1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy năm lại bảy năm - Đào Hắc Tiểu Thất ( 102C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      CHƯƠNG 30

      Trông thấy An Nhiên thay đồ cưỡi ngựa màu đen, vững vàng ngồi con ngựa trắng mọi người đều bất ngờ. Hiểu Lộ vội "Chị, phải chị bảo cưỡi ngựa mà?"

      An Nhiên cười cười phản đối " có ai vừa sinh ra biết làm mọi thứ, việc gì cũng phải có lần đầu tiên?"

      Mạc Ngôn hơi tức giận, cho phép An Nhiên mạo hiểm "An Nhiên, xuống ngay."

      Tina thoáng nhìn qua An Nhiên "Theo quy tắc, nếu bây giờ bỏ cuộc vẫn còn kịp." Quy tắc chính là kể từ khi cả hai xuất phát. Ai đến chân núi lấy mảnh vải ở đó rồi quay về vạch xuất phát trước là người chiến thắng.

      Mọi người đứng bên cạnh đều hiểu gì. Còn Mạc Ngôn có dự cảm tốt "An Nhiên, đừng làm loạn nữa, xuống ."

      An Nhiên cười với Mạc Ngôn tỏ vẻ hiểu ý nhưng vẫn lên tiếng. thầm "Mạc Ngôn, chờ em ở đây. Em để mất đâu."

      Người bên cạnh nghe hiểu ra sao, Mạc Ngôn có loại dự cảm bất hảo "Bình yên, đừng náo loạn, xuống dưới." Trong khi mọi người ở phía sau còn chưa kịp phản ứng, hai người lao vọt như tên bắn.

      Mac Ngôn lo lắng, chuẩn bị lên ngựa đuổi theo, lại bị Ân Hạo ngăn lại "Đừng , lâu chưa thấy An Nhiên so tài với ai cả."

      "Nhưng mà, hai ấy so tài như thế là mình lo cho An Nhiên." Mạc Ngôn lo lắng dõi về phương xa.

      Ân Hạo vỗ vai Mạc Ngôn động viên "Cậu phải tin tưởng ấy chứ."

      Tina quả là cao thủ cưỡi ngựa, nhanh chóng dẫn đầu. Dư An Nhiên, hãy chờ mà nhận lấy thất bại , biết tự lượng sức mình mà dám so tài cưỡi ngựa với tôi sao. Mạc Ngôn rồi thuộc về Tina này. Nghĩ thế khóe miệng người con độc ác ấy khẽ nở nụ cười mờ ám.

      Hiểu Lộ lo lắng cứ qua lại " ổn rồi, chị chưa từng cưỡi ngựa. Có khi nào bị thương ?" Những lời ra cứ như thay cho tâm trong lòng của Mạc Ngôn. cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, với tính cách của An Nhiên làm việc gì khiến mọi người lo lắng thế này đâu. Nhất định là do Tina, tốt nhất nên tự cầu nguyện mong An Nhiên có việc gì. Nếu đừng trách sao Mạc Ngôn nghĩ đến tình cũ.

      "Về rồi, nhìn kìa." Cao Phong la lớn làm mọi người đều ngoái nhìn.

      Ở phía xa chỉ thấy bóng dáng mờ mờ. Là ai? Đến khi nhìn đó là ai, mặt mọi người đều là thất vọng. Là Tina. Mặc dù biết Tina là cao thủ cưỡi ngựa, nhưng ai cũng thầm mong người đó là An Nhiên.

      "Chị, là chị." Hiểu Lộ la lớn chỉ về bóng dáng phía sau Tina.

      Chắc chắn đó là An Nhiên, Mạc Ngôn mới thở phào nhõm. sao. quay về.

      Lúc này An Nhiên lại hơi vội, nếu cứ thế này. Chắc chắn thua mất thôi. được. thể thua.

      Ngay lúc Tina đến gần vạch đích, còn An Nhiên bị rớt lại phía sau chút. An Nhiên thầm quyết định, mặc kệ thế nào cũng phải thắng. nhắm mắt, vung roi ngựa, hai chân dùng sức nhảy về phía trước, ngã mặt đất, lăn hai vòng đến vạch đích. Toàn bộ quá trình tựa như phim kiếm hiệp, mạo hiểm, kích thích.

      "An Nhiên" Mạc Ngôn hoảng hốt vội chạy đến bên An Nhiên. Trời ạ, nghĩ gì thế? muốn sống nữa sao?

      Mọi người cũng vội bước đến. Tina bị hành động của An Nhiên làm cho kinh hãi. Quả thể ngờ được, An Nhiên điên rồi.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 31

      Mạc Ngôn ôm lấy An Nhiên, động tác rất nhàng, biết bị thương thế nào. Từ lúc chứng kiến cảnh An Nhiên nhảy xuống, Mạc Ngôn cảm thấy tim mình tựa hồ cũng nhảy ra ngoài theo, sợ hãi chưa từng có len lỏi.

      An Nhiên khẽ hắt hơi tiếng, cảm giác được mình nằm trong lồng ngực ấm áp quen thuộc, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng mừng thầm."Mình thắng." ngẩng đầu nhìn người đàn ông lo lắng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

      Mạc Ngôn rất sợ mình cứ như vậy mà đánh mất này."Em biết mình làm gì ?"

      "Thực xin lỗi" Ba chữ này hình như là lời nhiều nhất mà An Nhiên từng với Mac Ngôn.

      Mạc Ngôn vừa lo lắng vừa hơi tức giận."Trả lời câu hỏi của , em có biết bản thân mình làm gì ?"

      Mọi người ở đây đều giật mình, Mạc Ngôn nổi giận với An Nhiên. Mạc Ngôn quát lên với những người khác."Bác sĩ sao còn chưa đến?"

      " báo rồi, đường tới."Lúc này Mạc Ngôn đột nhiên tức giận Tiểu Báo.

      An Nhiên cẩn thận :" ra cần gọi bác sĩ, em sao."

      "Xin em, có thể có trách nhiệm với bản thân chút hay , em nghĩ như vậy thấy thoải mái sao?"Mạc Ngôn thừa nhận mình vừa rất sợ hãi, mới có thể tức giận đến vậy với An Nhiên, mới có thể khống chế được bản thân.

      muốn có trách nhiệm với bản thân chút, phải vì chính mình, mà là vì . Địa vị của An Nhiên trong lòng Mạc Ngôn, cần gì, bởi vì câu này, đủ cho cả đời.

      Tina tràn đầy hận ý nhìn An Nhiên, vị trí đó lẽ ra là của mình, nhưng này lại điên cuồng đến vậy, nuốt được cơn tức này, càng thể cứ như vậy buông tha Mạc Ngôn.

      đến bên người bọn họ, Tina mở miệng."Dư An Nhiên, điên rồi sao? Thắng thua quan trọng như vậy?"

      Thắng thua, Mạc Ngôn tựa hồ hiểu ra chút, hai người họ quả nhiên đánh cuộc."Thắng thua gì" Mac Ngôn lạnh lùng nhìn Tina mở miệng hỏi.

      " có gì, chỉ là cùng Tina đùa giỡn chút thôi." An Nhiên giành trả lời trước, muốn Mạc Ngôn biết mình để ý đến vậy.

      Tina nghi hoặc nhìn An Nhiên, vì sao này chịu ra chân tướng, ràng là ta thắng.

      Bác sĩ kiểm tra xong, có gì trở ngại, chỉ trầy da chút. Sau khi Mạc Ngôn hỏi qua N lần, vẫn lo lắng, còn muốn mang An Nhiên bệnh viện lớn kiểm tra toàn thân.

      "Yên tâm Mạc Ngôn, ấy được xưng là An Nhiên đánh mãi chết, vết thương như vậy đáng gì." Ân hạo vui đùa . Trước đây mọi người đều sợ bị An Nhiên khi dễ, liền hợp lại đánh trận, kết quả cũng vẫn phải đối thủ, Sau đó bọn họ liền gọi An Nhiên là" An Nhiên đánh mãi chết"

      Bị Ân Hạo kể hết quá khứ ra, An Nhiên xấu hổ cười cuời. Sau đó nhìn về phía Ân Hạo, mắt lộ tia hung quang, giông như " Muốn chết phải ?"

      mặt với Tina" Trận đánh cuộc hôm nay tính, có kẻ thắng người thua, Mạc Ngôn cũng thuộc về bất cứ ai cả."

      Tina khộng hiểu" Vì sao? ràng là thắng, yên tâm, tôi phải loại người thua lần là đứng dậy nổi."

      An Nhiên cười cười" Từ lúc đầu tôi muốn đánh cuộc cùng .

      " muốn? Vậy vì sao lại đáp ứng?"

      " có gì, chẳng qua nhìn khó chịu, đem Mạc Ngôn ra làm tiền đặt cược, nếu thương ấy, phải hết lòng. Đừng tùy tiện đem ấy ra cùng người khác đánh cuộc." Bởi vì có nhiều khi tình dễ dàng.

      Tina có chút hiểu " có ý gì? Chẳng lẽ ấy?"

      An Nhiên thâm thúy cười."Ai biết được."

      Đúng vậy, ai biết được? Câu trả lời, có lẽ,đến chính An Nhiên cũng .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 32

      Từng có người về An Nhiên như vầy: giống như cây thuốc phiện, khi tiếp xúc thành nghiện. Mạc Ngôn là người đàn ông bị nghiên, thể tự kiềm chế.

      Từ khi An Nhiên bị ngã đến nay khá lâu, nhưng vẫn kiên trì đến thăm mỗi ngày, ân cần hỏi xem có chỗ nào thoải mái , rất sợ lưu lại di chứng gì đó.

      " cần đến, bận rộn như vậy, em có chỗ nào khó chịu." An Nhiên mỉm cười qua điện thoại, có lẽ chính cũng chưa chú ý tới khóe miệng mình cong lên.

      "Được, em hứa." Sau khi gác máy, An Nhiên lắc đầu bất đắc dĩ, có đôi khi cảm thấy Mạc ngôn giống như đứa trẻ.

      Dịch Quả hâm mộ nhìn An Nhiên, "Lại là thái tử gia sao? Ai, thực khiến người khác đố kỵ."

      Có đôi lúc chính An Nhiên cũng cảm thấy bản thân may mắn, ông trời an bài cho gặp được người đàn ông như Mạc ngôn. Lúc trước bản chính từng thề trong lòng, đời này kiếp này , nhưng giờ đây An Nhiên nhận thấy mình càng ngày càng thể khống chế.

      An Nhiên ngờ Tuyên Nguyên đến tìm mình, kinh ngạc. "Lần trước cám ơn đưa tôi về, hôm nay tôi mời."

      "Tôi cũng khách khí nữa, ra hôm nay là sinh nhật tôi, có người thân bên cạnh, chẳng hiểu sao lại nghĩ tới ."

      "Sinh nhật , sao sớm, tôi chưa chuẩn bị quà tặng." An Nhiên thấy áy náy.

      Tuyên Nguyên nâng chén rượu lên." chịu ở đây với tôi, chính là món quà lớn nhất.'

      An Nhiên vốn thể uống rượu, nhưng nghĩ hôm nay là sinh nhật nên chối từ. "Sinh nhật vui vẻ"

      An Nhiên tiếp ngày, dẫn đến rất nhiều thắng cảnh có tiếng ở thành phố W.

      "Hôm nay cám ơn , tôi rất vui." xong Tuyên Nguyên nhìn An Nhiên chút, ánh mắt hướng về phương xa, khẽ nở nụ cười giảo hoạt.

      An Nhiên cười. " cần cám ơn, hôm nay tôi cũng chơi rất vui. nên về nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon."

      An Nhiên vẫy vẫy tay với Tuyên Nguyên khởi động xe. Ngay lúc vừa xoay người, chợt ngây ngẩn, là . Mạc Ngôn giống như bức tượng điêu khắc, dựa vào cột đèn đường gần đó, đứng yên nhúc nhích. Dưới chân vương đầy tàn thuốc, chứng tỏ đợi rất lâu.

      Khoảng cách chỉ mười bước ngắn ngủi, Mạc ngôn lại cảm thấy như rất dài, hai chân như chon xuống đất. Khi nhìn thấy An Nhiên mỉm cười, cùng người đàn ông khác ôm nhau, tim như bị đâm nhát, đau. khắc đó Mạc Ngôn mới biết được ra mình quả thể chịu nổi nhát.

      ra từ trước đến nay luôn là bản thân tự tác đa tình, mình là kẻ ngốc. Cả ngày phát điên lên tìm này, lại ở cùng người đàn ông khác, hơn nữa thoạt nhìn còn rất vui vẻ.

      Mạc Ngôn cứ như vậy qua người An Nhiên, lời nào, có bất cứ hành động gì, giống như người qua đường bình thường, lạnh như băng.

      An Nhiên gọi Mạc ngôn, cũng giải thích, càng nắm tay cầu xin đừng . Đột nhiên ánh mắt đau xót, thoáng cái ươn ướt.

      Mạc Ngôn nở nụ cười nụ cười tự giễu đầy chua xót, bởi vì nghĩ chỉ cần An Nhiên gọi mình lại, chút phản kháng mà trở về bên .

      Lúc đó bọn họ quả thể chịu nổi nhát.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 33

      lâu sau, An Nhiên trở thành nữ nhân vật chính bản tin. Nhìn tiêu đề bài báo, trong lòng An Nhiên bi thương. ra mình trở thành người nổi tiếng, mỗi cử động mỗi lời của mình, đều có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm. An Nhiên muốn giải thích, cứ để tự nhiên .
      ...

      Tả Lan sau khi xem xong bản tin ân hận với Á Phi:"Xem ra lòng tốt của tôi lại làm hỏng việc rồi." Vốn định để hai người có cơ hội gặp mặt chuyện, ngờ lại bị người chụp trộm, còn bóp méo thái quá như vậy.

      Ngô Á Phi liếc nhìn tờ báo." tôi thế nào cũng sao, nhưng vũ nhục An Nhiên, chỉ có con đường chết."

      Tả Lan rất hiểu Á Phi, bất cứ người nào đời gây bất lợi với An Nhiên, mặc kệ là ai, đều tiếc tất cả mà diệt trừ."Tôi hiểu, tôi nhanh chóng xử lý."

      "Đợi chút." Ngô Á Phi gọi Tả Lan chuẩn bị rời lại." điều tra người đàn ông trong bức ảnh chụp là ai."Trong lòng Ngô Á Phi luôn có dự cảm tốt, ngày đó An Nhiên đến khách sạn tìm mình, đêm khuya mình rời , người đàn ông trong ảnh chụp kia là ai. Tuy rằng chỉ chụp được cái bóng, nhưng Ngô Á Phi lại cảm thấy mối uy hiếp, thể khinh thường.

      ra Tả Lan sớm chú ý tới điểm này, thân là trợ thủ đắc lực của Á Phi, xếp hạng nhất nhì trong tổ chức sát thủ, tư duy rất nhạy bén." Trước kia tôi cũng theo dõi ghi hình, nhưng lại bị người khác thiêu hủy trước đó."

      "A, sao?" Trong lòng Ngô Á Phi thầm tính toán, là ai đây? Xem ra phải là đơn thuần muốn tiếp cận An Nhiên, nếu thiêu hủy bản ghi hình. Mặc kệ thế nào, cũng để An Nhiên bị thương tổn.

      ...

      An Nhiên ngồi trước bàn làm việc, biết Mạc Ngôn khi nhìn thấy bản tin có phản ứng thế nào, An Nhiên cầm di động, tìm tên Mạc Ngôn, ngón tay dừng lại nút gọi, chần chừ chưa nhấn xuống. An Nhiên thấy mâu thuẫn, rồi mình gì, giải thích sao? Đêm đó cứ trơ mắt nhìn rời như vậy, bây giờ giải thích được gì chứ?

      Di động trong tay rung lên, có tin nhắn, trong lòng An Nhiên nghĩ, là Mạc Ngôn sao?

      "Thực xin lỗi, khiến gặp phiền phức lớn như vây." phải Mạc Ngôn, tin nhắn là của Tuyên Nguyên gửi tới.

      An Nhiên hồi , biết gì cho phải, hai là muốn chuyện với ta. qua năm ngày, An Nhiên và Mạc Ngôn năm ngày gặp nhau, gọi cuộc điên thoại. Nhớ lại từ khi quen biết Mạc Ngôn đến nay, An Nhiên cảm thấy như giấc mơ, bây giờ tỉnh giấc, tất cả bỗng còn.

      An Nhiên nhớ Mạc Ngôn từng bên tai mình, chờ . Giờ phút này, thầm thỉnh cầu trong lòng, " hãy gắng chờ em."

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 34

      Trong quán bar, Mạc Ngôn dốc hết li này sang li khác, nhưng hề thấy say, biết mấy ngày hôm nay trôi qua như thế nào, giống như người mất hồn.

      Trì Phong đoạt lấy chén rượu trong tay Mạc Ngôn." Được rồi, đừng uống nữa, cùng lắm chỉ là thôi."Chỉ cần là Mạc Ngôn phụ nữ nào mà chiếm được.

      "Cậu đừng ngăn tôi, con mẹ nó tôi bị coi thường, tôi bỏ được người phụ nữ này."

      Trì Phong giữ chặt cổ áo Mạc Ngôn,"Tôi cho cậu biết, đời này có bất kỳ nào thể từ bỏ được, đến lúc đau chắc chắn cậu buông tay."Nhìn huynh đệ cùng nhau lớn lên từ , ngày càng gục ngã, trong lòng chịu nổi.

      Khi Trì Phong buông tay, Mạc Ngôn lập tức ngồi lại ghế, tiếp tục uống rượu. Giờ này khắc này, chỉ có thể dùng rượu quên bản thân, quên trái tim nhói đau. Làm sao mới có thể từ bỏ người con kia, làm sao mới có thể .

      ...

      An Nhiên ngồi taxi, lần nữa thúc giục tài xế, "Bác tài, làm ơn chạy nhanh thêm chút nữa ." Khi nhận được điện thoại của Trì Phong kể về tình cảnh tại của Mạc Ngôn, ngay cả giày cũng chưa kịp thay, muốn đến bên càng nhanh càng tốt.

      An Nhiên bị cảnh tượng trước mắt khiến cho ngây người, khuôn mặt thương tâm. Trong phòng, cốc chén đổ lung lung, vỡ thành nhiều mảnh . Người đàn ông ngày thường chói mắt, ai bì kịp, lúc này giống như gã bợm, co quắp ở góc sopha, tay ngừng đưa chén rượu lên miệng.

      Trì Phong chạy đến bên cạnh An Nhiên," Làm ơn khuyên nhủ cậu ấy , suốt tuần ăn gì, chỉ uống rượu." tuần nay, mấy người bọn họ thay phiên nhau ở cùng Mạc Ngôn, dám đưa về Kính Hồ, sợ bà nội lo lắng.

      An Nhiên đau lòng nhìn Mac Ngôn, lấy tay vuốt ve mặt ." Đừng uống nữa được , theo em trở vè."

      Mạc Ngôn đẩy tay An Nhiên ra." Cút ngay." xong quăng chiếc bình trong tay, chuẩn bị lấy bình khác.

      "Em van , xin đừng uống nữa." An Nhiên ôm lấy Mạc Ngôn, thanh có chút nghen ngào.

      Mạc Ngôn mạnh mẽ vùng người khỏi cái ôm của An Nhiên, An Nhiên bất ngờ, bị đẩy lùi về phía sau, đôi dép rớt ra, bàn chân trần dẫm phải những mảnh thủy tinh .

      "An Nhiên!" Trì Phong thét lên tiếng kinh hãi, Mạc Ngôn vốn mơ mơ màng màng lập tức thanh tỉnh, tựa hồ nghe thấy có người gọi tên An Nhiên. lắc lắc đầu, nguời trước mặt đúng là An Nhiên, dưới chân đầy máu tươi, tim Mạc Ngôn đau đớn."An Nhiên, em..."

      " việc gì" cám ơn trời đất, cuối cùng tỉnh lại, An Nhiên muốn thấy bộ dáng suy sút của , muốn lừa mình dối người nữa, chính là .

      Im lặng lúc, Mac Ngôn mở miệng." Trì Phong, cậu đưa ấy về ."

      ", em , em muốn ở lại với ."An Nhiên buột miệng thốt ra, chút do dự.

      Trong phút chốc, Mạc Ngôn như nghe được thanh êm tai nhất đời.

      Sau cơn vui sướng nhất thời, Mạc Ngôn mở miệng ." Kỳ em cần giả vờ an ủi , cần giả vờ quan tâm , cần giả bộ tốt với , lại càng cần giả vờ ."Bởi vì sợ bản thân tin là . phải tận mắt nhìn thấy ràng sao? Mỉm cười cùng người đàn ông kia ôm nhau, các báo đều đăng như vậy, đêm khuya hai người khách sạn thuê phòng.

      An Nhiên cuối cùng cũng nhịn được mặc cho nước mắt rơi xuống."Em mặc kệ thế nào, nghĩ thế nào, em chỉ cần biết bản thân mình nghĩ gì là được rồi."

      biết từ khi nào, Trì Phong rời khỏi phòng, chỉ để lại hai người bọn họ.

      Mạc Ngôn cũng thể khống chế được tình cảm của mình, ôm lấy An Nhiên sô pha, "Chúng ta về nhà ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :