1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bất lương quân hôn - Tinh Nhị (c54) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Mời đến đội duy trì trật tự!


      Chu Chí Dũng rồi, hai chân Mễ Kiều liền mềm nhũn, tê liệt ngã xuống giường, vì muốn để Chu Chí Dũng nhìn ra sơ hở, cơ hồ đem hết khí lực toàn thân ra gắng gượng.

      Nằm nghĩ thời gian, khi điều chỉnh tốt tâm tình, Mễ Kiều nhàn rỗi thay quân trang tham quan ký túc xá. phát bản thông báo của ký túc xa 21 được dán ở hành lan.

      Trường quân đội phân chia cũng khó hiểu, mỗi ký túc xá là đội. Mễ Kiều ở ký túc xá 21, tức thuộc đội 21. Trong trường, tổng cộng có ba trăm tám mươi nữ sinh, toàn bộ đều ở cùng ký túc xá, gồm hai liên đội, từ tổ 1 đến tổ 22 là liên đội 1, còn lại là liên đội 2. Mỗi tổ từ 6 đến 12 người.

      Bình thường, chính trị viên và đội trưởng của đội nữ sinh là nam nữ phối hợp. Bọn họ ở cùng ký túc xá với đội của mình, chia làm tả hữu ở hai đầu cầu thang.

      Theo bản thông báo, Mễ Kiều biết đội trưởng của tên Trầm Nghê Trần, chính trị viên tên Vương Văn Yến.

      “Trầm Nghê Trần?” Mễ Kiều lầm bầm lầu bầu, cảm thấy tên này rất đẹp.

      người có tiền, Mễ Kiều chỉ có thể cầm phiếu cơm đến căn tin ăn. Nhìn khung cảnh xa lạ, cùng hàng nghìn bộ quân trang giống nhau lay động trước mắt, Mễ Kiều bỗng cảm thấy độc, bất lực. Nhớ lại chuyện bị cường bạo trong văn phòng Chu Chí Dũng, lại ở địa bàn ông ngoại , tại sao phải chịu ủy khuất như vậy. Mễ Kiều cắn răng, luôn luôn kiêu ngạo như , đáy mắt bỗng có sương mù mông lung. Mễ Kiều thề, cho dù phải đào ba thước đất, cũng phải tìm cho được người đàn ông đó.

      Vừa rời căn tin, Mễ Kiều vừa bỏ hai tay vào túi quần, huýt sáo chuẩn bị về ký túc xá, bỗng sau lưng vang lên tiếng xe máy càng ngày càng gần. quay đầu, thấy chiếc xe máy quân dụng dừng ngay trước mặt. xe có hai người, người đứng, súng cầm trong tay, còn người ngồi phụ trách lái xe. đầu bọn họ đội chiếc nón màu trắng, quân trang màu xám, ở tay áo thêu dòng chữ màu trắng to, nhìn rất bắt mắt: Duy trì trật tự.

      Mễ Kiều hơi hơi nhíu mi, duy trì trật tự? Mấy chữ này sao nghe quen quen? còn chưa kịp phản ứng, phát có cả đám người vây xung quanh , nhìn chằm chằm với vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, tựa như là con khỉ trong vườn bách thú, tùy ý để họ đùa giỡn.

      “Nhìn cái gì! Có cái gì đẹp mặt?!”

      Mễ Kiều quát về phía đám người, ai ngờ những người đó càng cười lớn hơn, tụm lại sang bên, hoặc tránh ở trong góc, hoặc đứng dưới tán cây lẳng lặng quan sát.

      Mễ Kiều cau mày, hờn giận quét mắt nhìn vòng, rồi buồn bực rời .

      cánh tay lực lưỡng với dòng chữ “Duy trì trật tự” vươn ra, chặn đường .

      “Tân binh, thuộc đội nào?”

      Mễ Kiều thèm để ý tới ta.

      “Tân binh, quân trang của trái với quân kỷ nghiêm trọng, mời điều chỉnh lại quân trang của mình.”

      Mễ Kiều oán hận trừng mắt nhìn ta, rồi cúi đầu nhìn quân trang của mình. Vì thời tiết quá nóng bức, Mễ Kiều cuốn ống quần lên đến đầu gối. Nhìn khẩu súng lục trong tay ta, Mễ Kiều thở dài, nhẫn nhịn cúi người bỏ ống quần xuống.

      “Như vậy có thể ?”

      Lời khiêu khích, Mễ Kiều nhìn thẳng vị duy trì trật tự trước mắt. Im lặng trong chốc lát, vị duy trì trật tự liền nhảy xuống xe, đến gần Mễ Kiều : “Đội 21, tân binh Mễ Kiều phải ? Mời lên xe, tôi báo cho đội trưởng của đến đội duy trì trật tự đón về.”

      Mễ Kiều vừa nghe, mắt liền trợn tròn, đây là có ý gì? theo bản năng dõi theo ánh mắt của vị duy trì trật tự, nhìn xuống ngực áo mình, tuy đó có ảnh chụp, nhưng tên họ cùng phân đội đều được ghi rất ràng. Trong đầu bỗng nhớ tới lời dặn của Chu Chí Dũng, nếu bị đội duy trì trật tự bắt, ta cũng giúp được gì.

      “Ca ca!” Mễ Kiều bỗng dịu giọng, hai tay ôm lấy cánh tay của vị duy trì trật tự, vẻ mặt điềm đạm đáng cầu xin.

      “Ca ca, em là tân binh, hôm nay mới đến báo danh, vừa mới đến chẳng lẽ liền muốn bắt người ta ?”

      Buổi trưa, ánh nắng gắt gao chiếu thẳng xuống tán cây ngô đồng theo gió lay động đầu bọn họ. thể , Mễ Kiều rất đẹp, khuôn mặt nhắn tràn đầy ai oán, khiến ai đành lòng cự tuyệt.

      Cứ như vậy giằng co trong chốc lát, vị duy trì trật tự dứt khoát giơ lên gỡ hai vòi bạch tuộc của Mễ Kiều ra, mặt đổi sắc : “ là tân binh do ai tuyển vào? Chẳng lẽ chưa từng học qua quân kỷ ở quân đội địa phương sao?”

      Mễ Kiều sửng sốt, vấn đề này, đúng là có cách nào trả lời ta. Bản thân thi rớt vào trường cao đẳng, ngay cả điểm sàn cũng đạt, cũng chưa từng học quân kỷ, chỉ trực tiếp bị đưa vào trường quân đội Tây Sơn thôi.

      “Ca ca!” thể giải thích, Mễ Kiều đành tiếp tục mè nheo.

      “Mời .” Vị duy trì trật tự thiết diện vô tư câu, lập tức nhanh tay giúp mở thùng xe dự bị ra, ý bảo leo lên.

      “Trước kia, do học tốt quân kỷ, nên tôi thể nhắc nhở , cản trở đội duy trì trật tự thi hành nhiệm vụ trực tiếp bị đuổi học.”

      Hôm nay, đúng là ngày xúi quẩy! Mễ Kiều oán hận nhăn cái mũi, cực kỳ tình nguyện ngồi lên ghế dự bị. Tiếng mô-tơ mạnh mẽ vang lên đưa bóng dáng Mễ Kiều dần khuất xa.

      Giờ phút này, Trầm Nghê Trần ngồi mình trong văn phòng, xem hồ sơ của các nữ tân binh. Vừa về nước, phải dẫn dắt đám nữ binh, ngẫm lại cũng có chút đau đầu. thích giao tiếp với phái nữ, nên để tránh những phiền toái đáng có, quyết định tìm hiểu họ trước.

      Hồ sơ xem được phần ba điện thoại bàn làm việc vang lên. Trầm Nghê Trần tiếp máy, dựa theo lệ thường chào hỏi.

      “Xin chào, đội trưởng đội 21 nghe.”

      “Xin chào, đây là văn phòng đội duy trì trật tự, có nữ tân binh trong đội tuân thủ quân kỷ, bị chúng tôi bắt, mời Trầm đội trưởng đến đây chuyến, làm thủ tục lãnh người.”

      “Tốt, tôi biết.”

      Cúp điện thoại, Trầm Nghê Trần chợt thấy lửa giận cuồn cuộn nổi lên trong lòng.

      Hôm nay mới là ngày khai giảng đầu tiên! có nữ tân binh bị bắt đến đội duy trì trật tự! Còn cố tình kêu đến lãnh người, đây phải là muốn làm xấu mặt sao, vừa vặn rất hợp ý với những người hài lòng với nhà ! Ngày đầu tiên gây chuyện, nếu nghiêm trị, về sau như thế nào?

      Trầm Nghê Trần vẻ mặt tối tăm rời văn phòng, người tản mát sát khí cường đại. đổ muốn nhìn, là nữ tân binh nào dám tuân thủ quân kỷ, gây chuyện thị phi. Cái gì gọi là giết gà dọa khỉ, mượn ta làm ví dụ, nghiêm khắc xử lý! Để xem từ nay về sau, còn ai trong đội dám vô kỷ luật!

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Về sau chuyện của , phụ trách!


      Ngọc bích trang thành nhất thụ cao, vạn điều cúi hạ lục ti thao. (nguyên văn)

      Văn phòng đội duy trì trật tự an vị ven hồ Ấn Hà. Kể cả khi thời tiết nóng bức vẫn luôn mát rượi bởi những tán cây liễu xanh um, nằm rũ ven hồ, tạo nên bức tranh phong cảnh đẹp, làm say lòng người.

      Trầm Nghê Trần nghẹn tức bụng, đến nơi này cũng phải lòng vui sướng.

      Trước tiên, Trầm Nghê Trần đến phòng trực ban đăng ký, rồi mới vào phòng đội trưởng đội duy trì trật tự. Sau khi nắm tình huống, nhận được bản thông báo xử phạt của Mễ Kiều, nội dung là trừ 3 điểm trong tổng số điểm của năm thứ nhất.

      Nhìn tình hình chung, thành tích cuối kỳ mỗi môn phải đạt loại ưu mới có được hai điềm. Lần này bị trừ mất ba điểm, quả rất nghiêm khắc.

      Trầm Nghê Trần gì, vốn cũng muốn nghiêm trị để làm gương cho toàn đội. quyết đoán vung bút, ký tên lên bản thông báo xử phạt, rồi đến phòng tạm giam lãnh Mễ Kiều về.

      Lúc này, Mễ Kiều rất thành thành ghé vào bàn, giống như quả bóng cao su bị xì hơi, tóc rũ hai bên tai, thân quân trang nghiêm chỉnh mặc người, vẻ mặt dửng dưng. Cũng biết ông ngoại có biết gặp rắc rối hay , nhớ đến lời cảnh cáo của Chu Trí Dũng, mới bắt đầu thấy sợ.

      Trầm Nghê Trần đứng ngoài cửa sổ, thấy dáng vẻ ủ rủ ghé vào bàn của Mễ Kiều, liền muốn răn dạy phen. Nhưng khi bên mặt dần trong mắt , liền thấy ngực mình cứng lại! Là ấy!

      Trong lòng Trầm Nghê Trần chợt thấy bối rối, điều này trước nay chưa từng có, cánh môi mím chặt, tuấn mi nhíu lại, toàn bộ cơ thể hết sức căng thẳng.

      ấy chính là Mễ Kiều, dẫn ấy !”

      Hứa Càng bâng quơ ra đáp án khiến nội tâm Trầm Nghê Trần rối rắm, rồi lập tức xoay người rời .

      Trầm Nghê Trần cẩn thận quan sát khuôn mặt nhắn từng lần làm điên đảo, phấn son, chải chuốt nhưng lại tựa như ánh bình minh, mê hoặc, đầy sức sống. Bản thông báo xử phạt trong tay càng nắm càng chặt, cuối cùng hít hơi sâu, rồi xoay người quay lại phòng Hứa Càng...

      Cách cái bàn là hai người đàn ông, cả hai đều là đội trưởng, nhưng vai Trầm Nghê Trần nhiều hơn Hứa Càng gạch.

      muốn tôi hủy bỏ xử phạt đối với Mễ Kiều?”

      Vẻ mặt Hứa Càng nhìn ra cảm xúc gì, chỉ có đôi mày hơi chau lại, cảm thấy khó hiểu.

      “Trầm đội trưởng, phải biết, hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, mà ấy lại hành xử như vậy, nếu giết cảnh trăm, sợ là lưu lại tai họa. Huống chi, ấy bị bắt đến đây, nếu cứ như vậy mà , hình như hợp quy cũ.”

      Trầm Nghê Trần đưa tay đẩy bản thông báo xử phạt đến trước mặt Hứa Càng, vẻ mặt thong dong.

      “Lúc mới đặt bút ký tên, tôi còn nghĩ, đối với tân binh, chúng ta rốt cuộc có nên dùng quân kỷ chèn ép họ ngay từ đầu hay cho họ cơ hội, giảng giải những điều lợi hại trong đó. Dù sao họ cũng trong thời kỳ trưởng thành, phạm sai là chuyện thể tránh. Mao Chủ Tịch cũng dạy, biết sai liền sửa, vẫn là hảo đồng chí.”

      Hứa Càng thản nhiên nhướng mày nhìn lướt qua Trầm Nghê Trần, tự nhiên biết thân phận của Trầm Nghê Trần là người thừa kế duy nhất trong quân đội trực thuộc thành phố J, nếu ta đề suất, mặt mũi thể cho. Nhưng vẫn những băn khoăn trong lòng cho Trầm Nghê Trần biết.

      “Trầm đội trưởng, tình cảm của đối với các tân binh tôi có thể lý giải, dù sao chúng ta cũng từng là tân binh. Nhưng cá tính của Mễ Kiều này rất mạnh, phục tùng quân kỷ, nếu lần này tôi cho mặt mũi, xử phạt ấy, lỡ sau này ấy lại gây chuyện trách nhiệm này, Trầm đội trưởng nguyện ý phụ trách sao?”

      Trách nhiệm này, nguyện ý gánh vác sao? Trong đầu Trầm Nghê Trần chợt xuất hình bóng của Chung Lan, làm đến tận tâm nhưng cũng làm đau đến tận cùng, rồi lại nghĩ đến Mễ Kiều, nhắn mới mười chín tuổi, bị cướp lần đầu tiên. Cuối cùng, nhớ đến bóng dáng tịch của Mễ Kiều ghé vào bàn, bộ dáng đáng thương hề hề, cực giống Chung Lan lúc tuyệt vọng.

      “Tôi phụ trách. Về sau chuyện của ấy, tôi đều phụ trách!”

      Lời Trầm Nghê Trần vừa ra khỏi miệng, Hứa Càng liền vỗ đùi : “Tốt! khi như vậy, bản thông báo xử phạt này trở thành phế thải.”

      thêm vài câu hàn huyên cùng cảm tạ, Trầm Nghê Trần bước vào phòng tạm giam. Mới vừa rồi qua nơi này, còn nghĩ nên lời răn dạy Mễ Kiều như thế nào, nhưng giờ phút này, chỉ nghĩ phải giải thích chuyện lúc sáng với như thế nào, phải lời xin lỗi ra sao. biết có chấp nhận ?

      Trầm Nghê Trần khụ hai tiếng, làm thanh cổ họng, quyết định nhìn thẳng vào vấn đề, tận lực biểu bình tĩnh mới kêu tên , “Mễ Kiều?” Thanh nặng , nghe qua tưởng như câu nghi vấn.

      Mễ Kiều miễn cưỡng nằm úp sấp bàn như trước, cảm thấy giọng nam này rất dễ nghe, cũng rất quen. hơi hé mắt, liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Trầm Nghê Trần cùng thân quân trang lục quân chỉnh tề.

      Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều rơi vào trạng thái hóa thạch.

      Mễ Kiều kinh ngạc, cố nhớ lại, đây chẳng phải là tên đáng ghét cường bạo lúc sáng sao? Hay do quá căm hận, nhìn nhầm ai đó thành ta? thử chớp mắt vài cái, khung cảnh trước mắt vẫn thay đổi.

      “Mễ Kiều, tôi là đội trưởng của , tên Trầm Nghê Trần, tôi tới đón về đội.”

      Chết tiệt?! Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?

      Mễ Kiều hít hơi sâu, chậm rãi hoạt động thân thể cứng ngắt do nằm yên quá lâu, rồi đánh giá Trầm Nghê Trần từ xuống dưới, từ dưới lên , rốt cuộc cũng hiểu được, phải học giỏi, mà là cuộc đời rất cẩu huyết!

      “A!” Từng đợt tiếng thét chói tai vang lên, Mễ Kiều điên cuồng rống lớn.

      Ngay lập tức, có bảy tám người trong đội duy trì trật tự chạy đến cửa phòng, sau khi thấy trường vẫn chưa phát sinh chuyện gì liền hai mặt nhìn nhau.

      Trầm Nghê Trần cảm thấy có chút đau đầu. Ai bảo làm cho con người ta nghĩ là tội phạm cưỡng gian làm chi? Nghĩ nghĩ, quyết định tận dụng ngoại hình tuấn tú, hiên ngang của mình để chứng minh phải là người xấu.

      “Mễ Kiều, nơi này là văn phòng đội duy trì trật tự, tôi là đội trưởng của , tới đón về đội, mong phối hợp. Còn những vấn đề khác, chúng ta ra ngoài trước, rồi từ từ .”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Mồ hôi của có vị gì?


      Mễ Kiều cứ biết mình cùng Trầm Nghê Trần rời khỏi văn phòng đội duy trì trật tự như thế nào.

      “Lên xe !” Trầm Nghê Trần thản nhiên câu, chỉ vào chiếc xe đạp trước mặt bọn họ.

      Vẻ mặt ghét bỏ, Mễ Kiều nhìn quân hàm của Trầm Nghê Trần, thấy quân hàm còn cao hơn Chu Chí Dũng nhưng sao Chu Chí Dũng lại có xe quân dụng để lái, còn , keo kiệt vậy sao?

      “Ai thèm ngồi cái xe tàn của !” hận bản thân thể ăn thịt, uống máu ngay lập tức!

      Trầm Nghê Trần thở dài, kiên nhẫn giải thích: “Trường quân đội có quy định, bất luận quân hàm cao hay thấp, đều lấy chức vụ làm căn cứ. Tôi là đội trưởng nên chỉ có thể chạy xe đạp, muốn có xe bốn bánh, phải là trưởng phòng trở lên.”

      Mễ Kiều gì, oán hận trừng mắt nhìn Trầm Nghê Trần. Ánh mắt ấy khiến lòng Trầm Nghê Trần đau, tựa như cùng cả thế giới tuyên bố, là tội phạm cưỡng gian.

      Trong lúc nhất thời, cả hai bốn mắt nhìn nhau nhưng lại biết phải gì.

      lúc sau, Trầm Nghê Trần mở miệng: “Lát nữa tôi phải họp nên tạm thời theo tôi về đội trước, còn chuyện hồi sáng, tôi cho lời giải thích hợp lý. Ngày mai nha?”

      Nhìn dáng vẻ tức sùi bọt mép của Mễ Kiều, Trầm Nghê Trần cũng biết bây giờ phải lúc để giải thích. Cả hai đều cần thời gian để bình tĩnh lại, đặc biệt là , phải tổ chức lại ngôn ngữ, phân tích tình huống hiểu lầm hôm nay để đưa ra lời giải thích hợp lý, sau đó, còn phải suy nghĩ, nên bù đắp cho như thế nào.

      Muốn 19 tuổi, trong thời kỳ trưởng thành, chấp nhận lý do vì sao lại cường bạo ấy, đối với người luôn đứng ở đỉnh vinh quang như Trầm Nghê Trần mà , tựa như cầm dao đâm vào người vậy. Nhưng nếu làm, dũng cảm thản nhiên đối mặt, quyết lùi bước.

      nghe Mễ Kiều gì, Trầm Nghê Trần đành tiếp. “ tại là đội viên của tôi, tôi là đội trưởng của , tương lai, chúng ta có rất nhiều cơ hội để tiếp xúc, tôi vì chuyện này mà từ bỏ nghiệp để chạy trốn, cứ yên tâm, sáng mai, tôi chắc chắn vẫn ở đây.”

      Mễ Kiều chớp mắt, cẩn thận suy nghĩ lời Trầm Nghê Trần vừa . Quả , nên đứng trước cửa văn phòng đội duy trì trật bàn những chuyện nên bàn. Huống chi, ta cũng đúng, tên họ cùng chức vụ của ta biết, ta có muốn chạy cũng được.

      bộ về , tôi tự đạp xe!”

      Mễ Kiều phán câu xanh rờn, làm Trầm Nghê Trần cảm thấy buồn cười.

      cười cái gì!”

      “E là có chút khó khăn. Binh trong trường quân đội chỉ có thể bộ, thể chạy xe, đây là quân kỷ. Huống chi, tại chúng ta đứng trước cửa văn phòng đội duy trì trật tự. Nếu muốn chạy xe, tôi cũng cản, cứ tự nhiên!”

      Trầm Nghê Trần xong, rất ga-lăng đưa tay ra mời Mễ Kiều, nhưng vẻ mặt rất đáng đánh đòn, ý cười , nhìn chằm chằm.

      Trong nháy mắt, Trầm Nghê Trần bỗng phát việc trêu chọc Mễ Kiều cũng rất thú vị. Mặc khác, cũng phát , tuy Mễ Kiều có khuôn mặt rất giống Chung Lan, nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau, rất hoang dã. Trong lúc nhất thời, bản năng chinh phục của người đàn ông trỗi dậy trong , thôi thúc quyết định, phải chinh phục , biến thành con cừu con ngoan ngoãn, biết nghe lời, nuôi dưỡng khỏe mạnh đến khi trưởng thành.

      Mễ Kiều cắn môi, nhớ lại mình bị bắt đến văn phòng đội duy trì trật tự như thế nào, bị nhốt trong phòng tạm giam ra sao, nếu bây giờ lại phải bộ trở về, chẳng phải là muốn chết sao? Hạ thân vẫn còn đau ỉ, trời lại nắng gắt như vậy.

      Mễ Kiều cảm thấy tủi thân, hôm nay là ngày đen nhất của từ trước đến nay. Bất luận có bao nhiêu ngàn tấn kiêu ngạo cũng vô dụng, rốt cuộc cũng phải gỡ cái mác đại tiểu thư người xuống.

      đạp xe , tôi ngồi phía sau.”

      Thanh rất , cơ hồ là nghe được, nhưng cũng đủ làm Trầm Nghê Trần vui vẻ, khóe miệng bất giác cong lên. Lần này, thắng.

      Chất lượng những con đường trong trường quân đội rất tốt, có bất kỳ ổ gà nào, Mễ Kiều ngồi sau lưng Trầm Nghê Trần, bất đắt dĩ nắm chặt hai góc áo bên hông , khung cảnh tựa như Lê Minh cùng Trương Mạn Ngọc hợp diễn trong phim điện ảnh Điềm mật mật. Trong phim có cảnh Lê Minh chạy xe đạp, chở Trương Mạn Ngọc dạo quanh khắp phố, nụ cười luôn mặt hai người, cần bất kỳ lời thoại nào cũng thể được hạnh phúc của họ.

      Đây kỳ chính là tình mà Mễ Kiều vẫn luôn mong chờ. Tuy có vẻ hợp với tính cách của , nhưng quả , đối với tình , Mễ Kiều hề đòi hỏi gì, chỉ mong tế thủy trường lưu* là đủ. (* ý tình phát sinh dần theo thời gian, khắc cốt ghi tâm)

      Mễ Kiều là chung tình, thà rằng , nhưng nếu chỉ có . tình nguyện cùng người mỗi ngày nắm tay dạo dưới ánh hoàng hôn, còn hơn mỗi năm lần lãng mạn vào ngày lễ tình nhân. Đây cũng là những lời sau này chính miệng với Trầm Nghê Trần, và cũng chính những lời này triệt để phá tan ý chí của .

      Dọc đường , ngẫu nhiên có vài người nhìn Mễ Kiều với ánh mắt khác thường. Thậm chí, có người còn to cùng bạn bè: “Cậu xem, nữ tân binh kia sao được ngồi xe đạp vậy?”

      “Chắc là bị té gãy chân nên được chở đến phòng y tế thôi!”

      Mễ Kiều bỗng nhiên gọi, “Trầm Nghê Trần?”

      Trầm Nghê Trần ngẩn người, ngờ trực tiếp gọi tên .

      “Làm sao vậy?”

      Mễ Kiều chồm người về phía trước, hơi nghiêng đầu nhìn bên mặt , “ phải , binh chỉ có thể bộ? Vậy sao còn chở tôi bằng xe đạp? phải cũng trái với quân kỷ rồi sao?”

      Trầm Nghê Trần im lặng. tự với mình, có lẽ vì Mễ Kiều rất giống Chung Lan nên đành lòng. Nhưng , khi ở văn phòng đội duy trì trật tự, có thoáng, nghĩ đến cơ thể lúc sáng bị mạnh mẽ chiếm đoạt, nơi đó của chắc còn rất đau?

      Mễ Kiều nghe thấy Trầm Nghê Trần gì, có chút bực mình. buồn bực bản thân tại sao lại bắt chuyện với , giờ hay rồi, hỏi trả lời, chẳng phải càng mất mặt sao? Chán nản, Mễ Kiều buông tay, thèm nắm góc áo bên hông nữa.

      Trầm Nghê Trần trong lòng thở dài: Mễ Kiều này, quả vẫn còn . nhịn được lại muốn trêu chọc , liền bất ngờ tăng tốc, rồi đột nhiên thắng lại.

      “A!”

      Mễ Kiều kêu lên tiếng, cả người lập tức va chạm vào phần lưng rộng lớn của Trầm Nghê Trần, rồi theo bản năng, đưa hai tay vòng ra phía trước, ôm siết lấy eo , động tác thân mật!

      Thời tiết nóng như lò nướng, nóng chết người.

      Mễ Kiều thấy tốc độ xe vững vàng, liền nghĩ cứ ngồi đại như vậy cho xong. Nhưng lại phát , cảm giác khi ôm Trầm Nghê Trần rất thoải mái, rất giống với tình hằng mong ước. Bất giác, siết chặt vòng tay, nhắm mắt lại, cảm giác thân nhiệt từ Trầm Nghê Trần. rất muốn biết, dưới ánh mặt trời, mồ hôi của có vị gì!!!

      “Thời tiết nóng như cái lò nướng, thấy nóng sao?”

      Ở phía trước, lời hàm xúc ý tứ của Trầm Nghê Trần vang lên, khiến Mễ Kiều đỏ mặt, rụt tay lại, bây giờ mới ý thức được bản thân làm chuyện mất mặt đến cỡ nào.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Tôi đánh chết !


      “Tôi... tôi chỉ sợ té thôi!” Mễ Kiều mạnh miệng, ý đồ cứu vãn tình huống đáng xấu hổ vừa rồi.

      Dưới bóng râm của những tán cây ngô đồng cao lớn, hình ảnh đôi nam nữ càng thêm lãng mạn, đầy sức sống. Người nam cử chỉ ổn trọng, diện mạo hiên ngang, bất phàm như Chelsea, còn người nữ e thẹn tựa như đóa Phù Dung.

      Trầm Nghê Trần có chút hối hận. Ngay khi tự cho là đúng, muốn trêu chọc Mễ Kiều, chơi trò thắng gấp, liền thấy hối hận.

      Khi cơ thể mềm mại của Mễ Kiều, dưới lực quán tính, va chạm vào lưng cơ thể lập tức có phản ứng ngay tức khắc. Hơn nữa, đôi gò bồng đảo của gắt gao áp sát vào làm tê liệt các dây thần kinh ở lưng , rồi trực tiếp kích thích lên não, khiến tim đập loạn nhịp. Cơ thể Trầm Nghê Trần tựa như hít phải ngụm khí lạnh, từ nào có thể diễn tả được. Đến bây giờ, mới biết trong các bộ phận mẫn cảm của đàn ông dĩ nhiên còn có phần lưng.

      Tận lực điều chỉnh hô hấp cùng tốc độ xe, Trầm Nghê Trần sợ làm Mễ Kiều phát bản thân bất thường. Nhưng lại ngờ, Mễ Kiều chẳng những tránh ra, mà còn áp sát, dính chặt vào lưng . Hơn nữa, đôi tay trắng ngần, mềm mại của biết từ khi nào vòng qua, ôm chặt eo .

      hiểu tại sao, trong đầu lại lên hai khuôn mặt giống nhau như đúc của Mễ Kiều và Chung Lan. chút áy náy nổi lên trong lòng , còn chưa từng chở Chung Lan như vậy bao giờ.

      Nhưng khi Mễ Kiều mạnh miệng giải thích cho có lệ rồi ngồi ngay lại, giữ khoảng cách với , thể cảm nhận được thân nhiệt của nữa, cảm giác mất mát chợt ùa vào lòng , vượt qua sức tưởng tượng của , có xua như thế nào cũng .

      Trầm Nghê Trần có chút thất bại nghĩ, đều tại thói hư tật xấu của , mà giờ phải chịu cảnh tra tấn tâm tình hết lần này đến lần khác.

      “Đến rồi. Xuống xe.” Lời lạnh như băng, giọng điệu ra lệnh, bất quá cũng chỉ để che giấu nội tâm hỗn loạn của mình.

      Mễ Kiều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn khu ký túc xá trước mặt, rồi lập tức nhảy xuống xe, hơi cúi đầu câu cám ơn. Nhưng vừa xong liền cảm thấy hối hận, tại sao phải cùng tên tội phạm cưỡng gian câu cám ơn?! Khi ngẩng đầu Trầm Nghê Trần dắt xe vào trong, bóng dáng cũng dần biến mất.

      “Này, cậu xem, kia đẹp!”

      “Là tân binh! ấy tóc ngắn kìa!”

      “Cái gì, vóc dáng này sao?”

      ấy tên gì ta? Lúc tập huấn, tôi mang nước cho cố ấy!”

      “Trời, chờ người ta xoay người lại rồi sau!”

      Mễ Kiều nhướng mày. Trời sinh, thính lực của đặc biệt nhạy, giống như Tiểu Miêu trong đêm. nghiêng đầu, xoay người nhìn về phía bọn nam binh mặc quân trang. Bọn họ đứng ở ký túc xá đối diện ký túc xá của , cách khoảng hai mươi mét, ở giữa còn có giá treo quần áo khổng lồ của đội nữ binh và hai hàng bệ rửa mặt của đội nam binh. Lúc này, bọn nam binh mở vòi nước, vừa giặc quần áo vừa bán tán về Mễ Kiều, trong đó, có hai tên nam binh, gương mặt cũng tồi.

      xinh đẹp!”

      Đại khái bọn họ lâu có gặp qua mỹ nữ, nên khi nhìn thấy dung mạo của Mễ Kiều, liền mở to mắt trừng lớn, thiếu chút nữa là rớt cả ra ngoài, hơn nữa, Mễ Kiều lại nhếch môi, ý cười quỷ mị càng khiến tâm bọn họ bấn loạn, kịp phản ứng.

      Bất quá, Mễ Kiều rất biết hưởng thụ những ánh mắt như vậy, khỏi có chút đắc chí.

      “Nhìn đủ chưa?” Đột nhiên, Mễ Kiều đổi sắc mặt, giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt giận dữ quát.

      “Ha ha, xin chào, là tân binh phải ? Cũng có gì, bọn tôi chỉ là muốn kết bạn với thôi.”

      nam binh đứng ra , tay vừa xoa xoa quân trang, vừa chân thành mỉm cười, nhìn sơ rất ngu đần.

      Mễ Kiều híp mắt, liếc nhìn bên ngực ta, đó có ghi đội 20, Lý Hải Dương. Mễ Kiều đảo tròng mắt đen huyền như suy nghĩ điều gì đó, rồi nở cười quyến rũ, xong lập tức xoay người bỏ chạy, khiến vài tên nam binh sững sờ, hóa thạch.

      Bỗng, cửa sổ lầu 2 của ký túc xá 21 mở ra. “Lý Hải Dương, tôi đồng ý kết bạn với , nhưng phải giúp tôi giặt quần áo nha!”

      Bên kia, Lý Hải Dương vừa nghe liền ngẩn người, đỏ mặt tía tai, trong khi các nam binh khác ồn ào, hướng Mễ Kiều vẫy vẫy tay.

      “Bạn gì đó ơi, tôi giúp giặt cho!”

      “Tôi thích nhất là làm việc giúp người! Đem quần áo của lại đây, tôi giặt giùm !”

      Mễ Kiều nhìn cả đám nam binh đứng ở phía dưới tranh nhau giặt quần áo cho , liền cười đến run cả người.

      “Thực hèn hạ! Chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt.”

      Sau lưng thình lình vang lên giọng nữ, Mễ Kiều cau mày nghiêng đầu nhìn, liền thấy , biết từ khi nào xuất trong phòng, người mặc thường phục, dọn dẹp lại giường tầng .

      vừa mắng ai hèn hạ?” Mễ Kiều lên giọng hỏi câu.

      ta đáp, khinh thường nhìn Mễ Kiều, ánh mắt khiêu khích. Thực hiển nhiên, ánh mắt này cũng là câu trả lời dành cho Mễ Kiều.

      Chủ trương của Mễ Kiều là người đánh ta, ta phạm người, người có thể khi dễ , đời có mấy ai.

      Phía sau cửa lại vang lên giọng nữ khác, “Chị Phương Phương, hành lý của chị, em giúp chị mang lên. Ha ha, trước kia ở quân đội địa phương, chị là liên trưởng của em, tại đến trường quân đội, chúng ta lại cùng tổ, thực may mắn!”

      “Ủa, cũng ở ký túc xá này à? Còn cùng phòng với chị Phương Phương nữa, ha ha, tôi tên Trang Nam, đây là lão đại của tôi, Thành Úc Phương.” đến sau tự xưng là Trang Nam vui vẻ giới thiệu khi thấy Mễ Kiều.

      “Nam Nam, đừng qua lại với ta, ta giống với chúng ta, coi chừng làm hư em.”

      Lần này, Mễ Kiều nhịn nữa, nhìn cặp mắt đặt đỉnh đầu của ta, liền biết trước đây ta làm liên trưởng, được mọi người tâng bốc, nên bây giờ đến đây vẫn còn đắm chìm trong vinh quang, phân biệt phương hướng.

      lập tức xuống đây xin lỗi tôi ngay!”

      “Ha ha, đều ở cùng phòng, có gì từ từ .”

      Trang Nam chủ động giảng hòa, nhưng Mễ Kiều căn bản quan tâm, gặp Thành Úc Phương ở nhìn đểu, càng nhịn, hừ tiếng, thèm cởi giày, trực tiếp leo lên, nhào vào Thành Úc Phương đánh đấm loạn xạ.

      Thành Úc Phương ngờ Mễ Kiều leo lên, càng ngờ động thủ. Theo quân kỷ, đánh nhau bị xử phạt. Trong lòng có vài phần kiêng kị nên Thành Úc Phương bị Mễ Kiều sợ trời sợ đất tập kích bất ngờ. Thành Úc Phương rất nhanh rơi vào thế hạ phong, bị Mễ Kiều ngồi mình vừa đánh vừa đá.

      “Tôi đánh cái miệng thúi của ! Đánh chết ! Coi còn dám bậy !”

      Mễ Kiều vừa hét, vừa hung hăng nắm tóc Thành Úc Phương, sống chết buông, khiến Thành Úc Phương khóc thét lên vì đau, hoàn toàn còn dáng vẻ kiêu ngạo như vừa rồi.

      “Cứu mạng! Đánh nhau!” Trang Nam bị màn trước mắt dọa sợ, dám lên ngăn cẳn, đành chạy ra hành lang kêu cứu.

      Chỉ trong chốc lát, cửa phòng liền chật ních người đến xem náo nhiệt, nhưng ai dám ra tay ngăn cẳn.

      “Tránh ra!” giọng nam quen thuộc quát lớn, vẻ mặt đằng đằng sát khí, cau mày chạy vội lại đây.
      Hale205 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: Thăng cấp!!!


      Cảnh tượng trước mắt, nếu phải Trầm Nghê Trần tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối thể tưởng tượng được Mễ Kiều lại mạnh mẽ như vậy!

      Mễ Kiều quắc mắt nhìn trừng trừng Thành Úc Phương, tay này hung hăng giật tóc, tay kia thưởng bạt tai vào mặt ta, miệng lải nhải : “Còn dám nữa ?! Đồ miệng thúi! Tôi đánh cho chết!”

      Thành Úc Phương luôn luôn kiêu ngạo, ương ngạnh trước đây còn, tại chỉ biết kêu la thảm thiết, nhưng sống chết lại chịu xin lỗi Mễ Kiều.

      Trầm Nghê Trần híp mắt, tức giận quát, “Mễ Kiều! Dừng tay! Mau xuống đây cho tôi!”

      Mễ Kiều sửng sốt, dừng động tác, đôi mắt đỏ bừng tràn ngập lửa giận nhìn về phía Trầm Nghê Trần. Lần này, chính trị viên Vương Văn Yến chưa bao giờ thấy mặt cũng đến.

      “Các làm trò gì vậy! Hôm nay vừa mới khai giảng đánh nhau trong phòng! biết đây là trái với quân kỷ sao?”

      Trái với quân kỷ? Mễ Kiều trong lòng liền căng thẳng, như vậy trái với quân kỷ sao? Đây rốt cuộc là nơi chó má nào vậy! Nhìn lửa giận trong mắt Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều bĩu môi, thèm hiếu chiến, rời khỏi người Thành Úc Phương, leo xuống giường.

      Ký túc xá đội 21, lầu 1, văn phòng chính trị viên.

      Trầm Nghê Trần cùng Vương Văn Yến ngồi ở bàn công tác, đối diện là ba nữ tân binh, “Ngẩng đầu lên!”

      , các vì sao đánh nhau, ai ra tay trước?”

      Vương Văn Yến đem chú ý chuyển hết lên người nhân chứng thứ nhất, Trang Nam, khiến ấy chỉ biết cúi đầu, ấp úng: “Tôi chào hỏi cùng Mễ Kiều, chị Phương Phương kêu tôi đừng qua lại với ấy, ấy và chúng tôi giống nhau, dạy hư tôi. Mễ Kiều cầu chị Phương Phương xuống xin lỗi, chị Phương Phương thèm để ý, Mễ Kiều liền vọt lên, đè chị Phương Phương xuống đánh.”

      Vương Văn Yến vừa nghe vừa ghi tốc ký, “Thành Úc Phương, vì sao cho Trang Nam qua lại với Mễ Kiều? Vì sao Mễ Kiều dạy hư Trang Nam?”

      Thành Úc Phương xoa đầu, tóc sau ót bị Mễ Kiều giật xuống ít, đến giờ vẫn còn đau, khiến tròng mắt mọng nước. “Tại tôi nhìn thấy ta quyến rũ bọn nam binh ở ký túc xá đối diện, khiến họ tranh nhau đòi giúp ta giặt quần áo, nên tôi mới ta hèn hạ, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, hạng người như vậy, Trang Nam nên qua lại.”

      Mễ Kiều giận dữ, tức muốn phun lửa, đốt chết Thành Úc Phương: “Chẳng lẽ mắng tôi, tôi còn phải cười cảm ơn sao?”

      Vương Văn Yến quát tiếng: “Đừng ầm ỹ! Mễ Kiều, tôi hỏi đừng xen vào!”

      Mễ Kiều phục quay mặt , nhìn chằm chằm vào tường, thèm quan tâm bọn họ.

      Vương Văn Yến thở dài, đại khái hiểu được đầu đuôi tình, vì thế chậm rãi mở miệng: “Thành Úc Phương, hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, trước đó, hề quen biết Mễ Kiều, sao có thể kết luận phẩm chất của ấy? Hơn nữa, nếu hôm nay phải tại suy nghĩ, ấy đánh sao? Họa này là do tự tìm, tôi phạt cảnh cáo!”

      Mễ Kiều vừa nghe, trong lòng nhất thời nở hoa, ra, nơi này vẫn còn người hiểu lí lẽ.

      “Mễ Kiều, bạn cùng phòng mắng , nhất định trong ngôn hành cử chỉ của có vấn đề, như Thành Úc Phương , là do quyến rũ bọn nam binh tranh nhau giặt quần áo cho , chuyện như vậy là chuyện mà đúng đắn, đàng hoàng làm sao? Hơn nữa đánh nhau là vi phạm quân kỷ nghiêm trọng, tôi nghe Trầm đội trưởng vừa đón trở về từ văn phòng đội duy trì trật tự, đúng ? Lần này, tôi phạt lưu ban năm, lần sau còn tái phạm, cuốn đồ về nhà !”

      Mễ Kiều vừa nghe, nổi điên muốn phát tác, nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn. Dù sao, nếu quậy đến bị đuổi khỏi trường, ông ngoại bỏ qua cho sao?

      “Khụ khụ, tình hôm nay, tôi cảm thấy chính trị viên phân tích rất có đạo lý, về phần xử phạt, tôi lại thấy hình như hơi nghiêm khắc.” Trầm Nghê Trần rốt cuộc mở miệng chuyện.

      Vương Văn Yến sửng sốt, lần đầu tiên nhìn thấy Mễ Kiều, liền cảm thấy Mễ Kiều rất đẹp, sau này nhất định gây ít chuyện thị phi. Hơn nữa, cá tính Mễ Kiều rất mạnh, rất khó thuần phục, ở lại đội chính là tai họa. tại, Mễ Kiều tự mình vi phạm quân kỷ, lý do danh chính ngôn thuận để loại ấy như vậy, tại sao Trầm Nghê Trần lại giúp ấy cầu tình, nghĩ ra.

      “Đội trưởng, chính trị viên, Mễ Kiều nhất định phải khai trừ. Tác phong, nhân phẩm của ta đều có vấn đề, có lẽ ta sớm phải là xử nữ! Tôi kiên quyết cầu Mễ Kiều phải được kiểm tra sức khoẻ!” hiểu tại sao, Thành Úc Phương bỗng thốt ra câu, khiến ai cũng phải ngỡ ngàng, sửng sốt!

      Mễ Kiều oán hận trừng mắt nhìn Thành Úc Phương! hận bản thân xuống tay đủ độc!

      Trong lúc nhất thời, Vương Văn Yến cũng biết phải gì. Dù Mễ Kiều phải là xử nữ sao, quân kỷ đối với nữ binh cũng cầu này. Thành Úc Phương phải rất thái quá sao.

      Trầm Nghê Trần sau khi nghe những lời kinh thiên động địa này, huyệt thái dương liền giật mạnh. cẩn thận quan sát sắc mặt Mễ Kiều, lòng khỏi thương tiếc.

      “Như vậy , trước đây Thành Úc Phương ở quân đội địa phương làm liên trưởng, nên có kinh nghiệm, cho ấy làm tổ trưởng tổ 39 chắc có vấn đề gì.”

      Thành Úc Phương kinh hỉ nhìn về phía Trầm Nghê Trần, vì đây là trường quân đội Tây Sơn, nên cho dù là cán bộ nhoi, đối với tương lai vẫn rất có lợi.

      Trầm Nghê Trần tiếp: “Mễ Kiều rất khí phách, hôm nay lại quậy thành như vậy, tin chắc trong phòng ai dám chọc giận ấy nữa, bằng để ấy làm liên trưởng liên 2.”

      Mễ Kiều nhíu mày, vẻ mặt chán ghét, tràn đầy khó hiểu, trái ngược hoàn toàn với vẻ kinh hỉ của Thành Úc Phương.

      “Liên trưởng? Mà liên trưởng với tổ trưởng, cái nào lớn hơn?”

      Mễ Kiều hỏi câu ngu, khiến ai cũng nghĩ giả vờ tự cao.

      Trầm Nghê Trần nhìn Mễ Kiều, thấy vẻ mặt giống như làm bộ liền đáp: “Tất nhiên là liên trưởng lớn hơn tổ trưởng rồi.”

      Mặt chút đổi sắc, Vương Văn Yến biết Trầm Nghê Trần từ nước ngoài trở về, cách xử lý vấn đề nhất định có khác với . Nhưng xử lý theo kiểu vi phạm mà còn được thăng cấp, quả thực là lần đầu tiên chứng kiến. Chu Chí Dũng từng cảnh báo , đối với Trầm Nghê Trần, phải nhường nhịn ba phần, sau này ăn mệt. vừa nghe hiểu.

      “Nếu Trầm đội trưởng mở lời, tôi ngại cho hai cơ hội để thử, nhưng phải nhớ kỹ, chuyện hôm nay được tái phạm, nếu , hôm nay tôi có thể thăng cấp cho hai , ngày mai cũng có thể lôi hai xuống, giao cho đội duy trì trật tự xử lý!”

      Đối với nhượng bộ của Vương Văn Yến, Trầm Nghê Trần thở dài nhõm, hướng về phía Mễ Kiều : “Đến văn phòng của tôi lấy bản quân quy về chép 10 lần cho tôi!”
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :