1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bất lương quân hôn - Tinh Nhị (c54) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 46: Đặc Biệt Nay Lại Càng Đặc Biệt Hơn!

      Tại giảng đường lầu bốn.


      Với lối thiết kế hình bậc thang, giảng đường dư sức chứa hơn trăm nữ tân binh.


      Và tất nhiên, Mễ Kiều là người ngồi ở vị trí cuối cùng, rất thuận tiện cho việc nằm gục hẳn xuống bàn ngáy o…o…. Phía trước là hai nữ tân binh có vóc dáng cao to, che khuất mọi tầm nhìn. Dưới “uy nghiêm” của người liên trưởng có chỗ dựa vững chắc như , hai nữ tân binh ấy dám nghe theo.


      Tối hôm qua, sau khi ứng phó Chung Lan xong, Trầm Nghê Trần liền dẫn Mễ Kiều ăn mì thịt sườn rồi tranh thủ đưa về ký túc xá. Suốt cả quá trình, thường hay thất thần, ngây ngẩn mình. Những điều này, đều xem ở trong mắt.


      Khi về đến phòng, thấy bình nước cạn mà bạn cùng phòng cũng còn dư bao nhiêu, lẽ ra nên xuống phòng ăn để lấy nước, nhưng vì lười nên đành lôi “cấm phẩm” bình đun siêu tốc ra, bỏ nước công cộng vào rồi cắm điện tự đun trong phòng.


      Lòng vẫn luôn lẩn quẩn về chuyện giữa và Trầm Nghê Trần, giờ lại thêm Chung Lan, phiền toái. Vất vả lắm mới có thể kết hôn cùng , sớm đến, muộn đến, lại cố tình lựa ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này mà xuất ?!


      Vốn chuyện Mễ Kiều nên quan tâm, lo lắng lúc này là chuyện bỏ trốn, ấy vậy mà chỉ vì Chung Lan, liền bị kích thích đến quên hết tất cả!


      Mải lo suy nghĩ miên man, nước đun cạn sạch mà vẫn chưa hay.


      “Ba!”


      tiếng nổ mạnh vang lên, những mảnh thủy tinh bạc văng ra khắp nơi. Trước mắt là mảnh hỗn độn.


      Qua cơn chấn kinh, cả đám bạn cùng phòng vội chạy đến giúp “xử lý hậu ”.


      “Ai, lại thêm bình nữa ra !”


      Mễ Kiều giọng xin lỗi, vừa định thò tay lấy chiếc bình đun siêu tốc khác ra bị bạn ở giường đối diện lên tiếng ngăn cản, “Liên trưởng, tạm tha cho chúng tôi , đừng đun nữa, nếu bị phát mọi người ai cũng đừng nghĩ ngủ, bị phạt tập thể đấy. Tôi còn nước này, uống đỡ của tôi !”


      Khổ nỗi, bạn ấy vừa xong đèn cũng bất ngờ tắt ngóm. Trước mắt là mảnh tối đen.


      “A!”


      Ngay lập tức, cả ký túc xá liền trở nên hỗn loạn trong những tiếng kinh hô sợ hãi.


      “Chết! Nhất định là bị cháy cầu chì rồi!”


      Thế là Vương Văn Yến và tân đội trưởng phải đứng ra chỉ huy, cầu các ở yên trong phòng khóa cửa lại, bất kỳ ai cũng được tự ý di chuyển hành lang. Sau đó, hai người mỗi người hướng, cùng tách ra để triển khai điều tra.


      bảng nội quy có ghi cấm sử dụng mọi thiết bị, đồ dùng điện có công suất lớn, ai trong số các ghi nhớ sao? là giờ nào rồi mà còn sấy tóc! Định làm đẹp cho quỷ xem sao? Tổ 37, lập tức tập hợp dưới lầu, đứng nghiêm hai tiếng cho tôi!”


      Trong đêm, thanh bén nhọn đầy tức giận của tân đội trưởng vang vọng khắp nơi khiến tập thể tổ 39 của Mễ Kiều phải giật mình đứng dậy, nín thở lắng tai nghe ngóng tình hình.


      Mễ Kiều có chút buồn bực, nhưng vì là “tội nhân” nên tiện mở miệng đảm bảo hay an ủi gì.


      “Lộc cộc…. lộc….cộc”


      hành lang, tiếng giày da quân dụng của tân đội trưởng phát ra ngày càng gần.


      cần phải hỏi, chỉ cần nhìn thấy đống hỗn độn còn dọn dẹp giữa chừng này là hiểu ngay. Chứng cứ vô cùng xác thực.


      “Là do tôi đun, liên quan đến các ấy!”


      Mễ Kiều thoải mái đứng ra nhận tội vì dù sao sắp tới cũng bỏ trốn, quân quy quân kỷ gì đó, tùy tiện cho bọn họ phạt , sợ. là ví dụ điển hình của câu “lợn chết sợ nước sôi”* đây mà. (*già mồm còn cãi láo)


      Tân đội trưởng híp mắt nhìn bộ dạng sao cả của Mễ Kiều. làm trái nội quy còn tỏ vẻ chủ nghĩa hùng cá nhân, đây ràng là hành vi khiêu chiến nghiêm trọng đến uy quyền của ta.


      “Mễ Kiều, là nhị liên liên trưởng! Biểu cho tới nay cũng tệ, sao giờ lại sa đọa như vậy? Cư nhiên dám dẫn đầu phạm sai?”


      Cơ hồ là rống lên, ta vừa định xử phạt Mễ Kiều bị tiếng giày cao gót chạy vội hành lang của Vương Văn Yến ngăn lại. Còn chưa thấy người nghe tiếng ta thở hổn hển , “Lý đội trưởng, chờ chút! Lý đội trưởng, chờ chút!”


      Lý khoai tây [biệt danh mà cả đám nữ tân binh đặt cho tân đội trưởng] nghiêng người nhìn ra cửa, lúc này, Vương Văn Yến lên đến nơi nhưng có lẽ do chạy quá nhanh nên bị sốc hông, ta phải cúi gập người xuống ôm bụng.


      “Lý đội trưởng! thể phạt Mễ Kiều được!”


      Chắc do quá sợ Lý khoai tây phạt Mễ Kiều nên dưới tình huống cấp bánh, Vương Văn Yến liền huỵch toẹt hết ra, “Mễ Kiều là cháu ngoại của hiệu trưởng Trầm Mạt! Là cháu của Trầm đội trưởng trước đây đấy!”


      Vương Văn Yến vừa dứt lời, cả đám bạn cùng phòng liền dùng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sùng bái nhìn Mễ Kiều, ai nấy đều mừng thầm nghĩ, rốt cuộc các cũng có chỗ dựa rồi.


      Lý đội trưởng nghe xong cũng giật mình, lập tức thay đổi sắc mặt, từ tức sùi bọt mép chuyển sang xấu hổ ho khan hai tiếng.


      “Tôi còn có chút việc, nơi này đành làm phiền chính trị viên vậy!”


      Đối với Mễ Kiều, Vương Văn Yến tự nhiên là dễ dãi, nịnh bợ có thêm. Biến cố tối nay liền từ lớn hóa , từ hóa , cứ như vậy mà kết thúc. Bất quá, thân phận của Mễ Kiều lại nhanh chóng trở thành tâm điểm bàn luận của mọi người. Từ những ngày đầu khai giảng đến nay, đối với đội 21, Mễ Kiều là nhân vật đặc biệt. Giờ với thân phận này, đặc biệt nay lại càng đặc biệt hơn trong mắt mọi người.

      --

      Thoải mái nằm dài ra bàn, mặc kệ những lời bàn tán xì xầm to xung quanh, Mễ Kiều lẳng lặng nhắm mắt ngủ.


      “Nếu ấy là cháu của Trầm đội trưởng, sao tôi lại nhìn thấy bọn họ nắm tay, hôn môi ở cổng sau nhỉ!”


      “Thiệt hay giả? nhìn lầm đó chứ?”


      “Sao lầm được! Mắt tôi bị cận cũng bị lão nha!”


      “Đúng rồi, có lần ngang qua văn phòng Trầm đội trưởng, tôi từng thấy Mễ Kiều ngồi đùi ấy ăn canh nữa đó!”

      “Bậy bạ! như các , chẳng lẽ bọn họ loạn luân sao?!”

      ......

      Trong khoảnh khắc, những lời đồn đãi đầy ác ý nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Rất hiển nhiên, chủ đề này có vẻ hấp dẫn mọi người bàn luận hơn bất kỳ chủ đề nào khác.


      Tất nhiên, nó cũng ảnh hưởng đến việc giảng dạy của các giảng viên. Điển hình như lúc này, bục giảng là vị nữ đại tá trung niên, khó chịu liếc mắt nhìn quanh giảng đường. Sau khi tuyên bố tự học, bà liền căm giận trở về phòng giảng viên, ai oán phàn nàn, “ Nữ binh bây giờ càng ngày càng khó dạy, ngay trong giảng đường mà cũng có thể bàn luận những việc nhảm nhí như loạn luân nữa chứ! biết bình thường chính trị viên đội 21 làm công tác tư tưởng cho cả đội như thế nào mà lại thành ra như vậy! Làm hại khóa học của tôi còn chưa giảng xong phải nghỉ ngang rồi!”


      “Đội 21?”


      Vừa nghe đến đội 21, Chung Lan liền dựng thẳng lỗ tai lên ngóng. Hôm được điều đến đây, hỏi thăm qua mới biết Trầm Nghê Trần từng quản lý đội 21.


      “Ừ, chính là đội 21, cả đám đều “thái tử” và “tiểu quận chúa” loạn luân! tức cười, chuyện này làm sao có thể! Lớn rồi mà còn chuyện suy nghĩ phải bị phạt mới được!”


      Chung Lan dịu dàng giúp bà rót ly trà rồi giọng an ủi: “Nữ binh bây giờ rất khó quản giáo, Phương đại tá vất vả rồi. Nhưng cũng lạ, theo tôi được biết hiệu trưởng chỉ có đứa con trai độc nhất, lấy đâu ra tiểu quận chúa nữa vậy?”


      Phương đại tá niệm tình Chung Lan ân cần rót nước liền chịu khó giải thích, “Là nữ binh tên Mễ Kiều. Trước đây, nhân dịp công tác, ông bộ trưởng Bộ Quốc Phòng từng ngầm hạ lệnh, muốn chúng tôi phải mở con mắt nhắm con mắt đối với Mễ Kiều vì ấy là cháu ngoại bảo bối của hiệu trưởng, hay cách khác là quân trưởng Trầm Mạt. Ngay cả lúc khảo sát hay thi cử cũng vậy, chúng tôi đều phải thả nước cho ấy chút.”


      Nghe đến đây, Chung Lan liền giật mình kinh ngạc.

      Hết chương 46.









      Các bạn hãy theo dõi các chương mới nhất tại mynhanle.wordpress.com & havucu.blogspot.com nhé ! http://***************.com/images/smilies/icon_wave.gif http://***************.com/images/smilies/icon_wave.gif http://***************.com/images/smilies/icon_wave.gif

      Chương 47: ấy đáng hơn .

      Ngoài cửa sổ, bức tranh phong cảnh đầy màu sắc lung linh như mộng với những tán cây Hồng Phong rực rỡ cùng nhiều đóa hoa tươi kiều diễm được bao bọc bởi những cơn gió se se lạnh cuối thu, sâu vào lòng người, ai có thể chối từ.

      Trầm Nghê Trần đêm ngủ. suy tư rất nhiều về quá khứ, tại cũng như tương lai.

      Sắc mặt có chút phiền não nặng nề, Trầm Nghê Trần nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bàn công tác, hồi hộp chờ đợi cuộc gọi đến. Có những chuyện, dù muốn nhưng vẫn phải đối mặt.

      Rốt cuộc, điện thoại cũng vang lên.

      “Thiếu tướng, ở cổng số 4, có nữ quân nhân tên Chung Lan tự nhận là bạn cũ của ngài, có hẹn trước với ngài!”

      “Dẫn ta lên đây!”

      Khẽ tựa lưng vào ghế, Trầm Nghê Trần thong dong nhịp từng đầu ngón tay mặt bàn bóng loáng, ánh mắt có chút bất an.

      Cuối cùng, người nên đến cũng đến.

      Đối với quá khứ từng thời khắc cốt ghi tâm, Trầm Nghê Trần luôn nhớ mãi. Có thể, Mễ Kiều đúng khi rằng Chung Lan luôn chiếm vị trí đặc biệc trong . Bất quá, ngay tại giờ phút này, có thể khẳng định, nó chỉ đặc biệt chứ phải là tình chân chính.

      Nhưng lòng, có nằm mơ cũng ngờ Chung Lan tham gia quân ngũ.

      Mãi đến khi ta ngồi đối diện , mỉm cười thân thiện với , thậm chí còn tưởng rằng mình bị ảo giác.

      “Sao thế? Nhiều năm gặp, có gì muốn với em sao?”

      Chung Lan chồm người về phía trước, hai tay thoải mái chống cằm, nhìn cười khả ái, bộ dáng vẫn xinh đẹp như ngày nào.

      Trầm Nghê Trần bối rối cười yếu ớt.

      người đàn ông trưởng thành, dư sức biết loại bối rối này chỉ xuất phát từ bản tính thiện lương, chứ nó chẳng lên điều gì. tại, rất sợ Chung Lan vẫn còn tình cảm với . Nếu quả như vậy những điều sắp sau đây, nặng khiến ta bị tổn thương, lại chẳng có tác dụng gì.

      Có thể , khả năng giao tiếp của đối với phái nữ rất kém, thừa nhận đây là nhược điểm của .

      đến tìm tôi, hẳn là có chuyện muốn riêng với tôi phải ?”

      Nếu ở những năm trước, lúc còn là trao đổi sinh ở Mỹ, hoàn cảnh cũng như đời sống tại của Chung Lan vẫn là điều mà quan tâm, lo lắng nhất giờ đây, với thân phận là chồng của Mễ Kiều, tựa hồ chẳng có lý do gì để hỏi chuyện Chung Lan cả!

      Xa cách, hẳn là phương thức giao tiếp tốt nhất đối với tất cả mọi người.

      Chung Lan ngẩn người, hoàn toàn ngờ Trầm Nghê Trần đáp lại ta như vậy. Cố gắng trấn định, Chung Lan nhanh chóng thẳng vào vấn đề chính.

      “Sở dĩ mạo hiểm làm trái quy định, trái luân thường đạo lý để kết hôn cùng Mễ Kiều, là vì ấy giống em phải ?”

      Ánh mắt Chung Lan tràn đầy tự tin, khóe môi khẽ cong khi thấy Trầm Nghê Trần hơi giật mình ngây người.

      đừng , ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, biết ấy phải là em, càng đừng , ấy chỉ là quan hệ nam nữ bình thường, bởi em nghe được, ấy chính là con của chị , phải ?”

      Trầm Nghê Trần chau mày, nghiêm túc đánh giá Chung Lan. Dựa vào ánh mắt kiên định, tự tin của ta, có thể thấy được ý chí tâm lý rất mạnh mẽ. Người con dịu dàng yên tĩnh, thậm chí có phần khép kín mà từng quen, nay còn.

      thay đổi.”

      Đối với quan hệ giữa và Mễ Kiều, Trầm Nghê Trần hề nhiều lời. chỉ nhìn chằm chằm vào Chung Lan rồi cho ta bốn chữ khẳng định.

      “Như nước kinh năm; Hoa kỳ như mộng túy hồng nhan”*. Từ sau chuyện đó, đến bây giờ là mười năm. Mười năm ngắn ngắn, dài dài nhưng cũng đủ để làm thay đổi người. tức cười, mười năm, ta nên thay đổi sao? (* đại khái là chuyện năm xưa như giấc mộng làm say lòng người)

      Chung Lan mím môi, lập tức nhìn thẳng Trầm Nghê Trần , “Trầm Nghê Trần, chẳng lẽ hy vọng em vẫn như lúc trước, trì độn né tránh để rời rồi thầm chúc phúc, miễn sao được hạnh phúc là em cũng mãn nguyện hay sao? thể nào! có biết, sau khi né tránh , em mỗi ngày đều gặp ác mộng, mỗi ngày đều sống trong niệm tưởng ? Lúc em quay về tìm , mọi người đều tham gia quân ngũ nên em mới đăng ký theo . Em biết ba đặt rất nhiều kỳ vọng vào nên liền cố gắng phấn đấu, thầm mong ngày được gặp lại . Ai ngờ, hễ xa cách liền xa cách đến mười năm, nhưng em hề tuyệt vọng. Mãi đến khi biết được tin tức của , mãi đến khi có dũng khí xuất trước mặt bên cạnh người con khác. người con có ngoại hình y như em.”

      “Đó chỉ là trùng hợp. thế gian này, có đồ vật giống nhau cũng có người tương tự. Ngoại hình của và vợ tôi có nét tương đồng chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.”

      Ngay lúc Chung Lan muốn mở miệng thuyết phục Trầm Nghê Trần lại lên tiếng cắt ngang, đánh tan lối suy nghĩ tự cho là đúng của ta.

      “Lan Lan, chuyện giữa chúng ta là quá khứ. Bây giờ, tôi kết hôn. Nếu lại đề cập đến những chuyện tình cảm trẻ con năm xưa, có phải quá thích hợp ?”

      Quá khứ sao? Chuyện tình cảm trẻ con sao?

      Chung Lan cam lòng đứng dậy, kích động , “Chẳng lẽ những lúc ở bên ấy, chưa từng nghĩ đến em dù chỉ lần sao?”

      ta tin! ta biết quá tính cách của Trầm Nghê Trần. Tính cách của con người thể đổi liền đổi nhanh như vậy được, càng đừng đến chuyện quên ta. Dù là vì áy náy, vì đền bù cũng được, ta vẫn muốn có bên cạnh. tựa như thiên thần trắng, soi sáng linh hồn ta, giúp ta thoát khỏi cuộc sống thực tại cũng như những hố đen xấu xí của thế giới này.

      Khi mẹ ta bệnh nặng, phải tiêu hết tiền dự trữ trong nhà, cũng thôi . Vậy mà trong lúc em trai ta học, còn ta vừa tham gia quân ngũ vừa nhịn đói, tiết kiệm tiền đóng học phí cho em trai ba ta lại suốt ngày trụy lạc, bê tha vì rượu bia, bài bạc. Ông trời bất công. Mùi vị có tiền còn phải sinh hoạt ở tầng lớp thấp nhất của xã hội, ta chịu đủ rồi!

      “Trầm Nghê Trần, nếu phải hôm đó, bảo em chờ trong hẻm chuyện đó xảy ra sao?”

      Sau khi xuất ra đòn sát thủ cuối cùng, Chung Lan liền gắt gao theo dõi phản ứng của Trầm Nghê Trần, như muốn đem tất cả mọi biểu tình của thu hết vào mắt.

      gian cũng trở nên yên tĩnh hơn.

      Chung Lan đợi trả lời.

      lại suy tư về điều gì đó.

      Sau lúc lâu, Trầm Nghê Trần rốt cuộc cũng đáp lời Chung Lan, thanh ôn nhuận như nước, từng chữ từng chữ ràng, “Những tên khốn hại bị pháp luật trừng trị. Tôi lòng hy vọng có thể sớm vượt qua. Ban đầu, tôi ở bên ấy quả là vì ấy rất giống , nhưng rất nhanh, tôi có thể phân biệt được. , ấy là ấy, tôi hề nhầm lẫn. Hơn nữa, những lúc ở bên ấy, trong mắt tôi chỉ có mình ấy, ai cũng thể xen vào. ấy và có rất nhiều điểm khác nhau.”

      Chung Lan khinh thường châm chọc , “Khác nhau ở chỗ nào?”

      đáp, “ ấy đáng hơn .”

      Hết chương 47.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 48: Kiên quyết hộ thê, ngăn chặn Tiểu Tam


      Trong lúc nhất thời, khí có chút ngưng đọng.

      Chung Lan dám tin nhìn chằm chằm Trầm Nghê Trần.

      Có lẽ ngay từ đầu, ở trong mắt , những khó khăn, đau khổ mà trải qua, chẳng qua chỉ là ký ức vui thời niên thiếu. Chính điều ấy khiến cho những ánh mắt đau lòng, thương hại đối với lúc xưa, nay được thay thế bằng đôi kiệt ngạo bất tuân*, thậm chí có chút tàn nhẫn. (* tức là hung hăng, kiêu ngạo y như con ngựa chưa được thuần hoá)

      Cứ như vậy, ngồi tựa lưng vào ghế, thản nhiên nhìn Chung Lan cười, nụ cười rất thân thiện nhưng lại khiến ta rét mà run, lưng thấm ướt tầng mồ hôi lạnh.

      Tâm đau đớn giãy dụa, Chung Lan cam lòng , “Phải ? Nhưng em lại thấy ngoại trừ tuổi trẻ, ấy chẳng có gì đặc biệt hơn em cả.”

      Trầm Nghê Trần lại cười, biểu tình tựa hồ rất sung sướng , “Vợ của Trầm Nghê Trần tôi cần có sở trường đặc biệt, chỉ cần tôi ấy, vậy là đủ!”

      Cả người Chung Lan chợt căng cứng như hít phải ngụm khí lạnh. Bao nhiêu niềm tin, bao nhiêu ý chí chiến đấu sục sôi trong , chỉ vì câu nhàng bâng quơ nhưng chứa đựng biết bao lực sát thương của mà tan tành mây khói.

      Trong ký ức, người con trai từng đối ta gì nghe nấy, ôn nhu có thêm nay còn. Tất cả đều tựa như giấc mơ, giấc mơ , giấc mơ hoang đường!

      thay đổi.”

      Giận sao?

      lòng ta cũng biết.

      Có lẽ, đó chỉ là câu đáp trả đơn thuần mà thôi.

      Đạm mạc nhếch môi, Trầm Nghê Trần hề bị biểu tình kinh ngạc, bi thương hay vô tội của Chung Lan ảnh hưởng. từ tốn giơ tay xem đồng hồ.

      “3 giờ, tôi phải đón vợ tôi tan học!”

      Chung Lan cười lạnh. Đây là muốn hạ lệnh đuổi khách sao? sao, lui ta tiến.

      “Đúng lúc em cũng phải về trường, Trầm thiếu ngại cho người bạn cũ như em quá giang chứ?”

      Trầm Nghê Trần đứng dậy, thoải mái đến giá treo quần áo, khoác lên mình chiếc áo ngoài bằng da màu đen. Ngay khi Chung Lan nghĩ rằng ngầm đồng ý lại chậm rãi mở miệng , “ ngại, tôi muốn vợ tôi suy nghĩ lung tung nên Chung tiểu thư đến như thế nào về như thế ấy . Ngoài ra, giữa chúng ta cũng còn gì để trao đổi, gặp nhau nữa tốt hơn.”

      Vừa dứt lời, Trầm Nghê Trần liền cầm chiếc quần bò lên, bắt chước Mễ Kiều cười xấu xa, ý bảo Chung Lan ra ngoài.

      Xấu hổ là cảm giác lúc này của Chung Lan. ta sắp thở nổi với cái bầu khí ngột ngạt, căng thẳng này. Gian nan mấp máy môi nên lời, ta bị cơn tức chỗ phát tiết của mình chi phối.

      ...! Trầm Nghê Trần, bất quá cũng chỉ như thế!”

      “Đa tạ khích lệ!”

      Chẳng những giận mà Trầm Nghê Trần còn cười như cố tình chọc tức Chung Lan khiến ta căm giận xoay người, bao nhiêu cảm xúc đều dồn hết vào chân, giẫm thùng thùng thùng ra ngoài.

      Trầm Nghê Trần nhìn theo bóng lưng Chung Lan, sâu sắc bắt được biểu tình cam lòng cùng căm hận của ta, cất giọng lạnh lùng gọi, “Chờ chút!”

      Chung Lan dừng bước, còn chưa kịp quay đầu nghe giọng sắc bén, băng hàn đến thấu xương của vang lên.

      “Dựa vào niên kỷ của Chung tiểu thư, trong nhà lại người hậu thuẫn, có thể được đến bây giờ dễ, mong hãy cố gắng quý trọng, cư xử cẩn thận, đừng làm những chuyện hại người hại mình, lỡ như bị hủy tương lai, có hối hận cũng muộn!”

      Sắc mặt Chung Lan nhanh chóng tái nhợt, dùng tiền đồ của ta để uy hiếp ta đây sao?

      Hung hăng cắn môi, Chung Lan hề quay đầu đáp lời mà bỏ thẳng.

      Trầm Nghê Trần híp mắt nhìn theo bóng lưng Chung Lan rời , như chợt nghĩ ra điều gì, nhanh chóng quăng chiếc quần trong tay sang bên, cầm điện thoại lên bấm số.

      “Alo, tôi là Trầm Nghê Trần! Tôi muốn xem bản tư liệu cá nhân của Chung Lan, giảng viên thực tập vừa được điều đến. Ngoài ra, hãy tra hoàn cảnh gia đình ta luôn giùm tôi.”

      Trầm Nghê Trần vốn phải là kẻ vô tình, tính cách Chung Lan thay đổi cũng khiến rất ngạc nhiên. Có lẽ, ta gặp chuyện khó xử. Nếu đúng như vậy, trước khi , giúp ta giải quyết số chuyện xem như là phí bồi thường.

      Đàn ông mà, nên có phong độ vẫn phải có.

      Nếu mọi chuyện còn khả năng quay đầu vì Chung Lan, vì Mễ Kiều, vì tất cả mọi người, đôi lúc phải vô tình. Trước mặt Chung Lan, ngoại trừ thể hữu tình, còn phải kiên quyết tỏ thái độ, chặt đứt mọi niệm tưởng của ta, cũng như xoa dịu những âu lo của Mễ Kiều.

      “Ha ha!” Tự giễu cười cười, Trầm Nghê Trần liền soạn cho Mễ Kiều đoạn tin nhắn tương đối "ngắn".

      “Lão bà, biết bắt đầu từ khi nào, trở thành "thê nô". Em là phù thủy đáng đầy ma pháp siết chặt trái tim . Trước ánh sáng rực rỡ muôn màu của em, mọi thế gian này đều chỉ là những tia sáng ảm đạm, lu mờ. Đối với , em chính là vùng đất thần thánh mà phải dùng cả sinh mệnh của mình để bảo vệ, thương và trân trọng. Em yên tâm, dù có em ở bên, cũng kiên quyết hộ thê, ngăn chặn Tiểu Tam giùm em. Giờ phải mua bánh caramen xoài mà em thích nhất, lát nữa gặp! em!” (Hix, sến quá !!!)

      vất vả mới soạn xong tin nhắn, Trầm Nghê Trần nghiêm túc xem lại lúc lâu rồi mới từng chữ từng chữ xóa bỏ.

      Xem ra, đời minh thần võ của đều bại bởi nha đầu này! Thôi hãy giữ lại cho bản thân chút chí khí vậy!

      Hắc hắc, giờ phải thay quần đón lão bà đây!

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 51: Đêm đẹp


      Trầm Nghê Trần còn chưa kịp Trầm Mạt vọt lên, vung tay đấm thẳng vào mặt . Quả là gừng càng già càng cay!

      việc diễn ra quá nhanh, ai cũng kịp trở tay, nhất là ba sĩ quan cùng Trầm Mạt, ai cũng há hốc mồm kinh ngạc nhìn Trầm Nghê Trần bị đấm lùi mấy bước, khóe môi có chút sưng đỏ rướm máu.

      “Thủ trưởng! Thủ trưởng!”

      Như cam lòng, Trầm Mạt lại hướng Trầm Nghê Trần vung tay. Lúc này, ba sĩ quan mới kịp phản ứng, cùng nhào lên ngăn đón Trầm Mạt, trong đó, có đỡ lấy Trầm Nghê Trần.

      ! Đồ nghịch tử!”

      Trầm Mạt ôm ngực, há hốc mồm thở hổn hển.

      cam đoan với tôi thế nào? chắc chắn như thế nào? Vậy mà kết quả đâu? Kết quả là tự tay đẩy chị vào bệnh viện!”

      Phù phù....

      Tự biết đuối lý, Trầm Nghê Trần chủ động quỳ xuống mà lời biện bạch.

      Xung quanh chỉ là mảnh trắng xóa thê lương làm nổi bật lên bảng đèn “Giải phẫu” màu đỏ lạnh lùng.

      tính làm tôi thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?”

      Trầm Mạt mặt xám như tro tàn nhìn chằm chằm vào cửa phòng giải phẫu. Mọi biểu tình, phản ứng của ông, Trầm Nghê Trần đều xem ở trong mắt.

      tại, ông chỉ là người cha già lo lắng cho con mà phải là vị quân nhân đức cao vọng trọng như bao ngày. Nhìn ông như vậy, tim như bị dao cắt.

      lúc lâu sau, cửa phòng giải phẫu rốt cuộc cũng mở, y tá bước ra. Trầm Nghê Trần liền đứng dậy ngăn đón ấy, muốn hỏi gì đó nhưng lại thốt nên lời.

      Như hiểu ý, y tá thản nhiên cười , “ vượt qua kỳ nguy hiểm, tuy có gì nghiêm trọng nhưng bệnh nhân có bệnh tắc nghẽn cơ tim bẩm sinh, nhất định phải tránh những việc kích thích đến tâm tình bệnh nhân.”

      xong, y tá liền bưng khay rời .

      Trầm Nghê Trần còn chưa kịp thở phào nhõm sau lưng lại truyền đến giọng cứng cáp, sắc bén đầy chất vấn của Trầm Mạt, “ đến nước này, còn tính cùng nó nhất đao lưỡng đoạn* sao?!” (* ý là lần cắt đứt)

      Hai mắt khép chặt, Trầm Nghê Trần ưu thương siết chặt nắm tay, mặc kệ những chiếc móng tay cắm sâu vào da thịt.

      thể mở miệng những lời này với Mễ Kiều, càng thể nào để rời khỏi thế giới của . sáng chói tựa như ánh mặt trời xuyên thấu trái tim , làm cho thế giới của đều tràn ngập sắc xuân thuần khiết. , chẳng có gì cả, thế giới chỉ là màu đen tối với những cảnh hoang vu tựa như sa mạc, phẫn nộ tựa như cuồng phong và lạnh giá tựa như băng sương!

      Chỉ cần dùng đầu ngón chân để nghĩ, cũng có thể biết, lúc này, Mễ Kiều rúc mình trong chăn đợi trở về.

      Trong lúc nhất thời, Trầm Nghê Trần liền lâm vào trầm tư. Nhớ lại những ký ức tốt đẹp, những nụ cười ngây thơ, những lời ngon tiếng ngọt cùng những nụ hôn say đắm triền miên, lòng càng thêm nặng nề.

      trong sáng, tốt đẹp như vậy, làm sao có thể mở miệng được đây?

      Lúc này, Trầm Thanh Thu được vài y tá đẩy ra. Sắc mặt bà tiều tụy rất nhiều.

      Theo sau là bác sĩ, vừa nhìn thấy Trầm Mạt, ông ta liền chủ động báo cáo tình hình. Tuy đứng kế bên nhưng Trầm Nghê Trần cái gì cũng nghe được, toàn bộ tâm trí đều bị vây hãm bởi những ký ức cùng cảm xúc thê lương.

      Chẳng biết từ lúc nào, mọi người đều bỏ , trước cửa phòng giải phẫu chỉ còn lại hai cha con bọn họ.

      hãy trực tiếp với Kiều Kiều là bệnh tim của mẹ nó tái phát, hơn nữa, còn vì chuyện của và nó mà tái phát!”

      Dứt lời, Trầm Mạt liền tặng cho Trầm Nghê Trần ánh mắt sắc bén, hừng hực khí thế như ưng rồi lạnh lùng phất tay bỏ .

      Tâm chợt nặng trĩu, Trầm Nghê Trần đơn trở về khách sạn. Khi đối diện với ánh mắt lo lắng, tràn đầy chờ mong của người con mình , lòng càng thêm chua sót.

      “Tiểu Trần Trần, lâu thế!”

      Mễ Kiều vừa vừa xốc chăn lên, mặc kệ thân thể lõa lồ của mình, lao nhanh vào lòng Trầm Nghê Trần.

      Dưới ánh đèn nhá nhem, cảnh xuân trước mắt càng thêm mị hoặc, quyến rũ. Hầu kết bất giác giật giật, Trầm Nghê Trần đưa tay khẽ xoa lên tấm lưng trần của Mễ Kiều. Từng đường cong, xúc cảm như khiến xui phạm tội.

      “Tiểu Trần Trần, bắt em đợi lâu như vậy, em phải phạt thế nào đây?”

      “Đừng! Kiều Kiều...”

      Trầm Nghê Trần chợt cứng người khi bàn tay bướng bỉnh của khiến nơi nào đó của bành trướng nhanh chóng. giãy dụa, dày vò trong chính nội tâm của mình nhưng lại hề hay biết, còn thản nhiên ngẩng đầu nhìn cười quyến rũ, tay càng ra sức vuốt ve.

      ràng phản ứng, cứng rắn cực kỳ nhưng sao lại kiềm chế? Nhìn biểu tình của , Mễ Kiều càng thêm khó hiểu, rốt cuộc do dự cái gì, nhẫn cái gì đây?

      Lòng có chút hờn giận, Mễ Kiều đột nhiên kiễng chân, trực tiếp áp môi mình lên môi Trầm Nghê Trần khiến ngây ngẩn cả người. Ngay lập tức, Mễ Kiều liền giơ tay ôm chặt cổ , mãnh liệt xâm nhập khoang miệng , biến nụ hôn đằm thắm thành nụ hôn cuồng nhiệt, say đắm.

      So với Trầm Nghê Trần, kỷ thuật hôn của Mễ Kiều có vẻ thành thạo hơn rất nhiều. chủ động đưa lưỡi càn quét khoang miệng , càng ngày càng lớn mật, đánh bay những dày vò, giãy dụa trong sót mảnh.

      Bất quá, do thân thể lạnh dần lên nên chợt bừng tỉnh. Lo lắng sinh bệnh, liền vội vàng ôm lên giường, đắp chăn cho .

      “Kiều Kiều, có chuyện muốn với em.”

      Nhưng ai ngờ, Mễ Kiều càng chiến càng hăng. để có thời gian suy nghĩ, xoay người đè dưới thân rồi phủ chăn đắp kín đầu, ngăn cách hoàn toàn hai người với thế giới bên ngoài.

      “A!”

      thể nhịn được nữa, Trầm Nghê Trần thét lên tiếng, triệt để mất hết lý trí, dùng lực xoay người khoá chặt dưới thân, bá đạo mãnh liệt mang theo chân thành cùng tuyệt vọng, hung hăng muốn , cùng rơi vào hố sâu tội lỗi.

      ......

      Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Trầm Nghê Trần mới đình chỉ thương. lặng lẽ hút thuốc, ngắm nhìn người con mình ngủ say.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 52: thể dứt bỏ


      Trầm Nghê Trần lặng lẽ rít từng hơi thuốc rồi chậm rãi nhả từng vòng khói. Nhìn từng vòng khói tầng tầng lớp lớp lượn lờ như mộng ảo lòng liền biết, tình của và Mễ Kiều, có lẽ, đến lúc phải đổi mùa. Tựa như năm có bốn mùa, thu đông đến, xuân tức về, bất quá, tình của còn có mùa xuân sao?

      Lúc này, sắc trời ngoài cửa sổ cũng sáng tỏ.

      Trầm Nghê Trần nhìn qua điện thoại, 8 giờ, liền gọi Mễ Kiều, “Kiều Kiều, Kiều Kiều, đến giờ dậy rồi!”

      Có chút tình nguyện nhíu mày, Mễ Kiều hơi nheo mắt, trở mình.

      “Chết! Em còn phải về đội.”

      Vốn dĩ, Mễ Kiều còn định nằm nướng trong chốc lát nhưng chợt nhớ đến còn phải về đội, liền giật mình bật dậy.

      Trong khi Mễ Kiều luống cuống ôm chăn, định xuống giường gom quần áo Trầm Nghê Trần bình tĩnh ngăn lại, thâm tình nhìn , “Để giúp vợ mặc quần áo nha!”

      xong, đợi kịp phản ứng, xuống giường gom quần áo cho , thứ cũng sót. Sau đó, trở lại giường, nhàng giúp mặc quần áo. có vẻ rất thuần phục với những động tác dịu dàng, ôn nhu tựa như chiếu cố đứa trẻ, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh, trìu mến.

      Dù đây phải là lần đầu tiên giúp mặc quần áo nhưng Mễ Kiều vẫn thấy rất hạnh phúc. Lần trước, vì ở nhà Chu Chí Dũng nên tiện quan sát lâu, ngờ, người đàn ông lúc chăm sóc phụ nữ của mình lại hấp dẫn, quyến rũ như vậy. Chẳng biết ngoài , thế gian này còn có người đàn ông nào tốt với vợ mình như nữa?

      “Hắc hắc, em biết mà, thế gian này, chắc chắn có người chồng nào tốt như Tiểu Trần Trần nhà em đâu!”

      Nghe vậy, ánh mắt Trầm Nghê Trần liền đỏ. Khó khăn nắm chặt tay Mễ Kiều, sắc mặt có chút ảm đạm, xen lẫn đơn cùng ngưng trọng , “Kiều Kiều, tối qua, mẹ em nhập viện vì bệnh tim tái phát. tại, dù qua giai đoạn nguy hiểm nhưng mẹ em vẫn phải nằm viện để theo dõi thời gian. Đợi em đánh răng rửa mặt xong, dẫn em thăm mẹ em.”

      Trầm Nghê Trần vừa dứt lời, lòng Mễ Kiều liền trở nên nặng trĩu, hụt hẫng như người bị mộng du. Trái tim vừa mới vui vẻ, hạnh phúc như hoa thơm mới nở nay lại nhanh chóng lụi tàn bởi những làn gió lạnh lùng.

      Mễ Kiều tay ôm ngực, tay dùng sức siết chặt tay Trầm Nghê Trần, lắp bắp hỏi, “Mẹ... Mẹ em... Có phải biết... Nên mới bị phát bệnh... Đúng ?”

      Trầm Nghê Trần đáp mà chỉ nhàng thở dài. lòng, hề muốn tổn thương bất kỳ ai, nhưng ngờ, vận mệnh trớ trêu!

      cho Mễ Kiều biết là Chung Lan chạy tới cáo mật, bởi vì, đối phó Chung Lan là chuyện của . tại, rất phiền não rồi, muốn tăng thêm gánh nặng cho . Những gì có thể làm, tận lực gánh vác thay , đây cũng là việc nên làm.

      Vì sao thế gian này luôn có những người hữu tình lại thể ở bên nhau, phải xa nhau trong nuối tiếc cùng đau lòng? Vì sao lại là và Mễ Kiều? Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão*, chẳng lẽ là tình sâu duyên mỏng sao? Chẳng lẽ những ký ức tốt đẹp kia chỉ là những mộng ảo thoáng qua thôi sao? (* ý là ông trời nếu có tình cũng vì tình mà âu sầu, già cả. Nó hình dung cảm xúc bi thương mãnh liệt)

      Tại bệnh viện, ngay cửa phòng bệnh, Trầm Mạt ngồi canh Trầm Thanh Thu.

      Trầm Nghê Trần dẫn theo Mễ Kiều tới chào ông.

      “Ba!”

      “Ông ngoại!”

      Trầm Mạt đáp, im lặng hít sâu hơi.

      “Ba về nhà nghỉ , có con và Kiều Kiều ở đây được rồi!”

      Nghe vậy, Trầm Mạt hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Mễ Kiều, nắm tay siết chặt tựa như nhẫn tức giận.

      khí bỗng chốc có chút căng thẳng, lạnh lẽo.

      Thấy vậy, Trầm Nghê Trần liền tiến lên, đem Mễ Kiều hộ ở sau lưng, mày kiếm nhíu chặt, tinh tế quan sát biểu tình cũng như nhất cử nhất động của Trầm Mạt.

      Lúc này, Mễ Kiều mới giật mình phát , bên khóe môi Trầm Nghê Trần có chút ứ thanh, uổng ngày thường tự cho thông minh, chuyện xảy ra rành rành trước mắt mà bây giờ mới phát !

      cần phải hỏi, nhìn tình hình cũng biết, đây ràng là do nắm đấm của người đức cao vọng trọng Trầm gia, Trầm Mạt, gây nên. Được rồi, muốn đánh phải , vậy đánh cả luôn . bàn tay thể vỗ thành tiếng, càng huống chi, với tính tình của Trầm Mạt, sao có thể yên tâm để gánh vác mình được?

      “Ông ngoại, mẹ con sao rồi?” Mễ Kiều nhanh chóng chuyển đề tài, bất quá, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Mễ Kiều đâu ngờ đề tài này lại càng khiến cảm xúc của Trầm Mạt bùng nổ dữ dội.

      còn nhớ người mẹ sao? Thế tối qua đâu? ở trường cũng ở Trầm gia. cùng tên nghịch tử này ở cùng chỗ sao?”

      xong, Trầm Mạt lại vung quyền vào mặt Trầm Nghê Trần. tránh cũng đỡ, chỉ thẳng tắp đứng đó như cam chịu, chẳng qua, ngờ Mễ Kiều bỗng nhiên lao tới, ôm chặt nắm tay Trầm Mạt khiến ông đánh hụt.

      !” Trầm Mạt tức giận tột cùng, chút suy nghĩ giơ tay định tát Mễ Kiều.

      Trầm Nghê Trần thấy vậy, vừa muốn tiến lên ngăn cản lại phát , tay Trầm Mạt dừng giữa trung, hồi lâu vẫn chưa rơi xuống.

      “Điên rồi! Hết thuốc chữa rồi! , ngay lập tức bị cấm túc! Từ giờ trở được phép gặp Nghê Trần!”

      Trầm Mạt cả vú lấp miệng em*, ra lệnh cho Mễ Kiều xong liền quay sang Trầm Nghê Trần, “Còn theo tôi về quân khu, ngay lập tức! Chị có con chăm sóc, cần phải phí công! Bắt đầu từ bây giờ, hai đứa được phép gặp mặt!” (* ý là dùng quyền lực của mình chèn ép người khác)

      Chẳng lẽ, hai người cứ như vậy liền xa nhau?

      Mễ Kiều khổ sở nhìn Trầm Nghê Trần, đáp lại chỉ là nụ cười yếu ớt tựa như an ủi của .

      Bất quá, loại chuyện này, làm sao có thể vì nụ cười minh bạch mà giải quyết? muốn xa ! Rất muốn tiến lên giữ lại, nhưng lại bị chữ "Hiếu" kiềm chân, đau khổ dày vò, cứ như vậy nhìn càng ngày càng xa. Những muốn nhìn theo đến khi khuất hẳn nhưng lại bị Trầm Mạt nhìn chăm chằm khiến chỉ có thể dời tầm mắt.

      Người ta thường , mắt nhìn tâm đau! Gạt ai vậy, tâm đau lắm! Nước mắt rơi như mưa, hết nhìn dáng vẻ tiều tụy của mẹ giường bệnh, lại nhìn theo hướng Trầm Nghê Trần rời , cảm thấy linh hồn mình như bị xé rách thành hai mảnh. Càng nhìn càng đau, càng nghĩ càng khóc, muốn để cứ như vậy rời xa thế giới của . cho phép! Tuyệt đối !

      Nghĩ là làm, Mễ Kiều gạt mạnh nước mắt, giang rộng sải chân, ba bước thành hai bước, chạy vội đến bên thang máy. Khi thấy màn hình điện tử hiển thị số "1", liền lao nhanh xuống thang bộ. Đợi đến khi từ lầu 4 chạy xuống ai cũng thấy, bóng người cũng !

      Như cam lòng, Mễ Kiều chuyển hướng đến bãi xe. Rốt cuộc, cũng nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của Trầm Nghê Trần.

      “Trầm Nghê Trần!”

      Mễ Kiều gắng sức gọi to khi thấy Trầm Nghê Trần chuẩn bị lên xe. Nghe tiếng gọi, hơi ngẩn người dừng lại, nhưng quay đầu.

      “Ô ô... Ô ô...”

      Vừa khóc vừa xông lên phía trước, Mễ Kiều vòng tay gắt gao ôm chặt Trầm Nghê Trần từ phía sau. Lúc này, khóc đến rối tinh rối mù, mặc kệ nước mắt nước mũi tèm lem cọ sát vào lưng , than trách, “Tại sao đến bây giờ vẫn hiểu? Em có thể dứt bỏ tất cả! Cá tính, tôn nghiêm, gia đình, em đều mặc kệ, nhưng chỉ duy , chỉ có là em thể dứt bỏ!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :