1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bất lương quân hôn - Tinh Nhị (c54) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 21: Vẻ đẹp thể che giấu!


      Trước ánh mắt đầy nghi hoặc của Mễ Kiều, lòng Trầm Nghê Trần chợt căng thẳng.

      hỏi , là ai?

      nên trả lời thế nào đây?

      Chẳng lẽ với , kỳ là người nối nghiệp duy nhất của quân trưởng thành phố J? Con trai hiệu trưởng trường quân đội Tây Sơn? Hay thư bổ nhiệm của được duyệt, nửa tháng sau, là quân phó thành phố J, quân hàm Thiếu tướng?

      , Trầm Nghê Trần muốn làm Mễ Kiều sợ hay bị áp lực.

      thà rằng cứ đối xử với như bình thường, lo nghĩ ở bên .

      “Mễ Kiều, mặc kệ là ai, có thân phận gì vẫn là , là người đàn ông em mà thôi. vĩnh viễn là Trầm Nghê Trần của em, lấy kết hôn làm mục đích, mãi mãi quý trọng, bảo vệ em.”

      Lời thổ lộ thâm tình phiêu lãng bên tai, tất cả ánh nghê hồng lộng lẫy xung quanh cũng bằng đôi mắt đen sâu thăm thẳm của . Đây là vì sao, là hy vọng, là ánh sáng của đời sao?

      Trầm Nghê Trần lấy kết hôn làm mục đích nhau, bảo cần để ý đến thân phận của .

      Mễ Kiều cứ tủm tỉm cười mãi, biết thân phận của sao? cũng đâu biết thân phận của ?

      Cháu ngoại hiệu trưởng trường quân đội Tây Sơn, con độc nhất của tỉnh phó thành phố F cũng đâu phải là nhân vật tầm thường.

      chỉ vì muốn làm sợ. thà rằng cứ đối xử với như ngày thường, cùng lời .

      “Được, cả đời chỉ được kết hôn duy nhất lần. được viện cớ phủ nhận cũng được vì cái tôi cá nhân mà xem thường chia tay. nắm tay phải bên nhau trọn đời.”

      Mễ Kiều kiên nghị , Trầm Nghê Trần lẳng lặng nghe rồi bất ngờ nhếch môi, khoác vai vào nhà hàng, cả đời chỉ nguyện 'chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão'*. (* nắm chặt tay em cùng em sống đến già)

      Khi cả bàn hải sản vơi được nửa, Trầm Nghê Trần liền cầm khăn ướt lên lau khoé miệng, hoàn toàn có ý định tiếp tục thưởng thức mĩ vị.

      nâng mắt chăm chú nhìn Mễ Kiều quen thuộc sử dụng các loại dao nĩa cũng như công cụ ăn hải sản theo kiểu Tây cách thuần phục mà hề dùng tay, từ tốn lấp đầy cái miệng đào của . Đây là cả quá trình rèn luyện lâu dài, tuyệt đối phải trong sớm chiều mà làm được.

      bỗng nhớ đến lần đầu tiên gặp , lúc đó là ở văn phòng Chu Chí Dũng.

      Trầm Nghê Trần hơi hơi nhíu mi, lần đầu tiên, bắt đầu hoài nghi thân phận của Mễ Kiều.

      Nữ binh được tuyển vào trường quân đội chỉ có hai loại. là phải tốt nghiệp phổ thông rồi thông qua cuộc thi tuyển đại học để được xét tuyển vào trường quân đội, sau đó phải vượt qua bài kiểm tra chính trị, giám định sức khoẻ và loạt thủ tục phức tạp mới được chính thức tuyển vào trường, đặc biệt loại này cầu thành tích rất cao. Hai là các nữ binh tình nguyện ở địa phương, sau khi có thông báo tuyển binh chính thức của trường quân đội liền được tuyển thẳng vào, ở loại này, nhiều ít, thành tích của nữ binh rất được chiếu cố.

      Trải qua nửa tháng quan sát Mễ Kiều, Trầm Nghê Trần có thể khẳng định đối với quân quy và quân kỷ trong quân đội hoàn toàn biết gì cả, bắt buộc phải học lại từ đầu. Nhưng nếu thông qua thi tuyển và khảo hạch để vào trường ..., ha ha, , với cá tính của Mễ Kiều, tuyệt đối phải là người ham học hỏi hay thuộc dạng mọt sách chỉ biết cắp sách tới trường.

      Hơn nữa lại thích bị quản thúc, nếu có trình độ để thi tuyển vào trường sao lại ngốc đến nỗi tự chuốc khổ vào thân, đầu quân vào trường quân đội làm gì?

      Nháy mắt, con ngươi đen láy của Trầm Nghê Trần lên tia tinh quang.

      chút nữa quên còn loại khả năng khác! Chính là cửa sau!

      Hay là họ hàng của Chu Chí Dũng? Thái dương Trầm Nghê Trần giật giật, bắt đầu có chút đau, Mễ Kiều tựa như điều gì đó nhưng lại như nam châm hấp dẫn mạnh mẽ, càng muốn biết đáp án huyệt thái dương càng giật lợi hại.

      Cầm vội ly nước trái cây bàn, Trầm Nghê Trần khẽ nhấp ngụm.

      Khóe môi bất giác cong lên thành nụ cười tự giễu, sao lúc này mới nhớ tới tên tiểu tử Chu Chí Phong kia theo đuổi Mễ Kiều chứ, nếu là họ hàng của Chu gia sao có thể làm như vậy được?

      “Ha ha.” Trầm Nghê Trần tự giễu bật cười thành tiếng, thành công đem Mễ Kiều bức ra từ đống cao lương mỹ vị.

      khó hiểu ngước mắt nhìn , rồi chợt đỏ mặt tía tai khi phát từ nãy đến giờ, vẫn luôn quan sát trong khi càn quét cả bàn hải sản.

      “Mễ Kiều, càng ngày càng có hứng thú với em.” Trầm Nghê Trần thản nhiên câu đầu đuôi, miệng cười gian xảo khiến Mễ Kiều càng mù tịt.

      Sau khi dùng bữa xong, Trầm Nghê Trần nắm tay Mễ Kiều rời khỏi nhà hàng, lúc này cả hai mới phát ở phía đối diện nhà hàng tụ tập rất đông người, rất náo nhiệt. ra có trung tâm bách hoá tổ chức lễ khai trương, và nhằm tạo khí sôi động nên họ tổ chức cuộc thi hát.

      Mễ Kiều nhất thời nổi hứng, kéo tay Trầm Nghê Trần gia nhập vào đám đông, phát dưới sân khấu đều rất nhộn nhịp nhưng có vẻ mấy ai được thích.

      “Còn ai tình nguyện lên hát nữa ? Người đoạt giải nhất được thưởng sáu ngàn tệ tiền mặt!"

      Người dẫn chương trình cao giọng thét to giải thưởng khiến Mễ Kiều bị hấp dẫn ngay lập tức.

      Nhớ tới lời ông ngoại từng , về sau nếu được ông cho phép ai được cho dù chỉ đồng, trong khi còn thiếu Chu Chí Phong rất nhiều, nào là ngàn tệ tiền mặt, nào là chiếc điện thoại di động.

      Hơi suy tư trong chốc lát, Mễ Kiều liền đứng tại chỗ giơ cao tay hét, “Ở đây, tôi muốn tham gia!”

      Mọi người bắt đầu ồn ào, Trầm Nghê Trần kinh ngạc nhìn .

      Mễ Kiều cũng khẽ cười nhìn .

      Dưới ánh đèn sân khấu, Mễ Kiều như viên minh châu sáng lấp lánh, từ khuôn mặt, vóc dáng, giọng ca đến kỹ thuật nhảy đều rất hoàn mỹ. như hòa mình vào nhạc, quan tâm đến hoàn cảnh chung quanh, vừa hát vừa nhảy nhưng mặt lại đỏ, hơi đứt, rất có phong cách của nghệ sĩ chuyên nghiệp.

      Trầm Nghê Trần sâu rung động, chưa bao giờ biết lại đa tài đa nghệ như vậy?

      Kết quả, tất cả giám khảo đều bỏ phiếu cho Mễ Kiều khiến trở thành người chiến thắng, vui vẻ nhận phần thưởng sáu ngàn tệ tiền mặt.

      Khi chuẩn bị xuống sân khấu, đột nhiên có nữ giám khảo trẻ tuổi kéo tay Mễ Kiều lại, đưa cho tấm danh thiếp.

      “Xin chào, tôi là người đại diện của công ty văn hóa Tinh Nghệ, tên Lam Phỉ Phỉ. có hứng thú làm nghệ sĩ của công ty chúng tôi ?”

      Mễ Kiều sửng sốt trước lời đề nghị nhưng lập tức lắc đầu.

      “Thực xin lỗi, tôi có hứng thú.”

      Lam Phỉ Phỉ nhíu mày, ánh mắt tràn đầy thất vọng nhưng vẫn kiên trì nhét tấm danh thiếp vào tay Mễ Kiều.

      “Nếu đổi ý, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
      phamthuhien28101995Trâu thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 22: Tiểu Trần Trần


      Ở bên dưới sân khấu, Trầm Nghê Trần khó nén được tâm tình kích động.

      Vừa rồi, nếu thấy Mễ Kiều tựa như điều gì đó khiến bị cuốn hút ngay lúc này đây, Mễ Kiều lại như loài cây thuốc phiện có sức quyến rũ chết người, chỉ sợ chỉ cần liếc mắt cái cũng đủ khiến cho linh hồn luân hãm vào vực sâu vĩnh viễn.

      Ngay tức khắc, tất cả những ý nghĩ hẹp hòi muốn mình độc chiếm đều bị bác bỏ.

      bỗng phát , càng được mọi người chú ý bao nhiêu, Mễ Kiều càng tự tin tỏa sáng bấy nhiêu. Cảm giác được tuyệt, tự hào khiến lòng thể bình tĩnh được.

      Khi Mễ Kiều vui sướng như chú nai con nhào vào lòng , Trầm Nghê Trần nhấc bỏng lên xoay vài vòng.

      Bị xoay đến chóng mặt, Mễ Kiều còn chưa kịp giữ thăng bằng bị Trầm Nghê Trần sủng nịch hôn lên môi, ôn nhu : “Mình xem phim !”

      Khuôn mặt nhắn liền tràn đầy kích động cùng hạnh phúc, “Khoan, chờ em cất cái này !”

      Vừa , Mễ Kiều vừa đem phần thưởng sáu ngàn tệ tiền mặt và danh thiếp của Lam Phỉ Phỉ nhét vào trong túi. Sau khi kéo khóa cẩn thận, liền cho hai tay ra sau lưng, thân thể lắc, đôi mắt đen láy to tròn nghịch ngợm nhìn Trầm Nghê Trần chớp chớp, dùng giọng mũi , muốn nhão bao nhiêu liền nhão bấy nhiêu, “Em nhảy lâu nên giờ mệt quá, nổi nữa, hix hix, làm sao đây ?”

      Ở nơi phồn hoa náo nhiệt này, Mễ Kiều tựa như vì sao sáng lấp lánh, kết hợp với muôn nghìn ánh đèn đầy màu sắc càng làm bóng hình trở nên mờ ảo như phủ tầng sa mỏng, hoàn mỹ vô khuyết.

      Trầm Nghê Trần cơ hồ nhìn chớp mắt, mãi đến khi Mễ Kiều thẹn thùng cúi gầm mặt, mới xoay người ngồi xổm xuống đưa lưng về phía , vỗ lên vai mình , "Lên !"

      xong, đợi cả nửa ngày cũng chẳng thấy động tĩnh gì, Trầm Nghê Trần nghi hoặc, vừa định quay đầu lại nhìn chợt nghe tiếng bước chân chạy từ xa lại gần, càng chạy càng nhanh kèm theo tiếng Mễ Kiều quát to: “Em tới đây!”

      Sau lưng bất ngờ bị va chạm mạnh, may là Trầm Nghê Trần trụ vững, nếu chẳng phải bị đập mặt xuống đất chụp ếch sao?

      Trầm Nghê Trần chợt kêu lên tiếng, Mễ Kiều lập tức ghé đầu vào lưng cười hạnh phúc đến vô tâm vô phế, ngay tại lúc gian nan đứng dậy, liền chồm lên, kề môi sát bên tai , “Trầm Nghê Trần, em !”

      Dù chỉ là câu tâm tình bâng quơ nhưng cũng đủ khiến Trầm Nghê Trần siêu lòng, cảm giác mỏi mệt bị xua tan còn mảnh. Hai tay giữ chặt bắp chân Mễ Kiều rồi đột ngột đứng dậy, như được tiếp theo sức lực để cõng người con mình chạy mạch lên lầu.

      Chưa bao giờ nghĩ hạnh phúc đến nhanh như vậy, vì từng vô tình mất , cho nên lần này, Trầm Nghê Trần đặc biệt quý trọng. Mỗi bước như dấu ấn ngày càng khắc sâu trong lòng , nhu tình mật ý đều có đủ.

      Bỗng, vai chợt trầm xuống, Mễ Kiều an phận vỗ vỗ vai oán giận : “Ngu ngốc, sợ đứt hơi sao!”

      Lúc này, Trầm Nghê Trần mới để ý đến hoàn cảnh chung quanh, ánh mắt tia do dự, , cũng cảm thấy rất ngượng.

      “Tiểu Trần Trần, phải biết nghe lời lão bà nha!”

      giọng nữ hờn dỗi thổi qua bên tai khiến xương cốt Trầm Nghê Trần chỉ muốn tan, bất quá, hai từ 'Tiểu Trần Trần' và 'Lão bà' kia, lại cảm thấy dễ nghe làm sao.

      “Ôm chặt!” Lớn tiếng dặn dò câu, Trầm Nghê Trần lập tức nhấc chân chạy về phía trước làm Mễ Kiều ngồi sau cười ngất.

      “Ha ha! Trư Bát Giới cõng vợ!”

      Ngay tại tầng cao nhất của trung tâm bách hóa vừa khai trương, có rạp chiếu phim đại với dàn thiết bị tiên tiến, nghe là đứng hàng nhất nhì ở đây nên Trầm Nghê Trần cõng Mễ Kiều lướt qua nhưng ánh mắt tò mò, tới quầy bán vé đứng xếp hàng.

      Lúc này, Mễ Kiều đột nhiên đau bụng, Trầm Nghê Trần lo lắng thả xuống, ánh mắt tràn đầy ôn nhu , “Bằng em sang bên kia ngồi nghỉ, xếp hàng.”

      Trầm Nghê Trần vừa xong, Mễ Kiều liền loạng choạng nắm chặt tay , dù chỉ giây cũng muốn cùng tách ra.

      Ở bên cạnh, hiểu ai lại vô ý thức đến nỗi vừa xếp hàng vừa ăn chao khiến Mễ Kiều khó chịu muốn chết, cố gắng kiên trì hít sâu thở đều trong chốc lát nhưng cũng mấy khả quan mà còn tựa hồ muốn ói.

      Trầm Nghê Trần sốt ruột thôi khi thấy Mễ Kiều cau mày, khuôn mặt nhắn trắng bệch, "Em sao vậy? thoải mái sao?"

      Mễ Kiều miễn cưỡng cười, an ủi .

      “Có lẽ ban nãy ăn hải sản hơi nhiều nên giờ bị đau bụng, em toilet chút, cứ đứng đây xếp hàng, cần theo em.”

      xong, Mễ Kiều quay lưng chạy tìm toilet. Trong khi đó, ở phía sau, hai mắt Trầm Nghê Trần dõi theo mà tâm tràn đầy lo lắng.

      Chạy mạch vọt vào toilet, Mễ Kiều liền cúi gập người xuống, nôn thốc nôn tháo đến tối tâm mặt mũi. Khi nôn xong, vừa cầm khăn giấy xoa xoa miệng vừa mở cửa bước ra, khóe mắt chợt nhìn thấy bóng người rất quen thuộc lướt qua.

      Mễ Kiều cũng nghĩ gì nhiều, cứ cất bước mà , nhưng rồi chợt đứng khựng lại, trong đầu bắt đầu hồi tưởng đến bóng người ấy, đó, chẳng phải có ngoại hình giống như đúc sao, chẳng trách lúc nãy cứ ngỡ mình nhìn vào gương!

      Theo bản năng, Mễ Kiều vội quay lại để xác nhận nhưng cái gì cũng thấy.

      thất thần về phía Trầm Nghê Trần, lúc ràng chỉ tốn mấy chục giây nhưng sao lúc về, lại thấy lâu như cả thế kỷ!

      Mễ Kiều ngước mắt tìm kiếm bóng hình trong đám đông, vẫn đứng xếp hàng mua vé.

      “Mễ Kiều.” Vừa thấy , Trầm Nghê Trần liền vẫy vẫy tay.

      Đáp lại, Mễ Kiều chỉ mỉm cười yếu ớt qua, ôn nhu tiến vào lòng .

      Xem xong cả bộ phim nhưng Mễ Kiều vẫn lời nào, trong đầu toàn là hình ảnh của Chung Lan. cúi thấp đầu, an tĩnh ngồi xe về trường.

      “Thấy thoải mái nhất định phải ra, được im lặng chịu đựng, ngày mai còn phải tập huấn, em như vậy làm sao yên lòng được.” Trầm Nghê Trần ôm dặn dò.

      “Em sao, chỉ là hơi mệt chút.”

      Mễ Kiều xong, im lặng trong giây lát rồi nâng mắt nhìn hỏi, “Trầm Nghê Trần, em có thể tin sao?”

      Lòng tràn đầy lo lắng cùng áp lực, ép muốn thở nổi rồi.

      Có trời biết, kỳ muốn hỏi, nếu Chung Lan trở về, có còn ?
      Trâu thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 23: Chúng ta kết hôn !


      Vừa nghe Mễ Kiều , Trầm Nghê Trần liền nhận ra tia thích hợp, lòng khỏi xót xa, gắt gao nắm chặt tay cười , nụ cười ấm áp như muốn xua cái lạnh giá trong .

      “Ngốc, nên làm thế nào để em phải lo được lo mất đây?”

      Trước phản ứng của Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều chỉ còn biết trề môi. có thể hiểu, sở dĩ lại có phản ứng như vậy là vì biết Chung Lan trở về nên đặt nặng những lời , cứ nghĩ chỉ là đơn thuần lo lắng vẩn vơ.

      Đột nhiên, ý tưởng sốc chợt xuất trong đầu Mễ Kiều.

      Dù Chung Lan có trở về hay Trầm Nghê Trần có biết sao, bọn họ chia tay, song phương đều có quyền người khác. Huống hồ gì tại, Mễ Kiều mới là bạn chính thức của . Nhưng quan trọng là trong lòng , Chung Lan chiếm bao nhiêu phân lượng, dám đoán mò. Nửa tháng bên nhau có bằng mối tình đầu nhiều năm hay , cũng nắm chắc.

      “Kết hôn! Trầm Nghê Trần, chúng ta kết hôn , ngày mai liền làm giấy hôn thú.”

      Kết hôn, đúng vậy, trước khi Trầm Nghê Trần phát Chung Lan trở về nhất định phải kết hôn với , để trở thành chồng hợp pháp của , chỉ có như vậy mới có lòng tin đánh thắng trận này.

      Trầm Nghê Trần ngẩn người, hoàn toàn bất ngờ trước lời đề nghị của Mễ Kiều.

      Ánh mắt tràn đầy phức tạp.

      và Mễ Kiều đều là người có quân tịch, quân hôn có thủ tục phức tạp, chỉ đến tại, gần nửa tháng bên nhau, bọn họ trừ bàn chuyện đương hoàn toàn hề biết gì về nhau, kể cả thân phận và gia thế.

      Kết hôn, sao lại có thể tùy tiện ra miệng như vậy được?

      Khóe môi khẽ cười, sắc mặt tràn đầy bất đắc dĩ cùng sủng nịch, Trầm Nghê Trần , “Mễ Kiều, em chỉ mới 19 tuổi, còn rất nên chưa hiểu hết được và kết hôn là hai chuyện khác nhau. Huống hồ, em còn học. Em yên tâm, ở bên em, kiên nhẫn chờ em trưởng thành rồi kết hôn, có được ?”

      Trong khoảnh khắc, khí trong xe chợt chùn xuống, lãnh đến cực điểm.

      Mễ Kiều lời nào cũng hề nhìn , nghẹn khuất lui sát ra cửa xe, ánh mắt sáo rỗng gắt gao nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

      Trong phút chốc, đáy mắt chợt tầng sương mù.

      , nguyện ý chờ trưởng thành. Nhưng có trời mới biết khi nào Chung Lan lại xuất , diện của ấy đối với tựa như trái bom hẹn giờ làm đứng ngồi yên.

      Trầm Nghê Trần cảm thấy rất khó hiểu.

      Đêm nay đối với đêm rất vui vẻ, hạnh phúc. Vậy mà sao đến giờ phút cuối, Mễ Kiều lại bướng bỉnh, hành động tùy hứng như vậy? Theo tính cách của , phải là người thích kết hôn sớm mới đúng chứ?

      duỗi tay ra kéo Mễ Kiều vào lòng, lúc này, xe vào đến khuôn viên trường. Thấy cửa kính xe phía trước có dán tờ “Giấy thông hành trường quân đội Tây Sơn”, chỉ trừng mắt rồi lại tiếp tục nhìn ra bên ngoài.

      Đêm tĩnh đến đáng sợ. Ngoại trừ đèn trong sân trường còn bất kỳ ngọn đèn nào được hắt ra từ các dãy phòng của tất cả các ký túc xá nữa, bởi tại qua giờ tắt đèn của trường.

      Trầm Nghê Trần khẽ cầm tay Mễ Kiều, nhìn bộ dạng buồn bã ỉu xìu của , ôn nhu dụ dỗ.

      “Mễ Kiều của hôm nay giỏi quá! Tiền thưởng này em muốn xài thế nào đây?”

      Mễ Kiều nhíu mày, vừa rút tay lại vừa xa cách , “Em phải là đứa trẻ, cần dỗ em! Trầm Nghê Trần, em hỏi , lấy kết hôn làm điều kiện nhau là gạt em sao? Vì sao lúc em muốn kết hôn, lại lùi bước?”
      phamthuhien28101995, Hale205Trâu thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Kiều Kiều


      Lúc này, xe muốn dừng lại trước cửa ký túc xá đội 21. Cách lớp kính xe cũng có thể nghe được tiếng xào xạt phiền chán của những tán cây ngô đồng làm trong lòng mỗi người đều có cảm giác như ở ranh giới của hai thái cực, bên ngoài như xa mạc khô nóng còn bên trong như dòng sông băng gợn sóng.

      Trầm Nghê Trần híp mắt suy nghĩ rốt cuộc nên giải thích với Mễ Kiều như thế nào về ý nghĩa trọng đại của kết hôn. Nhưng ngay khi lời vừa thốt ra khỏi miệng, chỉ với câu xưng hô chọc người trong lòng hờn giận giơ hai tay lên che lỗ tai.

      “Mễ Kiều...”

      nghe! thích nghe! Hãy gọi em là Kiều Kiều!”

      Mễ Kiều cố chấp bắt Trầm Nghê Trần gọi nhũ danh của bởi trong ký ức, lần đầu tiên gặp , luôn miệng gọi là Lan Lan. Vì sao với cái tên Chung Lan, có thể gọi thân mật là Lan Lan, còn phải gọi cả tên lẫn họ trong khi là bạn của ?

      Mễ Kiều nghĩ mãi cũng thông, càng nghĩ càng rối!

      Trầm Nghê Trần khoan dung cười, vẻ mặt lấy lòng gọi, “Kiều Kiều? Kiều Kiều!”

      Nhìn người đàn ông 27 tuổi như Trầm Nghê Trần cư nhiên vì tính khí thất thường của như dịu giọng gọi nhũ danh của , trong lòng Mễ Kiều liền cảm thấy ấm áp.

      giơ hai tay áp lên khuôn mặt điển trai tỳ vết của , cùng trán kề trán cọ qua cọ lại vài cái.

      Nhưng tán tỉnh tán tỉnh, chứ nguy cơ trong lòng vẫn chưa được giải trừ.

      “Trầm Nghê Trần, em biết tại có rất nhiều lý lẽ thuyết phục em rằng bây giờ phải là thời điểm thích hợp để kết hôn. Em hiểu nhưng em mặc kệ. nghĩ em nhất thời xúc động cũng được, tâm huyết dâng trào cũng tốt, em quan tâm, em chỉ biết là khi còn sống, em phải cháy hết mình với tình cảm của em, nếu bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ em còn cảm giác xúc động, nhiệt tình như vậy nữa.”

      Mễ Kiều vừa vừa đáng thương hề hề nhìn Trầm Nghê Trần, mắt lại bắt đầu tầng sương mù khiến nội tâm như bị lửa thiêu, đứng ngồi yên.

      Rồi Mễ Kiều lại ra vẻ điềm đạm đáng : “ cũng thấy rồi đấy, vừa xinh đẹp, dễ thương lại lòng như em, nếu để mất, cảm thấy đáng tiếc hay sao?”

      Từng câu từng chữ như xoáy sâu vào tâm , khiến nhất thời biết nên đáp lại như thế nào.

      “Tiểu Trần Trần, chẳng phải nếu ngày ấy phải do nhất thời xúc động chúng ta có ngày hôm nay sao? Có lẽ mọi chuyện tệ như nghĩ, có lẽ nếu chúng ta kết hôn có thể thiên trường địa cửu ở bên nhau sao?”

      Đáy mắt Trầm Nghê Trần xẹt qua tia do dự nhưng cũng tràn đầy cảm động cùng đau lòng.

      Nhưng rốt cuộc, hai giọt nước mắt nơi khoé mi Mễ Kiều cuối cùng cũng rơi xuống, Trầm Nghê Trần nhanh tay tiếp được, cảm giác cực nóng nơi đầu ngón tay từ từ lan tỏa khắp người . Hầu kết khẽ động.

      Như người bị uỷ khuất cực lớn, Mễ Kiều nghẹn ngào, khẽ cúi đầu nức nở, “Ô ô... Em... Em chỉ muốn danh chính ngôn thuận trở thành người phụ nữ của , ô ô... mà lại khó khăn như vậy sao? Ô ô...”

      Nhìn bộ dạng lúc này của Mễ Kiều, tâm Trầm Nghê Trần như bị lăng trì, đau đến chết sống lại. rối rắm biết nên làm thế nào, trong đầu toàn là hình ảnh của , từ màn cầu hôn cảm động đến cảnh đau lòng, khổ sở, đều nhớ sót chi tiết nào. hận bản thân mình sao quá ngu ngốc, người ta là con can đảm như vậy người đàn ông như còn hài lòng chỗ nào nữa?

      “Kiều Kiều ngoan, đừng khóc, chúng ta kết hôn. Đừng khóc nữa, ngoan!”

      nhàng kéo Mễ Kiều vào lòng, ôn nhu vuốt lưng , suy nghĩ cẩn thận rồi , “Kiều Kiều, ngày mai chúng ta làm giấy hôn thú để em trở thành vợ hợp pháp của được ? Ngoan, đừng khóc, đều do tốt, nên ngỏ lời với em sớm hơn mới đúng. Kiều Kiều, nghe lời , đừng khóc nữa.”

      lần lại lần, Trầm Nghê Trần đem hết kiên nhẫn và nhu tình của ra để dỗ Mễ Kiều nhưng lại hay biết rằng hai vai ngừng rung rẩy là do cố nhịn cười chứ phải khóc.

      Vì thời gian muộn nên phòng 39 cũng tắt đèn, chắc chắn có ai canh cửa giúp Mễ Kiều. Hành lang lầu 1 lại trống trải, rất thuận lợi cho hai mặc thường phục ngồi ở hai đầu cầu thang quan sát nhưng ánh mắt của cả hai lại hoàn toàn trống rỗng.

      Trầm Nghê Trần lấy trong túi ra chùm chìa khoá, nhàng mở cánh cửa sắt phía sau ký túc xá ra, dùng ánh mắt ám chỉ như bảo Mễ Kiều đứng yên ở đây đợi để vào trước xem xét tình hình.

      Trầm Nghê Trần vòng lên cầu thang lầu 1, vốn định tìm đại lý do nào đó điều hai trực đêm nơi khác, ai ngờ vừa lên đến nơi, dĩ nhiên nhìn thấy cả hai ngồi híp mắt ngủ gật.

      nhõm thở ra hơi, quay lại hướng Mễ Kiều phất phất tay. Khi Mễ Kiều vừa tiến đến, liền cầm chặt tay , kéo cùng chạy vội tới văn phòng của .

      Tim Mễ Kiều liền đập mạnh ngay sau khi Trầm Nghê Trần lẹ tay mở cửa văn phòng rồi dẫn vào.

      “Nghê Trần?” Mễ Kiều có chút khó hiểu.

      Nếu về ký túc xá dù có gõ cửa phòng, phỏng chừng cũng có người ra mở cửa giúp . Coi 'lực uy hiếp' tại của , tin chắc ngày mai cũng có ai dám bàn tán lung tung. Vậy sao còn phải dẫn đến đây?

      Trong bóng tối, Trầm Nghê Trần cũng hề bật đèn, nắm chặt tay Mễ Kiều thẳng vào phòng ngủ.

      khi ái muội liền xuất khiến cả khuôn mặt của Mễ Kiều đều đỏ như gấc chín.

      , chẳng lẽ là muốn?

      Trong khi miên man suy nghĩ Trầm Nghê Trần lại giọng nỉ non: “Đây là giường của , em ngủ , ra ngoài sô pha ngủ, sáng mai gọi em dậy trước giờ tập hợp.”

      ra, vốn muốn bật đèn là vì sợ nhìn thấy những đuờng cong lung linh của dưới lớp váy mỏng trong gian hẹp như thế này. sợ mình cầm lòng được mà hôn , vuốt ve , tiện đà phát triển đến tình cảnh thể cứu vãn.

      Tất nhiên, cũng dám xem sức tưởng tượng của bản thân trong tình cảnh như vậy. cảm giác lâng lâng dần dần lan tỏa khắp người khiến tim đập mạnh trong gian tràn đầy YY như vậy làm Trầm Nghê Trần có chút khống chế được.

      “Nghê Trần, phải ngủ sô pha sao? Nếu , chúng ta cùng nhau ngủ .”

      giọng thẹn thùng cùng mùi dâu tây ngọt ngào quanh quẩn bên tai cũng như chóp mũi vừa làm suy yếu ý chí lại như khiêu chiến lý trí của Trầm Nghê Trần.

      “Ngoan, mau ngủ !”

      Trước khi , Trầm Nghê Trần cũng quên giúp Mễ Kiều đến bên giường rồi mở điều hoà cho .

      “Ngủ ngon.” nhàng hôn phớt lên má cái, liền như chạy ra ngoài, dám dừng lại dù chỉ giây.

      Mễ Kiều kéo chăn qua đắp lên người, rối rắm suy nghĩ rốt cuộc là sức quyến rũ của đủ lớn hay chính nhân quân tử?

      Mãi đến khi giai nhân trong phòng ngủ say ngoài phòng khách, đèn bỗng nhiên sáng lên. Thỉnh thoảng có vài tiếng lộc cộc từ bàn phím truyền đến.

      Giờ phút này, ánh mắt Trầm Nghê Trần chợt ngưng trọng.

      thuộc tuýp người nhất ngôn cửu đỉnh, lời đáng giá ngàn vàng nên nếu hôm nay, đáp ứng Mễ Kiều là ngày mai làm hôn thú phải nhất định thực . Muốn như vậy, trước khi mặt trời mọc, phải giải quyết xong phần lớn các vấn đề được đặt ra.

      Thủ tục quân hôn so với kết hôn bình thường mà rất phức tạp, mỗi người muốn vào quân tịch phải thông qua tầng tầng lớp lớp thẩm tra chính trị, muốn kết hôn với quân nhân cùng quân đoàn phải được bộ thẩm tra chính trị đồng ý, còn khác quân đoàn phải được bộ thẩm tra chính trị cấp cao đồng ý, rồi sau đó mới ra trụ sở của bộ thẩm tra chính trị gần nhất lĩnh chứng mới có thể hoàn tất thủ tục đăng ký kết hôn.

      Cũng may, Mễ Kiều và Trầm Nghê Trần đều là quân nhân, có quân tịch trong người, do đó có thể lược bớt tầng tầng lớp lớp quy trình thẩm tra chính trị rườm rà.

      Tuy tại quân hàm của Trầm Nghê Trần là Thiếu tướng, nhưng xét về chức vụ chỉ là tiểu đội trưởng nhoi nên chỉ cần Chu Chí Dũng, lãnh đạo trực tiếp duyệt qua báo cáo kết hôn của mọi vấn đề được giải quyết dễ dàng. Nhưng vấn đề đuợc đặt ra ở đây là theo lệ thường, phải trình lên cấp tờ đơn xin kết hôn mới được cấp tờ đơn “Xin đăng ký kết hôn” theo mẫu.

      Mễ Kiều cũng phải làm tờ đơn như vậy.

      Suy tính trước sau, Trầm Nghê Trần đau đầu suy nghĩ nên làm cách nào mới vừa kinh động đến ba của mà lại có thể thực mọi việc suôn sẻ được!
      phamthuhien28101995Trâu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: Mọi thứ sẵn sàng


      nhàng bấm tắt đồng hồ báo thức di động và đóng laptop lại, Trầm Nghê Trần đứng dậy vặn mình, xoa xoa hai mắt rồi nhìn về phía phòng ngủ, đáy mắt tràn đầy sủng nịch.

      Trong lúc Mễ Kiều còn say mộng đẹp bỗng nhiên có hơi ấm phủ lên, thân thể dĩ nhiên bị hai cánh tay rám nắng khoẻ mạnh bế dậy.

      Mễ Kiều liền giật mình trợn mắt, đập vào mắt là gương mặt điển trai của Trầm Nghê Trần khiến nhìn đến xuất thần. Đợi đến khi có phản ứng môi bị người đàn ông trước mắt chiếm đoạt, tinh tế nhấm nháp. Bất quá, chỉ vài giây sau, liền hốt hoảng đẩy ra, ngượng ngùng , “Em... Em còn chưa đánh răng.”

      Trầm Nghê Trần nghe vậy liền phì cười, rất tự nhiên cúi xuống giúp mang giày. Trong quân ngũ, hai bàn tay rắn chắc từng giúp đoạt vô số huân chương quân quan trọng và mang đến vô số vinh quang, tuy tại nhàng giúp người con mang giày nhưng vì vậy mà ngăn được cảm xúc rung động trào dâng trong lòng .

      “Mau về phòng , chờ em lên lầu xong thổi còi tập hợp.”

      Bên tai bỗng vang lên giọng trầm thấp ôn nhu của , cũng biết là vô tình hay cố ý, nhưng ràng có luồng hơi thở nóng ấm phủ lên gáy khiến tê rần cả người.

      “Dạ!” Mang theo tâm trạng hỗn loạn, Mễ Kiều nhanh chóng vội ra cửa, nhưng chưa tới hai bước, vòng eo bị kéo về.

      “Sao vậy?” Tuy có chút bất ngờ nhưng Mễ Kiều cố gắng trấn định, quay đầu lại hỏi.

      Trầm Nghê Trần đáp mà điềm tĩnh nhìn chằm chằm, ánh mắt tràn ngập trêu tức.

      “Em về viết đơn xin khám sức khoẻ, cứ là thân thể thoải mái rồi đưa , đưa chính trị viên ký tên giùm em, buổi chiều, dẫn em đến nơi.”

      Mễ Kiều kinh ngạc, ánh mắt có chút nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Trầm Nghê Trần, lúc này mới phát mắt quầng thâm nhàn nhạt. Chẳng lẽ cả đêm ngủ sao?

      Vừa định mở miệng hỏi, Trầm Nghê Trần buông lỏng tay, lạnh nhạt , “Mau ! Sắp trễ rồi!”

      Vừa dọc hành lang, Mễ Kiều vừa nghĩ, chỉ mới đêm mà thôi, sao nhiệt độ khí lại có thể biến hóa nhanh như vậy. Đợi đến khi vào phòng và thấy những bạn cùng phòng đều mặc áo dài tay nằm co ro giường mới bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ, gian ẩm ướt cùng những giọt nước óng ánh những tán cây ngô đồng liền đập vào mắt .

      Khóe môi khẽ cong thành nụ cười hạnh phúc, ra đêm qua trong lúc bình yên say giấc chiếc giường đơn bạc của Trầm Nghê Trần và bị vây kín bởi hơi thở của trời mưa và dĩ nhiên phát . Lúc này, sắc trời vẫn còn tối, mây đen dầy đặc.

      Sau khi thổi xong còi tập hợp, Trầm Nghê Trần liền thong thả đạp xe đến văn phòng của Chu Chí Dũng, bình thản đặt vấn đề.

      “Kết hôn? Ai vậy?”

      Chu Chí Dũng khỏi tò mò hỏi, cặp mắt hơi nheo lại nhìn về phía Trầm Nghê Trần như trêu ghẹo.

      “Là hai người bạn của tôi. Tuy dang tính tiện ra nhưng tôi có thể cam đoan với , bọn họ chỉ là hai sĩ quan bình thường và rất tâm đầu ý hợp.” Ra vẻ tự nhiên, Trầm Nghê Trần lạnh nhạt trong khi ánh mắt sâu thẳm, sáng quắc bức người.

      Chu Chí Dũng cau mày, có chút đăm chiêu nghĩ, Trầm Nghê Trần vừa mới về nước, mỗi ngày đều bận rộn việc công trong quân đoàn và trường quân đội, ăn cơm còn có thời gian chi đến việc quen bạn và tiến đến hôn nhân. Do đó, Chu Chí Dũng nhanh chóng loại Trầm Nghê Trần ra khỏi danh sách bị tình nghi. Nhưng cũng phải lại, ràng Trầm Nghê Trần chỉ vừa mới về nước có vài ngày, sao có thể quen biết cặp tình nhân như vậy, lại còn vì họ mà chủ động nhờ vả người ta, chỉ điểm này thôi cũng khiến Chu Chí Dũng sao hiểu được.

      Trầm Nghê Trần nhàng nhấp ngụm cà phê, trong lòng cũng đánh cái bàn tính, tại nếu lấy được chữ ký và con dấu của Chu Chí Dũng mọi chuyện thể giải quyết đơn giản được vì chừng nửa tháng sau, chính thức tiếp nhận quân hàm Thiếu tướng, kết hôn phải là chuyện chỉ người quyết định là được.

      Trong đầu lập tức xuất khuôn mặt nhắn tràn đầy nước mắt của Mễ Kiều khi uỷ khuất 'muốn chính thức trở thành người phụ nữ của mà khó như vậy sao?', lòng Trầm Nghê Trần khỏi căng thẳng. Bản thân cũng biết bắt đầu từ khi nào tâm tình của Mễ Kiều như chiếc điều khiển từ xa, có thể điều khiển hỉ nộ ái ố của .

      “Thế nào, được hay được?”

      Trầm Nghê Trần cau mày hỏi, đầu ngón tay khẽ lướt qua đệm ghế sô pha dưới thân, nó là chứng nhân duy nhất trong lần đầu tiên của và Mễ Kiều.

      khí trong phòng đột nhiên trầm xuống khiến Chu Chí Dũng cảm thấy ngột ngạt, tóc gáy đều dựng cả lên.

      “Ha ha, phải là tôi muốn thông qua, chẳng qua là làm vậy có vẻ hợp quy củ.”

      Trầm Nghê Trần nghe vậy mặt liền đen mặt, giọng cũng lạnh mấy phần.

      “Vậy tôi quấy rầy, cáo từ.”

      “Chờ chút! Đừng nóng vội!”

      Vừa thấy Trầm Nghê Trần đen mặt, xoay người dứt khoát mở cửa định , Chu Chí Dũng vội lên tiếng giữ lại. Cũng có bất kỳ biểu vui mừng hay tự cao nào, Trầm Nghê Trần nhàng đóng cửa lại, mặt nhàn nhạt ý cười thoáng qua.

      xoay người, mặt chút thay đổi nhìn Chu Chí Dũng khiến huyệt thái dương của Chu Chí Dũng giật mạnh, bất quá ta cũng đắc tội nổi với vị thái tử kiêu ngạo này.

      Từ trong ngăn kéo lấy ra tờ đơn 'xin đăng ký kết hôn' theo mẫu, sau khi ký tên và đóng dấu cẩn thận, Chu Chí Dũng liền đưa cho Trầm Nghê Trần.

      “Đây là thứ cậu muốn, lỡ xảy ra chuyện gì, cậu cũng đừng quên tôi đó!”

      tại, trong đầu Trầm Nghê Trần chỉ toàn là hình ảnh tươi cười rạng rỡ của Mễ Kiều nên cũng quan tâm nhiều, gật đầu xem như đáp ứng rồi đưa tay lên tiếp nhận tờ đơn 'xin đăng ký kết hôn' theo mẫu có chữ ký và con dấu hợp lệ, tâm liền vui vẻ.

      Nhìn bộ dạng cao hứng như người được kết hôn là mình của Trầm Nghê Trần, Chu Chí Dũng liền có cảm giác như bị mắc mưu nhưng lại thể làm gì.

      Sau buổi sáng bôn ba chạy khắp sân trường, Trầm Nghê Trần lại thông thả đạp xe về đội để hoàn thành nốt những việc còn lại.

      Đơn 'xin đăng ký kết hôn' theo mẫu có chữ ký và con dấu của câp , chứng minh thư và hộ tịch của Mễ Kiều, chứng minh thư và hộ tịch của .

      tại, mọi thứ sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông thôi.

      Trầm Nghê Trần mở sổ tay liên lạc của mình ra, tìm số điện thoại của người tên là 'Đại Pháo'.

      Do Mễ Kiều chỉ vừa tròn 19 tuổi nên căn cứ theo Luật hôn nhân của nước Cộng hoà nhân dân Trung Hoa còn thiếu tuổi mà mẹ của Đại Pháo lại là chủ tịch hội phụ nữ của thành phố J, rất quen thuộc với người của Cục dân chính nên định nhờ bà ấy giúp đỡ. Loại chuyện này, nếu nhờ người quen, sợ là được.

      Sau khi gọi xong cú điện thoại, Trầm Nghê Trần liền đứng dậy đến bên cửa sổ, nhìn bóng dáng sắp trở thành vợ hợp pháp của đứng cách đó xa, tâm tình đặc biệt kích động.

      Nhớ lúc còn tu nghiệp ở Mỹ, luôn khẳng định với đồng nghiệp là bao giờ cưới quân nhân làm vợ vì nếu làm chung chỗ, lâu ngày sinh nhàm chán. Ai ngờ, Mễ Kiều vừa xuất liền đập tan lời . Lúc này, mới phát , quân trang mặc người Mễ Kiều cũng rất mị hoặc.
      phamthuhien28101995, Hale205Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :