1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy năm lại bảy năm - Đào Hắc Tiểu Thất ( 102C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 40

      Hiểu Lộ vừa vừa vỗ đầu mình."Rượu gì vậy biết, mới uống ngụm choáng váng rồi." tuyệt chú ý tới người phía đối diện.

      Hiểu Lộ cảm thấy đầu mình giống như va vào bức tường, ngẩng đầu nhìn lên, khó khăn nuốt nước miếng."Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Hiểu Lộ liên tục xin lỗi.

      Vẻ mặt người đàn ông dữ tợn, vừa thấy con nhóc ăn mặc ưa nhìn, liền nảy sinh ác ý." đụng vào tôi rất đau, định làm gì bầy giờ?"

      "Tôi xin lỗi, tôi cũng cố ý."

      Người đàn ông vô liêm sỉ .'Nhưng tôi cảm thấy rất thoải mái, đưa tôi tới bệnh viện ."

      Đoạn đánh mắt ra hiệu cho thủ hạ phía sau.

      "Buông ra, buông ra" Nhóm người bên ngoài thể nghe thấy Hiểu Lộ kêu to."Chị, chị, Trì Phong, cứu em" Tiếng kêu của Hiểu Lộ rất nhanh bị bao phủ bởi tiếng nhạc ầm ỹ.

      ...

      Trì Phong tìm quanh vòng, thấy Hiểu Lộ, trở lại phòng K."Hiểu Lộ cón chưa trở về sao?"

      " có, tìm được ấy sao?"Nghe vậy mọi người đều an tĩnh lại, Hiểu Lộ ra ngoài hơn nửa giờ, còn chưa trở về. Tất cả mọi người đều có chút lo lắng, ở nơi chốn nhiều phức tạp này, chừng đụng phải loại người có ý đồ xấu.

      Mạc Ngôn vỗ vai An Nhiên." Đừng lo lắng, chúng ta cùng tìm." biết Hiểu Lộ trong lòng An Nhiên rất quan trọng, vẫn xem Hiểu Lộ như là Tiểu Mễ.

      Trì Phong giống như người điên, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi bóng dáng nhắn kia, có, đều có, rốt cuộc đâu.

      người bán hàng nhận ra bọn người Trì Phong, biết Hiểu Lộ là người cùng bọn họ.'Phong thiếu gia, các vị tìm vị thiểu thư kia sao"

      " biết ấy ở đâu ?" Trì Phong khẩn trương túm áo .

      Người bán hàng rong bị hành động này của Trì Phong dọa sợ ."Tôi tôi tôi nhìn thấy ấy bị mấy người đàn ông mang ra ngoài." Những lời này giống như quyền đau điếng đánh vào bụng Trì Phong. Hiểu Lộ của bị mấy tên đàn ông mang , đưa đến nơi mà biết.

      Trì Phong giống như bị điên phóng ra bên ngoài, An Nhiên cũng sụp xuống;"Lô Hiểu, Lộ Hiếu." chạy theo ra ngoài. Vài khách hàng quanh đó bị chuyện này hù dọa, Trì Phong trấn tĩnh lại, lấy di động ra bấm mấy số, dặn dò vài câu.

      ...

      Hiểu Lộ bị bắt ra "Ám Dạ", bọn chúng chuẩn bị kéo về phía chiếc xe, Hiểu Lộ liều mạng giãy dụa: "Van xin các , thả tôi ra."

      Trong chiếc xe hơi màu đen đỗ ven dường, Ngô Á Phi nhìn thấy tất cả. Ban đầu vốn định im lặng theo An Nhiên, chỉ muốn nhìn thấy chút, lẳng lặng chờ ra. ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

      Tả Lan tựa hồ sắp nhịn được: " định cứu ấy sao? ấy là em của An Nhiên, cũng là em của Tiểu Mễ chết kia."

      "Tôi biết." Nhìn xe rời , Ngô Á Phi lại mở miệng: "Bám theo."

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 41

      Hiểu Lộ bị đám đàn ông kéo ra góc giở trò hèn hạ. mặt lúc này đầy nước mắt, ánh mắt vô cùng hoảng sợ, liều mạng giãy giụa, cố gắng phản kháng. Cánh tay non mịn bị túm chặt thành ngấn, nửa trắng bệch, nửa dưới tím ngắt.

      Bọn đàn ông vờn quanh Hiểu Lộ đột nhiên dừng lại, tên đầu trọc bóng lưỡng cầm đầu bước vội qua phía bên kia "A, đại ca, chúng em vớ được con nhóc này." xong, nhanh tay mồi thuốc cho kẻ vừa đến.

      Kẻ đầu rít hơi thuốc: "Tao biết mày chẳng có lòng vậy đâu, đợi lão Tử chơi đùa xong, thưởng cho mày."

      Tên trọc đầu nghe xong vui vẻ cúi đầu khom lưng: "Cảm ơn, đại ca," rồi quay nhìn Hiểu Lộ với vẻ mặt đê tiện.

      ...

      Trước cửa "Ám Dạ", người đàn ông vội vàng chạy đến trước mặt Mạc Ngôn: "Đường thiếu gia, điều tra xong. Bọn bắt Hiểu Lộ chính là bọn lưu manh ở thành nam."

      Vừa nghe xong, Trì Phong lộ vẻ khẩn trương: "Mau đưa tôi đến đó."

      "Tuân lệnh" mấy chiếc xe nhanh chóng phóng thẳng về phía thành nam.

      Ngô Á Phi vẫn ngồi trong xe. Ngay từ đầu thấy Hiểu Lộ bị bọn kia bắt bỏ vào tầng hầm, nhưng lại bám theo, cũng ra lệnh cứu người. Điệu bộ vẫn chẳng chút vội vàng hay hoảng hốt. Nhìn ra suy tính điều gì.

      " bám theo bọn chúng đến đây, phải là để cứu ấy sao?" Tả Lan ở bên cạnh truy vấn.

      Ngô Á Phi trả lời câu hỏi của , tự mở cửa xe, thẳng về phía tầng hầm. Tả Lan cũng lập tức bước xuống theo.

      Lúc này Hiểu Lộ ngã ngồi dưới đất, đám đàn ông đứng vây xung quanh, tên cầm đầu tay nâng cằm lên: "Nhóc con, nếu cưng thành khai báo, lão Tử đối tốt với cưng."

      "Cút ngay, cút ngay, cấm đụng vào ta."

      "Bốp" mặt Hiểu Lộ liền xuất vết lõm của năm ngón tay: "Mẹ nó, lại còn biết xấu hổ. lão Tử tha cho đâu."

      "Đừng, đừng." Hiểu Lộ tiến gần đến bờ vực khủng hoảng tuyệt vọng. Giờ phút này chỉ nghĩ đến Trì Phong: "Cứu em, Trì Phong, mau đến cứu em."

      "Có chừng mực chút ." tiếng mang theo nguy hiểm đột ngột vang lên từ phía sau của bọn chúng, người câu đó còn chưa thấy bóng dáng, nhưng bầu khí trong phút chốc trở nên khẩn trương.

      tên côn đồ nhìn Ngô Á Phi hỏi: "Mày là ai? Dám can thiệp vào chuyện tốt của đại ca chúng ta? "

      "Tao là ai? Mày xứng biết, thả kia ra, tao cho bọn mày được toàn thây." Ngô Á Phi tính toán kĩ, tới 5 phút nữa bọn họ đến nơi.

      "Ngông cuồng gớm nhỉ, mày tự cho mình là cái thá gì."

      " cho bọn mày cơ hội ,là do chính bọn mày từ chối." Lúc này bên ngoài nghe thấy tiếng phanh xe dồn dập. Ngô Á Phi khẽ nhếch miệng, xem ra bọn họ còn nhanh hơn dự tính.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 42

      Ngô Á Phi nhìn sang phía Tả Lan: "Chúng ta ."

      " liền sao! Còn ấy? " Tả Lan chỉ vào Hiểu Lộ ngã ở giữa sân.

      "Yên tâm, người cứu ta đến rồi." xong vội hướng cửa sau rời . Trong lòng có phần sợ hãi, sợ gặp phải Bình Yên, sợ trông thấy xuất cùng người đàn ông khác. Dù biết chắc chuyện đó là , vẫn sợ.

      Vừa khi hai người thoát ra từ hướng cửa sau, nhóm người khác lao vào. Lúc này Tả Lan mới hiểu vì sao Á Phi vừa tới vội rút lui. chỉ cần đảm bảo Hiểu Lộ gặp chuyện gì, với ai cứu ta quan trọng.

      "Tôi còn tưởng rằng là kẻ máu lạnh hề có ý muốn cứu người. Hóa ra sớm biết có người làm việc đó."

      Ánh mắt Ngô Á Phi chỉ khẽ lóe sáng: "Đối với cá nhân tôi mà , ta sống hay chết chút quan hệ."

      Tả Lan đột nhiên hiểu ra nguời đàn ông bên cạnh mình lòng dạ thâm sâu khó lường: " vậy? Vậy vừa rồi vì sao lại làm như vậy? vào đơn giản là muốn kéo dài thời gian, để bọn họ kịp chạy đến nơi đó thôi sao?"

      "Tuy rằng việc sống chết của ta với tôi quan hệ, bất quá, ta bị thương như vậy, nếu ta còn được an toàn, tôi thoải mái. Tôi chỉ muốn mình day dứt thôi. "

      Đám lưu manh chắc ngờ đến, trò chơi bắt người của bọn chúng lại khiến chúng phải đối đầu với bang Nhất Đại.

      ...

      Trì Phong liếc mắt nhìn quanh, lập tức thấy ngay Hiểu Lộ ngã mặt đất, gần như bất tỉnh, tóc tai rũ rượi, quần áo bị xé rách nhiều chỗ. Trong lòng tựa như bị kim châm, vô cùng đau đớn.

      " đứa cũng tha, giết hết, quăng xuống biển cho cá ăn." Trì Phong cắn răng hét lên.

      "Tuân lệnh, thiếu gia." Rất nhanh, đám côn đồ còn chưa kịp phản ứng, chưa hiểu chuyện gì xảy ra bị đánh gục.

      Trì Phong cẩn thận ôm lấy thân của Hiểu Lộ, chỉ ngờ lại phản kháng: "Đừng, đừng đụng vào ta, van xin các ngươi."

      "Là , là , bảo bối. Thực xin lỗi, tới chậm." Giọng Trì Phong có chút nghẹn ngào.

      Hiểu Lộ khó khăn ngẩng đầu lên nhìn, đúng là , là Trì Phong, tới cứu .

      Hiểu Lộ giọng câu: "Em biết đến." Lòng chợt nổi sóng.

      ...

      An Nhiên ngây ngốc nhìn Trì Phong ôm Hiểu Lộ ra ngoài, quên phản ứng. Cảnh tượng trước mắt lại gợi nhớ về chuyện của 7 năm về trước, làm nhớ tới Tiểu Mễ. thoáng thấy sợ hãi, nếu bọn họ đến muộn chút nữa thôi, có khi nào Hiểu Lộ cũng ra như Tiểu Mễ.

      Mạc Ngôn để ý thấy vẻ bất an của , nhàng ôm vào lòng: "Tốt rồi, còn việc gì đâu."

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 43

      Chuyện xảy ra với Hiểu Lộ qua được thời gian. Nhưng việc đó khiến Trì Phong muốn hết sức bảo vệ , nên đem đến ở ngay nhà mình. Mỗi lần nhớ đến hôm đó lại thấy sợ, thiếu chút nữa mất .

      "Chị à, chị xem, ấy bá đạo như vậy, mà ai dám đứng ra giúp em." Hiểu Lộ bất mãn . An Nhiên thực vui mừng, còn sợ chuyện vừa rồi như bóng ma ám ảnh Hiểu Lộ, khiến luôn lo lắng sợ hãi. Nhưng xem bộ dáng nay của , an tâm rồi.

      "Bảo bối, em hay ai cũng vô dụng, từ nay về sau em phải luôn ở cạnh ." Trì Phong bá đạo ,

      "Được rồi, hai người các cậu, hở tí là ầm ỹ, thấy mệt sao?" Nguyên Tịch quở trách cả hai: "Đến nhà bà nội rồi được cãi nhau như vậy." Hôm nay mọi người cùng hẹn nhau đến nhà bà nội Mạc Ngôn ăn cơm.

      Từ xa thấy bà nội đứng chờ ở cửa.

      "Bà nội!" đám người trẻ tuổi cùng về phía bà.

      "A" bà nội thẳng đến chỗ An Nhiên, lôi lôi kéo kéo tay , hướng vào trong nhà.

      Nguyên Tịch ở phía sau câu: "Bà nội là bất công!" Tất cả mọi người nở nụ cười: "Ai, có cách nào, tại với lão phật gia, chẳng ai quan trọng bằng An Nhiên."

      ...

      "Ba mẹ, hai người trở về khi nào?" Mạc Ngôn nhìn thấy ba mẹ mình trong phòng khách liền ngây ngẩn cả người.

      "Con là đứa con thối, có con dâu cũng , đưa sang Mỹ cho chúng ta biết mặt, chúng ta đành phải tự trở về." Đường mẫu vừa vừa nhìn An Nhiên: "Con chính là An Nhiên?"

      "Chào bá mẫu" An Nhiên còn chưa biết làm sao, chút chuẩn bị cũng có. Lại nhìn sang ba của Mạc Ngôn: "Chào bá phụ."

      Đường mẫu có vẻ rất thích : "Ai, tốt tốt, rất nhu thuận, tới đây ngồi con." xong kéo An Nhiên ngồi xuống cạnh mình.

      Nguyên Tịch kéo áo Mạc Ngôn, giọng : "Còn tưởng bà nội đủ bất công rồi, nhưng xem ra mẹ còn hơn thế. "

      An Nhiên ngờ ba mẹ Mạc Ngôn lại bình dị gần gũi đến vậy, dễ dàng thân mật đến vậy, khác với ấn tuợng của về ba mẹ ở các nhà giàu có.

      "Mọi người đừng có đứng đó chứ, ngồi ngồi , đợi lát nữa là chúng ta có thể ăn cơm."

      ...

      Bữa cơm này với Mạc Ngôn chắc cả đời thể quên, thiếu chút nữa bị bà nội và mẹ làm cho bội thực đến chết.

      Đến món canh thứ ba, Mạc Ngôn chịu nổi: "Mẹ, người có để cho mọi người ăn cơm ."

      Đường mẫu tỏ ý vui: "Con ăn cơm của con, ta chuyện với con dâu, ảnh hưởng gì đến con?"

      Vài người khác sớm mồ hôi lạnh chảy, Trì Phong tay gắp thức ăn, tay kia tự véo đùi mình, chỉ sợ nín được cười to thành tiếng mất.

      Đường mẫu hề có ý dừng lại, tiếp tục phun trào công lực: "An Nhiên, lần này trở lại, ta và ba con quay về Mỹ. Ngày mai mẹ con ta xem lễ phục. "

      "Mẹ!" Mạc Ngôn lại kêu lên.

      "Nếu con thích, mẹ cho người đặt may ở nước ngòai." Đường mẫu căn bản hề để ý đến Mạc Ngôn.

      Mạc Ngôn xoa xoa huyệt thái dương, cái này gọi là gì đây, người ta đồng ý đâu chứ. Là mẹ tự nhận mẹ con trước.

      An Nhiên cũng thực bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn mấy người đối diện thấy tất cả đều có lương tâm, cùng bắt tay thông đồng cúi đầu dùng bữa.

      "Mẹ, người muốn dẫn An Nhiên chọn lễ phục gì chứ?" Mạc Ngôn có muốn buồn bực cũng được.

      "Là đính hôn đó!" Đường mẫu vô cùng bình tĩnh, rất tự nhiên trả lời.

      Đến lượt bà nội vừa ý: "Cái gì? Còn phải đính hôn, trực tiếp kết hôn luôn sao?" là dọa chết người ta mà.

      Ha ha ha ha, mấy người trẻ tuổi thể nhịn được nữa rồi. Ha ha ha ha ha...

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 44

      Lúc tiễn mọi người ra về, Đường mẫu lại thần thần bí bí kéo An Nhiên ra góc: "An Nhiên, mẹ có cái này cho con." xong liền lấy ra tấm ngọc tuyệt đẹp đặt vào tay An Nhiên.

      An Nhiên nhìn tấm ngọc trong tay, vân sáng màu trong suốt, tinh xảo đặc sắc, nhìn lần biết ngay là vật có giá trị lớn: "Bá mẫu, được, vật này rất quý, con thể nhận."

      "Cầm , đây là bà nội ngày xưa cho mẹ, giờ mẹ cho lại con."

      Mạc Ngôn đến cạnh chỗ An Nhiên ngồi xuống, kiên định ôm : "Mẹ cho em, em cầm ! Bằng chúng ta đừng hòng ngủ được."

      Nghe xong lời Mạc Ngôn , An Nhiên thể chối từ : "Cảm ơn, bá mẫu."

      Đường mẫu nở nụ cười: "Thế mới ngoan, các con nghỉ ngơi sớm !" xong đứng dậy rời , bước được hai bước bà đột nhiên quay đầu: "Con vừa rồi gì? Cám ơn bá mẫu? Bá mẫu?

      An Nhiên con muốn làm mẹ đau lòng sao? Còn gọi mẹ là bá mẫu? " Vừa vừa làm động tác ôm ngực.

      An Nhiên vội vàng sửa lời: "Con sai rồi, cám ơn, mẹ."

      "Ha, ngoan" Đường mẫu tươi cười hài lòng.

      ...

      An Nhiên đứng ở ban công phòng Mạc Ngôn, nhìn vào hư , khẽ trầm tư. Từ lúc bắt đầu chuyện tình cảm với Mạc Ngôn, bản thân cảm thấy mỗi ngày tựa như nằm mơ, quá may mắn, có thể gặp được Mạc Ngôn.

      Mạc Ngôn vừa tắm xong ra, trông thấy An Nhiên đứng ở ban công, nhàng lại gần, từ phía sau ôm lấy : "Em suy nghĩ gì thế?"

      "Em nghĩ, ông trời đối tốt với mình, thế giới rộng lớn như vậy, em lại may mắn gặp . Em đúng là rất may mắn, gặp được , lại còn được thương."

      Mạc Ngôn xoay An Nhiên lại, đối mặt với . Hai tay nâng gương mặt : "An Nhiên, em, thực rất , gả cho được ?" Đôi mắt thâm thúy tràn đầy chân tình, xen lẫn thành kính.

      An Nhiên cảm thấy khóe mắt mình đột nhiên ươn ướt, trả lời, kiễng chân hôn lên môi Mạc Ngôn. Mạc Ngôn lập tức ôm lại , nhiệt tình đáp lại.

      Nơi biệt thự Kính Hồ, giữa màn đêm yên tĩnh, gian mùa hạ trong trẻo, tràn đầy ngọt ngào của tình hai người.

      ...

      Sáng sớm, nhìn nam nhân ngủ say bên gối, An Nhiên kìm long được khẽ nhỏen miệng cười. Mạc Ngôn của luôn đẹp trai như vậy, cả lúc ngủ cũng khác gì. vừa mới chuẩn bị đứng dậy, bị kéo xuống. Còn chưa kịp phản ứng, bị hôn tới tấp.

      Sau lát: "Làm sao bây giờ, vợ à, muốn rời xa em, luôn cảm thấy hôn em đủ."

      " đừng làm loạn, mau đứng lên , bà nội và ba mẹ đều ở đây, để mọi người chờ tốt."

      Hai người vừa mở cửa, Đường mẫu và bà nội thiếu chút nữa là ngã nhào vào phòng.

      "Bà nội, mẹ, mọi người làm gì vậy?"

      "Ha ha, chúng ta, chúng ta..." Đường mẫu miệng cười cố nghĩ ra lí do.

      Chỉ nghe thấy bà nội tiếp lời: "Ta đến gọi cháu dâu dậy ăn sáng."

      "Đúng đúng, ăn sáng, An Nhiên xuống ăn sáng con."

      Bữa sáng quá mức phong phú, Đường mẫu lại phục vụ vô cùng chu đáo: "Đến đây, An Nhiên, uống cái này, uống nhiều vào, con hơi gầy."

      "Bá..." chữ 'mẫu' còn chưa kịp ra, Mạc Ngôn vội kéo tay An Nhiên bên dưới gầm bàn. An Nhiên lập tức sửa lời: "Mẹ, con tự lấy được mà. "

      Chữ "Mẹ" phát ra khiến Đường mẫu rất hài lòng: "Ai, ngoan, mẹ và ba bàn bạc, ngày 28 tháng sau là ngày tốt, vừa vặn công ty thành lập được 30 năm, con với Mạc Ngôn cũng đính hôn vào ngày đó , mẹ chuẩn bị sẵn thiệp mời rồi."

      Mạc Ngôn khó khăn nuốt miếng cháo xuống: "Mẹ, như vậy có gấp quá ?"

      "Gấp gì? Mẹ còn muốn hai đứa kết hôn ngay hôm nay. Đúng rồi, con mau đưa ông bà thông gia đến, mẹ còn nhiều điều muốn bàn bạc."

      Cả ba vị trưởng bối trong nhà hoàn toàn để ý đến hai nhân vật chính, nhiệt tình cùng nhau thảo luận.

      Ngày 28 tháng sau là ngày tốt, thời gian chỉ còn hơn tháng, nhưng ai ngờ được rằng những chuyện sắp xảy ra trong tháng ấy, khiến họ suốt đời khó quên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :