1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy ngày ân ái - Ân Tầm ( 173C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hồi 3 ( Chương 10) Thỉnh cầu khó khăn



      Úc Noãn Tâm chưa phát được cặp mắt ưng vẫn dừng ở nàng nheo lại, ánh mắt u ám dần dần chuyển biến sinh ý muốn chiếm hữu.

      “Được rồi.” Nàng buông tay xuống, giọng lộ ra tia trong trẻo, nhàng vang lên trong gian như hoa đào nhàng rơi xuống.

      chút bất mãn lên trong cặp mắt của Hoắc Thiên Kình.

      “Hoắc tiên sinh…” Loại bầu khí khác thường này khiến Úc Noãn Tâm có chút thoải mái, sau khắc nàng liền nhớ tới chính mình có chuyện quan trọng cần thương lượng với .

      “Ừ?” Hoắc Thiên Kình hơi nhíu mày, gương mặt ửng hồng của nàng rơi vào trong mắt cũng khiến ít hờn giận bị xua tan.

      tự dưng lại vừa hưởng thụ khoảnh khắc nhu tình? Thực là buồn cười!

      “Tôi có việc muốn thương lượng với ngài.” Bỗng chốc thấy lạnh lùng như trước, bản thân nàng dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng dám tùy ý giãy ra, thể làm gì khác hơn là cụp mắt xuống .

      !” ngắn gọn chữ.

      Úc Noãn Tâm hít sâu hơi, nhàng mở lời trong ánh mắt nhìn chăm chú của .

      “Hoắc tiên sinh, kỳ thực tôi vừa nhận được người thông báo đêm nay có vai diễn rất quan trọng muốn tìm tôi diễn thử, tôi muốn…. tôi muốn…”

      Nàng dám tiếp bởi vì khó thấy được ánh mắt của càng ngày càng tối sầm.

      muốn diễn thử?”

      Quả nhiên như dự đoán, trong ánh mắt Hoắc Thiên Kình lên vẻ cực kỳ hài lòng, ngay cả trong ngữ khí cũng khôi phục hoàn toàn vẻ lạnh lùng, giống như hề tồn tại buổi tối mập mờ ám muội này.

      Úc Noãn Tâm vội vàng nhìn vào mắt , vội vàng giải thíchnói: “Hoắc tiên sinh, đối phương là đạo diễn vừa mới nhận được giải thưởng lớn ở Hollywood, phim ông ta đạo diễn tôi thực rất muốn thử xem. Hơn nữa người ta trùng hợp lại ở Tây Ban Nha, bỏ qua cơ hội lần này rất đáng tiếc.”

      “Thôi !”

      Hoắc Thiên Kình đợi nàng xong, liền bất mãn cắt đứt lời nàng. Chỉ cảm thấy bên hông buông lỏng, nhìn lại khoác áo tắm vào bên trong sảnh chính.

      Bầu khí vốn ấm áp lãng mạn đột nhiên bị đập tan.

      Úc Noãn Tâm giật mình sững sờ tại chỗ lúc lâu, bên tai quanh quẩn lời lạnh lùng của , lúc sau mới phản ứng lại, lập tức tới đuổi kịp .

      “Hoắc tiên sinh, Hoắc tiên sinh…”

      Khi nàng chạy vào trong thấy Hoắc Thiên Kình ngồi thư thái chiếc ghế sô pha rộng lớn bằng da, người hầu đưa tới tận tay ly vang đỏ tỏa hơi lạnh.

      Dưới ngọn đèn rạng rỡ, chiếc ly rượu thủy tinh lóe lên ánh sáng lấp lánh, rượu vang đỏ trong ly đỏ sẫm như máu của người con , nhàng sóng sánh trong ly.

      Khi thấy bóng dáng của nàng vào, cặp mắt ưng thâm sâu chậm rãi trở nên lạnh lùng.

      Úc Noãn Tâm cố gắng bình lại nhịp thở gấp gáp sốt ruột, cũng gắng sức kiềm chế loại sợ hãi quen thuộc lại xuất lần nữa này.

      Nàng biết mất hứng, thậm chí nổi giận. Thế nhưng đây là lần cơ hội đầu tiên sau những việc xảy ra với nàng, nữa nàng cũng muốn thử chút. Tuy là có thể dựa vào kim chủ Hoắc Thiên Kình mà cần lo lắng, nhưng —- nàng lại có thứ dự cảm linh tính, 7 ngày sau, nàng và là hai đường thẳng song song, hề có bất cứ liên quan gì.

      Cho nên làm sao có thể gửi gắm toàn bộ nguyện vọng của nàng người được?

      “Hoắc tiên sinh, xin lỗi, tôi muốn từ bỏ cơ hội này. Thỉnh ngài đáp ứng tôi được ?” Úc Noãn Tâm khẽ tới trước mặt , trong lòng có chút thấp thỏm bất an.

      Hoắc Thiên Kình nhấp ngụm rượu xong, nhàn nhã dựa thân thể to lớn vào ghế sô pha, ánh mắt lộ ra vẻ sâu xa khó lường, khóa trụ gương mặt tái nhợt của nàng…

      tại nghỉ, hẳn là phải cắt đứt mọi thông báo liên lạc chứ!”

      “Hoắc tiên sinh, tôi biết tôi nên trả lời đồng ý thông báo vào lúc này. Thế nhưng lần này là cơ hội hiếm có. Xin ngài để tôi được ? Chỉ lần này thôi.” Bất cứ giá nào Úc Noãn Tâm cũng phải tranh thủ nhận được vai này, nàng lớn mật thỉnh cầu.

      Hoắc Thiên Kình nhíu mày sâu hơn bất mãn, “Đạo diễn mà ta biết, chỉ là nhân vật mà thôi. Sau này, còn có thể có rất nhiều cơ hội khác có thể hợp tác với !”

      Ngụ ý quá ràng, chỉ là…

      “Đối với ngài mà đó là nhân vật . Nhưng đối ta mà đây là cơ hội khó có được!”

      Úc Noãn Tâm nắm chặt tay, ánh mắt dũng cảm nhìn chống lại , “Hoắc tiên sinh, tôi nghe theo lời cầu của ngài, hề nhận đóng bộ phim “Thâm cung kế”. Nhưng tôi thể đáp ứng ngài bỏ hết tiền đồ được.”

      cho rằng ta đảm bảo được tiền đồ của sao?” Ánh mắt Hoắc Thiên Kình đột nhiên trở nên sắc bén gì sánh được, như đâm đao cắm thẳng vào tim của nàng.

      Lời lạnh băng vang lên làm Úc Noãn Tâm khẽ run rẩy, nàng thầm hít sâu hơi rồi : “Tôi biết Hoắc tiên sinh ngài có sức mạnh chúa tể thống trị số phận. Nhưng tôi —— biết có khả năng so với Ngu Ngọc, thêm nữa lại càng có khả năng đem niềm vui tới cho ngài. Bất luận như thế nào tôi cũng muốn buông tha cơ hội này!”

      biết bây giờ là mấy giờ rồi ? Lúc này nên làm gì, lẽ biết sao?” Giọng điệu của Hoắc Thiên Kình tỏa ra lạnh lẽo như ma vương địa phủ, toàn thân lộ vẻ lạnh lùng khiến người khác rét mà run.

      “Tôi biết bây giờ khuya rồi. Nhưng mà sinh hoạt của người diễn viên chính là như thế này.” Úc Noãn Tâm cắn môi khó khăn : “Hơn nữa —— tôi cũng biết giờ bồi ngài, thế nhưng, thế nhưng tôi thực cam lòng.”

      Cặp mắt ưng của Hoắc Thiên Kình đột nhiên nheo lại, ngửa đầu uống cạn hơi ly rượu, rồi vung tay lên….

      Xoảng…….

      Chiếc ly pha lê trong suốt bị ném mạnh ra, đáp lại bằng tiếng vỡ.

      Ngay tức khắc, tiếng chói tai sắc nhọn vang vọng trong chủ sảnh nguy nga tráng lệ.

      Người Úc Noãn Tâm hơi run lên, tất cả đám người hầu sợ đến mức lập tức tiến lên nghĩ muốn thu thập tàn cuộc ——

      “Đều cút hết cho ta!”

      tiếng quát chói tai, khó để nghe ra lúc này tức giận.

      Đám người hầu sợ đến mức lập tức đều lui hết .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hồi 3 ( Chương 11) Nụ hôn dịu dàng


      Ban đêm, gió thổi lay động tấm mành pha lê mỏng manh song cửa sổ, nhưng lại khiến cả người Úc Noãn Tâm ớn lạnh.

      Cực kỳ im lặng.

      Trong khí lộ ra chút lo lắng bất an.

      Hoắc Thiên Kình ngồi ở sô pha nhìn nàng hề chớp mắt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát nàng giống như báo săn mồi, Úc Noãn Tâm vô thức nắm tay lại, toàn thân khẽ run lên vô thức.

      “Hoắc tiên sinh…” Nàng nhịn được muốn mở miệng lại bị ánh mắt lạnh băng của quét đến, sợ đến lập tức im lặng

      Người đàn ông này —— rất nguy hiểm … ít nhất … là tại nàng thực dám trêu chọc .

      hề cử động, thậm chí gì, chỉ là ngồi ở chỗ kia thôi, nhưng nàng liền cảm thấy khó có thể hít thở.

      khí yên tĩnh tạm dừng lại, sau lúc, giọng lạnh lùng của chậm rãi vang lên…….

      “Cần thời gian bao lâu?”

      “Ách?”

      Úc Noãn Tâm ngược lại bỗng sợ run, trong lúc nhất thời có phản ứng lại gì mấy.

      Hoắc Thiên Kình nhíu mày kiên nhẫn, “Cần bao nhiêu thời gian để diễn thử?”

      lặp lại lần nữa hiếm thấy, tuy rằng giọng cao nhưng cũng có thể nghe ra trong giọng mơ hồ che giấu ít bất mãn.

      Úc Noãn Tâm như mở cả cõi lòng, vội vàng : “Khoảng chừng vài giờ là đủ rồi.”

      thực đồng ý chứ?

      Vừa rồi ràng rất tức giận, lửa giận đến có thể giết người.

      Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, đôi mắt u ám dần dần trở nên trầm, đảo qua gương mặt của nàng, tay ấn điện thoại gọi.

      “Chuẩn bị xe sẵn sàng, lập tức dùng!”

      “Dạ, Hoắc tiên sinh!”

      câu cực kỳ ngắn gọn, tựa như màn vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.

      Đáy mắt Úc Noãn Tâm ra vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ, thực đồng ý! Trời ạ, nàng tưởng rằng chính mình nằm mơ!

      “Cảm tạ ngài, Hoắc tiên sinh tôi hết sức cố gắng để nhanh chóng trở về sớm.” Nàng dịu dàng, giọng cũng ràng lộ ra vẻ sung sướng.

      Hoắc Thiên Kình gì, chỉ bỗng nhiên đứng dậy, qua bên người nàng, thậm chí cũng liếc nàng cái, thẳng lên lầu.

      Úc Noãn Tâm khó thấy mặt phảng phất có bất mãn cùng tức giận, nàng cụp mắt xuống, cắn môi sau khắc liền gọi…

      “Hoắc tiên sinh….”

      dừng bước lại, xoay người nhìn về phía nàng, cặp mắt đen thâm sâu cách nào nhìn thấu, chỉ lộ ánh xa cách.

      Bàn tay bé đặt lên khuỷu tay rắn chắc của , hai làn da trắng và đen hình thành đối lập ràng, động tác của Úc Noãn Tâm làm cơn tức giận Hoắc Thiên Kình có chút tiêu tán

      Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn , lúm đồng tiền như hoa xinh đẹp hơi ra, khiến kẻ khác cảm thấy ấm áp và tim đập nhanh gấp bội.

      “Cảm ơn ngài.” Khuôn măt nàng hơi ửng hồng, nhàng kiễng chân lên chủ động mà dịu dàng hôn lên mặt .

      Nàng hôn xong, đợi Hoắc Thiên Kình có biểu tình gì, sợ nghe được tim mình đập gấp gáp hơn, liền vội vã cầm lấy ví hồng ra khỏi chủ sảnh.

      Thân thể cao lớn của Hoắc Thiên Kình đứng lặng tại chỗ, gương mặt còn dư lại mùi hương thoang thoảng vấn vương nơi chóp mũi . Khi bóng dáng nàng biến mất hẳn, đôi môi cương nghị lạnh lùng của khẽ nhếch lên nụ cười hiếm thấy.

      Phảng phất giống người trời.

      Ánh trăng như nước xiên chiếu vào đại sảnh nơi bố trí bối cảnh, dễ dàng nhận ra đây là nơi dùng để quay phim, đồng thời cũng là sân diễn thử tạm thời mà Ôn Dương tìm được.

      Ôn Dương, đạo diễn gốc Hoa gần 30 tuổi rất có triển vọng, nhờ đạo diễn xuất sắc bộ phim nhựa mà ta giành được giải thưởng lớn của Hollywood. Làm phim điện ảnh là sở thích của ta, song điều ta cảm thấy hứng thú nhất vẫn là phim truyền hình, nhất là say mê các loại hý kịch lịch sử thời Đại Hán Trung Quốc. Vì thế ta từ bỏ tất cả những bộ phim khác có thể nhận được để chuyên tâm đạo diễn bộ phim Trung Quốc cổ đại “Vệ Tử Phu”.

      Rất khó tin ta là con lai Úc – Trung mà lại có say mê khác thường đối với lịch sử Trung Quốc cổ đại.

      “Vệ Tử Phu” là tác phẩm ta mất nhiều thời gian cân nhắc, cũng là tác phẩm tâm huyết của , mà lần này nữ diễn viên mà ta mực coi trọng là —Úc Noãn Tâm.

      Úc Noãn Tâm, diễn viên này ban đầu ta cũng chú ý. Chỉ là trong lần tình cờ nhìn qua màn ảnh thấy nàng người mặc trang phục cổ trang, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ kinh diễm, thoát tục. Khoảnh khắc ấy, ta chỉ biết mình tìm được người được lựa chọn phù hợp nhất.

      Chỉ là nghĩ tới sau này nàng lại có nhiều tin đồn xấu đến tới tấp như vậy. Ngay khi ta chuẩn bị từ bỏ người đàn bà này chỉ trong đêm xoay chuyển toàn bộ tin đồn bất lợi, khiến thành trời quang mây tạnh. Điều này khiến ta càng thêm hứng thú với nàng. Ngay sau đó ta liền gửi thông cáo đến công ty của nàng.

      Chỉ là nghĩ tới lại có duyên gặp nàng ở đây như thế.

      Trong đại sảnh chỉ có tiếng động của máy móc. Thư ký trường quay khẩn trương chuẩn bị, nhà tạo hình, nhà tạo mẫu đều bận rộn vào trận. Ôn Dương ngồi ở trước máy móc chuẩn bị quan sát tình hình Úc Noãn Tâm diễn thử.

      Tất cả được chuẩn bị ổn thỏa.

      Đây là cảnh quay Vệ Tử Phu múa, cầu hoa mỹ mà chuyên nghiệp.

      Lịch sử về Vệ Tử Phu ghi chép như sau: chị của Hán Vũ Đế là công chúa Bình Dương có những ca nữ múa hát đều tinh thông tuyệt vời. Hán Vũ Đế, sau ba tháng theo kế hoạch lễ tế thần, dọc đường hồi cung qua nhà công chúa Bình Dương. Công chúa Bình Dương mở yến tiệc, loạt các ca kỹ lên sân khấu múa hát Vệ Tử Phu với rực rỡ của mình đoạt hết ánh nhìn của Hán Vũ Đế.

      Hán Vũ Đế trong lòng rất thích, mà Bình Dương công chúa cũng hiểu , liền để mình Vệ Tử Phu múa hát cho Hán Vũ Đế. Thế cho nên sau đó Vệ Tử Phu nhận được long sủng, từ ca kỹ từng bước tiến đến ngôi vị hoàng hậu.

      Hậu cung ba nghìn chỉ có người được Hán Vũ Đế thương. Về sau có người ghi chép lại ca khúc ngay lúc đó – “Tang Trung”.

      “Viên thải đường hĩ? Muội chi hương hĩ. Vân thùy chi tư? Mỹ mạnh khương hĩ. Kỳ ngã hồ tang trung yếu ngã hồ thượng cung tống ngã hồ kỳ chi thượng hĩ. Viên thải mạch hĩ? Muội chi bắc hĩ. Vân thùy chi tư? Mỹ mạnh dặc hĩ. Kỳ ngã hồ tang trung yếu ngã hồ thượng cung tống ngã hồ kỳ chi thượng hĩ. Viên thải phong hĩ? Muội chi đông hĩ. Vân thùy chi tư? Mỹ mạnh dong hĩ. Kỳ ngã hồ tang trung yếu ngã hồ thượng cung tống ngã hồ kỳ chi thượng hĩ.”

      (Ý nghĩa bài “Tang Trung” là chê kẻ dâm bôn, chê thói dâm đãng. ~~~ Quá khó để có thể dịch, mong mọi người thông cảm nha)

      giờ Úc Noãn Tâm phải diễn thử điệu múa duyên dáng của Vệ Tử Phu, điệu múa đem lại sủng ái của Hán Vũ Đế.

      Ôn Dương xem qua tư liệu liên quan đến nàng từ trước, biết từ nàng có sở trường đặc biệt về vũ đạo, bởi vì điều này nên ta càng thêm quyết tâm muốn mời nàng làm nữ diễn viên chính.

      Nhạc nền chậm rãi vang lên, toàn bộ phim trường vang vọng khúc nhạc“Tang Trung” sớm được chế tác hay, ca khúc du dương tựa như thanh của đất trời lướt qua.

      Úc Noãn Tâm mặc quần áo cổ trang gấm trắng, lẳng lặng ra dưới ánh trăng, khiến toàn trường quay đều lắng xuống.

      Chỉ thấy từ bờ vai gầy tới đúng thắt lưng của nàng phủ lên trang phục lông vũ trắng như tuyết, bên trong là áo trắng lụa mỏng bay vờn theo gió, mái tóc đen dài óng ả buông xuống chấm thắt lưng, cả người nàng đều tỏa ra linh khí thiên nhân.

      Trong tiếng nhạc, nàng bắt đầu múa duyên dáng uyển chuyển. Bởi thời gian vội vàng nên vũ sư cũng chỉ đạo tận tình được cho nàng, chỉ đơn giản là hòa theo tiếng nhạc như oán như than này mà nhàng bắt đầu múa, hoàn toàn dựa vào cảm giác của bản thân để hoàn thành màn diễn thử.

      Mái tóc đen của nàng và tầng lụa mỏng mặc người, theo bước chân di chuyển mà nhàng phất phơ tựa như tiên trời. Ánh trăng hờ hững lẳng lặng phủ xuống gương mặt láng mịn của Úc Noãn Tâm. Nàng nâng cổ tay lên, theo đó tay ngọc chậm rãi lộ ra khỏi tay áo tạo nên phong cảnh tuyệt đẹp phảng phất như trong cõi mộng.

      Ánh trăng như nước bao phủ chiếc váy trắng tinh của nàng, khiến nàng càng đẹp thể tin nổi.

      Nhân viên làm việc trong tổ làm phim đều ngây người, tựa như quên nhiệm vụ mà mình phụ trách, ngay cả Ôn Dương lúc bắt đầu cũng chỉ là cẩn thận tỉ mỉ nhìn máy móc màn hình, dần dần ta tự chủ được mà hướng ánh mắt về phía người con nhàng múa cách đó xa kia.

      ta là đạo diễn, hiểu bản thân phải chăm chú nhìn Úc Noãn Tâm màn hình, thế nhưng —— ta chính là thể khống chế được mặt lộ vẻ kích động.

      sai, nàng chính là Vệ Tử Phu mà ta muốn. Chỉ có nàng mới có thể múa được điệu múa linh động như thế.

      ta tìm lầm, Vệ Tử Phu, rốt cục ta tìm được rồi!

      riêng gì ta, ngay cả bên ngoài tổ làm phim cũng có đầy người đứng xem, ràng phong cách hóa trang và kỹ thuật múa của Úc Noãn Tâm hấp dẫn được rất nhiều người Tây Ban Nha bản xứ. Vì bọn họ chưa từng cảm nhận được về văn hóa cổ đại của Trung Quốc chân thực như thế, nhất là khi gặp người đàn bà tóc đen áo trắng nhàng múa dưới ánh trăng, nên mọi thứ đều làm bọn họ kinh ngạc đến ngây người thôi.

      Ca khúc “Tang trung” hết, Úc Noãn Tâm chậm rãi nhàng hạ tay áo xuống, Ôn Dương cũng lên tiếng, xem chừng quên mất cần phải gì rồi.

      Úc Noãn Tâm sau khi diễn thử nhàng vén mấy sợi tóc, phát mọi người đều nhìn mình, nhất là đạo diễn hề chớp mắt. Càng khoa trương chính là – mọi người ngoài trường quay đều im lặng tiếng động.

      “Các người….”

      Nàng giọng mở miệng. Làm sao vậy? Lẽ nào mình nhảy đẹp sao? Chẳng qua nghĩ lại tuy nàng từ luyện tập vũ đạo, nhưng dù sao múa nhiều năm như vậy rồi, hôm nay tất cả đều múa bằng cảm giác, nhất định đạo diễn rất thất vọng.

      đợi nàng nghĩ xong, tiếng vỗ tay như thủy triều vang lên, trong đó còn có cả ít người nước ngoài huýt lên.

      Úc Noãn Tâm sợ đến nỗi mím chặt môi, bối rối đứng tại chỗ cũng chưa hề di chuyển.

      “Đạo diễn…”

      “Úc tiểu thư, là quá tuyệt vời, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy kỹ thuật nhảy tuyệt vời như thế!” Ôn Dương tiến lên, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn lãng tràn đầy cảm xúc vô cùng kích động, bàn tay to liền nắm lấy bàn tay bé của nàng…

      “Tôi tìm nhầm người. Đúng là !”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hồi 3 ( Chương 12) Đêm tối mê muội.


      Úc Noãn Tâm bị nhiệt tình của đạo diễn làm cho giật mình, ngơ ngác nhìn dáng vẻ cười mê người mặt .

      “Úc tiểu thư, Úc tiểu thư…” Bàn tay của đạo diễn Ôn Dương nhàng huơ huơ trước mắt nàng cái.

      Úc Noãn Tâm lúc này mới phản ứng lại, lúm đồng tiền mềm mại như trong tranh, giống như cánh hoa mai bay xuống đáy mắt của đạo diễn Ôn. “Ý là tôi thử vai thành công rồi phải ?”

      Ôn Dương nhướng mày cười. “Úc tiểu thư, vai này là của cũng là của ai cả!”

      Đáy mắt của Úc Noãn Tâm thực lộ vẻ kích động. Quả dám tin vào tai mình.

      Đây đúng là thu hoạch ngoài ý muốn của nàng. Nàng vốn cho rằng bỏ lỡ mất “Thâm cung kế” là điều cực kỳ đáng tiếc, dù sao đó cũng là tác phẩm phim nhựa lớn, nghĩ tới lại có hi vọng, lần này nàng lại nhận được lời mời diễn “Vệ Tử Phu”.

      “Đúng vậy! Úc tiểu thư tôi tin tưởng vai diễn này là thích hợp nhất với . ra bên kia, chúng ta thương lượng cụ thể lại chút về kịch bản!” Đạo diễn Ôn Dương là điển hình cho loại người cuồng công việc. khi làm việc là quên hết mọi thời gian.

      Úc Noãn Tâm nhìn thoáng qua phiến tràng tường đích chung mi gian lên nét ưu tư.

      “Làm sao vậy? gấp lắm sao?” Ôn Dương quan tâm hỏi thăm.

      có việc gì, chúng ta xem kịch bản thôi, đúng lúc tôi cũng có số chỗ hiểu lắm.” Úc Noãn Tâm vội vã .

      Dù sao đây cũng là cơ hội khó có được. Nàng muốn bởi vì chút việc riêng tư mà ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.

      Đoàn người vây xem dần dần tản , ai phát ra ở góc có người đàn ông lừng lững đứng lặng. Cặp đen mắt giống như chim ưng hơi nheo lại, lóe lên ánh sáng tăm tối…

      ——

      Lúc Úc Noãn Tâm rời khỏi phim trường. Đêm khuya lắm rồi, thành phố vốn phồn hoa dường như cũng ngủ sâu. Nàng giơ tay lên day day lại cái cổ mệt mỏi, chậm rãi dãn gân cốt chút.

      “Úc tiểu thư ở tại khách sạn nào? muộn rồi tôi đưa trở về ! Đạo diễn Ôn Dương lên phía trước giọng .

      Úc Noãn Tâm mỉm cười “ cần đâu, đạo diễn tôi tự được rồi.”

      Tài xế của Hoắc Thiên Kình chắc là ở ngay gần đây.

      trễ thế này rồi, trẻ như có thể sao?” Ôn Dương nhíu mày hiểu .

      Úc Noãn Tâm vừa muốn mở miệng giải thích ánh đèn sáng rực cắt ngang qua màn đêm yên tĩnh. Chiếc xe thương nhân xa hoa tối màu dừng lại chuẩn xác ngay trước mặt nàng.

      “Ồ, hóa ra lại có xe tới đón à, được rồi đêm nay nghỉ ngơi tốt. Sau khi về nước tôi lập tức liên lạc với !” Ôn Dương dịu dàng .

      “Ừm được, cảm ơn , đạo diễn.” Úc Noãn Tâm cảm kích .

      Ôn Dương rời , nàng mới đưa mắt chuyển hướng về phía chiếc xe bên cạnh.

      Đây phải là tài xế chiếc xe vừa mới đưa mình tới. Chiếc xe này là…

      nghĩ ngợi cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt đàn ông tuấn cương nghị lọt vào trong mắt nàng.

      Sau khi nhìn chủ nhân chiếc xe là ai. Úc Tâm Noãn hoảng sợ đến nỗi vội vàng lấy tay che miệng.

      Như thế nào, lại có thể là ?

      “Lên xe!” Bên trong xe vang lên giọng nhàn nhạt trầm thấp của Hoắc Thiên Kình, giống như là có chút kiên nhẫn hoặc giống như là lời mời gọi trí mạng.

      Trong đêm tối càng thêm trầm càng thêm quỷ mị.

      Úc Noãn Tâm tỉnh lại từ trong nỗi kinh hãi, cắn cắn môi, vừa muốn vươn tay kéo cửa đằng sau xe, bị tay Hoắc Thiên Kình đẩy ra.

      “Tới ngồi lên phía trước!” Lại là câu mệnh lệnh!

      Cửa xe mở ra giống như con dã thú mở miệng để chiếm đoạt sinh mệnh.

      Sau khi Úc Noãn Tâm ngồi vào trong xe, đóng cửa xe xong, nhìn về phía người đàn ông đột nhiên xuất trước mắt bên cạnh. Chau mày lờ mờ mang theo nỗi nghi hoặc. Nàng cẩn thận dè dặt hỏi :

      “Hoắc tiên sinh, sao ngài lại đến đây?”

      Hoắc Thiên Kình trả lời, như thể nghe thấy câu hỏi của nàng, hai lời khởi động xe.

      Trong bóng đêm, xe lao rất nhanh…

      Úc Noãn Tâm giật mình hiểu vì sao gương mặt bình tĩnh của , nàng nhìn ra bất kỳ điều gì thích hợp.

      Nhưng luôn luôn cảm thấy thích hợp.

      “Cảm ơn ngài Hoắc tiên sinh”. Nàng vẫn nên lễ phép câu như thế. chắc là—— tự mình tới đón?

      Hoắc Thiên Kình vẫn gì, chăm chú lái xe.

      Mà nàng quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ xe, cố gắng xua tan xấu hổ bên trong xe xua tan, cũng nỗ lực bỏ qua tồn tại của .

      biết làm sao càng là như thế này nàng lại càng có thể cảm nhận được cảm giác mãnh liệt tồn tại của truyền đến, giống như loại hơi thở nguy hiểm như như , cách nào có thể xem .

      Hoắc Thiên Kình.

      người đàn ông như màn đêm, khó có thể suy đoán được, khi tà mị bất kham, khi trầm mặc , khi cuồng ngạo nóng nảy kềm chế được, khi lạnh lùng như băng đá.

      Điều phỏng đoán này thể để lộ ra. Có thể là mọi người sống chung với đều phải nơm nớp lo sợ, bằng bất cứ lúc nào cũng bị ảnh hưởng.

      Đến nước này, nàng càng bội phục Ngu Ngọc lại có thể ở bên cạnh ba năm, vậy chắc ta cũng là người phụ nữ hiểu nhất.

      tài nào kiềm chế được, ánh mắt Úc Noãn Tâm đảo qua, lén lút ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh.

      , quả thực có khuôn mặt dài, khiến phụ nữ phải điên cuồng .

      Cặp mắt đen sâu thẳm sắc bén như chim ưng, nhìn chằm chằm vào màn đêm trước mặt, trong chuyên chú lộ ra vẻ đàn ông chín chắn, đặc biệt quyền uy, khuôn mặt nhìn nghiêng với góc cạnh hoàn mỹ ràng giống như chạm trổ điêu luyện tinh xảo mà thành. Đôi môi mỏng kiên nghị, khóe môi có độ cong mê người, lại cũng nhìn thấy tia nếp nhăn mặt khi cười, chắc hẳn lúc bình thường rất ít để lộ nét cười.

      Người đàn ông bạc tình.

      Ánh mắt rơi xuống bàn tay to dày rộng và vững vàng nắm vô lăng của , khiến trong cơ thể nàng xuất luồng khí nóng, giống như bàn tay to của cơ thể nàng. Trời ạ, nghĩ tới đây gương mặt tuyệt mỹ của nàng đột nhiên đỏ bừng.

      Quả là mối quan hệ của nàng với tương đối khó xử, nàng thế nào lại có thể nghĩ như vậy.

      Úc Noãn Tâm ngươi điên rồi phải ?

      Đúng lúc này người đàn ông bên cạnh dường như có cảm ứng, bỗng nhiên quay đầu lại…

      Cặp mắt đen mãnh liệt như chim ưng đối diện với đáy mắt hoang mang của nàng, dường như nhìn thấu được ý nghĩ hoang đường thoáng qua vừa rồi của nàng, khiến nàng chỗ nào che giấu được.

      Úc Noãn Tâm cả kinh vội vã cụp mắt xuống, dám nhìn thẳng vào cặp mắt đen của .

      suy nghĩ điều gì?” rốt cục mở miệng , tiếng trầm thấp vang vọng trong xe quanh quẩn bên nàng .

      Có lẽ là dáng vẻ hoảng loạn bất an của nàng chọc cười , khóe môi vốn kiên nghị của hơi giật giật mang theo ý cười như có như .

      “A…., có gì.”

      Trời ạ, chết tiệt nàng lại còn lắp. Có thể là muốn xoay chuyển bầu khí ngượng nghịu, nàng lại thêm câu: “Chỉ là suy nghĩ màn thử vai vừa rồi…”

      Lời còn chưa dứt, chiếc xe phanh lại…..

      Úc Noãn Tâm vẫn chưa hoàn hồn, sau khắc thân thể liền rơi vào trong lồng ngực to lớn của Hoắc Thiên Kình. Nguy hiểm đột nhiên buông phủ, nhất là nàng lại kinh hoàng phát ra sau đó liền bấm nút hạ thấp ghế ngồi ra sau.

      “Hoắc tiên sinh…” Nàng biết người đàn ông này muốn làm gì, chỉ là ánh mắt của quá mức nguy hiểm.

      Lời còn chưa dứt, bờ môi đỏ mọng rơi vào đôi môi cực nóng của rồi. Đôi môi run rẩy của nàng mềm mại như cánh bướm dừng nụ hoa! Trước sau đều hết sức ngang ngược hút lấy toàn bộ mật ngọt cùng mềm mại của nàng, mãi cho tới khi khiến trong nàng hoàn toàn nhiễm đầy hơi thở của .

      Thân thể nhắn xinh xắn của Úc Noãn Tâm mộng ở tại đâu đó, trí óc lại càng trống rỗng, chân tay chỉ luống cuống mặc tùy ý dây dưa lên đôi môi mình hết lần này đến lần khác, từng đợt cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân mình.

      lúc lâu sau, Hoắc Thiên Kình rốt cục mới thỏa mãn rời khỏi cánh môi xinh đẹp của nàng, mặt mang nét cười cười được thỏa mãn, ngón tay từ môi nàng chậm rãi lướt xuống tới xương quai xanh của nàng, mềm mại bên dưới làm khó có thể tự kiềm chế.

      Ngọn đèn mờ ấm áp hắt xuống, đôi môi ẩm ướt khẽ động, vẻ mềm mại ướt át càng mê hoặc lòng người hơn nữa.

      Đôi mắt đen mềm mại nhuốm tia nghi hoặc, nhưng lại khiến Hoắc Thiên Kình nhếch miệng cái…

      “Dáng múa của em ngày hôm nay cực kỳ xinh đẹp, quay về phải múa cho ta xem.”

      Ánh mắt thâm sâu như trời đêm của chớp động, khiến người ta phải sợ hãi, nhưng sâu trong cổ họng lại phát ra tiếng thở dài tràn ngập thâm trầm cùng thỏa mãn chiếm hữu.

      Lòng Úc Noãn Tâm thoáng hoảng hốt, đôi mắt đẹp mở lớn… Vừa rồi ở trường quay sao?

      Nhìn khuôn mặt nhắn kinh ngạc của nàng, Hoắc Thiên Kình đột nhiên lại nở nụ cười, “ nên nhìn ta như thế, nếu …”

      “Nếu làm sao?” Nàng ngây ngốc hỏi câu.

      Ánh mắt Hoắc Thiên Kình đột nhiên khẩn trương: “Nếu ta lập tức muốn ngay tại đây!”

      Úc Noãn Tâm cả kinh, vội vàng nhắm mắt lại.

      tia hiểu tình lướt qua trong mắt Hoắc Thiên Kình.

      Đêm nay thực là hành vi thái quá của ! Tự dưng ma xui quỷ khiến lại tới trường quay, tự mình tới đón nàng , nhưng còn kiên trì xem hết màn diễn thử của nàng ở bên ngoài trường quay?

      Đây là chuyện tình sống ba mươi năm qua chưa từng có.

      Có điều, đêm nay nàng quả thực làm rung động sâu sắc. Người con này có phần khác biệt!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hồi 3 ( Chương 13) Người đàn ông hư hỏng


      Từng đợt hương hoa cùng tiếng chim hót véo von vang lên, Úc Noãn Tâm tỉnh dậy từ trong giấc mộng.

      Đột nhiên nàng cảm thấy ngẩn ngơ.

      Ánh nắng rực rỡ xuyên qua rèm cửa, tinh tế chiếu vào tấm thảm trắng mềm mại, rớt xuống bóng nắng loang lổ, gió mát thổi qua rèm cửa, tiếng chuông gió như tiếng sóng biển vỗ, vang lên khe khẽ êm tai

      Thiết kế của gian phòng toàn bộ đều là màu đen trắng đan xen, đơn giản nhưng lại lộ ra cảm giác đặc biệt khó thấy, mùi hoa lan thoang thoảng tỏa ra khắp ngóc ngách trong căn phòng, theo hô hấp của Úc Noãn Tâm xâm nhập vào trong huyết quản.

      ngày chủ nhật đẹp như thế này khiến nàng giống như thiên đường.

      Đôi mắt đẹp mê mang dần dần thanh tỉnh.

      Nơi này phải là thiên đường, mà là hòn đảo tư nhân của người đàn ông bí hiểm kia! Chỉ là——tự mình sao có thể tới căn phòng này nằm ngủ, nàng chút ấn tượng nào cả.

      Chắc là tối qua diễn thử xong quá mệt mỏi, sau khi trở về liền ngủ say sưa.

      Úc Noãn Tâm nhìn đầu giường chút, khắc sau, đột nhiên mở to hai mắt nhìn!

      Trời ạ, bây giờ phải là buổi sáng nữa, nàng ngờ lại ngủ thẳng đến giữa trưa!

      Nàng gần như bay nhanh xuống giường, nhưng khi nhìn thấy người mình mặc váy ngủ, là ai thay quần áo cho nàng?

      là…

      Úc Noãn Tâm dám nghĩ tiếp nữa, vừa nghĩ ra khả năng này, khuôn mặt nhắn của nàng dần dần tái nhợt.

      Cộc cộc cộc —— tiếng gõ cửa lễ phép cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng

      Mời vào. Úc Noãn Tâm càng cảm thấy hoảng sợ, vội vã chỉnh lại cẩn thận váy ngủ người, giọng .

      Cửa phòng bị mở ra…

      đám người bước vào!

      đám người cũng khoa trương chút nào. Người đằng trước được xưng là quản gia, đằng sau là sáu người hầu , mỗi người mặt đều thể tận tình.

      “Các người…”

      “Úc tiểu thư, đây là bộ váy đầm lễ phục Hoắc tiên sinh chuẩn bị cho , mời rửa mặt xong mặc thử!” Quản gia cung kính hạ thấp người, sau đó cầm hộp lễ phục được bọc khéo léo trong tay dâng lên.

      Úc Noãn Tâm ngẩn ra.

      “Váy đầm?” Hoắc tiên sinh vì sao muốn đưa váy lễ phục cho tôi?”

      Quản gia mặt nở ra nụ cười chuyên nghiệp, “Đêm nay Hoắc tiên sinh cần tham dự bữa tiệc du thuyền của người quan trọng, Úc tiểu thư cũng cần theo cùng!”

      Hàng mi dài của Úc Noãn Tâm khép lại, thầm khẽ thở dài tiếp nhận hộp lễ phục, đặt sang bên cạnh.

      Quản gia thấy thế xong ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc…

      “Úc tiểu thư mở ra xem sao? Nếu như thích, chỉ cần là Hoắc tiên sinh ra lệnh nhà thiết kế làm lại.”

      Úc Noãn Tâm hơi cong khóe môi, “ cần, ánh mắt của Hoắc tiên sinh rất tinh tường độc đáo, bộ lễ phục này chắc chắn hợp với tôi.”

      Quản gia nghe xong nữa, song… nhìn về phía Úc Noãn Tâm với vẻ mặt khó hiểu.

      này rất đặc biệt, giống như tiểu thư Ngu Ngọc. Tuy rằng Hoắc tiên sinh chỉ mang theo tiểu thư Ngu Ngọc đến lần, nhưng khi đó ta đối xử ngang ngược ngông cuồng với kẻ dưới, làm quản gia lưu lại ấn tượng khó quên.

      Thế nhưng trước mặt giống như người màng danh lợi, điềm đạm, gió yên biển lặng, lẽ nào ta biết được Hoắc tiên sinh chọn trúng là điều vinh hạnh sao?

      “Úc tiểu thư những người này hầu hạ tắm rửa mặc quần áo…”

      Quản gia xong khẽ nghiêng người, hai hầu tiến lên trong tay mang hai chậu thủy tinh, chậu chứa đầy cánh hoa các loại, chậu còn lại là tinh dầu

      “Úc tiểu thư, thích dùng cánh hoa hay tinh dầu?”

      Úc Noãn Tâm chỉ vào chậu cánh hoa.

      Hai hầu lui ra, bốn người khác tiếp tục tiến lên cùng các loại đồ dùng khác nhau phục vụ cho việc tắm rửa.

      “Ách, cái đó… tôi có thể tự làm được!” Úc Noãn Tâm thực bị loại phục vụ này dọa sợ rồi, nàng quen bị người khác hầu hạ chứ đừng đến là hầu hạ tắm rửa.

      Quản gia tức khắc : “Úc tiểu thư, hầu hạ tắm rửa là công việc của những người này, xin đừng cự tuyệt, bằng Hoắc tiên sinh trách tội xuống.”

      Yên tâm , tôi giải thích với Hoắc tiên sinh, tôi có thói quen tự mình tắm rửa thay quần áo, cảm ơn.” Úc Noãn Tâm giọng

      Quản gia cân nhắc chút nhưng vẫn là thể làm gì khác hơn ngoài việc gật đầu, “ quấy rầy Úc tiểu thư nữa, Hoắc tiên sinh chờ ở phòng ăn, xin tắm rửa xong đến dùng cơm trưa cùng Hoắc tiên sinh.”

      “Được.” Úc Noãn Tâm nhàng gật đầu, quản gia liền rời khỏi, nàng nghĩ tới cái gì đó liền hỏi: “Hơi ngại, tôi…”

      Quản gia dừng chân lại, khó hiểu nhìn Úc Noãn Tâm, trong lòng khỏi nghĩ, vị tiểu thư xinh đẹp này lại đối xử với kẻ dưới lễ độ khiêm nhường như vậy.

      còn có việc gì sao?”

      Úc Noãn Tâm gật đầu thẹn thùng hỏi: “Ách, váy ngủ người tôi là do các người thay giúp sao?”

      Quản gia nghe xong nhàng lắc đầu, “Xin lỗi Úc tiểu thư, chuyện này tôi lắm.”

      A, trái tim Úc Noãn Tâm bất giác đập rất nhanh, lẽ nào

      Tất cả người hầu lui xuống, nàng khẽ thở dài, ánh mắt nhìn vào hộp lễ vật bên cạnh.

      Chiếc hộp màu hồng được đóng gói khéo léo, mặt có dây nơ buộc trong suốt, ngón tay trắng xanh nhàng cởi ra dây nơ, chậm rãi mở hộp…

      bộ váy lễ phục đẹp đến mức khiến người ta phải khó thở ra trước mắt Úc Noãn Tâm!

      Nàng cẩn thận dè dặt cầm bộ váy lên, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc ngưỡng mộ.

      Đây là bộ váy đầm ngắn trắng tuyền với thiết kế vạt váy chữ V đơn giản, khảm kim cương theo hình cánh hoa vai, khẽ phất phơ theo làn gió, như là làn váy của nữ thần ánh trăng lay động theo gió mà nhảy múa phiêu dật, tản mác ra khí chất cao quý, chất liệu vải mềm mịn tạo cảm giác như sờ lên cánh hoa vậy, khiến người ta thích muốn rời tay.

      Đây chắc chắc là được tạo ra từ nhà thiết kế bậc thầy nổi tiếng.

      Úc Noãn Tâm cũng từng tham gia số buổi tiệc, nhưng chưa từng nhìn thấy bộ lễ phục nào cao nhã xa hoa như vậy.

      ra tài phú thực có thể nuôi dưỡng lòng hư vinh của người khác.

      Nàng lẩm bẩm tự giễu cợt, đây chẳng phải là lý do mà nhiều ngôi sao bất chấp thủ đoạn mà tranh giành sao, loại hư vinh lớn như thế này chỉ có tiền mới có thể thỏa mãn được, phải sao?

      Ngoài ra trong hộp còn có bộ trang sức tinh xảo, Úc Noãn Tâm nhìn thấy xong khỏi bật tiếng cười ngạc nhiên.

      Chiếc dây chuyền cùng bộ váy đầm phối hợp tuyệt vời, đây là sớm chuẩn bị cho nàng.

      Trang sức xa xỉ đến phải tặc lưỡi, quý báu đến chói mắt.

      Tiếng của chiếc chuông gió vang lên trong trẻo, thanh này làm Úc Noãn Tâm tay cầm bộ lễ phục cùng trang sức hơi run lên, vô tình làm tất cả rơi xuống tấm thảm.

      Nàng sao lại ham mê những quần áo trang sức xa xỉ này. Nàng chẳng qua chỉ là củng Hoắc tiên sinh dự tiệc mà thôi, tất nhiên muốn trang trí cho chiếc bình hoa này đẹp mắt để bị mất mặt.

      Nghĩ đến đây, nàng miễn cưỡng cười, thờ ơ nhặt trang sức cùng bộ váy lên tiến thẳng vào phòng tắm.

      Trong gian rộng lớn của phòng tắm, hương thơm cùng hơi nước lượn lờ quyện lại. Hơi nóng và từng luồng hương hoa thấm vào tận trong xương cốt, toàn thân nàng thả lỏng, từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ bầu khí thanh tĩnh thoải mái trong chốc lát.

      Tối hôm qua nàng cư xử hơi quá, nếu như bị Tiểu vũ biết, nhất định chị ta tự đấm vào ngực tức tối. thể trách, nàng phải là Ngu Ngọc phong tình vạn chủng, làm sao có thể vượt qua thời gian này tốt đây?

      May mắn chính là sau khi kết thúc việc này, nàng lập tức nhận được bộ phim này, đối với nàng mà đây là cơ hội lớn, cho dù nổi tiếng được, cũng ít nhiều cải thiện được tình hình tồi tệ nay của nàng.

      Nghĩ tới đây, áp lực dồn nén trong lòng nàng từ nhiều ngày nay được quét sạch . Đây coi như là đền đáp Hoắc tiên sinh giải cứu cho nàng chuyện khẩn cấp. Sau khi kết thúc, nàng như những ngôi sao khác gắt gao tranh giành kim chủ, nàng biết chính mình phải đối thủ của Ngu Ngọc, cho nên nàng cùng Hoắc tiên sinh định trước kết thúc.

      Trong lòng liền cảm thấy vui sướng ít, khóe môi vô thức hơi nhếch lên cười.

      “Ta chưa từng có thói quen chờ đợi ai cùng ăn cơm trưa, luôn làm ta nhiều lần phải phá lệ!”

      Ngay lúc Úc Noãn Tâm nhắm mắt hưởng thụ hương thơm tiếng đàn ông trầm thấp vang lên, luồng khí mang theo hương thơm hạ xuống.

      Úc Noãn Tâm cả kinh trợn mắt nhìn người đàn ông cười mà như cười kia, hai cặp mắt đen chạm vào nhau!

      Nhìn thấy Hoắc Thiên Kình nhàn nhã dựa vào vách ngăn trong suốt bên cạnh bồn tắm, vẻ mặt thích thú nhìn nàng ngâm mình trong nước, kể cả cặp mắt ưng kia cũng lóe lên ánh sáng chút giấu diếm.

      “Ngài, ngài…. ngài làm sao vào được?”

      Úc Noãn Tâm cả kinh mặt mũi trắng bệch, nàng ý thức được ánh mắt lẻn vào những đường cong trong nước của nàng, nàng vội vã đem những cánh hoa che chỗ trống mà cặp mắt nóng rực chiếu vào có hảo ý.

      Việc làm của nàng ràng làm Hoắc Thiên Kình cảm thấy bất mãn, cau mày, thản nhiên buông câu: “Ta chỉ muốn cơm trưa biến thành cơm tối!”

      biết nàng đẹp, nhưng ngờ lại đẹp đến mức như vậy.

      Nàng vẫn ngâm mình trong nước, nhàng nhắm mắt lại, hàng mi hơi khẽ run run. Những cánh hoa xinh đẹp khiến thân thể nõn nà của nàng lượn lờ trước mắt , đẹp đến thể tưởng tượng nổi, nhất thời tự dưng khiến nhìn ngây ngốc mãi cho đến khi…. khóe miệng nàng hơi nhếch cười, khiến ngực hiểu sao đập mạnh hơn chút.

      Đàn bà đối với chỉ như là quần áo, là công cụ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý bình thường của đàn ông mà thôi. Trong mắt đàn bà chẳng qua chỉ là công cụ để đàn ông hưởng lạc, tất cả những gì các nàng muốn đều có thể dùng tiền tài để thỏa mãn.

      Thế nhưng người đàn bà trước mặt tuy phải quá già dặn, nhưng lại mang đến cho khát vọng từ sâu trong đáy lòng cùng cảm giác ấm áp yên bình. Chỉ cần nhìn bên nàng khẽ cười cũng có thể làm hài lòng trong lòng biến mất.

      vốn là muốn nhìn xem nàng làm trò quỷ gì mà vẫn lề mề dù biết chờ ở phòng ăn, nghĩ tới lại có thể chiêm ngưỡng được màn cực kỳ đẹp mắt.

      Thế nhưng này hình như biết chút gì, cơ thể thơm ngát xinh đẹp bị nhìn thấy hết mà vẫn hề phát ra.

      Nghĩ đên đây, người nghiêm túc cười tùy tiện như ngờ cũng phải khẽ cười.

      Úc Noãn Tâm lúc này mới phản ứng lại, thẹn thùng : “Xin lỗi Hoắc tiên sinh, tôi …tôi lập tức ra ngay, xin ngài chờ ở bên ngoài lát được ? Chỉ chút thôi.”

      Trời ạ, nếu ra ngoài, phải là nàng phải đứng thay quần áo ở trước mặt sao?

      Hoắc Thiên Kình buồn cười nhìn nàng cái, xoay người cầm lấy quần áo của nàng chuẩn bị sẵn cùng với khăn tắm tới trước mặt nàng…

      “Đứng lên !” Úc Noãn Tâm kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, khỏi lắp…

      « Tôi, tôi tự mình làm là được rồi… »

      “Đứng lên !” Hoắc Thiên Kình cắt đứt lời nàng, lặp lại ba chữ, thậm chí giọng nặng thêm chút nào, nhưng lại có quyền uy khiến kẻ khác dám cự tuyệt.

      Úc Noãn Tâm hơi nắm chặt tay, “Hoắc tiên sinh…”

      Như vậy cũng lạ lùng.

      cần thẹn thùng, hôm qua cái gì nên thấy hay nên thấy ta đều thấy hết rồi!” Hoắc Thiên Kình vẫn mười phần nhẫn nại cầm khăn tắm, giọng trầm thấp thản nhiên mang theo trêu chọc.

      Tối hôm qua khi nàng tự dưng ngủ ở trong xe, kiểu ngủ này tuy phải lần đầu trông thấy, nhưng là lần đầu tiên làm chuyện tốt, thay váy ngủ cho nàng!

      Loại chuyện thay quần áo cho đàn bà là lớn như vậy rồi lần đầu tiên mới làm, nghĩ lại đều có chút tức cười.

      Chỉ có điều, thân thể xinh đẹp của nàng thực làm thỏa mãn. Thân thể trắng như ngọc của nàng dưới ánh trăng bị nhìn thiếu phân. nhớ đến lúc nàng nhàng múa theo nhạc, nhưng mà… nàng đúng là vô tâm. Song cũng có thói quen chiếm đoạt thân thể đàn bà khi ngủ say.

      Úc Noãn Tâm cả kinh, chiếc miệng nhắn khẽ nhếch lên. ra tối qua người thay quần áo đích thực là .

      “Để ta tự nâng đứng lên sao?” Đôi mắt ưng đen như màn đêm của Hoắc Thiên Kình nhìn nàng chớp mắt.

      cần.”

      Úc Noãn Tâm cực kỳ cảm thấy được tự nhiên nhưng vẫn nghe lời đứng dậy khỏi bồn tắm, hai bàn tay theo bản năng giơ lên che khuôn ngực đẫy đà mang theo ý nghĩ lờ mờ mà ngay cả nàng cũng .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hồi 3 Chương 14 :Người đàn bà biết cảm ơn.



      Những giọt nước mang theo hương hoa chảy dọc theo bờ vai đẹp như ngọc của Noãn Tâm, trượt dọc theo đường viền cơ thể hoàn hảo như nữ thần của nàng.



      Ánh sáng mê người tỏa từ chiếc đèn thủy tinh tản mác lên làn da nõn nà trắng như tuyết cùng cơ thể mỹ lệ của nàng, tựa như đóa hoa sen trắng nổi mặt hồ!



      Chiếc cổ dài ôn nhu mịn màng như thiên nga lờ mờ theo từng tia sáng, vòng eo mềm mại như cành liễu đón gió cùng với đôi bồng đảo đẫy đà ngọc ngà cao vút và vùng bụng mềm mại trắng như tuyết, hình thành nên đường cong thân thể trơn mịn mượt mà của nàng.



      Nhất thời, vẻ đẹp tuyệt mỹ gì sánh được làm Hoắc Thiên Kình khó mà hít thở được.



      Dừng mắt tại cặp mắt đen láy dần trở nên thâm trầm của nàng.



      Nàng biết cho dù có lại ngại ngùng hay lại thích ứng được cũng phải tập làm quen, cho cùng giao dịch của và nàng vẫn chưa xong, mà cuộc giao dịch này rốt cuộc muốn cái gì nàng cũng hiển nhiên rành mạch.



      Nhưng mà…



      Ánh mắt của người đàn ông này quá mức lớn mật, kiêng nể gì mà nhìn nàng như vậy, tựa như… nàng là con mồi bị cao ngạo mà tham lam nhìn chòng chọc.



      “Hoắc tiên sinh…”



      Thấy gì, nàng vô thức kéo chiếc khăn tắm trong tay cách dè dặt. Cánh tay trắng xanh vừa vươn ra chạm vào góc khăn tắm, sau khắc, toàn bộ người nàng bị bao vào khăn tắm.



      Cánh tay ôm lấy nàng từ phía sau để lau khô thân thể nàng. Hơi thở đầy nam tính của như bao vây lấy nàng, trong lúc nhất thời, nàng bị bao phủ trong phạm vi hơi thở thuộc về .



      Gương mặt nàng đỏ ửng lên như sắp bốc cháy, đặc biệt những lúc biết vô tình hay cố ý chạm vào những nơi nhạy cảm của nàng ngón tay nàng run lên nhè .



      Dùng khăn tắm lau khô bọt nước cho nàng, ánh mắt càng lúc càng trở nên sắc bén mà u ám, ngay cả hô hấp cũng dần dần trở nên khàn đặc.



      Ngón tay tham lam đụng vào nơi mềm mại của nàng, thậm chí xuyên qua khăn tắm để tại nơi đẫy đà của nàng, bàn tay to ngăm đen linh hoạt với da thịt trắng nõn của nàng nhìn vào hoàn toàn đối lâp, lực của tay cũng ngừng gia tăng như là hưởng thụ cảm giác bên dưới.



      Noãn Tâm trong lòng cảm thấy sợ hãi, tim đập nhanh, loại cảm giác này lại khiến nàng cảm thấy ngập tràn khuất nhục.



      Cơ thể mềm mại của nàng cố né tránh , ngờ lại càng dính sát vào lồng ngực , khiến môi áp lên vùng gáy nhạy cảm của nàng, nàng bất chợt rùng mình. Bây giờ nàng mới hiểu .



      “Hoắc tiên sinh, xin ngài dừng lại.”



      Sau khắc, cái miệng nhắn của nàng rơi vào trong miệng Hoắc Thiên Kình. Bàn tay nâng gương mặt nàng lên, hướng nàng vào trong vòm ngực của . Hoắc Thiên Kình dường như quên giữ tay nàng lại, tham lam dò xét những chỗ mẫn cảm người nàng



      Tim của nàng đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



      hôn nàng càng lúc càng sâu hơn, cơ thể rắn chắc kề sát thân thể mềm mại của nàng. Cái vật nam tính cực nóng thậm chí còn để ở cơ thể mềm mại của nàng, có hảo ý mà chậm rãi chà xát.

      Cảm giác được có vật cứng rắn gì đó chạm lên người mình, trong mê sương mông lung, Úc Noãn Tâm vẫn cảm thấy rất khó chịu, vô thức khép hai chân lại, liền cảm thấy luồng khí lạnh từ Hoắc Thiên Kình.



      “Hoắc, Hoắc tiên sinh, tôi có ý, tôi phải cố ý.”



      Úc Noãn Tâm sợ đến mở to hai mắt nhìn, làn da non mềm càng hồng lên, được, cho dù là người phụ nữ ngu ngốc cũng hiểu được đó là cái gì.



      an phận chút!”



      Hoắc Thiên Kình bắt được bàn tay bé của nàng, nhìn dáng dấp hổn hển mê man hiểu việc đời của nàng, khiến nhìn được muốn đem nàng đè xuống đất hung hăng giữ lấy nàng. thể tự chủ, lần nữa phủ lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của nàng.



      “Đừng… đừng như vậy!”

      Úc Noãn Tâm dễ dàng cảm giác được hai bàn tay có ý đồ lộn xộn thôi của .



      nên biết rằng đây là nhiệm vụ mà phải thực !”



      chống cự của nàng những ngăn cản mà còn kích thích . trắng trợn kéo tuột khăn tắm ra khỏi người nàng, cắn khẽ xương quai xanh của nàng…



      “Van cầu ngài, nên ở chỗ này…”

      Nàng gần như ngã nhào vào lòng , giọng như muốn khóc.



      thô lỗ của làm kí ức của buổi tối 3 năm trước ùa về tâm trí nàng.



      Hoắc Thiên Kình đột nhiên dừng động tác lại!



      Thấy đột nhiên dừng lại, Úc Noãn Tâm cũng ngừng giãy giụa. Hai người trong lúc đó chỉ còn nàng yếu ớt thở dốc.



      Đôi tay kìm kẹp nàng chợt buông lỏng ra.



      Úc Noãn Tâm vội vã nhặt khăn tắm lên che khuất lấy thân thể, thấy nhíu mày, nàng cắn môi, vô thức ngả vào .



      Hoắc Thiên Kình ôm thân thể mềm mại thơm mát của nàng, ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, trong cái nhìn ỉ màng theo mấy phần nghiêm khắc.



      Vừa rồi tự dưng lại động lòng trắc ?



      Hoắc Thiên Kình khẽ cười xùy khinh tiếng, trong lòng vẫn tồn tại chút khúc mắc.



      “Nếu phải bởi vì bữa tiệc đêm nay, phải trả giá tất cả cho chính hành vi cự tuyệt vừa rồi.”



      Úc Noãn Tâm ngẩn người, hạ mắt, trong lòng ảo não thôi.



      Làm sao lại thành ra như vậy.



      Nàng đúng là biết cuộc giao dịch này, sao có thể liên tiếp rước lấy bất mãn hài lòng của vậy.



      Nàng hầu như gì, theo sát vào gian phòng phía sau.



      Nhìn thấy đồ trang sức cùng bộ váy đầm rơi rải rác mặt thảm, Hoắc Thiên Kình nhíu mày hài lòng.



      thích sao?”



      , phải, tôi chỉ là cẩn thận đánh rơi thôi.”



      Úc Noãn Tâm hơi hoảng, vội vàng ngồi xuống nhặt đồ trang sức cùng váy lễ phục lên.



      Thấy vậy Hoắc Thiên Kình giận mà ngược lại kéo nàng đến bên người, nhếch miệng



      “Đàn bà coi thường quà tặng của ta như vậy, là người đầu tiên. Muốn ta hình dung như thế nào đây? Người đàn bà biết cảm ơn kia?



      “Hoắc tiên sinh, tôi thực có…”



      “Mặc bộ đầm vào ta xem chút!” Hoắc Thiên Kình đột nhiên thốt ra câu.



      “Ách?”



      Úc Noãn Tâm ngẩn ra



      Hoắc Thiên Kình vô cùng nhẫn nại, cầm lấy bộ váy đầm đưa cho nàng, lại lặp lại câu kia lần nữa…



      “Mặc váy đầm vào!” Ta muốn đêm nay có bất cứ sơ xuất gì!

      Úc Noãn Tâm hiểu được ý tứ trong lời của .



      sai, cần chính là bình hoa hoàn hảo, bình hoa làm mất mặt!



      Nghĩ tới đây lòng của nàng có chút khổ sở.



      Than tiếng, Úc Noãn Tâm cầm bộ váy đầm trong tay , vừa định xoay người…



      đâu?” Giọng bất mãn trầm xuống



      “Tôi thay quần áo.”



      cần, thay ở đây!” Tiếng trầm thấp của Hoắc Thiên Kình ngang ngược ra lệnh.



      Úc Noãn Tâm trong lòng càng thấy nhục nhã hơn, bàn tay còn rảnh hơi cứng ngắc lên, nhưng nhanh chóng … lại chậm rãi buông lỏng



      Đây là con đường nàng chọn, có bất cứ quyền phản kháng nào.



      Mặc dù… trong mắt nàng chỉ là con rối, công cụ hưởng lạc.



      Khăn tắm nhàng rơi xuống đất, khuôn mặt thanh lệ thoát tục thoáng lên chút tái nhợt, đôi mắt sâu thẳm trong vắt như hồ núi tuyết cùng thân thể lộng lẫy ra trong ánh mặt trời.



      Bộ váy từ từ được mặc vào, chặn đứng ánh mắt tham lam của Hoắc Thiên Kình, khiến cho trong nháy mắt có chút ngạc nhiên.



      Chiếc váy đầm mặc người Úc Noãn Tâm tựa như có phép thuật, toàn thân nhàng bồng bềnh tựa như tiên tử, thanh lệ như hoa mai trong tuyết, cao quý cao ngạo, lạnh lùng, băng cơ ngọc cốt, quả nhiên đẹp tới cực điểm!



      Mặt mày lộ vẻ thanh tân tươi mát, bề mặt bộ váy đính đá kim cương tỉ mỉ tinh tế, kéo dài từ dây đai thắt lưng đến tận chân váy.



      Đôi mắt nàng nhàng chuyển động như làn nước thu tinh thuần, cặp đồng tử đen láy yếu đuối nhưng đầy khí chất khiến nàng giống như nữ thần mặt trăng trong thần thoại giữa những làn khói mờ.



      Hoắc Thiên Kình hơi nhếch miệng thỏa mãn, đứng dậy đến sau lưng nàng



      Chiếc gương to đặt dưới đất phản chiếu hình ảnh của hai người.



      Thân hình nhắn của Úc Noãn Tâm và cơ thể cao to lừng lững Hoắc Thiên Kình xứng đôi vừa lứa, như đôi giai ngẫu trời đất tạo nên.



      Nhưng mà… bọn họ chẳng qua cũng chỉ là nhu cầu.



      “Em đẹp đến mức chấn động lòng người.” Hoắc Thiên Kình cúi đầu xuống , đôi mắt như chim ưng nhìn vào hình ảnh của nàng trong gương, con ngươi đen lóe lên những tia sáng tán tụng.



      Đây là lần thứ hai miêu tả nàng như vậy.



      Trong mắt nàng khỏi dấy lên nỗi nghi hoặc, hàng mi dày mỹ lệ mở to. Lẽ nào Ngu Ngọc trong mắt phải như thế sao?



      Giống như nhìn lòng nàng, cúi người ôm lấy nàng cách ám muội: “Em và ta hoàn toàn trái ngược nhau. ta giống như lửa, còn em là băng.”



      cố ý dừng lại, nhìn xuống thấy nỗi nghi hoặc trong mắt nàng, nụ cười khóe môi mở rộng.



      “Cho dù là băng ta cũng làm em tan chảy!”



      ngậm vành tai nàng, cơ thể nàng chợt thoáng run rẩy, bỗng chốc cả người bốc hỏa như là bị giọng của hoặc những động tác mờ ám của .kích thích.



      “Đêm nay ta muốn xem dáng múa xinh đẹp của em, mà ta còn muốn… phải cuồng nhiệt hơn nữa!”



      Bàn tay của Hoắc Thiên Kình chậm rãi lướt xuống ven theo người nàng, cặp mắt đen nhìn chằm chằm nàng trong gương, lên vẻ thích chinh phục và bá đạo của người đàn ông thành đạt!



      Noãn Tâm nhìn cặp mắt đen sâu thẳm mỉm cười kia, nhưng trái tim của nàng ngừng rớt xuống.
      Last edited: 9/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :