1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bất lương quân hôn - Tinh Nhị (c54) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15: có điều kiện


      Trầm Nghê Trần ở phòng bếp nhìn thoáng qua bóng lưng Chu Chí Phong nấu canh gừng, nhíu mày, hai lời liền kêu Chu Chí Phong ra ngoài, tự mình cuộn tay áo lên, cầm dao, bắt đầu thái gừng.

      Trong phòng khách, Mễ Kiều ngồi ngay ngắn sô pha chờ, sắc mặt nhu hòa, dịu dàng nhìn chăm chú vào Trầm Nghê Trần bận rộn trong bếp. Ở có cái gì đó khiến có cảm giác ấm áp, yên bình nên lời.

      Ngồi yên lâu, khí có chút quỷ dị.

      Hai em Chu gia trái phải ngồi bên cạnh Mễ Kiều, dường như muốn hỏi điều gì lại biết nên mở miệng thế nào. Nhìn dáng vẻ thất thường của Mễ Kiều, bọn họ có chút lo lắng.

      Ánh mắt này, ràng là ánh mắt của thiếu nữ hoài xuân ngắm nhìn người đàn ông của mình!

      “Khụ khụ.” Chu Chí Dũng giả vờ ho hai tiếng, cẩn thận thăm dò.

      “Kiều Kiều, đừng nhìn nữa, trưởng bối quan tâm vãn bối là chuyện thường tình nên làm. Chúng ta xem tivi .”

      Mễ Kiều ôn nhu cười, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Trầm Nghê Trần, thản nhiên đáp: “Dạ.”

      Chu Chí Dũng nghe vậy, nghĩ Mễ Kiều hiểu được ý tứ trong lời của mình, vội đứng dậy mở tivi. Chu Chí Phong cũng nịnh nọt, đem điều khiển từ xa đưa tới tay Mễ Kiều.

      Nhưng Mễ Kiều dường như thấy, cũng đưa tay ra tiếp, mà bất ngờ đứng lên, bày ra khuôn mặt tươi cười như hoa.

      Hành động này khiến tâm Chu Chí Phong đau. mới đến cái nơi quái quỷ này, phải biết rằng, cường độ tập huấn của nam binh so với nữ binh nhiều hơn, gian nan hơn, thống khổ hơn rất nhiều. nhìn theo ánh mắt của Mễ Kiều, thấy Trầm Nghê Trần bưng chén canh gừng ra, lòng nhất thời sáng tỏ, đứng dậy là để nghênh đón Trầm Nghê Trần.

      Chu Chí Phong rầu rĩ nhìn Mễ Kiều muốn phải là Mễ Kiều của ngày xưa, lòng đau chua xót. Nếu cũng có thể hướng về ôn nhu tươi cười như vậy, muốn làm gì đều nguyện ý!

      Oán hận nhìn thoáng qua trai mình, Chu Chí Phong như thầm : “ xem, thế này mà là cậu cháu sao?”

      Nhớ tới vừa rồi, lúc Mễ Kiều thay quần áo, Trầm Nghê Trần cũng theo vào, Chu Chí Phong càng nghĩ càng tức nhưng lại thể làm gì, vì biết Mễ Kiều là người chịu mềm chịu cứng, muốn đoạt được tâm của , nhất định phải theo sát . Nghĩ là làm, Chu Chí Phong đứng dậy trở về phòng, tay cầm cặp vé xem phim trở ra.

      Vừa gom hết can đảm, định tiến lên mời Mễ Kiều xem phim, liền bị hình ảnh Trầm Nghê Trần tay cầm chén, tay cầm muỗng, cẩn thận đút Mễ Kiều uống canh làm đứng hình. Mà Mễ Kiều dĩ nhiên lại có vẻ rất hưởng thụ, hề cự tuyệt, cứ uống từng ngụm từng ngụm .

      “Kiều Kiều!” thể nhịn được nữa, Chu Chí Phong nhanh về phía Mễ Kiều, đưa cặp vé xem phim ra lấy lòng .

      “Kiều Kiều, tôi mới mua được cặp vé xem phim, là vé vip, có thể xem trong hai tháng, ở quảng trường Kim Ưng, chờ hết đợt tập huấn tháng này...”

      Hai ta cùng xem?

      Chu Chí Phong còn chưa xong, Trầm Nghê Trần hài lòng, quét mắt liếc ta cái, lời sắc bén trực tiếp cắt đứt lời ta.

      “Mễ Kiều tại là liên trưởng, công tác rất nhiều, dù tháng này có hết đợt tập huấn nhưng có lấy được phép hay còn chưa biết. Dựa theo quân kỷ, mỗi tháng ký túc xá chỉ có hai phép. có ngoại lệ”

      Nhìn Trầm Nghê Trần ngăn cản Chu Chí Phong hẹn hò với mình, Mễ Kiều nhếch môi cười. là người thông minh, tự nhiên biết đây là do Trầm Nghê Trần ghen.

      giữ vé lại trước , chừng nào tôi xin được phép điện thoại cho .”

      Chu Chí Phong nghe vậy, lập tức vui ra mặt, liên tục gật đầu.

      Nháy mắt, khí thế cường đại phát ra từ Trầm Nghê Trần làm bầu khí trong phòng càng trở nên nặng nề, áp lực. Sắc mặt cực kỳ tốt, ánh mắt sắt bén cũng lạnh như băng.

      cần, hết đợt tập huấn, tôi xếp lịch công tác cho . cứ theo tôi là được.”

      Chu Chí Phong lập tức bất mãn nhìn về phía Chu Chí Dũng, trong khi Chu Chí Dũng hơi cúi thấp đầu, có chút đăm chiêu.

      Áp lực nặng nề, ai cũng lời nào.

      Đợi Mễ Kiều uống xong canh gừng, Trầm Nghê Trần đạm mạc nhìn lướt qua Chu Chí Dũng : “Cám ơn.” xong, liền nắm tay Mễ Kiều chuẩn bị nghênh ngang mà .

      “Chờ chút, cậu út!” Chu Chí Phong bỗng nhiên hướng về phía Trầm Nghê Trần gọi tiếng. Trầm Nghê Trần nhíu chặt đôi mày, hơi nghiêng mặt nhìn Chu Chí Phong từ đầu đến chân.

      cần gọi bậy.” xong, Trầm Nghê Trần liền lôi kéo Mễ Kiều rời .

      Chu Chí Dũng vẫn lẳng lặng quan sát. Đối với hành động hôm nay của Trầm Nghê Trần, chưa bao giờ nghĩ Trầm Nghê Trần 'loạn luân' cùng Mễ Kiều.

      Tuy Trầm Nghê Trần được sinh ra khi mẹ Mễ Kiều là Trầm Thanh Thu hơn mười tuổi, sau đó Trầm Thanh Thu lại được gả cho cán bộ cao cấp ở tỉnh khác, ít khi về nhà. Đến lúc Mễ Kiều vào thành phố J học trung học Trầm Nghê Trần xuất ngoại. Bọn họ hình như chưa từng gặp mặt. Nhưng dù sao cũng là người nhà, Trầm Nghê Trần trở về, Trầm Thanh Thu có khả năng bảo em trai chiếu cố con mình. Do đó, đây có thể là lý do Trầm Nghê Trần lại săn sóc đặc biệt Mễ Kiều như vậy.

      Về chuyện Chu Chí Phong, đối với Chu Chí Dũng, đó hẳn là do Trầm Nghê Trần thích Chu Chí Phong làm cháu rể của mình.

      “Phong này, về sau, thái độ cậu đối với Trầm Nghê Trần phải tốt hơn chút. Cậu lễ phép như vậy, tự nhiên người ta thích cậu. nghe lúc cậu gọi người ta là cậu út sao, người ta bảo cậu cần gọi bậy đấy?”

      Vẻ mặt cực thối, Chu Chí Phong thèm nghe, quay đầu trở về phòng.

      Gió đêm lành lạnh, từng phiến lá ngô đồng đung đưa phát ra những thanh sào sạt, hết sức dọa người. Bóng đêm càng ngày càng dày đặc, Trầm Nghê Trần thân quân trang, lôi kéo thân thường phục Mễ Kiều khắp các con hẻm quanh co, đôi bên đều có tâm nên ai với ai điều gì.

      Suốt dọc đường, Mễ Kiều cười cười vui vẻ, còn Trầm Nghê Trần vẻ mặt cực kỳ hắc ám, ngay cả tay cũng lạnh vài phần.

      được lúc, Trầm Nghê Trần chợt lên tiếng phá vỡ yên tĩnh.

      “Tên Chu Chí Phong kia, có phải là tên nhóc lần trước đưa về đội?”

      Mễ Kiều im lặng, nhớ lại buổi tối hôm đó cũng chín giờ hơn, sắc trời tối như vậy mà lại nhận ra được?

      “Dạ, là ta.”

      Trầm Nghê Trần lôi kéo tay Mễ Kiều nhanh hơn, hít sâu hơi, rồi lại lập tức thở phào cái.

      “Mễ Kiều, vấn đề kia của em, tại có thể trả lời, nhưng có điều kiện...” (đổi cách xưng hô nhé )
      Trâu thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16: Lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết


      Từng con gió thổi qua.

      Mễ Kiều khẩn trương nhìn Trầm Nghê Trần, đôi mắt màu hắc mã não vừa chân thành vừa sáng chói của như những vì sao trời, chợt lóe chợt lóe.

      .” Mễ Kiều thâm tình ngước mắt nhìn lên, tâm sớm dậy sóng.

      Trầm Nghê Trần cũng biết thời gian của ở đây lâu, chừng vài tháng nữa là rời khỏi trường Tây Sơn, trở về quân đội thành phố J để tiếp nhận chức vụ quan trọng. Mễ Kiều cho đến bây giờ cũng biết thân phận thực của , nếu bọn họ đến với nhau, liệu có thể tiếp nhận hay ? Hay bị áp lực?

      Dù sao, vẫn còn rất trẻ mà lại là đội trưởng của , nên những lời dèm pha khẳng định là tránh được. Hơn nữa trong trường lại có rất nhiều nam binh ân cần theo đuổi như vậy, đối với tương lai của bọn họ, tràn ngập lo lắng.

      “Mễ Kiều, hy vọng mình có thể lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để tiến tới, chứ phải là quan hệ nam nữ bình thường. Ở tuổi này, muốn phải thất bại trong tình lần nữa. Do đó, điều kiện của chính là khi được từ bỏ dù có bất kỳ lý do gì. Thế giới này rất rộng lớn, mỗi nơi đều có vô vàn cám dỗ cùng áp lực, mặc kệ ngày mai có xảy ra chuyện gì, chỉ hy vọng trong mắt mình chỉ có lẫn nhau, duy nhất, thay đổi.”

      Đêm rất tĩnh lặng.

      Đáy mắt Mễ Kiều dần có tầng sương mù mông lung. bất ngờ lôi kéo hai tay Trầm Nghê Trần, nhào vào lòng .

      “Trầm Nghê Trần, em chưa từng , cũng biết mùi vị của tình là gì, chính đến trêu chọc em trước. Cả đời Mễ Kiều này nhận định rồi, nếu mai này tình cảm hai ta còn, em nhất định chịu nổi.”

      Lời ngây thơ vừa chân vừa mộc mạc của Mễ Kiều khiến lòng Trầm Nghê Trần sâu rung động.

      “Quyền lựa chọn là của em, vĩnh viễn chủ động buông tay trước.”

      Tuy bên tai vang lên lời thề son sắt của người đàn ông mình nhưng Mễ Kiều vẫn thấy chưa đủ. từ từ nhắm mắt lại, áp sát đầu vào ngực cọ qua lại như chú cún con làm nũng.

      “Trầm Nghê Trần, phải nhớ kỹ những lời hôm nay. Nếu sau này dám buông tay em trước, em rời xa , rời xa thế giới của , đến nơi khiến cả đời cũng tìm được em, độc đến chết.”

      Trầm Nghê Trần bật cười, thầm than trước ý nghĩ quá mức trẻ con của Mễ Kiều.

      Bọn họ cứ như vậy ôm nhau thêm lời nào, im lặng dùng tâm để cảm nhận tình của đối phương. Con đường hẹp quanh co giờ giống như dòng sông yên tĩnh, uốn lượn qua những tán cây thành người làm chứng cho tình của bọn họ.

      Vài ngày sau, biểu của Mễ Kiều vẫn rất tốt, vi phạm bất kỳ quân quy quân kỷ nào. còn chủ động gánh vác, chia sẻ công tác đội với đội trưởng và chính trị viên, trở thành trợ thủ đắc lực thể thiếu của bọn họ.

      Thường thường, Mễ Kiều tranh thủ giờ nghỉ buổi trưa hoặc giờ tắt đèn buổi tối vụng trộm đến văn phòng của Trầm Nghê Trần, đóng cửa lại cùng chơi trò ôm ấp, khoá môi. Cũng có khi bọn họ làm gì cả, chỉ cần mua ít đồ ăn cho rồi ngồi nhìn ăn, ân cần lau khoé miệng cho là đủ rồi.

      Cứ như vậy, thoáng cái qua nửa tháng, trong đội bắt đầu có những lời đồn nhảm về Mễ Kiều và Trầm Nghê Trần.

      Từ ngày Trầm Nghê Trần ở trước mặt Vương Văn Yến ôm Mễ Kiều , ta bắt đầu quan sát bọn họ. Từ ánh mắt Mễ Kiều khi nhìn Trầm Nghê Trần luôn tràn ngập thương cùng hạnh phúc đến khoé môi Trầm Nghê Trần tự giác cong lên mỗi khi nhìn về phía Mễ Kiều đều khiến ta để ý. Trái lo phải nghĩ, ta quyết định đến văn phòng bộ trưởng báo cáo.

      Lúc này, Chu Chí Dũng ngồi ở bàn công tác, bên cầm bút phê duyệt văn kiện, bên nghe Vương Văn Yến lải nhải chuyện Trầm Nghê Trần và Mễ Kiều có hành vi mờ ám.

      Sau lúc lâu, Chu Chí Dũng cũng có chút đau đầu trong khi Vương Văn Yến cứ tự cho là đúng lải nhải ngừng, dường như có ý định kết thúc.

      xong chưa?” nhịn được nữa, Chu Chí Dũng thình lình hỏi câu, đánh gãy lời Vương Văn Yến.

      Vương Văn Yến sửng sốt, kinh ngạc : “Vâng, tóm lại có lời đồn đãi về mối quan hệ giữa Trầm đội trưởng và nữ binh Mễ Kiều, nếu cứ tiếp tục như vậy ảnh hưởng tốt đến toàn đội.”

      Chu Chí Dũng buông bút, cau mày nhìn Vương Văn Yến.

      “Nhảm nhí!” bỗng nhiên đập bàn cái rồi đứng lên, sắc mặt cực kỳ phẫn nộ.

      “Là ai bịa đặt sinh ?! Trầm Nghê Trần và Mễ Kiều là người mà các có thể tùy tiện phỏng đoán sao?”

      Vương Văn Yến nghe Chu Chí Dũng tức giận quát nhưng vẫn hiểu hết được ý tứ trong lời của . ta biết Trầm Nghê Trần là con trai của hiệu trưởng nhưng còn Mễ Kiều? Chẳng lẽ cũng có thân phận đặc biệt?

      Chu Chí Dũng quay mặt sang chỗ khác, kiên nhẫn : “Trầm đội trưởng là cậu út của Mễ Kiều, là cậu ruột! Mẹ Mễ Kiều, Trầm Thanh Thu, chính là con lớn của hiệu trưởng!”

      Lời vừa ra, Vương Văn Yến toàn thân chấn động, trợn mắt há mồm hồi tưởng lại chuyện trước đây, chính ta muốn phạt Mễ Kiều lưu ban năm, khỏi sợ đến đổ mồ hôi hột.

      “Chuyện này, chuyện này...” Vương Văn Yến nên lời: “Tôi biết, ở trong đội, tôi, tôi còn...”

      ta muốn ở trong đội, ta từng muốn ngáng chân, xử phạt Mễ Kiều vì thấy Mễ Kiều vừa mắt. Nay nguyên lai tình là như vậy, ta phải làm sao bây giờ?

      “Tôi cảnh cáo , đồng chí Vương Văn Yến, Mễ Kiều chỉ là cháu ngoại của hiệu trưởng mà còn là con của phó chủ tịch thành phố F. Vì cá tính quá mạnh mẽ, có biện pháp quản giáo nên ấy mới bị gia đình đưa đến đây. Do đó, ấy có khả năng làm quân nhân cả đời! an phận chút cho tôi, kẻo cái miệng hại cái thân! Về áp chế lời đồn nhảm trong đội mình ! Nếu những lời này còn được lan truyền, cái ghế chính trị viên của cũng đừng ngồi nữa!”

      Vương Văn Yến triệt để bị dọa đến choáng váng, bất quá ngẫm lại cũng đúng, hiệu trưởng chính là quân trưởng quân đội thành phố J, toàn bộ quân quyền ở thành phố J đều nằm trong tay ông, con của ông làm sao có thể gả cho người vô danh?

      “Tôi biết.”

      Vương Văn Yến xong, Chu Chí Dũng cũng kiên nhẫn tiếp chuyện ta nữa nên hướng ta phất phất tay. Hiểu ý, ta ba bước thành hai bước như chạy ra ngoài.
      phamthuhien28101995Trâu thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17: Muốn biết tự mình nhìn!


      Giữa trưa hôm nay, bạn cùng phòng vừa mới nằm xuống nghỉ trưa, Mễ Kiều liền theo thói quen bưng chậu rửa mặt chuẩn bị rửa mặt, tẩy sạch mùi mồ hôi người rồi nhanh chóng tìm Trầm Nghê Trần của , nhưng vừa tới cửa, điện thoại công cộng tường liền vang lên.

      Mễ Kiều tùy tay nhấc máy, “Alo, tổ 39 đây, muốn tìm ai vậy?”

      Ngay lập tức, đầu dây bên kia vang lên giọng Chu Chí Phong, “Kiều Kiều! Tôi đứng dưới ký túc xá của ! Nhanh nhanh xuống đây, tôi có cái này cho !”

      Mễ Kiều nhướng mày gác máy điện thoại, cất chậu rửa mặt xuống dưới gầm giường rồi lê dép xuống lầu.

      tại là giữa trưa, mặt trời chói chang, nắng gắt chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, cái người này ngồi ngốc trong đội của mình , chạy đến đây làm gì biết? Huống hồ, Mễ Kiều biết Chu Chí Phong thuộc đội 13, cách đội 21 tới 8 phút bộ.

      Cầu thang vừa được nửa, Mễ Kiều liền nhìn thấy Chu Chí Phong đứng ở cửa sau ký túc xá, vẻ mặt chờ mong kiểng chân ngóng, trong tay còn cầm vật gì đó.

      “Cái gì vậy?” Mễ Kiều đợi Chu Chí Phong mở miệng đặt nghi vấn trước.

      “Hắc hắc, đây là di động sử dụng năng lượng mặt trời, bên trong có sim, dùng cẩn thận chút.” Chu Chí Phong mắt liếc láo liên giống như kẻ trộm, sau khi khẳng định có ai nhìn thấy mới nhét di động được bọc trong miếng vải đen vào tay Mễ Kiều.

      Mễ Kiều tuy tiếp nhận nhưng lòng yên, chỉ cảm thấy đây giống như củ khoai lang nóng phỏng tay.

      “Này trai, sử dụng di động trong lúc tập huấn là vi phạm nội quy trường đấy.”

      Chu Chí Phong ngây ngô cười, “Kiều Kiều, tôi chẳng qua là muốn trao đổi tin nhắn khi nhớ mà thôi.”

      Trước đó hai ngày, chuyện Mễ Kiều bị nam binh đội 20 chú ý, hơn nữa còn giành giặt quần áo cho nhanh chóng lan truyền khắp các đội nam binh khác. Giờ mọi người đều biết ở đội 21 có nữ tân binh thuộc loại siêu cấp mỹ nữ, Chu Chí Phong nghe thế liền cảm thấy trong lòng ê ẩm.

      Mễ Kiều nhíu mày nghe Chu Chí Phong đáng thương hề hề lại đành lòng cự tuyệt. Trong đầu bỗng xuất ý nghĩ nếu mỗi ngày có thể cùng Trầm Nghê Trần nhắn tin hâm nóng tình tốt, đắn đo suy nghĩ lúc, cũng quyết định nhận.

      “Lần trước cho tôi ngàn đồng, giờ lại cho di động, chờ khi tập huấn kết thúc, tôi nhất tịnh hoàn tiền lại cho . tại là giữa trưa, nắng nóng muốn chết, trở về nhanh !”

      Chu Chí Phong nhếch môi cười, “Tôi còn sợ nắng nóng sao, ha ha, thôi tôi về trước, cũng nhanh nghỉ trưa , buổi chiều còn phải tập huấn nữa.”

      xong, Chu Chí Phong xoay người bước .

      Nhìn áo lót ướt đẫm mồ hôi cùng dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Chu Chí Phong, , Mễ Kiều cảm động là giả. Nhưng tâm sớm là của người khác rồi, trừ bỏ quan hệ bằng hữu, thể cho ta cái gì. Ban đầu, cũng định ràng nhưng khi nhìn thấy tấm chân tình thắm thiết của ta, lời cự tuyệt biết phải thế nào đây?

      “Người xa, còn nhìn cái gì?” Ngữ khí hờn mát, Trầm Nghê Trần biết từ khi nào đứng sau lưng Mễ Kiều, thân hình cao to cũng như khí thế bức người của bao trùm lên .

      Dưới ánh mặt trời chói chang, Mễ Kiều hoa hoa lệ lệ xoay người, hướng Trầm Nghê Trần cười ngọt ngào nhưng vẫn dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của , như dâu bị bắt gian tại trận.

      Trong văn phòng Trầm Nghê Trần.

      Trong khi Mễ Kiều chủ động tiến lên, lấy lòng vòng tay qua ôm thắt lưng Trầm Nghê Trần lại dửng dưng vói tay vào túi quần , dấu vết lấy vật được bọc bằng vải đen ra.

      ta đưa cho em cái gì?”

      Mễ Kiều xấu xa cười. Nguyên lai, cũng chưa nghe được gì!

      “Như thế nào, muốn biết tự mình nhìn!”

      Trầm Nghê Trần im lặng quan sát trước mắt, nhìn vẻ mặt cười tươi như hoa, thiên chân rực rỡ, đẹp đến mê người của , nghĩ nghĩ rồi nhét lại vật đó vào tay .

      có thói quen săm soi chuyện đời tư của người ta.”

      Người ta nào chứ, ràng mùi dấm chua nồng nặc mà còn mạnh miệng. Mễ Kiều đảo mắt nghĩ nghĩ, đàn ông quả là loài động vật tự cao tự đại.

      “Được rồi, em tự mình nhìn xem đây là cái gì?”

      Mễ Kiều tự biên tự diễn, lớp lại lớp mở miếng vải đen ra, ngay lập tức chiếc điện thoại di động màu trắng xuất . Di động này rất được, mặt trái còn khắc hoa Violet, có lẽ là hàng ngoại nhập.

      Vừa nhìn thấy chỉ biết đây là vật có giá trị rất xa xỉ.

      khá!”

      Mễ Kiều thích buông tay, nhịn được tán thưởng câu, lập tức bên cạnh liền có người đen mặt.

      “Cho em hai lựa chọn.”

      Mễ Kiều sửng sốt, hơi ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi đen láy tràn ngập khó hiểu.
      phamthuhien28101995Trâu thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18: hẹn hò với em sao?


      là trả lại cho , mua cho em cái khác tốt hơn. Hai là di động này bao nhiêu tiền, cho em tiền trả lại .”

      Giọng trầm trầm bá đạo xẹt qua bên tai nhưng Mễ Kiều vẫn lời nào, lăng lăng nhìn . Đáy mắt Trầm Nghê Trần tựa hồ có cái gì đó lóe lên nhưng bị sâu sắc bắt được. rất hưởng thụ loại ý tứ hàm xúc này nên gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt .

      Trầm Nghê Trần bị ánh mắt rực lửa của Mễ Kiều nhìn có chút á khẩu, khóe môi cứng ngắc giơ lên, “Làm sao vậy?”

      Ánh mắt giảo hoạt, Mễ Kiều tinh ranh cười cười, “Cả hai, em đều chọn!”

      Nháy mắt, ngực như bị đập cho mấy phát, sắc mặt Trầm Nghê Trần so với trước càng khó coi gấp mấy lần, thanh cũng càng ngày càng lạnh.

      “Em thích ?”

      Mễ Kiều nghe vậy liền sửng sốt, cười đến run người, khiến Trầm Nghê Trần càng khó chịu.

      biết, Trầm Nghê Trần là ghen. Nhưng ngàn lần vạn lần cũng ngờ bộ dạng ăn dấm chua của lại đáng đến như vậy. Nhác thấy càng lúc càng đen mặt, lại càng cười vui vẻ đến ôm bụng hoa chân múa tay.

      Bất quá, nếu hỏi có thích Chu Chí Phong hay nhất định cũng phải cho ràng.

      Đột nhiên thu lại ý cười, Mễ Kiều trở mặt nhanh như trở bàn tay, giây trước còn cười đến ôm bụng, nhưng nếu muốn, giây tiếp theo có thể lập tức đóng băng tất cả cảm xúc.

      “Trầm Nghê Trần, biết , em thích nhất là nữ nhà văn Trương Ái Linh. Bà từng viết đoạn như thế này: [Tình , càng đơn thuần càng hạnh phúc. Cả đời chỉ lần là tốt nhất, trải qua nhiều lần, tâm chết lặng; Chia lìa càng lâu càng thành thói quen; Đổi người càng nhiều càng đơn; Đến cuối cùng, còn tin vào tình ; cam chịu; là cái xác hồn; cùng người kết hôn, cứ như vậy trải qua đời.] Do đó, em luôn chờ đợi tình khắc cốt ghi tâm, toàn tâm toàn ý.”

      Mễ Kiều càng càng chậm, càng kiên định.

      Trầm Nghê Trần im lặng lắng nghe, ánh mắt thâm thúy như đại dương, nội tâm lại mạnh mẽ như sóng vỗ.

      Mang theo tình mãnh liệt, Trầm Nghê Trần kéo Mễ Kiều vào lòng, thương vô hạn hôn lên hai má . vừa là ánh mặt trời quyến rũ đầy sức sống, vừa là viên pha lê trong suốt, đơn thuần tỳ vết, rất chói mắt, rất thu hút, ích kỷ muốn giấu ánh hào quang của , ích kỷ muốn mình độc chiếm . Nhưng Mễ Kiều chính là Mễ Kiều, hào quang luôn tỏa khắp bốn phía, gì có thể che lấp.

      Đến tột cùng, phải đối với như thế nào mới là tốt nhất đây, lại nghi hoặc, sâu nghi hoặc.

      Khóe môi bất giác giơ lên thành ý cười tự giễu, đường đường là nam tử hán, sau khi gặp tiểu tinh Mễ Kiều, Trầm Nghê Trần thế nhưng ngay cả như thế nào cũng biết.

      Mễ Kiều nâng hai tay ôm lấy cổ Trầm Nghê Trần, kiểng chân áp sát môi vào tai , dùng giọng điệu dịu dàng như dỗ đứa trẻ ra dỗ .

      “Trầm Nghê Trần, tiền mua di động, em tự mình trả lại cho ta và cũng ràng là chúng em chỉ có thể làm bạn. cần phải lo.”

      Trầm Nghê Trần hít sâu hơi nghĩ, tại sao lại biết nghĩ đến chuyện của Chu Chí Phong?

      “Mễ Kiều, em so với tưởng tượng của còn thông minh hơn rất nhiều.”

      Hai tay khép chặt, Mễ Kiều lại bị Trầm Nghê Trần ủng trong lòng. Cảm nhận được tình cảm cũng như thân nhiệt của người con mình , sinh lý Trầm Nghê Trần tựa hồ có phản ứng. muốn .

      Kỳ , từ sau ngày rời khỏi phòng Chu Chí Dũng, Trầm Nghê Trần cơ hồ mỗi đêm đều nhớ đến Mễ Kiều, từng tấc da thịt, mùi hương cũng như xúc cảm của đều lên trong tâm trí , khiến trằn trọc ngủ được. Cái loại nhớ thương tưởng tượng này càng ngày càng xâm chiếm cơ thể , làm tim đập nhanh hơn, thể chuyên tâm làm bất kỳ việc gì.

      Tuy rất rất muốn nhưng biết, Mễ Kiều còn . Hơn nữa lần trước làm sợ, đó lại là lần đầu tiên của . Càng nghĩ càng muốn hung hăng cho mình vài cái tát.

      Lại hít sâu hơi, Trầm Nghê Trần quyết định đè nén ham muốn, dời lực chú ý sang chuyện khác. buông ra, cười hỏi: “Thích xem phim ?”

      Mễ Kiều gật đầu cười tươi. Kỳ , đối với mỗi người con có xem phim hay , có đâu đó chơi hay chỉ là thứ yếu, chủ yếu ai là người cùng mình trải qua những khoảnh khắc đó.

      Trầm Nghê Trần nâng mắt nghĩ nghĩ rồi giọng : “Năm giờ chiều nay, cho cả đội nghỉ, em nhanh rửa mặt rồi thay thường phục, đúng bảy giờ, chờ em ở cửa sau ký túc xá. Khi ra, em thấy xe nào đậu ở đó leo lên. kêu tài xế mở cửa sẵn chờ em.”

      Mễ Kiều cau mày, có chút khó hiểu.

      Lần đầu tiên, bắt đầu hoài nghi thân phận của .

      Lần trước ở phòng Chu Chí Dũng, tự nhiên chỉ huy hai em Chu gia làm việc như chỉ huy cấp dưới của mình, thấy có chút khó hiểu rồi. ràng chỉ là đội trưởng bình thường trong khi Chu Chí Dũng lại là cấp trực tiếp của . Hơn nữa chính cũng , ở trường quân đội, chức vụ đội trưởng thể có xe bốn bánh. Vậy tính lấy xe gì đến đón ?

      Mễ Kiều cực lực che giấu hoài nghi của mình, cười duyên với Trầm Nghê Trần.

      “Đây là hẹn hò với em sao?”

      Giọng điệu nũng nịu đến cả Trầm Nghê Trần vừa nghe xương cốt cũng muốn tan. Dục vọng vất vả mới đè nén được lại bị khơi lên. có chút bất đắc dĩ ôm chặt hơn rồi cúi xuống hôn say đắm, từ bờ môi mềm mại đến cái lưỡi thơm tho đều bị bá đạo chiếm đoạt, công thành đoạt đất bằng mọi cách.

      Mễ Kiều bị hôn đến choáng váng, môi có chút đau, hít thở thông, trong khi bàn tay to như gọng kìm của đặt sau lưng lại di chuyển tới lui ngừng sờ soạng vuốt ve, tựa hồ hận thể đem sát nhập làm .

      Ngay tại lúc Mễ Kiều mơ mơ hồ hồ, Trầm Nghê Trần đột nhiên buông tay.

      Thân thể mềm nhũn, Mễ Kiều ngã ngồi sô pha, còn Trầm Nghê Trần chạy nhanh đến bên cửa sổ, giật mạnh nút áo của mình ra, chống hai tay lên khung cửa, luân phiên hít sâu thở đều.

      Mễ Kiều cắn cắn môi, thản nhiên câu: “Nếu muốn, em có thể cho .”

      Dù sao, bọn họ cũng phải chưa từng làm qua.

      Trầm Nghê Trần vẫn đưa lưng về phía lắc lắc đầu.

      “Bảy giờ tối nhớ ở cửa sau ký túc xá chờ . dẫn em ăn tối, xem phim.”

      khí ái muội cùng xấu hổ nhanh chóng lan rộng khắp phòng. Mễ Kiều mình ngồi sô pha trong chốc lát, nhìn chăm chú vào bóng lưng rộng lớn của Trầm Nghê Trần. phải suy nghĩ lan man, chỉ là biết, muốn lại thương tổn, ủy khuất lần nữa.

      “Em biết rồi.”

      Mễ Kiều đứng dậy, bối rối hai tay xoa vào nhau, do dự có nên hỏi số di động của hay .

      “Đưa số di động của em cho .”

      “Có thể cho em số di động của ?”

      Cơ hồ là cùng lúc, Trầm Nghê Trần và Mễ Kiều đều xoay người nhìn nhau, cùng ra những lời tâm ý tương thông.

      Giây tiếp theo.

      Mễ Kiều cười, nét mặt tươi như hoa.

      Trầm Nghê Trần cũng cười, vẻ mặt sủng nịch.



      ~~*~ Truyện edit ~*~~
      Yêu Em Trọn Đời
      Bất Lương Quân Hôn
      Binh Mị Lang Duệ
      Chương 19: Vô hiến ân cần


      Dựa theo thông lệ, sau đợt tập huấn cũng như trước khi nhập học chính thức, tất cả tân binh đều phải được cấp kiểm duyệt. đơn giản chính là cử hành nghi thức 'duyệt binh' đối với tân binh. Đây cũng được xem như là thi đua vinh dự giữa các đội.

      Trong quân đội, trừ bỏ phục tùng, chính là vinh dự.

      Vương Văn Yến cùng Trầm Nghê Trần cũng phá lệ rất coi trọng nghi thức duyệt binh lần này. Trong mười ngày cuối cùng của đợt tập huấn, tất cả đội trưởng cùng chính trị viên các đội đều tăng cường thời gian cũng như mức độ tập luyện cho tân binh của mình.

      Dưới tán cây ngô đồng, với ánh mắt lạnh lùng xa cách, Mễ Kiều hờ hững nhìn Vương Văn Yến đưa ly hồng trà lạnh qua trước mặt .

      Cách đó xa, ở sân bóng rổ, cả đội nữ binh đều gia tăng tập huấn. Trong khi Mễ Kiều lại bị Vương Văn Yến gọi vào đây 'nghỉ hè', còn được hưởng đãi ngộ 'hồng trà lạnh' chưa bao giờ có, đối với Mễ Kiều mà , đây phải là chuyện vẻ vang gì.

      hiến ân cần, phi gian tức đạo!

      Vương Văn Yến nhìn vừa mắt. Điểm này, trong lòng Mễ Kiều rất ràng.

      “Ha ha, Mễ Kiều, trước đây, dù chúng ta có hiểu lầm gì, cũng đừng để bụng.”

      Mễ Kiều im lặng lắng nghe Vương Văn Yến xuống nước mở lời mà vẫn nhận ly nước trong tay ta. Đôi mắt trong suốt trống rỗng của khiến người đối diện đoán ra, xem .

      Gió thổi qua làm tóc mai Mễ Kiều bay bay, lộ ra vầng trán cao thông minh. Vương Văn Yến tinh tế nhìn chằm chằm Mễ Kiều trong chốc lát, lòng ghen tị chợt lóe lên trong lòng ta.

      “Mễ Kiều, tôi biết quan hệ giữa và Trầm đội trưởng. Lúc trước, nếu tôi có làm cái gì khiến mất hứng hay hiểu lầm, xin bỏ qua, bao dung cho tôi. Ly hồng trà này coi như là tôi tạ tội .”

      Vương Văn Yến ngượng ngùng cố gượng cười nhưng tâm cũng thực khẩn trương. Tuy biết cá tính mạnh mẽ của Mễ Kiều rất khó chiều, nhưng ai bảo ta tự chuốc phiền phức, đắc tội tiểu tổ tông này làm chi, còn thiếu điều muốn lưu ban người ta nữa. Nếu chuyện này truyền tới tai hiệu trưởng nghiệp của ta cũng coi như xong.

      Mễ Kiều cau mày, suy nghĩ hiển nhiên giống với Vương Văn Yến.

      tại, quan hệ luyến ái giữa và Trầm Nghê Trần ngay cả chính trị viên cũng biết, như vậy chẳng phải toàn đội 21 sớm như ban ngày rồi sao? Khó trách gần đây, ánh mắt các nữ binh nhìn có điểm là lạ.

      “Chính trị viên, có phải trong đội có những lời đồn nhảm rất khó nghe ?”

      Mễ Kiều trực tiếp đặt câu hỏi, hề do dự tiếp nhận ly hồng trà trong tay Vương Văn Yến, ừng ực ừng ực, hơi uống hơn nửa ly.

      , trời nóng như vậy, nếu được uống ly hồng trà lạnh, quả hiệu quả còn tốt hơn so với cho thêm thời gian nghỉ ngơi rất nhiều. Nếu biết dụng ý của Vương Văn Yến, Mễ Kiều cũng dại gì ủy khuất chính mình mà uống.

      Chẳng qua, nếu trong đội sớm có lời đồn nhảm, vậy đối với Trầm Nghê Trần mà ảnh hưởng rất lớn, khéo truyền đến tai thượng cấp, có thể bị kỷ luật nặng, vì biết, quan hệ nam nữ với đội viên của mình là vi phạm quân kỷ nghiêm trọng trong trường quân đội.

      Vương Văn Yến thấy Mễ Kiều chấp nhận uống ly hồng trà, tâm rốt cuộc cũng buông xuống.

      “Mễ Kiều, cứ yên tâm, chuyện trong đội tôi xử lý, tuyệt đối để bất kỳ lời đồn nhảm nào tiếp tục lan truyền.”

      Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Vương Văn Yến, Mễ Kiều khỏi buồn bực nghĩ, rốt cuộc Trầm Nghê Trần là ai đây? Đến ngay cả chính trị viên trước giờ ưa tại cũng phải đối kiêng kị ba phần?

      Sau giờ tập huấn, tâm tình vui vẻ mong chờ lần hẹn hò đầu tiên với Trầm Nghê Trần dần dần biến thành lo lắng cho con đường làm quan của sau này. Ánh mắt Mễ Kiều càng trở nên u buồn khi tưởng tượng đến cảnh ông ngoại biết chuyện, ông có giận dữ phạt cũng sao nhưng lỡ ông giận chó đánh mèo Trầm Nghê Trần sao? Mễ Kiều bất giác thở dài.

      Quả đúng như lời Trầm Nghê Trần , hôm nay, tập huấn đến đúng 5 giờ chiều kết thúc.

      Mễ Kiều mỏi mệt lê thân trở về ký túc xá, lấy chậu rửa mặt cùng ấm nước rửa mặt sẵn tiện lau mình chút. Chờ khi trở lại, trong phòng có tám nữ binh đứng dậy ra cửa, có vẻ như ăn cơm, chỉ còn lại mình Thành Úc Phương.

      Mễ Kiều quan tâm, đến bên tủ quần áo lấy ra bộ đầm trắng và đôi giày sandal Daphne, đứng nép vào góc khuất thay đồ rồi đứng trước gương xoay qua xoay lại.

      Nghĩ đến đây là lần đầu tiên hẹn hò mà lại có phấn son phụ họa, Mễ Kiều có chút tiếc nuối, bắt đầu tưởng niệm đến vô số dụng cụ trang điểm bị tịch thu.

      Kẹt cái là sau khi xác lập quan hệ cùng Trầm Nghê Trần, tất cả thời gian rảnh của Mễ Kiều đều dùng để ngủ hoặc đến văn phòng Trầm Nghê Trần chơi, nên ở phương diện giao tiếp, hầu như quen ai trong phòng này. Giờ sao có thể mở miệng mượn đồ trang điểm của người ta đây, xấu hổ...

      “Này, tôi tự để dành tiền mua đó. Dùng xong nhớ trả lại cho tôi.”

      Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng của Thành Úc Phương.

      Mễ Kiều quay đầu lại nhìn, thấy trong tay ta cầm hộp trang điểm, trong nháy mắt, cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong lòng Mễ Kiều.

      Đây chẳng lẽ lại là con nhóc bị đánh lần trước sao?

      Đổi lại là Mễ Kiều, tuyệt đối tốt bụng đến mức cho 'kẻ thù' mượn đồ!

      Đáy mắt Thành Úc Phương tràn đầy phức tạp, ta nhiều lời, tiến lên đặt hộp trang điểm lên giường Mễ Kiều rồi xoay người .

      Mễ Kiều bị hành động của Thành Úc Phương làm cho đơ người, trợn mắt há mồm, có chút bội phục rộng lượng của ta.

      Sau khi trang điểm kỹ lưỡng, Mễ Kiều hài lòng nhìn hình ảnh của trong gương, quên nhếch môi cười, ngây ngốc lầm bầm lầu bầu: “Mễ Kiều, cố lên!”

      Bỗng, chiếc gối giường Mễ Kiều run , thò tay vào lấy di động của mình ra rồi cầm lên nhìn, là tin nhắn của Trầm Nghê Trần.

      “Xe đậu bên dưới. chờ em.”

      Mễ Kiều nhanh chóng đeo túi da trâu lên vai, kiểm tra chút vật dụng bên trong, bao gồm ngàn đồng lần trước Chu Chí Phong đưa và hộp trang điểm của Thành Úc Phương.

      Vừa được hai bước, Mễ Kiều như nghĩ ra cái gì đó liền quay trở về, lấy giấy bút ra viết câu 'cám ơn', rồi nhét dưới gối Thành Úc Phương.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20: là thiếu tướng

      Sắc trời chạng vạng, chiếc Audi màu trắng sang trọng yên tĩnh đậu ở cửa sau ký túc xá Mễ Kiều.

      Với chiếc đầm trắng dài thướt tha, Mễ Kiều từ từ bước ra liếc mắt nhìn quanh vòng, xung quanh chỉ có mỗi mình là mặc thường phục.

      Trong lúc nhất thời, hình ảnh này hấp dẫn vô số nam binh, khiến ai cũng phải ngoái đầu ngắm nhìn. Dưới ánh chiều tà, bên cạnh mỹ nữ cùng siêu xe, đây là bức tranh đẹp hoàn mỹ đến cỡ nào.

      Nhìn chiếc xe sang trọng trước mắt, Mễ Kiều lại lần nữa hoài nghi thân phận Trầm Nghê Trần.

      Có thể có trùng hợp ở đây hay , việc đều là 'những gián điệp' có 'gia thế' ?

      Vừa thấy Mễ Kiều, tài xế liền thay mở cửa xe ra.

      Nghịch ngợm hạ thắt lưng, Mễ Kiều hơi cúi đầu chào người đàn ông ngồi trong xe.

      Người đàn ông này phải khác chính là Trầm Nghê Trần, mỉm cười vươn tay ra trước hành động đáng này của . Thấy vậy, cũng nhếch môi cười, vui vẻ lên.

      phải chưa từng ngồi qua ô tô sang trọng nên sau khi lên xe, Mễ Kiều cũng có bất kỳ biểu tò mò hay ngưỡng mộ nào. như con chim thoát khỏi lồng son, thích thú với cảnh sắc non xanh nước biếc bên ngoài.

      Trầm Nghê Trần sâu đánh giá giai nhân ngồi đùi .

      Với chiếc đầm trắng cùng cách trang điểm vừa đơn giản lại sang trọng, kết hợp cùng ánh chiều tà khiến Mễ Kiều càng thêm xinh đẹp lộng lẫy đầy bí làm Trầm Nghê Trần say mê thôi. im lặng vòng tay ôm chặt thắt lưng .

      Biết cá tính Mễ Kiều thích bị quản thúc, nhưng từ nãy đến giờ vẫn mãi lo nhìn bên ngoài, vui sướng hoa chân múa tay mà thèm quan tâm đến , trong lòng Trầm Nghê Trần khỏi có chút mất mát.

      Tại sao phát , kỳ đối với lần hẹn hò này, cũng chuẩn bị rất tỉ mỉ.

      "Mễ Kiều."

      giận, vươn những ngón tay thon dài ra đặt hờ lên cầm , nhàng kéo, đem luôn mặt nhắn xinh đẹp của kề sát vào mặt .

      So với bên ngoài, trong xe càng đẹp mắt hơn, em phát ra sao?"

      Cằm bị Trầm Nghê Trần giữ chặt, hai mắt đen láy lúng liếng đảo qua đảo lại, lúc này Mễ Kiều mới phát , hôm nay thế nhưng ăn mặc rất gợi cảm!

      Bình thường vốn quen nhìn mặc thường phục, tại đổi thành sơ mi ngắn tay, cổ khoét sâu kiểu chữ V lại khiến có chút nhìn quen.

      Hơn nữa, với kiểu áo như vậy, cách nào che được cơ ngực rám nắng khỏe mạnh của . Theo từng nhịp hít thở, mị lực của cũng toát ra gì sánh kịp.

      Mễ Kiều phải hủ nữ, nhưng với cảnh sắc như vậy, chỉ liếc mắt cái cũng đủ khiến muốn thổ huyết.

      "Nước miếng chảy kìa."

      Trầm Nghê Trần cười trêu Mễ Kiều, lấy tờ khăn giấy lau nước bọt ở khóe môi . rất vừa lòng với ánh mắt cũng như phản ứng của , định ngụm hôn lên bờ môi mềm mại đỏ mọng sâu, nào ngờ lại trước bước áp mặt vào ngực .

      Trầm Nghê Trần nhịn được rên lên tiếng, toàn thân run mạnh.

      Chết tiệt!

      Nha đầu này cư nhiên chui đầu vào, đặt môi lên nơi đó của !

      Chẳng lẽ nghĩ rằng là vú em? Nhưng lại có nhũ!

      dưới toàn thân, mỗi lỗ chân lông đều như bị lửa thiêu, Trầm Nghê Trần cố gắng kiềm chế máu nóng chảy rừng rực trong người, gian nan đẩy đầu Mễ Kiều ra, hung hăng nhìn chằm chằm, đem hết khí lực toàn thân cố gắng điều tiết hô hấp, chịu đựng thống khổ ở nơi nào đó bị đánh thức nhưng lại được phát tiết gây nên.

      Mễ Kiều vô tội mở to đôi mắt ngây thơ chớp chớp, tựa như người phạm sai lầm phải .

      "Mễ Kiều, ngày nào đó, em chết cháy vì tội chơi với lửa."

      Ai ngờ, đôi mắt ngây thơ ấy bỗng ánh lên tia giảo hoạt, để ý đến lời cảnh cáo của , câu môi cười, vô tâm vô phê câu, "Em thực chờ mong."

      Trầm Nghê Trần còn định gì đó xe bỗng dừng lại, tài xế hơi nghiêng mặt báo cáo, "Thiếu tướng, đến!"

      Trong gian hẹp, giọng của tài xế vang lên mồn , Mễ Kiều nghe rất hai chữ 'thiếu tướng'

      Nghi hoặc nhìn về phía Trầm Nghê Trần, sắc mặt vẫn trấn định tự nhiên như trước, nhìn thoáng ra ngoài xe rồi nhàng nhéo eo cái.

      Xuống xe."

      Ngay sau lời Trầm Nghê Trần, tài xế liền bước xuống thay Mễ Kiều mở cửa xe. Mang theo bụng nghi hoặc, đành phải bước xuống xe, lúc này sắc trời tối. Vừa ngẩng đầu, đập vào mắt là dàn ánh sáng ngọc nghê hồng xa hoa chói mắt khắc thành dòng chữ 'Nhà hàng hải sản quốc tế đệ nhất', khiến như lạc vào cõi mộng.

      vai chợt nóng, Trầm Nghê Trần thân mật khoác vai , kéo đứng sát vào . Ngay lúc này đây, sâu cảm nhận được khí chất đàn ông quý tộc toát lên từ người .

      "Vào thôi."

      Đối với Trầm Nghê Trần mà , dù xung quanh có xinh đẹp, lộng lẫy đến cỡ nào cũng bằng cái nhíu mày cười duyên của giai nhân.

      được vài bước, Mễ Kiều chợt đứng lại nhìn chằm chằm Trầm Nghê Trần, muốn tiếp tục suy đoán lung tung nên trực tiếp hỏi, "Trầm Nghê Trần, rốt cuộc là ai?

      Hết chương 20
      Last edited: 18/10/14
      phamthuhien28101995Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :