44.2
Cảnh Diễn mím môi : "Em cũng biết, đồng ý."
"Cảnh Diễn, nên ép em!" Tô Hiểu Mộc trợn to mắt nhìn , thanh khàn khàn quát.
"Em mệt rồi, nằm xuống nghỉ ngơi lát trước , bảo người ta đưa chút đồ ăn đến, vẫn là cháo gạo đúng ?" Cảnh Diễn xong cũng nghe trả lời ra cửa, ra chỉ có chính biết, là chạy trối chết, chỉ vì sợ lại từ trong miệng nghe được lời “tách ra” gì đó, như thế ngừng chà sát trái tim .
Cảnh Diễn vừa ra ngoài nhận được điện thoại của Vương Hạo, đến ban công bên hành lang nhận điện thoại.
"Ông chủ, chúng tôi liên hệ với truyền thông rồi, lại đáp ứng tăng thêm kinh phí quảng cáo, ở bên báo giấy hẳn là có thể tạm thời đè lại." Vương Hạo dừng chút.
"Tạm thời?" Cảnh Diễn nhăn mày lại, trong trẻo lạnh lùng mà , "Tôi cần tạm thời, tôi muốn hoàn toàn tiêu trừ ảnh hưởng của chuyện này, các cậu lập tức tính phương án."
Vương Hạo do dự chút: "Phương pháp... Cũng phải có, chúng ta có thể công khai trước với truyền thông tin tức quỹ công ích “Ái Tâm” ngài vạch ra lúc trước ..."
Đó là quỹ hội Cảnh Diễn lấy danh nghĩa Tô Hiểu Mộc thành lập tháng trước, từ trong cổ phần Cảnh Thị nắm giữ hàng năm rút ra 10% lợi nhuận dùng cho hoạt động của quỹ, quỹ này chỉ ở giúp đỡ mẹ đơn thân nghèo khó cũng với người mắc bệnh hen suyễn, bây giờ còn ở giai đoạn chuẩn bị. ra mỗi thương nhân hoặc nhiều hoặc ít đều làm chút hoạt động từ thiện để tuyên truyền chính diện hình tượng của mình, nhưng là chỉ định hướng công ích rất ràng như Cảnh Diễn lại khác biệt rất lớn. Theo suy đoán của Vương Hạo, ông chủ nhà vốn là muốn đợi cho quỹ hội chuẩn bị hoàn thiện mới cho Tô Hiểu Mộc, cho ấy niềm vui bất ngờ. Bởi vì ngày khai mạc định vào ngày sinh nhật của Tô Hiểu Mộc, chuyện này trừ cao tầng của công ty biết ra, còn có công bố ra ngoài.
Cảnh Diễn suy nghĩ lâu lắm, rất nhanh : "Quyết định như vậy ."
"Tôi hiểu rồi. Về phần phía Internet, bởi vì tin tức quá nhiều, dân mạng bình thường chỉ là theo đuổi cảm giác mới, chờ sau khi xuất càng nhiều tin tức lớn hơn nữa từ từ quên lãng, dù sao các cũng phải nhân vật của công chúng. Hơn nữa chúng ta cũng có ý khống chế tin tức thêm độ nóng lan rộng, cho nên việc hẳn là rất nhanh ngừng lại." Bọn họ ngay từ đầu chính là bởi vì chuyện này liên quan tới việc riêng của ông chủ mà hoảng loạn trận tuyến đầu, chờ tỉnh táo lại, ra phát cùng xử lý nguy cơ trước đây có khác biệt quá lớn, chỉ là đối tượng giống, cho nên lần này cần thực cẩn thận hơn tỉ mỉ hơn mà thôi.
"Cậu cho Trần Duệ, nếu lần này xử lý tốt, bộ phận quan hệ xã hội cuối năm chia hoa hồng tăng thêm chút."
Vương Hạo ở đầu điện thoại bên kia cười khổ, hoa hồng này cũng phải dễ lấy như vậy, nếu xử lý tốt nhưng là ngay cả bát cơm cũng bảo đảm, lấy lại bình tĩnh, kế tiếp chuyện này tự mình nhắc tới cũng khó khăn: "Ông chủ, người điều khiển phía sau màn tìm được rồi, hẳn là..." dám ra cái tên kia.
"Tần Trăn?" Cảnh Diễn thay ta tiếp, " tiếp."
Vương Hạo mặc dù có chút kinh ngạc giọng điệu của ông chủ, chẳng qua quả là thở phào nhõm, khái quát : "Bộ phận kỹ thuật căn cứ vào địa chỉ IP của người gửi bài tra được chỗ, đó là quê nhà phóng viên gửi hình lần trước. Theo hiểu biết của chúng tôi gã bởi vì thị trường chứng khoán xuống thiếu nợ ít, sau khi về nhà lại vẫn tìm được công việc, nhưng dạo này lại trả hết nợ lần. Chúng ta dùng số phương pháp, biết hai tuần trước gã từng lén lút trở lại Bắc Kinh, chỗ vào ở chính là khách sạn Tần tiểu thư ở, có người bán hàng chứng bọn họ từng gặp mặt. Chúng ta... nên xử lý như thế nào?"
Cảnh Diễn nắm quyền cười lạnh: "Gã muốn mượn loại chuyện chửi bới danh dự nham hiểm này xoay người? Nghĩ đến nhàng, vậy lấy đạo của người trả lại cho người, nên làm như thế nào còn muốn tôi dạy cho cậu? Về phần nước Mỹ bên kia, tôi có tính toán."
cúp điện thoại, bác giúp việc cũng đưa cháo gạo tới, còn có chút đồ ăn sáng khai vị, bảo bác về, tự mình cầm đến phòng bệnh.
Bên trong từng trận tiếng cười truyền ra làm bước chân của dừng lại, nắm chặt ngón tay xách hộp giữ ấm, từ cửa sổ cửa nhìn vào, Hiểu Mộc dựa vào gối ngồi thẳng người, mặt mang theo nụ cười thản nhiên, giống chết lặng lạnh lùng như khi đối diện với vừa rồi.
Tiểu Nghiêu đứng ở bên giường, tay cầm bát, tay cầm thìa múc cháo ở bên miệng thổi thổi, lại đưa đến trước mặt Tô Hiểu Mộc, bắt chước người lớn "A" tiếng. Tô Hiểu Mộc nhìn dáng vẻ nhu thuận này của con, nụ cười khóe môi càng sâu, cũng ngoan ngoãn há miệng ăn miếng. Tiểu Nghiêu thông minh lại bón miếng, Tô Hiểu Mộc cho dù có khẩu vị, cũng nỡ lòng từ chối ý tốt của con.
Vẫn là Lăng Tử Kỳ cẩn thận, sờ sờ đầu Tiểu Nghiêu : "Được rồi, mẹ cháu vừa tỉnh, ăn hết nhiều như vậy."
"Mẹ?" Sau khi Tiểu Nghiêu nghe xong cắn cắn môi, dáng vẻ muốn khóc mà lại khóc làm cho người ta thương đến tận trái tim.
Tô Hiểu Mộc cố giương ra nụ cười: "Mẹ tốt hơn rất nhiều rồi, có suy yếu như bọn con nghĩ đâu, hai ngày nữa là tốt rồi ."
Mắt Tiểu Nghiêu đỏ đỏ, cởi giày bò lên giường lập tức ôm lấy : "Mẹ, mẹ yên tâm, về sau con nhất định bảo vệ mẹ!"
"Được! Mẹ chờ đấy!" Tô Hiểu Mộc nghèn nghẹn yết hầu, nhịn được hôn lên trán thằng bé cái.
Lăng Tử Kỳ kéo Tiểu Nghiêu, với Tô Hiểu Mộc: "Em nên nghỉ ngơi rồi, tối nay bọn lại đến thăm em."
"Vâng, yên tâm , em sao." Tô Hiểu Mộc đơn giản lên tiếng.
Dáng vẻ hài hòa hòa hợp kia của bọn họ, thẳng tắp mà đâm vào trái tim Cảnh Diễn đau nhói.
Lúc Lăng Tử Kỳ kéo Tiểu Nghiêu ra nghĩ tới gặp phải Cảnh Diễn, sửng sốt lúc lâu. Cảnh Diễn gật gật đầu với ta, giọng điệu xa cách đáp tạ: "Cám ơn lo lắng chiếu cố Hiểu Mộc, còn có công việc, Tiểu Nghiêu vẫn là về cùng tôi ."
vươn tay muốn kéo Tiểu Nghiêu đến bên người, nào ngờ Tiểu Nghiêu rúc vào phía sau Lăng Tử Kỳ, ló ra nửa cái đầu: "Con trở về với cha, mẹ , con có thể ở cùng chú Lăng hai ngày."
"Tiểu Nghiêu!" Cảnh Diễn vui giận tái mặt, thanh cũng thấp rất là dọa người.
"Dữ cái gì? Ai bảo mỗi lần mẹ gặp chuyện may cha cũng ở đây, còn thường xuyên làm cho mẹ khó chịu, con chán ghét cha..." Tiểu Nghiêu phục giọng thầm.
"Sao lại như vậy?" Lăng Tử Kỳ gõ đầu thằng bé cái, lúc này mới giương mắt nhìn Cảnh Diễn, nghiêm túc : "Hai ngày này tôi đều nghỉ, để cho thằng bé cùng tôi trước , trẻ cáu kỉnh, qua vài ngày là tốt rồi."
Cảnh Diễn nhìn lại ta, ánh mắt rất phức tạp, là thưởng thức, là ghen tị hay là cái gì khác, để ý , lại nhìn thoáng qua con trai, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp: "Vậy phiền rồi." Lại với Tiểu Nghiêu, "Phải hiểu chuyện, biết chưa?"
Tiểu Nghiêu đứng sững lên tiếng, khuôn mặt nhắn cứng nhắc, cho đến khi Lăng Tử Kỳ kéo kéo nó, giống như nhân vật người cha đổi chỗ, thằng bé mới tình nguyện : "Con biết rồi."
Động tác rất quen thuộc lẫn nhau của bọn họ Cảnh Diễn tất nhiên nhìn vào mắt, trong mắt lướt qua chút ảm đạm, chẳng qua là lưng cứng nhắc, thêm gì nữa.
Cảnh Diễn trở lại công ty, xử lý số vấn đề khẩn cấp, mở hội nghị video với ngài Smith ở nước Mỹ, quyết định rồi đến chi tiết tiến thêm bước hợp tác, lúc lại chạy đến bệnh viện là nửa đêm, còn nhớ lần trước nghỉ ngơi là lúc nào rồi.
bỗng nhiên nhớ tới lâu trước đây Tô Hiểu Mộc từng với : "Em cũng biết vì sao lại khiến cho mình bận rộn như vậy, so với đại đa số người mà , tiền của đủ nhiều đủ dùng rồi, có thời gian bằng làm chút chuyện mình cảm thấy có hứng thú..."
"Bàn chuyện làm ăn chính là chuyện cảm thấy hứng thú..." Khi đó trả lời như vậy.
bất mãn hừ tiếng: "Chẳng lẽ ở trong lòng cũng có cái gì khác còn có sức hấp dẫn hơn công việc?"
Giờ đây nghĩ đến, ra là trách mình có rút ra nhiều thời gian ở cùng và con ? Về sau sửa lại.
Chẳng qua là còn chưa đến gần phòng bệnh, xa xa nghe thấy “loảng xoảng” tiếng, nhíu lông mày cái, bước chân cũng tăng nhanh theo, xoay cửa mở ra vừa nhìn vào bên trong, đầu tiên là ngơ ngác chút, sau đó nhanh chóng khép cửa lại, chắn tất cả khí lạnh đêm đông ngoài cửa.
Tô Hiểu Mộc cũng lập tức cứng lại, ngón tay còn dính thuốc mỡ tan máu bầm, lọ thuốc mỡ rơi xuống đất, mà tà áo bệnh nhân của cởi ra nửa, lộ ra quá nửa lưng, máu bầm sâu vết nông vết da thịt trắng như tuyết càng ràng hơn, dùng nhìn thấy ghê người để hình dung cũng đủ.
còn chưa kịp phản ứng, chạy tới sau người , giật mình, vội vàng muốn kéo áo trở lại che giấu lúng túng, lại bị chặn tay lại: " tới giúp em bôi thuốc."
Tô Hiểu Mộc khó khăn lắm mới câu: "Tự em... , gọi y tá bôi giúp em là được rồi."
"Hiểu Mộc, chúng ta là vợ chồng." Cảnh Diễn bất mãn nhắc nhở câu.
Chuyện thân mật hơn nữa bọn họ cũng làm rồi, sao lại trở nên xa lạ như bây giờ?
Tô Hiểu Mộc thêm gì nữa, tùy cởi áo mình xuống, lần nữa nhặt cái lọ lên bôi thuốc cho . đưa lưng về phía , trong phòng mở máy sưởi, cũng cảm thấy lạnh, nhưng là khi đầu ngón tay của trượt đến những vết máu bầm kia, vẫn là tự chủ được run lên cái.
dừng lại động tác, giọng hỏi: "Vẫn còn rất đau sao? chút nữa."
Tô Hiểu Mộc lắc lắc đầu, cắn môi cảm thụ vòng vòng xoa lên những vết thương kia, thuốc mỡ lạnh lẽo dưới cái xoa của nóng đến kinh người, trừ đau ra, còn có chút nhột, cảm thấy mặt cũng có chút nóng, nhịn được : "Được rồi, tầm tầm rồi."
Bỗng dưng, từ phía sau ôm chặt, chặt đến giữa hai người để lại kẽ hở, ngay cả tiếng tim đập của cũng có thể cảm nhận được, dùng sức giãy giãy, giãy ra được. chỉ là chôn ở giữa cổ của , hô hấp nóng rực lượn lờ ở bên tai , dịu dàng thỉnh cầu: "Đừng nhúc nhích, để cho ôm lát, chỉ lát..."
Từ chiến tranh lạnh tới nay, bao lâu ôm như vậy? luôn cự người ngoài ngàn dặm, tìm được phương pháp tới gần , mà cách làm tự cho là đúng, ở trước mặt cũng là sai lầm, cho nên bọn họ chỉ có thể để vuột mất lần nữa.
Bây giờ loại thái độ buồn vui này của càng làm cho biết làm như thế nào cho phải, tình nguyện mắng đánh , hoặc là oán giận hoặc là làm nũng, lúc khóc lúc cười, cũng đừng là vẻ mặt chết lặng thờ ơ, khi đối mặt với luôn là cẩn thận từng li từng tí đè nén cảm xúc của mình, thậm chí tùy ý tự tại được như đối với Lăng Tử Kỳ.
cần mình hèn mọn như vậy, bọn họ nên ngang hàng.
Nhưng ngay cả có bản lĩnh tung hoành tứ hải, lại ở giờ khắc này cảm thấy vô lực sâu.
thừa nhận ghen tị Lăng Tử Kỳ, ghen tị sắp phát điên rồi.
"Hiểu Mộc, chúng ta làm lại từ đầu nhé." Lần này học được như thế nào, làm người chồng tốt như thế nào.
Đáng tiếc là, Tô Hiểu Mộc quyết tâm định cho thêm cơ hội, thân thể cứng đờ, quyết đoán trả lời: " được."
Cảnh Diễn để mặt đối diện với mặt mình, chăm chú nhìn hỏi: "Vì sao?"
Tô Hiểu Mộc nhịn được vươn tay, dùng ngón tay tô lại đường nét tuấn tú của , trong nét mặt mang theo bỏ được sâu, nhưng sau giây lại lưu tình chút nào đẩy ra, khép lại vạt áo: "Cảnh Diễn, qua mười năm, em tựa như bệnh nhân mắc bệnh mù màu, cố chấp cho rằng chính là màu sắc duy nhất thế giới em nhìn thấy, bây giờ trời cao để cho em có cơ hội chữa khỏi loại bệnh này, em muốn thử lần, muốn nhìn thấy màu sắc khác, muốn nhìn thấy bản thân hoàn toàn mới, hiểu chưa? Đúng là em muốn làm lại từ đầu, nhưng phải cùng ."
Tác giả ra suy nghĩ của mình: là tác giả khổ cực liên tục hai tuần tăng ca có nghỉ ngơi, tôi đến đổi mới (┬_┬)
Chương 45, đối đàm
Editor: Trạch Mỗ
Vẻ mặt của Cảnh Diễn ở dưới ánh đèn mờ mịt nhu hòa , nắm cổ tay chặt, chỗ ấy mảnh dẻ chỉ cần khép lại ngón tay là có thể dễ dàng nắm chặt, quá gầy rồi. Bọn họ dựa vào rất gần, có thể ngửi được mùi thơm nhàng khoan khoái sau khi tắm rửa người , yên lặng nhìn . Vặn chân mày trầm giọng " đồng ý." Tô Hiểu Mộc có chút sợ sệt, mím môi chịu tiếp lời, lại nâng tay vuốt vuốt mái tóc dài của , bình tĩnh mà kiên định lặp lại lần "Tô Hiểu Mộc, em nghe rồi chứ, đồng ý ly hôn."
ly hôn, còn có thể giữ lại cố gắng vãn hồi, ly hôn rồi, có nắm chắc rồi.
Tô Hiểu Mộc chua sót cười cười: "Lúc trước em đưa ra cầu kết hôn với đồng ý, sau đó là em ép , bây giờ em ra ly hôn cũng đồng ý, có lẽ là em cố chấp, em tùy hứng, em làm sai rồi." chợt ngẩng đầu chăm chú nhìn , tình cảm trong mắt rất phức tạp, trầm mặc lát, mới hé môi gằn từng chữ , " khi như vậy, vậy em tùy hứng ép lần nữa ."
Trong phòng bệnh lập tức an tĩnh lại, khí rất lạnh.
Đêm nay gió nổi lên, đến sau nửa đêm vậy mà đợt tuyết đầu tiên rơi xuống bắt đầu mùa đông tới, bông tuyết bay múa đầy trời, có phương hướng, có chút giống như tình đóng băng bây giờ của bọn họ.
Rất nhanh Cảnh Diễn biết từ “ép” trong miệng Tô Hiểu Mộc là có ý gì, bởi vì bắt đầu từ ngày đó có biện pháp ăn vào bất cứ thứ gì, hầu như là ăn cái gì nôn ngay ra cái đó.
Cảnh Diễn gần như ngay cả công ty cũng , tiêu phí phần lớn thời gian ở trong bệnh viện cùng , thấy được vẻ mặt xanh xao vàng vọt đơn của , sắc mặt lại của càng ngày càng ủ dột hơn, cũng nghiêm túc trưng cầu ý kiến của bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng, học theo các loại sách dạy nấu ăn, ngại phiền toái tự mình đưa tới bệnh viện cho Tô Hiểu Mộc ăn. cũng từ chối, mỗi lần cũng rất nghe lời ăn, chẳng qua là sau khi lại nôn ra toàn bộ, cơ hồ ngay cả mật cũng vét sạch rồi, ngay cả y tá cũng đành lòng tiếp tục nhìn.
Mới chỉ mấy ngày, cả người Tô Hiểu Mộc lại gầy vòng, cuối cùng thể dựa vào truyền dịch dinh dưỡng để duy trì nhu cầu căn bản của chức năng cơ thể.
Lại qua hai ngày.
Trong phòng bệnh, Lăng Tử Kỳ nhịn được : "Em muốn ta ký tên ly hôn, phương pháp có rất nhiều loại, nếu cứ dùng làm lá chắn, như vậy độ tin cậy có thể cao hơn chút, cần gì tự mình khổ cực như vậy?" vừa giao ban, thay ra áo bác sĩ màu trắng, chỉ mặc chiếc áo khoác ngoài hai hàng cúc màu quân đội hưu nhàn, tóc cắt rất ngắn, làm cho càng thêm nhanh nhẹn tuấn. Thấy nãy giờ gì, chỉ là đứt quãng ho khan, vặn lông mày bổ sung ."Em biết, ngại ."
Tô Hiểu Mộc đón nhận ánh mắt của , lắc đầu : "Người khác còn dễ , tình huống của em ràng nhất, em là muốn ăn, phải giận dỗi." ra là có khẩu vị, chẳng qua là mượn cái này làm ít mánh khóe, lợi dụng sức khỏe của để kích động điểm yếu của Cảnh Diễn, buộc cúi đầu chịu thua trước, là người, mặc dù tính cách rất nội liễm cứng rắn, nhưng là nội tâm cũng dịu dàng nhất, chỉ là vấn đề thời gian."
hướng về phía suy yếu cười cười, "Về phần nếu dùng làm lá chắn, phỏng chừng ấy cũng tin, hơn nữa... em muốn lợi dụng ."
cần thiết dùng lời dối đâm phát là hỏng này, lại càng nên dính dáng đến Tử Kỳ, có loại quyền lợi này, hơn nữa mỗi lần đối mặt với , trong lòng cũng nổi lên áy náy nhè , nợ rất nhiều, thể nợ nữa.
Lăng Tử Kỳ nhìn sâu, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp , xinh đẹp đứng bên cạnh thầy hướng dẫn, cong mắt cười tủm tỉm với mình: "Xin chào, tôi là Tô Hiểu Mộc." Nụ cười trong vắt khi đó làm cho người ta liếc qua thấy ngay, mà giống nụ cười chân bây giờ, giấu tất cả buồn vui dưới đáy lòng.
Tay của nắm lại nắm, lại chậm rãi buông ra, thở hơi dài. muốn lợi dụng mình... Cho tới bây giờ đều là tiến lùi ràng như thế, nên may mắn tôn trọng mình tôn trọng tình bạn của bọn họ, nhưng tại sao còn mơ hồ cảm thấy mất mát? ra từ lúc tám năm trước nàng từ chối mình rồi.
"Vậy em định cứ kết thúc với ta như vậy? nghe chuyện này ta xử lý vô cùng tốt, những lời đồn đại kia khuếch tán nữa, tin tức cũng có bài báo tiêu cực nào, ta còn lấy danh nghĩa của em làm quỹ công ích, rất oanh động, về phần người phụ nữ kia cũng nhận được trừng phạt..." Phỏng chừng ai cũng ngờ tới Cảnh Diễn có thể lòng dạ sắt đá đối phó người phụ nữ được gọi là “mối tình đầu” của ta.
"Được rồi, đừng nữa" Hai tay Tô Hiểu Mộc ra dấu stop.
Lăng Tử Kỳ tức cười, nhìn nét mặt của đoán chừng cũng là biết rồi, xem ra là hạ quyết tâm, đề tài này cần thiết lặp lại nữa, quay đầu, thấy khung ảnh bày tủ đầu giường, là ảnh Tiểu Nghiêu chụp ở Disney, đầu đội mũ vịt Donal, nụ cười mặt giống Tô Hiểu Mộc như đúc. Buổi sáng trước khi thằng bé đến trường “ngàn căn vạn dặn” bảo mình phải đưa ảnh chụp đến bệnh viện, sợ lúc mẹ nhớ nó là có thể nhìn ảnh giải buồn, khóe miệng gợi lên độ cong ấm người: "Lúc ta mới quen, Tiểu Nghiêu mới hơn hai tuổi chút nhỉ."
Tô Hiểu Mộc cũng theo ánh mắt nhìn ảnh con trai nhà mình, nheo mắt lại cười cười: "Đúng vậy, vừa lên lớp mẫu giáo bé." Lại dùng tay diễn tả độ cao, "Mới cao tí tẹo như vậy."
Lăng Tử Kỳ dựa vào lưng ghế dựa phía sau, cười : "Thằng bé cũng sợ người lạ. Cứ thích bế nó chạy khắp nơi, em còn ghen tị đó."
"Đúng vậy. Chỉ mới gặp mấy lần, lòng nó hướng về rồi." Tô Hiểu Mộc tựa hồ nhớ lại tình cảnh khi đó, nụ cười càng dịu dàng càng rực rỡ, "Hơn nữa vừa khéo đoạn thời gian đó có bộ phim về bác sĩ rất thành công, em liền đánh đồng với những bác sĩ phong lưu trong phim kia. Sợ làm hư thằng bé, cái gọi là gần mực đen..."
Ý kiến này làm cho Lăng Tử Kỳ dở khóc dở cười, nhe ra hàng răng trắng noãn, mỉm cười "Bề ngoài quá tuấn phải là lỗi của chứ? Hơn nữa, phong lưu nhưng hạ lưu, chẳng lẽ em nghe càng là người hoa tâm gặp được đúng người lại càng chuyên tình sao?"
Sau khi lời này xong, hai người bọn họ đều ngây ngốc, biểu cảm mặt Lăng Tử Kỳ là ngượng ngùng.
Tô Hiểu Mộc mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc: "Tử Kỳ, tâm ý của em đều hiểu, nhưng là..."
"Nhưng là Cảnh Diễn gặp được em sớm hơn bước, cho nên em thể tiếp nhận ." Lăng Tử Kỳ rất bình tĩnh tiếp, cúi đầu , " đều biết, Hiểu Mộc, đều... biết."
Nhìn sườn mặt nét của , Tô Hiểu Mộc mấy lần muốn lại thôi, cuối cùng vào lúc sắp rời mới cố lấy dũng khí : "Tử Kỳ, cần trở thành Tô Hiểu Mộc khác, mình em ngốc là đủ rồi, ... đáng giá người tốt hơn." Giọng của rất , cũng rất kiên định, muốn lãng phí thời gian người mình nữa, rất đáng, có ai hiểu được cái loại tư vị bị dày vò gấp bội phần này hơn .
Tay Lăng Tử Kỳ nắm tay nắm cửa xiết chặt, cứng ngắc mà đứng, hồi lâu sau, mới gật gật đầu "Em dong dài. phải rồi sao, hiểu, đừng lo lắng cho ."
vừa mới ra khỏi thang máy, vừa vặn chạm ngay mặt Cảnh Diễn cầm bữa tối chuẩn bị vào, bước chân hai bên dừng chút.
Cơn tức của Lăng Tử Kỳ biết đến từ đâu, phát cướp lấy hộp đừng thức ăn kia hung hăng ném xuống đất, thức ăn tỉ mỉ chế biến rơi vãi lung tung, dùng lực níu lấy vạt áo Cảnh Diễn cười lạnh: " có biết ấy nôn đến độ cổ họng bị thương nghiêm trọng hay ? Lúc ấy cần ấy, bây giờ ấy muốn buông tay lại kéo chặt?"
Cảnh Diễn theo bản năng bắt lấy cánh tay ta, ánh mắt sâu thẳm khó lường, gợi lên khóe miệng tự giễu phản bác: "Tôi hề cần ấy."
Con ngươi Lăng Tử Kỳ thu lại, sắc mặt tái mét quát to: " hề? Vậy sớm làm gì ? Nhất định phải bức người đến nước này mới vừa lòng?"
Bên cạnh sớm có bác sĩ quen biết kéo Lăng Tử Kỳ ra, khổ tâm khuyên giải an ủi, sau lúc lâu, Lăng Tử Kỳ cũng tỉnh táo lại, hơi sửa sang lại quần áo chút, giương mắt nhìn lại, Cảnh Diễn so với còn chật vật hơn, vạt áo phẳng phiu bị nắm nhăn lại, quần còn dính ít thức ăn lỏng. nhìn ta lâu, mới hờ hững mở miệng, " ấy vừa mới uống non nửa bát cháo, bằng chúng ta tìm chỗ chuyện chút ."
Là câu hỏi, cũng là dùng giọng điệu trần thuật, dường như biết Cảnh Diễn từ chối , cho nên lập tức về phía bãi đỗ xe.
Cảnh Diễn khẽ nhếch môi, theo phía sau ta rời khỏi bệnh viện, bọn họ vào quán bar, bởi vì sắc trời còn sớm, cho nên người đến nhiều lắm, tốp năm tụm ba ngồi bàn, DJ sàn nhảy mở bản tình ca buồn Âu Mỹ, du du dương dương, bọn họ ngồi ở ghế dài màu đỏ trong góc, quá ồn ào cũng tính là yên tĩnh, cũng thích hợp chuyện phiếm.
Lăng Tử Kỳ tựa hồ là khách quen của nơi này, vẫy tay gọi bồi bàn tới đây, đối phương rất tự nhiên ngay: "Lăng tiên sinh, vẫn là Whisky?" gật gật đầu, lại xoay người hỏi Cảnh Diễn: " muốn uống gì?"
Thấy Cảnh Diễn lắc lắc đầu, giương mắt liền : "Hai chén trước."
Còn ngồi chưa ấm chỗ, Cảnh Diễn thẳng hỏi ta: " muốn chuyện gì với tôi?" hơi nghiêng cơ thể về phía trước, hai tay đan nhau đặt ở đầu gối, hơi nghiêng mặt nhìn thẳng ta.
Lăng Tử Kỳ cũng tránh nhường, thậm chí có chút thưởng thức tính cách trầm ổn nội liềm như ta, cách lát, mới chậm rãi : "Nghiêm khắc mà , coi như là tình địch của tôi, xuất sớm hơn tôi bốn năm, là cha của Tiểu Nghiêu, nhưng lại là tôi, cùng Hiểu Mộc vượt qua sáu năm gian nan nhất của ấy, Tiểu Nghiêu trưởng thành, nghiệp được như ý, sức khỏe tốt, tất cả đều là tôi ở bên cạnh ấy..."
"... cũng cần lấy đến để khiêu khích tôi, có cái gì thẳng là được rồi." Cảnh Diễn nheo lại ánh mắt sắc bén, lành lạnh mở miệng.
"Vậy tôi cũng quanh co lòng vòng, mặc dù lập trường của chúng ta khác nhau, nhưng mục đích của chúng ta đều là giống nhau, chúng ta đều muốn Hiểu Mộc tốt. Nhưng phải thừa nhận điều, tôi so với , thậm chí so với ấy đều hiểu biết ấy là người như thế nào hơn." Lăng Tử Kỳ dừng chút, bartender đưa rượu tới, uống hớp to, thở ra hơi mới tiếp tục ."Nếu vẫn đồng ý ly hôn, kéo dài như vậy chỉ có thể lưỡng bại câu thương, ấy gần tuần ăn vào cái gì rồi?"
Cảnh Diễn mang theo hàn ý ngắt lời ta: " cho là. Tôi nhường cơ hội cho ?”
Lăng Tử Kỳ cũng thèm để ý, nhàng chậm rãi : "Dù cho tôi có cơ hội, cũng phải là nhường cho tôi, mà là Hiểu Mộc cho, chẳng qua, thực tế ấy vừa mới từ chối tôi." Mặc kệ uống hay uống, Lăng Tử Kỳ lễ phép chạm chén với , sau đó uống hơi cạn sạch, khuôn mặt dưới ánh sáng mờ tối bị hơi rượu say đỏ càng thêm tuấn ràng, "Tôi ghen tị với , cần làm cái gì, dễ dàng nhận được tình toàn tâm toàn ý của ấy, mà tôi làm được nhiều hơn nữa, ấy cũng chỉ coi tôi là bạn bè, hết lần này đến lần khác còn quý trọng." hừ lạnh tiếng, giọng điệu mang theo ủng hộ.
ta ghen tị với ? Cảnh Diễn trầm mặc, ra mới ghen tị ăn ý cần phải giữa ta và Hiểu Mộc.
"Sức khỏe của ấy vốn tốt. Tiếp tục truyền dịch dinh dưỡng nữa, chỉ tệ hơn, vậy ..." Lăng Tử Kỳ giương mắt, "Có phải nên vì ấy làm chút gì đó hay ? Theo tính cách của Hiểu Mộc, chuyện ấy quyết định thay đổi, ép ấy như vậy, chỉ làm ấy càng cách càng xa, thay vì chạy trốn tới chỗ biết, bằng hãy thử buông tay."
Trong nháy mắt kia, Cảnh Diễn tựa hồ hiểu được ta muốn biểu đạt những gì, chẳng qua vẻ mặt của vẫn giọt nước lọt như cũ. Chỉ là thản nhiên , "Buông tay dễ dàng như vậy mà , bây giờ ngồi ở chỗ này, những lời này với tôi." vậy ai cũng nhìn ra được, tình cảm của ta với Hiểu Mộc rất sâu, rất khó có thể bỏ xuống.
"Đúng vậy, ngay cả tôi cũng biết tôi làm cái gì." Lăng Tử Kỳ buồn bã rủ rỉ câu, dường như sắp say, "Nhưng mà tôi biết, làm như thế nào là tốt nhất đối với Hiểu Mộc, có sẵn lòng nghe tôi lời hay ."
bỗng ngước mắt, vẻ mặt có vài phần đoán ra: "Xin lắng tai nghe."
Lăng Tử Kỳ cười như cười, sáp lại gần câu .
Cảnh Diễn biến sắc.
Lăng Tử Kỳ liếc nhìn bật cười: "Làm sao? Đường đường tổng giám đốc Cảnh thị, thần thoại giới tài chính kinh tế, ngay cả bản lĩnh dũng khí như vậy cũng có sao? Vậy còn có tư cách gì ấy?
Ở dưới ánh sáng mờ mờ của quán bar, đôi mắt thâm thúy như Hắc Diệu thạch của Cảnh Diễn phát sáng đến dọa người,
ai biết bọn họ làm ước định gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Tử Kỳ vừa dậy nhận được điện thoại của Cảnh Diễn.
Cảnh Diễn : "Tôi muốn nhờ giúp tôi làm chuyện."
Sau khi nghe xong, nằm ngửa nhìn trần nhà màu xanh nước biển, hồi lâu mới bất đắc dĩ thở dài tiếng: "Được rồi, tôi đáp ứng ."
Tô Hiểu Mộc, em đáng giá có được tốt hơn, nhưng người tốt hơn nữa cũng phải là em, mà có thể vì em làm nhiều như vậy, hy vọng, em có thể hạnh phúc cả đời.
Last edited by a moderator: 4/10/15