1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bất ái thành hôn - Mạc Oanh (86 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 50: Công viên tình nhân



      Tuy rằng Chu Hàn rất muốn thừa nhận chỉ số đương của mình cao, nhưng rốt cuộc cũng y như lời Lâm Lệ , đưa xem phim mà kéo ra ngoài dạo, bởi vì nghĩ ra việc hẹn hò ngoài xem phim và dạo ngoài còn có thể làm gì?


      Chu Hàn dừng xe con đường cạnh bờ sông, nhìn qua cửa kính xe có thể thấy người ta lại bờ đập rất náo nhiệt


      Lâm Lệ ngồi ghế phụ bên cạnh nhịn được mà bật ra tiếng cười khẽ, nụ cười này vẫn luôn hữu khuôn mặt suốt từ lúc ra khỏi nhà hàng.


      Chu Hàn tắt máy, quay đầu nhìn vào mắt Lâm Lệ, hơi buồn bực : “Buồn cười đến vậy sao, có thể khiến em cười cả dọc đường như thế.”


      Nghe vậy, Lâm Lệ cũng nhịn nữa, liền cười phá lên: “ phải chỉ số trình độ đương của rất cao sao, hẹn hò còn phải lên mạng tra cứu nữa à?”


      Chu Hàn trừng mắt nhìn , mở cửa xe xuống giọng : “ có kinh nghiệm”


      chưa từng hẹn hò, căn bản là có kinh nghiệm thực tế ở phương diện này, từ đến lớn cũng chỉ thích có mình Lăng Nhiễm, lúc Lăng Nhiễm và Tô Dịch Thừa ở bên nhau, có thích mấy cũng chỉ có thể im lặng đứng bên. Sau đó Lăng Nhiễm lại chủ động tìm đến rủ uống rượu tán gẫu, tất cả tiếp xúc cùng kết giao cũng là do ta chủ động, sau khi xảy ra kiện kia liền đưa ta sang Mỹ. Vì muốn cho ta cuộc sống tốt đẹp nên luôn bận rộn với công việc ở công ty, cũng có nhiều thời gian bên cạnh chăm sóc ta. Thế nên, tuy 32 tuổi, từng kết hôn, còn có đứa con rồi lại tái hôn, nhưng mà hoàn toàn là người ngoài nghề trong lĩnh vực đương này, hề có chút kinh nghiệm thực tế.


      Lâm Lệ theo xuống xe, vòng qua đầu xe đứng bên cạnh Chu Hàn, nghiêng đầu nhìn , tò mò hỏi: “Trước đây chia tay với mẹ tiểu Bân phải vì chả có chút tình tứ nào chứ?”


      Chu Hàn tức giận trừng mắt liếc Lâm Lệ cái, kéo tay siết chặt lại trong tay mình, “ nhiều như vậy làm gì, chuyên tâm vào hẹn hò !” xong kéo tay Lâm Lệ chen chúc vào đám người.


      Lâm Lệ nhìn sườn mặt cứng ngắc của , cả người cảm thấy vui vẻ lạ thường, giữa thanh huyên náo xung quanh, tay được Chu Hàn công khai nắm lấy, nhất thời quên mất cả xấu hổ và ngượng ngùng.


      Chu Hàn nắm tay giữa đoàn người, quảng trường bên bờ sông có nhiều sạp ăn hấp dẫn tầm mắt của lũ trẻ, giọng của chúng mang theo sung sướng và vui vẻ.


      Ven bờ cái đập của con sông này là công viên tình nhân thu hút nhất của thành phố, từng đôi từng đôi trong giai đoạn cuồng nhiệt, tay trong tay dọc theo con đường đầy gió, xa xa mặt sông những con tàu tỏa ra ánh sáng lấp loáng, thỉnh thoảng có tiếng còi tàu hú dài, tạo cho cả hai bên bờ sông Giang thành khung cảnh mỹ lệ.


      Lâm Lệ cứ bị Chu Hàn kéo đoạn như thế, lúc này mới có chút phản ứng, định rút tay mình ra khỏi tay Chu Hàn. tựa hồ nhìn ra ý định của , buông tay, thậm chí còn dùng sức nắm càng chặt hơn, nhìn cười như cười : “Sao? Còn ngượng à?”


      “Em, em có”. Lâm Lệ nghiêng mặt , có phần mất tự nhiên, nhìn .


      Chu Hàn cười nhạt, cũng gì, nắm tay cứ tiếp tục như vậy.


      Vừa tới đoạn giữa bãi sông thấy công viên Giang Tân, ra nơi này cũng được tính là công viên gì cả, lúc trước chỗ này từng trải qua giai đoạn phồn hoa sầm uất, du khách muốn vào cửa đều phải mua vé. Nhưng rồi trải qua khoảng thời gian phát triển kinh tế, kiến thiết lại Giang thành, vì diện tích đất và trang thiết bị khá thô sơ nên công viên này dần xuống dốc theo thời gian, cuối cùng thành phố quyết định hủy bỏ chính sách thu vé cửa và quản lý. Công viên như có sức sống mới, sáng sáng người già đến đây tập thể dục, buổi tối lại trở thành nơi lý tưởng cho nam nữ tới hẹn hò, vừa mang lại lợi ích kinh tế vừa có lợi ích thực tiễn, đương nhiên là vì được trông nom lâu, hoa cỏ mọc dại lên lại càng tạo thêm tình thú cho mọi người.


      Đứng ở cổng vào công viên, sắc mặt Lâm Lệ có chút mất tự nhiên quay đầu hỏi Chu Hàn: “Chúng ta, hay là chúng ta thôi đừng vào nữa”


      Chu Hàn nhướng mi, hỏi: “Vì sao?’, nhìn đôi nam nữ vào qua mặt họ, “ phải nhiều cặp tình nhân đều thích vào đây sao?”


      “Đó là người ta còn trong giai đoạn đương cuồng nhiệt, chúng ta đâu có giống như vây?” Lâm Lệ giọng , tay mân mê góc áo, mũi giầy nhàng đá vào mấy viên đá đất


      Giọng của đến mức chìm vào trong những thanh chung quanh, Chu Hàn nghe thấy gì, cau mày hỏi: “Em gì cơ?”


      Lâm Lệ ngẩng đầu nhìn , cười cười: “ có gì, có gì”


      Chu Hàn nhìn chằm chằm hồi lâu, hỏi nhiều nữa, chỉ : “Vào thôi”. xong, kéo tay vào trong công viên.


      Lâm Lệ biết làm sao, đành theo , nơi này quả rất nhiều người nhau đều muốn đến, chẳng qua là vì cây cối rậm rạp quanh năm, lại có người chuyên về chăm cây cảnh chú ý chăm sóc và chăm nom, cho nên cả công viên nhìn có vẻ ngổn ngang, nhưng mà chính những lộn xộn này lại đúng ý những đôi nhau cuồng nhiệt, có những cây cối này che chắn những hành động thân mật nho của các đôi tình nhân có thể tránh bị người khác bắt gặp.


      ra công viên Giang Tân này còn có cái tên khác, là “công viên tình nhân”, lúc còn học đại học, và Trình Tường cũng từng đến, nụ hôn đầu của hai người cũng là trao cho nhau trong lùm cây ở đây.


      Sau khi tiến vào rồi Chu Hàn mới hiểu được chút ít vì sao lúc ở cổng vào thái độ của Lâm Lệ lại do dự và mất tự nhiên, ban đầu khi vào, cũng chưa phát được bên trong có thiết bị hay trò chơi gì mới lạ có thể hấp dẫn nhiều đôi lứa đến vậy, nhưng tuy thấy, dường như lại có thể nghe được loại thanh rất mập mờ.


      Hiểu được vì sao các đôi tình nhân lại thích cái công viên được coi như phế tích này, Chu Hàn quay đầu cười như cười nhìn Lâm Lệ


      Lâm Lệ tự nhiên cảm nhận được ánh mắt của đầu mình, cũng nghe được thanh mập mờ phát ra của những nụ hôn cuồng nhiệt của các đôi tình nhân quanh đó, cả người đột nhiên trở nên khô nóng, mặt nóng bỏng đến khó chịu, cúi đầu kéo tay Chu Hàn, : “Chúng ta, chúng ta thôi”. xong gấp gáp muốn kéo ra khỏi công viên này.


      Chu Hàn đứng bất động, nhìn cả người được tự nhiên, khóe miệng nhếch lên thành độ cong tuyệt đẹp, tay dùng sức đem kéo vào lòng mình, cúi đầu giọng bên tai : “Em xem chúng ta có nên thử lần ?”


      Lâm Lệ còn để tay ngực muốn đẩy ra, giãy dụa thoát khỏi cái ôm của , chợt nghe tiếng bên tai như vậy, bỗng ngừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn : “, , , cái gì?”


      Chu Hàn cười, tay nâng, sờ lên khóe môi hé ra, dịu dàng vỗ về khuôn mặt , da thịt là mịn màng, giống như đứa trẻ vậy, bóng loáng trắng trẻo như trứng gà bóc, cảm giác non mềm như có thể tan thành nước.


      Lâm Lệ bị nhìn như vậy cảm giác ngượng ngùng, kéo tay xuống, nén lại nỗi ngượng ngùng đó, “Cũng còn sớm nữa, chúng ta về…”


      Lời còn chưa có cơ hội ra đến miệng bởi Chu Hàn căn bản còn để xong, liền giữ khuôn mặt , hôn đường xuống, cho Lâm Lệ cơ hội để từ chối, vừa ngang ngược nhưng lại làm mất dịu dàng


      Lâm Lệ trợn trừng mắt nhìn, lúc lâu sau mới có phản ứng lại, bị hôn môi thế này, mặt càng ngày càng nóng lại thêm thẹn thùng, theo bản năng lấy tay muốn đẩy ra.


      Chu Hàn đương nhiên cho cơ hội, tay giữ gáy, tay ôm chặt lấy thắt lưng của , trực tiếp hôn sau, trong nháy mắt dừng lại lấy hơi, còn quên nỉ non dán môi : “Nhắm mắt lại”


      Từ nỗi kinh ngạc lúc ban đầu, Lâm Lệ từ từ dần thích ứng với nụ hôn cuồng nhiệt đó, cơ thể như bị trúng mê dược, chậm rãi nhắm đôi mắt lại.


      Thấy khép dần đôi mắt, khóe miệng Chu Hàn cười khẽ, cũng có buông đôi môi , xoay người cái, nấp vào cây đại thụ phía sau, giam trong lòng mình và cái cây, chuyên tâm hôn , trong lúc đó khỏi suy nghĩ, trách tại sao các đôi tình nhân lại muốn đến nơi này, quả là nơi thích hợp để làm việc a!


      Lúc trở về, Lâm Lệ rất gấp, cắm đầu thèm để ý đến Chu Hàn phía sau.


      ở phía sau, Chu Hàn mặt lúc này lộ ra ý cười, nhìn qua tâm tình quả nhiên tồi.


      “Lâm Lệ, chậm thôi”. Chu Hàn ở sau lưng gọi to, muốn dừng lại.


      Nghe vậy quả nhiên Lâm Lệ ngừng bước chân, nhưng cũng có ý muốn đứng lại, quay đầu hung hăng trừng mắt với cái, xoay người chuẩn bị bước tiếp, nhưng cũng chú ý đến phía trước mình có đôi nam nữ lên gần tới bên cạnh, đột nhiên xoay người lại vừa lúc va phải cậu nam sinh tiến đến.


      Bởi vì hoàn toàn có phòng bị, va chạm làm cho Lâm Lệ mất thăng bằng ngã ra đằng sau, may mắn Chu Hàn tiến đến vừa kịp lúc, nhanh chóng đỡ lấy Lâm Lệ chuẩn bị ngã ra, ôm vào lòng, cúi đầu nhìn nhíu nhíu mày có chút trách cứ: “Lớn như vậy rồi mà còn có nhìn đường sao?”


      Lâm Lệ nhìn vào mắt , há mồm muốn phản bác, cuối cùng lại giận hờn quay đầu thèm để ý đến .


      Chu Hàn nhìn , ngẩng đầu lên nhìn người Lâm Lệ vừa đụng vào, vẻ mặt áy náy: “ xin lỗi, vợ tôi nhanh quá”. Đôi tình nhân thấy vậy, lắc lắc đầu: “ sao, có gì đâu”


      Trước khi , nam sinh kia còn cố ý nhìn Lâm Lệ, cười cười ái muội cùng Chu Hàn : “phụ nữ là phải dỗ.”


      Chu Hàn tươi cười, gật gật đầu: “Tôi biết”


      Cậu nam sinh lại cười với Chu Hàn: “Chúc may mắn!”


      Chờ đôi tình nhân kia khỏi, Chu Hàn cúi nhìn người trong lòng mình miệng vẫn còn lẩm bẩm, cười : “Vẫn còn giận sao?”


      Lâm Lệ vẫn tiếp tục bĩu môi, quay đầu, cũng năng gì.


      Chu Hàn sờ sờ cái mũi, : “ xin lỗi, là tốt, thấy tình huống”


      “Vốn là lỗi của mà”, Lâm Lệ hừ hừ


      “Lúc đó, nào biết ở phía sau cái cây kia thế mà lại còn có đôi tình nhân cũng hôn nồng nhiệt giống chúng ta chứ.” Chu Hàn giọng thầm


      Nghe vậy Lâm Lệ quay đầu, thở phì phì nhìn hồi lâu rồi đẩy ra, thèm quay đầu lại thẳng mạch rời khỏi.


      Nhìn bóng dáng của , Chu Hàn bật cười, lắc lắc đầu, nhanh chân đuổi kịp bước chân .

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chươ ng 51: Gặp nhau ở bệnh viện



      Buổi sáng tỉnh lại ở trong lòng Chu Hàn, trong nháy mắt như có ảo giác, Lâm Lệ cảm thấy và Chu Hàn dường như là hai người nhau từ lâu, thế cho nên giờ phút này tỉnh lại phát thân thể mình trần truồng nằm trong lòng cũng hề thích ứng chút nào.


      Trợn tròn mắt nằm trong lòng Chu Hàn lúc lâu, vì tránh cho khi Chu Hàn tỉnh dậy bốn mắt nhìn nhau lúng túng, Lâm Lệ chuẩn bị ngồi dậy.


      nhàng chuyển cánh tay đặt thắt lưng mình ra, vén chăn lên vừa mới chuẩn bị xuống giường, bàn tay lại quấn lên hông của , hơi dùng chút lực, trực tiếp kéo về lại lòng , phía sau lưng dán lên lồng ngực của , thậm chí có thể cảm giác được nhịp tim đập vững vàng mạnh mẽ người của .


      “Ách, em muốn dậy.” quay đầu lại, Lâm Lệ giọng .


      Đợi lúc lâu, phía sau cũng có truyền đến tiếng đáp lại, chỉ có tiếng hô hấp nhàn nhạt nhàng.


      Tiếng hô hấp bằng phẳng chút ba động khiến cho Lâm Lệ khỏi hoài nghi căn bản là còn chưa tỉnh lại, đưa tay vòng giữ lại chẳng qua là động tác vô thức trong mơ thôi.


      Nghĩ như vậy, lần nữa đưa tay đặt lên bàn tay của , lúc vừa mới chuẩn bị kéo ra, đột nhiên cảm giác lực đạo ngang hông mình càng nặng hơn, sau đó bàn tay của Chu Hàn dưới chăn lật trở lại cái liền bắt được tay , đỉnh đầu truyền đến tiếng hơi trầm thấp còn pha lẫn nồng đậm buồn ngủ, chỉ nghe thấy : “Hôm nay chủ nhật, ngủ cùng thêm lúc.”


      Nghe vậy, nhớ tới hôm kia trở về vào nửa đêm khuya khoắt, mà sáng sớm hôm qua lại dậy sớm, có lẽ cũng mệt.


      Nghĩ như vậy, Lâm Lệ gì phản kháng nữa, chỉ là an tĩnh để mặc ôm lấy mình như thế.


      Cứ nằm giường như vậy, mí mắt của Lâm Lệ càng ngày càng nặng, cuối cùng cũng chậm rãi tiến vào mộng đẹp lần nữa.


      Lúc Lâm Lệ tỉnh lại lần nữa Chu Hàn sớm có ở bên cạnh, bên giường còn lại sớm lạnh giá, có chút nhiệt độ nào, đưa tay dụi dụi đôi mắt, cầm lên đồng hồ điện tử đặt tủ đầu giường, hiển thị bây giờ là mười hai giờ ba mươi lăm buổi trưa, nghĩ tới vừa ngủ thế nhưng ngủ nhiều hơn 4 tiếng.


      Xoa cổ xoay người ngồi dậy, cầm quần áo từ phòng để quần áo thẳng vào phòng tắm, thay quần áo rửa mặt rồi ra ngoài, vào phòng bếp mở tủ lạnh tùy tiện lấy ít đồ ăn nhét vào bụng mình.


      Ăn xong bữa trưa, Lâm Lệ có việc gì vào trong thư phòng xem máy tính, đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua vốn định thăm mẹ Lâm cuối cùng bị cuộc hẹn đột nhiên của Chu Hàn quấy phá, liền tắt máy tính lấy quần áo từ trong tủ quần áo vào phòng tắm thay sau đó cầm lên túi xách của mình, trực tiếp ra cửa thuê xe đến bệnh viện.


      Lúc đến bệnh viện An Nhiên với cái bụng bầu to, vừa vặn ở đây chuyện phiếm với mẹ Lâm, tại mặc dù An Nhiên mang thai chưa nhiều tháng, nhưng mà vì mang thai đôi, bụng kia cũng rất lớn, bụng hơn bốn tháng, mà nhìn giống như phụ nữ có thai tháng thứ sáu, thứ bảy vậy.


      Thị lực của mẹ Lâm tại rất mơ hồ, ngay cả người đứng trước mặt bà, tại cũng chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mơ hồ, hoàn toàn nhìn mặt.


      Nhìn mẹ Lâm như vậy, nhớ tới quan tâm và chăm sóc của bà dành cho mình, Lâm Lệ khỏi đau lòng cho bà.


      An Nhiên mắt của mẹ Lâm phải phẫu thuật cắt bỏ khối u mới có thể khôi phục được, nhưng mà tất cả mọi người đều biết phẫu thuật mở hộp sọ nguy hiểm như thế nào.


      chuyện với mẹ Lâm lát, mẹ Lâm hơi mệt chút, Lâm Lệ đỡ bà nằm xuống, mà mình cùng An Nhiên vì tránh quấy rầy đến mẹ Lâm nghỉ ngơi trực tiếp ra khỏi phòng bệnh, ngồi ở băng ghế bên ngoài cửa phòng bệnh trò chuyện.


      Liếc nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau, lôi kéo tay của An Nhiên, Lâm Lệ có chút lo lắng hỏi: “Bác sĩ như thế nào, nhất định phải phẫu thuật sao?” Phẫu thuật mở hộp sọ, đến tỉ lệ phẫu thuật thành công là bao nhiêu, coi như là phẫu thuật trăm phần trăm thành công, người bị mở hộp sọ cũng chịu đau khổ bao nhiêu.


      “Nếu phẫu thuật mở hộp sọ mẹ hoàn toàn bị mù, hơn nữa khối u sau này rời vị trí, vậy trực tiếp nguy hiểm đến tính mạng.” An Nhiên như thế, gần đây vì lo lắng chuyện của mẹ mình, mặt đều là mỏi mệt cùng tiều tụy.


      Lâm Lệ ở trong lòng tiếng động than , kéo qua tay đặt lên đùi của mình, chỉ có thể an ủi : “Đừng lo lắng, người tốt như mẹ Lâm, nhất định có việc gì.” Bọn họ phải là bác sĩ, cũng có phép màu nào có thể để mẹ Lâm khỏi là khỏi, tại chỉ có thể cầu nguyện như vậy.


      An Nhiên gật đầu, nhìn Lâm Lệ vẻ mặt có chút buồn khổ, thanh nghẹn ngào : “Ta biết, nhưng mà Lâm Lệ, ta vẫn nhịn được lo lắng, mi nếu như mẹ xảy ra chuyện gì, vậy phải làm thế nào?”


      “Phi.” Lâm Lệ xuy miệng, nhìn An Nhiên chân thành : “ có ngộ nhỡ, khẳng định có chuyện gì, chớ tự mình hù dọa mình.” Đưa tay xoa xoa mặt ấy: “An tử, mi vì mình cũng phải vì hai đứa của ta trong bụng của mi mà suy nghĩ chứ, TV báo chí gì đó phải đều phụ nữ có thai phải tránh tâm tình xúc động, tại hỉ nộ ái ố của mi đều liên quan đến hai đứa trong bụng, nếu như cả ngày vẻ mặt mi đều buồn đau khiến cho hai con trai của ta sau này mặt lạnh giống như Chu Hàn kia, ta so với mi còn gấp hơn.”


      Nghe vậy, An Nhiên nhịn được bật cười, tức giận trắng mặt nhìn cái : “ nhảm, nếu là con trai khẳng định giống Dịch Thừa nhà ta.”


      “Đúng đúng đúng, giống Dịch Thừa của nhà mi.” Lâm Lệ cố ý chế nhạo , cố ý kéo hai chữ Dịch Thừa dài, cười đến có chút mập mờ, dùng bả vai phải đụng : “Đến lúc đó sinh con trai giống như Tô Dịch Thừa nhà mi, tốt nhất giống như tiểu hồ ly, nơi nơi lừa gạt con nhà người ta .” Nhìn nhìn Tô Dịch Thừa người ta, lúc này mới bao lâu, chẳng những bắt được người của An Nhiên, liền ngay cả trái tim đóng băng sáu năm kia của cũng được hâm nóng, nhìn An Nhiên tại, nơi nào còn cho phép người khác nửa câu đúng về chồng của ấy chứ. Thủ đoạn cao minh như thế, làm cho người ta bất tri bất giác mất cả người và tâm, người như vậy ta là hồ ly xảo trá, nơi nào sai chứ.


      Nhìn cái, An Nhiên có chút dở khóc dở cười : “Dịch Thừa ấy có phải đắc tội mi ở chỗ nào hay nha, làm sao ta cảm thấy mi giống như muốn gặp ấy vậy?”


      Lâm Lệ xoay người tựa vào vách tường, chỉ miễn cưỡng : “ ta có đắc tội với ta hay chẳng sao cả, nếu như ta khiến cho mi thương tâm khổ sở ta mới buông tha cho ta.” mới bất kể là ai, làm quan cũng tốt làm nông dân cũng được, điều quan tâm là ta có thể cho Nhiên hạnh phúc hay , những cái khác đều quan trọng


      Nhìn Lâm Lệ, khóe miệng An Nhiên cong lên, trong lòng có loại cảm động cùng ấm áp ra, thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể dùng câu biểu đạt: “Lâm Lệ, cám ơn mi.” Bạn bè của nhiều lắm, nhưng mà có Lâm Lệ như vậy là đủ rồi, còn gì tiếc nuối nữa.


      Ánh mắt Lâm Lệ quét qua , tức giận : “dở hơi.”


      Hai người cứ ngồi ở ghế dài như vậy, dựa vào vách tường tuyết trắng kia, cho dù lời nào hai người cũng cảm thấy lúng túng.


      Nhưng mà An Nhiên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Lệ hỏi: “Lâm Lệ, mi cùng Chu Hàn gần đây như thế nào?” Vừa rồi hình như nghe thấy Lâm Lệ nhắc tới Chu Hàn, tự nhiên như vậy.


      Lâm Lệ sửng sốt, hơi có chút xấu hổ, hai mắt đen to chuyển lòng vòng, cuối cùng lựa chọn giấu diếm, chỉ qua loa: “ có, có gì, còn như thế, có thể như thế nào chứ?” biết mình cùng Chu Hàn có thể có kết quả hay , mặc dù tại hết thảy xem ra cũng rất thuận lợi, nhưng mà ai có thể biết sau này như thế nào, thay vì đến lúc đó để cho An Nhiên quan tâm khổ sở vì mình, còn bằng vừa bắt đầu liền lựa chọn cho ấy.


      An Nhiên nhìn , ánh mắt soi mói giống như muốn từ mặt của nhìn xem có đầu mối gì xảy ra, híp híp mắt, hỏi dò: “Lâm Lệ, phải mi gạt ta cái gì chứ?”


      Trong lòng Lâm Lệ hơi có chút chột dạ, liếc mắt cố ý nhìn tới ấy, chỉ cười : “Ta gạt ai cũng có thể, còn có thể gạt mi sao, có chuyện gì, sống chung hòa bình, có chiến hỏa có khói thuốc súng.”


      “Ta thấy thế nào cũng giống a.” An Nhiên vẫn còn hoài nghi, lúc Lâm Lệ mới vừa tới Chu Hàn cũng quá tự nhiên rồi, hoàn toàn chút cảm giác cố ý, phải chân chính đem người để ở trong lòng, có thể được tự nhiên như vậy sao?


      “Mi nhìn ra cái gì nha, mi còn có thể xem tướng sao?” Lâm Lệ cười, : “Đừng có đoán mò nữa, ta và Chu Hàn như bây giờ cũng rất tốt, nhắc tới cũng khôi hài, hai người cho là có kinh nghiệm sai biệt lắm, về mặt sinh hoạt thế nhưng cũng có thể sinh ra ăn ý tương đối, mi hay .”


      An Nhiên nhìn , cũng chuyện, tựa hồ là xác nhận độ tin cậy những lời Lâm Lệ .


      Thấy ấy tin, Lâm Lệ khẽ thở dài tiếng, nhìn hỏi: “An Tử, mi cảm thấy tình huống của ta và Chu Hàn như thế, còn có thể ôm mong đợi gì đối với tình sao?”


      Nghe vậy, An Nhiên nhìn Lâm Lệ, lại bắt đầu có chút xác định được, đúng vậy, Lâm Lệ và Chu Hàn có kinh nghiệm giống nhau, hai người đều thương người đáng đến hơn mười năm, nếu phải rút ra khỏi cuộc tình sâu sắc này, phải là chuyện dễ dàng.


      phải là có khả năng, nhưng mà sợ rằng cần phải có nhiều thời gian hơn.


      “Lâm Lệ, ta muốn cái gì khác, giống như mi hy vọng ta hạnh phúc vậy, ta cũng vậy hy vọng mi có thể hạnh phúc, ta biết ai có thể cho mi hạnh phúc, nhưng mà người kia khẳng định phải là Trình Tường, cho nên đừng đóng cửa trái tim của mình lại khiến cho bản thân mình lưu luyến quá khứ, thử để cho người khác vào trong tim của ngươi, tựa như ta.” Nhìn Lâm Lệ, An Nhiên rất chân thành.


      Lâm Lệ nhìn , có loại xúc động nghĩ cho An Nhiên biết mình cũng thử, nhưng cuối cùng vẫn là nên lời, ra cho cùng, còn chưa đủ tự tin, chẳng những xác nhận Chu Hàn có thể mình hay , ngay cả mình có thể Chu Hàn hay cũng dám bảo đảm.


      Lôi kéo tay An Nhiên, Lâm Lệ chỉ cười nhạt gật đầu: “Ta biết.”


      Toàn bộ đề tài An Nhiên cũng thêm gì nữa, hai người lại ngồi bên nhau lúc, rất nhanh tới chập tối, lúc này Lâm Lệ mới đứng dậy chuẩn bị rời .


      Nhưng mà khi tới bồn hoa dưới lầu chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, người ngồi ở ghế đá con đường , thu hút chú ý của , chỉ thấy ta hai tay chống bắp đùi, vùi đầu vào bàn tay của mình.


      Lâm Lệ tiến lên, đứng lại trước mặt ta, nhàng lên tiếng, pha lẫn xác định gọi: “Chu Hàn?”

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 52: Cần phải có thời gian



      “Chu Hàn?” Lâm Lệ có chút quá chắc chắn nhìn .


      Chu Hàn ngẩng đầu, thấy Lâm Lệ đứng trước mắt cũng có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới gặp được ở trong bệnh viện.


      Xác định là , Lâm Lệ bước về phía trước, nhìn chân mày khóa chặt kia cùng khuôn mặt mệt mỏi, nhịn được có chút lo lắng hỏi: “, sao chứ?”


      Chu Hàn gì, chỉ bình tĩnh nhìn , nội tâm tựa hồ như đắn đo gì đó, cố kìm nén gì đó.


      Lâm Lệ nhớ tới bài báo viết về Lăng Nhiễm lúc trước, hình như trong đó rằng Lăng Nhiễm tại ở bệnh viện Trương gia, nghĩ đến đó, liền hiểu ,sở dĩ tại ở chỗ này, đoán chừng là đến thăm Lăng Nhiễm .




      Đột nhiên có loại cảm giác biết nên gì, có thể hiểu được cảm giác của ngay lúc này, hiểu được giằng co trong nội tâm , dù sao cũng là tình cảm hơn mười năm, kiên quyết quyết định từ bỏ là chuyện, nhưng mà trong lúc nhất thời, có thể lập tức buông tay được hay sao?


      Đáp án đương nhiên là thể, dù sao ban đầu trao nhiều tình cảm như vậy, sao có thể thu là có thể lập tức thu trở lại được.


      Lâm Lệ biết nên gì vào lúc này, có lẽ nên để cho mình an tĩnh lại.


      Nghĩ như thế, Lâm Lệ liền mở miệng : “Em về trước.” xong, xoay người định .


      Nhưng ngay lúc ấy, Chu Hàn chợt bắt lấy tay , nắm cổ tay chặt, có ý tứ muốn thả ra.


      Lâm Lệ xoay người lại, nhìn : “Sao vậy?”


      Chu Hàn vẫn gì, chỉ bình tĩnh nắm tay , siết chặt , đôi mắt sâu thăm thẳm kia nhìn chằm chằm .


      Lâm Lệ biết muốn làm gì, thấy cứ nắm tay rồi lại lời nào, Lâm Lệ cảm thấy có chút nên lời, được tự nhiên.


      Qua hồi lâu, Lâm Lệ rốt cuộc nhịn được, mở miệng : “Cái kia, cái kia em, em biết, có số chuyện muốn buông ——” cần phải có thời gian .


      Lâm Lệ còn chưa hết nửa câu sau, bị Chu Hàn hơi dùng sức lôi về phía trước, sau đó Chu Hàn vươn tay ôm trọn vòng eo , vùi đầu vào người , ôm chặt, lực đạo , có chút đau.


      Lâm Lệ bị ôm như vậy, cả người lúc lâu mới kịp phản ứng, cúi đầu nhìn Chu Hàn ôm chặt thắt lưng của mình, giơ tay lên muốn đẩy ra, nhớ tới ánh mắt mới vừa rồi của lại có chút đành lòng.


      Bàn tay giơ giữa trung có chút biết nên đặt như thế nào, cuối cùng chỉ có thể nhàng vỗ vỗ bờ vai của hỏi: “Chu, Chu Hàn, sao chứ?”


      Chui đầu vào bên hông của , Chu Hàn : “Cứ như vậy để cho ôm lát.” Giọng căng thẳng, mang theo cứng ngắc mất tự nhiên.


      Thấy như vậy, Lâm Lệ cũng thêm gì nữa, chỉ tiếng động khẽ thở dài tiếng, tùy ý để ôm mình như vậy.


      Cũng biết Chu Hàn cứ như vậy ôm bao lâu, cho đến lúc Lâm Lệ cảm giác chân của mình đứng bắt đầu có chút chết lặng, gót chân do giày cao gót mà bắt đầu hơi có chút đau đớn, Chu Hàn rốt cục buông ra, trực tiếp đứng dậy, cũng nhìn , chỉ câu: “ thôi.” Sau đó nhấc chân về phía cửa của bệnh viện.


      Nơi cuối chân trời, mặt trời chậm rãi lặn về phía tây, chỉ còn chút đám mây ngược ở phía chân trời, tầng mây nhiễm đỏ kia, trận gió tinh tế thổi qua, ban đêm cuối mùa thu gió đêm mang theo chút lành lạnh, đột nhiên cảm thấy bụng lúc này cũng có tia lạnh lẽo, Lâm Lệ lúc này mới cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy áo sơ mi bụng biết khi nào ướt át, ngẩng đầu nhìn thân ảnh cao lớn xa trước mắt, trong lòng Lâm Lệ khẽ có chút xúc động, cái loại xúc động này càng về sau mới biết được đó là đau lòng, đó là thương tiếc.


      Mở ra cửa xe ngồi lên xe của Chu Hàn dừng ở cửa bệnh viện, Lâm Lệ đưa tay kéo qua dây thắt lưng an toàn thắt lại, thân thể đoan chính ngồi xong, theo thói quen quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.


      lúc lâu cũng thấy Chu Hàn khởi động xe rời , Lâm Lệ lúc này mới hơi nghi ngờ giải thích được xoay đầu lại, mà xoay đầu lại đồng thời đúng lúc đụng vào đôi mắt của , ra là vẫn ngó chừng nhìn .


      Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Lệ khỏi sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Sao vậy?”


      Chu Hàn bình tĩnh nhìn , giống như lúc ở trong bệnh viện, chỉ nhìn nhưng lời nào.


      sao?” Lâm Lệ nhìn , suy nghĩ lát rồi : “Nếu để em tới lái xe?”


      Chu Hàn vẫn lời nào, chỉ là bình tĩnh nhìn .


      Lâm Lệ lúc này biết nên gì hoặc là có thể cái gì, chỉ có thể theo cùng nhau trầm mặc.


      Hai người cứ như vậy ngồi ở trong xe lúc lâu, bên ngoài sắc trời mờ dần, ánh nắng chiều hoa mỹ cũng từng chút từng chút bị màn đêm thay thế, Chu Hàn trầm mặc bên trong buồng xe lúc này đột nhiên mở miệng : “ thăm.”


      “Ách?” đầu đuôi, Lâm Lệ nghe có chút hỗn độn, trong lúc nhất thời biết lời này của là có ý gì, chỉ có thể nghi hoặc nhìn .


      Chu Hàn nhìn mắt , quay đầu , giọng lại lần nữa: “ thăm Lăng Nhiễm.” Trước khi tới đây tự với mình rằng gặp Lăng Nhiễm lần cuối cùng, lần này gặp mặt cũng cần gặp nữa, coi như là để mình kết thúc tình cảm những năm gần đây dành tặng cho ta, nhưng mà sau lúc tới bệnh viện, lúc đợi thang máy, do dự, tự hỏi ngược lại mình, giống như hạ quyết định buông xuống, vậy còn gặp mặt lần cuối còn có ý nghĩa gì nữa chứ?


      Cứ như vậy, chần chờ, ngồi ở ghế đá bên cạnh bồn hoa của bệnh viện, chậm chạp tới, cho đến lúc Lâm Lệ xuất kêu .


      Lâm Lệ nhìn lúc lâu, cuối cùng mới châm chước : “Em hiểu, có số việc luôn cần phải thời gian.” tin tưởng muốn quyết tâm buông bỏ Lăng Nhiễm, nhưng mà cũng hiểu được quá trình để xuống này cần phải có thời gian, hoặc nhiều hoặc ít, hoặc dài hoặc ngắn.


      Chu Hàn thêm gì nữa, đưa tay khởi động xe rời .


      Lâm Lệ cũng thêm gì nữa, nhìn mắt , lần nữa quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa xe vụt qua cực nhanh.


      khí trong xe an tĩnh có chút quỷ dị, dọc theo đường hai người đều lời gì.


      Xe chậm rãi dừng lại ở bãi đậu xe dưới cao ốc, lúc Lâm Lệ đưa tay mở cửa chuẩn bị xuống, Chu Hàn bên đột nhiên mở miệng hỏi: “Mới vừa rồi tại sao bệnh viện, thân thể thoải mái sao?”


      Tay Lâm Lệ nắm cần cửa chần chờ, lắc đầu : “ có, mẹ của An Nhiên thân thể tốt phải nhập viện, cho nên em qua xem chút.”


      Nghe vậy, Chu Hàn hiểu gật đầu, hỏi gì thêm, trực tiếp mở cửa xuống xe.


      Hai người trước sau tới thang máy, lúc đợi thang máy điện thoại di động của Chu Hàn vang lên, là bên kia cơ quan đại viện gọi điện thoại tới, cầm lấy điện thoại di động nhìn lúc lâu, cuối cùng đưa tay nhấc máy: “A lô.”


      “A Hàn, con công tác trở về chưa?”


      Cuộc gọi này là mẹ Chu gọi tới, cả hoàn cảnh quá mức an tĩnh, quanh thân chút tiếng vang cũng có, cho nên Lâm Lệ có thể ràng nghe được tiếng mẹ Chu sót chút.


      trở lại.” Chu Hàn trả lời, thanh ôn hoà, nặng, bình thản có có tia phập phồng gợn sóng.


      Mẹ Chu bên kia điện thoại hơi dừng lại chút : “Chuyện Lăng Nhiễm con cũng biết , đứa bị mẹ nhận lấy Lâm Lệ có với con .”


      “Dạ.” Chu Hàn đáp lại, thanh đạm như cũ giống như cũng chuyện phải là chuyện của mình.


      “Ai, con đứa này như thế nào…” Mẹ Chu muốn cái gì, nhưng đến khóe miệng cuối cùng vẫn ra, chỉ nghe thấy bên kia điện thoại khẽ thở dài tiếng : “Hai ngày nay Tiểu Bân bị cảm chút, nếu trở lại buổi tối tới đây , đứa nhớ con, lúc ngủ cũng luôn gọi ba ba.”


      Chu Hàn trầm mặc lát rồi : “ qua được rồi, con ở bên công ty, còn có chuyện chưa xử lý xong.”


      “Công việc, công việc, trong lòng con, trong mắt con tất cả đều là công việc. Đứa kia là của con, là ruột là xương thịt của con, chẳng lẽ so với những công việc kia quan trọng bằng sao?” Cảm xúc của mẹ Chu bên kia điện thoại có chút kích động, tức giận : “Chu Hàn, con chừng nào trở nên máu lạnh như vậy? Ban đầu con vì Lăng Nhiễm cái gì cũng đều để ý, mẹ biết con cùng Lăng Nhiễm đến tột cùng xảy ra những chuyện gì rồi tách ra, nhưng mà Tiểu Bân dù sao cũng là con trai của con, cho dù trong lúc con cùng Lăng Nhiễm có cái gì, con cũng nên đem thoải mái đổ ở người Tiểu Bân.”


      Nhìn vách tường hiển thị lên tầng lầu của thang máy, Chu Hàn chỉ : “Con có.”


      “Con có hay trong lòng tự mình biết.” Mẹ Chu xong liền trực tiếp cúp điện thoại.


      Cầm lại điện thoại, Chu Hàn ngó chừng màn hình hồi lâu, cuối cùng đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi áo.


      “Đinh!” thang máy đinh tiếng tới, người từ bên trong thang máy ra ngoài.


      Đợi người từ trong thang máy lục tục tất cả đều ra ngoài, cuối cùng thang máy trống lúc lâu, cũng thấy Chu Hàn cùng Lâm Lệ vào.


      Hai người đứng ở cửa thang máy lúc lâu, Lâm Lệ cuối cùng mở miệng : “Cái kia… Nếu em qua xem đứa chút .”


      cần.” Chu Hàn cự tuyệt, đưa tay lần nữa ấn thang máy mở ra.


      Lâm Lệ nhìn , cuối cùng có chút nhịn được mở miệng: “Chu Hàn, Tiểu Bân bé dù sao cũng là con của .”


      Nghe tiếng, Chu Hàn mạnh mẽ xoay đầu lại, tâm tình hơi có chút kích động : “Có phải con trai của tôi hay các người cũng biết gì hết.”


      Lâm Lệ ngẩn ra, bị cảm xúc của đột nhiên xảy ra hù tới, lúc lâu có chút ra lời.


      Chu Hàn có chút đau đớn nhắm lại mắt, hai tay bên hông nắm chặt, tựa hồ là cố gắng áp chế cảm xúc cuồn cuộn trong nội tâm kia.


      Qua lúc lâu, lúc này mới mở mắt ra, nhìn Lâm Lệ chỉ giọng câu: “Em lên trước .” xong trực tiếp lướt qua Lâm Lệ lần nữa về phía bãi đậu xe.


      Lâm Lệ nhìn bóng lưng của biến mất ở chỗ rẽ ra, cuối cùng than lắc đầu, lần nữa nhấn thang máy.


      Lâm Lệ cũng biết Chu Hàn là cơ quan đại viện hay là chỗ nào, Lâm Lệ mình lên lầu từng muốn lái xe trực tiếp đến đại viện nhìn tình huống của Tiểu Bân chút, cuối cùng vẫn là bỏ qua, cho cùng ra lấy thân phận của tại, cũng có tư cách quan tâm đứa hoặc là những việc khác.


      Ngồi ở trong phòng khách xem TV có chút chán đến chết, có có mục đích gì, chỉ giết thời gian.


      Cứ như vậy nửa nằm ghế sa lon nhìn, mơ mơ màng màng liền ngủ mất.


      Lâm Lệ cũng biết mình tựa vào ghế sa lon như vậy ngủ bao lâu, lúc mơ mơ màng màng cảm giác mình giống như treo ở giữa trung, thân thể cả người nhàng phiêu phiêu, nâng lên mí mắt có chút ít trầm trọng, mơ hồ giống như nhìn thấy khuôn mặt của Chu Hàn.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 53: Cảm cúm.



      Lâm Lệ bị cảm, ngày hôm qua nằm ghế sa lon xem TV trong phòng khách cẩn thận ngủ mất, sau đó bị cảm , buổi sáng khi tỉnh lại đầu cực kỳ choáng váng, cả người mơ mơ màng màng, lỗ mũi bị tắc nghẽn cơ hồ thở được.


      Nhiệt độ cơ thể khoảng 38,5 độ, có chút cao, Chu Hàn muốn dẫn bệnh viện, nhưng mà Lâm Lệ kiên trì uống thuốc tốt rồi.


      Cho nên Chu Hàn liền đến tiệm thuốc mua thuốc cảm cúm cùng thuốc hạ sốt cho , Lâm Lệ uống thuốc xong, bởi vì là chủ nhật, làm cũng có chuyện trọng yếu đặc biệt gì muốn ra ngoài, cho nên Lâm Lệ ngủ ở nhà ngày, nhưng mà dường như cũng có biến chuyển tốt hơn là mấy.


      “Hắt xì…” kéo lấy tờ giấy ăn tủ đầu giường, tay lau lau lỗ mũi, tay kia còn lại cầm lấy điện thoại di động để ở bên tai của mình, ngừng gật đầu lên tiếng : “Dạ, con biết rồi, có uống thuốc, con ngủ giấc là tốt lên liền.”


      Bên kia điện thoại là mẹ Chu gọi tới, mẹ Chu vốn là nghĩ gọi điện thoại cho Lâm Lệ để cho Lâm Lệ khuyên nhủ Chu Hàn về thăm Tiểu Bân chút, sau khi chuyện điện thoại mới biết được ra là Lâm Lệ cũng bị cảm ngã bệnh, cho nên khó tránh khỏi lại muốn quan tâm dặn dò phen.


      “Đừng chỉ uống thuốc tây, nên nấu chút nước gừng, uống ngay, bảo đảm tốt, tốt hơn thuốc tây rất nhiều.” Bên kia điện thoại, mẹ Chu sợ nề hà, liên tục dặn dò: “Uống nước gừng xong lên giường nằm ngủ giấc , chăn đắp nhiều chút, bọc kín mình chút ít, ra nhiều mồ hôi mới tốt.”


      Trong lòng của Lâm Lệ cảm thấy ấm áp, gật đầu, bên đồng ý : “Con , để con nấu nước gừng, cám ơn mẹ.” Chỉ có người thân chân chính đau lòng người của mình mới có thể lần lại lần quan tâm, sợ nề hà như vậy, loại cảm giác này vô cùng chân làm cho người ta cảm thấy ấm áp.


      “Ai nha, nếu để mẹ qua xem, các con còn trẻ tuổi làm sao có thể biết làm những thứ này.” Mẹ Chu vẫn là có chút yên lòng: “Mẹ hứa với cha mẹ của con, cũng thể để con bị bệnh gì đâu nha.” Bà là tuyệt đối tâm đối với Lâm Lệ, đứa này tệ, thương gả xa cha mẹ, lúc nào cũng muốn chăm sóc nhiều hơn.


      “Mẹ, cần, mẹ cho con biết cách nấu là tốt rồi, con tự làm.” Lâm Lệ từ chối nhã nhặn, : “Hơn nữa tại Tiểu Bân cũng bị cảm cúm, còn cần mẹ chăm sóc đây.”


      Bên kia điện thoại, mẹ Chu trầm mặc lát, khẽ thở dài tiếng : “Tiểu Lệ a, ra những lời này nên với con, mẹ biết con là tốt, cũng đối tốt đối với Tiểu Bân, nhưng mà con thử xem, có phải là do sợ con mất hứng, cho nên A Hàn mới hết sức lạnh nhạt với Tiểu Bân như vậy ? ra cũng đúng, các con dù sao vẫn là tân hôn, tổng lại vẫn muốn có riêng gian cho hai người, nếu như đứa ở cùng chỗ với các con tiện, vậy sau này để cho đứa ở lại bên này là được rồi, dù sao trong nhà cũng có tài xế, sáng tối đưa đón học cũng dễ dàng.”


      Lâm Lệ sửng sốt lúc lâu, có chút nghe ý tứ trong lời của bà, vội giải thích: “Mẹ, có phải con làm gì đó tốt khiến cho mẹ hiểu lầm cái gì hay ? Con chưa từng cảm thấy Tiểu Bân gây trở ngại cho bọn con.”


      có, con có có chỗ nào làm tốt, mẹ với cha con hai người đều nhìn ra con là tâm thích đứa Tiểu Bân này, biết con đối với Tiểu Bân rất tốt, chúng ta cũng có ý trách tội con, có, đừng suy nghĩ nhiều nha.” muốn làm cho con dâu hiểu lầm, mẹ Chu vội giải thích : “Ý của mẹ là có phải do A Hàn muốn cưng chiều con, sợ đáy lòng con có ngăn cách, cho nên cố ý làm bất hòa chút với đứa này, con cũng biết, trẻ con luôn rất nhạy cảm, huống chi Tiểu Bân từ vẫn đều theo sống cùng A Hàn, cho dù mặt A Hàn bình thường luôn vừa lạnh vừa thối, nhưng mà dù sao cũng là người thân nhất của Tiểu Bân, hai người ở nước Mỹ sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, Tiểu Bân đúng là có chút lệ thuộc vào A Hàn, hai ngày này cảm cúm ngã bệnh, buổi tối lúc ngủ thiếp , mơ mơ màng màng cũng là kêu ba ba, mẹ nhìn thấy mà đau lòng thay cho đứa này.” Vừa , mẹ Chu nhịn được có chút lạc giọng.


      Lâm Lệ biết thái độ của Chu Hàn bình thường đối với đứa , cũng nhớ được tối hôm qua lúc nhận được điện thoại biết đứa ngã bệnh xong vẫn lãnh mạc cùng quan tâm như cũ, mà đừng mẹ Chu đau lòng cháu trai, ngay cả cũng đau lòng thay Tiểu Bân, suy nghĩ lát liền hỏi: “Mẹ, con nên làm gì đây?”


      Mẹ Chu khẽ thở dài tiếng : “Tiểu Lệ a, hôm nay khi nào Chu Hàn tan việc về nhà, con giúp mẹ khuyên nhủ A Hàn được , bảo cho nó rút chút thời gian thăm Tiểu Bân, đứa này rất nhớ .”


      Lúc Chu Hàn cầm cặp công văn từ trong công ty về đến nhà, mới mở cửa vào liền ngửi thấy trong nhà truyền tới tiếng hắt xì tiếp tới tiếng, chân mày tự chủ khẽ nhíu chặt, theo bản năng giọng thầm: “ này uống thuốc sao, làm sao nghe giọng cảm thấy cảm cúm so sánh với buổi sáng còn nghiêm trọng hơn chút ít?”


      Đổi lại giày, trực tiếp thẳng vào phòng khách, đem cặp công văn cầm trong tay thả ghế sa lon phòng khách, Chu Hàn nhìn người nào đó vẫn mặc đồ ngủ hắt xì rồi lại hắt xì, tay cầm lấy dao đứng trong phòng bếp, biết cắt cái gì.


      “Hắt xì —— hắt xì —— hắt xì —— “


      Lâm Lệ có chút khó chịu đưa tay lên xoa xoa cái mũi, hoàn toàn có chú ý tới phía sau có người tới, chuyên tâm cầm lấy dao cắt củ gừng thớt gỗ, bởi vì là rất khó chịu, cho nên mới nghe theo phương pháp của mẹ Chu chưng nước gừng uống, hy vọng có thể hữu hiệu như lời mẹ Chu tốt.


      “Em làm gì vậy?” Phía sau, Chu Hàn đột nhiên lên tiếng, làm cho Lâm Lệ sợ hết hồn, thiếu chút nữa cẩn thận đem con dao thái gừng kia cắt vào tay của mình.


      Quay đầu, nhìn Chu Hàn biết từ lúc nào chạy tới phía sau mình : “, trở về lúc nào vậy? Bước cũng có tiếng động.” là hoàn toàn nghe được chút động tĩnh gì, nâng tay lên nhìn đồng hồ chút, giờ này trở về, có phải quá sớm hay , mới hơn 5 giờ chiều, còn chưa tới sáu giờ.


      Chu Hàn nhìn mắt , cũng trả lời ngay vấn đề của , ánh mắt liếc nhìn củ gừng thớt gỗ kia, chỉ vào những mẩu gừng bị Lâm Lệ cắt lớn đều nhau hỏi: “Em cắt những thứ này chuẩn bị làm cái gì? Đừng cho biết là em chuẩn bị để xào rau.”


      Lâm Lệ lườm mắt nhìn , cầm lấy miếng gừng mình vừa mới cắt xuống dày ước chừng centimet : “Có người thái đống lớn gừng như vậy để xào rau sao?” Giọng mang theo nồng đậm giọng mũi, vẻ mặt kia tựa hồ như cười Chu Hàn sao lại ngớ ngẩn thế.


      Chu Hàn nhíu mày, hai tay ôm ngực hỏi: “Vậy em chuẩn bị nó làm gì.”


      “Đương nhiên là để chưng gừng.” Lâm Lệ xong, vẻ mặt dương dương tự đắc, sau khi xong liền xoay người sang chỗ khác chuẩn bị tiếp tục cắt thêm vài miếng, nghĩ tới cắt nhiều gừng hơn chút có hiệu quả nhiều hơn chút.


      “Là ai cho em biết nước gừng cần dùng miếng gừng dày như vậy?” Chu Hàn phía sau lành lạnh hỏi.


      “Mẹ a.” Lâm Lệ đương nhiên , sau đó cảm giác mình nhanh miệng, đổi lời : “Chu, mẹ Chu a.”


      Chu Hàn nhìn mắt , tiến lên đưa tay đoạt lấy con dao cùng miếng gừng của , vừa vừa cắt củ gừng kia thành từng lát : “Em cắt từng khối lớn như vậy, em cũng sợ bị cay chết à?”


      , phải là phải cắt thành khối lớn mới có hiệu quả sao?” Lâm Lệ hiểu, hỏi.


      Chu Hàn cũng quay đầu lại, chỉ lành lạnh hỏi: “Xin hỏi là vị lão sư nào dạy em như vậy? Đừng cho là mẹ, uống nước gừng bà nấu nhiều năm như vậy, chưa từng có lần nhìn thấy trong chén xuất miếng gừng giống như em cắt tại.”


      Lâm Lệ bĩu môi, phản bác, mẹ Chu quả cũng gừng phải cắt như thế nào, là chính cho rằng là phải cắt như vậy.


      “Trước kia em cũng xuống phòng bếp sao?” Đem miếng gừng lại lần nữa cắt thành sợi gừng, Chu Hàn có chút lơ đãng thuận miệng hỏi.


      Lâm Lệ ngẩn người, nhớ lại quả cũng chưa từng xuống phòng bếp, phải là nguyện ý, mà là có cơ hội, trước khi lên đại học là cha mẹ, sau khi lên đại học có Trình Tường, quả có cơ hội nào cho xuống bếp học.


      Gừng cắt thành sợi thả vào trong nồi, cho thêm nước rồi cho thêm ít đường phèn, sau đó mới mở bếp, đem cái vung đậy lên.


      Đợi làm xong hết tất cả, lúc Chu Hàn lần nữa xoay đầu lại thấy Lâm Lệ ngây ngốc, có chút hoảng thần đứng đó.


      Đưa tay sờ lên trán của , do tay vừa mới được rửa nên bàn tay có chút lạnh, khỏi làm Lâm Lệ rùng mình cái, lúc này mới khiến phục hồi lại tinh thần, nhận thấy được mình có chút thất thần.


      Nhìn Chu Hàn, có chút khó hiểu, hỏi: “, làm gì vậy?” Đưa tay liền muốn kéo tay của xuống.


      Trước khi Lâm Lệ đưa tay kéo tay của xuống, Chu Hàn trực tiếp đem tay nắm ở trong lòng bàn tay của mình, tay kia dán lên cái trán của đo nhiệt độ, sờ soạng lúc lâu, thu tay lại rồi đặt lên trán của mình, nhướng mày, hỏi: “Làm sao còn nóng như vậy, thuốc mua buổi sáng em có uống sao?”


      Lâm Lệ theo bản năng lắc đầu, nhưng ngay sau đó vừa mãnh liệt gật đầu : “Uống, đều uống.”


      “Còn sốt, được, đưa em tới bệnh viện.” Chu Hàn nhíu chặt đầu lông mày, hôm nay sở dĩ về sớm chút là lo lắng cho , quả nhiên sốt vẫn chưa giảm bớt.


      Lâm Lệ lắc đầu, cự tuyệt : “ cần , chỉ là cảm cúm mà thôi, mẹ Chu uống cái này tốt, để cho em uống xong rồi lập tức ngủ là được.”


      Chu Hàn cau mày, ngó chừng nhìn lúc lâu, : “Về phòng , khi nào làm xong đem vào cho em.”


      Cũng biết có phải là hôm nay ở giường nằm lâu hay là bởi vì cảm cúm nóng rần lên, mặc đồ ngủ như vậy đứng ở chỗ này lâu, quả có chút lạnh. Cũng tiếp tục cự tuyệt nữa, Lâm Lệ gật đầu, xoay người trở về phòng.


      Lúc Chu Hàn bưng nước gừng nấu xong vào phòng ngủ, Lâm Lệ dựa cả người vào giường biết suy nghĩ cái gì đến thất thần.


      Đem nước gừng tới cho , Lâm Lệ phục hồi lại tinh thần, gật đầu cảm ơn, đưa tay nhận lấy, múc thìa cho vào trong miệng.


      “Cẩn thận ——” Bên này Chu Hàn còn chưa kịp chữ ‘nóng’ ra khỏi miệng, bên kia Lâm Lệ bỏng đến che miệng, vẻ mặt thống khổ.


      Chu Hàn nhận lấy cái chén trong tay , chỉ sợ cẩn thận hất toàn bộ xuống giường. Vẻ mặt nghiêm túc, có chút trách cứ : “Làm sao lại giống như con nít, còn nóng như vậy lại đưa vào miệng.”


      Lâm Lệ che miệng, ủy khuất : “Em làm sao biết, cũng nhắc nhở em!”


      Chu Hàn tức giận liếc cái, thả cái chén kia lên bên tủ đầu giường, lần nữa đứng dậy, ra khỏi phòng.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 54: Thân thế của tiểu Bân



      Chu Hàn trở lại phòng lần nữa tay bưng cốc nước, đưa cái cốc trong tay cho Lâm Lệ, : “Dùng nước lạnh súc miệng , ổn hơn chút.”


      Lâm Lệ che miệng, đầu lưỡi còn rát, bưng nước lạnh trong tay , liền uống ngụm to, lúc này mới dễ chịu hơn chút.


      Muốn uống nữa, cái cốc trong tay bị Chu Hàn lấy , nghe thấy Chu Hàn : “ giờ em bị cảm, đừng uống nhiều nước lạnh như vậy.” xong đặt cái cốc lên tủ đầu giường, sau đó bưng bát nước gừng để lên mép thổi thổi, dùng cái thìa nếm thử, xác định nhiệt độ bỏng nữa, mới đưa cái bát cho Lâm Lệ, : “uống , nóng, uống từ từ là được, rồi ngủ giấc.”


      Lâm Lệ đưa tay nhận lấy, gật đầu, giọng : “Cảm ơn.” Sau đó mới bưng bát đặt lên miệng, có bài học đau đớn lần trước, lần này Lâm Lệ uống vô cùng cẩn thận, đầu tiên là nhàng uống hớp , xác nhận nhiệt độ vừa phải, lúc này mới yên tâm uống ngụm lớn, nhưng mà vẫn tính sai, vị cay của nước gừng kia khiến nhất thời chưa thích ứng được, nhe răng nhếch miệng híp mắt : “sao lại cay như thế a!”


      Chu Hàn nhìn vẻ mặt phong phú của , khỏi cong khóe miệng.


      Cay cay, cuối cùng Lâm Lệ vẫn uống hết bát nước trà gừng.


      Chu Hàn nhận lấy cái bát từ trong tay , đưa tay đỡ nằm xuống, vừa : “nằm ngoan, tại nhắm mắt lại ngủ giấc, ra nhiều mồ hôi thoải mái hơn.”


      Lâm Lệ gối đầu lên gối, cũng nhắm mắt lại như Chu Hàn , mở mắt to nhìn chằm chằm cúi dịch góc chăn cho , đột nhiên phát bên dưới vẻ mặt lạnh lùng kia ra mà trái tim rất dịu dàng.


      Giống như là chủ ý đến ánh mắt của , Chu Hàn dừng động tác tay, quay sang đối diện với ánh mắt Lâm Lệ.


      Cảm giác như là thời gian dừng lại trong nháy mắt, Lâm Lệ cứ nhìn chằm chằm như vậy, rất trực diện, có chút nào che dấu. Chu Hàn cũng nhìn lại , ánh mắt ổn định thâm thúy.


      “Em nhìn cái gì?”


      Tiếng trầm thấp cực kỳ từ tính của Chu Hàn vang lên bên Lâm Lệ, khi chuyện, hơi thở ấm áp phả vào mặt Lâm Lệ, cảm giác ấm dường như xen lẫn sương mù.


      Lúc này Lâm Lệ mới lấy lại tinh thần, mắt nhìn chằm chằm , ánh mắt cũng có bởi vì lúng túng mà rời , nhớ tới cuộc điện thoại mẹ Chu gọi tới lúc trước, chậm rãi mở miệng, : “ ràng có trái tim rất dịu dàng, sao lại lạnh lùng nhẫn tâm với tiểu Bân như thế.”


      Ánh mắt Chu Hàn đột nhiên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Lệ còn dịu dàng như vừa rồi, đứng dậy nhìn nữa, đưa lưng về phía Lâm Lệ chỉ nghe lạnh giọng : “em nghỉ ngơi .” Thanh cứng ngắc hề còn chút nhu tình nào, xong liền muốn ra ra cửa.


      Thấy muốn , Lâm Lệ vội vàng ngồi dậy khỏi giường, nhìn Chu Hàn gần đến cửa, vội lên tiếng : “ trốn tránh sao? Tại sao vừa đến Tiểu Bân lại như vậy, nó chỉ là trẻ con, là con trai của , đối xử với nó thế này cảm thấy quá đáng sao?” Lâm Lệ rất nhanh, giọng có chút vội vàng.


      Chu Hàn dừng bước, quay đầu lại, cũng gì.


      Thấy ngừng lại, Lâm Lệ tiếp tục : “lúc chiều mẹ Chu gọi điện thoại tới đây, lúc tiểu Bân phát sốt mơ mơ màng màng còn gọi , nó chỉ hy vọng đến thăm nó chút, cầu như thế rất quá đáng sao? Tại sao lại đối xử lạnh lùng với nó như vậy, nó là con trai , chẳng lẽ đúng sao?”


      Chu Hàn vẫn quay đầu lại, chỉ đau đớn : “em biết gì cả.”


      “Đúng, em biết cái gì hết, em biết rốt cuộc giữa và Lăng Nhiễm từng xảy ra chuyện gì, em chỉ biết đối với tiểu Bân như thế là quá đáng, nó làm sai cái gì? sao lại chuyển nỗi hận đối với Lăng Nhiễm lên người nó!” Lâm Lệ chỉ trích , thanh bởi vì cảm cúm mà mang theo nồng đậm giọng mũi và hơi khàn khàn.


      “Ha ha.” Đột nhiên Chu Hàn phá lên cười, thanh kia trầm thấp, xen lẫn tự giễu.


      cười cái gì?” Lâm Lệ nghi hoặc nhìn .


      Chu Hàn dừng người, nhưng quay đầu, lạnh giọng : “Tiểu Bân phải là con trai .”


      “Hả…” Lâm Lệ sửng sốt, vừa rồi nghe lầm hay là gì? Chu Hàn Tiểu Bân là con trai !


      Đợi Lâm Lệ phục hồi tinh thần lại, khi ngẩng đầu Chu Hàn sớm mở cửa ra ngoài.


      Lâm Lệ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng khép hờ kia, vẫn có chút dám tin lời Chu Hàn vừa , tiểu Bân phải là con trai , vậy là con trai của ai?


      Nghĩ tới, Lâm Lệ vén chăn lên định xuống giường ra ngoài lên tiếng hỏi , nhưng người đến cửa rồi dừng lại, tay nắm cái nắm cửa lại do dự.


      Nếu quả đúng như Chu Hàn , tiểu Bân phải con trai của , vậy tiểu Bân có thể là con trai của Lăng Nhiễm và người khác, cho nên hồi đó và Lăng Nhiễm ly hôn là vì Lăng Nhiễm phản bội sao? Cho nên vẫn luôn mặt lạnh với thằng bé, ra đơn giản là vì chuyển mâu thuẫn của hai người lên thằng bé, mà là vì nhìn thằng bé liền nhớ lại phản bội và chung thủy của Lăng Nhiễm hồi đó?


      Cuối cùng Lâm Lệ có mở cửa ra ngoài, bởi vì biết cho dù mình ra ngoài có thể gì, hỏi cái gì. Nếu quả như là suy đoán kia, Tiểu Bân là đứa trẻ Lăng Nhiễm ngoại tình sinh ra, còn có thể hi vọng Chu Hàn làm gì đây? Lại có tư cách gì?


      lần nữa nằm lại lên giường, quay đầu nhìn cái chén và cái bát bị bỏ quên, Lâm Lệ nhớ tới cẩn thận của Chu Hàn lúc bưng cái bát nước trà gừng thổi thổi, cũng nghĩ tới dịu dàng và chu đáo lúc dịch dịch góc chăn cho mình.


      biết làm sao mà Chu Hàn biết tiểu Bân ra phải con trai ruột của , cũng biết lấy tâm tình gì khi quyết định giữ đứa bé lại, nhưng nghĩ, thoạt nhìn bên ngoài lãnh khốc, ra nội tâm rất mềm lòng.


      mặt sàn trong thư phòng rơi đầy giấy A4, Chu Hàn ngửa đầu ngồi ở cái ghế xoay bằng da màu nâu đậm phía sau cái bàn làm việc, cái cái cúc cổ áo sơ mi người bị tuột ra, đầu tóc cũng hơi lộn xộn.


      Trong đầu lên màn trong bệnh viện khi đó, lúc đó bác sĩ cho biết tiểu Bân hề có liên hệ máu mủ gì với .


      Đột nhiên mở mắt ra, tay nắm chặt thành nắm đấm, Chu Hàn ép mình đừng suy nghĩ nữa, nhưng mà dòng suy nghĩ kia căn bản là thể chế, càng muốn, nó càng nảy ra.


      Khi nhận được điện thoại của người giúp việc, Chu Hàn chủ trì hội nghị liên quan đến chuyện hợp tác hàng nghìn đô la Mỹ, khi nghe thư ký ghé vào tai người giúp việc trong nhà gọi điện thoại tới đây tan học tiểu Bân về khăng khăng muốn tìm mẹ nó, thừa dịp bà ta để ý mà tự mình chạy , lại cẩn thận bị cái xe tải tụng vào, để lại rất nhiều máu ở đó, tại được đưa đến bệnh viện.


      Nghe được tin tức, Chu Hàn căn bản chẳng suy nghĩ, hơn chẳng quan tâm kế hoạch hợp tác quan trọng kia, nhận điện thoại chỉ căn dặn qua loa mấy câu, trực tiếp chạy tới bệnh viện.


      Khi chạy tới bệnh viện chỉ có người giúp việc trung niên da đen kia ở bên ngoài phòng phẫu thuật, sắc mặt hoang mang, qua lại trước cửa phòng phẫu thuật.


      Chu Hàn tiến lên, vội vàng hỏi: “Tô Phi Á, tình huống như thế nào?”


      Tô Phi Á kia thấy tới đây, vội vàng giải thích : “Tiên sinh, phải tôi cố ý, Tiểu Bân nó chạy trốn rất nhanh, tôi kịp phản ứng xông ra rồi, tôi phải cố ý, xin đừng sa thải tôi.” Sợ Chu Hàn đổ chuyện này lên đầu bà mà mất công việc!


      “Tôi là hỏi bác là tình hình Tiểu Bân thế nào rồi!” Chu Hàn gầm lên, “Nếu là Tiểu Bân có chuyện gì, tôi còn cần bác làm gì!”


      Người giúp việc da đen kia bị Chu Hàn quát, thoáng cái sợ đến nỗi ra lời, vẻ mặt sợ hãi, chỉ lắc đầu.


      Chu Hàn nhìn bà ta, đấm đấm lên tường bệnh viện.


      Bình tĩnh rồi, Chu Hàn lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện cho Lăng Nhiễm, mặc dù và Lăng Nhiễm ly hôn, nhưng mà dù sao Tiểu Bân cũng là con trai hai người, Lăng Nhiễm dù thế nào cũng là mẹ của đứa bé, cho nên ta có quyền biết tình hình của nó.


      Lúc này vừa mới lấy điện thoại di động ra tìm số Lăng Nhiễm gọi , cửa phòng phẫu thuật vốn đóng chặt đột nhiên được mở ra, y tá tóc vàng đeo khẩu trang từ bên trong ra ngoài, hỏi: “Ai là người nhà của đứa bé bên trong, tại thằng bé bị băng huyết, máu trong ngân hàng máu bệnh viện có thể đủ dùng, tốt nhất là người nhà nên chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể truyền máu.”


      Nghe vậy, Chu Hàn chẳng quan tâm suy nghĩ nhiều, bước lên phía trước vội vàng với y tá kia: “là tôi là tôi, tôi là cha của đứa bé.”


      y tá kia nhìn cái, gật đầu, chỉ : “ theo tôi.” xong liền đưa Chu Hàn .


      Khi Chu Hàn làm xong mấy lượt xét nghiệm, vén tay áo lên chuẩn bị truyền máu cho thằng bé ý tá kia nhíu mày vào, nhìn Chu Hàn : “Máu của giống với thằng bé, là nhóm máu A, thằng bé là nhóm máu B, thể dùng được máu , mẹ thằng bé đến chưa, tốt nhất là bảo ấy đến .”


      gì?” Chu Hàn mạnh mẽ đứng dậy khỏi ghế, mấy bước tiến lên giữ chặt bả vai y tá kia hỏi: “có phải làm sai rồi hay , sao nó lại là nhóm máu B, con trai của tôi làm sao có thể khác nhóm máu với tôi!”


      y tá giải thích: “ bình tĩnh chút, nhóm máu trẻ con là theo cha mẹ, nhưng nhất định theo cha ruột, cũng có thể là theo mẹ thân, cho nên nhóm máu của nó nhất định giống của , bởi vì có thể là nó di truyền vợ , cho nên tại cần gấp nhất chính là liên lạc với vợ , nếu mà trong quá trình phẫu thuật đủ máu dùng, con trai có thể nguy hiểm đến tánh mạng!”


      thể nào, nhóm máu của vợ tôi giống tôi, cũng là nhóm máu A, nhất định là các làm sai rồi, con trai tôi nó thể là nhóm máu B!” cảm xúc của Chu Hàn rất là kích động! Nhóm máu của và Lăng Nhiễm giống nhau, làm sao tiểu Bân có thể là nhóm máu B được!


      Nghe lời , y tá cũng sửng sốt, nhíu mày hỏi: “thằng bé phải là con ruột của các vị”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :