1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bất lương quân hôn - Quyển 2

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 5: Kiss
      Tác giả: Tinh Nhị
      Edit: Mẹ Mìn


      "Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều?"


      Mễ Kiều có chút dám tin, dụi mắt vài cái, nhìn hai cái tên in đăng ký kết hôn, sau đó giơ lên, giống như muốn cho lời giải thích.


      Hai tấm giấy hồng này in sâu trong lòng , tất nhiên là nhớ .


      Ánh mắt mang theo thương, Trầm Nghê Trần nhìn sâu vào đôi mắt hồng hồng của Mễ Kiều, đau lòng đưa tay nâng hai bên má .


      "Đứa ngốc. ràng chính là thực để ý, làm sao lại làm bộ như sao cả?"


      Mễ Kiều quay mặt qua chỗ khác, muốn để nhìn thấy vẻ yếu ớt của . Nhưng nước mắt nhịn được lại cứ thể tuôn rơi.


      "Kiều Kiều, chúng ta náo loạn, có được ?"


      Mễ Kiều nhíu mi, vì con, thể quay đầu. thể để cho con bị người đời phỉ nhổ là đứa con sinh ra từ cuộc tình loạn luân.


      Chiếc giường trắng treo gièm thướt tha nhàng lay động, giống như lòng Mễ Kiều lúc này. Trầm Nghê Trần có chút hiểu. biết, Mễ Kiều để ý chuyện Chung Lan, vì thế kịch liệt giải thích: "Vì sao em vẫn hiểu, cùng Chung Lan là thể nào. chưa từng kết hôn cùng ấy, mà vợ , từ trước đến nay chỉ có mình em."


      Trầm Nghê Trần ngước đôi mắt đen đầy thâm tình, quỳ gối trước mặt Mễ Kiều.


      "Kiều Kiều, đăng ký kết hôn vẫn còn đó, về mặt pháp luật, chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp. Hai năm này, vẫn vì em chuẩn bị phòng ở, chỉ ngóng trông em trở về, còn sắp xếp phonhg theo ý thích của em nữa!"


      Lớn như vậy, chưa từng hạ mình van xin ai dù chỉ ánh mắt. giành tất cả tình cảm cho , biết tại sao có thể khóc lóc thương tâm đến sưng đỏ cả mắt, chứ nhất quyết chịu cùng bắt đầu lại lần nữa.


      màng đến người đời bọn họ ra sao. Nhưng với bản tính của Mễ Kiều, nhất định để ý. Như vậy, đến tột cùng là vì cái gì mà tình của họ lại trở lên gian nan như vậy?

      "Là vì người đàn ông kia sao, người cùng con chờ em trở về sao?"


      Trầm Nghê Trần muốn đợi nữa, cũng muốn quên . Bọn họ bỏ lỡ hai năm. Nếu thể quên, sao lại tái hợp? Huống chi, với tình cảm khắc cốt ghi tâm của hai người, căn bản tin Mễ Kiều nhanh như vậy thay đổi!


      " cho biết Kiều Kiều, chuyện em và người đó, được ?"


      Mễ Kiều tinh thần có chút hoảng hốt, nhưng khi vừa nghe thấy Trầm Nghê Trần đến con, lập tức thanh tỉnh.


      " phải, đó là con của ông chủ tôi, chỉ hỏi tôi chút công việc mà thôi."


      Ánh mắt của ra vẻ kiên định, nhưng giọng có phần lo lắng cách nào che giấu.


      Trầm Nghê Trần nhận ra nhưng có vạch trần . Được rồi. Nếu muốn giải thích, nếu coi người kia như người qua đường cũng thôi .


      "Vậy, e suy nghĩ chút đến đề nghị của được ? Ở lại bên , em có thể tiếp tục làm minh tinh, nhưng mà ở lại bên , cần lại rời , chúng ta cứ như vậy, một đời hôn được ?"


      hôn? Mễ Kiều giật mình. Nguyên lai, hai năm qua vẫn là phụ nữ có chồng, vẫn luôn như vậy. Giờ bảo hôn?


      "Tôi . . . tôi biết."


      Thanh của rất , cơ hồ nghe thấy.


      Nhưng mà khóe miệng Trầm Nghê Trần cũng kéo ra đường cong xinh đẹp.


      Ít nhất, có lập tức cự tuyệt. đưa tay vuốt làn tóc vài cái. Hai năm gặp, nó dài ra nhiều rồi.


      "Ngủ , mệt rồi."


      xong, kéo chăn ra chui vào. giống như lần trước, cứ như vậy nằm thẳng, nhắm lại hai mắt, hề có quá nhiều ngôn ngữ cùng động tác.


      Mễ Kiều sững sờ nhìn hồi lâu. Đây chính là người đàn ông mong nhớ ngày đêm.

      vẫn như trong trí nhớ của , khuôn mặt, sống mũi, đôi môi...... Mễ Kiều đưa tay vuốt ve má . Chân cảm nhận da thị cùng nhiệt độ cơ thể, làm tim bỗng nhiên đập nhanh hơn.


      Đột nhiên, bàn tay bị giữ lại, kéo vào trong chăn, đặt ngực .


      "Ngủ , mệt rồi. cần lại bướng bỉnh."


      có mở mắt, vẫn thản nhiên, ôn nhu mở miệng dỗ như dỗ trẻ .


      Bị giọng ôn nhu của mê hoặc, Mễ Kiều lập tức ách xì 1 cái, cũng có giãy dụa, mặc nắm tay , kéo nằm xuống cạnh .


      đêm này Mễ Kiều ngủ an ổn. Trầm Nghê Trần cũng vậy. lâu, cảm giác có hương vị ngọt ngào như vậy ngủ cạnh mình.


      Cả đêm hai người có làm gì, lại còn ngủ rất ngon. Trong mộng, đều là ngọt ngào.


      Làm cho sáng hôm sau, khi ánh mắt trời lên cao, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót véo von, Trầm Nghê Trần rốt cuộc mở mắt.


      "Kiều Kiều!"


      cảm giác bên cạnh thiếu người, khẩn trương ngồi dậy, kinh ngạc nhìn người con tĩnh tọa ở phía trước cửa sổ, tự giễu cười cười.


      Mễ Kiều vẫn mặc chiếc áo ngủ hôm qua lấy cho , nhưng rửa mặt chải tóc đàng hoàng. Xem ra, như vậy là ngồi chờ , đợi lâu.


      "Tối qua đồng ý với tôi, trả lại hành lý và túi sách cho tôi."


      Giọng Mễ Kiều lớn, nhưng câu chữ lại rất ràng.


      Trầm Nghê Trần hơi ngẩn ra chút, chưa cái gì, liền xốc chăn đứng dậy rồi ra ngoài. Khi trở về, trong tay cầm theo hành lý của Mễ Kiều.


      "Của em tất cả đều ở trong này." xong, thẳng vào toilet.


      ràng là muốn tranh thủ kết quả, nhưng mà nghe như vậy, Mễ Kiều vẫn có chút kinh ngạc. Tựa như muốn cho thời gian dời . hề phòng bị, hề cưỡng cầu, ngay cả cửa phòng cũng để mở ra. Trong lòng có chút ai oán cùng mất mát.


      Cho tới nay, vẫn luôn muốn giữ bên người, vậy mà giờ lại để sao?


      đến túi hành lý, mở ra, lấy ra bộ quần áo mới thay vào. Sau đó lấy mũ ra đội cùng kính râm ra đeo vào.


      "Tôi đây."


      thản nhiên để lại câu, cầm theo hành lý cùng túi sách nghênh ngang mà .


      Lúc này đây, Trầm Nghê Trần có giữ lại. biết, trong lòng có vướng mắc. thà tự mình đau khổ chống đỡ cũng nguyện ý cho biết nguyên nhân.


      Nếu Mễ Kiều muốn , cộng với tính tình , sợ là bị ép buộc cũng chịu . bằng để di rồi từ từ tìm hiểu.


      Đương nhiên, Mễ Kiều biết, Trầm Nghê Trần để trong túi sách của con chíp định vị. Dù cho Mễ Kiều có xa bao nhiêu cũng thoát khỏi tay . muốn đến bên lúc nào cũng được!


      Nghe thấy tiếng đóng cửa dưới lầu, Trầm Nghê Trần chậm rãi đến cửa sổ, nhìn bóng dáng dưới lầu chậm rãi rời ngôi nhà mà mà chuẩn bị.


      Thời tiết vào cuối thu, ánh sáng có phần . Ánh nắng bình minh chiếu qua kẽ lá lay động như dải lụa mềm rủ xuống đường hòa cùng hình dáng chiếc lá như họa lên bức tranh sống động. Mà bóng hình Mễ Kiều như chú bướm xinh đẹp, cứ như vậy bay hòa cùng với cảnh sắc đất trời trước mắt Trầm Nghê Trần.


      xiết chặt nắm tay tự với chính mình: Mễ Kiều, em là của , lần này xa nhau là lần cuối cùng cho e xa !


      Trầm Nghê Trần đứng dậy mặc vào quân trang, chuẩn bị làm.


      Mà Mễ Kiều rời khỏi nhà Trầm Nghê Trần, sau đó đến thuê căn phòng khách sạn ở khu trung tâm.


      Trong trí nhớ, nơi này cùng Trầm Nghê Trần từng cùng nhau ở chung. Vốn, còn sợ phòng này bị khách khác thuê mất, tại phát , nơi này với , đúng là hữu duyên !


      Nhìn chiếc giường lớn, nơi hai người có những giây phút mặn nồng. Phòng tắm, nơi hai người cùng tắm uyên ương. Còn có bàn ăn, nơi hai người ngồi bới đĩa cơm trứng thành đủ loại hình dạng. Khóe miệng Mễ Kiều tự giác cong lên .


      Hai năm này, mỗi khi cảm thấy linh hồn trống trải, những kỷ niệm với Trầm Nghê Trần là thứ bổ khuyết, lấp đầy cho linh hồn .


      Tùy tiện thu dọn hành lý, Mễ Kiều xuống nhà ăn khách sạn ngồi dùng bữa sáng mà nhân viên đưa tới. Trong lòng có chút mất mát, cay cay sống mũi.


      Di động vang lên. Là Lam Phỉ Phỉ gọi đến.


      "Kiều Kiều, bên công ty thuê quảng cáo có , chiều nay ba giờ hẹn gặp ngay tại khách sạn ở, tầng năm, phòng hội nghị. Ngày hôm qua Nhạc Khải Phong muốn bay sang chỗ , chắc sắp đến nơi rồi. Có ấy bên tôi cũng an tâm chút. Đúng rồi, Thần Thần cũng theo Nhạc Khải Phong đó."


      Con muốn tới?


      Trong lòng Mễ Kiều đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại tràn đầy phiền muộn.


      Nếu Trầm Nghê Trần phát Thần Thần làm sao? muốn bất luận kẻ nào cướp con của , hơn nữa, muốn bất luận kẻ nào biết, Thần Thần là kết tinh của mối tình loạn luân!


      "Tôi biết, tôi vẫn mở điện thoại, tôi chờ tin bọn họ. Con đâu, hôm nay thế nào, có học vậy?"


      Đường đường là siêu sao quốc tế, vậy mà lại giống như đứa trẻ, hỏi xong con lại hỏi đến con Phỉ Phỉ.


      "Ha ha, có có, hôm nay giáo cho học nặn tượng đất. yên tâm. chụp xong quảng cáo, cùng Nhạc Khải Phong sớm chút trở về!"


      Mễ Kiều hé miệng cười!


      "Tôi biết."


      Nghe xong điện thoại, tâm tình Mễ Kiều lại rơi vào vực sâu rối rắm. Chỉ chờ đợi quảng cáo chụp xong, có thể nhanh chóng đưa con dời khỏi đây.


      lấy laptop mang theo, mở lên kiểm tra email. Quả nhiên có lá thư chưa đọc. mở thư ra xem, cảm thấy tên người gửi rất quen thuộc, hình như nghe qua rồi.


      Tròng mắt đen lúng liếng vòng vo chuyển động, bất chợt nhớ ra. Đây là đạo diễn trẻ của Trung Quốc tên Lý Ngư, hai năm gần đây, lấy ít giải thưởng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hơn nữa, rất có tài văn chương.


      Xoa xoa huyệt thái dương, Mễ Kiều tắt email. Mặc có tài văn chương đến đâu, Mễ Kiều tại cũng có tâm tình đọc kịch bản.


      Tâm tình phiền chán, Mễ Kiều bắt đầu lướt web.


      cái tiêu đề đứng đầu bản tin giải trí hấp dẫn ánh mắt .


      " [SHINE hôn môi] siêu sao quốc tế SHINE đến Thành phố J, ở bên trong xe cùng người đàn ông tuấn tú hôn môi."


      Đây là cái gì vậy? Mễ Kiều chăm chú đọc tin tức tường thuật tóm lược, còn có cả ảnh chụp. Tuy ảnh chụp mơ hồ nhưng đó đúng là cùng Trầm Nghê Trần hôn nhau!


      phải Trầm Nghê Trần là quân trưởng sao, cho nên truyền thông dám công bố ảnh chụp sao? Như thế nào lại bị lộ tin tức như vậy?


      Nhìn kỹ bức ảnh, tuy mặt Trầm Nghê Trần ko nhưng sườn mặt lại rất ràng. thấy hoảng loạn, muốn gọi điện ngay cho Lam Phỉ Phỉ. Nhưng nghĩ lại, ở Trung Quốc, gọi cho Trầm Nghê Trần mới là cách giải quyết tốt nhất. mở điện thoại xong lại ngập ngừng. Ơr bên hai ngày, vậy mà có số điện thoại của .


      Phải làm sao bây giờ. Trong lúc nhất thời, Mễ Kiều gấp như kiến bò chảo nóng. sợ gì khác. Nếu Nhạc Khải Phong đến đây hỏi , có thể là ảnh bị chỉnh sửa, nhưng nếu mẹ gọi điện thoại tới hỏi, biết sao bây giờ? Trầm Nghê Trần đúng, tử huyệt của , chính là Trầm Thanh Thu!


      Vô luận như thế nào, thể để mẹ biết về Thành phố J, hơn nữa, Nhạc Khải Phong lại đưa Tiểu Thần Thần đến tìm !


      Tiểu Thần Thần là tâm can của , thể nào để con gặp nguy hiểm được.


      lo lắng cầm di động lại lại ở trong phòng, hai hàng lông mày nhíu lại. Trong đầu linh quang chợt lóe, có thể nào Trầm Nghê Trần vẫn còn dùng số điện thoại cũ?


      Ngón tay nhàng lướt màn hình, thuần thục bấm ra dãy số. Lúc ngón tay bấm xuống nút gọi , Mễ Kiều giật nảy mình. Hai năm nay, chưa từng quên nó.


      Rất nhanh đối phương tiếp điện thoại, đúng là Trầm Nghê Trần vẫn đổi số điện thoại.


      "Alo, xin chào, tôi là Trầm Nghê Trần."


      Giọng trầm thấp ôn nhu của vang lên.


      "Alo, cậu , là tôi."


      Mễ Kiều có chút lúng túng, thanh có chút run run.


      "À, chờ chút, có việc. Đây là số điện thoại của em à, chút nữa xong việc gọi lại cho em!"


      "Ách, là số điện thoại di động của tôi, nhưng mà, cái kia, cậu !"


      Mễ Kiều chưa xong, bên kia Trầm Nghê Trần chút khách khí tắt máy.


      Mễ Kiều kinh ngạc há to miệng, nhìn màn hình di động thông báo kết thúc cuộc gọi.


      Đây là cái tình huống gì?


      Thở dài ra hơi. Có lẽ, bận việc! Mễ Kiều nghĩ như vậy, thẳng đến giường nằm xuống nghĩ miên man.


      Thời gian cứ như vậy trôi . Mễ Kiều chờ hơn hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa gọi lại. nhìn đồng hồ, đến giữa trưa. nhịn được liền cầm điện thoại lên, gửi cho tin nhắn.


      "Cậu , cậu chưa xong việc sao? Mễ Kiều có việc tìm cậu, việc gấp!"


      nằm chờ đợi trong lo âu, gãi gãi đầu. cảm thấy sắp hết kiên nhẫn đến nơi rồi. Mà điện thoại trong tay vẫn yên lặng kêu tiếng. Làm sao bây giờ?

    2. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Lịch up truyện: 1 tuần/1 chap vào thứ 4 hàng tuần. Đôi khi mình bận up muộn nhé.
      Hoa Hồ LyXuxu2109 thích bài này.

    3. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 6.1 : Mẹ, ôm con!

      Tác giả : Tinh Nhị
      Edit : Mẹ Mìn


      Thời gian như chiếc móng vuốt, cào từng chút từng chút trong lòng Mễ Kiều, vừa đau lại vừa ngứa, còn làm cho người ta phiền chán!


      Chắc Trầm Nghê Trầm tránh . Mễ Kiều bực bội chà mạnh chân thảm làm gan bàn chân đau rát. phiền chán qua lại trong phòng, miệng cằn nhằn ngớt.


      luôn nghĩ mình được nâng niu, giữ chặt bên người. Bỗng nhiên ngày thay đổi trái ngược hoàn toàn, khiến cho hiểu trong mình mình có cảm giác như thế nào!


      cam lòng, phục, khó chịu!


      Cầm lấy điện thoại di động, bấm số Trầm Nghê Trần, bất chấp tất cả cứ xả trước . Hả giận rồi chuyện sau. Chưa kịp bấm gọi , điện thoại của rung lên từng hồi.


      Mễ Kiều nhìn chằm chằm màn hình điện thoại sáng lên, đó tên người gọi đến. phải Trầm Nghê Trần, phải Nhạc Khải Phong, mà là người sợ nhất, Trầm Thanh Thu. lập tức ngồi phịch giường. Nghe hay nghe đây?


      "Xong rồi!"


      Mễ Kiều nhìn lên trần nhà kêu tiếng, tránh được đành nhận điện cuộc gọi.


      "Alô, mẹ."


      "Kiều Kiều, con về rồi hả? Hôm nay trang đầu các báo giải trí đều đăng tin con! Con với ai ở trong xe vậy? Vì sao về lại cho mẹ biết, để mẹ ra sân bay đón con? Người đàn ông xe với con là ai? Rốt cuộc là bị chơi xấu hay là ? Như thế nào mặt con lại ràng còn người kia lại là ai hả?"


      Trầm Thanh Thu vừa mở miệng, tựa như súng liên thanh hỏi nhừng, trong lúc nhất thời càng làm cho Mễ Kiều phiền chán cùng bất an, cũng biết phải trả lời thế nào cho tốt, đành giải thích: "Mẹ, báo chí đưa tin là giả. Con bị hại. Mẹ nên tin. Con mới về, chiều nay phải luôn."


      Huyệt thái dương giật cái, Mễ Kiều đưa tay lêm xoa xoa, nhíu chặt lông mày. điều tốt đến, điềm xấu đến nhanh.


      "Con giờ ở đâu? Mẹ nhớ con, hai năm nay mẹ muốn gặp con, con đều công việc bận rộn, chưa thu xếp được thời gian rảnh. tại con về Thành phố J, gần mẹ như vậy, gì mẹ cũng phải gặp con!"


      Mễ Kiều vô lực ngã lên giường.


      Trầm Thanh Thu , muốn tới gặp . Làm sao có thể? Chốc lát nữa thôi, Nhạc Khải Phong mang theo Tiểu Thần Thần đến tìm , nhỡ đâu chạm mặt, biết thế nào được!


      "Mẹ, buổi chiều con còn có cuộc họp bàn về hợp đồng quảng cáo, buổi tối có hẹn ăn cơm xã giao, xong việc cũng biết mấy giờ nữa."


      Bên kia, Trầm Thanh Thu vừa nghe bắt thóp được Mễ Kiều.


      "Buổi tối ăn cơm xã giao? phải con vừa buổi chiều con bay luôn sao? Con rốt cuộc câu nào là ? Mẹ mặc kệ, con ở đâu, mẹ đến gặp con ngay bây giờ. Bằng , về sau mẹ nhận con là con nữa!"


      Bên kia, Trầm Thanh Thu vừa xong liền khóc.


      "Kiều Kiều, con có biết hay , mẹ chỉ có đứa con , hai năm nay mẹ chưa được gặp con, mẹ rất nhớ con. Sau này, khi con làm mẹ, con biết được cảm giác của mẹ là thế! Hu….hu…."


      Nghe Trầm Thanh Thu xong, Mễ Kiều cũng cảm thấy đúng. và con hai ba ngày xa nhau chịu được. Vậy mà mẹ hai năm được gặp rồi, trong lòng nhung nhớ biết bao. Mễ Kiều mềm lòng.


      "Mẹ, được rồi, đừng khóc. Hay là buổi tối xong việc con tìm mẹ. Mẹ ở đâu con đến gặp. Nhưng nếu mẹ ở Trầm viên, con quyết trở về."


      Mễ Kiều nghĩ chốc lát Nhạc Khải Phong mang theo Thần Thần đến nơi, xắp xếp xong xuôi cho hai người xong gặp đối tác. Bàn xong hợp đồng quảng cáo, gọi điện cho Trầm Thanh Thu.


      "Ừ! Mẹ đợi điện thoại của con. Con xong việc điện lại cho mẹ. Con ở đâu mẹ đến gặp con ở đó!"


      Giờ phút này Trầm Thanh Thu rất muốn gặp con nên Mễ Kiều gì bà cũng nghe.


      Tắt điện thoại, Mễ Kiều thở dài, nhắm lại hai mắt, muốn làm cho cảm xúc bình ổn lại. Xưa nay Trầm Thanh Thu luôn xem như viên ngọc quý, nâng niu trong tay. Nghĩ đến mẹ lại muốn khóc. Mễ Kiều hiểu được, nếu cùng Trầm Nghê Trần nhau, có ngày hôm nay. vẫn là học viên của trường quân giáo Tây Sơn, cũng sắp tốt nghiệp rồi. Nhưng mà, đời có chữ nhưng. Mễ Kiều chưa từng có hối hận vì quen biết rồi Trầm Nghê Trần. Vì có Trầm Nghê Trần, mới có ngày hôm nay, mới có Thần Thần đáng .


      ngồi dậy đến bàn trang điểm lại khuôn mặt. con ai chả muốn mình lúc nào cũng xinh đẹp. Ở nước Mỹ này hai năm, nếu phải Nhạc Khải Phong vẫn đỉnh lực tương trợ, cũng có hôm nay thành tích. hiểu được Nhạc Khải Phong đối tâm tư của nàng, cũng minh xác theo Nhạc Khải Phong lên quá, chính mình này này tái giá. Nhưng là, Nhạc Khải Phong chính là như vậy người, biết tâm tư của nàng, cũng bắt buộc, cũng đình chỉ đối của ái mộ.


      Nhạc Khải Phong vẫn , là việc của , cùng người khác quan hệ. Còn hay là việc của , cũng có quyền can thiệp. Mỗi khi nghĩ đến, , Mễ Kiều cảm động là giả. Nhưng mà để đáp lại tình cảm của , điều đó là thể.


      Có lẽ thế giới này chính là như vậy, luôn rắc rối và phức tạp thể tưởng tượng được. Mình người người lại mình, người mình lại quyết mình.


      Mỗi khi tâm hồn trống trải, Mễ Kiều lại nghĩ đến Trầm Nghê Trần, giờ phút này, có mạnh khỏe hay , có hạnh phúc hay ?


      đúng lúc, Mễ Kiều nghĩ vẩn vơ Nhạc Khải Phong gọi điện đến.


      Mễ Kiều vừa ấn nghe, giọng bên kia liền vang lên, là giọng của Thần Thần.


      "Alô, mẹ!"


      "Alô! Thần Thần!"


      "Ha ha, biết em muốn nghe giọng con nhất, nên để con gọi em trước."


      Nhạc Khải Phong cầm lấy điện thoại trong tay Thần Thần, trong lời tràn đầy nhu tình mật ý.


      "Nhạc Khải Phong, hai người đến rồi sao? Chờ chút, em gọi xe đến đón hai người."


      Mễ Kiều xong, đeo ba lô lên lưng, đội mũ, đeo kính râm chuẩn bị rời phòng.


      " cần, em giờ là người của công chúng, ra an toàn, cũng yên tâm. Em cho địa chỉ khách sạn cùng số phòng, gọi xe đến!"


      Người đàn ông này lúc nào cũng suy nghĩ cho !


      Trong lòng Mễ Kiều ấm áp cùng ngọt ngào, tắt điện thoại rồi gửi tin nhắn.


      Vài ngày gặp con, biết con có gầy , có nghe lời ? Mễ Kiều nóng lòng nhìn đồng hồ, biết còn cả tiếng đồng hồ nữa Nhạc Khải Phong mới đến nơi, nhưng mà nhịn được cứ nhìn xuống đường suốt.

      Có lẽ, đây là thiên chức người mẹ.


      Mễ Kiều gửi xong tin nhắn, ngồi trở lại máy tính, sắp được gặp con rồi.


      Ước chừng, qua gần giờ, Nhạc Khải Phong mang theo Tiểu Thần Thần xuất trước cửa phòng Mễ Kiều, khi đó Mễ Kiều sớm llệ nóng doanh tròng.


      "Mẹ!"


      Cậu bé mũm mĩm nhào vào lòng Mễ Kiều. Cậu mặc chiếc quần bò mầu đen, giầy da đen cùng chiếc áo khoác da. Nhìn qua như ngôi sao nhí. Tiểu Thần Thần ngước đôi mắt to tròn đen láy lúng liếng nhìn chằm chằm Mễ Kiều, như nhìn món đồ chơi thích. Thân hình bé chạy liêu xiêu cùng thanh non nớt vừa chạy vừa gọi mẹ.


      "Ôm cái! Mẹ! Ôm cái!"


      Mễ Kiều nhanh ngồi xổm xuống, giơ hai tay nghênh đón tiểu thiên sứ thương nhung nhớ. Vui vẻ ôm lấy Tiểu Niệm Thần, có chút nặng. ngước lên nhìn Nhạc Khải Phong coi như chào hỏi.


      Tiểu Niệm Thần hơn tuổi. Lúc bé được 13 tháng tuổi theo mẹ cùng Nhạc Khải Phong đây đó. Cậu cũng có thể được ít từ ngữa đơn giản, cả tiếng Trung lẫn tiếng , ví như : mẹ, Bảo Bảo, tiểu, , ăn cơm đợi chút. Còn cả câu hoàn chỉnh bé vẫn chưa được.


      Nhạc Khải Phong kéo valy chậm rãi vào, nhìn căn phòng đánh giá chút. Tuy bằng căn phòng tổng thống hay ở, nhưng cũng là căn phòng chất lượng cao. Căn phòng được bố trí theo chủ đề ấm áp, hơn nữa mẹ con Mễ Kiều ở đây càng tăng thêm cảm giác gia đình ấm cúng.


      liếc nhìn chiếc giường, chăn gối lộn xộn, bàn nước còn đồ ăn thừa chưa dọn. khóe miệng lộ ra nụ cười sủng nịnh.


      "Xem ra, phải cho Phỉ Phỉ trở về chăm lo cho em rồi."


      xong, tự vào gian phòng ngủ khác, mở tủ đem đồ đạc của mình bỏ vào.


      Mễ Kiều có chút kinh ngạc ôm con đứng ở cửa.


      "Nhạc Khải Phong, muốn ở luôn phòng này sao?"


      Nhạc Khải Phong nghiêng mặt, dùng đôi mắt trong trẻo, lạnh lùng đảo qua mawth .


      "Sao, em muốn đuổi ?"


      Mễ Kiều sửng sốt, nhất thời cũng biết trả lời thế nào.


      Nhạc Khải Phong nhìn đồng hồ cổ tay, chuyển đề tài, dặn dò Mễ Kiều: "Sắp đến thời gian hẹn với bên công ty quảng cáo rồi. Lúc xuống máy bay liên hệ qua với bọn họ, chiều nay nhất định bàn xong hợp đồng quảng cáo. Em chịu vất vả chút thôi, ngày mai, chúng ta cùng nhau về nước Mỹ."


      Mễ Kiều trêu chọc con bỗng cứng đờ mặt. Vậy là sao?


      "Ưm… Nhạc Khải Phong, mẹ em biết em trở về, bà , buổi tối muốn gặp ưm chút. Nếu công việc hoàn thành như , sợ là hết đêm mất!"


      Nhạc Khải Phong dựa thân thể cao to vào ghế sô pha tự nhiên và tao nhã, nhưng ánh mắt lại tràn đầy phức tạp.


      " chỉ biết em phải nhanh chóng trở về, cái nơi đầy thị phi này tốt với em. Em hẳn là ràng."


      Giọng ôn nhuận, lại rất thuyết phục, Mễ Kiều nghe ra thấy cũng đúng. Quả , phải sớm chút trở về mới đúng. Nhưng mà, khi nghĩ đến việc rời , lại thấy trong lòng có vài phần ràng buộc, dứt bỏ nỡ!


      "Mễ Kiều, em… có phải gặp ta hay ?"

      v
      Hoa Hồ LyXuxu2109 thích bài này.

    4. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 6.2 : Mẹ, ôm con!

      Tác giả : Tinh Nhị
      Edit : Mẹ Mìn


      Biểu cảm mặt Nhạc Khải Phong chút thay đổi, giọng vẫn ôn nhuận, nghe qua vẫn yên bình, kì thực hàm ý bên trong lại như dậy sóng.


      Mễ Kiều ôm con trai ngồi bên giường, trầm mặc .


      Nhạc Khải Phong bỗng nhiên thở phào cái, khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy mưa dầm dầy đặc.


      " để cho ta lại làm tổn thương em. Sắp đến thời gian hẹn bên quảng cáo rồi, em nhanh chuẩn bị , chốc nữa có xe đón em dưới lầu. Làm việc cho tốt. với khả năng của em, quay xong lần hẳn có vấn đề lớn. và con chờ em trở về."


      xong, đột nhiên đứng lên, tiếp tục dọn dẹp quanh người.


      Mễ Kiều buồn bực chậc lưỡi. là bá đạo, luôn đem tất cả việc của an bài tốt, để có cơ hội phản bác.


      "Ơ … nhưng Phỉ Phỉ , cùng bên quảng cáo hẹn gặp lúc 15 giờ tại phòng họp lầu 5 của khách sạn này."


      Mễ Kiều hơi cúi đầu, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu. Lam Phỉ Phỉ vừa gọi điện cho vậy mà !


      Nhạc Khải Phong chăm chú nhìn sâu trong chốc lát, thản nhiên : " hoài nghi, em bị người ta theo dõi, cho nên gọi điện cho họ dời địa điểm quay chụp, ngay trong đài truyền hình."


      Hơi hơi suy nghĩ trong chốc lát, Mễ Kiều hiểu ý, ôm lấy thân thể béo mềm của Tiểu Thần Thần, lại nghe Nhạc Khải Phong kêu câu con trai lại câu con trai, trong lòng tràn đầy áy náy cùng bất đắc dĩ.


      "Nhạc Khải Phong, cảm ơn chăm sóc Thần Thần."


      nhớ vì chuyện của con trai cảm tạ biết bao nhiêu lần, nhưng mà Mễ Kiều vẫn cảm thấy, bao nhiêu cũng đủ.


      Nhạc Khải Phong ngây người chút, ánh mắt lại nặng thêm vài phần.


      "Em lại nghĩ gì vậy, con , có thể sao? Thần Thần, lại đây!"


      xong, Nhạc Khải Phong vươn hai tay về phía Thần Thần, Thần Thần cũng chút khách khí nhoài ra khỏi lòng Mễ Kiều trong, cười hì hì hướng trong lòng Nhạc Khải Phong chui vào.


      Thân thể bé chậm chạp có vẻ ngây ngốc. Đôi mắt to tròn đen láy, nước da mầu mật ong, ngũ quan cân đối xinh xắn. Khi bé cười, quả thực chính là bản sao của Trầm Nghê Trần.


      Mễ Kiều khẳng định, chỉ cần bất cứ người nào nhà họ Trầm nhìn thấy bé, cần hỏi, chỉ cần nhìn mặt là biết ngay bé chính là con Trầm Nghê Trần!


      "Em nghĩ về ta, đúng ?"


      Nhạc Khải Phong bỗng nhiên đánh gãy suy nghĩ của Mễ Kiều, thấy xuất thần, trong lòng luôn có phần thoải mái.


      Hai năm, mặc kệ như thế nào, phải nên thoát ra rồi sao?


      "Thần Thần, mẹ công việc chốc lát, ba nuôi đưa con mua đồ chơi nhé, có được ?"


      Bé con trong lòng gật đầu cái. Nhạc Khải Phong cũng giống như Mễ Kiều, mỗi lần nhìn Thần Thần, liền nhận ra, cậu bé này cực kỳ giống cha thân sinh.


      "Dạ! Ôm cái, ba ba, ôm cái!"


      Thân hình mũm mũm lại chui vào lòng Nhạc Khải Phong, Nhạc Khải Phong cũng là tình thích bé, năm rưỡi này, sớm coi Thần Thần là con đẻ mình rồi.



      Bên đối tác dựng phim trường ngay trong sân đài truyền hình. Mễ Kiều gặp bên quảng cáo, nhận kịch bản, học thuộc lòng trong vòng 20 phút, điều chỉnh tốt cảm xúc, sau đó hướng về phía thợ hoá trang sư cười : "Hoá trang, ánh sáng, đạo cụ, mọi người bắt đầu , tôi có thể quay rồi."


      xinh đẹp mới 21 xuân xanh, là độ tuổi thanh xuân căng tràn sức sống, nhưng kỹ thuật diễn xuất của lại như được tôi luyện qua năm tháng. cầm kịch bản trong tay, thảo luận, đưa ra ý kiến riêng của mình cùng đạo diễn. Từng động tác, phong cách, tâm tình, từng bước vô cùng thích hợp. Đúng như Nhạc Khải Phong , lần quay này, chỉ lần quay quay xong.


      Đây là lần quay quảng cáo thành công nhất, thời gian quay nhanh nhất, cũng hoàn mỹ tự nhiên nhất từ khi công ty quảng cáo thành lập tới nay. Trước khi quay khoảng 10 phút, đạo diễn quảng cáo có , người đại diện nhãn hàng bọn họ hợp tác lần này chính là ngôi sao nổi danh ở nước ngoài ‘SHINE’. Mọi người cũng tin mấy. Nhưng khi Mễ Kiều thực xuất trước mắt bọn họ, bọn họ liền cảm thấy rất áp lực, có người còn nhũn cả chân, đứng bất động luôn.


      Nhưng mà, mỗi nhân viên khi ở cùng Mễ Kiều, cùng làm việc chungh đều cảm thấy rất thoải mái. Nhân viên hóa trang chưa bao giờ gặp được khuôn mặt nào có tỷ lệ đường cong cân đối, dù là kiểu trang điểm nào cũng đều thích hợp. Còn nhân viên ánh sáng cũng phải thán phục. Trong điều kiện đủ ánh sáng, vậy mà vẫn thể làm giảm chút nào nét đẹp của Mễ Kiều.


      Bọn họ có lý do tin tưởng, nhất định trở thành thiên hậu của giới showbiz.


      Quay chụp chấm dứt, Mễ Kiều đội mũ, đeo kính dâm che gần hết khuôn mặt, từ chối xe của bên đối tác, mình ra cửa sau của đài truyền hình, đến đầu con phố .


      Vừa ra khỏi đài truyền hình, bên ngoài gió lạnh thấu xương chui thẳng vào cổ áo Mễ Kiều, hại lạnh cóng, run rẩy cả người. có biện pháp, Mễ Kiều có tương lai sáng lạng, nghiệp càng ngày càng thăng tiến, nhưng cũng cần ngày sau cái gì hết. Đây đúng là trong những nguyên nhân khiến người đồng hành, fans hâm mộ càng thêm điên cuồng mà theo đuổi.


      đến đầu đường, gọi chiếc taxi. Trong bóng đêm, Mễ Kiều yên lặng ngồi sau xe. đưa tay lên nhìn đồng hồ đeo tay. 21 giờ rồi. Mễ Kiều suy nghĩ, trễ thế này có nên gọi điện cho mẹ hay ! Ngay lúc này, điện thoại lại kêu lên.


      "Alô, Nhạc Khải Phong."


      "Uh, em về chưa? Con ngủ. Ha ha, buổi chiều dẫn con chơi, con rất vui, cái gì cũng thích cũng nghịch hết. Vừa về đến khách sạn liền ngủ luôn."


      Đầu bên kia giọng Nhạc Khải Phong rất nhàn nhã, làm cho Mễ Kiều mỏi mệt liền thấy thư sướng rất nhiều.


      "Em xe, sắp về đến nơi rồi. Chờ em."


      Bên kia, Nhạc Khải Phong có lập tức trả lời, mà trước sửng sốt chút, sau đó lập tức cười ha ha đáp: "Lời này của em làm lại nghĩ nhiều rồi."


      Mễ Kiều ngẩn ra, chút thẹn thùng nổi lên hai má, ngượng ngùng cười cười.


      Dọc đường , Mễ Kiều nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trừ những khu vực bị giải tỏa ra, thành phố vẫn thay đổi là mấy. Thành phố vẫn phồn hoa như trước, dòng người nối tiếp nhau qua lại. qua quảng trường, nơi đó còn hình ảnh chàng trai cõng vui vẻ chậm bước nữa rồi.


      Hoa nở hoa tàn theo năm tháng, cầu vồng vẫn có sau cơn mưa. Ai quên ai nhớ, ai còn còn giữ được chân tình?


      nhớ lại căn phòng trong ngôi nhà của Trầm Nghê Trần. chỉ ở đó hai tối, liệu có vì dời mà tiếc nuối hay ?


      Trong lòng ràng bỏ xuống được, nhưng mà, có dũng khí trở lại, bắt đầu quay cuồng trong tình rối rắm.


      Những suy nghĩ rắc rối phức tạp như cơn lũ tràn qua làm cho Mễ Kiều có chút lo lắng bất an.


      nhàng gõ cửa phòng mấy cái, Nhạc Khải Phong ra mở cửa trong bộ áo ngủ được buộc đai lưng hờ hững, bầy ra cơ ngực trắng nõn. Hai má Mễ Kiều nóng lên, sửng sốt trong chốc lát. Lập tức Nhạc Khải Phong nở nụ cười vô hại với . hiểu ý vào.


      Trong nháy mắt, khi vừa nhấc chân, sau lưng liền truyền đến nhiều tiếng bước chân dồn dập.


      Nhạc Khải Phong nhanh tay, tay kéo Mễ Kiều vào lòng, tay đóng ngay cửa phòng lại.


      "Ha ha, sợ là ngày mai em lại lên trang nhất rồi."


      Khoảng cách gần như vậy, môi thiếu chút nữa là có thể hôn môi lên trán .


      Mắt phượng hẹp dài nhanh chóng nhìn thấy biểu mặt Mễ Kiều , nhanh chóng buông ra.


      Nhạc Khải Phong thoải mái cười, lập tức đến bên giường, nhìn cậu bé ngủ giường.


      Trong lòng Mễ Kiều lo lắng. Phóng viên đuổi đến đây, liệu Thần Thần có bị lộ hay ?


      "An tâm , xử lý."


      Nhạc Khải Phong luôn có thể nhìn thấu tâm của , nhàn nhạt cười, chỉ chỉ toilet : " chuẩn bị sẵn huân hương cùng nước ấm cho em. Em mau tắm rửa rồi nghỉ . ở bên cạnh, có gì gọi ."


      Mễ Kiều cảm kích gật đầu.


      Mấy năm nay, vẫn luôn từ chối nhiều ngôi sao nam . Nếu phải có Nhạc Khải Phong che trở, sợ rằng bị ức hiếp ít. tại là ngôi sao sáng chói bầu trời, thi thoảng vẫn có tin tức tốt về . Vẫn là Nhạc Khải Phong giúp xử lý tốt. Tuy là con gà đẻ trứng vàng cho công ty , nhưng những gì làm cho vượt qua cả mối quan hệ giữa ông chủ và nhân viên rồi.


      Vốn, Mễ Kiều sợ có tình huống bất ngờ xẩy ra, nên cầu căn phòng này có phòng khách hai phòng ngủ. tại Nhạc Khải Phong đến đây, ở gian phòng ngủ cạnh phòng cũng coi như bình thường. Người này hai năm nay đảm đương vị trí hộ hoa sứ giả của , chưa từng làm gì quá đáng với .


      Cho nên, với nhân phẩm Nhạc Khải Phong, Mễ Kiều là thể nghi ngờ.


      Hương huân y quanh quẩn trong phòng tắm, ánh nến mờ ảo tạo nên khung cảnh lãng mạn cùng thư thái. Mễ Kiều thả lỏng cả người, chậm rãi lên, nhìn nước ấm trong bồn tắm, hơi nước bay lên lượn lờ như sương mù, chỉ cảm thấy, mệt nhọc giảm hơn phân nửa.


      Mễ Kiều nhúng đầu ngón tay vào trong bồn tắm, độ ấm của nước vừa phải. bình yên nằm trong bồn tắm, nhắm mắt lại, thầm nghĩ nên hưởng thụ ý thích chút.

      Ánh sáng phản chiếu trong nước dập dờn. Mễ Kiều thả lỏng cả người, nhắm mắt thư giãn. mơ hồ nghe thấy tiếng chuông di động của mình vang lên. Có thể là Trầm Nghê Trần hay ?


      Trong đầu ý nghĩ thoáng , nhanh chóng đứng dậy, mặc áo choàng tắm vào, đem chính mình bao kín, sau đó dép lê xông ra ngoài.


      Trước mắt sáng ngời, tờ ánh sáng mờ mờ trong nhà tắm chuyển ngay sang ánh sáng rực bên ngoài làm mắt Mễ Kiều nhất thời có chút thể thích ứng kịp.


      Hơi hơi nhíu mi nhìn, chỉ thấy Nhạc Khải Phong cầm trong tay điện thoại của , cái gì rồi lập tức tắt máy.


      " làm gì vậy, sao có thể tùy tiện nghe điện thoại người khác!"


      Mễ Kiều tâm tình tốt, xông lên giật lại điện thoại, khẩn trương xem nhật ký cuộc gọi.


      Mái tóc vẫn còn ướt, nước xuống áo khoác tắm bị hé ra chút, làm lộ ra thấp thoáng da thịt phấn hồng cùng mùi huân y thảo mê người cực kỳ.


      Nhạc Khải Phong nhìn chớp mắt vào khe ngực bị lộ ra, chỉ cảm thấy toàn thân máu đều sôi trào.


      " sợ con bị tiếng chuông di động đánh thức, lại thấy nó kêu lâu như vậy, cho nên mới nghe máy. Là mẹ em gọi tới."


      Tay Mễ Kiều vẫn dừng lại ở nhật ký cuộc gọi: "Mẹ em?"


      ràng mặt Mễ Kiều lộ vẻ mất mát.


      Trầm Thanh Thu biết Nhạc Khải Phong. Mễ Kiều cũng có qua, đó là ông chủ kiêm bạn tốt của của, cho nên nghe điện thoại, mẹ hẳn là suy nghĩ lung tung . Mấu chốt là, trong lòng nghĩ đến Trầm Nghê Trần, lâu như vậy, mà vẫn gọi lại cho là sao?


      Chẳng lẽ, tình trong miệng Trầm Nghê Trần bất quá cũng như vậy thôi?


      Cái miệng nhắn khỏi vểnh lên, thở dài, Mễ Kiều quăng điện thoại di động lên giường, sắc mặt đơn xoay người.


      "Em tắm tiếp."


      Giọng Nhạc Khải Phong nhanh chậm vang lên sau lưng .


      "Em đợi điện thoại của người khác sao?"


      Mễ Kiều sửng sốt.


      " có a."


      Cho dù hành động của làm người khác nhìn ra, nhưng vẫn mạnh miệng. Đây là Mễ Kiều, là con vịt mạnh miệng.


      Nhạc Khải Phong cười cười, sang chuyện khác.


      "Bác , ngày mai cùng chúng ta gặp mặt, ta đáp ứng rồi. còn với bác là chúng ta kết giao, để cho bác an tâm. Bác , muốn em dẫn về Trầm viên."
      1012, Hoa Hồ LyXuxu2109 thích bài này.

    5. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 6.3 : Mẹ, ôm con!

      Tác giả : Tinh Nhị

      Edit : Mẹ Mìn


      khí nhất thời quỷ dị.


      Này Nhạc Khải Phong là muốn bá vương ngạnh thượng cung sao?


      Ánh đèn chiếu xuống, lộ nụ cười gượng gạo của Mễ Kiều.


      "Em về Trầm viên. Ở bên ngoài gặp ."


      Nhạc Khải Phong sửng sốt, thế nhưng dối hai người kết giao mà giận, chỉ là đổi nơi gặp mặt thôi. Ha ha, đây cũng phải là tác phong của Mễ Kiều. Nhưng vì sao lại muốn về Trầm viên, sợ cái gì? phải là, trốn người đàn ồn đó, mà người đó lại ở Trầm viên?


      " tắm rửa , đừng để cảm lạnh. Nhớ cho thêm nước ấm."


      Thấy mặc ít quần áo, sắp bị lạnh đến nơi, làm cho Nhạc Khải Phong đau lòng. cũng muốn nhìn thấy sinh bệnh. Bởi vì có lần Mễ Kiều ở Mỹ phát sốt, hôn mê bất tỉnh, miệng vẫn kêu tên "Nghê Trần". Tên này, là vướng bận trong lòng Mễ Kiều, nhưng cũng là ác mộng trong lòng Nhạc Khải Phong.


      hận vì sao thể sớm chút quen biết Mễ Kiều, làm cho thoát đau lòng, cùng sống hạnh phúc.


      cũng thường xuyên nghĩ, nếu Mễ Kiều gặp được , mình mang thai, lại bị người đàn ông đó bỏ rơi. Cuộc đời bi thảm đến thế nào.


      đến cũng lạ, bình thường sức tưởng tượng của Nhạc Khải Phong phải phong phú. Có lẽ là làm trong nghành giải trí, mắt thấy tai nghe nhiều, nên có thể dùng ánh mắt của ngôi sao để nhìn người đàn ông trong miệng Mễ Kiều, Nghê Trần.


      Mễ Kiều chưa từng kể cho Nhạc Khải Phong nghe chuyện của mình. Tất cả mọi chuyện đều do Nhạc Khải Phong suy nghĩ ra sau hai năm ở cùng Mễ Kiều. Cho dù nhất định đúng hoàn toàn, nhưng biết chắc điều: Cách đây mấy năm, Mễ Kiều gặp rồi người đàn ông có tên Nghê Trần, sau khi làm có thai liền bỏ rơi .


      Nhớ lại thái độ Mễ Kiều lúc cầm di động tìm kiếm lịch sử cuộc gọi, Nhạc Khải Phong bỗng nhiên cảm thấy tia cảnh giác.


      chậm rãi lên, lấy di động của Mễ Kiều để giường, rồi vào lịch sử cuộc gọi tìm kiếm. muốn tìm số điện thoại của người đàn ông tên Nghê Trần kia.


      Nhưng mà, xem xem lại ghi chép hai ngày qua của , ngoài mẹ ra, số còn lại là của cậu . Mắt nhíu lại, phải là, nha đầu kia tự mình xóa số điện thoại rồi chứ? có khả năng!


      Nghe thấy động tĩnh trong phòng tắm, Nhạc Khải Phong nhanh chóng đem di động để lại giường, sau đó xoay người rời .


      Chờ đợi mẹ con Mễ Kiều hai năm. Từ lúc mang thai, sinh con, đến bây giờ, đều là chiếu cố. tại, cũng lên bắt lại rồi. Dù sao cũng là thương nhân, buôn bán phải có lời. Huống hồ tâm Mễ Kiều, con trai của .


      Suy nghĩ lại, Nhạc Khải Phong quyết định, ngày thứ hai cùng Mễ Kiều gặp mẹ ở Trầm viên, thay đổi. rất muốn gặp cái người tên Nghê Trần kia, xem có tài giỏi hơn hay !


      Tắm rửa xong Mễ Kiều ôm nhu ôm con trai ngủ ngay lập tức.


      Hai năm này, vô luận chịu bao nhiêu ủy khuất, chỉ cần ở cạnh con, còn cảm thấy khổ sở nữa.


      Lúc mới đến nước Mỹ, vì bảo vệ đứa này, định kỳ khám thai, luôn dùng thức ăn bổ dưỡng cho thai nhi, bác sĩ , thai nhi có thể hay bị dị dạng, có thể hay có chỗ thiếu hụt, mỗi tháng đúng ngày làm các xét nghiệm kiểm tra là có thể biết, nếu có vấn đề có thể can thiệp luôn.


      Bởi vậy, Mễ Kiều liền đánh cuộc với ông trời, đây là con , con của cùng người đàn ông . Chỉ cần kết quả kiểm tra vẫn tốt, nhất định kiên trì sinh con ra bằng được.


      đường cắn răng, cố nén phản ứng trong thời gian mang thai, Mễ Kiều kiên trì theo đuổi, kỳ tích rơi xuống, đứa phi thường khỏe mạnh.


      Hơn nữa, sinh nhật đứa cùng Trầm Nghê Trần là cùng ngày.


      Ngày đó, toàn thân Mễ Kiều ướt đẫm mồ hôi, ý thức mơ hồ, lúc đó vẫn luôn tự trong lòng: Trầm Nghê Trần, biết , đứa con là món quà sinh nhật tốt nhất giành cho .


      Thở dài, Mễ Kiều lại nghĩ tới lời Nhạc Khải Phong cùng mẹ , là bọn họ kết giao, khóe miệng Mễ Kiều hơi cong, dở khóc dở cười. có phản bác hoặc là hờn giận, đó là vì, cũng hy vọng mượn Nhạc Khải Phong làm lá chắn, để mẹ nhắn đến người kia rằng, có người chiếu cố, hơn nữa cuộc sống rất tốt.


      làm mẹ, Mễ Kiều biết, trong mắt người mẹ, hạnh phúc của con mình là quan trọng nhất. Nhưng muốn về Trầm viên, muốn nhìn thấy Trầm Mạt còn có Trầm Nghê Trần, nhất là khi bên cạnh có Nhạc Khải Phong.


      là sợ Trầm Nghê Trần hiểu lầm sao?


      Hít sâu hơi, rèm cửa sổ rất nặng đột nhiên bị cơn gió cuối mùa thu thổi bay.


      Cậu bé ngủ giường bỗng nhiên giật mình, khẽ gọi mẹ.


      Mễ Kiều mỉm cười, ôm con vào lòng, khẽ hôn lên má.


      Đây phải là món quà vô giá mà Trầm Nghê Trần tặng sao?


      ngày mới lại đến.


      có công việc, Mễ Kiều ngủ thẳng giấc đến lúc tự nhiên tỉnh dậy. Hai mắt trợn to, vốn dĩ con trai còn nằm ngủ trong lòng lại thấy đâu nữa. nhanh ngồi dậy, nhìn xung quanh, lúc này mới phát Nhạc Khải Phong ôm Tiểu Thần Thần ngồi bên bàn ăn, đút cho bé ăn bánh uống sữa.


      "Dậy rồi à? Em đánh răng rửa mặt rồi lại ăn sáng. còn sớm. Chút nữa còn gặp mẹ em."


      Nhạc Khải Phong tự nhiên, ánh mắt vẫn dừng lại người Tiểu Thần Thần, vẫn chưa nhìn về phía Mễ Kiều.


      hai lời, lật chăn ra, Mễ Kiều chọn lấy bộ đồ mới rồi thẳng vào nhà tắm.


      Qua lúc lâu, Mễ Kiều từ phòng tắm ra, phát Nhạc Khải Phong thay đổi bộ quần áo mới.


      Vóc dáng cao gầy, diện mạo tuấn lãng, hề thua kém khí chất cao quý của Trầm Nghê Trần, hơn nữa trong ánh mắt còn nhiều hơn vẻ tiêu sái cùng chắc chắc. Màu đen tây trang cắt may tinh tế, là thợ thủ công cắt riêng theo dáng người làm lộ ra vẻ đẹp nam tính, đường cong gợi cảm khiến người khác khi nhìn vào mơ màng đến hình dáng bên trong. Áo sơ mi trắng sạch in họa tiết kẻ chìm, thắt caravat, tự nhiên cởi ra nút thắt, lộ ra hầu kết nam tínhq.


      Mễ Kiều nhịn được nuốt ngụm nước miếng.


      Người đàn ông này lúc nào cũng tỏa ra mị lực xung quanh. Cũng biết làm thế nào mà sống sót đến giờ, khi mà ở cạnh bên hai năm, hay là sớm miễn dịch?


      Vẻ mặt Nhạc Khải Phong sung sướng nhìn chằm chằm phản ứng của Mễ Kiều, cái nhìn hề e dè đàng hoàng chút nào.


      Mễ Kiều chột dạ, chuyển ngay câu chuyện sang hướng khác. Ngọt ngào hỏi: "Em đẹp ?"


      Nhạc Khải Phong nhướng hai đầu lông mày, yên lặng nhìn Mễ Kiều, nhìn nửa ngày mới chậm rì rì phun ra câu.


      "Đẹp, siêu sao quốc tế, như thế nào lại khó coi?"


      "Ha ha. Siêu sao quốc tế, còn phải do tạo ra sao hả!"


      Mễ Kiều cười đến ngọt, cảm ơn, ánh mắt bắt đầu tìm con trai. nhìn quanh liền thấy cậu bé đứng sau lưng Nhạc Khải Phong. Cậu bé ăn mặc cùng kiểu với Nhạc Khải Phong, cơ bản chính là phiên bản tiểu tiên đồng. Mái tóc được tạo kiểu hất sang bên lộ ra khuôn mặt tuấn. thân lễ phục màu đen nho nhã lễ độ. Cậu ngó đầu ra cười ngọt ngào với Mễ Kiều.


      "Mẹ, Bảo Bảo có ?"


      Bé từ sau lưng Nhạc Khải Phong nhảy ra, lập tức bổ nhào vào trong lòng Mễ Kiều, phát huy hết quyến luyến giữa mẹ và con, ôm mặt Mễ Kiều hôn cái.


      "Ha ha, bảo bối ngoan. Tiểu Niệm Thần của chúng ta là cậu bé đáng nhất thế giới. Sau này trưởng thành rồi, chính là cây rụng tiền cho Tinh Nghệ nha!"


      Mễ Kiều vui sướng hài lòng tán dương, chợt nghe tiểu tiên đồng trong lòng nghiêm trang : "Mẹ, ba nuôi , hôn, thay ba nuôi hôn mẹ, ba nuôi thể hôn mẹ nên bảo con thay ba nuôi hôn mẹ."


      Bầu khí xấu hổ nhanh chóng lan tràn.


      Nhạc Khải Phong ai oán liếc nhìn Tiểu Thần Thần cái, rồi lại liếc nhìn thấy mặt Mễ Kiều ửng đỏ, có chút ngượng ngùng xoay người , nhưng là trong lòng lại vui sướng.


      Cậu con trai nuôi này, đúng là có nuôi !


      Mễ Kiều lúc này chợt nhíu mày, còn hỏi:


      "Ơ, ăn mặc cho Niệm Thần như vậy, là muốn đưa con cùng sao?"


      "Đương nhiên, chúng ta nhà ba người, như thế nào lại tách ra. Hơn nưã lần này chúng ta về nước đều đưa theo trợ lý, chẳng lẽ, em để con ở lại khách sạn mình?"


      Nhạc Khải Phong cười cười, tiến lên ôm Tiểu Niệm Thần từ trong lòng Mễ Kiều ra. hề trưng cầu ý kiến Mễ Kiều.


      "Để ba nuôi đưa con gặp bà ngoại, có được ?"


      "Ư cũng~ Bảo Bảo~ gặp~ bà ngoại~ gặp~!"


      Tiểu Niệm Thần vui vẻ ở trong lòng Nhạc Khải Phong hoa chân múa tay vui sướng, bộ dáng hoan hỉ, như được ăn kẹo.


      Nhưng mà mặt Mễ Kiều lại đen lại, trông rất nghiêm túc.


      "Nhạc tổng, chúng ta cùng gặp mẹ tôi sao, nhưng mà Niệm Thần thể ."


      Nhạc tổng?


      "Ha ha."


      Nhạc Khải Phong cười nhạo tiếng, nhướng mày tức giận.


      Ngay lúc Tiểu Niệm Thần được tròn tháng tuổi, Mễ Kiều đáp ứng , chỉ cần phải vẫn đề quan trọng, đều trực tiếp gọi tên . Cũng chính từ lúc đó, Mễ Kiều ở trước mặt bỗng nhiên trở nên có chút kiêng nể gì hết.


      Xem ra, là rất sủng ái mới đem làm hư.


      "Vì sao?"


      Ngữ điệu Nhạc Khải Phong du dương.


      biết là hỏi vì sao gọi là "Nhạc tổng", hay là hỏi vì sao Tiểu Niệm Thần thể cùng.


      Làm sao lại có con nào nhẫn tâm, hai năm có gặp mặt mẹ mình, ở bên ngoài sinh con, còn cho mẹ mình gặp cháu ngoại, huống chi, bộ dạng Tiểu Niệm Thần như vậy đáng , như vậy thảo hỉ!


      Mễ Kiều quay đầu chỗ khác, muốn dài dòng, càng muốn giải thích nguyên nhân, trực tiếp đưa ra đòn sát thủ.


      "Nếu mang theo Niệm Thần, chúng ta cùng khu vui chơi ngày. Nếu mang theo, chúng ta gặp mẹ em!"


      Dù sao, khuôn mặt Tiểu Niệm Thần rất giống Trầm Nghê Trần, chỉ cần ai gặp qua Trầm Nghê Trần, khi gặp Tiểu Niệm Thần nhất định nghĩ ra.


      Mễ Kiều thể mạo hiểm như vậy!


      Sắc mặt Nhạc Khải Phong xẹt qua tia bất mãn.


      Mang Tiểu Niệm Thần cùng nhau chơi khu trò chơi? Mệt cho nghĩ ra! Hai người, người có địa vị xã hội, người là ngôi sao quốc tế, đều là người của công chúng, cùng nhau xuất ở nơi đâu người được sao?


      "Toàn thế giới, dám uy hiếp ông chủ của mình như vậy, sợ là trừ em ra, còn người nào khác!"


      Mễ Kiều trong lòng hơi hơi dung động, rũ mắt xuống.


      "Thực xin lỗi. Nhưng mà, em ......"


      " cái gì?!"


      Thân hình tôn quý của Nhạc Khải Phong hơi hơi cúi xuống, giống như muốn từng bước ép sát, ép buộc Mễ Kiều ra nguyên cớ!


      Ánh điện sáng rỡ chiếu xuống, chiếu lên khuôn mặt nhắn che kín ưu thương của Mễ Kiều, đôi con ngươi ngập nước, tựa hồ thời khắc đều có thể rơi lệ.


      "Em......"


      Thanh khàn khàn. Chỉ chữ, nhưng lại lộ ra chua xót cùng bất đắc dĩ, làm cho thể nào mở miệng, vô lực ra.


      Tâm Nhạc Khải Phong co rút mạnh chút, tiến lên từng bước , kéo Mễ Kiều ôm vào lòng. Nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng .


      "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là tốt. Mễ Kiều, thực xin lỗi."


      Nhạc Khải Phong ôm lấy Mễ Kiều tràn đầy tự trách, ràng biết cả người mang đầy thương tích, lại còn muốn cường ngạnh bức nhớ lại?


      Nhạc Khải Phong hận thể tát chính mình cái cái. thừa nhận, bị ghen tuông làm mờ lý trí.


      Cũng vì vậy nên quyết định, đợi chút nữa nhất định phải cho người đàn ông đó chịu thương tích đầy mình như Mễ Kiều!
      Xuxu2109, Hoa Hồ Lymattroiden2810 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :