1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bất ái thành hôn - Mạc Oanh (86 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 15: Sóng gió ở nhà trẻ 2



      Lâm Lệ ngây ngốc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, biết đến đây lúc nào, nhưng đến làm cho an tâm, thở phào nhõm.


      Buông đứa bé trong ngực ra, tay vỗ vỗ khuôn mặt nhắn non nớt kia, dịu dàng trấn an : “tiểu Bân, ba con tới rồi!”.


      Có lẽ Chu Hàn tới cũng đại biểu cho cái gì, nhưng lại có thể làm cho thằng bé tin tưởng, ba nó nó, quan tâm nó. Cho dù niềm tin này là sai lầm, nhưng mà là sai lầm đẹp đẽ, có thể cho thằng bé hi vọng phải sao.


      Thằng bé kia như là bị xuất của cha mình hù dọa, kinh ngạc biết làm sao, chỉ ngây ngẩn nhìn Chu Hàn, đến mắt cũng dám nháy.


      Chu Hàn nhìn bọn Lâm Lệ cái, sau đó quay đầu nhìn gã đàn ông cao lớn trước mắt, ánh mắt lạnh thấu xương, lạnh giọng : “ra tay với phụ nữ và trẻ con, cũng là đàn ông sao?” Thanh rất lạnh, ngữ điệu nhàng, hề lên xuống, nhưng khí thế bẩm sinh làm người khác nhìn mà sợ hãi.


      ….” Vợ người đàn ông kia tiến lên muốn điều gì lại bị ánh mắt Chu Hàn quét qua, cũng ra lời. Gã đàn ông giãy dụa muốn tránh thoát khỏi kiềm chế của Chu Hàn, lại ngờ thắng được sức lực của , cả người nghẹn đỏ bừng mặt, lại cũng thể giãy tay mình khỏi tay Chu Hàn. Nhìn Chu Hàn, giọng điệu thoáng cái yếu rất nhiều so với vừa rồi: “, muốn làm gì?”.


      Chu Hàn chỉ nhìn chằm chằm ta, tay dùng lực làm cho ta giãy ra được, : “hãy xin lỗi bà xã và con trai tôi !”


      đùa gì vậy!” gã đàn ông theo bản năng quát, từ trước đến giờ ta nổi tiếng ngang ngược, bảo ta xin lỗi phụ nữ và đứa , vậy sau này ta còn lăn lộn thế nào a!


      xin lỗi phải ?” Chu Hàn chậm rãi , thanh kia bình tĩnh nghe ra chút tâm tình, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như thế, nhìn ra hỉ nộ ái ố.


      thể nào!” Gã đàn ông cứng rắn, hề có ý thỏa hiệp!


      Vợ ta đứng cạnh thấy chồng mình bị túm như vậy, lại dám đối chọi với Chu Hàn, liền hướng về phía giáo Trần kêu ầm lên: “ giáo Trần, xem đây là chuyện gì, người này sao lại ra tay đánh chồng tôi, các người đây là ỷ thế bắt nạt kẻ yếu có phải !”


      “Tôi…” giáo Trần bối rối nhìn ta rồi lại nhìn Lâm Lệ, cũng khó xử a, đánh nhau ở trong nhà trẻ, cho dù ai đúng ai sai, đều có ảnh hưởng tốt a! Nhìn Lâm Lệ xin giúp đỡ: “Chu phu nhân, xem___”.


      Lâm Lệ liền ngắt lời ấy còn chưa hết, nhìn ấy nghiêm nghị : “ giáo Trần, chuyện này vốn rất đơn giản, cần thiết phải nghiêm trọng như vậy, hai đứa bé đùa nhau cãi vã là hết sức bình thường, tiểu Bân nhà chúng tôi ra tay đẩy bạn là đúng, nhưng con bọn họ xỉ vả tiểu Bân cũng là sai, trẻ con phạm sai lầm chúng ta có thể dạy bảo, những thứ này đều có vấn đề gì, vấn đề ở chỗ bọn họ là phụ huynh, là người trưởng thành, có khả năng suy nghĩ độc lập, sao ta có thể giơ tay muốn đánh mắng trẻ con được! Điểm này chúng tôi tuyệt đối thể chấp nhận được, chúng tôi muốn sau này thằng bé bị ám ảnh vì chuyện này, cho nên ta nhất định phải xin lỗi tiểu Bân mới được, cái này, chúng tôi kiên quyết đến cùng!”.


      Thấy Lâm Lệ như thế, thái độ lại kiên quyết, giáo Trần tự nhiên cũng còn gì để nữa.


      “Tôi hỏi lần cuối cùng, xin lỗi hay xin lỗi?” Chu Hàn nhìna, trầm giọng hỏi. Gã đàn ông nhìn , sợ hãi trong lòng khiến ta khỏi nuốt ngụm nước bọt, nghĩ thầm trước mặt nhiều người như vậy, muốn ta xin lỗi phụ nữ và đứa bé, vậy ta sống uống phí hơn ba mươi năm nay rồi!


      Cắn răng đời nào!”.


      Nghe vậy, Chu Hàn gật đầu “ Rất tốt!” Khóe miệng nở nụ cười châm chọc, sau đó tay đột nhiên dùng lực, thoáng cái gia tăng lực túm cổ tay , vừa : “ xin lỗi phải ?”


      “A a a!__” gã đàn ông kia sợ hãi liên tục kêu lên tiếng.


      Chỉ trong nháy mắt, cả phòng học cũng chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của gã đàn ông vạm vỡ kia, mà Chu Hàn ngược lại, vẫn ung dung nhàn hạ, khóe miệng thậm chí còn mang theo nụ cười như có như . Thấy cha mình kêu to, thằng nhóc bị tiểu Bân đẩy ngã lúc nãy bỗng òa khóc “oa oa!”.


      Mà mẹ nó hình như cũng bị dọa sợ, hoàn toàn nghĩ chồng mình thế nhưng bị người ta bóp đến mức kêu thảm thiết như thế, cả người đều luống cuống, ngây ngốc nhìn bọn họ, mãi cũng phản ứng.


      Lâm Lệ có chút kinh ngạc, cúi đầu nhìn tiểu Bân, thằng bé kia lại đứng sát bên cạnh mình hơn.


      Gã đàn ông vạm vỡ kia ăn đau, khuôn mặt trở nên vặn vẹo và dữ tợn, cổ tay truyền đến đau đớn khiến ta kiên cường nổi nữa, chỉ đành phải luôn miệng cầu xin tha thứ : “buông, buông tay, mau buông tay, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! ——”.


      Nghe vậy, lúc này Chu Hàn mới hất tay ta ra, mắt lạnh nhìn ta: “ xin lỗi!”.


      Gã kia bị bóp tay, cúi đầu nhìn chỗ cổ tay bị siết đến sưng đỏ, gương mắt nhìn Chu Hàn, mặc dù trong lòng phục nhưng cũng dám lớn tiếng với , bởi sức mạnh của mình và người đàn ông trước mặt chênh lệch rất lớn. Chỉ đành khẽ cắn răng, tiến lên hướng Lâm Lệ cùng tiểu Bân oán hận : “ xin lỗi”. Giọng kia giống như muốn nuốt trọn người ta, mang theo nồng đậm sát khí!


      Lâm Lệ nhìn ta cái, cũng biết chuyện này nên dừng tại đây, dù sao cũng là nhà trẻ, nên làm um lên, mà mình khăng khăng bắt ta xin lỗi, chẳng qua là muốn lời của ta thôi. gì thêm, gật đầu, coi như chấp nhận lời xin lỗi của ta.


      Gã kia xoay người, oán hận trợn mắt nhìn Chu Hàn, sau đó nhìn về phía vợ mình bị dọa sững người, quát ầm lên: “còn đứng ngẩn ra đấy làm gì, còn sợ chưa đủ mất mặt sao, còn mau !”. xong, liền ôm đứa con ngồi khóc dưới đất ra cửa, vừa vừa quát đứa con khóc: “khóc cái gì mà khóc, câm miệng cho ông, còn khóc nữa đánh gãy chân mày!”


      Mà lúc này vợ mới hồi phục tinh thần lại, liếc bọn họ cái, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng học.


      Sau khi nhà có văn hóa kia rời , để lại cả phòng học với bầu khí lúng túng cùng quỷ dị, hầu như ai cũng nhìn chằm chằm Chu Hàn.


      bên, giáo Trần kịp thời phản ứng, vội vàng cười với mọi người: “được rồi, được rồi, có chuyện gì, có chuyện gì, chỉ là hiểu lầm, mọi người chờ ở trong phòng học , tôi ra ngoài sân xem sắp bắt đầu chưa!” xong liền ra khỏi phòng học.


      Mà những người khác cũng tản ra, đưa con mình làm đủ loại khởi động nóng người trước khi thi đấu.


      Chu Hàn nhướng mày nhìn Lâm Lệ hỏi: “ sao chứ?”


      Lâm Lệ chỉ lắc đầu, : “ sao!”


      Chu Hàn gật đầu, cúi đầu liếc nhìn thằng bé đứng bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt thằng bé đen nhánh linh lợi nhìn , khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười khó nhận ra.


      Đáy lòng có loại xúc động ra lời, ra dự định tới, nhưng bên tai luôn ngừng vang lên những lời mà Lâm Lệ : “cho dù người lớn các phạm sai lầm gì, trẻ con cũng là vô tội!” đúng vậy a, trẻ con là vô tội, hơn nữa hồi đó chính lựa chọn giữ đứa bé lại! Như Lâm Lệ , nếu giữ nó lại phải chịu trách nhiệm với nó. Cho nên trước khi thằng bé trưởng thành mình vẫn phải có trách nhiệm đối với nó.


      Mặc dù biết bản thân mình nghĩ thế này được bao lâu. tiếng động than , chậm rãi giơ tay lên sờ đầu của nó, động tác có chút cứng nhắc, quen cũng am hiểu làm thế này, nhưng mà nhìn ánh mắt chờ mong của bé, vẫn là đặt tay lên đầu bé, nhàng vuốt vuốt tóc nó, lời nào.


      Lâm Lệ đứng bên nhìn cha con bọn họ, khóe miệng khẽ nhếch lên.


      “Chu Gia Bân” thanh lanh lảnh vang lên từ phía sau bọn họ, ba người đồng thời quay đầu lại, thấy phía sau bé như búp bê với hai bím tóc , ngước khuôn mặt tươi cười nhìn bọn họ. Mà ngược lại bạn Chu Gia Bân lại mặt có biểu cảm gì nhìn bé.


      Lâm Lệ khom nửa người xuống, tiến tới bên tai thằng bé : “tiểu Bân! Giới thiệu bạn học của con cho chúng ta a”.


      Bạn Chu Gia Bân chỉ nhíu mày như suy nghĩ cái gì.


      Nhưng mà trong lúc bạn này còn suy tư chưa biết giới thiệu thế nào, bé kia hắng giọng : “ à, con tên là Y Y, phải là Y trong y phục quần áo, là y trong lưu luyến rời nha!”. Giọng non nớt cộng thêm biểu cảm nhấn mạnh, cả người dễ thương cực kì.


      Phía sau mẹ của Y Y cũng đến phía bọn họ, cười gật đầu với Lâm Lệ và Chu Hàn, thương sờ đầu con : “Y Y nhà chúng tôi nhất định muốn tới chuyện với chú siêu nhân đó”. Mà chú siêu nhân trong miệng ấy phải ai khác, mà chính là Chu Hàn.



      Lâm Lệ nhíu mày, buồn cười nhìn Chu Hàn cái, chỉ thấy chân mày nhướng lên, khuôn mặt ngăm đen trở lên hồng hồng hề rệt, thấy vậy Lâm Lệ khỏi muốn cười.


      Mà lúc mấy người lớn chuyện với nhau, co bé búp bê giãy khỏi tay của mẹ, tiến tới bên bạn Chu Gia Bân, giọng bên tai nó: “Chu Gia Bân, ba bạn giỏi! Giỏi như siêu nhân!”


      Tuy là thích người lạ đến gần, nhưng xét lời , bạn Chu Gia Bân cũng đẩy ra, ngược lại khóe miệng gương lên nụ cười đẹp mắt, ngửa đầu nhìn ba mình, vô cùng tự hào : “ba mình là giỏi nhất đời!”.


      Đại hội thể dục thể thao của nhà trẻ bắt đầu lúc rưỡi, đầu tiên tất cả học sinh cùng phụ huynh đến sân tập nghe hiệu trưởng phát biểu, ra cũng có cái gì để , chẳng qua là ý nghĩa cùng mục đích của đại hội thể dục thể thao lần này.


      Hai giờ, các hạng mục tranh tài bắt đầu, dù sao cũng là trẻ con, là đại hội thể dục thể thao ra chỉ là khái quát mấy trò chơi nô đùa, đám trẻ con chơi đùa bất diệc nhạc hồ ( biết trời đất là gì).


      Lâm Lệ ngồi ở vị trí khán đài, nhìn đám con trẻ chạy chạy sân, nhìn đứa chạy nhanh hơn còn dừng lại xem phía sau có người đuổi theo , mà bạn Chu Gia Bân ở trong đó, mặt tràn ngập nụ cười mà Lâm Lệ chưa từng thấy qua.


      Ánh mắt nhìn sân tập, Lâm Lệ nhàng : “ xem, tiểu Bân cười vui vẻ hơn” ra trẻ con rất dễ thỏa mãn, vì điều các bé muốn rất đơn giản, lại nhiều, chỉ cần thỏa mãn rồi, là có thể nhanh chóng vui vẻ, hôm nay lúc này tiểu Bân vui vẻ cũng là bởi vì Chu Hàn tới.


      Chu Hàn bên cạnh lời nào, khóe miệng chan chứa ý cười đến chính mình cũng biết.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 16: Giày vò bản thân



      Lâm Lệ cảm thấy, từ đại hội thể dục thể thao ở nhà trẻ của tiểu Bân vào thứ sáu tuần trước, quan hệ của và bé dường như được cải thiện rất lớn so với trước, mặc dù bé vẫn hay chuyện, vẫn hay cười, có già dặn sớm phù hợp với độ tuổi của bé, nhưng mà thay đổi rất cũng làm cho Lâm Lệ cảm giác được, bé hề giống như lúc trước, bài xích như vậy, ví dụ , lúc theo bản năng đưa tay muốn sờ sờ đầu của bé, bé né tránh nữa, lúc cùng bé chuyện mặc dù quá sẵn lòng giao lưu với , nhưng có thể gật đầu hoặc lắc đầu, hơn nữa rất chăm chú nhìn , nhiều lần, Lâm Lệ cũng có thể hiểu số ý tứ đơn giản từ trong ánh mắt của bé.


      Bất kể như thế nào, đối với Lâm Lệ mà , tất cả đó đều là khởi đầu tốt, nếu như quyết định coi cuộc hôn nhân này như công việc mới, vậy làm môi trường công việc tốt hơn chút đó là đương nhiên, là trong những nhân tố quyết định phần công việc này có thể kéo dài bao lâu.


      Nhưng mà Lâm Lệ càng ngày càng cảm thấy cái dạ dày của tốt lắm, giống như đúng như mình , có lẽ trước kia là ăn nhiều quá, chức năng dạ dày quá mức mạnh mẽ rồi, rất nhiều thứ chỉ cần có thể ăn được đều ăn, mà khẩu vị tốt giống như vận may, nó theo mình cả đời, lúc mình dùng hết vận may của bản thân, khi đó vậy xấu tới, mà bây giờ đối với Lâm Lệ mà , vận xấu của chính là khẩu vị xấu, có lẽ là bị mắc chứng bệnh kén ăn rồi, hoàn toàn còn ham muốn ăn uống gì cả, đôi khi dù ràng rất đói, nhưng mà vẫn muốn ăn, mà cho dù ăn, sau khi ăn xong cũng lâu nôn ra, giống như là bây giờ …


      Lâm Lệ ngồi chồm hổm dưới đất, nôn đến kiệt cả sức, bộ ngực phập phồng, hơi thở hổn hển. Chiều nay sau khi đón Tiểu Bân tan học liền trực tiếp hẹn An Nhiên, bởi vì An Nhiên là bạn bè tốt nhất của , cho nên cảm thấy nên cho An Nhiên biết tình huống bây giờ của mình.


      Có thời gian vận mệnh lại trêu cợt con người như vậy, vòng vèo làm cho người ta khó đoán trước, mấy tháng trước bởi vì An Nhiên cưới chớp nhoáng mà thể tiếp nhận cùng hiểu được, trong suy nghĩ của , hôn nhân chính là thần thánh, chỉ có hai người nhau, nhận được lời chúc phúc của mọi người, lời hứa hẹn của đối phương, hứa hẹn cả đời! Như vậy hai người nhau mà nên vợ nên chồng căn bản chưa tính là hôn nhân.


      Nhưng là đến tại, mới hiểu tâm tình và bất đắc dĩ của An Nhiên hồi đó, trước kia An Nhiên , ‘gả được cho người mình muốn gả, vậy gả cho người nào cũng giống nhau’ đúng vậy a, giống như bây giờ, nếu như thể được nữa rồi, hôn nhân đối với mình mà tồn tại bất kỳ ý nghĩa gì, chỉ là mối quan hệ hợp tác qua lại, như vậy có lấy chồng hay , gả cho người nào, lại có gì khác nhau chứ!


      Vả lại còn khó tìm được người ‘cùng chung chí hướng’ với mình, quan hệ hợp tác như vậy khỏi cũng quá thoải mái rồi, chính mình có gì để oán trách hết.


      xác định mình có vận may giống như An Nhiên gặp được Tô Dịch Thừa, nhưng mà cảm thấy rất vui mừng cho An Nhiên sau những việc qua tìm được hạnh phúc của chính mình.


      Lâm Lệ ngồi chồm hổm mặt đất lúc lâu, đợi khi bức tường phía sau trở nên lạnh lẽo, chuẩn bị đứng dậy, nhưng vì ngồi chồm hổm ở mặt đất trong thời gian tương đối dài mà chân hơi tê rần, lúc này mới chống người đứng lên, dưới chân mềm nhũn, mắt thấy chuẩn bị ngã, phía sau đột nhiên có luồng sức mạnh kéo cánh tay của , đỡ cả người dậy, sau đó Lâm Lệ cảm thấy sau lưng của mình nóng lên, cả người tiến vào trong lồng ngực ấm áp.


      Chậm rãi ngẩng đầu, thấy Chu Hàn khẽ chau mày nhìn , ánh mắt kia trừ ra bỏ tia lạnh lùng muôn thuở, trong đó dường như còn nhiều thêm ý trách cứ.


      “Cám ơn, cám ơn.” Lâm Lệ cám ơn, đưa tay đẩy ra, vô lực suy đoán ý nghĩa ánh mắt của .


      Chu Hàn cũng buông tay, mắt lạnh nhìn cái, dùng thanh còn lạnh hơn mười mấy độ so với ánh mắt kia : “ cảm thấy còn di chuyển được sao?” xong cũng đợi mở miệng trả lời, liền khom người ôm thắt lưng của .


      Lâm Lệ chỉ cảm thấy có chút chóng mặt, cộng thêm vừa nôn xong, lại càng choáng váng kinh khủng hơn, tay vô thức ôm lấy cổ , nhưng mà xét thấy chân kia truyền đến từng cơn từng cơn tê dại, Lâm Lệ còn cậy mạnh đẩy ra muốn mình tự , bởi vì chính mình cũng quả còn hơi sức.


      Lúc Chu Hàn ôm ra khỏi phòng vệ sinh, Chu Gia Bân đứng ở cửa dùng mắt to đen lúng liếng nhìn Lâm Lệ, lúc này Lâm Lệ mới hiểu , nhớ tới vừa rồi ở trong phòng khách làm bài tập cùng bé, nhưng mà đột nhiên dạ dày quặn lên, liền bỏ lại bé chạy về phía phỏng vệ sinh, hẳn là thằng bé này lo lắng xảy ra chuyện gì, mới vào thư phòng gọi Chu Hàn tới .


      Nghĩ tới, Lâm Lệ đột nhiên có chút cảm giác thỏa mãn, trong lòng có loại vui mừng nên lời, khóe miệng cười cười, nhìn bé an ủi : “dì sao rồi.”


      gì, nhường đường cho Chu Hàn, nhưng mà ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm.


      Chu Hàn ôm tới phòng của , cẩn thận đem thả xuống giường, nhìn chằm chằm hỏi: “Muốn uống nước ?”


      Lâm Lệ gật đầu, vừa nôn xong, miệng đúng là cực kỳ khó chịu.


      Chu Hàn chỉ nhìn cái, sau đó gì thêm nữa, trực tiếp xoay người ra ngoài.


      Qua lúc lâu, Chu Hàn mới bưng nước vừa độ ấm vào, mặt cũng có quá nhiều biểu cảm đưa tới cho .


      Lâm Lệ đưa tay nhận lấy, giọng cảm ơn: “Cảm ơn.” Bưng chén nước uống ngụm lớn.


      Chu Hàn nhìn , mặt chút thay đổi : “chín giờ sáng ngày mai, bệnh viện thứ năm thành phố khoa dạ dày, tôi liên lạc cùng với bác sĩ Đường rồi, chỉ cần đến đó đăng ký là được.” (VL: ngắn ngọn đúng phong cách của !)


      Lâm Lệ sửng sốt lúc lâu, ý thức được ý nghĩa trong lời , liền liếc nhìn : “Tôi , cần.”


      “Tôi liên lạc xong xuôi rồi.” Chu Hàn , giọng cùng biểu tình cũng chưa từng thay đổi.


      “Tôi cần.” Lâm Lệ nhíu mày, giọng kiên quyết pha lẫn chút tức giận, trực tiếp đặt cái chén trong tay xuống tủ đầu giường, nằm xuống kéo cái chăn đắp lên người của mình.


      “Cho tôi lý do.” Chu Hàn lên giọng nhìn , ánh mắt kia quá mức sắc bén, khiến người ta nhìn có cảm giác sợ hãi hiểu vì sao.


      Lâm Lệ trừng to mắt nhìn : “Chu tiên sinh, nếu như có gì trục trặc, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, trước đây lúc chúng ta nhận giấy đăng ký kết hôn chính là hợp đồng hợp tác , có quyền can thiệp vào tự do của tôi, tôi muốn chính là muốn , có lý do gì, cũng cần lý do! Tôi muốn ngủ.” xong, trực tiếp xoay người đưa lưng về phía .


      Chu Hàn bình tĩnh nhìn người phụ nữ xoay lưng về phía mình, mày nhíu lại so sánh với mới vừa rồi muốn chặt hơn chút, mở miệng, : “sức khỏe của như thế nào tôi xen vào, cũng được, nhưng mà phiền sau này đừng có ngã trong phòng vệ sinh như vậy cần tôi phải ôm ra ngoài, cũng đừng làm cho người ta cảm thấy là tôi ngược đãi cho ăn.”


      “Vừa rồi tôi hề gọi ôm tôi ra ngoài.” Đưa lưng về phía , Lâm Lệ giọng thầm: “ cần cho cơm ăn, cứ đeo cái bản mặt nghiêm túc cả ngày như thế, căn bản là ngược đãi tinh thần.”


      Chu Hàn đếm xỉa đến lời thầm của , mang theo chút tình cảm : “Nếu như định lấy sai lầm của người khác tới trừng phạt chính mình, như vậy khỏi cũng quá mức ngu xuẩn.”


      Nghe vậy, cả người Lâm Lệ chấn động mạnh cái, dưới chăn tay nắm chặt lấy ga giường, răng cắn môi chặt.


      Chu Hàn đứng nhìn lúc lâu, cũng tiếp tục mở miệng thêm cái gì, xoay người chuẩn bị rời , lúc tay cầm đến tay nắm cửa, phía sau truyền đến thanh yếu ớt của Lâm Lệ, giọng khẽ khàng khiến người ta cảm thấy đau lòng.


      “Tôi hề.”


      Động tác tay dừng lại, Chu Hàn quay đầu, nhìn người uốn trong chăn gần như cuộn thành khối, khóe miệng vung lên vẻ cười lạnh : “ hề sao? Chẳng lẽ phải vì hồi đó giữ được đứa bé mà sám hối sao? Bởi vì cảm thấy là trách nhiệm của mình, cho nên bắt đầu trừng phạt mình, thậm chí trong tiềm thức cảm giác mình sống chính là sai lầm tội lỗi, cho nên bắt đầu hà khắc đối với chính mình, hà khắc đối với dạ dày của mình, ra căn bản phải là thể ăn, mà là muốn, cảm thấy bản thân mình khỏe mạnh vui vẻ sống qua ngày là tội lỗi, chỉ có dày vò mình, dằn vặt mình như bây giờ, mới cảm thấy trong lòng thoải mái chút, bởi vì căn bản là muốn chuộc tội.”


      Lời của Chu Hàn vào giống như kiếm đâm vào trái tim của Lâm Lệ, cái loại đau này khác gì nỗi đau lăng trì, đau làm cho người ta có chút thở nổi, dưới chăn Lâm Lệ ôm chặt mình, miệng chỉ ngừng lẩm bẩm : “tôi có, tôi có…”



      Có đôi khi có người phát bí mật trong lòng mình, câu toạc ra, cái loại đau đớn khi chuyện thực bị vạch trần này luốn khiến người ta thể tiếp nhận được, cho dù biết tất cả những gì người khác đều là , cũng liều chết muốn phủ nhận, cứ như là thừa nhận an toàn, đau nữa, nhưng mà vết thương vẫn còn đó, vẫn còn rỉ máu, sao có thể đau.


      “Có hay chỉ có trong lòng ràng, làm như thế nào cũng là do lựa chọn người khác cũng can thiệp được, nhưng mà làm như vậy đến tột cùng có đáng giá hay , làm như vậy những người đau lòng sao, làm như vậy khiến cho họ thất vọng! như vậy….. “


      “Đừng nữa” Lâm Lệ cắt đứt lời của , hàm răng cắn chặt, để cho mình khóc lên, thanh từ trong kẽ răng nặn ra, : “Tôi mệt mỏi, buồn ngủ rồi, mời ra ngoài”


      Chu Hàn nhìn người run rẩy giường kia, nhìn hồi lâu, cuối cùng gì thêm nữa, xoay người rời phòng.


      Sau khi cửa phòng bị đóng lại, núp ở trong chăn, Lâm Lệ che tay rốt cục khóc lên, nước mắt bị kiềm nén rất lâu rốt cuộc tuôn ra, nước mắt theo khóe mắt làm ướt vỏ gối, đó là bởi vì trong lòng quá đau, Lâm Lệ khóc đến thể khống chế được bản thân, cả người run lên, tiếng khóc vọng khắp cả gian phòng, đầu tiên là rất thấp trầm, rất bị đè nén, sau đó tiếng khóc dần dần từ biến thành lớn, rốt cuộc Lâm Lệ tuôn ra toàn bộ đau đớn chôn chặt rất lâu trong lòng mình.


      Ngoài cửa, Chu Hàn đứng lúc lâu, mới trở về thư phòng.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 17: Mì trứng



      Lâm Lệ nhớ chính mình bao lâu khóc thống thống khoái khoái giống như vậy rồi, ban đầu An Nhiên cho biết Trình Tường có tình nhân bên ngoài, khóc. Lúc Trình Tường ở trong hôn lễ bỏ , rồi tỉnh lại trong bệnh viện nghe bác sĩ con của còn, khóc, nhưng là mở to mắt nhìn trần nhà rơi lệ, bởi vì biết mình khổ sở có người còn khổ sở hơn mình. Lúc ba đột nhiên té xuống, rồi phát bị ung thư, bối rối đến mức biết làm gì cả, trong nội tâm càng sợ hãi nóng nảy, muốn khóc lại chỉ có thể nhịn, bởi vì sợ mình khóc lên mẹ chịu đựng được, cuối cùng bao nhiêu nước mắt tất cả đều bị kìm nén xuống.


      Mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lâm Lệ thế mới biết ra mình khóc mệt ngủ thiếp . Đèn trong phòng vẫn sáng, giống như lúc mới ngủ, quay đầu nhìn lại, ngoài cửa sổ đen nhánh mảnh, trong bầu trời đêm lấp lóe mấy ánh sao.


      Nhìn phía ngoài lúc lâu lúc này Lâm Lệ mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía đồng hồ báo thức giường, 1h 30.


      “Ùng ục__” trong phòng quá mức an tĩnh, thanh này vang lên có phần đột ngột.


      Lâm Lệ đưa tay tắt đèn, quan tâm thanh truyền đến từ trong bụng, xoay người liền nhắm mắt ngủ.


      Cũng biết có phải tại mới ngủ dậy hay , mười phút trôi qua, Lâm Lệ trằn trọc vài lần, vẫn hề buồn ngủ chút nào. Trong bóng tối mở mắt ra, mắt đau xót khiến thấy thoải mái đưa tay xoa xoa. Cảm giác đói bụng truyền đến rất nhanh rời lực chú ý của . Tay chống người ngồi dậy, ngồi giường, sờ sờ bụng, Lâm Lệ khỏi cười khổ.


      Vén chăn lên tung người xuống giường, mặc dù biết mình cho dù tìm được đồ ăn cũng nhất định ăn được bao nhiêu, nhưng cảm giác trống rỗng trong bụng làm cho khó chịu căn bản thể ngủ được.


      Mở cửa ra, bên ngoài phòng đen ngòm, đưa tay dựa tường lần mò ra, theo ánh đèn vào phong bếp, bật đèn, chiếu sáng cả gian phòng, mở tủ lạnh mới phát ra trong tủ lạnh còn thức ăn thừa, chỉ còn có trứng gà cùng chân giò hun khói chuẩn bị cho bữa sáng ngày mai.


      Đưa tay cầm trứng gà, lúc Lâm Lệ còn do dự có nên đun nước luộn trứng lấp đầy bụng mình hay , phía sau bất thình lình truyền đến thanh lãnh khốc nghiêm túc.


      làm gì?”.


      Dọa Lâm Lệ, làm trứng gà trong tay cầm chắc, liền rơi thẳng xuống mặt đất, vỏ trứng vỡ tan cùng lòng đỏ lòng trắng vương đầy sàn.


      Xoay người, Chu Hàn mặc áo sơ mi màu xanh đậm, nhưng cổ áo bị cởi mấy nút, cơ ngực màu đồng như như lộ ra trước mắt , trong tay cầm cốc nước nhìn thẳng vào , ta giống như chưa hề nghỉ ngơi, bởi vì bộ quần áo này là trang phục lúc ban ngày, chưa được thay ra.


      Lâm Lệ thở dài hơi “ban đêm khuya khoắt ngủ, ra dọa người làm gì?”


      Chu Hàn nhìn hồi lâu mới lên tiếng: “lời này là tôi mới đúng”.


      Lâm Lệ nghe xong cũng đem lời ta để trong lòng, xoay người cầm chiếc khăn lau bệ ngồi xổm xuống dọn sạch trứng gà mặt đất.


      Đến khi đứng lên, vẫn thấy Chu Hàn, đột nhiên hồi tưởng những lời trước khi ngủ, Lâm Lệ vô thức nóng má lên, quay nhìn , xoay người cho khăn lau thả vào trong nước giặt sạch.


      “Tìm đồ ăn sao?” Vừa chuyện, Chu Hàn bước tới.


      Lâm Lệ , chỉ cúi đầu giặt sạch khăn lau dính trứng gà. Qua buổi tối hôm qua, đột nhiên cảm giác mình luôn trong suốt trước mặt ta, ánh mắt ta quá độc, có thể nhìn ràng những suy nghĩ sâu trong nội tâm con người, làm cho người ta có cảm giác an toàn.


      Phơi cái giẻ lau được giặt sạch lên, Lâm Lệ nhìn ta cái, thầm mang theo khuôn mặt nóng rang, xoay người về phòng mình.


      Chu Hàn cầm cái cốc, quay đầu nhìn bóng dáng bước nhanh vào trong phòng, tốc độ kia làm cho người ta có cảm giác bỏ chạy trở về.


      Lâm Lệ ôm chân ở giường lúc lâu, hôm nay biết xảy ra chuyện gì, bụng ngừng réo gọi cách bất thường, ý nếu cho nó đồ ăn để cho ngủ. Lâm Lệ vuốt cái bụng lép kẹp, khóe miệng cười khổ lẩm bẩm tự : “làm ơn mi đừng kêu nữa, dù sao mi cũng ăn được bao nhiêu, có ăn hay cũng đâu có khác nhau”.


      Giống như cố tình muốn làm trái ý , thanh ùng ục hề ngừng mà ngược lại còn to hơn. Lâm Lệ chôn đầu ở giữa hai gối, lúc lâu, cuối cùng xoa bụng, nhận mệnh, mở cửa ra ngoài.


      Ngoài cửa, đèn còn sáng, bản năng cho là lúc Chu Hàn lúc quên tắt đèn, về phía phòng bếp, dừng lại trước cửa phòng ăn, ngoài ý muốn nhìn Chu Hàn ngồi uống cà phê bàn ăn cơm.


      Chu Hàn nhìn , chậm rãi mở miệng, mặt chút thay đổi : “nếu như năm phút nữa còn ra, tôi liền chuẩn bị đổ cái bát này ”.


      Nghe vậy, lúc này Lâm Lệ mới chú ý tới vị trí bên tay phải ta, bày cái bát, trong đó có, ừ, mỳ nấu trứng, hình như là hơi trương rồi, phần lớn nước bị mỳ hút hết, bát mì hơi khô, nhìn hình thức tính là đẹp lắm.


      …” Lâm Lệ nhìn ta, lại nhìn bát mỳ bàn chút, nhất thời biết đây là ý gì.


      Chu Hàn lại nhấp hớp cà phê, mở miệng : “ngồi , phải là đói bụng sao?” ràng là câu nghi vấn, ta còn hiển nhiên hơn so với câu trần thuật.


      “Tôi…..” Lâm Lệ mở miệng, rồi lại biết có thể cái gì.


      Nhìn cái, Chu Hàn thêm gì nữa đứng dậy, bưng cà phê bàn thẳng về hướng thư phòng.


      Lâm Lệ đưa mắt nhìn ta vào thư phòng, thấy cửa thư phòng đóng lại, lúc này mới thu hồi ánh mắt, lần nữa trở lại bát mỳ bàn.


      Chậm rãi kéo ghế ngồi xuống, trước mặt là bát mỳ trứng rất đơn giản, mặt là trứng gà, bên cạnh còn thả thêm hai miếng chân giò hun khói rán bị cháy xém chút, lại rắc thêm chút hành lá vào.


      Nhấc đôi đũa để bên cạnh lên, gắp miếng ăn mỳ, cũng biết là có phải quá đói bụng , ngoài ý muốn mùi vị lại rất ngon, cho dù mỳ trương rồi, nhưng ăn vào miệng, Lâm Lệ vẫn thấy mùi vị hề thua kém đầu bếp trong hàng quán bên ngoài.


      Rất khó tưởng tượng người đàn ông giống Chu Hàn lại có thể xuống bếp, hơn nữa càng nghĩ tới tay nghề cũng tệ. Phát như vậy khiến Lâm Lệ dám tin tưởng, ăn mỳ, khóe miệng nổi lên ý cười mà chính mình cũng nhận ra.


      Chu Hàn cuối cùng làm xong việc, còn kiểm lại từ đầu đến đuôi lần, đóng cặp văn kiện để bên, giơ tay lên nhìn đồng hồ, hai rưỡi sáng rồi, thở dài hơi, cả người thả lỏng ngả người ra phía sau.


      “Cốc cốc cốc____” lúc này tiếng gõ cửa vang lên.


      Chu Hàn nhíu mày mở mắt, nghe thấy gì, vẫn ngồi ngửa đầu như thé.


      “Cốc cốc cốc…” cửa lần nữa truyền đến tiếng gõ có nhịp điệu.


      Lần này, Chu Hàn mới ngồi thẳng dậy, đưa tay xoa chân mày đau nhức, chậm rãi mở miệng, “ vào” Thanh bộc lộ mệt mỏi nồng đậm.


      Nghe tiếng, phía ngoài Lâm Lệ mới đẩy cửa vào, ra đứng bên ngoài lúc lâu rồi. Phân vân lâu mới đưa tay gõ cửa, rất đơn giản, chỉ muốn cảm ơn , dù sao tô mì kia mùi vị quả tệ. Hơn nữa, chuyện thần kì khiến Lâm Lệ còn bất ngờ nữa, có lẽ là tối nay thực rất đói bụng, thế mà ăn hết cả bát mỳ to như thế, theo như sức ăn và khẩu vị của hồi trước đây tính là gì, nhưng mà theo như tình hình của tại, quả thực là kì tích, hơn nữa đến bây giờ cũng có dấu hiệu nôn ra.


      “Cái kia……” Lâm Lệ đứng ở cửa, có chút căng thẳng hai tay nắm chặt, gương mắt nhìn Chu Hàn, ngập ngừng lâu mới mở miệng, “cái kia, cái kia, buổi tối, buổi tối cảm ơn ”.


      Chu Hàn nhìn chằm chằm , nhìn đến thời điểm Lâm Lệ cả người được tự nhiên, mới chậm rãi mở miệng hỏi: “cảm ơn cái gì?”


      “Cảm ơn mỳ của , ăn rất ngon” Lâm Lệ nhìn mặt gượng cười.


      Chu Hàn kéo kéo khóe miệng, cười lạnh : “tôi còn tưởng rằng muốn cảm ơn tôi mắng tỉnh ”.


      Nghe vậy, mặt Lâm Lệ vô thức nóng lên, ngoảnh nhìn tới . Có chút quẫn bách, chỉ : “tôi, tôi ngủ trước, cũng sớm ngủ ” xoay người liền muốn rời .


      “Chờ chút”. Phía sau lên tiếng gọi lại, mình từ phía sau bàn làm việc đứng dậy, vòng qua bàn hướng tới.


      Lâm Lệ xoay người lại khó hiểu nhìn : “còn có chuyện gì?”.


      Chu Hàn nhìn chằm chằm ánh mắt của lúc, đưa tay kéo tay vào ngồi lên ghế sô pha trong thư phòng.


      Lâm Lệ nghi hoặc, biết muốn làm gì, chỉ chăm chú nhìn , hỏi “cái gì, chuyện gì a?”


      Chu Hàn nhìn cái, : “ ngồi xuống trước ”. xong đứng dậy ra khỏi thư phòng.


      lúc lâu, khi nội tâm Lâm Lệ phân vân có nên đứng dậy rời , Chu Hàn bưng chậu nước rửa mặt của bạn Chu Gia Bân tiến vào, đặt chậu nước trước mặt Lâm Lệ. Lúc này Lâm Lệ mới chú ý tới bên trong còn có cái khăn bông, trong chậu là nước nóng, nhàng bốc hơi.


      Khi Lâm Lệ còn nghi hoặc Chu Hàn bưng những thứ này tới để làm gì, Chu Hàn cúi lưng vắt khô chiếc khăn trong chậu, sau đó gấp thành hình chữ nhật, ý bảo ngả người ra phía sau “ngửa đầu dựa vào sau này”.


      Lâm Lệ khó hiểu, hoàn toàn biết muốn làm gì, “tại sao?”


      Chu Hàn , trực tiếp đưa tay đè ép bả vai của , hơi dùng lực, để cho Lâm Lệ hướng ra phía sau, sau đó đắp khăn nóng trong tay lên mắt của , vừa kéo tay lên, vừa dùng thanh lạnh lùng của : “đè lại, đắp lúc”.


      Lâm Lệ thế mới biết ra ra bưng nước nóng vào là để chườm mắt cho , trong lòng đột nhiên có loại cảm động ra lời, cảm động ta nhìn qua lãnh đạm mục mịch nhưng lại có mặt dịu dàng chu đáo như thế.


      Trong lòng xúc động, tay đè khăn lông, chóp mũi chua xót mở miệng, “cảm ơn”.


      Chu Hàn chẳng qua là nhìn cái, gì, xoay người lại bàn làm việc bắt đầu thu thập tài liệu cần dùng cho ngày mai.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 18: Lần đầu gặp Lăng Nhiễm



      Mặc dù tối hôm qua cầm khăn nóng chườm lên mắt rồi, nhưng mà do hôm qua khóc rất dữ, cho dù chườm, đôi mắt nhìn qua vẫn có chút sưng đỏ, lúc đưa tiểu Bân học, giáo Trần còn đặc biệt quan tâm hỏi thăm .


      Lâm Lệ sao lại biết xấu hổ chuyện này, chỉ có thể tối hôm qua mình ngủ được ngon giấc, sau đó lấy cớ muốn nhanh chóng phải làm, vội vàng liền xoay người .


      Lúc lái xe đến công ty Chu Hàn tới, ở trong phòng làm việc cùng bàn bạc nội dung cuộc họp lúc mười giờ với Từ trợ lý.


      Để túi xách sang bên, mở máy tính ra, thừa dịp máy khởi động, bưng cốc nước định vào phòng đồ uống rót cho mình cốc nước đá.


      Lúc Lâm Lệ bưng cái chén từ phòng đồ uống ra, vừa lúc cửa thang máy mở ra người phụ nữ từ trong đó ra, mặc áo gió ka ki, đầu tóc xoăn để thả ngang vai, đôi giày cao hơn 10 phân về phía này.


      Lâm Lệ nhìn có chút ngây ngốc, người phụ nữ này rất đẹp, nhưng mà chủ yếu nhất cũng phải là gương mặt xinh đẹp hay mà là người phụ nữ này rất có khí chất, cái loại khí chất bẩm sinh tạo thành này khiến người khác bắt chước được, đẹp làm cho người ta chói mắt.


      Người phụ nữ này hình như cũng nhìn thấy rồi, khóe mắt liếc về phía , cũng hề mở miệng cũng dừng bước lại, trực tiếp bước đôi giày cao gót về phía phòng làm việc của Chu Hàn.


      Lúc này Lâm Lệ mới lấy lại tinh thần, vội vàng lên tiếng : “vị tiểu thư này, chờ chút.”


      Người phụ nữ kia cũng để ý tới, trực tiếp tiếp tục về phía trước.


      Thấy thế, Lâm Lệ nhíu lông mày, trong lòng thầm nghĩ, coi như là mỹ nữ cũng thể kiêu ngạo như vậy a. Huống chi Chu Hàn cùng Từ trợ lý ở bên trong trao đổi chuyện công ty, nếu như người phụ nữ này lai giả bất thiện nghe được chuyện nên nghe phiền phức lớn.


      Nghĩ thế, Lâm Lệ trực tiếp bước nhanh đến phía trước, đặt cái cốc trong tay xuống bàn, sau đó chắn ở phía trước người phụ nữ kia, vẻ mặt nghiêm nghị nghiêm túc : “ này, xin hỏi có hẹn trước sao? Nếu như có hẹn trước xin mời chờ ở bên ngoài chút, tôi hỏi xem tổng giám đốc xem có muốn gặp hay .”


      Người phụ nữ kia nhìn Lâm Lệ lúc lâu, khóe miệng chậm rãi cong lên nụ cười lạnh : “Tôi muốn gặp Chu Hàn chưa bao giờ phải hẹn trước.”


      Lâm Lệ thẳng tắp nhìn lại ta, giọng nặng : “xin lỗi, tổng giám đốc của chúng tôi cũng chưa với tôi cho ai đặc quyền đó.”


      ta cười lạnh, có chút phong tình đưa tay vuốt bộ tóc bồng bềnh gợn sóng của mình : “Nếu như tôi tôi là vợ của ấy sao.”


      Lâm Lệ quái lạ, nhìn ta lúc lâu mới hỏi: “ là mẹ của Tiểu Bân?”


      “Làm sao, giống sao?” Lăng Nhiễm khinh bỉ nhìn cái, khóe miệng cười mang theo vẻ giễu cợt.


      Lâm Lệ nhìn chằm chằm ta lúc lâu, mới giọng thầm : “ trách được Chu Hàn ngay cả bạn bè và cha mẹ cũng có thể bỏ được, ai nha, hóa ra là bị sắc đẹp mê hoặc”


      Giọng của Lâm Lệ rất , Lăng Nhiễm căn bản là nghe cái gì, khẽ chau mày có chút vui : “ thầm cái gì đó, nhanh chóng tránh ra cho tôi.”


      Lúc này Lâm Lệ mới thu hồi ánh mắt đánh giá của mình lại, nhìn ta, vẫn duy trì nụ cười : “xin lỗi, tổng giám đốc ở bên trong bàn công việc, tại vào sợ rằng thích hợp.”


      Nghe vậy, giọng Lăng Nhiễm trở nên mất kiên nhẫn : “có cái gì thích hợp, phải là tôi với sao, tôi là vợ của tổng giám đốc các người.” Vừa , liền muốn lướt qua về phía phòng làm việc.


      Lâm Lệ tiến lên, đưa tay chặn ta lại: “Xin lỗi, tôi thể để cho vào.”


      này là có chuyện gì vậy, tôi tôi là vợ của Chu Hàn, bị điếc sao, nghe hiểu lời của tôi sao.” Lăng Nhiễm tức giận , trước giờ muốn đâu cũng chưa có bị ai cản đường, huống chi đối phương chỉ là thư kí nho , nhìn Lâm Lệ có chút lạnh thấu xương : “ có tin hay đợi lát nữa tôi bảo Chu Hàn sa thải , biết sống chết.”


      Lâm Lệ nhìn ta, trong lòng có chút tiếc xót xa cho ta, uổng phí ta thân khí chất đẹp như vậy, nhưng lại khác hẳn lời cùng việc làm. Lại bất kể giữa cùng Chu Hàn từng có cái dạng ân oán gì, chỉ nhìn cách ta đối với tiểu Bân con của chính mình là biết, ta căn bản là xứng làm người mẹ, bởi vì người mẹ nào lại lợi dụng con trai thiếu hiểu biết của mình, sai nó hãm hại người khác, hồi đó An Nhiên bị tiểu Bân đẩy phải vào bệnh viện thiếu chút nữa lưu sản, nhớ được ở trước hành lang cửa phòng bệnh của An Nhiên, Tiểu Bân chính miệng là mẹ sai bé làm như vậy. quả thực cũng cách nào tưởng tượng, tại sao có thể có người mẹ như vậy, thế nhưng sai con trai của mình hại người, chỉ vì đạt được mục đích của mình.


      nhìn cái gì vậy, tránh ra cho tôi.” Lăng Nhiễm ngoan độc quát Lâm Lệ, hôm nay ta là vì chuyện của cha mình mà đến tìm Chu Hàn, hy vọng có thể lấy sức mạnh của Chu gia giúp đỡ tìm người móc nối quan hệ, mặc dù trong lòng biết Chu Hàn tất nhiên là hận mình, nhưng chẳng phải càng đậm hận càng sâu sao, hồi đó có thể vì mình mà từ bỏ quan hệ với cha mẹ cùng bạn bè cố ý nắm tay buông ra, như vậy lần này van cầu , bảo nghĩ cách, có lẽ có thể có cách. (VL: ko còn lời nào để )


      Nụ cười nơi khóe miệng Lâm Lệ từ từ biến mất, nhìn ta ngữ khí kiên định hề nhượng bộ chút nào : “ thể được.”


      ——” Lăng Nhiễm tay chỉ về phía , cả người bị chọc giận đến phát run, khuôn mặt mỹ lệ kia cũng bởi vì tức giận mà bắt đầu trở nên vặn vẹo dữ tợn.


      Lúc Lâm Lệ cùng Lăng Nhiễm ở bên ngoài giằng co xong, Từ trợ lý ở phía sau Lâm Lệ mở cửa ra ngoài, phía sau Chu Hàn cũng bởi vì ồn ào phía ngoài mà ra ngoài phòng làm việc.


      Lăng Nhiễm nhìn thấy Chu Hàn, trực tiếp tới lôi kéo cánh tay Chu Hàn, chỉ vào Lâm Lệ : “A Hàn, sa thải người phụ nữ này , có phép tắc gì cả, lại dám hô to gọi với em, còn cho em vào.” Vừa , ánh mắt vừa hung hăng nhìn Lâm Lệ.


      Lâm Lệ cũng có sợ hãi, ở dưới ánh mắt trừng tới của ta, cũng chỉ bình tĩnh nhìn trở về.


      Ánh mắt Chu Hàn ý bảo Từ trợ lý trước, mà sau khi Từ trợ lý nhận được tín hiệu vội vàng quay đầu , chốc lát phút cũng ở lại, sải bước thẳng tới thang máy, đưa tay ấn số tầng lầu, loạt động tác trôi chảy, chạy thẳng tắp xuống dưới, hề dừng lại chýt nào.


      Đợi Từ trợ lý rời , lúc này Chu Hàn mới liếc nhìn cánh tay mình bị kéo, khỏi có chút vui nhíu mày lại, đưa tay kéo bàn tay của Lăng Nhiễm ra, có nhìn ta, chỉ : “ tới tìm tôi có chuyện gì.”


      Lúc này Lăng Nhiễm mới nhớ tới mục đích hôm nay tới, liếc nhìn Lâm Lệ đứng bên, xoay người với Chu Hàn: “Chúng ta vào rồi .”


      Chu Hàn tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, cau mày lợi hại. hồi lâu, mới quay đầu về phòng làm việc của mình.


      Lăng Nhiễm theo vào, tiện tay đóng cửa lại.


      Lâm Lệ nhìn cánh cửa đóng chặt lại, lúc lâu, lúc này mới nhún nhún vai lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình, cầm lấy kia cốc nước nóng của mình thổi thổi, đặt ở khóe miệng uống hớp, nhiệt độ vừa phải, nóng lạnh .


      Rồi đặt cái cốc xuống, Lâm Lệ bắt đầu công việc hôm nay, theo thói quen mở hòm thư trước, xem qua thư đến trong hòm thư lần, lọc ra thư quan trọng, xem lướt qua, sau đó đánh dấu lại, bỗng nhiên nghe thấy trong phòng làm việc của Chu Hàn truyền đến “ầm!” tiếng, sau đó mơ hồ nghe được tiếng rống giận của Lăng Nhiễm bên trong: “Chu Hàn, nhất định phải tuyệt tình như vậy sao.”


      Phòng làm việc cách quá tốt, cho dù phía ngoài an tĩnh chỉ có mình , Lâm Lệ cũng thể nghe thấy Chu Hàn bên trong những thứ gì, nhưng mà Lăng Nhiễm la hét bên trong thoáng thoáng nghe được nửa, nghe thấy ta làm Chu Hàn hối hận, còn muốn dẫn cái gì đó, cụ thể là muốn để cho Chu Hàn hối hận cùng rốt cuộc mang cái gì, Lâm Lệ nghe ràng.


      lúc Lâm Lệ còn suy nghĩ tình huống giữa bọn họ cụ thể là như thế nào, cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, Lăng Nhiễm tức giận ra khỏi phòng, đôi giày cao gót ‘cộp cộp cộp’ lướt qua , đụng rớt chồng văn kiện Lâm Lệ vừa mới in ra đặt bàn, còn chưa kịp sửa sang lại, giấy tờ rơi lả tả mặt đất, Lăng Nhiễm hề quay đầu lại thẳng vào thang máy.


      Đợi sau khi Lăng Nhiễm rồi, Lâm Lệ đứng dậy nhặt những giấy tờ rơi mặt đất kia, lại quay đầu liếc nhìn về phía sau, chỉ thấy phía sau cửa phòng làm việc của Chu Hàn mở toang ra, mà bên trong an tĩnh có có tiếng động.


      Thu dọn giấy tờ xong xuôi, Lâm Lệ tò mò ôm văn kiện vào phòng làm việc của Chu Hàn, đứng ở cửa, thấy Chu Hàn đứng thẳng tắp ở trước cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài, mà trước bàn làm việc của , văn kiện tài liệu sớm rơi lả tả đầy đất, thậm chí đến cái bệ thủ tinh vốn được đặt bàn cũng bị hất rơi xuống mặt đất vỡ thành hai mảnh


      Đáy lòng Lâm Lệ thầm than phòng làm việc này của Chu Hàn cách hiệu quả là tốt, tình hình chiến đấu bên trong kịch liệt như vậy bên ngoài thế nhưng hề có chút cảm giác nào.


      Đưa tay lễ phép gõ cửa, Chu Hàn xoay người cũng mở miệng.


      Trực tiếp vào, tiến lên đặt tập văn kiện trong tay lên bàn làm việc, sau đó ngồi xổm người xuống thu dọn văn kiện rơi tán loạn mặt đất, nhặt mảnh thủy tinh vỡ tan lên ném vào thùng rác.


      Chu Hàn vẫn duy trì tư thế đứng ở trước cửa sổ như vừa rồi, có quay đầu lại cũng chuyện.


      Lâm Lệ nhìn bóng lưng của trong lòng thầm nhủ chỉ biết người khác còn nghĩ lại bản thân mình, ra cũng chưa hề buông tay phải sao, nếu tại tính là cái gì.


      Dĩ nhiên, những lời này Lâm Lệ cũng chỉ suy nghĩ ở trong lòng, cũng ra, thấy có ý đinh quay đầu lại, mắt nhìn tập giấy tờ bàn mình vừa mang vào, mở miệng nhắc nhở: “công ty vật liệu xây dựng kia gửi hợp đồng tới, tôi để ở bàn của .”


      xong, Lâm Lệ đứng nguyên tại chỗ lúc, thấy mãi xoay người lại, lúc này mới xoay người ra khỏi phòng làm việc.


      Lâm Lệ cũng biết Chu Hàn đứng như vậy bao lâu, chờ buổi trưa vào hỏi có muốn gọi cho hộp cơm hay , đẩy cửa vào trở lại chỗ ngồi, ngồi chăm chú nhìn văn kiện trong tay, cả người bình thường giống như buổi sáng khi Lăng Nhiễm chưa tới, căn bản là nhìn ra chút khác thường gì.


      Thấy khôi phục như thường, Lâm Lệ cũng coi như chưa hề xảy ra chuyện gì, hai người đều nhắc đến chữ chuyện sáng nay.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 19: Tiểu Bân bị đón



      Lúc Lâm lệ lái xe đến nơi, nhà trẻ vừa vặn tan học, ở cổng trường học các phụ huynh dẫn con của mình ra ngoài, nắm tay vừa vừa cười chuẩn bị về nhà.


      Lâm lệ dừng xe bên cạnh, xuống xe vừa lúc nhìn thấy giáo Trần đứng ở cửa cùng mẹ cái gì đó, Lâm lệ nhìn xung quanh, cũng thấy bóng dáng Tiểu Bân đâu.


      Đóng cửa xe, thẳng đến chỗ giáo Trần, lúc Lâm lệ tới bên cạnh giáo, vị kia dắt tay con mình lời chúc sức khỏe giáo, rồi nắm tay con vui vẻ rời , trước khi , trong tay còn ngon ngoãn vẫy tay lời chào tạm biệt giáo Trần.


      giáo Trần cũng vẫy tay với đứa trẻ, khi thả tay xuống vừa lúc nhìn thấy Lâm lệ, đầu tiên là sửng sốt, bước chân về phía , mang theo nghi hoặc hỏi Lâm lệ, “sao Chu phu nhân cũng tới đây?”


      Lâm lệ bị ấy hỏi sửng sốt, cười : “tôi tới đón Tiểu Bân tan học a.” Vừa vừa nhìn chung quanh, vẫn nhìn thấy bóng dáng tên nhóc kia, hỏi: “ giáo Trần, Tiểu Bân đâu? Làm sao thấy nó?”


      giáo Trần kỳ quái nhìn , : “trưa nay Tiểu Bân được mẹ đón nha, Chu phu nhân biết sao?”


      “Được mẹ đón !” Lâm Lệ kinh ngạc trừng lớn mắt, nhìn giáo hỏi: “chính xác chứ?”


      giáo Trần gật đầu, thuật lại: “trước đây mẹ Tiểu Bân tới đây đón bé mấy lần, cho nên chúng tôi đều nhận ra, trưa nay mẹ Tiểu Bân tới đây rằng buổi trưa muốn dẫn Tiểu Bân về bà ngoại để chúc thọ, cho nên trước giờ cơm trưa liền đến đón , Chu phu nhân biết sao?”


      Lâm Lệ lắc đầu, “tôi biết.” Sáng nay lúc Lăng Nhiễm vẻ mặt vẫn còn tức giận , làm sao buổi trưa lại tới đây đón con chứ!


      “Tại sao có thể như vậy!” giáo Trần hoàn toàn nghĩ tới có thể như vậy, nhưng mà nghĩ thầm người kia là mẹ ruột Tiểu Bân, cũng phải là người khác, vốn làm chuyện hại cho bé, : “ách, cái kia, cái kia Chu phu nhân, nếu gọi điện thoại hỏi thăm?”


      Lâm lệ nhìn ấy, đưa tay lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, liền gọi cho Chu Hàn, điện thoại vang lên vài chuông cũng có người nhận, lúc này Lâm Lệ mới nhớ tới lát nữa họp với từng chi nhánh, hẳn là bỏ quên điện thoại di động trong phòng làm việc. Nghĩ vậy liền trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý Từ.


      Trợ lý Từ tiếp điện thoại rất nhanh, họp, ở đầu dây điện thoại bên kia trợ lý Từ ép giọng tới rất thấp, “a lô, thư ký Lâm?”


      “Trợ lý Từ, bây giờ các họp sao?” Lâm Lệ trực tiếp hỏi.


      “Đúng a.”


      “Chu Hàn ở bên cạnh ư, phiền đem điện thoại đưa cho ấy, tôi có việc gấp tìm ấy.” Lâm Lệ có chút vội vàng.


      “Ách.” Mặc dù trợ lý Từ có chút nghi hoặc, nhưng nghe giọng điệu của , biết thực có việc gấp, liền hỏi nhiều hơn nữa, gật đầu : “a, được được.”


      Điện thoại rất nhanh chuyển đến tay Chu Hàn, thanh trầm thấp cách điện thoại di động từ bên kia truyền tới, “alo?”


      Nghe được thanh của , Lâm Lệ hỏi vội: “Chu Hàn, giáo Trần Tiểu Bân bị mẹ bé đón , chuyện này biết ?”


      Đầu dây bên kia Chu hàn lúc lâu chuyện, làm cho người ta khỏi hoài nghi rốt cuộc nghe hay , hoặc là có nghe ràng những gì hay .


      Mãi thấy Chu Hàn trả lời, Lâm Lệ thử dò xét khẽ gọi tiếng, “Chu Hàn?”


      Lại qua lúc lâu, vào lúc Lâm lệ còn rối rắm có nên lại những lời vừa rồi lần nữa bên kia điện thoại truyền đến giọng trầm thấp, “Tôi biết rồi.” Chỉ có ba chữ này, xong liền cúp máy, bên tai Lâm lệ chỉ còn tiếng “tút tút” vang lên.


      Lâm Lệ sững sờ nhìn số điện thoại di động lát, trong lòng nghi ngờ thầm nghĩ, chuyện đứa này bị mẹ nó mang , đến tột cùng là ta biết hay biết?


      giáo Trần đứng ở bên thấy Lâm Lệ cúp điện thoại, vội hỏi: “Như thế nào, Tiểu Bân là được mẹ nó đưa chứ?” Giọng có chút gấp gáp, vẻ mặt chứa đầy lo lắng.


      ra cũng trách được giáo Trần lo lắng, dù sao đứa này đến nhà trẻ học mà lại là học sinh lớp chủ nhiệm, nếu đứa trẻ này xảy ra chuyện gì, chỉ là chủ nhiệm bé làm sao gánh nổi trách nhiệm, mà buổi trưa là mẹ cậu bé đến đón, trước đây tới đón mấy lần, ràng có nhận lầm.


      Lâm Lệ nhìn giáo cái, nghĩ thầm Chu Hàn giọng bình tĩnh như thế, có lẽ đứa này là ở chỗ Lăng nhiễm, nghĩ như vậy, liền gật đầu với giáo Trần: “ừ, hẳn là ở đó.”


      Thấy Lâm Lệ gật đầu, lúc này giáo Trần mới có thể nở nụ cười, : “Vậy tốt, vậy tốt, đứa này cùng mẹ xảy ra chuyện gì , Chu phu nhân cũng đừng quá lo lắng.”


      Lâm lệ chỉ cười cười, sau đó thêm gì nữa, tạm biệt giáo Trần, xoay người tới chỗ đỗ xe.


      Lâm Lệ lái xe về nhà mà trực tiếp lái xe đến công ty, lúc từ trong thang máy bước ra, mấy giám đốc chi nhánh cùng Chu Hàn kết thúc cuộc họp, cửa phòng họp mở ra, Chu Hàn đầu cầm lấy cặp tài liệu ra ngoài, cũng nhìn , trực tiếp vào phòng làm việc của bên cạnh phòng họp.


      Mà mấy người theo ở phía sau ta cũng lục tục từ trong phòng họp ra ngoài, cúi đầu trò chuyện với nhau nội dung hội nghị vừa rồi, lúc tới cửa thang máy thấy Lâm lệ đứng ở đó cũng chỉ gật đầu, thuận miệng hỏi thăm, sau đó liền bước vào trong thang máy.


      Đợi những người đó rời khỏi, Lâm Lệ thậm chí túi xách cũng chưa để xuống, trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của Chu Hàn vào.


      Nghe thấy tiếng động, Chu Hàn chỉ ngẩng đầu nhìn cái, sau đó cúi đầu tiếp tục xem tài liệu tay mình.


      “Tiểu Bân ở chỗ mẹ nó sao?” Ở trong điện thoại Chu Hàn ràng , Lâm Lệ có chút yên lòng.


      “Ừ.” Chu Hàn chỉ đáp tiếng, tiếp tục xem tài liệu trong tay. ra vừa rồi cúp điện thoại xong liền gọi điện thoại cho Lăng nhiễm, thằng bé đúng là ở chỗ ta, nhưng mà cũng phải là ta nhớ con hay là gì, chẳng qua là muốn lợi dụng thằng bé để dọa dẫm , giống như sáng nay ta ở trong phòng làm việc, ta nếu chịu giúp đưa con .


      “Tại sao?”


      Nghe vậy, Chu Hàn ngẩng đầu, chỉ thấy Lâm Lệ đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, mặt mang vẻ khó hiểu.


      Để xuống tập tài liệu trong tay xuống, nhìn , Chu Hàn hỏi ngược lại: “Lăng Nhiễm là mẹ nó, muốn tới đón nó, có vấn đề gì ?”


      Lâm Lệ nghẹn họng, nhất thời biết gì, Lăng nhiễm là mẹ Tiểu Bân, bàn về tình về lý ta muốn dẫn Tiểu Bân đều có vấn đề hoặc là thích hợp, nhưng mà thế nào cũng thấy lo lắng, nhớ tới ngày đó thằng bé ở trong bệnh viện bị y tá tiêm, nhớ tới hỏi bé có đau hay bé lắc đầu mẹ châm còn đau hơn!


      Trong lòng khỏi đau lòng cho thằng bé, sợ bé lần này trở về bên cạnh mẹ, nếu như lại bị như vậy phải làm thế nào! Nghĩ tới cũng có chút sợ, nhìn Chu Hàn có chút kích động : “Lăng Nhiễm ngược đãi thằng bé! ta cầm kim châm Tiểu Bân .”


      Chu Hàn chỉ nhìn cái, chuyện, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu trong tay, cầm lấy bút đánh dấu lên đó.


      Lâm Lệ có chút gấp gáp, hai tay chống ở mặt bàn nhìn , ngữ điệu vội vàng : “ có nghe được lời của tôi đó, ta đánh thăng bé! Rốt cuộc có phải là cha nó hay , sao lại hề quan tâm con mình chút nào vậy!”


      “Ba ! ——” Chu Hàn đập mạnh tập tài liệu trong tay lên bàn, nhìn chằm chằm Lâm Lệ, vẻ mặt tràn đầy tức giận.


      Bởi vì chưa hề chuẩn bị, cho nên bị ta làm cho sợ hết hồn, sững sờ nhìn, trái tim đập mạnh lên: “, làm gì!” Quá đột ngột, Lâm Lệ nhìn ta trong lòng vẫn còn sợ hãi.


      Chu Hàn đứng lên, hai tay chống ở mặt bàn, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Lệ : “Lâm Lệ nghe ràng cho tôi, chúng ta hợp tác qua hôn nhân, việc đưa đón thằng bé kia cũng được ghi ràng hợp đồng, trong lòng tôi và đều biết ràng, đoạn hôn nhân này thay vì là hôn nhân còn bằng cuộc hợp tác. Chúng ta phải là vợ chồng mà là quan hệ hợp tác, là hợp tác vậy chính là công việc. Nếu là nơi làm việc như vậy mời đừng đem tình cảm cá nhân xen vào, cũng đừng áp đặt ý nghĩ của cho tôi, tôi giao con cho người nào, con tôi bị người nào đón , những thứ này đều đến phiên quản, Lăng nhiễm có đánh thằng bé hay cũng phải chuyện của , xin nhớ bổn phận của mình!” Chu Hàn giọng rất nặng nề, vẻ mặt cũng quá mức dọa người.


      …” Lâm lệ nhìn , mặt đỏ bừng, lúng túng nhất thời có chút ra lời.


      Chu Hàn nhìn đến lúng túng của , lần nữa trở lại vị trí, lấy lại tập văn kiện vừa bị đập xuống bàn, nhìn , trực tiếp lạnh giọng mở miệng: “ có chuyện gì mời ra ngoài.”


      “Ha ha.” Lâm Lệ cười lạnh, thanh kia lạnh lẽo đến mức gần như có thể đóng băng mọi thứ xung quanh, chỉ nghe : “Đúng, do tôi xen vào việc của người khác rồi, xin lỗi, tôi sau này nhận thức bổn phận của mình!” xong, trực tiếp xoay người ra ngoài.


      Nhìn Lâm Lệ xoay người ra ngoài, nghe tiếng cửa nặng nề đóng lại, Chu Hàn có chút chán nản ngồi dựa vào ghế xoay, ngửa đầu, nhắm mắt lại.


      rất khó chịu, biết thằng bé bị Lăng Nhiễm đưa về nhất định phải chịu khổ, biết Lăng Nhiễm đánh chửi thằng bé, cũng biết ta từng dùng kim tới châm thằng bé. Vừa rồi nghĩ tới đến chỗ Lăng nhiễm đưa thằng bé về, nhưng trong lòng lại để ý, thể nào quên được bản báo cáo giám định ADN hồi đó! Biết thằng bé là vô tội, nhưng lại thể nào làm như hề quan tâm.


      “Chết tiệt!” Chu Hàn khẽ nguyền rủa tiếng, cáu kỉnh hất hết giấy tờ mặt bàn xuống đất, nhìn chằm chằm giấy tờ rơi đầy đất, chợt cầm lấy chìa khóa xe bàn, với áo khoác ghế sô pha, trực tiếp ra khỏi phòng làm việc nhanh như gió.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :