1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bất ái thành hôn - Mạc Oanh (86 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 40: Giai điệu tuyệt vời



      Cả căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, yên ắng chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người, bầu khí đột nhiên mập mờ.


      Chu Hàn chăm chú vào người phụ nữ trước mặt, lâu mới chậm rãi mở miệng: “ say rồi!”


      Lâm Lệ nhìn , nở nụ cười, tửu lượng của cao, khi uống rượu đừng là rượu đỏ, ngay cả bia cũng chỉ có thể uống tới hai chén là cùng, thể nhiều hơn được, nhưng hôm nay càng uống càng tỉnh táo.


      Lắc đầu : “ hề, tôi còn tỉnh hơn so với bình thường” bởi vì ngày xưa sống quá mơ hồ, mới có thể đơn phương tới mười năm, nhưng giờ đây nên tỉnh lại rồi, con người có quyền cứ mơ hồ mãi được, ít nhất là vì ba mẹ , nên sống tốt, mà phải để ba mẹ cách xa mình ngàn dặm còn phải lo lắng cho nữa.


      Chu Hàn vẫn nhìn , ánh mắt sắc bén như thanh đao nhọn, có thể đâm thủng bất cứ tấm áo giáp bảo vệ nào cõi đời này.


      Vừa mới mình say, bây giờ Lâm Lệ đột nhiên cảm thấy cả người nóng lên, nhiệt độ mặt từng chút từng chút tăng lên, sắc đỏ sắp lan đầy khuôn mặt nhắn rồi.


      Đưa tay kéo kéo cổ áo sơ mi, muốn cho mình hít thở dễ dàng hơn, thoái mái chút ít. là vô ý, hoàn toàn hành động theo bản năng, nhưng những thứ này lại là hấp dẫn chết người đối với người đàn ông, đặc biệt là người đàn ông bình thường cấm dục bao năm nay.


      Chu Hàn quay đầu , dùng tự chủ và lạnh lùng còn nhiều lắm ra lệnh hai mắt của thể nhìn loạn, đứng dậy, hai cánh tay hai bên hông nắm chặt, lạnh giọng : “ say rồi, tôi để xảy ra quan hệ với người tỉnh táo, diễn giả làm vẫn là chờ tỉnh rượu hãy !” dứt lời, Chu Hàn xoay người muốn rời .


      biết tâm tình tốt, muốn mượn lần say rượu này để quên những chuyện muốn nhớ, nhưng lại muốn thấy sáng ngày mai sau khi tỉnh dậy thấy người nằm bên cạnh mình mà hối hận. Mặc dù phải quân tử nhưng cũng đến mức là tiểu nhân.


      “Tôi say, tôi rất tỉnh táo!” Lâm Lệ tức giận hướng về bóng lưng của hét lên. “Chu Hàn! dám sao?”


      Chu Hàn dừng bước, hai nắm tay sít chặt, cố gắng áp chế kích thích muốn động kia.


      Ngay lúc lý trí Chu Hàn còn đấu tranh với dục vọng Lâm Lệ từ phía sau đột nhiên bước lên, vọt tới trước mặt , sau đó đưa tay kéo cổ xuống, chủ động dâng lên đôi môi mình.


      Chu Hàn kịp phản ứng, chỉ có thể trợn mắt nhìn khuôn mặt phóng đại của Lâm Lệ, mà bây giờ nhắm mắt chuyên tâm hôn mình.


      Môi vẫn giống như trong trí nhớ của , rất mềm mại lại mang chút ngọt ngào. Nhưng lần này hề giống những lần trước, hai lần trước là bởi đánh lén nên phản ứng của luôn ngây ngô mà kháng cự, như thiếu nữ chưa hiểu chuyện, mang theo chút ngốc nghếch đáng . Nhưng bây giờ, cái lưỡi mềm ấm áp cạy mở hàm răng trực tiếp chui vào trong khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi dây dưa nhảy múa, còn vẻ đờ đẫn ngượng ngùng kia, giờ phút này nhiệt tình mà bạo dạn.


      Lúc Chu Hàn còn giật mình, Lâm Lệ buông cánh tay vừa mới ôm , rời khỏi môi , đỏ mặt, đôi môi kia bởi vì nụ hôn nóng bỏng mà óng ánh hồng nhuận.


      Thấy mất ấm áp cùng ngọt ngào kia, Chu Hàn theo bản năng bất mãn mà nhíu mày.


      “Tôi tôi say phải sao” cặp mắt to của Lâm Lệ nhìn chằm chằm Chu Hàn, môi đỏ mọng khẽ lẩm bẩm, bộ dáng như đứa bé còn chưa lớn lên, mang vẻ quật cường đáng .


      Chu Hàn nhìn , khóe miệng nhịn được gợi lên nụ cười, : “Lúc bình thường say cũng phải bộ dạng này.”


      Lâm Lệ nhìn chằm chằm , tức giận trừng mắt, ánh mắt như chỉ trích ngoan cố, ràng nhấn mạnh với rất nhiều lần say, nhưng sao cứ khăng khăng say, người uống rượu say còn có thể lôi kéo hôn như vậy sao? (VL: *thực ra là có*)


      Chu Hàn cũng nhìn chằm chằm , trong lòng thầm quyết định, nếu còn nhìn vào thêm phút nữa, bất kể bây giờ lí trí tỉnh táo hay là hồ đồ, làm ‘ngay tại chỗ’ cho !


      Chẳng qua còn đợi Chu Hàn ở trong lòng thầm đếm xong phút, Lâm Lệ lại lần như vậy ôm lấy cổ , nhón mũi chân muốn cưỡng ép , dùng lực còn mạnh hơn vừa rồi, mút lấy lưỡi của , cố ý nhàng cắn lên đầu lưỡi , sau đó, môi còn dán lên môi : “Tôi tôi uống say!” dứt lời, cánh tay vốn ôm lấy bả vai bất tri bất giác thế nhưng kéo áo sơ mi khỏi cái quần âu từ lúc nào, sau đó cánh tay bé lần vào trong áo sơ mi, lòng bàn tay mềm nhũn nhàng chà xát qua lại lưng .


      Nếu Chu Hàn còn có thể nhẫn, còn có thể duy trì lí trí tỉnh táo có lẽ phải là đàn ông bình thường nữa rồi, chỉ nghe thấy tiếng rủa thầm: “Shit!” Sau đó cũng chẳng quan tâm cái gì lí trí, cái gì tự chủ, hai bàn tay vẫn nắm chặt bên cạnh chợt giơ lên, giữ chặt gáy , há miệng đoạt lại quyền chủ động, chiếc lưỡi linh hoạt quấn quýt lấy , bá đạo và mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng , chiếm đoạt thành trì.


      Lâm Lệ hé miệng phối hợp cùng , nhưng phải là độ phối hợp của Lâm Lệ cực cao cũng chịu nổi loại nhiệt tình mạnh như vũ bão kia của Chu Hàn, cho nên thời điểm Chu Hàn buông ra gần như thở nổi, cánh tay vốn ở lưng chơi đùa sớm thu hồi, giờ này yếu đuối để trước ngực Chu Hàn, chống đỡ để cho mình tuột xuống mặt đất, bởi hai chân tại còn chút sức lực nào.


      Chu Hàn cúi đầu nhìn người trong ngực, tay dùng sức vòng qua cánh tay nhấc người lên, cái trán chống lên trán , nhìn vào ánh mắt : “Hỏi lần cuối cùng, có biết mình làm gì hay ?” muốn vì chút khó chịu nhất thời mà làm chuyện khiến mình hối hận, mặc dù biết nếu như mình giải quyết ngay bây giờ, căng thẳng đau đớn giữa hai chân khiến sống bằng chết, nhưng có nguyên tắc của , bọn họ có thể mà lên giường, nhưng phải là tình tôi nguyện, chút miễn cưỡng cũng dừng lại.


      Lâm Lệ còn thở , nhìn , hai người kề rất gần, khoảng cách rất gần, chỉ khoảng milimet, có thể mình trong mắt của , hô hấp của phả ra trước chóp mũi mình, cảm giác được giờ phút này căng thẳng, hô hấp hơi thô, khí thở ra lại càng nóng bỏng như muốn thiêu đốt người.


      Đợi lâu lại nghe thấy câu trả lời của , Chu Hàn dùng lực sít chặt, để hai người càng dán chặt vào nhau, trước ngực mềm mại của dính vào lồng ngực cứng nhắc của , đối với vô tình lại là loại hạnh hạ đau khổ, giọng càng trở nên trầm thấp, giống như nghiến răng nghiến lợi mà : “ cho tôi biết, bây giờ làm gì!”


      Lâm Lệ hít hơi sâu, cả người trở nên hồi hộp, ngực càng lúc càng phập phồng gay gắt, mặc dù đêm nay uống rất nhiều, nhưng lí trí rất tỉnh táo, ràng biết mình làm gì, người đàn ông ôm chặt là ai, cũng biết dị vật nóng bỏng dán trước bụng là cái gì.


      cho tôi biết!” nhìn chằm chằm , Chu Hàn cố chấp phải nghe được đáp án.


      Lâm Lệ hung hăng hít vào hơi, nhìn Chu Hàn kiên định : “Chu Hàn, tôi !”


      Gần như khi lời của Lâm Lệ vừa dứt, Chu Hàn mạnh mẽ ôm thân thể Lâm Lệ rời khỏi mặt đất, sau đó bước nhanh về phòng mình.


      “A! —–” Động tác của quá nhanh, quá mãnh liệt làm Lâm Lệ sợ hãi kêu liên tục, hai chân bởi vì có điểm tựa, theo bản năng chặt lấy cổ Chu Hàn, rât sợ ôm nổi liền làm rơi mình.


      Chu Hàn cú đá văng cửa phòng, sau đó tiện chân khép cửa lại, động tác thô lỗ ầm tiếng vang cả gian phòng.


      Bên trong bật đèn, đen nhánh mảng, Chu Hàn cũng chẳng quan tâm mở đèn, chút dịu dàng ném Lâm Lệ lên giường, sau đó cả thân mình liền đè lên người , dùng miệng trực tiếp chặn, lấp, bít miệng Lâm Lệ còn chưa kịp kêu lên sợ hãi.


      Trong bóng tối, Chu Hàn bắt đầu cởi áo sơ mi người Lâm Lệ, động tác vừa bá đạo vừa thô lỗ, thế nhưng càng nóng lòng càng rối ren, lúc lâu đến cái nút áo xíu cũng cởi được, cuối cùng thèm cởi nữa, trực tiếp xé quần áo ném xuống giường, đôi môi nóng bỏng gấp gáp ấn xuống cổ .


      Quần áo bị xé rách của hai người đều rơi xuống mặt đất, khí trong phòng nháy mắt tăng lên đến vài độ, nóng bỏng đến đốt cháy cả hai người.


      Nụ hôn của Chu Hàn rất kịch liệt, khiến cho Lâm Lệ nhạy cảm run rẩy lên..


      Dán da thịt như tơ lụa của , Chu Hàn thấp giọng bật cười: “Nhạy cảm như vậy!”


      Lâm Lệ cắn chặt môi, bất mãn trêu chọc của , cố ý đưa tay xuống phía dưới của tìm kiếm, sau đó quả nhiên nghe được thanh thở gấp như dự đoán, khóe miệng Lâm Lệ có chút đắc ý, nhoẻn miệng cười, liếc xéo , khiêu khích : “ Như nhau thôi!”


      Chu Hàn vừa bực mình vừa buồn cười, thanh ám muội sát bên tai : “Đừng trách tôi cảnh cáo em, lát nữa cũng đừng la to muốn dừng!”


      Lâm Lệ đúng là ương ngạnh, chút cũng chịu thiệt, nghe vậy, tự nhiên là nhận thua mạnh miệng : “Yên tâm, lát nữa cũng đừng mau chóng xong là tốt rồi!”


      Chu Hàn trợn mắt, trừng phạt cắn lên bả vai , hung hăng : “Em phải cầu xin tha thứ!” bé này dám nghi ngờ năng lực của , chẳng lẽ biết đàn ông thể chấp nhận phụ nữ nghi ngờ phương diện kia ta được sao!


      “Tôi mới____” Lâm Lệ còn muốn gì đó, nhưng lại bị trực tiếp chặn miệng, nhả nổi ra chữ.


      Bên trong gian phòng là mảng kiều diễm, hòa của tiếng người đàn ông thở gấp và tiếng rên rỉ của phụ nữ, là giai điệu nguyên thủy tuyệt vời nhất của con người.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 41: Sáng sớm hôm sau



      Kích tình qua , Lâm Lệ vì mệt mỏi nên nhắm mắt ngủ, khóe mắt còn vương nước mắt bởi vì kích tình lúc trước.


      Chu Hàn xoay mình đứng dậy khỏi giường, thẳng đến phòng tắm, sau khi xả nước ấm đầy bồn tắm mới ra ngoài ôm Lâm Lệ vào phòng tắm, vệ sinh sạch cho hai người.


      Lâm Lệ mệt đến nỗi cả quá trình tắm mắt cũng mở ra, để mặc Chu Hàn tắm sạch sau đó ôm trở lại giường, đầu ngả lên gối, cọ cọ trực tiếp ngủ luôn.


      Chu Hàn nhìn vẻ mặt an tĩnh ngủ của , đột nhiên cảm thấy hoảng thần, nhớ tới câu hỏi của Lâm Lệ lúc ở trong phòng khách.


      “Hồi đó điểm gì ở Lăng Nhiễm khiến mến?”


      Vấn đề hỏi, ra trước đây cũng từng tự hỏi mình chỉ lần, rốt cuộc Lăng Nhiễm có điểm nào khiến mực mười mấy năm, thậm chí tiếc vì Lăng Nhiễm mà phản bội bạn bè ruồng bỏ cha mẹ. Nhưng lần nào cũng có đáp án, hoàn toàn biết, biết Lăng Nhiễm rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn mình, làm cho mình sẵn lòng vì ta mà làm tất cả. Có lẽ là quá lâu, lâu đến nỗi chính cùng quên nguyên nhân ban đầu ta.


      Khóe miệng cong lên cười chua chát, liếc nhìn Lâm Lệ ngủ yên bên cạnh, giọng : “ em ngốc, ra là tôi còn ngốc hơn em, em mười năm ít nhất còn biết lý do ban đầu, tôi đến mười mấy năm, nhưng vẫn hiểu nguyên nhân vì sao .”


      Nằm tựa lưng vào thành giường, Chu Hàn hề buồn ngủ, càng về khuya lại càng tỉnh táo, chưa từng cảm thấy mỏi mệt như giờ, phải về thân thể, mà là trái tim.


      Đưa tay qua mở ngăn kéo tủ bên cạnh đầu giường, từ bên trong lấy thuốc lá, rút điếu, cầm bật lửa châm thuốc, nặng nề hít hơi, khói thuốc màu trắng từ trong miệng phun ra sau đó chậm rãi bay lượn ở trong phòng.


      ra nghiện thuốc lá nặng, trong vài trường hợp cần thiết mới hút mấy điếu cùng đồng nghiệp, bình thường cũng chỉ vào lúc tâm tình vô cùng buồn bực khó chịu mới hút điếu để kích thích thần kinh.


      Vừa hít hơi, cả cái gian phòng thoáng tràn ngập mùi thuốc lá nồng đậm, trong giấc mộng Lâm Lệ có chút nhạy cảm với thuốc lá, lâu sau nằm ở giường liền ho, chân mày cũng khẽ nhíu lại.


      Thấy thế, Chu Hàn nhìn cái, liền dụi điếu thuốc còn nửa trong cái gạt tàn thủy tinh trong suốt đặt bàn, sau đó xuống giường vào phòng tắm rửa sạch mới đến bên giường nằm xuống bên người Lâm Lệ.


      Lâm Lệ là bị đau tỉnh, trong đầu dường như có máy cắt ngừng hoạt động, bổ cắt đầu , cộng thêm đau đớn người giống như bị xe cán qua, cả người mệt mỏi rã rời, giống như toàn bộ tay, chân đều phải là của mình, làm cho Lâm Lệ ràng là chưa hết buồn ngủ, nhưng làm thế nào cũng ngủ được.


      Nhắm mắt, nhíu chặt chân mày, Lâm Lệ giơ tay lên vỗ đầu óc nặng nề của mình, hy vọng có thể làm cho cái ‘máy cắt’ kia dừng lại công việc trong đầu , nhưng giơ tay lên, làm động tới toàn thân, mệt mỏi rã rời cùng đau nhức làm cho khỏi than thành tiếng, “a ui…” xoay xoay cái cổ, lúc này mới cảm giác được bên hông có vật nặng đặt ở bụng của mình, đỉnh đầu luồng hơi thở có quy luật thổi lên trán .


      Lâm Lệ dừng lại động tác, chậm rãi mở mắt ra, rèm cửa sổ chặn lại ánh sáng phía ngoài, khiến cho tại cả gian phòng thoạt nhìn còn có chút tối tăm.


      Nhưng cái đèn thủy tinh treo trần nhà ở đỉnh đầu nhắc nhở Lâm lệ nơi này phải là gian phòng bình thường ngủ, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu, đầu cố gắng hồi tưởng. nhớ ngày hôm qua bởi vì lo lắng cho An Nhiên cho nên tới nhà ấy, xác nhận mọi chuyện đều tốt mới rời , lúc xuống lầu dưới vừa lúc gặp được Trình Tường, còn nhớ chuyện với Trình Tường lúc, sau đó liền thẳng về nhà. Sau khi về nhà bởi vì tâm tình buồn bực liền tùy tiện chọn bình rượu đỏ từ tủ rượu ra, ngồi mình trong phòng khách uống, sau đó cũng biết mình ngồi bao lâu, ràng là muốn mượn rượu giải sầu lại nghĩ rằng càng uống lại càng tỉnh, sau đó nhớ được Chu Hàn về, trong lòng rất khó chịu, sau đó rất nhiều chuyện trước kia với , tiếp theo, nhớ, nhớ


      Lâm Lệ chợt ngừng việc nhớ lại, ánh mắt trợn lớn nhìn chằm chằm đèn thủy tinh treo trần nhà, giọng : “ phải chứ?” Giọng kia mang theo tia cầu may.


      Nhưng mà sức nặng ở bụng cùng nhiệt độ ấm áp trán kia đó là chân chân thực thực thế nào, khiến người ta thể bỏ qua.


      Hít hơi sâu , sau đó Lâm Lệ nín thở, chậm rãi nghiêng người quay đầu sang, chỉ thấy bức tường thịt nằm bên người, da thịt màu đồng cùng nhiệt độ ấm áp nhàn nhạt da thịt, làm cho Lâm Lệ có cảm giác khóc ra nước mắt, nếu như nhớ lầm hình như tối hôm qua chính là người chủ động ….


      Lâm Lệ ảo não cắn cắn môi, thấp giọng thầm mắng mình: “Ta TMD (con mẹ nó) là nữ tráng sĩ sao? !” nhớ tối hôm qua Chu Hàn từ chối!


      Có chút đau khổ nhắm lại mắt, than thở : “Rượu là đồ hại người a!”


      Hướng về phía bức ‘ tường thịt ’ tự mình sám hối xong, Lâm Lệ nghĩ tới lát nữa khi Chu Hàn tỉnh lại hai người bốn mắt nhìn nhau, cảm giác lúng túng đó, cũng chẳng quan tâm đầu đau như búa bổ vì say rượu cùng thân thể đau nhức sau khi ‘miệt mài’, phải lập tức rời trước khi Chu Hàn tỉnh mới được, nếu đoán chừng xấu hổ đến muốn nhanh chóng đào cái hố chui vào cho xong, nhưng chôn mình thành vấn đề, vấn đề chủ yếu là thể đào hố a, vì thế cái vấn đề này quá mức nghiêm trọng!


      Quyết định xong, Lâm Lệ ngẩng đầu nhìn, xác nhận Chu Hàn còn nhắm hai mắt, hô hấp đều đều, lúc này mới hơi an tâm , di chuyển thân mình, dè dặt từng li từng tí chuẩn bị kéo tay của ra khỏi người mình .


      Nhưng tay mới chạm phải bàn tay đặt tại bụng mình, bất chợt bị cầm tay, sau đó chỉ nghe thấy giọng trầm thấp từ tính vang lên đỉnh đầu : “Làm sao, muốn chạy sao?”


      Lâm Lệ dừng lại động tác, ngừng thở, ngay cả hô hấp cũng dám, tự mình an ủi mình nghĩ chỉ cần mình hô hấp ta phát mình tồn tại.


      Mãi cũng thấy trả lời, Chu Hàn nắm tay nhàng kéo vào lồng ngực mình, nâng người lên, để cho đầu gối lên cánh tay mình, ánh mắt nhìn chằm chằm . Khi thấy khuôn mặt nhắn của vì nín thở đến mức đỏ bừng lên, khỏi cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng tự chủ cong lên thành độ cong đẹp mắt, sau đó bàn tay dưới chăn cố ý vỗ xuống cái mông đầy đặn mềm mại của .


      “A! ——” Lâm Lệ kêu thành tiếng, lúc này thuận khí rồi, nhưng nhiệt độ mặt cũng vì được thuận khí mà giảm , ngược lại càng đỏ hơn nhiều. ra Chu Hàn vỗ xuống mạnh, chẳng qua là động tác như vậy quá mức mập mờ rồi, Lâm Lệ còn có chút thích ứng được.


      Chu Hàn bình tĩnh nhìn , đáy mắt mang theo ý cười, dịu dàng đến chính bản thân cũng chú ý tới, khóe miệng nở nụ cười đẹp mắt, chậm rãi mở miệng, hỏi: “Đừng với tôi là sáng sớm nay tỉnh lại liền quên sạch chuyện tối hôm qua.”


      Lâm Lệ nhìn , tim đập dồn dập, môi mấp máy nhưng câu cũng nên lời, cũng muốn là tối hôm qua làm cái gì đều nhớ , nhưng tại hai người trần truồng nằm ở chung chỗ, làm sao mở mắt dối được, người phía trước tin tưởng mới là lạ!


      Chu Hàn nhìn bộ dạng ngây ngốc của , khỏi cảm thấy buồn cười, tâm tình tối tăm ngày hôm qua đột nhiên trở nên rất thoải mái, tiếp đó trong lòng cười tiếng, đáy lòng lại bỗng nhiên nảy sinh ý nghĩ trêu chọc , cho nên tay kia đặt ở bên hông liền nắm chặt hơn, để cho cả người Lâm Lệ dán vào người mình, thân thể nam nữ có cấu tạo khác biệt làm cho mỗi người xuất cảm giác.


      Lâm Lệ đưa tay chống đỡ ở lồng ngực rắn chắc của , nhưng tại sao khi tạo ra con người, Thượng Đế lại thiên vị đàn ông cách rệt, để cho phụ nữ bé hơn rất nhiều, sức lực cũng yếu hơn nhiều so với đàn ông.


      Đẩy ra, Lâm Lệ có thể cảm giác được ràng thân thể hai người dán chặt vào nhau, làm khuôn mặt bé hồng rực như bị lửa thiêu.


      Như thế Chu Hàn còn chưa dừng tay, hơi cúi đầu để cho môi dán lên cái trán trơn bóng của , thấp giọng hỏi: “ quên mất tối hôm qua chúng ta là làm sao mà ngủ cùng cái giường?”


      Chu Hàn vừa chuyện, hai cánh môi mỏng liên tiếp di động, ma sát lên trán Lâm lệ, loại cảm giác này quá mức mập mờ, làm cho thân thể Lâm Lệ khỏi nhạy cảm run lên.


      Phản ứng của khiến Chu Hàn thấp giọng bật cười, dán vào cái trán của buồn cười , “Em quả nhiên rất nhạy cảm.”


      Lâm Lệ vừa thẹn vừa giận, nhưng câu cũng được, chỉ có thể lấy ánh mắt trừng .


      Chu Hàn coi như là nhìn ra, bé hung ác tối qua căn bản là mượn rượu chơi đùa, thực tế da mặt mỏng muốn chết, vài lời mặt liền hồng.


      Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Chu Hàn ngừng cười, chăm chú nhìn , hỏi: “Hối hận rồi?”


      Lâm Lệ nhìn chằm chằm , bây giờ quá tức giận và xấu hổ, dường như hề nghĩ ngợi, trực tiếp hướng về phía : “Tôi mới có, tôi chưa bao giờ hối hận về chuyện mình làm!” Những lời này là , cho dù Trình Tường 10 năm, cuối cùng bị ta làm tổn thương chồng chất, nếu muốn hỏi hối hận hay về cuộc tình này, nghĩ đáp án của nhất định là .


      Nghe vậy, Chu Hàn cười, nhìn vào mắt , chỉ : “Vậy tốt.” Đưa tay xoa xoa đầu của , quyết định trêu chọc nữa, ngồi dậy trước, liền xoay mình xuống giường, cũng để ý người áo rách quần manh(*), thẳng vào phòng quần áo.


      (*)quần áo rách rưới


      Lâm Lệ vẫn còn xấu hổ, xoay nhìn tới , đợi thay quần áo rồi rửa mặt mũi ở trong phòng vệ sinh xong rồi ra ngoài, mới chậm rãi quay đầu nhìn cánh cửa căn phòng được đóng lại, lúc này quấn chăn bông xuống giường vào phòng để quần áo, quần áo mang sang đây lúc trước còn chưa dọn , cho nên tất cả quần áo của đều ở trong phòng quần áo, trực tiếp cầm qua vào phòng tắm thay là được.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 42: Bữa sáng ngượng ngùng



      Lúc Lâm Lệ từ trong phòng ra, Chu Hàn mặc tạp dề đứng trong phòng bếp làm bữa sáng. Lâm Lệ còn có chút ngượng ngùng, mặt vẫn đỏ bừng, thẳng về phòng mình chuẩn bị đồ làm. Tuy giờ vẫn còn rất sớm, mới hơn 7h nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra đêm qua, nếu còn ngồi mặt đối mặt với Chu Hàn bàn cơm, Lâm Lệ liền cảm thấy cả người nóng bừng lên, cho cùng, giờ còn chưa biết làm cách nào đối mặt với , làm theo những tình tiết kịch liệt trong trong phim điện ảnh, cần thời gian để “giảm xóc”


      Thời điểm Lâm Lệ xách túi xách chuẩn bị khỏi cửa cũng là lúc Chu Hàn mang bữa sáng từ trong bếp bước ra, ngoài bữa sáng còn có thêm chén chứa thứ nước gì đó đen bóng.


      Thấy Lâm Lệ cầm túi xách bước ra hướng cửa, Chu Hàn mở miệng gọi lại: “Vẫn còn sớm, qua đây ăn sáng rồi hẵng .”


      Nghe tiếng, Lâm Lệ dừng bước, quay đầu, chỉ cười : “, cần đâu, hôm qua làm, ở công ty nhất định còn nhiều việc cần tôi xử lý, tôi làm trước”


      Lâm Lệ chân trái muốn bước qua cửa chợt nghe tiếng có phần lành lạnh của Chu Hàn ở phía sau vang lên: “Em cảm thấy với năng lực công tác của tôi, ngày em làm tôi xử lý được sao?”


      Vẻ tươi cười miệng Lâm Lệ trở nên cứng đờ, quay đầu lại, vẻ mặt mang chút nịnh nọt cười : “Ha ha làm sao có thể chứ, tổng giám đốc có năng lực trác tuyệt, dù có thư ký hay mọi công việc đều có thể làm suôn sẻ, trong thời gian ngắn nhất mà đạt hiệu suất cao nhất”. Nếu có thể làm cho rời khỏi đây mà phải đối mặt với ngại gì mấy câu nịnh hót này chứ, mà quả thực cũng đâu có khoa trương quá mức, khả năng xử lý công việc của Chu Hàn phải là xuất chúng, căn bản chỉ được xếp vào loại thư ký gà mờ, chỉ có thể xử lý ít giấy tờ đơn giản, sửa sang lại chút tài liệu, những giấy tờ có dính chút ngoại ngữ bó tay, cái vốn tiếng sứt sẹo của phải qua mấy lần thi lại mới miễn cưỡng qua được mấy năm đại học.


      Nghe vậy Chu Hàn mới có điểm hài lòng gật gật đầu: “Biết là được rồi”. Thấy có ý muốn lại gần, hơi nhăn mày nhìn : “Còn đứng đó làm gì vậy, qua đây ăn sáng”


      “Buối sáng tôi muốn ăn, tôi muốn đến công ty sớm chút xem qua công việc ngày hôm nay ra sao”. Lâm Lệ xong quay người định .


      “Đứng lại !” Phía sau Chu Hàn gọi lại: “Ăn sáng xong rồi !” Giọng điệu cứng rắn, làm người ta dám khước từ.


      Lâm Lệ vẻ mặt đau khổ, buồn bực chà chà chân, để túi xách vào bên tủ, chút tình nguyện vào phòng ăn, mặt mày nhíu chặt, như thể có cái gì đâm vào huyệt thái dương, đầu càng lúc càng đau.


      Nhìn vẻ mặt buồn bã tới cực điểm, miệng Chu Hàn mới chậm rãi gợi lên ý cười, tâm tình hiểu sao có chút vui vẻ, thấy kéo cái ghế tựa ngồi xuống trước mặt , lúc này mới đem chiếc chén chứa cái thứ nước đen đen kia đặt xuống trước mắt : “Uống chút trà giải rượu , uống xong người thoải mái hơn đấy.”


      Lâm Lệ nhìn chén trà giải rượu đen tuyền trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn Chu Hàn, có chút tự nhiên giọng : “Cảm ơn”, rồi bưng chén trà lên uống.


      Chu Hàn nhìn , chuyện, lúc này mới xoay người vào nhà bếp mang bữa sáng của ra, tay còn mang theo cốc sữa.


      Trà giải rượu có hương vị là lạ, mùi cũng có chút khó chịu nhưng Lâm Lệ vẫn hơi uống hết, vì say rượu mà đầu đau buốt cực kỳ, mong trà giải rượu này có tác dụng thần kỳ đúng như lời mẹ Chu . Để cái chén sang bên, Lâm Lệ đón cốc sữa Chu hàn đưa tới, lại nhàng : “Cảm ơn”


      Thời điểm đưa tay qua vừa lúc đụng vào tay Chu Hàn, bỗng giật mình cái, rụt vội tay lại, cảm giác như chạm vào điện vậy, cả người như tê rần.


      Cũng may Chu hàn cũng chưa thả tay ra, nếu cốc sữa rơi xuống đổ tung tóe bàn rồi.


      Chu Hàn giương mắt nhìn , vẫn gì, nhưng con ngươi đen láy nhìn chăm chú làm Lâm Lệ được tự nhiên, chỉ có thể cười : “Tay, tay vừa rồi giống như có điện vậy.”


      Nghe vậy khóe miệng Chu Hàn khẽ nhếch lên, gì, chỉ đặt cốc sữa sang bên phải của , thừa dịp để ý, bắt lấy cổ tay Lâm Lệ.


      Động tác của làm cho hơi hoảng, trừng to mắt nhìn mãi mới : “, làm gì vậy?”


      Chu Hàn nở nụ cười, bình tĩnh nhìn : “Tôi chỉ muốn thử xem tay tôi có điện hay ?” xong mới buông tay ra, ngồi xuống ngay trước mặt


      Lâm Lệ chuyện, cố ý tránh tầm mắt của , bưng cốc sữa lên miệng uống.


      Chu Hàn cầm dao nĩa bắt đầu hưởng thụ bữa sáng, so với Lâm Lệ cả người cứng nhắc ngồi bên, thong dong hơn nhiều.


      Lâm Lệ ăn có chút tập trung, ăn nhiều lắm nhưng sữa uống rất nhiều, ly sữa đầy chẳng mấy chốc mà trông thấy đáy.


      Chu Hàn tao nhã ăn bữa sáng của mình, nâng mắt nhìn , chậm rãi hỏi: “Khát nước đến vậy sao?”


      Lâm Lệ gượng cười, quả thực là có khát nhưng đến mức như vậy, nhưng cũng giải thích nhiều, chỉ gật gật đầu, kỳ tật xấu, lúc cảm thấy căng thẳng, ngượng ngùng chỉ muốn uống cái gì đó, là nước lọc hay đồ uống gì cũng được.


      chung cảm giác rất xấu hổ, Lâm Lệ hít sâu, cắn miếng sandwich, ngẩng đầu định là ăn no rồi, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Chu Hàn ngồi phía đối diện đưa cốc sữa của cho : “Em uống , tôi chưa đụng vào đâu”


      Lâm Lệ sửng sốt, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, xua tay cười gượng : “, cần, tôi hết khát rồi”


      Chu Hàn nhíu mày, nhìn vào phần ăn của , cố ý : “ khát sao? Tôi lại nghĩ sandwich mình làm quá khó ăn nên em mới ăn nổi đấy”


      Nghe vậy, Lâm Lệ nhìn lại chiếc sandwich để ở bên cạnh mình mà ăn chưa được bao nhiêu, lại gượng cười rồi giải thích: “, phải, là do tôi ăn no rồi”. xong lại thấy cái lý do này được thuyết phục cho lắm, lại bổ sung thêm câu: “ cũng biết tôi cũng chẳng ăn được bao nhiêu, ăn chút rồi lại ói ra, chẳng bằng ăn, đúng ?”


      Chu Hàn nhìn , cố tình nhướng mày, : “Phải ? Tôi còn nghĩ chẳng phải dạo này chứng kén ăn của em khá lên rồi chứ? Gần đây khẩu vị của em rất tốt, sao bây giờ lại phát bệnh nữa?”


      Phát bệnh, mới phát bệnh ấy! Trong lòng Lâm Lệ giọng oán thầm, nhưng vừa , đột nhiên cũng nhớ đến quả thực dạo này chứng kén ăn của mình tốt hơn rất nhiều, vả lại ăn nhiều hay ít, chí ít cũng có cảm giác muốn nôn ra nữa, bụng cũng có lúc thấy đói, hơn nữa còn thấy đói mãnh liệt


      Thấy hoảng thần, Chu Hàn nhàng lên tiếng gọi làm hoàn hồn lại: “Này!”


      Lâm Lệ phục hồi tinh thần, ngước mắt lên bắt gặp con ngươi đen láy của Chu Hàn, có chút ngượng ngùng nhìn nữa, bối rối đứng dậy: “Tôi, tôi ăn no rồi, làm trước”. xong quay người luôn về phía tủ để đồ, vừa định vươn tay lấy túi xách để tủ Chu Hàn ở phía sau đột nhiên mở miệng: “Em trốn tôi sao?” Giọng lớn nhưng lại rất mạnh mẽ, vang vọng vào lòng Lâm Lệ, làm bước chân như bị buộc chặt lại, bước nổi bước.


      Lâm Lệ quay đầu, cắn cắn môi, : “ phải, chỉ là tôi muốn đến công ty sớm chút thôi”


      Phía sau, nghe thấy tiếng Chu Hàn: “Tôi lại nghĩ bởi vì tối hôm qua…”


      có”, đợi Chu Hàn xong, Lâm Lệ xoay người ngắt lời , nhìn Chu Hàn với vẻ mặt quật cường chịu thua: “ phải vì chuyện đó mà tôi trốn tránh , chúng ta đều là người trưởng thành, làm gì ở giường đó có gì ghê gớm, bên ngoài tình đêm rất nhiều, nếu chỉ vì chúng ta lên giường với nhau mà trốn tránh như vậy cũng quá là khác người, mấy cái chuyện đó tôi chẳng thèm làm.”


      Chu Hàn cũng bỏ qua đôi môi run rẩy, cùng hai tay nắm chặt nhau của , nhưng cũng vạch trần, chỉ nhìn khóe miệng mang theo nụ cười tà mị : “Đúng là hôm nay em định sáng sớm đến công ty xem xét công việc?”


      “Đương nhiên!” Lâm Lệ vẻ mặt thể phủ nhận gật gật đầu, hất cái cằm vẻ kiêu ngạo.


      “Khụ khụ”, Chu Hàn khẽ ho tiếng, nhịn xuống ý cười muốn kéo đến khóe miệng, gật đầu, sau đó cố ý ra vẻ đứng đắn : “Xem ra tôi cần phải thấy may mắn vì có được nhân viên mẫn cán như em vậy”


      Lâm Lệ kéo kéo khóe miệng, mặt chút ý cười, “Vậy tôi trước”. xong lập tức thay giầy mở cửa ra ngoài


      Chờ cánh cửa bị mở ra kia vừa đóng lại, trong phòng Chu Hàn rốt cuộc nhịn được nữa cười phá ra, tại sao càng ở chung lại càng thấy bé này ngày càng đáng vậy?


      Bật cười lắc đầu, Chu Hàn định ngồi xuống ăn nốt bữa sáng còn dang dở, đột nhiên chuông cửa lúc này vang lên, vô thức nhíu mày, tự hỏi sáng sớm mà có ai tới vậy, cau mày nhìn ra phía cửa thấy chiếc túi xách còn ở tủ để đồ, mày giãn rã, khóe miệng lần nữa nở nụ cười, đẩy chiếc ghế ra thẳng tới cửa.


      Khi tiếng chuông vang lên lần thứ hai, mở cửa ra, quả nhiên người đứng ấn chuông cửa là cái người vừa mới lâu kia, Lâm Lệ.


      Chu Hàn mỉm cười hỏi: “Sao quay về nhanh vậy là muốn cùng tôi làm sao?”


      Lâm Lệ kéo kéo môi, giọng : “Tôi quên túi xách”. Sau đó người người vào bên trong, vươn tay ra lấy cái túi xách tủ rồi thẳng.


      Chu Hàn nhìn cái bóng người nhanh chóng mất dạng kia, tiếng cười lại càng rệt.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 43: Về Chu gia



      Trà giải rượu này của Chu Hàn quả ngoa, buổi sáng uống vào tuy còn chưa có hết đau đầu hẳn, đầu óc vẫn còn hơi nặng nề nhưng so với thời điểm mới rời giường tốt hơn nhiều lắm.


      Sáng nay Lâm Lệ luôn cố ý hay vô tình trốn tránh Chu Hàn, nếu như cần thiết tuyệt đối xuất trong tầm mắt .


      Kỳ Lâm Lệ biết làm như vậy quả là khác người, nhưng nếu bắt giả vờ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì mà đối mặt với Chu Hàn, làm nổi, vẫn thấy rất ngượng ngùng.


      Ngồi trước máy tính gõ loạn xạ, Lâm Lệ buồn rầu nghĩ buổi tối lúc trở về làm như thế nào đối mặt với Chu Hàn, nghĩ đến lúc trong nhà chỉ có và Chu Hàn ở với nhau, Lâm Lệ khỏi có chút cảm thấy đầu đau dữ dội.


      Ngồi xem vu vơ, trùng hợp lại mở ra trang diễn đàn của thành phố, cái video hôm qua được đăng lên sớm bị gỡ bỏ, thay thế bằng cái thông báo của công an thành phố, bên trong đơn giản giải thích: người đàn ông trong đoạn video kia phải là Tô Dịch Thừa, qua chuyên gia giám định biết là sản phẩm của Photoshop, đối với người có ý định hạ thấp uy tín của viên chức chính phủ, công an nhanh chóng điều tra ra, phát người cố ý đứng sau dàn dựng chuyện này chắc chắc có biện pháp đưa ra xử lý trước pháp luật.


      Tuy đoạn video bị cắt bỏ nhưng chú ý của mọi người đến chủ đề này có vì vậy mà giảm xuống, vẫn thu hút lượng lớn người vào bình luận, chỉ hạn chế trong Giang Thành mà cả nước đều chú tâm về đây


      Thậm chí ở mạng Lâm Lệ nhìn thấy có phóng viên chầu trực dưới nhà Tô Dịch Thừa để chụp ảnh, trong lòng có chút lo lắng cho An Nhiên, lấy di động mặt bàn gọi cho An Nhiên, điện thoại nhanh chóng được bắt, đến vài tiếng chuông thấy An Nhiên cầm lên.


      đợi An Nhiên mở miệng, Lâm Lệ vội vàng hỏi: “a lô, An Nhiên, mi ở nhà sao?”


      có, ta ở bên nhà mẹ chồng”, An Nhiên trả lời, nghe ngữ khí vội vã của Lâm Lệ bên kia liền hỏi: “Làm sao vậy?”. An Nhiên mang thai bị ngất, từ đó vẫn ở trong đại viện, ba Tô và mẹ Tô thể để bị chuyện bên ngoài ảnh hưởng đến, cho nên căn bản hề biết dư luận về chuyện video khiêu dâm này lan truyền thế nào rồi.


      Lâm Lệ vốn lo lắng cuộc sống của An Nhiên vì chuyện này mà ảnh hưởng, tại nghe giọng điệu của có việc gì nên cũng an tâm, chỉ : “ có gì, ta chỉ muốn hỏi thăm chút thôi, chỉ sợ mi nghe mấy chuyện đồn đại mà ảnh hưởng đến tâm tình”


      Ở bên kia đầu dây, An Nhiên cười khẽ trấn an Lâm Lệ: “Ta sao, mi yên tâm


      Lâm Lệ gật gật đầu, còn muốn mở miệng cái gì, lơ đãng xoay người lại thấy Chu Hàn biết vào từ lúc nào đứng bên cạnh , đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của .


      Đảo mắt nhìn, đó toàn là thảo luận về cái video đăng ngày hôm qua, nhìn thấy sắc mặt trầm, có cảm giác như cái nội dung kia kích thích đến , cũng cùng An Nhiên nhiều lời nữa, tùy tiện hai câu rồi gác máy


      Thu tay lại, đem điện thoại để qua bên, đứng dậy, vừa lúc lấy thân mình che màn hình máy tính, nhìn Chu hàn: “Tổng giám đốc có việc gì cần dặn dò sao?”


      Chu Hàn chậm rãi thu hồi lại ánh mắt, nhìn mặt , cũng vì chuyện lúc sáng sớm, lại nghĩ tới vì chuyện tối qua phát sinh mà người này, ngoài miệng sao nhưng thực tế hành động lại trốn trốn tránh tránh ở khắp nơi, cho nên lúc xử lý hết xong mọi việc, quyết định tự mình tìm vui, kiếm người này trêu chọc thêm chút nữa. Nhưng tại…


      Chu Hàn phục hồi lại tinh thần, đem văn kiện trong tay đưa cho Lâm Lệ, sắc mặt nghiêm túc, giọng điệu nghiêm nghị: “Sáng sớm em muốn làm vì muốn đến đây xem tin tức bát nháo sao?” hiểu sao trong lòng thấy bực bội muốn tìm nơi trút giận.


      “Tôi…” Lâm Lệ nhìn muốn phản bác lại nhưng cũng có chút nhìn tâm tình của .


      Chu Hàn nhìn vào mắt , lạnh giọng : “Lần sau đừng để tôi nhìn thấy em ở công ty làm những việc ngoài phạm vi công tác”. xong xoay người thẳng vào văn phòng


      Lâm Lệ hướng về phía khoa tay múa chân vài cái, bĩu môi, lần nữa cầm văn kiện ngồi vào vị trí, lườm lườm mắt nhìn vào trang web màn hình, đưa tay lên nhấp chuột vào cái biểu tượng màu hồng có hai dấu chéo nhau.


      Tới gần giờ tan tầm, Lâm Lệ thu dọn đồ mặt bàn tiếng di động vang lên, điện thoại từ đại viện tới, Lâm Lệ để tài liệu trong tay sang bên, bắt lấy điện thoại, là mẹ Chu gọi, bà tưởng là ba Lâm và mẹ Lâm vẫn ở đây, muốn mời ông bà thông gia đến đại viện ăn bữa cơm tối, nghĩ tới hai người họ trở về vào buổi sáng sau hôm bọn họ gặp mặt.


      “Ai nha, sao giữ ông bà thông gia ở lại Giang Thành chơi thêm thời gian nữa?” Ở bên kia đầu dây, mẹ Chu tiếc nuối


      Lâm Lệ khẽ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, cảm thấy được nhiệt tình của mẹ Chu đối với cha mẹ mình, hề có chút khách sáo, thực lòng muốn giữ cha mẹ mình lại, tự đáy lòng cảm thấy có chút may mắn, bất kể quan hệ của với Chu Hàn thế nào, ít nhất cha mẹ nàng đến đây cũng bị người ta nhìn với ánh mắt khác, vậy là đủ rồi.


      Lâm Lệ cầm di động mang theo nụ cười với mẹ Chu: “Cha mẹ con ở đây quen, ở nhà còn có hàng xóm láng giềng chạy qua chạy lại, cười cười lúc là hết ngày”


      Nghe vậy, mẹ Chu ở trong điện thoại có chút cảm thán: “Cũng phải, ở chỗ lâu cũng thành quen, nhớ lại ngày xưa mẹ theo lão Chu đến Giang thành cũng thấy quen, biết người nào với người nào, muốn ra ngoài dạo cũng biết đường, lúc đó còn làm um lên với lão Chu đòi về, sau đó mang thai Chu Hàn, mãi rồi mới quen đấy”


      Lâm Lệ nghe, khóe miệng cười vui vẻ.


      “Tiểu Lệ à, gả cho Chu Hàn, xa cách với người nhà như vậy là thiệt thòi cho con”. Vì thế mà mẹ Chu luôn cảm thấy so với người khác Lâm Lệ có chút thua thiệt, bởi chính mình cũng từng trải qua, cái loại cảm xúc nhớ nhà, nhớ cha mẹ bà cũng nếm trải nên hiểu được.


      “Ách, , có ạ”. Lâm Lệ xấu hổ , tự nhiên nhớ tới đêm qua, sắc mặt chợt đỏ lên.


      “Nhưng con yên tâm , nếu sau này Chu Hàn có ăn hiếp con cứ với mẹ, mẹ nhất định làm chủ cho con, tuyệt bênh nó”. Mẹ Chu thề son sắt.


      “Ha ha, dạ được ạ”, Lâm Lệ gật đầu, cười, nhớ tới cậu nhóc Chu Bân, hai ngày này gặp, biết vết thương tay nó đỡ hơn chưa, đột nhiên lại nghĩ, nếu đêm nay trong nhà có đứa chắc với Chu hàn đến mức xấu hổ, mở miệng hỏi: “Mẹ, buổi tối con đón tiểu Bân về nhé”


      chuyện đón hay đón thằng bé, tối nay con và Chu Hàn cùng nhau về nhà ăn cơm , mẹ với dì giúp việc làm bàn đồ ăn, vốn là muốn mời ông bà thông gia qua dùng bữa, ai dè trở về rồi, vậy chỗ đồ ăn đó hai đứa mà phụ trách, phải ăn sạch , cho thừa lại cái gì hết”. bên kia điện thoại mẹ Chu như vậy


      Lâm Lệ cười khẽ, gật đầu liên tục: “Dạ, con biết”


      Gác máy, Lâm Lệ mới phát vấn đề rất đau đầu, chính là có cùng Chu Hàn về Chu gia , nghĩ tới cả quãng đường dài hai người ngồi xe cảm thấy xấu hổ, cùng đến biết mẹ Chu nghĩ gì nữa


      Nghĩ tới, chút ý cười khóe miệng Lâm Lệ thoáng cái tắt ngấm rồi.


      Lúc Lâm Lệ còn buồn rầu rối rắm nghĩ xem mình có nên trước hay , đến nơi tùy tiện viện cớ nào đó với mẹ Chu, hay là cùng với Chu Hàn đến đó, trong lúc còn chưa quyết định cửa phòng Chu Hàn mở ra, Chu Hàn thu dọn giấy tờ tài liệu xong, xách cặp công văn ra ngoài, mắt nhìn đến Lâm Lệ ngồi tại chỗ, mở miệng: “ thôi, mẹ vừa gọi điện bảo chúng ta qua đại viện ăn cơm”


      Nghe vậy Lâm Lệ chỉ có thể gật gật đầu, tay cầm túi xách, theo Chu Hàn vào thang máy.


      Chu Hàn từ lúc trưa bắt gặp lên mạng xem tin tức bát quái vẻ mặt vẫn dương quái khí, trầm cười, Lâm Lệ tự nhiên biết là vì sao lại như thế, sợ là trong lòng vẫn dứt được Lăng Nhiễm kia .


      Chuyện này biết , lúc trước cũng rồi, nếu trong lòng dứt được có nhiều nữa cũng vậy thôi. Nhưng cái thái độ dương quái khí này lại làm cảm thấy vui mừng, nếu khí còn giống lúc như lúc sáng nữa chắc còn phải lúng túng đến lúc đến nhà mẹ chồng đây.


      Lâm Lệ chống cằm quay đầu ngắm phong cảnh bên ngoài, bên cạnh Chu Hàn chuyên chú nhìn tình hình giao thông phía trước, lông máy nhíu lại, khí trong xe có chút quỷ dị mà lại hài hòa.


      Xe chậm dãi dừng lại trước sân Chu gia, Chu Hàn dừng xe ven đường xong xuôi, tắt máy, Lâm Lệ mở cửa xuống xe, đợi thẳng vào trong sân, đường xuống hai người cũng với nhau câu nào


      Lúc Lâm Lệ vào nhà, tiểu Bân ngồi ở trong phòng khách xếp mô hình bằng gỗ, tuy rằng tay vẫn còn quấn băng trắng nhưng so với lúc trước trông linh hoạt rất nhiều, hồi phục có vẻ tốt.


      Mẹ Chu vốn ngồi ở bên cạnh cháu trai ngồi sắp xếp đồ chơi, thấy Lâm Lệ bước vào, tươi cười đứng lên: “Tiểu Lệ, lại đây”. xong nhìn thấy bóng dáng của Chu Hàn: “ơ, a Hàn cùng con đến sao?”


      Nghe vậy Lâm Lệ cũng quay đầu, nhìn nhìn cửa, Chu Hàn hình như chưa theo kịp .


      Vỗ vỗ tay mẹ Chu, “cùng đến ạ, ấy đỗ xe, để con qua xem”, rồi quay người ra cửa.


      Chu Hàn đỗ xe xong cũng xuống xe, chỉ ngồi yên xe, tay cầm điếu thuốc tỏa khói.


      Lâm Lệ nhíu nhíu mày, lấy tay che mũi lại, tiến về hướng , mũi của có chút mẫn cảm, chịu nổi chút khói thuốc.


      Nhưng cho dù che mũi lại nhưng vẫn chắn được mùi khói thuốc bay vào mũi, lại gần, Lâm Lệ có chút nhịn được ho lên: “Khụ khụ, lúc tôi hay ho như thế, sao đến bản thân mình lại nghĩ ra nên làm gì rồi? Khụ khụ…”


      Nghe vậy, Chu Hàn đưa mắt nhìn , lại thu hồi ánh mắt, nâng tay đưa thuốc lên miệng hung hăng hút, phun ra làn khói màu trắng chậm dãi phiêu tán trong khí.


      Lâm Lệ có chút khó chịu, cũng thêm gì nữa, xoay người lại lần nữa vào trong sân.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 44: Thử nhau



      Lúc Lâm Lệ vào mẹ Chu bảo dì giúp việc chuẩn bị bữa tối, thấy Lâm Lệ vào mà vẫn chưa thấy Chu Hàn, liền hỏi: “Sao A Hàn vẫn chưa vào vậy?”


      Lâm Lệ hắng hắng giọng: “ ấy vẫn ở bên ngoài, khách hàng gọi đến bảo có việc gấp cần hỏi ạ”


      “Ra là vậy”, mẹ Chu gật đầu, cũng hỏi thêm gì nữa


      “Mẹ, con vào giúp dì bày bát đũa”, Lâm Lệ xong hướng nhà bếp tới, chuẩn bị bữa ăn.


      Chu Hàn ở bên ngoài hút xong điếu thuốc vào đồ ăn được bày biện xong xuôi, tiểu Bân vừa được Lâm Lệ dắt rửa tay cũng ngồi ngoan ngoãn ở ghế, nhìn Chu Hàn bước vào, ánh mắt cậu bé như có tia sáng lóe lên, mấy ngày cậu nhóc được gặp Chu Hàn, giờ gặp mặt hiển nhiên là có chút vui vẻ.


      Chu Hàn nhận ra được biểu tình mặt cậu nhóc nhưng cũng có nhìn lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn xẹt qua người cậu nhóc rồi quay nơi khác.


      Lâm Lệ ngồi cạnh tiểu Bân chứng kiến hết màn này, cậu nhóc cũng vì Chu Hàn nhìn tới mà có biểu mất mát.


      Nhưng người chú ý đến chỉ có Lâm Lệ mà còn có ba Chu ngồi ở ghế chủ vị, ông nhìn vẻ thản nhiên của Chu Hàn mà nhíu nhíu mày.


      Mẹ Chu quả nhiên chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, hơn nữa đúng như lời lúc gọi điện thoại, bà gắp cho Lâm Lệ rất nhiều thức ăn, Lâm Lệ muốn phụ lòng mẹ Chu, cố gắng vùi đầu vào ăn hăng hái, cho nên từ đầu tới cuối, Lâm Lệ ăn có chút chật vật, mẹ Chu lại còn muốn ăn thêm bát canh gà, thực ăn nổi bà mới bảo để lại để khi nào tiêu hóa xong bữa tối rồi uống.


      Bữa ăn này từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc tuy khí náo nhiệt nhưng cũng coi như thuận lợi. Chờ sau khi ăn cơm xong, mẹ Chu kéo Lâm Lệ ra phòng khách ngồi chuyện phiếm, Chu Bân ở bên cạnh ngồi chơi xếp mô hình gỗ giống như trước khi ăn cơm, dì giúp việc sau khi thu dọn xong phòng bếp cắt đĩa hoa quả mang ra, Chu Hàn bị ba Chu gọi vào thư phòng.


      Mẹ Chu lấy cái tăm xiên miếng dưa đưa cho Lâm Lệ: “Nào lại đây ăn dưa Ha Mi , buổi sáng mẹ với dì chợ nông sản mua, ngọt lắm đó”


      “Cảm ơn mẹ nhưng quả con ăn nổi nữa”, Lâm Lệ khoát tay: “Mẹ cũng ăn ạ”


      Mẹ Chu đồng ý, đưa miếng dưa tới: “Ăn miếng, chỉ miếng thôi đáng là bao, ăn nhiều hoa quả giúp tiêu hóa tốt mà”


      Thấy bà kiên trì như vậy, Lâm Lệ cũng cự tuyệt nữa, giơ tay nhận lấy rồi đưa lên miệng ăn, quả rất ngọt, ngẩng đầu nhìn mẹ Chu cười cười.


      Nhìn cậu nhóc bên cạnh, Lâm Lệ lấy miếng đưa cho tiểu Bân: “Tiểu Bân à, dưa Ha Mi rất ngọt nha”.


      Cậu nhóc ngẩng đầu, nhìn nhìn , với tay lên lấy miếng dưa để bàn ăn, cũng cầm vào miếng dưa đưa qua.


      Thấy thế mẹ Chu trêu ghẹo, cười : “Haha, trẻ con đứa nào cũng như vậy, lúc nào cũng muốn tự mình lấy chứ thích người khác cho”.


      Lâm Lệ rút tay lại, quay đầu nhìn mẹ Chu cười cười,


      Mẹ Chu lo lắng nghĩ ngợi, trù trừ lát, kéo tay : “Lâm Lệ à, con đừng giận nhé, trẻ con đều như vậy mà”.


      Lâm Lệ biết bà hiểu lầm, liền giải thích: “Mẹ, con để ý đâu mà”. Lâm Lệ biết trẻ con luôn thích nhất là sống vui vẻ bên cha mẹ chúng, có lúc sợ cha mẹ đánh mắng nhưng dù sao vẫn là máu mủ tình thâm.


      Nhìn cậu nhóc, Lâm Lệ lại nhớ đến đứa con mất, nếu bây giờ đứa còn, bụng chắc phải to lắm rồi, chỉ cần vuốt ve có thể cảm nhận được nó ở trong bụng quẫy đạp.


      Chìm trong suy nghĩ, Lâm Lệ đứng lên có chút ưu tư.


      Mẹ Chu nhìn mặt chậm rãi thu hồi nét cười, nghĩ Lâm Lệ thực để ý đến việc vừa rồi, đáy lòng than tiếng, chụp lấy bàn tay vỗ nhè , giọng bình tĩnh nhìn : “Tiểu Lệ à, con đừng so đo với trẻ , bọn trẻ con tâm tư rất đơn thuần, chúng nó hiểu mấy chuyện thị phi, chỉ cần con đối xử với nó tốt, lâu dần nó biết”


      Lâm Lệ lấy lại tinh thần, biết có giải thích cũng được, chỉ nhìn mẹ Chu gật gật đầu: “Mẹ, con biết mà”


      Thấy vậy, mẹ Chu vỗ tay , cũng gật đầu.


      Hai người đồng thời nhìn về phía tiểu Bân, Lâm Lệ chậm rãi mở miệng: “Mẹ, con rất thích trẻ con, cho nên con cũng thích tiểu Bân, tuy rằng bây giờ nó vẫn chưa nguyện ý nhận con nhưng con tin tưởng qua thời gian nữa nó cảm nhận được tấm lòng của con”


      Nghe vậy, mẹ Chu khẳng định: “Ừ, nhất định


      Hai người cứ như vậy nhìn chằm chằm cậu nhóc hồi lâu, mẹ Chu đột nhiên nhớ tới điều gì đó, kéo tay Lâm Lệ: “Tiểu Lệ, con là thích trẻ con, vậy con cùng Chu Hàn cũng chuẩn bị có đứa sao?”


      Nghe vậy, Lâm Lệ có chút bất ngờ biết nên đáp lại như thế nào, dở khóc dở cười : “Mẹ, tại sao tự nhiên lại muốn đến chuyện này…”, mặt đỏ lên


      Nhìn phản ứng của , mẹ Chu nở nụ cười ái muội, giọng hỏi: “Hai con có dùng biện pháp tránh thai nha”


      Lâm Lệ cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng lên, cả người xấu hổ, nghiêng người quay mặt , có chút hờn dỗi : “Mẹ, mẹ cái gì vậy?”


      “Haha”, xem bộ dáng của , Mẹ Chu lại cười đến vui vẻ, nhìn Lâm Lệ chế nhạo: “Nhìn con kìa, lại còn thẹn thùng sao, mẹ là người từng trải, có cái gì mà biết chứ?”


      “Mẹ…”. Lâm Lệ tại chỉ muốn có cái hố để chui xuống


      “Haha…”, thấy thẹn thùng như vậy, Mẹ Chu cũng trêu chọc gì thêm nữa, nhìn qua thân thể rồi : “Con và Chu Hàn đều là con , nếu muốn sinh thêm chính sách vẫn cho phép mà, vì vậy về chuyện này hai con định tính sao?”


      Lâm Lệ vẻ mặt được tự nhiên, cúi đầu : “Bọn con, bọn con còn chưa nghĩ đến chuyện này”. Lâm Lệ quả rất xấu hổ, với Chu Hàn, đừng đến chuyện tạm thời còn chưa muốn, về sau cũng nhất định là muốn, dù sao chuyện cũng phải như vậy.


      về việc này, Mẹ Chu có vẻ hưng phấn, kéo tay Lâm Lệ trò chuyện, “Có thể quyết định mà, sang năm tiểu Bân bắt đầu học tiểu học rồi, con với Chu Hàn cũng nên có đứa”


      Lâm Lệ biết gì, chỉ có thể gượng cười.


      Mẹ Chu càng càng hăng, kéo tay nàng ngừng vẽ ra kế hoạch tương lai có con cái, tưởng tượng trong nhà có thêm trẻ con tưng bừng náo nhiệt như thế nào.


      Lúc hai người mơ màng ngồi trầm tĩnh tự suy nghĩ đều có phát , tiểu Bân vừa rồi còn ngồi bên cạnh xếp gỗ, giờ thận trọng giương đôi mắt to nhìn chằm chằm qua đây.


      Lâm Lệ thấy Chu Hàn từ thư phòng ra giống như thấy vị cứu tinh, bỗng nhiên đứng dậy: “Chu Hàn, cũng ba chuyện xong rồi à?”, xong, lại vô cùng thân thiết vươn ra kéo cánh tay của .


      Chu Hàn hơi hơi sửng sốt vài giây, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn .


      Lâm Lệ quay lưng lại với mẹ Chu, nháy mắt với Chu Hàn, miệng mấp máy ý bảo về nhà.


      Ở bên này Chu Hàn còn chưa hiểu ý, mẹ Chu tiến đến mở miệng trước bước: “A Hàn, tối nay con với Lâm Lệ ở lại đây , giờ muộn rồi lái xe về cũng tiện”


      Nghe thế Lâm Lệ mãnh liệt nháy mắt với Chu Hàn bảo từ chối, sợ mẹ Chu lại tiếp tục tới chủ đề sinh con đẻ cái.


      Chậm rãi thu hồi ánh mắt, lướt qua người hướng về phía mẹ Chu gật đầu: “Dạ, được”


      Lâm Lệ cho rằng hiểu sai ý, đưa tay kéo kéo quần áo Chu Hàn


      Chu Hàn nghiêng đầu nhìn cái, miệng khe khẽ động, ôn nhu hỏi: “Em và mẹ vừa chuyện gì mà vui vẻ vậy?”


      Mẹ Chu nghe xong mặt vui mừng, Lâm Lệ lại đỏ bừng mặt, buông tay Chu Hàn ra: “Em, em vệ sinh”. Sao đó vội vàng xoay người tới nhà tắm.


      Ở phía sau mẹ Chu nhìn bóng dáng vội vàng rời , cười ngừng: “Da mặt mỏng , còn thẹn nữa chứ”.


      “Thẹn thùng cái gì vậy mẹ?” Chu Hàn tò mò hỏi


      Mẹ Chu thu hồi ánh mắt, ái muội nhìn cái, sau đó ngồi xổm xuống, hôn lên mặt cháu trai rồi : “Chúng ta vừa tới chuyện các con nên sinh cho tiểu Bân em trai hoặc em cho nó đỡ phải chơi mình”.


      Chu Hàn sửng sốt, cười cười, cũng gì thêm.


      Trong phòng, Lâm Lệ buồn bực ngồi ở đầu giường, vốn nghĩ rằng chỉ đến đây ăn cơm, sau đó mang cậu nhóc trở về, như vậy với Chu Hàn bớt xấu hổ, ngờ tình diễn biến thế này, ở lại đây, lại nghĩ tới buổi tối với Chu Hàn phải ngủ cùng giường, làm xấu hổ muốn chết.


      Lúc Chu Hàn trở về phòng, Lâm Lệ vẫn còn rối rắm nghĩ đến chuyện buổi tối ngủ thế nào, thấy tiến vào, đóng cửa, chất vấn: “Nè tại sao lại đáp ứng mẹ ở lại đây, giờ cũng phải là khuya lắm”


      Chu Hàn nhìn cái: “Tôi hơi mệt, buổi tối muốn lái xe về nữa”. xong cầm quần áo trước kia của mình ở trong tủ vào phòng tắm.


      Lâm Lệ bĩu môi, giọng : “Người mệt là tôi đây nè”


      Nhưng đến nước này, Lâm Lệ cũng đành cam chịu, tránh cho việc xấu hổ, trong khoảng thời gian Chu Hàn tắm rửa cũng chẳng thay áo ngủ, chỉ bỏ áo khoác ra, nằm luôn lên giường.


      Khi Chu Hàn từ phòng tắm ra, Lâm Lệ giường nhắm mắt giả vờ ngủ


      Cũng muốn vạch trần , hôm nay đúng là cảm thấy khá mệt mỏi, xốc chăn lên, trèo lên giường từ phía kia, tắt đèn nằm cạnh .


      hồi lâu sau Lâm Lệ chậm rãi mở mắt, chỉ thấy trước mặt căn phòng tối thui, lúc lắng nghe nhịp thở vững vàng của Chu Hàn thấy tiếng Chu Hàn từ phía sau: “Lâm Lệ, chúng ta thử nhau

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :