1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bất ái thành hôn - Mạc Oanh (86 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 25 : Thái độ của ba Lâm



      Lâm Lệ cảm nhận được sâu sắc hai chữ “quan hệ” mang đến lợi ích như thế nào. Vốn là phải chờ tới thứ ba mới đến lượt được chuyên gia khám bệnh, giờ đây tới ngày các báo cáo kiểm tra sức khỏe có kết quả, chuyện đáng vui mừng nhất là bệnh của ba Lâm có chuyển biến xấu, triệu chứng ho khan gần đây chỉ là vì lây nhiễm cảm cúm, chỉ cần khỏi cảm cúm hết ho khan, cũng có những vấn đề khác.


      Lúc bác sĩ Lý nhìn báo cáo kiểm tra cho biết tình trạng sức khỏe của ba Lâm, Lâm Lệ nhất thời mừng rỡ quá liền ôm chặt ba Lâm lúc lâu mới buông ra.


      Bởi vì kiểm tra cũng có vấn đề gì lớn, cho nên cần nằm viện, vậy là sau khi ra khỏi bệnh viện, Chu Hàn liền lái xe đưa ‘cha mẹ vợ’ cùng Lâm Lệ trở về nhà.


      Lúc về đến nhà mẹ Chu vẫn chưa , cùng Tiểu Bân ngồi ở phòng khách ghế sa lon viết chữ, thấy mấy người trở lại liền bước lên phía trước quan tâm hỏi: “Sức khỏe ông thông gia sao chứ.”


      Mẹ Chu rất quan tâm cùng nhiệt tình nhưng ba Lâm lại tỏ ra lãnh đạm mà được tự nhiên, mẹ Lâm tự nhiên hơn chút so với ba Lâm, chỉ cười với mẹ Chu: “Kết quả kiểm tra cho thấy có vấn đề, chẳng qua là cảm cúm, điều trị tốt có chuyện.” Vừa vừa chân thành nhìn mẹ Chu cám ơn: “Hôm nay là cám ơn bà, nếu có bà giúp đỡ, đoán chừng chúng tôi còn phải lo lắng thêm vài ngày.”


      Me Chu tiến lên lôi kéo tay mẹ Lâm, : “ chuyện này để làm gì, chúng ta sau này là người nhà nha, người nhà nơi nào cần phân chia ràng như vậy.”


      Mẹ Lâm chỉ cười cười tiếp, quay đầu liếc nhìn ba Lâm đứng ở bên, chỉ thấy ba Lâm hơi có chút lúng túng.


      Thấy thế, mẹ Chu lại : “Ông thông gia, bà thông gia, khó khăn lắm hai người hôm nay mới tới đây, lần này ở lại Giang Thành thêm ít ngày, để cho Lâm Lệ theo chăm sóc .”


      Mẹ Lâm cười gật đầu, mặc dù bà biết Chu Hàn là người như thế nào, nhưng bà thấy bà thông gia rất tốt, giống với vị quý phu nhân nhà Trình Tường hồi trước, ít nhất hề khinh bỉ xem thường người khác.


      Mẹ Chu giơ tay lên nhìn đồng hồ, rồi ngẩng đầu có chút xin lỗi nhìn mẹ Lâm : “Vốn là muốn cùng trò chuyện tâm thêm với ông bà thông gia, nhưng hôm nay còn sớm, lão Chu nhà tôi cũng biết hôm nay hai người tới đây, tôi còn phải trở về nấu cơm, thể ở lại cùng ông bà rồi, là ngại quá.”


      Mẹ Lâm khách khí : “ sao cả, sao cả.”


      Mẹ Chu cười cười gật đầu, như vừa nghĩ đến cái gì lại : “Dù sao Chu Hàn cùng Lâm Lệ tại kết hôn rồi, tôi cùng lão Chu hai vốn định thu xếp thời gian gặp gỡ ông bà thông gia, tại ông bà thông gia tới rồi ngược lại thuận tiện cho tôi cùng lão Chu, ông bà thông gia xem, nếu tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm, thế nào?”


      Nghe vậy, mẹ Lâm gì, quay đầu nhìn ba Lâm, ở Lâm gia tất cả chuyện đều do mẹ Lâm làm chủ, chuyên lớn do ba Lâm quyết định.


      Ba Lâm còn được tự nhiên, đến hai nhà gặp mặt ăn cơm, đối với Chu Hàn, trong lòng ông còn có chút ý kiến.


      Thấy ba Lâm cùng mẹ Lâm tiếp, mẹ Chu cũng chỉ cười, : “xem tính tôi nóng vội này, hôm nay ông bà thông gia vừa mệt mỏi cả ngày, vậy chuyện ăn cơm để sau . tại ông bà thông gia ở Giang Thành sợ gì có cơ hội.” Vừa vừa quay đầu nhìn Tiểu Bân ngồi ở ghế sa lon cầm lấy bút tập viết, cúi xuống xoa đầu thằng bé cười : “Tiểu Bân, buổi tối đến nhà bà nội có được hay ?”


      Thằng bé ngẩng đầu chuyện, chỉ quay đầu nhìn Chu Hàn, thấy Chu Hàn gật đầu, lúc này mới xoay đầu lại hướng mẹ Chu gật đầu giọng đáp: “vâng”


      Mẹ Chu đưa tay nắm tay bị thương của thằng bé, ngoài ra còn quên mang theo robot biến hình, mỉm cười lời tạm biệt với mẹ Lâm, ba Lâm, còn quên căn dặn Lâm Lệ rằng dạ dày của tốt sau này phải chú ý ăn uống, cuối cùng mới để cho Chu Hàn đưa bà cháu về đại viện.


      Đợi Chu Hàn khỏi, trong nhà chỉ còn lại gia đình Lâm Lệ.


      Mẹ Lâm cùng ba Lâm ngồi xuống ghế salon, Lâm Lệ đến phòng bếp rót hai chén trà mang tới.


      Nhận lấy trà từ tay Lâm Lệ, ba Lâm giơ tay lên ý bảo ngồi xuống.


      Lâm Lệ ngồi xuống ghế salon đối diện ba mẹ, bởi vì có chút chột dạ cho nên cả người co quắp , ngồi làm sao cũng cảm thấy có chút được tự nhiên, chỉ sợ cha mẹ hỏi đến đáp được.


      Ba Lâm quay đầu liếc nhìn mẹ Lâm, nhấp ngụm trà, nhìn Lâm lệ, mới chậm rãi mở miệng, hỏi: “Lâm Lệ, cho cha biết, con cùng cậu ta kết hôn có phải là bởi vì giận dỗi ?”


      Hầu như là hề suy nghĩ, Lâm Lệ vô thức lắc đầu, nhìn ba Lâm nghiêm túc : “ phải, con có giận dỗi.” Mặc dù sau khi trải qua chuyện với Trình Tường còn tin tưởng vào tình nữa, nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến việc kết hôn với Chu Hàn cả. Trước đây nghiêm túc cân nhắc về việc gả cho Chu Hàn. Mặc dù suy nghĩ này rất máy móc nhưng có nghĩa là vì giận dỗi mà kết hôn. Đúng là coi hôn nhân như công việc, nhưng cái này cũng có nghĩa là công việc gì cũng có thể tiếp nhận, là sau khi trải qua suy nghĩ nghiêm túc cảm thấy cái ‘công việc’ này mình có thể đảm nhiệm cũng là thích hợp với mình, mới chịu đồng ý kí tên lên ‘hợp đồng công việc’.


      Tuy là mục đích kết hôn của bọn họ đơn thuần, nhưng có nghĩa là thừa nhận.


      “Con quen cậu ta bao lâu, kết hôn qua loa như vậy, con sợ sau này phải hối hận sao?” ba Lâm tiếp tục hỏi.


      Lâm Lệ lắc đầu, bình tĩnh nhìn cha : “Mặc dù con biết ấy lâu, nhưng con thấy ấy là người tốt, tuy là bình thường luôn lạnh lùng, nghiêm túc, nhưng ấy có phương thức riêng quan tâm an ủi con, mặc dù con cũng biết sau này có thể cảm thấy hối hận vì quyết định lúc này, nhưng ít nhất tại con hối hận vì gả cho ấy.” biết trước kia Chu Hàn là người như thế nào, nhưng trải qua thời gian sống chung cảm giác được ra dưới cái vỏ ngoài lạnh lùng kia là môt trái tim tinh tế, tỉ mỉ. Mặc dù quan hệ của bọn họ rất máy móc, mặc dù thông minh nhưng cũng quá ngu ngốc, chút ít quan tâm của ta vẫn cảm nhận được, mặc dù những lời đó có chút lạnh lùng mang theo tình cảm.


      Nếu quả muốn hỏi có hối hận việc nhanh chóng tới hôn nhân hay , biết đáp án của mình nhất định là .


      Ba Lâm nhìn Lâm Lệ, thấy chắc chắn như thế, trong lòng nhõm phần nào, ra nguyện vọng của bậc làm cha mẹ cũng chỉ mong con có thể sống vui vẻ hạnh phúc. Đây cũng là nguyện vọng lớn nhất của vợ chồng ông. Cũng phải muốn người như thế nào mới có thể xứng đôi với con của ông, nếu quả muốn xứng đôi hay vậy ông cảm thấy toàn bộ thế giới này đều có người đàn ông nào xứng đôi với con của mình. Bởi vì ở trong mắt cha mẹ con cái có tốt nữa cũng là tốt nhất. Làm người cha, ông chẳng qua muốn con của mình trong lúc kích động và giận dỗi nhất thời lúc này mà đưa ra quyết định sai lầm, đến lúc đó làm lỡ dở hạnh phúc cả đời của nó. Nếu nó như thế ông còn có thể phản đối cái gì?


      Qua lúc lâu sau, ba Lâm mới khẽ thở dài, nhìn : “Chỉ cần cậu ta đối tốt với con, con cũng hối hận, vậy cha với mẹ con cũng thể gì nữa, cuộc sống sau này là của chính con, sống như thế nào cũng là chính con chọn, nếu con hối hận, cảm thấy người đàn ông kia có thể sống cùng con cả đời, vậy con cứ tiếp tục về phía trước, chúng ta ngăn trở, việc có thể làm cũng chỉ là ủng hộ.”


      “Cha…” Lâm Lệ nhìn cha, trong mắt đột nhiên khỏi có chút ẩm ướt, vẫn biết cha mẹ thương , tình thương của hai người bọn họ rất rệt, từ đến lớn vẫn luôn cảm giác được ràng. Muốn khóc, vì trong lòng có chút áy náy, có chút tự trách, áy náy mình lớn như vậy còn chưa báo hiếu được, tự trách mình đến lúc này rồi vẫn để cho cha mẹ lo lắng cho mình, là quá nên.


      “Cha mẹ chỉ là muốn con sống tốt, chỉ là muốn con bị thương tổn, bởi vì con bị tổn thương chúng ta còn đau hơn.” Ba Lâm nhìn , khóe miệng dần nở nụ cười, : “Cha mẹ già rồi, chúng ta cần con báo đáp chúng ta, chỉ cần con sống tốt, thuận lợi, vui vẻ hạnh phúc, đó chính báo đáp tốt nhất với chúng ta, biết ?”


      Lâm Lệ gật đầu, rốt cục nhịn được nước mắt rơi xuống, giọng có chút nghẹn ngào, đáp lại: “Cha mẹ, xin lỗi, con luôn khiến hai người phải lo lắng.” Vừa , nước mắt lại rơi nhiều hơn.


      Mẹ Lâm liếc nhìn chồng, khóe miệng mang theo nụ cười, đứng dậy ngồi vào bên cạnh Lâm Lệ, ôm vào lòng, tay lau nước mắt của Lâm Lệ, trêu ghẹo : “Đứa ngốc, lớn như vậy còn khóc nhè, xấu hổ a!”


      Lâm Lệ lắc đầu, nhìn mẹ lại quay đầu nhìn cha chút, mặt rốt cục nín khóc, mỉm cười.


      Nhìn con , ba Lâm vốn là mặt nghiêm túc cũng chậm rãi nở nụ cười, ở trong lòng tiếng động than , lần này con của ông phải trở thành vợ người ta rồi.


      lúc lâu sau, ba Lâm chậm rãi mở miệng, : “Khi nào Chu Hàn trở lại, cho cậu ta biết, ngày mai hẹn cha mẹ của cậu ta ra ngoài cùng nhau ăn bữa cơm.”


      Nghe vậy, Lâm lệ sửng sốt lúc lâu, quay đầu nhìn ông, nhàng : “Cha, nếu cha muốn gặp, vậy chúng ta… “


      “Con cùng Chu Hàn là vợ chồng, dù làm hôn lễ việc hai gia gặp đình găp mặt là cần thiết.” Nhìn , ba Lâm trêu ghẹo : “ít nhất ta phải cho Chu gia biết, chúng ta bên này cũng phải là có ai, bọn họ đừng tưởng bắt nạt được con của ta.”


      “xì ——!” Lâm Lệ bật cười, mặt còn vương nước mắt, muốn cha mẹ lo lắng, khuôn mặt nhắn ửng đỏ : “Bọn họ đối xử với con rất tốt, bắt nạt con.” Mọi người ở Chu gia đối xử rất tốt với , hề kiếm chuyện với , thậm chí mẹ Chu còn coi như con , cho dù trước mắt có mẹ ở bên cạnh, cũng có thể làm cho cảm giác được tình cảm ấm áp của mẹ.


      Lâm Lệ như vậy, ba Lâm cũng cười, quay đầu nhìn mẹ Lâm : “Bà xem này, bênh vực bọn họ ghê chưa, ta câu cũng được.”


      Ba Lâm như vậy làm mặt Lâm Lệ đỏ bừng, hờn dỗi : “Con nào có…”


      Me Lâm cũng cười, đưa thay sờ đầu Lâm Lệ, vui mừng : “Như vậy mới phải, như vậy mới Chu gia đối với con của mẹ rất tốt!”


      Ba Lâm cười gật đầu, thêm gì nữa.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 26: dịu dàng của



      Chu Hàn đưa mẹ của mình về rồi trở lại Lâm Lệ bọn họ còn trò chuyện trong phòng khách, chỉ là vẻ mặt mặt mấy người cũng còn nghiêm trọng như hồi sáng, giờ đây vừa vừa cười .


      Lâm Lệ nghe được tiếng động quay đầu lại, vừa lúc đụng vào tầm mắt của Chu Hàn đứng ở cửa, hai người nhìn nhau lúc, Lâm Lệ có chút lúng túng, rời mắt, mặt khỏi có chút nóng ran.


      Mẹ Lâm cũng thấy Chu Hàn đứng ở cửa, cười với Chu Hàn: “Chu Hàn về rồi à, đưa mẹ của con trở về sao?”


      Chu Hàn gật đầu, vẻ mặt lành lạnh lúc bình thường, giờ phút này nở nụ cười cực kì tự nhiên, về phía mẹ Lâm : “Dạ, con đưa mẹ con về nhà.” xong, rất tự nhiên đứng ở bên cạnh Lâm Lệ, gọi ba Lâm tiếng: “Bác.”


      Ba Lâm còn có chút tự nhiên, chỉ gật đầu, cũng lời nào.


      Mẹ Lâm nghĩ đến cái gì, lại hỏi: “Thằng bé quen với mẹ con chứ?” Bà thấy đứa bé kia rất ít , hoạt bát giống đứa trẻ bình thường, có phần quá yên tĩnh.


      Chu Hàn gật đầu, : “ ạ, Tiểu Bân nó rất ngoan, ồn ào.”


      Thấy như vậy, mẹ Lâm cũng yên lòng rồi, gật đầu, gì thêm nữa.


      Chu Hàn nâng tay lên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, quay đầu nhìn Lâm Lệ : “Thời gian còn sớm, Lâm Lệ, chúng ta đưa hai bác ăn cơm , buổi trưa ở bệnh viện cũng chưa ăn cái gì.”


      Lúc này Lâm Lệ mới kịp phản ứng, buổi trưa hôm nay bởi vì theo cha làm các hạng kiểm tra, buổi trưa bọn họ đều ứng phó qua quýt, chính xác ra là đều ăn gì, cha là bởi vì muốn kiểm tra mà bụng vẫn còn trống rỗng.


      Vội vàng gật đầu nhìn cha mẹ : “Đúng đúng, trưa nay ba mẹ đều chưa ăn cái gì, chúng ta ăn cơm trước .”


      Mẹ Lâm gật đầu, chưa còn đỡ, trò chuyện cả ngày cũng có cảm giác, lúc này vừa nhắc tới, là có chút đói bụng, nhìn Chu Hàn cười : “Đừng ra ngoài ăn, quá phiền phức, chúng ta cứ ở nhà ăn gì đó là tốt rồi.” xong lại quay đầu nhìn Lâm Lệ, hỏi: “Nhà các con có những thứ gì, mẹ làm cho mọi người.”


      Lâm Lệ cười khan sờ sờ lỗ mũi, : “Vốn là buổi sáng định mua, lúc vừa ra cửa nhận được điện thoại của mẹ, cho nên chưa mua được.”


      Chu Hàn cười khẽ, đưa tay sờ sờ đầu Lâm Lệ, động tác sủng nịnh đến chính cũng để ý đến, nhìn ba Lâm mẹ Lâm : “Bác trai bác , gần quanh đây mở hàng ăn Trung Quốc tệ, chúng ta cùng đến đó ăn thử được ?”


      Mẹ Lâm cười nhìn hai người bọn họ cái, quay đầu cười hỏi ba Lâm, : “Ông Lâm, ông .”


      Ba Lâm cũng kéo kéo khóe miệng, gật đầu, chỉ : “Được.”


      Quyết định rồi cùng đứng dậy chuẩn bị xuống lầu, bởi vì muốn lấy xe, Chu Hàn và Lâm Lệ trước, mà ba Lâm và mẹ Lâm theo ở phía sau.


      Chu Hàn người cao, bước chân khá lớn, Lâm Lệ 1m67 tuy là lùn, nhưng vẫn thấp hơn Chu Hàn nửa cái đầu, lúc này phải chạy chậm lên mới đuổi kịp bước chân , song song cùng , Lâm Lệ giọng hỏi: “Có phải vừa rồi chiếm tiện nghi của tôi hay ?”


      Nghe vậy, Chu Hàn nhíu mày, nghiêng người nhìn , khóe miệng nửa nhếch lên tới hỏi : “Vậy sao? Lúc nào?”


      “Buổi sáng, còn có lúc nãy nữa.” Lâm Lệ hỏi: “Sáng nay cầm tay của tôi còn ôm eo tôi, vừa rồi còn xoa đầu tôi, làm những thứ này có phải quá tự nhiên rồi hay , Chu tiên sinh?”


      Chu Hàn cười, xem thường : “Tôi cho là tôi diễn trò, nghĩ tới tưởng .”


      Lâm Lệ bị , khuôn mặt bất giác đỏ lên, vội vàng giải thích : “Tôi, tôi mới tưởng , sao tôi nghĩ là chứ, chỉ là, tôi chỉ là cảm thấy cần thiết!”


      Chu Hàn dừng bước lại, xoay người nhìn .


      Lâm Lệ cũng dừng bước theo, khó hiểu nhìn , có chút biết muốn làm gì, hỏi: “Làm sao, tại sao dừng lại.”


      Khóe mắt Chu Hàn quét qua ba Lâm mẹ Lâm ở phía sau, sau đó khom người tiến tới bên tai Lâm Lệ : “ chúng ta như vậy có thể khiến cho người ngoài thoạt nhìn quan hệ của hai người chúng ta rất thân mật hay ?”


      …” Lâm Lệ nghẹn lời, trong lúc nhất thời thể đáp được, dựa vào quá gần, có thể cảm nhận ràng hơi thở của thổi tới tai , ấm áp ngứa khiến cho mặt của thoáng cái liền nóng ran, cần nhìn gương, Lâm Lệ cũng biết mặt mình giờ phút này nhất định là hồng rực lên, vô thức đưa tay đẫy ra, tay lại bị Chu Hàn cầm ngược lại, chỉ nghe thấy Chu Hàn ghé vào lỗ tai của : “Con người của tôi thích biến chuyện đơn giản như vậy thành phức tạp, chờ nghĩ kĩ lời kịch cùng nội dung vở kịch rồi lại sắp xếp cho tôi phối hợp với thế nào, đối với tôi mà quá lãng phí thời gian, phải là muốn để cho cha mẹ lo lắng sao? Như vậy chúng ta cứ diễn chút, như vậy cha mẹ phải là yên tâm hơn sao?” xong tách khỏi người , nhìn cười như cười.


      Lâm Lệ sửng sốt nhìn , lúc lâu kịp phản ứng, ra sai, đúng là muốn để cho cha mẹ lại vì mà lo lắng chuyện gì, cha mẹ vì mà lo lắng trong lòng ba mươi năm rồi, nên để cho bọn họ vì mình mà tiếp tục lo lắng nữa, giống như cứ diễn như vậy để cho cha mẹ tin tưởng sống rất tốt quả có thể khiến cho cha mẹ yên tâm, nhưng mà sau này sao, sau này nếu bọn họ ly hôn, đến lúc đó nên giải thích với cha mẹ như thế nào?


      lúc Lâm Lệ vẫn còn suy tư sau này nếu bọn họ ly hôn mình giải thích với cha mẹ như thế nào, Chu Hàn đưa tay ra trực tiếp kéo về phía trước.


      Lâm Lệ phản ứng chậm bước, chỉ có thể ngây ngốc bị kéo .


      Phía sau ba Lâm mẹ Lâm nhìn Lâm Lệ và Chu Hàn ở phía trước, hai người đều nở nụ cười.


      “Nhìn bọn họ như vậy, tôi cũng yên lòng.” Mẹ Lâm giọng than, trong giọng có loại yên lòng và nhõm.


      Ba Lâm gì, nụ cười khóe miệng biểu lộ đồng ý với lời của vợ, gật đầu, tiếp tục bước .


      Chu Hàn nhà hàng kia tệ nhưng ra là nhà hàng cao cấp tiêu chuẩn bốn sao, mình nó có khả năng đảm nhận được bữa tiệc rượu và dạ tiệc.


      Chu Hàn dừng xe ở chỗ đậu xe trước cửa nhà hàng, tắt máy, quay đầu nhìn về phía ba Lâm mẹ Lâm : “Bác trai bác , chúng ta đến.”


      Ba Lâm nhìn nhà hàng phía bên ngoài cửa xe, lẩm bẩm : “Đây, đây giống như là quán ăn bình dân.”


      “Trước đây con tới đây với khách hàng, món ăn tương đối ngon, vẫn muốn tìm thời gian quay lại nếm thử, hôm nay vừa vặn có cơ hội này.” Chu Hàn cười nhạt .


      Mấy người mở cửa xuống xe, lúc tới trước cửa hàng, ba Lâm cùng mẹ Lâm lại ngần ngừ rồi, nhìn ra chi phí ở đây tuyệt đối là thấp, nghĩ rằng chẳng qua là có vài người cùng ăn cơm bữa bình thường, ăn cơm cần thiết phải lãng phí như vậy, nghĩ như vậy, mẹ Lâm mở miệng : “Chu Hàn a, bác thấy chúng ta tìm nhà hàng giá cả phải chăng, tiết kiệm chút ăn cơm là tốt, cần thiết đến chỗ sang trọng như vậy.”


      Chu Hàn nhìn bà, : “Bác , cũng tốn bao nhiêu tiền, con có quen với quản lý nơi này, ta bớt cho con.”


      Thấy khăng khăng, mẹ Lâm cũng tiện thêm cái gì nữa, mấy người lần lượt vào nhà hàng.


      Chu Hàn cầu căn phòng trang nhã, cũng tính quá lớn, nhưng đối với bốn người bọn họ mà , gian cũng tương đối rộng rãi.


      Sau khi ngồi xuống, người phục vụ rất nhanh đưa trà lên, mặt khác cầm thực đơn đưa cho bọn họ dễ dàng chọn món ăn.


      Chu Hàn lịch chuyển thực đơn cho ba Lâm và mẹ Lâm xem trước, ba Lâm cầm lấy thực đơn nhìn nửa ngày, những thức ăn kia tên lấy ý họa tình thơ, nhìn hồi lâu cũng thể đoán được đây là cái gì, cuối cùng vẫn là đẩy thực đơn lại cho Chu Hàn, để cho xem chút là tốt rồi.


      Chu Hàn cũng khách khí nữa, cầm thực đơn gọi vài món ăn.


      Gọi đồ ăn xong, người phục vụ lấy lại thực đơn lễ phép ra khỏi căn phòng.


      Đợi sau khi người phục vụ lui ra ngoài, Chu Hàn vừa nhấc ấm trà lên rót cho mỗi người chén trà. Trong quá trình đợi đồ ăn, mẹ Lâm thuận miệng hỏi: “A Hàn a, con làm nghề gì?”


      Nghe vậy, Chu Hàn liếc nhìn Lâm Lệ ngồi ở bên cạnh, lần nữa ngửa đầu cười với mẹ Lâm: “Chỉ là làm ăn chút thôi.”


      Lâm Lệ bên cạnh liếc mắt về phía , trong lòng thầm , nếu như mở công ty lớn như vậy chỉ có thể coi là làm ăn , như vậy thế giới này là có mấy người có thể được cho là làm ăn.


      Mẹ Lâm cũng nhìn ra con của mình khác thường, chỉ gật đầu, cũng định căn vặn vấn đề này, đổi đề tài, lại hỏi: “Cha mẹ con làm cái gì? Trong nhà còn có những chị em khác sao?” Nếu nhận định người đàn ông này là con rể của mình, như vậy ít nhất phải trước hiểu tình huống căn bản.


      Chu Hàn trả lời từng việc , : “ có, con chị em, con là con trai độc nhất trong nhà. Về phần cha con, chỉ là công chức bình thường, mẹ con —.” Bên này Chu Hàn còn chưa hết lời, Lâm Lệ ngồi cạnh đột nhiên mạnh mẽ ho khan.



      “Khụ… Khụ…”


      Cũng biết là bị câu trả lời của Chu Hàn sặc đến, hay là uống trà cẩn thận, ho sặc lên, cả khuôn mặt đều nghẹn đỏ bừng lên.


      Thấy thế, Chu Hàn vội vươn tay vỗ vỗ lưng Lâm Lệ, khẽ nhíu mày lại, có chút đồng ý nhìn , : “Làm sao cẩn thận như vậy.” Vừa , cũng đưa tay kéo khăn giấy bày bàn, rút ra tờ đưa tới cho Lâm Lệ.


      lúc lâu Lâm Lệ mới dừng ho lại, cầm lấy khăn giấy lau miệng mình, mặt khác vì vừa rồi ho dữ quá, tại cả cổ họng vô cùng khô rát. Vội vàng bưng chén nước đặt bàn uống ực ngụm.


      Thấy thế, Chu Hàn lắc đầu, ánh mắt kia nhìn Lâm Lệ tràn đầy bất đắc dĩ cùng sủng nịnh, : “Uống từ từ, lại ai tranh đoạt với em.” Giọng kia dịu dàng đến chảy cả ra nước.


      Mẹ Lâm bên cạnh nhìn, nụ cười khóe miệng càng sâu thêm chút, vốn là muốn khiển trách Lâm Lệ tất cả đều nuốt trở lại trong bụng, nghĩ thầm rốt cuộc là yên tâm rồi, cho dù có người mẹ như bà ở bên cạnh, bên cạnh bảo bối của bà có người đàn ông dịu dàng thương như vậy, mình cũng có gì còn lo lắng nữa. Quay đầu, chỉ thấy chồng mình cũng nhìn chằm chằm hai người bọn họ, ánh mắt kia tràn đầy mâu thuẫn, có vui mừng, lại kèm theo chút nỡ. Bà có thể hiểu được đây là loại tâm tình gì, con trưởng thành, cuối cùng có ngày rời khỏi bọn họ.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 27: Người đàn ông của mình, mình thương



      Bữa ăn này diễn ra trong bầu khí rất hòa hợp, ba Lâm, mẹ Lâm xác định ý nghĩ của trong lòng mình, sau đó nhìn Chu Hàn từ góc độ cùng phương thức khác, bây giờ rất giống cảnh mẹ vợ nhìn chàng rể, càng nhìn càng thấy vừa mắt.


      ra, loại trừ việc Lâm Lệ giận dỗi trao ra hạnh phúc của bản thân mà tùy tiện lấy chồng, thêm Chu Hàn từng ly hôn còn mang theo đứa bé 6 tuổi, với điều kiện của Chu Hàn, ba Lâm mẹ Lâm còn gì chê trách. Dĩ nhiên, chỉ cần con thích, ta cũng thương nó, dù điều kiện có tốt, bọn họ cũng gì hết.


      Ăn xong bữa tối, nghĩ đến ba Lâm, mẹ Lâm, hai người ngày hôm nay vội vội vàng vàng đến đây quá mức mệt mỏi, cộng thêm từ đâu nhô ra người con rể rồi lại phải chạy đến bệnh viện để kiểm tra, vân vân. Cho nên cũng đưa hai người dạo đâu nữa, trực tiếp lái xe trở về nhà.


      Đến nhà, Lâm Lệ để cho ba Lâm, mẹ Lâm ngồi xem tivi trong phòng khách, bản thân nhân dịp này thu xếp phòng ngủ cho khách cho bọn họ, còn Chu Hàn vì cả ngày cùng hai ông bà bệnh viện, tiếp đó lại ăn cơm, đến bây giờ vẫn chưa làm được việc gì, vừa về đến nhà, với ba Lâm, mẹ Lâm đôi câu liền vào thư phòng.


      Nhà của Chu Hàn là kiểu nhà cao cấp điển hình, trừ phòng ngủ chính và phòng trẻ con ra, còn có hai phòng ngủ cho khách, phòng bị Lâm Lệ chiếm, còn gian bây giờ trống , bên trong có giường, tivi, điều hòa, tất cả đều được trang bị đầy đủ, chỉ cần trải khăn trải giường cùng chăn nữa là có thể vào ở, công việc này cũng nặng nhọc lắm chỉ lát là thu thập xong rồi.


      Đợi Lâm Lệ thu dọn xong phòng ngủ, lúc này ba Lâm, mẹ Lâm mới đứng dậy chuẩn bị ngủ, ngày hôm nay mệt chết họ.


      Lâm Lệ dẫn ba mẹ vào phòng ngủ cho khách, mẹ Lâm bước vào đột ngột dừng lại, Lâm Lệ sửng sốt hỏi: “làm sao vậy ạ?”


      Lâm mẹ nhìn hướng thư phòng, hỏi Lâm Lệ: “Công ty a Hàn rất bận sao? sao đến cả chủ nhật cũng phải tăng ca?”


      ấy là ông chủ, muốn điều hành công ty hoạt động tốt, tất nhiên bận hơn so với người bình thường chút” Lâm Lệ đáp lại.


      Mẹ Lâm nhíu mày lại, hỏi: “Ngày nào cũng làm việc đến tận khuya sao?”


      Lâm Lệ suy nghĩ chút rồi gật đầu: “Vâng, công việc rất bận!”


      Mẹ Lâm càng nhíu chặt mày hơn, giọng thầm: “Vậy thân thể làm sao chịu được a!”


      Lâm Lệ đáp lại, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, mẹ của chính là như vậy, chịu thả lỏng tâm tình, lo cái này lắng cái kia.


      Đưa tay vòng qua bả vai của mẹ, Lâm Lệ đẩy bà vào, ở bên tai bà : “Mẹ! Mẹ cứ yên tâm, sức khỏe của ấy rất tốt, hơn nữa, ấy thường xuyên như vậy, có lẽ cũng quen rồi, mẹ cũng đừng can thiệp vào làm gì!”


      Nghe vậy, mẹ Lâm dừng bước, quay đầu, đồng ý nhìn , giọng trách cứ: “Con bé này! chút cũng biết quan tâm đến người ta!”


      “Con___!” Lâm Lệ quả thực khó lòng mà giãi bày, cứ thế câu cũng ra.


      Mẹ Lâm nhìn : “Người đàn ông đó phải là người ngoài, nó là chồng con, sau này bờ vai của nó là để cho con dựa vào cả đời, con thương nó sau này ai thương con, vợ chồng là phải biết thương lẫn nhau, con quan tâm đến nó, phần chân tình này nó nhất định nhận thấy, sợ nó cảm nhận được, đến lúc nó đó đáp lại cho con như thế, thậm chí còn nhiều hơn nữa, hiểu ?”


      Lâm Lệ im lặng chịu đựng, chỉ có thể cười gật gật đầu, : “ Con biết rồi”


      Mẹ Lâm nhìn , khẽ thở dài, kéo tay vỗ vỗ “Tiểu Lệ a! mẹ cho con biết, về sau chồng con là người cùng con cả đời, đừng giao cơ hội thương nó cho người phụ nữ khác, như thế chẳng khác nào con từng chút từng chút đẩy nó cho người khác!”


      “Mẹ, con biết rồi!” Lâm Lệ cười, cảm giác nụ cười mặt mình cứng ngắc, hối hận vừa rồi mình lắm mồm làm gì.


      Nghe vậy mẹ Lâm mới vừa lòng gật đầu, nắm lấy tay Lâm Lệ căn dặn : “Lát nữa pha cho Chu Hàn cốc trà sâm, cũng nhắc nhở nó đừng thức đêm, công việc xong, tiền cũng kiếm xong nữa, chỉ có sức khỏe mới trọng yếu nhất”


      Lâm Lệ vội vàng gật đầu, nghe theo lời bà : “Vâng, con pha cho ấy cốc trà sâm, với ấy kiếm nhiều tiền để làm gì, tất nhiên sức khỏe mới là quan trọng nhất”


      “Ừ!” mẹ Lâm vừa lòng gật đầu, kéo tay quên : “Tiểu Lệ a, thấy Chu Hàn chăm sóc con như thế, mẹ và ba đều yên tâm, mẹ cũng cầu con cái gì, chỉ cần con đồng ý với mẹ, sau này hãy cùng Chu Hàn sống cho tốt, mỗi ngày đều hạnh phúc vui vẻ, vui vẻ là tốt rồi.”


      Lâm mẹ những lời này rất cảm động đến nỗi làm Lâm Lệ bất tri bất giác đỏ vành mắt, nắm chắc tay của bà, gật đầu, giọng như bé làm nũng mẹ, : “Mẹ, con như thế!”


      Mẹ Lâm cười hiền từ, gật đầu, đưa tay sờ mặt “ Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”


      “Hôm nay mẹ cũng mệt mỏi ngày trời rồi, vào nghỉ ngơi tốt được ?” Lâm Lệ thân thiết .


      Mẹ Lâm gật đầu, xoay người trước khi đóng cửa vẫn quên nhắc nhở : “ Nhớ lời mẹ , đun nước pha tách trà sâm, đưa qua cho Chu Hàn!”


      Lâm Lệ cười gật đầu, nhìn mẹ mình đóng cửa vào phòng, lắc đầu, lúc này mới xoay người, lại bị người đứng phía sau làm sợ hết hồn “ Á….á!!!!”


      Người vốn nên ở trong thư phòng làm việc biết từ lúc nào ở phía sau , lại hề hay biết, quay người lại liền bị dọa cho khiếp sợ, bộ ngực phập phồng lên tục, đưa tay vỗ vỗ, : “ , tới lúc nào vậy, bước cũng có tiếng động sao?”


      Khóe miệng Chu Hàn cười như cười, đợi trấn an xong cảm xúc của mình, lúc này mới tiến lên bước, kéo tay qua, thả chiếc cốc của mình vào tay , nhàn nhạt mở miệng, : “Làm phiền!”


      Lâm Lệ cúi đầu nhìn cái cốc tay mình, lại ngẩng đầu nhìn người trước mặt, có chút khó hiểu, hỏi: “…. có ý gì?”


      Thường ngày, vẻ mặt phần lớn là lạnh lùng của Chu Hàn lúc này lại lộ ra ý cười đặc biệt nhiều, tuy đều trông rất tà mị , nhưng so với vẻ đông cứng lúc trước, vẻ mặt mỉm cười thản nhiên như vậy thoạt nhìn hài hòa hơn nhiều.


      cần làm trà sâm phiền phức như vậy, pha cho tôi cà phê là được rồi!”. Chu Hàn cười xong, lại quay người tiến vào thư phòng.


      Lâm Lệ ngốc nghếch cầm cái cốc tay mình, rồi lại nhìn bóng lưng từ từ rời , rốt cục đến khi ta chuẩn bị vào mới hồi phục tinh thần, lên tiếng hô: “ Chờ chút!”


      Nghe tiếng, Chu Hàn dừng bước, quay lại nhìn ,ánh mắt như muốn hỏi còn chuyện gì.


      Lâm Lệ bước lên, đứng lại trước mặt , giờ cái cốc trong tay lên hỏi: “ Cái gì mà cà phê với cà phê, tôi hiểu!”


      Chu Hàn sáng tỏ, cười nhìn : “Vừa nãy chẳng phải ‘mẹ chúng ta’ cho những gì, nhanh như vậy quên rồi sao?” giống như cố ý, Chu Hàn đặc biệt nhấn mạnh từ ‘mẹ chúng ta’.


      đợi Lâm Lệ mở miệng, Chu Hàn lại tiếp: “ Mẹ chúng ta , người đàn ông của mình nên do mình thương, bảo tách trà sâm cho tôi thư giãn phải sao?”


      Lâm Lệ mở to mắt, khuôn mặt nhắn tràn ngập bất mãn cùng kháng nghị, : “, làm sao lại có thể nghe lén người khác chuyện!”


      Chu Hàn nhún nhún vai, : “ Tôi chỉ vừa đúng dịp ra ngoài, vô ý nghe thấy, đúng rồi, về phần trà sâm cần, tại tôi chỉ cần ly cà phê thôi, pha cho tôi ly là được rồi!”


      đúng là đồ mặt dày, giữa hai ta có chuyện như vậy sao?” Lâm Lệ thực là bị ta đả bại, tức giận đảo cặp mắt trắng dã.


      Chu Hàn cười cười, chỉ : “Giờ tôi thích uống cà phê hơn, cà phê ở trong tủ bát bên trái trong phòng bếp, ngoài ra tôi chỉ uống cà phê đen, thêm đường , thêm sữa, làm phiền rồi!” xong trực tiếp mở cửa vào thư phòng. Lâm Lệ nhìn chằm chằm vào cánh cửa lúc lâu, mở to mắt trừng cái cốc trong tay, cuối cùng phải cam chịu cầm cái cốc vào phòng bếp pha cà phê cho . Trong thư phòng, Chu Hàn vùi đầu vào trong các loại giấy tờ công việc, điện thoại di động bên cạnh đột ngột vang lên, cũng thèm nhìn màn hình liền bắt máy.


      “Alo”. Dùng bả vai kẹp di động ở bên tai, ánh mắt vẫn nhìn vào tập tài liệu bàn, cầm bút viết viết lên phía .


      “ Chu Hàn!”


      Nghe tiếng, Chu Hàn bất giác cau mày lại, đưa tay cầm điện thoại liếc nhìn màn hình người gọi tới, xác định bên kia điện thoại đúng là Lăng Nhiễm, giọng trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, mở miệng : “Chuyện gì?”


      “ Chu Hàn! muốn giúp em sao?” Bên kia, Lăng Nhiễm , giọng kia mang theo van xin và bất lực, giờ đây ta thực cùng đường rồi, nếu ngay cả Chu Hàn, người đàn ông ngày xưa từng , đến bất chấp mọi thứ cũng giúp , vậy còn ai có thể giúp nữa?


      Nghe vậy, Chu Hàn cười lạnh, chỉ : “”. xong, liền cúp điện thoại.


      Lúc này mới để điện sang bên, nhưng chỉ vài giây sau điện thoại lại bắt đầu kêu lên, màn hình vẫn lên cái tên đó.


      Lồng ngực trào lên ngọn lửa khó chịu, cầm lấy điện thoại bàn, nghe máy liền tháo vỏ phía sau, rút pin ra.


      Tiếng chuông quấy rầy người liền im bặt, chán chường ngả về phía sau, ngửa đầu, nhắm mắt lại.


      Lăng Nhiễm, người đàn bà mà đoạt về, có quá nhiều điều mà muốn nhớ lại, nhớ lại những thứ kia quá mức đau đớn, quá thể chịu nổi, quá mức khó chịu…….


      Lâm Lệ đẩy cửa vào thấy Chu Hàn ngửa đầu tựa vào sau ghế, cau mày, vừa định mở miệng, lại chú ý tới tay nắm chặt, Lâm Lệ đột nhiên chần chừ, lúc lâu mới thử mở miệng, “ Chu Hàn?”


      Chu Hàn vẫn nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế ngả đầu.


      “ Chu Hàn?” Lâm Lệ lại gọi.


      Vẫn được đáp lại, Lâm Lệ nhíu mày, cảm thấy yên lòng, để chiếc cốc lên bàn, nhàng lên tiếng gọi: “Chu Hàn! làm sao vậy?”


      Thấy ta vẫn nhúc nhích, liền muốn đưa tay đẫy , nhưng tay mới đưa đến nửa, người vốn hai mắt nhắm lại chợt mở ra, Lâm Lệ có chuẩn bị, bị dọa giật nảy mình, dưới chân liền mắt thăng bằng, lảo đảo ngả về phía trước.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 28: Cái gì là lưu manh đùa bỡn



      Thời gian trong nháy mắt như dừng lại, tựa như bị đông lạnh, chung quanh an tĩnh ngay cả chút tiếng vang cũng có, an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi ngoài cửa sổ phía sau.


      Cái trán ấm áp, hơi thở truyền đến làm cho Lâm lệ cả người có chút nóng ran , lúc này mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, ngừng chống tay muốn đứng dậy, nhưng là nơi bàn tay vừa tiếp xúc khiến cho Lâm lệ sửng sốt, chậm rãi cúi đầu nhìn thấy mình tay mình tại chống ở địa phương nào, trợn tròn mắt chỉ giây đồng hồ, chờ ý thức trở lại bỗng dưng cả người đỏ bừng!


      Lâm lệ ở trong lòng gào thét: Trời ạ! Tay đặt ở địa phương nào!


      So sánh với mới vừa rồi nóng ran, giờ phút này Lâm lệ cảm giác mình tựa như có thể bị bị nướng chín, cả người nhiệt độ cao giống như tại chỉ cần hướng người nàng đập xuống quả trứng gà là có thể trong nháy mắt đem trứng gà kia thành trứng chần nước sôi ~!


      Lâm lệ cảm giác cả người đều cứng lại, dám làm cử động nào , ra đừng động, ngay cả hô hấp tựa hồ cũng bị quên lãng, nín thở làm khuôn mặt nhắn đỏ bừng.


      “Còn chịu đứng lên sao? !” đỉnh đầu truyền đến giọng lạnh lẽo chút cảm xúc của Chu Hàn.


      Lâm Lệ lúc này mới hoàn toàn hồi phục tinh thần, vội vàng rút tay về, dưới tình thế cấp bách tay liền dùng sức địa phương đó để mượn lực mới tự mình đứng lên được .


      Bên này Lâm lệ đứng dậy thậm chí thân thể còn có đứng vững, chỉ nghe thấy bên cạnh Chu Hàn mở miệng mắng: “Đáng chết!”


      Nghe tiếng, Lâm lệ quay đầu nhìn lại, hiểu tình huống, đột nhiên tay bị lôi kéo lần nữa ngã trở lại trong ngực Chu Hàn, chẳng qua là lần này cùng vừa nãy bất đồng, mới vừa rồi xem như nửa nằm úp sấp , mà bây giờ là ngồi , tư thế lần này thoải mái hơn, nhưng là đến lúng túng, lần này cũng tốt hơn mới vừa rồi bao nhiêu, thậm chí còn chỉ hơn chứ kém.


      Lâm Lệ bé mười bảy mười tám tuổi có chút kinh nghiệm nào, giờ phút này dưới mông là dị vật gì cần cúi đầu xem cũng biết, chỉ cảm thấy mặt nóng lợi hại hơn, nhiệt độ nóng rực kia cơ hồ có thể đem làm cho nóng chảy.


      Ánh mắt Chu Hàn nhìn chằm chằm người trong ngực, ánh mắt kia tựa mang theo lửa nóng, hừng hực thiêu đốt lên.


      Lâm Lệ nuốt nước miếng, khẩn trương chữ cũng nên lời, dị vật phía dưới làm nóng đến nhăn nhó, thân thể nhúc nhích theo bản năng muốn chạy trốn, thế nhưng thắt lưng lại bị người khác gắt gao nắm lấy.


      Chu Hàn nhìn , gần như nghiến răng nghiến lợi : “ còn dám động đậy thử xem! Tôi biết làm ra chuyện gì đâu !” m thanh trầm mang theo ham muốn bị đè nén.


      Lâm Lệ dám động, nhìn , đừng là nuốt nước miếng giờ ngay cả hô hấp chút dám, rất sợ mình dẫn lửa thiêu thân.


      Thấy động cũng dám động nằm ở ngực mình, Chu Hàn nghiêng người vùi đầu vào vai của , tay buông eo ra, nhưng lại gắt gao nắm thành quyền, cố gắng áp chế dục hỏa trong lòng mình.


      lúc lâu sau Lâm lệ cảm giác mình sắp thở nổi, cũng hết kìm nén nổi, bên tai truyền giọng trầm thấp mang theo ám muội của Chu Hàn, “Há mồm hô hấp.”


      Lâm Lệ lúc này mới kịp phản ứng chính mình khẩn trương đến mức quên hô hấp, vội vàng hô hấp hai cái, sau đó ý thức lý trí và.. vân vân trong nháy mắt tất cả đều trở lại, quản những việc khác đỏ bừng mặt đẩy ta ra trực tiếp đứng dậy.


      Đứng dậy sau đó vội vàng lui sang bên, đưa tay chỉ vào kẻ giờ phút này ngồi ở ghế xoay Chu Hàn. Mới vừa trải qua, tâm tư vẫn thể hoàn toàn bình phục lại, ngón tay chỉ vào Chu Hàn có chút run rẩy, tại cả người có chút thẹn quá thành giận, : “, … Hạ lưu!”


      Chu Hàn nhìn chằm chằm , ánh mắt thâm thúy như đầm nước, sâu thấy đáy.


      Lâm Lệ bị nhìn vậy có chút sợ, nhưng cá tính chịu thua khiến cậy mạnh : “…, hèn hạ vô sỉ, biết xấu hổ!” Vừa lại nhớ tới mình mới vừa an vị phía ta, mặt lại càng vừa hồng thêm vài phần.


      Chu Hàn nhếch khóe môi, nhìn khóe miệng kia nở nụ cười Lâm Lệ cảm thấy có chút sợ, trong lòng có chút hối hận, theo bản năng chân hướng phía sau lui lại mấy bước.


      Chu Hàn đứng dậy, ánh mắt thẳng tắp ngó chừng Lâm Lệ, chân tới chỗ , khóe miệng nở nụ cười so sánh với lúc trước sâu hơn mấy phần.


      Lâm lệ nuốt ngụm nước bọt, khẩn trương hỏi: “, muốn làm gì!”


      phải tôi hạ lưu, hèn hạ vô sỉ lại biết xấu hổ sao?” Chu Hàn từng câu từng chữ hỏi ngược lại , khóe miệng cười thoạt nhìn có chút quỷ dị.


      “Vốn, vốn chính là như vậy!” Lâm lệ vừa , lại lui về phía sau bước.


      “Đúng a” Chu Hàn cười như cười, sải bước tới trước mặt rồi đứng lại.


      Lâm Lệ có loại rất dự cảm xấu, cảm thấy nếu như cứ tiếp tục ở lại trong phòng này lát nữa nhất định phát sinh chuyện gì đó, hơn nữa tuyệt đối phải là chuyện tốt! Nghĩ như thế, trong lòng liền nhanh chóng có quyết định, vội vàng : “Cái kia, thời gian còn sớm, tôi muốn ngủ, ngủ ngon.” xong xoay người muốn chạy .


      Chẳng qua là chân , tay lại bị người kéo lại, Chu Hàn bước tới đồng thời kéo tay .


      Lâm Lệ gượng cười quay đầu, nhìn , nụ cười mặt so với khóc còn khó coi hơn rất nhiều, run rẩy : “Sao, làm gì?”


      Chu Hàn khóe miệng mang nụ cười tà mị nụ vẫn có giảm, đưa tay đem thân thể của quay lại, chỉ : “Tôi chỉ muốn chứng minh lời mới vừa rồi của là sai lầm .”


      “Ách” Lâm Lệ sửng sốt, có chút hiểu ý tứ của , hỏi: “ làm gì —— ô ——” hai chữ còn chưa kịp ra khỏi miệng, liền trực tiếp bị ngăn ở trong miệng.


      Chu Hàn nâng mặt của nàng, hôn rất sâu, bởi vì quá mức đột ngột Lâm Lệ hoàn toàn có kịp phản ứng, cho nên đôi môi vừa hé mở Chu Hàn liền đưa lưỡi vào thăm dò, đầu lưỡi bá đạo tham lam như muốn chiếm lấy tất cả ngọt ngào trong miệng .


      Lâm Lệ lúc lâu cũng có kịp phản ứng, ánh mắt mở to , tay cũng quên phản kháng.


      Chu Hàn nhìn dáng vẻ lúc này khỏi có chút buồn cười, môi kề sát thầm: “Nhắm mắt lại.” Giọng mang theo vẻ ôn nhu ngoài ý muốn.


      Lâm Lệ mơ mơ màng màng hoàn toàn biết tình huống gì, nghe vậy cũng nhắm lại.


      Môi của rất mềm, so sánh với đôi môi trời sinh có chút lạnh lẽo của mình, môi của ấy rất ấm áp, có hương vị giống như kẹo đường mình ăn lúc còn bé, làm cho người ta khỏi muốn nhiều hơn.


      Hôn Lâm Lệ là chuyện rất thoải mái, Chu Hàn thuận theo tự nhiên, từ từ nhắm mắt lại, từ từ quên mất chuyện vui trong lòng lúc trước. Phiền muộn cùng bị đè nén, đưa tay nâng mặt của hôn sâu hơn chút ít.


      Cũng biết qua bao lâu, Lâm Lệ như ở trong mộng chợt tỉnh, chợt mở hai mắt ra, thấy gương mặt Chu Hàn phóng ta trước mắt, liền có cảm giác nhục nhã, kia lửa giận trong lòng bùng cháy, tay đẩy Chu Hàn ra, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm, ánh mắt kia cơ hồ sắc bén như muốn ăn thịt người.


      Chu Hàn lui về sau hai bước mới đứng vững, nhìn , nụ cười nơi khóe miệng so với trước càng sâu hơn vài phần, : “Tôi chỉ muốn cho biết, cái gì mới gọi là lưu manh, cái gì mới coi là vô sỉ hạ lưu biết xấu hổ.”


      Lâm Lệ nhìn chằm chằm , lúc lâu sau , nước mắt báo động trước trực tiếp từ trong hốc mắt chảy xuống.


      Nước mắt của khiến cho Chu Hàn khỏi sửng sốt, ý thức được việc mình mới vừa làm đúng là có chút quá đáng, do dự mở miệng nghĩ muốn giải thích , “Này, …” Mở miệng xong mới thấy mình biết nên gì.


      Lâm Lệ đưa tay lau nước mắt mặt, nhưng lau làm sao cũng xong, trong lòng khỏi cảm thấy ủy khuất, giờ phút này tựa hồ cũng trở nên đặc biệt yếu ớt.


      Chu Hàn biết lúc này nên làm gì, nhưng cứ đứng nhìn khóc cũng phải là biện pháp, bèn lên phía trước, đưa tay muốn lau nước mắt mặt , lại bị chặn ngang đẩy ra.


      Ánh mắt oán hận trừng mắt liếc Chu Hàn cái, có chút trẻ con đưa thay sờ sờ khóe miệng, sau đó lại hướng về phía ta oán hận mắng câu, “Khốn kiếp!” Sau đó quay đầu trực tiếp ra khỏi thư phòng.


      Chu Hàn sững sờ tại chỗ lúc lâu, sau đó có chút khống chế được cười ra tiếng, đưa thay sờ sờ môi của mình, cười lắc đầu, lúc này mới xoay người trở lại ghế xoay phía sau bàn đọc sách.


      Thời điểm đưa tay lấy văn kiện bàn, liếc thấy mới vừa rồi đưa cà phê vào, tách cà phê còn lượn lờ khói trắng, trong khí có mùi thơm nhàn nhạt của cà phê.


      Đưa tay đem cái chén bưng quá, đặt ở khóe miệng nhàng uống hớp, bởi vì để lúc lâu nên tại nhiệt độ vừa phải, chỉ là cà phê vốn có vị đắng tại uống nó lại có cảm giác ngọt ngào nhàn nhạt.


      Cảm giác như thế khiến cho Chu hàn khỏi nhíu mày, bưng cà phê nhìn kĩ lúc lâu, lại nhấp hớp, lần này xác nhận mùi vị là cà phê là đắng chát, lúc này mới nới lỏng chân mày, lần nữa cầm lên văn kiện xem.


      Trong phòng, Lâm Lệ ôm gối ngồi ở đầu giường, tức giận lấy tay vỗ gối, trong miệng giọng thầm , “Khốn kiếp, đại khốn kiếp, hèn hạ vô sỉ hạ lưu, đại khốn kiếp! …”


      Nhớ tới hết thảy mọi chuyện mới vừa rồi trong thư phòng, ngay lúc đó thậm chí còn có thể ràng cảm giác được dưới cái mông kia cách lớp y phục nhiệt độ vật kia truyền tới, nóng rực cơ hồ có thể đem người làm phỏng.


      Nghĩ tới, Lâm Lệ mặt đỏ bừng , khuôn mặt nhắn tràn đầy tức giận, thấp giọng mắng, “Hạ lưu, vô sỉ!” Sau đó kia khí lực vỗ vào cái gối ôm trong tay càng mạnh, tựa như coi gối kia làm Chu Hàn mà đánh.


      Càng nghĩ càng hết giận, nhưng hành động đánh gối quá mức trẻ con , cuối cùng Lâm Lệ cầm lấy gối trợn mắt nhìn lúc lâu, sau đó ném thẳng gối xuống đầu giường, sau đó gối đầu lên chiếc gối bị mình đánh có chút biến dạng, trực tiếp nhắm mắt ngủ.


      Ngày thứ hai Lâm Lệ bị ánh mặt trời bên ngoài làm thức giấc, mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong phòng ánh sáng làm cho có chút thích ứng, giơ tay lên trán che lại lúc lâu mới từ từ thích ứng được ánh sáng trong căn phòng.


      Liếc nhìn đồng hồ báo thức đặt ở tủ đầu giường, lại nằm xuống giường trong chốc lát, lúc này mới đứng lên chuẩn bị rửa mặt.


      Đợi Lâm Lệ vệ sinh cá nhân xong, mới mở cửa liền nghe thấy trong phòng ăn truyền đến tiếng cười của cha mẹ.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 29: Tại sao phân phòng?



      Đợi Lâm Lệ vệ sinh cá nhân xong, mới mở cửa liền nghe thấy trong phòng ăn truyền đến tiếng cười của cha mẹ.


      “Cái gì thế ạ?” Lâm Lệ nhíu mày nghi ngờ, ba mẹ cho dù lúc ở nhà cũng đâu có cười đùa vui vẻ đến như vậy.


      Mang theo nghi ngờ, Lâm Lệ về phía phòng ăn.


      Trong phòng ăn, ba Lâm, mẹ Lâm ngồi ở bên, phía trước họ bày là bữa ăn sáng kiểu tây mà bình thường họ có thói quen dùng: sandwich cùng trứng tráng, Chu Hàn ngồi đối diện họ, tay trái cầm lấy sandwich tay phải bưng cốc sữa tươi, giờ phút này chọc cho ba Lâm và mẹ Lâm cười đế ngậm miệng lại được, bầu khí hài hòa, ấm áp vui vẻ vô cùng.


      Giống như nhận thấy có người đứng bên nhìn, Chu Hàn ngoảnh lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lâm Lệ, khóe miệng nửa nhếch lên, bộ dạng cười như cười.


      Thấy mặt ta vẫn là nụ cười quen thuộc tối hôm qua, lập tức lại nhớ tới kí ức mấy vui vẻ đó hồi tối qua, hai tai bất giác đỏ lên, trừng mắt , quay đầu thèm nhìn đến nữa.


      Mẹ Lâm ngồi đối diện Chu Hàn nhìn ra cái gì, theo ánh mắt của Chu Hàn nhìn tới, lúc này mới phát Lâm Lệ đứng ở cánh cửa nối phòng khách và phòng ăn, cười với con : “Lâm Lệ, dậy rồi sao, mau mau tơi ăn sáng, Chu Hàn dậy sớm tự mình chuẩn bị đó, mùi vị rất ngon!”


      Lâm Lệ nhướng mi, nhìn sandwich và trứng tráng trong đĩa của họ, nhìn qua thôi cũng thấy ngon rồi, ngờ trừ nấu mì Chu Hàn làm sandwich này trông cũng vô cùng bắt mắt.


      Lúc này Chu Hàn mở miệng “Lại đây ngồi xuống , cho phần của em vào lò vi sóng hâm lại cho nóng” xong, thả miếng sandwich trong tay xuống, trực tiếp đứng dậy vào phòng bếp.


      Nhìn qua tấm thủy tinh trong suốt chắn giữa phòng ăn với phòng bếp, phía sau Chu Hàn đặt sữa tươi cùng sandwich chuẩn bị lúc trước để vào trong lò vi sóng hâm nóng, mẹ Lâm cười với ba Lâm: “Ông xem, thằng bé Chu Hàn này rất biết quan tâm người khác!”


      Ba Lâm cũng ngẩng đầu nhìn vào trong phòng bếp, cười gật đầu, lúc quay lại thấy Lâm Lệ còn đứng ở đó vội hỏi: “Tiểu Lệ, sao ngồi xuống?”


      Lâm Lệ cười cười gật đầu, ngồi xuống vị trí lúc trước Chu Hàn từng ngồi. Hâm nóng đồ ăn mất bao nhiêu thời gian cho nên Chu Hàn rất nhanh bưng sandwich với sữa tươi từ trong bếp ra, để xuống trước mặt Lâm Lệ, vuốt vuốt mái tóc ngắn xinh xắn của :“Mau ăn !”


      được chạm vào đầu em!” Lâm Lệ bất mãn trừng , trong lòng vẫn còn tức giận chuyện tối qua, đưa tay hất mạnh cánh tay ta ve vuốt đầu . Chu Hàn cũng tức giận, chỉ mỉm cười, mặt mang vẻ sủng nịnh ràng. Ba Lâm, mẹ Lâm ngồi đối diện hai người cười, mẹ Lâm nhìn con rể càng xem càng thấy dễ thương, liền thay đổi lập trường giúp cho Chu Hàn, bà nhìn Lâm Lệ cười mắng : “ lớn rồi mà còn trẻ con như vậy, cũng do Chu Hàn cưng chiều con cả!”


      Lâm Lệ kinh ngạc nhìn mẹ, chu môi kháng nghị : “Mẹ! sao mẹ lại giúp người ngoài chuyện chứ?” Mẹ thay đổi thái độ cũng quá nhanh , mới qua đêm, toàn bộ tình cảm đều nghiêng về phía Chu Hàn hết cả! mới là con của bà a.


      “Còn mình trẻ con, nhìn con những lời như đứa bé kìa” Mẹ Lâm chê cười : “Con kết hôn cùng Chu Hàn, Chu Hàn tại là con rể của mẹ, người ta con rể cũng là con, sao lại mẹ là giúp người ngoài chuyện?”


      Lâm Lệ bị mẹ Lâm cho đáp được, nếu mọi chuyện theo như mẹ sai, nhưng vấn đề là với Chu Hàn chỉ có thể coi là vợ chồng hờ, mặc dù được luật pháp công nhận nhưng hai người bọn họ đều biết chuyện này phải như vậy.


      Dĩ nhiên, những lời này thể nào với ba mẹ được, ngậm bồ hòn làm ngọt, chỉ có thể đồng thời nuốt cả sandwich và sữa tươi.


      Bữa ăn sáng này, ba Lâm, mẹ Lâm và Chu Hàn là cảm thấy vui vẻ, Lâm Lệ mặc dù trong lòng vẫn còn chút buồn bực, nhưng xét thấy Chu Hàn làm bữa sáng này mùi vị tệ, bữa ăn này cũng tạm chấp nhận vậy.


      Ăn xong bữa sáng, Chu Hàn lại muốn tới công ty xử lý công việc làm ăn, liền cầm cặp công văn trực tiếp ra ngoài, trước khi còn với ba Lâm, mẹ Lâm rằng đặt xong chỗ ăn tối cho hai gia đình gặp mặt rồi, lúc đó về đón bọn họ qua, ngoài ra còn dặn Lâm Lệ đưa ba mẹ ra ngoài dạo chút, tại là tháng mười khí trời lạnh cũng nóng, ra ngoài dạo cũng là lựa chọn tồi.


      Nghe được những lời này của Chu Hàn, hai ông bà cười toe toét, trong lòng vốn còn chút thái độ với cuộc hôn nhân này giờ tiêu tan, liên tục gật đầu tốt.


      Dưới kiên trì và đôn đốc của mẹ Lâm, Lâm Lệ đành bất đắc dĩ đưa Chu Hàn ra thang máy. Lúc chờ thang máy, Chu Hàn quay đầu liếc nhìn đứng bên cạnh hề tình nguyện tiễn , buồn chán tựa vào bên, vẻ mặt giống như con mèo chán chường vậy.


      Cười nhạt mở miệng : “Còn giận chuyện ngày hôm qua sao?”


      Nghe vây, Lâm Lệ như con mèo dựng lông, oán hận trừng mắt về hướng của , hạ thấp giọng : “ cho nhắc lại chuyện tối qua!” Tối qua coi như xui xẻo .


      Thấy phản ứng của , Chu Hàn nhíu mày, cố ý hỏi ngược lại: “Tại sao?”


      Lâm Lệ cắn răng; cơ hồ là nghiến răng : “ thấy có gì tốt đẹp để nhớ lại sao? Tôi vì cái gì lại muốn nhớ đến chứ!”


      Với những lời của Lâm Lệ Chu Hàn làm như suy nghĩ rất kĩ lưỡng, lúc sau đó gật đầu nặng , mặn nhạt : “Đối với tôi mà coi như tồi, cảm giác rất tốt!”


      ___” Lâm Lệ bất mãn trợn mắt, muốn cái gì nhưng nhất thời lại biết từ đâu, nhìn ta tức đến trề cả quai hàm.


      Đối với cái trừng mắt của , Chu Hàn chẳng qua là nhún nhún vai, : “Tôi , mùi vị quả tệ, mềm mại, nhỉ?”


      Nghĩ nghĩ lúc, đột nhiên nghĩ đến cái gì, gật đầu khẳng định với Lâm Lệ gật đầu : “ Đúng rồi, còn có ngọt ngào, với tôi mà ký ức tốt đẹp để nhớ lại, biết đâu lúc rảnh rỗi hồi tưởng lại!”


      Lâm Lệ bị ta xong, mặt đều đỏ bừng, lườm ta lúc lâu, nghẹn mãi ra hai chữ: “Lưu manh!!!”


      Chu Hàn nhún vai, hề phản bác đánh giá của , thậm chí còn gật đầu đồng ý : “ Tôi cũng phủ nhận!”


      Nhìn bộ dáng xù lông, chu miệng của , trong lòng lại cảm thấy có chút dễ thương, khóe miệng bất giác cong lên thành độ cong nhu hòa, thậm chí đến chính cũng hề hay biết.


      Lâm Lệ oán hận trừng mắt lúc lâu, trừng đến khi ánh mắt mình đau đau mới thu hồi ánh mắt, trong lòng, an ủi mình rằng người mà biết xấu hổ như vậy vô địch thiên hạ rồi, coi như bị chó cắn cái , mình cũng đâu thể nhào đến cắn lại nó cái được chứ.


      Nghĩ như vậy, nội tâm tức giận nãy giờ cũng bình tĩnh trở lại, dùng ánh mắt liếc ta cái, sau đó mũi hừ , hướng bên cạnh đến.


      Lâm Lệ ra vẻ rất bình tĩnh nhưng vẫn khó nén cơn tức của mình, thành công chọc cười Chu Hàn, cười đến mức thang máy đến rồi cũng phản ứng.


      Lâm Lệ tức giận giậm chân về, lúc mới mở cửa vào bị mẹ Lâm đứng trước cửa kéo vào trong phòng khách, trong phòng ba Lâm ngồi nghiêm chỉnh ghế salon, bàn trà bày nước sôi và thuốc mà hôm qua mới đến bệnh viện lấy về.


      “Ngồi xuống, ngồi xuống!” mẹ Lâm kéo tay con ngồi đối diện với ba Lâm, sau đó mình vòng qua bàn trà ngồi bên cạnh ông, hai vợ chồng nhìn chằm chằm vào con trước mặt. Lâm Lệ bị nhìn đến trong lòng thấy sợ hãi, đưa tay gãi mái tóc ngắn xinh đẹp, khỏi hỏi: “ Ba? Mẹ? Hai người muốn gì với con sao?”


      Giọng của ba Lâm có chút tự nhiên, họ gật đầu, sau đó quay sang nhìn mẹ Lâm cái, : “ Bà !”


      Lâm Lệ bị bộ dáng nghiêm trang của hai người hù dọa, hoàn toàn biết xảy ra chuyện gì, mơ hồ cũng cảm giác được chuyện bọn họ muốn đơn giản, nhìn mẹ Lâm dò xét hỏi: “Mẹ! Mẹ! mẹ rốt cuộc muốn hỏi gì thế? xảy ra chuyện gì sảy ra sao?”


      Mẹ Lâm liếc , hỏi: “Có phải con giận dỗi với Chu Hàn ?”


      Lâm Lệ sững sốt, nghĩ thầm biểu của mình qua ràng sao? Làm sao mà ba mẹ có thể nhìn ra!


      Nhưng mà tất nhiên là thể thừa nhận rồi, chỉ có thể giải ngu nhìn mẹ, cười khan: “Mẹ cái gì vậy, khi nào con giận Chu Hàn chứ!”


      “Còn có!” mẹ Lâm lườm , : “Mẹ thấy ràng, đó phải giận nhau là gì?”


      “Nhìn thấy?” Lâm Lệ kinh hãi, chẳng lẽ chuyện tối qua trong thư phòng bà biết rồi!


      “Dĩ nhiên là thấy” mẹ Lâm : “Buổi sáng mẹ thức dậy cùng lúc với Chu Hàn, thấy nó từ căn phòng thứ nhất bên trái ra!”


      “Căn phòng thứ nhất bên trái?” Lâm Lệ quay đầu nhìn về phòng ngủ bên kia, nghĩ thầm, phòng thứ nhất bên trái phải phòng ngủ chính sao? Chu Hàn từ phòng đó ra có gì kì quái?


      “Ai!” mẹ Lâm thở dài, lần nữa đứng dậy, vòng qua bàn trà ngồi xuống bên cạnh Lâm Lệ, kéo tay đặt đùi mình nhàng vỗ, mềm giọng, cảm khái : “Tiểu Lệ a, mẹ và ba con quan sát từ tối qua rồi, Chu Hàn tồi, vừa biết quan tâm vừa biết chăm sóc cho con, hơn nữa còn đối với chúng ta rất tốt, con a đừng tùy hứng như trẻ con, vợ chồng có va va chạm chạm là điều bình thường, có rất nhiều cách xử lý, nhưng đừng bao giờ xa cách nhau, làm như vậy lòng người lạnh, lòng người ta mà lạnh rồi muốn làm nóng lại rất khó khăn!”


      Lâm Lệ càng nghe càng thấy hỗn loạn, có chút mẹ lời này là có ý gì, gượng cười : “Mẹ! Mẹ ở đây cái gì vậy, làm sao con nghe hiểu”


      “Con đừng tưởng gạt chúng ta nữa, chúng ta biết rồi, Chu Hàn cũng rồi”- mẹ Lâm - “ ra chuyện này cũng thể đỗ lỗi hết cho Chu Hàn, Chu Hàn vốn phải cáng đáng công ty, công việc vốn bận rộn, thời gian có thể cùng con tất nhiên ít , con làm vợ cũng nên biết thông cảm mới đúng, tính tính cởi mở chút”


      Khóe miệng Lâm Lệ co quắp, hỏi: “ Mẹ, Chu Hàn…. gì với mẹ?”


      Mẹ Lâm nhìn , : “Nó vì ngày nào nó cũng làm việc đến nửa đêm cho nên mấy hôm nay con giận dỗi nó, đó là lý do hai người phân phòng ngủ!”


      Lúc này ba Lâm cũng phát biểu ý kiến, phê bình con : “ Tiểu Lệ, chuyện này là con đúng rồi!”


      Lâm Lệ biết có thể cái gì, khóe miệng co quắp, gượng cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :