1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bất ái thành hôn - Mạc Oanh (86 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 10: Lúng túng lúc sáng sớm



      Trong lúc mơ mơ màng màng Lâm Lệ cảm giác bên cạnh mình hình như có cái lò sưởi ấm tự nhiên, tản ra nhiệt độ mê người, nhiệt độ mê người kia khiến người ta tự chủ muốn dựa gần vào, ôm ấp lấy, muốn nhiều hơn.


      Chậm rãi giật giật mí mắt, từ từ mở ra, ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua cũng rèm cửa sổ trong suốt chưa được kéo ra, chiếu sáng cả gian phòng, mà độ sáng lúc này đối với người từ trong bóng tối tỉnh lại mà có chút chói mắt, Lâm Lệ vô thức nhắm mắt lại lần nữa, đầu chà chà lò sưởi ấm áp bên cạnh, tay ôm chặt nó hơn.


      có bao lâu đêm ngủ tới hừng sáng như vậy? Giống như rất lâu, lâu đến Lâm Lệ sớm quên mất cái loại cảm giác thoải mái ngủ đêm tới hừng sáng là thế nào.


      Hình như là từ lúc An Nhiên cho biết Trình Tường bắt đầu dối, hình như chưa từng ngủ sâu giấc, cả đêm luôn gặp phải đủ loại giấc mơ khác nhau, mà những cảnh trong mơ luôn dày vò thể ngủ yên.


      Hồi đó ngừng mơ thấy Trình Tường ôm người đàn bà kia cười rất vui vẻ, mà mình bị lãng quên ở bên, đối với bọn họ mà hình như chỉ là khí, vĩnh viễn nhìn thấy , tỉnh, nhưng mà biết bao lần rơi lệ trong mơ, bởi vì hôm sau tỉnh dậy vỏ gối luôn ẩm ướt, luôn muốn lừa gạt mình rằng có thể tiếp tục, nhưng mà lại làm cho lừa được người khác nữa, lại càng thể lừa được chính mình, cuối cùng trong hôn lễ của bọn họ Trình Tường làm trò bỏ chạy trước mặt mọi người.


      Sau hôn lễ, hề mơ về họ nữa, nhưng mà hàng đêm luôn có thanh xuất trong mộng hỏi vì sao lại cần nó, đáng thương, lạnh quá, nhớ mẹ quá. đoạn thời gian rất dài luôn tỉnh lại lúc nửa đêm, sau đó cầm lấy phim siêu nhìn ngồi ở đầu giường ôm đầu gối lẳng lặng khóc.


      Rồi sau ba lại ngã bệnh, rút cạn sinh lực và tinh thần của , mặc dù bớt suy nghĩ về Trình Tường cùng đứa bé, nhưng mà vì lo lắng bệnh của ba mà mỗi đêm luôn ngủ ngon, cho dù là tại, ba giải phẫu thành công xuất viện, có vài đêm lại mơ thấy ba phẫu thuật thành công, nhìn thấy mẹ đứng ở trước giường bệnh khóc, sau đó mình từ trong mộng tỉnh lại thân toàn mồ hôi lạnh, thậm chí nhiều lần lập tức dùng điện thoại gọi cho ba mẹ, xác nhận thực bọn họ đều ổn, lúc này mới yên lòng lại.


      Nhưng mà tối hôm qua dường như ngủ rất ngon, bởi vì đêm cũng chưa từng tỉnh lại, trong mộng cũng xuất những hình ảnh kia, nhắm mắt lại Lâm Lệ bởi vì ngủ ngon mà khóe miệng nhàn nhạt độ cong đẹp mắt.


      định thức dậy sao?”


      Thanh truyền đến từ đỉnh đầu , khẽ nhíu mày, sắc kia Lâm Lệ rất quen thuộc, nhưng giọng kia hình như cùng thanh kia có chút giống, bởi vì thế mà lại nghe ra ý cười nhàn nhạt trong giọng đó.


      Chu Hàn nhìn trong ngực lúc này ôm chặt hông , vừa rồi còn nổi lên ý cười, lúc này nhíu chặt chân mày, biểu tình thay đổi cực nhanh khiến người ta khỏi cảm thấy muốn cười.


      Đè nén ý muốn cười, Chu Hàn cố gắng khiến cho giọng của mình nghe lãnh đạm hề có nhiệt độ như dĩ vãng : “ thức dậy tôi có ý kiến, nhưng trước hết có thể buông ra ?”


      Lâm Lệ nhướng mày chậm rãi mở mắt, đập vào mắt chính là bức ‘tường’ da màu đồng, càng nhíu chặt mày lại, chậm rãi ngẩng đầu, sau đó đối diện với đôi mắt đen như hắc thạch, cả người sửng sốt vài giây, thậm chí nháy mắt vài cái, cố gắng hồi tưởng tình cảnh tối ngày hôm qua.


      Chu Hàn nhìn , khắc chế nụ cười nơi khóe miệng, lạnh lùng : “Còn buông ra?”


      Lâm Lệ chợt ngồi dậy, kéo chăn bông che trước ngực mình, ngón tay chỉ về phía : “, .. làm sao lại ở giường của tôi?” Bởi vì khẩn trương, mồm miệng có chút ràng lắm.


      Tất cả chăn đều bị Lâm Lệ kéo , Chu Hàn chỉ mặc chiếc quần thể thao rộng rãi, phía người ở trần, cả người liền lộ ra trong khí.


      Đột nhiên bị lạnh khiến cho Chu Hàn trong lòng run lên, nhưng mà ngoài mặt cũng biểu ra, gì, chỉ là nhìn chằm chằm , khóe miệng có chút nhịn được co rúm lại.


      Thấy thế, Lâm Lệ khỏi trừng to mắt, nhiệt độ mặt thoáng cái tăng lên, sau đó kịp phản ứng vội vàng quay người : “Lưu manh!”


      Khóe miệng Chu Hàn nửa cong lên, chậm rãi mở miệng: “ quên tất cả chuyện tối hôm qua?”


      Nghe vậy Lâm Lệ chợt quay đầu, tay nắm chặt cái chăn trước ngực, khuôn mặt nhắn đầy tức giận, oán hận nhìn chằm chằm , lớn tiếng hỏi: “ làm cái gì?”


      Chu Hàn chỉ nhíu mày, đáp hỏi ngược lại: “ cảm thấy tôi làm cái gì?”


      …..!” Lâm Lệ nhìn chằm chằm , câu đều ra, tay dùng sức gắt gao nắm chăn, trợn mắt nhìn nửa ngày, chỉ có thể phun ra ba chữ: “ vô sỉ!” Chóp mũi cũng bắt đầu chua xót, hốc mắt cũng bắt đầu hồng hồng, thoáng chốc sương mù trong mắt bắt đầu tràn ngập .


      Chu Hàn rốt cục có chút nhịn được thấp giọng bật cười, lúc lâu mới tung mình từ giường xuống: “hãy suy nghĩ trước khi khóc, trước bỏ chăn ra nhìn cho kỹ .” xong liền về phía phòng tắm.


      Lâm Lệ sửng sốt, đợi sau khi vào, cúi đầu bỏ chăn trước ngực mình ra, quần áo người vẫn như cũ, áo sơ mi cũng là chiếc áo mặc ngày hôm qua, có chút nghi ngờ, cố gắng hồi tưởng chuyện tối hôm qua…


      Lúc Chu Hàn thay quần áo xong ra Lâm Lệ ngồi giường với tư thế kia, thấy ra ngoài, ngẩng đầu nhìn , còn có chút xác định hỏi: “Ngày hôm qua. . . . Ngày hôm qua chúng ta xảy ra chuyện gì chứ?”


      Cầm lấy cà vạt ngày hôm qua cởi xuống treo tủ quần áo xuống, Chu Hàn nửa ôm lấy miệng hỏi: “ cho rằng ngày hôm qua chúng ta xảy ra chuyện gì chứ?”


      Lâm Lệ vội lắc đầu, khoát tay gượng cười: “ có đúng , tôi làm sao lại nghĩ chúng ta xảy ra, chúng ta xảy ra cái gì, khẳng định xảy ra cái gì.” Ánh mắt nhìn giống như đợi gật đầu xác định, như vậy mới có thể an tâm.


      Chu Hàn chuyện, chỉ cười, thắt cà vạt lên. Đợi xong tất cả, nhìn đồng hồ, lúc xoay người chuẩn bị ra ngoài, Lâm Lệ phía sau lại gọi lại.


      “Chờ…. chờ chút!” Lâm Lệ lên tiếng gọi lại, sau đó từ giường nhảy xuống, nhìn muốn hỏi cái gì, nhưng ấp a ấp úng được tự nhiên, hai tay xoắn lại chỗ, biết mở miệng như thế nào.


      Chu Hàn quay đầu, nhìn , khóe miệng cười như cười, hỏi: “Cái gì?”


      Lâm Lệ rối rắm cả nửa ngày, mới hỏi: “Cái kia, cái kia phải là hôm qua mặc đồ ngủ sao?” vừa nhớ lại, nhớ được tối hôm qua mình vốn định ngồi ghế ngồi đêm, nhưng mà chịu được khí lạnh ban đêm, thấy ngủ rất sâu thế này mới lên giường nằm, mà cũng nhớ, lúc ngủ có mặc quần áo, mặc dù quần áo kia thoạt nhìn hơi so với .


      “À, bộ quần áo kia quá , bó chặt khiến tôi khó chịu, nửa đêm tỉnh lại tôi liền bỏ ra.” Chu Hàn vẻ mặt đương nhiên , cũng cho biết ra ngày hôm qua bởi vì cố kỵ ở bên cạnh, cho nên lúc mới lên giường mặc cái T-shirt, ra bình thường có thói quen ngủ trần.


      Lâm Lệ mất tự nhiên khóe miệng co quắp lại, trong lòng thầm mắng đúng là nhàm chán, mặt vẫn duy trì cười khan dối trá, bước bước về phía , khoa tay múa chân, thử hỏi: “Cái kia, cái kia, là tôi lăn vào trong ngực sao ?” ràng nhớ tối hôm qua cố gắng để mình nằm ở mép giường, cố gắng chiếm giường của , có lý nào sáng dậy lại nằm trong lòng ta.


      Chu Hàn nhướng mi, đáp hỏi ngược lại: “ cảm thấy là tôi ôm vào sao?”


      phải sao?” nhớ được tướng ngủ của mình tuyệt đối kém! có đạo lý lại rúc vào trong ngực của


      cảm thấy buổi sáng khi tỉnh lại tay tôi để ở đâu?” Chu Hàn buồn cười nhìn .


      Lâm Lệ nhìn chằm chằm , lúc lâu đột nhiên thể tin được trừng to mắt, khóe miệng co rúm lại gượng cười, lắc đầu, : “Ha ha, có, có gì…” Vừa vừa đỏ mặt quay đầu , trong lòng chửi mình quá mức sơ ý, lại còn coi là cái lò sưởi ôm cả đêm, bởi vì nhớ ra, nhớ lại lúc sáng khi tỉnh lại là mình ôm chặt hông của , mà tay hề đặt lên đâu người ! Như vậy khiến cho có cảm xúc muốn đào cái lỗ mà chui xuống, quả thực là đất dung thân rồi, lại càng hối hận mình còn nhiều lần hỏi chuyện này, dù sao tối ngày hôm qua xảy ra vấn đề gì cả, mình còn quấn quýt thôi.


      Chu Hàn tiến về phía bước, từ phía sau cúi đầu bên tai : “ cho rằng là tôi chiếm tiện nghi của chờ ngủ rồi ôm vào lòng sao.” Câu nghi vấn, nhưng mà dùng giọng khẳng định, lời nghiêm túc và lãnh đạm lúc dĩ vãng của , mà thoải mái cùng cười cợt hơn.


      Lâm Lệ chuyện, nụ cười nơi khóe miệng dường như cứng ngắc, dựa vào quá gần, gần đến mức có thể cảm nhận ràng hơi thở ấm áo của bên tai mình, vô thức rụt cổ lại.


      Thấy mục đích của mình đạt thành, chú ý tới cả mặt như sắp bị thiêu cháy, Chu Hàn mới lùi ra sau , tăng khoảng cách với : “ phải kiểu tôi thích, bởi vì …” Kéo dài cuối, cố ý dừng chút, đợi quay đầu lại.


      Tất cả đều giống như dự liệu của Chu Hàn, sau khi dừng lại, Lâm Lệ vô thức quay đầu lại hỏi: “Bởi vì sao?”


      Nhìn , nụ cười nơi khóe miệng của Chu Hàn khuếch trương đến cực hạn, híp mắt lại, cả người nhìn qua có chút tà mị, sau đó chậm rãi mở miệng, : “làm sao? muốn tôi có hứng thú với sao?”


      “Tôi có!” Lâm Lệ lớn tiếng giải thích, quay đầu nhìn tới , lần nữa trong lòng thầm mắng mình lắm miệng.


      Phía sau truyền đến giọng đùa cợt của Chu Hàn: “Bởi vì quá gầy, căn bản có cảm giác, tôi muốn ôm bộ xương, bởi vì quá tay.” xong cũng chờ Lâm Lệ quay đầu lại gì, tâm tình tốt cười xoay người mở cửa ra ngoài.


      Lâm Lệ sửng sốt lúc lâu, lúc này mới kịp phản ứng, tức giận xoay người, giận dữ với cánh cửa: “Quá tay, người nào cần ôm a, cuồng tự luyến.”


      Ngoài cửa, Chu Hàn cũng quay đầu lại, nhưng sáng sớm hôm nay, tâm tình của nhìn qua rất tốt, cả người thư sướng.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 11: ấy nghe tôi



      Lâm Lệ súc miệng trong phòng vệ sinh xong mới ra khỏi phòng, ra khỏi cửa phòng, mới phát ba Chu và mẹ Chu dậy cả rồi, bác giúp việc bày bữa sáng lên bàn ăn, ngay cả tiểu Bân cũng rửa mặt mặc quần áo tử tế ngồi ngay ngắn ở ghế.


      Mẹ Chu thấy ra ngoài, cười ngoắc ngoắc tay với , “Lâm Lệ, dậy rồi, vừa lúc, tới đây ăn điểm tâm.”


      Lâm Lệ ngượng ngùng vì mình là người dậy cuối cùng, mặt hơi có chút nóng lên, lúng túng cười cười, tiến lên ngồi xuống cạnh Chu Hàn. Nhìn ba Chu và mẹ Chu : “ba, mẹ, sớm.”


      Ba Chu cũng nhiều , chỉ cười nhạt gật đầu với , mà mẹ Chu vội vàng lấy đũa và thìa cho Lâm lệ.


      Lâm Lệ đưa tay nhận lấy, giọng cảm ơn, “cảm ơn mẹ.”


      Mẹ Chu vừa ăn cơm vừa nhìn Lâm Lệ nở nụ cười đầy mặt hỏi: “tối hôm qua các con ngủ ngon chứ?”


      Nghe vậy, Lâm Lệ có chút lúng túng gật đầu, cúi đầu múc miếng cháo cho vào miệng, cũng phải là biết là cháo quá nóng hấp đỏ mặt , hay là vấn đề mà mẹ Chu hỏi khiến nhớ lại màn trong phòng ngủ lúc mới dậy kia.


      Dường như mẹ Chu cũng chú ý đến, tự lẩm bẩm : “chiếc giường trong phòng a Hàn cũng nên thay đổi rồi, quá , là đồ từ trước khi a Hàn lên đại học.”


      Lâm Lệ chuyện, chỉ đỏ mặt cúi đầu ăn cơm.


      “Di, tiểu Lệ, con đừng chỉ có húp cháo thế.” Thấy chỉ cúi đầu húp cháo cũng động đũa, mẹ Chu có chút đồng ý nhăn mày lại, vừa gắp cái bánh bao nhân thịt to cho , : “ăn nhiều thức ăn với bánh bao đấy.”


      Lâm Lệ nhận lấy, chỉ gật đầu vâng, nhưng mà dường như dạ dày lại phạm vào bệnh cũ, vừa ăn được vài miếng cháo, dạ dày có cảm giác trướng lên, còn ăn nữa, sợ là phải chạy nôn mất.


      Cúi đầu nhìn cái bánh bao trong bát mình, chân mày khẽ nhíu lại.


      Ngồi ở bên cạnh , hình như Chu Hàn nhìn ra cái gì, vừa định mở miệng, lại bị mẹ cướp lời.


      Đột nhiên nhớ tới cái gì, mẹ Chu cười cong cả lông mày, nhìn Chu Hàn : “a Hàn, sáng nay con đừng đến công ty nữa, cùng Lâm Lệ đến bệnh viện khám kỹ xem, xác nhận chút.”


      Chu Hàn nhướng mi liếc nhìn người bên cạnh, cười nhạt với mẹ gật đầu: “vâng, con biết rồi.”


      Lâm Lệ chỉ cười, khi cúi đầu nhìn bát cháo và bánh bao, lại nhíu chặt chân mày.


      Đột nhiên đôi đũa đưa qua, gắp cái bánh bao trong bát của Lâm Lệ, Lâm Lệ kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Chu Hàn nhìn : “ thích ăn bánh bao thịt hãy với mẹ, cứ ngây ngốc nhận lại thích ăn, cho .” xong, gắp cái bánh bao thịt kia cho vào miệng cắn miếng to.


      Bên này Lâm Lệ còn chưa phục hồi tinh thần lại, bên kia mẹ Chu kinh ngạc mở miệng hỏi: “a! tiểu Lệ con thích ăn bánh bao thịt a!”


      Lấy lại tinh thần, Lâm Lệ lúng túng chỉ có thể gật đầu, “bình thường ít ăn.”


      “Như vậy a.” Mẹ Chu thầm: “có phải bình thường quen ăn sandwich , để mẹ bảo bác giúp việc làm cho con ít sandwich .”


      Lâm Lệ vội vàng ngăn lại, : “ cần cần, con húp cháo là tốt rồi, húp cháo là tốt rồi.”


      Chu Hàn cũng mở miệng giải vây , “Mẹ, khỏi phải phiền phức thế, Lâm Lệ ấy vốn ăn nhiều lắm .”


      Nghe vậy, lúc này mẹ Chu mới thôi, nhưng mà nhìn Lâm lệ, rất chân thành: “con quá gầy, sau này cần phải ăn nhiều chút!”


      Ăn xong bữa sáng, bởi vì sáng nay cậu bé còn phải học, cho nên cũng rầy rà lâu, mấy người thu dọn đồ liền chuẩn bị muốn rời , vì sáng nay có cuộc họp, ba Chu được thư ký đón .


      Mẹ Chu đưa bọn họ ra cửa, ngừng hôn lên mặt cháu trai mình, bảo nó thường xuyên về thăm ông bà nội, thậm chí còn quên căn dặn Lâm Lệ sau này phải ăn nhiều chút, nếu mỗi tuần về ít nhất lần, để bà bồi bổi cho ít canh bổ dưỡng.



      Lâm Lệ gật đầu, rất cảm động bà đối xử tốt với như vậy, ngoài mẹ đẻ mình ra, còn có người quan tâm mình như thế. Trước kia theo Trình Tường 10 năm, cũng từng nhận được tình thương từ cha mẹ Trình gia.


      Lâm Lệ đưa thằng bé lên xe, Chu Hàn bị mẹ Chu gọi lại gì đó, lúc lâu mới đến đây.


      Có lẽ là vì để khỏi phiền phức, hôm qua khi Chu Hàn tới lái xe đến đây, cho nên chuyện với mẹ xong liền lên xe Lâm Lệ, sau đó khởi động xe, rời khỏi đại viện cơ quan.


      Đại viện cơ quan ở vùng ngoại thành, nơi này cách khu vực thành thị khoảng cách khá xa, xe, Lâm Lệ ngồi cùng thằng bế ở ghế sau, mà Chu Hàn chuyên tâm lái xe, bầu khí xe yên tĩnh đến kỳ lạ.


      được đoạn, Lâm Lệ nhìn Chu Hàn ở phía trước có chút do dự mở miệng, “Cái kia, vừa nãy lúc ăn cơm cám ơn .” đến chuyện giúp giải vây cái bánh bao thịt. Dạ dày lúc này, nếu phải ăn cái bánh bao kia, hẳn là nôn ra rồi.


      Chu Hàn giương mắt, nhìn qua kính chiếu hậu, mở miệng : “để tôi đến công ty, sau đấy mình bệnh viện kiểm tra.”


      Lâm Lệ quay đầu chỗ khác nhìn thằng bé ngồi ở bên, : “ cần.” Sức khỏe của tự biết , chẳng qua là ăn ít chút mà thôi, có gì lớn .


      Nghe vậy, Chu Hàn im lặng lúc lâu, chỉ : “thân thể là của mình, nếu như bản thân còn quý, người khác nhiều cũng có tác dụng gì.”


      Lâm Lệ có trả lời, chẳng qua là trầm mặc.


      Bầu khí bên trong xe lúc này càng lúng túng kỳ lạ hơn rất nhiều, lúc Lâm Lệ rối rắm xem có nên gì đó phá vỡ cục diện này hay điện thoại của Chu Hàn vang lên.


      Đeo tai nghe lên, Chu Hàn nhận điện thoại, là trợ lý đặc biệt Từ trợ lý của Chu Hàn ở công ty gọi điện thoại tới, báo cho khách hàng vốn hẹn gặp ngày mai vừa gọi tới ngày mai phải công tác, cho nên hỏi có thể chuyển sang chiều nay được .


      Chu Hàn gần như hề suy nghĩ lập tức đồng ý, : “được, vậy đổi sang 2 giờ chiều nay, chỉnh lý lại tài liệu cho tốt, tôi đến công ty ngay.”


      “Được, tôi biết rồi.” Từ trợ lý ở bên kia điện thoại đồng ý.


      Chu Hàn vừa mới cúp điện thoại, bên này Lâm Lệ lập tức hỏi: “chiều nay đồng ý tới nhà trẻ của Tiểu Bân.”


      Chu Hàn sửng sốt, lúc này mới nhớ tới tối ngày hôm qua ở trong sân đại viện mình xúc động đồng ý tham gia đại hội thể dục thể thao với thằng bé, tháo cái tai nghe xuống, quay đầu lại, chỉ chuyên chú nhìn đường phía trước, : “khách hàng tạm thời thay đổi thời gian, chiều nay .”


      Tiểu Bân ngồi ở bên cạnh Lâm Lệ vốn cầm con robot biến hình tay đột nhiên rơi xuống đất, ngẩng đầu sững sờ nhìn bóng lưng Chu Hàn.


      Lâm Lệ nhìn ánh mắt vô tội của thằng bé mà đau lòng, trong lòng đối với thiếu trách nhiệm người cha của Chu Hàn có chút tức giận, giọng hơi kích động : “ mới là cha của nó!”


      cũng là mẹ pháp luật.” Chu Hàn mặt chút thay đổi .


      , quả là ngang ngạnh!” Lâm Lệ phẫn hận nhìn gáy , trong lòng có loại xúc động muốn tiến lên gõ đầu ra xem trong đó có những gì.


      Chu Hàn trả lời, ánh mắt lại nhìn bộ dạng tức giận trừng mắt, phồng má qua kính chiếu hậu, khóe miệng khỏi nhàng nở nụ cười, nhưng mà khi ý thức được mình cười, nụ cười bỗng dưng tắt vụt, chân mày khẽ nhíu lại.


      Khi đưa tiểu Bân tới trường học, nhà trẻ bắt đầu vào lớp rồi, mặc dù hơi muộn, nhưng dù sao cũng là nhà trẻ, cho nên giáo cũng gì, chỉ là nhìn thấy hai người Chu Hàn và Lâm Hệ cùng nhau đưa thằng bé tới đây rất vui vẻ, kéo tay tiểu Bân, khom người hỏi nó khỏe hơn chưa.


      Thằng bé kia liếc nhìn Chu Hàn đứng cạnh, lớn tiếng : “khỏe rồi ạ.”


      giáo kia cười sờ sờ đầu nó, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Hàn cùng Lâm Lệ, : “Có thể nhìn thấy hai chị cùng nhau đưa thằng bé tới đây là tốt quá, thằng bé rất đơn, thích chơi đùa với bạn bè xung quanh, cho nên bình thường tốt nhất là cha mẹ có thể dành nhiều thời gian hơn cùng cháu, để cháu trở nên vui vẻ hơn, như thế cháu quá độc.”


      Chu Hàn gật đầu, sắc mặt vẫn nghiêm túc, liếc nhìn thằng bé, cũng lời nào.


      Vẻ lạnh lùng của Chu Hàn khiến cho giáo có chút lúng túng, biết nên cái gì, , làm cha mẹ, nên lãnh đạm với con cái như thế mới phải.


      Tất nhiên là Lâm Lệ nhìn ra lúng túng của giáo trẻ, tiến lên, cười giải vây : “cảm ơn giáo, chúng tôi biết rồi.” xong lấy thuốc của bé từ trong túi xách ra, giao cho giáo, : “ giáo, đây là thuốc của tiểu Bân, sau khi ăn trưa xong phiền cho nó uống rồi ngủ.”


      giáo đưa tay nhận lấy, cười gật đầu, “được, tôi biết rồi, sau khi ăn trưa xong cho nó uống.”


      “Cảm ơn.” Lâm Lệ cám ơn, sau đó nhìn về phía thằng bé, nửa ngồi xuống với bé: “Tiểu Bân, ở trong trường học phải nghe lời giáo , nếu có gì khó chịu, liền cho giáo, biết ?”


      Thằng bé gật đầu, đáp: “Biết rồi.”


      giáo trẻ sờ sờ đầu bé, sau đó cười với Lâm Lệ: “tôi dẫn cháu vào.”


      “Vâng, làm phiền .” Lâm Lệ .


      giáo cười cười, nắm tay thằng bé chuẩn bị vào, vừa mới xoay người, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại xoay người lại, nhìn Lâm Lệ cùng Chu Hàn, : “đại hội thể dục thể thao chiều nay, hi vọng hai vị cũng có thể đến tham gia cùng cháu.”


      Chu Hàn vừa định mở miệng từ chối, Lâm Lệ đứng cạnh nhanh hơn bước đồng ý: “được, chiều nay chúng tôi nhất định tới.”


      sao, vậy tốt quá.” giáo hiển nhiên là hơi bất ngờ với kết quả này, tưởng là hai người bọn họ nhiều nhất chỉ có người tới, ngờ là cả hai cùng có thể tới.


      “Chiều nay tôi có thời gian.” Chu Hàn liếc nhìn Lâm Lệ, quay đầu trực tiếp với giáo kia: “chiều nay công ty tôi còn có việc, cho nên thể tới được.”


      “Ách…” giáo nhìn , lại quay đầu nhìn Lâm Lệ chút, vẻ mặt hơi khó xử, ra, là muốn ba thằng bé tới, dù sao ta cũng là cha ruột thằng bé, theo biết vị nàng là nghĩ hài tử ba ba tới được, dù sao là hài tử cha ruột, theo nàng hiểu người mẹ mới này phải là mẹ ruột của nó, lo thằng bé bài xích (Lâm Lệ).


      giáo, đưa tiểu Bân vào , chiều nay chúng tôi tới.” Lâm Lệ bảo đảm .


      Chu Hàn quay đầu nhìn , chân mày nhíu chặt lại, người có mắt nhìn ra, vẻ mặt vui!


      “Cái …” giáo nhìn bọn họ, gượng cười thỏa hiệp : “ , thôi cũng được, ra cũng có gì, lần sau chúng tôi báo sớm tuần, cho các vị có thể trích thời gian ra.” muốn vì chuyện này mà khiến cho nhà người ta hòa thuận, nếu thế, hẳn ảnh hưởng đến hoàn cảnh sống của thằng bé hơn.


      giáo cần băn khoăn nhiều như vậy, công việc có bận rộn nữa cũng quan trọng bằng con cái, đại hội thể dục thể thao chiều nay nhất định chúng tôi đến.” Lâm Lệ xong, như là sợ tin, còn đặc biệt kéo Chu Hàn, ra vẻ thân mật khoác tay , : “ ấy nghe tôi.”


      Chu Hàn nhìn chằm chằm , có vẻ như cơn giận dần bộc phát.


      Nhìn ra tình hình bình thường, giáo chỉ lung tung gật đầu, vội vàng đưa thằng bé vào.


      Chu Hàn nhìn , lạnh lùng hỏi: “ có ý gì!” Thanh kia cơ hồ lạnh mười mấy độ dưới 0.


      có ý gì, chẳng lẽ mong muốn người cha tham gia vào hoạt động tập thể trong trường của con trai rất quá đáng sao?” Lâm Lệ nhìn lại , thái độ hề có ý nhượng bộ!


      có tư cách gì quyết định thay tôi!” Nhìn chằm chằm , hai tay hai bên hông nắm chặt, Chu Hàn đè nén cơn giận trong lòng.


      “Bởi vì tôi là vợ a!” Lâm Lệ khiêu khích , những lời này hoàn toàn là nhằm vào câu vừa đường tới ‘ cũng là mẹ pháp luật’.


      Chu Hàn trợn mắt nhìn lúc lâu, cuối cùng lời nào xoay người rời .


      Lâm Lệ dí dỏm lè lưỡi với bóng lưng , có loại thích thú sau khi được như ý, quay đầu liếc nhin phòng học phía sau, tiểu Bân ở bên trong nhìn ra ngoài cửa sổ, cười cười với nó, tay vẫy vẫy nó, rồi mới xoay người đuổi theo bước chân Chu Hàn.


      Chu Hàn dường như có ý định đợi , lúc này vừa mới lên xe, liền khởi động xe chuẩn bị rời .


      Lâm Lệ chạy chậm tới đây, thấy động tác của , vội vàng mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, vì chạy gấp rút, cho nên thở hổn hển nhìn : “này, định bỏ tôi lại đây hả!” Người đàn ông này cũng quá mọn !


      Chu Hàn nhìn cũng nhìn , liền khởi động xe ra ngoài, bất kể thắt dây an toàn hay chưa.


      “Đồ mọn.” Lâm Lệ giọng thầm, đưa tay kéo cái dây an toàn chuẩn bị thắt cho mình, đột nhiên xe bị Chu Hàn phanh gấp dừng lại, mà theo quán tính Lâm Lệ đổ ập về phía trước, sau đó ‘bịch’ tiếng đầu va vào cái kính phía trước xe, cái trán bị va đập đau đớn.


      “Á!” Lâm Lệ đưa tay xoa xoa cái trán, khuôn mặt nhắn vì đau đớn mà nhăn nhó, ngồi thẳng, quay đầu, nhìn Chu Hàn, có chút ủy khuất có chút bất mãn : “ đến nỗi thế chứ, trả đũa như thế, muốn mưu sát hả!”


      Chu Hàn quay đầu nhìn cái, chỉ : “nhìn dáng vẻ của có gì đáng ngại.”


      còn như thế nữa, hẳn là tôi mất mạng.” Lâm Lệ tức giận , tay ngừng xoa xoa cái trán.


      Chu Hàn nhìn lại , quay đầu nhìn cái xe phía trước, xe có người bước xuống, tháo dây an toàn, cũng mở cửa xuống xe.


      Lúc này Lâm Lệ mới chú ý tới có cái gì đúng, quay đầu nhìn lại, thế mới nhận ra hóa ra là tông xe rồi, phía trước đầu xe là đuôi chiếc BMW định lách mình vào, nhưng mà may là Chu Hàn kịp thời phanh xe, hai xe va chạm mạnh lắm.


      Song điều khiến Lâm Lệ giật mình là người từ xe bước xuống, là người trong lòng Trình Tường hơn chục năm nay – Tiêu Tiêu!

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 12: Kẻ nực cười



      Có vài người luôn muốn tránh xa, thế mà hết lần này đến lần khác lại gặp phải, có số việc muốn quên , nhưng người trong quá khứ lại luôn xuất nhắc nhở mình những đau đớn trong quá khứ.


      Đây là ý nghĩ đầu tiên của Lâm Lệ khi nhìn thấy Trình Tường bước xuống từ chiếc xe phía trước đứng cạnh Tiêu Tiêu.


      Chu Hàn tiến lên, đôi mắt nhìn tình huống hai chiếc xe va chạm, may mắn kịp thời phanh xe, tình huống cũng tính nghiêm trọng.


      Tiêu Tiêu tức giận tiến lên, liếc nhìn xe, lửa giận mặt càng rệt, ngẩng đầu hô lên với Chu Hàn: “Này, có biết lái xe hay vậy, thấy được xe ra ngoài sao, cứ trực tiếp đụng vào như vậy, mắt của bị mù sao?”


      Chu Hàn cau mày, giơ tay lên liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, nguyên buổi sáng hôm nay chậm, vừa rồi còn đưa thằng bé đến lớp, tại có dư thời gian để thảo luận với ta vấn đề đúng hay sai.


      Ngẩng đầu có chút nghiêm nghị, trực tiếp với người phụ nữ trước mắt: “Tình huống tính là nghiêm trọng, chuyện bồi thường tôi cũng so đo, nhưng mà tại tôi rất bận, cho nên phiền toái lùi xe ra, đừng cản đường.” xong, Chu Hàn liền muốn xoay người vào trong xe.


      Thấy muốn , Tiêu Tiêu tay tóm tay lại, nhìn chằm chằm lớn tiếng : “Này, có ý gì a? Cái gì gọi là chuyện bồi thường so đo, đụng phải xe của tôi còn đó là lỗi của tôi sao?”


      Chu Hàn cau mày, liếc nhìn ta nắm cánh tay của mình, lần nữa ngẩng đầu nhìn ta, chỉ lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ cho rằng tai nạn này là lỗi của tôi sao?”


      Thấy , Tiêu Tiêu lúc này mới buông ra, vẻ mặt đương nhiên : “Đương nhiên là lỗi của , tôi lái xe bình thường có mắt đụng vào, phải là sai là ai sai!” Nhìn thấy phía sau Trình Tường bước xuống xe, lại càng như tìm được chỗ dựa vậy, xoay người sang chỗ khác kéo tay Trình Tường, làm nũng : “ Tường, người này đụng phải xe còn định bồi thường ràng, xe em vừa mới bảo dưỡng, đây cũng là xe mới của em, hôm qua mới vừa lấy giấy phép, thể cứ quên như vậy.”


      Chu Hàn nâng mắt nhìn về phía Trình Tường, liếc cái liền nhận ra người đàn ông này là người lôi kéo tranh cãi gì đó với Lâm Lệ ở cửa công ty hai ngày trước, nghĩ thầm, ngoảnh đầu lại liếc nhìn Lâm Lệ trong xe, cho dù cách trước kính chắn gió của xe, vẫn nhìn ra Lâm Lệ vào thời khắc này có vẻ mặt có bao nhiêu cứng nhắc.


      Nếu như đoán lầm, người đàn ông này là người trước kia bỏ rơi trong hôn lễ, nếu quả là như vậy, người phụ nữ trước mắt này cũng rất có khả năng chính là người đàn bà phá hủy hôn lễ kia của .


      Suy đoán trong lòng khiến cho Chu Hàn lần nữa quay đầu nhìn cặp nam nữ trước mắt, nhìn hai người ánh mắt trở nên càng thêm nghiêm nghị, khóe miệng càng khinh thường, chỉ vào con đường Tiêu Tiêu vừa mới chạy tới, : “Con đường này phải là đường chiều sao, xe của lái từ bên này sang vốn đúng luật, hơn nữa quẹo cua nhưng nhìn đèn, đây cũng là vấn đề của tôi sao?”


      “Tôi…” Tiêu Tiêu cứng họng, phẫn hận nhìn câu phản bác cũng thể ra, nhưng mà bị như vậy, mình cũng cam lòng, cho nên quay đầu lôi kéo tay của Trình Tường, làm nũng : “ Tường, em mặc kể, đây là xe em mới lấy giấy phép, lúc này mới được mấy ngày, tại biến thành như vậy, ít nhất phải bồi cho em tiền sơn sửa.”


      Trình Tường biết chuyện này là bọn họ đuối lý, nhưng mà Tiêu Tiêu từ bị nuông chiều rồi, ở trong từ điển của cũng chưa từng có cái từ nhận sai xin lỗi gì cả, nhìn cái, lại quay đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt, lúc này định mở miệng, nhưng liếc thấy Lâm Lệ ngồi ở trong xe, sau đó bỗng dưng dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm người trong xe, có chút ngoài ý muốn lúc này lẩm bẩm: “Lâm Lệ…”


      Tiêu Tiêu bên cạnh nghe vậy, nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của , vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lâm Lệ trong xe, bất ngờ là gặp phải người phụ nữ này ở đây, khóe mắt liếc về phía Trình Tường, chỉ thấy nhìn chằm chằm Lâm Lệ, vẻ mặt áy náy, ánh mắt nhìn ta lại càng có loại cảm xúc trìu mến khó tả. Mà cái loại ánh mắt trìu mến này từng quen thuộc như vậy, chỉ là trong thời gian ngắn gần đây còn trông thấy từ trong mắt của nữa, cho dù lúc khổ sở bị thương, Tường cũng ôm vào trong ngực như là bù đắp, an ủi trêu chọc vui vẻ.


      Là từ từ lúc nào quan hệ giữa Tường lại biến thành như vậy, hình như là từ sau hôn lễ của , cho là hôn lễ có, đứa mất, người phụ nữ kia rời , theo mình về Mỹ, nhưng mà cũng hề, chẳng những cùng về Mỹ, trong khoảng thời gian này hình như còn có ý tránh , hẹn mười lần, cơ hồ hơn phân nửa thời gian đều mình rất bận rộn, rồi biến mất cũng cùng ăn cơm, trước kia phải như thế, chỉ cần vui vẻ, chỉ cần gọi cú điện thoại, cho dù là có chuyện quan trọng hơn nữa, cũng gạt sang bên, sau đó chay như bay đến bên cạnh , nhưng mà tại gọi điện thoại cho mười lần có đến mười lý do tới cự tuyệt .


      Chẳng lẽ ngay cả cũng thay đổi ư, còn thương nữa, hề đặt ở vị trí đặc thù nhất trọng yếu nhất trong lòng nữa? Tại sao người luôn thay đổi, La Trung Viễn thay đổi, cái người hồi trước luôn miệng muốn cả đời nhưng giấu qua lại với người phụ nữ khác, thậm chí có nhà cửa ở bên ngoài, tại Trình Tường cũng vậy, còn là Trình Tường lúc ban đầu nữa, khiến cho thích ứng được. Tại sao tất cả mọi người đều thay đổi, còn giống như trước, giống như lúc trước bọn họ còn chưa lớn lên, như vậy vui vẻ tốt sao?


      Nghĩ tới, lửa giận trong lòng Tiêu Tiêu càng sâu thêm chút ít, buông cánh tay Trình Tường ra, chạy thẳng về phía Lâm Lệ, vừa lấy tay gõ ầm ầm cửa xe, vừa kêu to: “Mở cửa, mở cửa ra cho tôi!”


      Trình Tường lấy lại tinh thần, bước lên phía trước, muốn kéo Tiêu Tiêu ngăn lại, “Tiêu Tiêu, em làm gì vậy?”


      Tiêu Tiêu cũng chẳng thèm quản ta, tay như cũ gõ cửa xe: “ mở cửa ra cho tôi, mở ra!” Nện lên cửa xe mấy cái, chưa mở, sau đó lại còn chưa hả giận lấy chân đá mạnh lên thân xe, trong miệng ngừng lảm nhảm: “Mở ra, mở ra cho tôi! …”


      Cửa sổ xe bằng kính chậm rãi hạ xuống, Lâm Lệ quay đầu nhìn người ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng mang tia tình cảm, chỉ lạnh lùng mở miệng, : “Có chuyện gì sao?”


      Tiêu Tiêu phẫn hận nhìn , ngón tay chỉa về phía , tàn bạo hỏi: “Có phải là hay , có phải cố ý đụng vào xe của tôi hay ?”


      “Tiêu Tiêu, em ở đây vớ vẩn gì hả!” Trình Tường vừa kéo ta, giọng điệu nặng nề: “Lâm Lệ làm chuyện như vậy.”


      Tiêu Tiêu quay đầu nhìn Trình Tường, : “ Tường, chính là ta, ta hận em, cũng hận , cho nên muốn lái xe tới đụng chúng ta.” xong, quay đầu tàn bạo nhìn chằm chằm Lâm Lệ.


      ấy hận em, cũng hận !”


      Nghe vậy, Trình Tường như là bị đả kích, cả người như là giật mình, nhìn chằm chằm Lâm Lệ, mặt vẻ mặt có tia đau đớn.


      Lâm Lệ trong lòng cười lạnh, cảm thấy nực cười cực hạn, buồn cười Tiêu Tiêu thế nhưng có thể mở mắt lời bịa đặt, xúi bẩy Chu Hàn cố ý đụng vào, chẳng lẽ ta chỉ có thể ra những lời này thôi sao? Tính là chiếc xe này là ta mới mua, mà bọn họ ngồi ở bên trong, cho nên tức giận cho là muốn làm khó bọn họ, trực tiếp xúi Chu Hàn bên cạnh lái xe đụng vào.


      Bọn họ là phải là quá coi trọng chứ, thế nhưng có thể xem thần thông quảng đại như vậy. Buồn cười hơn chính là vẻ mặt của Trình Tường, ta lại tin tưởng lời của ta phải ? Ha ha, là quá nực cười,ông hề có logic như thế mà ta lại tin được, đây chính là người đàn ông mình mê luyến hơn mười năm sao? Ánh mắt hồi đó của thế nhưng kém đến nỗi như vậy.


      Nhìn bọn họ, Lâm Lệ kéo kéo khóe môi : “Các người nhất định cho là như vậy vậy tôi cũng chẳng có lời gì để thêm nữa.” xong trực tiếp quay đầu, đẩy cánh cửa kính xe lên, sau đó cũng thèm liếc thêm họ chút nào nữa.


      Tiêu Tiêu lôi kéo Trình Tường, chỉ vào Lâm Lệ trong xe : “ nhìn thấy Tường, ta thừa nhận, chính miệng ta thừa nhận, chính là ta, là ta cố ý, người phụ nữ này xấu, tâm cơ quá nặng, ta muốn báo thù chúng ta, ta muốn hại em, người như vậy còn nhớ ta làm gì?”


      Ánh mắt của Trình Tường nhìn chằm chằm Lâm Lệ, tựa hồ Tiêu Tiêu bên cạnh chữ đều nghe lọt.


      Chu Hàn mắt lạnh thấy ‘trò khôi hài’ này, nhớ tới bộ dạng Lâm Lệ ngày hôm trước khóc ở trong bệnh viện, nhớ tới bộ dạng Lâm Lệ ngày hôm qua gục nôn mửa ở trước bồn cầu, nhớ tới vẻ mặt đơn của ở đại viện cơ quan tối hôm qua, trong lòng thấy đáng thay , người đàn ông trước mắt này, gánh vác được tình cảm mười năm của , đáng vì ta mà biến mình gầy ốm như thế, chút cũng đáng giá.


      Thấy Trình Tường phản ứng, trong lòng Tiêu Tiêu rất tức giận, trong khoảng thời gian này buồn bực cùng như ý làm cho ta rất là buồn bực, hôm nay vừa lúc thừa cơ hội này bộc phát ra ngoài, ra phía trước vỗ cửa xe, trong miệng mãnh liệt mắng: “Lâm Lệ, ra ngoài cho tôi, làm cái gì trốn ở bên trong, có thể làm như vậy còn dám ra ngoài a, cho rằng chiếm được chút áy náy trong lòng Tường đối với có thể kiêng sợ như vậy sao, tôi cho biết, tôi….. “


      “Tiêu Tiêu!” Phía sau Trình Tường hô lên, giọng lạnh lùng có chút nặng nề, nhìn ta : “Đủ rồi!”


      Tiêu Tiêu cả người chấn động, chợt dừng lại, quay đầu lại, nhìn Trình Tường, quắt miệng, trong mắt hồng hồng, vẻ mặt ủy khuất, giọng nghẹn ngào : “ Tường, hung dữ với em…” chưa từng quá nặng với , chưa từng hung dữ với


      Lần đầu tiên, nhìn nước mắt của Tiêu Tiêu, Trình Tường cảm thấy mệt mỏi, có chút ra lời chán ghét cùng chết lặng, tựa hồ vẫn là bé năm đó, giống như chưa từng có lớn lên, nhưng bé trước kia trong mắt bây giờ còn đáng nữa, thậm chí có loại cảm giác khiến lòng người mệt mỏi.


      nhìn lại ta nữa, Trình Tường trực tiếp xoay người về phía trước xe, lúc qua bên cạnh Chu Hàn : “ xin lỗi, lần này là chúng ta sai, phí sửa chữa xe đến lúc đó gửi hóa đơn cho tôi.” Lấy danh thiếp từ trong túi mình ra đưa tới cho .


      Chu Hàn đưa tay nhận lấy, khóe miệng nửa cười như là mang theo ý trào phúng, lãnh đạm câu: “Yên tâm, hóa đơn tôi nhất định gửi qua.”


      Trình Tường cái gì nữa, lướt qua trực tiếp lên xe. Thấy muốn , Tiêu Tiêu vội vàng lau khô lệ mặt, chạy lên trước đuổi theo: “ Tường, chờ em chút.”


      Đợi xe của bọn họ rời , lúc này Chu Hàn mới xoay người trở lại xe, thấy Lâm Lệ nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt nhìn ra chút tâm tình, chỉ là bàn tay đặt ở đùi nắm chặt lại, cũng tiết lộ cảm xúc giờ phút này của .


      Chu Hàn thêm cái gì, khởi động xe lên đường tiếp tục chạy tới công ty.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 13: Đồng bệnh tương liên



      Đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại.


      Chu Hàn quay đầu, chỉ thấy ánh mắt của Lâm Lệ nhìn chằm chằm phía ngoài, vẻ mặt rất chăm chú, nhưng ánh mắt trống rỗng.


      Từ khi lên xe, cứ ngồi như vậy, thậm chí đến tư thế cũng đổi, mà cái trán vừa nãy cẩn thận đụng vào giờ có chút hồng hồng , hơi sưng, nhưng dường như thèm quan tâm.


      Chu Hàn trầm tĩnh nhìn lúc lâu. Cho đến khi đèn đỏ chuyển, những chiếc xe phía sau bất mãn bấm còi thúc giục, lúc này mới hồi phục tinh thần, lái xe rời .


      Khi Chu Hàn đậu xe ở tầng hầm nhà để xe công ty, Lâm Lệ vẫn giữ nguyên tư thế cùng vẻ mặt, như là hề biết họ đến nơi.


      Chu Hàn im lặng, tắt máy, cũng lập tức mở cửa xuống xe.


      Suy nghĩ của Lâm Lệ vẫn dừng lại ở thời khắc vừa rồi, trong đầu còn sót lại vẻ mặt của Trình Tường. Trong lòng lạnh lẽo giống như những mảnh vỡ thủy tinh, rơi lả tả đầy đất.


      Vì sao trái tim lại đau đớn thế này, giống như bị kim châm rất khó chịu. cho rằng lúc thấy ta xoay người rời , lúc bác sĩ đứa bé còn, cũng là lúc quyết định kết thúc mối tình suốt mười năm này. Nhưng khi thấy vẻ mặt nghi vấn của ta lại đau lòng, đau lòng cho tình cảm mười năm của mình lại trao cho người hề tin tưởng mình, bản thân càng vì thế mà đau đớn cho cái giá phải trả, quả đáng giá.


      còn muốn nhớ thương cuộc tình vô nghĩa với ta kia bao lâu nữa?” Thanh Chu Hàn lạnh lùng, thô sáp, có cảm xúc.


      Nghe tiếng, Lâm Lệ chậm rãi lấy lại tinh thần, nhìn chăm chú phía ngoài, lúc này mới phát ra bọn họ biết khi nào tới công ty.


      Quay đầu, vừa lúc đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Chu Hàn, trải qua hơn nửa tháng sống chung, Lâm Lệ từ từ thích ứng, biết cũng biểu lộ nhiều cảm xúc lắm, chỉ thản nhiên “đến rồi!”.


      Chu Hàn giơ tay lên nhìn đồng hồ chút, nhìn lại , lạnh giọng “Đúng vậy, đến 10 phút rồi!”


      Lâm Lệ sửng sốt, vẻ mặt có chút chật vật, buồn bực, giọng thầm: “Đến tại sao sớm!”. Vừa vừa tháo dây an toàn, sau đó mở cửa xuống xe, muốn bộ dạng hoảng loạn của mình bị người khác nhìn thấy, như vậy làm cho có cảm giác bị nhìn trộm, rất được tự nhiên, rất thoải mái.


      Chu Hàn cũng mở cửa bước xuống, vừa : “ xác định tôi có thể nghe được?”


      Vừa rồi, căn bản chỉ chìm trong thế giới của riêng mình, mạch suy nghĩ xâm chiếm đầu óc, gọi hay gọi hẳn là cũng chẳng có gì khác nhau.


      Lâm Lệ cắn môi, trong lòng tất nhiên biết đáp án, nhưng cảm giác bị người ta vạch trần thẳng thừng như thế này chẳng vui vẻ gì, rất thích!!


      quay đầu cũng cãi lại, Lâm Lệ cầm túi xách bước nhanh về hướng thang máy. Chu Hàn qua, bước trầm ổn, đứng bên cạnh , chờ những chữ số vách tường thay đổi. Lâm Lệ nhìn, chỉ hơi đá đá sàn nhà, tạo ra tiếng vang rất . Chu Hàn nhàn nhạt mở miệng: “người đàn ông kia chính là người bỏ rơi trong hôn lễ sao?” ràng là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu của lại cực kì khẳng định, giống như đó là , mọi người đều biết, cãi lại được. Nghe vậy, động tác chân Lâm Lệ dừng lại, nắm túi xách cũng chặt hơn, ngẩng đầu, chỉ nhàng đáp tiếng “ừ!” m thanh như muỗi, nhưng thính giác Chu Hàn tệ, hẳn là để hụt mất cái gì.


      “Đinh!!!……”


      Rốt cuộc thang máy cũng tới, bên trong có người, Chu Hàn bước vào trước, mà bên ngoài thang máy, Lâm Lệ như là vẫn chưa dứt ra khỏi câu hỏi của Chu Hàn, thẫn thờ đứng đó, động đậy.


      Khẽ nhíu mày, Chu Hàn lành lạnh hỏi: “ vào sao?” lúc này Lâm Lệ mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn , cất bước vào.


      Phòng làm việc của họ ở tầng hai mươi sáu, bầu khí trong thang máy có phần lúng túng. Chu Hàn đứng thẳng tắp bên, tay cầm cặp công văn, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, mặt vẻ mặt vẫn nguyên vẻ hờ lạnh lùng, mà Lâm Lệ nhìn chăm chú vào hàng chữ màn hình tinh thể lỏng từ từ nhảy lên, trong lòng khẽ lẩm bẩm theo. Bởi vì là giờ làm việc, thang máy mạch lên cũng phải dừng lại, trực tiếp lên thẳng tầng 26 cho nên bầu khí quỷ dị này cũng kéo dài quá.


      Khi thang máy đinh tiếng báo hiệu đến, cửa mở, Lâm Lệ vừa định bước ra ngoài, lại nghe thấy bên cạnh tryền đến thanh nhàn nhạt của Chu Hàn, : “xem ra ánh mắt nhìn đàn ông cũng ra gì?” Lâm Lệ sửng sốt, lúc lâu mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu Chu Hàn xa, thân ảnh biến mất ở phía sau cánh cửa phòng làm việc của . Ra khỏi thang máy, sải bước tiến lên, khi mở cửa phòng làm việc ra, hướng về phía bóng lưng của : “ánh mắt của cũng chẳng ra làm sao cả!” Chuyện của , mẹ Chu với hết với , năm xưa mực vì mẹ của tiểu Bân mà tiếc cắt đứt quan hệ với gia đình, bạn bè, nhưng đến cuối cùng vẫn là rơi vào nước chia tay. Hơn nữa, chuyện tiểu Bân cố ý đẩy An Nhiên lần trước có lẽ chính là do mẹ Tiểu Bân xúi giục. người lợi dụng chính con đẻ mình làm chuyện xấu, hẳn thể nào tốt được!


      Chu Hàn nghe vậy, tay cầm nắm cửa đột nhiên dừng lại, bóng lưng nhìn qua cũng có hơi chút cứng nhắc. Sau khi xong, Lâm Lệ cũng hơi hối hận, hối hận tại sao phải xát muối vết thương người khác, ràng mình cũng biết đau đớn bao nhiêu, khó chịu bao nhiêu. nhìn ra trong lòng Chu Hàn mẹ Tiểu Bân thế nào, mà lạnh nhạt và quan tâm Tiểu Bân, có lẽ cũng là bởi vì càng sâu hận càng nhiều. Nắm chặt túi xách trong tay, Lâm Lệ nhìn bóng lưng cứng nhắc kia, há miệng muốn , lại nhất thời biết nên mở miệng như thế nào. Mà lúc Lâm Lệ lúng túng, Chu Hàn đột nhiên mở miệng, cười nhạt : “Xem ra chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên” Cũng có xoay người trực tiếp mở cửa vào phòng làm việc. Lâm Lệ sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc vừa đóng lại, ràng cười , nhưng có thể cảm giác được thanh kia có bao nhiêu bất đắc dĩ cùng chua xót, đột nhiên có loại cảm giác đau lòng nên lời, cũng biết cho mình hay là cho , cũng có thể vì bọn họ trải qua giống nhau, cùng khổ sở giống nhau. Đồng bệnh tương liên, đúng vây a, đúng là đồng bệnh tương liên, có những kinh nghiệm giống nhau mới có thể có nhận thức tương đồng.


      Nếu tính ra, còn thảm hơn mình. cùng mẹ Tiểu Bân là thanh mai trúc mã, với tính cách của , vì tiếc phản bội bạn thân cũng muốn cùng ta ở chung chỗ, hẳn là sâu đậm đến thể thoát ra. Cho nên mới có quyết tâm đưa ta ra nước ngoài như thế.


      Tình cảm và tình đòi hỏi tích lũy và lắng đọng của thời gian, cũng phải là có lửa sao có khói, cũng phải hôm nay thích ngày mai có thể mở miệng . Nếu mình dùng 10 năm để Trình Tường, coi Trình Tường là toàn bộ cuộc sống của mình, vậy là dùng mười mấy năm để người phụ nữ, tiếc vì ta mà có thể buông tha tất cả. Bị thương, sợ ràng so với mình còn bị tổn thương sâu hơn, nặng hơn nhiều. Khẽ thở dài trong lòng, xoay người trở về chỗ ngồi của mình, mở máy tính, đem túi xách vào ngăn kéo dưới bàn làm việc, còn suy nghĩ quanh quẩn chủ đề vừa rồi.


      Muốn tra cứu công việc hôm nay, đến khi mở ra lịch làm việc ra mới nhớ tới hôm qua mình làm, theo kịp việc hôm nay. Đứng dậy chuẩn bị gõ cửa vào, hỏi sắp xếp lịch trình hôm này, có văn kiện giấy tờ nào quan trọng muốn làm . Mới tới trước cửa phòng làm việc, chuẩn bị đẩy cửa vào, lại nhớ bóng lưng đơn vừa rồi, lắc đầu, xoay người phòng giải khát, rót cho cốc cà phê, lúc này mới bưng cà phê gõ cửa.


      vào” Thanh Chu Hàn ở bên trong vọng tới, thanh vẫn trầm thấp, lạnh nhạt. Lâm Lệ đẩy cửa vào, thấy Chu Hàn thu dọn tài liệu, giấy tờ cho vào cặp công văn, bộ dạng chuẩn bị rời . Bưng cà phê tiến lên, hỏi: “ chuẩn bị ra ngoài?”. Chu Hàn gương mắt nhìn cái, chỉ giọng đáp: “ừ” Động tác tay ngừng lại, bỏ phần văn kiện, giấy tờ thu thập xong vào túi, cầm điện thoại di động bên cạnh gọi cho Từ trợ lý “Từ trợ lý, liên lạc với khách hàng xong chưa?”


      “Vâng, liên lạc được rồi, bọn họ đồng ý chuyển sang sáng sớm” Từ trợ lý ở bên kia điện thoại lưu loát trả lời.


      “Tốt, ở bãi đỗ xe chờ tôi, tôi lập tức đến ngay” Cúp điên thoại, Chu Hàn cầm túi chuẩn bị rời .


      Thấy Chu Hàn muốn , Lâm Lệ mở miệng hỏi: “Cái kia, hôm nay có giấy tờ gì muốn tôi sửa sang lại ?” Mặc dù làm thư kí có chút xứng chức, cũng chẳng thể giúp nhiều lắm, nhưng sửa sang lại giấy tờ bưu kiện gì đó cũng có thể đảm nhiệm.


      Chu Hàn nhìn cái, tiện tay cầm phần giấy tờ bàn giao cho , : “giúp tôi xem phần giấy tờ này, làm bản báo cáo tóm tắt, ngoài ra trong email có phần văn kiện, in ra để bàn làm việc cho tôi”.


      Lâm lệ gật đầu, cầm lấy giấy tờ bưng cà phê theo ra khỏi phòng làm việc, thấy sắp vào thang máy, đột nhiên nhớ tới chiều nay nhà trẻ của tiểu Bân có đại hội thể dục thể thao, liền lên tiếng gọi lại , “Chờ chút!”


      Chu Hàn quay đầu lại, nhìn khẽ nhíu mày, hỏi: “Còn có chuyện gì?”


      Lâm lệ đặt cà phê và giấy tờ trong tay lên bàn, chạy chậm đến bên cạnh , : “cái kia, cái kia khi nào quay lại công ty?” nhìn ra mặc dù tiểu Bân sợ , nhưng vẫn thích , mỗi lần thấy , ánh mắt đứa bé kia cơ hồ phát sáng, nếu như chiều nay đến, thằng bé có lẽ rất thất vọng .


      Chu Hàn cau mày, nhìn chằm chằm .


      “Đại hội thể dục thể thao chiều nay, sao?” Lâm Lệ nhìn , hỏi có chút xác định, nếu như khăng khăng , cũng chẳng có cách nào, dù sao ta cũng nghe .


      Chu Hàn nhìn lúc lâu, cuối cùng cũng gì, trực tiếp xoay người vào thang máy.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 14: Sóng gió ở nhà trẻ



      Ngồi trước máy vi tính, Lâm Lệ thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trong tay, lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, Chu Hàn vẫn chưa về.


      Khẽ thở dài tiếng, đứng dậy đến trước máy in đem tài liệu được sửa sang tốt in ra để vào trong phòng làm việc của Chu Hàn. Lúc ra bắt tay vào sửa sang lại đồ đạc của mình chuẩn bị rời .


      Mới vừa rồi giáo Trần ở nhà trẻ gọi điện thoại tới, xác nhận lại cùng Chu Hàn buổi chiều ghé qua nhà trẻ, mặt khác nhắc nhở hy vọng có thể đến sớm nửa giờ, bởi vì trong nhà trẻ mỗi em đều phải tham gia hạng mục thể thao, cho nên phía nhà trẻ hi vọng cha mẹ có thể tới sớm nửa giờ, ở bên cạnh giúp các em vận động nóng người trước.


      Về việc Chu Hàn có hay Lâm Lệ thể như lúc sáng quả quyết Chu Hàn chắc chắn , cho nên chỉ nhận lời mình nhất định tới nhà trẻ sớm nửa giờ, để cho giáo yên tâm.


      Lúc Lâm Lệ đến nhà trẻ Tiểu Bân ngồi mình ở trong góc, ngồi chiếc ghế đẩu , ánh mắt nhìn chằm chằm các bạn học khác trong lớp. Mà đa số cha mẹ các bạn khác trong lớp đều tới rồi, nhưng mà cũng có số ít chỉ có ba hoặc chỉ có mẹ, bọn vừa làm nũng vừa khoa tay múa chân chuyện gì đó trong lòng ba mẹ mình, mà cha mẹ của bọn họ luôn sủng nịnh nhìn con họ, ánh mắt chan chứa tình thương.


      Lâm Lệ tới, dừng lại trước mặt cậu bé, nhàng gọi: “Tiểu Bân.” Khóe miệng mang theo nụ cười.


      Đứa sững sờ quay đầu, bình tĩnh nhìn , trong mắt sáng ngời ánh lên tia mừng, sau đó nhìn xung quanh phía sau chút, khi tìm được thân ảnh mà mình chờ đợi, ánh sáng trong đôi mắt kia lại từ từ tiêu tán , cúi đầu, tay trái nắm tay phải của mình.


      Lòng Lâm Lệ dâng lên tia đau lòng, vì đơn mặt của bé, biết bé đơn là bởi vì nhìn thấy cha nó, mặc dù nó câu, nhưng mà biết trong lòng bé hẳn là khát vọng Chu Hàn nó, cho dù là trước kia Chu Hàn có lạnh nhạt với nó.


      Lâm Lệ đưa tay muốn sờ sờ đầu của bé, lại bị bé nghiêng người tránh ra.


      Thu tay lại, nhẫn nại ngồi xuông ở trước mặt bé, khẽ cười giọng hết sức nhu hòa với bé: “Tiểu Bân, lát nữa muốn tham gia hạng mục thể thao gì? Dì đến giúp con làm nóng người trước có được hay ?”


      Đứa ngẩng đầu, nhìn chằm chằm, lúc lâu, hỏi: “Ba đâu?”


      Lâm Lệ cười, tận lực giải thích: “Ba bận việc, rất nhiều việc, ba con vốn là muốn tới, nhưng mà tạm thời có chuyện, cho nên mới tới được.”


      Đôi mắt đen nhánh của bé nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Lệ, thấy vậy Lâm Lệ có chút chột dạ, chỉ đành phải đưa thay sờ sờ đầu của bé, hỏi: “Sao vậy?”


      Lần này bé cũng tránh ra, nhìn chằm chằm lúc lâu, mở miệng : “Ba thích con.” phải câu hỏi, giống như sớm xác nhận chuyện thực.


      Nghe thấy lời này, trong lòng Lâm Lệ run lên, bình tĩnh nhìn đứa trước mắt này có chút phản ứng kịp, sửng sốt lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, cố gắng muốn giải thích: “, phải như thế, ba của con phải thích con, cha con cũng rất con, chẳng qua là cha con rất bận rộn, bởi vì cha con muốn mua cho Tiểu Bân người máy tốt nhất, cho Tiểu Bân phòng ở to, cho con cuộc sống tốt nhất, cho nên công việc của cha con rất bận rộn, bận rộn kiếm tiền, cho nên cha con mới có nhiều thời gian và tinh thần ở cùng tiểu Bân, nhưng dù cha con có ở bên cạnh con, có nghĩa là cha con thích con! Chỉ là tình thương của cha con giống với tình thương của những người ba khác thôi!” Bản thân Lâm Lệ cũng cảm giác những lời này của mình quá giả dối, nhưng khi nhìn vẻ mặt bi thương của đứa kia, đành lòng Chu Hàn thương bé.


      Đứa bình tĩnh nhìn , cũng biết có tin lời của hay , cứ nhìn chằm chằm như vậy lúc lâu, sau đó cúi đầu, nhìn ngón tay của mình.


      nhạy cảm của thằng bé khiến cho Lâm Lệ đau lòng, muốn đưa tay ôm bé vào trong lòng cho bé biết cho dù toàn bộ thế giới có người thương bé, mình cũng thương bé. Tại sao khúc mắc hận của cha mẹ lại tính đầu đứa , ràng đứa là vô tội nhất bị tổn thương nhất. Trong lòng khẽ than, cuối cùng tiến lên ôm bé, chỉ chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài gọi điện thoại.


      Sờ sờ đầu của bé, : “tiểu Bân, con ngồi ở chỗ nầy, dì ra ngoài chút.”


      Đứa ngẩng đầu, chỉ biết cúi đầu nhìn bản tay bé của mình, cũng có mở miệng được hay được.


      Trong lòng khẽ thở dài, lúc xoay người chuẩn bị ra ngoài vừa lúc thấy được giáo Trần về phía mình, cười nhạt nghênh đón: “ giáo Trần.”


      “Chu phu nhân.” giáo Trần cười , nhìn chung quanh chút, cũng nhìn thấy thân ảnh của Chu Hàn hỏi: “Chu tiên sinh tới sao?”


      Lâm Lệ gật đầu, giải thích : “vâng, ấy tạm thời có việc ra ngoài đàm phán công chuyện với khách hàng, cho nên tới kịp.”


      giáo Trần cười gật đầu, ra nhìn tình cảnh sáng nay, cũng quá hi vọng, cha của bé tới, coi như là đoán trước được : “vậy Chu phu nhân ở chỗ này cùng Tiểu Bân lát , chờ lát nữa đại hội thể dục thể thao bắt đầu chúng tôi dùng loa thông báo cho mọi người đến tập hợp ở sân vận động.”


      Lâm Lệ gật đầu, “Được.”


      Sau khi căn dặn xong, giáo Trần chuẩn bị xoay người trò chuyện với phụ huynh số em khác.


      Lâm Lệ nghĩ đến cái gì, gọi lại: “ giáo Trần, tiểu Bân uống thuốc chưa?”


      vừa hỏi cái này, lúc này giáo Trần mới nhớ tới chuyện buổi sáng sau khi ăn cơm xong cho bé uống thuốc, nhưng mà bận rộn chuyện đại hội thể dục thể thao, nhất thời đúng là quên mất, vội vàng ngượng ngùng : “xin lỗi xin lỗi, này bận hồi, thuốc này còn uống, còn để ở trong phòng làm việc của tôi, tôi lấy đưa cho .” xong, vội vàng xoay người ra khỏi phòng học, về phía phòng làm việc của mình.


      Lâm Lệ gật đầu, quay đầu liếc nhìn đứa ngồi, lần nữa nhìn điện thoại trong tay, theo giáo Trần ra khỏi phòng học.


      Đứng ở trước cửa phòng học, đóng cửa phòng học lại, tìm số điện thoại của Chu Hàn trực tiếp gọi cho , muốn cố gắng lần cuối cùng, vì đứa bên trong mà khuyên Chu Hàn có thể tới đây, cho dù là nửa đường chạy tới, ít nhất có thể khiến thằng bé tin tưởng ba nó nó, cũng phải giống như trong suy nghĩ của mình là ba của bé thích mình.


      Điện thoại được kết nối rất nhanh, nhưng mà kêu vài tiếng, cũng có người nhấc máy.


      Cúp điện thoại, lại gọi lại cho , điện thoại là kết nối, nhưng mà vẫn có ai nhấc máy, nhìn giáo Trần cầm lấy thuốc tới đây, Lâm Lệ bỏ cuộc, cúp điện thoại trong tay.


      “Chu phu nhân, đây là thuốc của Tiểu Bân.” giáo Trần giao túi nhựa trong tay cho Lâm Lệ, trước đó còn lấy nước ở trong phòng làm việc của mình mang tới, đều đưa cho Lâm Lệ: “Nước tôi cũng pha ấm rồi, có thể cho đứa uống thuốc ngay.”


      Lâm Lệ nhận lấy, cảm kích chu đáo của , chân thành cám ơn: “ giáo Trần, cám ơn .”


      khách khí, cũng là sơ suất của tôi.” giáo Trần cười cười.


      “Đây là con cái nhà ai?”


      Mà đúng lúc này, trong phòng học đột nhiên truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, nghe thanh này là tiếng người lớn phát ra, giọng lạnh thấu xương hung hãn.


      Hai người ngoài cửa trao đổi ánh mắt, giáo Trần vội vàng đẩy cửa vào, chỉ thấy, bên trong bị vây quanh thành đoàn, Lâm Lệ nghe thấy có tiếng trẻ con khóc, còn có tiếng đàn bà chửi rủa.


      “Con cái nhà ai a, được dạy dỗ thế này, cha mẹ của nó đâu rồi, cha mẹ ở đâu? Dạy dỗ con cái thế nào vậy?”


      giáo Trần vạch đám người vào, gấp gáp mở miệng, “Sao vậy, sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?”


      giáo Trần tới được vừa đúng lúc, đứa này thế nhưng ra tay đánh con trai của tôi, xem đây là chuyện gì xảy ra, cha mẹ của đứa này ở chỗ nào? Chẳng lẽ có người trông nó sao, bình thường nó cũng ra tay đánh con tôi thế sao?” Mẹ của đứa kia dùng thanh có chút bén nhọn chất vấn.


      Lâm Lệ cau mày, trong lòng thầm có dự cảm xấu, vạch đám người ra vào, chỉ thấy thằng bé kia bị người đàn ông có thân hình vạm vỡ xách lên, khuôn mặt hồng lên, mũi chân chấm đất.


      Thấy thế, trong lòng giật mình, thuốc và cái chén trong tay thoáng cái rơi xuống đất, bước lên phía trước, cuống cuồng quát: “ làm cái gì vậy?” Vội vàng tách tay của người đàn ông kia ra, kéo thằng bé khỏi tay ta, ôm vào trong lòng, tay chạm vào khuôn mặt nhắn đỏ lên của nó, đau lòng hỏi: “tiểu Bân, sao chứ, sao chứ. . . .”


      “Khụ khụ… Khụ khụ…” Cổ họng thằng bé khó chịu ho khan lên, chân mày cũng nhíu chặt lại.


      “Nó có chuyện gì chứ, có chuyện là con trai nhà chúng tôi kìa” Bên cạnh giọng nữ bén nhọn lại vang lên, khiến người nghe rất thoải mái.


      Lâm Lệ quay đầu, thấy người phụ nữ bên cạnh vừa ôm thằng bé khóc thút thít ngừng, vừa đau lòng dỗ dành: “ai u, làm mẹ đau lòng chết được, tiểu Bảo, khóc khóc, ba mẹ xả giận cho con.” Nhìn Lâm Lệ, ánh mắt kia gần như có thể ăn sống Lâm Lệ.


      Người đàn ông cao to bên cạnh người phụ nữ kia cũng hung hãn nhìn chằm chằm Lâm Lệ, giọng ồm ồm hỏi: “đây là con trai của


      “Đúng.” Lâm Lệ đứng lên, giấu thằng bé ở phía sau mình, chất vấn người đàn ông kia: “Xin hỏi vị tiên sinh này, vừa mới túm nó định làm cái gì?”


      “Làm cái gì?” Người đàn ông kia hừ lạnh, tiến lên bước về phía Lâm Lệ, : “ dạy dỗ con trai như thế nào, có việc gì liền ra tay đẩy người đánh người!” Chỉ vào đứa còn khóc : “Nhìn thấy , con trai tôi đến bây giờ vẫn còn khóc, làm sao bây giờ?”


      Người đàn ông kia có khuôn mình quá lớn, khó tránh khỏi làm cho người ta có áp lực vô hình, Lâm Lệ cưỡng chế cảm giác ngột ngạt trong lòng : “tiểu Bân phải là đứa cố ý trêu chọc đứa khác.”


      có ý gì? có ý gì chứ?” Người phụ nữ vốn ôm đứa cũng đứng dậy, ép hỏi Lâm Lệ.


      “Lúc đầu là Vương Gia Cường Chu Gia Bân là con hoang ai cần nên tiểu Bân mới tức giận đẩy bạn ý cái.” bé bím tóc hai bên bên cạnh mở .


      Nghe vậy, Lâm Lệ nhìn cặp vợ chồng trước mắt : “việc này sai vậy cũng là con cái nhà các vị sai trước .”


      Vương Gia Cường vốn khóc ở trong lòng mẹ mình, mặt còn dính nước mắt, quát lên với Lâm Lệ: “Chu Gia Bân vốn là con hoang, cũng phải mẹ của nó, cha mẹ nó cần nó rồi, nó là đứa trẻ ai cần, thằng bé thối tha ai cần.”


      Thằng bé đứng ở phía sau Lâm Lệ oán hận nhìn chằm chằm nó, mặt tràn đầy tức giận, đẩy ra Lâm Lệ muốn tiến lên phía trước.


      Lâm Lệ vội vàng kéo bé lại ôm vào trong ngực, cảm giác được cả người bé vì tức giận mà ngừng run rẩy, đưa tay ôm chặt nó hơn chút, quay đầu nhìn cặp vợ chồng kia chất vấn: “muốn đến giáo dục, phải là con trai chị mới có giáo dục .”


      gì?” Người đàn ông kia tiến lên, đưa tay muốn chộp lấy Lâm Lệ.


      Tình thế quá mức căng thẳng, giáo Trần đứng cạnh lo lắng xảy ra chuyện, vội vàng kéo tay người đàn ông kia, cố gắng hòa hoãn khí căng thẳng, : “Trẻ con nhốn nháo xô đẩy cũng là chuyện thường xảy ra, nên nghĩ là , nên nghĩ là .”


      “Chẳng lẽ con trai của tôi bị người ta đánh công?” Cha mẹ của đứa kia trừng giáo Trần .


      làm giáo thế nào vậy, con trai tôi bị đánh lại chuyện giúp ta.” Người đàn ông kia xong liền đẩy giáo Trần ra, mặt lộ vẻ hung ác.


      giáo Trần bị đẩy ra xa vài bước, dưới chân chênh vênh suýt chút nữa liền ngã xuống, may mắn có người ở phía sau ra tay đỡ cái.


      Lâm Lệ liếc nhìn giáo Trần bị đẩy ra, cả người tại cũng chẳng quan tâm sợ hãi trong lòng, tức giận đứng lên đối diện với người đàn ông kia, lớn tiếng : “tôi nhìn là biết, có cha mẹ như thế nào mới dạy dỗ ra đứa như thế, hai người làm cha mẹ cũng làm gương tốt cho con cái, cũng khó trách dạy dỗ ra con cái có tý lễ phép nào.”


      người nào biết nuôi dạy con cái, người nào biết nuôi dạy con cái…” Người phụ nữ kia tiến lên chỉ tay về phía Lâm Lệ la mắng, thanh bén nhọn làm cho người ta nghe được có phần nhức tai.


      Lâm Lệ đẩy tay của ta ra, nhìn chằm chằm vào bọn họ, : “các người ra tay đánh đứa trẻ sáu tuổi, là hành động vô giáo dục.”


      “Người phụ nữ này quả muốn ăn đòn.” Người đàn ông kia cơ hồ nghiến răng nghiến lợi , tay nắm thành quả đấm muốn đánh về phía Lâm Lệ.


      Những người vây xem bên cạnh kia khỏi hít vào hơi, có mấy người thậm chí lên tiếng kinh hô.


      Lâm Lệ vô thức ngồi xổm xuống, ôm đứa chặt ở trong ngực mình, cả người ôm trọn lấy bé, để tránh cho đứa bị thương tổn.


      Song, quả đấm hề xuống như dự kiến, chung quanh vốn ầm ĩ thoáng cái yên tĩnh lại, tĩnh lặng tiếng động.


      lúc lâu, Lâm Lệ mở mắt ra, chậm rãi ngẩng đầu nhìn, thấy Chu Hàn tới từ lúc nào, đứng bên cạnh mình, tay trái còn cầm cặp công văn, mà tay phải giờ phút này nắm cổ tay muốn đấm xuống của người đàn ông kia!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :