1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bất lương quân hôn - Quyển 2

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 7: Đứa này là?

      Tác giả: Tinh Nhị

      Edit: Mẹ Mìn



      Nhạc Khải Phong nhìn Tiểu Niệm Thần bên cạnh chớp đôi mắt to vô tội, trong lòng mơ hồ đành lòng.


      có khả năng biết mẹ cùng ba nuôi làm cái gì, nhưng mà bé có thể mơ hồ cảm giác được, giữa hai người có chuyện buồn.


      Bàn tay bé mập mạp, gắt gao nắm lấy góc áo Mễ Kiều, mắt to ngây thơ nhìn chằm chằm Nhạc Khải Phong, vẻ mặt ngưng trọng.


      "Mẹ! ba nuôi!"


      Nhạc Khải Phong nhanh chóng buông Mễ Kiều ra, để cho gian thoáng đãng, nhìn tới lúc này đơn.


      "Nếu em khó như vậy chúng ta cũng làm em khó xử nữa. Ai bảo ba nuôi con dễ mềm lòng. Ba nuôi mang con tìm chú Nam của con nhé, có được ?"


      Chú Nam?


      Mễ Kiều nghe vậy, nhất thời ngây người.


      Làm sao lại xuất thêm chú Nam?


      Nhạc Khải Phong nhìn ánh mắt Mễ Kiều nghi hoặc, nhợt nhạt cười, từ từ giải thích.


      "Là em trai , tên Nhạc Khải Nam. Ha ha, biệt hiệu của nó là Đại Pháo, chút nữa chúng ta đưa Tiểu Niệm Thần đến chỗ nó để nó trông, em cứ gọi nó là Đại Pháo được rồi."


      xong, Nhạc Khải Phong buông Tiểu Niệm Thần, cầm lấy bàn tay mập mạp, sau đó ngẩng lên cười với Mễ Kiều.


      Mễ Kiều thở dài hơi, nghĩ rằng, người đàn ông trưởng thành sao lại trẻ con như vậy! Bất quá, Đại Pháo? Tên này, sao nghe quen tai như vậy?


      Mễ Kiều bước lên, cầm lấy bàn tay còn lại của Tiểu Niệm Thần.


      Cứ như vậy, hàng ba người, Tiểu Niệm Thần vui thích đứng ở giữa, hai bên là hai người có diện mạo nổi bật. Ba người cùng dắt tay nhau ra khỏi khách sạn.


      Thành phố J, có công ty con con của Tinh Nghệ.


      Tối hôm qua Nhạc Khải Phong bố trí chiếc xe, lúc này, chiếc Bentley xa hoa im lặng chờ đợi ở dưới lầu khách sạn.


      Chiếc xe mầu cà phê, nước sơn bóng lưỡng nổi bật dưới ánh nắng tạo cho người nhìn cảm giác ổn trọng và tôn quý.


      Tiểu Niệm Thần từ thuở theo bên người Nhạc Khải Phong, loại xe xa hoa này sớm nhìn quen. Mễ Kiều mở cửa xe, chỉ thấy bé vặn vẹo người, tự động lên xe, rất nhanh tìm đến chiếc ghế giành riêng cho trẻ mà Nhạc Khải Phong dặn dò chuẩn bị từ trước, tự mình thắt dây an toàn, sau dó vui vẻ nhìn Mễ Kiều ngồi bên cạnh.


      "Mẹ, mẹ! !"


      thanh non nớt vừa cất lên, Nhạc Khải Phong biết từ nơi này lấy ra cái bình đầy ắp sữa, trực tiếp đem núm vú cao su nhét vào miệng Tiểu Niệm Thần.


      Lần này, có bình sữa uống, Tiểu Niệm Thần liền ngồi im lặng, mút bình sữa chùn chụt.


      Mỗi lần nhìn bộ dáng Tiểu Niệm Thần hết sức chăm chú uống sữa, Mễ Kiều trong lòng lại tràn đầy áy náy.


      Bởi vì lúc ấy nghĩ rằng, phải nhanh chóng quay lại làm việc, báo đáp ân tình của Nhạc Khải Phong, cho nên sau khi sinh Tiểu Niệm Thần, Mễ Kiều cho con bú mẹ ngày nào. Hơn nữa, lại ở nước Mỹ, Mễ Kiều phải là công dân Mỹ, cho nên được hưởng ưu đãi nào, tiền viện phí rất đắt, tất cả đều là Nhạc Khải Phong trả tiền. muốn tiêu tiền của , hơn nữa Nhạc Khải Phong còn thổ lộ, muốn chiếu cố mẹ con . , nên thể nhận quá nhiều từ . Mà cũng do nhu cầu công việc cấp bách, cần kiếm càng nhiều tiền càng tốt, bằng chính hai tay của mình nuôi sống hai mẹ con .


      Vì vấn đề Mễ Kiều chịu cho Niệm Thần bú sữa mẹ, Nhạc Khải Phong biết cùng Lam Phỉ Phỉ ầm ỹ bao nhiêu lần. Biết Mễ Kiều còn ở cữ, thể xúc động, cho nên Nhạc Khải Phong đem hết khó chịu của mình đổ lên người Lam Phỉ Phỉ. Cuối cùng, lay chuyển được Mễ Kiều, trực tiếp sai người vận chuyển sữa dê bằng đường hàng từ New Zealand sang Mỹ cho Tiểu Niệm Thần uống đến tận bây giờ.


      Theo Y học, đàn bà sau khi sinh con phải nghỉ ngơi hồi phục trong 42 ngày. Nhưng Mễ Kiều vừa được 25 ngày liền thừa dịp Lam Phỉ Phỉ cùng bảo mẫu chú ý, tự mình chạy tới Tinh Nghệ gặp mấy mặt mấy giáo viên dậy lúc còn mang thai. Ngày sau llịch sử trưởng thành của Tiểu Niệm Thần chính là bắt đầu từ 25 ngày tuổi.


      Sống mũi cay cay, nhớ lại hai năm qua với bao khó khăn vất vả, nhưng vẫn tiếp tục bước . Chỉ cần con tương lai tốt đẹp, vất vả kiếm tiền cũng là đáng giá. Chỉ cần mẹ yên tâm, thương tâm rơi lệ vì , mạnh mẽ trở về cũng đáng giá.


      Quan trọng yếu nhất là, được nhìn thấy người đàn ông làm cho nhớ thương.


      Năm trước Nhạc Khải Phong cũng về Thành phố J chuyến, năm về, thành phố cũng thay đổi là mấy. bảo tài xê lái xe về công ty con, sau đó để tài xế lại đó, tự mình lái xe đưa mẹ con Mễ Kiều đến câu lạc bộ tập thể hình.


      Mễ Kiều ghé mắt nhìn, câu lạc bộ tập thể hình hình như có đến qua.


      "Xuống xe thôi, em trai ở bên trong."


      xong, Tiểu Niệm Thần tự mình tháo dây an toàn, ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn Nhạc Khải Phong ở bên ngoài mở cửa xe cho bé, rồi đưa hai tay để ôm bé vào lòng.


      Mễ Kiều đầu đội mũ, đeo kính dâm, tao nhã xuống xe, nhìn Nhạc Khải Phong ôm Tiểu Niệm Thần cẩn thận, trong lòng nên lời cảm động.


      Câu lạc bộ tập thể hình này tổng phân bố rộng khắp bốn tầng lầu. Bên trong có thiết bị tập thể hình, các loại huấn luyện chương trình học: bơi lội, bô-linh, cầu lông, bóng chuyền vân vân, chỉ cần là thể dục, tất cả các môn học đều có, trừ bỏ các môn thể thao biển.


      "Chắc đầu tư nhiều tiền lắm nhỉ?"


      Mễ Kiều nhợt nhạt cười. Đầu tư vào nơi náy, chắc dưới mấy ngàn vạn . Tiền thuê nhà đến, trang hoàng cùng thiết bị chính cũng phải là con số .


      Từng nghe Lam Phỉ Phỉ qua, người nhà Nhạc Khải Phong cơ bản đều dựa vào nuôi sống. Cha mẹ đều là công chức, mỗi tháng nhận lương cố định, dù thế nào, cũng có khả năng làm ra câu lạc bộ tập thể hình lớn như vậy.


      Nhạc Khải Phong chỉ cười .


      "Nơi này đầu tư bước đầu, chỉ là nghĩ mở ra cho nó chơi đùa, ai biết tên tiểu tử này lại giỏi như vậy, khiến cho nơi này phát triển như bây giờ. Giờ đây nó là của riêng nó rồi."


      ôm Tiểu Niệm Thần bước tráng đại sảnh, xuyên qua đài phun nước , lập tức vào thang máy, nhấn lên tầng 8. Tiểu Niệm Thần mở to đôi mắt tò mò, đầu xoay qua lại hết nhìn đông tới nhìn tây chung quanh xem xét. Vào trong thang máy, bé lập tức vui vẻ, cứ vỗ hai tay vào nhau. Tiểu Niệm Thần thích nhất được ở trong thang máy, nhất là loại thang máy trong suốt này, có thể ngắm được phong cảnh bên ngoài.


      Trong lòng Mễ Kiều vẫn có vài phần yên, Tiểu Niệm Thần ở nơi này có thể thấy xa lạ hay , vừa khóc lại vừa nháo?


      Nghi hoặc kéo kéo ống tay áo Nhạc Khải Phong, cửa thang máy mở ra, Nhạc Khải Phong ra ngoài, sau đó gửi lại cho nụ cười an tâm.


      "Em xem , luôn làm cho con thấy vui, em trai cũng kém hơn đâu. Em yên tâm ."


      Mễ Kiều trong lòng ấm áp.


      Bất kể lúc nào, đều biết nghĩ gì!


      Đuổi theo bước chân , vòng qua phòng tập võ thuật, qua hành lang dài được chiếu nắng rực rỡ, vách tường, trừ bỏ đồ vật trang trí tinh mỹ tuyệt luân, còn có vài bức hình trong câu lạc bộ, hình của huấn luyện viên. Bước chân nền đá cẩm thạch sáng bóng sạch , rốt cuộc bước chân Nhạc Khải Phong cũng dừng lại ở căn phòng cuối cùng.


      "Thùng thùng thùng."

      Gõ vài cái, cánh cửa liền mở ra ngay sau đó. thư ký lên tiếng hỏi Nhạc Khải Phong mà sắc mặt có chút khó xử, lại có chút nịnh nọt. Mễ Kiều vừa thấy biết, tám phần là bị khí chất phong lưu phóng khoáng tiêu sái của Nhạc Khải Phong mê hoặc.


      Haizzzz….., người đàn ông này đến đâu là gieo tai họa đến đó!


      "Tiên sinh, tiểu thư, Nhạc tổng ở bên trong nghỉ ngơi. Xin hỏi, hai ngươi có hẹn trước ?"


      thư ký còn , cánh cửa bên trong mở ra.


      Chàng trai bên trong vừa nhìn thấy Nhạc Khải Phong liền sửng sốt, vẻ mặt kinh hỉ muốn tiến lên ôm cái, lại phát trong lòng Nhạc Khải Phong có cậu bé mũm mĩm, và Mễ Kiều đội mũ, mang kính râm che gần hết khuôn mặt. Sững người mất giây.


      "Ha ha, chúng ta vào trước rồi sau."


      Nhạc Khải Phong lạnh nhạt “ừ’’ tiếng. tay ôm Tiểu Niệm Thần, tay lôi kéo cánh tay Mễ Kiều bước vào.


      Nhạc Khải Nam hướng về phía thư ký nhìn cái. thư ký biết ý thẳng ra ngoài, đóng cửa lại.


      Trong lòng có tia bối rối.


      Tay Mễ Kiều lạnh ngắt.


      Lúc nãy, nghe thấy cái tên Đại Phaó, chỉ cảm thấy quen quen. Bây giờ gặp mặt, rốt cuộc phát , ngờ thế giới này vậy.


      Đại Phaó chính là người bạn được Trầm Nghê Trần nhờ làm đăng ký kết hôn. Cũng là người chứng kiến Trầm Nghê Trần cầu hôn trong tiệm áo cưới.


      Mễ Kiều dám tháo kính râm xuống, sợ bị nhận ra.


      Nhưng mà, Đại Pháo j laicố tình đưa tách cà phê đến tận tay , lạnh nhạt : "Mễ Kiều tiểu thư, mấy ngày gặp, có vấn đề gì chứ."


      Mắt đẹp hơi nhíu, có chút cứng ngắc cười cười, lập tức tiếp nhận cà phê, đặt ở bàn trà, hoàn toàn có khẩu vị.


      Nhạc Khải Phong ở bên cạnh lộ vẻ nghi ngờ, nhìn ra hai người cách quái dị, nhàn nhạt hỏi lại.


      "Như thế nào, đây là nghệ sĩ công ty , trước đây em quen à?"


      Đại Pháo lâu gặp mình, trong lòng có nhiều điều muốn , Nhưng vừa nhìn thấy Mễ Kiều, là mà hai năm nay bạn tốt Trầm Nghê Trần của ngày nhớ đêm mong trong đau khổ, những lời muốn lại nghẹn lại.


      "Coa quen biết, ta là bạn ......"


      "Mẹ! Uống này!"


      Tiếng gọi mẹ non nớt vang lên làm câu của Đại Pháo ngừng lại, cũng làm tâm Mễ Kiều dâng lên tới cổ họng.


      Tiểu Niệm Thần chỉ vào tách cà phê Mễ Kiều đặt ở bàn trà. Đôi chân ngắn chậm rãi bước đến, hai tay cũng vươn theo.


      "Ha ha, tuổi con còn , tạm thời thể uống. Đại Pháo, em xem có nước trái cây , mang cho cháu cốc."


      xong, Nhạc Khải Phong liền đem Tiểu Niệm Thần ôm lấy, ngồi đùi , cùng Đại Pháo đối mặt.


      Lần này, Đại Pháo xem như nhìn thấy ràng bộ dạng cậu bé, khỏi hấp ngụm khí lạnh.


      "Trời ạ! Đứa này, đứa này mấy tuổi?"


      Đại Pháo bị chấn kinh, hướng về phía Mễ Kiều hỏi, giọng lớn, cứ như nhìn thấy ma vậy!


      Đôi mắt Mễ Kiều đột nhiên đỏ. cần phải nhiều lời nữa, trong lòng nghẹn ứ khó chịu. ôm lấy Tiểu Niệm Thần trong lòng Nhạc Khải Phong đứng dậy rời .


      Cánh tay bị giữ chặt lại. Mễ Kiều ngoái đầu nhìn lại, Nhạc Khải Phong vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Đại Pháo.


      "Đứa này tuổi rưỡi, là con nuôi của , có gì mà em phải khinh ngạc, hét lên với Mễ tiểu thư như vậy, rất hiểu lễ phép đấy!"


      Đại Pháo nghe vậy sửng sốt, trong lòng tính toán, tuổi rưỡi ... tuổi rưỡi ... Mễ Kiều rời cũng hai năm, mang thai 10 tháng, như vậy lúc rời chắc là mang thai khoảng hai tháng mới đúng!


      "Là con của cậu ấy đúng hay ?!"


      để ý đến lời nhắc nhở của trai, như trước ánh mắt ép sát Mễ Kiều, khí thế bức người làm khí trong phòng nháy mắt căng thẳng.


      "Cái kia, Nhạc tổng, tôi nghĩ tôi đưa con trước."


      Bàn tay bé lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt, còn có ánh mắt thất kinh, làm tâm Nhạc Khải Phong đau đớn sâu. nhếch đôi môi, nhìn con trai nuôi trong lòng chớp đôi mắt to vô tội, hầu kết giật giật.


      "Ngồi , có ở đây, đừng sợ."


      Mễ Kiều nâng mắt nhìn về phía , rất do dự ngồi trở về, trong mắt tràn đầy phức tạp.


      Hai năm, sớm biết ông trời nhất định muốn cuộc đời được sống an lành. Nhưng mà, kịch tình như vậy, khi nào mới có thể chấm dứt?


      Theo bản năng, Mễ Kiều càng ôm càng chặt con vào lòng hơn.


      Đại Pháo rốt cuộc cũng khôi phục được chút lý trí, chạy nhanh hướng Mễ Kiều xin lỗi.


      "Thực xin lỗi, tôi là rất kích động, tôi chỉ là rất muốn biết, vì sao có con còn tàn nhẫn bỏ lâu như vậy."


      Giờ khắc này, Nhạc Khải Phong là ích kỷ.


      Hai năm nay, chuyện cũ của Mễ Kiều như có ma lực thu hút chú ý, tìm hiểu của Nhạc Khải Phong. Vậy mà giờ em trai lại là người biết làm mong đợi được nghe, được biết để có thể thay giải quyết


      Bởi vì chỉ có chân chính bỏ qua được chuyện cũ với mới có thể coa ngày mai tươi sáng được.


      "Đây là con của tôi. Người khác cần phải biết."


      Ngữ khí lạnh như băng, Mễ Kiều cho Đại Pháo sắc mặt tốt. gắt gao ôm Tiểu Niệm Thần trong lòng, giống như thời thời khắc khắc bên cạnh con, bảo hộ cho con.


      Đại Pháo thở dài, ghé mắt nhìn về phía trai.


      ", Mễ Kiều tiểu thư là nghệ sĩ của , sao em chưa nghe thấy bao giờ. biết em tìm ấy đến muốn điên rồi. ấy là người của bạn em, cho đến nay cậu ta vẫn chưa từng từ bỏ!"


      Nhạc Khải Phong nheo lại hai tròng mắt, tinh tế quan sát mỗi biến hóa nhè mặt Mễ Kiều.


      Ở nước Mỹ, đổi tên Mễ Kiều thành nghệ danh SHINE, cho đến ngày nay, trong giới truyền thông cũng biết Mễ Kiều là tên của SHINE. Bởi vì Nhạc Khải Phong biết đoạn thời gian đau khổ, muốn tận lực giúp che lấp, giúp cuộc sống mới, giúp triệt để thoát ly đau khổ.


      Mà trong nước, những người quen biết Mễ Kiều, có rất ít người biết Mễ Kiều ra nước ngoài, cho dù có người nhìn thấy cũng chỉ nghĩ trông hơi giống bạn học, bạn bè…., nhưng mà bọn họ tưởng tượng nổi đây là Mễ Kiều.


      Bởi vậy, sợ là cả nước từ cao đến thấp, công ty nào có hồ sơ nghệ sỹ mang tên Mễ Kiều.


      Trong văn phòng Đại Pháo, khí thoáng cái bức bối lên đến đỉnh điểm.


      Liền nhìn thấy Mễ Kiều bỗng nhiên xù lông nhím, bật người đứng lên.
      Xuxu2109, Tiểu thuýHoa Hồ Ly thích bài này.

    2. Hoa Hồ Ly

      Hoa Hồ Ly New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Phần này tầm mấy chương vậy ad ơi??? ><

    3. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      @Hoa Hồ Ly m cũng ko , làm đến đâu đăng đến đó. M cũng hơi bận nên làm chậm lắm.
      Hoa Hồ Ly thích bài này.

    4. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 8.1 : Trở về Trầm viên

      Tác giả : Tinh Nhị

      Edit : Mẹ Mìn


      "Thực xin lỗi, chuyện trước kia em muốn nhắc lại, cũng quên, nếu hôm nay đến đây là vì ôn chuyện, vậy chuyện với em , em phải ."


      Khuôn mặt nhắn tinh xảo của Mễ Kiều tia huyết sắc.


      Nhạc Khải Phong bỗng nhiên cảm thấy chính mình thực tồi tệ, chỉ vì muốn biết chuyện tình quá khứ của , kiên quyết bắt ở lại chỗ này. ràng biết khó xử.


      " với em cùng nhau ."


      xong, cánh tay dài của ôm lấy bả vai Mễ Kiều, cùng nhau đến về phía cửa.


      "!"


      Đại pháo ở phía sau gọi hai lần, nhưng mà Nhạc Khải Phong chút phản ứng, rất là tẫn trách ôm lấy Mễ Kiều, hộ tống mẹ con bọn họ rời . Lúc tới cửa, tựa hồ cảm nhận được tâm tình Mễ Kiều, đột nhiên xoay người, nghiêm khắc .


      "Hôm nay, chuyện chúng ta tới đây, triệt để quên , được với bất cứ ai. Nếu , chúng ta cắt đứt tình em!"


      Quay lại thân thể, Mễ Kiều quay người, trao cho Nhạc Khải Phong nụ cười cùng cái nhìn biết ơn. Vì Mễ Kiều đeo kính râm nên Nhạc Khải Phong nhìn ra thần thái của , nhưng mà Nhạc Khải Phong biết, cảm kích.


      tình cứ vậy qua .


      Tiểu Thần Thần biết gửi đâu, mà lại sắp đến giờ hẹn gặp Trầm Thanh Thu, biết tính sao?


      Mễ Kiều có chút đau đầu, trong lòng tính toán, nếu khuyên bảo Nhạc Khải Phong đưa con trai về khách sạn trước, mình gặp mẹ. Nhưng mà, nhìn bộ dáng này của , chắc là chịu nghe theo ý . Lại còn chuyện vì che trở cho mà nghiêm khắc răn đe em trai, lại thấy ngại mở lời với .

      Dù sao, người phải cỏ cây, ai có thể vô tình?


      Mễ Kiều phiền não tựa đầu vào cửa sổ. Ngoài của sổ xe là thành phố phồn vinh, ngựa xe như nước, đèn hoa rực rỡ. Phía trước có nhà hàng, nơi đó là rạp chiếu phim, cùng Trầm Nghê Trần còn qua. Cửa hàng trước quảng trường vẫn còn, khi đó vì kiêu ngạo ghi danh thi đấu khiêu vũ, được giải nhất, tiền thưởng được mấy ngàn đồng. Lúc đó là cùng Trầm Nghê Trần.


      Mễ Kiều thực buồn bực. Hôm nay xe qua đâu đều có thể dễ dàng gợi lên ký ức qua. Mà trong ký ức đó luôn có hữu của Trầm Nghê Trần.


      Nhắm mắt lại, muốn nhìn, cũng muốn nhớ.


      "Để cho chuyện cũ theo gió, chuyện cũ theo gió~"


      cố tự nhủ, giống như niệm thần chú, hết sức chăm chú, hoàn toàn bỏ qua người đàn ông bên cạnh, ánh mắt sắc bén đánh giá, còn có ràng ghen tị.


      "Như vậy , để Niệm Thần ở lại trong xe. khóa cửa xe lại, ở trong xe cho con xem phim hoạt hình. nghĩ, gặp mặt chắc cần nhiều thời gian, hẳn là có vấn đề gì."


      Mễ Kiều có chút yên nhìn thoáng qua con.


      Ghế ngồi phía sau, Tiểu Niệm Thần vui vẻ hoa chân múa tay. Bởi vì ngày thường Mễ Kiều chỉ cho con xem tivi ngày quá 20 phút. Trẻ em thị giác rất mỏng, muốn con mình e34dfbị cận thị sớm.


      Nhạc Khải Phong thấy Mễ Kiều có phản ứng, đầu tê rần. Sợ Mễ Kiều nhìn chằm chằm Tiểu Niệm Thần quá lâu, lại nhìn thấy cha đẻ của Tiểu Niệm Thần. Hầu kết động lại động, Nhạc Khải Phong trong mắt ghen tị càng thêm ràng.


      "Mễ Kiều!"


      nhịn được kêu tên của .


      kinh ngạc, quay đầu vô tội nhìn , ánh mắt thản nhiên mà dễ hiểu làm cho có chút bất đắc dĩ.


      " vừa mới , bằng để Tiểu Niệm Thần ở trong xe xem phim hoạt hình, chúng ta trong chốc lát, đem xe khóa lại. Thi thoảng có thể ra xem con, cho con vệ sinh. Em xem được ?"


      Mễ Kiều hơi hơi suy nghĩ, tựa hồ cũng chỉ có biện pháp này.


      "Được rồi."


      Nhạc Khải Phong nghe vậy, khóe môi gợi lên chút sung sướng.


      Chân giẫm ga, xe thẳng hướng Trầm viên chạy đến.


      Ngày trước, khi Nhạc Khải Phong chưa có nghiệp như bây giờ, có nghe ở thành phố J có nơi nổi tiếng mang tên Trầm Viên. Những người già có , đó là nơi ở của vị tướng quân chiến công hiển hách. Từ khi còn tham gia kháng Nhật, sau nữa gia nhập quân đội. Tuổi lớn liền tọa trấn Giang Nam, lãnh đạo sáu quân khu. Thành phố J là trong số đó.


      Nhớ lại những gì mình từng nghe, Nhạc Khải Phong nở nụ cười thản nhiên.


      "Chắc là đường này rồi!"


      Mễ Kiều rốt cuộc cũng tỉnh lại từ trong suy nghĩ miên man, nhìn con đường ngày xưa quen thuộc, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.


      Mấy độ ngoái đầu nhìn lại, tím mạch hồng trần trong say mê, thương hải tang điền, cuối cùng là biến hóa thất thường khó thiền quyên.(chỗ này m ko hiểu nên để nguyên)


      "Đúng vậy, phải Trầm viên."


      Bỗng nhiên, Mễ Kiều tỉnh hẳn, nghiêng mặt nhìn Nhạc Khải Phong.


      " phải chúng ta là gặp mặt ở chỗ khác sao? Làm sao lại thành về Trầm viên?"


      "Ha ha, là mẹ em , ông ngoại em nhớ em, muốn được gặp em. Mẹ em nhờ , nhất định phải đưa em về đấy. , buổi trưa ông ngoại mở tiệc chiêu đãi chúng ta. sao lại đáp ứng?"


      Nhạc Khải Phong đem tình, trách nhiệm tất cả đều đổ lên người Trầm Thanh Thu, chút để ý đến Mễ Kiều, mắt nhìn con đường phía trước, tâm tình hứng khởi, thiếu điều hát vang lên.


      Hai hàng lông mày Mễ Kiều gắt gao nhíu lại, khỏi quay đầu lại nhìn về phía vui vẻ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe, trong lòng nặng trĩu.

      Nỗi nhớ, như cơn gió, thổi tan dấu vết tháng năm, có trật tự, thổi qua ba kiếp nhân sinh mà vẫn tan biến.


      Quân khu, Trầm Nghê Trần sau khi làm xong công việc của mình liền mở di động, vào hệ thống định vị G P R S, quan sát đến nhất cử nhất động của Mễ theo túi sách đó khắp nơi.


      Gắt gao nhìn chằm chằm chấm đỏ hiển thị màn hình điện thoại, ánh mắt Trầm Nghê Trần tối lại.


      khẩu thị tâm phi!


      Ha ha, còn cái gì sợ bị fan phát , theo hành trình của , cái buổi sáng đều di chuyển ở khu náo nhiệt, tâm tình chắc rất tốt nha.


      Trong mắt Trầm Nghê Trần lộ ra hàn ý, khóe miệng lại là sủng nịnh .


      Này hai năm, trái tim mà đập, chắn chưa bao giờ ngừng . Chính là, sau khi trái tim được tôi luyện, Trầm Nghê Trần cũng thay đổi góc nhìn, càng hiểu được yên lặng xem xét, gặp chiêu phá chiêu.


      Hai ngày nay có gọi điện cho hay trả lời tin nhắn của , phải là dung túng mà chẳng qua muốn giải quyết tốt chuyện cuả mình, sau đó tập trung tinh lực ứng phó .


      Lẳng lặng quan sát tung tích Mễ Kiều, chậm rãi ngẩn người, ánh mắt Trầm Nghê Trần dần dần trở nên ngạc nhiên.


      Nhìn điểm đỏ điện thoại di động chuyển động, càng ngày càng gần Trầm viên, ngay cả nháy mắt cái cũng dám.


      Mễ Kiều điên rồi sao, lặng yên tiếng động trở lại, tại sao lại chui đầu vô lưới, chạy tới Trầm viên?


      Trong đầu nghĩ đến rất nhều lý do, nhưng mà, tất cả đều đúng.


      Cuối cùng, chấm đỏ cũng dừng lại Trầm Viên, bất động.


      5 phút trôi qua, 10 phút trôi qua, 20 phút trôi qua.


      tin, , về nhà.


      Đôi mắt đen to gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại di động, bỗng nhiên điện thoại kêu lên, là Trầm Thanh Thu gọi tới.


      chị gọi đến, hẳn là có chuyện.


      "Alô, chị."


      Thanh vẫn ôn nhuận như trước, nhưng mà, đó chỉ giành cho người nhà.


      "Nghê Trần a, buổi trưa tan làm em về nhà chuyến. Kiều Kiều trở lại, cùng vị hôn phu của nó. Chị với ba đều rất vui , cậu kia tốt lắm. Ba , buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm."


      Tim đau như bị sét đánh trúng.


      "Vâng, em về!"


      Trầm Thanh Thu nghe ra trong giọng Trầm Nghê Trần đầy đơn.


      Nhưng mà, có biện pháp, bên là chính em trai ruột, người thừa kế duy nhất của Trầm gia, bên là con dứt ruột đẻ ra, mình chăm bẵm từ đến lớn. Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt.


      Hơn nữa Trầm Nghê Trần năm nay 29 tuổi, cự tuyệt tất cả lời giới thiệu của người nhà, cự tuyệt tiếp xúc với tất cả các tuổi trẻ xinh đẹp. Ai trong lòng đều ràng, quên được Mễ Kiều.


      Nếu phải có quan hệ huyết thống, có con rể như Trầm Nghê Trần, sợ là Trầm Thanh Thu cầu còn được.


      Nhưng mà, vận mệnh chính là thích như vậy trêu cợt người, làm sao bây giờ. Trước Trầm Thanh Thu chỉ có thể lừa Mễ Kiều, Trầm Nghê Trần cùng Chung Lan kết hôn. Sau đó thúc giục Mễ Kiều tìm người khác, mang về cho Trầm Nghê Trần nhìn xem. Có lẽ chỉ có làm như vậy mới có thể làm cho này đoạn nghiệt duyên này triệt để chấm dứt, mới có thể làm cho Mễ Kiều cùng Trầm Nghê Trần hai con đường khác biệt.


      Phải biết rằng, chuyện tình của hai người chỉ là của hai người mà là chuyện liên quan đến lợi ích của cả gia tộc. Cho nên chuyện này được phép phát sinh.


      Lật giở lại ký ức, mơ màng nhớ lại từng kỷ niệm, ngọt có, đắng có. Chua xót tràn lan nụ cười cùng ánh mắt.


      Từ lúc đọc được tin tức báo giải trí, sau lưng siêu sao quốc tế SHINE có người đàn ông gây dựng vị thế cho , hơn nữa bọn họ còn có đứa con.


      Trầm Nghê Trần lẳng lặng suy nghĩ, trong lòng nghi vấn càng lúc càng lớn, lần trước gặp Mễ Kiều, lúc nghe điện thoại, người đàn ông kia trong điện thoại cũng , con ngủ, chờ về nhà.


      hiểu nỗi sợ hãi từ đâu tràn đến, cái gì cũng sợ, chỉ sợ thay lòng đổi dạ!


      Đúng thời điểm, gặp được đúng người, là loại hạnh phúc. Đúng thời điểm nhưng gặp sai người, lại là loại bi ai. Mà Trầm Nghê Trần cùng Mễ Kiều, gặp nhau sai cả ở thời điểm lẫn sai cả người gặp. Này, lại tính là cái gì?


      Chuyện xưa của mỗi người đều là câu chuyện. Mỗi cuộc tình qua đều có nhữnghông thể quên. Dù là vì quyền hay vì lợi, vì hay vì hận, tất cả đều trầm luân, chẳng sợ ngươi si ủng nhất thời phồn hoa, tham niệm nửa đời cảnh xa xỉ, kết quả cũng chính là loại kết cục, hoặc phù dung sớm nở tối tàn, hoặc hóa thành tro bụi.


      Quân quyền, danh lợi, địa vị, tiền tài, Trầm Nghê Trần để ý sao?


      Đem những cái đó so sánh với Mễ Kiều, quá mức bé.


      Nhưng lúc nào nhắc nhở , có lẽ chỉ có làm cho thương cảm thấy an toàn mới cam tâm tình nguyện ở lại bên người .


      bao lâu được nhìn thấy nụ cười vô tâm vô phế của Mễ Kiều.


      Nhắm mắt lại, Trầm Nghê Trần xiết chặt nắm tay, vì nhẫn.
      Hoa Hồ Ly thích bài này.

    5. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 8.2 : Trở về Trầm viên

      Tác giả : Tinh Nhị

      Edit : Mẹ Mìn


      Thành phố J, Trầm viên.


      Nhạc Khải Phong cùng Trầm Mạt ngồi ở trong viện, uống trà tâm tình.


      Mễ Kiều rất là buồn bực, ngờ Nhạc Khải Phong lại có bản lãnh lớn đến vậy. chỉ có thể làm cho nhân vật lợi hại như ông ngoại trở nên dễ bảo, hơn nữa, còn có thể đủ thứ chuyện từ cổ chí kim đến đông tây nam bắc. Sao lại có kiên nhẫn vậy nhỉ?


      Ánh mặt trời dày chiếu vào trong đại viện, cùng chiếu sáng khắp khu vườn.


      Mễ Kiều nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng lo lắng cho con trai. Bên tai truyền đến tiếng trò chuyện của Nhạc Khải Phong cùng Trầm Mạt, lại còn thường thường có tiếng cười nhảy nhót trong khí. bất đắc dĩ cười khổ. ràng là tiểu thư nhà này, còn Nhạc Khải Phong là khách, sao giờ vị trí như bị đảo ngược lại rồi.


      Có lẽ là nhìn thấy Mễ Kiều nhiều lần xem đồng hồ đeo tay, Nhạc Khải Phong biết Mễ Kiều lo âu, săn sóc : "Có phải em lo chuyện công việc tiếp sau hả? Ha ha, để ra xe mang kịch bản vào đây cho em, em cứ ngồi đây đọc cũng được, đỡ cho em khỏi lo âu!"


      Hướng ái muội trừng mắt nhìn tình, Nhạc Khải Phong khoác thiên sứ quang hoàn, tiêu sái rồi.


      Nhìn ung dung rời bộ dáng, Mễ Kiều trong lòng ấm áp. Này nam nhân, nhậm khi nào đều có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, giống nhau chính là lên trời cố ý vì chuẩn bị lam nhan tri kỷ giống nhau.


      "Này nam nhân sai, Kiều Kiều a, thừa dịp ngươi tại ở quốc nội, nếu , chạy nhanh đem hôn làm , Nhạc Khải Phong tuổi cũng , kiếm được tiền, cũng đủ nuôi sống ngươi, ngươi làm sao khổ như vậy vất vả ngày ngày liều chết liều sống?"


      Trầm Mạt phẩm miệng trà, tiện đà đối với Mễ Kiều lời thấm thía .


      Mễ Kiều nghe vậy, sắc mặt nhất 囧. viên tiểu tâm can bắt đầu bất ổn.


      Tìm Nhạc Khải Phong đến, là để diễn trò, cũng nên bỡn quá hoá mới tốt.


      "Ha ha, ngoại công, , nhưng là ta còn rất. Quá vài năm rồi sau."


      Trầm Mạt nheo lại mi mắt, buông chén trà, hơi hơi thở dài.


      Sống một đời, bản chất người như thế nào, Trầm Mạt vẫn có thể nhìn thấu tám chín phần.


      "Con tuổi còn trẻ, chỉ lo chơi. người đàn ông tốt như vậy, nếu con để chạy mất, có khóc hết nước mắt cũng tìm thấy đâu. Hơn nữa, giới giải trí chính là cái thùng nhuộm, con chỉ là mới lớn, lặn lộn bên trong cái thùng nhuộm này cũng phải chuyện tốt. Ông ngoại nhìn nhầm Nhạc Khải Phong đâu. Cậu ấy là tâm đối với con."


      Mễ Kiều ngượng ngùng cười, nhu hòa trong gió, hơi có vẻ điềm tĩnh, lời.


      Trầm Mạt lại bắt đầu lẩm bẩm đủ mọi điểm tốt của Nhạc Khải Phong, làm cho Mễ Kiều chỉ biết cười khổ. Trong lòng khỏi cảm thán, mị lực của Nhạc Khải Phong lớn, chỉ làm cho các ngôi sao nữ mê đắm, tại ngay cả lão tướng quân oai phong cõi cũng giùm cho .


      đối với những lời khuyên bảo của Trầm Mạt mắt điếc tai ngơ, mặt khẽ mỉm cười, thỉnh thoảng gật gật đầu tỏ vẻ chính mình nghe. Cứ như vậy cứng rắn chống đỡ trong chốc lát. Trầm Thanh Thu bưng tới mâm đựng trái cây, mỉm cười đặt bàn tròn.


      "Ha ha, hôm nay là tốt ngày, con gọi điện cho Nghê Trần, bảo chú ấy trưa nay về nhà ăn cơm. Giờ nó về rồi. Trưa nay nhà ta ăn bữa cơm đoàn tụ."


      Trầm Mạt nghe vậy, hiểu ý cười, phượng mắt hẹp dài lộ ra chút cơ trí, lập tức xoay mặt hướng về phía Mễ Kiều : "Cậu con đến bây cũng sắp ba mươi tuổi rồi. Hôn nhân đại vẫn còn có tin tứcgì. Kiều Kiều à, chút nữa cậu con về, con hãy khuyên nhủ cậu con, để cậu con sớm chút kết hôn. Vì Trầm gia khai chi tán diệp mới tốt."


      Mễ Kiều sửng sốt, miệng thào ;


      "Con biết."


      Trong lòng lại nghĩ, chẳng lẽ là mẹ lừa ? kết hôn cùng Chung Lan sao?


      Ánh mắt nghi hoặc nhìn Trầm Thanh Thu, Trầm Thanh Thu cũng là xấu hổ cười cười, lảng sang chuyện khác.


      "Xem, Nhạc Khải Phong trở lại."


      Mễ Kiều thấy trở lại, ông ngoại lại ở trong này, tốt nhiều lời, vì thế làm như có chuyện gì.


      "Kịch bản tìm được rồi?"


      Nhạc Khải Phong săn sóc đem kich bản nhét vào tay Mễ Kiều.


      "An tâm , hết thảy đều tốt."


      Trở lại bên người Trầm Mạt, Nhạc Khải Phong nhắn tin vào điện thoại để Mễ Kiều yên tâm.


      "Con trai ăn hết phần bò bit-tết, cũng uống hết cốc sữa rồi. Phim hoạt hình vẫn mở mà bé con ngủ mất. đắp cho con tấm chăn mỏng. chốc nữa, lúc ăn cơm, lại mượn cơ hội toilet ra xem con, em yên tâm ."


      Khóe miệng Mễ Kiều hơi cong, trong lòng biết, con trai mới tuổi rưỡi, thể nào ăn hết phần bò bít-tết. Nhưng mà Nhạc Khải Phong khoa trương như vậy, vẫn cảm thấy thực hưởng thụ.


      Trầm Mạt cùng Trầm Thanh Thu tinh tế nhìn chăm chú vào bọn họ. người cầm di động nhắn tin, người lại cầm di động đọc tin nhắn, đúng là quần hội tụ, tâm hữu linh tê, tốt quá tốt quá.


      "Ha ha, hôm nay là ngày tốt, Thanh Thu à, , đem bình rượu mao đài ba giữ mười ba năm kia lấy ra. Để trưa ba cùng tiểu Nhạc uống chén."


      Trầm Mạt buông trong tay chén hồng trà, hứng trí chà xát hai tay, bày ra bộ dáng háo hức vui mừng.


      Ha ha, rượu phùng tri kỷ ngàn chén thiếu, chính là ý tứ này !


      Mễ Kiều vừa nghe, sợ thời gian ăn cơm trưa quá dài, Tiểu Thần Thần ở mãi trong xe thoải mái, chạy nhanh đứng lên khuyên nhủ: "Ông ngoại, Nhạc Khải Phong chỉ quen uống rượu đỏ, rượu mao đài này ấy uống được."


      "Ai ?"


      Nhạc Khải Phong cũng cảm kích, chỉ cho cái nhìn an tâm.


      " muốn là uống rượu, em lái xe là được. Nhưng nghe , lúc còn học cao trung em có bằng lái xe rồi!"


      Mễ Kiều trừng lớn mắt, ai vậy, chuyện này ngay cả Lam Phỉ Phỉ cũng biết.


      Trầm Thanh Thu ha ha cười rộ lên.


      "Là mẹ , trước kia cùng tiểu Nhạc có qua điện thoại."


      Trước kia?


      Mễ Kiều thấy khó hiểu, khi nào Nhạc Khải Phong cùng Trầm Thanh Thu thường xuyên cùng nhau chuyện phiếm? Trong óc tràn đầy dấu chấm hỏi, lại thu được ánh mắt cực nóng của Nhạc Khải Phong, Mễ Kiều đành cúi đầu xem kịch bản.


      Ơ? Kịch bản này, phải là ngày hôm qua đạo diễn Lý Ngư mới gửi email cho , bảo xem qua? Như thế nào Nhạc Khải Phong lại có, hơn nữa đóng thành quyển sách?


      Nhạc Khải Phong này luôn thích ở sau lưng làm tốt rất nhiều chuyện từ đến lớn. Mễ Kiều cũng lười quản, dù sao mặc kệ muốn làm sao làm, chỉ cần đều vì mẹ con là được rồi.


      Cảm giác mãnh liệt tín nhiệm tràn ngập trong nội tâm Mễ Kiều. Đối với người đàn ông này, nếu Mễ Kiều còn muốn hoài nghi, như vậy, não bị úng nước rồi.


      bao lâu sau, tiếng cửa sắt đại viện liền vang lên.


      Mễ Kiều cả kinh, dám ngẩng đầu nhìn, nhưng nhịn được khẽ liếc nhìn.


      Mọi người cũng vì nghe tiếng đều ghé mắt nhìn.


      Trong ánh nắng vàng, Trầm Nghê Trần thân quân trang lục sắc lục quân, quân hàm Thiếu tướng lóe sáng vai.


      Vẻ mặt chút thay đổi, đạm mạc ánh mắt đảo qua khuôn mặt mọi người, kể cả Mễ Kiều. Nhưng khi nhìn về phía Nhạc Khải Phong, lại rất chăm chú.


      Thân hình cao to, diện mạo xuất chúng, khí thế hiên ngang, mỗi bước đều làm tim Mễ Kiều run lên từng hồi.


      "Ha ha, Nghê Trần về, chúng ta có thể ăn cơm sớm chút."


      Trầm Thanh Thu vui vẻ nhìn em trai, sau đó đến bên cạnh Nhạc Khải Phong.


      Nhạc Khải Phong khi nghe Trầm Thanh Thu ra hai chữ "Nghê Trần", trái tim cũng là đột nhiên trĩu xuống chút.


      ra người đàn ông đẹ trai đến mức nghiệt trước mắt chính là người mà Mễ Kiều nhớ mãi quên - Nghê Trần? Hai năm, vô luận cố gắng thế nào, đều chân chính vào trong lòng Mễ Kiều. Đối với đối thủ như vậy, vẫn rất ngạc nhiên.


      Hôm nay vừa thấy, rốt cuộc có bội phục. Nhưng mà, tuyệt đối dừng tay để cho ai khác. Tình cảm giành cho Mễ Kiều là lòng!


      Trầm Nghê Trần gần đến chút, lúc này mới mỉm cười lên tiếng: "Ba, chị."


      Mễ Kiều nhanh đứng lên, hướng về phía Trầm Nghê Trần đạm cười: "Cậu !"


      tiếng cậu này, lại làm Nhạc Khải Phong rúng động!


      Sắc mặt có chút khó coi, nhưng vì tu dưỡng vô cùng tốt, Nhạc Khải Phong nhanh chóng khôi phục phong độ. Tự nhiên đứng dậy, vươn tay ra, thân thiết nhìn Trầm Nghê Trần.


      "Cậu , xin chào, cháu là Nhạc Khải Phong, là bạn trai Mễ Kiều."


      Nụ cười Trầm Nghê Trần càng ngày càng rộng, ái muội nhìn Nhạc Khải Phong, làm cho Nhạc Khải Phong cảm thấy có chút được tự nhiên, sau đó đến, bắt tay Nhạc Khải Phong, lạnh nhạt : "Hạnh ngộ!"


      Hai bàn tay nhanh chóng nắm vào nhau, ánh mắt hai người nhìn đối phương ngầm đánh giá, cũng là hồi có khói thuốc súng chiến tranh.


      bàn ăn bằng gỗ lim bầy đầy những món ăn mà Mễ Kiều thích. Đây là Trầm Thanh Thu vì con mà chuẩn bị.


      Mễ Kiều ngồi ở vị trí của mình, cùng Trầm Nghê Trần đối mặt, bên cạnh là Nhạc Khải Phong. Mà bên cạnh Trầm Nghê Trần là Trầm Thanh Thu. Còn Trầm Mạt ngồi ở vị trí chính giữa.


      Mễ Kiều có chút chịu nổi, e dè chăm chú nhìn vào cốc nước của mình. Ngồi mặt đối như vậy, thấy xấu hổ cùng khó sử lan tràn.


      Trầm Thanh Thu rót ba chén rượu mao đài, sau đó đặt trước mặt ba người đàn ông, còn mình và con mỗi người cốc nước.


      "Ha ha, hôm nay nhà chúng ta ăn cơm là nhiều người nhất, nào, cụng ly!"


      Trầm Mạt trước hết giơ lên chén rượu, mọi người cũng đều nâng cốc lên theo, cụng ly cái.


      Trầm Thanh Thu gắp đồ ăn cho Mễ Kiều. Thấy bên ngoài hai năm, vẫn gầy yếu như lúc rời , trong lòng rất là khổ sở.


      Nhạc Khải Phong cũng thế, nhìn thấy có cái đùi gà, nhanh gắp cái đặt vào trong bát Mễ Kiều.


      Mễ Kiều bưng bát cơm lên, chưa ăn được miếng nào, trong bát chất đầy thức ăn. liếc mắt nhìn đĩa thịt gà, gắp cái cánh gà cho Trầm Thanh Thu, cũng gắp cái cánh gà cho Nhạc Khải Phong. Trầm Mạt bởi vì huyết áp cao, cấm ăn thịt từ lâu, cho nên Mễ Kiều có gắp cho ông.


      Lúc đôi đũa của gắp đến chiếc đùi gà cho Trầm Nghê Trần, bỗng khựng lại.


      Trong bát cái đùi gà, Trầm Nghê Trần cái, phải vừa vặn cùng đôi?


      Trong lúc này, hai chiếc đùi gà, cũng đừng làm cho ông ngoại liên tưởng thành bỉ dực song điêu chứ!


      Bàn tay cứng lại tiếp tục động tác thong thả, ngầm tìm biện pháp đối phó. Mà Trầm Nghê Trần ở phía đối diện, đưa bát lên trước, đôi mắt đen trong suốt nhìn , mặt mũi : "Cám ơn."


      khí quỷ dị nháy mắt bao trùm bàn ăn.


      Mễ Kiều như bị ép buộc, thể gắp lấy đùi gà đặt vào trong bát Trầm Nghê Trần.


      Vừa mới thu hồi cánh tay ngồi xuống, bên tai liền vang lên tiếng tán thưởng của Trầm Nghê Trần.


      "Ưm! Hương vị sai!"


      Nhạc Khải Phong lạnh nhạt cười, đột nhiên đem đùi gà trong bát Mễ Kiều gắp , đem cánh gà của mình cho .


      "Vừa nhớ ra, tuần sau khởi quay bộ phim mới mà em đóng vai siêu mẫu, dáng người là quan trọng nhất, vẫn nên khắc chế chút. Đùi gà này để ăn."


      Nhưng mà, Nhạc Khải Phong phải có tính ưa sạch sao? Cái đùi gà kia ở trong bát Mễ Kiều được lúc rồi, sợ à?


      Thái dương Mễ Kiều xuất ba vạch đen, cúi mặt nhìn bát cơm. cảm thấy nơi này như có hai thế lực đối địch. Bề ngoài là sóng yên biển lặng, nhưng sâu bên trong lại là cuộc chiến cân sức. Mà chỉ là chiếc thuyền mong manh, chịu nổi sóng to gió lớn đâu. biết khi nào mới yên bình về đến bờ đây.


      "Này, Kiều Kiều, vừa rồi con đồng ý với ông ngoại, khuyên nhủ cậu con thế nào?"


      Sau khi nhận bát súp từ tay Trầm Thanh Thu, Trầm Mạt nhàng nhắc nhở Mễ Kiều, ánh mắt cổ vũ nhìn .


      Mễ Kiều lại lâm vào thế khó sử.


      Ngọt ngào trước kia nổi lên trong lòng, hình ảnh Trầm Nghê Trần mạnh mẽ kéo ra khỏi sân bay khi về nước rất ràng, nhưng mà, ông ngoại với cương vị là chủ gia tộc lên tiếng, , còn có thể trốn tránh sao?
      Hoa Hồ LyXuxu2109 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :