1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy ngày ân ái - Ân Tầm ( 173C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      H10 Chương 15 – Cuộc chiến thương trường: kẻ mạnh thắng


      Đầu tiên, trong phòng họp rộng lớn yên tĩnh như mảng biển chết. Khi Tả Lăng Thần đến bên vị trí chủ tịch, ngồi xuống chiếc ghế vốn thuộc về Hoắc Thiên Kình tiếng chất vấn nghi ngờ như thủy triều dâng đầy cả phòng họp.
      “Xin các vị cổ đông yên lặng chút!”
      Candy – trợ lý tổng tài nghiêm túc mà đứng dậy. Mặc dù rốt cuộc Hoắc Thị xảy ra chuyện gì nhưng vẫn theo những lời mà Tả Lăng Thần dặn trước.
      “Bắt đầu từ hôm nay, Tả Lăng Thần Tả tiên sinh tạm thời thay thế chức vị chủ tịch của Hoắc tiên sinh. Đây là do đích thân Hoắc tiên sinh ủy quyền, các vị cổ đông cần phải dị nghị.”
      Các cổ đông đều cả kinh. Mặc dù Tả Lăng Thần cũng là nhân tài hiếm có trong giới thương nghiệp, hơn nữa Tả Thị ngừng lớn mạnh trong tay nhưng trước đây Tả Thị luôn là đối thủ mất còn với Hoắc Thị, hơn nữa trước giờ Tả Thị cũng chuyên kinh doanh về tài chính. Như vậy chẳng phải Hoắc Thị gặp nguy hiểm sao.
      “Tả tiên sinh, cho hỏi bây giờ Hoắc tiên sinh ở đâu?” vị cổ đông già chủ động lên tiếng hỏi.
      “Đúng vậy, Tả tiên sinh ngồi vào chức chủ tịch phải là chuyện , tại sao Hoắc tiên sinh lại làm ra quyết định này, thậm chí ngay cả mặt mũi cũng thấy đâu.” vị cổ đông khác cũng đưa ra nghi vấn.
      Úc Noãn Tâm có chút lo lắng mà nhìn , biết giải quyết thế nào khi đối mặt với tình huống này. Quan trọng hơn là mới sáng sớm kéo nàng đến hội nghị của Hoắc Thị. Nàng biết trong lòng nghĩ gì.
      mặt Tả Lăng Thần cũng có quá nhiều biểu cảm, thậm chí có thể ánh mắt chỉ có thờ ơ cùng lãnh đạm…
      “Các vị cổ đông, vừa rồi trợ lý rất . Tả Lăng Thần tôi chỉ tạm thời giữ chức chủ tịch thay cho họ tôi khi ấy còn chưa nghỉ về. Trong thời gian này, toàn thể hoạt động kinh doanh của Hoắc Thị đều do tôi quản lý.”
      Giọng của rất kiên định, nhanh chậm, thậm chí có thể là thong thả ung dung nhưng rất mạnh mẽ, trong tao nhã vẫn lộ ra quyết đoán thể xem . Hơn nữa còn kéo quan hệ thân thích giữa Hoắc Thị và Tả Thị ra.
      Quả nhiên các cổ đông đều chấn kinh.
      Những cổ đông lão thành trong Hoắc Thị đương nhiên là biết ít nhiều về quan hệ dây mơ rễ má của Hoắc Thị và Tả Thị. Nhưng những cổ đông mới đến từ những nước khác vẫn chưa biết quan hệ giữa hai tập đoàn, khi nghe được lời của Tả Lăng Thần như là nghe được tin tức chấn động nhất thế giới.
      Trong nhất thời, mọi người bàn tán xôn xao, khí nghiêm túc vốn có của phòng họp quốc tế đều bị thay thế bởi các suy đoán.
      “Tả tiên sinh, phải chúng tôi tin ngài. Ngài đường đường là tổng tài của Tả Thị, bỗng nhiên lại nhúng tay vào việc làm ăn của Hoắc Thị, đây hoàn toàn phải là tác phong của Hoắc tổng, biết…”
      “Nơi này có đoạn ghi .”
      Dường như Tả Lăng Thần sớm đoán được các cổ đông chất vấn như vậy nên quay đầu nhìn trợ lý…
      “Candy…”
      “Dạ, Tả tiên sinh!” Candy hiểu , bèn lấy máy ghi ra, nhấn nút play…
      Giọng trầm thấp quen thuộc của Hoắc Thiên Kình lập tức vang lên trong phòng họp.
      “Các cổ đông của Hoắc Thị hãy nghe đây! Ở đây, tôi chỉ bàn giao chuyện, đó là trong thời gian tôi nghỉ phép tổng tài của Tả Thị, cũng chính là em họ của tôi Tả Lăng Thần thay tôi đảm nhiêm chức vụ chủ tịch, có thể toàn quyền quyết định toàn bộ hoạt động thương mại của cả Hoắc Thị.”
      Những lời ngắn gọn nhưng có tác dụng lớn này đúng là tác phong quen thuộc của Hoắc Thiên Kình. Các cổ đông nghe thế đều thức thời mà im miệng. Bọn họ thể nhận ra giọng của Hoắc tiên sinh. Mà Úc Noãn Tâm nãy giờ vẫn đứng im lặng thiếu chút nữa là chảy nước mắt khi nghe thấy giọng quen thuộc này.
      Khi nào nàng mới có thể nghe thấy giọng của , cho dù chỉ là ở bên tai nàng mà câu… về rồi!
      Có điều…
      Lúc này Úc Noãn Tâm rất tin tưởng Hoắc Thiên Kình còn sống đời này. người có thể có thể liệu hết mọi chuyện trong lúc nguy cấp, hơn nữa có thể gửi đoạn ghi này đến cho Tả Lăng Thần sao có thể để mình mất mạng chứ?
      “Tả tiên sinh, xin hỏi Hoắc tiên sinh nghỉ phép…”
      vị cổ đông già vẫn tồn tại nghi ngờ, ông ta có tiếng là người cẩn thận, nghi hoặc mà nhìn Úc Noãn Tâm…
      “Nếu Hoắc tiên sinh nghỉ phép sao tổng tài phu nhân lại đích thân tới đây?”
      Tả Lăng Thần nhìn ông ta, môi cong lên…
      “Về chuyện nghỉ phép, đó vốn là chuyện riêng của họ tôi, tiện ra. Nhưng nếu các vị cổ đông vẫn còn nghi ngờ tôi cũng đành cho mọi người vậy…”
      dừng lại chút, vẻ mặt rất bình tĩnh thản nhiên: “Sở dĩ Hoắc tiên sinh lại ra nước ngoài là vì muốn tìm nơi yên tĩnh để vợ mình có thể tịnh dưỡng sau khi sinh nở. Về chuyện này, Hoắc phu nhân có thể tự mình giải thích.”
      Các cổ đông lại đưa mắt nhìn Úc Noãn Tâm…
      Úc Noãn Tâm là rất thông minh, đương nhiên lập tức hiểu được dụng ý của Tả Lăng Thần khi mang nàng đến đây. Nàng đối diện với ánh mắt thăm dò của cổ đông, nụ cười từ từ nở ra như hoa làm mọi người phải ngây dại.
      “Tả tiên sinh sai, quả vì tôi mà chồng tôi mới làm thế, rất xin lỗi vì để mọi người lo lắng!”
      Lời của nàng uyển chuyển mà rất tôn kính làm các cổ đông hoàn toàn hài lòng.
      “À, ra là thế. Ha ha, tình cảm giữa Hoắc tiên sinh và phu nhân vốn rất tốt, đây là điều mà chúng tôi đều biết đến. Thế tốt rồi, chúng tôi biết được tin tức của Hoắc tiên sinh là yên tâm rồi.” vị cổ đông cười .
      Úc Noãn Tâm khẽ mỉm cười nhưng trong lòng lại thầm kinh bỉ loại tiểu nhân chỉ biết hùa theo này.
      Tả Lăng Thần nhìn lướt qua vòng, thản nhiên : “Tôi nghĩ bây giờ tung tích của Hoắc tiên sinh cũng quan trọng nữa. Quan trọng đó là sáng nay, thị trường chứng khoán vừa bắt đầu giao dịch Hoắc Thị bị thiệt hại nặng, điều này cũng là nỗi lo lắng của các vị!”
      “Đúng vậy, Tả tiên sinh, bởi vì phía Phương Thị truyền ra tin Hoắc tiên sinh mất tích nên báo chí mới có thể trắng trợn thổi phồng lên, làm cho người mua cổ phiếu mất lòng tin. Sao lại như thế?”
      Dù sao cổ đông vẫn là những người xem trọng lợi ích, chuyện có khả năng làm bọn họ lỗ vốn thế này mới là chuyện mà họ quan tâm.
      Bọn họ biết tại sao Phương Thị – tập đoàn lâu nay vẫn kết thân với Hoắc Thị lại quay sang cắn ngược Hoắc Thị vố. Đối với Hoắc Thị mà Phương Thị chỉ là tập đoàn nhưng ngờ lại dùng thủ đoạn đê tiện này làm Hoắc Thị gặp trở ngại.
      “Mục đích của Phương Thị rất đơn giản, chính là nhân lúc những người chơi cổ phiếu đồng loạt bán ra cổ phiếu của Hoắc Thị trong tay mình thu mua vào với giá thấp nhất. Cộng thêm phối hợp với những tin tức bất lợi của báo chí nên trong vòng có nửa ngày mà Phương Thị nắm trong tay 5% cổ phần của Hoắc Thị.” Ánh mắt đầy trí tuệ của Tả Lăng Thần lóe lên vẻ khôn ngoan.
      Các cổ đông đều chấn kinh. “Tả tiên sinh, vậy chúng ta phải làm thế nào?”
      “Rất đơn giản!”
      Tả Lăng Thần thản nhiên mà nhấp ngụm cà phê, bình tĩnh : “Hoắc Thị chủ động bán tháo cổ phiếu, càng nhiều càng tốt!”
      “Cái gì?” Cổ đông ồ lên, thậm chí có người cả kinh tới mức nhảy dựng lên.
      Úc Noãn Tâm cũng giật mình mà nhìn Tả Lăng Thần, hiểu sao lại đề nghị như thế. Tuy rất biết cách kinh doanh nhưng trải qua dạy bảo của mẹ chồng cùng bình thường ở chung với Hoắc Thiên Kình ít nhất nàng cũng biết nếu Hoắc Thị bán tháo cổ phiếu hậu quả thế nào. Tả Lăng Thần lại cầu Hoắc Thị bán ra.
      “Tả tiên sinh, ngài làm thế là bán Hoắc Thị chứ phải giúp Hoắc Thị.” cổ đông nghe thế tức giận, kích động mà chỉ trích .
      Tả Lăng Thần cười lạnh.
      “Bán được mua được, muốn có được thứ gì đó nhất định phải học được cách bỏ , tôi nghĩ đạo lý này cần tôi dạy ông.”
      Cổ đông kia bị lời của làm nghẹn họng, mặt xấu hổ mà ngồi xuống nhưng vẫn phục mà : “Ít nhất cũng nên cho chúng tôi giải thích hợp lý, nếu chúng tôi để ý tới nội dung trong đoạn ghi mà tự mình tuyển chọn người có thể khống chế Hoắc Thị để làm chủ tịch.”
      Các cổ đông khác đồng loạt gật đầu. mặc dù bọn họ đều biết thủ đoạn làm ăn của Tả Lăng Thần cũng mạnh mẽ như Hoắc Thiên Kình nhưng dù sao cũng là tổng tài của Tả Thị, lỡ như vì mục đích gì đó mà nhân cơ hội này bán đứng Hoắc Thị biết làm sao. chiến trường, ngay cả cha con cũng nhận chi là thương trường trong xã hội đại.
      “Giải thích hợp lý?”
      Tả Lăng Thần hừ lạnh tiếng, đặt ly cà phê xuống bàn. “Giải thích hợp lý nhất chính là… tôi có thể đảm bảo các ông làm ngư ông đắc lợi.”
      “Hả?”
      Các cổ đông đều chẳng hiểu gì.
      “Lăng Thần?” Úc Noãn Tâm nhìn Tả Lăng Thần, muốn lại thôi.
      “Noãn Tâm, em tin ?” Khi đối diện với Úc Noãn Tâm Tả Lăng Thần mất vẻ lạnh lùng lúc nãy.
      Úc Noãn Tâm nhìn lúc, sau đó gật đầu: “Em tin !”
      Tả Lăng Thần nở nụ cười, bên môi là vẻ thong thả ung dung.
      “Tả tiên sinh, nếu đây là quyết định của ngài, ngài cũng hứa hẹn về quyền lợi của chúng tôi ít nhất chúng tôi cũng phải biết mục đích ngài làm vậy là gì mới được, nếu chúng tôi đồng ý những chuyện bí quá hóa liều đâu.” Các cổ đông lại phát ngôn.
      “Mục đích rất đơn giản…”
      Ánh mắt Tả Lăng Thần bỗng trở nên sắc bén cùng tuyệt tình: “Phải làm cho Phương Thị biết những người nào có thể chọc, những người nào thể chọc vào!”
      Mọi người bỗng rùng mình.
      Úc Noãn Tâm ngẩn ra chút. Trong ấn tượng của nàng, Tả Lăng Thần luôn là người thanh nhã như hoàng tử, ngờ cũng có bộ mặt tàn nhẫn y hệt Hoắc Thiên Kình.
      Ngay khi khí trong phòng họp khẩn trương giám đốc bộ phận quan hệ quốc tế bỗng vội vàng gõ cửa phòng họp. Thấy ngồi vị trí chủ tịch lại là Tả Lăng Thần ngây ra.
      “Có chuyện gì?”
      Tả Lăng Thần chủ động hỏi. “ là MC – giám đốc bộ phận quan hệ quốc tế có phải hay ? Có phải là có tin tức gì cần báo?”
      MC cùng các cổ đông nín thở, họ ngờ là Tả Lăng Thần lại nhận biết được nhân viên trong Hoắc thị. Họ nào biết đâu đây là kết quả của việc ra sức ôn luyện sau khi được Hoắc Thiên Kình giao phó.
      “Muốn quản lý công ty, đầu tiên là phải quản lý được người, nhất là tập đoàn hoạt động toàn cầu.”
      MC gật đầu…
      “Tả tiên sinh, biết từ đâu mà báo chí biết được tin Hoắc tiên sinh gặp nạn, thậm chí là tung tin sở cảnh sát tìm thấy thi thể của Hoắc tiên sinh. Bây giờ điện thoại của bộ phận quan hệ quốc tế bị các ngành các cấp toàn cầu gọi tới tấp. Ngài xem…”
      Lòng Úc Noãn Tâm thầm than ổn, các cổ đông lại có vẻ mặt như trời sắp sập.
      “Candy, lập tức tra tình hình cổ phiếu của Hoắc Thị chút!” Tả Lăng Thần có trả lời MC ngay mà lại bình tĩnh sai trợ lý làm việc.
      Candy gật đầu, vội vàng lên mạng khởi động sàn chứng khoán toàn cầu.
      “Tả tiên sinh, cổ phiếu của Hoắc Thị bắt đầu rớt giá rồi!”
      “Phải làm sao đây?”
      “Trời ạ!”
      Phòng họp lại vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
      Tả Lăng Thần gì mà trực tiếp ra lệnh cho bộ phận quan hệ xã hội rằng trước mắt cứ bảo trì thái độ im lặng, rồi lại ra lệnh cho trung tâm tài chính của Hoắc Thị lập tức bán ra lượng cổ phiếu khổng lồ, mà giá cả phải thấp hơn giá tại. Đồng thời thông báo cho tổ chứng khoán ra sức khống chế tình hình rớt giá.
      “Dạ…”
      cuộc chiến tranh thương mại khói thuốc súng bắt đầu.
      Quả nhiên, phía Hoắc Thị vừa bắt đầu bán cổ phiếu bên kia, Phương Thị trắng trợn nuốt vào lượng lớn, động tác rất nhanh nhẹn làm người ta kịp nhìn.
      “Tả tiên sinh, Phương thị thu thêm 2% cổ phần của Hoắc Thị!”
      “Tiếp tục bán!”
      “Dạ!”
      Thị trường cổ phiếu huyên náo hôm nay chính là cuộc chiến tranh đoạt cổ phiếu của Hoắc Thị.
      Các cổ đông của Hoắc Thị lo đến nỗi tóc cũng muốn dựng cả lên mà nhìn Tả Lăng Thần ngừng ra lệnh cho trung tâm tài chính bán ra cổ phiếu của Hoắc Thị. Lòng bọn họ đau như dao cắt, bởi vì nhìn từng đống tiền lớn cứ thế mà bay ra khỏi túi mình.
      “Tả tiên sinh, Phương Thị mua được 10% cổ phiếu của Hoắc Thị!”
      “Được rồi!”
      Tả Lăng Thần giống như vị tướng chiến trường, ngay sau đó chỉ huy trung tâm tài chính lập tức hạ giá cổ phiếu của Hoắc Thị, đem cổ phiếu của Hoắc Thị bán ra hết.
      “Cái gì?” Giám đốc trung tâm tài chính của Hoắc Thị chấn kinh, các cổ đông sợ đến nỗi thiếu chút nữa là ngất .
      Úc Noãn Tâm dám thở mạnh tiếng, nàng rất lo lắng nhưng nếu chọn cách tin tưởng vào Tả Lăng Thần nàng tin đến cùng.
      Hoắc Thị bắt đầu hạ giá cổ phiếu, Tả Lăng Thần lại an bài Tả Thị bắt đầu mua vào. Mà Phương Thị vẫn luôn giành cổ phiếu nãy giờ lại đủ sức để trả số tiền khổng lồ nữa nên chỉ có thể mở mắt nhìn hành động của Tả thị.
      Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, Tả Thị mua hết toàn bộ số cổ phiếu giá rẻ của Hoắc Thị, trở thành cố đông lớn nhất của Hoắc Thị.
      “Bảo bộ phận kinh doanh chuẩn bị, đồng thời ra lệnh cho bộ phận quan hệ quốc tế khởi động hệ thống can thiệp truyền thông, tung tin Phương Thị mua sát thủ giết người nhưng thành ra cho báo chí, phải tung tin sao cho nhanh.” Tả Lăng Thần nhấn phím điện thoại, nhìn vào máy điều khiển trong phòng họp quốc tế mà ra lệnh.
      Mệnh lệnh được hạ xuống chưa đầy tiếng đồng hồ tin tức bất lợi cho Phương Thị bắt đầu truyền ra. Ngay sau đó, cổ phiếu của Phương Thị liền hạ giá. Mà những cổ phiếu của Hoắc Thị vừa được thu mua lúc nãy cũng tránh được vận mệnh bị bán lại lần nữa. Cộng thêm việc đa số vốn của Phương Thị đều bỏ vào việc thu mua cổ phiếu Hoắc Thị nên cũng còn cơ hội trở mình.
      Chỉ trong vòng nửa ngày, Tả Lăng Thần xoay chuyện tình thế bất lợi, chỉ cần ngồi trong phòng họp, dưới quan sát của mọi người mà đập tan hoàn toàn tập đoàn lớn.
      “Tả tiên sinh, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?” Các cổ đông kính sợ mà hỏi.
      Bây giờ gần như toàn bộ cổ phiếu của Hoắc Thị đều rơi vào tay Tả Lăng Thần, cách khác bây giờ Hoắc Thị chính là của Tả Lăng Thần.
      Tả Lăng Thần cười, căn dặn trợ lý…
      làm hai chuyện: thứ nhất là đem chứng cứ phạm tội thương mại và hình của Phương Thị giao cho cảnh sát. Thứ hai là làm thủ tục chuyển nhượng cổ phiếu, trả lại cho Hoắc Thị những cổ phiếu vừa rồi!”
      “Dạ, Tả tiên sinh!”
      Các cổ đông bị tin tức này làm chấn kinh, vui mừng tả xiết.
      Úc Noãn Tâm nhìn Tả Lăng Thần, giống như là nhìn người xa lạ vậy. Nàng chưa từng biết thủ đoạn của Tả Lăng Thần cũng nhanh, chuẩn, ác như vậy.
      “Lăng Thần, em hiểu…”
      Tả Lăng Thần nở nụ cười, mặt lại khôi phục vẻ tao nhã thường ngày…
      “Rất đơn giản, chỉ nhằm vào tâm lý của Phương Phạm đề giành được chiến thắng mà thôi. Phương Phạm là nhân tài trong giới chính trị nhưng lại đủ nhạy bén đối với kinh doanh. Cho nên để đối phó với loại người này rất dễ. Ông ta lòng muốn dồn Hoắc Thị vào chỗ chết nên khi báo chí tung tin Thiên Kình chết, thậm chí là có thi thể làm chứng vào lúc này, nếu Hoắc Thị chủ động bán ra cổ phiếu chắc chắn Phương Phạm thu mua trước tiên. Vào lúc này, ông ta chỉ biết thu mua mà ném ra số vốn lớn. nhưng tài chính của Phương Thị cũng có hạn, sao ông ta có thể hoàn toàn nuốt trôi được quả núi như Hoắc Thị chứ. Cho nên khi Hoắc Thị bán ra 10% cổ phiếu Phương Thị còn khả năng thu mua nữa. 10% cũng đủ để đưa Hoắc Thị vào chỗ chết nhưng có điều ông ta ngàn lần ngờ được là Tả Thị lại mua hơn phân nửa cổ phiếu của Hoắc Thị với giá thấp nhất. 10% kia chẳng qua chỉ là góc ngọn núi mà thôi. Nếu lúc này lại truyền ra tin tức bất lợi cho Phương Thị chắc chắn cổ phiếu của Phương Thị rớt giá thê thảm. Tài chính của Phương Thị nằm hết trong đống cổ phiếu của Hoắc Thị, sao còn có thể cứu lấy Phương Thị chứ. Đương nhiên là lợi bất cập hại.”
      “Cao minh, ha ha Tả tiên sinh, ngài hổ là người cầm đầu của tập đoàn lớn. Cứ như thế Phương Thị còn chỗ trở mình.”
      “Đúng vậy, đúng vậy, Tả tiên sinh, ngài là cao minh!”
      Các cổ đông bắt đầu thay đổi sắc mặt. Những lời hoài nghi chất vấn đều biến thành tiếng khen ngợi cùng nịnh nọt.”
      Tả Lăng Thần cười khẽ, có phản ứng gì với những lời tán dương trắng trợn này, ngược lại chỉ nhìn Úc Noãn Tâm…
      “Cảm ơn em tin tưởng !”
      “Phải là tình cảm giữa và Thiên Kình quá bền chặt mới đúng!”
      Úc Noãn Tâm cảm động mà cười. “Thiên Kình tin tưởng giao Hoắc Thị cho em cũng có lý do gì mà nghi ngờ . Lăng Thần, cảm ơn !”
      “Bây giờ Hoắc Thị vượt qua khó khăn. Em yên tâm , nhất định chăm lo cho Hoắc Thị!” Tả Lăng Thần hứa với nàng.
      Úc Noãn Tâm cảm động mà nhìn , nở nụ cười từ trong tận đáy lòng.
      ——–——–
      Bụng của Úc Noãn Tâm càng ngày càng lớn. mấy tháng trôi qua mà Hoắc Thiên Kình vẫn chưa có tin tức gì. Lúc đầu Hoắc gia cũng tin lời Úc Noãn Tâm nhưng đến giờ tuyệt vọng, bọn họ bắt đầu cho rằng thi thể mà lúc trước nhìn thấy là Hoắc Thiên Kình.
      Chỉ có Úc Noãn Tâm là vẫn tin tưởng Hoắc Thiên Kình còn sống, có ngày nàng chờ được quay về.
      Trong mấy tháng này, gần như Tả Lăng Thần đều ở cạnh Úc Noãn Tâm. những xử lí chuyện của Tả Thị và Hoắc Thị mà còn chuẩn bị hầu hết các vật dụng cho trẻ sơ sinh. Dễ dàng nhận ra được tình của đối với Úc Noãn Tâm vẫn chưa tan biến, thậm chí ngay cả đứa con trong bụng nàng cũng chăm sóc tỉ mỉ.
      “Lăng Thần, Phương Nhan và ông nội ấy thế nào rồi?”
      Ngồi đối diện bàn ăn, Úc Noãn Tâm lớn bụng nhưng vẫn giảm vẻ đẹp tuyệt mĩ của mình. Bên cạnh, mấy tên vệ sĩ thầm mình trong mấy cái góc, quấy rầy bọn họ dùng cơm.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      H10
      Chương 17 – Yi Fei Si trở về



      Úc Noãn Tâm đau thương mà nhìn vào mắt ta. Đối mặt với chất vấn ấy, nàng bước lên từng bước, đột nhiên giơ tay giáng cho Phương Nhan cái tát mạnh…
      Tiếng vang chát chúa làm tăng thêm bi ai trong phòng bệnh.
      “Cái tát này là tôi tát thay cho Thiên Kinh!”
      “Chát…” xong câu đó, Úc Noãn Tâm lại bồi thêm cái tát nữa…
      “Cái tát này là tôi đánh cho Lăng Thần!”
      xong câu này, cái tát thứ ba cũng giáng xuống mạnh mẽ…
      “Cái cuối cùng này là vì những người chết trong tay !”
      Mặt Phương Nhan sưng đỏ lên nhưng vẫn cứ trơ ra, thậm chí là bắt đầu cười như điên…
      “Tôi vốn thèm được ai tha thứ, ngay cả Lăng Thần cũng vậy!” hôn sâu lên môi Tả Lăng Thần, sau đó đứng dậy…
      “Úc Noãn Tâm, cũng đáng thương như tôi thôi. Thiên Kình chết rồi, phải rất ta sao, sao còn sống hờ thế gian này. Cuối cùng tôi vẫn rất Lăng Thần, đáng tiếc trong lòng ấy chỉ có . Bây giờ tốt rồi, tôi ấy, cho nên tôi cũng có thể theo ấy!”
      xong, đợi mọi người phản ứng chạy ngay đến cửa sổ, chút do dự mà vươn người nhảy xuống…
      “Á…” Lúc này y tá mới phản ứng lại, thét lên chói tai.
      Mấy người Úc Noãn Tâm cả kinh mà chạy đến bên cửa sổ.
      Dưới lầu, Phương Nhan giống như đóa hoa túc xinh đẹp, máu tươi đỏ thẫm từ từ lan ra.
      Trong khí tràn ngập mùi chết chóc…
      ———-———
      Nghĩa trang dành cho quý tộc.
      “Quân Nghị, Tư Khuynh, hai tên tiểu quỷ này đừng nghịch nữa, còn chưa chịu qua bái tế cha nuôi !”
      Trước mộ, Úc Noãn Tâm mặc sơ mi đen, cơ thể duyên dáng thể nhìn ra đây là bà mẹ có hai con, mái tóc dài được quấn lên sau gáy. Ánh mắt nhìn hai đứa trẻ đùa nghịch lộ ra tình của người mẹ.
      Hai đứa rất nghe lời mẹ, hoạt bát mà chạy đến, rất ngoan mà cung kính cúi người trước mộ, có dáng vẻ của người lớn chững chạc.
      “Cha nuôi, con và em đến thăm cha đây, mẹ hôm nay là sinh nhật ba tuổi của con và em, cha nuôi có vui ?”
      Mở miệng là Hoắc Quân Nghị, hôm nay là sinh nhật lần thứ ba của nó. Nó nhưng lại giống như người lớn vậy, cái gì cũng biết hết. Nhìn cho kỹ khuôn mặt nó có những đường nét y hệt như Hoắc Thiên Kình.
      “Xí…”
      Hoắc Tư Khuynh bên cạnh mở miệng, với bức ảnh có hình chàng trai tuấn tú mộ: “Quân Nghị là đáng ghét, con muốn ấy làm đâu, con là chị, cha nuôi có đúng ?”
      Hoắc Tư Khuynh còn nhưng có dáng vẻ của mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, mặt mũi di truyền xinh đẹp của Úc Noãn Tâm.
      “Được rồi, hai đứa nhóc các con, mỗi lần đến thăm cha nuôi lại tranh chấp vấn đề này!”
      Úc Noãn Tâm nở nụ cười mà nhìn hai đứa nhóc, phủi phủi lá cỏ người chúng: “Tư Khuynh, mẹ với con rất nhiều lần rồi, con là em , Quân Nghị là trai.”
      “Hừ…” Tư Khuynh lắc lư cái đầu, Quân Nghị lại làm cái mặt quỷ với nó.
      Úc Noãn Tâm cười mà nhìn bức ảnh mộ, thở dài…
      “Lăng Thần, thời gian qua là nhanh, thoáng cái mà ba năm rồi, hai đứa nhóc này cũng ba tuổi rồi!”
      Giọng của nàng tràn ngập tình cảm “Thiên Kình vẫn có tin tức gì, ngày nào hai đứa nhóc này cũng đòi ba, em sắp biết làm sao rồi!”
      Nàng dừng lại, cố gắng bình ổn hơi thở…
      “Lăng Thần, yên tâm , tình hình kinh doanh của Tả Thị rất tốt, em học được rất nhiều từ mẹ. Trước mắt em quản lý việc kinh doanh của Tả Thị, phải phù hộ em, nếu làm phá sản công ty của em chịu trách nhiệm đâu!”
      Từ ba năm trước, sau khi Tả Lăng Thần xảy ra chuyện Úc Noãn Tâm cũng bước vào vòng giải trí nữa. Qua cơn bi thương, nàng bắt đầu học cách kinh doanh với mẹ chồng. Nàng vốn thông minh, cũng nhạy bén với chuyện làm ăn nên cũng tiến bộ ít.
      “Mẹ, mẹ chuyện với cha nuôi xong chưa? Khi nào chúng ta có thể về? Con phố mà mẹ ở đâu?” Tư Khuynh nhõng nhẽo mà bước lên hỏi.
      “Khuynh Nhi, các con còn , nơi đó rất lộn xộn. Hôm nay là sinh nhật của các con, các con quên là bà nội và bà ngoại đều đợi các con về nhà sao?” Úc Noãn Tâm đặt hoa xuống rồi dứng dậy .
      Hoắc Quân Nghị nghe thế chớp mắt, nghiêng đầu : “Mẹ, bởi vì hôm nay là sinh nhật chúng con nên mới phải tới đó, phải mẹ ba cũng tới đó sao?”
      Úc Noãn Tâm khẽ lắc đầu: “ là hết cách với các con…”
      nhanh mẹ!”
      Hoắc Quân Nghị và Hoắc Tư Khuynh thấy Úc Noãn Tâm có vẻ mềm lòng lập tức kéo lấy nàng, nũng nịu mà năn nỉ.
      “Được rồi, nhưng khi đến đó rồi các con phải ngoan, đặc biệt là phải nghe lời các chú vệ sĩ, được chạy lung tung, nghe chưa?”
      “Dạ biết!” Hai đứa nhóc đồng thanh đáp.
      ——————
      “Thiếu phu nhân, chúng tôi tìm cả buổi mà vẫn chưa thấy tiểu thiếu gia và tiểu thư đâu cả!” Mấy tên vệ sĩ quýnh đến nỗi trán đẫm mồ hôi.
      Úc Noãn Tâm như muốn quỵ xuống. “Con phố này loạn như vậy, chắc là hai đứa nó sợ lắm, các mau tìm cho đến khi nào thấy thôi!”
      “Dạ, thiếu phu nhân.”
      Mấy người vệ sĩ gần như muốn cắn lưỡi để tạ tội. Hai đứa này là nghịch ngợm, cư nhiên có thể biến mất dưới mắt của bọn họ.
      Úc Noãn Tâm cũng tìm khắp con phố này, thậm chí là chú ý mỗi cửa hàng.
      Con phố này vẫn náo nhiệt và phức tạp như ba năm trước, mỗi khi qua cửa hàng nàng lại nhớ tới hình ảnh khi xưa, lần đầu tiên Hoắc Thiên Kình đến con phố này. Thậm chí nàng còn nhớ cảnh hai người bị paparazzi truy đuổi.
      Nghĩ đến nay, lòng Úc Noãn Tâm bỗng se thắt lại… Nàng thể mất cục cưng, nhất định phải tìm được chúng.
      “A, phải là mua Yi Fei Si sao?” Giọng già nua của bà chủ cửa hàng vang lên, trong đó còn mang theo vẻ vui mừng.
      Úc Noãn Tâm ngẩn ra, lúc này mới nhìn kỹ ra cửa hàng bên cạnh, cơ thể bỗng run lên chút.
      Yi Fei Si?
      Có lẽ quá lâu rồi chưa nghe qua cái tên này nữa.
      Đại biểu cho hạnh phúc lứa đôi.
      Chính ngay cửa hàng này, nàng mua đôi nhẫn giống hệt nhau ấy. Cũng chính vì Yi Fei Si mà Thiên Kinh đến Fiji tìm nó và cũng trở về nữa, ba năm rồi.
      , sao thế? và chàng trai đó được Yi Fei Si chúc phúc nhưng dường như được vui lắm!” Bà chủ cửa hàng vẫn ăn mặc quái dị như cũ, trong giọng chứa vẻ hiền từ.
      Úc Noãn Tâm cố gắng nở nụ cười, nỗi đau ỉ trong lòng lại từ từ trỗi dậy.
      “À đúng rồi, chàng trai cùng từng quay lại đây đấy.” Bà chủ cửa hàng có vẻ rất nhiệt tình mà bắt đầu thao thao bất tuyệt.
      Úc Noãn Tâm bỗng ngây ra…
      “Bà vừa gì, ấy từng tới đây sao, đó là khi nào vậy…” Giọng của nàng bỗng trở nên rất kích động, vừa gấp gáp vừa sốt ruột.
      ràng là bà chủ cửa hàng bị nàng làm giật mình, nghi hoặc mà : “Rất lâu về trước rồi. Sở dĩ tôi nhớ là vì các vị là chủ nhân của Yi Fei Si. Lúc đó ta rất kỳ lạ, hình như là tìm chiếc Yi Fei Si khác, còn hỏi tôi là có còn Yi Fei Si . Nhưng Yi Fei Si là thứ độc nhất vô nhị đời này, sao còn có cái khác chứ. Sau khi ta nghe thế rất thất vọng mà mất.”
      Hy vọng vừa được nhóm lên của Úc Noãn Tâm lại bị dập tắt, nỗi đau trong lòng lại lan ra.
      ra Thiên Kình của nàng từng đến đây tìm Yi Fei Si cho nàng.
      Nghĩ đến đây, lòng nàng giống như bị xát muối, đau nhức khôn nguôi.
      , gặp phải chuyện gì sao?” Bà chủ cửa hàng quan tâm mà hỏi.
      “Yi Fei Si của cháu bị mất rồi.” biết sao Úc Noãn Tâm lại ra tâm của mình.
      Bà chủ cửa hàng nghe xong bật cười: “Tôi thấy hai người các cậu rất thích đùa. Đúng rồi, vừa rồi tôi còn nhìn thấy chiếc Yi Fei Si của mà, sao lại mất được.”
      Câu này làm Úc Noãn Tâm chẳng hiểu gì cả, lập tức nắm lấy cánh tay của bà ta, sốt ruột hỏi: “Yi Fei Si của cháu, bà thấy nó ở đâu?”
      “Trong tay chàng trai, tôi nhìn thấy ta cầm nó.” Bà chủ .
      “Người đó trông như thế nào, có phải là chủ nhân của chiếc còn lại ?”
      Úc Noãn Tâm cảm thấy tim mình đập rất nhanh, dường như có dự cảm gì đó sắp bùng phát, làm nàng gần như quên cả việc tìm con.
      Bà chủ cửa hàng cẩn thận nghĩ lại. “Trông thế nào tôi nhìn lắm, bởi vì ta đeo kình râm, nhưng từ dáng người rất giống với chàng trai cùng . À, đúng rồi, phía sau ta còn có hai đứa theo nữa. trai . Ai da, hai đứa đó là dễ thương, theo chàng trai đó làm người ta phải chú ý.”
      Tim Úc Noãn Tâm sắp vọt ra ngoài, giọng trở nên lắp bắp vì kích động…
      bé trai, sao. Có phải chúng nó cao tầm này ?”
      Nàng vội vã khua chân múa tay ước chừng chiều cao của chúng rồi lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, lấy ảnh của chúng ra…
      “Bà nhìn xem có phải là chúng ?”
      Bà chủ cửa hàng nhận lấy tấm ảnh, vừa nhìn là lập tức gật đầu…
      “Đúng vậy, chính là hai đứa trẻ này, chúng nó dễ thương, cứ theo phía sau chàng trai kia mãi mà dám tiến lên. Có điều hai đứa rất giống với chàng trai kia. Đúng rồi, hai đứa nó là… em trai và em sao?”
      Bà nghi hoặc mà hỏi. Bởi vì tuổi của Úc Noãn Tâm cũng còn trẻ, sinh con xong 3 năm cũng chỉ mới 25, hơn nữa nàng quá xinh đẹp, làn da nõn nà nên nhìn vẫn như đôi mươi.
      Quả lúc nà Úc Noãn Tâm còn lòng dạ nào giải thích lai lịch của hai đứa nhóc với bà ta nữa, vội vàng hỏi: “Người đó hướng nào, hai đứa theo người đó sao?”
      Bà chủ cửa hàng thấy nàng sốt ruột vội vàng chỉ về phía trước…
      “Bọn họ về hướng này…”
      Còn chưa kịp xong Úc Noãn Tâm lập tức chạy về phía đó…
      ——–———-
      góc phố, theo sau cái bóng cao lớn của người đàn ông là hai đứa con nít. Cái bóng bé của chúng bị bao phủ bởi cái bóng của người kia.
      Cuối cùng người kia cũng dừng bước.
      Hai đứa cũng đứng lại theo.
      Người kia xoay người lại, những đường nét khuôn mặt ra ràng dưới ánh mặt trời, chỉ có điều mắt vẫn được che dưới kính râm.
      “Hai đứa nhóc kia, sao cứ theo ta mãi thế?”
      ta mở miệng, giọng trầm thấp tràn ngập sức hút như nam châm khiến người ta mê mẩn.
      Dường như hai đứa nhóc ngờ là đột nhiên dừng lại nên trợn tròn mắt mà nhìn , lúc sau Quân Nghị mới non nớt mà : “Sao chú biết là chúng cháu theo sau?”
      Mặt mày thằng nhóc này lộ vẻ tuấn rất quen thuộc làm nở nụ cười, ánh mắt càng vui vẻ.
      “Bởi vì ta cũng thông minh như các con.”
      Quân Nghị nghe thế ánh mắt thâm thúy chớp chớp mấy cái rồi lắc đầu: “ đời này, chỉ có ba cháu là thông minh nhất.”
      cười sang sảng, nhìn Tư Khuynh ngây người bên cạnh.
      bé, con sao, con cũng cho rằng ba là người thông minh nhất thế giới sao?”
      quay đầu nhìn nhóc xinh như búp bê, ánh mắt trở nên dịu dàng.
      Hoắc Tư Khuynh trả lời, chỉ giương ánh mắt hiếu kỳ mà nhìn , sau đó mới nghiêng đầu : “Chú có thể tháo kính ra ?”
      giận mà còn cười, gì mà tháo kính xuống.
      Vẻ mặt giống với hai đứa nhóc đến kinh người.
      Ánh mắt thâm thúy chứa dịu dàng trìu mến mà nhìn chúng, sau đó liền nghe thấy chúng kêu lên tiếng rồi nhào vào lòng
      “Ba!”
      cười trìu mến, đẩy chúng ra mà rất tự nhiên ôm chúng vào lòng rất lâu, sau đó
      “Ba biết các con tên là Quân Nghị và Tư Khuynh đúng ?”
      Hai đứa nhóc ngạc nhiên mà nhìn
      “Sao ba lại biết tên của con?” (Bởi vì ba là người thông minh nhất thế giới ^.^)
      “Vậy sao các con lại biết ta là ba của các con?”
      đưa tay xoa đầu bé trai, lại thân mật mà hôn lên má bé .
      Hai đứa trẻ đồng thanh trả lời: “Bởi vì ngày nào mẹ cũng nhìn ảnh của ba, ba còn có mùi của ba hơn cả ba trong ảnh.”
      Gương mặt kiên nghị của lộ vẻ đau lòng, tay hơi run run chút.
      “Ba ơi, ba sao thế? Có phải chúng con ngoan nên ba về ?”
      Trong giọng non nớt của Tư Khuynh có vẻ dè dặt, bé nắm lấy bàn tay run run của
      “Ba, ba đừng nữa được , những đứa trẻ khác đều có ba cả.”
      nhìn gương mặt non nớt của bé, vẻ ngây thơ ấy mang theo bóng dáng của người con xinh đẹp làm nhớ mong bao ngày.
      “Quân Nghị, mẹ đặt cho con cái tên này là hy vọng sau này con lớn lên trở thành trang quân tử đội trời đạp đất, có tính cách kiên cường.”
      “Vậy con sao?”
      Hoắc Tư Khuynh nắm chặt tay , ngọt ngào mà hỏi, giống như đứa trẻ được kẹo.
      nhìn bé, trong mắt càng thêm đau đớn.
      “Tư Khuynh là cách đọc gần giống với Tư Kình.” (Tư Kình = nhớ Kình)
      là sâu xa.” Hai đứa hiểu lời của lắm.
      cong môi cười…
      hiểu cũng sao, ba dạy các con.” xong liền ôm chúng vào lòng, đứng lên.
      “A, ba là cao.”
      “Đúng vậy, còn cao hơn cả mẹ.”
      Ngay khi hai đứa nhảy nhót trong lòng
      “Thiên Kình…”
      Sau lưng vang lên tiếng quen thuộc, dịu dàng mà mang chút dè dặt vì dám tin, giống như là giọng con chim họa mi run run vì kinh hãi.
      “Thiên Kình, là sao?”
      Dưới ánh dương, cơ thể cao lớn của khẽ run rẩy, sau đó từ từ quay lại…
      Đôi mắt trong như nước cùng ánh mắt sâu như biển chạm vào nhau.
      Như làn gió khẽ phất qua mặt hồ làm dợn sóng.
      Úc Noãn Tâm bỗng trợn tròn mắt, sau đó cánh môi hồng run run, cảm giác run run này dần lan ra khắp người.
      Bao nhiêu lần nàng giật mình giữa đêm khuya, tỉnh giấc trong làn nước mắt. Bây giờ, bóng dáng trong mộng ấy sờ sờ trước mắt, ngay dưới ánh mặt trời, quá chân làm nàng cảm thấy hơi thở dồn dập.
      thả hai đứa xuống mà ôm chúng, bước từng bước về phía nàng. Mỗi bước đều tràn ngập vẻ tự tin vững vàng, mỗi bước đến gần nàng vẻ thâm tình trong mắt càng nồng nàn hơn.
      Cuối cùng dừng bước trước mặt nàng.
      Gần đến nỗi nàng có thể nhìn những đường nét khuôn mặt .
      Gần đến nỗi chỉ cần nàng đưa tay là có thể chạm vào lồng ngực rắn chắc của .
      nhìn nàng, trong mắt phản chiếu vẻ kích động của nàng. chỉ cần dùng cánh tay là có thể bế được hai đứa nhóc, tay kia đưa ra, nhàng sờ lên đầu nàng, ngón tay mang theo độ ấm, dịu dàng mà chạm vào dung nhan tuyệt mỹ kia.
      ”Noãn, về rồi!”
      Giọng trầm thấp mang theo dịu dàng, đầy ắp vẻ thâm tình cùng áy náy. Hơi thở quen thuộc của vờn quanh nàng.
      Úc Noãn Tâm ngẩn ngơ mà nhìn . Câu của làm đôi mắt ngấn nước của nàng dần dần mơ hồ, hình ảnh của Hoắc Thiên Kình nữa.
      “Thiên Kình, em, em muốn khóc chút nào, bởi vì như thế nhìn được .”
      ra nàng có rất nhiều lời muốn với nhưng cuối cùng lại ra câu này, bởi vì quá kích động nên trong nhất thời biết gì mới tốt…
      Ngay sau đó, cả người Úc Noãn Tâm liền bị Hoắc Thiên Kình ôm chặt vào lòng, cánh tay mạnh mẽ như muốn ép nàng sát vào làm với . Úc Noãn Tâm dễ dàng cảm nhận được cánh tay rắn chắc ôm chặt mình kia run run
      Chiếc hôn nóng bỏng của rơi vào trán nàng, giọng dịu dàng mang theo vẻ đau lòng thương tiếc.
      sao đâu, hôm nay nhìn còn có ngày mai, ngày mai vẫn nhìn còn có cả đời.”
      “Thiên Kình, cuối cùng về rồi.”
      Dưới ánh mặt trời, bóng của nhà bốn người trải dài đất. Mọi người qua qua lại lại con hẻm đều ngạc nhiên mà nhìn hình ảnh trước mắt. Bọn họ có biết đâu rằng đây là đôi vợ chồng được tụ hội sau ba năm chia cắt.
      ——–———
      trở về của Hoắc Thiên Kình trở thành niềm hân hoan của dưới Hoắc gia, nhất là Hoắc lão phu nhân vui mừng đến khóc, mà Anna Winslet cũng giấu được kích động, vẻ hiền từ của người mẹ trong mắt bà. Hoắc Thiên Kình nguyên nhân mất tích mà Anna Winslet quá hiểu con mình nên cũng hỏi gì thêm, chỉ nghẹn ngào mà câu: “Về là tốt rồi.”
      Thoáng chốc, Hoắc gia lại có người trụ cột.
      Đêm khuya, cuối cùng Hoắc Thiên Kình cũng dụ được hai đứa nhóc hưng phấn kia ngủ say, chu đáo mà đắp lại chăn cho chúng. Úc Noãn Tâm dựa vào cửa, nhìn cái bóng được đèn tường chiếu ra của . Vẻ mặt rất dịu dàng, nhất là trong ánh mắt nhìn bọn trẻ tràn ngập tình thương của cha.
      Hình ảnh thế này từng là hy vọng xa vời của nàng, nhưng cuối cùng hôm nay cũng trở thành thực.
      trở về của cũng yên ắng như khi mất tích, có vẻ gì là đột ngột mà tự nhiên giống như chuyến xa nhà và rốt cuộc trở về.
      Hoắc Thiên Kình vừa xoay người lại liền nhìn thấy Úc Noãn Tâm dựa vào cửa. Ánh đèn dìu dịu của ngọn đèn làm da thịt như sứ của nàng càng trong trẻo. Ánh mắt nàng mang theo vẻ trìu mến dịu dàng mà nhìn chớp mắt, khóe môi cong lên đẹp như hoa đào.
      Ánh mắt thâm tình của đối diện với nụ cười dịu dàng như mộng của nàng.
      Ngay sau đó, bế nàng lên, giống như năm xưa, tràn ngập đá dạo mà dịu dàng, bước nhanh về phòng ngủ.
      ———
      Đêm khuya, lưu luyến và triền miên.
      Sau cơn ân ái, trong khí còn tràn ngập nồng nàn.
      “Thiên Kình.”
      Úc Noãn Tâm lưu luyến mà nằm trong lòng Hoắc Thiên Kình, cái đầu nho dán vào lồng ngực , bên tai là tiếng tim đập vững vàng làm rung động màng nhĩ nàng.
      “Hả?”
      lên tiếng, bàn tay ấm nóng lại quyến luyến mà vuốt ve da thịt bóng loáng như nước của nàng. yểu điệu kiều của nàng cùng rắn chắc tráng kiện của hợp làm , bổ sung cho nhau.
      Úc Noãn Tâm vùi mặt vào cổ , nhàng : “ có gì, em chỉ sợ là mình nằm mơ.”
      bé ngốc!” Hoắc Thiên Kình đau lòng mà ôm chặt lấy nàng. “ xin lỗi.”
      “Thiên Kình.”
      Úc Noãn Tâm ngửa đầu, chủ động dùng môi vẽ lên những đường nét khuôn mặt , dịu dàng : “Đừng xin lỗi, em phải cảm tạ ông trời vì cho bình an quay về, chỉ cần trở lại là tốt rồi.”
      Đôi môi nóng cháy của lại hôn nàng sâu, nỗi tương tư trong ba năm lại hóa thành tình ý nồng nàn.
      “Vì sao hỏi nguyên nhân mất tích?”
      lúc sau, Hoắc Thiên Kình mới lưu luyến mà buông nàng ra, trán chạm vào trán nàng, đôi môi lại phủ lên hai má nàng.
      Trong mắt Úc Noãn Tâm lộ vẻ dịu dàng, chủ động mà hôn lên đôi môi mỏng của , dè dặt : “ chủ động em cũng dám hỏi.”
      ra trong giây phút trùng phùng, nàng rất muốn hỏi đâu. Ba năm nay sống thế nào, tại sao phải đợi 3 năm mới trở về, là do xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay là…
      nhạy cảm của phụ nữ làm nàng dám hỏi tiếp nữa…
      Hoắc Thiên Kình nghe xong cười khẽ, tay vuốt đầu nàng, ngón tay nhàng vuốt ve hai má mềm mại như da thịt trẻ con của nàng.
      “Sao lại dám hỏi?” Giọng trầm thấp vang lên bên tai nàng.
      Úc Noãn Tâm nhìn , đôi mắt xinh đẹp hơi ngấn nước, giọng nhàng mang theo chút nghẹn ngào.
      “Em sợ, em sợ ba năm nay trải qua những đau khổ mà em thể tưởng tượng được, về chắc chắn là có lý do, em sợ bị thương, sợ chịu đau đớn, thậm chí là nghĩ rằng mất trí nhớ mà bên cạnh còn có người phụ nữ khác.”
      Nàng càng giọng càng . Nhìn thấy ánh mắt mang theo ý cười của có chút chột dạ, nước mắt từ từ rút : “Em biết em nên nghĩ như thế, có điều em rất sợ hãi.”
      nghĩ đến chết sao?” Hoắc Thiên Kình đau lòng mà vuốt tóc nàng, dịu dàng hỏi.
      Úc Noãn Tâm lắc đầu…
      “Em tin rằng còn sống. người có thể an bài ổn thỏa tất cả mọi chuyện sao có thể dễ dàng để mình chết chứ!”
      “Cho nên khi em nhìn thấy thi thể kia kiên quyết phủ nhận phải là ?” Giọng bình thản của Hoắc Thiên Kình lộ vẻ am hiểu.
      Úc Noãn Tâm ngẩn ra…
      “Sao lại biết?”
      Hoắc Thiên Kình thở dài hơi…
      biết hết mỗi chuyện xảy ra trong 3 năm nay. biết dáng vẻ của em khi nhìn thấy thi thể, biết em và mẹ phải bôn ba khắp nơi vì Hoắc Thị, biết Lăng Thần giúp Hoắc Thị bước qua khó khăn thế nào, biết cậu ấy trúng đạn mà chết vì bảo vệ em và con chúng ta, cũng biết em sinh cho hai đứa nhóc rất đáng , hơn nữa còn biết ba năm nay em rời khỏi vòng giải trí mà dấn thân vào thương trường. Tất cả, tất cả đều biết hết…”
      Úc Noãn Tâm nghe thế giật mình mà nhìn , lúc sau mới từ từ hỏi: “Sao lại biết hết tất cả vậy? Nếu biết sao còn chờ đến ba năm mới quay về?”
      Hoắc Thiên Kình nhìn nàng, lâu lâu mới ngồi dậy, hất chăn ra, cơ thể nam tính rắn rỏi ra sót gì.
      “Thiên Kình!”
      “Nhìn cơ thể của !” Hoắc Thiên Kình dịu dàng mệnh lệnh.
      Úc Noãn Tâm giật mình mà nhìn vào cơ thể
      Bờ vai vững chãi, lồng ngực rắn chắc, vòng eo cường tráng, hai chân dài chắc khỏe, còn có thứ biểu trưng cho nam tính như rồng như hổ kia trở nên hưng phấn dưới cái nhìn của nàng.
      Mặt Úc Noãn Tâm đỏ bừng. “Thiên Kình!”
      bảo nàng nhìn cái gì chứ, cố ý sao?
      Hoắc Thiên Kình buồn cười mà nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, tay nhàng vỗ về nàng, cố ý : “Thấy em nó lại bắt đầu thể khống chế được.”
      đáng ghét!”
      Dáng vẻ thẹn thùng của Úc Noãn Tâm còn đẹp hơn cả hoa. Rốt cuộc bảo nàng nhìn cái gì chứ? Cơ thể của khác gì trước đây, ngay cả dục vọng của cũng kinh người như trước.
      Hoắc Thiên Kình nắm lấy tay nàng, nhàng : “Lúc đó xương cổ của bị đập mạnh, lúc tỉnh lại cả người thể nhúc nhích được. Bác sĩ khám và là vì xương cổ bị thương làm cho xương cột sống cũng bị thương, dây thần kinh vận động cũng bị ảnh hưởng theo. cách khác, chỉ có thể nằm giường mà thể lại, thậm chí là động đậy cũng khó.”
      Úc Noãn Tâm nghe thế trợn tròn mắt, ngón tay run run mà chạm vào sống lưng của , lúc này mới phát sống lưng có những vết thẹo mờ, có lẽ là thẹo để lại sau khi phẫu thuật, có điều nhìn cho kỹ thấy.
      “Sao lại như thế?” Nàng đau lòng mà nhìn , nhàng ôm từ phía sau.
      “Là người của Phương lão gia.”
      Giọng của Hoắc Thiên Kình bình thản, thấy nàng đau lòng dịu dàng mà xoay người lại, ôm nàng vào lòng.
      “Bởi vì có được tung tích của Yi Fei Si, muốn tới Fiji để tìm nhẫn cho nhanh. ngờ rằng lúc chuẩn bị lặn xuống nước lại thấy sát thủ. Nghe khẩu khí của chúng khó để đoán ra là Phương lão gia có ý giết người. đoán rằng đám sát thủ đó đơn giản nên liền gọi cho Lăng Thần, căn dặn hết mọi chuyện rồi mới xuống nước, ngờ bọn họ lại có mai phục cả dưới đáy biển. Vì dồn vào chỗ chết mà Phương Phạm phái ra gần 30 tên sát thủ. Trong lúc đánh nhau, sau lưng bị thương nặng, cứ như vậy dẫn đến bất tiện cho cơ thể.”
      Úc Noãn Tâm kinh hãi mà nghe kể chuyện, lòng bỗng trở nên đau nhói.
      “Khi dùng chút sức lực cuối cùng bò lên bờ cũng ngất , ngờ được xóm chài chuyên đánh bắt cá cứu vớt. Bác sĩ ở đó xử lý vết thương cho nhưng vì điều kiện có hạn mà họ lại đưa đến bệnh viện huyện của thị trấn để tiến hành trị liệu. Bác sĩ chính thức chẩn đoán rằng bị thương xương cột sống mà dẫn đến bị liệt toàn thân.”
      Hoắc Thiên Kình giọng , tay đặt hai đùi.
      Úc Noãn Tâm nhìn thân hình rắn chắc của cả nửa ngày mới phản ứng lại, bàn tay nhàng vuốt ve cơ thể , nghi hoặc hỏi: “Vậy sao bây giờ lại…”
      Hoạt động của khác gì với quá khứ, thể nhận ra là người từng bị liệt…
      Hoắc Thiên Kình cười, xoay người mà đè nàng dưới thân hình tráng kiện, bao lấy hình dáng kiều của nàng.
      “Bởi vì cho phép em có người chồng bại liệt, càng cho phép từ nay về sau mình phải sống trong cảnh ngồi xe lăn với hầu hạ của người khác. với chính mình rằng bất luận thế nào đều phải đứng dậy, phải giống như trước kia, bước cách tự tin mà đến trước mặt em. Ánh mắt nhìn nàng toát ra ánh sáng như sao.
      “Cho nên tích cực phối hợp với đủ cách trị liệu của bác sĩ, đồng thời cận vệ của cũng lén báo cáo với tất cả mọi chuyện xảy ra của Hoắc gia. Cứ như thế, càng cho phép mình thể khôi phục như trước kia. Ba năm, dùng gần ba năm mới có thể từ giường ngồi lên xe lăn, lại từ xe lăn đứng dậy. Trong ba năm nay, phải học lại làm thế nào để cầm dao nĩa, làm thế nào để cầm sách, thậm chí làm thế nào để buộc dây giày. Tất cả, tất cả đều phải học lại từ đầu, bởi vì tin rằng đời này còn có chuyện mà làm được.”
      Ánh mắt Úc Noãn Tâm vừa kinh hãi vừa đau đớn, thậm chí là che miệng lại…
      Hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập hơn…
      người bị bác sĩ tuyên bố là bại liệt toàn thân mà còn có thể hoàn hảo mà đứng dậy, những đứng dậy mà còn khác gì trước kia.
      Tim của nàng bỗng đau như muốn vỡ ra.
      “Thiên Kình, lúc đó rất đau đớn phải ? Nếu còn sống sao thông báo cho em biết, tại sao phải làm cho mình mình im lặng chịu đựng nỗi đau này?”
      Mặc dù nàng tận mắt chứng kiến nhưng khó để tưởng tượng ra những đau đớn cùng vất vả khi Thiên Kình tiếp nhận hết đợt trị liệu này đến đợt trị liệu khác. Dường như nàng có thể nhìn thấy hình ảnh nằm giường thể động đậy, thậm chí nhìn thấy hình ảnh đứng lên rồi lại ngã xuống.
      Đường đường là người đàn ông khỏe mạnh lại phải học cách đứng, ăn uống, thậm chí là mặc quần áo.
      Nàng thể tiếp nhận được nỗi chấn kinh này nếu như nó xảy ra người nàng.
      Nghĩ đến đây, Úc Noãn Tâm càng thêm đau lòng, ôm càng chặt hơn.
      bé ngốc, nếu lúc đó bị em nhìn thấy bộ dáng như ma quỷ ấy của nhất định em lo lắng. Ngay cả mà cũng thể tiếp nhận được bộ dạng của mình lúc đó, giống như phế nhân, tuy còn sống nhưng khác gì cái xác.”
      Hoắc Thiên Kình cười khổ: “Hoắc gia đối mặt với nguy cơ cùng chuyện Lăng Thần bị hại làm nóng lòng như lửa đốt, ước gì mình có thể lập tức về nước để gặp em. Đáng tiếc lúc ấy chỉ có thể nằm giường nghe vệ sĩ báo cáo mọi chuyện của Hoắc gia!”
      “Thiên Kình…”
      Trong mắt Úc Noãn Tâm tràn ngập vẻ đau xót, dịu dàng mà vuốt ve lưng . “Nơi này trải qua bao nhiêu lần điều trị?”
      “Tổng cộng hết những lần phẫu thuật uốn thẳng cùng điều trị lớn là tám lần, còn vật lý trị liệu quên, chỉ nhớ là bác sĩ ở đó sắp bị làm cho phát điên lên rồi, thậm chí là nửa đêm mà cũng bị gọi đến phòng bệnh chữa trị cho . Kết quả là ông ấy ngờ được rằng bình phục, còn cười mà phải xin giải Nobel mới được.” Hoắc Thiên Kình cười sang sảng, gương mặt cương nghị lộ ra vẻ vương giả trước sau như .
      Úc Noãn Tâm biết gì. Nàng có thể tưởng tượng được bộ dáng của bác sĩ khi bị ép buộc thê thảm.
      Lòng lại đau nhói khi nghe chuyện phẫu thuật.
      “Thiên Kình, vậy thi thể đó là của ai, thân hình của người đó rất giống .” Nàng bỗng nhớ đến vấn đề này.
      Đôi mắt cười của Hoắc Thiên Kình bỗng trở nên đau xót.
      “Là Kiêu!”
      Giọng của trở nên rất trầm và bi thương. “Lúc đó, khi cậu ta phát bị tập kích xuống nước cứu . Nhưng vì người của đối phương quá đông, cho dù bọn từng được huấn luyện cũng khó mà địch lại. Vì cứu mà cho dù trong cơn hấp hối, Kiêu đẩy bị thương nặng vào dòng nước chảy, còn cậu ta lại tự hủy khuôn mặt mình. chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta vì mà mất tính mạng.”
      Trong đầu Úc Noãn Tâm bỗng lên hình bóng cao lớn ấy, ra là Kiêu. ta luôn lẳng lặng mà theo sau Hoắc Thiên Kình, im hơi lặng tiếng nhưng lại dùng cách thức ấy để bảo vệ Hoắc Thiên Kình.
      “Thiên Kình!”
      “Người của Phương gia hại mất hai người em, cho dù là nằm giường cũng để bọn họ sống yên được!” Mặt Hoắc Thiên Kình trở nên lạnh lùng đáng sợ.
      Úc Noãn Tâm nhìn vẻ mặt đột nhiên thay đổi của bỗng nhớ tới điều gì…
      “Thiên Kình, lẽ nào nhúng tay vào việc của Phương gia?”
      Mắt Hoắc Thiên Kình lạnh lẽo.
      “Con cáo già Phương Phạm này trước giờ giỏi làm ăn, muốn lão ta hoàn toàn mắc mưu phải làm lão tin chết. Vì thế thầm cho người mua chuộc báo chí, đưa tin về thi thể của Kiêu, cố ý tung những tin tức bất lợi cho Hoắc Thị. rất hiểu cách làm việc của Lăng Thần, chắc chắn cậu ấy lợi dụng tin tức này mà làm cho Phương Phạm mất cảnh giác, yên tâm mà thu mua lượng lớn cổ phiếu của Hoắc Thị, mà lăng Thần cũng nhân cơ hội này mà cho lão ta đòn trí mệnh. Phương Thị xuống dốc, lại ra lệnh cho người đem chứng cứ phạm tội của Phương Phạm và Phương Thị trong mấy năm nay giao cho phòng điều tra thương mại. Đương nhiên trong lúc đó, Lăng Thần cũng tìm được ít chứng cớ.”
      “Cho nên cả Phương gia đều bị bắt đều là do an bài?” Úc Noãn Tâm cả kinh. Người này nằm giường mà còn có thể bày mưu tính kế như vậy.
      Hoắc Thiên Kình hừ lạnh. “Làm bọn họ ngồi tù đúng là cho họ quá, nhất là Phương Phạm. Bệnh tim của ông ta tái phát cũng phải là ngẫu nhiên, chỉ có điều ngờ ngay lúc hấp hối ông ta còn chỉ thị Phương Nhan nén lòng phái sát thủ làm hại Lăng Thần mất mạng. Nếu bọn chúng bất nhân cũng bất nghĩa. Kiêu và Lăng Thần chết, buộc chúng phải trả cái giá đau đớn nhất, dùng mạng của cả nhà để tế các em của .”
      Úc Noãn Tâm nghe thấy mà khiếp hồn đảm vía, nàng khó để đoán được vận mệnh của Phương gia.
      Hoắc Thiên Kình thấy sắc mặt nàng có vẻ nặng nề khẽ cười, trong thoáng chốc, dịu dàng lại trở về trong mắt .
      “Sau khi cơ thể được bình phục rất nhớ em, muốn lập tức bay về bên cạnh em.”
      Úc Noãn Tâm nhìn .
      “Tại sao lại xuất ở con hẻm ấy?”
      Hoắc Thiên Kình cười khẽ, giống như làm ảo thuật mà đưa cái hộp xinh xắn ra trước mắt nàng.
      Úc Noãn Tâm run run mà nhận lấy, mở ra…
      Chiếc nhẫn tinh xảo tỏa ánh sáng chói mắt dưới ánh đèn…
      Đó là… Yi Fei Si!
      “Thiên Kình, thực tìm thấy nó rồi!”
      bé lơ đãng, chiếc nhẫn này kẹt nhánh san hô, lần sau được sơ suất thế nữa.”
      Hoắc Thiên Kình cưng chiều mà căn dặn: “Vì cho em bất ngờ mà cố ý tới con phố ấy tìm cái hộp xinh xắn, ngờ lại thấy con của phố như hồn ma chủ. Em đúng là vô tâm, cư nhiên dám làm lạc mất con trai và con của .”
      “Thiên Kình!”
      Úc Noãn Tâm đợi hết, rốt cuộc nhịn được mà nhào vào lòng . “Sao lại ngốc như thế, nhẫn mất rồi thôi , tính mạng của mới là quan trọng nhất. Ba năm nay, mỗi ngày em đều nhớ , mong quay về, mỗi ngày em đều sống trong dằn vặt áy náy. Sao có thể vì em mà chạy đến nơi xa xôi nghìn trùng ấy tìm nhẫn, thậm chí là thiếu chút nữa mất cả mạng chứ?”
      Nàng thể kìm nén được nữa, đau đớn cùng khổ sở trong lòng đều phát tiết ra.
      Nàng rất đau lòng, rất rất đau. Vào lúc đau đớn nhất lại có mặt bên cạnh .
      Nước mắt chảy dọc xuống hai má nàng, ngay sau đó bị Hoắc Thiên Kình nhàng hôn lấy.
      Khẽ nâng mặt của nàng lên, dịu dàng mà lau nước mắt của nàng, ánh mắt thâm tình mà nhìn sâu vào mắt nàng, từng chữ: “Bởi vì… em!”
      Ba từ ấy rơi vào tai nàng rất ràng, ngay cả ánh mắt vô cùng kiên định kia cũng toát ra vẻ gì đó làm tim người ta đập mạnh.
      Úc Noãn Tâm ngẩn ngơ mà trợn tròn mắt, giống như là thấy ảo giác.
      Chấn kinh, còn có cả dám tin.
      “Thiên Kình, vừa rồi gì?”
      Môi Hoắc Thiên Kình cong lên, ánh mắt thâm tình của phản chiếu trong đôi mắt ngấn lệ của nàng.
      em!”
      lại mở miệng rất , mang theo nồng nàn.
      “Thiên Kình!”
      Nước mắt lại tràn ngập trong mắt của Úc Noãn Tâm.


    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      H10
      Chương 18 – Phần kết


      Cuối cùng nàng đợi được ba từ này. Giờ phút này, nàng hạnh phúc đến chết được.
      “Noãn, em, còn tưởng rằng cả đời này cũng còn cơ hội để với em nữa.”
      Hoắc Thiên Kình hôn lên nước mắt nàng, xúc động mà thầm: “ em, em, cả đời này đều em, còn cả con của chúng ta nữa, cảm ơn em, Noãn của !”
      “Thiên Kình…” Trái tim luôn bất an của Úc Noãn Tâm cuối cũng cũng tìm được nơi cập bến, nàng ôm chặt lấy , chịu buông tay.
      Đêm khuya, có thêm hương vị của tình trở nên càng thêm đáng .
      “Ê, em đừng có lấn !”
      được, để em nhìn ba chút!”
      “Ai da!”
      Ngay khi Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm ôm nhau nồng nàn cánh cửa phòng ngủ hơi khép hờ kia chịu được sức chen của hai đứa . Ngay sau đó, hai tên nhóc lập tức cùng ngã nhào xuống tấm thảm trong phòng ngủ.
      Hoắc Quân Nghị ngã xuống trước, mà Hoắc Tư Khuynh lại đè lên người nó, làm nó đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
      Úc Noãn Tâm cả kinh mà nhìn hai đứa nhóc bỗng từ đâu ngã nhào vào phòng ngủ, lúc sau mới phản ứng trở lại mà đẩy ngày Hoắc Thiên Kình ra, cài lại áo ngủ…
      phải lúc nãy ngủ rồi sao, sao giờ lại thức dậy? Té có đau hay ?” Nàng đau lòng mà bước lên.
      Hoắc Quân Nghị lập tức đứng lên, Hoắc Tư Khuynh lại té xuống.
      “Mẹ, con cần mẹ bế con lên, con là con trai, lớn thế mà còn để mẹ bồng rất mất mặt.”
      Úc Noãn Tâm cười khổ, con trai nàng mới ba tuổi mà thôi, tối nay vừa mừng sinh nhật xong.
      Hoắc Quân Nghị thè lưỡi. “Bây giờ con có ba nên vui quá mà ngủ được.”
      Hoắc Thiên Kình cười ha hả. Tên nhóc này rất giống lúc .
      Úc Noãn Tâm liếc cái, sau đó nhìn Hoắc Tư Khuynh, thấy bé uất ức nhàng : “Tư Khuynh, mẹ bế con lên nhé.”
      cần, con muốn ba bế cơ!” Con hay nhõng nhẽo hơn, nằm thảm mà chịu đứng dậy.
      “Tư Khuynh…”
      “Nào, để ba bế Khuynh Nhi!”
      Hoắc Thiên Kình mặc áo ngủ xong, thấy vậy lập tức bế con lên, cưng chiều mà hôn lên má cái. “Té có đau ?”
      “Có!”
      Tư Khuynh bé gật mạnh đầu cái, nhõng nhẽo mà tố cáo: “Đều là do Quân Nghị tốt, ấy cứ cho con nhìn ba, ba là của mình ấy!” Vừa , khuôn mặt nhắn lại nhăn nhó như sắp khóc.
      Hoắc Thiên Kình vội vã dỗ dành. “Khuynh Nhi ngoan, ba cũng là ba của con, con là con ngoan của ba, con và đều là cục cưng của ba hết.”
      Tư Khuynh liền nín khóc mà cười.
      “Vậy ba rời xa chúng con nữa chứ?”
      “Đương nhiên là rồi, ba phải đưa các con đến trường, nhìn các con lớn lên từng ngày.” Hoắc Thiên Kình thấy rất hai đưa trẻ này.
      Quân Nghị nghe xong lắc đầu. “Xí, con đúng là thích làm nũng, chỉ té cái mà la lên. Ba, nó cố ý đó.”
      xong, cư nhiên chủ động bò lên giường.
      “Quân Nghị, sao con về phòng ngủ?”
      “Bởi vì con muốn ngủ với ba.” Quân Nghị bé cũng bi bô .
      Úc Noãn Tâm dở khóc dở cười. “Quân Nghị, ba mệt cả ngày rồi, phải nghỉ ngơi mới được.”
      “Nhưng con muốn tâm với ba, con có rất nhiều chuyện muốn với ba.” Quân Nghị chút nhượng bộ.
      “Con cũng vậy, con cũng vậy!” Tư Khuynh bé cũng hét lên.
      Quân Nghị liếc nó cái…
      phải với ba những chuyện giữa đàn ông với nhau, em là con …”
      “Hừ!”
      Tư Khuynh nghiêng đầu sang bên, vùi mình vào lòng Hoắc Thiên Kình. “Em muốn ba kể chuyện cho em nghe!”
      Hoắc Thiên Kình cứ cười mãi, hạnh phúc tả xiết.
      Úc Noãn Tâm thấy thế bất đắc dĩ mà thở dài: “Xem ra hai đứa này rất thích theo .”
      “Con của phải theo rồi, ha ha!”
      Hoắc Thiên Kình cười sang sảng. “Hôm nay hai đứa đều ngủ với ba, ba kể chuyện cho các con nghe.”
      “Được được!”
      Hai đứa trẻ ngừng nhảy nhót.
      Ngay sau đó, Úc Noãn Tâm cũng bị Hoắc Thiên Kình ôm lấy.
      “Còn có bé ngốc mà nhất nữa!”
      Hạnh phúc lại lan ra…
      ——–———
      Sáng sớm, Hoắc Thị tràn ngập vẻ bận rộn. Trong phòng họp quốc tế, các cổ đông ngồi nghiêm chỉnh, Anna Winslet ngồi ở vị trí chủ tịch. Khi trợ lý đưa bản báo cáo tình hình kinh doanh 6 tháng cuối năm đến trước mặt bà bà lại đứng dậy…
      “Các vị, hôm nay là lần cuối cùng tôi ngồi ở vị trí này!”
      Các cổ đông đều cả kinh, còn chưa kịp bình luận Anna Winslet lại tiếp…
      “Bởi vì tôi phải trả vị trí này lại cho chủ nhân của nó.”
      Lời vừa dứt, cửa phòng họp liền bị hai người vệ sĩ đẩy ra. Ngay sau đó, dáng người cao lớn của Hoắc Thiên Kình xuất trước mắt mọi người. mặc âu phục đắt tiền, chút suy giảm vẻ oai phong tuấn tú, mang theo khí phách của bá vương trở lại. vững vàng bước tới ngồi xuống ghế chủ tịch trong nín thở của mọi người.
      “Các vị…”
      Hoắc Thiên Kình bình tĩnh mà nhìn vẻ mặt chấn kinh của các cổ đông, giọng trầm thấp mang theo vẻ uy quyền sẵn có…
      “Vất vả cho các vị rồi. Bắt đầu từ hôm nay, Hoắc Thị lại do tôi chủ trì.”
      Mọi người bỗng phản ứng trở lại, giọng uy quyền quen thuộc này kích hoạt mỗi tế bào trong người bọn họ. Ngay lập tức, các cổ đông liền đứng dậy, vỗ tay hoan hô…
      Buồi chiều, khí ở Tả Thị cũng có chút kích động.
      Úc Noãn Tâm xuất với vẻ già dặn, đứng trước ban quản lý. Lần đầu tiên, nàng nở nụ cười tươi như hoa trước mặt họ.
      “Các vị, hôm nay Tả Thị chúng ta do chuyên gia phụ trách!”
      Các quản lý xì xào suy đoán. Cửa phòng họp mở ra, dưới dẫn đường của trợ lý, Hoắc Thiên Kình bước vào, bước chân vững vàng mang theo vẻ quyền uy.
      và Úc Noãn Tâm nhìn nhau cái, ý cười dịu dàng lên trong mắt. Sau đó khi quay về phía các quản lý ngẩn người ra từ nãy giờ gương mặt trở nên lãnh đạm thản nhiên…
      “Bắt đầu từ hôm nay, Hoắc Thiên Kình tôi đảm nhiêm vị trí chủ tịch của Tả Thị. Tại đây, tôi hứa là Tả Thị trở thành bộ phận của Hoắc Thị, Tả Thị vẫn là tập đoàn độc lập. Tôi phụ trách tình hình kinh doanh của Tả Thị cho đến khi nào tìm được người thích hợp cho vị trí chủ tịch.”
      Vài câu ngắn ngủi nhưng lại giống như là tiêm thuốc kích thích cho mọi người vậy.
      Úc Noãn Tâm khỏi sinh lòng bội phục. Nàng thể thừa nhận Hoắc Thiên Kình rất thích hợp tung hoành thương trường. trầm ổn cùng uy nghiêm của chỉ làm cho cấp dưới cảm thấy yên tâm mà còn gây cho người ta sức mạnh hướng về phía trước. Khí thế lãnh đạo trời sinh này phải ai cũng có được.
      Ngay cả nàng cũng vậy, chỉ cần câu của Hoắc Thiên Kình thôi là có thể làm nàng cảm thấy an toàn cùng hạnh phúc rồi.
      4 năm sau…
      Bãi đỗ xe của biệt thự, Hoắc Thiên Kình tự tay rửa chiếc xe thể thao việt dã cực đẹp. Ánh mặt trời rót lên cơ thể cường tráng của . Năm tháng để lại chút dấu vết khuôn mặt cương nghị của , ngược lại càng tăng thêm vẻ nam tính hấp dẫn.
      Tiếng khóc đâu đây làm dừng tay lại, quay đầu bắt gặp khuôn mặt nhắn khóc nứt nở của Tư Khuynh bé .
      Tư Khuynh bảy tuổi, hoàn toàn thừa hưởng vẻ đẹp tuyệt mỹ của Úc Noãn Tâm, hơn nữa người còn chảy dòng máu của Hoắc Thiên Kình làm bé có vẻ đẹp hơi lai.
      Hoắc Thiên Kình thấy con khóc mà về phía mình giật mình, vội vàng quẳng ống nước sang bên, người hầu lập tức tiến lên tiếp tục rửa xe.
      “Khuynh Nhi, sao vậy? Ai ăn hiếp con?” bồng con lên, đau lòng mà lau nước mắt cho bé.
      Đứa con này làm thương hết mình, xem ra câu “con là người tình cuối cùng của cha” là sai chút nào. Khi nhìn con khóc lòng như thắt lại.
      Trước giờ Tư Khuynh vẫn được Hoắc Thiên Kình chiều chuộng, giờ được dỗ dành càng uất ức mà khóc òa lên càng dữ dội hơn.
      “Quân Nghị là xấu, ấy gạt hết tiền để dành của con rồi!”
      “Hả?”
      Hoắc Thiên Kình nghe thế chả hiểu gì nhưng nhìn thấy bé khóc dữ như thế vội vàng an ủi. “Khuynh Nhi đừng khóc nữa, ra là hết tiền tiêu vặt, ba cho con, con muốn bao nhiêu?”
      phải, quan trọng phải là cái đó mà…”
      “Con ngoan, cho ba biết chuyện là thế nào?”
      Hoắc Thiên Kình sốt ruột đến nỗi vò đầu bứt tóc, trừ Úc Noãn Tâm Khuynh Nhi là người thứ hai làm đau lòng khi thấy họ rơi lệ.
      Hoắc Tư Khuynh còn chưa kịp mở miệng thấy Úc Noãn Tâm tức giận mà bước tới…
      “Thiên Kình, quá đáng, Quân Nghị còn như vậy, sao có thể dạy nó chơi cổ phiếu chứ?”
      Hoắc Thiên Kình ngẩn ra, lúc này mới phản ứng trở lại. Qua lời của nàng cùng với gương mặt đẫm lệ của con bỗng hiểu ra ngọn nguồn.
      “Khuynh Nhi, có phải tiền của con bị Quân Nghị lấy mua cổ phiếu rồi ?”
      Tư Khuynh gật đầu. “Đúng vậy, ấy lừa con, rằng có thể làm cho tiền để dành của con tăng lên gấp bội. Bởi vì hôm nay là ngày kỷ niệm ba mẹ kết hôn nên con muốn mua quà cho ba mẹ. ràng là Quân Nghị làm cho tiền tăng lên gấp bội nhưng lại trả cho con, ấy đáng ghét!”
      Hoắc Thiên Kình cười ha hả…
      “Con trai là lợi hại, còn biết chơi cổ phiếu!”
      còn cười!” Úc Noãn Tâm kinh ngạc. “Bây giờ chúng còn tuổi đến trường, sao có thể dạy chúng thứ này chứ?”
      Hoắc Thiên Kình nhún vai, ôm cả nàng vào lòng…
      “Bà xã à, chúng là con của Hoắc Thiên Kình , sớm tiếp xúc với thương trường cũng là chuyện tốt, hơn nữa sau này chúng cũng phải thừa kế Hoắc Thị. Em nhìn Quân Nghị xem, khi bằng nó cũng phải học những thứ này!”
      là…” Úc Noãn Tâm cười khổ.
      “Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, yên tâm , chúng làm lỡ việc học tập đâu, con của Hoắc Thiên Kình đều rất thông minh. Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, xe chuẩn bị rồi, hai đứa nhóc cũng đòi ra ngoại ô chơi, chúng ta xuất phát thôi!” Hoắc Thiên Kình ôm lấy vai nàng, giọng .
      Úc Noãn Tâm khẽ đánh cái, gật đầu
      —————–
      Gió vùng ngoại ô nhàng thổi.
      Dưới bầu trời trong xanh, hai đứa trẻ 7 tuổi đùa giỡn, đuổi bắt nhau.
      “Quân Nghị, sao có thể dùng tiền của em để mua tặng ba mẹ chứ, đáng ghét mà!”
      phải, là tiền mà đầu tư vào cổ phiếu thu được!”
      gạt em, vậy phần của em đâu?”
      hết từ lâu rồi, em mua toàn là đồ vứt !”
      đúng là đồ lừa đảo, ràng là cổ phiếu đó rất có tiềm năng!”
      em nghe sao? Thương trường là chiến trường, đồ ngốc!”
      “Đánh chết !”
      “Đến đây, đến đây !”
      Tiếng vui đùa hai đứa trẻ vang khắp bầu trời. Dưới bóng cây, Úc Noãn Tâm lẳng lặng mà nằm trong lòng Hoắc Thiên Kình, mặt nở nụ cười hạnh phúc.
      “Hai đứa này bị làm hư rồi!” Giọng của nàng có chút trách móc, ngược lại là tiếng thở đầy thỏa mãn.
      Hoắc Thiên Kình nhìn dáng vẻ vui sướng của các con, mỉm cười : “ nợ em và con ba năm nên phải trả gấp bội mới được!”
      “Thiên Kình…” Úc Noãn Tâm quay người ôm lấy . “Có bên cạnh, em hạnh phúc.”
      “Em cướp mất lời của rồi, bé!” Hoắc Thiên Kình ngắt chóp mũi nàng, cười .
      “Em cũng sắp thành thành bà già rồi, còn bé gì nữa!” Úc Noãn Tâm dịu dàng .
      “Trong mắt , em vĩnh viễn đều là bé.” Hoắc Thiên Kình ôm chặt nàng, thầm bên tai nàng: “Mãi mãi đều xinh đẹp!”
      “Cảm ơn , Thiên Kình!” Úc Noãn Tâm thỏa mãn mà .
      “Còn gì nữa?” Hoắc Thiên Kình nhướng mày.
      Úc Noãn Tâm nghiêng đầu nhìn . “ còn muốn nghe gì nữa?”
      “Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, em nên với ông chồng thân của em câu gì chứ?” Hoắc Thiên Kình xấu xa nhìn nàng.
      Úc Noãn Tâm nũng nịu cười, ôm lấy cổ , trong vẻ trưởng thành còn có vẻ ngọt ngào của thiếu nữ, nhàng : “Em !”
      Hoắc Thiên Kình cười, ánh mắt thâm tình nhìn vào mắt nàng.
      cũng em!”
      Theo ba từ này, cúi đầu trao cho nàng nụ hôn say đắm.
      Dưới bầu trời xanh, bức tranh âu yếm nổi bật lên chỉnh thể.
      Hạnh phúc phải tình cờ tìm được, nó là kết quả của tích lũy, là kết quả của mong đợi. Có đôi lúc, khi bạn tuyệt vọng hạnh phúc lại đến bên làm bạn. Mỗi ngày sống đời, chỉ cần biết quý trọng những người bên cạnh, quan tâm những gì bạn cần quan tâm chắc rằng hạnh phúc đợi bạn ngay phía trước.

      THE END.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :