1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bất lương quân hôn - Tinh Nhị (c54) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: Thu phong chọc trần ai


      sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, trước khi nhét tờ giấy cho Trầm Nghê Trần, Trầm Thanh Thu chuyển điện thoại sang chế độ rung.

      Quả nhiên, khi xe vừa rời khỏi cổng trường được bao lâu, bóp tiền của bà liền run lên từng chập.

      Liếc mắt nhìn sang bên cạnh, khi chắc chắn Trầm Mạt ngồi nhắm mắt dưỡng thần bà mới yên tâm lấy điện thoại ra xem. màn hình hiển thị dãy số lạ, nghĩ là của Trầm Nghê Trần nên bà vui vẻ ngắt máy.

      Đầu ngón tay khẽ lướt, nhanh chóng gửi tin nhắn ngắn gọn.

      “Nghê Trần?”

      Chỉ chốc lát sau, màn hình điện thoại của bà lại sáng lên.

      “Ha ha, là em, có chuyện gì vậy chị?”

      Thấy Trầm Thanh Thu dám nhận điện thoại, trong lòng Trầm Nghê Trần đại khái liền biết, chuyện bà muốn nhờ hẳn là tiện để ba biết. Mỉm cười khẽ lắc đầu, lơ đãng nhìn xung quanh, tay vò mái tóc của mình.

      Đợi hồi lâu cũng thấy điện thoại có động tĩnh gì, Trầm Nghê Trần lẳng lặng tản bộ con đường đầy lá vàng dưới những tán cây ngô đồng, nhằm cảm thụ cái lạnh của gió thu kèm theo những tiếng xào xạt tựa như tiếng lòng vẫy gọi.

      Chỉ mới xa nhau được vài giờ, bắt đầu nhớ rồi sao?

      nên làm thế nào mới tốt đây?

      Lẳng lặng ngẩng đầu nhìn trời cao, chỉ còn đầy hai tuần, phải rời khỏi nơi đây để lên quân đoàn nhậm chức chính thức, với tình trạng lưu luyến rời thế này, chẳng lẽ, phải dẫn theo Mễ Kiều cửa sau làm thư ký Thiếu tướng sao?

      “Ha ha.”

      Bị ý tưởng ngây thơ của chính mình chọc cười, đôi mắt Trầm Nghê Trần vẫn tĩnh lặng, thâm thuý như trước. bao năm rồi, đây là lần đầu tiên có cảm giác bị chính hạnh phúc của mình điều khiển.

      báo tin nhắn vang lên.

      Trước mắt mẫu tin nhắn dài.

      “Nghê Trần, tại, con của chị là tân binh của đội 21. Con bé vừa thi rớt đại học, cá tính lại phản nghịch, bị ba đưa đến trường quân đội Tây Sơn để giáo dưỡng là phá lệ khai ân nên chị cũng dám xen vào, chỉ mong em nhính chút thời gian chiếu cố con bé giùm chị chút là được. Em cũng biết tính tình của ba rồi đấy, làm việc gì cũng chí công vô tư nên chị chỉ lo con bé chịu khổ nổi. À quên, con bé tên là Mễ Kiều, thuộc tổ 39 đội 21.”

      Nháy mắt, trước mặt tựa như có thiên lôi oanh đỉnh, rét mà run!

      Đồng thời, tim cũng đau nhói như bị ai bóp chặt. cái đau tê tâm liệt phế!

      Nếu trước mặt là Trầm Thanh Thu, nhất định bất chấp tất cả mà rống to, “Chị con của chị tên gì?”

      Nhưng vẫn là , từng dòng chữ oan nghiệt vẫn còn in đậm trước mắt , ngay cả cơ hội ảo tưởng nghe lầm cũng có. chỉ biết kinh ngạc, sửng sốt đứng ngay ra đó tựa như tảng đá có linh hồn, có cảm xúc giữa đất trời mênh mông.

      Tân binh thuộc đội 21, tổ 39, Mễ Kiều.

      Với vẻ mặt thể tin, từng câu từng chữ ấy vẫn luôn được lặp lặp lại trong tâm trí Trầm Nghê Trần khiến phải há to miệng để hô hấp.

      Lảo đảo lui về sau hai bước, tay Trầm Nghê Trần cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình dần dần mờ tối rồi tắt , tay kia gắt gao đập mãnh liệt vào tim mình.

      Ai có thể cho biết là mơ hay ?

      Mễ Kiều, vợ bé mới cưới của nhưng sao giờ ấy lại trở thành cháu của ?

      Màn hình điện thoại lại sáng lên lần nữa, Trầm Thanh Thu thấy Trầm Nghê Trần im lặng lâu hồi , đành thêm vào câu, “Nghê Trần, có thể ? Giúp chị chiếu cố Mễ Kiều chút nha!”

      Dù đây chỉ là tin nhắn ngắn gọn nhưng với Trầm Nghê Trần, nó lại là bản án tử hình sắc bén và tàn nhẫn nhất, phá hủy tất cả mọi hy vọng của chỉ trong nháy mắt!

      Tay Trầm Nghê Trần cơ hồ run run khi hồi cho Trầm Thanh Thu, “ biết.”

      Sau đó, Trầm Nghê Trần dùng hết sức bình sinh chạy như điên dưới sân trường. Thân ảnh độc của cứ kéo dài từ con đường này đến con đường khác. biết qua bao lâu, mãi đến khi mồ hôi ướt đẫm quần áo, mới tê liệt ngã nhào xuống đất, ngồi chồm hỗm ven đường.

      hiểu tại sao ánh trăng hôm nay đặc biệt sáng, soi bóng hình điên cuồng đấm liên tục xuống mặt đất, từng cơn đau kịch liệt truyền đến từ các đốt ngón tay cũng bằng phần mười nỗi đau trong lòng .

      Trời ơi, rốt cuộc ai có thể cho biết phải đối mặt với Mễ Kiều như thế nào đây?

      Bên tai lần lượt vang lên những lời thổ lộ quật cường đầy thâm tình của Mễ Kiều, “Trầm Nghê Trần, em chưa từng , cũng biết mùi vị của tình là gì, chính đến trêu chọc em trước. Cả đời Mễ Kiều này nhận định rồi, nếu mai này tình cảm hai ta còn, em nhất định chịu nổi.”

      “Trầm Nghê Trần, có lẽ trong lòng Chung Lan rất đặc biệt. ấy vừa là mối tình đầu của , vừa là người khiến phải áy náy tự trách. Nhưng tại, lần đầu tiên của tôi cho , Chung Lan lại có khả năng trở về, vậy có đồng ý làm mối tình đầu của tôi ?”

      “Trầm Nghê Trần, cả đời chỉ được kết hôn duy nhất lần. được viện cớ phủ nhận cũng được vì cái tôi cá nhân mà xem thường chia tay. nắm tay phải bên nhau trọn đời.”

      Từng dòng suy nghĩ hỗn loạn cứ ong ong vang lên trong đầu , hết thảy đều là những lời thề son sắt khắc cốt ghi tâm. Lúc ấy, thấy mình hạnh phúc bao nhiêu nay lại càng đau đớn bấy nhiêu!

      thể tưởng tượng được phản ứng của Mễ Kiều ra sao khi biết nghiệt ngã này, thà rằng đau mình còn hơn để phải chịu đau đớn giống như !

      “Kiều Kiều, Kiều Kiều!”

      Bất lực cất tiếng nỉ non, lần đầu tiên người đàn ông đỉnh thiên lập địa như cảm thấy bi thương, tuyệt vọng với vận mệnh!

      Điện thoại đột nhiên đỗ chuông liên tục, khẽ liếc mắt nhìn dòng chữ lên màn hình, 'vợ Kiều Kiều', đây là tên mà đổi cho số điện thoại của vào tối hôm qua, lúc quyết định kết hôn với .

      Cố nén nỗi đau trong nội tâm, Trầm Nghê Trần run run tiếp điện thoại.

      “Alô, sao giờ này em còn chưa ngủ?”

      “Lão công! biết , em phải đợi bạn cùng phòng ngủ hết mới dám vào nhà vệ sinh lén gọi cho đó, cảm động ? Hắc hắc, biết ngủ chưa, chứ em ngủ được, rất nhớ , rất muốn nghe giọng của .”

      Mễ Kiều chỉ cảm thấy đầu dây bên kia im lặng, nào biết tay gắt gao che kín điện thoại, lần đầu tiên trong đời phải nấc nghẹn khóc thất thanh như chưa bao giờ được khóc. cố gắng kiềm nén cảm xúc nhưng vẫn bất lực trước tình cảm ngây thơ, trong sáng của .

      “Lão công, làm sao bây giờ, chỉ mới xa nhau có vài cái mà em thấy nhớ rồi. Em cũng biết tại sao mình lại như vậy nữa, hắc hắc, chê cười em chứ?”

      Mễ Kiều vẫn mãi huyên thuyên trong hạnh phúc, thể tình cảm tràn đầy nhớ nhung của mình càng khiến tim như chết lặng.

      Trầm Nghê Trần cố gắng bình ổn hô hấp, sau đó dùng giọng mũi chậm rãi , “Ưm, ngủ, buồn ngủ quá!”

      Mễ Kiều sửng sốt, lập tức ngượng ngùng đầu đuôi , “À à... thực xin lỗi thực xin lỗi, ngủ hả, vậy ngủ , em cúp đây, mai gặp, ngủ ngon!”

      xong, đợi Trầm Nghê Trần đáp lại, cúp điện thoại trước.
      Trâu thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: Quà tặng


      Đối với Trầm Nghê Trần, đêm nay là khúc ca ưu thương gợi nhớ biết bao kỷ niệm êm đềm hạnh phúc mà từng trải qua. Càng nhớ, đáy mắt càng thấm nhoà tầng sương mù mông lung.

      Mễ Kiều.

      Đây là thể nghi ngờ.

      Trước kia, mỗi khi tưởng nhớ Chung Lan, Trầm Nghê Trần chỉ mong hằng đêm đều có thể nhìn thấy trong mơ, vậy mà đêm thể mộng. Bây giờ nghĩ lại, rung động thời niên thiếu làm sao có thể xem như tình được. Đó chẳng qua là thời kì ảo tưởng về tình mà ai cũng phải trải qua lần trong đời, tựa như búp măng mới lớn, gặp phải tàn khốc của cuộc đời liền chết non.

      Vì thế, cảm giác của đối với Chung Lan, ban đầu là thích, sau là áy náy, thế thôi.

      Còn với Mễ Kiều, chiếm hữu trong luôn dâng trào mãnh liệt, chỉ muốn sủng , , quấn quýt bên trọn đời.

      Từng cái nhăn mày, liếc mắt của đều rất chân thực, hề màu mè diễn trò, luôn có tín niệm, chấp nhất chân thành với tình , chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ hấp dẫn Trầm Nghê Trần rồi.

      Mễ Kiều tựa như loài cây thuốc phiện khiến quyến luyến đến nghiện, thể tách rời.

      hiểu, thế giới này bao la rộng lớn như vậy, sao ông trời lại cứ cố tình sắp xếp cho hai người gặp nhau, quen nhau, nhau rồi lại ở bên nhau thế này? Sao lại cứ cố tình là Mễ Kiều, trong hàng vạn hàng vạn người lại là cháu , cùng cá nước thân mật, loạn luân chi thực?

      Đây chẳng khác nào là tra tấn, dày vò tinh thần và thể xác .

      Nghĩ tới khuôn mặt trong sáng, ngây thơ của Mễ Kiều, Trầm Nghê Trần lại nhớ đến lời hứa dành cho , “Kiều Kiều, sau này dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, em cũng cần sợ, thay em gánh vì là chồng của em, dĩ nhiên phải có trách nhiệm che chở và bảo vệ cho em. Bắt đầu từ bây giờ, tâm nguyện của chính là mong em được hạnh phúc, si ngốc cười bên suốt đời.”

      Từng cơn gió thổi như quất vào mặt khiến tâm Trầm Nghê Trần đột nhiên bừng sáng.

      Thời gian thể nghịch chuyển, loạn luân chi thực càng là thể thay đổi, vậy cần gì phải rối rắm đau khổ trong đống luân thường đạo lý này mà làm tổn thương đến người con đơn thuần vô tội như Mễ Kiều?

      Tình Mễ Kiều dành cho cũng giống như tình dành cho , đây cũng là thể thay đổi. Vậy còn gì phải băn khoăn nữa?

      Dưới ánh trăng, bóng dáng cao lớn đơn độc của Trầm Nghê Trần cứ như vậy trôi vào màn đêm, chỉ để lại sau lưng nỗi đau.

      Nháy mắt lại mấy ngày nữa trôi qua, Trầm Nghê Trần vẫn ở văn phòng chuẩn bị sẵn điểm tâm ngon chờ Mễ Kiều 'đến thăm' như thường lệ.

      Chẳng qua, những lúc như vậy, luôn bảo trì với khoảng cách vô hình.

      Giống như, K I S S.

      Những nụ hôn lãng mạn kiểu Pháp còn, thỉnh thoảng, dưới cầu của Mễ Kiều, Trầm Nghê Trần chỉ qua loa đặt lên trán nụ hôn nhợt nhạt.

      Ánh mắt cũng vậy, ngoài sủng ái và quyến luyến ra, còn nhiều thêm tầng sóng ngầm mà xem hiểu.

      Thông minh như Mễ Kiều, làm sao có thể phát ra biến đổi ở Trầm Nghê Trần được chứ!

      Hung hăng há to miệng cắn miếng bánh trứng khiến mũi bị dính phần sốt hương đào ngọt ngào, Mễ Kiều ngượng ngùng vươn tay lấy khăn giấy lau sạch.

      Trước mắt bỗng xuất vật gì đó sáng lấp lánh.

      ra là đôi hoa tai bạch kim nạm kim cương. Chúng nó được đặt ngay ngắn trong chiếc hộp hình trái tim bằng nhung đỏ sang trọng.

      “Thích ?”

      Trầm Nghê Trần xong, đợi Mễ Kiều trả lời tiến đến cạnh , tưởng giúp mang đôi hoa tai tặng vào. Ai ngờ, Mễ Kiều lại trước bước, chặn tay lại, khẽ xoay người ngước mắt nhìn thẳng vào mắt .

      Phản ứng của hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của . những tưởng nhảy cẫng lên hoa chân múa tay thể vui sướng của mình chứ!

      Khuôn mặt nhắn nhẫn ngờ vực vô hình, Mễ Kiều dùng ánh mắt quật cường nhìn , chậm rãi , “Tiểu Trần Trần, có từng nghe người ta , sau khi người đàn ông làm việc gì đó nên làm sau lưng người phụ nữ của mình, tự chủ được mà tặng quà cho người phụ nữ đó, nhằm cân bằng lại nội tâm áy náy của mình ?”

      Sau khi chậm rãi xong, Mễ Kiều liền im lặng quan sát phản ứng của Trầm Nghê Trần.

      Nhiều ngày qua, cách xử của với rất kỳ hoặc. Trước đó tặng chiếc laptop hàng hiệu, sau tặng chiếc xe hơi sang trọng, hôm nay lại là đôi hoa tai nạm kim cương. Ngoài ra, mật độ thân mật của với cũng giảm mạnh cánh nhanh chóng như xe phanh làm có cảm giác hoang mang sâu sắc.

      Qua ánh mắt, Mễ Kiều có thể thấy được tình cưng chiều của dành cho nên đến tận bây giờ, vẫn chưa phát giận hay cố tình gây với lần nào. thầm nghĩ im lặng xem xét.

      Có trời biết, Mễ Kiều quý trọng đến cỡ nào.

      Sắc mặt Trầm Nghê Trần hơi cứng lại rồi lập tức đổi thành nụ cười tao nhã mê người.

      “Ha ha, trong tình , em đúng là tiểu nha đầu, suốt ngày chỉ biết suy nghĩ miên man, lo được lo mất...”

      giữa chừng, toàn thân Trầm Nghê Trần chợt cứng đờ, môi nóng lên.

      Mễ Kiều bất ngờ đặt lên môi nụ hôn liền bắt được nội tâm khủng hoảng của .

      tốt. Tiểu Trần Trần, đời này có chuyện gì là bí mật mãi mãi. ngàn vạn đừng làm chuyện gì xấu sau lưng em, bằng , em bỏ , đến nơi mà vĩnh viễn cũng tìm được em!”

      Vốn dĩ là cảm giác khủng hoảng lớn hung hăng nện vào lòng Trầm Nghê Trần khiến sắc mặt vặn vẹo cách khó coi, nhưng khi nhìn thấy Mễ Kiều bỗng nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn cười, liền biết cố ý thử chứ hoàn toàn biết gì cả, lúc này tâm tình mới buông lỏng chút, nhịp tim cũng dần khôi phục lại bình thường.

      Quân huấn sắp chấm dứt.

      Chỉ còn vài ngày nữa thôi là đến ngày tiến hành nghi thức duyệt binh chính thức.

      Toàn bộ tân binh ở các đội đều phải gia tăng huấn luyện. Mọi người đều có chung suy nghĩ, nếu có thể giành được thứ tự trong lần duyệt binh chính thức này là vinh quang vô cùng lớn đầu tiên mà họ đạt được kể từ khi nhập học đến nay.

      Vì Mễ Kiều là liên trưởng của đội 21 nên trong sáu nữ tân binh phụ trách cầm quân kỳ.

      con đường đầy lá vàng rơi, trong khi năm nữ tân binh còn lại ngồi nghỉ ngơi Mễ Kiều mình luyện tập các động tác đánh tay trong khi cầm quân kỳ kết hợp với đều liên tục.

      Sở dĩ Mễ Kiều có quyết tâm như vậy là vì biết đây là vinh quang của , hay cách khác là vinh quang của Trầm Nghê Trần nên dám lơ là làm qua loa cho xong.

      Tình là lực lượng vĩ đại nhất.

      Cách đó xa, dưới tán cây ngô đồng, người đàn ông cao lớn, đứng cạnh là lính cần vụ, lẳng lặng dõi mắt sang bên này nhìn Mễ Kiều khắc khổ luyện tập.

      Nguyên bản là làn da tái nhợt mịn màng, bị phơi nắng trong nhiều ngày qua, nay trở thành làn da khỏe mạnh sáng bóng đầy kiều mỵ. Ngũ quan điển trai thâm thúy ràng, vóc người cao gầy rắn chắc, cơ hồ là thể soi mói.

      binh tốt!”

      Cảm thán xong, người đàn ông ấy lập tức quay sang lính cần vụ ra lệnh, “Đem tất cả hồ sơ của nữ binh này đến đây, tôi muốn xem ngay bây giờ.”

      lính cần vụ nghe lệnh lập tức đứng nghiêm giơ tay chào rồi xoay người chạy .
      Trâu thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Đám cưới mà sao mời chúng tôi?


      Văn phòng bộ trưởng.

      Khi lính cần vụ xuất ở phòng hồ sơ bao lâu điện thoại bàn công tác Chu Chí Dũng liền vang lên.

      “Hứa tham mưu trưởng muốn xem hồ sơ cá nhân của Mễ Kiều đội 21?”

      Hai hàng lông mày nhất đám, Chu Chí Dũng híp mắt, lạnh giọng hỏi lại.

      “Cậu lại cho ta biết, ta có thể tuỳ tiện xem hồ sơ cá nhân của bất kỳ nữ tân binh nào cũng được, nhưng Mễ Kiều .”

      Vừa cúp điện thoại, sắc mặt Chu Chí Dũng liền trở nên khó coi. Mấy năm nay, bọn họ luôn chuyên tâm đào tạo tân binh, lấy lợi ích quốc gia làm trọng nên trong công tác, Chu Chí Dũng chưa từng phải cau mày nhăn mặt quá lần. Nay, lại trực tiếp cự tuyệt cầu của Hứa Thiên Kỳ như vậy, lỡ truyền đến tai cấp , sợ là khó ăn .

      Mễ Kiều là cháu ngoại của Trầm Mạt nên dù hiệu trưởng có biết, Chu Chí Dũng cũng sợ, chẳng qua, Hứa Thiên Kỳ là người lòng dạ hẹp hòi có tiếng, cứng mềm đều ăn, sợ là sau này bị người của ngáng chân liên tục.

      Suy nghĩ trước sau, Chu Chí Dũng quyết định vẫn nên gọi cho Trầm Nghê Trần cú điện thoại.

      Dù sao Trầm Nghê Trần cũng là cậu của Mễ Kiều, tương lai lại nắm tất cả quân quyền của thành phố J trong tay, để Trầm Nghê Trần ra mặt giải quyết, Chu Chí Dũng cũng yên tâm phần nào, lo bị cập cá trong chậu.

      Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng cùng Trầm Nghê Trần qua điện thoại, cả hai quyết định chọn phương thức nghị đàm của người Trung Quốc mời Hứa Thiên Kỳ ra ngoài dùng bữa xã giao.

      Nhưng ngay cả Chu Chí Dũng cũng ngờ, qua bữa xã giao này, tình lại phát triển vượt quá sức tưởng tượng của . Ai mà ngờ được đoạn tình bất luân giữa thanh thiên bạch nhật của Trầm Nghê Trần và Mễ Kiều lại bị đẩy lên cao trào như vậy.

      Tưởng niệm, giống như cái bóng dưới ánh nắng mặt trời, ngươi trốn, nó liền truy ngươi cả đời.

      Bất đắc dĩ nhắm chặt hai mắt, trong đầu mãi mãi đều là hình bóng của Mễ Kiều.

      Càng muốn khắc chế, lại càng thể vãn hồi.

      Trước khi đến điểm hẹn, Trầm Nghê Trần đổi sang thân quân trang lục quân mới, vai là quân hàm Thiếu tướng nghiêm trang, che khuất biết bao tâm thầm kín chỗ trút.

      đáp ứng là bảo vệ tốt, sao lại có thể để Mễ Kiều đến trinh sát doanh chịu khổ làm đặc công được.

      Đúng 7 giờ tối, vẫn là phòng VIP lầu 3 ở căn tin cao cấp của trường quân đội Tây Sơn, Trầm Nghê Trần và Chu Chí Dũng cư nhiên lại phải ngồi chờ Hứa Thiên Kỳ.

      Dưới ánh đèn pha lê trong suốt, từng tia sáng mỹ lệ chiếu rọi khắp gian phòng làm gian càng trở nên sang trọng, xa hoa bội phần so với những hoạ tiết tỉ mỉ, tinh tế vốn có của nó.

      Hứa Thiên Kỳ liếc mắt nhìn quân hàm mới tinh, sáng loé vai Trầm Nghê Trần cái, khóe môi khẽ nhếch thành ý cười giảo hoạt đầy thâm ý, đưa tay cùng bắt tay xã giao hàn huyên.

      “Ha ha, Trầm thiếu tướng, có việc gì phân phó tiếng là được rồi, ngài cần gì phải đích thân mời tôi ra dùng bữa thế này?”

      Hứa Thiên Kỳ cư xử y như lão hồ ly, mặt lúc nào cũng nụ cười giảo hoạt với làn da ngăm đen và hai chiếc răng nanh trắng noãn. Lúc bắt tay Trầm Nghê Trần, còn cố tình dùng sức siết chặt như khiêu khích , đồng thời ánh mắt cũng hướng cười ái muội.

      “Ha ha, Hứa tham mưu trưởng, mời ngồi, nhìn thử xem đồ ăn có hợp khẩu vị của ?”

      Trầm Nghê Trần trầm tĩnh mở miệng mời khách, rồi cùng Hứa Thiên Kỳ và Chu Chí Dũng ngồi vào bàn.

      chiếc bàn gỗ lim tròn lớn, cơ hồ tất cả đều là món Hứa Thiên Kỳ thích. Điều này làm cảm thấy rất hài lòng.

      Dù chỉ là thoáng qua nhưng Trầm Nghê Trần vẫn bắt được tia hài lòng trong mắt Hứa Thiên Kỳ, thầm thở dài vì tâm huyết của mình uổng phí. Trước khi dùng bữa cơm này, cho Chu Chí Dũng điều ra khẩu vị của Hứa Thiên Kỳ rồi kêu phòng bếp làm y chang bưng lên đãi .

      Phải công nhận, Hứa Thiên Kỳ này quả tên cáo già, ràng biết lý do vì sao bọn phải mời ra dùng bữa vậy mà còn cố tình giả ngu, suốt buổi chỉ lo ăn, thỉnh thoảng mới ngước mắt lên nhìn và Chu Chí Dũng cái nhưng lại nhất quyết chịu mở miệng đề chuyện của Mễ Kiều.

      Dường như đợi bọn mở miệng cầu trước!

      Quả nhiên, Chu Chí Dũng đứng ngồi yên.

      “Khụ khụ, Hứa tham mưu trưởng, hình như hôm nay nhìn trứng nữ tân binh trong đội 21 phải?”

      Hứa Thiên Kỳ vừa nghe, mày nhíu chặt, giọng điệu hờn giận , “Đúng vậy, đó quả là binh tốt, chỉ là Chu bộ trưởng tựa hồ muốn thả người.”

      Trầm Nghê Trần lập tức cầm chai rượu vang Pháp lên, tự tay châm cho Hứa Thiên Kỳ, vừa muốn mở miệng giải thích bị ngạo mạn đánh trở về.

      “Trầm thiếu tướng, tôi biết nữ tân binh kia có quan hệ rất đặc biệt với , bất quá, theo tôi điều tra được, Mễ Kiều này, trước đó chưa từng công tác ở quân đội địa phương, cũng chưa từng đăng ký nguyện vọng thi vào trường quân đội, hồ sơ của ấy rất đặc biệt, rất sạch , sạch đến nỗi chỉ có thông tin sơ đẳng, làm đặc công phí!”

      Trầm Nghê Trần híp mắt, sắc lạnh nhìn chằm chằm Hứa Thiên Kỳ.

      Chu Chí Dũng biết Trầm Nghê Trần mất hứng, trán nhất thời đổ mồ hôi lạnh. Trong khi Hứa Thiên Kỳ lại ra vẻ hiểu ý, cười cười đặt tay lên vai Trầm Nghê Trần, vỗ nhè lên quân hàm Thiếu tướng của .

      “Trầm thiếu tướng, tốc độ của cũng nhanh. Vừa rồi, tôi mới sai người đến lấy hồ sơ của Mễ Kiều, nhân tiện phát bí mật kinh thiên động địa. hộ khẩu lúc còn học của ấy, người đứng tên, đồng thời cũng là ba của ấy cư nhiên lại là phó chủ tịch thành phố F, ôi trời, hù chết tôi!”

      xong, Hứa Thiên Kỳ liền cầm ly rượu mà Trầm Nghê Trần vừa rót cho lên, uống hơi cạn ly, đối diện với ánh mắt tràn đầy thị huyết của Trầm Nghê Trần, lại tiếp tục làm càn.

      “Kể ra cũng lạ, trước đó, hồ sơ cá nhân của ấy ràng là độc thân, sao vừa mới đến đây nửa tháng, lại biến thành kết hôn? Hay ánh mắt của Trầm thiếu tướng tốt, biết nhìn xa trông rộng nên sau khi phát ra bảo bối liền xuống tay ngay lập tức.”

      Ngữ điệu giễu cợt, tràn ngập hàm ý châm chọc khiến Trầm Nghê Trần phải cố sức nén giận, hổ danh là tham mưu trưởng của trinh sát doanh, muốn tra ra hồ sơ của người dễ dàng, thủ đoạn lại vô cùng sắc bén.

      biết là nên vui mừng hay tức giận đây, Hứa Thiên Kỳ tra ra tình trạng hôn nhân của Mễ Kiều nhưng lại tra được là cháu ngoại của Trầm Mạt.

      Nhưng chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Trầm Nghê Trần như hít phải ngụm khí lạnh, nặng nề đem chai rượu đặt lại chỗ cũ.

      Hứa Thiên Kỳ thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi huýt sáo, sau đó cười cười , “Trầm thiếu tướng, đám cưới mà sao mời chúng tôi vậy?”

      Nãy giờ ngồi im lặng bên nghe hai người đối thoại, Chu Chí Dũng cảm thấy có chút mơ hồ. Hứa Thiên Kỳ vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là Trầm Nghê Trần cưới Mễ Kiều? có khả năng, bọn họ chẳng phải là cậu cháu sao?
      Trâu thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: Có phải cậu bị điên rồi ?!


      Chu Chí Dũng bất ngờ đưa tay lên vỗ trán, đúng rồi, ngày đó Trầm Nghê Trần tự nhiên đến hỏi đơn 'Xin đăng ký kết hôn' có chữ ký và con dấu khống, chẳng lẽ?

      Như thông suốt, Chu Chí Dũng quay sang trừng mắt nhìn Trầm Nghê Trần với vẻ mặt thể tin, đáp lại là ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người của Trầm Nghê Trần cùng cơn tức phập phồng trong ngực.

      Dưới ánh đèn pha lê sáng ngời, những tâm thầm kín trong lòng Trầm Nghê Trần dường như còn chỗ trốn, cứ như vậy phơi bày trước ánh sáng. Bầu khí trong phòng cũng lắng đọng hình thành vòng cung vô hình, nén chặt tất cả mọi thứ xung quanh tựa như có thể bóp nát tất cả chỉ trong khoảnh khắc!

      “Tốt lắm, tôi ăn no. Còn chuyện của Mễ Kiều, Trầm thiếu tướng cứ yên tâm, trinh sát doanh của tôi chỉ tuyển những nữ binh còn độc thân, Mễ Kiều này là người của nên tôi tuyển ấy. Tôi đây, cần tiễn!”

      Hứa Thiên Kỳ xong liền nghênh ngang rời .

      Ở trong mắt đám quân nhân tự cho là có chiến công hiển hách này, Trầm Nghê Trần chẳng qua là thằng ranh may mắn đầu thai vào chỗ tốt, chứ chẳng có tích gì. Dù sau này có nắm tất cả quân quyền của thành phố J trong tay cũng chẳng có mấy ai cam tâm tình nguyện làm việc dưới trướng.

      Trầm Nghê Trần, bất quá chỉ là cái thùng rỗng kêu to.

      Ngay cả bản thân Trầm Nghê Trần cũng cảm nhận được điều đó nên cảm thấy rất khó chịu. hung hăng trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Hứa Thiên Kỳ, đem tất cả hình ảnh kiêu ngạo, hống hách của khắc sâu vào lòng.

      lúc lâu sau, trong căn phòng xa hoa, sang trọng chỉ còn lại hai người, Trầm Nghê Trần đạm mạc lên tiếng phá tan im lặng đến nghẹt thở này.

      việc giải quyết, tôi đây.”

      Trong nháy mắt, lúc vừa xoay người , Chu Chí Dũng hét lớn tiếng, “Đợi chút!”

      Trầm Nghê Trần sửng sốt, biết Chu Chí Dũng muốn hỏi gì và cũng biết trốn xong nên lời, chỉ lẳng lặng đứng đó. Dù hôm nay có trốn được Chu Chí Dũng, nhưng còn ngày mai, ngày mốt sao? tình phát triển đến nước này đúng như lời Mễ Kiều , là giấy vẫn mãi mãi gói được lửa.

      Trầm Nghê Trần luôn biết, dù sớm hay muộn việc này cũng bị đưa ra ánh sáng nhưng ngờ, ngày này lại đến sớm như vậy.

      tại, tâm nguyện duy nhất của là dùng chính năng lực của mình để bảo hộ Mễ Kiều, giúp tránh khỏi cục diện hỗn loạn này, tiếp tục vô tâm vô phế cười hạnh phúc.

      “Vừa rồi, Hứa tham mưu trưởng vậy là có ý gì?”

      Chu Chí Dũng lạnh giọng hỏi, hề có vẻ khiếp sợ thân phận của Trầm Nghê Trần như trước nữa, mà như hai người bạn hồi còn học phổ thông.

      Trầm Nghê Trần nhắm mắt thở dài hơi rồi lạnh nhạt , “Chính cũng nghe thấy rồi đấy, tiếng Trung Quốc, chẳng lẽ nghe hiểu?”

      xong, thân hình cao lớn chật vật với vẻ ngoài kiên cường dần dần khuất khỏi tầm mắt Chu Chí Dũng.

      Việc gì nên đến, đến. Là đàn ông, phải có dũng khí gánh vác hết tất cả.

      Trầm Nghê Trần cứ thế mà , hề có rối rắm biện giải hay hèn mọn van xin điều gì. biết, chỉ cần Chu Chí Dũng gọi cho Trầm Mạt cú điện thoại thế giới của hoàn toàn thay đổi. Bất quá, sẵn sàng đối mặt.

      từng hứa với Mễ Kiều là phải làm người đàn ông đỉnh thiên lập địa trong thế giới của , vì che gió che mưa nên dù bị tất cả nhân loại thế giới bỏ rơi, cũng buông tay, vẫn mãi là trụ cột của .

      Mãi lo suy tư, Trầm Nghê Trần hay Chu Chí Dũng đuổi theo sau lưng ra đến cửa căn tin.

      Vừa thở hổn hển, Chu Chí Dũng vừa tiến lên kéo tay Trầm Nghê Trần lại, còn chưa kịp bị chất vấn.

      “Như thế nào, em trai giành được tình cảm của Mễ Kiều nên phục?”

      Biết Chu Chí Dũng có ý này nhưng Trầm Nghê Trần vẫn vậy. Có trời biết, giờ phút này, lòng có bao nhiêu khổ. rất thoải mái nên muốn kéo theo người cùng thoải mái giống như , mà người đó chắc chắn phải là Mễ Kiều, ai bảo Chu Chí Dũng tự mình dâng lên cửa làm chi.

      Quả nhiên, Chu Chí Dũng bị chọc tức đến gân xanh nổi đầy trán, tay xiết chặt, mấy lần mở miệng muốn lại thôi.

      Ngày xưa là bạn học, nay là chiến hữu, nhưng Chu Chí Dũng sao hiểu nổi, đời nhiều hoa thơm cỏ lạ như vậy sao Trầm Nghê Trần lại cần, cứ nhất định phải loạn luân kết hôn với cháu của mình là sao?!

      Chu Chí Dũng thở dài, nhìn Trầm Nghê Trần với ánh mắt tràn đầy thương tiếc , “Trầm Nghê Trần, có phải cậu bị điên rồi ?!”

      Chu Chí Dũng cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà , bất quá, đổi lại chỉ là nột nụ cười đạm mạc.

      Hai mắt Trầm Nghê Trần tuy sắc bén nhưng lại như ngọn đèn ánh sáng, ảm đạm, quạnh giữa gian mênh mông.

      chua sót.

      Chu Chí Dũng hỏi , có phải bị điên rồi !

      Nếu được, cũng muốn như vậy. Chỉ có điên mới có thể quên hết tất cả, quên hết những nổi khổ thể , những nổi khổ đâu triệt tâm can.

      “Nếu có thể, tôi muốn điên. còn việc gì nữa tôi trước đây.”

      Chu Chí Dũng cắn răng nhìn theo bóng lưng bất cần của Trầm Nghê Trần, lòng cảm thấy hoang vắng.

      nực cười, ràng biết tờ đơn 'Xin đăng ký kết hôn' khống kia có vấn đề, nhưng sao Chu Chí Dũng cũng ngờ tình lại phát triển đến nước này. thể cứu vãn được nữa rồi. Bây giờ bình tâm lại, Chu Chí Dũng bỗng nhớ đến cái đêm mà Trầm Nghê Trần ôm Mễ Kiều ướt sũng đến nhà , lúc đó, còn tưởng bọn họ làm vậy là bình thường, ai ngờ là do quá sơ suất!

      Tên này điên rồi! Cư nhiên lại cùng cháu của mình kết hôn?!

      Da đầu Chu Chí Dũng run lên từng đợt, dưới ánh trăng mờ nhạt, bỗng thấy Trầm Nghê Trần bất lực, có lẽ ngoài mặt càng đạm mạc trong lòng càng là sóng to gió lớn. Trầm Nghê Trần hẳn là người như vậy.

      Cân nhắc trước sau, Chu Chí Dũng quyết định đuổi theo, mặc cho bóng dáng Trầm Nghê Trần dần dần khuất ra rồi biến mất khỏi tầm mắt.
      Trâu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: Cự tuyệt người


      Mang tâm trạng rối bời khó , Chu Chí Dũng trở về nhà. Quả nhiên, em trai ngốc của lại vụng trộm chơi game trong phòng.

      20 tuổi, lớn lớn, . Chu Chí Dũng khỏi chua xót, vì Mễ Kiều, ngay cả ngành hàng mà Chu Chí Phong thích nhất cũng bỏ qua, chạy đến đây làm gã tân binh bình thường. Mỗi ngày đều phải chịu tất cả các loại huấn luyện nghiêm khắc nhất. Nếu biết được chuyện của Mễ Kiều, Chu Chí Phong làm sao có thể chấp nhận đây?

      Khẽ tính nhẩm trong đầu, chỉ còn 7 ngày nữa là đến ngày nghỉ lễ Quốc Khánh dài hạn, tức sau ngày duyệt binh chính thức kết thúc, tất cả các nam tân binh bước vào giai đoạn huấn luyện dã ngoại.

      Chu Chí Dũng bất đắc dĩ thở dài.

      Dẫu biết rằng con đường trưởng thành của người đàn ông thực thụ phải trải qua rất nhiều thống khổ và rèn luyện, nhưng dù sao Chu Chí Phong cũng do tay Chu Chí Dũng chăm lớn nên đành lòng nhìn Chu Chí Phong đau khổ. Chuyện của Mễ Kiều, có lẽ nên đợi Chu Chí Phong huấn luyện dã ngoại về rồi . Sở dĩ Chu Chí Dũng luôn che chở, bảo bọc Chu Chí Phong là vì mẹ may mất sớm, ba lại kiên nhẫn trong việc giáo dục con cái nên có thể , Chu Chí Dũng chẳng những làm mà còn làm mẹ của Chu Chí Phong. Chu Chí Dũng biết em trai rất Mễ Kiều, nếu tại ra , phỏng chừng phát sinh rất nhiều việc ngoài ý muốn.

      Thời gian thấm thoát thôi đưa, nhoáng cái mấy ngày trôi qua.

      Vào buổi tối trước ngày duyệt binh, vì để bù đắp những gian khổ trong thời gian qua và nghênh đón kì nghỉ lễ Quốc Khánh dài hạn, đồng thời cũng tiếp thêm sinh khí cho nam tân binh tham gia huấn luyện dã ngoại, toàn thể tân binh trong trường đều tụ hợp tại căn tin số 3, tiến hành giao lưu kết bạn.

      Từ lúc vào trường quân đội Tây Sơn đến nay, đây là lần đầu tiên các tân binh cảm thấy ngoại trừ quân quy quân kỷ, nơi này còn có tình người. Ngoài ra, tất cả các bảng thông báo của trường lúc chiều có viết, toàn thể tân binh có thể mặc thường phục đến tham dự.

      Kèm theo những tiếng hoan hô vang dội, Mễ Kiều cùng Hoắc Đình Đình đích thân dẫn các thành viên trong liên của mình đến căn tin số 3.

      Sau khi kiểm kê nhân số đầy đủ trước cửa căn tin, chính trị viên Vương Văn Yến liền rống to, "Sau khi vào trong là thời gian tự do hoạt động, giải tán!"

      Nam có, nữ có, tất cả đều chen chúc ở cửa căn tin mà vào trong khi Mễ Kiều lại bình tĩnh cười nhạt, tay vỗ vỗ bì thư trong túi xách. Thầm nghĩ sớm vẫn hơn nên đêm nay, nhất định phải gặp Chu Chí Phong để tỏ thái độ.

      Mọi người ùa vào như ong vỡ tổ khiến cả căn tin trống trải bóng người, phút chốc trở nên đông nghìn nghịt.

      Từng nhóm ba nhóm năm, phân biệt nam nữ, tụ hợp lại cùng chỗ giao lưu với nhau, thỉnh thoảng cũng có vài tiếng la hét, rượt đuổi như những đứa trẻ.

      Mễ Kiều chạy quanh các bàn tìm Chu Chí Phong. Lấy để ý của Chu Chí Phong đối với , biết ta nhất định cũng tìm .

      Bỗng nhiên, vai chợt trầm xuống, Mễ Kiều kịp suy nghĩ, cười xấu xa quay đầu cợt nhả , “Chu Chí Phong! Em biết ngay là tìm em mà!”

      Lời còn dứt, nụ cười môi Mễ Kiều cứng lại.

      Vốn dĩ là sắc mặt vui sướng nhưng bị câu vô tình của Mễ Kiều làm đen lại, Trầm Nghê Trần ảm đạm nhìn bộ dáng hoan hỉ của , đáy mắt thoáng qua tia sáng sắc bén, trầm giọng , “Xem ra, người mà em muốn tìm phải . Vậy em cứ tiếp tục tìm .”

      xong, Trầm Nghê Trần liền buông tay, xoay người bỏ .

      Đêm nay, cũng mặc thường phục với áo thun trắng và quần jean xanh năng động, bất quá, khuôn mặt tuấn tú của vẫn thấp thoáng mệt mỏi nhè .

      Tuy ngoại hình của rất dễ nổi bật giữa đám đông nhưng với cả rừng người như vậy, ít có mấy ai nhận ra đội trưởng.

      Trong lòng Mễ Kiều chợt căng thẳng, chẳng lẽ, vừa rồi mặt sáng ngời, vui sướng như vậy là vì nghĩ chạy quanh tìm sao?

      “Tiểu Trần Trần! Đừng !”

      Mễ Kiều nhanh tay giữ chặt Trầm Nghê Trần lại, nhí nhảnh di chuyển đến trước mặt , nhìn nháy mắt cười khẽ.

      “Em muốn trả tiền mua điện thoại lại cho Chu Chí Phong, thuận tiện chuyện ràng với ấy, em muốn ấy tiếp tục ôm hy vọng.”

      Vừa , Mễ Kiều vừa chỉ vào túi xách của mình rồi làm nũng lắc lắc tay Trầm Nghê Trần.

      “Cậu.”

      Chu Chí Phong chẳng biết từ đâu đến, nịnh nọt đứng cạnh Trầm Nghê Trần và Mễ Kiều gọi thân thiết khiến Mễ Kiều phải nhíu mày suy nghĩ.

      Khó trách lần trước ở nhà Chu Chí Dũng, Trầm Nghê Trần có thể tự do chỉ huy hai em Chu gia làm việc như vậy, ra là cậu của bọn họ!

      Nhìn vẻ nghi hoặc trong mắt Mễ Kiều, trong lúc nhất thời, Trầm Nghê Trần quên sạch những lời thoại được chuẩn bị tốt từ sớm.

      “Tôi rồi, cần gọi bậy!”

      xong, Trầm Nghê Trần bỗng nghiêng người, kéo Mễ Kiều ra sau lưng, bộ dáng khoa trương đến buồn cười.

      “Đưa !”

      Khi Trầm Nghê Trần ngoảnh mặt thầm với Mễ Kiều, phải sửng sốt vài giây mới hiểu được ý , vội vàng cúi đầu lấy bì thư trong túi xách ra, định bụng đích thân giao cho Chu Chí Phong, ai ngờ Trầm Nghê Trần trước bước đoạt lấy.

      “Cầm lấy, đây là tiền mua điện thoại của Kiều Kiều, giờ trả lại cho cậu. Mong cậu từ đây về sau cách xa ấy chút.”

      Chu Chí Phong nghe vậy, nhất thời sửng sốt , “Chuyện đó, cậu, trước đây là do con kễ phép, con...”

      “Đủ!”

      Trầm Nghê Trần thấp giọng quát, hai mắt tràn đầy lửa giận như hận thể thiêu chết Chu Chí Phong ngay lập tức.

      Cứ đứng đây đôi co mãi cũng phải cách, ngày càng có nhiều người tò mò nhìn về phía bọn họ. Mễ Kiều muốn gây chú ý nên đành lên tiếng, “Chí Phong, thực xin lỗi, em có người trong lòng. Đời này, em với chỉ có thể làm bạn, thể có khả năng khác. hãy quên em . Thực xin lỗi.”

      xong, Mễ Kiều vừa áy náy vừa xấu hổ lôi kéo Trầm Nghê Trần rời khỏi căn tin.

      Bên ngoài yên tĩnh, nhiệt độ cũng hơi se lạnh, ồn ào và ấm áp như trong căn tin.

      Mễ Kiều giận dỗi buông tay Trầm Nghê Trần, mặt có chút mất hứng.

      Cẩn thận đảo mắt nhìn quanh vòng, sau khi phát nơi đây có ai khác ngoài họ, mới oán giận mở miệng trách, “Vừa rồi làm vậy có phải hơi quá đáng ?”

      Trầm Nghê Trần ghen, có thể lý giải. Nhưng trắng trợn thương tổn người như vậy, chấp nhận được.

      Dưới ánh trăng mờ nhạt, Trầm Nghê Trần chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn , cũng lời.

      Thấy vậy, Mễ Kiều bèn thơ dài rầu rĩ , “ sao cũng là cậu của Chu Chí Phong, sao có thể những lời làm tổn thương ấy như vậy?”
      phamthuhien28101995 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :