1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy năm lại bảy năm - Đào Hắc Tiểu Thất ( 102C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 25


      Mùa xuân là mùa An Nhiên thích nhất, vạn vật đâm chồi, bắt đầu sinh mệnh mới.

      Hiểu Lộ vừa pha đồ uống, vừa oán giận với An Nhiên "Chị, dạy em mấy chiêu "

      "Học cái đó có gì tốt chứ?"

      Hiểu Lộ ngừng tay quấy "Chị, chị biết, tên khốn Trì Phong kia, rất quá đáng" rồi nắm chặt chiếc thìa cầm trong tay, như thể muốn đánh người.

      Sau lần ta chạy tới trường quậy trận đó, mỗi ngày đều đúng giờ xe thể thao đến đón Hiểu Lộ tan học, chút kiêng kỵ, thản nhiên vào vai "Người chồng tốt". Hại cứ hễ tan học là lại y như trốn nợ, lén lén lút lút, mò cửa khác trốn ra, nhưng lần nào cũng thành công. Trì Phong vô sỉ kia có tai mắt ở khắp mọi nơi. Thậm chí, đến tiết cuối của Hiểu

      Lộ, còn có thầy giáo lấy di động ra gọi "Phong thiếu gia, tiểu thư Hiểu Lộ tan học rồi."

      Lúc đầu Hiểu Lộ chịu lên xe, Trì Phong liền mạnh mẽ ôm , quăng vào trong, khiến cả trường đều biết, Hiểu Lộ có người bạn trai vừa phong độ vừa lắm tiền.

      An Nhiên nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Hiểu Lộ, khỏi cười ra tiếng "Em thích cậu ta đến vậy?"

      " phải thích, là chán ghét, chán ghét chị biết ?" Vẻ mặt Hiểu Lộ đầy chính khí.

      Trong lòng An Nhiên tự hỏi biết Trì Phong nghe xong câu đó phản ứng thế nào.

      Sau khi đưa Hiểu Lộ đến trường học, An Nhiên nhàn rỗi tản bộ đường. Khó có được ngày nghỉ trọn vẹn. Mạc Ngôn Mĩ, tuần sau mới trở về. An Nhiên đột nhiên thấy nhớ , quen có ở bên, thói quen ra cũng là thứ đáng sợ.

      An Nhiên bỗng dừng bước, khóe miệng khẽ nhếch "Theo sau lâu như vậy thấy phiền sao?" Vừa rồi khi tiễn Hiểu Lộ vẫn luôn cảm giác có người bám theo.

      Tả Lan có chút bội phục người phụ nữ này, đường đường là nhân vật cấp cao trong tổ chức, vẫn bị dễ dàng phát .

      Khi nhận ra người phụ nữ trước mặt, An Nhiên theo bản năng nắm chặt tay, thở ra hơi.

      Hành động này của An Nhiên, tất cả đều lọt vào mắt Tả Lan, nhưng để ý. Tả Lan bước đến gần An Nhiên " chuyện chút "

      đường cái vang lên đôi ba tiếng xì xào, hai mỹ nữ dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo, đối mặt nhìn nhau.

      " chuyện? Chúng ta rất thân thiết sao?" An Nhiên cũng muốn quan tâm.

      Tả Lan vẫn bình tĩnh như cũ "Chẳng lẽ muốn biết 7 năm trước sao?"

      Hiển nhiên An Nhiên bị chạm đến chỗ đau "Được, chúng ta chuyện" xong dẫn đầu vào quán trà cạnh đó.

      Khóe miệng Tả Lan hơi dương dương tự đắc, lẩm bẩm "Dư An Nhiên, thừa nhận , vẫn quên được người đàn ông kia."

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 26

      An Nhiên nhìn lướt qua tấm chi phiếu bàn, dãy số dài làm cho cảm thấy mỉa mai. Hóa ra đáng giá đến thế sao?

      Tả Lan đắn đo rồi mới lên tiếng "Mong hãy tránh xa ấy chút." ấy? Cả hai đều ngầm hiểu trong lòng đó là ai.

      Ngô Á Phi quả là hồng nhan họa thủy mà, đột nhiên An Nhiên nảy ra ý nghĩ. Sau lúc do dự mới lên tiếng: "Xin lỗi, tôi muốn đến ai."

      "Chúng ta đều là người thông minh cả, hẳn là biết tôi muốn cầu duy trì khoảng cách với Ngô Á Phi chứ. Chỉ cần phải là Á Phi, muốn ở bên ai cũng được." Tả Lan chút để tâm khuấy tách cà phê.

      An Nhiên cũng muốn liên quan gì đến Ngô Á Phi cả, chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh ở bên Á Phi là thể chịu nổi "Vậy giờ lấy thân phận gì bảo tôi rời xa ấy? Bà xã? Hay bạn ? Hay chỉ là tình nhân mà thôi?"

      Tả Lan có chút bất ngờ, chưa từng nghĩ đến An Nhiên hỏi như vậy, nhưng mà như thế phải là bằng chứng cho việc An Nhiên cũng quan tâm đến Á Phi sao? Nghĩ thế Tả Lan bật cười thành tiếng "Dư An Nhiên, hóa ra là ấy?"

      Bị nhìn thấu tâm tư nên An Nhiên có vẻ bối rối, biết phải làm thế nào "Mong đừng ăn hàm hồ, vô căn cứ như thế." xong, An Nhiên bật dậy chuẩn bị bỏ chạy.

      "Bị người khác vạch trần người thầm trong lòng nên bỏ chạy à?"

      An Nhiên đành phải ở lại "Rốt cuộc muốn thế nào đây?"

      "Dư An Nhiên, thừa nhận người khó khăn đến thế sao? Hay là do dám?"

      An Nhiên đành phải dối lòng mà "Tôi ấy, cho đến bây giờ cũng chưa từng ấy."

      "À? Vậy sao?" Nhược Lan vừa vừa cầm lấy tấm chi phiếu bàn "Thế sao chịu nhận chi phiếu?"

      Bầu khí đột nhiên im lặng cứng nhắc, An Nhiên cuống lên, chẳng lẽ vẫn còn Á Phi sao? Vẫn chưa quên được ấy sao?

      Tả Lan lấy từ trong túi xách tập ảnh đặt trước mặt An Nhiên " xem ! Có số việc chúng ta đều thể cưỡng cầu. Mấy năm vừa qua Á Phi sống cũng tốt đâu, ràng hai người đều đối phương. Vậy sao cho ấy cơ hội, cũng là cho mình cơ hội?!"

      ...

      Ngồi mình ở góc nhà, An Nhiên nhìn đống ảnh phủ kín bàn trà rồi bật khóc.

      Đó là ảnh khi An Nhiên học đại học. Có lúc học, có lúc ăn cơm, cũng có lúc dạo mình ở khoa Vật lý. Đây là ảnh chụp hồi nào, cũng .

      Đột nhiên nhìn thấy bức ảnh quen thuộc, An Nhiên nhớ đây bức ảnh đầu tiên chụp cùng Á Phi, và cũng là bức ảnh duy nhất của cả hai. trong ảnh vui vẻ ôm lấy người con trai, còn người con trai dịu dàng nhìn . Đằng sau bức ảnh là dòng chữ viết tay quen thuộc, nét chữ cứng cáp. An Nhiên vẫn còn nhớ đó là chữ của Á Phi "Được cái này lại mất cái kia"

      ---

      *nguyên văn câu này là "chi ngô hạnh, thất chi ngô mệnh (得之吾幸, 失之吾命) nghĩa là những gì đạt được trong cuộc sống là do tôi may mắn, những gì đạt được là do phải đúng vận mệnh. Nghĩa bóng có thể hiểu thành: được và mất luôn song hành với nhau, nên vì chút thành công mà cảm thấy kiêu ngạo, càng nên vì chút thất bại mà ưu thương, nên vui vẻ lạc quan mà sống"

      ra, trong mấy năm vừa qua, Á Phi vẫn chưa từng quên .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 27

      Đứng trước cửa phòng khách sạn, mãi mà An Nhiên vẫn chưa dám bấm chuông. Địa chỉ nơi này là do Tả Lan đưa cho . nghĩ mãi vẫn biết tại sao Tả Lan lại làm thế. có rất nhiều thắc mắc, nhiều nghi vấn và cũng muốn biết tại sao. Tại sao Tả Lan lại chúng ta đều thể chỉ nghĩ đến mình.

      Nhìn thấy người đứng trước cửa là An Nhiên, Á Phi ngây ngẩn cả người bật thốt "Nhiên Nhiên" với vẻ mặt thể tin nổi.

      "Sao còn chưa mời em vào trong" An Nhiên nhìn vẻ mặt bất ngờ của người con trai mà .

      Phải hai giây sau Á Phi mới hoàn hồn, đưa tay kéo An Nhiên vào phòng, sợ người đứng trước mặt mình biến mất chỉ trong giây lát.

      Trong phòng có mùi thuốc lá nhàn nhạt, hóa ra người như Á Phi cũng hút thuốc.

      "Nhiên Nhiên, sao em lại đến đây?" Á Phi có chút bối rối .

      An Nhiên khẽ liếc nhìn người con trai mình từng "Tuy rằng giờ chúng ta có quan hệ gì cả, nhưng là em vẫn phải giải thích vài điều." 7 năm qua, chưa từng suy nghĩ cẩn thận về chuyện này, hôm nay muốn giải thích, bất kể đó chỉ là lời dối, là lừa gạt cũng được.

      câu này của An Nhiên mà tâm trạng vui vẻ của Á Phi đột nhiên biến mất. quan hệ cái gì chứ, rồi còn giải thích gì nữa. Á Phi đành nở nụ cười tự giễu bản thân "Nhiên Nhiên, từ trước đến nay, cứ nghĩ em hiểu . Em hiểu đủ để biết nghĩ gì. còn tưởng rằng chúng ta nhau nữa chứ."

      "Đừng nữa, em chỉ cần lời giải thích, cho dù đó là lời dối cũng được. Tại sao ngay cả việc như thế cũng làm được." Câu cuối cùng có vẻ như An Nhiên dùng hết sức mà hét lên.

      "Nhiên Nhiên" đột nhiên Á Phi ôm chầm lấy An Nhiên.

      An Nhiên chỉ biết lẩm bẩm "Vì sao? Vì sao? Chỉ cần tùy tiện câu, em hết hy vọng. Tại sao lại làm thế với em?" Tình cảm kiềm nén trong nhiều năm như vỡ òa vào giây phút đó.

      Đến khi An Nhiên tỉnh lại là đêm khuya. Trời ạ, lại còn dám ngủ trong phòng của Á Phi.

      "Em tỉnh rồi sao, Nhiên Nhiên. Chắc là đói lắm rồi, em ăn gì ."

      An Nhiên vội vàng liếc xuống kiểm tra quần áo người, rất may quần áo vẫn như cũ. " được, em phải về" rồi vội vàng lao xuống giường giày vào.

      Có lẽ An Nhiên bây giờ còn là An Nhiên trước kia. An Nhiên còn yên tâm ở trong phòng của Á Phi nữa sao? "Trời khuya rồi, hay là em ở lại ?"

      " sao."

      "Để đưa em về." Á Phi với tay lên tủ đầu giường lấy chìa khóa xe.

      " cần đâu, em tự về cũng được mà." xong An Nhiên lập tức mở cửa ra về. Trời ạ, sao lại có thể ngủ ở đó được chứ, An Nhiên vừa vừa suy ngẫm lại mọi thứ, càng nghĩ càng thấy phiền.

      Nơi góc hành lang, đột nhiên có tiếng cười kỳ lạ vang lên "Chờ mãi cho đến giờ này quả là uổng phí. Tin này nhất định có thể bán với giá cao rồi đây." người đàn ông giơ cao máy ảnh chụp ngừng.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 28


      "Rầm" phát, ngã vào lòng của chàng làm An Nhiên càng thêm bấn loạn. Thậm chí chưa kịp ngẩng đầu lên, rối rít xin lỗi liên tục "Xin lỗi, xin lỗi."

      Chưa kịp tiếp, nghe giọng nam trầm vang lên " là Dư An Nhiên phải ?" Người con trai nhìn kỹ trước mặt rồi cất tiếng hỏi.

      An Nhiên hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn người ôm mình. Đó là chàng trai mạnh mẽ, mái tóc xoăn , đôi mắt màu lam nhạt. Chắc chắn người này là con lai rồi. "Vâng ạ. Tôi là Dư An Nhiên. Còn là?"

      Người con trai mỉm cười "Hóa ra ngoài đời xinh như thế. Ha ha." chứng minh sức mạnh của dư luận quả là . Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của An Nhiên, người con trai mới giải thích "Tôi nhìn thấy ảnh của báo, ngoài ra còn có bài giới thiệu." Hóa ra là thế, bởi vì quan hệ với Mạc Ngôn, cho nên gia phả tám đời nhà cũng bị phơi bày. Cho nên cũng thấy kỳ quái nếu có người nhận ra mình.

      Người con trai vươn tay đến trước mặt An Nhiên "Tôi là Tuyên Nguyên, rất vui được gặp ."

      "Hiên Viên." An Nhiên thầm . "Là hoàng tộc thuộc vương triều hoàng đế Hiên Viên sao?"

      Tuyên Nguyên nở nụ cười thừa nhận "Nếu biết tôi cũng ngại. Đúng rồi, trễ thế này còn vội vàng đâu thế?"

      "À, vài việc linh tinh ấy mà. Tôi trước đây. Tạm biệt!"

      Tuyên Nguyên hơi lo lắng " trễ thế này rồi. lại xinh đẹp như thế mà ra ngoài mình, tôi cũng yên tâm. Thôi, để tôi đưa ."

      An Nhiên hơi do dự. Dù gì cũng vừa quen biết người ta, như thế có được ? "Này."

      Biết An Nhiên do dự, Tuyên Nguyên cười " yên tâm. Tôi có ý gì đâu."

      "Được rồi. Đành phiền vậy!"

      Đến dưới nhà An Nhiên "Cảm ơn , đến nhà tôi rồi."

      Tuyên Nguyên những lễ độ bước xuống mở cửa xe cho An Nhiên, mà còn cúi người làm động tác xin mời "Có thể đưa người đẹp như về nhà là niềm vinh hạnh cho tôi."

      Động tác của Tuyên Nguyên làm An Nhiên ngượng ngùng " đường cẩn thận. Tạm biệt!"

      Tuyên Nguyên nở nụ cười vừa lòng "Ngủ ngon" đồng thời nâng tay An Nhiên lên hôn .

      nhiệt tình này làm An Nhiên giật mình. ngơ ngác đứng nhìn cho đến khi xe của Tuyên Nguyên xa.

      Đến 2 giờ sáng, An Nhiên vẫn buồn ngủ. Ngẫm lại hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện. Đến cả mơ, cũng chưa bao giờ nghĩ đến, Á Phi có thân phận thần bí như thế. Năm đó, chắc là ấy ức lắm, thể làm những điều mình mong muốn. Rốt cuộc cũng hiểu được câu con người thể chỉ vì mình của Tả Lan có nghĩa gì. Nhưng là có thể tha thứ cho Á Phi sao? có thể hóa giải mọi đau khổ sao?

      Thôi bỏ , An Nhiên xoa xoa trán, nghĩ nữa. Ngày mai Mạc Ngôn về, nghĩ đến đó trong lòng lại có chút mong đợi. Với lại, hôm nay khi tỉnh lại trong phòng Á Phi, còn cảm thấy có lỗi với Mạc Ngôn. cần phải trốn tránh nữa, hóa ra Mạc Ngôn mất rồi.

      Người con trai với đôi mắt xanh nhạt, thảnh thơi lắc ly rượu vang đỏ trong tay. Nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sát khí "Dư An Nhiên, tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng vẫn phải chết thôi!"

      Từ xưa, hồng nhan là phải bạc mệnh.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 29

      Câu lạc bộ Lạc Bố Sơn là nơi tụ họp của những người thành công nổi tiếng. Ở đây có sân golf , sân tennis, sân cưỡi ngựa tốt nhất ở thành phố W.

      Lúc theo An Nhiên, vì đây là lần đầu tiên Hiểu Lộ được đến đây nên gương mặt tràn đầy nét vui mừng.

      Mạc Ngôn nhìn vẻ mặt vui sướng của Hiểu Lộ : "Lát nữa chúng ta cưỡi ngựa. Chắc bọn họ đến đó trước rồi."

      mặt Hiểu Lộ ra vẻ vui "Bọn họ đến trước? Trì Phong cũng đến đây sao?"

      Mạc Ngôn cảm thấy hơi có lỗi " biết em thích cậu ấy, nhưng cũng còn cách gì khác. Cậu ấy cũng muốn đến đây."

      Ba người vừa bước vào sân cưỡi ngựa, Trì Phong liền tiến đến ôm cổ Hiểu Lộ "Bảo bối, đến rồi à."

      "Cút" Hiểu Lộ dùng hết sức đẩy Trì Phong ra, bất chấp thể diện trừng mắt với .

      Trì Phong nhìn lướt qua An Nhiên đứng bên cạnh, lập tức xoay sang định ôm . Nhưng Mạc Ngôn nhanh tay lẹ mắt kéo An Nhiên ra phía sau.

      "Vẫn là An Nhiên tốt hơn cả." Vẻ mặt Trì Phong ánh lên say mê.

      Chỉ nghe thấy giọng lạnh lùng vang lên "Ôm đủ chưa?" Lúc này Trì Phong mới phát hóa ra người mình ôm là Mạc Ngôn, liền lùi lại ba bước.

      "Ngôn, sao giờ này mới đến?" Giọng nữ của Điềm Điềm vang lên.

      Nghe thế Mạc Ngôn gì cả, chỉ thầm nhíu mày suy nghĩ. Sao ấy lại đến đây. Rồi quay sang nhìn Cao Phong đứng bên cạnh. Chỉ thấy Cao Phong nhún vai tỏ vẻ liên quan đến mình.

      An Nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua trước mặt, thể phủ nhận là này trông có vẻ hơi quen, nhưng nghĩ mãi vẫn ra.

      Trong nháy mắt, đó chạy tới trước mặt bọn họ, nhìn thấy cảnh tự nhiên ôm cánh tay của Mạc Ngôn, An nhiên bỗng cảm thấy hơi khó chịu.

      "Ngôn, bọn họ là ai?" nũng nịu hỏi.

      An Nhiên mở miệng trả lời trước "Tôi là Dư An Nhiên."

      "À, hóa ra là Dư An Nhiên." tiếng "À" nhiều ý nghĩa. cười cười "Tôi là Lâm Na, mọi người thường gọi là Tina". An Nhiên lúc này mới nhớ hóa ra này là ngôi sao ngọc nữ từng xuất tivi. Thảo nào nhìn thấy quen quen.

      Tina lại đảo mắt nhìn sang Hiểu Lộ, Trì Phong liền vội vàng "Đây là bảo bối của mình, cậu cần biết."

      Tina xấu hổ cười cười " thôi, chúng ta cưỡi ngựa. Cao Phong, nghe gần đây cậu mới có con huyết mã thuần chủng phải ?"

      Nhắc tới con huyết mã này lại làm Cao Phong buồn cười. Đó là trước đây Mạc Ngôn hứa thực cầu của Cao Phong. Nên liền vô liêm sĩ cầu Mạc Ngôn tặng con ngựa kia.

      Nhìn thấy Mạc Ngôn mặc quần áo cưỡi ngựa, An Nhiên trợn tròn mắt. Người đàn ông này tại sao lúc nào cũng đẹp trai như thế.

      Mạc Ngôn bước tới chiều xoa đầu An Nhiên "Sao thế? Sao lại ngẩng ngơ như thế?"

      An Nhiên đỏ mặt, cúi đầu. Tina đứng đó xa, siết chặt roi ngựa trong tay, lộ vẻ ác ý.

      Tina bước đến cạnh An Nhiên "Sao còn chưa thay quần áo?"

      "Tôi biết cưỡi ngựa." An Nhiên .

      Khóe miệng Tina khẽ nhếch " thể nào? cưỡi ngựa, vậy đến đây làm gì?"

      An Nhiên cảm thấy hình như này cố tình gây . thèm để ý đến, nhấc chân định bước .

      "Hay là dám? Có dám đánh cược với tôi ?" Tina tiếp tục khiêu khích.

      Tina biết An Nhiên phải là loại người dễ dây vào. Quả An Nhiên chính là tuýp người bề ngoài nhu nhược nhưng bên trong rất mạnh mẽ, cứng cỏi giống như Trương Dương.

      An Nhiên lạnh lùng cười ra tiếng " chắc chắn là muốn đánh cược với tôi à?"

      "Đúng thế" Tina luôn luôn tin tưởng vào kỹ thuật cưỡi ngựa của mình khẳng định.

      "Được, thế đánh cược phen"

      Tina cười "Nhưng mà phải đặt cược. Nếu thắng thuộc về , tôi thắng là của tôi."

      "Cược gì đây?"

      "Mạc Ngôn" Tina cầm roi ngựa trong tay chỉ chỉ.

      Dám đem Mạc Ngôn ra đánh cược, ai thắng thuộc về người đó. thể bỏ qua cho Tina được rồi. An Nhiên siết chặt nắm tay "Được, đồng ý."

      thua, cũng thể đánh mất Mạc Ngôn được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :