1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bất ái thành hôn - Mạc Oanh (86 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 55: Nụ hôn nóng bỏng



      Ngày hôm sau khi Lâm Lệ tỉnh lại, ngoài trời sáng choang. Có lẽ là trà gừng hôm qua có hiệu quả, cả người thư thái rất nhiều, đầu còn mê man nữa, lỗ mũi cũng thông thoáng rồi.


      Theo thói quen ngoảnh đầu nhìn sang bên, phía giường bên phải vẫn còn gọn gàng, có dấu vết từng có người ngủ, nghĩ tối qua Chu Hàn hề trở về phòng.


      Đứng dậy thay quần áo, vệ sinh cá nhân xong rồi ra, cả phòng khách trống rỗng, phỏng đoán có phải Chu Hàn ra ngoài rồi , bên thư phòng truyền đến tiếng động rất .


      Lâm Lệ nghe tiếng về hướng thư phòng, đẩy cánh cửa khép hờ kia ra, chỉ thấy Chu Hàn ngồi chồm hổm mặt đất sửa sang lại tài liệu, xung quanh cái bàn làm việc lớn kia rải rác loạt giấy tờ tài liệu vì tối qua cáu giận mà ném khắp nơi.


      Mà nhìn lại Chu Hàn, nhìn qua dường như cả đêm qua hề chợp mắt, nét mặt mỏi mệt, vành mắt thâm quầng, quần áo người hơi nhăn nhúm, đầu tóc lộn xộn.


      Chu Hàn mặt đất nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn Lâm Lệ cái, chuyện, tiếp tục sửa sang những tờ giấy A4 kia, vì tối qua đập phá kinh khủng trận, mà rất nhiều giấy tờ rơi ra khỏi cặp tài liệu, nhiều phần giấy tờ hỗn độn lại với nhau, sửa sang rất là tốn công tốn sức.


      Lâm Lệ nhìn , cũng gì, chỉ ngồi xổm người xuống giúp đỡ sửa sang lại, cũng may những tài liệu này trước đó cũng là sửa sang rồi đưa cho , cho nên có sửa sang lần nữa cũng có ấn tượng.


      Hai người im lặng tự mình sửa sang tài liệu phân tán bừa bãi, toàn bộ thư phòng chỉ còn lại có tiếng trang giấy ma sát, khí an tĩnh có chút quỷ dị.


      Bỏ trang giấy cuối cùng vào cặp tài liệu, Lâm Lệ khóa cặp lại, đưa cho : “cầm.”


      Chu Hàn đưa tay nhận lấy, gật đầu, nhìn .


      Nhìn , Lâm Lệ thở dài trong lòng, mở miệng : “ rửa mặt thay quần áo .”


      Chu Hàn vẫn chuyện, nhưng mà thả tài liệu trong tay lên bàn làm việc, ra khỏi thư phòng liền thẳng vào phòng ngủ chính.


      Lâm Lệ cũng được lúc này tâm trạng mình là thế nào, nghĩ, hẳn là khó chịu nhiều chút .


      Chu Hàn rửa mặt thay quần áo rồi ra, vừa mở cửa ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, ngẩng đầu nhìn, thấy lúc này Lâm Lệ bưng hai cốc sữa ra khỏi bếp, vừa vặn nhìn thấy , cười với : “bữa sáng xong rồi, tới đây ăn .”


      Chu Hàn đứng tại nguyên chỗ, nhìn Lâm Lệ lúc lâu, bất động cũng chuyện.


      Lâm Lệ dọn hết bộ đồ ăn lên rồi, ngẩng đầu thấy còn chưa tới đây, chẳng qua là đứng ở đó ngẩn người nhìn mình, khỏi hỏi: “sao thế?”


      Chu Hàn vẫn , nhìn chằm chằm .


      Lâm Lệ bị chăm chú nhìn có chút xấu hổ, theo bản năng đưa thay sờ sờ mặt của mình, hỏi: “ mặt em có cái gì sao?”


      Chu Hàn im lặng như trước, nhìn chằm chằm Lâm Lệ cũng biết đến tột cùng là nhìn cái gì.


      Lâm Lệ nghi hoặc, để đồ ăn trong tay xuống về phía , đứng lại ở trước mặt Chu Hàn, ánh mắt nhìn ánh mắt của , hỏi: “rốt cuộc là nhìn cái gì?”


      Chu Hàn cũng chuyện, giơ tay lên nâng khuôn mặt , cúi người liền hôn xuống, giữ mặt , nhắm mắt lại hôn đến rất chân thành.


      Lâm Lệ hoàn toàn sửng sốt, mở to mắt nhất thời quên mất nên phản ứng như thế nào, chẳng qua là tới đây hỏi nhìn cái gì mà thôi!


      Đến khi Lâm Lệ kịp phản ứng cái lưỡi ấp áp của Chu Hàn trượt vào miệng , cuốn sạch toàn bộ của , làm sâu sắc nụ hôn này.


      ra Lâm Lệ hề ghét nụ hôn của , nếu muốn từ chối có thể đẩy ra, cái ôm của chặt, dùng sức là có thể đẩy ra rồi. Nhưng mà Lâm Lệ hề, sau khi kinh ngạc rồi, hai tay vốn buông thõng chậm rãi giơ lên, đẩy ra, ngược lại khoác lên cổ , hé mồm đáp lại nụ hôn nóng bỏng của .


      Hai người cứ ôm hôn như vậy hồi lâu, cho đến khi Lâm Lệ bị Chu Hàn hôn đến có chút thở nổi, lúc này Chu Hàn mới buông ra để cho tạm nghỉ, nhưng mà người nào đó dường như là hề có ý định kết thúc, đợi hai người hòa hoãn lại, lại lần nữa cúi người xuống, lại nụ hôn nóng bỏng khác.


      Lần này so với lần trước Chu Hàn hôn đến có chút vội vàng bá đạo, nhiệt tình khiến cho Lâm Lệ có phần chịu nổi, đến khi kịp phản ứng, biết từ khi nào tay Chu Hàn thăm dò vào đến bên trong quần áo của , nhàng vuốt ve sau lưng trơn bóng của , bàn tay mang theo nhiệt độ nóng bỏng, đến mức khiến Lâm Lệ nhịn được run lên.


      Bàn tay Chu Hàn thiêu đốt da thịt Lâm Lệ cũng đánh thức lý trí Lâm Lệ, đến khi tay từ phía sau lưng chậm dãi di chuyển đến trước ngực, Lâm Lệ kịp thời đưa tay kéo lại tay , tay đặt giữa hai người, mắt to mở màng nhìn chằm chằm , hơi thở cũng bởi vì nụ hôn nóng bỏng vừa rồi mà trở nên có chút dồn dập, dĩ nhiên Chu Hàn cũng ngoại lệ, bộ ngực cũng khẽ phập phồng .


      lúc lâu Lâm Lệ mới thuận khí, nhìn Chu Hàn thanh hơi khàn khàn : “Chúng ta…chúng ta , ăn điểm tâm , nếu đợi lúc đến công ty tối mất.”


      Chu Hàn nhìn chằm chằm , đưa tay vỗ về mặt , cúi đầu liên tục hôn lên vài cái, vuốt ve lúc lâu, lúc này mới sửa sang lại quần áo cho , nắm tay về phía bàn ăn.


      Hai người dây dưa lẫn nhau bỏ rơi bữa sáng làm xong bày bàn lúc lâu, đến khi bưng lên ăn nguội rồi, về phần sữa tươi mà Lâm Lệ bưng lên trước đó, lúc này cũng chỉ còn hơi ấm.


      Cả bữa ăn sáng này, hầu như Lâm Lệ đỏ mặt cả buổi, chỉ lo vùi đầu ăn, ngay cả sữa tươi đặt bên cạnh, cũng hề nhúc nhích.


      Ăn sáng xong hai người cùng ra cửa công ty, hình như từ hồi xác định muốn thử bắt đầu, Lâm Lệ rất ít khi lái cái xe Audi màu đỏ của , hầu hết là cùng Chu Hàn, dùng từ của trợ lý Từ chính là xuất song nhập đối, như hình với bóng.


      Dọc theo đường hai người chẳng qua là trò chuyện đơn giản với nhau, nhưng là đều ăn ý tránh vấn đề về tiểu Bân, trước khi ra khỏi bãi đậu xe thậm chí Lâm Lệ còn chu đáo sửa sang lại cà vạt có phần lệch lạc cho Chu Hàn, màn này vừa vặn bị trợ lý Từ sáng nay là sáng thứ hai phải tổng kết giấy tờ mà ngủ quên bắt gặp, nhìn hai người cười có phần mập mờ.


      Lâm Lệ có chút quen, hơi đỏ mặt nghiêng đầu sang bên, giả vờ như nhìn thấy vẻ mặt mập mờ của trợ lý Từ.


      Nhưng mà hiển nhiên là có người đắc ý quá sớm, trước khi trợ lý Từ bước ra thang máy, Chu Hàn – người vốn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, : “trợ lý Từ, gần đây công việc công ty có chút bận rộn, cho nên việc xin nghỉ đông cậu lúc trước tạm thời hủy bỏ.”


      Trợ lý Từ định cất bước ra thang máy đột nhiên sửng sốt, “nhưng tôi đặt vé máy bay, bố trí khách sạn ổn thỏa cho kỳ nghỉ rồi!” còn định nhân kỳ nghỉ này du lịch cầu hôn với bạn đấy chứ!


      Ánh mắt Chu Hàn quét qua, nặng hỏi: “Là ngày nghỉ của cậu quan trọng hay là công việc công ty quan trọng?”


      “Hả…” trợ lý Từ méo miệng, cười khan : “Đương nhiên là công việc quan trọng, công việc quan trọng.”


      Nghe vậy, Chu Hàn như là rất hài lòng với đáp án của ta, gật đầu, mở miệng : “ ra ngoài .”


      Hiển nhiên trợ lý Từ còn chưa từ bỏ ý định, cố gắng lần cuối, : “Tổng giám tốc, gần đây công ty dường như là cũng có việc gì cấp bách cần xử lý ngay a?” Trước đó ta cân nhắc trong thời gian này rảnh rỗi mới nghĩ đến dùng thời gian nghỉ vào lúc này.


      Chu Hàn nhướng mày, nhìn hỏi ta: “ý cậu là gần đây công ty chúng ta làm ăn ảm đạm đến mức có gì cho cậu làm, có thể nghỉ phép nghỉ rồi phải ?”


      Nghe vậy, trợ lý Từ đổ mồ hôi, vội vàng trưng lên khuôn mặt tươi cười : “ có, có, tôi lập tức làm việc, lập tức ngay.” xong vội vàng xoay người chạy tới phòng làm việc, rất sợ ở đây thêm nữa, Chu Hàn còn có thể nhiều hơn, đến lúc đó đừng là nghỉ đông, mà tiền thưởng mấy tháng này cũng đừng hòng nhận được.


      Cửa thang máy đóng lại lần nữa, Lâm Lệ nghiêng đầu nhìn người đàn ông trong thang máy, đến giờ mới phát thế mà lại phúc hắc như thế, nhìn vừa hù dọa trợ lý Từ, chạy trốn suýt chút nữa ngã ngửa.


      Chú ý tới ánh mắt của , Chu Hàn quay đầu đối diện với ánh mắt của , mặt vẫn là vẻ lãnh khốc bình thường, mở miệng hỏi: “Nhìn cái gì?”


      Lâm Lệ thu hồi ánh mắt, lắc đầu, cũng lời nào, ý cười nơi khóe miệng càng sâu hơn rất nhiều.


      Chu Hàn cũng có hỏi nhiều, đợi thang máy đến rồi, dẫn đầu ra ngoài, về hướng phòng làm việc.


      Ngồi vào trước bàn làm việc của mình, theo thói quen Lâm Lệ mở máy vi tính, đợi xác nhận xong trong email có giấy tờ gì khẩn cấp, rồi lấy lịch trình làm việc hôm nay xem qua, đại khái sắp xếp lịch trình và hội nghị ngày hôm nay cho Chu Hàn, đến khi xử lý xong tất cả, lúc này Lâm Lệ mới vào phòng trà nước rót cho mình cốc nước sôi, sau đó pha ly cà phê đưa vào cho Chu Hàn.


      Đến khi ngồi xuống vị trí lần nữa, Lâm Lệ mới an tâm cầm cốc nhàm chán xem lướt qua mấy trang web và diễn đàn.


      Vừa mới dùng con chuột kích vào trang chủ diễn đàn, bị cái tên tiêu đề thu hút, cái tên đó phải là của ai khác mà chính là của mẹ tiểu Bân, vợ cũ của Chu Hàn, Lăng Nhiễm.


      Vốn tưởng vẫn là chuyện video trước đây, đến khi nhìn mới phát hóa là nội dung mới nhất ngày hôm qua, mặc dù vẫn liên quan đến Tô Dịch thừa, nhưng lần này phải là chuyện video khiêu dâm thời gian trước, mà là chiều qua Lăng Nhiễm đe dọa phụ nữ có thai ở trong bệnh viện, mà phụ nữ có thai kia cũng phải ai khác, chính là bà xã của phó thị trưởng kiêm cục trưởng cục xây dựng Tô Dịch Thừa, An Nhiên!


      Lâm Lệ bỗng dưng trừng lớn mắt, có chút giật mình, màn hình là bức ảnh chụp tại trường hôm qua do dân mạng cung cấp, trong ảnh Lăng Nhiễm giơ dao lên hung ác nhằm vào cái bụng lồi ra của An Nhiên, nhìn khiến người ta giật nảy mình.


      Vội vàng kéo xuống, xác định cuối cùng An Nhiên làm sao, về sau Lăng Nhiễm bị người ta chế phục, trái tim Lâm Lệ thắt lại coi như được thả lỏng ra, vừa định lấy di động ra gọi cho An Nhiên, đột nhiên nhớ ra Chu Hàn ở trong phòng làm việc, xem tin tức này chưa, có phần yên lòng, Lâm Lệ suy nghĩ nhiều, đứng dậy vào phòng làm việc.


      Thậm chí còn buồn gõ cửa, Lâm Lệ đẩy cửa ra liền trực tiếp vào, thấy Chu Hàn uống cà phê ngẩng đầu nhìn .


      , xem tin tức mạng chưa?”

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 56: Mẹ Chu đến



      , xem tin tức mạng chưa?” Lâm Lệ hỏi rất cẩn thận, cẩn thận quan sát sắc mặt của .


      Chu Hàn sửng sốt, trong mắt lên vẻ đau đớn, nhưng nhanh đến mức người nào có thể phát .


      Để cà phê trong tay xuống, lần nữa cầm lấy giấy tờ bàn nhìn xem, chỉ : “em đến chuyện Lăng Nhiễm lấy dao kèm hai bên Cố An Nhiên sao?” Thanh rất bình thản, bình thản đến mức có chút chút phập phồng nào, cứ như là đến người khác, liên quan gì đến .


      “Hả.” Lâm Lệ sửng sốt, có phần bất ngờ là biết, còn bất ngờ hơn là lại có thể bình tĩnh như thế! phải là còn chưa dứt bỏ được Lăng Nhiễm sao?


      , …” Lâm Lệ muốn hỏi còn cảm giác sao, nhưng là lời kia đến khóe miệng lại nên lời, hoàn toàn biết nên mở miệng thế nào.


      Chu Hàn ngẩng đầu, nhìn , hỏi: “tôi cái gì?”


      Lâm Lệ há mồm muốn , nhưng cuối cùng lại nuốt trở về, lắc đầu, chỉ : “ có gì.” xong, xoay người liền ra khỏi phòng làm việc của .


      Chu Hàn nhìn bóng dáng biến mất ở phía sau cửa, để giấy tờ trong tay xuống, tựa lưng vào ghế phía sau, tất nhiên biết Lâm Lệ muốn hỏi cái gì, ra lúc sáng trước khi làm nhìn thấy tin tức kia rồi, thoạt tiên vừa nhìn khiếp sợ, nhưng mà sau khi khiếp sợ rồi lại bình tĩnh, với tính cách của Lăng Nhiễm, làm ra chuyện như vậy ra cũng thấy bất ngờ, ta lúc này có thể là do tay ta tạo thành, có lẽ đây mới là kết cục tốt nhất cho Lăng Nhiễm, ta nên chịu trách nhiệm vì những chuyện mình làm.


      Tựa lưng vào ghế ngồi lúc lâu, Chu Hàn lần nữa ngồi thẳng người cầm lấy giấy tờ tiếp tục xem.


      Phía ngoài Lâm Lệ gọi điện thoại cho An Nhiên, xác định ấy cũng có chuyện gì, lúc này mới yên lòng lại.


      Lại ngồi trước máy tính lúc lâu, nhìn những lời lẽ và hình ảnh kia, Lâm Lệ càng nhìn càng thấy lo âu, nghĩ, rốt cuộc quyết định tự mình xem mới được.


      Đứng dậy vào phòng làm việc của Chu Hàn muốn xin nghỉ ra ngoài chuyến, nghĩ tới sau khi nghe xong, Chu Hàn suy nghĩ lúc, thu dọn giấy tờ bàn, nhìn : “ với em.”


      Chu Hàn cùng là chuyện Lâm Lệ vẫn còn có chút bất ngờ, nghe được từ chỗ An Nhiên và mẹ Chu, biết và Tô Dịch Thừa trước đây là bạn bè, nhưng cuối cùng vì chuyện Lăng Nhiễm mà hai người cãi nhau trở mặt.


      Khi Lâm Lệ còn sửng sốt, Chu Hàn trực tiếp đứng lên cầm cặp công văn từ phía sau bàn làm việc ra ngoài, với : “ thôi.”


      Lúc này Lâm Lệ mới hoàn hồn, gật đầu, chỉ : “Nha.”


      Khi đến nhà An Nhiên, liền bị An Nhiên lôi kéo vào phòng ngủ chính, An Nhiên thần thần bí bí hỏi chuyện và Chu Hàn thế nào, ra nhiều lần muốn đến miệng rồi, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhát gan cũng tốt khác người cũng được, chẳng qua là muốn nếu về sau và Chu Hàn thành, đến lúc đó lại khiến An Nhiên lo lắng, khổ sở vì .


      Lâm Lệ biết lần này Chu Hàn tới chuyện gì với Tô Dịch Thừa ở phòng khách, đến lúc và An Nhiên ra khỏi phòng Chu Hàn rồi, trong phòng khách chỉ còn Tô Dịch Thừa ngồi ở ghế sa lon tay lật xem công văn đặt bàn trà.


      Chu Hàn đợi thẳng khiến Lâm Lệ có chút bất ngờ, nhưng mà việc Chu Hàn trước dường như làm cho An Nhiên tin tưởng giữa và Chu Hàn có gì, lôi kéo lại mấy câu, này mới cho rời .


      Ra khỏi thang máy vừa định bắt xe về công ty, nâng mắt nhìn thấy chiếc xe Cayenne màu đen của Chu Hàn đỗ trước cửa tòa nhà, cửa sổ xe mở ra, giờ phút này ngồi ở bên trong xe như nghĩ gì đó.


      Lâm Lệ tiến lên, gõ lên vành cửa xe, đợi quay đầu lại, mới hỏi: “chưa à.”


      Chu Hàn nhìn , chỉ : “Chờ em.”


      Có lẽ bản thân Lâm Lệ cũng nhận thấy được, khi nghe thấy đợi miệng nở nụ cười nhàn nhạt, quá ràng, rất mơ hồ, nhưng vẫn là có.


      “Lên xe .”


      Lâm Lệ gật đầu, chỉ giọng đáp: “ừ.” Vòng qua đầu xe trực tiếp lên xe từ bên kia, ngồi lên ghế lái phụ.


      Buổi tối khi Chu Hàn và Lâm Lệ tan việc ăn cơm ở bên ngoài xong rồi cùng nhau về, mở cửa vào trong nhà, thế mà đèn lại sáng.


      “Sáng nay lúc em nhớ tắt đèn rồi a?” Lâm Lệ có chút nghi hoặc lẩm bẩm.


      Chu Hàn thả cặp công văn trong tay lên cái tủ bên cạnh, cúi người xuống chuẩn bị lấy dép lê từ bên trong ra, mở tủ giày vừa hay nhìn thấy đôi giày to và đôi ở tầng thấp nhất.


      Thay dép ngẩng đầu : “Là mẹ và Tiểu Bân tới.”


      Lâm Lệ sửng sốt, cúi đầu nhìn thấy giày dép tủ giày, đổi dép vội : “em qua xem chút.” xong vội vã chạy vào phòng Tiểu Bân.


      Khẽ gõ cửa, nghe thấy đáp lại, Lâm Lệ nhàng đẩy cửa vào, chỉ thấy thăng bé kia nằm giường ngủ, mẹ Chu ở bên cạnh nhàng vỗ lưng nó, miệng khẽ ru.


      Lâm Lệ muốn mở miệng, lại bị mẹ Chu ngăn lại, chỉ thấy mẹ Chu đưa tay đặt ở khóe miệng làm động tác đừng lên tiếng, ý bảo đừng chuyện.


      Lâm Lệ vội vàng gật đầu, hơn để càng bước , tới bên giường, thằng bé kia nhắm mắt nằm đó, trán còn dán miếng hạ sốt, mí mắt khẽ run rẩy, nhìn ra được ngủ hề sâu, khuôn mặt nhắn vì sốt cao mà vẫn đỏ bừng.


      “Mẹ, như thế nào, còn chưa hạ sốt sao?” Lâm Lệ nhìn thằng bé, giọng hỏi mẹ Chu.


      Mẹ Chu giọng đáp, “ khá hơn so với hôm qua rồi, nhưng mà vẫn còn hơi sốt.” Nhìn cháu trai, vẻ mặt mẹ Chu đau lòng và thương xót.


      Sợ làm ồn thằng bé, Lâm Lệ cũng cái gì nữa, đưa tay nhàng sờ sờ đầu nó.


      Chu Hàn cũng từ bên ngoài đẩy cửa vào, cởi áo khoác tây trang mặc được ngày, lúc này chỉ mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo được xắn lên đến khuỷu tay.


      Mẹ Chu thấy đến, quét mắt cái, sắc bén như cây đao, đao có thể chém bị thương.


      Chu Hàn chỉ liếc mắt , coi như nhìn thấy, thẳng tới bên cạnh Lâm Lệ, đứng ở đầu giường nhìn thằng bé, nhìn lúc lâu, cuối cùng cũng câu hay là đưa tay ra chạm đến, trực tiếp xoay người ra khỏi gian phòng.


      Thấy muốn , mẹ Chu vội vàng xuống giường, giày rồi vội chạy ra ngoài.


      Lâm Lệ lo lắng hai người bọn họ xảy ra xung đột, liếc nhìn thằng bé, xác nhận lúc này nó ngủ say, hô hấp chầm chậm vững vàng rồi, cũng vội vàng xoay người ra khỏi gian phòng, đưa tay đóng cửa lại.


      Lâm Lệ đến phòng khách thấy người, chỉ nghe có tiếng truyền ra từ bên trong thư phòng, bất chấp tất cả, vội vàng bước nhanh về phía thư phòng.


      Cửa thư phòng khép hờ, lần này mẹ Chu tức giận rồi, giọng cao vút: “mẹ bảo con quay về thăm nó chút, con đùn đẩy bận việc, được lắm, bây giờ mẹ đưa thằng bé về đây, con xem nó có được !”


      Chu Hàn chuyện, đứng bên cửa sổ đưa lưng về phía mẹ mình.


      Về chuyện Chu Hàn đối đãi với Tiểu Bân, mẹ Chu rất tức giận, cả người kích động : “bây giờ con muốn làm gì, con con phát sốt lên bảo con đến xem cái mà con cũng chịu, trước đây mẹ và ba con đối với con như thế sao? Tại sao bây giờ con lại đối với tiểu Bân như thế!”


      Chu Hàn vẫn lời nào, đứng thẳng người trước cửa sổ, ánh mắt nhìn thẳng ra bên ngoài.


      “Chu Hàn, con khiến mẹ quá thất vọng rồi, bất kể con và Lăng Nhiễm cãi nhau vui thế nào, nhưng dù thế nào tiểu Bân vẫn là con trai con, con sinh ra nó, con có nghĩa vụ chăm sóc cho nó!” mẹ Chu chỉ ngón tay, tâm tình có chút kích động.


      Ngoài cửa, Lâm Lệ có chút lo lắng nhìn Chu Hàn, nhìn thấy khi mẹ Chu tiểu Bân là con trai , hai tay hai bên hông nắm chặt, Lâm Lệ nhìn chằm chằm , trong lòng đổ mồ hôi thay , rất sợ nhịn được cái liền thốt ra rằng Tiểu Bân phải con trai !


      Nhưng mà hiển nhiên khả năng tự kiềm chế của Chu Hàn rất tốt, Lâm Lệ biết biết chuyện này từ lúc nào, nhưng mà nhất định là ngắn, cũng biết dùng tâm tình gì để mang thằng bé theo, nhưng hẳn là dễ dàng gì.


      Thư phòng đột nhiên rơi vào im ắng, mẹ Chu cũng nữa, Chu Hàn trước sau hề mở miệng, lúc này Lâm Lệ đứng ở cửa biết là nên vào hay là nên vào, đứng ở cửa ngần ngừ mãi.


      lúc lâu, mẹ Chu mở miệng lần nữa : “Chu Hàn, con cho mẹ biết, con đối với Tiểu Bân như vậy có phải là vì Lâm Lệ ?”


      Lâm Lệ đứng cửa nghe vậy, vừa muốn mở miệng giải thích, nghe thấy Chu Hàn mở miệng : “ liên quan đến Lâm Lệ, mẹ đừng nghĩ lung tung.” (VL: nhắc đến chị là mở miệng ngay. ^_^)


      Mẹ Chu tiến lên, tức giận xoay người lại, nhìn chằm chằm mắt , : “vậy con đối xử với Tiểu Bân như vậy là vì Lăng Nhiễm phải ?”


      Chu Hàn mấp máy miệng, lại bắt đầu .


      là bởi vì ta?” mẹ Chu tức giận, : “Lăng Nhiễm cái loại phụ nữ đó căn bản là đáng, trước đây con vì ta mà ruồng bỏ tình nghĩa em, ruồng bỏ cha mẹ, những điều này còn chưa đủ sao, giờ chia tay vì sao còn phải liên lụy đến tình cha con của con và tiểu Bân! Còn có, con có biết giờ bên cạnh con còn có Lâm Lệ hay , con còn nghĩ đến Lăng Nhiễm thế này có xứng đáng với Lâm Lệ ? Có xứng đáng với cha mẹ Lâm Lệ giao con họ cho con ?”


      Chu Hàn có chút đau đớn nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang bên, cũng đúng vào lúc quay đầu vừa vặn bắt gặp Lâm Lệ đứng ngoài cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm .


      Mẹ Chu còn muốn điều gì, lại đột nhiên phát ánh mắt có phần bình thường, nhìn theo ánh mắt , lúc này mẹ Chu mới chú ý tới Lâm Lệ đứng ở cửa, sắc mặt đột nhiên biến đổi, dường như là sợ nghe được cái gì lại hiểu lầm, khẽ kéo áo Chu Hàn, với Lâm Lệ: “Tiểu Lệ, tiểu Lệ đến đây lúc nào?”


      Lâm Lệ cũng có chút bị động lúng túng cong cong môi, gượng cười chỉ : “vừa mới đến.” xong về phía bà, vừa vừa : “mẹ, tối nay ở lại , chờ con dọn phòng cho mẹ.”


      Mẹ Chu gật đầu, chỉ khẽ cười : “được được.” Nụ cười kia lúng túng có chút cứng ngắc.


      Lâm Lệ cười cười, quay đầu liếc nhìn Chu Hàn, lúc này mới lôi kéo mẹ Chu cùng ra khỏi thư phòng.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 57: Thằng bé



      Cuối cùng mẹ Chu cũng , Lâm Lệ thu dọn phòng khách cho bà nghỉ ngơi, vì trước sau bà vẫn yên lòng cháu nội, sợ nửa đêm nó lại sốt cao mà có ai ở bên cạnh xảy ra chuyện gì.


      Sáng hôm sau Chu Hàn thức dậy vào trong phòng thằng bé thấy nó còn chưa tỉnh, đứng đầu giường nhìn lát cuối cùng dưới ánh mắt nghiêm khắc của mẹ Chu thẳng ra ngoài phòng, ăn sáng, cầm cặp đến công ty.


      Lâm Lệ chưa cùng ra cửa, tối qua với , hôm nay đến công ty, ở nhà chăm sóc thằng bé, Chu Hàn im lặng lâu, cuối cùng dù hề mở miệng chuyện, nhưng là gật đầu đồng ý.


      May là đêm nay thằng bé ngủ rất yên ổn, cũng sốt nữa, buổi sáng khi tỉnh lại, Lâm Lệ đo nhiệt độ cơ thể, hạ sốt rồi, nhưng vẫn còn ho khan, chuyện hơn khàn khàn, mẹ Chu vẫn dám lơ là, vẫn bảo bác sĩ kê đơn thuốc cho nó uống thêm.


      Mẹ Chu xuống siêu thị tầng dưới mua thức ăn, Lâm Lệ ở nhà với thằng bé, Lâm lệ ra khỏi phòng thấy mình thằng bé kia đứng ở cửa thư phòng, nhìn thư phòng trống , mặt nỗi thất vọng khó nhìn ra.


      Lâm Lệ biết đứa nhớ Chu Hàn rồi, tính đúng là cũng vài ngày gặp.


      Đôi khi thân tình huyết thống chính là như vậy, mặc dù Chu Hàn đối xử tốt với nó, luôn luôn lạnh lùng, tất nhiên điều này cũng trách được Chu Hàn có sắc mặt hòa nhã với nó, đổi lại thành bất cứ ai gặp phải chuyện như vậy còn phải đối mặt với đứa bé hằng ngày, hoàn toàn có năng tươi cười được mà trong lòng có ngăn cách, nhưng là Tiểu Bân cũng biết, nó vẫn nghĩ Chu Hàn chính là cha của nó, cho dù là cha nó luôn mặt lạnh với nó, nhưng trong tư tưởng của nó, Chu Hàn có hung dữ nữa cũng luôn là người thân nhất của nó, cũng như là Lăng Nhiễm lần nào cũng ngược đãi nó, nó vẫn nhớ Lăng Nhiễm, bởi vì Lăng Nhiễm phải ai khác, mà là mẹ nó!


      Trong lòng Lâm Lệ có chút thương xót đứa này, tiến lên khom nửa người xuống đưa tay sờ sờ đầu nó: “tiểu Bân, ba làm, phải đến tối mới trở về.”


      Thằng bé quay đầu nhìn , chuyện, rồi ra phòng khách.


      Lâm Lệ nhìn bóng lưng của nó, đáy lòng có nỗi đau thành lời, vì nó cũng là vì Chu Hàn.


      Có chút bất đắc dĩ khẽ thở dài, Lâm Lệ bước chân theo nó đến phòng khách, chỉ thấy đứa ôm gối co quắp ở ghế sa lon, khuôn mặt có chút biểu cảm, nếu phải Chu Hàn thằng bé phải con của , chắc chắn nghi ngờ gì, chưa đến mặt mũi, chỉ cần nhìn tính nết, có lẽ là do sống chung lâu nên có điểm giống như Chu Hàn.


      Lâm Lệ ngồi xuống cạnh nó, nở nụ cười ôn hòa, đưa tay sờ sờ đầu nó, giọng hỏi, “Tiểu Bân, có muốn xem TV , dì mở cho con nhé?”


      Thằng bé quay đầu nhìn , nhìn chằm chằm, được, cũng được.


      Thấy nó im lặng , Lâm Lệ chỉ coi như là đồng ý, cầm lấy cái điều khiển bàn trà, nhấn phím mở TV, chuyển kênh, giờ chiếu phim hoạt hình. Quay đầu mỉm cười nhìn thằng bé, chỉ thấy nó vẫn nhìn chằm chằm với tư thế vừa rồi, hề có ý định nhìn lên TV.


      Lâm Lệ thấy quái lạ, đưa tay vuốt đầu nó hỏi: “sao thế, thích xem TV sao?”


      Thằng bé vẫn đáp, chẳng qua là nhìn chằm chằm, đôi mắt to đen nhánh nhìn chớp mắt.


      Thấy nó như thế, Lâm Lệ khỏi lo lắng có phải nó có thoải mái ở đâu hay , hỏi vội: “người có chỗ nào khó chịu sao?” Vừa , tay áp lên trán nó thử đo nhiệt độ.


      Sờ sờ nó rồi đặt lên trán mình cảm nhận, nhiệt độ vẫn bình thường, nhìn nó nhẫn nại hỏi: “tiểu Bân, cho dì, có phải có chỗ nào thoải mái ?”


      Tiểu Bân vừa nhìn lúc lâu, giọng ấp úng hỏi: “dì, có phải dì và ba có em rồi ?”


      Nhìn nó, Lâm Lệ sửng sốt, tưởng là cơ thể nó thoải mái, lại nghĩ rằng nó hỏi như thế.


      Sửng sốt lúc lâu, Lâm Lệ mới nhìn nó, dịu dàng hỏi: “sao tiểu Bân lại hỏi như vậy?”


      Đứa bé nhìn , đôi mắt to đen nhánh thoáng cái mờ , nhìn Lâm Lệ hỏi: “có phải ba cần con nữa?”


      có, làm sao .” Thấy nó muốn khóc, Lâm Lệ vội vàng giải thích, “ba hề cần con, sao cần tiểu Bân chứ.” Gần đây chẳng qua là ba bề bộn công việc, cho nên mới có thời gian đón tiểu Bân về, cũng có thời gian sang thăm tiểu Bân, hề cần tiểu Bân, !”


      Trong ngực, thằng bé nhàng mở miệng, “ba, ba thích con.”


      Lòng Lâm Lệ chấn động, người ta tâm hồn trẻ con là yếu ớt nhất, mặc dù tiểu Bân còn , nhưng hoàn cảnh gia đình thế này xây dựng nên tính cách trưởng thành sớm cho nó, Chu Hàn đối với nó như vậy đương nhiên nó cũng biết, cho nên cần người khác giải thích cái gì có thích nó hay , trong lòng chính nó sớm có đáp án.


      Lâm Lệ hoàn toàn biết mình có thể gì, mà vào lúc cố gắng tổ chức lại ngôn ngữ để an ủi nó thằng bé mở miệng, hỏi tiếp: “dì, có phải dì và ba có em , cho nên mới cần con?” khi chuyện giọng kia pha lẫn tiếng nghẹn ngào.


      có, có…” Lâm Lệ vô cùng đau lòng nó, đau lòng trưởng thành sớm của nó, nhạy cảm của nó, nhưng mà biết nên an ủi thế nào, nên thế nào cho nó biết ra chuyện phải như thế, nên bảo vệ nó thế nào cho nó bị tổn thương. thúc thủ vô sách ( có cách nào), hoàn toàn biết làm gì bây giờ.


      Tựa vào lòng Lâm Lệ, Tiểu Bân nhàng : “Lần trước bà nội gọi điện thoại cho ba con nghe thấy.” Bà nội bảo ba đến thăm nó, nhưng mà ba muốn, nó biết ba vẫn thích nó, lần trước bà nội và dì muốn em , cho nên có phải vì có em rồi, cộng thêm vốn thích nó nên ba quyết định cần nó nữa?


      Nghĩ tới, giọt nước mắt to như hạt đậu liền trong hốc mắt chảy xuống, nghẹn ngào : “dì, sau này con rất ngoan rất nghe lời, cũng chọc dì tức giận vui, bảo ba đừng có cần con có được , đừng quan tâm con, đừng quan tâm con…” Vừa , tay nắm chặt phần áo bên hông Lâm Lệ, nắm chặt.


      “Tiểu Bân…” Nhìn nó như vậy Lâm Lệ đau lòng nỡ, dùng sức ôm nó chặt hơn, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nó, cố gắng để cho mình khóc lên, chỉ có thể giọng ghé vào lỗ tai nó : “dì và ba hề cần tiểu Bân, tiểu Bân thông minh như vậy hiểu chuyện như vậy, làm sao mà ba thích Tiểu Bân được, gần đây ba bề bộn nhiều việc, có thời gian nghỉ ngơi, cho nên mới lo lắng cho Tiểu Bân, hề cần Tiểu Bân, chờ, chờ ba hết bận rộn rồi, dì bảo ba đưa Tiểu Bân viện hải dương học xem cá xinh đẹp, có được ?” xong, nước mắt của mình cũng khống chế mà rơi xuống.


      Mỗi đứa trẻ là thiên sứ, đều cần người thương, sao có thể để trẻ con đau lòng …


      Thẳng bé kia khẽ ngẩng đầu lên khỏi lòng , đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm Lâm Lệ, có chút xác định hỏi: “Có ?”


      Lâm Lệ đưa tay lau nước mắt mặt nó , sau đó lại duỗi thân tay lâu nước mắt mặt mình, dùng sức gật đầu, : “Ừ, !”


      Thằng bé nhìn, nhìn lúc lâu, giống như là xác định , lúc này mới nặng nề gật đầu, mặt cũng nở nụ cười hiếm thấy.


      Thấy nó cười, Lâm Lệ cũng cười, đưa tay lau sạch mặt nó.


      ở trong nhà Lâm Lệ lau nước mắt cho đứa bé đột nhiên tiếng mẹ Chu vang lên từ ngoài cửa.


      “A hàn, con đứng ở cửa làm gì? !”


      Nghe vậy, bên trong nhà Lâm Lệ và thằng bé cùng nhau quay đầu lại, chỉ thấy Chu Hàn quay lại từ lúc nào, lúc này cầm chìa khóa đứng trước cửa, mặt vẫn là vẻ lạnh lùng nặng nề.


      Khi Lâm Lệ còn chưa kịp phản ứng, thằng bé trong lòng liền nhảy xuống ghế sô pha, chạy tới cửa, đến khi cách cửa khoảng ba mét đột nhiên dừng lại, tay này nắm tay kia, đôi mắt đen nhánh lóe sáng, nhìn chằm chằm Chu Hàn, sau đó dùng giọng đến nỗi khó có thể nghe thấy gọi tiếng: “ba.”


      Nó gọi rất , giọng điệu rất , nhưng mà vì cả căn nhà quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, cho nên giọng vốn lớn của Tiểu Bân lúc này đặc biệt ràng.


      Lâm Lệ nhìn chằm chằm Chu Hàn, tâm tình khỏi đột nhiên căng thẳng, hỏi vì sao, cũng biết nguyên nhân.


      Chu Hàn nhìn chằm chằm đứa trẻ đứng cách mình xa, tay cầm chìa khóa xe hỏi chặt thêm.


      Thằng bé đứng đó, mãi chưa thấy được đáp lại, bước chân vô thức lùi về sau, mẹ Chu đứng bên cạnh Chu Hàn thấy thế, bỏ đồ bên tay trái sang tay phải, đưa tay đẩy Chu hàn, ý bảo nhanh bước lên.


      Chu Hàn quay đầu liếc nhìn mẹ mình, lại bị ánh mắt rét lạnh của mẹ Chu trừng trở lại, cái tay đặt lưng dùng lực mạnh cái, mặc dù nhìn, nhưng Chu Hàn biết sau lưng mình nhất định là thâm tím rồi.


      Chu Hàn tiếng động than , cuối cùng thả chìa khóa cầm trong tay lên cái tủ bên cạnh, về phía thằng bé.


      Thằng bé nhìn Chu Hàn, dường như hơi sợ hãi, chân vô thức lùi ra sau.


      Chu Hàn đứng lại trước mặt , vẻ mặt lạnh lùng kia ra thay đổi nhiều lắm, hỏi: “Thoải mái hơn rồi chứ?” Thanh vẫn có chút lạnh lùng, xen lẫn chút cứng ngắc.


      Hiển nhiên là thằng bé kia có chút bất ngờ, nhìn chằm chằm Chu Hàn cả nửa ngày, mới chậm chạp gật đầu.


      Có lẽ là còn để ý thân thế của tiểu Bân, Chu Hàn gì thêm nữa, đưa tay xoa xoa đầu tiểu Bân, lúc này mới để xuống, xoay người vào thư phòng.


      Thằng bé sững sờ đưa mắt nhìn Chu Hàn vào thư phòng, lúc lâu khóe miệng mới nhàn nhạt cong lên, quay đầu nhìn Lâm Lệ chút, rồi quay đầu nhìn mẹ Chu chút.


      Mẹ Chu xách đồ ăn vào nhà, khóe miệng cũng mỉm cười thản nhiên.


      Lâm Lệ cũng đứng dậy từ ghế sa lon trong phòng khách, quay đầu liếc nhìn hướng thư phòng, lại quay đầu nhìn khuôn mặt tươi tắn hồn nhiên của đứa kia chút.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 58: Thử để ý



      Sở dĩ Chu Hàn đường trở về là bởi vì buổi sáng, lúc ra khỏi cửa để quên tài liệu rất quan trọng ở nhà, khi chuẩn bị họp mới biết được, cho nên chỉ có thể tạm thời cho hoãn hội nghị, tự mình lái ô tô về lấy.


      Lâm Lệ biết nghe được bao nhiêu khi đứng ở cửa, bởi vì khi còn chưa kịp mở miệng hỏi, cầm tư liệu rồi lần nữa rời .


      Mà thấy Chu Hàn phản ứng như vậy, người vui mừng nhất chính là đứa kia, tuy rằng nó ra nó vui đến mức nào, nhưng chỉ nhìn nụ cười thản nhiên mặt nó cũng đủ để mẹ Chu cùng Lâm Lệ hiểu.


      Buổi chiều, Lâm Lệ cùng mẹ Chu lại dẫn đứa đến bệnh viện, xác định nhiệt độ hạ thấp, tại chỉ còn ho do di chứng của bệnh cảm, uống thuốc vài ngày là sao.


      Đêm đó, khi Chu Hàn trở về, Lâm Lệ cùng đứa ngồi ghế salon xem TV, nghe thấy tiếng mở cửa, hai cái đầu đồng thời ngoảnh lại.


      Chu Hàn nhìn bọn họ, lúc đầu thấy sững sờ, ngay lập tức lại hơi nhíu mày, nhìn đứa ngồi bên người Lâm Lệ, trầm giọng, : “Sao lại còn chưa ngủ?”


      Lâm Lệ thầm thở phào nhõm, xoa đầu đứa , ôn nhu : “Tiểu Bân, còn sớm, dì dẫn con ngủ.”


      Đứa kia im lặng gật gật đầu, để Lâm Lệ nắm tay, khi rời còn ngừng quay đầu nhìn Chu Hàn.


      Sau khi dỗ đứa ngủ, Lâm Lệ đắp lại chăn cho nó, rồi mới ra khỏi phòng.


      Kỳ , đứa Tiểu Bân này rất hiểu chuyện, cần người dỗ dành, tự mình cởi quần áo, lên giường, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đắp chăn lên, rồi ngủ, toàn bộ quá trình dường như chẳng cần chút giúp đỡ của người khác, tự mình thành thạo thực , mà Lâm Lệ chỉ có mỗi việc giúp nó sửa lại chăn sau khi nó ngủ với tắt đèn.


      Mắt nhìn về phía thư phòng, Lâm Lệ nâng bước về phía đó.


      Nâng tay gõ cửa thư phòng, thấy Chu Hàn ngồi trong phòng ngẩng đầu lên, lúc này Lâm Lệ mới vào, tiện tay đóng cửa.


      Chu Hàn lần nữa thu hồi tầm mắt, nhìn vào tài liệu trong tay.


      “Mẹ lo cho ba, lúc chiều sau khi dẫn Tiểu Bân bệnh viện khám thấy có gì nghiêm trọng, nên trở về.” Lâm Lệ chậm rãi .


      Chu Hàn ngẩng đầu, chỉ giọng đáp: “Ừ.”


      “Hồi sáng, Tiểu Bân thấy , do bệnh mà cả người trở nên có chút yếu ớt, em lấy danh nghĩa của , bảo với nó, đợi sau khi nó hết bệnh, dẫn nó viện hải dương học.” Lâm Lệ nhìn , cẩn thận quan sát biến hóa khuôn mặt .


      Chu Hàn trầm mặc lúc lâu, cuối cùng gật gật đầu: “ biết rồi.”


      Lâm Lệ hiểu “biết rồi” của là biết cái gì, nhưng cũng hiểu trong lòng có quyết định, người ngoài như nên thêm cái gì, chỉ nhìn , : “Nếu cần gấp đừng thức quá khuya, nghỉ ngơi sớm chút .” xong liền trực tiếp rời khỏi phòng.


      Cánh cửa mở ra rồi lại đóng, Chu Hàn buông tài liệu trong tay xuống, có chút mỏi mệt dựa người ra sau, đưa tay xoa xoa đôi mi có chút đau nhức.


      Ngồi như vậy hồi lâu, Chu Hàn mới chậm rãi ngồi dậy, vươn tay mở cái ngăn kéo cuối cùng ở bên phải cái bàn, nhấc chồng tài liệu lên, rồi lại lấy cái gì đó đặt ở dưới đó nữa.


      Đó là cái hộp vuông dài bảy tấc, bên trong khuôn là những tấm ảnh chụp Tiểu Bân khi nó bốn tuổi, lúc dẫn nó chơi ở Disneyland, lúc ấy nó cười rất vui vẻ, nụ cười mặt rực rỡ.


      bao lâu rồi thấy đứa kia cười, cũng bao lâu rồi cười với đứa bé kia vậy?


      “Hơn hai năm …..” Chu Hàn thấp giọng than .


      Sau đó lại lần nữa cất cái hộp vào vị trí cũ, lần nữa chồng chỗ tài liệu kia lên.


      Bởi vì dạo gần đây bệnh cảm cúm lây lan quá mức nghiêm trọng, Lâm Lệ cho đứa ở nhà hai ngày, sau khi xác nhận đứa kia hoàn toàn hồi phục, đến lúc này Lâm Lệ mới yên tâm đưa đứa đến trường học.


      Sau khi đưa đứa , quay về công ty, đến văn phòng, đúng lúc gặp trợ lý Từ của Chu Hàn ra từ phòng làm việc, ta vui cười chào : “thư ký Lâm, sớm, hai ngày nay sao thấy đến đây.”


      Lâm Lệ gật gật đầu, cười nhạt, đáp lại ta: “trợ lý Từ, sớm, hai ngày nay trong nhà có chuyện.” xong, thả túi xách xuống ghế dựa, ngồi xuống.


      Trợ lý Từ có chút thần bí quay đầu nhìn về Chu Hàn trong văn phòng, lại quay đầu vào tai Lâm Lệ: “thư ký Lâm, cuối tuần này có phải Chu tổng có chuyện gì quan trọng ?”


      Nghe vậy, Lâm Lệ có chút kỳ quái, quay đầu nhìn , hỏi: “Chuyện kỳ lạ gì hả, vì sao lại hỏi như vậy?”


      “Vừa rồi Chu tổng bảo tôi hủy bỏ lịch trình của ngày kia cũng chính là thứ bảy này, vốn hôm ấy định thành phố A bàn chuyện hợp tác, dự án này được Chu tổng bàn với đối phương rất lâu, vất vả lắm đối phương mới đáp ứng, bảo chúng ta cuối tuần này đến đó bàn lại nội dung hợp tác, nghĩ tới Chu tổng lại trực tiếp hủy bỏ.” Trợ lý Từ .


      Lâm Lệ nhíu mày, biết dự án kia, lúc trước Chu Hàn vì nó mà nhờ ít người, đồng nghĩa với việc rất coi trọng dự án kia, tại thế nhưng vô cớ hủy bỏ, đúng là có chút khiến người ta bất ngờ. Nghi ngờ hỏi: “Có phải công ty còn việc gì khác phải làm a?”


      có.” Trợ lý Từ phủ nhận: “Gần đây công việc chính yếu của chúng ta là dự án kia, có dự án nào quan trọng hơn cả.”


      Lâm Lệ gật gật đầu, nhất thời gì.


      Trợ lý Từ thấy cũng là bộ dáng mờ mịt, phỏng chừng là hỏi ra chuyện bát quái gì, nên cũng hỏi nhiều, cười cười cầm tài liệu kí, rời .


      Chu Hàn ra vào lúc Lâm Lệ mở máy tính, nghe thấy tiếng, quay đầu lại, thấy cầm cái chén hẳn là muốn pha cà phê.


      Trực tiếp tiến về phía , vươn tay nhận lấy cái chén trong tay , : “Để em .”


      Chu Hàn gì, gật gật đầu, xoay người, quay lại văn phòng.


      Lâm Lệ gõ cửa, mang cà phê được pha tốt, vào.


      Chu Hàn đưa tay tiếp lấy: “Cám ơn.”


      Bưng lên, trực tiếp uống ngay ngụm, thấy vẫn ra ngoài, liền hỏi: “Làm sao vậy?”


      Lâm Lệ chỉ là có chút ngạc nhiên, vốn luôn lấy công tác làm trọng lại vì cái gì mà lại từ bỏ dự án lớn như vậy.


      “Cái kia, nghe trợ lý Từ , định bỏ qua kế hoạch hợp tác ở thành phố A sao?”


      Nghe vậy, Chu Hàn để cái chén trong tay xuống, : “ có, chỉ là lùi thời gian lại mà thôi, liên hệ với bên kia, bọn họ có vấn đề gì.”


      Lâm Lệ hiểu, gật gật đầu.


      Chu Hàn suy nghĩ lát, : “Cái kia, thứ bảy này dẫn đứa viện hải dương học , , đúng lúc rảnh.”


      Lâm Lệ sau khi sửng sốt mới phản ứng, nhìn Chu Hàn, : “, , muốn dẫn đứa viện hải dương học? ” Nghe như vậy, Lâm Lệ trừ bỏ khiếp sợ còn có chút khó tin.


      Vẻ mặt Chu Hàn hơi mất tự nhiên, chỉ giọng :” phải em bảo vậy sao…”


      Lâm Lệ như nghĩ thông suốt điều gì, tiến nhanh đến bên cạnh , hỏi: “Cho nên ánh mới đẩy cái dự án kia lại, vì muốn dẫn đứa viện hải dương học?”


      Chu Hàn nghe hỏi, có chút được tự nhiên, khó chịu ngoảnh mặt , chỉ lạnh giọng câu: “Hay là em muốn , vậy cứ , .”


      “Ai thế! ” Lâm Lệ vội vàng phủ nhận, cho thấy thái độ của mình: “ đương nhiên là tốt, Tiểu Bân biết chắc vui đến phát điên .” Thậm chí ngay tại có thể tưởng tượng vẻ mặt của nó khi cho nó biết thứ bảy này Chu Hàn dẫn nó viện hải dương học, có lẽ kích động nhảy cẫng lên như những đứa khác, nhưng nhất định cặp mắt to của nó lóe lên ánh sáng rực rỡ, mặt nhất định nở nụ cười.


      Lo lắng còn có thể đổi ý, Lâm Lệ tiên hạ thủ vi cường*, : “Em lập tức lên mạng đặt vé, đặt ba vé vào thứ bảy, đến lúc đó nhớ phải giữ lời.” xong cũng chờ trả lời, vội càng chạy thẳng ra ngoài, chỉ sợ lật lọng nữa. (*ra tay trước chiếm được lợi thế)


      Chu Hàn nhìn vui vẻ chạy ra ngoài, có chút bất đắc dĩ cười, lắc lắc đầu.


      Nhìn tài liệu bàn, Chu Hàn nghĩ thầm, có lẽ đúng như lời , mặc kệ chuyện xảy ra với Lăng Nhiễm có nhiều như thế nào, đứa từ đầu đến cuối đều vô tội.


      Nếu vẫn cứ luôn để ý đến thân phận của đứa , vậy cũng có nghĩa rằng mãi mãi thể từ bỏ Lăng Nhiễm, phải quên Lăng Nhiễm, cho nên cũng muốn thử để ý đến xuất thân của Tiểu Bân.


      Kỳ hồi trước khi biết đứa phải là của , phản ứng đầu tiên của chính là tìm Lăng Nhiễm để hỏi , khi ấy, và Lăng Nhiễm ly hôn, cũng rất lâu có liên lạc với nhau, tòa án quy định đứa tuần gặp mẹ lần, nhưng vì tránh mặt ta, cơ hồ đứa đều được người giúp việc đưa , ta cũng hầu như gặp nhau kể từ sau khi ly hôn.


      gọi điện thoại cho ta, lại phát ra số điện thoại lúc trước của ta được dùng nữa, tìm đến chỗ ta, mới biết ta sớm rời khỏi nơi kia, cuối cùng cũng tra ra ta ở trong ngôi nhà tư nhân. Khi tìm được ta là lúc ta ngồi ghế salon với lão già người nước ngoài, hai người kề sát, tán tỉnh nhau, tay của lão già kia thậm chí còn mò trong váy ta, hai người xem như có ai mà khẽ hôn, trêu đùa. Đến cuối cùng vẫn hỏi Lăng Nhiễm, bởi vì thể đợi ta tán tỉnh xong rồi lại bàn chuyện này với .


      Sau này mới biết được hóa ra mỗi khi đứa qua vào cuối tuần, ta đều trực tiếp vứt bỏ đứa ở khách sạn, còn mình lại sang phòng cách vách, hẹn hò cùng kẻ khác, đến giờ là gọi người giúp việc đến đó đón đứa , cho nên cho dù sau đó với người giúp việc cần dẫn đứa sang đó nữa, ta cũng chưa từng gọi điện chất vấn lần.


      chính thức tìm chuyện về đứa nữa, bởi nghĩ, có lẽ ngay cả chính ta cũng biết Tiểu Bân vốn phải là đứa của .


      Bưng ly cà phê uống ngụm, thầm tự với mình cần nghĩ nhiều nữa, lần nữa cầm lấy tài liệu tiếp tục nhìn.


      Thứ bảy, thời tiết hôm nay cũng tính quá tốt, trời u, có chút rầu rĩ, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến tâm tình sung sướng của bạn Chu Gia Bân, từ sáng sớm hôm nay mặt mang theo nụ cười, tâm tình rất tốt. Giờ phút này nhìn cảnh vật trôi nhanh ngoài cửa xe, thậm chí còn lí nhí hát vài câu.


      Lâm Lệ ngồi ở ghế sau cùng nó, nhìn thấy nó vui vẻ như vậy, bên miệng cũng thản nhiên lộ ra ý cười, đưa tay xoa xoa đầu của nó.


      Khi quay đầu nhìn về phía trước, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Chu Hàn trong kính chiếu hậu, thản nhiên cười cười với , cũng thêm gì nữa.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 59: Đưa cà phê



      Đầu mùa đông ban đêm khí đều mang theo rét lạnh.


      Ngoài cửa sổ vắng lạnh có chút đơn, mà trái lại cửa sổ bên trong lại kiều diễm có chút mập mờ, nhiệt độ cả căn phòng nóng đến cháy người.


      “Ư, đừng…” Lâm Lệ than khẽ ngâm , cả người có chút chịu nổi thân thể người đàn ông ở mạnh mẽ ra vào, tay ôm chặt lưng của , móng tay đâm vào da thịt của người đàn ông, cắn chặt môi sợ chính mình lỡ miệng mà kêu lên.


      Chu Hàn ra sức động thân về phía trước, thấy bộ dạng thẹn thùng của , cúi người ngậm lỗ tai thanh tú của , bởi vì bị nhiễm tình dục mà thanh có chút ám ách, : “kêu lên.”


      Cả người Lâm Lệ run rẩy thôi, tay càng nắm chặt hơn chút nữa, thậm chí có phần nhịn được trực tiếp há miệng cắn lên vai .


      Chu Hàn đau kêu lên tiếng, tay ôm chặt eo thon của , sau đó đột nhiên tăng tốc độ, chạy nước rút mười mấy lần, cuối cùng cùng lên đỉnh.


      Lâm Lệ thở gấp, cả người run sợ dứt.


      Chu Hàn cũng lập tức rời khỏi cơ thể , gục ở lồng ngực của lúc lâu điều chỉnh tốt hơi thở của mình, lúc này xoay người xuống dưới, đồng thời bàn tay to mò qua ôm vào trong lòng mình, bàn tay vỗ về sau lưng từng cái từng cái , hôn lên đỉnh đầu và trán , dịu dàng vuốt ve.


      Lâm Lệ mệt đến mí mắt bắt đầu đánh nhau, đầu rụt vào lồng ngực , tìm vị trí thoải mái.


      Mơ hồ, Lâm Lệ có chút ràng thầm câu: “Hôm nay cám ơn …”


      Chu Hàn nghe chưa , thấp giọng khẽ hỏi: “Cái gì?”


      Hồi lâu cũng thấy trả lời, lại cúi đầu nhìn, chỉ thấy người kia ngủ trong lòng mình, hơi nhé môi.


      Chu Hàn mỉm cười, khóe miệng nở nụ cười , cúi đầu hôn môi của , lúc này mới ôm đứng dậy vào phòng tắm.


      Hôm sau khi Lâm Lệ tỉnh lại Chu Hàn có ở đây, người mình mặc áo ngủ, tối hôm qua lúc tắm ra có tỉnh lại, chỉ là quá mệt mỏi vừa mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp .


      Mở to đôi mắt lại lẳng lặng nằm ở giường lúc lâu, mới Lâm Lệ mới xoay người đứng dậy, tắm rửa thay quần áo ra ngoài, có chút bất ngờ hôm nay Chu Hàn lại có ra cửa, giờ phút này mặc quần áo ở nhà ngồi ở trong phòng ăn vừa xem báo chí vừa ăn sáng.


      Mà ngồi đối diện bạn Chu Gia Bân hôm nay là chủ nhật phải học, tại ăn sandwich với sữa tươi nóng, nhìn ra được tâm trạng tốt, nơi lông mày và khóe mắt đầy ý cười.


      Thấy về hướng phòng ăn, Chu Hàn để tờ báo trong tay xuống, bưng ly sữa tươi lên miệng uống, chỉ thản nhiên : “Bữa ăn sáng làm xong, em tự mình hâm nóng lại.”


      Lâm Lệ gật đầu, thuận miệng hỏi: “Hôm nay công ty sao?”


      Chu Hàn gật đầu, lần nữa cầm lấy tờ báo, lật qua trang, “mang về giấy tờ và tài liệu.”


      Lâm Lệ hiểu gật đầu, liếc thấy ý cười nơi khóe miệng đứa ngồi bên càng rệt.


      Sau khi ăn xong bữa sáng Chu Hàn liền vào thư phòng, Lâm Lệ cùng với đứa cùng nhau làm bài tập giáo viên nhà trẻ giao cho, đứa này rất thông minh, gần như tất cả các câu hỏi đều làm khó được nó, hoàn toàn cần Lâm Lệ chỉ dẫn có thể tự mình hoàn thành tốt tất cả.


      Trong lúc cùng đứa bé làm bài tập, An Nhiên gọi điện thoại tới, hôm nay ấy khởi hành Mỹ với mẹ Cố, lần này hẳn là tháng.


      Lâm Lệ vốn là muốn tiễn , nhưng An Nhiên lại từ chối, đến phút cuối cùng nhờ Lâm Lệ cảm ơn Chu Hàn giúp đỡ thay ấy, lúc này Lâm Lệ mới biết ra lần này mẹ Cố Mỹ là do Chu Hàn liên lạc sắp xếp chỗ ở.


      Tắt điện thoại, nhìn đến khuôn mặt nghiêm túc khi làm bài của đứa , Lâm Lệ xoay người lại nhìn về phía thư phòng.


      Đưa tay sờ sờ đầu đứa , Lâm Lệ giọng hỏi: “Mệt , có muốn nghỉ ngơi hay ?”


      Đứa lắc đầu, tiếp tục cẩn thận tính bài toán, mày khẽ nhíu lại, biểu nghiêm túc kia thực rất giống với Chu Hàn.


      ”Vậy khát nước , dì lấy nước trái cây cho con uống có được hay ?”


      Nghe vậy, đứa ngẩng đầu, nhìn Lâm Lệ đột nhiên mở miệng hỏi: “Con có thể uống cà phê ?”


      Lâm Lệ nghi ngờ, hỏi: “Tại sao muốn uống cà phê ?”


      “Ba…” đứa rồi lại thôi, khuôn mặt nhắn cũng hơi đỏ lên.


      Lâm Lệ tò mò, “ba làm sao?”


      Cắn cắn môi, quyết định ra điều quan trọng, nhìn : “ba, người thích uống cà phê, cho nên, cho nên nếu con cũng uống cà phê, dì có thể pha thêm ly cho ba con uống.”


      Lâm Lệ sửng sốt nhìn nó lúc lâu, đưa tay sờ sờ đầu của nó, trong lòng rất cảm động, thể ra cái cảm giác này, đầu mũi có chút chua xót.


      Nhìn nó nhàng : “Trẻ được uống cà phê .”


      Nghe vậy, ánh mắt thằng bé có chút ảm đạm, nhưng mà đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn Lâm Lệ : “Vậy, con uống, dì pha cho ba ly cà phê.”


      Nghe thế, Lâm Lệ cười khẽ tiếng, xoa đầu của đứa : “Tiểu Bân cần hi sinh nước trái cây của mình cho ba, dì pha cho cả hai người.”


      Ánh mắt thằng bé kia sáng lên, gật đầu: “Cảm ơn dì.”


      Nhìn bộ dạng của đứa , Lâm Lệ có chút đau lòng hôn lên gương mặt của nó, đứng dậy về phía nhà bếp.


      Lấy nước trái cây cho đứa , sau đó pha cho Chu Hàn ly cà phê, lúc đưa nước trái cây cho đứa , đột nhiên Lâm Lệ nảy ra tính toán ranh mãnh, để khay lên bàn, khẽ cười với bạn Tiểu Bân, : “Tiểu Bân, hay là con đưa ly cà phê này vào cho ba ?”


      Đứa ngạc nhiên, nhìn ly cà phê kia, lúc lâu lắc đầu, giọng : “Ba, người thích con.”


      “Làm sao !” Lâm Lệ phản bác đứa , : “Con xem hôm qua ba đưa Tiểu Bân viện hải dương học rồi, hôm nay cũng bởi vì Tiểu Bân cho nên mới ở nhà công ty, thế nên những điều này chứng tỏ ba thích tiểu Bân, đâu có thích tiểu Bân chứ .”


      Đứa nhìn , ánh mắt đen nhánh kia nhìn chằm chằm Lâm Lệ : “Có ?”


      Lâm Lệ khích lệ đứa , khẳng định gật đầu, “Dĩ nhiên!”


      Đứa nhìn lúc lâu, quay đầu nhìn ly cà phê đặt trong khay để bàn, trong lòng vẫn chắc chắn, cúi đầu, tay trái quấn quanh tay phải của mình, chỉ nghe thấy đứa thấp giọng rù rì : “Con đưa vào, ba tức giận chứ.” Đứa biết ba thích nó, nó chẳng qua là muốn làm cho ba ghét nó, bởi vì nếu ba cũng chán ghét nó giống như mẹ của nó cần nó, nó có mẹ cũng muốn mất luôn cả ba, như vậy thực biến thành đứa con hoang ai muốn giống như những đứa bé trong nhà trẻ kia .


      Lâm Lệ đau lòng nâng khuôn mặt của đứa , nhìn vào mắt nó, nghiêm túc : “ tức giận, ba rất vui vẻ, vui vì Tiểu Bân như vậy rất ngoan rất hiểu biết, có lẽ ba cười với Tiểu Bân, đó là bởi vì ba xấu hổ, sợ đỏ mặt, cho nên sau khi vào cho dù ba cười, tiểu Bân cũng thể cho là ba thích Tiểu Bân, được ?”


      Đứa nhìn lúc lâu, dùng sức gật đầu, “vâng.”


      Lâm Lệ khẽ cười, “ ngoan.” Bưng cái khay đến tay đứa .


      Đứa rất nghiêm túc, cẩn thận , trước khi có lẽ còn có chút lo lắng sợ hãi, quay đầu nhìn Lâm Lệ , “Dì, dì cùng con được ?”


      Lâm Lệ gật đầu, cười đáp: “Được.”


      Bưng cà phê đứng ở cửa, Lâm Lệ đưa tay gõ cửa, đợi nghe được trong thư phòng Chu Hàn lên tiếng để cho bọn họ vào, lúc này Lâm Lệ mới xoắn tay vịn mở cửa ra.


      Thằng bé kia đứng ở trước mặt ngẩng đầu nhìn , Lâm Lệ cười khẽ im lặng cổ vũ đứa , đứa dùng sức gật đầu, sau đó mới bưng ly cà phê vào trong thư phòng.


      Trong thư phòng, Chu Hàn nghiêm túc cầm lấy giấy tờ ở tay đánh dấu, tưởng là Lâm Lệ, ngẩng đầu vừa muốn gì, khi nhìn thấy Tiểu Bân bưng ly cà phê vào, đột nhiên sửng sốt, dường như hơi bất ngờ .


      Đứa cũng có chút lo lắng, bưng cà phê tới trước bàn làm việc cách mét, mấp máy miệng, : “Dì, dì pha cà phê.”


      Chu Hàn khôi phục lại tinh thần, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Lâm Lệ đứng ở cửa, nhất thời cũng gì.


      Đứa thấy lời nào, trong lòng lại càng lo lắng, vội vã quay đầu lại tìm Lâm Lệ, đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm vào , dường như van xin giúp đỡ.


      Lâm Lệ hiểu được ý trong ánh mắt của đứa , vào, vừa vừa cười : “Tiểu Bân, con bưng cà phê đưa cho ba, ba làm sao uống được?” khi chuyện tới bên đứa , tay nhàng đặt vai của đứa , khích lệ : “ qua, đem cà phê cho bưng qua .”


      Đứa quay đầu nhìn Chu Hàn, chỉ thấy cũng nhìn dõi theo nó, thu hồi ánh mắt, nuốt nuốt nước bọt, cuối cùng quyết tâm, bưng cà phê về phía Chu Hàn qua, đứng ở bên cạch bàn sách, giọng mở miệng, “ba…ba, cà phê của ba.”


      Chu Hàn cũng nhận lấy ngay, mà nhìn đứa lúc lâu, lúc này mới đưa tay cầm lấy ly cà phê, liếc nhìn Lâm Lệ đứng ở bên cạnh đó, lại đem ánh mắt quay lại liếc nhìn đứa , chỉ câu, “Cảm ơn.” giọng lớn, thậm chí còn có chút ít được tự nhiên cùng vụng về.


      Mặc dù Chu Hàn rất giọng, nhưng đứa và Lâm Lệ đều nghe .


      Đứa quay đầu nhìn Lâm Lệ, ánh mắt kia lóe sáng, như là những lời lúc trước đều thành rồi.


      Lâm Lệ mỉm cười, lên sờ sờ đầu đứa , : “Được rồi, chúng ta ra ngoài , nên quấy rầy ba làm việc.”


      “Vâng.” Đứa gật đầu, vừa quay đầu nhìn Chu Hàn, sau đó để Lâm Lệ nắm tay ra khỏi thư phòng.


      Nhìn bóng dáng của hai người biến mất sau cửa gỗ, lúc này Chu Hàn mới thu lại ánh mắt, lần nữa nhìn xuống ly cà phê.


      Tay bưng ly cà phê lên miệng nhấp hớp, đột nhiên cảm thấy cà phê hôm nay còn vị đắng.


      Để cái ly xuống, Chu Hàn lắc đầu, nơi khóe miệng là ý cười nhàn nhạt mà bản thân cũng chưa chú ý tới.


      ra cà phê vẫn cà phê, chẳng qua là tâm tình người uống thay đổi hương vị tự nhiên cũng thay đổi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :