1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy năm lại bảy năm - Đào Hắc Tiểu Thất ( 102C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 35

      Cả đêm nay Mạc Ngôn hề chợp mắt, sợ sau khi tỉnh dậy, bàng hoàng nhận ra hết thảy đều là mơ. Nhìn người con ngủ say trong lòng, hai tay Mạc Ngôn nắm càng chặt, muốn khắc sâu hình bóng này tận trong xương tủy, dung hòa cả máu thịt.

      Trong phòng quần áo rải rác, ga giường hỗn độn, mọi thứ đều cho thấy, tối qua hai người có bao nhiêu điên cuồng, có bao nhiêu ân ái. Mạc Ngôn cũng biết tối qua mình làm mấy lần, chưa từng như thế, khát vọng người phụ nữ đến vậy. Nhìn dấu hôn dày đặc người An Nhiên, Mạc Ngôn ngừng nhếch khóe miệng, kia là bằng chứng nhau của bọn họ. Nghĩ vậy, lại kìm được hôn lên môi An Nhiên.

      An Nhiên bị hành động này của Mạc Ngôn làm tỉnh giấc, hơi mở mắt ra.

      "Xin lỗi, đánh thức em rồi."Mạc Ngôn cưng chiều dựa cằm tóc An Nhiên dụi tới dụi lui.

      An Nhiên gì, chỉ mỉm cười. Ngày hôm nay rốt cuộc cũng tới, chẳng qua, hề hối hận, tại rất hạnh phúc. Chỉ là cả người rất đau, giống như bị xe tải nghiền qua.

      "Em muốn đâu."An Nhiên đột nhiên đứng dậy, Mạc Ngôn hai tay ôm thắt lưng sốt ruột hỏi.

      "Em đâu cả, chỉ muốn tắm rửa thôi, cả người khó chịu quá."

      Mạc Ngôn đứng lên ôm lấy An Nhiên." ôm em vào, chân em bị thương, cẩn thận được đụng vào nước."

      Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, lúc này Mạc Ngôn mới cảm giác được tất cả đều là , hạnh phúc chưa từng có được ngập tràn trong lòng. Kéo rèm cửa sổ, trong phòng nhất thời sáng bừng nắng ấm. Ga giường trắng tinh, điểm mảng hồng, phảng phất như hoa bông hồng giữa mùa xuân, sắc đỏ tươi thắng. Như trong lòng Mạc Ngôn, đó là đóa hoa rất đẹp...

      ...

      An Nhiên ở trong nhà tắm, nhìn dấu vết người mình qua gương, nhàng lấy tay xoa chút, dấu vết vẫn tồn tại biến mất. An Nhiên nở nụ cười, lấy ngón tay vẽ lên gương hai chữ Mạc Ngôn. rốt cục trở thành người đàn bà của Mạc Ngôn, người đàn bà đích thực của .

      Vì chân An Nhiên bị thương, Mạc Ngôn cho phép làm, gọi điện thoại xin phép Cao Phong. Nhận được điện thoại của Mạc Ngôn, Cao Phong bèn trêu chọc."Ai, có người rốt cuộc đến giờ sống lại."

      Mạc Ngôn kiêu ngạo, tự tin trước kia trở lại, càng trở nên chói mắt hơn.

      ...

      An Nhiên dẫn Mạc Ngôn tới trước mộ Tiểu Mễ, mang theo hoa diên vĩ Tiểu Mễ thích."Tiểu Mễ, mình đến đây."An Nhiên ngồi xuống, phủi lớp tro bụi mộ, đặt bó hoa xuống.

      "Tiểu Mễ, ấy tên là Mạc Ngôn, là người đàn ông mình ."An Nhiên an tâm hết." ấy cũng mình, giờ mình rất hạnh phúc. Cậu cps nghe thấy ?Có phải cũng cảm thấy mừng cho mình ? Cậu ở trời nhất định phải phù hộ hai đứa mình nhé."

      Mạc Ngôn đỡ An Nhiên cùng nhau ngồi xuống, kéo tay An Nhiên, đứng trước mộ Tiểu mễ, trong lòng lặng lẽ thề, cả đời này đến tận lúc chết chỉ mình An Nhiên.

      Nước mắt khẽ chảy khuôn mặt An Nhiên, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười, sau đó nhìn sang Mạc ngôn kiên định ." Đời này mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cũng rời xa , dù có chết, biến thành quỷ cũng bám theo ."

      Mãi mãi bên nhau, sinh tử rời.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 36

      Gã đàn ông tóc dài cột đuôi ngựa, bận bộ âu phục đen, cổ tay áo màu bạc, đặc biệt, khiến người khác chú ý, đó là hình viên đạn. Viên đạn màu bạc, là tượng trưng cho thân phận gã đàn ông này, được xưng là quỷ sứ trở về từ địa ngục, là sát thủ trời sinh.

      Tuyên Nguyên suy nghĩ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghe tiếng bước chân phía sau quay đầu nhìn gã đàn ông."Quả nhiên đúng giờ."

      " để khách hàng phải chờ đợi, đó là nguyên tắc làm người cơ bản của ta."Gã đàn ồng mặt chút thay đổi lạnh như băng mở miệng.

      Tuyên Nguyên cười lạnh tiếng."Bọn họ bắt đầu nghi ngờ ta, phỏng chừng rất nhanh chóng điều tra ra chỗ ở của ta, xem ra kế hoạch buộc phải thực trước thời hạn rồi."

      Gã đàn ông phản đối." về mưu, ngươi và cha người hơn kém nhau rất xa, càng đừng nhắc đến Ngô Á Phi."Nếu đến giờ còn phát hiên ra, đó mới là điều kì quái.

      Lại là Ngô Á Phi, nghe đến cái tên đó, màu lam trong mắt Tuyên Nguyên tỏa ra sát khí khiến người ta sợ hãi."Chung quy ngày ta khiến người đàn ông này phải tự mình chấm dứt cuộc đời."

      Tuyên Nguyên thừa nhận năm đó cha mình vì quyền lực, địa vị, tiền tài, nổi lên dã tâm hại chết cha mẹ Ngô Á Phi. Thế nên Ngô Á Phi mới trở về giết cha Tuyên Nguyên, thù hận, ngay cả chính Tuyên Nguyên cũng cảm thấy người cha đó đáng chết. Nhưng đứa em đáng thương của khi đó mới 5 tuổi, đứa 5 tuổi, nó có làm gì sai, sao phải đẩy nó vào chỗ chết.

      Tuyên Nguyên tham sống sợ chết, vì hi vọng có ngày tự tay giết chết Ngô Á Phi, báo thù thay em mình. tại phát ra bí mật, phải lợi dụng tốt quân bài An Nhiên này, khiến Ngô Á Phi sống bằng chết.

      Gã đàn ông đùa nghịch tay áo bạc của mình."Ngươi hẳn là biết, ta bao giờ làm chuyện mua bán lỗ vốn."Giết người cũng vậy.

      Tuyên Nguyên sớm dự đoán được gã vậy, tùy tay cầm ảnh chụp bàn đưa cho gã."Người trong ảnh chụp, cần ngươi cũng biết, nếu kế hoạch thành công, là của ngươi."Trong ảnh chụp Mạc Ngôn, tuấn tiêu sái.

      Gã đàn ông tựa hồ rất hài lòng."Hợp tác vui vẻ." xong câu này, gã xoay người rời .

      Tuyên Nguyên hướng mặt ra ngoài cửa sổ, lại lần nữa lâm vào trầm tư, tuy cùng Mạc Ngôn thù oán, nhưng phàm những kẻ nào làm ảnh hưởng đến kế hoạch báo thù của mình, đều phải chét. Mạc Ngôn muốn trách hãy trách mình người nên .

      Tùy tay lấy điện thoại ra thuần thục bấm tám con số."An Nhiên, là tôi."

      ...

      An Nhiên treo điện thoai, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Mạc Ngôn."Mạc Ngôn, em..."

      Còn chưa kịp hết, bị Mạc Ngôn ngắt lời,"Em gọi là gì?"Mạc ngọn làm bộ nghe .

      Có đôi khi thể lý với đàn ông, phải chỉ là cách xưng hô thôi sao? nên tính toán chi ly, An Nhiên bất đắc dĩ gọi."Ngôn."

      "Gọi thế mới đúng."Vẻ mặt Mạc Ngôn đắc ý." , có chuyện gì?"

      An Nhiên biết phải với Mạc Ngôn thế nào, chẳng lẽ người đàn ông lần trước bắt gặp sinh bệnh, mình muốn chăm sóc , do dự chút."Ngôn, người bạn học của em sinh bệnh, cậu ấy vừa tới W, có bạn bè thân nhân gì, em phải qua đó giúp cậu ấy." đột nhiên cảm giác bản thân giống như đứa học sinh tiểu học xin phép nghỉ.

      Mạc Ngôn đắn đo chút, " muốn rời xa em, như vậy , chúng ta cùng , nhân thể giới thiệu người bạn đó với luôn."

      An Nhiên vừa nghe liền nóng nảy."Người ta là con bị ốm, nằm giường, tiện, lần sau ."

      "Vậy... thôi được"

      Mạc Ngôn, thực xin lỗi, phải em cố ý muốn gạt , chỉ là muốn hiểu lầm. An Nhiên chủ động kiễng chân, hôn lên môi Mạc Ngôn."Chờ em trở về."

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221


      CHƯƠNG 37

      An Nhiên ngờ lại gặp phải Tả Lan ở đây, đương nhiên ngây thơ nghĩ rằng đây chỉ là chuyện ngẫu nhiên.

      Tả Lan tháo kính râm xuống, khóe miệng nhếch lên."Tôi khuyên côi tốt nhát đừng ." Lời ngắn gọn ràng.

      "Đừng ?"An Nhiên khó hiểu, chẳng lẽ này biết mình muốn đâu? "Bây giờ tôi có thời chuyện với ." xong chuẩn bị rời .

      Tả Lan ngăn lại cười."Nếu Mạc Ngôn đừng ."Á Phi dặn , phải bảo vệ An Nhiên, để tránh xa Tuyên Nguyên, thể nguyên nhân cho An Nhiên, bất đắc dĩ phải dùng cách này. tin Mạc Ngôn ở trong lòng An Nhiên chiếm vị trí quan trọng.

      "Đó là chuyện của tôi, liên quan đến ."

      Tả Lan nghĩ thầm này quật cường."Nếu phải là lệnh của thủ lĩnh, nghĩ tôi muốn nhúng mũi vào chuyện của sao?"

      An Nhiên dừng bước, thủ lĩnh? Lại là Ngô Á Phi, ta rốt cuộc muốn gì? Vì sao còn đau khổ bám theo , An Nhiên nhìn Tả Lan."Tôi mặc kệ là lệnh của ai, đừng để tôi lại nhìn thấy .

      Còn nữa nhờ với Ngô Á Phi, bảo đừng làm chuyện ngây thơ như vậy, thực buồn cười."

      Nhìn bóng dáng An Nhiên dần xa, Tả Lan lẩm bẩm."Ngây thơ? Buồn cười? Đến lúc nào đó cho là như vậy."

      ...

      Nhìn Tuyên Nguyên uống thuốc xong, sau khi ngủ say, An Nhiên mới rời khỏi chỗ ở của .

      Tuyên Nguyên nằm giường, chờ khi An Nhiên rời , lúc này mới chậm rãi mở to mắt, lấy điện thoại thuần thục bấm dãy số."Thế nào? Chụp được chưa?"

      "Rất tốt, chờ điện thoại của tôi."

      ...

      đường về nhà, An Nhiên đột nhiên cảm thấy Tuyên Nguyên đáng thương, ngờ lại có thân thế tội nghiệp như vậy. Lúc ở cùng An Nhiên, kể nghe chuyện cũ đời mình, chính bản thân Tuyên Nguyên còn thấy cảm động, ngờ mình lại dối tốt đến vậy.

      Trở lại nhà trọ của Mạc Ngôn, An Nhiên vừa chuẩn bị lấy chìa khóa, bỗng cửa bị mở ra.

      Mạc Ngôn kéo An Nhiên vào nhà, gắt gao ôm trong ngực.

      An Nhiên có chút khó xử."Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

      Mạc Ngôn buông ra." có gì, chỉ là nhớ em."Trời ạ, chẳng qua mới ngày thấy, Mạc Ngôn biết sau này nếu có An Nhiên trải qua thế nào.

      , bao giờ để chuyện đó xảy ra, vĩnh viễn .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 38

      người đàn ông đẹp trai đứng trước cổng trường học, bên cạnh chiếc xe thể thao, thành công khiến cho giao thông bế tắc.

      Hiểu Lộ còn chưa đến cửa trường học, cảm giác được mọi người hướng chỉ trỏ, giọng bàn tán. bạn học chạy đến bên Hiểu Lộ."Hiểu Lộ, thực hâm mộ cậu, có bạn trai đến đây đón kìa."

      Hiểu Lộ hiểu đầu cua tai nheo ra sao, bạn trai? Chẳng lẽ là...?

      "Bảo bối" Trì Phong cười, tới bên Hiểu Lộ. Hai tay rất tự nhiên nâng khuôn mặt nhắn của lên."Bảo bối, nhớ ?"

      "Sao lại tới đây, phải tôi với , được đến trường học sao?"Hiểu Lộ chút hòa nhã với .

      "Em cho đến, lại gọi điện thoại tìm , nhớ em, nên tự đến."Nghe Trì Phong giải thích, nhìn bộ dáng của , như là đứa trẻ bị bỏ rơi, Hiểu Lộ lơ đãng nhếch khóe miệng, có lẽ ngay cả chính cũng chưa phát , còn giống như trước đây, chán ghét tên đàn ông này đến vậy.

      Hiểu Lộ chỉ chiếc xe thể thao của ."Trì Phong, có thể đừng gióng trống khua chiêng như vậy được , rất khiến người khác chú ý."

      Trì Phong vẫn giữ nguyên bộ dáng bảnh chọe, tùy tay gõ trán chút."Ai, có cách nào, bản thiếu gia trời sinh có khí chất ngôi sao, đến đâu cũng đều như vậy."Chỉ động tác đơn giản như vậy, khiến cho nhóm các xung quanh hét chói tai thôi, Hiểu Lộ cũng phải thừa nhận, người đàn ông này quả rất đẹp trai.

      " thôi, bảo bối, dẫn em ăn, sau đó em muốn làm gì?"

      "Là đó, tôi muốn gặp chị mình, mấy ngày thấy chị ấy."

      Trì Phong nghe xong trong lòng liền vui, vất vả mới cùng bảo bối nhà ở chung chỗ, muốn có người làm bóng đèn."Bào bối, hai ta đừng tìm An Nhiên, ấy và Mạc Ngôn mới vừa xác định quan hệ, dính lấy nhau, em muốn làm bóng đèn à!"

      Hiểu Lộ nghĩ lại thấy cũng đúng, Mạc Ngôn vất vả mới theo đuổi được An Nhiên, nên để hai bọn họ có nhiều thời gian bên nhau."Vậy được rồi, nữa."

      "A, vậy là được rồi, bảo bối nhà ta rất ngoan." xong cón hung hăng hôn cái lên mặt Hiểu Lộ.

      "Ai cho hôn tôi, ai là của nhà , cái đồ lưu manh." xong đuổi theo đánh Trì Phong, nhưng trong mắt người ngoài, lại biến thành đôi tình nhân liếc mắt đưa tình.

      Trong đoàn người vây xem, đôi mắt tràn ngập sát khí, hung hăng nhìn chằm chằm hai người.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 39

      Hai người ăn xong ra khỏi quán, Trì Phong nghĩ xem nên đưa Hiểu Lộ đâu chơi. Hiểu Lộ vỗ vỗ vai ."A, mau nhìn, chị của tôi cùng rể."Trì Phong nhìn theo hướng Hiểu Lộ chỉ, quả nhiên là hai người bọn họ.

      vừa định đừng gọi, chợt nghe Hiểu Lộ lớn giọng kêu."Chị, chị, bên này."

      Hiểu Lộ túm lấy Trì Phong, chạy như bay đến chỗ An Nhiên,"Em chậm chút, sao phải vội thế?" Khuôn mặt Trì Phong đầy khổ sở, thế giới của hai người bị thế là phá hủy rồi.

      An Nhiên nhìn thoáng qua, hai người gắy gao lôi kéo tay, Trì Phong lãng đãng theo sau nhìn thấy, nở nụ cười đầy ý vị.

      "Chị, mấy ngày rồi chưa gặp, chị có rể, bèn bỏ rơi em." Hai người tuy phải chị em ruột nhưng còn thân hơn thế nhiều.

      An Nhiên cảm thấy thực có lỗi với Hiểu Lộ, bỏ lại mình, thấy lo lắng." Đêm nay, chị về ở với em."

      Vừa dứt lời lập tức có thanh phản đối," được, sau này em phải ở với ." Có đôi khi Mạc Ngôn giông dứa trẻ bá đạo.

      "Xem ra rể giữ rất chặt, yên tâm, em tranh chị với , em chỉ ngoài miệng vậy thôi."

      "Nếu gặp nhau, chúng ta cùng chơi , gọi điện thoại kêu bọn Nguyên Tịch nữa, lâu hội họp."

      ...

      Nguyên Tịch vừa tới mở miêng."Đường đại thiếu gia, gần đây cậu có vẻ tương lai rộng mở nha?" nghiệp thuận lợi thôi , lại còn ôm được mỹ nhân về.

      Mạc Ngôn bị xong lắc đầu." Ân Hạo, quản tốt bà xã cậu giùm."

      Ân Hạo lên tiếng, cười cười, đến ngồi xuống bên cạnh An Nhiên."Cục cưng."

      Còn chưa xong, bị An Nhiên ngắt lời." Ân Hạo, phải rồi sao, được gọi tôi là cục cưng."

      Ân Hạo sửng sốt chút."Được, gọi gọi, sau này cũng gọi, An Nhiên, gọi An Nhiên được chứ."

      "Thế mới đúng, , có chuyện gì?"

      Nguyên Tịch chỉ vào Trì Phong cười."Trì Phong, hát khó nghe, mau xuống dưới , được dọa người nữa." xong khoa trương cười to.

      ...

      Màn đêm chậm rãi buông xuống. Quán "Ám dạ" hôm nay phá lệ náo nhiệt khác thường, tiếng người ồn ào.

      biết từ khi nào, Trì Phong đột nhiên phát thấy Hiểu Lộ."An Nhiên, Hiểu Lộ đâu?"

      An Nhiên liếc nhìn quanh vòng."Chắc là vệ sinh ? Tôi ra ngoài xem."

      " cần, cứ ở đây, tôi tìm ấy." Trì Phong xoay người đẩy cửa bước ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :