1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bất lương quân hôn - Tinh Nhị (c54) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: Mẹ đến đây!


      Chính trị viên Vương Văn Yến vừa thổi xong còi giải tán, cả đội nữ binh liền xôn xao cả lên, dựa sát vào nhau ngồi thành tụm ba tụm năm trò chuyện đợi đến giờ cơm trưa. tại, còn khoảng 15 phút nữa mới đến giờ tập hợp xếp hàng trước cửa căn tin, tiến hành tập thể dùng cơm theo quy định.

      Mễ Kiều dựa theo lời Trầm Nghê Trần, vội đưa đơn xin khám sức khỏe cho Vương Văn Yến. ta chẳng những bất ngờ mà còn ái muội nhìn cười cười.

      “Tôi có nghe Trầm đội trưởng rồi, cứ , cần cùng cả đội dùng cơm.”

      Mễ Kiều hiểu ý xoay người, nhếch môi cười nhạt rồi như chú nai con, nhảy nhót mà . Lòng thầm thấy may mắn, hôm nay, rốt cuộc có thể cần phải đứng ngốc trong đội hát cái gì [trung trinh đền nợ nước] quê mùa, đồng thời cũng tự ảo tưởng đến nơi mà Trầm Nghê Trần dẫn .

      Mễ Kiều cứ tủm tỉm cười mãi cho đến khi tiến vào phòng ngủ, nụ cười môi liền khựng lại khi bất ngờ nhìn thấy mẹ .

      Bất giác, bỗng nhớ đến viễn cảnh được nuông chiều từ bé của mình. Vậy mà trong nửa tháng nay, lại trải qua biết bao khó khăn gian khổ khi huấn luyện, ăn những món ăn khô khan khó nuốt hằng ngày rồi phải học giặc quần áo bằng tay. Nghĩ đến đây, cảm xúc trong chợt dâng trào, nước mắt chảy ròng, nghẹn ngào hét to tiếng 'mẹ' rồi nhào vào lòng Trầm Thanh Thu.

      Vì thời tiết đột nhiên thay đổi, Trầm Thanh Thu sợ Mễ Kiều đủ áo ấm để mặc nên đích thân đem đến cho . Trước khi đến, bà cũng chuẩn bị sẵn tâm lý khóc, nhưng khi nhìn thấy Mễ Kiều, cảm xúc nghẹn ngào vẫn ngăn được.

      “Con ngoan, để mẹ nhìn xem.”

      Cứ như vậy, hai mẹ con ngồi trò chuyện trong chốc lát có tiếng còi tập hợp vang lên, Trầm Thanh Thu vội đứng dậy , “Kiều Kiều, con tập hợp , mẹ muốn đến chỗ ông ngoại con lát. À, cậu út con trở về nên tối mẹ đến đây dẫn con gặp cậu, cả nhà mình cùng ăn bữa cơm đoàn viên.”

      Mễ Kiều cau mày, lục lại trong trí nhớ của mình, hình như người cậu như vậy, tuy chưa từng gặp mặt nhưng trong lòng vẫn luôn sùng bái người cậu tài giỏi ấy. Cậu út hẳn là người đàn ông hiên ngang bất phàm như Chelsea nhưng khẳng định điển trai bằng Trầm Nghê Trần của !

      “Dạ! Mẹ à, giúp con đem đống này về giặt nha!”

      Mễ Kiều xong liền khom người lôi dưới sàn ra bịch đồ dơ đưa cho Trầm Thanh Thu.

      “Bên trong tổng cộng có hơn mười đôi vớ và quần áo của con, làm phiền mẹ nha!”

      Trầm Thanh Thu hai lời liền đưa tay tiếp nhận rồi lấy hai ngàn nhân dân tệ từ trong ví ra đưa cho Mễ Kiều, ánh mắt tràn đầy đau lòng.

      “Con cầm ! cần ủy khuất mình, muốn mua cái gì mua, đừng tiết kiệm tiền giùm mẹ. Với lại, tính tình của con cũng nên sửa từ từ , tại quan hệ với bạn cùng phòng như thế nào rồi?"

      Trong lòng mãi lo nhớ thương Trầm Nghê Trần nên Mễ Kiều liên tục vẫy tay.

      “Quan hệ tốt lắm. Mẹ mau , con còn phải tập hợp”

      Trầm Thanh Thu im lặng nhìn thoáng qua Mễ Kiều, bà thấy được ở , tính nết phản nghịch ngây thơ vơi nửa, ngược lại càng thêm phần thành thục, trong lòng vừa vui lại vừa đau, xoay người rời .

      Sau khi tiễn Trầm Thanh Thu , Mễ Kiều nhanh chóng quay về phòng, lấy di động giấu dưới gối ra gọi cho Trầm Nghê Trần.

      Trong gian tĩnh lặng, Mễ Kiều có thể nghe tiếng tim đập thình thịch của trong lúc đợi đầu dây bên kia bắt máy. Tuy đây phải là lần đầu tiên liên lạc với Trầm Nghê Trần, nhưng trước đây chỉ toàn là nhắn tin, tại mới chân chính gọi điện thoại, cũng biết trong điện thoại, giọng có êm tai hay ?

      để phải đợi lâu, điện thoại reo trong chốc lát liền có người nghe máy.

      “Ăn cơm chưa?”

      Giọng vẫn ôn nhu êm tai như thường, Mễ Kiều ngoắc miệng cười đáp.

      chờ mời đây.”

      “Ha ha.” Trầm Nghê Trần thản nhiên cười, thanh cũng ít: “Bây giờ chưa được, khoảng 20 phút nữa, em chờ được ?”

      Mễ Kiều nhất thời nghi hoặc, muốn đâu đây? Tuy trong lòng nghi hoặc, do dự trong giây lát nhưng liền lập tức ngọt ngào đáp lời.

      “Dạ!”

      Ở đầu dây bên kia, Trầm Nghê Trần vì tiếng này của mà sửng sốt, thanh bình tĩnh cũng trở nên hỗn loạn và khẩn trương.

      “10 phút! 10 phút sau, em đợi ở cửa sau như hôm qua.”

      cảm giác hạnh phúc chợt dâng trào trong , chẳng biết sợ bị đói hay sợ mất hứng mà sửa miệng từ 20 phút thành 10 phút? Nhưng mặc kệ vì lý do gì, Mễ Kiều cũng rất vừa lòng với phần tâm ý này của .

      Sau khi thay xong thường phục, Mễ Kiều buồn chán dựa vào cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh trong sân trường. tại là trung tuần tháng chín, khí trời cũng bắt đầu vào thu nên thời tiết thay đổi khá nhiều. còn những cái nắng gay gắt, chỉ có những cơn gió lạnh thổi qua làm làn tóc mái của Mễ Kiều tung bay, hình ảnh này sâu khắc vào đáy lòng Trầm Nghê Trần.

      Hôm nay, tự mình lái xe đến rước , nghĩ tới lại thấy ăn mặc đơn bạc tựa vào cửa sổ như vậy. Hai hàng lông mày liền cau chặt, vừa tính gọi điện thoại cho thấy hưng phấn hướng vẫy tay, rồi nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

      Trầm Nghê Trần vói tay giúp mở cửa xe, ngồi vào vị trí phó lái bên cạnh .

      Vừa mới tiến vào xe, chưa kịp thắt dây an toàn, hai tay bé của Mễ Kiều bị giữ chặt trong đôi tay to lớn ấm áp của , mặc chà xát lung tung, vai cũng bị phủ thêm chiếc áo khoác.

      “Sao lại mặc áo khoác?”

      Mễ Kiều cười gian nhìn , “Nếu em mặc áo khoác, sao còn chỗ để biểu đây?”

      Trầm Nghê Trần bất đắc dĩ cười cười, liền đoạt lấy chiếc ví da trong tay , nhanh chóng mở khoá tìm kiếm gì đó bên trong.

      tìm gì vậy?”

      Mễ Kiều nhất thời kinh ngạc, nhìn bộ dạng nghiêm trang của như chấp hành nhiệm vụ duy trì trật tự vậy.

      “Tìm được rồi.”

      Trầm Nghê Trần gắt gao nắm chặt chứng minh thư của Mễ Kiều giơ lên, tranh thủ ngắm nhìn ảnh chụp đó trong lúc Mễ Kiều đưa tay giành lấy. Vật vào tay , sao có thể để người khác giành lấy dễ dàng được nên chỉ còn biết hờn dỗi, rống giận khi thấy giơ cao tay.

      Rồi thừa dịp chưa kịp phản ứng, nhanh tay đút nó vào túi quần mình rồi đột nhiên xoay người, đặt lên trán nụ hôn, giọng thủ thỉ, “Chúng mình kết hôn nha em!”

      Mãi đến khi Trầm Nghê Trần cho xe dừng trước cửa Cục dân chính ở thành phố J, Mễ Kiều mới ý thức được kết hôn theo như lời là như thế nào.
      phamthuhien28101995, Hale205Trâu thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Vì


      Trầm Nghê Trần cũng mở cửa xe ngay lập tức mà lấy cây viết và đơn 'Xin đăng ký kết hôn' theo mẫu có chữ ký cùng con dấu của Chu Chí Dũng ra, đưa đến trước mặt Mễ Kiều.

      “Kiều Kiều, hôm qua ở trong xe, em muốn trở thành vợ của . Bất luận lúc ấy là do em nhất thời xúc động hay tâm huyết dâng trào cũng vậy, tại muốn kết hôn với em.”

      Nhìn bộ dạng mê ly của , Trầm Nghê Trần sợ dọa chạy mất nên nhanh chóng khóa cửa xe lại, chỉ 'cạch' tiếng cả bốn cửa xe liền bị khóa.

      Trong gian hẹp yên tĩnh, giọng ôn nhu trầm thấp của vang lên đặc biệt ràng.

      “Mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng. tại, chỉ muốn hỏi em câu, em có nguyện ý gả cho ? Chỉ cần em gật đầu, chúng ta liền cầm tờ giấy này vào đó làm thủ tục, chừng vài phút sau hai ta trở thành vợ chồng chính thức.”

      Lời tựa như gió xuân làm lòng trăm hoa đua nở.

      Lúc này, Mễ Kiều chỉ biết cố gắng kiềm nén kích động, tự nhủ với lòng phải rụt rè chút nhưng vẫn hận thể đoạt lấy microphone, đứng mui xe hét, “Chung Lan, tôi xem còn có thể đấu với tôi như thế nào, cho dù có trở về, tôi cũng sợ !”

      Mễ Kiều tựa như kẻ si ngốc : “Ừ, kết hôn! Tốt, chúng mình kết hôn !”

      Nhìn biểu tình như lọt vào sương mù của , Trầm Nghê Trần bỗng có cảm giác hổ thẹn tựa như đại sói xám dụ dỗ tiểu bạch thỏ con vậy. hai lời liền ôm lấy , luồn tay ra sau gáy, kiềm chặt rồi kéo sát vào , tinh tế đặt lên môi nụ hôn say đắm.

      Ban đầu, vốn muốn hỏi Mễ Kiều về tình trạng cũng như tính tình của ba mẹ . Dù sao nếu cứ như vậy mà kết hôn với con người ta, ngay cả ra mắt cũng vẫn tốt lắm. Nhưng tối qua, lúc ở trong xe, thình lình diễn ra màn 'bức hôn' kia làm rung động và cảm động trong lên men, kích thích bản tính phản nghịch và kích tình dấu nhiều năm của .

      muốn kết hôn với ngay lập tức.

      Bất luận ba mẹ của Mễ Kiều là ai, có tính tình như thế nào, Trầm Nghê Trần đều tin tưởng rằng có năng lực cho hạnh phúc, cũng như có năng lực chinh phục từng người trong gia đình .

      Thiên bất lão, tình nan tuyệt.

      Tâm tự song ti võng, trung hữu thiên thiên kết.


      nhàng buông Mễ Kiều ra, ánh mắt tràn đầy sủng nịch, tại, chỉ lòng muốn cưới , ngoài ra tia tạp niệm nào.

      Trầm Nghê Trần cứ như vậy nhìn chằm chằm Mễ Kiều trong chốc lát. Sau đó, tháo vòng cổ có lồng chiếc nhẫn ngọc lục bảo của mình ra rồi đeo lên cổ Mễ Kiều. Tất cả các thao tác đều được thực rất nghiêm túc tựa như lúc duyệt binh.

      “Đây là vật đính ước sao?”

      Mễ Kiều ngây thơ hỏi rồi khỏi nhíu mày khi cầm chiếc nhẫn lên nhìn.

      “Hình như em thấy nó ở đâu rồi phải!”

      “Ha ha.” Nghe như vậy, Trầm Nghê Trần liền cảm thấy buồn cười.

      Đây là di vật của mẹ để lại cho và Trầm Thanh Thu làm kỉ niệm trước lúc lâm chung, đời chỉ có duy nhất đôi long phượng này, nghe đây là vật vô giá, sao Mễ Kiều có thể thấy được ở nơi khác chứ.

      Vì quân kỷ có quy định rất là quân nhân thể mang trang sức nên Trầm Nghê Trần chưa từng đeo nó tay. Trong nhiều năm tu nghiệp ở nước ngoài, những lúc nhớ nhà, đều lấy nó ra làm thành vòng cổ mang theo bên mình. Dưới lớp quân trang sậm màu, vừa vặn có thể che khuất chiếc vòng cổ cũng như nội tâm yếu đuối bất chợt của .

      đời này, những thứ tương tự nhau rất nhiều nên Trầm Nghê Trần cũng để tâm mấy đến lời Mễ Kiều, dứt khoát đặt viết điền vào đơn 'Xin đăng ký kết hôn'. Sau khi điền xong, liền cầm lên thổi rồi lập tức giao cho Mễ Kiều.

      Mễ Kiều tiếp nhận, nhìn qua lượt, vừa cười tủm tỉm vừa bắt chước Trầm Nghê Trần đặt viết điền vào.

      Nhập ngã tương tư môn

      Tri ngã tương tư khổ

      Trường tương tư hề, trường tương tư

      Trường tương tư hề, vô tận cực.


      20 phút sau, Trầm Nghê Trần vui vui vẻ vẻ nắm tay Mễ Kiều rời khỏi Cục dân chính, trong tay mỗi người đều cầm bản chứng nhận màu hồng, mặt là nụ cười vô tâm vô phế cùng khát khao hướng về tương lai tươi đẹp.

      Lúc chụp hình cưới, Mễ Kiều ngừng oán giận Trầm Nghê Trần khi có biểu cảm quá mức nghiêm túc, chút lãng mạn phấn khởi cũng có. Trầm Nghê Trần lại biện giải, làm vậy là vì trọng hôn nhân của bọn họ.

      Do Mễ Kiều đủ tuổi kết hôn theo Luật hôn nhân nên phải phó thác người quen sắp xếp làm thủ tục đăng ký kết hôn vào giữa trưa. Hết thảy thủ tục từ lúc đăng ký, chụp ảnh, đến lúc nhập hồ sơ đều do tay hai mẹ con Đại Pháo lo liệu và hoàn thành bằng tốc độ nhanh nhất.

      Phần nhân tình này, Trầm Nghê Trần đặc biệt nhớ kỹ để ngày sau báo đáp.

      “Đói bụng rồi, chúng mình ăn cơm !”

      Trầm Nghê Trần ân cần giúp Mễ Kiều mở cửa xe, liền thấy nhìn cười xấu xa.

      “Hôm nay là ngày đầu tiên kết hôn, lão công muốn mời em ăn món gì đây?”

      Nhìn bộ dạng vô tư, lo nghĩ của Mễ Kiều, lòng Trầm Nghê Trần chợt nặng trĩu. Đúng vậy, hôm nay là ngày đầu tiên kết hôn của bọn họ vậy mà như những khác, Mễ Kiều cần lễ cưới xa hoa, siêu xe sang trọng hay nhẫn kim cương đắt tiền, thậm chí ngay cả màn cầu hôn lãng mạn cũng có.

      cái gì cũng cần, cổ chỉ có độc nhất chiếc nhẫn ngọc lục bảo, vì đối với , được hạnh phúc bên cả đời mới quan trọng.

      Đáy mắt Trầm Nghê Trần chợt loé qua tia mãnh liệt, Mễ Kiều xem hiểu.

      “Kiều Kiều, sau này dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, em cũng cần sợ, thay em gánh vì là chồng của em, dĩ nhiên phải có trách nhiệm che chở và bảo vệ cho em. Bắt đầu từ bây giờ, tâm nguyện của chính là mong em được hạnh phúc, si ngốc cười bên suốt đời.”

      “Trầm Nghê Trần?”

      Tuy khoé mắt hơi mộng nước nhưng Mễ Kiều lại hờn dỗi đánh vào ngực , vừa cười vừa , “ mới cười si ngốc!”

      “Ha ha, lên xe nào! Lão công dẫn lão bà ăn đại tiệc.”

      Giữa trưa, từng ánh nắng xuyên thấu qua những tầng mây làm nhiệt độ khí trở nên ấm áp, Mễ Kiều cởi áo khoác của Trầm Nghê Trần vai mình ra, thoải mái dựa vài yên ghế nghỉ ngơi.

      Có trời mới biết, kế tiếp, chờ đợi bọn họ là chuyện gì.
      phamthuhien28101995Trâu thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 28: Em muốn ăn !


      Ngoài cửa kính, từng cơn gió thổi mang theo những phiến lá vàng phiêu linh tựa như những chú bướm xinh đẹp xoáy vào tâm của Mễ Kiều.

      Chỉ tờ hôn thư, mười chín tuổi liền trở thành thiếu phụ.



      Nhưng với tình nồng cháy, cả thân và tâm của Mễ Kiều đều cam tâm tình nguyện thuộc về Trầm Nghê Trần. Dù sau này có xảy ra bất kỳ chuyện kinh thiên động địa gì, cũng buông tay , cùng hướng về tương lai.

      đánh tay lái sang bên, Trầm Nghê Trần ôn nhu hỏi trong khi cho xe rẽ vào bãi đậu xe của nhà hàng Pháp.

      ăn món Pháp nha?”

      Mễ Kiều trầm mặc đưa mắt nhìn Trầm Nghê Trần, ngay khi vừa ngừng xe, liền chồm lên vòng tay qua cổ , chủ động áp môi mình lên môi .

      Do hôm nay phải là ngày cuối tuần, lại ở giữa trưa nên người qua lại ở bãi đậu xe cũng tính là nhiều. Chiếc Audi sang trọng của Trầm Nghê Trần liền đậu ngay sát vách nên tầm nhìn tương đối hẹp, rất thuận tiện cho những tình huống tương tự như thế này.

      Trong gian hẹp, Trầm Nghê Trần kinh hỉ mặc Mễ Kiều chủ động hôn rồi gần như ngay lập tức, liền đoạt lấy quyền chủ động, giữ chặt gáy , điên cuồng đáp trả làm sao thở nổi.

      Cơ thể dần dần nóng lên tựa như bị lửa thiêu, trong lúc mê muội, Mễ Kiều vẫn có thể cảm giác được nhẫn cực lực ở nơi , hai mắt chợt lóe qua tia giảo hoạt. chồm tới đặt mông ngồi lên đùi , mặt đối mặt khiêu khích nhìn cười.

      Hô hấp dồn dập, khát vọng đong đầy trong đáy mắt, Trầm Nghê Trần im lặng nhìn .

      “Em muốn ăn món Pháp, em muốn ăn !” Vừa cười khuynh quốc khuynh thành, Mễ Kiều vừa cố ý hạ giọng, khinh ngâm câu bên tai .

      Trầm Nghê Trần vừa nghe liền ôm chặt người trong lòng, toàn thân cao thấp mỗi lỗ chân lông đều bị kích thích, hạ thể sớm vì mà căng cứng nhưng lại muốn xúc phạm lần nữa.

      chỉ mới mười chín tuổi.

      “Kiều Kiều, em chơi với lửa có ngày bị lửa thiêu đấy.”

      Mễ Kiều bỗng nhiên thu lại ý cười, vẻ mặt trịnh trọng , “Em là em muốn!”

      Trầm Nghê Trần im lặng , mí mắt rũ xuống như suy nghĩ, gian nan đấu tranh tư tưởng.

      khí lãng mạn trong xe cũng vì những hành động và ngôn từ của hai người mà dần trở nên ái muội, mờ ám.

      Bất quá, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, Mễ Kiều đột nhiên ngửa ra sau, thu hai tay đặt cổ Trầm Nghê Trần về, chậm rãi mở ra từng nút áo của mình làm lộ ra làn da trắng ngần mịn màng cùng vòm ngực vun tròn xinh đẹp đằng sau nội y hồng nhạt đáng .

      Tim Trầm Nghê Trần chợt đập lạc mất nửa nhịp, vòng tay đặt eo Mễ Kiều cũng run lên.

      “Kiều Kiều!”

      tiếng này, đơn thuần chỉ muốn đánh thức lý trí của Mễ Kiều, lại thể che giấu được khát vọng của bản thân. tựa như con hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào cảnh xuân đẹp tuyệt mỹ của .

      nghĩ làm vậy là bảo vệ em sao? Đối với hai người nhau mà , làm vậy chẳng khác nào bóp chết tình của chúng ta.” Mễ Kiều nhìn thẳng vào mắt Trầm Nghê Trần .

      Trước khi gặp Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều từng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình cũng như xem qua rất nhiều phim Hàn lãng mạn, nên đối với tình , cũng có vô số ý tưởng, vừa hợp thời lại phóng túng, vừa thoải mái lại sa đọa, đối với trinh tiết cũng vậy.

      Khi còn ngồi ở ghế nhà trường, dù những nữ sinh xinh đẹp quanh sớm còn trinh tiết vẫn người ngựa duy trì đến cùng. phải do xinh đẹp, cũng phải do khó tính, chẳng qua là vẫn có chấp niệm nhất định đối với tình . Đây là lần đầu tiên có khát vọng muốn giao mình cho người đàn ông, đặc biệt người đàn ông đó lại là Trầm Nghê Trần.

      nên nguyện ý cho thế thôi!

      Nhìn dáng vẻ quật cường của Mễ Kiều, Trầm Nghê Trần vừa hổ thẹn lại đau lòng, chung quy vẫn lựa chọn thỏa hiệp.

      “Chúng ta đến nơi khác.”

      Lần đầu tiên của bị dứt khoát chiếm đoạt sô pha trong văn phòng của Chu Chí Dũng. Nay bọn họ chẳng những nhau mà còn kết hôn nên thể tiếp tục để chịu ủy khuất, cứ như vậy âu yếm trong xe được.

      Nghĩ là làm, Trầm Nghê Trần vươn tay giúp Mễ Kiều chỉnh trang lại quần áo rồi thâm tình nhìn gọi, “Lão bà.”

      Chỉ tiếng này thôi lại bao hàm biết bao áy náy, đau lòng cùng sủng nịch.

      Khách sạn Quốc tế Đệ Nhất.

      Trong đại sảnh xa hoa sang trọng, Mễ Kiều ngồi sô pha chờ người đàn ông của làm thủ tục nhận phòng ở quầy tiếp tân.

      Hôm nay là ngày đầu tiên kết hôn của , tại lại nhận phòng, vậy chẳng phải là sắp động phòng sao? Lúc này, mới chợt nhớ tới buổi hẹn với mẹ . Bất quá, đối với , chuyện này quan trọng.

      Tay bất giác đưa lên vuốt ve chiếc nhẫn ngọc lục bảo cổ, nụ cười hạnh phúc vẫn còn đọng lại khoé môi.

      Đến giờ, Trầm Nghê Trần có lẽ vẫn nghĩ Mễ Kiều hề biết giá trị thực của chiếc nhẫn này. Bất quá, thực tế, dù chiếc nhẫn này có trân quý đến cỡ nào, Mễ Kiều cũng hề hiếm lạ vì dù sao cũng xuất thân từ gia đình thư hương dòng dõi danh môn, từ thấy qua ít kỳ trân dị bảo. Cẩn thận soi kỹ chiếc nhẫn dưới ánh sáng, có thể nhìn xuyên qua nó, phía còn được khắc biểu tượng Phi Long rất sống động, vừa tinh tế lại uy nghiêm, cảm giác mát lạnh từ đầu ngón tay truyền đến nhanh chóng lan toả khắp toàn thân.

      Tròng mắt lúng liếng đảo quanh, sao vẫn có cảm giác từng gặp qua chiếc nhẫn này ở đâu rồi phải?

      “Kiều Kiều!”

      Trong đầu Mễ Kiều chợt thoáng qua hình ảnh nhưng nhanh chóng bị Trầm Nghê Trần đánh gãy.

      Nhìn vui vẻ hướng vẫy vẫy tay, sắc mặt Mễ Kiều liền ửng đỏ, xấu hổ cúi gầm mặt tới.

      Ai ngờ, Trầm Nghê Trần chẳng những bỏ qua mà còn mở miệng trêu tức: “Vừa rồi ai còn với là thực chờ mong, sao giờ vừa mới nhận phòng đỏ mặt như vậy?”

      Mễ Kiều cắn môi, thẹn quá thành giận đoạt lấy thẻ phòng trong tay Trầm Nghê Trần, chạy nhanh như chớp vào thang máy.

      “Ha ha.”

      Sau lưng liền vang lên tiếng cười sủng nịch của Trầm Nghê Trần. Nắm chặt thẻ phòng trong tay, ngay giờ phút này đây, tâm Mễ Kiều loạn cào cào cả lên, hoàn toàn còn dáng vẻ tiêu sái như lúc ban đầu.
      phamthuhien28101995Trâu thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 29: Trầm Mạt


      Lúc cầm chìa khoá mở cửa phòng, Mễ Kiều mới phát Trầm Nghê Trần thế nhưng lại đăng ký căn phòng rộng lớn xa hoa, sang trọng như vậy.

      Khi tiến vào, mùi hương hỗn hợp giữa mùi nước xả quần áo và dung dịch khử mùi lập tức quanh quẩn quanh chóp mũi của Mễ Kiều, kèm theo ánh sáng mờ nhạt, ấm áp của ngọn đèn ngủ nơi sát vách tường càng khiến gian trở nên ái muội vạn phần.

      Tâm Mễ Kiều càng hoảng.

      Sau lưng chậm rãi truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng lập tức bị đóng lại, đôi tay ấm áp chợt vòng qua chiếc eo thon của , càng lúc càng siết chặt cho đến khi thể nhúc nhích được nữa đôi tay ấy liền an phận, trượt dần lên ngực , bắt đầu cởi từng chiếc nút áo của ra.

      Hơi thở dần dần trở nên dồn dập, có chút mơ hồ lướt qua chiếc gáy non mịn của Mễ Kiều, dái tai tức khắc truyền đến cảm giác ươn ướt, tê dại khiến cơ thể lập tức nhuyễn ra chỉ trong nháy mắt. Ngay khi ánh mắt của Mễ Kiều còn tiêu cự, Trầm Nghê Trần quyết đoán xoay người lại, nhanh chóng bế lên, hung hăng đặt lên chiếc giường đôi xa hoa giữa phòng.

      ...[ màn kích tình kiều diễm diễn ra]...

      Kích tình qua , Mễ Kiều vô lực khép hờ mí mắt, thở gấp liên tục.

      Dục vọng của Trầm Nghê Trần cũng tạm thời lui , giúp Mễ Kiều đắp kín chăn xong liền đứng dậy xoay người vào phòng tắm.

      Nằm im lắng nghe tiếng nước chảy ào ào, khóe môi Mễ Kiều bất giác mỉm cười hạnh phúc, xinh đẹp tựa như đoá Phù Dung vừa chớm nở.

      Chỉ chốc lát sau, Trầm Nghê Trần ra, từng giọt nước óng ánh vẫn còn đọng lại mái tóc chảy dài xuống làn da bánh mật khỏe mạnh cùng những đường cong hoàn mỹ cơ thể khiến càng trở nên gợi cảm vạn phần, làm Mễ Kiều mặt đỏ tim đập thôi. Ở thắt lưng , có chiếc khăn tắm màu trắng thuần tuý vắt ngang, vừa có cảm giác thoải mái như ở nhà, vừa chứa ái muội bức người thể tả.

      tay còn cầm chiếc khăn mặt, thâm tình nhìn cười quyến rũ.

      “Để em giúp lau.”

      Đưa tay lấy chăn quấn kỹ cơ thể, Mễ Kiều đứng dậy chạy nhanh đến bên Trầm Nghê Trần, vừa trừng mắt nhìn vừa giật chiếc khăn tay , nhón chân giúp lau những bọt nước còn sót lại cơ thể.

      Tới phần dưới thắt lưng, Mễ Kiều chợt khựng lại trong chốc lát rồi dứt khoát xốc chiếc khăn lên, ' cây hai trái' của liền lộ ra trước mắt , dù chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn khỏi ngốc lăng nhìn .

      "Ha ha." Thấy vậy, Trầm Nghê Trần lập tức lên tiếng cười trêu tức liên tục khiến ngượng ngùng đem khăn mặt quăng trả lại cho .

      cười cười đưa tay ra tiếp lấy rồi ôn nhu hôn lên trán cái.

      “Em suy nghĩ chút xem muốn ăn gì, gọi điện thoại cho phục vụ đem lên.”

      Trầm Nghê Trần xong liền xoay người nên thấy Mễ Kiều nhìn suy nghĩ miên man.

      Đây xem như là lần hẹn hò thứ hai của hai người, tính siêu xe sang trọng có giá trị xa xỉ, chỉ tính bàn tiệc hải sản dành cho hai người hôm trước hoa hoa lệ lệ tiêu mất đống tiền, giờ lại đăng ký căn phòng sang trọng thế này, cũng biết tiền phòng ngày đắt như thế nào. Chỉ ngắn ngủi có hai ngày mà hai người tiêu hết biết bao nhiêu tiền, đây là chuyện mà tiểu đội trưởng bình thường trong trường quân đội có thể gánh vác sao?

      Hơn nữa, hồi trưa này, lúc đăng ký thủ tục kết hôn, tờ đơn 'Xin đăng ký kết hôn' mà mang theo hoàn toàn được để trống, đó chỉ có chữ ký và con dấu của Chu Chí Dũng. Sao có thể lấy được? bất giác nhớ đến kiện ở nhà của Chu Chí Dũng, vênh váo tự đắc chỉ huy hai em Chu gia làm việc ra sao.

      Trầm Nghê Trần, rốt cuộc là ai đây?

      Tuy trong lòng tràn đầy nghi vấn nhưng vẫn quyết định hỏi.

      Thoáng xê dịch cơ thể, cảm giác dinh dính vẫn còn ở hạ thân làm cảm thấy khó chịu.

      “Ha ha, nước ấm chuẩn bị xong, để ôm em tắm nào!”

      Giọng trầm thấp, mị hoặc phiêu đãng bên tai tựa như chất xúc tác, nháy mắt làm khuôn mặt nhắn của Mễ Kiều ửng đỏ.

      Còn chưa kịp hoàn hồn, da thịt chợt lạnh, chiếc chăn quấn quanh người bị vứt lên giường, cảnh vật trước mắt chợt đảo, thân thể mềm mại trắng nõn nhanh chóng bị ôm vào lòng.

      Phòng tắm lại diễn ra phen kích tình kiều diễm.

      Trường quân đội Tây Sơn. Văn phòng Trầm Mạt.

      Vẻ mặt nịnh nọt, Trầm Thanh Thu rót cho Trầm Mạt ly trà long tỉnh thượng hạng vừa đem từ nhà đến.

      Tuy là người có tuổi nhưng Trầm Mạt luôn sinh hoạt trong môi trường quân nhân nên ông vẫn giữ được thân hình cường tráng, thần thanh khí sảng như xưa. Trước lúc Trầm Thanh Thu đến, ông ngồi bên bàn công tác nghiên cứu bản đồ chiến lược phân bổ quân lực nên có chút mệt mỏi.

      thể , ly trà này của Trầm Thanh Thu đưa tới đúng lúc.

      Mí mắt hơi nâng, thản nhiên nhìn lướt qua Trầm Thanh Thu, Trầm Mạt vào thẳng vấn đề, “ !”

      Sắc mặt lộ vẻ vui mừng nhưng vì con nên Trầm Thanh Thu cố gắng kiềm chế, từ tốn mở miệng , “Ba à, nếu Nghê Trần trở về, con nghĩ nên để cậu ấy và Kiều Kiều gặp nhau lần cho biết. Ha ha, dù sao Kiều Kiều cũng là thiên kim tiểu thư, chưa từng làm qua bất kỳ việc gì nặng nhọc, cá tính lại có chút bốc đồng, sống trong quân doanh nhất định chịu khổ ít nên có người chiếu cố vẫn hơn mà người làm mẹ như con cũng yên tâm phần nào, ha ha...”

      Trầm Mạt im lặng , tiếp tục phẩm trà.

      Thời gian trước, ông dùng quyền lực phong tỏa tin tức Trầm Nghê Trần trở về là vì phòng ngừa con ông tìm Trầm Nghê Trần nhờ vả chiếu cố Mễ Kiều. Với cá tính phản nghịch tuỳ hứng của Mễ Kiều lúc đó, nếu được giám sát giáo dục tốt, chỉ sợ phát triển theo hướng cực đoan thành 'thanh niên bụi đời'.

      Thời buổi này, là con , lại có nhan sắc dù thế nào cũng sợ chết đói, cùng lắm ra đường làm người tình cho người ta.

      Bất quá, là cháu của Trầm Mạt ông, há có thể như vậy? Hơn nữa, Mễ Kiều chỉ là cháu của ông mà còn là...

      Trầm Thanh Thu thấy Trầm Mạt im lặng , trong lòng liền hiểu nhưng vẫn thấy chết sờn, kiên trì tiếp tục , “Hồi trưa, lúc ghé qua thăm Kiều Kiều, con có cho con bé biết là cậu út trở về, bảo con bé tối nay cùng chúng ta dùng cơm đoàn viên. Ba xem, Nghê Trần từ được con trông nom, từ biệt nhiều năm gặp, lại mình bên ngoài cạnh tranh phấn đấu, thân làm chị, con...”

      Trầm Thanh Thu chưa hết câu khóc nấc lên.

      “Hazzz, lòng dạ đàn bà!”

      Bất đắc dĩ thở dài, Trầm Mạt nhắm mắt suy nghĩ.

      “Vậy bảo Kiều Kiều tối nay cần đến, chúng ta dùng cơm cùng Nghê Trần là được rồi. Lúc trước, chẳng phải con chủ động khóc lóc xin ba giáo dục Kiều Kiều sao, chẳng lẽ bây giờ quên? tại, quá trình rèn luyện Kiều Kiều chỉ vừa mới bắt đầu mà con mềm lòng rồi sao? Đây là con muốn nhìn tâm tư của chúng ta đối Kiều Kiều như chuyện 'kiếm củi ba năm thiêu giờ' hả?”

      Trước đó, lúc Chu Chí Dũng lên báo cáo, từ miệng ta, ông mới biết Trầm Nghê Trần hề chiếu cố đặc biệt gì đối với Mễ Kiều mà Mễ Kiều lại được thăng chức liên trưởng nhanh chóng. Trầm Mạt đối với chuyện này cảm thấy rất an ủi. Ông cũng cầu Mễ Kiều làm quân nhân cả đời, chỉ mong có thể nhanh chóng trưởng thành, hiểu chuyện hơn, đừng phản nghịch tùy hứng làm người nhà lo lắng như trước là được.

      Trầm Thanh Thu mỉm cười, trong lòng mừng thầm, bữa cơm này, mặc kệ Mễ Kiều có mặt hay , chỉ cần Trầm Nghê Trần đến, bà liền có cách nhờ cậy chiếu cố .
      phamthuhien28101995Trâu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: Tờ giấy

      chiếc giường rộng lớn mềm mại, Mễ Kiều quấn chăn lắng lặng ngồi, trong tay còn cầm phần cơm trứng thơm phức.

      Ở phía đối diện, Trầm Nghê Trần có chút bất đắc dĩ thở dài.

      Ở đây món nào cũng có, từ món mặn đến điểm tâm đều hết sức tinh xảo ngon miệng, thế nhưng lại cần, chỉ gọi phần cơm trứng đơn giản, ai biết còn tưởng keo kiệt. hao tâm tổn trí với như vậy mà lại xem như biết làm bất đắc dĩ, chẳng biết tiểu tinh này nghĩ gì nữa.

      Trầm Nghê Trần đâu biết với Mễ Kiều, như vậy là đủ. Trước đây, từng đọc qua cuốn sách, trong đó có viết 'nếu người con lòng người đàn ông nào đó tự chủ được mà tiết kiệm tiền giùm ta'. Hơn nữa, cảm thấy như vậy hạnh phúc, từng muỗng cơm ấm nóng tựa như tình ngọt ngào của hai người lang tỏa trong vậy.

      Dưới ánh đèn mờ nhạt, trong tay cầm khay cơm, Mễ Kiều vừa ăn vừa cười tủm tỉm trông rất ngu đần.

      Khẽ nâng mí mắt nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, 6 giờ hơn.

      Chỉ buổi chiều, Trầm Nghê Trần muốn ba lần từ phòng ngủ đến phòng tắm, rồi lại từ phòng tắm đến sô pha, hiển nhiên, cũng phát , ban đầu đăng ký phòng này là quyết định sáng suốt đến cỡ nào.

      Vốn nghĩ ăn bữa ngon để chúc mừng ngày tân hôn của bọn họ, cũng như tự thưởng cho chính mình vì ra sức cả buổi chiều. Nhưng đâu ngờ lại quyết định như vậy, mà lại lay chuyển được nên đành cầm khay cơm của mình lên ăn cùng , cũng may trước đây từng tu nghiệp ở nước ngoài nên cũng kén ăn.

      "Tối nay có việc, có khá năng về đội nên lát nữa đưa em về. Em hãy ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai đến thăm em."

      Mễ Kiều hớn hở gật đầu, tay lùa cơm tăng tốc nhanh chóng.

      "Đừng vội, ăn từ từ thôi, chậm chút. phải gấp."

      Trầm Nghê Trần đau lòng nhìn Mễ Kiều, sợ ăn nhanh bị sặc, vội vàng lên tiếng trách rồi đứng dậy rót cho Iy sữa.

      Mễ Kiều đưa tay tiếp nhận, uống hơi gần nửa ly, sau đó ngượng ngùng cười: " gấp nhưng em gấp, tối nay em cũng có hẹn.”

      khí trong phòng chợt ngưng đọng, Mễ Kiều hề chú ý tới sắc mặt biến hóa của Trầm Nghê Trần, ngửa cổ uống hết phần sữa còn lại rồi quơ tay lấy quần áo để sẵn giường lên, chui vào chăn mặc.

      Sắc trời vào thu lúc chạng vạng đẹp sao tả xiết.

      Trầm Nghê Trần ngồi ngay ngắn trước tay lái, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt nghiêm nghị tựa như tảng đá bất động, thỉnh thoảng, chỉ có những ngón tay thon dài đặt tay lái là khẽ động.

      Mễ Kiều rất mệt, lên xe bao lâu liền ngủ.

      Trầm Nghê Trần im lặng mở điều hòa trong xe lên rồi gọi cho Vương Văn Yến cú điện thoại.

      "Alô, tôi là Trầm Nghê Trần. Tối nay trong đội có nhiệm vụ gì ?"

      "À! Chào Trầm đội trưởng, tối nay là thời gian tự do hoạt động, có nhiệm vụ."

      "Vậy thông báo giùm tôi, bảy giờ tối nay toàn đội tập hợp ở sân, bao gồm cả Mễ Kiều cũng được diện bất kỳ lý do gì để xin phép."

      "Sao? Vâng, tôi biết."

      Quả là cú điện thoại có ý tứ khiến khóe môi ai đó bất giác khẽ cong, thâm ý cười gian.

      Bảy giờ đúng, Trầm Nghê Trần cho xe dừng ở cửa sau ký túc xá, sau khi cất kỹ hai tờ hôn thú và giúp mặc kỹ áo khoác để che kín xuân quang xong, mới lưu luyến rời cho xuống xe.

      Vừa được thả, Mễ Kiều vội đẩy cửa, chạy vụt chỉ trong nháy mắt, vừa vặn bên tai Trầm Nghê Trần cũng nghe thấy tiếng còi tập hợp của Vương Văn Yến.

      "Trong vòng 5 phút, toàn đội tập hợp dưới sân, bất luận ai cũng được xin phép! Trong vòng 5 phút, toàn đội tập hợp dưới sân, bất luận ai cũng được xin phép!"

      Thuần thục nhấn mạnh chân ga, đáy mắt Trầm Nghê Trần tràn đầy ý cười nhanh chóng quay đầu xe lại.

      Thời gian đối với quân nhân mà chính là thước đo hiệu suất.

      Trong căn tin cao cấp của quân nhân, lầu 3 là nơi chuyên dùng để tiếp đãi khách quý hoặc lãnh đạo cấp cao trong quân đội.

      Thường phục là trang phục tốt nhất để quân nhân mặc khi gặp người thân của mình.Với đôi boot đen, quần bò và áo sơ mi dài tay, Trầm Nghê Trần tự tin xải bước dọc hành lang, khí chất quân nhân cùng hơi thở quý tộc nơi người đàn ông 27 tuổi này hiển nhiên thể bị lu mờ trước những phụ tùng đơn như vậy.

      Chỉ vài bước nữa thôi, có thể gặp được người chị thân lâu thấy mặt, lòng Trầm Nghê Trần có chút kích động.

      Rất nhanh, Trầm Nghê Trần rẽ vào hành lang kim bích huy hoàng, dưới chân được lót bằng tấm thảm màu vàng với những đường thêu tinh xảo đầy mị hoặc.

      "Thiếu tướng."

      Cuối hành lang, trước căn phòng, có hai lính cần vụ cung kính chào rồi lập tức thay mở cửa phòng.

      Trầm Nghê Trần gật đầu xem như đáp lại, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn vào trong.

      Thân ảnh của Trầm Mạt, Trầm Thanh Thu cùng hai cha con Chu Tùng và Chu Chí Dũng dần ra trước mắt .

      "Nghê Trần!"

      đợi mọi người mở miệng, Trầm Thanh Thu trước kéo tay , nước mắt lưng tròng vui sướng nhìn cười khiến hốc mắt cũng có chút ẩm ướt, nhưng dù sao cũng trưởng thành, còn là cậu nhóc nữa nên bị Trầm Thanh Thu lôi kéo như vậy, nhìn kỹ có chút ngượng ngùng.

      “Chị, em rất nhớ chị!"

      Trầm Nghê Trần thản nhiên câu, lập tức đem Trầm Thanh Thu ôm vào trong lòng, tay vỗ lưng bà như trấn an.

      "Khụ khụ."

      Trầm Mạt hờn giận khụ hai tiếng, "Đều là người lớn, ôm ôm ấp ấp như vậy còn ra thể thống gì nữa!"

      Nghe vậy, Chu Tùng ngồi bên liền lên tiếng giản hòa, "Ha ha, dù gì bọn họ cũng là chị em ruột, lại lâu ngày gặp nên ôm chút cũng đâu có sao!"

      Nháy mắt, ánh mắt sắc bén của Trầm Mạt liền bắn qua làm Chu Tùng nhất thời nghẹn lời, im lặng hề lên tiếng nữa.

      khí dần trở nên căng thẳng nhưng lại ảnh hưởng gì đến tâm trạng của hai chị em nhà này.

      "Nghê Trần, đây là số di động của chị, cơm nước xong nhớ gọi nha, chị có chuyện muốn nhờ em."

      Trầm Thanh Thu bên tai Trầm Nghê Trần xong, lập tức đem tờ giấy nhét vào túi quần .

      Động tác của Trầm Thanh Thu tuy nhanh nhưng vẫn lọt được đôi mắt sắc bén cúa Trầm Mạt, ông định bụng tìm cơ hội khác để nhắc nhở Trầm Nghê Trần nên xen vào chuyện của Mễ Kiều.

      Thời gian qua nhanh, những câu hàn huyên khách sáo, dùng bữa cách hình thức cũng trôi qua. Bữa cơm này vì có mặt của Trầm Mạt nên thể tùy ý thoải mái hơn được nữa.

      Trầm Nghê Trần cơ hồ là hề động đũa, trước sau vẫn lo cùng hai cha con Chu gia bàn về phát triển tiên tiến của quân nước ngoài cũng như trong nước. Trầm Mạt im lặng, thầm lắng nghe, lòng vui mừng càng đậm.

      Dùng bữa xong, Trầm Mạt cùng Trầm Thanh Thu xe, hai cha con Chu gia xe ra về, chỉ còn lại mình đứng nhìn bóng mình trải dài đất, có vẻ rất tịch liêu.

      Canh thời gian vừa đủ, lấy tờ giấy trong túi quần mình ra, cầm di động lên, chiếu theo đó mà bấm số.

      Hết chương 30
      Last edited: 18/10/14
      béo xinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :