1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bất ái thành hôn - Mạc Oanh (86 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 35: Cảm ơn các vị



      Lâm Lệ có chút ngoài ý muốn gặp lại mẹ Trình Tường ở đây, bởi vì lễ phép nên đứng dậy gật đầu với bà ta.


      Bà Trình tới, đứng lại trước mặt , liếc mắt nhìn ba Lâm và mẹ Lâm ngồi cạnh Lâm Lệ, lần nữa nhìn vào Lâm Lệ, mặt cũng có quá nhiều tình cảm hỏi: “Chuẩn bị cùng cha mẹ rời Giang Thành?”


      Lâm Lệ nhìn bà ta, cũng muốn trả lời vấn đề của bà, chỉ lạnh giọng hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì ?”


      ra đến mẹ Trình Tường, Lâm Lệ biết bà thích mình, ban đầu là Trình Tường khăng khăng muốn ở cùng , nên họ mới miễn cưỡng đồng ý, cho nên dù và Trình Tường ở chung mười năm, Trình Tường cũng rất ít đưa về Trình gia, tất cả ngày lễ ngày tết Trình Tường đều trở về mình. Mặc dù sau này Trình gia phản đối quan hệ của nữa Trình Tường nữa, nhưng chưa từng được cha mẹ Trình Tường chấp nhận.


      Về sau mang thai, bọn họ mới đến chuyện làm lễ kết hôn, biết sở dĩ bọn họ đồng ý cho và Trình Tường kết hôn, đều là do ‘mẫu bằng tử quý’ vì trong bụng mang thai đứa bé. Thời điểm mang thai, rất hy vọng trong bụng mình là con trai, bởi vì biết chỉ có sinh được con trai, người Trình gia mới thực chấp nhận . Cuối cùng chẳng ai ngờ rằng kết cục lại trở nên như vậy.


      Bà Trình nhíu nhíu mày, có chút vui khi thấy thái độ Lâm lệ chuyện với mình, nhíu lại chân mày : “ có biết Trình Tường tìm khắp nơi ? !”


      đợi Lâm Lệ mở miệng, mẹ Lâm đứng dậy : “tại sao Trình Tường còn tìm con của tôi, cậu ta còn ngại làm tổn thương con tôi chưa đủ thảm sao!” Nhớ tới bộ dạng trước kia của Lâm Lệ khi nằm ở giường bệnh, con bảo bối của bà, bà và chồng thương như thế, lại bị cậu ta làm tổn thương sâu như vậy, dù thế nào bà cũng thể tha thứ cho Trình Tường .


      Bà Trình quay đầu nhìn mẹ Lâm, cau mày có chút chán ghét : “Bà Lâm, lời này của bà là sao, cái gì gọi là Trình Tường hại con bà chưa đủ thảm, chuyện như vậy cũng chẳng ai muốn! Các người có biết hay bởi vì việc kia, Trình Tường nhà chúng tôi hành hạ bản thân đến người ra người, quỷ ra quỷ, tất cả là vì ai, còn phải là vì ta sao!” Vừa , tay thẳng tắp chỉ vào Lâm Lệ.


      Mẹ Lâm đưa tay trực tiếp đập vào tay bà ta, kích động : “Bà chỉ cái gì, bà chỉ cái gì, ai cho bà chỉ như thế!” Vừa vừa về hướng bà ta.


      Bà Trình bị mẹ Lâm đập tay khiến bà ta đen mặt, bị đập vậy có chút ít đau tay, nhìn chằm chằm mẹ Lâm : “Bà này, bà bị làm sao vậy, có tố chất!”


      “Cái gì tố chất, a.” mẹ Lâm cười lạnh, : “Bà có tố chất đúng , mắt chó nhìn người thấp(*)!”


      (*) mắt chó nhìn người thấp: câu dân gian thường được dùng như câu chửi trong tiếng Trung, để phê bình, chỉ trích những người trông mặt mà bắt hình dong, biết nhìn người trong xã hội.


      “Bà…” bà Trình bị xong mặt tức đến đỏ bừng, trợn mắt nhìn mẹ Lâm lúc lâu mới hừ lạnh thu hồi ánh mắt, “Hừ!” Chuyển mắt nhìn qua Lâm lệ : “rốt cuộc có biết Trình Tường vẫn mực tìm hay , như vậy là có ý gì!”


      Lâm Lệ cau mày, nhìn bà ta lạnh lùng : “Tôi biết bác muốn cái gì, Trình Tường tìm tôi hay là chuyện của ta, liên quan đến tôi, tôi có rời khỏi Giang Thành hay là chuyện của tôi, liên quan đến ta.”


      giày vò nó!” Bà Trình nhìn Lâm Lệ chỉ trích : “Chuyện lúc đó người nào cũng muốn, cho rằng chỉ mất đứa bé sao, đó cũng là con cháu Trình gia chúng tôi, chúng tôi cũng đau lòng, nhưng mà chuyện xảy ra, ai cũng thay đổi được, còn chấp nhất chuyện qua có tác dụng gì đâu! lại tức giận, trước đây ở bệnh viện gặp Trình Tường, nghe giải thích của nó, để cho ngày nào nó cũng đau khổ và dằn vặt tự trách, tất cả đủ rồi, còn muốn thế nào!”


      “Cái bà —” Mẹ Lâm muốn thêm cái gì, lại bị Lâm Lệ ngăn lại.


      Lâm Lệ ngăn mẹ, lắc đầu bảo bà: “Mẹ, để con chuyện với bác ấy.”


      Thấy Lâm lệ cau mày , mẹ Lâm nữa, chỉ nhìn mẹ Trình Tường, ánh mắt ràng mang theo địch ý.


      Lâm Lệ quay đầu nhìn bà Trình, : “Tôi muốn thế nào cả, tôi chỉ nghĩ tới cuộc sống của chính mình mà thôi, cho nên xin bác đừng quấy rầy tôi.”


      “Quấy rầy , ha ha.” Bà Trình cười lạnh, khinh thường : “Nếu phải vì Trình Tường, tôi cũng thèm nhìn cái, bởi vì căn bản là xứng với nó.”


      Nghe vậy, hai tay hai bên hông của Lâm Lệ nắm chặt, là buồn cười, dường như chưa bao giờ nghe được lời dễ nghe từ trong miệng của bà ta. Hồi xưa khi ở cùng Trình Tường, nhà ta vẫn cực lực phản đối, tất nhiên thái độ của mẹ ta được biểu cực kỳ ràng, cuối cùng Trình Tường ở trong nhà náo loạn trận, mặc dù bọn họ phản đối nữa, nhưng thấy đến nhìn càng lạnh nhạt hơn, cuối cùng bởi vì có em bé, mặc dù quan hệ được cải thiện rất nhiều, nhưng quan tâm kia cũng là lạnh lùng, có tình cảm. tại chia tay với Trình Tường rồi, ngờ tới thế mà vẫn phải nghe lời châm chọc của bà ta, xem ra làm người quá thất bại rồi.


      “Bà cút cho tôi, đứng ở chỗ này ăn vớ vẩn!” bên ba Lâm tức giận , nhìn mẹ Trình Tường, ánh mắt kia lạnh thấu xương dường như mang theo dao nhọn.


      “Bà cho là Trình Tường nhà bà là cái thứ gì, xứng với nó, hừ, chúng tôi căn bản là lạ gì! Là bà coi cậu ta như là bảo bối!” mẹ Lâm , nhổ cho bà ta bãi: “Phi, là cái thứ gì!”


      “Ha ha.” Bà Trình nhìn bọn họ, hừ lạnh , “ là ứng với câu kia, thượng bất chính hạ tắc loạn, người nhà tất cả đều có tố chất như vậy.”


      Ồn ào bên này thu hút chú ý của mọi người, trong sân bay, người đường rối rít dừng bước lại nhìn sang bên này.


      Ba Lâm bực bội, tiến lên đuổi mẹ Trình Tường, “Bà cút cho tôi, đứng ở chỗ này chướng mắt.”


      “Làm sao, ông muốn ra tay đánh người hả!” Bà Trình vừa vừa lui về phía sau, nhìn ba Lâm như vậy, ra trong lòng bà vẫn là có chút sợ, bên này lui, chân bỗng mất thăng bằng, cả người lui về phía sau mấy bước, sau đó đặt mông ngã ngồi mặt đất, kèm theo tiếng kêu chói tai, “A! —— “


      Thấy thế, mẹ Lâm cười ra tiếng, ngón tay chỉ về phía bà ta : “Báo ứng, ai cho miệng lưỡi bà chua ngoa như thế!”


      Ngồi dưới đất, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm người nhà Lâm Lệ, bà Trình vừa tức vừa hận, nhớ tới vừa rồi té ngã đúng là rất đau, nhất thời đứng lên được.


      Đột nhiên phía sau có đôi tay, giọng trầm thấp vang lên: “ sao chứ, để cháu đỡ bác.”


      Bà Trình cũng chẳng quay đầu lại nhìn, tại chính mình chật vật như thế, bà chỉ muốn nhanh chóng đứng lên, tránh cho cho người khác chê cười, đưa tay khoác lên người nọ, chống tay đứng dậy.


      Đợi đứng vững vàng, lúc này mới quay đầu nhìn về người phía sau cám ơn, : “Cảm ơn cậu.”


      Lại thấy kia khóe miệng người kia nhếch lên giễu cợt lắc đầu, : “, hẳn là cháu phải cám ơn bác mới đúng.”


      “Cám ơn tôi?” Bà Trình kinh ngạc, nhìn người nọ khó hiểu, hỏi: “Tại sao?”


      Người nọ cười, ý cười nơi khóe miệng càng ràng hơn, chỉ nghe ta : “Cảm ơn mắt bác cao hơn đầu, có nhiều bất mãn với Lâm Lệ, cũng cám ơn con bác chung tình, trong ngày kết hôn, bỏ lại Lâm Lệ trong đám cưới, cho nên cháu mới nhặt được tiện nghi lớn như thế, giành được tốt như Lâm Lệ làm vợ.”


      Nghe vậy, bà Trình nhìn với vẻ mặt thể tin, thoáng cái thể nên lời.


      Người đỡ bà Trình dậy phải ai khác, mà là người vừa mới cầm vé máy bay từ tay trợ lý Từ ở bên kia sân bay trở lại – Chu Hàn.


      Lâm Lệ nhìn , khẽ gọi: “Chu Hàn…”


      Ba Lâm cùng mẹ Lâm cũng nhìn , vẻ mặt cũng thua kém gì bà Trình, cũng khiếp sợ và bất ngờ, khiếp sợ chính là thế nhưng biết toàn bộ mọi chuyện, bất ngờ chính là biết hết mọi chuyện cũng thèm để ý chuyện này!


      Bà Trình từ từ phục hồi tinh thần lại, nhìn Chu Hàn lại chỉ chỉ Lâm Lệ, “Cậu cùng phe với bọn họ!”


      Chu Hàn cười, xoay người tới bên cạnh Lâm Lệ, đưa tay ôm bả vai Lâm lệ, quay đầu nhìn bà ta : “Chào bác, cháu là chồng của Lâm Lệ, những lời cháu ban nãy đều là lòng, thực cảm ơn bác!”


      “Cậu! ——” Bà Trình tức giận, ngón tay chỉ vào cũng bắt đầu run rẩy, bà cảm thấy mình như là lọt vào thòng lọng vậy!


      Chu Hàn cau mày, nhìn bà ta : “Bà Trình, thói quen dùng ngón tay chỉ người như vậy tốt, chẳng lẽ ngay cả tôn trọng tối thiểu bà Trình cũng hiểu được sao? Đây cũng là vấn đề tố chất a!”


      “Cậu…cậu…cậu! ——” Bà Trình tức giận, là tức giận công tâm mà, vỗ vỗ ngực mình thở hổn hển!


      Chu Hàn cười lạnh, hề nhìn bà ta nữa, xoay người nhìn Lâm Lệ, ba Lâm, mẹ Lâm còn ở trong trạng thái khiếp sợ và thất thần, giơ tay lên nhìn đồng hồ tay chút, : “Ba, mẹ, vé máy bay con lấy rồi, thời gian cũng còn sớm, lâu nữa là đến giờ lên máy bay, tại chúng ta ngay đến đó , nếu lát nữa loa phát thanh lại gọi.”


      Lúc này ba Lâm mới phục hồi tinh thần, nhìn gật đầu, : “ừ, chúng ta, chúng ta qua .” xong, kéo mẹ Lâm về phía trước.


      Chu Hàn cúi đầu liếc nhìn Lâm Lệ, khóe miệng cười cười vẫn ôm có ý muốn buông ra.


      Chu Hàn dự tính sai, đợi bọn họ đến cửa đăng ký, đài phát thanh vừa lúc vang lên, nhắc nhở các vị khách cầm vé máy bay đến cửa đăng ký, nhìn mọi người xếp hàng tuần tự đăng ký, ba Lâm xoay người có chút yên lòng nhìn Chu Hàn: “Chu Hàn, con…” ba Lâm ấp úng muốn chút gì đó, nhưng hé miệng lại biết nên gì.


      Chu Hàn cười : “Cha, cha có lời gì cứ việc thẳng.”


      Ba Lâm nhìn Chu Hàn lúc lâu, rốt cục chậm rãi mở miệng : “Chu Hàn, con biết toàn bộ mọi chuyện trước kia của Lâm Lệ rồi sao?”


      Chu Hàn liếc nhìn Lâm lệ, gật đầu, “Vâng.”


      “Con để ý sao?”


      Những lời này là mẹ Lâm , bọn họ vẫn lo lắng chuyện trước kia của Lâm Lệ khiến Chu Hàn để ý, nên muốn giấu giếm cả đời.


      Chu Hàn cười, nhìn ba Lâm mẹ Lâm : “trước kia con kết hôn, còn mang theo đứa bé, ba mẹ và Lâm Lệ cũng có để ý, con còn gì phải để ý đây? Tất cả những gì qua đều quan trọng nữa, quan trọng là tại và tương lai, con tin tưởng sau này con và Lâm Lệ sống rất tốt, như vậy là đủ rồi.”

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 36: Xấu hổ và giận dữ



      đường trở về, Lâm Lệ nghiêng đầu nhìn mãi Chu Hàn, lâu sau mới lên tiếng: “ nhận ra, ra khả năng diễn xuất của chuyên nghiệp như vậy!”


      Chu Hàn ngoảnh lại nhìn , sau đó tiếp tục chăm chú nhìn về phía trước, chuyên chú lái xe, khóe miệng như cười như , : “ Tôi là thương nhân, chú trọng năng suất và tính giá trị, dứt khoát lần dù thế nào cũng còn hơn là sau này sửa sửa lại!”


      Lâm Lệ gật đầu, giễu cợt : “cũng đúng, nhất lao vĩnh dật luôn*!”


      (TDD: *: làm mẻ khỏe suốt đời)


      Chu Hàn nhìn lại, tập trung lái xe.


      Bầu khí bên trong xe thoáng cái yên ắng lại.


      hiểu sao, trong lòng Lâm Lệ cảm thấy có phần yên, phiền não và bất an vô cùng. biết tâm tình tồi tệ hẳn bởi cha mẹ trở về còn là do chuyện gặp phải mẹ của Trình Tường ở sân bay.


      Im lặng lúc, lúc này Chu Hàn mới mở miệng, mang theo ý cười : “ Ánh mắt nhìn người của chẳng ra làm sao cả, nhìn đàn ông ra gì, giờ nhìn đàn bà cũng ra gì nốt!”


      Lâm Lệ quay đầu nhìn , biết những kẻ trong miệng là chỉ Trình Tường và mẹ ta, đột nhiên mở miệng cười lạnh, giễu cợt châm chọc : “Ánh mắt của phải cũng giống vậy sao!”


      Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Chu Hàn chậm rãi dừng lại, đồng ý gật đầu, lần nữa quay sang nhìn , : “Vậy hai người chúng ta coi như cùng nhau lưu lạc thiên nhai ?”


      cảm thấy vui lắm sao?” lườm , quay đầu , mặt lạnh nhìn ra cảm xúc gì : “Tôi chẳng thấy chuyện này có cái gì đáng vui vẻ cả!” cái gì mà cùng lưu lạc thiên nhai chứ, trắng ra, còn phải là hai kẻ ngốc cùng nhau sao, tin tưởng vào tình để rồi bỏ phí cả tuổi thanh xuân, tiêu tốn tất cả tình cảm, hai kẻ đáng thương, có cái gì mà vui vẻ cơ chứ.


      Chu Hàn cũng tức giận, tự : “ phải là tôi cảm thấy vui vẻ, tôi chỉ cảm thấy rất ngốc, thậm chí có thể là ngu.” ^^!!


      Lâm Lệ nhìn lại , chân mày nhíu chặt lại, giống như muốn hỏi có ý gì?


      Cột đèn lại chuyển màu xanh, đoàn xe chậm rãi di chuyển lên phía trước, Chu Hàn khởi động xe theo, tập trung nhìn tình hình giao thông phía trước, miệng : “ Bởi vì sợ ba mẹ và bạn bè lo lắng, cho nên trước mặt bọn họ cố gắng giả vờ như có chuyện gì, cho là mình buông tay, còn để ý nữa, sau đó khi quay người sang chỗ khác, bản thân mình lại lặng lẽ rơi nước mắt, biết chuyện thể quay lại như lúc ban đầu nữa, biết cho dù người nọ đứng trước mặt xin lỗi có sám hối cũng thể thay đổi được này, nhưng mà lại vì trông thấy người, nghe được câu lại cảm thấy khó chịu mãi như vậy phải ngu là gì?”


      Có lẽ là vì cũng có trải nghiệm tương tự như vậy, luôn có thể nhìn thấu đáy lòng nghĩ gì, mỗi câu đều trực tiếp, trần trụi đâm xuyên phòng bị của , sau đó mạnh mẽ cắm sâu vào lòng .


      Lâm Lệ cắn cắn môi, cho dù chữ cũng trật, nhưng hề muốn yếu thế trước , mạnh miệng : “ Tôi có, đừng có ở đây mà tự cho mình là đúng”


      “Có phải là tôi tự suy đoán hay , trong lòng biết , tôi chỉ muốn cho biết, buông tay cách thực phải là ngoài miệng, mà là ở trong lòng.” Chu Hàn xong, cũng mở miệng nữa, chỉ chuyên chú lái xe.


      Lâm Lệ tức giận quay đầu nhìn ra ngoài, ra chính sao lại biết những thứ này? Chẳng qua đạo lý này ai cũng hiểu nhưng mấy ai làm được.


      Lâm Lệ còn chìm trong cảm xúc của chính mình, Chu Hàn lái xe quay về công ty, từ ghế sau lấy công cặp công văn, quay lại vẫn thấy Lâm Lệ ngồi ở tư thế như cũ, im lặng lúc : “Tôi có thời gian đưa về, hãy tự lái xe về trước ” Vừa vừa mở cửa xe, vào công ty.


      Lúc này Lâm Lệ mới phục hồi tinh thần lại, hóa ra là đến công ty từ lúc nào. Ở lại trong xe thêm lúc, Lâm Lệ quay về mà rút chìa khóa ra, xuống xe vào công ty.


      Lúc Chu Hàn cầm cặp công văn vào phòng hội nghị, phía sau còn có trợ lý Từ, thấy từ trong thang máy ra, Chu Hàn cũng chỉ hơi sửng sốt, sau đó cũng thêm cái gì, cầm lấy tài liệu vào phòng hội nghị. Trợ lý Từ thấy như thấy cứu tinh, vốn buồn khổ lại chợt thấy hi vọng, vội vàng đưa tất cả đồ tay cho Lâm Lệ: “ Hội nghị sắp bắt đầu, mau vào trong đó ghi chép ”. xong liền cùng Chu Hàn vào phòng họp.


      Lâm Lệ thậm chí còn có thời gian phản ứng, nhận lấy máy tính chỉ có thể theo bọn họ vào phòng họp.


      Cái hội nghị này diễn ra gần ba tiếng đồng hồ, chủ yếu là bàn về kế hoạch, tiến độ của quý tới, Lâm Lệ khỏi nghĩ, Chu Hàn cũng bình thản, ràng ở công ty có hội nghị quan trọng như vậy mà còn khăng khăng lái xe đưa cha mẹ ra sân bay.


      Ngày hôm nay là ngày Lâm Lệ bận rộn nhất, tài liệu cứ hết tập này đến tập khác, bên này còn chưa kịp sửa xong, bên kia lại mang tới, cả ngày, bận rộn đến mức Lâm Lệ rảnh suy nghĩ tiếp những thứ khác, cả người mệt mỏi muốn rã rời.


      Hoàn thành xong tập tài liệu cuối cùng, cả người Lâm Lệ ngã ra phía sau, ngửa đầu nhắm mắt lại, muốn động đậy nữa. Chu Hàn cầm lấy tài liệu từ trong phòng làm việc bước ra, vừa lúc nhìn thấy Lâm Lệ nhắm mắt ngửa đầu tựa vào kia, biết là ngủ thiếp hay chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi thôi, tiến lên, đưa tay gõ gõ mặt bàn.


      Lâm Lệ chợt mở mắt ra, thấy trong tay là xấp tài liệu, khỏi hỏi: “Còn có tài liệu muốn chỉnh sửa nữa sao?”


      Chu Hàn cười, đưa cho tập tài liệu, : “Những thứ này, hội nghị ngày mai cần đến, sáng sớm hãy phát cho mọi người”


      Nghe thế, Lâm Lệ yên tâm, đưa tay nhận lấy, phối hợp : còn giao công việc cho tôi nữa tôi cũng giúp làm, bây giờ là mấy giờ rồi có biết ?”


      Nghe vậy Chu Hàn nâng tay nhìn đồng hồ, ra thấm thoát gần 10 giờ tối rồi, thả tay xuống nhìn Lâm Lệ, : “Thu dọn đồ , chuẩn bị trở về!” xong liền trở vào trong phòng thu dọn đồ đạc. Lâm Lệ sớm muốn về rồi, chẳng qua công việc ngừng tới tấp đưa tới đây, làm hại còn có cả thời gian vệ sinh. Chờ Lâm Lệ đại khái dọn dẹp đồ bàn xong xuôi, sau đó lại phòng vệ sinh rửa tay trở lại, Chu Hàn chuẩn bị xong, cầm cặp công văn đứng đợi trước bàn rồi, trong tay cầm điện thoại động của , nhíu mày.


      Lâm Lệ tức giận tiến lên, khó hiểu nhìn : “ cầm cầm điện thoại của tôi làm gì?”


      Chu Hàn đưa điện thoại lại cho , thẳng thắn : “Lúc có ở đây tôi nhận điện thoại dùm !”


      “Ai vậy!” Lâm Lệ đưa tay nhận lấy, mở máy chuẩn bị xem lịch sử trò chuyện, lại nghe Chu Hàn : “ Trình Tường!”


      Ngón tay bấm điện thoại bỗng dưng dừng lại, lúc lâu phản ứng, chỉ sững sờ đứng đó. Chu Hàn đem vẻ mặt của bây giờ thu vào trong đáy mắt, ôn hòa : “ Nếu muốn gọi lại cho ta___!”


      “ Tôi định gọi!” chờ xong, nhanh chóng phản bác lại: “Sao tôi phải gọi lại cho ta, tôi , tôi quên người này rồi!”


      Chu Hàn nhìn , : “ Tôi chỉ muốn cho biết, nếu muốn gọi lại cho ta xin lỗi, tôi xóa lịch sử cuộc gọi đó rồi!”


      Lâm Lệ sửng sốt hồi lâu, hỏi: “ xóa lịch sử cuộc gọi đó rồi còn muốn cho tôi biết để làm gì?”


      Chu Hàn nhún nhún vai, : “ Xóa lịch sử cuộc gọi là muốn lát nữa ngây ngốc gọi lại nữa.”


      Lâm Lệ liếc trắng , cầm điện thoại để vào trong túi áo, lấy túi xách bàn, : “ làm như mình thông minh lắm vậy, mẹ của tiểu Bân chẳng phải cũng phiền như vậy sao, vậy sao còn muốn nhận điện thoại của ta!” vừa , vừa về phía thang máy.


      Chu Hàn sửng sốt, nở nụ cười, đuổi theo bước của , : “ có phát , tại hai chúng ta như là cứ lấy việc móc vào nỗi đau của đối phương làm thú vui vậy!”


      “Đó là , đừng có lôi tôi vào” Lâm Lệ liếc , liền bước vào thang máy “Tôi biến thái như vậy!”


      phải là tôi bị đâm ít sao?” Chu Hàn cũng vào thang máy, đưa tay nhấn tầng trệt.


      Lâm Lệ trả lời, khóe mắt liếc , miệng mang theo nụ cười.


      ra, nghĩ tới đó cũng cảm thấy có chút buồn cười, đúng như , hai người họ có trải nghiệm tương tự, ai hơn ai cả, cũng bởi vì đều có cái quá khứ vui như vậy, bọn họ luôn có thể liếc thấy đau đớn trong mắt của nhau, ngôn ngữ lại sắc bén, có muốn tránh cũng có chỗ để trốn tránh.


      Hai người ăn xong bữa khuya khi về đến nhà cũng hơn mười giờ đêm, hôm nay Lâm Lệ muốn làm gì cả, mở của phòng liền bước vào ngủ, lúc bước vào lại nghe Chu Hàn từ phía sau cười như cười : “Tối này tới phòng tôi nằm đất sao”


      Nghe vậy, Lâm Lệ quay đầu thẳng: “ Tôi cũng phải bị thần kinh!”, trực tiếp mở cửa vào phòng.


      Chu Hàn nhìn cánh cửa bị đóng lại, cười đến có thâm ý khác.


      Trong phòng, Lâm Lệ cởi áo liền bước vào phòng tắm, đến đồ ngủ cũng cầm theo, ngày hôm nay là quá mệt mỏi, tại chỉ muốn tắm rửa sau đó lên giường ngủ giấc.


      Tắm qua loa, Lâm Lệ khoác chiếc khăn tắm ra, lúc mở tủ quần áo bỗng ngây ngẩn cả người, bên trong rỗng tuếch, bây giờ mới nhớ ra tối hôm qua dưới đốc thúc của mẹ, cả đêm đóng gói toàn bộ hành lý của mình sang phòng của Chu Hàn rồi, ngay cả đồ ngủ cũng để lại!


      Đầu óc vốn vô cùng mỏi mệt bỗng thanh tỉnh ít, cả người gần như sắp khóc thét lên, cúi nhìn bộ dạng bậy giờ của mình, lại quay sang nhìn cái tủ rỗng tuếch kia, Lâm Lệ tức giận tới mức dậm chân.


      Chu Hàn tắm rửa xong, cầm chiếc khăn lau mái tóc ướt nhẹp, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn cánh cửa phòng khép kín, khóe miệng nhịn được nở nụ cười giảo hoạt.


      Đợi khi mái tóc cũng gần khô rồi, tiếng gõ cửa đáng lẽ phải vang lên lại thấy đâu, chân mày khẽ nhăn lại, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cứ thế là ngủ rồi?” nghĩ tới liền mở cửa ra ngoài xem chút, cánh cửa vừa mở, thấy Lâm Lệ túm khăn tắm, cánh tay giơ lên gõ.


      Chu Hàn đứng sững, sau đó khóe miệng cong lên thành nụ cười, quan sát từ xuống dưới, sau đó mới chậm rãi mở miệng, : “Tìm tôi có việc!”


      Lâm Lệ bị nhìn có chút tự nhiên, tay nắm cái khăn, tay lại cật lực kéo kéo chiếc khăn xuống, cảm thấy vô cùng thiếu an toàn. Thực đứng bên ngoài phân vân rất lâu rồi, thực là rất xấu hổ.


      Thấy đỏ bừng cả người, nụ cười mặt Chu Hàn càng ràng, lại cố ý hỏi: “Tìm tôi có việc sao? Hay là tối nay muốn tới chỗ tôi ngủ đất!”


      Lâm Lệ trừng , khẳng định : “ cố ý!”


      Chu Hàn ra vẻ vô tội: “ Tôi cố ý cái gì?”


      Lâm Lệ có thời gian đấu võ mồm với , giờ phút này hận tìm được cái lỗ nào mà chui vào, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có quần áo mặc trước !


      thèm quan tâm nhiều, trực tiếp đẩy ta ra thẳng vào trong phòng chứa quần áo, cũng chẳng quan tâm nhìn, cầm quần áo ra khỏi phòng.


      bên, Chu Hàn nhịn được, bật cười to.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 37: Gặp lại Trình Tường



      Ngày hôm sau, Lâm Lệ bởi vì chuyện đêm qua nên cảm thấy vô cùng xấu hổ, cho nên dậy sớm, thừa dịp chu Hàn ra ngoài tập thể dục buổi sáng liền thu dọn đồ, lái xe nhanh chóng tới công ty.


      Theo thói quen, khởi động máy tính, mở hòm thư kiểm tra qua lần, xác nhận xem có email khẩn cần xử lý ngay , sau đó lại nhìn qua lịch trình hôm nay của Chu Hàn, nhìn sơ qua, cầm tài liệu tối qua Chu Hàn đưa photo ra hơn mười bản, chuẩn bị để phát cho những chủ quản các chi nhánh trong cuộc họp.


      Đợi làm xong tất cả công việc chuẩn bị, lúc này Lâm Lệ mới cầm cốc trà vào phòng trà nước, rót cho mình cốc trà, lúc ngồi lại vào bàn, theo thói quen mở ra diễn đàn của thành phố, xem tin tức mới nhất của thành phố hôm nay.


      diễn đàn tin tức rất nóng, vừa đăng vạn bình luận, mà điều thu hơn cả so với số người xem chính là tiêu đề của tin tức đó: ‘Video khiêu dâm của phó thị trưởng Giang Thành’.


      Lâm Lệ tức giận, kích vào xem, bên trong là đoạn phim và vài tấm ảnh, đến khi nhìn người trong bức ảnh, bỗng dưng sửng sốt mở to mắt!


      nhìn gì vậy?”


      Lúc Lâm Lệ mở to mắt nhìn vào máy tính, Chu Hàn bước vào, vẻ mặt sáng láng, cả người nhìn qua tâm tình rất tốt.


      Thấy Lâm Lệ phản ứng, nhíu mày, qua, đứng ở phía sau , vừa vừa nhìn vào màn hình máy vi tính “nhìn cái gì___” lời kia vẫn chưa hết, thanh đột ngột bị tắc nghẽn.


      Ánh mắt chu Hàn thẳng tắp nhìn màn hình máy tính, vẻ mặt khác là bao so với Lâm Lệ.


      Bây giờ máy tính phát đoạn video diễn đàn, đoạn phim quay cảnh đương kia dài đến hơn ba phút, nhưng mà điều khiến Lâm Lệ và Chu Hàn khiếp sợ như vậy phải bởi đoạn phim khẩu vị quá nặng, mà là nam nữ chính trong đoạn phim, đó ràng chính là Tô Dịch Thừa với Lăng Nhiễm. Nếu đoạn phim quá mờ, mấy bức ảnh phía dưới đoạn phim chụp khuôn mặt của hai người, Lăng Nhiễm được Tô Dịch Thừa ôm ngồi phía sau xe, sau đó lại là cảnh họ ở trước cửa khách sạn.


      Bị chu Hàn gọi cái, lúc này Lâm Lệ mới hồi tinh thần, chẳng quan tâm Chu Hàn lúc này phản ứng thế nào, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, hề nghĩ ngợi liền gọi cho An Nhiên.


      An Nhiên quả nhiên hề hay biết cái gì, tuy nhiên từ lời của ấy, Lâm Lệ nghe ra đêm qua Tô Dịch Thừa về rất trễ, cơn giận trong lòng thoáng cái bị thiêu đốt lên, nhìn vào đoạn phim và ảnh chụp máy tính, cảm thấy đáng thay cho An Nhiên, đáng chết hơn nữa chính là An Nhiên bây giờ mang thai, hiểu An Nhiên là người rất cố chấp trong tình , lúc trước chẳng phải ấy phải mất đến sáu năm trời mới bỏ được cuộc tình với Mạc Phi đó sao, chẳng lẽ bây giờ lại muốn ấy dùng tiếp sáu năm để quên Tô Dịch Thừa sao? Lâm Lệ dám nghĩ.


      Nhưng chuyện này tung rộng rãi lên mạng rồi, cho dù bây giờ , lúc đó tự nhiên cũng có người cho ấy biết, ấy biết chuyện này chỉ là vấn đề thời gian, thay vì để cho An Nhiên là người biết cuối cùng, Lâm Lệ thà chọn bây giờ để cho biết, bên kia điện thoại, An Nhiên im lặng rất lâu, cuối cùng ấy chỉ tin tưởng Tô Dịch Thừa. Lâm Lệ cảm thấy yên, muốn qua đó với ấy, nhưng An Nhiên khăng khăng rằng mình sao, từ chối thẳng.


      Sau khi cúp điện thoại, lúc này Lâm Lệ mới chú ý đến Chu Hàn đứng sau lưng mình, xoay người nhìn, chỉ thấy ánh mắt dính chặt vào những bức ảnh màn hình, sắc mặt lãnh đáng sợ.


      Giờ Lâm Lệ mới nhớ ra người đàn bà trong ảnh là mẹ của tiểu Bân, Lăng Nhiễm, cũng chính là vợ trước của . Nhớ lại khoảng thời gian ở chung lúc trước, có thể cảm giác được mặc dù chia tay với Lăng Nhiễm, nhưng trong lòng Chu Hàn vẫn chưa dứt được cuộc tình ấy.


      “Anh__” Lâm Lệ nhìn , do dự suy nghĩ nên mở miệng gì, “ ___” nhưng mở miệng mới thấy, mình căn bản biết nên gì, nên gì cả.


      Chu Hàn hồi phục tinh thần, nhìn cái, sau đó gì, trực tiếp cầm cặp công văn vào phòng làm việc.


      Lâm Lệ quay đầu lại, nhìn màn hình thêm lúc, cuối cùng vẫn tắt trang web . Lại ngoảnh đầu nhìn cửa phòng làm việc của chu Hàn, sau đó đứng dậy đến phòng trà nước pha cho ly cà phê.


      Đưa tay gõ cửa “cốc….cốc….cốc…!”


      Mãi cũng nghe Chu Hàn đáp lại, liền trực tiếp đẩy cửa vào, chỉ thấy Chu Hàn ngồi phía sau bàn làm việc, chiếc cặp công văn đặt bàn, giống như chưa hề được động đến.


      Trong lòng Lâm Lệ buông tiếng thở dài, bưng cà phê bước vào, đặt ly cà phê trước mặt , vẫn giữ nguyên tư thế đó, hề động đậy. Chậm rãi mở miệng, : “ Những lời với tôi đều quên hết sao, làm tôi còn tưởng làm giỏi lắm, nhưng nhìn bây giờ, thậm chí còn bằng cả tôi!”


      Chu Hàn vẫn phản ứng, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, có tiêu cự.


      Thấy đáp lại, Lâm Lệ lại : “Tôi trả lại cho những lời lúc trước, nên lấy sai lầm của kẻ khác trừng phạt mình, như vậy quá ngu xuẩn!”


      Chu Hàn quay đầu nhìn , mặt chút thay đổi : “Tôi cần dạy”. xong, liền lấy tài liệu ra khỏi cặp công văn.


      Lâm Lệ nhún nhún vai, chỉ : “ dứt được, thể quên được, bất cứ chuyện gì của ta cũng có thể tác động đến tâm trạng của , vậy cũng phải xem xem, người kia có đáng giá để làm thế !” xong, Lâm Lệ cũng có ý ở lại lâu, xoay người chuẩn bị muốn ra ngoài, lúc tới cửa lại nghe thấy Chu Hàn ở phía sau hỏi: “Trình Tường của đáng giá ?”


      Lâm Lệ dừng bước, tay nắm chặt nắm cửa, nắm chắc, cũng quay đầu lại.


      cho tôi biết, Trình Tường đáng giá cho buông được, quên được, tùy ý tác động đến tâm tình sao?” Chu Hàn ở phía sau đứng dậy, ánh mắt dán chặt vào Lâm Lệ, hỏi giống như muốn gây vậy.


      Cũng biết hai người đứng như vậy bao lâu, lúc sau lại nghe thấy Lâm Lệ mở miệng, : “Trình Tường đáng giá để tôi làm vậy, Lăng Nhiễm cũng đáng cho làm như vậy” giọng của rất , rất , đến mức làm cho người ta phải thương xót cho .


      Chu Hàn còn gì để nữa, chỉ ngây ngốc nhìn mở cửa ra ngoài.


      Lâm Lệ trở lại chỗ vị trí, ngồi yên lúc lâu, nhìn về máy tính, cái gì cũng làm, chẳng qua ngơ ngác nhìn, cho đến khi trợ lý Từ lên, bởi vì quản lý của các ngành đều tới phòng họp đông đủ, vẫn thấy Chu Hàn xuất , cho nên vội vàng chạy đến đây hỏi xem sáng nay có họp nữa , lúc này Lâm Lệ mới lấy lại tinh thần, đứng dậy muốn chạy vào hỏi Chu Hàn, vừa mới định đứng dậy thấy cầm tài liệu và giấy tờ ra khỏi phòng làm việc, dừng mắt ở nơi lát, cuối cùng lại lướt qua nhìn trợ lý Từ ở đằng sau, : “Cuộc họp vẫn diễn ra bình thường”


      Trợ lý Từ gật đầu, xoay người dẫn đầu về phía phòng họp.


      Chu Hàn đến, lúc qua Lâm Lệ : “Tài liệu ngày hôm qua cho , photo chưa?”


      Lâm Lệ gật đầu, đưa ra tập tài liệu photo từ trước mặt bàn.


      Chu Hàn liếc nhìn tài liệu trong tay , gật đầu : “Phát những tài liệu này cho bọn họ ”. Vừa , xoay người vào phòng hội nghị, người này và người ở trong phòng làm việc ban nãy tựa như hai con người khác nhau vậy, giống như chưa từng xảy ra cái gì.


      “Chờ chút!” thấy muốn , Lâm Lệ sải bước đuổi theo, : “Buổi sáng nay tôi muốn xin nghỉ!”


      Chu Hàn cau mày, lạnh giọng hỏi: “Lý do?”


      “An nhiên mang thai, tôi an tâm về ấy, nên muốn sang xem ấy thế nào”. Lâm Lệ thẳng thắn , từng trải qua, biết chuyện này gây đau đớn cho người phụ nữ thế nào, mặc dù ngoài miệng có chuyện gì, nhưng trong lòng tuyệt đối thể nào sao được.


      Chu Hàn cau mày suy nghĩ lát, cuối cùng gật đầu, đưa tay nhận lấy tài liệu tay , sau đó xoay người thẳng đến phòng hội nghị.


      Lâm Lệ sửa sang lại tài liệu bàn xong, sau đó vội vã cầm lấy túi xách ra công ty, đến gara để xe, nhanh chóng lái xe đến nhà của An Nhiên.


      Lúc đến nhà của An Nhiên, là thím Trương ra mở cửa, bởi vì yên lòng, vào cửa Lâm Lệ cũng vội vã vào, lôi kéo tay thím Trương lại hỏi: “Thím Trương, An Nhiên sao chứ?”


      Thím Trương bị hỏi giống như lọt vào sương mù, hoàn toàn biết xảy ra chuyện gì, gãi đầu, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Phu nhân có xảy ra chuyện gì a, phu nhân có chuyện gì?”


      Lúc này Lâm Lệ mới yên tâm, cúi đầu tự với bản thân mình: “ có chuyện gì là tốt rồi, có chuyện gì là tốt rồi.” xong vào trong nhà.


      Đợi Lâm Lệ tiến vào, mới phát ra là Tô Dịch Thừa trở lại, làm bữa sáng cho An Nhiên, mà An Nhiên ngồi quầy ba nhìn vào phòng bếp vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn, thấy Tô Dịch Thừa vì mình mà bận rộn, nụ cười mặt chứa biết bao nhiêu là tốt đẹp. Giờ Lâm Lệ mới tin tưởng ấy xảy ra chuyện gì, mình lo lắng thừa rồi.


      Lâm Lệ vẫn còn ngồi trong nhà An Nhiên lúc lâu, An Nhiên với Lâm Lệ rằng Tô Dịch Thừa giải thích mọi chuyện, mà ấy tin tưởng lời giải thích của Tô Dịch Thừa là thực. Nếu An Nhiên khăng khăng thế cũng gì cả, lo lắng chẳng qua là vì muốn người bạn thân nhất của mình bị tổn thương, chứ hề muốn chia rẽ bọn họ.


      Cuối cùng là Tô Dịch Thừa tiễn ra cửa, đứng ở cửa Lâm Lệ vẫn yên tâm cảnh cáo Tô Dịch Thừa, bất kể ta là thị trưởng hay là bí thư, cũng chỉ xem trọng người bạn này, nếu ta khiến An Nhiên tổn thương, bất kể ta là ai nhất định bỏ qua.


      Mặc dù đây chỉ là mấy câu để dọa người mà thôi, nhưng An Nhiên vẫn hiểu tấm chân tình này của Lâm Lệ.


      Đứng ở trong thang máy, Lâm Lệ giơ tay lên xem đồng hồ, nghĩ xem rốt cuộc nên quay lại công ty hay tranh thủ lười nhác về nhà tiếp tục ngủ.


      “Đinh___!” thang máy mở ra, Lâm Lệ cầm túi xách từ trong ra, chú ý đến phía trước, cảm thấy phía trước có bóng người xuất , sau đó chỉ cảm thấy bả vai đau nhức, cả người suýt chút đứng vững, như muốn ngã lộn ra phía sau, may sao nhanh tay vịn vào bờ tường mới đứng vững lại được, để bản thân ngã xuống.


      Mà người vừa xuất cũng ý thức được mình va phải người khác, đứng trong thang máy xoay người lại vừa bấm nút thang máy vừa với Lâm lệ: “ xin lỗi, tôi có___” giọng đột nhiên im bặt, cả gian dường như trở nên yên tĩnh vô cùng.


      Lâm Lệ nhìn người đàn ông đứng trong thang máy, lúc lâu lấy lại tinh thần, xoay người trực tiếp rời .


      Mà người đứng trong thang máy cũng phục hồi tinh thần khi vội vã muốn chạy ra ngoài, thang máy khép lại, chầm chậm lên. ta hấp tấp ấn nút, đợi thang máy quay lại tầng , Lâm Lệ ra tới cổng rồi, người đàn ông đợi cánh cửa thang máy mở ra, gấp rút từ bên trong chạy ra, với theo hình bóng Lâm Lệ: “Lâm Lệ!”


      Lâm Lệ dừng lại, cả người cứng nhắc, chậm rãi xoay người, nhìn người đàn ông cách mình mấy bước chân, người đàn ông này phải ai khác, chính là Trình Tường!

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 38: Hoàn toàn kết thúc



      Thấy Lâm Lệ dừng lại Trình Tường bước nhanh về phía .


      Ngày hôm qua mẹ trở lại với bà gặp Lâm Lệ ở sân bay, Lâm Lệ và cha mẹ trở về nhà, bảo chết tâm đừng nghĩ tới nữa, còn Lâm Lệ cũng còn là Lâm Lệ khi xưa nữa, chuyện vô lễ thậm chí ra tay đẩy bà, mà quan trọng nhất là Lâm Lệ kết hôn rồi, bốn tháng sau khi bọn họ chia tay kết hôn!


      tin, tin Lâm Lệ xấc xược đến mức ra tay đẩy mẹ , lại càng tin Lâm Lệ kết hôn. Nhưng mà bộ dáng mẹ của mình thề son sắt kia căn bản là giống dối lừa gạt , mẹ ngày hôm qua bà gặp người đàn ông Lâm Lệ lấy làm chồng ở sân bay, động tác hai người thân mật y như là cặp nhau.


      tin, thể tin cũng muốn tin, muốn nhanh chóng gặp Lâm Lệ hỏi cho ràng đây là chuyện gì. Nhưng mà biết địa chỉ của , thậm chí ngay cả số điện thoại cũng có, thể nào tìm được , cho nên chỉ có thể tìm đến An Nhiên, bởi vì biết An Nhiên là người bạn tốt nhất của , An Nhiên nhất định có phương thức liên lạc với .


      Lần trước ở trong nhà hàng muốn gặp lại , bảo đừng quấy rầy nữa, xuất ở trước mặt , nhớ tới đứa con vô duyên chưa được ra đời của bọn họ, cách nào quên được trong ngày cưới đó đẩy ra, cách nào quên cảm giác khi đứa con từ từ, từ từ rời khỏi người . biết tất cả đó là sai lầm của , muốn làm cho đau khổ khó chịu, cho nên cho dù mình rất nhớ , cho dù hàng ngày mình đều quên từng ly từng tý khi hai người ở bên nhau trước kia, cũng vẫn luôn đè nén dục vọng mãnh liệt trong nội tâm muốn tìm của mình, ra ở trước mặt , bằng lòng cho thời gian, bằng lòng chờ quên nỗi đau đớn kia, tin tưởng thời gian có thể trị lành vết thương giữa bọn họ, có thể làm cho quên mảng ký ức vui kia, sau đó bọn họ có thể bắt đầu lại lần nữa, nhau lần nữa, hạnh phúc lần nữa, biết cần bao thời gian chữa trị rạn nứt giữa hai người bọn họ, nhưng mà chuẩn bị xong tất cả, tính đến điều xấu nhất, vô luận bao lâu đều bằng lòng tiếp tục chờ, chờ mình lần nữa, sau đó nắm chặt tình cảm mất này, lần này trong lòng chỉ chứa mình , cái gì cũng đều nghĩ, lòng dạ .


      Nhưng mà, đợi chờ còn chưa kết thúc, tại sao có thể lấy người khác? tin hoàn toàn còn tình cảm với nữa rồi, tin tưởng tình cảm 10 năm của bọn họ hoàn toàn cạn hết, tin có thể nhẫn tâm như vậy.


      “Lâm Lệ…” Đứng ở trước mặt , Trình Tường thở hổn hển, ánh mắt nhìn chằm chằm .


      Lâm Lệ nhìn thẳng ánh mắt của , hàm răng cắn môi, bàn tay nắm túi xách dùng lực chặt hơn.


      Hai người cứ nhìn nhau như vậy rất lâu, cuối cùng Lâm Lệ mở miệng trước, giọng hơi có chút cứng ngắc : “ có chuyện gì tôi trước.” Vừa liền muốn xoay người.


      Rất sợ rời khỏi mình cũng tìm được , thấy muốn , Trình Tường đưa tay vội vàng kéo tay lại: “Đừng !”


      Lâm Lệ quay đầu lại, giọng cứng ngắc : “Buông tay.”


      Trình Tường buông tay, vẫn nắm chặt, nhìn gần như là cầu xin : “Lâm Lệ, chúng ta chuyện chút .”


      Lâm Lệ có chút đau đớn nhắm lại mắt, lúc lâu mới xoay người lại, nhìn : “ chuyện có thể, buông tay ra.”


      Thấy đáp ứng, lúc này Trình Tường mới buông tay ra : “Chúng ta, chúng ta tìm chỗ ngồi xuống .”


      cần thiết.” Lâm Lệ từ chối, giọng nguội lạnh: “ muốn cái gì ở đây , tôi còn phải về công ty.”


      Thấy chối từ Trình Tường cũng có cách nào, nhìn châm chước mở miệng : ” Ngày hôm qua, mẹ của gặp em ở sân bay.”


      muốn cái gì hãy nhanh lên, đừng quanh co lòng vòng.” Lâm Lệ có chút kiên nhẫn .


      Lại nhìn rất lâu, Trình Tường này mới chậm rãi mở miệng, thử hỏi: “Bà , bà em kết hôn, em lừa gạt mẹ , đúng ?”


      Lâm Lệ bình tĩnh nhìn lại ta, khẳng định : “ phải, tôi lừa mẹ , tôi kết hôn.”


      Nghe vậy, Trình Tường cả người chấn động, vẻ mặt tin nhìn , vẻ mặt kia hiển nhiên là chịu đả kích sâu sắc, lắc đầu muốn tin tưởng, “Làm sao thể nào, , …”


      .” Lâm Lệ có chút tàn nhẫn cắt đứt lời ta tự thôi miên mình: “Tôi kết hôn, tháng trước đăng kí kết hôn với Chu Hàn.”


      , em mà.” Trình Tường lắc đầu, cả người cảm xúc có chút kích động lên, đột nhiên đưa tay mạnh mẽ nắm chặt bả vai của Lâm Lệ, có chút kích động : “Lâm Lệ cho biết em gạt , em có kết hôn, em , làm sao có thể kết hôn với người khác?”


      Lâm Lệ nhìn chằm chằm ta, để mặc ta lay lay bả vai mình, đột nhiên tại sao mình có thể người đàn ông trước mắt này tới 10 năm lâu như vậy.


      Tại sao hồi đó nhìn ta gì cũng tốt, ta ràng là cực ích kỷ, trong lúc hưởng thụ tình hết lòng hết dạ của , nhưng trong lòng ta lại nhớ tới người phụ nữ khác, trong lúc nhìn , ôm nhưng trong lòng vẫn có bóng dáng người khác, ta vẫn coi là thế thân của người khác, ràng hai người phụ nữ hoàn toàn có chỗ tương tự, nhưng ta lại thay đổi từng chút từng chút , bảo mình để tóc dài, nhìn mái tóc dài của mà an ủi nỗi nhớ trong lòng ta, 10 năm qua ta đối xử với rất tốt, cực cưng chiều , nhưng mà cưng chiều của , thương của cũng phải vì , toàn bộ cũng là vì người phụ nữ khác, đem những thương vốn dành cho người phụ nữ khác nhưng có cách nào trao mà chuyển sang người , nhưng mà cuối cùng cũng phải là cho , cuối cùng chỉ là thay thế cho bóng dáng có cách nào tìm được mà thôi, tất cả nỗi đau và say đắm ở trước này thở nên vô lực yếu ớt biết bao.


      “Lâm Lệ, cho biết, em chỉ muốn chọc tức , cũng phải là kết hôn với người khác, em vẫn còn .” Trình Tường lay người , vội vã muốn biết đáp án mình mong đợi từ trong miệng .


      Lâm Lệ nhìn ta, dùng sức từng chút từng chút kéo tay ta khỏi vai mình, cắn chặt môi : “Tôi kết hôn.”


      , em gạt .” Trình Tường kích động hô, cả người và khuôn mặt kích động trở nên có chút dữ tợn, nhìn ta bây giờ hoàn toàn còn chút bộ dáng ôn nhuận như ngọc, hoàn toàn mất hết dáng vẻ thư sinh trước đây khiến cho Lâm Lệ say mê hết 10 năm.



      Lâm Lệ nhìn dữ tợn và tức giận mặt ta, nhìn chằm chằm ta : “Tôi còn nữa, từ khoảnh khắc rời khỏi hôn lễ hôm đó, từ khoảnh khắc đẩy tôi ra, từ khoảnh khắc bác sĩ cho tôi biết giữ được đứa trẻ nữa, tôi thể nào nữa.” Vừa chuyện, hai bàn tay bên hông siết chặt lại, tiết lộ cảm xúc của giờ phút này, ra những lời này, đâm bị thương được đâu chỉ là Trình Tường, người đầu tiên bị thương tổn chính là .


      Tình cảm 10 năm hồi trước, người phụ nữ hay là người đàn ông nào buông tay là có thể thoải mái buông tay được, nhưng mà những đau đớn kia cách nào xóa nhòa được, có cách nào làm cho mình vượt qua những thứ này bắt đầu lại với ta, thế nên chỉ có thể cắt đứt tất cả để cho chúng trở thành quá khứ.


      “Lâm Lệ, sai rồi, sai lầm rồi, cho thêm cơ hội nữa, tình cảm 10 năm của chúng ta, em thể cứ cứ liền như như vậy.” Trình Tường nắm tay , hối hận đau đớn, : “Cho thêm cơ hội nữa, cho thêm cơ hội nữa có được , em, em…”


      Lâm Lệ cắn chặt môi, quay mặt nhìn tới , sợ lập trường của mình đủ kiên định, sợ mình bị lay động, sợ mình còn lưu luyến 10 năm thanh xuân kia, nhưng mà biết nội tâm của cách nào qua được, nên vì mình nhất thời mềm lòng để cho mình làm ra quyết định ân hận.


      Lâm Lệ áp chế nước mắt trong hốc mắt thiếu chút nữa chảy ra, lạnh giọng kiên quyết : “Buông!”


      Nắm chặt , Trình Tường lắc đầu, mặt sớm đầy nước mắt, vội vàng : “Đừng, đừng, Lâm Lệ, chúng ta bắt đầu lần nữa, lần này nhất định em hết lòng hết dạ, có Tiêu Tiêu, trong lòng chỉ có em, cho thêm cơ hội nữa, nhất định em rất nhiều, cho thêm cơ hội nữa, nhìn lại 10 năm tình cảm chúng ta, có được hay , có được hay …”


      Lắc đầu, Lâm Lệ giãy tay khỏi tay ta, cắn chặt môi để cho nước mắt trong mắt mình chảy xuống, lướt qua cạnh ta,


      “Lâm Lệ!” Trình Tường đau đớn nhìn , nước mắt rơi đầy mặt của : “Đừng đối xử với độc ác như vậy, em, em…”


      Lâm Lệ dừng lại, quay đầu lại, chỉ : “Tình của tới quá muộn rồi, tôi còn có thể nữa.” xong lưu luyến nâng bước chân rời .


      Trình Tường nhìn bóng lưng của càng ngày càng xa, mạnh mẽ lớn tiếng gọi Lâm Lệ: “Lâm Lệ!” Sau đó chạy về phía , chỉ là còn chưa chạy đến bên cạnh Lâm Lệ, nửa đường Tiêu Tiêu bỗng nhiên chạy đến chặn trước mặt , ôm chặt lấy , khóc lắc đầu : “ Tường, đừng đuổi theo, đừng đuổi theo…”


      “Buông ra, buông ra!” Trình Tường giãy dụa, nhìn Lâm Lệ càng chạy càng xa, biết lần này nếu như thể níu kéo được , mất , sau này liền còn cơ hội đợi chờ nữa, thể, thể để cho cứ biến mất khỏi sinh mệnh như vậy.


      buông, em buông!” Tiêu Tiêu gắt gao ôm lấy, vừa khóc vừa : “ Tường, chị ta nữa, chị ta nữa, đừng đuổi theo, em van cầu , van cầu có được ?”


      buông ra, tôi thể ấy, tôi ấy.” Trình Tường lớn tiếng hô, muốn kéo Tiêu Tiêu ra, thắt lưng lại bị ôm chặt lấy, vùng vẫy thế nào cũng thoát ra được, “Tiêu Tiêu, buông ra!”


      “Em , em cũng !” Tiêu Tiêu ôm chặt Trình Tường buông tay, “Em cũng thể , em thể …”


      Nơi xa, Lâm Lệ tới bên cạnh xe của mình, tay mở cửa xe ra, dừng lúc lâu, ngoảnh đầu lại nhìn hai người kia cách đó xa, lúc lâu, khóe miệng cong lên tự giễu, sau đó chút lưu luyến, trực tiếp lên xe khởi động xe rời .

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 39: Say rượu khóc



      Lúc Chu Hàn trở lại nhìn thấy Lâm Lệ ngồi mình ở ghế sa lon trong phòng khách, chiếc bàn trà trước mặt đặt bình rượu vang đỏ, rượu bị uống cạn nửa bình, mà giờ khắc này Lâm lệ nửa nằm ngồi ở ghế sa lon, trong tay còn cầm chén rượu, bên trong còn có hơn phân nửa chén.


      Chu Hàn đổi giày vào, thả chìa khóa và cặp công văn vào ghế sa lon bên cạnh, nhìn rượu bàn chút, lại nhìn Lâm Lệ, chân mày khẽ nhíu lại, hỏi: “Tại sao uống rượu?” Giọng hơi lộ ra vẻ lạnh nhạt, đây cũng là phương thức quan tâm đến người khác riêng biệt của Chu Hàn.


      Lâm Lệ chậm rãi quay đầu nhìn , nhìn chằm chằm lúc lâu, sau đó đột nhiên cười, : “Bọn họ mượn rượu tiêu sầu, tôi tưởng là uống rượu có thể quên hết những việc vui trong ký ức, nhưng tại sao tôi càng uống lại càng nhớ mọi chuyện?” xong, Lâm Lệ mang vẻ mặt đau khổ ủy khuất, “tôi tưởng là uống rượu có thể làm cho lòng mình thoải mái hơn chút, nhưng tôi càng uống lại càng vui.”


      Chu Hàn nhìn , lạnh lùng : “Thế đừng có uống nữa.” Đưa tay muốn đoạt lấy cái chén trong tay .


      Lâm Lệ tránh thoát, lắc đầu, : “, tôi còn muốn uống, uống rượu say nhớ gì hết.” xong giơ cái chén lên ngửa đầu hơi uống cạn rượu trong chén, rượu xông lên làm cho khó chịu, mày cau lại tới mức có thể ép chết con muỗi.


      Nhìn như thế, chân mày Chu Hàn cũng nhíu lại chặt, lúc lâu mới cất tiếng hỏi: “ xảy ra chuyện gì?”


      Lâm Lệ nhìn , cũng biết có say hay , chỉ lắc đầu cười : “ có chuyện gì, có chuyện gì.” Vừa , vừa đưa tay muốn cầm bình rượu đặt bàn trà, mắt thấy tay sắp với tới nơi, đột nhiên bị Chu Hàn chen ngang đoạt trước.


      Lâm Lệ bất mãn ngẩng đầu nhìn , hơi thở mang theo nồng đậm mùi rượu, kháng nghị : “Tôi còn muốn uống rượu!”


      Chu Hàn nhìn , ánh mắt có chút bức người, chỉ : “ say rồi!”


      “Tôi có!” Lâm Lệ lắc đầu, phủ nhận suy đoán của , tiếp tục : “Tôi say, tôi cũng muốn mình say, thế nhưng mà tại tôi còn rất tỉnh táo, tôi có say.” xong đứng dậy đưa tay qua muốn túm lấy bình rượu trong tay Chu Hàn.


      Chu hàn nghiêng người tránh , thử dò xét hỏi: “Cố An Nhiên và Tô Dịch thừa xảy ra chuyện?”


      “Mới có, tình cảm của bọn họ rất tốt.” Lâm Lệ phủ nhận, đưa tay lại muốn đoạt rượu trong tay , “Đưa rượu cho tôi.”


      Chu Hàn né tránh, tiếp tục hỏi: “Liên quan đến Trình Tường?”


      Nghe vậy, Lâm Lệ đột nhiên dừng lại, giống như là người máy bị người nhấn nút tạm dừng, thoáng cái sững lại.


      Chu Hàn thấy thế liền hiểu được tất cả, nhét bình rượu trong tay vào tay , chỉ : “Xem ra là uống chưa say, nếu quả muốn say uống , ngày mai ngủ dậy nhức đầu, tôi có trà giải rượu.”


      Lâm Lệ sững người lúc này mới từ từ phục hồi lại tinh thần, nhìn rượu trong tay chút, lại nhìn Chu Hàn chút, lúc lâu sau mới mở miệng, hỏi: “Tại sao…”


      Chu Hàn nhìn , hết lời của : “Tại sao tôi lại biết phải ?”


      Lâm Lệ gật đầu, nhìn chằm chằm.


      Chu Hàn cười, đến ngồi ghế sa lon đối diện , chỉ :” có gì khó đoán. Nếu như phải là chuyện của Cố An Nhiên, vậy trừ Trình Tường ra, còn ai có thể biến thành như bây giờ.”


      Lâm Lệ cứ nhìn như vậy rất lâu, sau đó đột nhiên cười tự giễu, cầm bình rượu ngồi xuống mặt đất, bả vai rung lên, miệng cười khóc: “Ha ha…”


      Chu Hàn cũng chuyện, chỉ nhìn chằm chằm , cũng kéo lên.


      Lâm Lệ cứ cười đau đớn như vậy lúc lâu, đột nhiên cầm chai rượu, ngay cả chén cũng cần, trực tiếp ngửa đầu uống rượu.


      Chất lỏng màu đỏ sậm từ khóe miệng chảy xuống, giọt xuống áo sơ mi trắng tinh, màu đỏ sậm nhanh chóng lan ra, giống như hoa mai nở rộ.


      “Khụ khụ…” Lâm Lệ uống quá nhanh, bị rượu làm sặc, trực tiếp sặc vào khoang mũi, cả người khó chịu, mặt đỏ bừng.


      Chu Hàn vẫn ngồi ở đó nhìn , biểu tình thờ ơ, ngăn lại cũng an ủi.


      Lâm Lệ ho lúc lâu, rốt cục dừng lại, cổ họng bởi vì kịch liệt ho khan nên đau rát, cầm cái chén, Lâm Lệ đột nhiên khóc, cũng biết là bởi vì vừa mới ho đến khó chịu hay là bởi vì những thứ khác.


      Tay có chút tức giận ném bình rượu đỏ sang bên cạnh, sau đó trực tiếp cúi người ôm đầu gối khóc, cũng để ý rượu đỏ đổ ra nhiễm đỏ tấm thảm cao cấp màu trắng đặc biệt được đặt hàng từ nước Pháp.


      Lâm Lệ khóc rất đau đớn, lòng cũng rất đau, ôm đầu gối, đầu tựa lên đó, phát ra tiếng hu … hu, bởi vì cúi đâu, tiếng khóc hu hu có vẻ bị đè nén, mà người khác nhìn vào là cỡ nào làm cho người ta đau lòng.


      Rốt cuộc Chu Hàn có động tác, tiến lên ôm vào lòng, nhưng mở miệng, chỉ ôm chặt. Cảm giác được lồng ngực của , hai tay Lâm Lệ ôm bả vai của mình nữa, đưa tay đổi sang ôm vòng eo gầy gò của Chu Hàn, sau đó khóc to, đem tất cả ủy khuất cất giấu trong lòng mình cho tới nay khóc thành tiếng.


      Lâm Lệ biết mình khóc như vậy bao lâu, khóc cho đến khi ánh mắt của lạnh run, có chút đau đớn, lúc này Lâm Lệ mới từ từ ngừng khóc, đổi thành thút thít.


      Lại thút thít khóc lúc lâu, lúc này Lâm Lệ mới đưa tay chậm rãi đẩy Chu Hàn ra, thấy trước ngực bởi vì nước mắt của mà áo khoác trở nên thê thảm nỡ nhìn, Lâm Lệ áy náy, giọng : “ xin lỗi.”


      Chu Hàn cúi đầu, nhìn mảng lem luốc, vừa là nước mắt, vừa là nước mũi trước ngực mình, trực tiếp cởi áo khoác ra thả sang bên, thấp giọng mở miệng hỏi: “Còn muốn khóc , có thể cho mượn bả vai miễn phí.”


      Lâm Lệ lắc đầu, chỉ giọng : ” khóc nổi nữa.”


      Nghe vậy, Chu Hàn cong khóe miệng.


      Hai người cứ ngồi dưới đất như vậy, người nào cũng mở miệng chuyện.


      biết là do gần đây quá mệt mỏi cùng hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Lâm Lệ ngồi chân đột nhiên bị chuột rút, đau đến mức kêu thành tiếng, “A… A…” Khom người đưa tay muốn xoa bóp chân mình, nhưng đau đớn khiến căn bản là khom nổi người.


      Chu Hàn thấy thế, nâng chân lên trung, đưa tay nhanh chóng xoa bóp bắp chân , lúc lâu Lâm Lệ mới thấy cơn đau do chuột rút chậm rãi từ từ tan .


      Thấy nét mặt của nới lỏng ra, lúc này Chu Hàn mới hỏi: “Khá hơn chút nào ?”


      Lâm Lệ gật đầu, nhìn chằm chằm bắp chân của mình, lúc lâu, mới mở miệng : “trước kia tôi bị chuột rút, ta cũng giúp tôi xoa bóp như vậy.”


      Chu Hàn ngẩng đầu nhìn , biết ta trong miệng chính là Trình Tường, nhíu nhíu mày, hỏi: “ ta như vậy khiến dứt được?”


      Lâm Lệ nhìn , chỉ lắc đầu: “dứt được”


      Chu Hàn tức giận nhìn : “dứt được sao còn uống nhiều rượu như thế?”


      Lâm lệ quay đầu bình tĩnh nhìn lúc lâu, hỏi: “hồi đó điểm gì ở Lăng Nhiễm khiến mến?”


      Nghe vậy, Chu Hàn sửng sốt, ánh mắt nhìn , nhưng lúc lâu sau cũng gì.


      Dường như Lâm Lệ cũng mong đợi đáp án của , quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất, chậm rãi mở miệng, “tôi đối với ta là vừa thấy , từ lần đầu tiên nhìn thấy ta liền tự với mình ta chính là bạch mã vương tử mà tôi vẫn tìm kiếm, ôn nhuận như ngọc, hào hoa phong nhã. Là tôi theo đuổi ta, tôi chút để ý ánh mắt của người khác, tôi cứ gặp ta liền bày tỏ với ta, bất kể trường hợp, bất kể địa điểm. Lần đầu tiên ta cự tuyệt, lần thứ hai cũng là cự tuyệt, lần thứ ba lần thứ tư lần thứ năm cứ thế, toàn bộ có gì bất ngờ, ấy đều từ chối cả, lý do là tính cách hai người chúng tôi thích hợp. Gần như cả trường đều biết tôi theo đuổi ta, cũng biết tôi bị Trình Tường từ chối vô số lần, tất cả mọi người đều chế giễu tôi, cũng có rất nhiều bạn học khuyên tôi bỏ , đừng kiên trì nữa, nhưng mà tôi chịu nhận thua, tôi cảm thấy tính cách thích hợp vốn phải là lý do, cho dù là thế muốn tôi thay đổi. Tôi đến tìm ta ở những nơi ta thường đến: thư viện, sân bóng rổ, đường từ giảng đường về phòng ngủ, tôi vì cái mình gọi là tình mà tạo ra tất cả cơ hội, cuối cùng cũng biết là lần thứ mấy tôi tỏ tình, bất ngờ là ta lại đồng ý. Đến nay tôi còn nhớ lúc ấy tôi vui mừng biết bao nhiêu, nhưng tôi lại chú ý đến vẻ mặt hôm ấy của ta. Đến hôm nay hồi tưởng lại, mới nhớ lúc ấy vẻ mặt ta bất đắc dĩ bao nhiêu, ngay cả nụ cười mặt cũng là gượng gạo, chỉ là lúc ấy tôi căn bản hề để ý. Tôi thông minh, nhưng là còn ngu ngốc đến mức đến tột cùng ta có thực tôi hay tôi cũng phân biệt được, ta cho rằng mình che dấu rất tốt, ta cho là tôi cũng biết. Nhưng ta biết là khi ôm tôi ở giường ta lại gọi tên của người con khác, hơn nữa chỉ lần.” Lâm Lệ vừa , mặt hờ hững, nhưng trong hốc mắt nước mắt có phần khống chế được.


      Chu Hàn chỉ lẳng lặng nghe, có mở miệng chen vào câu.


      Đưa tay chạm đến nước mắt mặt, Lâm Lệ tự giễu cong khóe miệng tiếp tục : “Mới vừa rồi còn mình ngốc, ra bây giờ nghĩ lại mình là ngu ngốc, biết ta mình, nhưng ngây thơ nghĩ thời gian có thể thay đổi tất cả, thời gian có thể làm cho mình từ từ làm mờ bóng dáng kia trong lòng ra, nhưng là sâu sắc làm sao có thể quên , người ta phải là tôi, thủy chung trong lòng ta chỉ có người kia, cho nên bất kể tôi tốn mười năm hay là hai mươi năm, chung quy vẫn là thất bại .”


      Quay đầu nhìn Chu hàn, lúc lâu tiếp tục : “Hôm nay Trình Tường tới tìm tôi, luôn miệng ta tôi, thể có tôi, nhưng sau đó Tiêu Tiêu xuất , Tiêu Tiêu ôm chặt thắt lưng ta, ta bị kéo lại, vẻ mặt rất đau đớn. Hồi đó tôi cũng ôm ta chặt, nhưng làm sao cũng ôm được, tôi biết phải là ta đẩy Tiêu Tiêu ra được, chẳng qua là ta là muốn.” xong, Lâm Lệ nở nụ cười, nhìn chiếc ly đế cao đặt bàn trà, đưa tay nhàng đụng vào miệng chén, thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi ta nữa, thực !”


      Theo ánh mắt của , Chu Hàn cũng nhìn chằm chằm cái chén kia, lúc lâu, trong thoáng chốc còn thất thần, chỉ thấy Lâm Lệ xoay người nhìn , bình tĩnh : “Chu Hàn, còn nhớ lời khi trước ?”


      Chu Hàn hoàn hồn, cau mày hỏi ngược lại: “ cái gì?”


      “Diễn giả làm .” Lâm lệ nhìn , ánh mắt kia là kiên định và nghiêm túc.


      Chu Hàn cũng chăm chú nhìn , “làm cái gì.”


      Chỉ nghe Lâm Lệ : “Làm tình.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :