1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy ngày ân ái - Ân Tầm ( 173C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Hồi 4 Chương 11 – Bản nhạc “tương tư dẫn”


      Hả?
      Hoắc lão phu nhân nghĩ mình lại bị con nhóc này làm cho giật mình.
      “Như vậy bà có lựa chọn nghe tiếp hay ?” Úc Noãn Tâm dừng lại hỏi Hoắc lão phu nhân, đồng thời cũng vô thức nhìn thoáng sang Hoắc Thiên Kình ở bên cạnh.
      thấy cặp mắt ưng của cũng nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt mang theo ý vui đùa như cười như .
      Vẻ mặt này của làm Úc Noãn Tâm cảm thấy khó hiểu vô cùng, nàng cư xử lễ phép với bà nội như thế, vậy mà ngờ lại tức giận?
      Hoắc lão phu nhân thấy nàng nhìn mình, suy nghĩ chút, cam lòng hỏi câu: “Nghe nhất định phải nghe rồi, thế nhưng bản nhạc của tên là gì? Cuối cùng ta cũng phải biết nó tên gì chứ!”
      Úc Noãn Tâm quay đầu lại, ngón tay khẽ rơi phím đàn, cúi thấp đầu mang chút bùi ngùi xúc động.
      “Bản nhạc này là ‘Tương tư dẫn’, là bản nhạc do chính cháu phổ nhạc…”
      Hoắc lão phu nhân nghe vậy xong, con mắt trừng lớn. “Bé con, còn có thể viết nhạc sao?”
      Úc Noãn Tâm gì, chỉ gật đầu cái.
      Bản nhạc này được nàng viết khi Tả Lăng Thần năm ấy. Mỗi khi nàng đàn bản nhạc này, Tả Lăng Thần ngồi ở bên cạnh, tràn ngập thương nhìn nàng. Đàn lên bản dương cầm sâu kín này, ngay cả trong khí đều tràn ngập hương vị hạnh phúc.
      Nhưng mà hôm nay hạnh phúc còn, chỉ còn lại tưởng niệm xa xăm…
      Vẻ ưu thương thấp thoáng trong đáy mắt nàng rơi vào trong mắt Hoắc Thiên Kình, vô thức nhíu mày. Trước nay đều thấu hiểu sâu sắc lòng người, từ giọng mơ màng vừa nãy của nàng, khó nhận thấy chút đầu đuôi việc.
      Trong lòng bỏ qua cảm giác vui vẻ vừa rồi, cặp mắt nàng sinh ai oán hình như là bởi vì người đàn ông.
      Chết tiệt!
      Tiếng đàn dương cầm lại vang lên lần nữa, lần này Hoắc lão phu nhân dường như nghe rất chăm chú, do ảnh hưởng của nhạc, tâm tình cũng trở nên an tĩnh lại, trong phòng vô cùng tĩnh lặng, chỉ có nhạc tựa như nước chảy… (Các bạn đọc truyện tại: tuthienbao.com
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)


      Thế nhưng ánh mắt Hoắc Thiên Kình ràng lại càng lúc càng lộ vẻ vui…
      “Cái gì?”
      Căn phòng chính rộng lớn vang lên giọng khiếp sợ của Úc Noãn Tâm.
      ở lại, mấy ngày này đều phải đánh đàn cho bà nội nghe!” Hoắc Thiên Kình ngồi sô pha, thân thể cao lớn dựa vào lưng ghế, lười biếng mang theo chút thờ ơ.
      “Hoắc lão phu nhân, bà ấy hề thích tôi!” Úc Noãn Tâm nhắc nhở câu.
      Hoắc Thiên Kình đan hai tay vào nhau.
      “Nhưng là ghét , trái lại là người phụ nữ đầu tiên có thể làm bà chủ động an tĩnh lại!”
      thể cầu tôi như thế, bởi vì tôi phải là người hầu hay bảo mẫu của !” Úc Noãn Tâm nhíu mày, giọng có chút lãnh đạm cùng bất mãn.
      “Lại đây!” Hoắc Thiên Kình hề nổi giận, chỉ là duỗi bàn tay to ra phía trước, giọng trầm thấp thuần hậu lộ ra vẻ uy nghiêm cho phép cự tuyệt.
      Úc Noãn Tâm nhìn bàn tay to lớn trước mắt, đường trí tuệ hầu như kéo dài cả lòng bàn tay…
      bàn tay có thể nắm trọn hạnh phúc của chúng sinh, nhưng lại khiến Úc Noãn Tâm chậm chạp dám tiến lên.
      Hoắc Thiên Kình gấp gáp, chỉ là nhìn chằm chằm vào nàng, hề chớp mắt, tay vẫn duỗi ra như trước về phía nàng, như là khảo nghiệm sức chịu đựng của nàng.
      Tựa như con báo đen tao nhã, nhìn chằm chằm vào con mồi tới gần, nhưng lại băn khoăn về nghi thức dùng cơm, vội vàng cắn nuốt!
      Dưới ánh mắt này, Úc Noãn Tâm chỉ cảm thấy thần trí hơi choáng váng, bản năng muốn né tránh , nhưng cuối cùng cũng phải thỏa hiệp!
      Nàng thầm thở dài nhưng chỉ khẽ bên môi, nhàng tiến lên, đem bàn tay bé của mình đặt vào lòng bàn tay mạnh mẽ của
      Hoắc Thiên Kình cầm bàn tay bé của nàng, bá đạo bao trọn lấy, bên môi thể khẽ nhếch lên nụ cười mỉm, sau khắc liền thu cánh tay lại, Úc Noãn Tâm theo đó ngã vào vòng ôm rắn chắc của
      Mùi long đản hương nam tính lan tỏa…
      “Tương tư dẫn của em là viết cho ai?”
      nhìn vào gương mặt vô cùng tinh tế mà tuyệt mỹ của nàng, cặp mắt sâu thẳm lộ vẻ nghịch ngợm, mê hoặc người khác, phảng phất có ma lực câu hồn đoạt phách.
      Lời mang giọng điệu thản nhiên, thậm chí như gió êm sóng lặng, nghe ra mảy may chút dao động tình cảm nào…
      Úc Noãn Tâm cụp mắt xuống, dường như biết mình cách nào giãy ra khỏi vòng ôm này, cũng thôi giãy dụa nữa, hàng mi dài che khuất ảm đạm trong đáy mắt kia…
      Chiếc cằm thon bị bàn tay to lớn nâng lên, ngón tay dài như quyến luyến hưởng thụ cảm giác mềm như tơ lụa.
      “Là bản nhạc viết cho ta?”
      Đôi mắt đẹp của Úc Noãn Tâm run rẩy chút, nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, vấn đề hỏi làm nàng có chút thích ứng được.
      “Hoắc tiên sinh, đây là việc riêng của tôi…”
      “Việc riêng?” Hoắc Thiên Kình buồn cười nhìn nàng. “Ý của em là tôi nên biết việc này?”
      sai!”
      ích kỷ mà dòm ngó vào tâm tư của nàng chứ?
      “Tốt lắm, bắt đầu từ ngày mai em được đàn bản nhạc này, lại phổ nhạc và viết lời bản khác!” Hoắc Thiên Kình bỏ cằm nàng ra, trong cặp mắt đen lên vẻ đùa giỡn.
      Úc Noãn Tâm sửng sốt, đôi mắt trong veo lờ mờ chứa đựng chút nghi vấn.
      “Hoắc tiên sinh, tôi ý của …”
      Viết ca khúc khác cũng được thôi, nhưng sao lại còn muốn viết lời?
      “Em muốn chỉ đóng phim cả đời chứ?”
      Ngón trỏ của ám muội lướt qua đôi môi có chút khô của nàng, khiến nàng run rẩy: “Nếu như tôi vui vẻ, em chỉ có thể trở thành ảnh hậu, mà càng có thể trở thành ca hậu!” Giọng trầm thấp dịu dàng ấm áp giống như rượu ngon, mùi hương dễ dàng khiến người ta say ngất ngây.
      khí phảng phất dụ hoặc, cặp mắt như chấm đen nhánh, lấp lánh tỏa sáng rực rỡ, khiến người khác thể nhìn thẳng vào, cũng cách nào phản kháng và hít thở…

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hồi 4 Chương 12 – Bản nhạc bà nội thích nghe


      “Ca hậu?”
      Úc Noãn Tâm giật mình chút, rơi vào suy nghĩ trầm lắng.
      Sao nàng lại muốn? Là người hẳn có lòng tham, nhất là phụ nữ. Sau khi đánh mất tình , nghiệp là toàn bộ cuộc sống, mà nàng từ thích hát múa thậm chí từng diễn kịch, nếu như có cơ hội tiến quân vào giới ca hát, điều đó là thu hoạch lớn nhất của nàng ở làng giải trí, làm được việc mình thích làm…
      Chỉ có điều…
      Người đàn ông trước mắt lòng muốn giúp nàng sao?
      Đôi mắt đẹp trong veo hàm chứa chút ngờ vực do dự, chống lại cặp mắt đen như cười như ở trước mặt.
      Trong nháy mắt, nàng tự dưng lại thấy hoang mang…
      ----------
      “Bé con, bé Noãn!” tiếng rồi lại tiếng gọi lớn hơn, gần như làm cho tất cả mọi người trong biệt thự giật mình tỉnh giấc, cực kỳ lo lắng. Trong đêm khuya thế này, tiếng người gọi to càng nghe bội lần.
      Ngay sau đó, là tiếng người hầu chạy nhanh ở hành lang các tầng, vừa vội vàng vừa sợ hãi, rồi lại tiếng “Bé Noãn...”
      “Cốc cốc cốc!” Ngoài phòng ngủ vang lên tiếng đập cửa bất mãn, có chút nhàng.
      Úc Noãn Tâm ngồi giường, trong nhất thời còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, đến khi tiếng bước chân ầm ĩ cùng tiếng đập cửa mãnh liệt lọt vào tai nàng, nàng mới vội vã đứng dậy chạy ra mở cửa.
      Cửa mở, Anna Winslet đứng ở cửa với vẻ mặt bất mãn, sau khi thấy Úc Noãn Tâm mặc váy ngủ, gương mặt vốn mang theo uất giận ỉ càng thêm bất mãn.
      Úc Noãn Tâm sửng sốt.
      “Chào phu nhân…” Nàng dè dặt chào hỏi.
      Anna Winslet cau mày lại hài lòng. “ đúng là người rất thích ứng hoàn cảnh? Chẳng lẽ nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ bên ngoài sao?”
      Hả?
      Úc Noãn Tâm giật mình sửng sốt chút, ra cửa phòng mới nghe được mơ hồ có tiếng gào, hiệu quả cách của căn phòng quả là tốt, bởi vậy nên nàng nghe thấy được.
      “Là tiếng của Hoắc lão phu nhân?”
      “Bà gọi , đến phòng của bà !” Anna Winslet với giọng lãnh đạm.
      “Gọi tôi?” Úc Noãn Tâm khó hiểu tròn mắt nhìn, tràn đầy nghi hoặc hỏi thăm: “Hoắc lão phu nhân làm sao vậy?”
      “Làm sao vậy? Những lời này ta còn muốn hỏi đây!” (Các bạn đọc truyện tại: tuthienbao.com
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)

      Anna Winslet lộ ra vẻ bất mãn nhìn nàng. “Hôm nay đàn ca khúc gì cho bà nghe, mà tới buổi tối mắt bà vẫn đỏ, giờ lại la hét, đêm khuya rồi ngủ được lại ầm ĩ muốn nghe đàn dương cầm. Bình thường mặc dù bà có chút náo loạn, nhưng giống kiểu giờ, ngay cả ta đều thể ngủ yên được!”
      tràng lời đổ ập xuống khiến Úc Noãn Tâm khỏi có chút giật mình, nàng than tiếng: “Xin lỗi, bây giờ tôi nhanh chóng xem bà cụ.”
      xong, nhàng hạ thấp người, đóng cửa phòng lại.
      “Chờ chút.” Anna Winslet gọi nàng lại.
      Úc Noãn Tâm quay đầu.
      Anna Winslet lên phía trước, đôi mắt màu lam khôn khéo quan sát nàng lượt từ xuống dưới, lạnh lùng : “Ta biết rốt cuộc con trai ta coi trọng điểm nào, thế nhưng ta nhất định phải nhắc nhở câu. Nếu giờ ở bên cạnh nó, ít nhất phải biết hầu hạ nó cho tốt. Lúc này nó còn chưa trở về mà sao lại có thể ngủ sớm như vậy? Việc này hoàn toàn đúng là tôn trọng Hoắc Thiên Kình!”
      Trong lòng Úc Noãn Tâm thấy bực bội, người đàn bà trước mắt này làm lòng nàng vô cùng khó chịu, vì vậy liền nhàng lại: “Hoắc phu nhân, bà hiểu lầm rồi, tôi chỉ là theo ý Hoắc tiên sinh đánh đàn cho Hoắc lão phu nhân nghe, tới Hoắc gia cũng phải là dự tính ban đầu của tôi. Còn nữa, tôi cũng có dự định trèo cao với tới Hoắc tiên sinh, càng đừng đến việc tôn trọng hay tôn trọng!”
      “Suy nghĩ này rất tốt, bởi vì dù cho nghĩ gì cũng chỉ là phí công mà thôi!”
      Anna Winslet lãnh đạm : “Những người giống như , làm việc trong làng giải trí, làm sao có tình chân chính được? Các người nghĩ muốn gì, tất nhiên ta rất ràng, cho nên phải biết thân phận của mình. Ở Hoắc gia, chuyện chim sẻ biến thành phượng hoàng tuyệt đối được phép xảy ra, chỉ có những có gia thế môn đăng hộ đối như Phương Nhan mới có khả năng trở thành con dâu của Hoắc gia!”
      Tiếng của bà ta lạnh buốt như băng, vang vọng trong hành lang, liên tiếp gây chú ý của người hầu.
      Úc Noãn Tâm thầm nắm tay lại, cố nén cơn giận trong lòng xuống, hít hơi sâu, nhìn về phía Anna Winslet, kiêu ngạo xu nịnh : “Hoắc phu nhân, tôi xin được nhấn mạnh với bà lần nữa, tôi hoàn toàn có hứng thú đối với con trai bà, càng miễn bàn tới chuyện phải gả vào Hoắc gia.”
      Gần như là hơi xong câu đó, nàng nhấc chân muốn , nhưng lại xoay người lại, bổ sung thêm câu:
      “Còn nữa, Hoắc phu nhân, tuy là bà đối với người trong làng giải trí rất có phản cảm, nhưng tôi vẫn muốn cho bà, đây cũng là loại công việc, chúng tôi cũng cần nỗ lực của bản thân mới có thể thu được thành công, công việc phân biệt sang hèn, ngay cả người làm vệ sinh ngoài đường cũng vậy!”
      Những kẻ có tiền này đúng là buồn chán, dĩ nhiên lại có thể trông mặt mà bắt hình dong. Nàng có tư cách gả vào Hoắc gia? Thực là buồn cười, có cho nàng gả vào nàng cũng vào. Có người mẹ chồng khó ở chung như vậy, cuộc sống sau khi kết hôn biết có bao nhiêu đau khổ. Cũng biết sau này có người con nào may gả vào Hoắc gia, chắc hẳn là Phương Nhan kia !
      Sau khi hùng hồn xong tràng này, Úc Noãn Tâm cũng rời khỏi mà quay đầu lại, chỉ để lại Anna Winslet sắc mặt trở nên tái nhợt dưới ngọn đèn, mình đứng ở nơi đó.
      “Bé Noãn, bé Noãn…”
      Hoắc lão phu nhân lớn tiếng la hét, ngay khi nhìn thấy Úc Noãn Tâm lập tức im bặt, khuôn mặt vốn giận hờn chuyển sang kinh ngạc vui mừng, nhưng lập tức lại đè nén xuống, kêu la : “Cháu làm gì mà chậm vậy, ta là gọi cháu lâu như thế, sao giờ cháu mới đến? Có phải ngay cả cháu cũng muốn ngược đãi ta giống với bọn người hầu này ?”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hồi 4 Chương 13 – I miss you


      Bọn người hầu bên cạnh vừa nghe vậy, đều kinh hãi, vội vã : “Lão phu nhân, chúng tôi dám làm như thế đâu…”
      “Hừm, còn có? Ta gọi bé Noãn, sao các ngươi lại kêu người gọi nó đến cho ta?” Bà lão tức giận, quát lớn.
      Đám người hầu đều biết phải làm sao.
      “Hoắc lão phu nhân, cháu tới, bà nên trách bọn họ nữa, khuya rồi, bà như vậy làm tất vả mọi người ngủ được, nhất là Hoắc phu nhân, bà ấy bị bà đánh thức rồi đấy!” Úc Noãn Tâm vào trong phòng, giọng an ủi.
      Chẳng trách bà ta đánh thức được mọi người, cửa phòng đều mở rộng hết ra, muốn nghe thấy cũng khó.
      “Ta còn biết con dâu kia của ta sao? ta luôn rất tỉnh ngủ, có chút tiếng động thôi cũng tỉnh, có liên quan gì tới việc ta gọi cháu chứ!”
      Hoắc lão phu nhân cả tiếng , kéo Úc Noãn Tâm lại bên mình, nhìn bọn người hầu : “Được rồi, được rồi, các ngươi lui xuống , bé Noãn cũng tới rồi, ở đây cần các ngươi, các ngươi chỉ biết làm vướng chân vướng tay!”
      “Lão phu nhân, việc này…” Bọn người hầu ngơ ngác nhìn nhau, dám rời .
      “Thế nào? Bây giờ các ngươi nghe lời của ta rồi phải ? Nếu ta cầm gậy đánh các ngươi .” Hoắc lão phu nhân , liền cúi người thấp xuống muốn cầm cây gậy lên.
      Úc Noãn Tâm cả kinh, vội vàng đoạt lấy cây gậy, thở dài : “Mọi người xuống dưới , tôi chăm sóc bà cụ, yên tâm .”
      Bọn người hầu lúc này mới dè dặt rời khỏi gian phòng.
      Hoắc lão phu nhân nhìn Úc Noãn Tâm, nhíu mày. “Ha, nghĩ tới như cháu mà bọn họ lại nghe lời.”
      Úc Noãn Tâm nhìn bà cái, khẽ thở dài, đem cây gậy để sang bên mà Hoắc lão phu nhân có thể với đến được, sau đó ngồi xuống, cặp mắt trong veo vô cùng chăm chú.
      “Hoắc lão phu nhân à.”
      “Chờ chút!” Nàng vừa muốn lại bị Hoắc lão phu nhân thoáng cái ngắt lời, nhíu mày lại hỏi: “Vì sao cháu toàn gọi Hoắc lão phu nhân?”
      Lời của bà làm Úc Noãn Tâm hơi sửng sốt.
      “Là bà đồng ý gọi như thế, gọi bà là Hoắc lão phu nhân còn có thể gọi bà là gì đây?”
      Hoắc lão phu nhân hít sâu hơi, nhìn nàng với ánh mắt bất mãn, : “Con bé này sao lại có lễ phép vậy? Hẳn phải gọi bà mới đúng, như vậy mới có thể biểu cháu là có lễ phép, hiểu chưa?”
      “Bà?”
      Úc Noãn Tâm kinh ngạc nhìn bà lão, khó hiểu hỏi thăm: “Là bà cho cháu gọi là bà, thế nào bây giờ lại…”
      “Khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ! Bây giờ ta đổi ý rồi, muốn nghe cháu gọi bà, được sao?” Hoắc lão phu nhân lại cất cao giọng, nhìn nàng .
      “Được được được, cháu gọi bà là bà, bà đừng đánh thức người khác nữa.”
      Úc Noãn Tâm vừa giận vừa buồn cười giơ hai tay lên đầu hàng, tuy rằng sau khi tiếp xúc với bà lão này chưa lâu, hơn nữa bà vẫn thường xuyên cáu giận, thế nhưng nàng có thể nhận ra bà lão này rất thiện lương, hơn nữa có đôi khi trở nên bướng bỉnh lại giống như đứa trẻ rất đáng .
      Người già thôi, tuổi tác càng cao càng sợ độc, giống như Hoắc lão phu nhân này vậy, sở dĩ bà cụ lớn giọng như vậy, thậm chí làm náo loạn khiến cả nhà được an bình, kỳ thực việc này chỉ là kiểu phương thức bà cụ muốn làm người khác quan tâm mà thôi.
      Điểm này, cũng giống như trẻ con, tất cả mọi người đều người già là “đứa trẻ già” mà.
      “Ừ, vậy cũng được.”
      Hoắc lão phu nhân thỏa mãn gật đầu, tựa người vào đầu giường, chỉ chỉ vào chiếc đàn dương cầm cách đó xa
      “Vậy, ta muốn nghe đàn dương cầm, cháu đàn cho ta nghe.”
      Úc Noãn Tâm bất đắc dĩ thở dài, kéo tay Hoắc lão phu nhân qua, giọng : “Bà à, bây giờ khuya rồi, hơn nữa, ngày hôm nay bà nghe đàn dương cầm suốt cả ngày rồi, chẳng lẽ còn chưa có nghe đủ sao?”
      “Bản dương cầm cháu đàn nghe hay như vậy, ta đương nhiên nghe đủ rồi. Thế nào? Cháu muốn đàn cho ta nghe sao?” Hoắc lão phu nhân lại bất mãn lần nữa.
      “Đương nhiên phải rồi, như vậy , bà muốn nghe cái gì, cháu đàn cho bà nghe.” Úc Noãn Tâm thực lay chuyển được cầu của bà, thể làm gì khác hơn là giọng hỏi câu.
      mặt Hoắc lão phu nhân lộ ra vẻ tươi cười vui sướng, vội vã : “Chính là bản mà hôm nay cháu đàn cho ta nghe, rất hay, rất êm tai. Ta vừa nghe nghĩ đến rất nhiều chuyện khi ở cùng với ông nội của Hoắc Thiên Kình…” , vẻ tươi cười mặt bà dần dần biến mất, đôi mắt mơ hồ mang theo đau thương. “Chỉ đáng tiếc, ông trời thích trêu người, hôm nay lại để cho bà lão như ta ở lại cuộc đời này.”
      “Bà…” Úc Noãn Tâm rốt cục hiểu nguyên nhân vì sao hôm nay bà thích nghe bản nhạc đó hết lần này đến lần khác, hơn nữa mỗi lần nghe xong con mắt đều đỏ lên.
      Chắc hẳn trong lòng bà cũng có chuyện tình khó có thể quên được .
      “Xem bà già như ta này, làm sao lại với những điều này chứ? Nhanh, ta muốn nghe đàn dương cầm, còn nữa, giọng hát của cháu cũng rất êm tai. Bé Noãn à, ta từng nghe nhiều người hát như vậy, giọng hát của cháu là ta thích nhất.” Hoắc lão phu nhân lại nở nụ cười tươi, cặp mắt lộ vẻ hiền lành.
      Trong lòng Úc Noãn Tâm thấy ấm áp.
      Nàng có bà nội, thậm chí cũng từng được hưởng thụ tình thân của bà nội. Từ bà lão này, ngờ nàng lại thoáng thấy như là bà nội của chính mình, tình cảm ấm áp trong lòng tựa như dòng nước chầm chậm chảy qua…
      “Được, bây giờ cháu lại đàn cho bà nghe.”
      Nàng tới bên cạnh đàn dương cầm, sau khi khẽ mỉm cười nhìn Hoắc lão phu nhân, nàng chậm rãi mở đàn dương cầm ra…
      Ngón tay mảnh mai rơi phím đàn, mang theo thành thạo cùng… chút đơn.
      Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên, như nước như tơ, dần dần đổ đầy toàn bộ gian phòng, bên ngoài ô cửa sổ to sát mặt đất, ánh sáng vằng vặc trong đêm chiếu bóng hình áo trắng thoát trần của nàng lên kính. Nàng bình thản đánh đàn, tựa như tiên nữ lạc vào trần gian, đẹp đến nỗi càng trở nên có thực…
      Tiếng đàn như tiếng lòng, nốt nhạc đơn giản lại mang đến cảm giác như thanh thiên nhiên gì sánh kịp. Tiếng đàn lẳng lặng vang lên, nàng chậm rãi mở miệng cất tiếng hát, tiếng ca sâu sắc như là tiếng trời, lộ ra thoáng chút bi ai. Giọng hát cất lên như dòng suối thanh khiết chảy xuyên qua gian, nghe như chảy tự mấy đời …
      Từng giọt từng giọt…
      Hồ nước trong đáy lòng gợn sóng lăn tăn
      Nhớ dào dạt như muốn vỡ tan
      Em đâu dám soi mình trong gương
      Nhớ da diết như đông tằm nhả tơ
      Đêm khuya đau như ngừng thở
      Lúc nhớ
      Em cũng chỉ biết như thế
      Từng phím trắng, từng phím đen
      Nỗi đau thầm lặng trong quá khứ gõ vào lòng
      I MissYou
      Nỗi đau muôn đời của em…[1]

      Úc Noãn Tâm hát lại nhiều lần, trong khoảnh khắc, đáy mắt trong sáng cuồn cuộn bi thương…
      Còn Hoắc lão phu nhân cũng nhắm mắt lại, mí mắt rung động, có thể thấy bà chuyên tâm nghe, cũng có ngủ.
      biết qua bao lâu, tiếng đàn từ từ ngừng lại, nốt nhạc cuối tựa như giọt nước mưa khẽ rơi vào trong lòng, mang theo hương vị của hồi tưởng vô hạn.
      Tiếng vỗ tay lại vang lên ở đằng sau…
      Úc Noãn Tâm giấu bi thương trong đáy mắt, bên môi nổi lên nét cười, quay đầu vừa muốn cảm ơn bà nội tán thưởng, nhưng ngờ người vỗ tay lại là Hoắc Thiên Kình!
      Chỉ thấy thân thể tuấn lừng lững của nghiêng người tựa vào cạnh cửa, nheo mắt lại, vẻ mặt thâm trầm lộ ra chút hứng thú rệt hiếm có, ngay cả bên môi cũng hơi cong lên hiếm thấy.
      “Thế nào, bản nhạc này của bé Noãn nghe rất êm tai đúng . ngờ Hoắc Thiên Kình cháu cũng thích.” Hoắc lão phu nhân nhìn thấy cháu trai trở về, vui vẻ sớm vẫy vẫy tay với .
      “Dạ phải, bản nhạc này nghe rất hay, hát cũng rất êm tai.”
      Đôi mắt ưng của Hoắc Thiên Kình sắc bén, chăm chú nhìn vào cặp mắt đen sáng lấp lánh như nước của Úc Noãn Tâm, ngữ khí bình thản mang theo chút ca ngợi.
      Hoắc lão phu nhân vỗ tay, kéo Úc Noãn Tâm : “Thấy , cho tới bây giờ Thiên Kình chưa bao giờ khen ngợi phụ nữ nào đâu. Bé Noãn à, cháu là người đầu tiên.”
      Ban đầu vẻ mặt của Úc Noãn Tâm có chút ngạc nhiên, sau đó lại trầm tĩnh tiếng động, lộ ra dung nhan thanh lệ kiều diễm, nhìn thản nhiên : “ bay vào sao? Im hơi lặng tiếng hù chết người ta…”
      Đôi môi mỏng của Hoắc Thiên Kình cong lên: “Thấy em tập trung như vậy, sao tôi lại biết xấu hổ mà quấy rối? Chẳng qua tôi tới đây là muốn nhắc nhở em câu, nên ngủ rồi!”
      Úc Noãn Tâm chống lại đôi mắt đen như cười lại như kia của , ánh mắt lên ngụ ý rất ràng khiến trong lòng nàng căng thẳng, vội vã cụp mắt xuống, quay đầu với Hoắc lão phu nhân:
      “Bà, bà còn muốn nghe bản gì nữa, cháu đàn cho bà nghe.”
      Ánh mắt Hoắc Thiên Kình hài lòng.
      Hoắc lão phu nhân dường như nhìn ra vẻ mặt trốn tránh của Úc Noãn Tâm, cho là nàng có chút mệt mỏi rồi, vỗ vỗ vào bàn tay bé của nàng :
      “Bé Noãn à, hôm nay cháu theo bà lão ta cả ngày cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi .”
      “Bà.”
      “Ngoan nào, ta biết cháu quan tâm tới bà lão này, đêm nay làm cháu vất vả rồi, ngủ sớm chút, con thức đêm phải là thói quen tốt.” Hoắc lão phu nhân giọng cắt lời nàng, vừa cười vừa .
      Úc Noãn Tâm cắn môi, nhàng gật đầu cái. Nếu như vậy rồi, nàng cũng gắng gượng gì nữa. Trước lúc Hoắc Thiên Kình chưa trở về, nàng vô cùng buồn ngủ, thế nhưng khi trở về, nàng hận thể ở đây đàn dương cầm cả đêm.
      “Bà nội, ngủ ngon!” Hoắc Thiên Kình chủ động lời tạm biệt với bà nội, bàn tay to lớn liền kéo theo cổ tay của Úc Noãn Tâm, sức lực to lớn khiến nàng cách nào thoát khỏi.
      “Được rồi, được rồi, các cháu đều nghỉ ngơi .” Hoắc lão phu nhân khoát tay áo, bên môi nở ra nụ cười thỏa mãn…
      “Bản nhạc vừa nãy là bản nhạc em mới sáng tác sao?” Trở lại phòng ngủ, Hoắc Thiên Kình đưa ra câu hỏi.
      “Ừ.” đôi mắt đẹp ướt át, đen trắng ràng của Úc Noãn Tâm sợ vui nhìn vào cặp mắt .
      “Tên là gì?”
      “I Miss You…” chậm rãi cất lên điệu ôn hòa, ngữ điệu phục tùng kháng cự, khiến cho người ta vô cùng thương mến.
      Hoắc Thiên Kình nhíu mày, nhìn chằm chằm vào gương mặt cực kỳ bình thản của nàng, gì, chỉ chỉ vào áo sơmi của mình.
      Úc Noãn Tâm cắn môi, tiến lên chủ động hầu hạ cởi áo sơmi, nhịn được, hỏi câu: “Đàn hát như vậy có phải rất nghiệp dư hay ?”
      Hoắc Thiên Kình nheo đôi mắt dài sâu thẳm lại, nhìn kỹ người con trước mắt, cánh tay dài mạnh mẽ vươn ra, nâng chiếc cằm trơn bóng của nàng lên.
      Đáy mắt Úc Noãn Tâm ràng có ngơ ngác giật mình, chỉ là trong chớp mắt, liền biến mất…
      Thần thái trong mắt nàng, mờ ảo như mơ, khiến người ta có loại ảo giác nắm bắt được
      luôn luôn rất thích thách thức. Tính khí của nàng thất thường hư ảo, câu dẫn cảm giác muốn chiếm đoạt trước nay chưa từng có của . Chỉ cần nhìn nàng, trong lồng ngực liền bắt đầu tràn ngập hưng phấn, máu tranh đoạt trời sinh từ từ bốc lên, muốn trào phá thoát ra ngoài.
      Sau khắc, bóng dáng cao to của Hoắc Thiên Kình đổ xuống.
      Cái miệng hồng đào nhắn bị bắt được, nụ hôn nóng bỏng mang theo xu thế chiếm đoạt, dần dần cắn nuốt nàng…
      Nụ hôn, ban đầu thầm nghĩ chỉ như chuồn chuồn lướt qua, nhưng khi tiếp xúc, trong nháy mắt trở nên nồng nàn trằn trọc…
      Úc Noãn Tâm phản kháng, mặc cho cánh tay chắc khỏe của tùy ý ôm chặt, ngửa đầu lên, vô lực đón nhận xâm lược vô cùng kịch liệt của .
      Ngay khi nàng sắp thở nổi nữa, trong nháy mắt Hoắc Thiên Kình rốt cục thả nàng ra, cặp mắt đen thâm sâu mang theo tia quyến luyến muốn, nhưng lại lộ ra chiếm hữu lớn hơn.
      Bàn tay vừa rồi vốn ôm lấy cằm nàng liền xoay , ngón tay khẽ miết qua miết lại theo gò má mềm mại như tuyết của nàng, như là tuyên cáo quyền sở hữu của .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Hồi 4 Chương 14 – Vết son môi chói mắt




      Dừng mắt ở người phụ nữ trước mặt, hình như, cảm thấy từng làn hương mát lạnh vào trong khoang mũi thấm vào tận tâm phế. Hoắc Thiên Kình kìm lòng đậu hít sâu hơn, hương vị này theo mũi , chui vào ngũ tạng, vào nội tâm , cũng quấy nhiễu nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng .
      Trái tim , khỏi nảy lên từng cơn tê dại.
      Lại đảo mắt qua, ánh mắt thay đổi.
      Cặp mắt sâu thẳm tràn đầy ngang ngược!
      Úc Noãn Tâm cả kinh, vừa muốn né tránh nhưng lại bị kiềm chế giữ chặt.
      ngờ… môi em chẳng những có vị ngọt, mà ngay cả tiếng hát cũng làm say lòng người, nhất là đàn ông!” thấp giọng mở miệng, tiếng trầm xuống nặng như phiến đá dày, nặng nề mà áp bức lòng người.
      Úc Noãn Tâm sững sờ.
      vậy… thực cảm thấy rất khá, đúng ?” Trong lòng nàng nảy sinh chút vui sướng.
      Hoắc Thiên Kình nhún nhún vai. “Quả thực tệ.”
      Ở trong mắt , đàn bà đều là ký sinh trùng, nhất là đàn bà đẹp, càng tránh thoát việc làm bình hoa của đàn ông, ngờ trước mắt, quả thực có tài hoa để nhìn bằng cặp mắt khác.
      Mắt Úc Noãn Tâm sáng ngời, bên môi mang theo vẻ tươi cười yếu ớt như hoa lan trắng, có chút thỏa mãn.
      “Có điều...” Vẻ tươi cười của nàng đánh mạnh vào trong lồng ngực Hoắc Thiên Kình, đè xuống rung động trong lòng, chuyển đề tài câu chuyện.
      Úc Noãn Tâm sửng sốt, ánh mắt có chút khẩn trương nhìn , có điều cái gì?
      Hoắc Thiên Kình hài lòng khóe môi hơi cong lên. “Có điều em cũng nên biết so với em còn nhiều người khác có điều kiện tốt hơn nhiều.” thản nhiên , nhìn thẳng vào khuôn mặt Úc Noãn Tâm hề rời dù chỉ trong giây lát.
      Đáy mắt Úc Noãn Tâm tối sầm lại, nỗi buồn vô cớ gợn lên. Theo đó, hàng mi dài hơi run rẩy, dường như khống chế được sóng dậy lại lần nữa quay về thức tỉnh hồ sâu đáy.
      Nàng dấu cực nhanh, nhưng với người có tâm tư cực kỳ nhạy cảm như Hoắc Thiên Kình, sớm đem tất cả phản ứng của nàng dù là nhất toàn bộ thu vào trong đáy mắt.
      “Hầu hạ tôi tắm!” Hoắc Thiên Kình khẽ cười ra tiếng.
      Cả người Úc Noãn Tâm khẽ run lên chút, siết chặt áo sơmi cầm trong tay, nàng biết muốn nhắc lại vấn đề này, nàng đoán được… chính là vô tâm muốn giúp nàng…
      Hy vọng xa vời, làm nàng cảm thấy rất choáng váng.
      Khóe môi mang theo nụ cười tự giễu, dịu ngoan gật đầu cái, lơ đãng nhìn chút nhìn về áo sơmi của ở trong tay, nàng lúc này mới kinh ngạc phát , chỗ cổ áo sạch lại có dấu son môi.
      Dấu ấn này, nóng bỏng đến chói mắt, làm người ta khó đoán tới cảnh tượng người đàn bà xinh đẹp phong tình vạn chủng triền miên người
      Ngực khỏi nổi lên buồn bực hiểu được, ngón tay cũng hơi cứng ngắc.
      Áo sơmi trong tay bị bàn tay to của giật lấy, Hoắc Thiên Kình phát dấu son môi ở bên , ánh mắt mang theo chút bất mãn, lập tức ném qua bên.
      “Còn tiến đến?” quay đầu nhìn nàng, ánh đèn như làm thân hình lừng lững to lớn của dài thêm, in bóng xuống sàn nhà trải thảm.
      Nhìn bóng lưng lạnh lùng của vào phòng tắm, Úc Noãn Tâm nhắm mắt lại, hít hơi sâu, vào trong.
      Trong bồn tắm lớn, mặt nước dập dờn, đôi nam nữ trong tư thế ám muội.
      “Xin lỗi, Hoắc tiên sinh…” Úc Noãn Tâm cả kinh, vội vã muốn thoát khỏi bên người , thế nhưng, lại bị cánh tay ôm càng chặt hơn.
      Trong mắt người đàn bà này toát ra vô thố làm ánh mắt Hoắc Thiên Kình càng thêm tối sầm. Váy ngủ bằng lụa thuần trắng bị dính nước trở nên trong suốt, những đường cong hoàn hảo của Úc Noãn Tâm lộ ra hề che đậy trước mặt Hoắc Thiên Kình, mái tóc đen tuyền ngoan ngoãn buông ngực, cặp mắt ướt long lanh càng rực sáng hơn. Vì bất lực nên đôi môi đỏ mọng quyến rũ hơi run run, tựa như dụ dỗ .
      Lúc này cho dù làm gì, Úc Noãn Tâm cũng tránh được khỏi vòng ôm mạnh mẽ của Hoắc Thiên Kình, nàng hơi ngửa về phía sau chút, ngờ lại cầm lấy làn váy của nàng, hại nàng thể di động nữa. nắm giữ , đảm bảo là váy của nàng thành mảnh vụn trong chớp mắt.
      Đây là người đàn ông nguy hiểm, ngang tàng cậy mạnh! Lúc nàng còn ở trong trạng thái giật mình, hành động nhanh như báo, hai tay giữ chặt nàng!
      “Hoắc tiên sinh, đừng.” Úc Noãn Tâm cảm thấy áp lực người nặng thêm. Trong nước, màn hương diễm làm Hoắc Thiên Kình trở nên cách nào tự kiềm chế được mình.
      “Hoắc tiên sinh, tôi, tôi thực mệt mỏi quá, hôm nay tha cho tôi… được …”
      Toàn thân nàng mềm nhũn, nếu như phải phía sau có đôi bàn tay to lớn dính sát vào để bám trụ, nàng sớm bất tỉnh mất. Mấy ngày nay người đàn ông phía sau ngày đêm đòi hỏi khiến nàng thực chịu nổi.
      Nàng thực vì sao lại có tinh lực lớn như vậy, mỗi ngày cần xử lý công việc phức tạp , vậy mà còn có tinh lực bận rộn như vậy ở giường?

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hồi 4 Chương 15 – Thời kỳ nguy hiểm



      “Buông tha em?”
      Vẻ mặt Hoắc Thiên Kình như là nghe được việc đáng buồn cười nhất trong thiên hạ, trong cặp mắt đen bùng cháy lên ngọn lửa quỷ dị. “Chớ quên, giúp tôi hưởng lạc là trách nhiệm của em, thể làm trái bất kỳ cầu gì tôi đưa ra. Tôi muốn lên giường phải theo tôi lên giường, cung cấp thân thể mỹ lệ này của em bất kỳ lúc nào và bất cứ đâu…”
      Bàn tay ma quỷ của càn rỡ nơi đẫy đà cao vót quyến rũ của nàng trong lớp áo, ngón tay thô ráp tà ác lôi kéo vặn vẹo quả đào xinh đẹp.
      “Hoắc tiên sinh, đêm nay tôi thực được, ép buộc tôi như vậy, chính cũng có được vui vẻ…” đụng chạm thô bạo của làm cả người nàng đều run rẩy, đáy mắt ràng mang theo ý trốn tránh.
      ra, việc nàng muốn làm nhất bây giờ là ngủ giấc ngon, mấy hôm nay nàng thực mệt mỏi, e rằng thể chống đỡ tiếp được nữa.
      Hoắc Thiên Kình nghe lời của nàng như vậy, đôi môi mỏng nhếch lên.
      “Có vui vẻ hay , bây giờ được chứng thực.” xong, liền mang theo dáng vẻ bệ vệ nóng bỏng của mình đè xuống, chuẩn xác che lại bờ môi của nàng.
      lấy thân thể cao lớn của mình ngăn chặn nàng giãy dụa, hôn càng cuồng dã hơn, còn tay kia thâm nhập vào trong váy nàng.
      “Hoắc tiên sinh…” Úc Noãn Tâm biết rằng mình căn bản bỏ chạy được, nhắm hai mắt lại, để mặc bàn tay to lớn của đốt cháy từng chỗ người nàng cách thành thục.
      Từ chiếc cằm thuần khiết của nàng, đôi môi của người đàn ông trườn xuống đường, nhanh chóng xé váy ngủ của nàng ra, trong nháy mắt đôi bồng đảo mềm mại nở nang bung ra.
      đẹp…” Tiếng khàn đặc, quyến luyến nhàng mơn trớn nơi đẫy đà của nàng, cặp mắt sâu thẳm tuấn dần dần trở nên tràn ngập vẻ u ám đói khát.
      Úc Noãn Tâm vô thức mở mắt ra, lại bị ánh mắt ham muốn chút nào che giấu của hù dọa, dưới ánh nhìn cuồng dã mà chăm chú của , thân thể tuyết trắng cứng ngắc khỏi run rẩy chút.
      Qua vài ngày ngắn ngủi, nàng hoàn toàn có thể đọc được suy nghĩ mãnh liệt trong mắt . Giờ khắc này, người đàn ông này quả thực là người nguy hiểm, giống như con mãnh sư đem nàng nuốt vào trong bụng.
      “Hoắc tiên sinh, đừng, đừng nhìn nữa…” Nàng vừa thẹn vừa sợ, liều mình giãy dụa, mong muốn có thể đẩy ra. Chỉ tiếc nàng khoa chân múa tay đối với căn bản là có nửa điểm tác dụng.
      Càng hỏng bét chính là, nàng kinh hãi phát thân thể mình tự dưng lại trở nên nóng hừng hực, tựa hồ chính mình chờ mong… , nàng thể như vậy!
      nên che lại, tôi thích thân thể của em…”
      Bàn tay to của kéo bàn tay bé muốn che lại của nàng ra, đôi môi mỏng cười tà mị, bàn tay to xoa nắn nơi đẫy đà của nàng, hấp thu mùi thơm nữ tính người nàng.
      Chiếc miệng gợi cảm càng thêm càn rỡ lưu luyến ngực của Úc Noãn Tâm, kích thích vùng thơm mát của nàng từng đợt run rẩy…
      “A… …”
      Ý thức được ý đồ rất ràng của , Úc Noãn Tâm bừng tỉnh lại, bàn tay bé của nàng dùng sức chống lại vòm ngực áp sát của , lắp bắp câu:
      “Hoắc, Hoắc tiên sinh, tôi muốn, muốn lấy thứ đồ.”
      Vầng trán tuấn của Hoắc Thiên Kình khẽ nheo lại, cặp mắt mang theo ham muốn sâu xẹt qua tia giải thích được.
      “A…” Úc Noãn Tâm vô thức cắn môi, thần sắc mặt ràng trở nên có chút xấu hổ.
      Trong khí có phần tĩnh lại, cặp mắt đen của người đàn ông hơi nheo lại, sau khi nhìn kỹ khuôn mặt nhắn đoan trang của nàng, nhếch miệng lên: “Em muốn lấy cái gì?”
      “Tôi, tôi…”
      Úc Noãn Tâm khó có thể mở miệng, cắn cắn môi : “ chung, tôi nhanh chóng trở lại!” xong, nàng đợi Hoắc Thiên Kình phản ứng lại, liền bước ra khỏi bồn tắm lớn, mặc thêm áo ngủ, chạy ra ngoài.
      Hoắc Thiên Kình cười phá lên.
      Chuyện này gọi là gì đây? Nàng cứ như vậy mà để người ở trong bồn tắm lớn, đúng vào lúc này?
      hẳn là nên tức giận phải sao? Nhưng ngờ, lại bị dáng vẻ sợ hãi lúng túng của nàng chọc cười. Nàng thực cùng các người đàn bà khác có chút bất đồng. Xung quanh người có rất nhiều đàn bà, nhưng chưa từng có người nào giống như nàng, cứ lần lại hai lần, hết lần này đến lần khác đẩy ra. Người đàn bà này quả thực làm thể kháng cự được mà làm số việc.
      Trong chốc lát, cửa phòng tắm mở ra, ánh sáng ngọn đèn mỹ lệ chiếu lên da thịt trong suốt tinh khiết của Úc Noãn Tâm. Nàng chậm rãi tiến vào, sau khi liếc mắt nhìn Hoắc Thiên Kình, bàn tay nắm lại càng thêm khẩn trương.
      “Cái gì vậy?” Hoắc Thiên Kình khoát cánh tay lên thành bồn tắm lớn, cặp mắt đen lộ ra tia thích thú.
      “Là cái này…” Úc Noãn Tâm do dự nửa ngày, mới đưa nắm tay nắm chặt duỗi ra trước mặt , chậm rãi mở ra…
      Nhìn thấy vật trong bàn tay nàng chìa ra xong, đôi môi vốn nở nụ cười của Hoắc Thiên Kình đột nhiên cứng đờ, kể cả cặp mắt ưng kia cũng phóng ra ánh lạnh lẽo khiến kẻ khác phải phát run. nhìn lướt qua xong, đưa mắt nhìn với vẻ băng lạnh vào gương mặt lộ vẻ tái nhợt của Úc Noãn Tâm, đối diện với ánh mắt bất định của nàng.
      “Làm sao em lại có thứ đồ vật này?” lúc sau, mới mở miệng, tiếng trầm thấp, tựa như tiếng từ phủ vọng tới.
      Úc Noãn Tâm vô thức liếm liếm cánh môi khô khốc, cúi đầu, giọng : “Cái này… cái này thực ra là thứ tôi sớm chuẩn bị sẵn, nhưng hai ngày trước là kỳ an toàn của tôi; bây giờ kỳ an toàn qua rồi, tôi sợ…”
      “Ném !” Hoắc Thiên Kình nhíu mày, lạnh lùng thốt ra hai chữ.
      Hả?
      Úc Noãn Tâm sửng sốt, nâng mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng trong bồn tắm lớn, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp.
      “Hoắc tiên sinh… được…”
      Ngày hôm nay trở là kỳ nguy hiểm của nàng, nàng cũng muốn mang thai…
      Đôi mắt hẹp dài của Hoắc Thiên Kình hơi nheo lại, vẻ bất mãn càng ngày càng ra ràng, sau khi nhìn kỹ khuôn mặt nhắn đoan trang của nàng, chỉ chỉ vào bên người mình.
      “Lại đây!” Lại là hai chữ này, người đàn ông này chỉ hai chữ liền chứa đựng quyền uy thể phản kháng.
      Bên môi Úc Noãn Tâm khẽ bật ra tiếng than , nhắm mắt lại, cam chịu cởi áo khoác tắm người ra, lại lần nữa trở vào trong bồn tắm lớn, tới bên người .
      giơ tay lên, nắm chặt lấy cằm nàng, bên môi lộ ra nụ cười như có như , nhưng nụ cười này, chút cũng chạm vào đáy mắt…
      “Em sợ mang thai con của tôi?”
      Úc Noãn Tâm cắn cắn môi, nhàng gật đầu cái.
      Bàn tay nắm chặt cằm của nàng đột nhiên tăng lực, khiến cho nàng nhíu chặt mày lại, chỗ cằm truyền đến từng đợt đau đớn, ngày mai nhất định bị tím…
      “Em biết có bao nhiêu đàn bà bên ngoài khát vọng mang thai con của tôi, vậy mà em lại muốn?” Tiếng trầm thấp lộ ra vẻ lạnh lùng khiến người khác run sợ, ngay cả cặp mắt cũng lộ ra tia hài lòng.
      Úc Noãn Tâm cố nén lại cơn đau đớn dữ dội, cặp mắt trong veo như dòng nước suối, kiêng kị mà chống lại cặp mắt ưng của , khó khăn câu: “Lẽ nào Hoắc tiên sinh rất mong muốn tôi mang thai con sao? sợ tôi mượn cớ có thai mà làm trò muốn trèo cao tiến vào Hoắc gia sao?”
      Quả nhiên, Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, cặp mắt đen sâu thẳm ràng dấy lên lửa giận, buông cằm nàng ra, lạnh như băng: “Chỉ bằng sao? Còn có tư cách làm như vậy!”
      Cảm giác đau đớn ở cằm đột nhiên biến mất, Úc Noãn Tâm rốt cục thở phào nhõm. “Hoắc tiên sinh, tôi biết thân phận của mình, cho nên cái cần chuẩn bị tôi nhất định chuẩn bị tốt, xin yên tâm.”
      xong, liền đưa chiếc hộp được gói cẩn thận cầm trong tay tới trước mặt .
      Hoắc Thiên Kình băng lạnh nhìn nàng, lúc lâu sau, lại đột nhiên cười, cố ý đùa dai : “Tôi lên giường với đàn bà chưa bao giờ dùng bao!”
      “Cái gì?” Úc Noãn Tâm vô thức sợ hãi kêu lên tiếng, cuối cùng thuận miệng thốt ra câu: “ là bẩn…”
      cái gì?” Sau khắc, khuôn mặt tuấn tú của đột nhiên tới gần, hơi thở bất mãn mang theo nguy hiểm ập tới.
      Người đàn bà chết tiệt, ngờ lại dám bẩn?
      Trời biết, điên rồi, hay là suy nghĩ bị chập mạch rồi.
      Hoắc Thiên Kình từ trước đến nay rất cẩn thận đối với việc giường, tuy rằng đàn bà bên người rất nhiều, nhưng ở giường luôn dùng biện pháp phòng tránh. Bởi vì luôn luôn coi thường đàn bà, cho nên đương nhiên cũng cho các nàng có tí cơ hội mang thai cốt nhục của Hoắc gia, để cho mầm mống cao quý của mình bị tiết ra ngoài.
      Nhưng mà đẹp đẽ cùng chặt khít người đàn bà trước mặt khiến thực điên cuồng, luôn luôn cẩn thận thế mà lần đầu tiên lại quên dùng biện pháp.
      muốn miệt mài theo đuổi, nhưng rốt cuộc lại thành say đắm thân thể của nàng. Tóm lại, cảm giác này rất khó chịu, mà lúc nàng cầm bao tự mình nhắc nhở , trong lòng càng khó chịu, gần như đến mức thể chịu nổi!
      Người đàn bà này ngờ lại biết chủ động chuẩn bị những thứ này? Tất cả những việc này là nàng học được từ người đàn ông khác sao?
      Chết tiệt!
      Úc Noãn Tâm cũng ý thức được mình sai, vội vã quanh co sửa lại, “, Hoắc tiên sinh, ý của tôi phải là như thế, tôi..”
      “Em cho rằng cái bao trong tay em thích hợp với tôi?” Hoắc Thiên Kình kìm nén lửa giận khó hiểu trong lòng, lãnh đạm cắt đứt lời nàng.
      Hả?
      Úc Noãn Tâm hàm ý trong lời của .
      Người đàn ông nhìn lướt qua chiếc hộp, lãnh đạm bên môi chút nào giảm bớt, tựa thân thể cao lớn vào bồn tắm lớn, thờ ơ :
      “Lúc em chuẩn bị bao, chẳng lẽ biết là phải chọn số đo sao? Làm sao em biết số đo này thích hợp với tôi? Hay là em quá coi thường tôi rồi?”
      câu hoàn toàn làm cho Úc Noãn Tâm ngây ngẩn cả người, nàng ngơ ngác nhìn thoáng qua chiếc hộp trong tay…
      Làm sao mà thứ đồ này cũng muốn phân số đo? Sao lại giống như mua quần áo vậy?
      Kỳ thực thứ đồ này cũng là lần đầu tiên nàng mua, hơn nữa lúc mua lại cực kỳ xấu hổ. cơ bản ngay cả nhãn hiệu gì, số đo gì cũng thấy . Chỉ thấy người khác cầm hộp như thế, nàng cũng trực tiếp lấy rồi cúi đầu ra về, thứ đồ này nọ làm nàng sao có thể biết xấu hổ, chọn lựa kỹ lưỡng được.
      “Cái này, Hoắc tiên sinh, có thể thử chút, chừng… có thể thích hợp mà?” Nàng khó khăn ra câu, cũng nhanh chóng muốn xấu hổ đến chết.
      Hoắc Thiên Kình cười nhạt.
      “Vậy em tự mình thử nó xem!”
      “Tự mình thử xem? Có nghĩa là…” Úc Noãn Tâm nghĩ nụ cười của rất quỷ dị. Thậm chí mang theo mùi ám muội bất kham…
      Người đàn ông chỉ chỉ vào vật nam tính kiêu ngạo của mình, lãnh đạm : “Em tự tay đeo vào cho nó!”
      Chiếc hộp thiếu chút nữa từ tay Úc Noãn Tâm rớt xuống dưới. Đôi mắt đẹp cũng đột nhiên trừng to, chống lại ánh mắt có ý tốt của , cả người giật mình cái.
      “Tôi, Tôi …”
      “Vậy đừng dùng!” Hoắc Thiên Kình xong liền muốn ôm chầm lấy thân thể của nàng, làm nàng cả kinh vội vã co rụt lại thân mình.
      “Được, được, tôi lập tức đeo…ách…cho .” Trời biết, nàng là có bao nhiêu khó khăn mới ra được từ như thế.
      Hoắc Thiên Kình có vẻ xem kịch vui, lại dựa vào bồn tắm lần nữa, ánh mắt sắc bén dò xét khuôn mặt nhắn bối rối của Úc Noãn Tâm.
      Ngón tay mảnh mai hầu như run run lấy bao ra, sau khi hít hơi sâu, nàng nhìn kỹ đồ vật trong tay, tuy rằng biết ràng cụ thể phải dùng như thế nào, nhưng là dựa vào trực giác ép buộc chính mình tiếp tục làm tiếp.
      Vật kiêu ngạo cương lên trong lòng bàn tay nàng nhanh chóng trở nên to lớn, da thịt mẫn cảm của nàng có thể rất ràng cảm nhận được nó ỉ giần giật, nàng cắn răng cái, chuẩn bị đem bao đội lên, nhưng cũng tuyệt vọng phát ra…
      Cái bao thực quá rồi…
      Úc Noãn Tâm khóc ra nước mắt, thử chút nữa, nhưng vẫn được như cũ.
      Bàn tay bé đặt bên vật hiên ngang của bắt đầu vô thức run lên, đôi mắt đẹp lộ vẻ tuyệt vọng…
      Hoắc Thiên Kình hiển nhiên mất tính nhẫn nại, tay lấy bao đội đỉnh bỏ ra, khó chịu ném ra khỏi bồn tắm, kéo người đàn bà biết trời cao đất rộng này vào trong lòng.
      “Tôi nhắc nhở em rồi, thể trách tôi được!” cúi đầu, tiếng rơi vào bên tai nàng, lại mở miệng cắn cắn vành tai nho tinh tế của nàng, hơi thở trở nên có chút khàn khàn.
      “Em châm lửa, hẳn là phải phụ trách dập lửa, hử?”
      “Hoắc tiên sinh… vừa nãy cái kia thích hợp, vậy, vậy có sao?” Thân thể Úc Noãn Tâm khẽ run, muốn né tránh hơi thở ám muội của , lại bị ôm càng chặt hơn.
      “Đây là Hoắc gia, tôi chưa bao giờ chuẩn bị thứ đồ vật chết tiệt này ở đây hết!”
      Hoắc Thiên Kình thể chịu đựng được vẻ kiều mị trước mắt gây kích thích mãnh liệt thị giác của chính mình, và cả cử động vô ý của nàng vừa nãy thêm nữa, bàn tay to lớn như có ma pháp mặc sức đốt cháy thân thể mềm mại của nàng.
      Úc Noãn Tâm thoáng chấn động tận sâu thẳm, mất tiếng , từ chỗ sâu nhất trong cơ thể có luồng ấm nóng mơ hồ bốc lên làm nàng vô cùng khó chịu, đau đớn kiềm nén nội tâm của mình, chính mình làm sao vậy? Nàng phải dằn lại chính mình!
      Nàng cần phải ngăn cản hành vi của , ít nhất là cùng đạt được thỏa thuận tốt đẹp a…
      “Hoắc, Hoắc tiên sinh… ngày hôm nay, ngày hôm nay tôi trong kỳ nguy hiểm…”
      “Kêu ra !” thô bạo ra lệnh, ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời của nàng, ngón tay thon dài khẩn cấp tiến vào chỗ chặt khít của nàng.
      “Kêu to tiếng chút, tôi thích nghe tiếng kêu của em!”
      phải thừa nhận mấy ngày nay, mỗi đêm nàng uyển chuyển hầu hạ , đều luôn khiến sôi trào!
      “A…” Úc Noãn Tâm cũng thể chịu đựng được nữa, trận lửa nóng vô cớ từ chỗ sâu nhất trong cơ thể của nàng bốc cháy lên…
      cảm giác sung sướng thể khống chế bao phủ lấy nàng, đôi tay bé của nàng gắt gao ôm sát bờ vai dày rộng của , thân thể cách nào tự kiềm nén được, ưỡn người thành đường cong hoàn mỹ, da thịt toàn thân đều ửng đỏ.
      “Đủ rồi…” Nàng thể thừa nhận được nữa rồi, toàn bộ thân thể như là bị lửa đốt, theo ngón tay tàn nhẫn giày vò, nàng dính sát vào thân thể khỏe mạnh rắn chắc của , cố gắng xua tan cảm giác trống rỗng chưa từng có kia.
      “Thích ?” Hoắc Thiên Kình cắn răng cố nén ham muốn của mình, giọng vì vậy mà càng trở nên khản đặc.
      Việc chủ động lấy lòng người đàn bà như vậy, hoàn toàn là lần đầu tiên. nghĩ tới nàng lại gây cho ham muốn mãnh liệt như thế.
      “Đừng…” Úc Noãn Tâm cuối cùng cũng thỏa hiệp, bất lực khẽ rên lên, đôi môi đỏ thắm ngừng run rẩy, thân thể mềm mại giãy dụa càng lợi hại hơn. Nàng sớm thể suy nghĩ, thể nhúc nhích, thân thể vui sướng khiến nàng quên mất dự tính ban đầu…
      Dần dần, nàng trở nên quên chính mình, tiếng kiều bật ra từ đôi môi đỏ mọng theo chuyển động của đầu ngón tay .
      “Hoắc tiên sinh…”
      “Tiểu tinh, nhiệt tình của em bức điên tôi mất…” Cặp mắt Hoắc Thiên Kình càng giống như dã thú cuồng ngạo, khóe miệng nổi lên nụ cười thỏa mãn. Bàn tay to lớn của nâng Úc Noãn Tâm lên, hung hăng đâm vào, dáng vẻ quyến rũ của người đàn bà dưới thân làm điên cuồng mà chút thương tiếc!
      Những tia nước phun xuống ở xung quanh tạo nên màn hơi nước mỹ lệ, khiến cảnh tượng trước mắt trở nên vô cùng ôn nhu, giọt nước từ vòm ngực rắn chắc của chảy xuống Úc Noãn Tâm, hoàn mỹ chảy viền quanh đường cong e thẹn của nàng.
      Hoắc Thiên Kình gắt gao giữ chặt eo lưng của nàng, lần sau so với lần trước càng đâm sâu hơn.
      thể chịu đựng được niềm vui thích như núi lửa phun trào, tiếng thở dốc của khản đặc, ngờ rằng dục vọng mãnh liệt khiến ngay cả bản thân cũng ngập tràn cảm xúc phát được.
      Cả người nàng tê dại, sớm thể nào mở miệng, chỉ có thể bị động phối hợp cười, vô cùng thỏa mãn với phản ứng của nàng, thỏa mãn vì đáy mắt của nàng chỉ có .
      chạy nước rút, tốc độ càng lúc càng nhanh, mãnh liệt, trong tiếng ngâm nga kiều mị, hai người la hét điên cuồng cùng nhau thẳng hướng lên mây…
      Buổi chiều yên ả, ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt cỏ xanh um tươi tốt, gió mát phảng phất qua, thoang thoảng xen lẫn mùi hương hoa. Úc Noãn Tâm đẩy Hoắc lão phu nhân ngồi xe đẩy, chậm rãi tản bộ, nhưng trong mắt lại thất thần hồi.
      “Bé con, bé Noãn.” Hoắc lão phu nhân vỗ vỗ tay vịn xe đẩy, thấy nàng có chút phản ứng nào, lại gọi to tiếng.
      “A.” Úc Noãn Tâm lúc này mới có phản ứng, dừng xe đẩy lại, rồi tới trước mặt Hoắc lão phu nhân, giọng hỏi: “Bà làm sao vậy?”
      mấy ngày nay hầu như nàng đều theo bên người Hoắc lão phu nhân. Lúc bà muốn phơi nắng, Úc Noãn Tâm đẩy bà đến vườn hoa; khi bà mệt, Úc Noãn Tâm đánh đàn cho bà nghe. Bà lão muốn tách khỏi Úc Noãn Tâm dù chỉ trong chốc lát, lúc nhìn thấy nàng vui.
      Hoắc lão phu nhân liếc mắt nhìn Úc Noãn Tâm, : “Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này , ngồi dưới bóng râm rất thoải mái.”
      “Được.”
      “Bé Noãn à…” Hoắc lão phu nhân kéo bàn tay bé của Úc Noãn Tâm, hỏi câu trúng đích: “Cháu có tâm gì đúng ? cho bà nghe .”
      Úc Noãn Tâm nhìn sang chỗ khác, lát sau, cười cười : “Bà, cháu có tâm .”
      bừa, cả ngày hôm nay cháu đều ngây người ra, lúc chuyện với cháu cháu đều nghe được, còn có chút tâm nào?” Hoắc lão phu nhân bất mãn nhíu mày. “Có phải mẹ của Hoắc Thiên Kình ức hiếp cháu đúng ? Mắng cháu sao?’
      nhiều ngày, mọi người từ xuống dưới trong Hoắc gia đều rất thích Úc Noãn Tâm. Nàng thân thiện và xinh đẹp, điều quan trọng nhất là có chút kiêu ngạo nào. Cho nên mọi người đều rất thích đến gần nàng, chỉ có mẹ của Hoắc Thiên Kình, cứ nhìn thấy nàng là bộ dạng lại bực bội.
      “Bà, bà suy nghĩ nhiều rồi, sao Hoắc phu nhân lại ức hiếp cháu chứ.” Úc Noãn Tâm vén tóc của Hoắc lão phu nhân lên chút và .
      “Thế chính là thằng nhóc Hoắc Thiên Kình kia có đúng hay ? Nhất định là nó ức hiếp cháu rồi! Đừng ngại, cháu cho bà, bà nội giải quyết cho cháu!”
      “Bà.” Úc Noãn Tâm dịu dàng cười. “Thực phải như thế.”
      “Vậy cháu cho bà biết, rốt cục là xảy ra chuyện gì?” Hoắc lão phu nhân nóng nảy.
      Úc Noãn Tâm thấy thế, khẽ thở dài hơi, nhìn Hoắc lão phu nhân : “Bà, thực ra, thực ra là cháu, ngày mai cháu rời khỏi Hoắc gia, cháu ở bên cạnh bà, bà nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, biết ?”
      Thời gian tuần trôi qua nhanh, hôm nay là ngày cuối cùng nàng ở lại Hoắc gia, mà tối nay, nàng cần phải chuyện với Hoắc Thiên Kình.
      “Cái gì? Cháu phải rời khỏi Hoắc gia sao? Vì sao?” Hoắc lão phu nhân sau khi nghe vậy xong, thần sắc cực kỳ hoảng loạn.




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :