1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy ngày ân ái - Ân Tầm ( 173C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hồi 2 Chương 4 : Trò diễn ngược.

      Đông đảo các nữ minh tinh, đoạt giải hay đoạt giải đều đứng trước ánh đèn chớp huỳnh quang, ra rức phô bày vẻ phong tình của mình, mỗi nụ cười đều mang vẻ tự tin sắc sảo.

      Các phóng viên đứng chen chúc, nêm chật trong hành lang. Lúc Úc Noãn Tâm và Tiểu Vũ ra khỏi đại sảnh vừa vặn nhìn thấy Tiểu Dung cầm giải thưởng, cười nhìn quanh, trả lời phỏng vấn của các phóng viên.

      tia ảm đạm lướt qua mắt nàng…

      đúng là ứng với câu “Thắng làm vua, thua làm giặc”!

      “Tiểu Vũ, chúng ta thôi!” Úc Noãn Tâm cúi đầu , vừa đeo kính râm lên.

      “Ui, phải đây là Úc Noãn Tâm chứ? Mới sớm vậy muốn rời khỏi rồi sao?”

      Tiểu Dung sắc bén nhìn nàng, bước ba bước tới trước mặt nàng, các phóng viên lập tức vây chặt quanh hai người như nêm.

      Úc Noãn Tâm nhìn ta, nở nụ cười thản nhiên bên môi, nàng làm sao lại thể biết tâm tư của Tiểu Dung chứ.

      “Noãn Tâm, thực ngại quá, em khởi nghiệp muộn hơn chị, sau này còn phải nhờ chị chiếu cố cho em nhiều hơn!” Tiểu Dung vừa vừa cười cách cố tình.

      “Đâu có, giải thưởng ngày hôm nay hoàn toàn chứng minh thực lực của em rồi, sau này chị còn phải học tập em mới đúng, trong diễn ngoài diễn – em đều làm tốt cả!” Trong lời của Úc Noãn Tâm lộ ý tứ, nàng nở nụ cười rộng rãi thành thục trước ánh đèn huỳnh quang.

      Tiểu Dung ngờ nàng lại như vậy, giật mình trong chốc lát, rồi vội vàng : “Ai nha, cho dù thế nào nữa, có chị có thành công của em ngày hôm nay, chị mới là nữ diễn viên chính mà!”

      “Đúng vậy đúng vậy, Noãn Tâm, lần này chỉ được đề cử, có cảm tưởng gì chăng?” Các phóng viên đều hiếu kỳ hỏi thăm, máy ảnh đều chiếu thẳng vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Noãn Tâm.

      sao, khả năng thua kém người khác phải trau dồi tăng cường khả năng diễn xuất của mình hơn nữa, Tiểu Dung thể rất xuất sắc nổi bật, đúng các bạn?” ÚC Noãn Tâm khôn khéo chuyển dời chủ đề chính của câu chuyện.

      “Đúng vậy…” Các phóng viên nhìn ra cơn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa hai người, tất cả đều tươi cười hăm hở.

      Tiểu Dung chỉ cười mà như cười, nhìn Úc Noãn Tâm

      Đúng lúc đó…

      “A, Ngu Ngọc ra kìa, mau lên…”

      phóng viên kêu lên, toàn bộ các phóng viên khác đều lập tức chạy như ong vò vẽ về phía bên kia, muốn nhìn thấy phong thái của ảnh hậu.

      Cả đám đông cùng lúc chen chúc ầm ĩ khỏi, Úc Noãn Tâm bị đẩy sang bên.

      Thể xác và tinh thần bất ổn, lại giày cao gót, bị người đụng phải, cả người nàng đều đổ ngã sang bên.

      “Noãn Tâm, cẩn thận nha…” Tiểu Vũ hoảng hốt thét lên, nhưng làm gì được vì cũng bị đoàn người đẩy sang bên kia.

      Úc Noãn Tâm chuẩn bị tâm lý ngã xuống đất trước mặt giới truyền thông, đúng lúc này, bên hông ấm áp, sau khắc, cả người nàng tiến vào trong lồng ngực cứng rắn mà ấm áp của người…

      “A…” Nàng vội vã quay đầu lại, nhưng lại nhìn thẳng vào đôi mắt đen có vẻ trêu chọc.

      Ngực Úc Noãn Tâm cứng lại… là Hoắc Thiên Kình!

      Khí tức lạnh lùng nam tính tỏa ra từ người bên cạnh, nàng khó mà nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ vững vàng của .

      “Cảm ơn ngài!” Úc Noãn Tâm khẽ run chút, vội vã đứng dậy lời cảm tạ.

      Trái tim lại bất giác nảy lên, chỉ đơn giản là tim đập nhanh, mà là loại sợ hãi hiểu được!

      có việc gì chứ?” Người đàn ông nhếch miệng, giọng trầm thấp như rượu ngon thơm thuần, cặp mắt sâu thẳm chăm chú nhìn vào khuôn mặt mịn màng của nàng

      Úc Noãn Tâm vội vàng nhìn xuống, nhàng lắc đầu, “ có việc gì!”

      Hơi thở của người đàn ông bỗng chốc ngay sát đỉnh đầu nàng, gương mặt tuấn cương nghị của người đàn ông sắp tiến tới gần chóp mũi nàng dừng lại.

      “A—— ” Úc Noãn Tâm kêu kinh hãi tiếng, muốn lùi về sau lại bị bức tường đằng sau ngăn lại.

      Người đàn ông thản nhiên cười, cuồng ngạo cười dứt, trong mắt mang theo chút cương quyết bất cần, “ Hình như em rất sợ tôi?”

      Giọng của lọt vào trong tai, vốn dĩ nghe rất êm tai nhưng đối với nàng lại là loại hành hạ giày vò.

      , tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi… Cảm tạ ngài giúp đỡ!” Úc Noãn Tâm quay đầu , .

      Nụ cười trầm thấp thoát ra từ cổ họng của , “Tôi cho rằng —— lời cảm ơn phải xem ánh mắt thành khẩn của đối phương.

      “A?” Úc Noãn Tâm liếc nhìn sang, nhưng lại rơi vào cặp mắt mang theo ánh cười nhạt lạnh lùng.

      “Mau nhìn kìa, kia phải là Hoắc Thiên Kình sao? Trời ạ… mau lên”, kêu lên tiếng sợ hãi, các phóng viên chen chúc tiến lên, lập tức xông tới, giơ máy ảnh nhao nhao lên.

      Úc Noãn Tâm thoáng chốc nhíu mày, giờ khắc này, động tác của hai người quả thực có chút ám muội

      “Thiên Kình…” Đúng lúc này, Ngu Ngọc xuất , kéo theo tất cả chú ý của mọi người.

      Chỉ thấy ta trang nhã lên phía trước, mặt mang nét cười mê hoặc chúng sinh, đưa cánh tay khoác lên tay Hoắc Thiên Kình. “Thiên kình, ra ở chỗ này, làm hại em tìm mãi!”

      Giọng của ta hết sức ngọt ngào, mang theo chút nũng nịu làm say lòng nam giới.

      Hoắc Thiên Kình nhìn Úc Noãn Tâm ở trong lòng, miệng hơi cười cười, sau đó đĩnh đạc đứng thẳng, dáng người lừng lững to lớn, tức khắc trở thành đối tượng tập trung của các phóng viên, quan trọng hơn là, hôm nay bọn họ lại thấy được ông trùm có quyền lực tột đỉnh của thương giới, lẽ nào tất cả tin đồn đều là thực ?

      Máy ảnh càng ngừng chớp lóe, dáng hình xứng đôi của hai bọn họ dường như bị thêm vào người Úc Noãn Tâm.

      “Hoắc tiên sinh, ngài xuất ở đây có phải là do đặc biệt đến tham gia lễ trao giải của tiểu thư Ngu Ngọc hay ?”

      “Hoắc tiên sinh, xin hỏi ngài cùng Ngu Ngọc tiểu thư có quan hệ gì?”

      “Hoắc tiên sinh, bên ngoài nghe đồn rằng quan hệ giữa ngài và tiểu thư Ngu Ngọc dường như tầm thường, lần này ngài lại xuất ở đây, có phải ám chỉ tin tức đó là chăng?”

      “Hoắc tiên sinh, vừa thấy ngài cùng Úc Noãn Tâm tiểu thư rất thân quen, xin hỏi các ngươi hai người là có quan hệ gì?”

      Các phóng viên bắt đầu nhao nhao lên hỏi. Úc Noãn Tâm đứng bên cạnh, vẻ mặt có vẻ xấu hổ.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hồi 2 ( Chương 5 )


      Trong lúc nhất thời, tình hình có vẻ hơi giằng co, các phóng viên đều như là uống phải thuốc kích thích, dường như thể rời , Úc Noãn Tâm xấu hổ, Ngu Ngọc hoài nghi, còn vẻ mặt Hoắc Thiên Kình lại chút biểu tình

      ngại quá, các vị phóng viên bằng hữu, Hoắc tiên sinh thể trả lời bất cứ vấn đề gì!” Lúc này, mấy người mặc trang phục vệ sĩ ra ngăn cản mọi người xung quanh, đứng hai bên trái phải của Hoắc Thiên Kình cách chuyên nghiệp.

      “Hoắc tiên sinh, xin lỗi, chúng tôi đến chậm”

      Hoắc Thiên Kình khẽ nhấc tay cắt ngang lời của vệ sĩ, vẻ lạnh lùng ngập tràn trong đáy mắt

      Thế nhưng, các phóng viên làm sao lại buông tha được cơ hội khó gặp để làm chuyện, vị phóng viên trong số đó tinh mắt đảo qua cổ Úc Noãn Tâm, ánh mắt sáng ngời…

      “Úc tiểu thư, nếu như nhìn lầm chiếc vòng hột xoàn đeo chính là chiếc vòng “Wye Boltzmann” vừa bán ra tại phiên bán đấu giá ở London ngày hôm nay có phải ? Nghe là chiếc vòng cổ này trị giá 95 vạn USD, xin hỏi chiếc vòng cổ này từ đâu mà có?

      Phóng viên vừa dứt lời, các phóng viên khác đều cả kinh, các máy quay máy ảnh đều chiếu thẳng vào Úc Noãn Tâm.

      Chiếc vòng hột xoàn ngừng lấp lánh ánh phản chiếu trước máy ảnh, lộ ra vẻ đẹp rực rỡ, làm tất cả mọi người nhịn được tán thưởng.

      Úc Noãn Tâm ngây ngẩn cả người, tay nàng theo bản năng ôm lấy cần cổ trắng ngần, dùng ánh mắt khó tin hướng về người đàn ông cao lớn – chiếc vòng cổ này là tự đeo lên cổ nàng.

      Chín mươi lăm vạn… USD? (*gần 1 triệu USD ~~ giỡn chăng T_T )

      Trời ạ!

      giỡn chơi sao? Bây giờ nàng đeo cổ chiếc vòng “Wye Boltzmann” giá trời được bán đấu giá? Làm sao có thể? Nếu quả thực là đúng vậy, người đàn ông này làm sao lại có thể vung tay hào phóng như vậy?

      có quen nàng!

      Trong lúc nàng biết làm thế nào để trả lời thỏa đáng, Hoắc Thiên Kình nhíu chặt đôi lông mày, có ý kiến phản đối, lệnh vệ sĩ mở đường ở phía trước, sải bước theo lối ra, Ngu Ngọc thấy thế sau, sắc mặt cứng ngắc nhìn thoáng qua Úc Noãn Tâm, rồi cũng bước theo sau.

      “Ai, Hoắc tiên sinh….”

      “Ngu ngọc tiểu thư……”

      Các phóng viên như đám ong vò vẽ theo sát ra ngoài.

      Úc Noãn Tâm ngây ngốc đứng ở nơi đó, nhìn bóng dáng to lớn lừng lững dần dần rời xa, trong lúc nhất thời, đầu óc trống rỗng…

      Đây… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      Tay nàng chỉ nhàng chạm lên vòng cổ, đầu ngón tay lại lần nữa truyền đến cảm giác lạnh như băng, tựa như ánh mắt cuồng ngạo mà băng lạnh của người đàn ông kia, hay có lẽ như… ánh mắt căm hờn của Ngu Ngọc trước khi rời nhìn lên người nàng.

      Nghĩ tới đây, nàng khỏi rùng mình cái!

      “Noãn Tâm, ra em ở chỗ này, tiểu tổ tông, em làm chị tìm hụt hơi!” Từ chỗ quẹo , Tiểu Vũ chạy tới, thở gấp gáp.

      “Được rồi, Noãn Tâm, ngươi có thấy Hoắc tiên sinh ?”

      “A? A…”Úc Noãn Tâm giật mình chút, mở miệng , “… vừa mới khỏi…”

      “Cái gì?” Tiểu Vũ sợ tái mặt, nôn nóng đến mức rối tinh rối mù. “Ai nha, Noãn Tâm, tại sao em lại giữ lại?”

      “Em?” Úc Noãn Tâm như là nghe được chuyện lạ đời, chỉ vào mặt mình, “Giữ lại?”

      “Đúng vậy, lẽ nào em biết đây là cơ hội hiếm có sao?” Tiểu Vũ quả thực đau lòng đến tê tâm liệt phế, “Chị tra qua danh sách, ra là Hoắc tiên sinh phải tham gia tiệc tối của lễ trao giải, tại sao mà lại rời ?”

      Úc Noãn Tâm hạ mắt, giọng “Em làm sao mà có bản lĩnh giữ lại được…”

      Tiểu Vũ than tiếng, “Ai, chị vốn muốn mượn buổi tiệc tối nay để giới thiệu em làm quen với Hoắc tiên sinh, giờ xong rồi, kế hoạch đều nhỡ hết cả!”

      “Bỏ , Tiểu Vũ…Em vẫn còn chưa cân nhắc kỹ!” Giọng Úc Noãn Tâm yếu ớt mệt mỏi, dáng người mảnh khảnh lên vẻ uể oải

      Sau vụ “Giải thưởng tài năng mới” bị đổ bể, toàn bộ kế hoạch tuyên truyền của Úc Noãn Tâm đều tạm đình lại, ngược lại nữ diễn viên chính thứ hai – Tiểu Dung lại thế lên như nước, ngừng tiếp nhận hợp đồng, hơn nữa còn có ý tiến quân đến làng nhạc.

      Đối mặt với tất cả mọi việc, Úc Noãn Tâm tựa hồ vân đạm phong khinh, giới giải trí chính là như vậy, vinh quang chỉ là trong đêm, ngược lại người đại diện của nàng – Tiểu Vũ mỗi ngày đều lo lắng vạn phần, ngừng dùng mọi cách thức để mở ra cục diện mới cho Noãn Tâm.

      Ngoại trừ Tiểu Vũ, còn có người vẫn như trước, nhớ mãi Úc Noãn Tâm thể quên, đó chính là nhà đầu tư – Cổ tiên sinh, cứ ba ngày hai lần lão ta lại muốn tìm cơ hội thân cận gần gũi.

      “Noãn Tâm, Noãn Tâm à…” khuya như vậy, Tiểu Vũ còn gõ cửa nhà Noãn Tâm, mang theo vẻ mặt hưng phấn.

      “Tiểu Vũ, chị làm sao vậy?” Úc Noãn Tâm mời vào phòng khách xong, đưa cho ly nước

      Tiểu Vũ xem ra vui mừng đến điên rồi, lập tức lấy ra thứ gì đó từ trong túi, nhét cào trong tay Úc Noãn Tâm, “Đây, cái này là đưa cho em!”

      “Đây là?” Úc Noãn Tâm nghi hoặc nhìn tập văn kiện trong tay, nhàng mở ra, sau khắc, đôi mắt đẹp lại trừng lớn.

      “Tiểu Vũ, đây…”

      “Noãn Tâm, vận em thực đến rồi, Ngu Ngọc tự nhiên lại tự mình mời em diễn vai đối thủ, làm nữ diễn viên thứ chính trong phim của ta! Emxem xem, đây là hợp đồng ký ước!” Tiểu Vũ vui sướng bừng bừng .

      “Chị cái gì? Ngu Ngọc mời?” Úc Noãn Tâm sửng sốt, đây… thế nào lại có khả năng này? Nàng cùng Ngu Ngọc này trước nay chưa từng có bất kỳ liên hệ nào.

      “Đương nhiên, Noãn Tâm, còn hoài nghi gì nữa, chị đoán rằng, bọn họ nhất định xem qua tài diễn xuất của em, cho nên mới hợp tác với em, hơn nữa lần này chính Ngu Ngọc mở miệng, đạo diễn dám nể tình!” Tiểu Vũ .

      Úc Noãn Tâm nhíu mày, nàng có hưng phấn như Tiểu Vũ, ngược lại trong lòng dấy lên tia bất an, xem lại hợp đồng chút, điều kiện quả thực rất hậu đãi

      “Yên tâm , Noãn Tâm, bộ phim truyền hình này trước sau đều tuyên truyền rất mạnh mẽ, tài chính đầu tư rất hùng hậu, quan trọng nhất là…” Tiểu Vũ sát lại gần Úc Noãn Tâm, giọng trở nên cực kì thần bí…

      chừng em có thể lợi dụng cơ hội lần này để tiếp cận Hoắc Thiên Kình!”

      Úc Noãn Tâm giật mình…

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hồi 2 Chương 6 :Gây khó dễ

      Lịch trình đựơc bố trí dày đặc. Sau khi ký hợp đồng, sau hàng loạt căng thẳng, hồi hộp, Úc Noãn Tâm chính thức quay những thước phim đầu tiên

      Trong phòng thay trang phục, Ngu ngọc khoác người chiếc váy tuyệt đẹp. Chất liệu của nó là loại tơ lụa thượng đẳng, vô cùng mềm mại, được thiết kế dành riêng cho ta, mà khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng của nàng cũng do những bậc thầy bậc nhất thế giới thủ bút.

      Nàng là diễn viên hấp dẫn, có khí phách của diễn viên ngôi sao trong làng giải trí.

      “Ngu tỷ tới rồi đó sao, tốt, tốt, chúng ta lập tức bắt đầu.” Đạo diễn vừa thấy Ngu Ngọc lập vội vàng tiến đến cười tươi như hoa.

      “Ừ,được rồi , Úc Noãn Tâm đâu? Thế nào lại thấy ta vậy?” Ngu Ngọc đảo mắt, nhìn quanh lượt. Đôi mắt đẹp lộ ra tia bất mãn

      Đạo diễn vừa nghe thấy vậy, lập tức hắng giọng quát to: “Úc Noãn Tâm, Úc Noãn Tâm. Còn chưa hoá trang xong sao? Tại sao lại thế? Tưởng mình là người tai to mặt lớn hay sao mà muốn Ngu tỷ chờ..”

      quát thấy bàn tay ngọc nhắn, trắng nõn vén màn che lên.

      Úc Noãn Tâm mặc hóa trang bước ra ngoài. thân y phục lụa trắng, sắc mặt như bạch ngọc, nhan sắc kiều tựa như hoa buổi sớm, trang sức vô cùng đơn giản mà thanh cao thoát tục. cổ nàng chỉ đeo chuỗi ngọc trai phát sáng nhàn nhạt, ánh lên tương xứng với sắc mịn màng như ngọc mài của nàng.

      Tóc dài chỉ buộc đơn giản, qua loa, buông hờ hững vai. Nàng trời sinh khí chất thanh cao, sau khi mặc trang phục cổ trang vào, quả thực khiến toàn trường quay đều ngừng thở.

      “Đạo diễn, Ngu tiểu thư, tôi có ý gì đâu, vừa nãy thấy chuỗi ngọc đâu cả, vừamới tìm lại được…..” Úc Noãn Tâm tiến đến. giọng đầy áy náy

      “A, vấn đề, vấn đề gì, sao là tốt rồi”. Thái độ của đạo diễn lập tức thay đổi trăm tám mươi độ, hai con mắt sáng rực nhìn Úc Noãn Tâm

      chỉ riêng mình đạo diễn mà hầu như nhân viên xung quanh cũng bị vẻ đẹp kinh diễm của nàng hấp dẫn.

      Ngu Ngọc vốn bất mãn, lại thấy trang phục Úc Noãn Tâm hơn mình, ta khỏi lo nghĩ Úc Noãn Tâm cứ như vậy cướp giật danh tiếng của mình.

      “Ai cho mặc đồ trắng?” Tiếng gay gắt cắt ngang bầu hông khí.

      “A, Ngu tỷ, khí chất Úc tiểu thư tương đối hợp với màu trắng, tôi chính là người chọn bộ trang phục này !” Nhà tạo mẫu nhanh chóng bước lên phía trước .

      “Đổi lại.” Giọng của Ngu Ngọc lộ ra bực bội tột độ.

      “Nghe tôi Ngu tỷ à, ấy mặc bộ váy này rất hợp, cứ để nguyên thế này lên hình có được hay ?” Đạo diễn lập tức tiến đến cười làm lành.

      “Để nguyên như vậy quay phim ư? Ông tốt nhất nên ràng đâu mới là diễn viên chính, chẳng lẽ mắt ông để đầu hay sao mà thấy màu sắc quần áo của ta đối chọi hoàn toàn với tôi?” Ngu Ngọc càng càng lớn tiếng, ra sức quát to át . “…..”

      ta chỉ thẳng vào mặt nhà tạo mẫu mà quát. “Thay ngay cho ta bộ trang phục xanh biếc”

      “Việc này……” Nhà thiết kế vừa muốn , lại bị Úc Noãn Tâm cắt ngang :

      “Bỏ , tôi đổi!”

      “Ôi trời, vậy tốt rồi, Ngu tỷ nên tức giận. Còn lập tức thay đồ.” Đạo diễn thấy Úc Noãn Tâm có ý kiến gì, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng giỡ xuống được.

      cũng muốn thấy các nữ diễn viên xảy ra tranh chấp phim trường.

      Chẳng bao lâu sau, Úc Noãn Tâm thay chiếc váy thứ hai bước ra

      Lần này đúng là chiếc váy màu xanh biếc , mái tóc dài đen huyền vấn lên, đựợc giữ bằng trâm hoa rủ xuống vài sợi tua rua.Với chiếc váy màu xanh này, Úc Noãn Tâm tựa như mưa lá sen, như sương giăng sơn, có vẻ trữ tình, nhàng phiêu dật kỳ ảo nên lời. Hai cánh tay trắng nõn như ngọc hơi có ánh xanh xanh, dường như trong suốt.

      “Úc tiểu thư, thực xinh đẹp , cho dù mặc gì người khác cũng thể dời mắt được!” gã nhân viên trong đó nhịn được lên tiếng ca ngợi.

      “Đâu có, đó là do kỹ thuật của nhà tạo hình cao mà!” Úc Noãn Tâm khiêm tốn nở nụ cười, nhìn về phía đạo diễn, “Đạo diễn, có thể bắt đầu rồi chứ?”

      Đạo diễn thiếu chút bọ lạc mất trong hai lúm đồng tiền như hoa của nàng, nghe thấy nàng hỏi bỗng giật mình: “A, bắt đầu, có thể bắt đầu được rồi!”

      Ngu Ngọc thấy vậy , trong lòng càng thêm bất an, bàn tay nhanh chóng nắm lại cứng ngắc

      “Thâm cung kế, màn ……………….ACTION!” Đạo diễn vừa hô bắt đầu,Úc Noãn Tâm hồi hộp nhập vai vào cảnh quay.

      “Thâm Cung Kế” kể về cuộc sống thứ hai của hoàng hậu thứ hai của nhà Đại Hán – Trương Yên. Bà là con của tỷ tỷ của Huệ Đế – công chúa Lỗ Nguyên, tức chính là cháu đằng ngoại của Huệ Đế, năm mười hai tuổi Huệ Đế trở thành trượng phu của bà.

      Lịch sử ghi chép lại rằng Trương hoàng hậu trời sinh kiều diễm, thoát tục, khí chất trầm tĩnh, thanh tao, đặc biệt là tình sâu nặng suốt đời, cách nào tiêu tan, người đời sau gọi bà là “Hoa Thần”.

      Lần này, Ngu Ngọc diễn là Trương Hoàng hậu “Hoa thần”, còn Úc Noãn Tâm lại diễn vai Châu Nhi – tỷ muội tốt của bà, nhưng rốt cục sau này vì quyền lực mà trở nên tham lam, hung hiểm, bất chấp mọi thủ đoạn để hãm hại Trương hoàng hậu.

      Cảnh đầu của bộ phim, chọn phương pháp hồi tưởng trở lại….

      Dưới hoa lê, gió thoảng qua, Ngu Ngọc trong vai Trương hoàng hậu diễn vẻ mặt u buồn của Trương hoàng hậu.

      “Châu Nhi, ngươi là tỷ muội tốt của ta nhiều năm, nghĩ tới……..ngươi lại vì quyền quý mà tiếc trả giá tất cả…ngươi…”

      “Tỷ tỷ —— “

      Úc Noãn Tâm với kỹ thuật diễn chuyên nghiệp, nháy mắt liền biến thành Châu Nhi – kẻ làm người khác vô cùng chán ghét. “Ngày hôm nay ta còn gọi ngươi tiếng tỷ tỷ vì còn nghĩ đến tình cảm xưa ! ngại cho ngươi biết, quyền lực ta cũng muốn mà trái tim hoàng đế ta cũng cần!”

      “Cái gì?……. Châu Nhi , ngươi quả thực điên rồi!” Trương hoàng hậu nhìn nàng thể tin nổi, tiến lên.

      “Điên rồi? Ha ha………” Châu nhi cười to, “Chỉ có nữ nhân ngu ngốc như ngươi vẫn u mê trong mộng ảo, lẽ nào —— ngươi nhận ra trái tim hoàng đế còn có bóng hình ngươi? Trong mắt chỉ có mình Châu Nhi ta, mà hằng đêm ngủ bên cạnh cũng chỉ là mình Châu nhi ta !”

      “ Ngươi…….” Trương hoàng hậu mặt mày biến sắc rồi đột nhiên vung tay lên…

      “Ba —— “

      Chỉ nghe thanh vang lên, cái tát như trời giáng đánh vào khuôn mặt mịn màng của Úc Noãn Tâm trước mắt bao người

      “CUT!’

      Đạo diễn vô cùng hoảng hốt, lập tức hô dừng lại. Hiển nhiên là các nhân viên làm việc ở đây đều bị hành đông vừa rồi của Ngu Ngọc doạ cho khiếp sợ.

      Úc Noãn Tâm nhàng bưng tay che mặt, thể tin nổi mà nhìn Ngu Ngọc.

      Đạo diễn liền tới, “Ngu tỷ à, chị làm gì vậy? Trong kịch bản làm gì có cảnh bạt tai đâu!”

      Ngu Ngọc liếc nhìn Úc Noãn Tâm , trong mắt lên tia chán ghét, có chút ý xin lỗi nào, chỉ lạnh câu. “Tôi cho rằng tình huống này nên xử lý như vậy!”

      “A?”

      Đạo diễn giật mình sửng sốt, vội vã : “Ngu tỷ, phải như vậy, chị diễn vai Trương hoàng hậu tích cách nhàng, hiền lành, rộng lượng, sao có thể có hành động như vừa rồi được!”

      “Vì sao thể?”

      Ngu Ngọc cao ngạo nhìn đạo diễn, từng câu từng chữ: “Mặc dù trong lịch sử Trương hoàng hậu là hồng nhan bạc mệnh, nhưng bà ta có thể từng bước giành lại quyền quý, phản kháng lại số mệnh. Nhìn thấy tỷ muội tốt Châu nhi của mình vì danh lợi mà trở nên nhẫn tâm, biến thành kẻ vô cảm, Trương hoàng hậu đau lòng tát ta bạt tai có gì là sai ? Tôi thấy có gì trái với lẽ thường cả.

      “Ối trời Ngu tỷ……….” Đạo diễn vẻ mặt bất đắc dĩ, đầy khó xử. “Chị làm như vậy tôi khó xử trước mặt tổ biên kịch.”

      “Đủ rồi!”

      Mặt Ngu ngọc càng hài lòng, “Nếu như biên kịch đồng ý với những thay đổi mà tôi tôi cũng diễn nữa. Đạo diễn, ngại cho ông biết, sau này tôi cũng dựa vào chính cảm giác của mình mà gia thêm vài hành động.”

      “Việc này —— “

      “Ngày hôm nay ông hãy suy nghĩ về vấn đề này , suy nghĩ kỹ chút rồi sớm thông báo lại cho tôi!” Ngu Ngọc quay thẳng , nét mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo ra khỏi nơi diễn.

      Thực là buồn cười, chỉ là cái tát, có cần đến mức như vậy ? Úc Noãn Tâm nàng chỉ là diễn viên , dù đạo diễn biết Ngu Ngọc cố ý gây khó dễ cho nàng thế nào chứ? Nàng tin chỉ vì kẻ vô danh như nàng mà ông ta dám đắc tội với ảnh hậu này.

      Úc Noãn Tâm !

      Lúc nàng nhìn thấy ta và Hoắc Thiên Kình song song cùng xuất hiên, ngực nàng dâng lên cảm giác vô cùng bất an, như nguy hiểm cận kề bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống. Phải rằng, nàng là người phụ nữ ở bên cạnh Hoắc Thiên Kình lâu nhất, nếu Hoắc Thiên Kình để ý tới Úc Noãn Tâm lý nào nàng lại phát ra được.

      Thế nhưng cái vòng đeo cổ kia giải thích sao đây?

      Tuy Hoắc Thiên Kình luôn hào phóng với đàn bà của mình, nhưng vung tay đến mức với cả phụ nữ xa lạ chứ?

      Còn nữa — Ngu Ngọc phải thừa nhận rằng dung mạo Úc Noãn Tâm quả thực vô cùng tuyệt mỹ, dựa vào dung mạo này khiến Hoắc Thiên Kình chú ý là lẽ tất nhiên, nhưng bất luận như thế nào nàng đều phải đề phòng mới được

      “Ngu tỷ……. ai….” Đạo diễn luống cuống hồi, lúc này mới bấm máy chưa được vài phút mà bực bội rồi sao?

      Vậy sao được?

      “Đạo diễn!”

      Người quản lý của Ngu Ngọc lên phía trước, nhăn mặt lại : « Ông hẳn cũng biết thời gian của Ngu tiểu thư quý giá biết bao nhiêu, tôi van xin các ông lần sau nếu có đưa đưa kịch bản hoàn thiện tý lên được ? »

      xong, cũng quay lại mà luôn

      “Ấy, Ngu tiểu thư……” Đạo diễn thấy Ngu Ngọc xa, vẻ mặt đầy thất vọng.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hồi 2 Chương 7 (P1) : Gây khó dễ



      Lịch trình đựơc bố trí dày đặc. Sau khi ký hợp đồng, sau hàng loạt căng thẳng, hồi hộp, Úc Noãn Tâm chính thức quay những thước phim đầu tiên



      Trong phòng thay trang phục, Ngu ngọc khoác người chiếc váy tuyệt đẹp. Chất liệu của nó là loại tơ lụa thượng đẳng, vô cùng mềm mại, được thiết kế dành riêng cho ta, mà khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng của nàng cũng do những bậc thầy bậc nhất thế giới thủ bút.



      Nàng là diễn viên hấp dẫn, có khí phách của diễn viên ngôi sao trong làng giải trí.



      “Ngu tỷ tới rồi đó sao, tốt, tốt, chúng ta lập tức bắt đầu.” Đạo diễn vừa thấy Ngu Ngọc lập vội vàng tiến đến cười tươi như hoa.



      “Ừ,được rồi , Úc Noãn Tâm đâu? Thế nào lại thấy ta vậy?” Ngu Ngọc đảo mắt, nhìn quanh lượt. Đôi mắt đẹp lộ ra tia bất mãn



      Đạo diễn vừa nghe thấy vậy, lập tức hắng giọng quát to: “Úc Noãn Tâm, Úc Noãn Tâm. Còn chưa hoá trang xong sao? Tại sao lại thế? Tưởng mình là người tai to mặt lớn hay sao mà muốn Ngu tỷ chờ..”



      quát thấy bàn tay ngọc nhắn, trắng nõn vén màn che lên.



      Úc Noãn Tâm mặc hóa trang bước ra ngoài. thân y phục lụa trắng, sắc mặt như bạch ngọc, nhan sắc kiều tựa như hoa buổi sớm, trang sức vô cùng đơn giản mà thanh cao thoát tục. cổ nàng chỉ đeo chuỗi ngọc trai phát sáng nhàn nhạt, ánh lên tương xứng với sắc mịn màng như ngọc mài của nàng.



      Tóc dài chỉ buộc đơn giản, qua loa, buông hờ hững vai. Nàng trời sinh khí chất thanh cao, sau khi mặc trang phục cổ trang vào, quả thực khiến toàn trường quay đều ngừng thở.



      “Đạo diễn, Ngu tiểu thư, tôi có ý gì đâu, vừa nãy thấy chuỗi ngọc đâu cả, vừamới tìm lại được…..” Úc Noãn Tâm tiến đến. giọng đầy áy náy



      “A, vấn đề, vấn đề gì, sao là tốt rồi”. Thái độ của đạo diễn lập tức thay đổi trăm tám mươi độ, hai con mắt sáng rực nhìn Úc Noãn Tâm



      chỉ riêng mình đạo diễn mà hầu như nhân viên xung quanh cũng bị vẻ đẹp kinh diễm của nàng hấp dẫn.



      Ngu Ngọc vốn bất mãn, lại thấy trang phục Úc Noãn Tâm hơn mình, ta khỏi lo nghĩ Úc Noãn Tâm cứ như vậy cướp giật danh tiếng của mình.



      “Ai cho mặc đồ trắng?” Tiếng gay gắt cắt ngang bầu hông khí.



      “A, Ngu tỷ, khí chất Úc tiểu thư tương đối hợp với màu trắng, tôi chính là người chọn bộ trang phục này !” Nhà tạo mẫu nhanh chóng bước lên phía trước .



      “Đổi lại.” Giọng của Ngu Ngọc lộ ra bực bội tột độ.



      “Nghe tôi Ngu tỷ à, ấy mặc bộ váy này rất hợp, cứ để nguyên thế này lên hình có được hay ?” Đạo diễn lập tức tiến đến cười làm lành.



      “Để nguyên như vậy quay phim ư? Ông tốt nhất nên ràng đâu mới là diễn viên chính, chẳng lẽ mắt ông để đầu hay sao mà thấy màu sắc quần áo của ta đối chọi hoàn toàn với tôi?” Ngu Ngọc càng càng lớn tiếng, ra sức quát to át . “…..”



      ta chỉ thẳng vào mặt nhà tạo mẫu mà quát. “Thay ngay cho ta bộ trang phục xanh biếc”



      “Việc này……” Nhà thiết kế vừa muốn , lại bị Úc Noãn Tâm cắt ngang :



      “Bỏ , tôi đổi!”



      “Ôi trời, vậy tốt rồi, Ngu tỷ nên tức giận. Còn lập tức thay đồ.” Đạo diễn thấy Úc Noãn Tâm có ý kiến gì, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng giỡ xuống được.

      Chương 7 (P2) : Gây khó dễ


      Chẳng bao lâu sau, Úc Noãn Tâm thay chiếc váy thứ hai bước ra



      Lần này đúng là chiếc váy màu xanh biếc , mái tóc dài đen huyền vấn lên, đựợc giữ bằng trâm hoa rủ xuống vài sợi tua rua.Với chiếc váy màu xanh này, Úc Noãn Tâm tựa như mưa lá sen, như sương giăng sơn, có vẻ trữ tình, nhàng phiêu dật kỳ ảo nên lời. Hai cánh tay trắng nõn như ngọc hơi có ánh xanh xanh, dường như trong suốt.



      “Úc tiểu thư, thực xinh đẹp , cho dù mặc gì người khác cũng thể dời mắt được!” gã nhân viên trong đó nhịn được lên tiếng ca ngợi.



      “Đâu có, đó là do kỹ thuật của nhà tạo hình cao mà!” Úc Noãn Tâm khiêm tốn nở nụ cười, nhìn về phía đạo diễn, “Đạo diễn, có thể bắt đầu rồi chứ?”



      Đạo diễn thiếu chút bọ lạc mất trong hai lúm đồng tiền như hoa của nàng, nghe thấy nàng hỏi bỗng giật mình: “A, bắt đầu, có thể bắt đầu được rồi!”



      Ngu Ngọc thấy vậy , trong lòng càng thêm bất an, bàn tay nhanh chóng nắm lại cứng ngắc



      “Thâm cung kế, màn ……………….ACTION!” Đạo diễn vừa hô bắt đầu,Úc Noãn Tâm hồi hộp nhập vai vào cảnh quay.



      “Thâm Cung Kế” kể về cuộc sống thứ hai của hoàng hậu thứ hai của nhà Đại Hán – Trương Yên. Bà là con của tỷ tỷ của Huệ Đế – công chúa Lỗ Nguyên, tức chính là cháu đằng ngoại của Huệ Đế, năm mười hai tuổi Huệ Đế trở thành trượng phu của bà.



      Lịch sử ghi chép lại rằng Trương hoàng hậu trời sinh kiều diễm, thoát tục, khí chất trầm tĩnh, thanh tao, đặc biệt là tình sâu nặng suốt đời, cách nào tiêu tan, người đời sau gọi bà là “Hoa Thần”.



      Lần này, Ngu Ngọc diễn là Trương Hoàng hậu “Hoa thần”, còn Úc Noãn Tâm lại diễn vai Châu Nhi – tỷ muội tốt của bà, nhưng rốt cục sau này vì quyền lực mà trở nên tham lam, hung hiểm, bất chấp mọi thủ đoạn để hãm hại Trương hoàng hậu.



      Cảnh đầu của bộ phim, chọn phương pháp hồi tưởng trở lại….



      Dưới hoa lê, gió thoảng qua, Ngu Ngọc trong vai Trương hoàng hậu diễn vẻ mặt u buồn của Trương hoàng hậu.



      “Châu Nhi, ngươi là tỷ muội tốt của ta nhiều năm, nghĩ tới……..ngươi lại vì quyền quý mà tiếc trả giá tất cả…ngươi…”



      “Tỷ tỷ —— “



      Úc Noãn Tâm với kỹ thuật diễn chuyên nghiệp, nháy mắt liền biến thành Châu Nhi – kẻ làm người khác vô cùng chán ghét. “Ngày hôm nay ta còn gọi ngươi tiếng tỷ tỷ vì còn nghĩ đến tình cảm xưa ! ngại cho ngươi biết, quyền lực ta cũng muốn mà trái tim hoàng đế ta cũng cần!”



      “Cái gì?……. Châu Nhi , ngươi quả thực điên rồi!” Trương hoàng hậu nhìn nàng thể tin nổi, tiến lên.



      “Điên rồi? Ha ha………” Châu nhi cười to, “Chỉ có nữ nhân ngu ngốc như ngươi vẫn u mê trong mộng ảo, lẽ nào —— ngươi nhận ra trái tim hoàng đế còn có bóng hình ngươi? Trong mắt chỉ có mình Châu Nhi ta, mà hằng đêm ngủ bên cạnh cũng chỉ là mình Châu nhi ta !”



      “ Ngươi…….” Trương hoàng hậu mặt mày biến sắc rồi đột nhiên vung tay lên…



      “Ba —— “



      Chỉ nghe thanh vang lên, cái tát như trời giáng đánh vào khuôn mặt mịn màng của Úc Noãn Tâm trước mắt bao người



      “CUT!’



      Đạo diễn vô cùng hoảng hốt, lập tức hô dừng lại. Hiển nhiên là các nhân viên làm việc ở đây đều bị hành đông vừa rồi của Ngu Ngọc doạ cho khiếp sợ.


      cũng muốn thấy các nữ diễn viên xảy ra tranh chấp phim trường.

      Chương 7 (P3) : Gây khó dễ


      Úc Noãn Tâm nhàng bưng tay che mặt, thể tin nổi mà nhìn Ngu Ngọc.



      Đạo diễn liền tới, “Ngu tỷ à, chị làm gì vậy? Trong kịch bản làm gì có cảnh bạt tai đâu!”



      Ngu Ngọc liếc nhìn Úc Noãn Tâm , trong mắt lên tia chán ghét, có chút ý xin lỗi nào, chỉ lạnh câu. “Tôi cho rằng tình huống này nên xử lý như vậy!”



      “A?”



      Đạo diễn giật mình sửng sốt, vội vã : “Ngu tỷ, phải như vậy, chị diễn vai Trương hoàng hậu tích cách nhàng, hiền lành, rộng lượng, sao có thể có hành động như vừa rồi được!”



      “Vì sao thể?”



      Ngu Ngọc cao ngạo nhìn đạo diễn, từng câu từng chữ: “Mặc dù trong lịch sử Trương hoàng hậu là hồng nhan bạc mệnh, nhưng bà ta có thể từng bước giành lại quyền quý, phản kháng lại số mệnh. Nhìn thấy tỷ muội tốt Châu nhi của mình vì danh lợi mà trở nên nhẫn tâm, biến thành kẻ vô cảm, Trương hoàng hậu đau lòng tát ta bạt tai có gì là sai ? Tôi thấy có gì trái với lẽ thường cả.



      “Ối trời Ngu tỷ……….” Đạo diễn vẻ mặt bất đắc dĩ, đầy khó xử. “Chị làm như vậy tôi khó xử trước mặt tổ biên kịch.”



      “Đủ rồi!”



      Mặt Ngu ngọc càng hài lòng, “Nếu như biên kịch đồng ý với những thay đổi mà tôi tôi cũng diễn nữa. Đạo diễn, ngại cho ông biết, sau này tôi cũng dựa vào chính cảm giác của mình mà gia thêm vài hành động.”



      “Việc này —— “



      “Ngày hôm nay ông hãy suy nghĩ về vấn đề này , suy nghĩ kỹ chút rồi sớm thông báo lại cho tôi!” Ngu Ngọc quay thẳng , nét mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo ra khỏi nơi diễn.



      Thực là buồn cười, chỉ là cái tát, có cần đến mức như vậy ? Úc Noãn Tâm nàng chỉ là diễn viên , dù đạo diễn biết Ngu Ngọc cố ý gây khó dễ cho nàng thế nào chứ? Nàng tin chỉ vì kẻ vô danh như nàng mà ông ta dám đắc tội với ảnh hậu này.



      Úc Noãn Tâm !



      Lúc nàng nhìn thấy ta và Hoắc Thiên Kình song song cùng xuất hiên, ngực nàng dâng lên cảm giác vô cùng bất an, như nguy hiểm cận kề bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống. Phải rằng, nàng là người phụ nữ ở bên cạnh Hoắc Thiên Kình lâu nhất, nếu Hoắc Thiên Kình để ý tới Úc Noãn Tâm lý nào nàng lại phát ra được.



      Thế nhưng cái vòng đeo cổ kia giải thích sao đây?



      Tuy Hoắc Thiên Kình luôn hào phóng với đàn bà của mình, nhưng vung tay đến mức với cả phụ nữ xa lạ chứ?



      Còn nữa — Ngu Ngọc phải thừa nhận rằng dung mạo Úc Noãn Tâm quả thực vô cùng tuyệt mỹ, dựa vào dung mạo này khiến Hoắc Thiên Kình chú ý là lẽ tất nhiên, nhưng bất luận như thế nào nàng đều phải đề phòng mới được



      “Ngu tỷ……. ai….” Đạo diễn luống cuống hồi, lúc này mới bấm máy chưa được vài phút mà bực bội rồi sao?



      Vậy sao được?



      “Đạo diễn!”



      Người quản lý của Ngu Ngọc lên phía trước, nhăn mặt lại : « Ông hẳn cũng biết thời gian của Ngu tiểu thư quý giá biết bao nhiêu, tôi van xin các ông lần sau nếu có đưa đưa kịch bản hoàn thiện tý lên được ? »



      xong, cũng quay lại mà luôn



      “Ấy, Ngu tiểu thư……” Đạo diễn thấy Ngu Ngọc xa, vẻ mặt đầy thất vọng.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hồi 2 ( Chương 8 ) Nguy cơ trí mạng


      Nhạc chuông điện thoại vang làm lên gián đoạn suy nghĩ trong lòng của Noãn Tâm.

      “Vâng?” Giọng của nàng có chút khàn khàn, càng làm tăng thêm sức quyến rũ nữ tính của nàng.

      “Noãn Tâm? Em ở nhà phải ? Đừng khỏi nha, chị đến tìm em, có việc gấp đấy!” Người gọi là Tiểu Vũ – người đại diện của nàng.

      Úc Noãn Tâm dập máy, than tiếng, tài nào tập trung tinh thần được nữa, bởi vì nàng hiểu , tối muộn thế này mà Tiểu Vũ lại đến đây chắc chắn phải có tình gì đó liên quan đến công việc.

      đợi nàng nghĩ xong, chuông cửa reo vang.

      Tốc độ của Tiểu Vũ đúng là mau lẹ!

      Úc Noãn Tâm gượng cười, lắc đầu rồi ra chủ sảnh, thậm chí chưa nhìn coi trưc tiếp mở cửa.

      “Tiểu Vũ, chị thực là điển hình của người cuồng công việc, trễ thế này mà…”

      Nàng chỉ được nửa câu rồi dừng lại, đôi mắt đẹp nhìn người vừa đến kia, sau đó liền tức khắc trừng lớn.

      “Thế nào lại là ông? Ông, ông làm sao mà…”

      “Noãn Tâm, mỹ nhân của ta ơi… Đương nhiên phải là ta, nếu phải ta em tưởng là ai?” Ngoài cửa, người đàn ông lảo đảo xông vào, phải ai khác, lão chính là nhà đầu tư tiên sinh luôn thủy chung nhung nhớ mãi quên nàng.

      Miệng lão đầy mùi rượu, nhìn thấy tấm thân của Úc Noãn Tâm chỉ có mỗi cái áo ngủ, hai mắt lập tức loé sáng lên.

      “Ông ra ngoài!” Úc Noãn Tâm kinh hãi đẩy , muốn đóng cửa lại, chỉ có điều sức lực của nàng sao có thể bằng đàn ông.

      “Ta tới, chiếm được mỹ nhân như ta mong muốn làm sao có thể được chứ? người phụ nữ đơn thuần… Nhưng mà, là như thế này, ta mới càng nhớ mãi quên!” Cổ tiên sinh tay ôm lấy nàng, tay kia đóng cửa mạnh cái.

      “Buông ra!” Úc Noãn Tâm toàn thân run rấy, cố sức đẩy ra.

      “Ha ha, tiểu mỹ nhân, còn chưa nghĩ thông suốt sao? Ta cho biết, ngày hôm nay ưng thuận ưng thuận, còn ưng thuận cũng phải ưng thuận…” Cổ tiên sinh xong, liền đẩy mạnh nàng ngã xuống ghế sô pha, ngay sau đó, thân thể nặng nề liền đè thẳng xuống phía dưới.

      “Đừng…”

      Úc Noãn Tâm bị lão đè, suýt chút nữa là thở nổi, nàng cố sức tựa đầu xoay sang bên, mùi rượu của gã đàn ông phả vào gáy của nàng, khiến cho phản cảm và phản kháng của nàng ngày càng lớn hơn nữa.

      “Cổ tiên sinh, ông say rồi! Buông ra!” Nàng lớn tiếng kêu lên, sợ hãi tự dưng bộc phát.

      “Noãn Tâm, biết ta nhớ em lắm ? Sau lần đầu tiên nhìn thấy em …” Cổ Tiên Sinh kiềm chế hai tay của nàng, gặm cắn chiếc cổ trắng như tuyết của nàng, thanh tràn ngập dục vọng tham lam.

      , thả tôi ra, ông có Tiểu Dung rồi, cầu xin ông, buông tôi ra!” Cảm giác lạnh buốt của ba năm trước lần thứ hai xuyên thấu thân thể, nàng điên cuồng phản kháng lại.

      Cổ tiên sinh hung hăng giữ chặt cổ nàng, vừa thở gấp vừa hung tợn : “Tiểu Dung kia, ta sớm chơi chán rồi, giờ ta chỉ muốn em, chỉ cần em theo ta, ta đảm bảo nghiệp của em nâng cao bước!”

      , buông ra, buông ra…” Úc Noãn Tâm đẩy mạnh lão ra, cổ nàng bị bóp chặt khiến nàng nghẹt thở.

      đợi nàng đứng dậy, lão liền nắm lấy tóc nàng mà kéo xuống…

      “A…” Nàng ăn trận đau nhức, ngay sau đó, thân thể nàng liền bị người đàn ông ở đằng sau gắt gao đè lại.

      “Đừng…”

      Úc Noãn Tâm đợi lão phản ứng lại, toàn bộ cơ thể nàng tựa như đường cong, lần nữa lại ngã xuống chiếc sô pha, ngay sau đó, người lún xuống.

      « Noãn Tâm, giãy giụa để làm gì? Thế nào, theo ta tâm cam, tình muốn sao? cũng nhìn xem bản thân mình là thận phận gì, chỉ là diễn viên quèn mà còn giả bộ thanh cao, bên ngoài còn có bao nhiêu người mong muốn được ta đối đãi như , hử? Lẽ nào muốn có quyền lực trong cái giới này? Lẽ nào muốn leo lên vị trí tối cao?”

      Cổ tiên sinh mê đắm nhằm cổ của nàng mà gặm cắn, giọng của lão bị dục vọng làm cho thay đổi hẳn.

      “Buông ra…”

      Úc Noãn Tâm còn nghe lão , vừa giãy giụa còn vừa đưa tay ra bàn trà bên cạnh điên cuồng tìm kiếm.

      chiếc bình hoa bị nàng nắm được, cái cảm giác băng lạnh trong nháy mắt truyền qua tay nàng tới tận trái tim…

      “Hôn chút nào, mỹ nhân, đừng sợ, lát nữa em cực khoái thôi…”

      “Bộp bộp… choang choang…”

      Theo tiếng bình hoa rớt xuống đất, Cổ tiên sinh hét lên, tiếng kêu ré lên như tiếng heo bị chọc tiết…

      Úc Noãn Tâm cố sức để đẩy lão ra, thân thể áp sát vào tường, vẻ mặt kinh hãi nhìn tên Cổ Tiên Sinh nằm mặt đất.

      Máu, trán lão tràn lan ra, nhuộm đỏ cả mắt lão.

      Cổ tiên sinh thề tin nổi, đưa tay sờ lên đầu, đúng là máu…

      « Chớ trách tôi, là ông, ép tôi… »

      Úc Noãn Tâm thấy trong mắt lão có lửa giận hầu như có thề thiêu đốt được, vừa hoảng lại vừa sợ, lắp bắp với lão.

      “Tiện nhân. Mày, mày dám đánh tao?”

      Cổ tiên sinh thất tha thất thểu cố đứng dậy, muốn tiến lên nhéo Úc Noãn Tâm, nhưng nàng nhanh chóng đào thoát.

      “Đừng lại đây, nếu ông tiến qua đây tôi báo cảnh sát!” Úc Noãn Tâm nắm chặt chiếc điện thoại di động giơ lên, khàn giọng lên tiếng để lão tránh đường.

      Cổ tiên sinh đưa tay che vết thương, bên kêu gào ầm ĩ , “Báo cảnh sát? Được, báo , làm ta cũng làm, ta tố cáo , đầu tiên là quyến rũ ta đến đây, sau đó lại có ý giết người!”

      “Ông, ông… bịa đặt!” Úc Noãn Tâm thể ngờ lão lại giở trò đáng hổ thẹn này.

      “Hừ, ta ngần ngại cho biết, hôm nay dám đối xử với ta như thế, có ngày phải trả giá, chỉ khiến kiếm được việc làm được ở đâu cả, còn phải ngồi tù mới thôi, đồ đàn bà biết suy xét!” Cổ tiên sinh chỉ vào nàng mà kêu gào.

      “Rầm…”

      Chỉ nghe thanh vang lên, Tiểu Vũ xông vào, nhìn thấy cảnh tượng diễn ra, quả thực lại càng hoảng sợ.

      “Cổ tiên sinh? Tại sao ngài lại ở đây? Á… cái trán của ngài…”

      “Úc Noãn Tâm, chờ đấy, chờ bị ngồi tù !” Cổ tiên sinh thấy có người đến, tức giận thể lớn tiếng la hét được, đếm xỉa tới bịt vết thương lại mà liền khỏi.

      “Uỳnh!”

      tiếng đóng cửa mạnh, thân thể Úc Noãn Tâm cũng dường như giống con bướm, chậm rãi trượt xuống, gương mặt xinh đẹp đều tái nhợt cả …

      Tiểu Vũ ngây ngốc sửng sốt cả hồi lâu mới phản ứng lại, bước nhanh đến phía Úc Noãn Tâm, đỡ nàng lên rồi dìu nàng đến ngồi lên chiếc sô pha.

      “Noãn Tâm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lão ta lại ở chỗ em?”

      Úc Noãn Tâm dựa cả người vào sô pha, vô thức ôm chặt lấy đầu gối, nàng suýt bị doạ đến choáng váng, toàn thân đều run rẩy.

      “Noãn Tâm, Noãn Tâm…”

      Tiểu Vũ thấy tình hình ổn, lập tức chạy đến tủ quần áo lấy ra chiếc váy, với nàng: “Em có bị thương ở đâu ? , thay quần áo , chúng ta lập tức tới bệnh viện!”

      Tiểu Vũ vừa , tay chân vừa luống cuống giúp nàng thay quần áo.

      “Tiểu Vũ…” Úc Noãn Tâm khẽ mở miệng, giọng mềm yếu mà mệt mỏi, “Em bị thương, đừng …”

      Tiểu Vũ sửng sốt, vội vã đem chiếc váy cất lại chỗ cũ, rồi ngồi xuống kế bên nàng, lo lắng hỏi thăm: “Noãn Tâm, rốt cuộc lúc nãy xảy ra chuyện gì? cho chị biết , đừng làm chị lo lắng có được ?”

      “Tiểu Vũ, em…”

      Úc Noãn Tâm biết phải mở miệng làm sao, nhưng vừa hoảng sợ nên muốn kiếm người để trút bỏ, vì vậy run giọng kể hết đầu đuôi ngọn ngành cho Tiểu Vũ nghe.

      lúc sau…

      “Thằng khốn kiếp này!”

      Tiểu Vũ nghe xong toàn bộ câu chuyện, tức giận đứng phắt dậy, vẻ mặt rất phẫn nộ, “Cái lão già biết xấu hổ, vậy mà vẫn còn nhìn chằm chằm vào em, ràng là lão tự tìm phiền phức, còn định vu oan giá họa sao? là đáng chết!”

      Úc Noãn Tâm ôm hai chân, ngồi ở đó bất lực như đứa trẻ, mái tóc dài rũ rượi vai, khuôn mặt trắng bệch lộ vẻ bi thương.

      Tiểu Vũ mắng đời trận xong, cũng thả lưng xuống sô pha, thở dài hơi : “Đây là thực xấu xa trong cái giới này. Lão ta là nhà đầu tư lớn, tất nhiên là giống kẻ đại gia, sở dĩ ngày hôm nay lão ta dám làm như thế, cũng vì em có khả năng đấu lại lão, nhưng mà, Noãn Tâm…”

      kéo tay của Noãn Tâm lại, mặt lộ vẻ thân thiết cùng lo lắng, “Em rất nguy hiểm! Tình cảnh giờ của em rất nguy hiểm!”

      Úc Noãn Tâm sững sờ, ánh mắt tràn ngập vẻ ngờ ngợ nghi hoặc.

      “Noãn Tâm, em nghìn vạn lần cũng đừng tưởng rằng những lời lão ta vừa mới chỉ là nhất thời tức giận mà thôi. Người như lão ta tuyệt đối bởi vì chiếm được em mà hủy diệt em đó!” Tiểu Vũ hết sức nghiêm túc.

      “Tiểu Vũ, ý chị là…” Tay Úc Noãn Tâm khẽ run run, nàng nghĩ tới những lời Cổ tiên sinh vừa trước khi .

      « sai! Nếu như chị đúng, hành vi của em lần này làm lão thẹn quá hoá giận. Lão chỉ ngăn cản nghiệp diễn xuất của em thôi đâu, mà chừng, lão thực đưa em ra tòa đấy ! » Vẻ mặt Tiểu Vũ rất lo lắng.

      ràng là lão ta muốn xâm phạm em, vậy mà lão ta lại muốn tố cáo?” Úc Noãn Tâm trừng mắt thể tin được.

      Tiểu Vũ nhàng lắc đầu, “Noãn Tâm, nên thấy sốc, người ta mồm miệng lẻo mép, muốn huỷ hoại nghiệp của em thực là rất đơn giản!”

      Úc Noãn Tâm hết chỗ để , lại càng thêm bất lực, nàng chỉ cảm thấy trận nghẹt thở, tựa như cổ bị đôi tay bóp chặt lại, dần mất hô hấp …

      “Noãn Tâm, chuyện lần trước chị , em cân nhắc hay chưa?” Tiểu Vũ hỏi.

      “Chuyện gì?” Úc Noãn Tâm uể oải hỏi lại.

      Tiểu Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ, “Noãn Tâm, em quên đấy chứ? Chính là về chuyện em chủ động tiếp cận Hoắc Thiên Kình đó!”

      “Tiểu Vũ, em thực thể…”

      Úc Noãn Tâm vừa nghĩ đến đôi mắt lạnh lẽo của người kia đáy lòng khỏi phát lạnh, liên tục lắc đầu

      “Noãn Tâm à…” Tiểu Vũ kéo tay nàng qua phía mình, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, “ giờ em thể nào làm như vậy, được phép làm, mà… nhất định phải làm được!”

      “Tiểu Vũ, em…”

      “Noãn Tâm, em hãy nghe chị !” Tiểu Vũ nhàng cắt ngang lời nàng, thành khẩn: “ ra nếu có chuyện đêm nay, tình cảnh của em cũng tốt chút nào. Nếu như lão Cổ từ giờ lại gây khó dễ, tiền đồ của em và vô cùng nguy khốn!

      “Tiểu Vũ, chị… ý chị là gì?” Úc Noãn Tâm rất nhạy cảm với những lời mà Tiểu Vũ vừa .

      Tiểu Vũ hít sâu hơi, : “Noãn Tâm, ra chị còn muốn hỏi em chuyện, em đắc tội với Ngu Ngọc phải ?”

      “Đắc tội với Ngu Ngọc ư? Em làm sao mà lại có khả năng làm việc đó?” Vẻ mặt của Úc Noãn Tâm lộ nghi ngờ và khó hiểu .

      có khả năng ư, em suy nghĩ kỹ , có phải trước khi quay phim em đắc tội với ta ?” Tiểu Vũ có chút sốt ruột hỏi thăm.

      Úc Noãn Tâm lắc đầu, “Tiểu Vũ à, chị phải hiểu em chứ, em làm sao mà có khả năng đắc tội với Ngu Ngọc, trước đây em cũng chưa hề tiếp xúc với ta nữa là!”

      Tiểu Vũ suy nghĩ hồi, đột nhiên nhớ tới việc, vội vã hỏi: “Noãn Tâm, chiếc vòng cổ em đeo hôm lễ trao giải từ đâu mà có? Đám nhà báo rằng chiếc vòng cổ ấy được bán đấu giá với cái giá trời đấy!”

      Úc Noãn Tâm cũng thấy tin tức vừa rồi có liên quan, liền cắn môi dưới, than tiếng, “Chiếc vòng cổ ấy chính là của người đàn ông kia cho em…”

      “Là ai?” Tiểu Vũ dường như có chút dự cảm lành.

      “Chính là người chị vừa mới mở miệng nhắc đến – Hoắc Thiên Kình!” Trong đầu Úc Noãn Tâm lên buổi trao giải hôm đó…

      “Trời ạ…”

      Tiểu Vũ vì chữ Hoắc làm cho đứng phắt dậy, kinh hãi mà trợn tròn hai mắt, “Cái vòng cổ kia là của Hoắc Thiên Kình tặng cho em ư? Thảo nào, Ngu Ngọc như thế nào lại tự dưng xem em như là cái gai trong mắt được?”

      Úc Noãn Tâm sửng sốt, vội vã xua tay : “Tiểu Vũ, phải như thế, lúc đó vòng cổ của em bị đứt, vừa hay Hoắc Thiên Kình lại ngang qua đấy, vì thế cho em chiếc vòng cổ. Hơn nữa… vẫn chưa cho cái vòng cổ cho em luôn, vốn em định tự đem đến trả lại cho !”

      Tiểu Vũ rốt cuộc cũng hiểu ra…

      “Noãn Tâm, em là ngốc quá! Chị nghĩ tên Hoắc Thiên Kình chú ý đến em, thậm chí là có hứng thú rồi, nếu tại sao lại ra tay giúp em?”

      “Làm sao như thế được?” Úc Noãn Tâm trong lòng ‘thình thịch’ tiếng, đôi mắt hung ác nham hiểm kia lại lần nữa lên trước mắt nàng.

      “Nhất định là như thế, chiếc vòng kia là giá trời đó, làm sao mà lại cho là cho được. Hay là bởi vì có chút hứng thú với em, mới có thể giúp em, mà Ngu Ngọc cũng nhận ra điểm này, nên mới cực lực đề cử em là em là người diễn viên thứ hai trong “Thâm cung kế”, mục đích của ta là muốn nhân cơ hội này làm nhục em!” Tiểu Vũ phân tích đạo lý ràng.

      “Tiểu Vũ, Ngu Ngọc là diễn viên, ta đến mức chỉ là vì muốn em nhục nhã mà cố ý khiến em tham dự lần quay phim này chứ?” Úc Noãn Tâm vẫn chưa hiểu lắm.

      Tiểu Vũ khoát tay chặn lại, “Noãn Tâm, đàn bà nào cũng như vậy hết, đặc biệt là chúng ta đây, em đừng quên, Ngu Ngọc tại sở dĩ nổi tiếng như thế, nhất định là có quan hệ bí mật với Hoắc Thiên Kình. Ít nhiều gì nhà đầu tư và đạo diễn cũng phải có liên quan đến sổ sách túi tiền của Hoắc Thiên Kình. Nếu như mất Hoắc Thiên Kình làm Kim Sơn, Ngu Ngọc chẳng qua cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi, tất cả vinh hoa phú quý còn sót lại chút gì hết!”

      Úc Noãn Tâm giật mình, làm sao nàng lại hiểu được chứ, đừng Tiểu Vũ làm người đại diện nhiều năm, từng gặp qua rất nhiều các minh tinh với nhiều diện mạo khác nhau rồi, mà ngay cả là nàng, dù mới bước chân vào làng giải trí được vài năm, cũng xem hết thói đời lòng người dễ đổi thay trong cái giới này.

      “Tiểu Vũ… chị thử xem, Ngu Ngọc đối xử với em như thế nào?”

      Tiểu Vũ suy nghĩ hồi “ ta dù sao cũng là ảnh hậu, thể làm chuyện gì quá ràng với người khác, chỉ là… chị nghĩ nhục mạ em chỉ là trò diễn đầu tiên thôi, ta tuyệt đối từ bỏ ý định đâu!”

      “Tại sao lại như vậy chứ…” Úc Noãn Tâm ấn đường hơi nhíu lại, cắn cắn môi dưới, rồi đứng dậy vào phòng ngủ.

      Chẳng lâu sau, nàng liền ra, trong tay là cái hộp gấm.

      “Tiểu Vũ, đây là món đồ của Hoắc tiên sinh, em nghĩ là phải cùng Ngu Ngọc chuyện này mới được.”

      Tiểu Vũ cầm lấy hộp gấm, chậm rãi mở ra…

      Ánh sáng của châu báu trong hộp cùng với ánh đèn êm dịu của ngọn đèn, lóng lánh làm kẻ khác phải kinh tâm động phách.

      “Ôi…”

      Tiểu Vũ thở dài : “Noãn Tâm, vô dụng thôi, em nghĩ là Ngu Ngọc nghe em giải thích ư? Nếu như ta rộng lượng như thế, đời nào chỉnh em. Em xem, khuôn mặt của em vẫn còn hơi hồng kìa.”

      Úc Noãn Tâm vô thức lấy tay che gương mặt lại, cực kỳ xấu hổ.

      “Noãn Tâm, sáng sớm hôm nay chị mới nghe được, vốn dĩ chiếc vòng cổ mà Hoắc tiên sinh mua được từ cuộc bán đấu giá là của Ngu Ngọc, nhưng ngờ lại đưa cho em…” Tiểu Vũ nhàng lắc đầu, “Ngu Ngọc từ trước rất thích chiếc vòng cổ kia rồi.”

      “Hả?”

      Úc Noãn Tâm lần này ngu ngốc biết gì, ngơ ngác nhìn thoáng qua chiếc vòng cổ tay Tiểu Vũ, khẽ câu: “ như vậy, em giải thích chỉ là vẽ rắn thêm chân thôi sao?” (*làm những chuyện vô ích)

      “Đúng vậy, ra mọi chuyện đều có biện pháp xử lý, chỉ là trăm ngàn cũng nghĩ tới, nửa đường lại gặp phải tên sói háo sắc họ Cổ!” Tiểu Vũ phẫn uất mãi thôi.

      “Có biện pháp gì giúp em ư? Biện pháp gì thế? Úc Noãn Tâm vội vã hỏi.

      “Đó chính là… hủy hợp đồng!” Tiểu Vũ gằn từng câu từng chữ.

      “Cái gì?”

      Úc Noãn Tâm cả kinh, “Tiểu Vũ, nếu bây giờ mà em hủy hợp đồng, chỉ riêng tiền em phải bồi thường cũng phải vài trăm đó.”

      “Chẳng qua chỉ là vấn đề tiền bạc có thể dàn xếp được ổn thỏa, ban đầu chị nghĩ tới biện pháp này chỉ là vì muốn em có thể tránh được xung đột chính diện với Ngu Ngọc, muốn để ta lại tìm cơ hội làm khó dễ em nữa. Nhưng giờ em lại đắc tội với tên Cổ tiên sinh, hủy hợp đồng chỉ khiến em họa vô đơn chí (*liên tiếp gặp nạn). Tên họ Cổ đó nhất định ngưng hẳn kế hoạch tuyên truyền quảng bá cho em để uy hiếp em, thậm chí thực tố cáo em tội cố ý đánh người gây thương tích, cho nên…” Tiểu Vũ dừng lại chút, nhìn Úc Noãn Tâm, trong mắt lên tia khác thường.

      “Cho nên cái gì?” Úc Noãn Tâm vội vàng hỏi.

      Tiểu Vũ hít hơi sâu, với giọng điệu cực kì nghiêm túc: “Cho nên giờ chỉ có người mới có thể giúp được em, đó chính là Hoắc Thiên Kình!”

      Cơ thể Úc Noãn Tâm run lên.

      “Noãn Tâm, em hãy nghe chị , bây giờ em có đường lui đâu, con đường trước mặt bị tên họ Cổ và Ngu Ngọc phá hỏng, chỉ có mới cứu được em thôi!” Tiểu Vũ thành khẩn khuyên bảo nàng.

      Lòng Úc Noãn Tâm hoàn toàn sụp đổ, “Lẽ nào… chỉ có biện pháp này ư? »

      “Đúng vậy!” Tiểu Vũ nghiêm túc gật đầu cái.

      Úc Noãn Tâm nhắm mắt lại, vẻ mặt rất mệt mỏi, “Tiểu Vũ, xin chị đừng ép em được ?”

      “Noãn Tâm à, phải chị ép em, mà chính là Cổ tiên sinh và Ngu Ngọc ép em, là tiền đồ lâm nguy của em ép em. Chị còn cách nào khác nên mới cho em con đường này, trừ phi em từ bỏ hết tất cả mọi nỗ lực, rút khỏi ngành giải trí!” Tiểu Vũ hạ tối hậu thư.

      Úc Noãn Tâm cắn chặt môi, bờ môi mềm mại vì cắn mà suýt chảy máu.

      “Noãn Tâm, chị nghe được, Hoắc tiên sinh nay ở thành phố này tham gia hội nghị, còn nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa, nơi đây chính là nơi mà trọ lại.”

      Tiểu Vũ lấy ra quyển vở từ trong túi, viết dòng địa chỉ lên giấy rồi đặt vào trong lòng bàn tay Úc Noãn Tâm, “Đêm nay ngủ được có thể ngẫm nghĩ lại kỹ càng, nếu suy nghĩ cân nhắc rồi, em phải đến đây đó, chị nghĩ em thông minh như thế, nhất định khiến quan tâm. Điều quan trọng nhất là… mọi đàn ông đều thích phụ nữ nhiệt tình chủ động!”

      “Tiểu Vũ…” Úc Noãn Tâm hơi run tay, nhìn tờ giấy có ghi địa chỉ, cảm thấy cực kỳ chướng mắt.

      Tiểu Vũ thở dài : “Chị hiểu tại sao em lại từ chối kịch liệt như thế. Hoắc tiên sinh cũng đâu phải độc xà dã thú gì, đối với chuyện có lợi cho em đáng lẽ em nên phải nhiệt tình đáp ứng mới đúng.”

      “Em…” Úc Noãn Tâm suýt nữa ra hết mọi chuyện trong lòng.

      Nàng có người đàn ông trong lòng rồi, tuy rằng lúc trước nàng lựa chọn rời xa, nhưng, nàng vẫn còn trước sau như ta.

      Mà nàng cũng có nỗi sợ đàn ông, kẻ là người đàn ông đêm đó trước đây ba năm, kẻ là người đàn ông lạnh lùng kia – Hoắc Thiên Kình.

      biết vì sao, mỗi khi tiếp xúc với tên này, trong lòng nàng đều xuất cơn lạnh buốt.

      Tiểu Vũ thấy bộ dạng của nàng như muốn , cũng miễn cưỡng nàng nữa, đứng dậy, về phía cửa chính, cuối cùng bỏ lại câu: “Noãn Tâm, chị biết tại sao em lại kháng cự Hoắc tiên sinh, chỉ có điều chị muốn nhắc nhở em, đây chính là cơ hội cuối cùng của em đấy!”

      xong, mở cửa ra.

      Tiếng đóng cửa vọng lại trong gian phòng, độc bao trùm hoàn toàn lấy nàng.

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Quả nhiên, đúng như lời Tiểu Vũ , ngày hôm sau khi mặt trời mọc lên, Úc Noãn Tâm phải đối mặt với những mối nguy cơ nghiệp kéo đến.

      Đầu tiên là các nhà quảng cáo đều rút lui hợp đồng, huỷ bỏ các loại hoạt động thương mại phát ngôn của Úc Noãn Tâm.

      Điều tiếp theo đến chính là cảnh sát điều tra, tên Cổ tiên sinh ác độc đưa ra cáo trạng, khiến Úc Noãn Tâm trở nên hoạ vô đơn chí.

      Đòn đánh trí mạng nhất chính là Ngu Ngọc đề cử với tổ làm phim, sau khi nghe tin đồn tiêu cực của nàng, nhà đầu tư chút do dự cầu đạo diễn đổi người, còn dùng Úc Noãn Tâm nữa.

      Còn Ngu Ngọc lại có vẻ hả hê mà phán câu: “Lúc trước tôi là có mắt như mù, sớm biết rằng là loại con hám tiền như thế đề cử cho vào vai Châu Nhi. Bây giờ khỏe rồi, tiến trình của bộ phim đều bị làm chậm lại rồi đấy!”

      Cuối cùng, Úc Noãn Tâm vẫn phải rơi vào tình cảnh thể hủy hợp đồng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :