1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bất lương quân hôn - Tinh Nhị (c54) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10: kết hôn chưa?

      Ngoài hành lang, tân binh tụ tập ngày càng nhiều, phân chia đều thành tốp năm tốp ba đàm luận về chuyện đánh nhau của Mễ Kiều, trong phút chốc, cái tên Mễ Kiều này liền trở thành truyền thuyết của đội 21.

      Trong văn phòng Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều nghẹn khuất bụng theo vào. Vừa mới đóng cửa, Trầm Nghê Trần còn chưa gì, Mễ Kiều khóc rống, dáng vẻ yếu đuối tựa như liễu yếu đào tơ, hoàn toàn đối nghịch với vẻ giương nanh múa vuốt ban nãy, làm người ta khỏi đau lòng.

      Trầm Nghê Trần sửng sốt, sao luôn làm những chuyện bất ngờ, ngoài dự kiến của thế? Mà thế nào cũng là đàn ông, Trầm Nghê Trần thở dài, tiến lên ôm vào lòng, nhưng lại bị Mễ Kiều đẩy ra.

      Lúc này, Trầm Nghê Trần mới chú ý đến cánh tay của Mễ Kiều, đó có dấu răng rướm máu của Thành Úc Phương. xoay người vào phòng trong, nơi đó là phòng ngủ của , mang ra hộp y tế, giúp xử lý vết thương.

      Da thịt mềm mại của Mễ Kiều như nhắc nhở , chỉ 19 tuổi. Cũng đúng, chưa từng trải qua sóng to gió lớn, cũng chưa từng thay đổi hoàn cảnh sống đột ngột, chỉ vừa tới tuổi bước vào đời nên gặp ít đả kích. Tuy việc này cùng cá tính có chút quan hệ, nhưng buổi sáng xâm phạm cũng là do sai.

      Trầm Nghê Trần thể để chịu ủy khuất thêm nữa, "Được rồi, đừng khóc nữa, sau này, tôi bảo vệ ."

      Mễ Kiều sững sờ, ngước đôi mắt ửng hồng lên nhìn . Vẻ mặt chân thành, lời thề son sắt của người đàn ông hứa bảo vệ , trong phạm vi nhận thức của Mễ Kiều, đây chính là tỏ tình.

      " kết hôn chưa? Có bạn ?" Mễ Kiều tự cho là đúng, đột ngột hỏi Trầm Nghê Trần câu, khiến bị bất ngờ, bất giác lắc đầu.

      "Vậy chuyện đó, tôi suy nghĩ." Gò má ửng hồng, Mễ Kiều xấu hổ chớp chớp mắt, rất quyến rũ tựa như đóa Phù Dung e ấp.

      "Suy nghĩ?" hiểu ý tứ của Mễ Kiều, Trầm Nghê Trần thấy choáng váng hồ đồ, lại hỏi nhiều, cầm bản quân kỷ đưa đem về xem, học thuộc lòng càng tốt, những chuyện rắc rối hôm nay coi như dừng ở đây.

      Bốn giờ chiều, hơn ba trăm nữ binh khi nghe Trầm Nghê Trần thổi còi hiệu lệnh, liền lập tức xô bàn ghế, xô cửa chạy ra sân, trật tự phân trái phải thành hai liền đứng nghiêm.



      Đối diện, Trầm Nghê Trần cùng Vương Văn Yến [chính trị viên] tư thế oai hùng về phía mọi người. Mễ Kiều cùng liên trưởng liên 1, Hoắc Đình Đình phân ra đứng trước liên đội của mình. Dựa theo lệ thường báo cáo sỉ số, Hoắc Đình Đình hai tay nắm chặt để ở thắt lưng, chạy đều lên phía trước, rồi dừng lại, đứng nghiêm, giơ tay chào Trầm Nghê Trần.

      "Báo cáo đội trưởng, liên 1 tập hợp xong, sỉ số trăm tám mươi ba, diện trăm tám mươi ba."

      Trầm Nghê Trần giơ tay chào , "Về đội!"

      Sau khi Hoắc Đình Đình lui về sau, mọi người đồng loạt nhìn về phía Mễ Kiều, Mễ Kiều bĩu môi, bắt chước Hoắc Đình Đình chạy lên làm báo cáo.

      "Báo cáo đội trưởng, liên 2 tập hợp xong, sỉ số bao nhiêu, diện bấy nhiêu!"

      "Phốc!"

      Trong đội ngũ, truyền đến những tiếng cười cố nhịn, dưới ánh mắt nghiêm nghị của Trầm Nghê Trần, liền im bặt. nhìn thoáng qua bàn tay để cao hơn đỉnh đầu nửa bàn tay, trong đó có mấy ngón tay xòe ra của Mễ Kiều, cũng bất đắc dĩ cố nhịn cười, giơ tay chào, rồi cho về đội.

      "Ngồi!" Trầm Nghê Trần hô lớn tiếng, mọi người nhanh chóng bắt chéo hai chân, đặt mông ngồi xuống đất. Do làm đồng loạt nên rất dễ phát trong đội hình có người thực động tác chậm hơn nhịp, ngồi xuống chậm hơn hai nhịp.

      Vương Văn Yến cau mày, nhìn Trầm Nghê Trần thiên vị liên trưởng liên 2 Mễ Kiều, chỉ cảm thấy đau đầu.

      Mễ Kiều cũng thèm để ý đến Vương Văn Yến, vì biết ta nhìn cũng vừa mắt.

      Tập hợp hơn hai giờ, lại phải ngồi đầu hàng nên Mễ Kiều dám ngủ gục, tựa như trái bóng cao su bị xì hơi, hay bị người ta quỵt nợ. Vậy mà cách đó xa, trước cửa căn tin, người đến người liên tục, như trêu chọc, kích thích hệ tiêu hoá của Mễ Kiều khiến bụng réo ầm ầm.

      "Giải tán tại chỗ!" Bỗng nhiên, Trầm Nghê Trần cao giọng hô câu, kéo Mễ Kiều về thực tại. Từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, đây là nội dung duy nhất mà nghe .

      Đám đông giải tán, từng tốp từng tốp nữ binh lôi kéo nhau vào căn tin.

      Xa xa, Chu Chí Phong mặc thân quân trang tới, cười tủm tỉm nhìn Mễ Kiều, "Kiều Kiều! ăn cơm thôi!”

      Mễ Kiều phải đầu gỗ, hơn nữa còn rất thông minh, xinh đẹp. đối với ý đồ của Chu Chí Phong, phải hiểu. Nghĩ đến cuộc sống sau này ở đây, chí có thể dựa vào trai Chu Chí Dũng của , liền tươi cười, kề vai mà .

      Căn tin của bọn họ tự nhiên cách nào so sánh được với căn tin của cán bộ trường. Chu Chí Phong biết lấy ngàn đồng từ đâu ra, trực tiếp nhét vào tay Mễ Kiều, sau đó dẫn lên căn tin lâu 1, đây là căn tin chỉ thu tiền mặt, thu phiếu cơm, chi tiền lấy đống thịt. ta còn Chu Chí Dũng cho ta biết sắp tới phải tập huấn suốt tháng, trong thời gian đó, ngày ba bữa cả đội sinh hoạt cùng nhau, ăn cùng nhau nên đừng mơ nhìn thấy miếng thịt, do đó, có thể đây là 'ngày cuối cùng' nên ăn nhiều chút để 'trữ hàng'.

      Màn đêm buông xuống, Mễ Kiều nhìn đồng hồ treo tường, gần chín giờ, nghĩ đến bản thân là liên trưởng, nên về sớm chút tốt hơn.

      Chu Chí Phong lưu luyến rời, tiễn Mễ Kiều tới cửa ký túc xá, nhìn theo bóng dáng vào, mới yên tâm rời .

      " quen cậu ta?"

      giọng nam trung vang lên sau lưng, khiến Mễ Kiều hết hồn giật bắn người, tay xoa xoa ngực. thân quân trang, Trầm Nghê Trần oai nghiêm đứng phía dưới, cách Mễ Kiều hai bậc thang, ánh mắt ép sát.

      Mễ Kiều quay đầu, to gan hỏi, " ghen tị?"

      Trầm Nghê Trần ngẩn người, nghiêng đầu nhìn quanh bốn phía, tốt, có ai.

      “Về sau khi ở trong đội, chuyện phải biết chú ý. Ngoài ra, này, trước tám giờ tối phải về đội, là liên trưởng, lỡ như có người có chuyện cần tìm , mà lại có mặt, ảnh hưởng đến công tác của người khác." Trầm Nghê Trần dặn dò phen, rồi thong dong trở về văn phòng mình.

      Những đóa hoa đào khuôn mặt nhắn khi Mễ Kiều cười rạng rỡ. , về sau bảo vệ . , về sau chuyện phải chú ý. Đây là có nghĩa gì? Nghĩ đến đây, Mễ Kiều khỏi chờ mong buổi tập huấn vào ngày mai.

      "Ha ha." Mễ Kiều khẽ cười tiếng, nhàng lên lầu.

      Hết chương 10
      Last edited: 18/10/14
      phamthuhien28101995Hale205 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: nhận lầm người?


      Sáng sớm hôm sau, sau khi thực loạt động tác rườm rà, Mễ Kiều cùng cả đội quân trang nghiêm chỉnh, xếp hàng đứng trước cửa căn tin, hát vang khúc hát tinh trung đền nợ nước, rồi vào theo thứ tự, lấy phần ăn sáng đạm bạc.

      chén cháo trắng, cái bánh bao, dĩa dưa muối, và nửa quả trứng gà luộc. là cháo trắng, nhưng thực ra là chén nước cháo đúng hơn. Vẻ mặt ghét bỏ, Mễ Kiều nhìn chằm chằm vào cái bánh bao ngả vàng bốc mùi lạ, quyết định chỉ ăn dưa muối và trứng gà.

      Mễ Kiều ăn liền mạch hết bốn quả trứng gà. cách khác, có bảy người bị Mễ Kiều trắng trợn cướp đoạt trứng gà. Đành chịu thôi, ai bảo Mễ Kiều thích nhất là ăn trứng làm chi? Thành Úc Phương ngồi bên, giận mà dám gì, đối với nhân vật đặc biệt, gây chấn động toàn đội 21 như vậy, mọi người chỉ biết giả vờ như thấy.

      Tối hôm qua ôm chăn ngủ đêm, coi như cũng yên giấc, sáng nay lại có bốn quả trứng gà lót bụng, Mễ Kiều liền có tinh thần.

      Mễ Kiều ngồi tại chổ, lắc đầu qua lại, nhìn quanh quất, bên chờ cả đội ăn xong rồi tập hợp, bên bất tri bất giác tìm kiếm bóng dáng Trầm Nghê Trần. đêm thấy, cái người này ở đâu?

      Đừng thôi, nhắc tới là bực mình, chỉ tại Trầm Nghê Trần hứa sau này bảo vệ , làm tối qua nằm mơ, trong mơ toàn là bóng hình cùng gương mặt đáng ghét của . Đúng ra phải có tâm trạng oán hận, phẫn nộ, ủy khuất nhưng tại sao chỉ trong vòng đêm, lại vô tri vô giác biến thành tâm trạng chờ mong cùng tâm động. Suy nghĩ cẩn thận, quyết định tìm cơ hội để với rằng nguyện ý cho làm bạn trai tạm thời của . Ha ha, ngốc, có trời mới biết, đây là hiểu lầm đẹp đẽ đến cỡ nào.

      Nhưng mãi đến buổi chiều, tập huấn lại bắt đầu, Mễ Kiều cũng gặp Trầm Nghê Trần. Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, chạy tới văn phòng Vương Văn Yến, lấy lý do muốn nộp các bản chép phạt quân kỷ, danh chính ngôn thuận hỏi công tác ở đâu. Vương Văn Yên với rằng đội trưởng cần phải tham gia tập huấn, chỉ cần mỗi ngày đến đây kiểm tra lần là được, việc dẫn quân tập huấn này đều do lão binh lớp đảm nhiệm, người đó đăng ký hạng mục, tân binh các nếu hoàn thành tốt được hai điểm trong tổng số điểm của năm học.

      Nhất thời, Mễ Kiều cảm thấy vắng vẻ.

      Trong lúc Mễ Kiều ủ rũ Trầm Nghê Trần chợt xuất ngay trước mặt , tay trong tay với người con khác, vẻ mặt hờn giận.

      xem, tư thế đứng của là vậy sao? Cánh tay phải dùng lực, ngón giữa phải đặt song song và kề sát mép lai quần, trong khi tay cứ đong đưa, được học như vậy sao?”

      kia chớp chớp mắt, vẻ mặt háo sắc nhìn Trầm Nghê Trần, khiến Mễ Kiều tự nhiên thấy khó chịu. nâng mắt nhìn về phía Trầm Nghê Trần, lại phát , nổi bật dưới ánh mặt trời, thân hình cao to, làn da rám nắng khỏe mạnh, mắt hai mí, mũi dọc dừa, môi hồng. Nhớ đến sáng hôm qua, đè lên người , làm những chuyện nên làm với , hô hấp liền dồn dập, tim đập liên hồi, mất mặt!

      “Cầm!” Trầm Nghê Trần biết từ chỗ nào lấy ra tờ giấy, cầm tay kia, đặt tờ giấy vào giữa tay và chân của ta.

      “Kẹp chặt, nếu để rớt hôm nay đứng thêm hai giờ.”

      Mễ Kiều nhìn Trầm Nghê Trần nắm bàn tay bé của ấy, lòng có chút ghen tị. cố ý đong đưa cánh tay khi ngang qua trước mặt , nhưng chỉ lại gần, bên tai câu: “Để tay ngay lại.”

      Sau đó, trực tiếp bỏ thẳng mà thèm nhìn lấy cái.

      Mễ Kiều cắn răng, cam lòng.

      “Cầm!” Giọng Trầm Nghê Trần lại vang lên sau lưng Mễ Kiều, biết, nhất định lại cầm tay bé của những khác.

      Từng đợt từng đợt ủy khuất theo đáy lòng trào dâng. ta sao có thể như vậy, mới hôm qua còn hứa bảo vệ , vậy mà hôm nay cứ ăn đậu hủ của hết này rồi đến kia trước mặt . Mệt còn nghĩ cách với ta, chấp nhận ta làm bạn trai tạm thời của !

      “Kẹp chặt, được để rơi!” Lại tiếng nữa vang lên, đáy mắt Mễ Kiều rốt cuộc cũng có tầng sương mù. Càng nghĩ càng tức, rất khó chịu, dưới cái nắng gắt làm nhiệt độ nóng bức, Mễ Kiều phải đứng suốt hai giờ. Bỗng trước mặt tối sầm, nước mắt ngừng rơi, ngay sau đó, thân thể cũng hoa hoa lệ lệ ngã xuống.

      Cảm giác thế giới này buồn, thời gian ngưng đọng, tựa mộng phi mộng, có đôi tay rắn chắc, mạnh mẽ ôm vào lòng. Mễ Kiều cau mày, lại thể mở mắt, lần này có vẻ hôn mê lâu.

      “Mễ Kiều, Mễ Kiều?” Bên tai văng vẳng tiếng Trầm Nghê Trần gọi, Mễ Kiều theo bản năng nắm chặt tay , như thế nào cũng buông. Hô hấp dần dần vững vàng, bên cạnh, cũng có người thở phào cái. Chậm rãi mở to mắt, khuôn mặt tuấn tú của Trầm Nghê Trần dần trong mắt .

      “Tôi đồng ý.” Ý thức còn chưa ràng, Mễ Kiều mở miệng câu đầu đuôi.

      Trầm Nghê Trần cau mày, đặt tay lên trán Mễ Kiều, lập tức hai hàng lông mày liền giãn ra.

      “Vừa rồi, trong lúc tập huấn bị xỉu, nếu bây giờ còn vấn đề gì, uống chút nước muối rồi về đội tập tiếp .”

      Mễ Kiều sửng sốt, quét mắt nhìn quanh vòng, rốt cuộc biết đây là văn phòng của Trầm Nghê Trần. Mà lại đặt nằm sô pha, nơi ái muội nhất.

      “Chuyện kia...” Mễ Kiều muốn lại thôi, ngồi dậy giọng : “Hôm qua, hứa là bảo vệ tôi. Tôi tôi suy nghĩ, tôi..., giờ tôi suy nghĩ xong rồi, tôi đồng ý.”

      Trầm Nghê Trần ngẩn người, tựa hồ hiểu ý tứ trong lời của Mễ Kiều.

      “Do chúng ta còn chưa có thực hiểu nhau, nên ta đồng ý để làm bạn trai tạm thời của tôi trước.”

      Mễ Kiều nhìn vẻ mặt đơ như cây cơ của Trầm Nghê Trần, lòng càng bối rối, ràng trắng ra, đâu có quanh co xa gần, tại sao phản ứng của ta lại như vậy. có chút mất hứng.

      Mễ Kiều đâu ngờ, câu này của lại khiến Trầm Nghê Trần rất ngạc nhiên.

      “Trầm Nghê Trần, đây là có ý gì! Chuyện làm với tôi còn chưa có giải thích ràng, buổi chiều thổ lộ, hứa bảo vệ tôi. Hôm nay, trước mặt tôi, lại cầm tay những khác. Bây giờ, tôi tôi đồng ý, vẻ mặt như vậy là sao! ức hiếp người quá đáng!”

      Giọng điệu hờn dỗi, bao hàm lên án cùng ủy khuất, từng câu từng chữ khắc sâu vào tâm trí Trầm Nghê Trần.

      "Chuyện đó, Mễ Kiều, hình như hiểu lầm ý tôi. Hôm qua, tôi hứa bảo vệ , cũng phải có ý muốn làm bạn tôi.”

      Lời vừa ra, Mễ Kiều liền rơi vào trạng thái hóa thạch.

      Trầm Nghê Trần vẻ mặt chân thành, nghiêm giọng giải thích, “Thực xin lỗi, hôm qua, tôi nhìn lầm thành người khác mới hành động nông nổi như vậy. Tôi thực tâm xin lỗi .”

      Giọng nam trung trịnh trọng xẹt qua tai Mễ Kiều, từng câu chữ đều là tiếng Trung, nhưng sao nghe lại tựa như lọt vào rừng sương mù. Vẻ mặt thể tin, Mễ Kiều gian nan mở miệng : “Ý là, cường bạo tôi, là do nhận lầm người sao?”
      phamthuhien28101995 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Mối tình đầu của


      Nghe câu chấn vấn của Mễ Kiều, ngực Trầm Nghê Trần liền cứng lại. Khuôn mặt thanh lệ lại bắt đầu đẫm lệ nhìn , như muốn , làm chuyện thực có lỗi với hết lần này đến lần khác.

      Huyệt thái dương bỗng giật mạnh, đây là lần đầu tiên kể từ lúc chào đời, Trầm Nghê Trần muốn trốn.

      “Tôi còn có việc, nếu ổn rồi nhanh về đội !” Trầm Nghê Trần bỏ lại câu, vội vã sải bước ra khỏi ký túc xá, chuẩn bị leo lên xe đạp, sau lưng truyền đến tiếng hét to như bị tâm thần của Mễ Kiều.

      “Trầm Nghê Trần, là tên hỗn đản!”

      Nhắm mắt lại, Trầm Nghê Trần nhớ đến Chung Lan, câu cuối cùng ấy với cũng là câu này.

      Nước mắt vô thức rơi xuống, thanh tràn ngập lên án cùng ủy khuất, đó là lần đầu tiên của , thế nhưng chỉ câu nhận lầm, liền phủi sạch.

      Mễ Kiều về đội, mệt mỏi trở về ký túc xá, co mình chiếc giường đơn độc. ăn uống, rúc đầu vào trong chăn, chỉ chừa ra khe hở, nhìn mông lung ngoài cửa sổ nghĩ, trời tối, cũng giống như cuộc đời vậy.

      Trong lúc đó, tuy biết gì, nhưng cũng có vài người bạn cùng phòng hảo tâm lấy đồ ăn của mình ra dỗ , đều bị lạnh lùng cự tuyệt. Biết tâm tình tốt, sợ bị vạ lây, nên cuối cùng cũng ai dám đến gần .

      Sáng hôm sau, ở căn tin, có lẽ là rất đói bụng, Mễ Kiều hơi ăn hết sáu quả trứng. bàn ăn, mọi người hai mặt nhìn nhau, có hai nữ binh còn chủ động dâng trứng của mình cho .

      “Liên trưởng, còn trứng của tôi đây.”

      “Còn tôi nữa.”

      Mễ Kiều xoa bụng, giọng điệu tràn ngập khinh thường. “Các là heo, cũng nghĩ tôi là heo sao?”

      Hai nữ binh nịnh bợ vẻ mặt hắc tuyến, há to miệng, suy nghĩ cẩn thận rồi thu nhanh tay về, im lặng cúi đầu gặm bánh bao.

      Rốt cuộc, Trầm Nghê Trần cũng lộ diện trong thời gian nghỉ ngơi giữa trưa.

      Mễ Kiều định gọi lại, cho biết suy nghĩ kỹ, thưa ra toà án quân . Bởi trong từ điển của , chịu nhục và hy sinh là hai từ thúi nhất! thà làm ngọc vỡ cũng quyết thỏa hiệp, muốn chấp nhận số mệnh, kiếp sau cũng có khả năng!

      Ai ngờ Mễ Kiều còn chưa được bước nào, Trầm Nghê Trần vẫy vẫy tay về phía . Mễ Kiều cau mày, đem lời vừa định tạm gác lại trong lòng, bình tĩnh xem xét tình hình.

      Trầm Nghê Trần dẫn Mễ Kiều về văn phòng, đưa cho hộp sữa. Mễ Kiều khách khí, cắm ống hút, ừng ực ừng ực uống.

      “Mễ Kiều, chuyện hôm qua là do tôi giải thích ràng, tôi hy vọng hôm nay có thể bổ sung.”

      Vẻ mặt trịnh trọng, Trầm Nghê Trần lập tức lấy laptop, vào thư mục ảnh, mở hình của tóc dài và lễ tốt nghiệp ra cho Mễ Kiều xem.

      Mễ Kiều cả kinh, nhịn được hô to: “Là tôi?!”

      Hình này, tám phần qua xử lý Photoshop?

      Trầm Nghê Trần vô vị cười. Bắt đầu giải thích.

      ấy tên là Chung Lan. Là mối tình đầu thời học phổ thông của tôi. Ngoại hình khi lớn so với giống nhau như đúc. xem, đây là ảnh tốt nghiệp, trong đó có cả tôi và ấy.”

      Mễ Kiều thuận thế nhìn lên, quả trong ảnh có rất giống , nhưng thoạt nhìn ngốc, nụ cười cứng nhắc, có chút sức sống nào.

      Trầm Nghê Trần chăm chú nhìn hình ảnh của Chung Lan, đáy mắt xuất vô vàn quyến luyến cùng đau lòng.

      “Năm ấy, sau khi chúng tôi thi tuyển vào trường đại học, tôi hứa dẫn ấy xem phim vào xuất 8 giờ tối, rồi đưa ấy về nhà. Tôi bảo ấy chờ tôi trong con hẻm lúc bảy giờ rưỡi. Khi đó, chúng tôi đều còn , sợ bị người lớn phát , mà con hẻm ấy lại là hẻm cụt, nên tương đối an toàn. ngờ, tôi lại có việc đột xuất, tới trễ.”

      tới đây, Trầm Nghê Trần nhắm chặt mắt như ngăn dòng cảm xúc dâng trào, giọng nam trung ấm áp còn, mà thay vào đó là giọng trầm khàn, run run.

      “Khi tôi đến, cả đám côn đồ vây quanh Chung Lan, trong đó có tên đè chặt lên người ấy, còn ấy khóc thét trong tuyệt vọng. Tôi liền xông lên đánh nhau với bọn chúng, nhưng bọn chúng người đông, tôi đánh lại nên bị bọn chúng bắt, lôi đến bên người ấy, tận mắt chứng kiến lão đại của chúng làm bẩn ấy.”

      Mễ Kiều vừa nghe, hai tay gắt gao nắm chặt, tức giận đến nhảy dựng. “Phi! Lũ cầm thú! Nếu để tôi gặp, tôi đánh chết cũng đá chết bọn chúng! Đá chết cũng phải cắn chết bọn chúng! là tên vô dụng! Sao chạy về kêu cứu? Biết bọn chúng người đông còn xông lên! Chết tiệt!”

      Trầm Nghê Trần đóng laptop lại, chấp.

      Mễ Kiều rốt cuộc cũng tin, nguyên lai thế gian này, cũng có hai người cùng huyết thống, lại giống nhau như hai giọt nước, nguyên lai Trầm Nghê Trần quả là nhìn lầm người.

      “Vậy sau đó, và Chung Lan thế nào?” Tuy biết tại tâm tình Trầm Nghê Trần tốt, nhưng Mễ Kiều nhịn được hỏi câu.

      “Chung Lan ấy xứng, muốn chia tay với tôi. Tôi chịu, ấy liền mắng tôi là tên hỗn đản rồi bỏ . Tôi có tìm, nhưng tìm thế nào cũng gặp. Thất vọng, tôi liền tham gia quân ngũ.”

      Mễ Kiều bất ngờ xông đến, nắm chặt tay Trầm Nghê Trần, hai mắt tỏa sáng. “Vậy còn đám cầm thú kia? có trừng trị bọn chúng ?”

      Nghe Mễ Kiều hỏi, đáy mắt Trầm Nghê Trần chợt xẹt qua tia sát khí rồi biến mất, bình thản gật đầu.

      Mễ Kiều dài ra hơi, lòng vẫn có chút khó chịu, Chung Lan này, quả thực rất đáng thương.

      “Đổi lại là tôi, nếu bọn cầm thú kia muốn cưỡng gian tôi, tôi nhất định để chúng biết cái gì gọi là có trái cây ngon để ăn!”

      Lúc học phổ thông, Mễ Kiều môn nào cũng giỏi, chỉ riêng Taekwondo là luyện rất tốt. phải để khoe chứ từng có lần, có ba tên côn đồ thấy mặc váy ngắn, đội tóc giả màu hồng, liền nghĩ là công chúa được nuôi trong lồng kính, muốn lấy ba chọi khinh bạc , lại bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.

      Mễ Kiều ngờ những lời bâng quơ, suy nghĩ của lại có sức ảnh hưởng lớn đến Trầm Nghê Trần, khiến có ý định muốn hủy diệt tất cả.

      Nếu bọn cầm thú kia gặp , cưỡng gian , vậy Mễ Kiều của ?

      Trong đầu Trầm Nghê Trần nhanh chóng hồi tưởng lại thân thể trắng ngần, mềm mại tỳ vết của Mễ Kiều, hai tay liền xiết chặt, lớn tiếng quát, “Mễ Kiều, được lung tung!”

      Mễ Kiều thấy chết sợ, hai tay chống nạnh, bày ra bộ dáng muốn đánh nhau, luôn luôn suy nghĩ: “Nếu chúng dám cưỡng gian tôi, tôi liền, ngô…” Liền đem chúng đánh cho bờm đầu!

      Lời còn chưa xong, Trầm Nghê Trần cắt ngang bằng nụ hôn, xiết chặt vào lòng như muốn giam cầm cả đời. muốn nghe những lời nên , chỉ nghĩ đến thôi là chịu được, toàn thân tràn ngập sát khí!

      Giờ phút này, thời gian như ngừng lại. Nụ hôn này, như trời long đất lở.

      Mãi đến khi Trầm Nghê Trần từ từ buông Mễ Kiều ra, sâu nhìn vào mắt , vẫn còn đứng hình, như biết chuyện gì xảy ra, khiến xúc động mạnh.

      “Xin nhớ kỹ, tôi là Mễ Kiều.”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: Lửa cháy lan ra đồng cỏ


      Trầm Nghê Trần với con ngươi đen sâu thấy đáy, lại chút ấm áp cùng ý cười.

      là Mễ Kiều, biết.

      Vừa mới bắt đầu ôm , biết.

      Thậm chí khi quyến luyến hôn say đắm, quên Chung Lan.

      Được Trầm Nghê Trần ôm vào lòng với tư thế quá mức ái muội, Mễ Kiều lại nghe gì nên thẹn quá thành giận, đưa hai tay vòng qua cổ mượn lực vươn người lên, hung hăng cắn lên má cái, bá đạo : “Trầm Nghê Trần, có lẽ trong lòng Chung Lan rất đặc biệt. ấy vừa là mối tình đầu của , vừa là người khiến phải áy náy tự trách. Nhưng tại, lần đầu tiên của tôi cho , Chung Lan lại có khả năng trở về, vậy có đồng ý làm mối tình đầu của tôi ?”

      Tuy khuôn mặt giống nhau, nhưng Mễ Kiều có cá tính mạnh mẽ, hiếu thắng, dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình, khác hoàn toàn với cá tính dịu dàng, yếu đuối, thậm chí có chút hướng nội của Chung Lan.

      Trầm Nghê Trần nghi hoặc. rất nghi hoặc.

      Nếu Chung Lan là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, là niềm đau vĩnh viễn trong lòng , vậy còn Mễ Kiều? tựa như ánh mặt trời sáng chói mà ấm áp, len lỏi qua từng khe , bá đạo phá tan bóng hình Chung Lan.

      , muốn làm bạn trai tạm thời của . hỏi, có đồng ý làm mối tình đầu của .

      Có lẽ Trầm Nghê Trần quá già so với cái tuổi mười tám mười chín, độ tuổi cặp kê, nhưng khi nhìn thấy nhiệt huyết cùng sức sống trong mắt Mễ Kiều, lại dằn lòng được, tâm giống như bị lửa thiêu, nhanh chóng cháy lan ra đồng cỏ.

      Cách đó xa, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng còi hiệu lệnh báo hiệu thời gian giải lao hết, tập huấn lại bắt đầu.

      Bên ngoài, trời nắng gắt, Trầm Nghê Trần lo lắng liếc mắt nhìn Mễ Kiều, “Muốn uống chút nước muối hay ăn chút gì ? Đừng để té xỉu giống hôm qua.”

      quan tâm sao? Trong khi lại dửng dưng với vấn đề của , nhưng sao, tin nhất định có thể tóm được người đàn ông điển trai chất lượng cao này. Tâm của , muốn định rồi.

      Chuyện đến cũng thực thần kỳ, chỉ ngắn ngủi có hai ngày, Mễ Kiều phải người đàn ông cường bạo mình. tin vào chuyện nhất kiến chung tình, nhưng cũng khỏi cảm thán tình kỳ diệu. Chỉ vì ngày, mà họ có nhau cả đời.

      “Tôi khát cũng đói, chỉ cần đừng sờ loạn tay người ta giống hôm qua, chọc giận tôi là tốt rồi.”

      Bằng , ghen, bực mình, té xỉu.

      Giọng điệu làm nũng dịu dàng truyền vào tai Trầm Nghê Trần.

      ra hôm qua, là vì chuyện này mà té xỉu?

      Trầm Nghê Trần có chút á khẩu, nhưng vẻ mặt lại rất đắc ý, nhàng bâng quơ : “Tôi biết rồi. Về đội !”

      Mễ Kiều gật đầu, tươi cười như hoa xoay người mở cửa rời . Bỗng Trầm Nghê Trần gọi lại. nghi hoặc nghiêng đầu nhìn , liền thấy cũng hơi đỏ mặt, giọng : “Vấn đề vừa hỏi, tôi suy nghĩ.”

      Nhanh chóng xoay mặt , lòng nhảy nhót vui mừng, Mễ Kiều nhe răng trợn mắt cố gắng nhịn cười, nhìn chằm chằm ra cửa.

      “Ừ!” Đáp tiếng rồi như chạy, chạy thẳng mạch ra sân, nụ cười luôn nở môi, cảm thấy màu nắng hôm nay đẹp, ấm áp.

      Trầm Nghê Trần lẳng lặng đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn bộ dạng vui vẻ của Mễ Kiều. Ngay lúc này đây, bỗng cảm thấy như ánh thái dương, chia sẻ sống sức của mình cho mọi vật thế giới.

      hiểu tâm sớm có đáp án. Nhưng lại thể dễ dàng thốt ra lời vì qua rồi cái tuổi đương bồng bột. 27 tuổi. cần mái ấm gia đình , cần người vợ đảm , hiền thục.

      Nét thanh xuân cùng cuồng nhiệt của Mễ Kiều dĩ nhiên cuốn hút , nhưng vẫn còn rất trẻ, thể xác định vội vàng. Có lẽ, trong tương lai, sau khi trưởng thành, có nhiều cơ hội gặp gỡ nhiều người hơn, có nhiều lựa chọn hơn bây giờ? Trầm Nghê Trần cũng là người sâu sắc, hiểu lý lẽ. Vì vậy, phải suy nghĩ kỹ, để tìm con đường quang minh chính đại có thể dắt tay , cùng hướng về tương lai.

      Tục ngữ , nhân phùng việc vui tinh thần thích, quả sai, biểu hôm nay của Mễ Kiều đều vượt qua sức tưởng tượng của mọi người. Thậm chí, Vương Văn Yến còn mời lên thực động tác làm mẫu cho toàn đội. Từ tư thế quân nhân, cách hành quân, đến động tác nghiêm nghỉ, Mễ Kiều đều dựa theo tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất cẩn thận thực .

      Cơm chiều qua , Trầm Nghê Trần cùng Vương Văn Yến dẫn cả đội xếp hàng tắm. Từ lúc bước vào đến lúc ra thể vượt quá 5 phút. cầu là toàn thân phải được tắm bằng xà phòng, kể cả tóc.

      Ngẫu nhiên có vài tiếng hờn dỗi cùng oán giận vang lên, Vương Văn Yến , nếu ai còn oán giận giống đội nam binh, thời gian chỉ còn 3 phút. Trong khoảnh khắc, cả đám đông nghìn nghịt người trở nên yên tĩnh.

      tiếng còi hiệu lệnh vang lên, cả đội nữ binh tựa như tranh báu vật, chen chúc xô đẩy mà vào. Trước đây, Mễ Kiều từng nghe ai đó nhắc qua, trong quân đội, để đạt tiêu chuẩn tắm, phương pháp chỉ có , đó là mặc quần áo tắm, trực tiếp xả nước, dùng xà phòng, rồi lại xả nước, cả ba công đoạn đều bắt đầu từ đầu trước, cuối cùng là lau sạch rồi ra ngoài.

      Vì số lượng vòi sen có hạn nên bốn đến năm người có thể dùng chung cái. Khi Mễ Kiều đem bọt người rửa sạch, cũng là lúc tiếng còi dự bị vang lên ngoài cửa sổ, báo hiệu thời gian chỉ còn 1 phút.

      Nhất thời, trong nhà tắm, tiếng oán than, tiếng kêu la thảm thiết bắt đầu nổi dậy, chấn động cả vùng.

      Mễ Kiều nhìn, quan tâm đến các ấy, trực tiếp cầm khăn xông ra ngoài, vừa chạy vừa lau bọt nước người. chưa từng nghĩ mình phải là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ. chỉ nghĩ đơn giản rằng cũng thể tụt lại phía sau, Trầm Nghê Trần là đội trưởng, thể làm khó xử.

      Khi Mễ Kiều toàn thân ướt sũng mình vọt ra, cả Trầm Nghê Trần và Vương Văn Yến đều rất kinh ngạc. Hạng mục này, chỉ có lão binh mới quen dùng phương pháp tắm như vậy, Mễ Kiều cư nhiên nghĩ ra.

      Dù trời rất nóng, nhưng gió lại rất lớn, Trầm Nghê Trần nhìn Mễ Kiều ướt sũng toàn thân, bất giác lại nhớ đến hình ảnh yếu đuối té xỉu trước mặt .
      Trâu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Ôm


      Mễ Kiều tựa như liễu yếu đào tơ, thân quân trang ướt sũng tùy gió lay động, đẹp thể tả.

      Bỗng trận cuồng phong xẹt qua, Trầm Nghê Trần nhanh chóng ôm Mễ Kiều vào lòng, quắt mắt đạm mạc câu.

      “Những nữ binh hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian qui định, phạt xếp hàng đứng nghiêm giờ.”

      Trong màn đêm yên tĩnh, ánh trăng lãnh bạc nhìn như vô tình lại hữu tình. Trầm Nghê Trần ôm toàn thân ướt sũng Mễ Kiều dọc theo những con đường hẹp, quanh co. Đây phải là đường lúc ban đầu, nơi đây có đèn đường chỉ có bóng đêm mờ mịt. Chợt cảm thấy bầu khí cùng tư thế này rất mờ ám, tựa như hai người đương vụng trộm.

      Mễ Kiều hỏi, dù dẫn đến nơi nào, cũng theo đến đó.

      phải thích tuân thủ quân kỷ sao? Như thế nào lại biểu tốt như vậy?”

      Rất kỳ quái, thân là đội trưởng, đội viên của mình biểu tốt, hẳn là phải cổ vũ, khen ngợi mới đúng. Vì sao khẩu khí của lại lạnh lùng, cáu giận như vậy.

      Mễ Kiều . Trong lòng rất ràng, từ khi bắt đầu quyết định , đừng là tuân thủ quân kỷ, dù có bị hành đến chết, cũng có thể nhẫn. Vẫn là câu kia, là đội trưởng, là đội viên, được để khó xử.

      Mễ Kiều nào biết, trong lúc suy tưởng ngàn vạn quang hoa đều tụ tập khuôn mặt nhắn của khiến Trầm Nghê Trần vừa thấy liền rơi vào trạng thái như say như mộng. bỗng ôm chặt hơn, di chuyển nhanh hơn về ký túc xá.

      hơi lên thẳng lầu 3, Mễ Kiều đau lòng nhìn trán ướt đẫm mồ hôi, tự trách bản thân gần đây ăn hơi nhiều.

      “Thùng thùng thùng!”

      Trầm Nghê Trần dùng chân đá cửa phòng, giây tiếp theo, người mở cửa cư nhiên là Chu Chí Phong.

      “Kiều Kiều?”

      Trầm Nghê Trần nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Chu Chí Phong, trực tiếp lách người vào.

      “Chu Chí Dũng đâu?”

      Có nằm mơ cũng nghĩ tới Trầm Nghê Trần đưa đến nơi này! Mễ Kiều nhíu chặt chân mày, lòng bắt đầu lo lắng. gióng trống khua chiêng ôm chạy tới đây, nếu Chu Chí Dũng quay lưng lại đâm thọt với ông ngoại , quan hệ nhăng nhít với đội trưởng mình biết làm thế nào bây giờ?!

      Nhưng tại, Mễ Kiều muốn rời cũng quá muộn, Chu Chí Phong thấy , hơn nữa sau khi Trầm Nghê Trần kêu to tiếng, Chu Chí Dũng cũng ra tới.

      “Lấy khăn tắm lại đây!” Trầm Nghê Trần vẻ mặt nghiêm túc, thanh tràn ngập lo lắng.

      Hai em Chu Chí Dũng sửng sốt trong giây lát, rồi lập tức có phản ứng, chạy nhanh lấy khăn tắm.

      Trầm Nghê Trần tiếp nhận, quản bên cạnh có ai khác hay , lấy khăn tắm phủ lên đầu Mễ Kiều, giúp lau khô tóc.

      Lòng nóng như lửa đốt, Chu Chí Phong tận mắt nhìn người đàn ông khác chiếm tiện nghi của Mễ Kiều, nổi giận đùng đùng, vừa muốn tiến lên bị Chu Chí Dũng kéo lại, thấp giọng thầm. “Đây là cậu út của Mễ Kiều, là cậu ruột, đừng làm bậy.”

      Lúc này, ràng bốn người đều đứng trong phòng khách nhưng lại như ở hai thế giới khác nhau. Mễ Kiều cúi thấp đầu, dám nhìn thẳng mặt hai em Chu gia. Đây gọi là có tật giật mình. Bỗng, Mễ Kiều cảm thấy toàn thân lạnh run, sắc mặt tái nhợt, còn dáng vẻ thẹn thùng như vừa rồi.

      Trầm Nghê Trần cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Mễ Kiều, mày hơi nhíu lại. "Lấy bộ đồ của vợ đến đây!”

      Chu Chí Dũng ngẩn ra, rồi lập tức xoay người trở về phòng. Chỉ lát sau, ta ra. Trong phòng, vợ Chu Chí Dũng mang thai, ngồi ở đầu giường đọc [Hôn sắc nhộn nhạo], đây là quyển sách mới ra lò của thư viện Tiêu Tương. Vì ấy sợ tia phóng xạ máy tính ảnh hưởng tốt đến thai nhi, lại thể đọc sách, nên kêu Chu Chí Dũng in ra đóng thành sách, để có thề cầm tay đọc mỗi ngày.

      Cầm tay quần áo của vợ , Chu Chí Dũng ra phòng khách, mà đứng trước cửa phòng Chu Chí Phong gọi Trầm Nghê Trần. “Quần áo đây, cậu đưa Kiều Kiều thay .”

      “Nghe.” Mễ Kiều ôm khăn tắm lên tiếng, vừa định bước xuống sô pha, thân thể bị Trầm Nghê Trần ôm, thẳng về phía cửa đóng.

      Mễ Kiều nằm gọn trong lòng Trầm Nghê Trần, xấu hổ vươn tay nhận quần áo, chợt nghe đỉnh đầu vang lên giọng nam trung bá đạo. “Gọi vợ nấu ít canh gừng giùm tôi!”

      Mễ Kiều nhất thời hắc tuyến, có cảm giác nên lời, Trầm Nghê Trần này, ràng chỉ là đội trưởng mà dám lên giọng sai bảo Chu Chí Dũng, còn gan hơn cả ?

      “Được.” Chu Chí Dũng vừa mới lên tiếng, Trầm Nghê Trần “Ba!” tiếng, trực tiếp đóng cửa lại.

      Hai em Chu gia bất ngờ há hốc mồm! Mễ Kiều thay quần áo, Trầm Nghê Trần theo làm gì?!

      ! Như vậy coi được sao!” Chu Chí Phong nhảy dựng lên, cam lòng nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ.

      Thái dương Chu Chí Dũng giật mạnh cái, trong mắt cũng có chút nghi hoặc, nhưng miệng lại an ủi Chu Chí Phong. “Yên tâm , ta là cậu út của Mễ Kiều, tự nhiên có chừng mực.”

      xong, thấy em trai vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, Chu Chí Dũng lập tức phân phó: “! Giúp Kiều Kiều nấu canh gừng !”

      Phái em trai làm việc xong, Chu Chí Dũng liền cau mày, có chút lo lắng ghé đầu vào cửa, lắng tai nghe động tĩnh bên trong. thề, đây là lần đầu tiên làm chuyện mất tư cách như vậy.

      Trong phòng.

      Trầm Nghê Trần trút hết quần áo của Mễ Kiều, khiến da thịt non mịn của ra trước mắt . giãy dụa, lẳng lặng ngồi yên tùy muốn làm gì làm, dù sao thân và tâm đều trao , còn có gì có thể mất mà lo.

      Từ xương quai xanh tới thắt lưng, chỗ nào cũng có dấu hôn ngân xanh tím rất ràng. Đây là chứng cứ chiếm đoạt vào ngày đầu tiên khai giảng! Chợt, Trầm Nghê Trần nghĩ, chịu cởi quần áo để tắm có phải là vì những dấu hôn ngân này?

      Lòng tràn đầy áy náy, Trầm Nghê Trần lời nào, nhàng lau những bọt nước người , sau đó cẩn thận giúp mặc quần áo vào.

      “Tốt lắm.” Thản nhiên câu, Trầm Nghê Trần đứng dậy ra mở cửa.

      Từ lúc vào phòng đến khi ra, tổng cộng là 2 phút. Nhân cách của Trầm Nghê Trần, Chu Chí Dũng vẫn là có thể tin. Chu Chí Dũng liếc mắt nhìn bao quát cả phòng, thực bình thường, có dấu hiệu xáo trộn, càng yên tâm mà cười.

      được với ba tôi!” Khi ngang qua Chu Chí Dũng, Trầm Nghê Trần bỗng đưa bạc môi đến bên tai ta dặn câu, rồi lập tức vào phòng bếp.

      Mễ Kiều ra sau, trong tay cầm quần áo ướt, quăng vào máy giặt trong toilet. Lúc ngang qua Chu Chí Dũng, cũng giọng ra lệnh: “ được với ông ngoại tôi!”

      Chu Chí Dũng sững người, tại chỉ có huyệt thái dương, ngay cả mí mắt cũng nhảy dựng lên. Hai người này, người là thái tử gia uy quyền, người là tiểu quận chúa hoang dã, ai cũng thể đắc tội. Cũng may, cầu của bọn họ, là .
      Hale205honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :