1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy ngày ân ái - Ân Tầm ( 173C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      H9
      Chương 7 – nguy hiểm


      “Bộp!”

      Mấy cuốn tạp chí bị sức mạnh bất mãn ném lên bàn ăn. Nhìn kỹ lại có báo kinh tế cũng như giải trí, mặc dù bất đồng về thể loại nhưng trang đầu đều rất thống nhất… Tổng tài Hoắc Thị bộc lộ quan điểm, đích thân làm thời gian kết hôn!

      Phía bên kia của bàn ăn, động tác ăn của Hoắc Thiên Kình bỗng dừng lại, ngón tay lật lật đống báo chí cao ngất kia chút, thấy mặt báo toàn là ảnh chụp hai người họ tại lễ trao giải ánh mắt thâm thúy có chút trào phúng, đạm mạc nhưng lại có vẻ dụ hoặc…

      “Noãn, ngờ ảnh của tạp chí giải trí này cũng quá kém!”

      Úc Noãn Tâm bất an mà nhìn Anna Winslet ngồi đối diện cái, có tâm tình mà trả lời câu đùa của Hoắc Thiên Kình.

      Đám phóng viên này cũng là, đưa tin lễ trao giải nhưng lại đặt toàn bộ chú ý lên người Hoắc Thiên Kình. Thoáng chốc, người trái đất này đều biết tổng tài Hoắc Thị thề son sắt thế nào để cưới được nàng – ảnh hậu quốc tế – vào nhà. Cảm động có cảm động, nhưng… nhìn vẻ mặt càng ngày càng bất mãn của Anna Winslet nàng cũng vui nổi.

      “Để bà xem xem…”

      Hoăc lão phu nhân lại có vẻ cực kỳ hứng thú, cùng với vẻ thịnh nộ của Anna Winslet hình thành hai thái cực đối lập rất cực đoan. Bà cầm lấy tạp chí, đầu tóc xoăn xoăn rung lên theo tiếng hô…

      “Cháu nội của bà đúng là còn đẹp trai hơn cả những ngôi sao nam này. Nhìn hình ảnh hai đứa đứng bên nhau xem, đúng là trời đất tạo nên đôi. Ừ, đẹp, rất đẹp!”

      Hoắc Thiên Kình cười rất đắc ý, duỗi cánh tay ra, chút cố kỵ mà ôm lấy bên cạnh, gương mặt tuấn mang theo vẻ hạnh phúc rất ám muội…

      “Nghe thấy ? Chúng ta là đôi do trời đất tạo nên…”

      “Thiên Kình, đừng đùa nữa…”

      Úc Noãn Tâm cẩn thận mà liếc trộm Anna Winslet cái, tay khẽ đẩy ra.

      Quả nhiên, bộ dáng thờ ơ của Hoắc Thiên Kình khiến cho lửa giận náu của Anna Winslet bỗng bùng lên: “Thiên Kình, con là người hơn 30 tuổi đầu rồi mà sao còn có thể làm ra những chuyện ấu trĩ như thế?”

      Hoắc Thiên Kình buông dao nĩa xuống, tao nhã mà lau qua khóe môi, ánh mắt u tối kia có chứa vẻ hơi chán nản: “Con hiểu những lời này của mẹ cho lắm!”

      “Đừng giả vờ hồ đồ với mẹ!”

      Gương mặt tao nhã nghiêm trang của Anna có vẻ uy nghiêm thể xâm phạm: “Nhân viên liên tục nhảy lầu là vì sao, đều là vì ta…” Móng tay được sơn đỏ của bà bỗng chỉ về phía Úc Noãn Tâm, ánh mắt cao ngạo mang theo vẻ khinh thường cùng phẫn nộ!

      “Con là tổng tài của Hoắc Thị, xử lí chuyện của nhân viên lại vì người đàn bà mà chạy đến sân khấu của lễ trao giải công nhiên bộc lộ quan điểm. Con biết như thế dẫn đến hậu quả gì sao?”

      Mặt Úc Noãn Tâm hơi trắng bệch, nàng hoàn toàn có sức lực để phản kháng lại chỉ trích của Anna Winslet bởi vì bà đều là . Trong mắt nàng, hành vi lần này của Hoắc Thiên Kình quá lớn mật rồi, huống chi là Anna Winslet – người luôn đặt lợi ích của công ty lên hết chứ?

      Gương mặt trắng bệch cùng đôi môi cắn chặt của nàng lọt vào mắt Hoắc Thiên Kình, đôi mày tuấn vô thức chau lại, bàn tay ấm áp mang theo vẻ đau lòng mà bao chặt lấy tay nàng…

      “Con hiểu lo lắng của mẹ!”

      nhàn nhã mà dựa lưng vào ghế, dáng người cao ngất lộ ra khí chất cao quý, bàn tay vẫn nắm chặt tay của Úc Noãn Tâm buông.

      “Nguyên nhân của việc nhân viên nhảy lầu con vẫn còn tra. Quả là Noãn Tâm có bản lĩnh khiến người ta điên cuồng, nhưng những nhân viên đó cũng phải là thanh niên ấu trĩ, trong này nhất định còn có nguyên nhân muốn cho ai biết. Tuyên bố hôn lễ, chẳng qua mẹ lo là có xảy ra chuyện nhân viên nhảy lầu nữa hay thôi. Con đảm bảo với mẹ rằng tra ra nguyên nhân trước hôn lễ!”

      “Thiên Kình, mẹ biết con rất muốn cưới ta,


    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      H9 Chương 8 – Vạch trần


      khí, yên lặng như chết chóc.

      Sắc mặt của Hoắc Thiên Kình giống như lập tức đóng băng, đôi mắt thâm thúy u ám bắn ra ánh nhìn lạnh lẽo. Rất lâu sau, đứng dậy đến gần . chìm vào trong đôi mắt , giống như là rơi vào biển cả rét buốt.

      “Câu này, tôi muốn nghe từ miệng chỉ lần!”

      Giọng của cực kỳ thâm trầm mà lạnh lẽo, giống như lưỡi dao sắc mang theo vẻ tàn nhẫn khát máu bỗng xuyên thấu nội tâm của Phương Nhan, khiến người ta khỏi run lên.

      Dường như Phương Nhan chưa từng thấy bộ mặt lạnh lẽo u ám đến thế của Hoắc Thiên Kình, theo lời lạnh lùng của , trái tim cũng run rẩy theo. cố kìm nén kinh hãi trong lòng mà cười lạnh tiếng.

      “Thế nào? Hoắc tổng tài uy hiếp tôi sao?”

      cho là thế nào?”

      Hoắc Thiên Kình lạnh lùng hỏi lại, mặt như có lớp băng, cằm căng ra, đôi môi mỏng tuyên phán rất vô tình…

      “Cơm có thể ăn nhiều nhưng tốt nhất đừng nhiều. Quản tốt cái miệng của cũng chính là giữ được cái mạng của đó!”

      Phương Nhan khó nhìn thấy vẻ khát máu lờ mờ ra trong mắt , trong thoắt thoắt lóe lên ngọn lửa nguy hiểm. vô thức nuốt ngụm nước bọt, cố gắng cắn chặt hàm răng run run vì kích động, chút kiêng dè mà :

      “Hoắc tổng tài, cho rằng chỉ cần tôi Úc Noãn Tâm biết sao? Sớm muộn gì ta cũng biết chuyện này! Lúc trước chính lật lọng, từ thủ đoạn, lợi dụng lòng tin của Lăng Thần đôi với mà cưỡng bức Úc Noãn Tâm! Lẽ nào… hoàn toàn quên mất buổi tối ba năm trước sao?”

      Bàn tay Hoắc Thiên Kình bỗng nắm chặt, mắt đỏ ngầu, khuôn mặt tái mét… khó nhận ra nhẫn nại của tới cực hạn.

      “Buổi tối của ba năm trước, Úc Noãn Tâm khóc lóc van xin ở dưới thân , đáng tiếc buông tha cho ta, bởi vì ta là phụ nữ của Tả Lăng Thần. muốn hủy tất cả hạnh phúc của Tả Lăng Thần! Kết quả là cưỡng bức Úc Noãn Tâm. Càng đáng buồn cười hơn là ba năm sau lại làm ra vẻ kiêu căng đạo mạo mà kết hôn với ta. Ha ha, là trò cười…”

      “Câm miệng!”

      Hoắc Thiên Kình quát lớn, cắt đứt nụ cười gần như điên cuồng của Phương Nhan, ánh mắt gần như là ma quỷ.

      ngờ lại biết nhiều như vậy, xem ra… tôi quá dung túng rồi!”

      “Thế nào? muốn giết tôi sao?”

      Phương Nhan nhìn vào đôi mắt đóng băng của , trong mắt lộ vẻ đẹp thê lương. “Hoắc Thiên Kình, sợ rồi, rất sợ Úc Noãn Tâm biết được chân tướng của năm xưa đúng ? muốn giết người diệt khẩu sao? ra Hoắc tiên sinh cao cao tại thượng cũng có ngày phải sợ hãi. Ha ha… Hoắc Thiên Kình, cho dù có giết tôi chuyện cưỡng bức Úc Noãn Tâm cũng là , cho là còn có thể cùng ta hạnh phúc cả đời sao?”

      …”

      Bàn tay Hoắc Thiên Kình bỗng bóp chặt bờ vai , trong mắt gần như tóe ra ánh lửa muốn giết người. “Tôi muốn giết ngay lúc này!”

      “Được đó. Số người chết trong tay Hoắc Thiên Kình cũng nhiều đếm xuể, hoàn toàn chỉ mình tôi. Nhưng…” Phương Nhan cố nén nỗi đau nhức ở bờ vài mà cười lạnh: “Tôi thấy nên coi lại chính mình hơn!”

      Hoắc Thiên Kình nghe thế lập tức cả kinh, nhạy cảm mà bắt được vẻ mưu xẹt qua trong mắt Phương Nhan. hoảng hốt, đôi mắt ưng sắc bén nhanh chóng nhìn quanh bốn phía chút…

      Nhưng khi lướt qua chỗ góc ngoặt lên lầu hai sắc mặt bỗng cứng đờ!

      Ngay cầu thang, bóng dáng nhắn lọt vào mắt Hoắc Thiên Kình, bóng dáng đó nhìn qua yếu đuối biết bao, tuyệt vọng biết bao… nhàng như hồn vậy.

      Trong đôi mắt đau đớn của Hoắc Thiên Kình, bong dáng ấy dần đọng lại thành khuôn mặt thương tâm…

      Bàn tay nắm chặt Phương Nhan của vô thức thả lỏng ra, hơi run rẩy, thậm chí ánh mắt cực kì kiên định cùng cứng rắn kia cũng có vẻ hoảng sợ chưa từng có…

      ngờ được… Úc Noãn Tâm lại xuất tại biệt thự của Phương Nhan!

      Úc Noãn Tâm bước từng bước xuống lầu, tiếng giày cao gót vô lực va vào mặt sàn phát ra thanh lạnh lẽo…

      Thần kinh của nàng run lên, sắc mặt trắng như tờ giấy, đôi mắt đẹp sớm bị sương mờ che phủ. Nàng khóc, nhưng mà… đôi mắt ngấn lệ kia có thêm vẻ đau đớn…

      “Noãn…”

      Thân người cao lớn của Hoắc Thiên Kình cứng ngắc, sống lưng kiêu ngạo cũng đờ ra, đôi mắt kinh ngạc hoảng hốt dần dần phản chiếu gương mặt gần như tuyệt vọng của Úc Noãn Tâm.

      Rốt cuộc Úc Noãn Tâm cũng đến trước mặt , ngước mắt nhìn , giống như là quan sát đánh giá lần nữa, nhưng khó nhận ra tay nàng khẽ run rẩy.

      “Người đàn ông ba năm trước đây… đúng là sao?”

      Giọng của nàng khan khàn, giống như là bông hoa héo rũ chờ đợi niềm hi vọng, nhưng thứ có nhiều hơn lại là tuyệt vọng chết chóc.

      đau lòng nhiều cùng áy náy sâu giống như là hai cơn sóng ngầm quấy nhiễu trong lồng ngực , khiến cho hơi thở của dồn dập, trong đầu như có gì đó nổ tung ra…

      im lặng rất lâu, cuối cùng ra cái từ mà cả đời này cũng muốn

      “Phải.”

      Theo từ này thốt ra, rốt cuộc làn sương mờ trong mắt Úc Noãn Tâm cũng hóa thành vẻ đau đớn bi ai. Nước mắt, theo gương mặt tái nhợt của nàng chảy xuống…

      Đôi mắt đẹp trong trẻo bị mưa bụi làm ướt nhòa, trong nháy mắt lộ ra vẻ đẹp tuyệt vời…

      Giờ phút này, nàng rất hi vọng có thể phủ nhận, thậm chí vài lời để gạt nàng. Đáng tiếc… chính là .

      “Noãn, em nghe giải thích …”

      Hoắc Thiên Kình hoàn toàn luống cuống, muốn tiếp tục lừa dối nàng, nhưng cũng biết khi ra hậu quả thế nào. rất sợ ngay cả cơ hội giải thích nàng cũng cho , cứ thế mà ra .

      Úc Noãn Tâm cũng có kích động như trong tưởng tượng của , càng có những hành động điên cuồng hay căm hận, nhưng càng thế càng khiến lo lắng. Dáng vẻ của nàng quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức… tuyệt vọng…

      Ánh mắt Úc Noãn Tâm gần như rất thê lương, mang theo vẻ hoang vu như ở sa mạc, bao phủ nước mắt của bi ai, lẳng lặng mà ngước mắt lên nhìn :

      giải thích, em nghe.”

      Chỉ có 5 từ ngắn gọn, biểu thị trái tim sớm vỡ tan của nàng.

      Có lẽ Hoắc Thiên Kình ngờ đến nàng lại như thế, càng ngờ được nàng bình bĩnh mà muốn nghe giải thích, trong nhất thời, lồng ngực căng lên như là nước đê vỡ, nhấn chìm ngay lập tức.

      “Noãn, …” cũng biết phải giải thích cái gì với nàng, thực tế, chính là năm đó cưỡng bức nàng!

      Thấy ấp a ấp úng, vẻ thê lương trong mắt Úc Noãn Tâm ngày càng sâu sắc, giọng cũng càng lạnh nhạt…

      được, vậy để em hỏi …”

      Hoắc Thiên Kình nhìn nàng, trong mắt lóe lên vẻ đau lòng cùng áy náy với nàng.

      “Em có hai vấn đề muốn hỏi , hy vọng … thành trả lời!” Giọng bi ai của nàng lộ ra vẻ kiên quyết rất ràng.

      Hoắc Thiên Kình gật đầu, mặt mày nặng nề.

      “Đêm đó biết em là vị hôn thê của Lăng Thần đúng ?”

      “Đúng.”

      “Lăng Thần cũng biết chuyện này phải ?”

      “Noãn, …”

      “Trả lời em, phải… hay là phải?”

      Chân mày Hoắc Thiên Kình nhíu chặt, nặng nề mà thở dài, nhưng thế nào cũng thể che lấp được khủng hoảng cùng bất an khi sắp mất nàng…

      “Phải.” Rất lâu sau, mới ra đáp án.

      Sắc mặt Úc Noãn Tâm dần chuyển thành vẻ bình tĩnh nhợt nhạt, nàng khẽ gật đầu, : “Em biết rồi, cảm ơn có gạt em nữa.”

      Câu này như con dao đâm mạnh vào ngực Hoắc Thiên Kình, trong đầu khỏi vang lên lời của nàng trước kia…

      Sau này, bất luận thế nào cũng được gạt nàng…

      Cho dù đó là… lời dối có thiện ý.

      Đáng tiếc…

      “Noãn…” Hoắc Thiên Kình rất muốn ôm lấy nàng, rất muốn, rất muốn…

      Úc Noãn Tâm thờ ơ mà quay đầu , ánh mắt dời vào mắt Phương Nhan, nhàng câu: “Kết quả thế này làm vui vẻ chưa? Có điều tôi cũng phải cảm ơn khiến cho tôi hiểu lòng người đúng là… sâu lường được.” mặt Phương Nhan lộ vẻ xấu hổ, ánh mắt vốn vui vẻ khi nghe nàng xong cũng dần tối lại.

      Hoắc Thiên Kình bỗng nhiên lạnh lùng nhìn về phía Phương Nhan, mặc dù chuyện nhưng khó phát vẻ nguy hiểm khát máu đó.

      Ánh mắt vốn dần tối lại của Phương Nhan khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Thiên Kình cũng đột nhiên lạnh lùng. hừ lạnh tiếng, : “Hoắc Thiên Kình, tôi biết nghĩ cái gì, chiêu này phải dùng trước rồi sao? Lúc đó, nếu phải dùng kế dẫn Úc Noãn Tâm tới biệt thự của Tả Lăng Thần ta cũng tận mắt thấy quan hệ giữa tôi và Lăng Thần. phải cũng dùng chiêu này để khiến ta hoàn toàn hết hi vọng với Lăng Thần sao?”

      Sắc mặt Hoắc Thiên Kình ngày càng lãnh.

      Cuối cùng Úc Noãn Tâm cũng đưa mắt về phía , ánh mắt vốn bình tĩnh có thêm vẻ tuyệt vọng…

      ra…

      Môi nàng cong lên nụ cười châm biếm.

      Tất cả… đều nằm trong lòng bàn tay của . Khi đó nàng còn ngu ngốc mà sợ rẳng bị tổn thương.

      “Noãn, khi đó làm như vậy đúng là có dụng ý. chỉ, chỉ muốn giữ em lại bên cạnh mình.” Trong lòng Hoắc Thiên Kình cảm thấy ổn, giọng vốn cao ngạo lại trở nên lắp bắp.

      Trong mắt Úc Noãn Tâm nổi lên vẻ nguội lạnh, nàng thản nhiên mà nhìn , nhìn ánh mắt quá mức khẩn trương của , nhìn ngừng biện bạch, nhìn…

      Nước mắt tụ trong hốc mắt ngày càng nặng, cuối cùng lại rơi xuống…

      “Noãn…”

      “Biết bây giờ em muốn gì nhất ?”

      Úc Noãn Tâm mở miệng, nhìn vào mắt , dáng vẻ ngấn lệ khiến người ra đau lòng: “Em rất muốn mất trí nhớ, bởi vì… em muốn hận !”

      “Noãn…” Hoắc Thiên Kình cả kinh, dường như phát được vẻ quyết liệt trong lời của Úc Noãn Tâm.

      “Đừng làm khó cho Phương Nhan, cứ coi như em… cầu xin lần cuối!”

      Úc Noãn Tâm xong câu này, lạnh lùng xoay người bỏ .

      Theo động tác xoay người của nàng, giọt nước mắt thuận thế rơi vào tay Hoắc Thiên Kình, gần như nóng bỏng đến nỗi sắp hủy diệt trái tim .

      “Noãn…” Hoắc Thiên Kình vừa muốn đuổi theo, lại bị Phương Nhan kéo lại.

      “Hoắc tiên sinh, thế nào? Cứ thế mà sao? tính lấy cổ phần của Phương gia sao?” cười lạnh.

      Hoắc Thiên Kình đột nhiên ép sát lại, gần như sát vào chóp mũi , câu lạnh lẽo bật ra từ đôi môi mỏng của

      “Tốt nhất là nên ngoan ngoãn kí tên cho tôi, nếu chỉ đơn giản là mất mạng như tưởng!”

      xong, lập tức quăng tay của ta ra, tiếng liền đuổi theo.

      Thời tiết chuyển là chuyển. Bầu trời vốn quang đãng trong xanh bỗng nhiên dày đặc mây đen, tầng mây nặng nề như sắp đè xuống, khí ngột ngạt khiến người ta thở nổi, dường như sắp trút mưa…

      Khi Hoắc Thiên Kình đuổi theo ra khỏi biệt thự chỉ nhìn thấy khói xe ngừng lượn lờ trong khí…

      “Chết tiệt!”

      vội vã quay ngược lại, nhanh chóng khởi động xe, mạch đuổi theo.

      Đợi khi xe của hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn Úc Noãn Tâm bỗng từ sau gốc cây bước ra, đôi mắt thất thần chứa lệ bỗng chảy dài, nàng gạt phắt nó rồi kêu xe taxi…

      Lúc này, nàng phải dùng thái độ gì để đối mặt với đây?

      Mây đen hoàn toàn sụp xuống, từng giọt từng giọt mưa đập vào kính xe ô tô, giống như từng tảng, từng tảng đá nện mạnh vào trong lòng Úc Noãn Tâm. Nàng nhắm mắt lại, bóng đen bỗng kéo tới…



    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      H9 Chương 9 – Đêm mưa


      Cơn mưa nặng hạt kéo dài mãi tới khi màn đêm buông xuống, cho đến khi mặt trăng bị che khuất, cuối cùng biến thành mưa như trút nước đầy trời.

      đường phố tối đen, đèn hai bên đường ngừng chớp lóe vì nước mưa điên cuồng. đường gần như có người, chỉ có bóng dáng nhắn, chao đảo trong mưa mục đích giống như cái xác.

      Nước mưa đánh vào người Úc Noãn Tâm khiến nàng càng khó hít thở, nhưng thế nào cũng thể sánh bằng đau đớn từ tận đáy lòng. Chuyện xảy ra vào ban ngày giống như tiếng sét giữa trời quang, đánh mạnh vào trái tim nàng, khiến nàng thể đối mặt với mọi người, mọi chuyện…

      Di động bị nàng tắt , khó tưởng tượng được chắc là Hoắc Thiên Kình phái người tìm nàng khắp nơi. Thế nhưng, giờ khắc này, nàng chỉ muốn dùng cách này để trốn tránh tất cả, tất cả của .

      Nước mắt pha lẫn với nước mưa rơi xuống, cả người nàng đều ướt sũng. Ánh đèn lò mờ chiếu lên gương mặt tái nhợt của nàng, gần như còn chút máu. Dưới xối gột của nước mưa, sắc mặt nàng càng thêm yếu ớt.

      Úc Noãn Tâm gian nan bước từng bước, có mục đích, có chỗ dựa, đôi môi chút máu run lên vì lạnh…

      Tất cả mọi thứ của cái đêm ba năm trước lại về trong đầu nàng. Nỗi đau như xé rách hoàn toàn xuyên qua cả người nàng, lần này phải là nỗi đau về thể xác mà là đau đớn cùng tuyệt vọng bi thương nhất từ tận đáy lòng!

      Từng hình ảnh khi ở cạnh Hoắc Thiên Kình lại lên trước mắt nàng, đan chen với hình ảnh người đàn ông ba năm trước đây. Nàng khó mà tin được ra hai người đó là cùng người. tàn nhẫn như con thú dữ, hủy hết tất cả mọi thứ của nàng, nhưng lại dùng dịu dàng nhất làm nàng từng bước mê muội…

      Vì thế…

      Nàng

      người đàn ông từng cưỡng bức chính mình!

      Nàng chưa từng nghĩ tới, nếu có ngày từ thiên đường rơi xuống thế nào?

      Nghĩ đến đây, Úc Noãn Tâm bắt đầu cười to, nước mắt theo hai má chảy xuống môi, cùng với nụ cười lạnh của nàng thể vẻ thê lương…

      Nàng chưa từng hận mình đến thế này!

      Chưa từng có!

      Nàng ngốc phải ?

      Hoắc Thiên Kình từng rất nghiêm túc mà hỏi nàng, nếu có ngày phát từng gạt nàng nàng thế nào?

      Nàng gần như quên câu trả lời của mình khi đó…

      Đúng vậy…

      Chuyện đến nước này nàng thế nào? Hận sao?

      Có lẽ phải hận mình hơn mới đúng!

      Hai ánh đèn xe chiếu cả con đường sáng lên như ban ngày, cũng chiếu lên bóng dáng gần như là linh hồn của Úc Noãn Tâm.

      Nàng có né tránh, thậm chí ngay cả ngẩng đầu che mắt cũng , đôi mắt ngấn lệ chỉ cực kỳ bình tĩnh mà nhìn chiếc xe chạy đến gần mình…

      Môi, từ từ cong lên…

      Mắt, từ từ nhắm lại…

      Giờ khắc này, rốt cuộc nàng nghĩ ra đáp án.

      Có lẽ chỉ có cách này mới có thể khiến lòng của cả hai được giải thoát…

      Tiếng thắng xe chói tai vang lên trong màn mưa, giống như thanh cắt ngang trời, dừng lại cùng với bóng dáng của từ từ ngã xuống…

      ———-———

      “Tìm cho tôi, cho dù có lục hết cả thành phố này cũng phải tìm ra cho tôi!”

      Biệt thự định là phải trải qua đêm bình yên. Cả người Hoắc Thiên Kình ướt sũng, ràng là vì tìm tung tích của Úc Noãn Tâm mà hoàn toàn để ý tới hình tượng của mình nữa. Đôi mắt sắc sảo thể che giấu vẻ khổ sở, thanh lãnh khốc vang lên, cứ như là roi da quất vào tai tất cả vệ sĩ trong biệt thự…

      “Tìm được ấy các người cũng đừng về gặp tôi!”

      “Dạ, Hoắc tiên sinh!” Bọn vệ sĩ như là gặp phải giặc dữ, lại dấn thân vào đêm mưa.

      Biệt thự tràn ngập mùi mưa gió, thậm chí mang theo mùi hơi tanh ngọt của máu tươi…

      Hoắc Thiên Kình ngồi yên được giây, lời liền quơ lấy áo khoác muốn bước ra ngoài…

      “Con đứng lại đó cho mẹ!”

      cầu thang, thanh lạnh lùng uy nghiêm của Anna Winslet vang lên, phòng khách lại vang vọng tiếng giày cao gót rất tao nhã.

      “Con làm ầm ĩ đủ chưa? Vì mà nhìn mình xem thành cái gì?” Bà bước đến trước mặt Hoắc Thiên Kình, chân mày khoan thai cũng bỗng nhíu chặt

      “Chuyện của con, mẹ đừng quản hơn!” Lòng Hoắc Thiên Kình nóng như lửa đốt, hoàn toàn có thời gian đây dưa với bà.
      “Đừng quản đến? Con có còn biết mẹ là mẹ của con ?”


      Anna Winslet kéo lại, đau lòng mà : “Con trở về biệt thự là để tập họp tất cả vệ sĩ tìm sao? Nếu ta muốn bỏ cần tìm!”

      “Mẹ!”

      Ánh mắt Hoắc Thiên Kình cực kỳ nghiêm túc mà nhìn bà, đột nhiên lòng đau nhói khiến nên lời. có tức giận với lời của bà, chỉ là bi thương mà câu: “Là con… có lỗi với ấy!”

      Anna Winslet cả kinh. Bà nhìn rất lâu, cả buổi trời mới : “Con trai, vừa rồi con cái gì?”

      Con trai bà là người kiêu ngạo biết bao, cư nhiên lại có thể chủ động thừa nhận mình có lỗi với người phụ nữ? Mặc dù bà biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng từ trong mắt khó nhận ra vẻ đau đớn nhiều ấy…

      Vẻ mặt này, chưa từng có ở !

      Hoắc Thiên Kình khó có thể che giấu vẻ đau đớn khôn cùng trong lòng cùng sợ hãi vì mất nàng. Trong đôi mắt vốn rất tự tin kia tràn ngập vết vằn cùng vẻ tiều tụy.

      “Mẹ, con thể mất ấy!”

      câu ngắn ngủn nhưng lại hoàn toàn làm Anna Winslet chấn kinh. Bà khó có thể tin được mà nhìn con trai mình – đứa con trai bà nhìn từ đến lớn, giờ này khắc này lại bộc lộ vẻ yếu đuối cùng tiều tụy khiến bà cảm thấy xa lạ.

      “Lẽ nào… ta quan trọng thế sao?”

      “Đúng!” Hoắc Thiên Kình muốn che giấu chút nào.

      “Nếu con tìm được ta nữa thế nào?” Anna Winslet ngước mắt nhìn , có vẻ do dự mà hỏi.

      Hoắc Thiên Kình nghe thế, đôi mắt sâu thẳm ràng run lên chút.

      Ngoài cửa sổ, tia chớp đột nhiên cắt qua ngang trời, sáng như ban ngày, khiến cho người ta hoảng hốt thôi.

      Ngón tay thon dài lạnh lẽo của bỗng run lên…

      “Con tìm mãi, tìm mãi đến khi tìm thấy mới thôi!” trả lời dứt khoát, giọng khàn khàn lộ vẻ kiên định thể chuyển dời.

      Cho dù là dùng hết cả cuộc đời, cũng phải tìm được nàng, cầu xin nàng tha thứ!

      Đêm mưa thế này làm người ta bất an…

      “Mẹ biết rồi.”

      gương mặt khoan thai của Anna Winslet lộ ra chút khoan dung khác thường, bà thở dài hơi, rất lâu sau mới : “Đừng mù quáng như thằng ngốc thế, lên lầu thay quần áo rồi từ từ lái xe tìm!”

      Giọng của bà có chút nhún nhường, Hoắc Thiên Kình ít nhiều có chút bất ngờ.

      “Mẹ nghĩ Úc Noãn Tâm mất tích chỉ mình con sốt ruột. Ngẫm lại xem còn có ai nóng lòng như con nữa!” Anna Winslet rất lí trí mà nhắc nhở câu, cuối cùng lại thêm…

      “Còn nữa… con trai mẹ chưa từng mất lí trí thế này!”

      xong, bà xoay người lên lầu…

      “Mẹ!” Giọng của Hoắc Thiên Kình vang lên từ phía sau lưng bà.

      Anna Winslet dừng bước, nhưng có xoay người lại.

      “Cảm ơn mẹ!” Giọng trầm thấp ràng mang theo vẻ chuyển biến trong thái độ.

      Anna Winslet cứng người lại, khuôn mặt nghiêm túc có chút xúc động cùng cười khổ.

      Xúc động là vì… đứa con trai chưa từng biết lời cảm ơn lại ba từ đó với mình.

      Khiến bà cười khổ là vì… đứa con trai mà bà nuôi lớn lại vì người con khác mà cảm ơn bà.

      Tâm lí mâu thuẫn ấy khiến mặt bà có chút xấu hổ, may mà bà quay người .

      “Chẳng qua mẹ chỉ muốn nhìn thấy ngày đại hôn của Hoắc Thị bị người ta chê cười mà thôi, cho nên… tìm ta về . Mẹ muốn dạy dỗ đứa con dâu biết phép tắc này chút!” Anna Winslet cố ý lạnh giọng, để nhận ra vẻ giảng hòa của mình.

      Nào ngờ, câu của bà phá nát kiên quyết lâu nay của mình. Bà vốn cứng rắn nên hoàn toàn chưa phản ứng được rằng, trong lời của bà thừa nhận Úc Noãn Tâm là con dâu.

      Hoắc Thiên Kình nhạy cảm bắt được điểm này, đôi mắt sâu thẳm lóe lên chút cảm động. nhìn bóng lưng có chút đơn của mẹ mình, khỏi mềm giọng lại…

      “Mẹ yên tâm, con nhất định tìm ấy về, để cho mẹ dạy ấy làm thế nào mới có thể trở thành người con dâu đủ tư cách của Hoắc gia!” xong liền quay người nhanh ra ngoài.

      Anna Winslet lẳng lặng đứng trước cầu thang, trong ánh mắt kiên cường dần dần lộ ra vẻ phức tạp.

      Vừa muốn cất bước, lại vô tình nhìn thấy Hoắc lão phu nhân ngồi xe lăn ngay góc ngoặt cầu thang.

      Hai người lời nào, chỉ là…

      Hoắc lão phu nhân nhìn bà, mặt lộ ra nụ cười vui vẻ…

      ——–———

      Úc Noãn Tâm tỉnh lại, cả người đau nhức, khi nhìn thấy trước mắt toàn là máu trắng cứ ngỡ là mình đến thiên đường.

      Đôi mắt mệt mỏi đảo qua căn phòng vòng, cuối cùng dừng lại ở khung cửa số chiếm hết hai phần ba diện tích phòng.

      Nước mưa đập vào cửa kính, nhưng lại bị cách rất hiệu quả.

      Trong đầu lại lên hình ảnh trước khi ngất xỉu…

      Khi đèn xe lướt qua trước mắt nàng nàng biết gì nữa!

      Nhưng…

      ra nàng có chết

      Bên ngoài vẫn là đêm mưa tối đen như mực, nặng nề mà đè mạnh xuống đầu nàng…

      Từ giường đứng lên, mái tóc từ vai xõa xuống.

      Chiếc giường cực lớn làm tôn thêm vẻ nhắn tiều tụy của nàng.

      biết quần áo ướt sũng kia bị ai đổi , thay vào đó là bộ váy ngủ trắng, nhìn qua có vẻ là đồ mới.

      Căn phòng này rất quen, nhưng nàng nhớ đến đây khi nào.

      Cửa phòng bị bàn tay sạch đẩy ra, đèn hành lang chiếu cái bóng cao lớn của người đàn ông vào phòng…

      “Noãn Tâm, tỉnh rồi sao?”

      Ánh mắt của người kia rơi vào người Úc Noãn Tâm, tràn đầy vui sướng.

      Úc Noãn Tâm nhìn theo tiếng

      “Lăng Thần?” Nàng ngẩn ra, lúc này mới nhớ đến, quen mắt là vì đây là biệt thự của .

      Bóng dáng cao lớn của Tả Lăng Thần tiến lên, tạm thời đặt chén canh gừng sang bên, ngồi xuống bên cạnh nàng.

      “Tại sao lại mình đường phố vậy? Hoắc Thiên Kình đâu? Sao ta lại ở bên cạnh em?”

      Đôi mắt phản chiêu gương mặt cực kỳ tái nhợt của nàng, đau lòng thôi. giơ tay lên vuốt hai má nàng, giọng : “Nếu phải kịp thời thắng xe lại hậu quả thể tưởng tượng được.”

      Nhớ đến lại hoảng sợ…

      Mắt Úc Noãn Tâm dần trở nên lạnh hơn, hững hờ mà nhìn , ánh mắt như nước ấy lại lộ ra vẻ khiến bất an.

      “Noãn Tâm, mời bác sĩ rồi, lát nữa hãy ngoan ngoãn để bác sĩ kiểm tra chút.” Tả Lăng Thần chỉ cảm thấy vẻ mặt của nàng quá khác thường, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bất lực tuyệt vọng của nàng lại đau lòng thôi.

      gầy …” Nàng có cự tuyệt lời của , đương nhiên cũng đồng ý, chỉ bất ngờ thốt ra câu

      Trong mắt Tả Lăng Thần nổi lên vẻ mềm mại. Giờ khắc này, dường như lại trở về ba năm trước, trở lại những ngày tháng bọn họ còn nhau.

      Úc Noãn Tâm nhìn , hề chớp mắt, đúng là gầy rất nhiều. Khuôn mặt tuấn tú che giấu nổi vẻ tiều tụy. Nàng giơ tay khẽ vẽ theo những đường nét mặt

      Từng có khi, dịu dàng của chỉ thuộc về mình nàng…

      “Là vì em mà gầy sao?” Lại là câu hỏi nhàng nhưng trong mắt lại có vẻ dịu dàng như lời

      Lời có vẻ du dương lưu luyến bên tai làm cho Tả Lăng Thần cảm thấy có chút khác thường. trả lời, ngược lại rất lo lắng mà nhìn nàng, kéo tay nàng xống khẽ vuốt ve…

      “Noãn Tâm, cho biết xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại mình đường vậy?”

      Úc Noãn Tâm thèm để ý đến, lẳng lặng mà nhìn ánh mắt lo lắng của Tả Lăng Thần. Rất lâu sau mới hỏi: “Lăng Thần, rất em sao?”

      Tả Lăng Thần hơi ngẩn ra, sau đó ánh mắt rất kiên định…

      em!”

      em bao nhiêu?” Vẻ lấp lửng trong mắt Úc Noãn Tâm ngày càng ràng.

      Tả Lăng Thần lại kéo lấy tay nàng, hôn lên đó chút…

      “Em là người con dành cả trái tim để suốt cuộc đời này, có thể làm bất cứ chuyện gì vì em!”

      Úc Noãn Tâm nở nụ cười. Nụ cười đẹp như hoa, lại tịch như đêm tối…

      “Noãn Tâm?’

      Tả Lăng Thần luôn cảm thấy Úc Noãn Tâm hơi khác thường, đau lòng mà xoay mặt nàng qua, gương mặt tuấn lộ vẻ lo lắng nặng nề.

      Úc Noãn Tâm nhìn , cười lạnh lẽo, lời nhàng từ trong miệng nàng thốt ra, lại mang theo vẻ cực kỳ tuyệt vọng…

      “Cũng bao gồm cả chính tay đưa em lên giường của người đàn ông khác sao?”

      khí bỗng trở nên lạnh ngắt, những ngón tay vốn rất ấm áp kia cũng đột nhiên toát ra vẻ lạnh lẽo.

      Tả Lăng Thần bỗng run lên chút, lập tức bật người dậy…

      gì, chỉ kinh hãi mà nhìn ngồi giường. Ánh mắt thê lương nhưng dứt khoát của nàng cho biết tất cả!

      “Noãn Tâm…”

      Rất lâu sau, mới ngồi xuống lại, giơ tay muốn chạm vào nàng nhưng lại bị nàng gạt ra.

      “Lúc đó em tin tưởng biết bao, vậy mà lại làm thế với em?”

      Nàng đứng dậy, để ý đến cơn choáng váng bỗng kéo tới cùng đau nhức người mà nhìn , mặt đầy vẻ trào phúng cùng đớn đau…

      “Tả Lăng Thần, đây là cách biểu tình của sao? em nên lên giường với Phương Nhan? em nên dâng em cho người đàn ông khác ngay đêm trước ngày hôn lễ sao?”

      “Noãn Tâm, ra phải thế…”

      Trong mắt Tả Lăng Thần tràn ngập vẻ khổ sở, hai tay đè chặt vai nàng, vội vàng : “Khi đó, biết như thế, chỉ… chỉ là…”

      “Chỉ là cái gì?”

      Úc Noãn Tâm cười lạnh: “Lúc này, còn muốn những lời dễ nghe gì để an ủi em nữa đây? Cho dù ba năm trước biết chuyện này, nhưng ba năm sau sao? Khi gặp lại em lần nữa, rốt cuộc là cưới em với tâm trạng thế nào? Chắc là áy náy phải ?”

      “Noãn Tâm, ba năm trước có nỗi khổ bất đắc dĩ, chỉ muốn em giúp hoàn thành cuộc giao dịch mật mã mà thôi, nhưng ngờ Hoắc Thiên Kình … cưỡng bức em.”

      Vẻ đau đớn mặt Tả Lăng Thần thể tả được. “Noãn Tâm, biết cho dù suốt cuộc đời này có làm gì nữa cũng thể làm mất những tổn thương của em, cho nên khi gặp lại em cho rằng ông trời cho cơ hội, để cho có thể chăm sóc em suốt đời suốt kiếp.”

      “Suốt đời suốt kiếp?”

      Úc Noãn Tâm làm như là nghe thấy câu chuyện đáng cười. “ dâng vị hôn thê của mình cho người đàn ông khác mà còn trông chờ suốt đời suốt kiếp? Cho đến hôm nay em mới biết tại sao khi đó lại kiên quyết đến thế. em có thể gả cho bất cứ người đàn ông nào, duy chỉ có Hoắc Thiên Kình là được! Tả Lăng Thần, sớm biết , cư nhiên còn hùa với Hoắc Thiên Kình để gạt em, giấu diếm em. Các người… đáng xấu hổ!”

      “Noãn Tâm, em nghe …”

      “Em nghe hai người giải thích gì nữa cả! Em hận hai người, cũng tha thứ cho hai người!” Những đau khổ vì tổn thương của Úc Noãn Tâm hoàn toàn bùng nổ, Nàng đau đớn mà kêu lên, ra sức đẩy ra, chạy vọt ra khỏi cửa.

      “Noãn Tâm…”

      Tả Lăng Thần cả kinh, lập tức đuổi theo.

      Úc Noãn Tâm chạy loạng choạng lảo đảo nhưng bước chân rời ấy rất kiên quyết. Tả Lăng Thần hét lớn: “Mấy người các , ngăn ấy lại!”

      Bọn vệ sĩ trong phòng khách lập tức hành động.

      Úc Noãn Tâm cười thê lương, xoay người chạy lên lầu…

      “Noãn Tâm…” Tả Lăng Thần lo lắng mà nhìn dáng vẻ yếu ớt vô lực của nàng, càng thêm đau lòng.

      Bởi vì cầu thang của biệt thự là loại hình thang cuốn nên Tả Lăng Thần thể ngăn được nàng. Mãi đến khi nàng lên đến tầng cao nhất, cầu thang hẹp lại, chỉ cần chút cẩn thận là có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Tả Lăng Thần dám tiến lên, bởi vì nhìn thấy Úc Noãn Tâm xoay người lại, gương mặt xinh đẹp thê lương nở nụ cười tuyệt vọng…

      “Noãn Tâm, ở đó rất nguy hiểm, em xuống đây trước có được ?” Gần như là khẩn cầu.

      Những tầng lầu của biêt thự vốn rất cao, hơn nữa vị trí mà nàng đứng lại là góc chết, lỡ như nàng nghĩ thông…

      đừng lên đây, nếu em từ đây nhảy xuống dưới!” Úc Noãn Tâm chút biểu cảm mà nhìn , trong giọng lạnh lùng lộ ra vẻ quyết liệt chết người.

      “Được được được, động đậy. Noãn Tâm, có lỗi với em, cho nên cho cơ hội được ? Em có thể dùng bất cứ phương thức nào để báo thù , nhưng xin em đừng dùng cách tổn thương mình để trừng phạt , được ?” Tả Lăng Thần đau khổ mà nhìn nàng, giọng lộ ra vẻ lo lắng cùng quan tâm rất ràng.

      Úc Noãn Tâm gì, ánh mắt nguội như tro tàn, chút sức sống.

      Tay Tả Lăng Thần hơi run rẩy, mà vệ sĩ dưới lầu cũng kinh hãi đến nỗi dám làm ra tiếng động.

      Ngay khi khí căng thẳng cửa bỗng nhiên bị đạp tung, ngay sau đó, giọng trầm thấp vang lên…

      “Noãn!”

      đám người mặc đồ đen bỗng nhiên xông tới. Cả người Hoắc Thiên Kình bị mưa làm ướt sũng. Gió lạnh trong đêm mưa ùa vào từ cánh cửa mở, thổi tung mái tóc của Úc Noãn Tâm đứng lầu, làn váy ngủ màu trắng cũng tung bay trong gió…

      Cơn mưa nặng hạt như định trước là hề yên ổn, dường như ngay cả gió đêm cũng phối hợp với tình hình lúc này mà nổi lên điên cuồng, khiến Úc Noãn Tâm đứng lầu như muốn lung lay sắp ngã.

      “Đóng cửa lại!”

      Hoắc Thiên Kình phản ứng lại, ra lệnh tiếng, đôi mắt nhìn chắm chằm vào Úc Noãn Tâm tái nhợt, như sợ rằng cơn gió điên cuồng bên ngoài thổi bay nàng xuống bất cứ lúc nào.

      Cửa phòng khách từ từ được đóng lại. Gió, bỗng nhiên còn nữa. Làn váy trắng của Úc Noãn Tâm cũng lay động nữa, nhưng vẻ bi thương trong mắt nàng vẫn lan ra như cũ…

      Nàng đứng cao nhìn xuống, hờ hững mà nhìn Hoắc Thiên Kình đột nhiên xông vào. Cả người đều bị mưa làm ướt sũng nhưng vẫn thể che lấp nổi khí chất tuấn. Đây là người thế nào chứ, ngay cả khi làm tổn thương nàng mà vẫn có thể làm tim nàng đập nhanh…

      Cuối cùng cũng đến….

      Cuối cùng cũng đuổi theo đến đây…

      Nàng sớm biết thể giấu được điều gì…

      Mà nàng, cứ như con rối, chỉ có thể để cho điều khiển.

      Là số mệnh sao? Nếu là thế, nàng thà rằng dùng cách khác để kết thúc tất cả những đau khổ.

      “Noãn…”

      Hoắc Thiên Kình thấy nàng đứng sừng sững lầu, giọng trầm thấp lộ vẻ vô cùng dè dặt cùng khẩn trương khác thường. vừa muốn bước lên bị giọng lạnh lùng của Úc Noãn Tâm cắt ngang…

      “Đừng bước lên!”

      “Noãn, em xuống trước , như thế làm rất lo lắng!” Giọng của Hoắc Thiên Kình có vẻ sốt ruột, ngay cả đôi mắt vốn rất thờ ơ kia cũng lộ vẻ lo lắng cùng khẩn trương rất ràng.

      Tả Lăng Thần đứng giữa cầu thang cũng dám hó hé tiếng, chỉ sợ động tác cẩn thận thôi là khiến cho Úc Noãn Tâm nghĩ thông.

      Bởi vì…

      Ánh mắt quá mức thê lương của Úc Noãn Tâm giống như là nhất thời giận dỗi, nàng thực giống như là cái xác hồn, ngay cả đôi mắt trong như nước kia cũng mất ánh sáng…

      Tương phản với vẻ nôn nóng của Hoắc Thiên Kình, vẻ im lặng quá mức của nàng khiến tất cả mọi người đều lo sợ.

      “Tại sao… Tại sao ràng là chiến tranh giữa đàn ông các người mà em lại trở thành vật hi sinh?” Rất lâu sau, giọng của Úc Noãn Tâm lại vang vọng trong phòng khách rộng lớn.

      Giọng có vẻ rất nhàng, nhàng như thanh kì ảo bất định từ thiên nhiên, mang theo vẻ tuyệt vọng thê lương đối với cuộc đời này. Như là lên án, lại như là bất đắc dĩ đối với vận mệnh của con người…

      “Noãn…”

      “Noãn Tâm…”

      Hai người đàn ông đều cao cao tại thượng, nhưng giờ khắc này, mặt lại rất ảm đạm. Hai người đều mong muốn tiến lên ôm chặt nàng vào lòng, nhưng lại bị ánh mắt thê lương của nàng làm đau nhói.

      Nếu có thể, bọn họ tình nguyện trở lại lần nữa, làm nàng bị tổn thương nữa.

      “Lăng Thần…”

      Úc Noãn Tâm thản nhiên mà nhìn Tả Lăng Thần, trong mắt lộ ra vẻ tĩnh lặng như sương mù. “ khiến cho em nhìn thấu bản chất của tình , ra, người mình nhất cũng có thể lấy ra để đổi chác.”

      “Noãn Tâm, , em… biết mình làm sai rồi, buổi tối ba năm trước, khi em cười và tạm biệt biết sai rồi. … thực tình có lái xe trở lại, nhưng, nhưng…”

      Tả Lăng Thần thể tiếp nữa, ngực phập phồng, hồi ức đau đớn của ba năm trước kia lại bao trùm lấy , xé nát tim .

      có quay lại tìm nàng…

      Nhưng vừa nghĩ đến em của mình có thể mất mạng bất cứ lúc nào cuối cùng cũng thắng xe lại!

      Vẻ khổ sở của đập vào mắt Úc Noãn Tâm, nàng cười , trong nụ cười dường như mất tình cảm của con người, chỉ giống như cười cho có cười…

      Đôi mắt trong lại nhìn về phía Hoắc Thiên Kình sốt ruột. Trong nháy mắt, vẻ đau đớn sâu sắc cắt qua vẻ tĩnh lặng trong mắt nàng, giống như là xé nát tất cả trầm lặng, đôi môi tái nhợt vô thức run run chút…

      “Thiên Kình, trong thời gian thích hợp, sai người là bi kịch đúng ?”

      “Noãn, biết em thể tiếp nhận này. Em có thể hận , nhưng đừng dằn vặt mình có được ?” Tim Hoắc Thiên Kình như se lại, đau dớn khôn nguôi.

      Úc Noãn Tâm khẽ lắc đầu…

      “Em từng em muốn hận nữa… rất mệt…”

      “Noãn…”

      “Thiên Kình, tại sao phải gạt em? ra… nếu cho em biết tất cả trở nên thế này…”

      Ánh mắt lạnh lẽo thê lương của Úc Noãn Tâm rơi vào người , giống như là ánh trăng lạnh như nước, đẹp kinh động lòng người nhưng có chút sức sống.

      “Noãn, xin lỗi, chỉ, chỉ sợ… mất em…”

      Lần đầu tiên, Hoắc Thiên Kình phá lệ mà thừa nhận cảm giác trong lòng mình trước tất cả mọi người. Vẻ đau thương ấy lọt vào trong mắt bọn vệ sĩ làm cho bọn họ kinh ngạc cũng khiếp sợ.

      Ngay cả Tả Lăng Thần cũng giật mình!

      Dáng vẻ bá đạo cùng duy ngã độc tôn của Hoắc Thiên Kình bỗng biến mất. Giờ này khắc này, giống như đúa trẻ bất lực. Đối mặt với tuyệt vọng cùng dứt khoát của Úc Noãn Tâm trở nên luống cuống bó tay. Ngay cả bước cũng dám bước lên, bởi vì sợ hãi…

      còn là Hoắc Thiên Kình sao?

      Đôi môi xinh đẹp tái nhợt của Úc Noãn Tâm nhếch lên rất mơ hồ, ánh mắt của nàng cũng dần dần trở nên bi thương…

      “Thiên Kình, điều khiến cho em đau lòng phải là hành vi năm đó của , mà là… hoàn toàn làm em mất tin tưởng vào tình ra tất cả đều định trước, em cùng chỉ có… nợ mà duyên!”

      “Noãn… em xuống trước được ? Chỉ cần em xuống đây em bảo làm gì cũng được!”

      Hoắc Thiên Kình giống như là con thú bị sa bẫy, ánh mắt sốt ruột cũng đỏ lên. Khi nhìn thấy nụ cười của nàng càng ngày càng nhợt nhạt có sức sống tim giống như bị bàn tay ai đó bóp nát.

      “Làm gì cũng được sao?” Úc Noãn Tâm cười thê thảm. “Nếu em muốn mạng của sao?”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      H9 Chương 10 – Rơi xuống


      Hoắc Thiên Kình bỗng nắm chặt tay, ngay cả thời gian để suy nghĩ cũng cần dùng tới, cách dứt khoát: “Noãn, từng mạng là của em, chỉ cần em muốn hôm nay nó là của em! sẵn sàng dùng mạng của mình để đổi lấy an toàn của em!”

      câu khiến cho tất cả mọi người đều nín thở.

      Chỉ có người là nhíu chặt mày, người đó chính là Tả Lăng Thần! Sao lại muốn như vậy chứ? Vì Úc Noãn Tâm, tình nguyện trả giá tất cả!

      Đáng tiếc…

      Mãi cho đến hôm nay, rốt cuộc mới hiểu ra trong mắt Úc Noãn Tâm chỉ có mình Hoắc Thiên Kình! Đúng là phản bội tình của bọn họ, mà nàng cũng hoàn toàn Hoắc Thiên Kình mất rồi!

      Tất cả đều trở nên thể khống chế.

      Úc Noãn Tâm nghe lời của Hoắc Thiên Kình xong cười , giống như là nở ngàn đóa hoa…

      “Thiên Kình, em rất muốn bị giấu diếm cả đời này, biết gì cả. Nhưng đáng tiếc, đến nước này… và em thể trở lại như trước nữa…”

      Nàng nhìn , trong mắt toàn là vẻ bi thương, nhưng lại mơ hồ lộ ra vẻ thư thái. “Sao em có thể nỡ để chết vì em chứ? Em đến nỗi còn gì nữa… Cho nên, em chỉ muốn giữ lại những kỉ niệm đẹp nhất…”

      Giọng của nàng ngày càng , vang vọng trong khí, trong trẻo cực kì…

      Lồng ngực Hoắc Thiên Kình như bị đập mạnh vào. Đột nhiên, cảm nhận được bất an rất mãnh liệt. Vừa muốn mở miệng nghe thấy Tả Lăng Thần hét lên tiếng thảm thiết…

      “Noãn Tâm, đừng…”

      bóng dáng màu trắng như tuyết từ lầu rơi xuống. Làn váy đung đưa, đôi má tái nhợt của nở nụ cười nhợt nhạt, bị áo trắng tung bay che phủ, đẹp như hoa quỳnh rơi lả tả giữa trung…

      Tất cả mọi người đều bị tình cảnh này làm chấn kinh, chưa từng có cảnh nào như thế này. Cho dù là liều mình nhảy xuống nhưng cũng đẹp sao kể xiết, thê lương khiến người ta kinh hãi thôi.

      “Noãn…”

      Tim Hoắc Thiên Kình thiếu chút nữa là nhảy vọt ra ngoài. Trong nháy mắt, gần như là từ lầu hai nhảy xuống, chạy nhanh tới trước…

      Mà Tả Lăng Thần cũng chạy nhanh tới…

      Hai người đàn ông đều muốn tiếp được thân hình xinh đẹp ngừng rơi xuống kia…

      rơi xuống, lực rơi rất mạnh nhưng vẫn bị Hoắc Thiên Kình tiếp được. Hai người cùng ngã xuống đất, tay Úc Noãn Tâm còn bị cắt bị thương, nhưng đầu lại được bàn tay của Hoắc Thiên Kình ôm chặt lấy…

      “Hoắc tiên sinh…”

      Bọn vệ sĩ đều bị cảnh này làm chấn kinh. Bọn họ ngờ được rằng Hoắc Thiên Kình – kẻ trước giờ có tình người lại có thể làm thế vì .

      Tả Lăng Thần đau lòng mà tiến tới…

      “Tránh ra! ấy là người của tôi!”

      Hoắc Thiên Kình bỗng liếc ánh mắt lạnh lùng vào mặt , giọng cứng rắn có chứa vẻ tuyên bố chút lưu tình!

      Khi đưa mắt nhìn vào khuôn mặt của hôn mê ánh mắt lạnh lẽo ấy lại trở nên dịu dàng như nước, lộ ra vẻ đau lòng vì nàng…

      gì mà ôm lấy nàng, nhanh chóng rời khỏi đó!

      Trong cả quá trình, Tả Lăng Thần đều ngơ ngẩn mà đứng đó, mãi đến khi đoàn người kia rời hết ánh mắt mới từ từ trở nên tuyệt vọng…

      người đàn ông, đương nhiên hiểu tín hiệu mà ánh mắt Hoắc Thiên Kình truyền đến vừa rồi…

      Hoắc Thiên Kình, thực Úc Noãn Tâm…

      Giống như vừa rồi, có thể liều lĩnh mà từ lầu nhảy xuống, chỉ vì để tiếp lấy thân mình rơi xuống của Úc Noãn Tâm. thực có thể dùng mạng của mình để đổi lấy an toàn của nàng…

      Cuối cùng trong mắt Tả Lăng Thần cũng trở thành đống tro tàn…

      ———-———-

      Phòng bệnh tư nhân trong bệnh viên.

      Trong phòng bệnh, bác sĩ khẩn trương tiến hành các loại kiểm tra. Ngoài phòng bệnh, Hoắc Thiên Kình tới lui, quần áo ướt nhẹp vẫn mặc người, thèm để ý đến mình nữa.

      Bọn vệ sĩ hồi hộp mà canh giữ ngoài cửa, thậm chí cho người ngoài bước tới bước.

      Mục đích rất đơn giản, phong tỏa các tin tức có liên quan!

      Tin Úc Noãn Tâm nhảy lầu tuyệt đối thể để lộ ra ngoài. Đây là mệnh lệnh mà Hoắc Thiên Kình ra cho tất cả nhân viên!

      “Bé Noãn, bé Noãn à…”

      Theo tiếng xe lăn gấp gáp, giọng sốt ruột của Hoắc lão phu nhân cũng vang lên hành lang. Bọn vệ sĩ lập tức tránh ra thành lối , thái độ cực kỳ cung kính.

      “Bà nội? Sao bà lại tới đây?” Hoắc Thiên Kình bước tới, tuy ánh mắt vẫn thâm thúy như trước nhưng thể che lấp được vẻ tiều tụy cùng lo lắng rất kia.

      Ngay sau đó, cũng nhìn thấy mẹ mình!

      “Hai người…”

      “Sao lại xảy ra chuyện thế này? người biết tốt xấu, càng sắp tới ngày kết hôn càng phiền phức!” Trong đôi mắt màu lam của Anna Winslet lóe lên vẻ bất mãn cùng tức giận.

      “Ai da, con đừng vội gì cả!”

      Hoắc lão phu nhân xua tay, nhìn về phía Hoắc Thiên Kình. “Thiên Kình à, bé Noãn đâu? Thương thế có nặng hay ? Sao lại ngã từ cao xuống thế chứ? đứa trẻ bất hạnh mà!”

      Ánh mắt sắc bén của Hoắc Thiên Kình nhìn về phía Kiêu ở bên cạnh, Kiêu liền cúi đầu xuống.

      “Con cần nhìn cậu ta, là mẹ bảo cậu ta đó! Nếu mẹ hỏi con còn muốn giấu mẹ cùng bà nội bao lâu nữa? ta thế nào rồi?” Anna Winslet sắc sảo mà bắt bước ánh mắt của Hoắc Thiên Kình, giọng tuy rằng bất mãn nhưng cũng có chút quan tâm.

      Hoắc Thiên Kình an ủi bà nội mình chút rồi : “Bác sĩ làm kiểm tra toàn thân cho ấy, con bảo vệ đầu của ấy, chắc là có vấn đề gì lớn. Chỉ là… hình như vẫn hôn mê bất tỉnh.”

      “Sao lại như thế? Rốt cuộc con bé này có chuyện gì mà nghĩ thông như thế…” Hoắc lão phu nhân nghe xong đau lòng thôi, ngay sau đó nhìn Hoắc Thiên Kình, ánh mắt có vẻ trách cứ…

      “Thằng nhóc kia, có phải con làm chuyện gì có lỗi với bé Noãn hay ? Hay là ức hiếp gì nó hả? yên lành sao nó lại thế chứ? Con cho bà nghe xem!”


    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      H9 Chương 11 – Trời cao đều có an bài


      “Bà nội, con…”

      “Mẹ…”

      Anna Winslet thấy cả người Hoắc Thiên Kình ướt sũng, đương nhiên là rất đau lòng, vội vàng an ủi Hoắc lão phu nhân: “Những lời trách móc hãy để sau hẵng , nhìn Thiên Kình cũng đâu có khá hơn.”

      đến đây, bà nhìn Hoắc Thiên Kình, hỏi: “Ông bà thông gia có biết chuyện này ?”

      Hoắc Thiên Kình xoa xoa chân mày, nhàng : “Thời gian quá gấp rút, con chưa kịp thông báo.”

      “Trước hết đừng thông báo, xem tình hình rồi tính sau. Mẹ nghe ba của Úc Noãn Tâm khỏe lắm, lúc này mà để cho họ biết chuyện này đúng là họa vô đơn chí!” Trong giọng vẫn luôn lãnh đạm của Anna Winslet có chứa chút mềm .

      “Dạ, mẹ!”

      Hoắc lão phu nhân thở hổn hển mà nhìn thằng cháu trai. Nghe thế, lửa giận cố nén ở trong lòng giấu được nữa…

      “Chính con như vậy làm nó hư!”

      Bà vỗ vào tay vịn xe lăn, chỉ vào Hoắc Thiên Kình, bất mãn : “Con , tại sao bé Noãn của bà lại vô duyên vô cớ nghĩ thông mà chạy lúc nửa đêm chứ? Có phải là con lén nó có quan hệ với người đàn bà khác hay ? Thiên Kình, con cũng là người sắp kết hôn rồi thể giữ chút khoảng cách với những người đàn bà đứng đắn kia sao? Hôm nay may mà thông gia biết chuyện này, nếu con bảo bà biết giấu mặt vào đâu? Con người ta còn chưa kịp gả vào Hoắc gia nhảy lầu, nếu tin tức này mà truyền ra ngoài người ngoài nhìn Hoắc gia ta thế nào đây?”

      “Nội à, mọi chuyện phải như nội nghĩ đâu.” Hoắc Thiên Kình bị Hoắc lão phu nhân mắng đến nỗi lùng bùng, chân mày càng phiến toái bất an mà nhíu chặt lại.

      “Được rồi, có chuyện gì đợi ta tỉnh lại rồi tiếp! Thiên Kinh, thay quần áo !”

      Anna Winslet vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, hơi nghiêng đầu sang, người hầu trong biệt thự đưa túi giấy lên, trong đó là quần áo sạch .

      Hoắc Thiên Kình nhận lấy túi giấy, xoa xoa chân mày, lúc này cửa phòng bệnh được mở ra…

      “Bác sĩ, thế nào rồi?”

      Hoắc Thiên Kình tinh mắt, đem túi ném sang bên, nhanh chóng bước tới trước mặt bác sĩ, gương mặt tuấn tràn đầy vẻ quan tâm cùng sốt sắng.

      Anna Winslet cũng đẩy Hoắc lão phu nhân tiến tới.

      ràng là bác sĩ bị Hoắc Thiên Kình vẫn ướt sũng cả người làm giật mình, vô thức mà nhìn xung quanh chút, toàn là vệ sĩ mặc đồ đen, khỏi khẩn trương mà nuốt ngụm nước bọt.

      Đây là bệnh viện quý tộc, người đến trị bệnh giàu cũng sang, nhưng ông ta chưa từng thấy người đàn ông nào bá đạo như vậy. Hơn nửa đêm ẵm trắng bệch xông vào bệnh viện , còn ép người ta lôi viện trưởng ngủ say từ trong chăn ra, Viện trưởng nơm nớp lo sợ mà thông báo cho hầu hết các bác sĩ chủ nhiệm của các khoa đến hỗ trợ kiểm tra.

      Viện trưởng trước giờ chịu bị người ta uy hiếp, nhưng nghe tối qua có họng súng đặt ngay giữa trán ông ta, ông ta cũng thể làm trái với quy định của bệnh viện.

      Kết quả là, cả đêm nay giống như là đánh giặc, thiếu chút nữa là ngay cả bác sĩ nha khoa cũng phải tới. Mỗi người đều dám chậm trễ, kiểm tra cách cẩn thận cho này…

      “Ngây người cái gì? mau cho tôi!”

      Hoắc Thiên Kình thấy ông ta tính kiên nhẫn hoàn toàn mất hết, tay vừa duỗi ra đè ông ta lên tường giống như là xách con gà con. Giọng sắc bén giống như là thanh kiếm, làm bác sĩ sợ đến nỗi phải gật đầu lia lịa.

      “Hoắc, Hoắc tiên sinh, , đừng kích động. Tôi, tôi , tôi …”

      Hoắc Thiên Kình buông lỏng tay, bác sĩ lảo đảo, thiếu chút là ngã sấp xuống.

      Sau khi tháo khẩu trang xuống, ông ta cố nén run mà nhìn vào đôi mắt dường như có thể ăn thịt người của Hoắc Thiên Kình, nuốt nước bọt : “Hoắc tiên sinh, yên tâm , Úc Noãn Tâm sao, ngoại trừ cánh tay bị thương tất cả đều bình thường.”

      Hoắc lão phu nhân nghe thế, rốt cuộc thở hơi nhõm, mà Anna Winslet ở bên cạnh cũng có vẻ thả lỏng người.

      Hoắc Thiên Kình giống như là bị rút hết hơi, thân mình cao lơn bỗng dựa vào tường, khó nhận ra ngón tay hăn run . Nàng sao… may mà nàng sao…

      “Tại sao ấy vẫn hôn mê bất tỉnh?” Nhớ tới chuyện này, lại lập tức bước tới, thân hình cao lớn gần như có thể bao trùm lên bác sĩ.

      Cảm giác khẩn trương của bác sĩ bỗng ập trở lại, ông ta phát người đàn ông này giống như là động vật nguy hiểm, mỗi lần bước tới là khiến cho ông có cảm giác như sắp chết, dám chậm trễ chút nào.

      “Là thế này, Hoắc tiên sinh, cơ thể của Úc Noãn Tâm quá suy nhược, hơn nữa lượng công việc quá nhiều, tỉnh chậm chút cũng là bình thường. Nhưng xin yên tâm, ây hôn mê bất tỉnh mãi, đây chỉ là phản ứng sinh lí bình thường của cơ thể tự bảo vệ mình mà thôi!”

      Rốt cuộc Hoắc Thiên Kình cũng nhõm, chân mày nhíu chặt cũng giãn ra…

      “Tôi có thể vào thăm ấy ?”

      “Có thể!”

      Bác sĩ gật đầu, hơi nghiêng người tránh ra cửa phòng bệnh, rồi lại đột nhiên nhớ tới điều gì, bèn : “À, đúng rồi Hoắc tiên sinh, Úc Noãn Tâm thiếu máu rất nghiêm trọng, lẽ nào có bác sĩ nào dặn rằng khoảng thời gian này ấy được làm việc sao?”

      “Thiếu máu nghiêm trọng? Tại sao lại thế?” Hoắc Thiên Kình nghi hoặc mà nhìn bác sĩ.

      Bác sĩ thấy nhíu mày, vội vàng : “À, Hoắc tiên sinh, đừng vội khẩn trương như thế. Đa số phụ nữ vào giai đoạn này đều xuất tình trạng như vậy. Chỉ có điều Úc Noãn Tâm hơi nghiêm trọng hơn mà thôi. Điều này có liên quan tới chuyện giờ làm việc lung tung. Chỉ cần tĩnh tâm nghỉ ngơi thời gian tốt thôi.”

      Hoắc Thiên Kình càng nghe càng lơ mơ, lúc sau mới hỏi: “Rốt cuộc ông gì? Cái gì mà phụ nữ vào giai đoạn này?”

      Anna Winslet cùng Hoắc lão phu nhân cũng mù tịt.

      Bác sĩ ngẩn người mà nhìn họ chút, cuối cùng đưa mắt nhìn vào Hoắc Thiên Kình, nghi hoặc : “Thế nào? Úc Noãn Tâm có thai hơn hai tháng rồi, chẳng lẽ Hoắc tiên sinh biết sao?”

      Ánh hừng đông của ngày mới đột nhiên lóe lên, tia sáng đầu tiên trong ngày từ tầng mây xuyên xuống, ánh dương ấm áp lấp lánh từ cửa số rộng lớn ở bốn phía bệnh viện chiếu vào. hành lang của phòng bệnh tư nhân, dường như câu của bác sĩ còn có sức mạnh to lớn hơn cả ánh dương, lập tức khiến cho khí trong cả hành lang thoáng hẳn…

      “Bác sĩ, ông, ông vừa gì?”

      Hoắc lão phu nhân lập tức tiến lên kéo Hoắc Thiên Kình ngẩn người ra, vẻ mặt nôn nóng cùng kinh hỉ mà nhìn bác sĩ, khó nhận ra kích động của bà qua dáng vẻ luống ca luống cuống ấy.

      Anna Winslet nghe xong chũng ngẩn ra chút, mặc dù bề ngoài kích động như Hoắc lão phu nhân nhưng cũng có thể nhận ra trong đôi mắt màu lam kia cũng bắt đầu sáng lấp lánh, ngay cả đôi môi vốn cười tùy tiện kia cũng vô thức mà run run.

      Có lẽ bác sĩ ngờ rằng bọn họ hoàn toàn biết chuyện này, cười cười : “À, là như vầy, Úc Noãn Tâm mang thai hơn hai tháng rồi. Khoảng thời gian này chính là thời kì nhạy cảm của phụ nữ có thai, có khi thai phụ có phản ứng sau khi mang thai khoảng 40 ngày, ví dụ như nôn mửa, ngủ nhiều… Úc Noãn Tâm có phản ứng gì sao?”

      “Cái này…”

      Hoắc lão phu nhân ngẩn ra, sau đó lại kéo Hoắc Thiên Kình qua. “Thằng ranh kia, có phải con biết Noãn Tâm có thai hay ? Sao cho chúng ta tiếng hả?”

      ”Con, con…”

      “Thiên Kình, con làm sao thế? ấy có thai là chuyện lớn như vậy mà con biết chút nào sao?” Anna Winslet bước lên, giọng nghiêm túc thể bất mãn của bà.

      Đầu Hoắc Thiên Kình sớm trở nên trống rỗng từ sau khi nghe bác sĩ , mãi cho đến lúc này vẫn chưa thoát khỏi chấn kinh, cộng thêm chất vấn của bà và mẹ mình mới làm có phản ứng lại. đưa tay ra, lại kéo lấy bác sĩ qua như túm con gà…

      “Ông vừa cái gì? lại lần nữa xem!”

      Suýt chút nữa là bác sĩ bị tay bóp chết, hoảng sợ mà nhìn người đàn ông gần như sắp dán sát vào mình, nhìn thấy trong mắt có chứa vẻ gì đó làm người ta hiểu được sợ đến nỗi trán toát mồ hôi lạnh…

      “Hoắc, Hoắc tiên sinh, Úc Noãn Tâm… ấy có thai rồi. , ấy có thai hơn hai tháng rồi…”

      Trời ạ, sao ánh mắt của lại nghiêm túc đến thế, lẽ nào hài lòng với kết quả này hay sao?

      mặt Hoắc Thiên Kình có chút vui vẻ nào, gần như là nghiêm túc lãnh đạm, đôi mắt đen cũng trở nên sững sờ. hồi lâu sau mới hỏi câu: “Vừa rồi ông có ấy thiếu máu, rất nghiêm trọng sao?”

      “Hoắc tiên sinh, trước mắt, cơ thể của Úc Noãn Tâm rất suy nhược, các chỉ số cũng thấp hơn người thường chút. Cho nên tốt nhất là nên chú ý nhiều trong việc ăn uống thường ngày. Bởi vì nếu thai phụ thiếu máu quá nghiêm trọng rất bất lợi!” Bác sĩ thể xác định rốt cuộc là Hoắc Thiên Kình vui hay buồn nên rất dè dặt mà theo .

      “Bất lợi là có ý gì?”

      Trong giọng trầm thấp của Hoắc Thiên Kình lộ vẻ quan tâm, nhưng lại khiến cho người ta dễ nhận ra là hình như chỉ quan tâm tới Úc Noãn Tâm, còn quan tâm lắm tới đứa trẻ trong bụng nàng.

      Bác sĩ suy nghĩ lúc mới giọng : “Nếu thai phụ cứ thiếu máu nghiêm trọng như thế ảnh hưởng đến phát triển bình thường của thai nhi. Với tình hình sức khỏe nay của Úc Noãn Tâm, nếu chú ý đến có dấu hiệu sanh non. Cho nên bất luận thế nào cũng thể để ấy làm việc vất vả nữa. May mà ấy còn trẻ, chức năng khôi phục của cơ thể cũng nhanh hơn chút!”

      “Cái gì?” Hoắc Thiên Kình nhăn mặt.

      Hoắc lão phu nhân nghe thế hoàn toàn quýnh lên, vội vàng hỏi: “Bé Noãn của ta có dấu hiệu sanh non sao? Bác sĩ, có phải nó từ cao như vậy nhảy xuống nên ảnh hưởng đến thai nhi ?”

      Anna Winslet cũng vô thức chau mày lại.

      “Các vị cần lo lắng quá. Mặc dù Úc Noãn Tâm từ cao rơi xuống nhưng cũng có gì dáng ngại, thai nhi cũng rất bình thường. Tôi vừa có dấu hiệu sanh non chỉ là do thiếu máu gây nên, chỉ cần trong thời gian này chú ý nhiều hơn là được. Các vị cần quá khẩn trương.” Bác sĩ vội vã giải thích.

      “Chúng tôi có thể vào thăm ?” Ánh mắt Anna Winslet dường như cũng thả lỏng, uy nghiêm mà hỏi bác sĩ.

      “Ồ… tốt nhất là nên vào quá nhiều người. Trước mắt bệnh nhân còn chưa tỉnh lại, nhiều người vào cũng phí công mà thôi. bằng hãy để ấy nghỉ ngơi cho tốt, đợi khi ấy tỉnh lại rồi thăm sau cũng muộn.” Bác sĩ đề nghị.

      “Nhưng…”

      “Bà nội, mẹ…”

      Hoắc Thiên Kình đột nhiên lên tiếng ngắt lời Hoắc lão phu nhân, nhàng : “Ở đây có con là được rồi, hai người về trước , đợi khi ấy tỉnh lại con báo cho hai người.”

      Hoắc lão phu nhân nghe thế có vẻ bịn rịn muốn , Anna Winslet lại gật đầu: “Cũng được, mẹ và bà về trước, có tin gì báo cho mẹ biết!”

      Hoắc Thiên Kình gật đầu.

      đoàn người lại rời .

      “Các cũng lui ra !” Giọng trầm thấp mang theo mệnh lệnh.

      Bọn vệ sĩ lui vào góc ít người để ý đến, im lặng gì. Kiêu cũng lui xuống. ra ta nghĩ ra tại sao khi Hoắc tiên sinh nghe tin Úc Noãn Tâm có thai lại có vẻ nặng nề như thế. Từ hành động bảo vệ Úc Noãn Tâm khi nàng rơi xuống cho thấy rất quan tâm tới này mới đúng chứ. Nếu như thế, nên vui vì mình được làm cha mới phải.

      Hành lang cực kỳ yên tĩnh, lối dài hun hút chỉ còn lại mình Hoắc Thiên Kình. Ánh dương trong trẻo chiếu vào, kéo dài cái bóng cao lớn của . Bên ngoài cửa sổ là thảm cỏ xanh mướt. Dưới ánh nắng ấm áp, nó tượng trưng cho sức sống mạnh mẽ, tạo thành cực đối lập với vẻ trầm mặc của .

      đứng lặng yên trong cửa sổ, đôi môi mỏng gần như mím thành đường, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm. Dường như trong đôi mắt hoang vắng như sa mạc cùng thể dò được ấy cất chứa vẻ thấp thỏm, khiến cho người ta khó có thể đoán được nghĩ gì. Đôi mày hơi chau lại cũng chứa vẻ khó hiểu…

      Rất lâu sau, khi ánh mặt trời chiếu lên những đường nét gương mặt mới đột nhiên giống như là nhớ tới điều gì, lời mà nhanh tới trước cửa phòng bệnh, đẩy cửa mà vào…

      Ánh nắng long lanh xuyên qua cửa sổ sát đất của phòng bệnh cao cấp mà tiến vào, tỏa ra vẻ ấm áp cùng kiêu hãnh của mình. chiếc thảm mềm mại ánh lên những quầng sáng đẹp đẽ. Tất cả đều ra với vẻ cực kỳ tốt đẹp.

      Hương hoa thoang thoảng theo làn gió mát tiến vào, lượn lờ trong mỗi ngóc ngách của phòng bệnh, lan ra như những sợi tơ, ôm lấy vẻ ấm áp của ánh mặt trời, có chút mùi vị của thuốc sát trùng nào.

      Ánh dương chiếu cái bóng cao lớn của Hoắc Thiên Kình tiến vào, bước chân của rất vững vàng. tới trước giường của Úc Noãn Tâm, từ cao mà nhìn trong trạng thái hôn mê. Đôi mắt sâu thẳm dần dần có tình cảm phủ đầy…

      Úc Noãn Tâm đẹp như thiên sứ ngủ yên, gương mặt tái nhợt dường như dần khôi phục chút sức sống. Hàng mi dài che khuất đôi mắt trong như nước của nàng, tạo thành cái bóng hình quạt dưới mắt, đẹp thể tả…

      Hoắc Thiên Kình tiện tay ném áo khoác sang bên, cơ thể cường tráng mặc chiếc áo sơ mi tối màu, nút áo trước ngực hơi bật ra, để lộ màu da gợi cảm. Chiếc quần tây được thiết kế tinh tế làm cho đôi chân của càng thêm thon dài.

      Mắt của dần dần trở nên xúc động, kìm lòng được mà ngồi xuống, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve hai má mềm mại của Úc Noãn Tâm, cảm giác mịn màng từ đầu ngón tay truyền đến khiến động lòng thôi.

      Trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ.

      ai có thể nhìn thấy, ánh mắt vừa rồi còn bình tĩnh lãnh đạm của bắt đầu có thay đổi. Đôi mắt sâu cương nghị bỗng trở nên run rẩy, ngay cả bàn tay mơn trớn khuôn mặt của Úc Noãn Tâm cũng bắt đầu thể kìm chế mà run lên. Rốt cuộc vẻ bình tĩnh bị kích động thể che giấu nổi kia phá nát!

      Noãn…

      Noãn của mang thai con của !

      Vừa rồi dường như còn nghi ngờ có phải mình nghe lầm rồi ! Khi bác sĩ tuyên bố Noãn của có thai hơn hai tháng cảm xúc mãnh liệt bùng nổ trong lòng , ngay sau đó bao vây lấy tim . Đó là kích động thể ra, thể miêu tả được!

      Giơ cánh tay run run lên, rất dịu dàng, khẽ dời đến bụng của Úc Noãn Tâm, rất cẩn thận mà phủ lên đó. Sau đó lại như phản xạ có điều kiện mà giật lại, rồi lại đặt xuống…

      giống như là đứa trẻ hân hoan, nhàng vỗ về bụng của nàng, cảm thụ rung động của da thịt nàng, lại như là cảm thụ nhịp đập của thai nhi. biết vào lúc này thai nhi hoàn toàn chưa thể động đậy, nhưng… vẫn cười ngây ngô. Khuôn mặt cương nghị bị hạnh phúc thể che giấu được bao phủ…

      Ngay dưới bàn tay , Noãn của mang cốt nhục của . Gần 30 năm nay, gần như chưa bao giờ cảm thấy may mắn cùng hạnh phúc đến thế.

      Lần đầu tiên, Hoắc Thiên Kình có kiêu ngạo cùng tự hào vì được làm cha!

      Dưới đầu ngón tay, dung nhan kiều của Úc Noãn Tâm khiến thương say đắm. Là thương xót của trời xanh sao? Ngay khi ngỡ rằng phải mất nàng ông trời lại cho “hi vọng trong đêm”.

      Có trời mới biết, rất sợ hãi!

      Khi xông vào biệt thự của Tả Lăng Thần, thấy nàng mặc váy trắng tinh, đứng góc chết cao ngút ấy tim của giống như là bị bóp nát ra vậy.

      Hoắc Thiên Kình tự nhận là quen với thực máu me cùng lạnh buốt. Từ đến lớn trải qua rất nhiều thăng trầm vui buồn của cuộc đời, nhưng tình cảnh đêm qua lại khiến sợ hãi cực kỳ.

      sợ mất này, rất sợ!

      Từ khi nào cuộc sống của thể thiếu nàng làm bạn, giống như là trời sinh nàng phải ở bên cạnh vậy. Giống như bây giờ, lời của bác sĩ làm cho càng cảm thấy mình may mắn…

      , có tài đức gì mà có thể làm cho xinh đẹp như vậy có mang con của mình chứ? Mà nàng là cam tâm tình nguyện. Nghĩ đến đây, mặt Hoắc Thiên Kình cũng vì kích động mà giật giật…

      biết trong chuyện lần này Úc Noãn Tâm phải chịu đựng tuyệt vọng cùng bất lực mà người thường thể chịu đựng nổi. Nghĩ đến đây, trong lòng Hoắc Thiên Kình lập tức sinh ra áy náy. Nếu năm đó phải bất chấp thủ đoạn sao có thể tạo thành đau thương thế này cho Úc Noãn Tâm chứ?

      “Thiên Kình… Sao em có thể nỡ để chết chứ? Em đến còn gì cả… Cho nên em chỉ muốn giữ lại những kỉ niệm đẹp nhất…”

      Bỗng nhiên, trong đầu Hoắc Thiên Kình vang lên những lời Úc Noãn Tâm đêm qua. Giọng của nàng tuyệt vọng cùng bất lực là thế, cứ như là nàng dần dần đau đớn chết lòng vậy.

      !

      tuyệt đối cho nàng rời khỏi !

      Bất luận là thế nào!

      Trong đôi mắt nhẫn xẹt qua tia đau đớn. cúi người xuống, thương mà hôn lên cái trán trơn bóng của nàng, tim lại vì câu đó mà giống như bị đập mạnh vào, rất đau lòng… nhưng lại càng thêm kiên định rằng buông nàng ra!

      Đôi măt đen thẳm của Hoắc Thiên Kình dần dần bị dịu dàng nồng nàn che lấp. cho phép những chuyện thế này xảy ra lần nữa, cho phép nàng chết, bởi vì nàng là là người mà muốn nắm tay suốt cuộc đời này.

      Tất cả đều chưa quá muộn, vừa đúng lúc…

      Khóe môi Hoắc Thiên Kình cong lên rất đẹp, ngay cả ánh mắt cũng hàm chứa ý cười chiều chuộng…

      Nàng là vợ của … suốt đời suốt kiếp!

      thừa nhận mình có lỗi với nàng, nhưng thế sao? có thể lớn tiếng với nàng rằng… khi đó làm như vậy là vì kìm lòng đậu! Cho dù nàng có muốn xuống tào địa phủ cũng cướp nàng lại từ tay của tử thần!

      thương mà hôn lên mặt nàng… Nàng lẳng lặng nằm ở đó, gương mặt xinh đẹp sáng lên như ngọc, ngọc sáng lấp lánh. Ánh dương nhàn nhạt tôn thêm vẻ trắng trẻo mịn màng của da thịt nàng, trắng như trứng vừa được bóc.

      Hương thơm dìu dịu của nàng khiến Hoắc Thiên Kình chỉ cảm thấy chóp mũi ngừng có mùi thơm lơ lửng, vấn vương tan. gương mặt tuấn lên nụ cười trìu mến…

      “Noãn… mau tỉnh lại . Lần này bất luận em có hận thế nào nữa cũng buông tay!” Hoắc Thiên Kình vén lấy lọn tóc ngực nàng, đôi mắt sáng lên như sao, rực rỡ lấp lánh…

      Úc Noãn Tâm ngủ giấc này rất dài, mấy canh giờ trôi qua mà vẫn chưa tỉnh lại. Trong khoảng thời gian này, mẹ của Hoắc Thiên Kình lại đến chuyến nữa, dặn dò mấy câu rồi lại về.

      Hoắc Thiên Kình gần như rời khỏi giường nàng bước, lẳng lặng mà chờ đợi nàng tỉnh lại. Giờ khắc này, giống hệt như người chồng thâm tình, trông nom người vợ bị thương của mình…

      Ánh dương vào buổi sáng dần chuyển thành ánh nắng trưa, lại từ buổi chiều chuyển thành ánh hoàng hôn ấm áp…

      Hoắc Thiên Kình nắm lấy bàn tay nhắn, mềm mại xương của nàng, lưu luyến mà hôn lên nó, trong mắt tích tụ tình cảm dịu dàng chưa từng có.

      bé ngốc, nếu em còn chịu tỉnh lại ngày mai chỉ có thể đẩy em vào giáo đường thôi…”

      cười , sau đó cúi đầu, nhàng vào bên tai nàng: “ nhất định phải cưới em rồi, cho nên dù tỉnh em cũng phải gả cho , nghe thấy ?”

      nghiêng người xuống, lướt qua đôi môi mềm mại của Úc Noãn Tâm, rồi lại cảm thấy chưa nhấm nháp đủ nên vươn lưỡi ra trêu đùa miệng nàng…

      Mặc dù Úc Noãn Tâm hôn mê nhưng dù sao hơi thở cũng bị đoạt lấy, hàng mi dài dường như vô thức run run lên.

      “Noãn…” Đôi mắt lập tức toát ra vẻ vui mừng.

      thanh rất tự nhiên, Úc Noãn Tâm vô thức ưm tiếng theo bản năng, mi mắt khẽ run run, từ từ mở rèm mi lên…

      Những đường nét cứng ngắc gương mặt Hoắc Thiên Kình bỗng trở nên mềm mại, đôi mắt sâu thẳm cực kỳ vui vẻ…

      “Noãn, em tỉnh rồi sao.”

      Úc Noãn Tâm giống như là người mộng du, trong nhất thời còn chưa kịp thích ứng với gương mặt tuấn gần như kế sát vào mình kia. lúc sau giọng có chút khàn khàn kia mới vang lên…

      “Đây là đâu…”

      Hỏi xong, nàng thử động đậy thân thể. Ngay lập tức, Hoắc Thiên Kình vội vàng đỡ nàng dậy, điều chỉnh đầu giường cho phù hợp.

      “Đây là bệnh viện, em bị ngất …” Giọng trầm thấp lộ ra vẻ nuông chiều nàng.

      “Bệnh viện?”

      Úc Noãn Tâm nhìn xung quanh lượt, ngẩng đầu liền thấy túi nước biển truyền xuống, tay kia vừa muốn nâng lên bị tay giành trước bước…

      “Có phải đầu hơi đau ? Em ngủ rất lâu rồi…”

      cực kỳ săn sóc mà xoa xoa thái dương cho nàng. Hôn mê quá lâu, ngay cả người khỏe mạnh cũng phải choáng váng chứ huống chi là nàng.

      Sức ấn nhàng đầu làm nàng cảm thấy thoải mái. Lúc này, nàng cảm giác cơ thể như bay bổng, cũng cảm thấy rất lười nhác. Ánh chiều tươi đẹp từ cửa sổ sát đất tiến vào, chiếu lên tấm thảm trắng tinh trong phòng. Sắc trắng xung quanh phối hợp với hương hoa thoang thoảng khiến Úc Noãn Tâm cảm thấy như rất lâu, rất lâu vậy…

      xảy ra chuyện gì? Sao nàng lại ở bệnh viện? Mà người đàn ông trước mắt dịu dàng gần như làm cho nàng nhận ra…

      Bỗng nhiên, trong đầu nàng lên cái đêm mưa sa gió giật ấy, cũng lên hình ảnh nàng từ cao rơi xuống!

      Những kí ức đau khổ kia lại lập tức vây lấy nàng!

      Nàng nhìn người đàn ông trước mắt…

      Vẫn quần áo tối màu như thường ngày, nhưng gương mặt tuấn lại có chút lạnh lùng nào, vẻ dịu dàng cùng ấm áp tràn đầy trong mắt , khiến cho mỗi lần nàng nhìn thấy lại kìm lòng được mà bị lạc vào…

      Nhưng mà…

      Nàng có muốn trốn tránh thế nào nữa, trốn tránh hơi thở của , trốn tránh nụ cười của , thế nhưng cuối cùng nàng vẫn thể chết , cuối cùng vẫn tiếp được cơ thể của nàng.

      Đôi mắt trong trẻo của nàng dần dần nổi lên vẻ đau đớn…

      Hoắc Thiên Kình dễ dàng nhận thấy ánh mắt từ từ chuyển lạnh của nàng, nhưng vẫn tươi cười như cũ, cố ý xem những chuyện xảy ra tối hôm đó. đưa tay vỗ vết thương cánh tay nàng, trong mắt chứa vẻ đau lòng.

      Khi ngón tay thô nhám khẽ lướt qua da thịt mềm mại

      Nàng vì hơi ngứa mà run lên, nén được mà thở ra, cơ thể vô thức mà co lại…

      “Đúng là bé nhạy cảm…”

      Hoắc Thiên Kình mỉm cười, đến gần nàng, để sát vào chóp mũi nàng, ánh mắt lại rất nghiêm túc…

      “Noãn, nhìn !”

      Câu như ra lệnh nhưng lại mê hoặc như thuốc phiện làm cho Úc Noãn Tâm muốn nhìn cũng khó. Đôi mắt trong hơi gợn sóng, lại có vẻ rất phức tạp.

      “Em có thể hận cả đời này, nhưng… thể rời xa !”

      Lòng nàng như bị va đập mạnh, Úc Noãn Tâm khó nhận ra vẻ cố chấp cùng nghiêm túc trong mắt .

      lâu, khí gần như ngưng đọng lại, rốt cuộc môi nàng cũng run run…

      “Đối với em mà … chết là cách giải quyết tốt nhất…”

      được!”

      Hoắc Thiên Kình xoay mặt của nàng qua, nụ cười mặt biến đâu mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc. “Cho dù em ích kỷ cũng được, quyết để cho những chuyện thế này xảy ra lần nữa!”

      “Tại sao… chịu buông tha cho em?” Úc Noãn Tâm nhìn , trong mắt toàn là vẻ thê lương.

      rất ích kỷ, lẽ nào hiểu được cái gì là “đau thương chết lòng” sao?

      Hoắc Thiên Kình có trả lời nàng ngay, ngược lại cúi đầu xuống, đôi môi mỏng hàm chứa thâm tình mà phủ lên môi nàng, rất cẩn thận, giống như là con bướm hút phấn hoa vậy. lúc sau mới quyến luyến thôi mà buông nàng ra…

      Bàn tay ấm áp kéo tay nàng qua, mạch dẫn dắt nó xuống bụng nàng, nhàng phủ lên đó…

      “Noãn, xin lỗi em, cả đời này cũng buông em ra… nghĩ, cục cưng cũng hy vọng ba mẹ nó chia tay…” Giọng trầm trầm có vẻ rất nghiêm túc, trong giọng điệu quan tâm lại che giấu được vẻ khoe khoang tự hào!

      Úc Noãn Tâm bỗng trợn tròn mắt, nhìn ngay xuống bàn tay ấm áp phủ lấy bụng nàng…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :