hủy tương lai! Hủy chính cũng hủy Mễ Kiều! hai người các ngươi đem danh dự Trầm gia để ở chỗ nào hả?!

      Trầm Nghê Trần: Ba, việc đến nước này, dù ba có giết con và Mễ Kiều cũng chẳng thay đổi được gì.

      Trầm Mạt: ! Khốn kiếp! Tôi khổ tâm bồi dưỡng nhiều năm như vậy chẳng lẽ bằng nuôi súc sinh hay sao?! Được lắm, nếu vậy, tôi thà rằng phát bắn chết tên súc sinh như còn hơn!

      Trầm Nghê Trần: Ba! Ba hãy bình tĩnh nghe con ! Chuyện xảy ra là ngoài ý muốn, ngay từ đầu, con hề biết Mễ Kiều là con của chị! Đến bây giờ, Mễ Kiều cũng chẳng hề hay biết gì. Tuy ấy có chút ngang bướng nhưng tâm địa lại rất thiện lương, trong sáng. Chỉ cần ba trút giận lên mình ấy, con hứa giải quyết ổn thỏa chuyện này.

      Trầm Mạt: Hừ! Giải quyết? xem tôi là đứa bé ba tuổi sao? Tên khôn này! Mễ Kiều chỉ mới 19 tuổi! Hừ, Trầm Mạt tôi có người con như ! Trừ phi có năng lực đảo ngược quá khứ, nếu gì cũng bằng thừa.

      Trầm Nghê Thường: Ba hãy cho con tháng! Chỉ tháng thôi. tại, ba hãy điều con đến quân đoàn J ngay lập tức. Với cá tính của Mễ Kiều, nếu bị con vắng vẻ trong thời gian dài, ấy nhất định tức giận chia tay ngay.

      Trầm Mạt: Có ý gì? xem.

      Trầm Nghê Trần: Chẳng phải người xưa có câu “ người biết có tôi” sao! Nếu đây là sai lầm thể vãn hồi ta cứ thuận theo tự nhiên ! Con muốn thương tổn Mễ Kiều, nếu thể ở bên nhau vậy cũng đừng cho ấy biết được , con sợ ấy chịu nổi! Hãy để ấy như bao người con khác, tự nhiên đương, tự nhiên gặp trắc trở, rồi cũng tự nhiên chia tay , đối với ấy, ngày mai vẫn là ngày mới. Về phần người làm cậu như con, nếu có lòng giấu diếm cả đời gặp là được!

      Trầm Mạt:…

      Trầm Nghê Trần: Ba, tuy tái số người biết chúng ta là người nhà rất ít, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, thế nào cũng có ngày giấy gói được lửa, đến lúc mọi người đều biết có cứu vãn cũng muộn rồi!

      Trầm Mạt: chắc chắn có thể cùng Mễ Kiều chia tay chỉ trong tháng sao?

      Trầm Nghê Trần: Con biết tính nghiêm trọng của việc nên con chắc chắn!

      Trầm Mạt: Chuyện tới nước này, cũng chỉ có thể như vậy!

      Suy nghĩ trong dần dần trở về thực tại, lúc này chỉ là kế hoãn binh của , muốn ông thương tổn Mễ Kiều. Đây ràng chỉ là lời dối! Phải chia tay cùng Mễ Kiều chỉ trong tháng sao, làm sao có thể?

      Nghĩ vậy, Trầm Nghê Trần lại ão não thở dài, đành bước nào tính bước đó vậy.

      Mang theo đầy bụng tâm cùng vẻ mặt ngưng trọng, Trầm Nghê Trần sánh vai cùng Mễ Kiều rời khỏi ký túc xá giáo viên, “Em ăn cơm chưa? Muốn ăn gì ?”

      Mễ Kiều dừng bước, mặt chút thay đổi nhìn chằm chằm Trầm Nghê Trần.

      “Có phải hứa gì đó với ông ngoại của em ?”

      Trầm Nghê Trần khẽ cười, ngón tay vuốt lên chóp mũi .

      “Dạo này em xem tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá nên bị ảnh hưởng hả? Cứ suy nghĩ lung tung! hối hận mua máy tính bảng cho em! Bình thường lúc kiểm tra phòng em giấu bằng cách nào? Hại mỗi lần đều lo lắng cho em.”

      Nhìn Trầm Nghê Trần cứ tỏ vẻ thoải mái vui cười, lòng Mễ Kiều liền nhẫn dự cảm tốt, nhưng vì biết muốn tốt cho nên vạch trần.

      “Ha ha, mỗi ngày dùng xong em đều đem đến nhà kho cất vào tủ chứa đồ. Em là lien trưởng, chìa khóa nhà kho là do em giữ, sợ ai chứ?”

      Đột nhiên Mễ Kiều nghiêng đầu nhìn Trầm Nghê Trần cười thản nhiên, ánh mắt lấp lánh tựa như ánh mặt trời khiến lòng ngẩn ngơ.

      Rồi tiến lên từng bước, giữ chặt tay , nghiêm túc , “Kiều Kiều, nếu có ngày muốn em buông xuống tất cả, cùng đến nơi ai nhận ra, sống cuộc sống bình yên, hạnh phúc, em có nguyện ý ?”

      “Em nguyện ý. Em là vợ của , đến đâu em theo đến đó!”

      Mễ Kiều hất cằm, ánh mắt sáng ngời buông lời thề son sắt.

      Chính giây phút này, Trầm Nghê Trần đột nhiên nhận ra giữa hề có bất cứ rào cản hay mối lo gì.
      Last edited by a moderator: 13/6/15
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :